Tình Nghịch
|
|
Ngoại truyện 2: Nhập viện.
An sau khi trở về thì cùng Phương sống chung với nhau. Nhìn bề ngoài là hòa hợp, thế nhưng Phương luôn cảm thấy có điểm không đúng. Phương sau vài ngày liền phát hiện bất ổn ở đâu. An tuy cùng nàng ngủ nhưng nhiều lắm chính là chỉ ôm lấy nàng. Y phục mặc trên người cũng là những bộ đồ kín cổng cao tường. Phương ban đầu không rõ, sau đó bỗng nhiên trong đầu liền nghĩ ngay tới từ bẩn kia của An lúc trước, nàng mấy phần hiểu được vì sao. Nàng nghĩ ra liền vài lần thử thăm dò An, khiêu khích An. Chỉ là An bộ dạng kiềm nén khiến nàng đau lòng. An rõ ràng không phải mất đi dục vọng, chỉ là người này cố tình đè ép nó. Lòng thầm nghĩ không thể cứ như vậy mà tiếp tục được. Nàng cuối cùng ra quyết định, phải giúp An tẩy trừ đi từ bẩn này. Nàng tối đó liền tiến hành từng bước tỉ mỉ dụ hoặc An. An đặt lưng xuống nằm cạnh Phương, mi tâm nhíu lại khi ngửi đến hương thơm từ Phương, dường như hôm nay có vẻ nồng hơn, mà Phương cũng mấy phần khác lạ hơn bình thường. Đợi An thực sự nằm yên xuống, Phương với nhẹ vòng tay sang ôm lấy eo người này. Bản thân cũng nhích lại gần hơn, môi mềm đặt lên vành tai An. Nàng còn cố tình thổi khí ở đó khiến cho An nhột nhạt. “An…” nàng nũng nịu gọi, âm thanh mềm nhẹ như nước khiến cổ An khô nóng. Ngay lập tức sau đó An cảm thấy có một cỗ mềm mại, ẩm ướt chạm đến. Dụ dỗ như thế với An mà nói liền có tác dụng, chỉ là... Phương thấy An cựa mình, lùi người cách nàng một khoảng, sau đó xoay mặt đối diện với nàng “Chị mệt mỏi” công việc hiện tại của nàng không như trước, nàng chỉ ngồi ở phòng khám để chẩn đoán lâm sàng, làm việc giờ hành chính, lại khá nhàn hạ, nên nói nàng mệt rõ ràng là nói dối. Lời nàng vọt ra xong nhận được cái sụp mi buồn bã của Phương. Tâm nàng bị nhéo lên, nhưng mỗi khi nàng muốn cùng Phương quan hệ, chuyện hôm trước như ma ám đeo bám lấy nàng không buông. Phương xoay người, giọng điệu rầu rĩ “Chị thực ra trong lòng còn chị ấy đúng không? Cho nên liền không cách nào thực sự ở chung cùng em” nàng còn phụ họa một tiếng thở dài, diễn kịch, hoàn toàn là nàng diễn kịch cho An xem “Chung quy chỉ là chị thấy áy náy thôi đúng không? Em không còn trách chị về cái lí do ban đầu…” nàng còn chưa diễn xong đã bị An gấp gáp ôm lấy. “Không đúng, chị không có, không cho em nghĩ như vậy” đáng chết, những gì nàng biểu hiện Phương còn không tin tưởng được sao, nàng rốt cuộc thương tổn đến niềm tin của Phương đến mức nào mà Phương hiện tại đầy rẫy khắp nơi nghi ngờ tình cảm của nàng. Phương vẫn giữ giọng điệu kia “Không sao, em thực sự không sao, không cần an ủi em đâu” nàng cúi mặt áp xuống gối, bờ vai run lên. Hiển nhiên là không phải do nàng khóc. An nỗ lực kéo Phương xoay người nhưng Phương một mực vùi mặt vào gối. “Phương, em nói lý chút được không, cũng không phải là chị nói bản thân mệt sao, em sao có thể…” nàng biết cái cớ mình đưa ra có mấy phần vô lý mà còn buộc Phương nói chuyện có lý với mình. Nhưng là Phương không phải một bộ nhu thuận sao, sao lại vì chuyện kia mà giận dỗi nàng đây. “Là lần thứ mấy đây? Hơn nữa chị cũng tìm một lý do hợp lý hơn đi” Phương cũng quên mất nàng thăm dò An bao nhiêu lần. An thở dài, quả nhiên bị Phương phát hiện, vì là nhiều lần nên người này giận dỗi, cũng đúng đi. Nàng bất lực gục mặt áp vào lưng Phương. Phương nghe lòng mình trầm xuống, phải chăng An thực không vượt qua được, nàng làm như vậy là đang ép buộc An. Cảm giác ở lưng có một mảng ẩm ướt, kèm theo lời xin lỗi của An “Xin lỗi, xin lỗi, chị không nên viện cớ, cũng không nên để em nghĩ sai như vậy, chỉ là…chỉ là…” Nàng nhất thời quên An cũng có một mặt yếu đuối đi, Phương cắn môi xoay người, lần này đến lượt An chôn mặt thấp xuống. Phương còn không buông tha cho An, nàng quyết tâm vì hạnh phúc quãng đời còn lại của nàng và An, nhất định cố gắng. “Vậy nói đi, là vì sao? Hay là… hay là… chị chán em” nói đến đây, nàng cũng không rõ nàng đang diễn hay đang thật, một cỗ chua xót dâng lên trong lòng. Cũng không biết ngày mà An bỗng dưng chán yêu nàng, nàng phải nên như thế nào đây. An im lặng, nàng muốn đi phủ nhận lời Phương, nhưng còn lí do thật sự, nàng không làm sao mà nói ra cho được. Nàng cuối cùng siết chặt Phương thay câu trả lời. Phương không cam lòng, nàng nâng mặt An lên, hôn lên bờ môi đang cố mím chặt kia. Nụ hôn ban đầu là nhẹ nhàng, sau đó chính là hôn sâu đến hô hấp suy suyễn mới buông ra. “Chị… có cảm giác đúng không?” Bàn tay nàng chậm rãi di chuyển xuống phía dưới rồi dừng lại ở nơi mềm mại cao ngất của An, nhẹ nhàng xoa nắn, nhẹ nhàng nhu động… An giữ lại bàn tay Phương, một cỗ buồn nôn trong lòng muốn dâng trào. Phương thức thời dừng lại, nàng nhìn thẳng An “Chị nhìn kĩ được không, là em” Có dòng nước ấm chảy vào lòng nàng, Phương vốn hiểu được tâm sự của nàng “Chị biết là em” không thì cũng không có được khí tức ấm áp, thơm mát khiến tâm nàng dễ chịu. Nhờ vậy mà mấy phần áp chế được cỗ khó chịu kia trong lòng. “Cho nên chị là muốn tránh hay không muốn tránh?” “Chị…” Tay Phương nắm lấy tay An, áp nó lên chính ngực mình, nàng đi tới bước này cũng là quá lắm rồi, nhưng vì nghĩa liền quên thân đi. Nàng giữ ở đó, sau đó tiếp tục hôn An. Những cái hôn rơi khắp mặt. trên trán, trên má, chóp mũi, cánh môi, sau đó nàng chuyển dần đến bên tai thì thầm “Rốt cuộc là muốn tránh hay không muốn tránh?” Phương cắn nhẹ lên vành tai, lại liếm liếm, bản thân một bên chờ đợi câu trả lời của An, một bên tiến hành khiêu khích An. An sắp bị mâu thuẫn trong lòng bức điên lên rồi, nàng khàn giọng “Tất nhiên… là… không… tránh” Phương vung khóe môi, là An tự nói không tránh, không phải nàng cố ý ép buộc. An như vậy xem như là không quá mức khó khăn đi. “Nếu là không tránh, vậy…đừng tránh được không?” nàng lại giở giọng làm nũng, muốn bao nhiêu êm tai, có bấy nhiêu êm tai. Bàn tay Phương tiếp tục dẫn dụ An, nàng buông đi tay đang giữ tay An trên ngực mình. Hai tay được tự do liền bắt đầu giải thoát đi trói buộc quần áo. An còn phần giằng co không cho Phương toại nguyện. An lấy tay mình khỏi ngực Phương, lập tức nghe Phương cảnh cáo “Không được bỏ xuống”. An hít hơi sâu, nhìn đến hai tay nhỏ nhắn của Phương khéo léo giải khai nút trên áo ngủ của nàng. Hồi ức ngày trước dồn về, nàng nhắm chặt mắt, lớn tiếng “Không…” Phương bị nàng làm cho giật mình, sau đó nhanh lấy lại tinh thần “An, ngoan mở mắt ra, là em, là em” An chầm chậm mở mắt, hai mắt âng ấng nước khiến Phương nhìn đến mà đau lòng. Phương ôm An vào lòng mình, nàng quyết định sẽ không ép buộc An nữa. Chỉ cần là An cùng nàng, như vậy đã đủ. Nàng cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nàng ở trong lòng Phương ngửi được hương vị độc hữu kia. Trong lòng trở nên an tâm không ít, một lúc sau cảm nhận mặt bản thân cọ đến chỗ mềm mại của Phương, tâm nhộn nhạo. Nàng thầm trách mình, rõ ràng cạnh nàng là người yêu của nàng, nàng vì sao lại không vượt qua được phần bóng ma tâm lý kia. Nàng cũng rõ Phương một hồi câu dẫn khiêu khích nàng là vì muốn chính nàng trở lại bình thường. Nàng nếu cứ tiếp tục như vậy thực sự không phải chuyện tốt… “Phương, chúng ta…tiếp tục đi” Phương nghe không rõ điều An nói, mà vốn chính là nàng không tin được thứ mình vừa nghe vào tai mình. An cọ cọ trên ngực Phương “Là em biết chị vì sao như vậy mà đúng không, em chính là muốn trị liệu cho chị còn gì, mình…tiếp tục đi” Sau đó, sau đó chính là một trận đại chiến một nghìn tám trăm hiệp đi… An mở mắt tỉnh dậy đã là giữa trưa ngày hôm sau, trên cơ thể cảm giác mệt mỏi truyền đến. Nàng âm thầm than khổ, thực sự lâu lắm mới có một lần triền miên kích tình như vậy. Nhìn đến bên cạnh đã không có bóng sáng Phương. Nhưng là nàng nghe đến tiếng nước trong toilet liền biết Phương trong đó. Nàng lóe lên một suy nghĩ, chỉ là khi nàng nhấc chân muốn bước xuống giường thì bất an dâng lên. Nàng không thể giở được chân mình lên. Mà thắt lưng thì đang đau buốt. Nước mắt nàng bất giác rớt xuống. …………. Nhận được điện thoại của Phương, Linh và My không khỏi cuống cuồng lên, con gái nhập viện. Lại là bệnh viện. Linh lập tức mang theo My lái xe đến bệnh viện. Ngoài phòng chụp X quang Phương đang lo lắng thất thần ngồi đó, hai mắt đỏ hoe nhìn chăm chăm vào cánh cửa dày kia. Linh bước nhanh “Phương, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hai đứa không phải đang an an ổn ổn sao?” Phương lắc đầu, nàng cũng không biết là vì sao, “Trưa nay chị ấy tỉnh dậy chân liền không cử động được” nàng nói xong giọt nước mắt kiềm giữ bị rớt xuống. Linh ngồi phịch xuống ghế, mà My bên cạnh bà nét mặt cũng thoáng trắng bệch. Thế nhưng người trải qua nhiều chuyện liền dễ dàng tự trấn an mình và gắng bình tĩnh đi trấn an người khác “Còn chưa có kết quả chính xác, con cũng đừng thần hồn nát thần tính” Phương biết điều này chứ, thế nhưng trừ khi nghe được An không sao, còn không thì nàng không cách nào không lo lắng. Nàng vội lau đi nước mắt khi cánh cửa kia sực mở, An được đẩy ra từ xe lăn, trên mặt phảng phất nét âu lo. “Mẹ” nàng gật đầu khi thấy hai người mẹ của mình ở đây. Nàng sau đó mới nhìn đến Phương, muốn kéo dãn mi tâm đang nhíu của Phương nhưng lúc này sợ rằng bản thân nàng cũng đang nhăn nhó. Nhìn đến An được đưa ra, Phương đi đến vòng ra phía sau thế chỗ cho nữ y tá, cầm đẩy xe cho An. An được nhắc nhở đưa đến phòng bệnh, còn chờ tiêm thuốc và đợi kết quả. An xoay mặt, tay vỗ vỗ lấy tay Phương đang giúp nàng đẩy xe lăn, mở giọng an ủi “Chị không sao, đừng lo lắng” Phương nhẹ gật đầu, An nhất định là không sao, cho dù có gì không may thì nàng cũng tình nguyện dùng cả đời để đi phía sau đẩy xe lăn cho An. Nàng nuốt tiếng thở dài, mỉm cười với An “Chị tất nhiên sẽ không sao” Một tiếng đồng hồ trôi qua, đối với người khác mà nói nửa tiếng này không quá khó khăn để trải qua, nhưng đối với cả nhà của Linh lúc này thì một tiếng này thực sự khó khăn. Linh có phần sốt ruột nên rời khỏi phòng bệnh, trực tiếp đi tìm bác sĩ. Hiệu suất làm việc quả nhiên tốt, mấy kết quả xét nghiệm cùng ảnh chụp X quang đều có. Bác sĩ đang định trực tiếp đến chỗ phòng bệnh của An thì Linh sớm một bước nên vị bác sĩ liền nói trước cho Linh. Nghe đến kết quả, phản ứng đầu tiên của Linh là thở phào, sau đó là nghiêm túc lắng nghe dặn dò, cuối cùng là nén cười. Vận động, hai từ này quá tối nghĩa đi. Bà gật đầu nói cho bác sĩ cùng bà đi đến phòng bệnh. Bà không phải người trong ngành liền không thể truyền đạt tỉ mỉ những gì nên nói cho An. Bác sĩ cầm theo kết quả đi đến phòng bệnh, cẩn thận chi tiết nói cho An biết tình trạng bản thân. Xương sống của An có tổn thương nhưng không quá nghiêm trọng, chỉ cần phối hợp uống thuốc là được. Ngoài ra thì tình trạng chân nhấc lên không được và mất đi cảm giác chỉ vì vận động nhiều dẫn đến cơ còn yếu, không thích ứng kịp. Chỉ cần sau đó hạn chế vận động là được. Vị bác sĩ vừa nói xong, trong phòng bốn người biểu tình liền quỷ dị, My thì không rõ chuyện gì nên nét mặt còn thản nhiên, bà chỉ đơn thuần vui mừng vì con gái không sao. Linh thì mím môi nén cười, ánh mắt dò quét sang An như muốn tìm kiếm thông tin. Còn hai nhân vật sớm rõ ràng hai chữ vận động kia là như thế nào vận động thì đỏ mặt tía tai. Phương áy náy nhìn sang An mà bản thân An chỉ muốn tìm cái lỗ để chui xuống ngay lập tức. Vị bác sĩ nói xong thì cúi chào ra về, trong lòng không khỏi khó hiểu, ông đã đọc sai gì sao, sao mọi người biểu cảm lại kì lạ như thế. Sau đó nhanh chóng lắc đầu thở dài, xem ra ông đã già đi rồi, mình có sai hay không cũng không nhớ được. Phòng bệnh thoáng chốc trầm mặc, My cũng hiểu ra thái độ khác thường của Linh “Em biểu hiện như vậy là sao?” sao có vẻ như gặp kịch vui không bằng Linh mím mím môi, trong mắt tràn đầy ý cười “Không có gì, em chỉ đang tò mò, con gái chúng ta không phải công nhân làm việc ở công trường, đi làm cũng chỉ cầm ống nghe nghe nhịp tim, về nhà càng không động tới việc gì nặng nề, em không rõ rốt cuộc con gái chúng ta vận động kiểu như thế nào để phải nhập viện” Có những thứ ngầm hiểu sẽ mang một tầng biểu cảm khác, nhưng khi nói toẹt ra thì lại mang một tầng biểu cảm khác. Phương cúi mặt, nét mặt đỏ ửng ngượng ngùng nhưng khóe môi câu lên, nàng thầm than người mẹ này của An, bà chắc chắn biết chuyện gì, và cũng chắc chắn đang trêu chọc An. Đáng đời An, nếu không trốn tránh nàng lâu như vậy, nếu bình thường mỗi ngày đều nhẹ nhàng vận động, thì đã không vì một lần kích tình mãnh liệt dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Khụ khụ, nàng ho khan, hai má nóng rát, trong đầu nàng đang nghĩ thứ gì nha. Giả như lúc bình thường, An nhất định sẽ can đảm đối mắt với mẹ mình, nhưng hiện tại nàng chỉ muốn đem mặt nàng giấu đi, mắc cỡ chết người mà, mẹ nàng cư nhiên đem chuyện này đi trêu chọc nàng. Đáng chết hơn nữa, chuyện này vốn là sự thật. My như hiểu ra vấn đề, bà đanh mắt “Con nó không sao là mừng rồi, em tò mò như vậy làm gì” thế nhưng trên mặt bà cũng đang vẽ ra một nụ cười. Linh cũng cười cười “An, ở đây cũng không có người ngoài, con thành thật trả lời mẹ, con là…” thụ hả, Linh không nói hết mà khẩu hình miệng của bà đã nói lên điều bà muốn nói. An thẹn quá hóa giận, nhìn vẻ mặt cười cợt của cả hai mẹ, phút chốc phát hỏa “Phương, phiền em mời hai người mẹ hiền lương thục đức này ra khỏi phòng cho chị, chị muốn nghỉ ngơi” Linh nhịn không được bật cười ha hả, My theo đó cũng cười rộ lên, bà thật là gặp oan gia, một đôi oan gia lớn nhỏ này. Được một lúc My nhắc nhở Linh không trêu con gái nữa, nhìn đến con gái cùng Phương đều đỏ mặt lên như thế, bà cũng không muốn làm khó. “An không sao là tốt rồi. Phương, nhờ con chăm sóc nó. Tuy nói mai có thể về nhưng sau đó mọi chuyện của nó liền giao hết cho con. Quản nó chặt cho cô” My cười hiền “Đúng rồi, hay hai đứa dọn về ở chung với hai bà già này đi, được không?” Tay Phương sớm được An nắm lấy, An cũng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của Phương. Nàng cuối cùng cũng thở phào khi nghe được Phương phun ra đáp án “Dạ….được” Linh cũng thu giọng cười cợt của mình đi, “Tuần này như vậy là không thể về nhà gặp ba mẹ con được rồi, tuần sau chúng ta đi có được không? Mà sau đó, con cố gắng thuyết phục họ dọn lên đây ở cùng chúng ta, con là con một, ở xa mà họ cũng lớn tuổi, như thế không tiện” Phương rưng rưng mắt, giọt lệ không kiềm giữ được mà rơi ra “Khóc cái gì nha, mẹ hỏi em có được không” An thầm cười, tuy nói là nàng sớm biết mẹ nàng ưng thuận chuyện của nàng, không nghĩ bà lại nghĩ chu toàn hơn nàng nhiều lắm. Kỳ thực nàng còn cảm động nói gì đến cô gái nhỏ hay khóc của nàng đây. Tay nàng siết chặt tay Phương hơn, nàng hỏi “Được không em?” Một dòng nước ấm len lỏi vào trong lòng Phương, làm ấm làm mềm hết thảy những ngõ ngách trong đó, nàng ẩn tình nhìn An, sau đó tia mắt mang theo biết ơn nhìn đến Linh và My, nàng gật đầu. Có lẽ, nàng thật sự đã bước vào được bên trong cánh cổng của hạnh phúc.
|
Ngoại truyện 3: Tuyết. Tuyết đi lên sân thượng, trước mặt là chồng và con nàng. Thế nhưng tình cảnh không phải là hài hòa cả nhà ba người cùng nhau đứng ở chỗ cao ngắm trăng ngắm sao gì đó. Mà chính là chồng nàng đang ôm lấy con nàng uy hiếp nàng và mọi người. Không đúng, anh ta vốn không muốn uy hiếp ai, chỉ muốn ôm lấy bé Nam chết chung. “Alan” đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian thật lâu, anh mới nghe được từ chính miệng của Tuyết gọi tên mình. Tuyết nhíu mi, nàng lúc này vô cùng khó nhọc mà đi khuyên Alan. Alan trước giờ trăm y nghìn thuận theo nàng, đến lúc anh bộc phát, nàng không biết làm sao “Alan, anh đừng kích động được không. Anh bỏ bé Nam xuống, chúng ta từ từ nói chuyện” Anh mỉm cười, nét mặt nhợt nhạt. Từ từ nói chuyện, còn gì để nói, anh muốn kết thúc, hết thảy được kết thúc. Từ khi sinh ra bị chính mẹ ruột mình ghẻ lạnh, lớn lên bị người mình yêu thương lợi dụng, sau đó là những chuỗi ngày anh không vì chính mình mà sống. Muốn được mẹ yêu thương, liền nghe theo lời bà, muốn giữ người vợ hờ bên cạnh, liền vờ ngốc mặc cô dắt mũi. Anh câu câu khóe môi, tay vuốt lên mái tóc ngắn của bé Nam. “Bé Nam, con theo ba có được không? Chúng ta đi cùng nhau có được không?” Bé Nam khóc nháo, ba bé làm bé vô cùng sợ hãi, bé còn có thể ngoan ngoãn mà trả lời ba được sao. Bé ngoài khóc lớn cũng chỉ có khóc lớn. “Bé Nam” Alan đột ngột quát lên “Con cũng không chịu theo ba?” Tuyết đổ mồ hôi lạnh, nàng nháy mắt ra hiệu cho những đồng đội của mình từng bước bao vây, có hai người đang leo ngược từ dưới lên để tiếp cận phía sau Alan. Nàng không muốn để bé Nam chịu thương tổn, lần trước bé đã bị hoảng hốt một thời gian, cần đi trị liệu tâm lý mới có thể trở lại bình thường. “Dừng lại” Alan nhìn những người kia di chuyển thì ngăn cản “Tuyết, em nói người của em lùi lại hết, anh còn chưa nói xong, nếu em muốn ngay lập tức anh và con từ đây nhảy xuống thì cứ việc để họ bước tiếp” Alan thực sự điên cuồng, mà Nancy lúc này trong lòng bắt đầu hoảng sợ. “Alan, con nhanh bỏ bé Nam xuống, con còn như vậy sẽ tổn thương đến nó” “Không đời nào, con chỉ muốn cùng con trai của mình trốn khỏi cuộc sống đầy rẫy đau khổ này. Đi qua thế giới bên kia, bọn con sẽ không phải bị bất kì ai sai khiến, lợi dụng nữa” “Anh nói ai lợi dụng ai?” Kate đột nhiên từ đâu xuất hiện khiến những người ở đây ngạc nhiên, thế nhưng mọi sự tập trung vẫn luôn hướng đến Alan và bé Nam. Phía bên này, Kate chậm rãi bước đến, đứng bên cạnh Tuyết nói nhỏ “Ở phía dưới đã ổn, chị đừng lo lắng” Tuyết cũng không nhiều tinh lực đi quan tâm đến Kate, nàng không rõ Kate rốt cuộc nghĩ gì trong đầu mà đi xuất hiện ở đây giờ này. Mắt nàng vẫn nhìn phía trước, bên tai tiếp tục nghe tiếng Kate vang lên “Anh cho rằng cả thế giới này nợ anh sao? Tuyết, cô ấy muốn lợi dụng anh thì bé Nam đã không xuất hiện trên đời. Anh nghĩ với kẻ ngốc như anh cô ấy có cần phải để bản thân mình có con mới khống chế được sao. Đồ điên. Anh nghĩ trên đời này người mẹ nào cũng như mẹ anh sao? Đi lấy con trai của mình làm công cụ mà đạt được mục đích. Ngu ngốc, thực sự ngu ngốc” Tuyết nhíu mi “Em im lặng đi” thế nhưng Kate vẫn không quan tâm lời nàng “Tuyết yêu thương bé Nam, cô ấy không đem nó ra mà lợi dụng. Đưa bé Nam đến ở chung với anh cùng mẹ anh, chính là để hai người thấu hiểu được tình thân là như thế nào, biết quý trọng thời gian bên cạnh người thân của mình. Biết sống đơn giản một chút và đừng làm chuyện sai nữa. Có như thế cô ấy mới có thể giúp cả hai người giảm nhẹ tội. Anh nghĩ cô ấy không lo lắng, quan tâm gì tới bé Nam sao, chỉ có những kẻ ngu mới cho rằng như thế.” Kate phập phồng cánh mũi vì tức giận, “Còn anh, anh rốt cuộc làm gì? Hùa theo bà mẹ khốn kiếp của mình hết gây chuyện này tới gây chuyện khác. Anh như vậy là chứng tỏ mình là con ngoan hay là một thằng đàn ông yếu hèn? Đáng chết, hiện tại còn ôm lấy con mình để đi dọa chết uy hiếp người khác. Mạng anh không đáng quý nhưng bé Nam thì khác, bé Nam nó còn nhỏ, lại được nhiều người yêu thương. Anh có thể điên khùng, ngu ngốc cùng ích kỉ hơn nữa không?” Kate nói loạn xạ, nàng cũng không biết chính mình đang nói điều gì, cho đến khi phía sau là hai đặc công khống chế lấy Alan, nàng mới thở phào. Tuyết còn trong mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, nàng ngay lập tức được Kate nhắc nhở “Chị còn không lại ôm lấy bé Nam” Bé Nam khóc nấc trong vòng tay của mẹ mình, Tuyết một bên dỗ dành, một bên nhíu mi nhìn Kate, nàng cùng Kate song song đi trở xuống. Nhìn Kate vỗ vỗ ngực, nét mặt tái nhợt, nàng quan tâm “Em sao vậy?” “Sợ chứ còn sao nữa” Kate đáp lại, chuyện hiển nhiên như vậy cũng đi hỏi nàng. “Sợ? Vừa nãy em hùng hồn nói mặc kệ tôi ngăn cản, hiện tại biết sợ?” Kate xua tay, “Lúc nãy cũng sợ, nhưng gắng kiềm giữ nếu không nói không được lưu loát” Nếu không vì nhìn thấy có hai người đặc công leo dây từ dưới lên, nàng cũng không can đảm đi câu giờ. Đáng lẽ chuyện này là của Tuyết, nhưng nàng hiểu Tuyết sẽ không đủ bình tĩnh mà đi dài dòng với Alan. Chỉ là vừa nãy lén mẹ nàng trốn lên đây, một lát nữa đi ra gặp mẹ nàng, chuyện còn đáng sợ hơn nữa. Bà trông thấy nàng sẽ không mắng nàng một trận mới là lạ. Biết đâu còn buộc nàng về lại bên kia. Nàng liếc nhìn sang Tuyết, có mấy phần không nỡ. Tuyết cười cười, nàng thả cước bộ chậm hơn để Kate có thể theo kịp mình. Hai tuần sau. Kate ôm lấy mẹ mình “Mẹ, con nhất định sẽ chăm học hỏi để sau này về phụ giúp cho ba mẹ, sẽ không ham chơi, cũng sẽ luôn ngoan ngoãn nghe lời cô Linh” nàng một bộ lấy lòng mẹ nàng. Muốn để bà an tâm trở về. Trang liếc xéo “Chuyện tối hôm trước, mẹ nhất định sẽ nói với ba con, đừng hòng lấy lòng mẹ” Kate nuốt ực xuống cổ họng, vẻ mặt ỉu xìu. Trang quay sang nhìn Linh và My, bà lần lượt đi đến ôm lấy hai người “Em nhờ hai người trông giúp em đứa con này” My vỗ vỗ lên lưng Trang “Yên tâm, con bé kì thực rất ngoan, em không phải lo lắng, an tâm về bên kia đi. Nếu có chuyện gì, chị cùng Linh nhất định sẽ thay em giúp con bé giải quyết” Tiễn Trang xong, Linh và My lần lượt lên xe mình đậu phía ngoài, nhìn đến Kate còn không có ý lên xe, Linh định mở miệng gọi, thế nhưng My giữ lại, nhẹ lắc đầu nhắc Linh nhìn đến kính chiếu hậu. Một chiếc xe dừng lại, người bước xuống là Tuyết, hai mắt rảo quanh như tìm kiếm gì đó. Linh thấy thế liền cười cười, nói tạm biệt với Kate. Kate cũng gật đầu chào tạm biệt Linh. Nàng nhanh chân đi lại chỗ Tuyết. Hai tay vòng trước ngực. “Chị đến trễ” Nhìn thấy người đến là Kate, Tuyết mới thôi không tìm kiếm, vẻ mặt hiện ra áy náy “Xin lỗi, tôi có chút việc nên bị trì hoãn mới đến trễ. Mẹ em về rồi sao?” nàng còn chưa kịp cảm ơn Trang, hôm trước mấy phần nhờ Trang kéo dài thời gian nếu không sẽ không đủ thời gian mà vô hiệu hóa đi quả bom kia. “Biết chị bận rộn nên mẹ em không để ý đâu. Về đi” Kate nói xong thì đi lại chỗ xe Tuyết, vô cùng tự nhiên chìa tay ra muốn lấy chìa khóa từ Tuyết. “Em lái cho” Tuyết cũng không cố chấp, đưa chìa khóa đến tay Kate. Kate mỉm cười nhìn Tuyết thắt xong dây an toàn thì khởi động xe. Xe ra đường lớn, Kate mới lên tiếng hỏi “Mệt không? Mệt thì chị nhắm mắt chút đi, đường về còn xa” “Cảm ơn” nàng không khách sáo, nhắm lại hai mắt. Sáng nay nàng cuối cùng cũng hoàn thành xong thủ tục để nghỉ việc. Lần này nàng là thực sự nghỉ, hoàn toàn không dám đem tính mạng con trai cùng bản thân đi đùa nữa. Nàng lúc này hơn lúc nào hết, vô cùng mong muốn có một cuộc sống bình thường, giản dị. Xe dừng ở trước cửa nhà Tuyết, thế nhưng Kate không có ý định đánh thức Tuyết dậy, nàng một bên yên lặng nhìn dung nhan Tuyết đang ngủ. Nàng có xúc động muốn đưa tay làm giãn đi hai hàng lông mày đang nhíu chặt kia. Tuyết đã đủ mệt mỏi, đến cả trong mộng cũng không được yên. Nàng thở dài, tay nâng lên rồi hạ xuống. Đáng tiếc rằng nàng có muốn cũng không phải người mà Tuyết muốn tựa vào. Cũng không phải người có thể giúp Tuyết cảm thấy vơi đi mệt nhọc. Hơn nửa tiếng sau, Tuyết mới mở mắt tỉnh dậy, nàng áy náy nhìn sang Kate, người này hẳn là không muốn đánh thức nàng đi. “Thoải mái hơn chưa?” Tuyết gật đầu “Vào trong nhà đi, em không mỏi lưng sao? Đáng ra em nên đánh thức tôi khi vừa đến” Kate nhún vai không cho ý kiến, bản thân mở ra cửa xe rồi đợi Tuyết mở cửa. Đi đến trong nhà, Kate nằm dài trên ghế sô pha, tự nhiên như chính nhà của mình… Tuyết trông thấy cũng không nói gì. Hai tuần vừa rồi, người này đã sớm quen thuộc ngôi nhà của nàng. Không sáng thì tối, lãng vãng đến đây còn hơn oan hồn. Tuyết vừa nãy đã ngủ đủ, hiện tại không thấy mệt, nàng ngồi trước mặt Kate, khẽ đùa “Em có cần tôi đưa cho chiếc chìa khóa dự phòng, sau này đến cũng không cần đợi tôi mở cửa không?” Kate hí mắt, “Nếu chị có ý tốt đó, em tất nhiên không từ chối” “Mặt dày, không biết xấu hổ” “Xì, chính chị đề nghị” Tuyết cũng mặc kệ người mặt dày này, bản thân đi vào bếp. Đã đến giờ trưa, cũng nên đi làm gì đó để ăn trưa. Tuy ngoài mặt nàng là vậy, kì thực trong lòng nàng mấy phần biết ơn. Nàng thật ra cần lắm hơi ấm một người trong ngôi nhà lạnh lẽo này. Chỉ là nàng đứng trong bếp loay hoay một lúc cũng không biết phải nấu gì. Không phải bản thân nàng không biết làm cơm trưa mà nàng không biết Kate thích ăn gì. Hơn nữa, thực ngượng ngùng chính là trong tủ lạnh trống rỗng. Nàng quên mất phải đi mua nguyên liệu để sẵn. Kate nghe tiếng động trong bếp, nàng nhổm dậy bước vào trong. Liền thấy Tuyết đứng bất động trong đó “Hữ? Chị nấu ăn? Sao lúc nãy không nói, ghé ở một tiệm nào đó trên đường rồi ăn có phải tiện hơn không?” Nàng hôm nay có lòng tốt, cư nhiên có người không biết, bỏ đi, cũng không tính là gì “Ăn mì” Kate cười cười, thực ra ăn gì cũng không quan trọng, quan trọng là người ăn cùng. Mà quan trọng hơn nữa, lúc này nàng không muốn ăn. Trông đến bóng lưng cô độc của Tuyết, nàng như bị mê hoặc, tay vòng qua eo ôm lấy Tuyết. Bị phản ứng đột ngột của Kate, Tuyết dĩ nhiên là kháng cự, nàng xoay người, cho Kate một cái tát. Sau đó lập tức hối hận… Kate ôm mặt, khóe môi cương cứng, không nghĩ hậu quả cái ôm này lớn đến vậy. “Em xin lỗi… Em không phải có ý mạo phạm. Em…” nàng nói cuối cùng trở nên lộn xộn. Chỉ trách vừa rồi nàng quá xúc động đi. Nàng ngượng ngùng bước nhanh ra khỏi bếp, cũng bước luôn ra khỏi nhà Tuyết. Phanh một tiếng, cửa đóng lại. Tuyết nghe được âm thanh kia, trong lòng mang theo vài phần khó chịu không rõ. Nàng thở dài, như vậy cũng tốt, mong là người này sau đó sẽ thật sự đừng nghĩ ngợi gì đến nàng. Các nàng không thích hợp với nhau đi. Mấy ngày sau, Tuyết cũng không liên lạc với Kate, mà Kate cũng chưa từng tìm đến Tuyết. Hệt như thật sự giữa hai người các nàng là không thích hợp, là chấm dứt. Thế nhưng, tồn tại một kiểu người thế này, cho dù bị đuổi cách mấy cũng không chịu đi, bám dính còn hơn nhựa đường. Tiếng chuông cửa đánh tỉnh Tuyết dậy, nàng đang mơ màng muốn ngủ, mà giờ này đã hơn mười giờ, còn có ai đến. Nàng nhìn bé Nam say ngủ. Bản thân liền nhè nhẹ tay chân bước ra mở cửa. Hôm nay nàng đón bé Nam đến ở cùng để thuận tiện cho hai mẹ con nàng sáng mai đi du lịch. Nàng quyết định nghỉ việc, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng trước tiên chính là đưa con trai đi nghỉ ngơi một thời gian. Cả nàng lẫn bé Nam đều cần thư giãn. Ngoài cửa là Kate, bộ dạng say mèm, phía sau còn có tài xế taxi đang đợi. Tuyết khó hiểu thì bác tài thay Kate giải thích “Đây là bạn cô đúng không? Cô ấy nói cô sẽ thanh toán tiền taxi. Tổng cộng một trăm nghìn” Từ khi nào nàng có nghĩa vụ giúp Kate thanh toán tiền đây? Thế nhưng nàng nhanh chóng vào trong mang tiền ra đưa cho bác tài rồi lại đỡ Kate vào nhà. Đưa Kate vào phòng dành cho khách, xong lại định giúp Kate giải khai đi hai nút cao nhất trên áo sơ mi. Chưa kịp động tay thì đã bị Kate nắm giữ lại. “Em không say” Tuyết buồn cười “Không say thì tự lo đi” Kate thật sự gật đầu “Không cần chị lo” “Tốt” nói xong Tuyết trở ra khỏi phòng, về phòng chính mình. Thế nhưng một lúc liền không yên tâm, nàng lại trở ngược qua. Vừa mở cửa bước vào đã cảm thấy không thích hợp. Kate lúc nãy rõ ràng là nằm ngửa, hiện tại úp mặt vào gối. Ngủ như thế không sợ ngộp chết sao. May mắn nàng đi sang, nếu không chỉ sợ sáng mai nhà nàng có án mạng. “Kate” nàng gọi Kate, tay cố gắng đỡ Kate xoay người, chỉ là khi đỡ lại, liền thấy khóe mắt còn ướt của Kate. Nàng ngoài thở dài cũng chỉ là thở dài. Nàng biết khi một người say, người đầu tiên mà người đó muốn tìm đến để bên cạnh là có ý nghĩa như thế nào. Hiển nhiên có một vị trí quan trọng. Hơn nữa, Kate còn hơn một bước, còn rơi lệ ướt khóe mắt. Nàng vuốt lấy bên má của Kate mà hôm trước nàng văng cái tát. Tuy rằng trên đó dấu tay không còn, nhưng lòng nàng thì còn áy náy. Kate dụi dụi gương mặt mình vào bàn tay Tuyết. Yên lặng nhắm mắt, không nháo không lên tiếng, chỉ như thế mà tận hưởng giây phút này. Kate đột nhiên ngoan ngoãn như vậy khiến Tuyết có buồn cười, cũng có luyến tiếc. Buồn cười vì nàng biết Kate vốn không ngoan như vậy, mà luyến tiếc vì bản thân nàng không cho Kate được thêm thứ khác. “Đừng úp mặt xuống gối ngủ nữa, không sợ bị ngộp chết sao?” Kate ngửa mặt ra, cách bàn tay Tuyết một khoảng “Yên tâm, em có muốn chết cũng không gây phiền phức đến chị” Tuyết thở dài “Nói điên khùng gì vậy, tôi chỉ nhắc nhở em thôi. Hơn nữa bản thân là y tá, biết chuyện gì là tốt cho mình vậy còn...” nàng không nói tiếp được khi thấy Kate xoay mặt đi, lại muốn úp xuống gối. Nàng biết chính mình tối nay mệt nhọc với người này. Cũng không biết đã gây nghiệt gì… “Nằm xoay lại ngủ đi, không nháo nữa, tôi cũng không lên lớp em. Em ngủ ngoan đi được không” nàng dỗ như dỗ đứa nhỏ. Bản thân cũng nằm xuống bên cạnh. Trong lòng là ngổn ngang không yên. Chỉ sợ khi vừa đi khỏi người này lại úp mặt. Kate giật giật khóe môi, cười cười “An nói không sai, chỉ có vờ yếu đuối như vậy mới chọc được sự quan tâm của chị” “An?” nghe đến cái tên này, Tuyết liền hỏi ngược “Hai người, đang muốn tính kế tôi?” Kate lắc đầu “Em phải dùng mấy ngày đi năn nỉ An mới nói được vài lời. Không nghĩ quả nhiên hiệu nghiệm” Trong lòng Tuyết không vui “Muốn biết chuyện gì về tôi, trực tiếp đi hỏi tôi là được. Không cần làm phiền đến cậu ấy” đứa ngốc này, điên hay sao mà đi hỏi An rồi nhắc đến An trước mặt nàng. Dù sao thì đến tận lúc này, vị trí của An còn chưa ai thay được. Kate cụp mi, nàng đưa tay ôm lấy Tuyết, trong lòng có phần vui vẻ vì Tuyết không lần nữa cho nàng cái tát “Ngày mai, cho em theo hai người được không?” “Chuyện này, làm sao em biết?” “Không phải trọng điểm” chuyện nào nàng đi quan tâm sẽ liền bỏ nhiều thời gian mà tìm hiểu. Tuyết do dự… “Được rồi. Không thể thì chị cứ nói thẳng, chần chừ làm gì” nàng không hài lòng thái độ do dự này của Tuyết. “Tôi không biết chính xác khi nào thì trở lại, mà em không phải còn có công việc sao?” Tuyết nhíu mi. “Tất nhiên… tất nhiên là vứt nó sang một bên rồi. Không phải ai cũng cuồng công việc như chị, đến không thể thì mới dừng lại. Nói vậy là đồng ý rồi nha, không được đổi ý. Giờ thì ngủ đi, sáng sớm mai còn phải ghé sang nhà An để em lấy vé máy bay cùng hành lí” “Em…” Tuyết hết nói nổi rồi. Như vậy cũng tính là xin phép cho được. Chỉ là Kate như thế khiến nàng không thể chối từ mới tốt. Nàng cố chấp, cho nên nếu không phải một người càng cố chấp hơn nàng, còn phải mang theo mấy phần lưu manh, giảo hoạt như Kate thì tuyệt nhiên không khiến cho nàng dao động được. Tuy hiện tại trong lòng nàng chỉ là một phần vô cùng vô cùng nhỏ bị Kate chạm đến, thì chung quy, nàng cùng Kate thực sự có được tia hy vọng cho ngày sau. Nàng chấp nhận vì phần dao động nhỏ này, cố gắng giúp Kate xóa đi hình bóng vẫn đang ngự trị trong nàng. Nàng dịu dàng “Ngủ ngoan”, sau đó tay nâng lên đặt lên tay đang vòng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại chìm vào giấc ngủ.
|
Ngoại truyện 4: Ghen tỵ Bốn năm sau… An nắm chặt nắm tay, sốt ruột đi tới đi lui ngoài hành lang bệnh viện. Bên trong cũng không phải là phòng phẫu thuật bình thường mà chính là phòng sinh. Dĩ nhiên, người trong đó là Phương mới khiến nàng lo lắng như vậy. Trong một năm nay nàng đã dự liệu trước được ngày này. Chỉ là không nghĩ khi nó đến, nàng lại bất an đến như thế. Từ khi Phương cùng hai mẹ nàng cố tình không nghe lời nàng, đi làm cái gì đó thụ tinh nhân tạo. Sau đó Phương mang thai, nàng đã sốt ruột không thôi. Hiện tại, nàng nghiến răng nghiến lợi, Phương đã được đưa vào trong mấy tiếng rồi còn chưa được đưa ra. Hai mắt nàng đỏ lên, mi mắt cũng nhíu chặt lại. “Tại sao tới giờ còn chưa ra” nàng không khỏi lớn tiếng, miệng bắt đầu cằn nhằn. Mẹ Phương cũng lo lắng, thế nhưng bà cũng hiểu được An đang sốt ruột thái quá “Con ngồi xuống bình tĩnh đi, nhìn không biết rốt cuộc là con sinh hay Phương sinh” bà lên tiếng nhắc nhở An. Hai mẹ của An cũng sớm đến, công việc công ty hôm nay đều được hai người gác lại, còn gì quan trọng hơn chuyện chào đón đứa cháu này. Chỉ là lúc này nhìn Phương ở bên trong lâu như vậy, cả hai cũng như An, sốt ruột cùng nôn nóng. Không ai trong hai người có kinh nghiệm trong chuyện này, lại càng không dám lên tiếng… An trừng mắt nhìn hai mẹ đang khép nép ngồi một bên, nàng hừ một tiếng, không phải hai người này ủng hộ, Phương cũng không dám sau lưng nàng đi làm chuyện lớn như vậy. Linh bĩu môi “Làm gì, mở mắt to như vậy nhìn hai bà già này làm gì. Nó mang thai là con của con, cũng không phải con của hai bà già này, hừ” nói xong Linh đột ngột che miệng, đáng chết, bà quên mất đây là bí mật. “Của con? Mẹ nói thế là ý gì?” An còn chưa kịp nghe câu trả lời, bên trong truyền ra tiếng khóc, nàng sửng sốt, giờ phút này nàng cảm giác máu trong cơ thể bị đông cứng lại, nàng rớt nước mắt, cuối cùng cũng sinh rồi. Đợi không lâu thì hộ sĩ đẩy Phương ra khỏi phòng sinh, mà em bé cũng được ẵm ra. Nàng nhìn đến Phương nằm thiếp đi trên giường, gương mặt còn ướt đẫm mồ hôi, tóc theo đó mà dính bẹp lên mặt, trong lòng nàng không khỏi yêu thương. Phương được đưa đến phòng bệnh, lúc này nàng cũng đã tỉnh, An ngồi bên cạnh tay nắm lấy tay nàng. “Cực khổ cho em” Phương lắc đầu, không khổ cực, hơn nữa, nếu có thì cũng đã qua “Em không sao. An, con đâu?” “Không biết” An cộc lốc, đã mệt như vậy còn nói không sao. “Ngoan ngoãn nằm ngủ đi, tỉnh dậy tôi đi tìm nó cho em” Phương cười khổ, An đang giận, bình thường An giận thì sẽ xưng tôi với nàng. Còn bảo không biết con đâu, An làm như bé lúc này có thể đi và đang đi lạc không bằng. Còn đi tìm nữa chứ. “Đừng có giận nữa nha” An khẽ hừ, cũng không phải là thực sự giận, nàng chỉ là thấy xót mà thôi “Ngủ đi, đứa nhỏ đó nó có ba bốn người đang tranh giành, em yếu như vậy giành không lại họ đâu” Lúc này Phương mới mỉm cười, nàng để tay mình trong lòng bàn tay An, thực sự ngoan ngoãn ngủ đi. Đợi Phương ngủ sâu, An mới nhổm dậy, đặt lên trán Phương nụ hôn rồi trở ra ngoài, sang đến phòng bên cạnh, nhìn đến ba người lớn tuổi cùng một cô gái trẻ đang quay quanh một đứa bé nhỏ xíu, người này trừng người kia hệt như đang đề phòng đối phương muốn giành giật. Nàng thực muốn kêu lên, đây là do Phương cực khổ mới sinh ra được, muốn giành cũng chưa tới lượt họ. Nếu vừa nãy không vì nàng sợ Phương chăm chú quan tâm đến đứa bé này mà không chịu nghỉ ngơi, nàng đã không phiền phức phải tìm một phòng cho mấy người này cùng với đứa bé. Nàng tiến lại gần, trong lòng nói không hồi hộp, không vui sướng chính là giả. Nàng đi đến nhìn thấy gương mặt non nớt, bé xíu đang mềm mại ngủ. Một cỗ ấm áp trong lòng chảy xuôi, khóe mắt nàng cũng ươn ướt. Linh nhìn An đến, bà cất tiếng “Con ở đây thì ai trông Phương?” “Em ấy đã ngủ” nàng nói cũng không nói nhiều, bản thân nâng tay nhẹ nhàng chạm đến gương mặt nhỏ bé kia. Cảm giác này rốt cuộc là gì mà khiến tim nàng rung động như thế. “Nhìn ra nó giống ai không?” My bên cạnh hỏi An. An nhíu mi, kì thực nàng không nhìn ra được sự khác biệt giữa những đứa trẻ sơ sinh là mấy. Nàng mấy phần líu lưỡi, sau đó nhớ đến mẹ Linh còn chưa trả lời câu hỏi của nàng trước lúc Phương được đưa ra. “Mẹ, rốt cuộc là hai người với Phương còn giấu con chuyện gì?” My mỉm mỉm môi, ậm ừ một lúc mới nói hết sự thật cho An nghe. Cuối cùng thì nàng cũng hiểu được vì sao lần đó đột nhiên ba người này lôi kéo ép buộc nàng đi kiểm tra tổng quát. Nàng mấy phần ngờ vực, chỉ là kiểm tra tổng quát nhưng đến hôm sau nàng mới được về nhà, bởi trước đó bản thân bị đem đi gây mê… Hóa ra là như thế. Trứng đem đi tiến hành thụ tinh nhân tạo là của nàng. Chỉ là nàng còn chưa kịp phát hỏa, con trai đã kịp khóc lên thay mấy bà của bé giải vây. Con khóc liền đau lòng mẹ, An nhẹ nhàng ôm lên dỗ dành, sau đó mới nhớ ra, nàng mang bé sang cho Phương. Phương bị tiếng khóc của bé làm cho tỉnh dậy, nàng ôm bé thì được An nhắc “Chắc là đói đó, em…” tuy nói hai người các nàng chuyện nên làm đã làm, chuyện không nên làm toàn bộ cũng làm xong, nhưng có vài ngôn từ vẫn khó mở lời. Mà Phương không đợi An nói hết đã biết được điều gì, nàng kéo áo, mải mê nhìn đôi môi nhỏ xíu của bé đang miệt mài, hệt như thực sự đói lâu lắm. “Khụ” An bên cạnh cũng mải mê nhìn, chỉ là cái nhìn của nàng với Phương nó khác nhau, trong mắt Phương là tràn đầy tình mẫu tử, còn trong mắt nàng… tự nàng cũng thấy thẹn mới ho khan một tiếng. Bản thân đi đến bên cạnh ngồi xuống, ánh mắt lơ đãng quét ngang sang Phương rồi nhìn đi hướng khác.Nàng lại khụ thêm vài lần nữa, nhắc Phương đứa nhỏ đó đã ăn no rồi. Thế nhưng Phương hiển nhiên không chút bận tâm tới nàng. Nàng biết ngay mà, có đứa nhỏ thì vị trí của nàng liền bị rớt xuống, mà nàng còn phải chia sẻ Phương với tiểu quỷ này. Đáng chết, không những không chỉ là một hai ngày, mà còn là lâu dài. Nàng sau đó phải trừng mắt bất lực nhìn tiểu quỷ này hấp hấp hấp. Nàng hừ nhẹ. Trong phòng cũng sớm đầy người, ngoài mẹ của Phương chăm chú nhìn cháu ngoại trai của mình thì hai người mẹ kia của nàng buồn cười nhìn An. Hơn ai hết thì Linh hiểu cái cảm giác bị bỏ rơi không ai yêu này. …………… Một năm sau… Ngoài sân một bé trai đang chập chững bước đi, phía sau là đứa bé một cô gái chừng hai mươi tuổi đang đuổi theo trông chừng. An ngồi trên ghế mây, hai chân chéo lại đong đưa đong đưa mắt dường như đang đọc sách, kì thực là len lén nhìn bé trai kia. Tiểu quỷ này vô cùng hiếu động, gia đình An vừa mừng sinh nhật bé không lâu, còn nhớ hôm đó thả bé cho bé chọn đồ vật đoán tương lai. Bé không những đạp đổ vung vãi hết những thứ đưa đến cho bé, sau đó cư nhiên bò a bò a bò đến chọn ngay Phương, ôm lấy chân Phương nhất quyết không buông. Miệng còn bi bô “Ma ma ma” . Bé đi còn chưa vững, chập chững chập chững, đột nhiên nhìn đến thứ gì đó hấp dẫn. Nóng vội cho nên liền phịch một tiếng, ngã quỵ xuống đất. An bỏ sách sang một bên, nhưng tuyệt nhiên không đi lại đỡ bé. Phương trong nhà nghe đến tiếng con khóc, liền chạy ra. Nàng trông đến An thong dong ngồi trên ghế đến xem cũng không đến, nàng không khỏi phát hỏa. “An, chị không thấy con nó khóc sao, không biết đến dỗ con” “Hừ” An liếc mắt, sau đó lại cầm sách lên. Nàng còn chưa tính một năm nay nàng bị bỏ bê. Muốn nàng đi đến dỗ đối thủ, nằm mơ. “An” “Rống chị làm gì” nàng bỏ sách xuống, muốn nàng dỗ, nàng liền đi dỗ “Vĩnh Tường, mẹ nói con thế nào, là do con tự mình té ngã, khóc nháo làm gì. Không ai đỡ con dậy đâu. Nín khóc, rồi tự mình đứng dậy. Bé Ba, em bỏ nó ra, để nó tự đứng lên” bé Ba là người mà An thuê về trông con trai. Phương đổ mồ hôi, nàng nói An đi dỗ con, không nói An đi la con, chỉ là nhìn đến vẻ mặt của An, nàng mấy phần biết được An vì sao gần đây thường xuyên cáu gắt. Nàng bỏ qua An, đi lại chỗ con trai, đưa tay với bé. Thế nhưng bé lại không bắt lấy tay nàng, đôi môi nhỏ nhắn mím chặt không khóc, sau đó bò a bò a. An nhìn đến “Vĩnh Tường, mẹ nói con đứng dậy, là đứng dậy, không phải là bò. Con nghe không hiểu sao” An dùng cách nói chuyện với người lớn để nói với con trai. Cũng không rõ bé hiểu hay không hiểu, nhưng nghe xong lời An thì lập tức dừng bò, sau đó mếu mếu. Rồi đột nhiên nằm sấp xuống đất, hai tay đập đập xuống nền, lần nữa khóc lên. Tất nhiên, đây là điển hình của việc nằm dạ. Phương sốt ruột đến hỏng rồi, nàng đi lại ôm lấy bé lên, dịu giọng dỗ dành. An nhìn đến, không nói lời nào, bỏ đi vào trong, sau đó cầm theo chìa khóa đi ra ngoài. “Chị, chị An đi ra ngoài rồi” bé Ba đến đây ở cũng hơn sáu tháng, nàng là cô gái có chừng mực, biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, ban đầu có phần không tin được vào mối quan hệ của An và Phương. Nhưng sau đó thì không đi nhiều chuyện, tò mò nhiều mà an phận làm đúng việc của mình. Vừa nãy nhìn nét mặt của An, nàng lo lắng nói cho Phương. Phương tiếp tục dỗ dành con trai, trong lòng thở dài, nàng cũng biết An không được vui. Mấy tháng nay nàng và An không gần gũi nhau được. Khi thì vì công việc của nàng phải tăng ca, khi thì vì An ở phòng khám có người bệnh đến tối. Thế nhưng phần nhiều là do nàng mỗi tối phải dỗ cho bé Tường ngủ, bé ngủ thì nàng cũng ngủ quên luôn… Bé Tường nín khóc, Phương cưng chiều nhìn “Sau này không được nghịch ngợm, phải nghe lời dì Ba” Hai mắt bé trong suốt lưng trong, chiếc mũi nhỏ hít hít, sau đó bé ạ lớn một tiếng. Phương phì cười, giao bé cho bé Ba “Em trông nó giúp chị” Phương sau đó lập tức vào nhà, cũng đi vào phòng mình, màn hình máy tính sớm tắt, nàng phải khởi động lại rồi gọi cho Linh. Linh nhanh chóng kết nối. Kết nối thông thì hỏi lí do vì sao vừa rồi Phương đang nói lại đi ra ngoài. Linh đang ở Mỹ, mục đích chính là đi chơi nhưng sau đó nhớ ra vài chuyện liền liên lạc với Phương. Phương một bên giải thích, một bên than thở kể lể. Nói không lâu thì Linh nhắc nàng đi dỗ dành tới đứa trẻ lớn kia. Trẻ nhỏ dễ dỗ, còn trẻ lớn thì không. ……….. “Xin lỗi chị, hôm nay nghỉ lễ, phòng khám không làm việc” nhân viên ở quầy nói cho Phương khi thấy Phương đến. Hôm nay nàng ở đây chỉ là thu dọn một chút tài liệu. Nhưng đang làm thì thấy An đáng lẽ đang nghỉ, lại đi đến phòng khám, lát sau còn có bệnh nhân đến tìm. Không trách được cô gái này không biết nàng, Phương chưa xuất hiện ở phòng khám của An bao giờ, dù cách ngày An mở phòng khám này đã sắp đầy một năm. Nàng liếc mắt đánh giá cô gái trước mắt, nét mặt thanh tú, dịu dàng. Đang ở độ tuổi thanh xuân tràn đầy sức sống. Dáng người cao ráo, cân đối, muốn vòng nào liền có vòng đó. Hôm nay ngày lễ, cả phòng khám đều nghỉ mà hai người này… Hơn nữa An chạy đến đây xong còn cố tình không nghe điện thoại của nàng. Hừ, trong lòng bỗng nhiên có một phen ê ẩm. “Vậy bác sĩ An, chị ấy có ở đây không? Tôi không phải đến khám bệnh, tôi đến tìm chị ấy” “Chuyện này…” cô gái ngập ngừng, không biết nên cho Phương vào không. Phương liếc mắt nhìn đến sơ đồ được dán ở một góc, nàng trực tiếp bỏ qua cô gái kia, đi vào bên trong tìm An. Cửa phòng An không khóa, An lúc này đang ngồi trên ghế, hai mắt đeo kính nhìn vào màn hình. Đến tận Phương bước vào, nàng còn chưa nhận ra. Phương ho khan, nhắc nhở An sự tồn tại của mình. An dời mắt nhìn, sau đó tiếp tục xem màn hình. “An, chị đây là cố ý gây chuyện sao?” vừa nãy nàng chỉ vì sốt ruột bé Tường, nói vài lời sau đó An lại không để lại tiếng gì, đột nhiên ra ngoài, nàng gọi điện cho thì không liên lạc được. An chăm chú nhìn màn hình, tay click chuột không dừng. “An” “Dỗ xong rồi à? Hừ” An xong việc, nàng tắt máy, đi lại ghế sô pha ngồi xuống. Phương theo đến bên cạnh “Có như vậy cũng không vui?” An liếc mắt không nói, cũng không phải chỉ như vậy. Nàng là tích tụ nhiều ngày mới sinh hờn dỗi. Môi nàng khẽ mím, cánh mũi cũng nhăn lại. Phương buồn cười, An sẽ không biết bé Tường mỗi lần dỗi lên là có bao nhiêu giống An, nàng không khỏi liên tưởng đến An lúc nhỏ, thế nên trong lòng sinh thêm một phần yêu thương bé. Nàng đi lại cố tình ngồi lên đùi người này, tay chọc chọc lên cánh mũi đang nhăn nhó. “Nó là con chúng ta, chị không thương yêu thì thôi, sao có thể hung dữ với con?” “Ai nói chị không yêu thương nó, nhưng mà không thể tùy ý chiều chuộng được. Chiều sẽ sinh hư” “Ai nói chiều chuộng sẽ sinh hư? Hừ, em có hư sao?” Phương biết người này ăn mềm không ăn cứng, chỉ là nàng hiện tại cũng là mẹ đứa nhỏ, muốn đi làm nũng cũng phải biết ngại chứ. “Em? Em không còn hư nữa, mà là đặc biệt hư hỏng” hôm nay cuối cùng cũng biết đi lấy lòng nàng. Phương trán kề trán với An “Em có chỗ nào hư hỏng sao. Ở nhà với hai đứa trẻ, một lớn một nhỏ, em còn không biết phận mình phải ngoan ngoãn thì nhà đã sớm thành cái chợ rồi” “Em nói ai là đứa trẻ lớn?” An bị cấm cửa thật lâu, hiện tại mỡ cố tình mọc chân đi chạy đến trước miệng mèo, thử hỏi sao có thể kiềm giữ mà không hành động. Nàng hôn đến cánh môi của Phương, còn định biến nó thành cái hôn sâu thì Phương đột ngột đẩy An ra. “Dừng lại, chị nói đi, hôm nay ngày lễ, sao đến phòng khám, cô nhân viên kia của chị cũng đến…” “Chị tới đây còn không phải do em sao. Còn cô ấy, chị không biết. Chị có đói bụng thật, nhưng không đi ăn bậy” An thẳng thừng nói ra khiến trong lòng Phương nhột nhạt, bộ dạng An lúc này làm nàng thật sự tin tưởng An trực tiếp ăn bản thân. Nàng nhanh chóng ngồi xuống ghế “Mỗi ngày ăn đủ ba bữa, chị còn thấy đói” An hừ hừ, hai mắt đanh lại “Em xác định là em không biết ý chị muốn nói? Hay muốn chị ngay lúc này thị phạm cho em biết” nàng từng bước lấn tới, đẩy Phương ngã nằm xuống ghế. Phương nâng tay giữ lấy mặt An hôn xuống, sau đó lại buông ra “Em biết rồi, mấy ngày nay biết là bỏ bê chị, chọc cho chị giận.” nàng vòng tay ôm cổ An, lần nữa triền miên mà hôn An “Như vậy đã bớt giận chút nào không?” “Là mấy tháng” “Dạ, là mấy tháng” Phương phì cười “Sau này sẽ không có nữa” hai mẹ An cũng sắp về, tới đó nàng cũng không có nhiều thời gian được chơi với bé. “Em đừng để nó dính em quá, để thành quen chính là khó sửa” An nghiêm túc, đạo mạo chỉ bảo “Chị đang lấy mình ra làm ví dụ đó hả?” “Em” An cúi xuống cắn vào cổ Phương “Nhớ kĩ lời chị nói, không được trả treo” Phương đẩy An ra, An chọc cho nàng vô cùng nhột nhạt, khó chịu, nàng không muốn ngay tại nơi này mà đi làm chuyện kích tình kia… “Em sẽ nghe lời chị nói, cũng không bỏ bê chị nữa… Chị, không giận nữa nha” An lắc đầu, nàng còn chưa muốn thỏa hiệp “Tối nay hoặc là em vứt nó sang một bên, hoặc là chị sẽ đích thân làm, nếu không chị sẽ không hết giận” Phương cười khổ “Làm sao mà vứt nha” là một đứa nhỏ đó, còn là con hai người các nàng đó, không phải là gì mà muốn vứt là vứt. “Cho cháu ngoại về thăm ông bà ngoại đi” An sớm dự mưu trong đầu. “Chị…” “Quyết định vậy đi” An đặt hạ quyết tâm. Còn Phương chỉ có thể im lặng chấp nhận, dù sao ba mẹ nàng hiện cũng đang ở gần với nàng, chính là dọn đến căn phòng lúc trước nàng ở. Nàng với An cũng nên mang theo bé đến thăm ông bà, đã hai tuần rồi nàng chưa đến gặp họ. Xem như là thăm ba mẹ, cũng là chiều lòng đứa trẻ lớn này đi. Nhận ra Phương không phản đối, An mới thỏa mãn mỉm cười. Cuối cùng thì cũng đạt được thỏa thuận, chỉ cầu không có chuyện gì đột nhiên xảy đến.
|
Co viet truyen nao nua hk tg
|
|