Yêu Không ? Để Yêu !
|
|
Đây là truyện đầu tay của tớ :))* và tất nhiên nó không được hoàn hảo như mọi người muốn . Nhưng mình cũng nói luôn , dù tệ như thế nào đi chăng nữa , tớ vẫn sẽ hoàn thiện truyện này ... Cảm ơn mọi người ủng hộ ! >> Giới thiệu nhân vật << Nó : tên đầy đủ là Dương Tiểu Khiết , anh trai tên là Dương Tử Thiên , mẹ là Tiêu Diêu , pa pa sau này sẽ biết , học giỏi nhưng lười trên mọi phương diện , là một người ấm áp , hay cười nhưng sâu thẳm trong đó là một con người khác hẳn , má lúm đồng tiền , da trắng kiểu em bé :V , tóc tém Hàn Guốc , con gái mà đẹp không thua hot boy Nhỏ : Trịnh Ân Nhi , một hót gơ , ân chơi , phá phách số 1 của trường , thay bồ như thay áo , có anh trai Trịnh Lâm , pa pa Trịnh Giản , mẹ Khánh Ly , tưởng rằng sẽ hạnh phúc với tình đầu của mình nhưng đầy bi thương , đau đớn , cũng vì vậy mà thay đổi con người vốn dĩ của nhỏ , chút kì thị đồng tính , cơ mà sau đó lại say ai như điếu đổ ý ^^ Nói luôn với các Bạn , là tình tiết có chỗ hơi nhanh hơi chậm quá [ bạn tớ nhận xét ] nhưng bù vào đó , tớ sẽ tìm nhiều cảnh NÓNG cho mấy bạn ( TT cái này là đi câu dẫn nhau đấy * ôm rổ hứng gạch , bán bơ xanh *
|
bầu trời hôm nay , dường như càng cao hơn nữa . Nó khoác trên người chiếc áo thể thao của mình ngắm nhìn những vì sao lấp lánh , tỏa sáng kia . Nó bỗng rơi nước mắt , hai hàng nước ấm nóng lăn dài trên gò má nó , mặc cho những cơn gió lạnh đầu đông thổi hắt qua , làm người ta sởn gai ốc . Vội lau nước mắt , nó mỉm cười -- " Mẹ à... con nhớ mẹ nhiều lắm...Phải làm sao đây" *** Quay lại 3 năm trước *** Ngồi trong lớp học nhưng tâm trí lại để bên ngoài , trong lòng tràn ngập nỗi lo lắng về điều gì đó xảy ra , nó sợ . Đôi chân nó không ngừng rung rung lên bần bật vì cái lạnh thấu xương của từng đợt gió mùa đông bắc hay vì điều khác ... Bỗng cô giáo chủ nhiệm của nó tức tốc chạy vào lớp học giữa bao con mắt ngạc nhiên , cô gọi tên nó : -- " Dương Tiểu Khiết , nhà em có chuyện , cần em về gấp " Đúng như linh tianh mách bảo có chuyện chẳng lành , nó chạy một mạch về nhà . Thay vì một ngôi nhà nhỏ có dàn hoa dâm bụt nở rực , tươi tắn với ngôi nhà xinh xắn ấy , thì trước mặt nó , một màu u ám vây quanh . Nhanh như chớp , nó lách qua đám đông - anh em đang tụ tập trước nhà nó , trán lấm tấm mồ hôi , thở dốc , chạy đến bên má nó đang nằm chờ thần chết . Nó òa khóc nức nở , quỳ gối cạch con người mà nó vô cùng yêu thương ấy . Không phải nó không biết mẹ mình không sống được bao lâu nữa , nhưng thực sự việc này xảy ra quá đột ngột với nó . Mẹ nó cố gắng đưa bàn tay gầy gò , chai sạn của mình vuốt ve mái tóc dài của nó , một cách khó khăn --- " Con ngoan , đừng khóc ! Mẹ sắp phải đi rồi " Nó ôm chầm , lấy mẹ , nắm chặt tay không muốn buông --- " Mẹ đừng đi , con không cha là đủ rồi , con chỉ cần mẹ và anh trai thôi " Hình ảnh nhỏ nhắn của nó trong vòng tay mẹ thật khiến người ta đau lòng , xót thương ---" Con nhìn này " mẹ chìa trong tay chiếc vòng cổ bằng bạc sáng loáng , bên trong mặt dây chuyền có bức ảnh nhỏ , tất nhiên là gia đình nó , và có ba nó ---" Nhớ tìm cha con . mẹ yêu ông ấy và các con nhiều lắm " Nói rồi , mẹ buông tay xuống thành giường .... Để lại hai đứa con thân yêu của mình Sau ba ngày tang với nó là cả một quãng thời gian dài vô hạn ... Từ nay , nó chỉ còn anh trai là người thân nhất của mình , nó bỏ mặc sự giup đỡ từ mọi người khác , luôn dặn lòng phải nở một nụ cười tươi tắn , phải mạnh mẽ đứng lên , bước đi một mình
|
Thời gian trôi qua thật nhanh , anh hai nó - Dương Tử Thiên đang do dự có nên nhờ sự giúp đỡ của nhà họ Trịnh để hoàn thiện giấc mơ du học của mình không ? Anh hỏi nó " em có muốn qua Xin - ga - po học cùng anh không , anh được tặng học bổng ... " anh nhẹ nhàng , quan sát nét mặt của nó . Đôi mắt đen láy , đọng lại nỗi buồn sâu thẳm " em không muốn .... em muốn sống ở Việt Nam này , nơi em được sinh ra " Anh xoa đầu nó như động viên " Thôi nào nhóc ! Còn có anh mà , đâu phải anh không lo cho em được . Vậy từ lúc anh bay , em sẽ đến nhà chủ tịch Trịnh sống " Ghét cái cuộc sống với người lạ , thích khép mình , nó nằng nặc , cãi bướng dầu biết câu trả lời là không " em không muốn đâu hai , ở nhà mình thôi " Anh nó bật cười nhưng rồi nghiêm giọng lại " bác ấy sẽ giúp đỡ em " Vậy là tuần sau , nó xếp gọn vài bộ quần áo , chủ yếu là sách vở học tập của mình lên vai , mệt mỏi không ưng ý , theo chân anh . Cuối cùng cũng đến nơi , viên một căn biệt thự rộng rãi , nguy nga như lâu đài hiện ra , khuôn viên còn còn bự hai bà lần nhà nó . Nó ngạc nhiên trước vẻ đẹp tráng lệ , hài hoà ấy nhưng cũng không mấy chú trọng . Bởi tiền bạc nó tuy nghèo nhưng tâm hồn noa không nghèo nàn . Cuộc sống sô bồ thật khiến nó đau đầu . Vừa bước vào nhà , một phụ nữ trung niên , nụ cười phúc hậu tôn lên vẻ đẹp quý phái của bà , tươi cười hỏi - " Dương Tiểu Khiết và Dương Tiểu Thiên , lâu rồi mới gặp các cháu " Anh nó vui vẻ , lịch sự bắt tay xã giao với người đàn ông lớn tuổi bên cạch bà -" Cháu chào hai bác . cháu dẫn em sang, nhờ bác giúp đỡ , nó tre người non dạ , đi ngủ cùng cần hát ru , uống bao nhiên là hộp sữa cũng không đủ ... bala...bala " - " Hèn gì cao như anh hai nó vậy , lại còn đẹp trai như anh mình chứ , có em nào chưa con ?" hai ông bà bật cười , xoa đầu nó . Hết bà Trịnh , ông Trịnh rồi đến ông anh cực...cực yêu quý của nó , tiếp tục xoa cái tổ quạ di dộng của nó . Nó muốn câu lên , nhưng không được , nó chỉ biết rằng trong một lần gia đình ông Trịnh đi du lịch ở quê nó , chằn may bà Trịnh lúc mang thai nhỏ thì bị lạc và trẹo chân , thật may mắn , bà được mẹ giúp đỡ rồi mang ơn
|
Típ ik tg hay quá à
|
Hôm nay nó vận chiếc quần jean bó sát , áo phông màu hồng , trông rất tăng động ý nhầm năng động mới đúng . Nhưng nó vẫn không ưng ý , vì từ bé đến giờ , nó toàn chôm đồ anh trai không à ! Phải mặc mấy bộ đồ hơi nữ tính này nó cảm thấy khó chịu . Càng lớn , cái giới tính nó càng rõ ràng hơn , rõ con gái mà tính khí như con trai , hở chút là đánh đấm , không cái gì gọi là nữ tính được . lúc nó lên lớp 9 .... " hai à ~ em muốn cắt tóc " giọng nhõng nhẹo như bánh bều . hai nó không biết nói gì hơn , bèn đưa nó đến tiệm cắt tóc ... vài phút sau , nó bước ra , " một con người mới là đây sao " Dương Tử Thiên giấu đi vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt , nghĩ thầm " nhóc thật giống papa " . tóc tém kiểu hàn quốc làm bản mặt nó sáng lạng vô cùng . Chính nó cũng phải đứng như trời trồng trước gương " oa chu choa ! Ai mà đẹp giai thế kia nhỉ " nó tự sướng quá đỉnh , hai tay không ngừng nắn bóp hai bên ngực mình :V . thở dài thườn thượt " ai bảo đồng bằng làm gì " , anh hai nó cố ý trêu chọc đứa em quý tử của mình . Nó nhìn anh , đôi mắt chứa đầy sát khí -_- , khóe môi giật giật như sắp có một cuộc ẩu đả bằng miệng xảy ra . Đương nhiên , anh nó sẽ dơ cờ trắng trước tiên , mà mặt vẫn cứ cười hiền không sao . cái vẻ ôn nhu , sự quan tâm chăm sóc ấy của anh luôn bên nó . Như một người mẹ , người cha , người chị gái của nó
|