Cảnh Sát Có Người Yêu
|
|
Chương 25
Ảnh chụp thoạt nhìn là chụp ở nhà cô, phòng khách rất rõ ràng là kiểu châu Âu, cô đang nhàn nhã ngồi trên sofa xem tạp chí, mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, tóc cũng tuỳ ý buộc lên, hai chân cũng để trên sofa, hình tượng không hề có gì đáng nói, nhưng trên mặt lại mang theo vẻ thư giãn thả lỏng, không hiểu sao lại thấy có chút lười biếng.
Em ấy... Thật sự thích mình như vậy sao? Tai Diệp Tử lại đỏ. Đây chính là thích rồi, nếu không thích tại sao có thể chụp ra bức ảnh đẹp vậy.
"Chị Diệp!" Tần Tiểu Mặc hô to từ phòng bếp.
"A, đến, đến liền đây..." Diệp Tử hoảng hốt, xoay người đi nhanh, trong tay còn cầm mấy cọng hành, thử hỏi Diệp Tử làm sao lại làm loại chuyện này a, nhưng cô hiện tại căn bản là không có tâm tư nghĩ nhiều. Đầu óc đều là hình ảnh Tần Tiểu Mặc chụp cô.
"Như thế nào chậm như vậy a, nhổ hành không cần chọn đâu." Tần Tiểu Mặc cười xấu xa một chút, vươn tay lấy mấy cọng hành đáng thương bị Diệp Tử gắt gao nắm ở trong tay.
"Chị khẩn trương cái gì?" Tần Tiểu Mặc rốt cuộc nhìn ra sắc mặt Diệp Tử có chút không bình thường, giống như hơi phiếm hồng, còn có khẩn trương, vốn là đã lạnh lùng càng thêm nghiêm túc.
"Không có."
"Được rồi, vậy đừng phụng phịu, lại dọa em." Tần Tiểu Mặc kiễng mũi chân, cười tủm tỉm sờ sờ tóc Diệp Tử.
Tần Tiểu Mặc coi cô là bảo bối yêu quý hay là con cún nhỏ đây? Diệp Tử liền "ba" một tiếng đánh gạt tay nàng ra, đổi lại là biểu tình uỷ khuất của Tần Tiểu Mặc. Trong lòng Diệp Tử đột nhiên nhảy dựng, bất giác vươn tay, xoa xoa trấn an Tiểu Mặc.
"Hắc hắc." Tần Tiểu Mặc cười ngây ngô hai tiếng, nghiêng đầu đi tiếp tục cắt cà chua, nhưng Diệp Tử vẫn nhìn thấy chỗ bị cô đánh trúng lúc nãy có hơi ửng đỏ.
"Giúp em đánh trứng gà." Tần Tiểu Mặc lấy trong tủ lạnh ra hai cái trứng gà, sau đó cầm một cái chén cùng một đôi đũa, đưa cho chị Diệp.
Diệp Tử nhìn trứng gà, nhíu nhíu mày, đánh trứng gà thế nào đây...
"Chị... đừng nói là không biết đánh trứng gà nha?!" Tần Tiểu Mặc vừa thấy tư thế kia liền đoán được, thầm mắng mình sơ ý, chị Diệp lớn lên trong giàu có, làm sao có thể giống mình được.
"Em dạy chị." Diệp Tử ngược lại thực khiêm tốn, không biết thì học, không có gì hết.
"Ừ, để em chỉ cho chị." Tần Tiểu Mặc trong lòng một trận rung động, Diệp Tử bình dân như thế làm cho cô xúc động, trong một giây cô thậm chí cảm thấy các cô như một đôi yêu nhau lâu rồi vậy.
Haizz, đáng tiếc sự thật vẫn là tàn khốc, cô là đang trong giai đoạn theo đuổi.
"Trứng gà nè." Diệp Tử mặt không đổi sắc, nhét trứng gà vào tay Tần Tiểu Mặc.
"Ừ, được rồi. Chị cầm một cái trứng khác, bắt chước em. Cầm trứng đập nhẹ vào chén, tách nó ra, cẩn thận đừng làm rơi vỏ trứng vào." Tần Tiểu Mặc bắt tay đánh trứng trong chén, lòng đỏ nổi lên ở giữa chén, lòng trắng vây quanh bên cạnh, phi thường trong suốt.
"Đập nhẹ một chút?"
"Ừ, lại đây..." Tần Tiểu Mặc bắt được tay Diệp Tử, như bình thường cầm trứng gà gõ nhẹ nứt ra. Lúc buông tay, Tần Tiểu Mặc vạn phần không muốn, trộm sờ soạng bàn tay mềm mại của Diệp Tử vài cái mới chịu buông ra. Diệp Tử rất muốn mở đầu cô bé này ra nhìn xem bên trong rốt cuộc cấu tạo thế nào, cô ấy cho là mình ngu ngốc sao, nhìn hành động rõ ràng như vậy không lẽ mình không biết làm. Bất quá Diệp Tử giả vờ không biết nói, dù sao bị đụng chạm cũng sẽ không mất miếng thịt nào.
"A... vỏ trứng rơi vào rồi..." Diệp Tử không cẩn thận liền đem vài miếng vỏ cũng đánh đi vào, cô hơi run rẩy, có chút xấu hổ.
Tần Tiểu Mặc nhịn không được, xì một tiếng liền nở nụ cười.
"Em, em không phải cười chị a... Ha ha ha ha... A ha ha ha ha..."
"Em đang cười tôi chứ là gì nữa." Diệp Tử oán thầm. Trên mặt vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại chằm chằm vào Tần Tiểu Mặc.
"Được rồi, được rồi, đừng trừng mắt với em, lập tức cười xong..." Tần Tiểu Mặc cười đến không thở được.
"Không cho cười." Diệp Tử thật không hỗ là ngạo kiều nữ vương thụ, ngay cả bộ dáng trừng người cũng hút hồn như vậy. Đương nhiên lời này không thể nói ra trước mặt Diệp Tử, không thì Tần Tiểu Mặc phải hiu quạnh a...
"Ừ, em không cười." Tần Tiểu Mặc lau nước mắt, cầm lấy chiếc đũa vớt vỏ trứng ra.
"Được rồi, đem trứng gà đánh tiếp, lấy đũa cứ quấy như vậy." Tần Tiểu Mặc cầm chiếc đũa làm mẫu vài cái, sau đó nhét cái chén vào tay Diệp Tử.
Mệt Diệp Tử thật sự không có thiên phú nấu nướng, thiếu chút nữa đến cái chén cũng đánh rơi. Tần Tiểu Mặc lại đành phải cầm tay chỉ Diệp Tử.
Tần Tiểu Mặc cười đắc ý ở trong lòng, cô thật không có ý đồ gì hết, thật không có.
"Chị thật là không có thiên phú nấu ăn, giúp đến đây thôi, chị ra ngoài ngồi chờ ăn đi. Em thật đúng là thân tiểu thư mệnh nha hoàn." Tần Tiểu Mặc lấy trong tủ lạnh ra trái kiwi, nhét vào tay Diệp Tử. Sau đó bắt đầu vùi đầu làm đồ ăn, cắt rau.
Làm xong chân gà, Tần Tiểu Mặc vừa ngẩng đầu, phát hiện Diệp Tử còn đứng ở phòng bếp, đang ăn ngon lành trái kiwi cô vừa đưa.
"Aizz sao chị còn ở đây, trong này toàn khói dầu." Tần Tiểu Mặc nâng cánh tay lau một chút khóe mắt.
Diệp Tử cũng không nói câu nào, quay đầu liền đi ra ngoài. Tần Tiểu Mặc nghiêng đầu sang chỗ khác tính tiếp tục cắt thức ăn, lại thấy Diệp Tử cầm khăn tay đi tới, không nhiều lời liền lấy khăn tay lau trán cô, lại còn nhăn mày.
Ngoại trừ tiếng khăn tay đang chà sát trên mặt Tần Tiểu Mặc, phòng bếp không có thêm âm thanh nào nữa, im lặng làm cho lòng người phát hoảng, Tần Tiểu Mặc thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập mãnh liệt của cô và Diệp Tử.
"Em, em chụp hình chị hồi nào..." Diệp Tử kiên trì hỏi.
"A?" Tần Tiểu Mặc nhất thời còn chưa bình tĩnh phục hồi tinh thần, vẫn ngơ ra nhìn Diệp Tử.
"Máy tính, màn hình." Diệp Tử cắn cắn môi.
"Chị thấy được?" Lúc này Tần Tiểu Mặc đã trấn tỉnh lại, chị Diệp phản ứng như vậy chắc là đối với mình cũng động tâm. Tần Tiểu Mặc giống như được ăn mật, ngọt ngào tràn ngập.
"Ừ, vừa nãy nhổ hành..."
"Ngày đó ăn xong bữa sáng, chị ngồi ở trên sofa xem tạp chí, em tránh ở phòng bếp, nhìn thấy dáng vẻ của chị... Rất xinh đẹp, em liền nhịn không được..." Tần Tiểu Mặc có chút ngượng ngùng, dù sao chụp ảnh lén cũng không phải là chuyện tốt gì.
"Em, đối với chị..." Diệp Tử nhíu mày, thiếu chút nữa liền hỏi ra vấn đề mình muốn hỏi nhất.
Tần Tiểu Mặc tự nhiên biết cô muốn hỏi cái gì, cũng đã chuẩn bị tốt câu trả lời.
Nhưng thường thường sự thật chính là trời không chiều lòng người, tiếng mở cửa của bà Tần làm hai người nháy mắt run lên, đi ra khỏi thế giới riêng của cả hai.
"Oh, sao hai đứa đều ở trong bếp." Bà Tần hoàn toàn không cảm nhận được không khí đặc biệt khẩn trương trong phòng.
|
Chương 26
"Mẹ... tại sao mẹ trở về ..." Tần Tiểu Mặc nhất thời cảm thấy phi thường buồn bực, thiếu chút nữa là cô tỏ tình được rồi.
"Dì Vương không ở nhà, đi du lịch với con gái và con rể rồi. Haizz.. Ta nói con đó, đến một lúc cũng phải mang con rể về cho ta a, từ nhỏ chưa thấy con thân cận với đứa con trai nào." Bà Tần ghen tị với con nhà người ta.
"Cái gì con rể a, không liên quan gì hết." Tần Tiểu Mặc trong lòng nhảy dựng, vội vàng liếc mắt trộm nhìn Diệp Tử một cái, thấy vẻ mặt cô vẫn bình thường, tựa hồ không có bị ảnh hưởng gì bởi lời nói của bà Tần.
Tần Tiểu Mặc thở ra một hơi đồng thời cũng có một chút thất vọng, tại sao chị Diệp không có ăn giấm...
Kết hôn sao...nếu em đã dám theo đuổi chị mà về sau còn kết hôn người khác thử xem, chị cho em chết không có chỗ chôn... Mấy chị gái nếu không ăn giấm thì thôi, chứ ăn rồi thì thật... Điểm ấy đừng nói Tần Tiểu Mặc không có phát hiện, ngay cả Diệp Tử cũng không phát hiện khí chất nữ vương tiềm ẩn của mình...
"Con còn không lo đi, sớm muộn lại thành gái lỡ thời, kia gọi là gì nhỉ ...à là thặng nữ." Bà Tần còn trẻ trung, không thiếu hiểu biết với mấy từ ngữ trên internet. (Thặng nữ = gái ế :)))
"Aizz, sao con chưa nấu xong nữa, làm Tiểu Tử đói bụng kìa." bà Tần thấy Tần Tiểu Mặc một món cũng chưa làm xong, vội vàng thúc giục.
"Sắp rồi, con không phải đều chuẩn bị tốt hết rồi sao, còn nấu chút nữa là được." Tần Tiểu Mặc nhìn nhìn thức ăn đã cắt xong trên cái thớt gỗ, trả lời.
"Chị đi ra ngoài tán gẫu với mẹ em một lát, em rất nhanh nấu xong thôi." Tần Tiểu Mặc ôn nhu nói với Diệp Tử.
"Ừ" Diệp Tử vẫn mặt than, gật đầu liền đi ra ngoài, trong tay còn cầm trái kiwi.
"Tiểu Tử, ba của con, thân thể có khỏe không?" Bà Tần lôi kéo Diệp Tử ngồi xuống, rót chén trà cho cô.
"Vẫn khoẻ ạ, người già sẽ luôn có chút ốm đau, nhưng cũng không phải bệnh nặng."
"Vậy là tốt rồi, ba của con là người mạnh mẽ. Con chú ý chăm sóc hắn nhiều hơn chút." Bởi vì bà Tần đã quen biết cha Diệp Tử từ lúc còn trẻ, cho nên chuyện gia đình Diệp gia, bà cũng biết không ít.
"Dạ." Diệp Tử trầm mặc.
"Haizz... Tiểu Tử a, chuyện nhà con, ta cũng biết không ít, năm đó huyên náo không nhỏ, nhưng hắn dù sao cũng là ba của con, hơn nữa tham gia quân ngũ nên tính cách tương đối cứng rắn, lúc con còn nhỏ, ta cũng khuyên nhủ ba của con không cần bất cận nhân tình như vậy đối với con, nhưng ở đời ai lại không vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng." (Bất cận nhân tình = khó gần với lòng người, không theo thường tình con người. Vọng tử thành long, vọng nữ thành phượng = mong con trai thành rồng, mong con gái thành phượng.)
"Dì à, không phải vấn đề này, ba con..."
"Con đó, nói không chừng có cái gì hiểu lầm đi, không cần quả quyết kết luận." Bà Tần lắc lắc đầu, nói với Diệp Tử. Có một số việc đứng ở lập trường của bà không dễ nói ra, cũng chỉ có thể nói như vậy để Diệp Tử tự hiểu.
Diệp Tử nhíu mày, bác Tần nói là có ý gì... Chẳng lẽ nói...
Sau đó bà Tần cũng không nhắc tới chuyện này nữa, ngược lại lôi chuyện nhà mình ra nói, kể những chuyện hậu đậu của Tần Tiểu Mặc.
"Con biết không, từ nhỏ con bé đi thang lầu sẽ té, hồi tiểu học khi ra về, giáo viên còn phải kêu bạn học mỗi ngày đi theo nó, chỉ cần nó đi xuống lầu, thì bạn học phải nắm tay nó..." Bà Tần vừa nói vừa cười, Tần Tiểu Mặc lúc nhỏ rất ngốc, lớn lên giống như thay đổi thành người khác, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn qua vẫn ngốc, nhưng bà Tần biết trong lòng con gái mình đã trưởng thành, có thể sẽ phẫn heo ăn lão hổ.
Nói đến chuyện thang lầu, Diệp Tử mãnh liệt đồng tình.
"Lần đầu tiên con nhìn thấy em ấy chính là lúc em ấy té lăn từ trên cầu thang xuống."
"Đúng không? Ta thấy nó hậu đậu thành thói quen. Hơn nữa chỗ cầu thang nhà gia gia của nó cũng có thảm, té cũng không đau."
"Dạ."
"Mẹ!!! Mẹ lại kể chuyện con hậu đậu!!!" Tần Tiểu Mặc từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng hai dĩa đồ ăn. Mới vừa ra lại nghe thấy mẹ đi nói xấu về mình trước mặt người trong lòng, thật sự đáng giận nha, làm cho mặt mũi của cô phải để ở đâu đây.
"Không cần kể chị cũng biết." Diệp Tử nói một câu làm lòng Tần Tiểu Mặc nhất thời thật lạnh...
"Ta đã nói rồi mà, chuyện rõ ràng như vậy người nào mà không biết, mệt con còn dám đi làm cảnh sát, đến lúc đó chưa bắt được tội phạm đã tự té ngã trước rồi." Bà Tần ghét bỏ nói.
Lời này làm sao nghe quen tai vậy... Nghĩ tới, hình như mình cũng nói qua với em ấy như vậy. Diệp Tử hé miệng, lộ ra mỉm cười.
"Haizz!"
"Tiểu Tử a... Ta ăn cơm đi, tay nghề của con bé nhà ta cũng không tệ lắm." Bà Tần đứng lên, đi vào phòng bếp giúp Tần Tiểu Mặc dọn chén.
"Chị Diệp." Tần Tiểu Mặc ủy khuất mà kêu Diệp Tử một tiếng. Cô không muốn chỉ vì vài lần té cầu thang mà huỷ đi thanh danh một đời.
"Ừ" Diệp Tử đứng lên đi đến trước mặt Tần Tiểu Mặc, học bộ dáng vừa rồi của cô , xoa đầu cô.
Tần Tiểu Mặc nhe răng nhếch miệng lắc lắc đầu, thật là có điểm giống con cún nhỏ.
"Canh gì vậy?" Diệp Tử hít hít cái mũi, ngửi được một cỗ hương vị ngọt ngào từ trên bàn cơm truyền đến.
"Canh tim heo, em không phải mới nói với chị lúc nãy sao, lời của em chị không thèm để tâm gì hết." Tần Tiểu Mặc có chút bất mãn, lúc nãy mới vừa nói qua chị Diệp liền mau chóng quên.
Diệp Tử có chút ngượng ngùng, những lời này trong đầu cô quá một lần đã bị đánh rớt.
"Canh này là món sở trường của Tiểu Mặc, mỗi lần sau khi tới tháng nó đều làm, bổ máu...hương vị cũng ngon lắm." Bà Tần cầm chén đi ra, nói bổ sung.
"Ừ, khẳng định chị bị thiếu máu, thử xem đi." Tần Tiểu Mặc tiếp nhận chén trong tay bà Tần, giúp Diệp Tử múc một chén.
"Đến đây, ngồi xuống ăn." Bà Tần kêu.
"Dạ, dì cũng ngồi đi."
Ba người đều ngồi xuống hết rồi, cơm trưa mới bắt đầu. Dưới ánh mắt chờ mong của Tiểu Mặc, Diệp Tử nhấp một ngụm canh mà Tiểu Mặc làm vì cô. Hương vị cư nhiên ngon hơn cô nghĩ, mặn ngọt vừa miệng. Còn có mùi thơm ngát của cẩu kỹ, táo đỏ cùng đảng sâm.
"Uống ngon không?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Ừ, ngon lắm." Diệp Tử gật gật đầu, cho Tần Tiểu Mặc khẳng định rất lớn. Muốn từ miệng cô nhận xét ra hai chữ này chính là không dễ dàng.
"Ngon thì uống nhiều một chút." Tần Tiểu Mặc lập tức cười tươi như hoa.
Bà Tần nhìn biểu tình của con gái biến hoá trong nháy mắt, đột nhiên có loại dự cảm bất an, nhưng lại không biết nguyên nhân, chỉ cảm thấy có lẽ mình quá mức mẫn cảm.
Thức ăn trên bàn thật phong phú, còn hợp khẩu vị, cho nên Diệp Tử cũng ăn không có kiêng dè gì, còn muốn nhiều gấp đôi so với bình thường, làm Tần Tiểu Mặc cao hứng muốn chết. Tục ngữ nói...Khụ, nghĩ muốn bắt được một cô gái, trước hết phải bắt được dạ dày của cô ấy. Tục ngữ nói như thế sao?!
Cơm nước xong, ba người phụ nữ liên tục chiến đấu ở chiến trường phòng khách, uống trà hàn huyên hơn một giờ, đến khi bà Tần bắt đầu ngáp.
"Không được rồi, chớp mắt ta cũng đã già, giữa trưa không ngủ là không được." Bà Tần thở dài nói.
"Dì à, dì còn trẻ." Diệp Tử nói.
"Lời này ta thích nghe, ha ha..." bà Tần nở nụ cười.
"Vậy con chào dì trước, lần sau có rảnh con lại đến thăm dì." Diệp Tử đứng lên.
|
Chương 27
"Mẹ, con đưa chị về." Tần Tiểu Mặc cũng đứng lên, vội vàng nói.
"Ừ, con không nói ta cũng kêu con đi." Bà Tần cười nói.
"Tiểu Tử, vẫn là nên chăm sóc tốt ba của con, con cũng bảo trọng, thân thể là quan trọng, dù sao sự nghiệp cũng đã thành công như vậy, đúng không?"
"Dạ, cảm ơn dì." Diệp Tử có chút xúc động, bà Tần là một trưởng bối tốt, cô rất thích bà Tần.
"Mẹ ngủ đi, tụi con đi đây." Tần Tiểu Mặc khoát tay, khẩn cấp lôi kéo Diệp Tử đi ra ngoài cửa.
Rốt cuộc cũng tới được thế giới riêng của hai người... Tần Tiểu Mặc hưng phấn nói không nên lời.
"Đi nhanh như vậy làm cái gì." Diệp Tử cau mày hỏi.
"A, rất nhanh sao, vậy em chậm một chút." Tần Tiểu Mặc kiềm chế tâm tình hưng phấn, kéo tay Diệp Tử bước chậm lại.
"Chị Diệp, không cần nhanh như vậy đã đi về được không, chúng ta..." Tần Tiểu Mặc vừa định nói "Chúng ta đi dạo công viên đi." Đã bị Diệp Tử cắt ngang.
"Vẫn là quay về khách sạn đi, có chút mệt."
"A." Tần Tiểu Mặc thất vọng.
"Đến chỗ chị đi." Diệp Tử nói.
Tần Tiểu Mặc thiếu chút nữa liền vui vẻ mà reo lên, kéo đôi bàn tay tinh tế của Diệp Tử mà vuốt ve. Diệp Tử cúi đầu nhìn hai bàn tay nắm chặt, đột nhiên cảm thấy không biết làm sao. Thật sự có loại cảm giác tình đầu đầy ngọt ngào.
"Bắt xe đi thôi, khách sạn nào?" Tần Tiểu Mặc hỏi.
"Không cần, có xe."
Diệp Tử xuống máy bay liền kêu tài xế trực tiếp lái đến nhà Tần Tiểu Mặc, sau đó để xe ở đây. Về phần tài xế trở về như thế nào, chuyện đó ai biết được...
"Làm tài xế của chị thật đáng thương." Tần Tiểu Mặc nhìn quanh bên trong chiếc Audi, xem ra vẫn là một cái xe mới.
"Tiền lương cao."
"Biết rồi, em biết hắn tiền lương cao, chính là tiền lương cao tới đâu cũng buồn bực a, chị nhìn đi vốn công việc là lái xe, vậy mà lại đi về nhà nghỉ ngơi." (nói thiệt việc như vậy ta cũng mún làm a :)))
"Thoải mái."
"Được rồi, không nói lại chị." Tần Tiểu Mặc bĩu môi, Diệp Tử vẫn theo thói quen nói chuyện ngắn gọn có vài từ, nếu cô không thông minh, thật đúng là không dễ nghe hiểu ý tứ của chị Diệp.
"Còn bận rộn không?"
"Còn, hôm nay đội trưởng thả em một ngày nghỉ, mai còn tiếp tục tuần tra ở nhà ga, mấy hôm trước nhận được báo án nói nhà ga mấy ngày nay không yên ổn." Tần Tiểu Mặc chớp mắt. Diệp Tử nhíu mày nói:" Đừng đi, mấy ngày này ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Khó mà làm được, em xin đội trưởng đã lâu hắn mới bằng lòng để em cùng đi tuần tra."
"Rất nguy hiểm."
"Không nguy hiểm thì cần cảnh sát tụi em làm gì. Được rồi, em biết chị lo lắng cho em, cũng không có ai muốn bị thương, chúng em có biện pháp đặc biệt bảo toàn chính mình." Tần Tiểu Mặc an ủi.
"Ừ"
"Chị lo lắng." Diệp Tử nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu. Một câu nói đó làm tâm Tần Tiểu Mặc muốn bay lên đám mây. Hôm nay Diệp Tử cho cô thật sự nhiều kinh hỉ.
"Chị Diệp ... Em, em thích chị..." Tần Tiểu Mặc vui vẻ liền đem lời chôn giấu thật lâu ở trong lòng nói ra, hoàn toàn không có lo lắng hậu quả.
"Biết."
"Là cái loại này thích." Tần Tiểu Mặc cường điệu.
"Ừ"
"Vậy chị..."
"Tới rồi." Diệp Tử chuyển xe, dừng xe tốc độ rất nhanh, quả thực chính là hành văn liền mạch lưu loát. Tại thời điểm mấu chốt đánh gãy lời Tần Tiểu Mặc, thực hiển nhiên là có mục đích khác. Tần Tiểu Mặc không phải đứa ngốc, cô biết Diệp Tử muốn biểu đạt cái gì. Thất sách, thất sách a... Cô không nên sớm như vậy liền... Thật sự là chưa có kinh nghiệm.
Tần Tiểu Mặc ủ rũ hít một hơi.
"Đi thôi." Diệp Tử chân dài một bước liền xuống khỏi xe.
"Không phải ở khách sạn sao? Như thế nào có phòng ở..."
"Gọi bọn hắn đặt khách sạn cho chị, nhưng khả năng là bọn họ nghĩ chị muốn đến chỗ thường ở." Căn phòng này là lúc cô mang Chung Tiểu Viên về nước ở, lần này trở về vẫn là ở nơi này, Diệp Tử ở trong lòng cảm thán vật giống như người.
"Đồ vật nơi này đầy đủ hết, bọn họ chuẩn bị cho chị?" Tần Tiểu Mặc nhìn đến trong phòng có đầy đủ hết vật phẩm sinh hoạt, cảm thấy người làm công ty cũng không dễ dàng, trừ công tác bình thường ra còn phải kiêm vai trò làm bảo mẫu cho lãnh đạo.
Diệp Tử dừng một chút, vẫn là ừ một tiếng. Mấy đồ dùng này ngày trước đi mua cùng Tiểu Viên, đồ nào cũng vừa vặn mua một đôi, bất quá cô không muốn để cho Tiểu Mặc biết. Thật ra cũng không phải chuyện gì, ai mà không có một quá khứ, nhưng Diệp Tử cảm thấy có chút không được tự nhiên, đại khái sợ Tần Tiểu Mặc không vui.
Tần Tiểu Mặc là cảnh sát, về phương diện này rất có cảnh giác, có năng lực quan sát đặc biệt, cho nên không bao lâu cô cũng liền phát hiện, đồ dùng sinh hoạt đều là một đôi, chẳng lẽ ngoài Diệp Tử còn có người khác ở sao?!
"Đều là một đôi." Tần Tiểu Mặc cau mày nói, giọng điệu có chút nghiêm túc. Ngữ khí này làm Diệp Tử không hiểu sao lại uỷ khuất.
Diệp Tử bị ủy khuất, giọng nói tự nhiên cũng không khá hơn chút nào.
"Vậy thì thế nào?" Lời này thốt ra giống như là đang khiêu khích, hơn nữa lúc nói mặt còn lạnh lùng.
"A, thực xin lỗi, em nhiều chuyện." Tần Tiểu Mặc cúi đầu nói.
"Chị nghỉ ngơi đi, em cũng nên về nhà." Tần Tiểu Mặc chua xót cười cười, quay đầu bước đi. Diệp Tử đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng Tần Tiểu Mặc rời đi, cắn cắn môi. Bản tính kiêu ngạo không cho phép cô giữ chặt Tần Tiểu Mặc, hơn nữa cũng không cần giải thích rõ ràng với cô ấy, nhưng trong lòng lại bởi vì Tần Tiểu Mặc rời đi mà bất ổn, ruột đều khó chịu quặn lên.
"Chán ghét, vừa mới gặp mặt."
"Tần Tiểu Mặc ngươi ngu ngốc a."
"Còn chưa có theo đuổi được mà."
"Cái này chị Diệp khẳng định tức giận."
"Phải dỗ như thế nào đây."
"Tần Tiểu Mặc, tính kiên nhẫn cùng năng lực phân tích của ngươi đi nơi nào?!" Tần Tiểu Mặc mới ra khỏi căn hộ liền hối hận, cô so đo cái gì chứ, Diệp Tử khẳng định không phải cố ý, giọng điệu của chị Diệp lúc nói chuyện vẫn luôn như vậy, là chính mình vừa rồi sốt ruột, cho nên mới dỗi chạy ra.
Các cô mới ngọt ngào không tới mấy phút đồng hồ, Tần Tiểu Mặc nghĩ đến đây...không được, cô phải quay lại.
Tự hỏi mấy phút sau, Tần Tiểu Mặc liền xoay người chạy trở về.
"Leng keng leng keng."
"Chị Diệp!"
"Leng keng leng keng."
Mở cửa nhìn thấy Tần Tiểu Mặc, Diệp Tử mở to hai mắt, cô ấy không phải đi rồi sao.
"Chị Diệp, em... Thực xin lỗi." Tần Tiểu Mặc bổ nhào vào trong ngực Diệp Tử, ôm hông của cô.
Cái ôm của chị Diệp thật thoải mái... Tinh tế mềm mại, còn có một mùi hương mộc lan thơm ngát.
"Không cần." Diệp Tử giơ tay lên ôm lại Tần Tiểu Mặc, nghẹn nửa ngày mới phun ra hai chữ này.
"Em không cần xin lỗi chị." Sợ cô nghe không hiểu, Diệp Tử lại bổ sung một câu.
Tần Tiểu Mặc không nói gì, lẳng lặng hưởng thụ, hiện tại có thể thiết thực ôm lấy chị Diệp, cảm thụ nhiệt độ cơ thể ôn nhu của chị Diệp, là loại sự tình tốt đẹp cỡ nào a...
|
Chương 28:
"Chị Diệp, chị nói cho em biết được không, rốt cuộc là bởi vì sao..." Một phen triền miên xong rồi, Tần Tiểu Mặc cùng Diệp Tử ngồi ngay ngắn, rất có ý tứ nói chuyện nghiêm túc. (Ta cũng hk biết sao là triền miên nữa chỉ có ôm thôi mà.)
Diệp Tử giương mắt, tự hỏi bản thân, hơi rối nhưng vẫn quyết định nói cho cô ấy. Vừa rồi sau khi cô ấy đi ra khỏi phòng, chính mình đứng ở trong phòng thật lâu không có di động, hiện tại nhớ tới còn rét run cả người. Cô không biết tư vị này là như thế nào, nhưng hiện tượng này ít nhất thuyết minh Tần Tiểu Mặc đã chiếm vị trí rất quan trọng trong lòng cô, cô cảm thấy mình hẳn là nên dành chút thời gian tự hỏi về vấn đề quan hệ của cả hai.
"Năm trước đi du thuyền cứu một cô bé người Trung Quốc, sau lại cùng một chỗ, sau khi cô ấy dưỡng thương tốt rồi thì chị dẫn cô ấy về đây, ở nơi này." Diệp Tử nói chuyện ngắn gọn, chỉ chọn trọng điểm mà nói. Không nói nhiều vấn đề, ví như cái cô bé kia có người mình thích, sau lại cùng cô ấy ở cùng nhau. Ví như chính mình đối với cô ấy là thật tâm thật lòng đến thế nào.
"Vậy...về sau thế nào?" Tần Tiểu Mặc nhíu mày, tiếp tục truy vấn.
"Về sau, cô ấy ở bên người cô ấy thích. Chị quay về Anh quốc." Vẫn là ngắn gọn hơn nữa mặt không đổi sắc, giống như cái người bị vô tình vứt bỏ kia không phải là mình.
Chuyện này... Tần Tiểu Mặc chăm chú suy nghĩ tình hình, cảm thấy vẫn là lợi nhiều hơn hại, chuyện chị Diệp có người yêu thích thì cô đã sớm biết, bây giờ biết ra người chị Diệp thích trước kia cũng là con gái, như vậy khả năng chị ấy tiếp nhận mình lớn hơn rất nhiều. Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Mặc cảm thấy sĩ khí tăng cao. Lời Diệp Tử nói tiếp theo càng làm cho Tần Tiểu Mặc mừng rỡ như điên.
"Hiện tại không thích cô ấy."
Ý của chị là nói bây giờ chị không còn thích cô bé kia sao!
"Vậy chị..." Tần Tiểu Mặc muốn hỏi, vậy chị thích em sao. Nào nghĩ đến còn không có hỏi ra miệng, Diệp Tử liền vội đứng lên, bên tai rõ ràng ửng đỏ.
"Em trở về đi, trễ rồi không an toàn."
Em biết trễ không an toàn mà chị Diệp, nhưng bây giờ mới có 3 giờ chiều...Tần Tiểu Mặc bất đắc dĩ hít một hơi.
"Vậy em đi về trước." Tần Tiểu Mặc mới vừa đi tới cửa. Đột nhiên lại nghĩ tới cái gì, đi vòng vèo trở về.
"Hay là em làm cho chị cơm chiều xong thì trở về."
Diệp Tử nhìn nhìn vẻ mặt ủy khuất của Tần Tiểu Mặc, vẫn không thể nào nhẫn tâm cự tuyệt cô ấy. Hơn nữa...thật ra chính mình cũng không muốn để cô ấy đi về, mới vừa nói kêu cô ấy đi cũng là do nhất thời thẹn thùng đầu óc không rõ ràng mà thôi.
Vì thế, hai cô gái không được tự nhiên tiếp tục đi dạo thành phố mua đồ ăn.
"Chị Diệp, chị nói anh của em đã trở lại?" Tần Tiểu Mặc tâm tình vui sướng rồi lúc này mới nhớ tới mình còn có người anh trai.
"Ừ, tối mai có bữa tiệc trong ngành, hẳn là hắn cũng sẽ tham dự." Diệp Tử cầm lấy một chai nước ép mâm xôi, bỏ vào xe đẩy.
"Làm sao có thể, còn không trở về nhà." Tần Tiểu Mặc nghĩ như thế nào đều không nghĩ ra anh trai của mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
"Chắc là công việc có vấn đề...hắn cũng mới trở về thôi, có lẽ đi xử lý việc trước." Diệp Tử phân tích nói.
"Ừ, chờ anh ấy đến rồi hỏi." Tần Tiểu Mặc gật gật đầu.
"Chị Diệp, chị ăn đậu xào được không?"
"Ừ, không khó ăn."
Chị Diệp, chị xác định mình không khó ăn sao... Tần Tiểu Mặc thiếu chút nữa cười ra tiếng, này mà còn gọi không khó ăn, cho nói lại cũng không thể nói được.
"Vậy chị đến chọn đậu đi." Tần Tiểu Mặc xé cái bao giữ thực phẩm tươi đưa cho Diệp Tử.
"Cái này...chọn làm sao?" Nhiều như vậy biết chọn thế nào, cứ hốt đại bỏ vào bao là tốt rồi.
"Không cần cẩn thận chọn đâu, nhưng cũng nên chọn lấy mấy cái tươi, không quá mềm, như vậy thì tốt hơn, giống như vầy." Tần Tiểu Mặc lấy một cái làm mẫu cho Diệp Tử.
"Ừ" Diệp Tử nghiêm túc nhìn Tần Tiểu Mặc thực hiện, sau đó cũng bắt đầu chọn, cũng tượng mô tượng dạng*. Tần Tiểu Mặc đứng ở một bên, nhìn bộ dạng nghiêm túc chọn đậu của Diệp Tử, cái loại cảm giác mãnh liệt lại từ trong lòng dâng lên. Cô càng thêm xác định Diệp Tử chính là người mà bản thân mong muốn. (* làm theo gần giống.)
Diệp Tử chọn đậu cũng cảm nhận được ánh mắt nhiệt tình theo dõi mình của Tần Tiểu Mặc. Đương nhiên, quá mức mẫn cảm, kết quả chính là cái lỗ tai càng thêm đỏ.
Chọn xong đậu, hai người lại đi qua khu đồ ăn vặt.
"Tiệc tối mai em cũng đến đi, nói không chừng anh của em sẽ xuất hiện ở đó." Diệp Tử nói.
Lý do tìm được cũng coi như đầy đủ, rất giống thật sự... Nhưng Diệp Tử tự mình biết rõ, nó chỉ là một cái cớ. -__-!
"Đêm mai a... Ừ!" Tần Tiểu Mặc tự hỏi một chút, cười tủm tỉm gật đầu. Đáp ứng rồi cô mới nhớ tới mai còn phải hỗ trợ đồng đội tuần tra. Đương nhiên, điểm ấy cô kỳ thật một chút đều không cần lo lắng, Hoàng Hạo chỉ hận không thể làm cho cô mấy ngày nay cũng đừng xuất hiện.
Mua xong nguyên liệu nấu ăn, hai người trở lại căn hộ. Buông mấy túi đồ ra, Tần Tiểu Mặc thực tự giác ngồi vào cạnh Diệp Tử, cầm tay chị Diệp mà thưởng thức, Diệp Tử cũng không có cự tuyệt. Cứ như vậy ngồi lẳng lặng, Diệp Tử và Tần Tiểu Mặc đều không nói gì, thật khó có được thời gian tốt như vậy.
"Hơn một tháng không thấy chị, rất nhớ..." Tần Tiểu Mặc nói.
"Ừ" Diệp Tử không thể tự nhiên nói cô cũng nhớ.
"Em cuối cùng vẫn hay quên vấn đề cách biệt giờ giấc, có phải hay không sẽ thường xuyên làm phiền chị."
"Sẽ không."
"Chị hình như béo lên một chút, tay nghề A Mai thật không tệ." Tần Tiểu Mặc nhéo nhéo thắt lưng Diệp Tử làm Diệp Tử né tránh người qua một bên.
"Chị trốn em." Tần Tiểu Mặc ủy khuất nói.
"Nhột."
"Ừ...Được rồi, vậy em đổi sang sờ chỗ khác." Tần Tiểu Mặc vô tội nói.
Diệp Tử nghiêng đầu qua trừng mắt Tần Tiểu Mặc một cái, trong đầu rối rắm. Cô bé này không biết ngượng ngùng sao, không phải ai cũng được giống như Tần Tiểu Mặc không ngại mặt mũi.
"Không tới vài ngày nữa, chị lại phải đi về, em lo lắng." Tần Tiểu Mặc nghiêng đầu dựa lên lưng Diệp Tử.
"Cũng không phải trẻ con."
"Ngay cả trẻ con còn chăm sóc bản thân tốt hơn chị, chị cứ tự gây áp lực cho mình đi, sớm muộn cũng có ngày suy sụp." Lời này Tần Tiểu Mặc nói ra có chút dỗi. Nhưng bởi vì cô nghĩ tới Diệp Tử khi làm việc sẽ quên ăn quên ngủ, trong lòng liền khó chịu.
"Sẽ không." Diệp Tử ôn nhu nói.
"Sau này...chị chú ý hơn." Lại bồi thêm một câu.
"Lời này chị đều nói thiệt nhiều lần, nếu không phải em kêu chị Mai để ý chị, chị còn không thèm ăn cơm đâu."
"Em nói qua cái gì với A Mai?" Nguyên văn hết câu là: rốt cuộc em cùng A Mai nói gì mà làm cho chị ấy chăm chú để ý chị như kẻ trộm, không ăn một chút liền bắt đầu lải nhải.
"Không có gì nha, con gái chị Mai vừa vặn cũng học ở trường trước đây của em, em đáp ứng giúp chị ấy để ý quan tâm một chút." Tần Tiểu Mặc cười tủm tỉm nói.
"Không phải em tốt nghiệp rồi sao?" Diệp Tử nhíu mày.
"Vâng tốt nghiệp rồi, nhưng người dạy vẫn ở đó thôi, từ giáo sư đến phụ đạo viên ai cũng chưa đi, còn phải tiếp tục giảng dạy học sinh chứ." Tần Tiểu Mặc nghĩ chuyện này tương đối từ lâu rồi hơn nữa còn có kế hoạch, sau khi tốt nghiệp đại học cũng không gây bất hoà với lãnh đạo trường học và giáo viên, thường thường còn đến chào hỏi một chút. Nói không chừng ngày nào đó còn có việc cầu mấy người bọn họ giúp đỡ. Chuyện A Mai nhờ liền thể hiện đầy đủ chiều sâu vấn đề mà Tần Tiểu Mặc đã tự hỏi trước đây.
|
Chương 29:
"Nhìn vóc dáng em nhỏ nhắn vậy mà suy nghĩ mọi việc thật sâu xa nha." Diệp Tử trêu Tần Tiểu Mặc.
"Không có nha, tuy rằng em không cao như chị, nhưng cũng không nhỏ, em...em cũng cao 1m63 còn gì!" Được rồi, thật ra cô nâng chiều cao một chút so với thực tế, nhưng cái này cũng không quan trọng, không liên hệ.
"Em cao 1m63?"
"Ách... thấp hơn 1m63 một chút." Tần Tiểu Mặc chột dạ nói.
"Một chút?"
"Ừ, chỉ một chút."
"1m62?"
"1m6." Tần Tiểu Mặc mím môi thẳng thắn nói.
Diệp Tử nhịn không được hé miệng cười cười, cuối cùng câu này mới là lời nói thật. Cô bé này nhắc tới vấn đề chiều cao đã cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thương, thật ra cũng không đến mức đó, con gái 1m6 không tính là thấp.
"Đừng cười nữa. Không phải so với chị thấp hơn 10 phân sao..." Tần Tiểu Mặc mím môi, có chút buồn bực, cô là công đó nha, cô muốn ở trên, cô muốn áp đảo, như thế nào lại có thể thấp hơn nữ vương đại nhân đây...
"Ừ, có 10 phân thôi mà." Diệp Tử xoa đầu Tần Tiểu Mặc.
"Thôi... Em đi nấu cơm cho đại tiểu thư đây." Tuy rằng không có ưu thế chiều cao, nhưng Tần Tiểu Mặc tin tưởng vững chắc khí thế của mình có thể áp chế được chị Diệp!
"Không cần làm nhiều đâu, chị có một người ăn không hết." Diệp Tử công đạo nói.
"Ăn không hết thì để tủ lạnh ngày mai giữa trưa ăn."
Nấu cơm xong, Tần Tiểu Mặc liền thật sự tính toán rời đi, mặc dù rất luyến tiếc nhưng cũng không thể lộ rõ quá làm bà Tần phát hiện cái gì mờ ám. Ít nhất bây giờ cô có thể khẳng định Diệp Tử chạy tới Trung Quốc là bởi vì mình, cái này đủ làm cho cô cao hứng, cũng tăng không ít tự tin.
Lúc Tần Tiểu Mặc rời đi, Diệp Tử liền đứng ở cửa nhà nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của cô, sức sống bắn ra bốn phía. Cô bé này lúc nào cũng tinh lực dư thừa như vậy sao. ************************
Nhà Tần Tiểu Mặc
"Mẹ, con đã trở về..." Tần Tiểu Mặc đứng ở ngoài cửa gõ gõ.
"Ừ, đến đây đến đây."
Bà Tần mở cửa, Tần Tiểu Mặc tâm tình rất tốt hướng mẹ mình cười cười.
"Con bé này, làm gì tâm tình tốt đến vậy. Mau vào đi, anh con tới rồi kìa." Bà Tần nhìn thấy con mình, tâm tình cũng tốt. Cười vỗ vỗ Tần Tiểu Mặc, lôi kéo cô vào phòng.
"Anh!" Tần Tiểu Mặc nhìn thấy Tiêu Nhuận ngồi ở trên ghế sofa, vội vàng kêu một tiếng.
"Ừ, về rồi sao, lại đây ngồi. Như thế nào trễ như vậy mới trở về?" Tiêu Nhuận vỗ vỗ bên cạnh sofa, hỏi.
"Đi đến chỗ chị Diệp." Tần Tiểu Mặc lôi kéo bà Tần cũng ngồi xuống.
"Cô ấy cũng đến đây?"
"Ừ, đi công tác. Không phải đêm mai có buổi tiệc gì sao... Chị ấy nói anh cũng đi."
"Cái đó, thật ra không cần đi cũng được." Tiêu Nhuận có chút kinh ngạc, Diệp Tử làm tổng giám đốc cũng quá cẩn thận đi, loại chuyện nhỏ nhoi này cũng chính mình tham dự.
"Cô ấy thật yêu công việc."
"Anh, chị Diệp nói anh đã sớm về nước, như thế nào không đến đây." Tần Tiểu Mặc trong giọng nói khó tránh khỏi oán giận, có chuyện gì quan trọng hơn so với về thăm nhà sao, mẹ chính là mỗi ngày đều ngóng trông đứa con trai này trở về thăm.
"Có một số việc."
"Sự tình gì so với về nhà còn quan trọng hơn!"
"Tiểu Mặc, anh con phát sinh công việc quan trọng, trễ một hai ngày cũng không có gì!" Bà Tần nói giúp Tiêu Nhuận.
Tiêu Nhuận biểu tình nghiêm túc, Tần Tiểu Mặc nhíu mày, nhất định là anh có chuyện gạt mẹ con cô, bảo đảm không phải việc nhỏ.
"Mẹ, tối nay mẹ nấu cơm được không, con tâm sự với anh, đã lâu không gặp." Tần Tiểu Mặc cười nói với mẹ. Giọng hơi làm nũng, bà Tần cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hai anh em tình cảm tốt, lâu không gặp có nhiều chuyện muốn tán gẫu. Gì chứ tình cảm anh em tốt đẹp chính là việc không thể tốt hơn, cho nên bà Tần cười vui vẻ đồng ý. Chờ mẹ đi vào phòng bếp rồi, Tần Tiểu Mặc mới dắt Tiêu Nhuận vào phòng mình.
"Nói mau, không rảnh cùng anh lòng vòng đâu."
"Ông ấy về nước."
"Ai?" Tần Tiểu Mặc sửng sốt. Một lát sau mới kịp phản ứng.
"Ông ấy?"
"Ừ" Tiêu Nhuận cau mày lên tiếng.
"Mang theo mẹ con kia sao?"
"Ừ, vợ ông ấy cùng đứa con cũng về đây, ngày đó anh về nước vừa vặn ở trên đường gặp được ông ấy, ông ấy nói muốn quay về tới thăm mẹ và em một chút." Tiêu Nhuận cười lạnh, lấy hộp quẹt trong túi ra đốt điếu thuốc hút một hơi.
"Ít hút đi."
"Ừ, bình thường buồn phiền mới hút." Tiêu Nhuận biết em gái quan tâm mình, miễn cưỡng cười giải thích.
"Vậy mấy ngày nay anh phải đi ngăn cản ông ấy lại đây sao?"
"Ừ"
"Nói như thế nào?"
"Không như thế nào, anh kêu ông ất đừng tới đây quấy rầy chúng ta, cả nhà chúng ta thật sự sống tốt, không cần ông ấy giả mù sa mưa." Tiêu Nhuận lại rút một hơi thuốc, sắc mặt càng tối sầm.
"Anh khẳng định không phải nói như vậy, cùng ông ấy tức giận đi." Tần Tiểu Mặc hiểu biết anh trai của mình, gặp chuyện gì cũng có thể bình tĩnh mà chống đỡ, duy độc nhất chuyện này là không được.
"Đại khái ý tứ chính là như vậy." Tiêu Nhuận tránh nặng tìm nhẹ trả lời.
"Ông ấy nói như thế nào?" Tần Tiểu Mặc kiềm nén tốt hơn Tiêu Nhuận, tiếp tục hỏi.
"A, còn không phải là kiểu cũ sao, nói muốn bồi thường chúng ta, sau đó nói ông ấy chính là nghĩ nhớ mọi người, đến thấy mặt hai mẹ con rồi lập tức bước đi."
"Ngay cả vợ con đều mang đến, sợ là tính toán ở đây lâu dài đi." Tần Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, nói ra.
"Đại khái vậy. Ông ấy lần này trở về tựa hồ hạ quyết tâm muốn tới thăm mẹ và em, anh kêu ba người canh giữ ở cửa nhà, ông ấy cũng chưa hết hy vọng, ngay cả tường đều thử trèo qua. Buổi sáng nay anh thật sự là chịu không nổi mới tự mình đi đến đây một chuyến." Tiêu Nhuận khóe môi nhếch lên một tia cười lạnh. Ông ta là người đàn ông không có trách nhiệm, chỉ biết tổn thương mẹ mình, với anh em bọn họ mà nói đó là vết thương tuổi thơ không thể xoá nhoà.
Tần Tiểu Mặc cảm thấy từ góc độ nào đó, việc cô thích phụ nữ cùng người đàn ông không có trách nhiệm này có quan hệ rất lớn.
"Ừ, ông ấy muốn gặp thì cứ để ông ấy gặp em, nhưng vô luận thế nào không thể để cho ông ấy nhìn thấy mẹ. Vài năm nay mẹ thật vất vả mới vui vẻ lên, em không muốn ông ấy lại quấy rầy mẹ." Tần Tiểu Mặc nghĩ tới mẹ liền cảm thấy một trận co rút đau đớn trong lòng.
"Ừ, em yên tâm đi." Tiêu Nhuận xoa đầu em gái.
"Về sau không được xoa đầu em nha!" Tần Tiểu Mặc chụp được tay Tiêu Nhuận.
"Hắc, em lại bị gì đây, trước kia cũng hay xoa mà, sao không thấy em phản kháng a..." Tiêu Nhuận khó hiểu hỏi.
"Dù sao về sau không sờ là được rồi." Tần Tiểu Mặc than thở đi ra khỏi phòng.
Động tác này sau này chỉ là của riêng chị Diệp, ai cũng không được sờ đầu bảo bối của chị Diệp.
Tiêu Nhuận đứng ở phía sau thắc mắc không thôi, làm sao mới hơn một tháng không gặp, Tần Tiểu Mặc liền trở nên kỳ dị , toàn thân tế bào đều tràn ngập sung sướng. Chẳng lẽ là bởi vì cậu điều em ấy đến thị cục sao. Chuyện đó mệt muốn chết rốt cuộc có cái gì tốt, Tiêu Nhuận cảm thấy cả đời hắn cũng đều không thể lý giải ý tưởng của em gái, thật sự rất khó tưởng tượng hơn nữa còn có điểm kì quái.
|