Cục Cưng Của Ác Ma Em Dám Bỏ Trốn Les Version
|
|
Bởi vì mình rất thích truyện này cho nên mình sẽ chuyển sang truyện les cho các pạn đọc giả xem thử và cảm nhận cho mình ý kiến nhé Giới thiệu : Lâm Huỳnh Anh:là một nàng suboy đẹp trai với một mái tóc kiểu hàn quốc cùng với làn da trắng hồng làm thu hút tất cả phụ nữ xung quanh(do bị ba ba ép buộc phải trở thành con trai từ lúc 10t để sau này có thể quản lí cho công ty của gđ)là một người vô cùng lạnh lùng lúc nào trên khuôn mặt đều băng giá như bắc cực nên không ai dám đến gần mà chỉ nhìn từ xa ngắm mà thôi,và là một người rất là nham hiểm và độc ác tựa như ác ma ,thầm yêu chị mình ngay từ lúc mới bước vào căn nhà xa lạ Lâm Ánh Tuyết:là một người đẹp về ngoại hình và lẫn khuôn mặt,khuôn mặt của cô tựa như thiên sứ lúc nào cô cũng hồn nhiên vô tư nhưng lại rất buồn vì ba của mình,cô có một người bạn trai tên là Trần Khánh Minh hai người đã yêu nhau từ rất lâu dự định là sau khi cô tốt nghiệp sẽ làm đám cưới nhưng đâu ngờ rằng là bị đứa em mình làm nhục và chiếm đoạt cô nên việc đám cưới bị hoảng lại
|
Tóm tắt truyện: "Không, van xin em, đừng... chị là chị của em mà, sao em có thể đối xử với chị như vậy được?" Mắt cô rưng rưng, giọng nói run rẩy.
"Chị? Lâm Ánh Tuyết, em đừng giả dối! Tới tận bây giờ tôi chưa hề coi em là chị, trong mắt tôi, em chính là người con gái khiến tôi muốn đến phát điên". Ánh mắt Huỳnh Anh hiện lên nhiều đường tia máu, đó là dấu hiệu của dục vọng.
Huỳnh Anh tàn nhẫn cởi hết quần áo của Ánh Tuyết, đến khi cơ thể cô không còn mảnh vải che thân, không để ý cô giãy giụa và đau khổ van xin, dùng tay mình đâm xuyên qua, hung hăng biến cô thành người con gái của mình.
Huỳnh Anh quá yêu cô, yêu đến khắc cốt ghi tâm, năm nó sáu tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy Ánh Tuyết, cõi lòng đóng băng đã lâu, nay lại vì cô mà trầm luân thật nhiều...
Mười ba năm, Huỳnh Anh vẫn vì cô mà chờ đợi đến ngây dại, cam tâm tình nguyện vì cô buông hết tất cả thù hận, chỉ vì muốn một ngày nào đó quang minh chính đại đứng bên cạnh cô.
Nhưng điều làm Huỳnh Anh tan nát cõi lòng là đến lúc nó trở thành người đàn ông(nhưng lại là một suboy rất là đẹp trai đó mấy bạn) được vạn người hâm mộ, có thế lực khổng lồ sau lưng, gần như có thể dùng một tay che trời thì cô lại gả cho người đàn ông khác.
"Lâm Ánh Tuyết, vì tôi muốn có được em, tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào, chỉ cần có được em."
Huỳnh Anh kéo Ánh Tuyết từ trong lễ đường ra, buộc cô phải ký tên vào giấy đăng ký kết hôn.(do được ba mình biến thành con trai ngay từ lúc nhỏ và được được sửa giới tính trong giấy khai sanh của mình nên bây giờ ít có ai biết nó là con gái nên việc đăng kí kết hôn là điều đơn giản như đang giỡn)
"Lâm Huỳnh Anh, tôi hận anh, mặc dù anh có được thân thể của tôi nhưng anh sẽ vĩnh viễn không có được trái tim của tôi". Đôi mắt của cô rưng rưng, nhìn nó đầy căm hận.
Huỳnh Anh khiến người ba đang ốm đau trên giường phải chết vì tức, giết chết vị hôn phu của cô, chiếm đoạt hết tài sản của cô, giam cầm... Cứ thế lần lượt giữ lấy tất cả, cô bị ác ma vô tình dẫm đạp, bóp nát.
Người em gái dịu dàng đã từng dốc lòng che chở cho cô nay đã biến thành ác ma thú tính điên cuồng đoạt lấy.
Nguyên nhân mà Huỳnh Anh phải ẩn giấu mười năm, bất quá chỉ là vì trò chơi trả thù nực cười này sao?
|
Chương 1: Đêm mê loạn
Đêm lạnh như băng, ánh trăng mỏng xuyên qua cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào trong căn phòng biệt thự vô cùng rộng lớn, được thiết kế theo phong cách châu Âu.
Gió đêm làm màn che màu tím nhạt nhấc lên, bóng dáng của hai cổ lửa nóng đang dây dưa, vô cùng kịch liệt, nó tạo thành hình ảnh đối lập với sự dịu dàng và trong veo của ánh trăng ngoài cửa sổ.
Không mở đèn, len lói trong ánh sáng mờ mịt, người đàn ông(ngoại hình suboy) ma mị, ngũ quan tựa như loài hoa anh túc, tuyệt mỹ và trí mạng. Nhưng giờ phút này lại tản ra khí tức nguy hiểm, hung ác cùng nham hiểm.
Động tác của Huỳnh Anh lạnh lùng mà cứng nhắc, không mang theo chút tình cảm nào, chỉ đơn thuần là dùng tay mình để vào chỗ kín của cô gái kia rồi làm việc như một máy móc
Mặc dù như thế nhưng khuôn mặt của người con gái bên dưới lại mang theo sự trầm luân.
Cô cố gắng bày ra chiêu thức quyến rũ nhất, khuôn mặt phong tình vạn chủng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng thở gấp, dùng trăm phương ngàn kế muốn quyến rũ người đàn ông suboy ở trên.
Cô hiểu cách lấy lòng một người đàn ông là như thế nào, nhất là loại sự tình này, phàm là những người đàn ông đã quan hệ với cô đều phải si mê cô, duy chỉ có người đàn ông suboy này lại không như thế.
Từ trước cho đến bây giờ nó chỉ muốn thỏa dục trên người cô, không có quan hệ tình cảm, chỉ vì sinh lý và khát vọng nên mới bên nhau thôi. Thậm chí cho tới bây giờ nó còn không hề muốn cô đụng chạm vào người nó.
Có lẽ là không cam lòng, cô duỗi ngón tay mảnh khảnh ra chậm rãi quét qua cái trán, cái mũi, cái cằm ngay ngắn, làn dạ mềm mại trắng nõn trên cơ thể của Huỳnh Anh
Thẳng đến khi cô chạm vào nó, một vết sẹo bắt mắt thình lình trên ngực, ngón tay ngọc dừng lại, xoa xoa vết sẹo đỏ sậm như rắn nước uốn lượn quấn lồng ngực nó, nó nổi bật càng làm tăng thêm vài phần thần bí cho người đàn ông vốn đã vô cùng anh tuấn đẹp trai dù chỉ là phụ nữ .
“Không được chạm vào nơi đó!”
Huỳnh Anh bắt được tay cô, dùng giọng nói lạnh lẽo nói lời cảnh cáo với cô.
Người phụ nữ có chút kinh ngạc, lập tức thay đổi biểu tình nịnh nọt, đưa tay vòng lên cổ của nó, phát ra một tiếng hờn dỗi.
Người đàn ông suboy như bị châm lửa, nó ác độc lấy tay mình chạy nước rút, cướp đoạt dã man, cùng cô làm tình mãnh liệt vòng trên giường.
Mặt mũi cô gái bên dưới vô cùng xinh đẹp, hô hấp dồn dập, vì nó không ngừng lấy tiến công bên dưới, toàn thân cô trở nên run rẫy, không còn mục đích quyến rũ nữa.
Nhưng ngay lúc đôi môi đỏ căng mọng đầy kiều diễm chuẩn bị in lên đôi môi mỏng của người đàn ông suboy thì tất cả động tác bỗng ngừng lại.
“Chủ nhân?” Trên mặt cô hiện một tia nghi hoặc đầy dụ dỗ, thân hình yêu kiều hiện lên vài chỗ ửng hồng mất tự nhiên. Cô bất mãn, úp mặt vào đầu vai của nó, khao khát Huỳnh Anh có thể cho cô nhiều thêm.
“Chủ nhân, anh làm sao vậy?” Cô lập tức đuổi theo, tựa như rắn nước mà bám lên người nó
Giữa hai hàng lông mày của Lâm Huỳnh Anh hiện lên tia không kiên nhẫn. Nó lạnh lùng đẩy cô ra, lạnh nhạt nhắc nhở: “Cô quên một điểm quan trọng! Tôi không bao giờ để người đàn bà nào hôn tôi.”
“Vì sao? Vì cái gì mà mỗi lần chúng ta quan hệ với nhau anh đều không hôn em? Cũng không cho em hôn! Nếu như em có làm gì không tốt thì em có thể sửa mà!”
Trên mặt cô gái hàm chứa oán hận. Cô – Trần Huỳnh Lam thân là sát thủ mị ảnh cấp cao, biết bao nhiêu người đàn ông quỳ gối dưới váy của cô. Mà cô trừ chủ nhân của bọn họ ra thì không để tất cả người nào vào mắt cả.
Cô kỳ vọng có thể độc chiếm được người đàn ông suboy hoàn mỹ này. Cô chỉ chờ đợi một nụ hôn từ nó mà thôi. Chẳng lẽ điều đó là quá phận sao?
“Bởi vì cô không có tư cách!”
Đôi mắt Lâm Huỳnh Anh lạnh lùng xẹt qua một tia trào phúng. Không mang theo bất cứ tình cảm nào, nó chỉ để lại một câu nói lạnh như băng rồi xoay người rời đi.
|
|
Chương 2: Hồi ức yêu thương
Đêm tĩnh lặng, dễ khiến cho người ta nhớ lại những ký ức đã qua.
Hình dáng của Lâm Huỳnh Anh đứng lẳng lặng trong bóng tối dưới ánh đèn mờ ảo. Tay kẹp lấy điếu thuốc, chậm rãi phả vào không gian những vòng khói thuốc đen, càng khiến nó có thêm mị hoặc.
Đứng trên ban công của biệt thự, ngắm nhìn mỗi thứ từ trên cao, những ngọn đèn giống nhau hỗn loạn thành một đoàn, thế nhưng lòng nó lại trôi ở nơi nào.
“Tuyết à, anh rất nhớ em!” Trong mắt nó chất chứa một điều rất khó hiểu. Một hình ảnh xinh đẹp phủ đầy bụi cất giấu sâu trong lòng nó, giờ lại nổi lên trong đầu nó.
Bốn năm, suốt một ngàn hai trăm sáu tám ngày trôi qua, nó vẫn luôn nhớ cô, nhớ từng giờ, từng ngày; nỗi nhớ càng gia tăng mãnh liệt chứ chưa từng ngừng lại.
Mặc dù trong bốn năm qua, nó có vô số nữ nhân, đã từng tận hưởng qua bao cơn hoan lạc nhưng trong mắt nó, nội tâm ngoại trừ cô ra, cho tới giờ chưa hề có một người đàn bà nào.
Nó yêu cô nhiều như vậy, chỉ tiếc cô không những không yêu nó mà còn rất hận nó.
“Em còn tốt hơn cô ta nhiều?” Trần Huỳnh Lam bọc tấm chăn mỏng, chẳng biết đã đứng sau lưng Lâm Huỳnh Anh từ khi nào.Cô ôm lấy eo nó, ngữ điệu ngả ngớn hỏi.
“Cô có thể đi. Quan hệ của chúng ta dừng ở đây!” Lâm Huỳnh Anh hờ hững liếc nhìn người phụ nữ yêu mị, ném ra một câu nói lạnh như băng làm trái tim cô đông đá vì lời nói Trần Huỳnh Lam sững sờ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Cô nói: “Vì cái gì? Chủ nhân, tại sao người lại đối với em như vậy?”
Cô cho rằng nó không thích cô, lại không nghĩ tới nó muốn đuổi cô đi. Thì ra tất cả đã thật sự thay đổi! Cô cho rằng bằng tài sắc hiện tại nhất định có thể nhốt tâm người đàn bà suboy này lại. Vậy mà cuối cùng cô vẫn thất bại thảm hại.
“Không cần ôm bất luận ảo tưởng gì đối với tôi. Vì như thế sẽ khiến cho quãng đời về sau này của cô sẽ trôi qua rất thống khổ. Một người đàn bà, tôi đụng qua nhiều nhất là chỉ một lần mà thôi.” Lâm Huỳnh Anh nhíu mày lộ ra vẻ chán ghét, giọng điệu càng thêm trầm thấp.
Nội tâm Trần Huỳnh Lam không ngừng lo lắng, cô đột nhiên quỳ rạp xuống, bất lực ôm lấy thân thể to lớn của nó, thấp giọng cầu khẩn: “Này, không cần vứt bỏ em được không, em nguyện ý làm tất cả vì anh.”
“Huỳnh Lam, cô không cho tôi cảm giác này”. Lâm Huỳnh Anh không hề thương tiếc, đá cô một cước, ngẩng đầu bước đi, không quay đầu lại dẫu chỉ một lần, nó đi về phía phòng tắm xa hoa.
Trước khi nó đi cũng không quên vứt xuống một câu cảnh cáo, đem nội tâm Trần Huỳnh Lam phá vỡ hoàn toàn.
“Thừa dịp tôi chưa thay đổi chủ ý, lập tức biến đi. Nếu không cô tự biết hậu quả.”
Trần Huỳnh Lam run rẩy như một đứa trẻ. Trong nháy mắt, thần sắc lâm vào tuyệt vọng. Cô bụm mặt khóc nức nở, chạy ra ngoài, tâm đã bị nó gây tổn thương.
Chuyện như vậy đã xảy ra vô số lần ở vô số đàn bà của nó.
Lâm Huỳnh Anh thoải mái nằm trong bồn tắm rộng lớn, ngửa đầu nhìn trần nhà. Trong phòng tắm xa hoa bốc lên sương mù, đường nét hoàn mỹ của gương mặt cũng hiện lên, đầy mị hoặc.
Tay phải jos cầm một ly rượu đỏ đung đưa chất lỏng đỏ hồng bên trong, tay trái cầm một tấm hình.
“Tuyết à, bọn họ không có tư cách trách em. Tôi yêu em, chỉ yêu một mình em, trừ phi tôi không còn trên cõi đời này!” Nó lầm bầm lầu bầu nỉ non trong miệng. Đôi mắt sắc bén, thâm thúy trong nháy mắt biến thành dịu dàng vô hạn, tràn đầy thâm tình.
Nhưng điều đó chỉ có biểu hiện trước mặt người con gái tên là Lâm Ánh Tuyết mà thôi.
Trên kính thủy tinh bị hơi nóng bám lấy, Lâm Huỳnh Anh viết đi viết lại cái tên Ánh Tuyết. Ngón tay lạnh băng viết đến tê dại, khiến cho người ta hiểu rõ nó yêu sâu sắc và đau đớn đến tận xương tủy là như thế nào.
Trong phòng tắm màu sắc trang nhã nhưng lạnh lẽo được bố trí cùng với vài màu sắc ấm áp tạo nên sự hài hòa, không giống như khoảng cách trong tình yêu.
|