Chương 3 Bái Vũ Vi lúc này sâu sắc hiểu được , tính tò mò của đứa nhỏ sáu tuổi đáng sợ kễ nào , bởi vì nàng phân không rõ tốt xấu, Bái Vũ Vi cũng không thể nói cho nàng, đồ hèn hạ trong miệng nàng tiện kỳ thật không phải từ ngữ tốt, nó là đang mắng người , phương thức bé gái mắng bé trai kì thực có ý tứ khác. Cho nên nghĩ trước nghĩ sau , Bái Vũ Vi vẫn là quyết định uyển chuyển nói cho Tùng Lâm, kỳ thật ý tứ của nó là thực đáng ghét. Nga ~ Tùng Lâm bừng tỉnh đại ngộ, ngẫm lại khẳng định chính là như vậy, nàng cũng cảm thấy bé trai kia hèn hạ , tóc mình không đẹp liền giật tóc người khác ,thật hèn hạ ! Suốt quãng đường , Bái Vũ Vi thật sự bất đắc dĩ vô cùng , nguyên nhân là cái miệng nhỏ nhắn của Tùng Lâm căn bản không ngừng nghỉ chút nào , không nghỉ thì không ngừng nghỉ đi , đằng này Tùng Lâm hỏi những vấn đề thật sự làm cho Bái Vũ Vi kêu khổ không ngừng. “Mẹ ơi , cái phòng lớn là cái gì vậy mẹ, vì sao mỗi người đều là tay không đi vào, lúc đi ra thì cầm một bao lớn vậy ?”. “Là siêu thị.”. “Vì sao lại gọi là siêu thị ?”. “Bởi vì nó thuận tiện .”. “Vì sao nó thuận tiện?”. “Bởi vì nó đem nhiều vật đặt ở một nơi.”. “Vì sao lại đem nhiều vật đẻ cùng một nơi vậy ?”. “….” Thật sự tiếp không nổi nữa. Đây là vấn đề sao , chỉ sợ ngay cả mười vạn câu hỏi vì sao cũng không trả lời hết . Đi bộ hơn hai mươi phút, tiểu tử kia rốt cục cũng cảm thấy mệt mỏi, cho nên lại quấn quít lấy Bái Vũ Vi lên xe. Vì thế, chiếc xe đi theo các nàng suốt hai mươi phút rốt cục có tác dụng. Vừa lên xe, Tùng Lâm liền chui vào lòng Bái Vũ Vi ngủ, thân mình của mẹ thật mền,lại thơm nữa . Mà Bái Vũ Vi, cũng phi thường sủng nịch Tùng Lâm nằm trong ngực, vỗ nhẹ lưng của nàng , dỗ nàng ngủ. Bởi vì… Chỉ sợ sẽ phải rất lâu không thể cùng tên nhóc này ở cùng một chỗ , Bái Vũ Vi cảm thấy luyến tiếc, nhưng cũng không có cách nào khác . Nàng phải làm cho Tùng Lâm trở nên tự lập , mạnh mẽ hơn . Chỗ để quà là ở phía tây thành phố A , một cái đông một cái tây, cho nên mất không ít thời gian đi đường. Tùng Lâm mơ mơ màng màng ngủ một lát ở trên xe, khi đến nơi nàng lại giống như được bơm máu gà vậy tràn đầy nhiệt huyết . Sau khi lái xe mở cửa, Tùng Lâm dẫn đầu sốt ruột xuống xe. Chính là.... “Mẹ đây là chỗ nào , thật là khủng khiếp!” Tùng Lâm vội vàng chui trở lại trong lòng Bái Vũ Vi. Nơi này là một kho hàng hoang, trên mặt đất chồng chất không ít phế liệu, rác rưởi, hơn nữa nơi này một chút ánh sáng cũng không có , làm cho Tùng Lâm cảm thấy sợ hãi thực dọa người, sau đó trong cái đầu nhỏ kia của nàng không tự chủ được hiện ra lời Ngụy nãi nãi nói khi ép mình ngủ , “Nếu không ngủ sẽ có yêu tinh ăn thịt người đem ngươi ăn đi!” Không biết ở đây có yêu tinh không , yêu tinh kia hình dáng ra sao nhở? “Quà ở bên trong, vào thôi.” Bái Vũ Vi sủng nịch nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tùng Lâm, tiện đà nắm tay nhỏ bé kia của nàng đi vào bên trong kho hàng. Tùng Lâm ở phía sau vô cùng không tình nguyện đi theo, trên thực tế nàng lúc này bất mãn đến cực điểm! Chỗ này cùng trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác nhau , nàng nghĩ khẩu súng đó hẳn là ở trong một cái phòng lớn sáng sủa , trong phòng sẽ có rất nhiều bánh ngọt ăn không hết . Đợi cho nàng ăn uống no đủ , mẹ sẽ đưa khẩu súng cho nàng , sau đó nàng sẽ hết sức âu yếm lắp đạn BB vào , cuối cùng là tìm nhóm người xấu bắn mấy phát , mọi chuyện hẳn là như vậy mới đúng! Mà không phải là nhận quà sinh nhật sáu tuổi của nàng ở bên trong một đống phế liệu thế này ! Chỉ tiếc, Tùng Lâm cũng chỉ có thể nghĩ thầm mà thôi.... Yên ổn đi theo Bái Vũ Vi vào kho hàng, tối đen bị ngăn cách ở bên ngoài, bên trong kho hàng bị bóng tối bao trùm , cũng có đèn , mặc dù không sáng lắm nhưng ít nhất cũng có thể thấy rõ ràng mọi vật. Kho hàng rất lớn, Tùng Lâm thấy hai bên đều là thùng, mà đứng ở giữa là môt , hai , ba… Mười nam nhân cao lớn đều mặc tây trang màu đen , còn có kính râm đen. Tùng Lâm không sợ bọn họ, bởi vì từ nhỏ đến lớn người như vậy nàng gặp nhiều vô số kể, Tùng Lâm rất muốn hỏi bọn họ một chút, tối như vậy các ngươi còn mang kính đen, có thể thấy gì sao ? “Đại tiểu thư, Tiểu tiểu thư.” Mười bảo tiêu cung kính đứng thẳng hàng cúi đầu chào Bái Vũ Vi cùng Tùng Lâm. Bái Vũ Vi nắm tay Tùng Lâm , bình tĩnh đi ngang qua bọn họ .Trang phục của nàng thanh nhã , gọn gàng , lại tinh tế . Bái Vũ Vi hôm nay một thân màu trắng, đứng ở giữa nhóm này nam nhân mặc đồ đen này, làm cho người ta cảm giác tựa như thánh tuyết, ung dung cao quý . Bái Vũ Vi ngồi xuống , bưng ly rượu đỏ được đặt sẵn ở bên cạnh lên, hơi hơi ngửa đầu uống một ngụm. Tùng Lâm đứng ở trước mặt Bái Vũ Vi ngơ ngác nhìn, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở ra, nàng cảm thấy động tác này của mẹ rất đẹp , hảo… Ai, quên đi, nàng cũng không biết hình dung như thế nào. Bất quá hiện giờ trong lòng nàng vẫn lo lắng , “Mẹ , súng của ta đâu?” Nơi này rất đáng sợ , vẫn nên sớm lấy quà rồi nhà ngủ là tốt nhất, nàng tình nguyện nghe Ngụy nãi nãi kể chuyện yêu tinh đến ăn nàng, cũng không nguyện đứng ở trong cái phòng tối thui khủng khiếp này. Bái Vũ Vi buông ly rượu trong tay ra ,lười biếng cười với Tùng Lâm “Đem quà của Tiểu tiểu thư lấy lại đây.”. “Vâng , đại tiểu thư.”. Tùng Lâm vừa nghe đến quà của nàng, liền bật người lại chờ mong , rốt cuộc đây là dạng súng gì ! Hoàn hảo thời gian chờ không lâu, bất quá trong chốc lát, Tùng Lâm cầm quà sinh nhật trong tay.Thật nặng! Đây là nàng cảm giác đầu tiên , còn chưa mở gói ra , Tùng Lâm có thể nhận ra cảm giác này chỉ sợ muốn nặng ngang súng trường của nàng ,không phải mẹ nói nó không bình thường là vì thế này chứ? Liền bởi vì nó nặng ?! Nhịn xuống mất mát đang trong nổi lên lòng, nàng vội vàng mở gói quà ra . Nhưng mà sau khi mở ra , Tùng Lâm kinh ngạc. Mẹ nha, từ trước đến nay nàng chưa từng thấy qua súng lục nào đẹp như vậy. Cầm súng lục trong tay , toàn bộ thân súng đều vàng óng ánh , chỗ nắm màu đen . So với mấy khẩu súng trong nhà của nàng thì vô cùng khác biệt ! “Thật tuyệt !Mẹ !” Tùng Lâm cao hứng nhảy lên , nàng dám cam đoan đây là món quà tốt nhất mà nàng nhận được ! Nhìn thấy Tùng Lâm vui vẻ như vậy , trong lòng Bái Vũ Vi cũng vui vẻ, “Được quà mới có muốn thử xem không ? Mẹ tìm cho con một cái bia ngắm ?”. “Tốt quá tốt quá !” Nàng đã sớm muốn xem khẩu súng nặng thế này thì uy lực thế nào rồi! Nhưng là… “Mẹ , ta không có mang đạn BB, hơn nữa ta không biết lắp đạn BB chỗ nào…” Tùng Lâm quyệt cái miệng nhỏ nhắn, hơi hơi cúi đầu, bộ dáng siêu cấp đáng yêu. Cây súng này cùng súng nàng chơi trước kia cách biệt quá lớn, nâng khẩu súng không có trang bị chỗ lắp đạn BB lên, điều này làm cho mắt nàng choáng váng. Mẹ nói không sai, quả nhiên là một khẩu súng rất khác biệt. Bái Vũ Vi mỉm cười sờ sờ đầu Tùng Lâm “Cây súng này không cần Lâm Lâm lắp đạn BB , giao khẩu súng cho thúc thúc, để hắn giúp con lắp đạn là được !” “Ân!” Tùng Lâm nhu thuận gật đầu, sau đó xoay người đi đến chỗ cái thúc thúc cao lớn gần nàng nhất , “Thúc thúc ngươi mau giúp ta lắp đạn!”. Người cao to gật đầu tiếp nhận súng , cung kính nói “Vâng , tiểu tiểu thư .”. Ngay lúc đó , người làm bia ngắm cho Tùng Lâm cũng được đưa lên , người đó cũng mặc quần áo màu đen , nhưng hắn bị nhét một mảnh vải trắng vào miệng, cả người bị trói bằng dây thừng . Nam nhân tựa hồ rất sợ hãi, hắn vẫn lắc đầu liên tục , miệng phát ra tiếng ô ô. Hai người Bái hợp hội mạnh mẽ ấn hắn quỳ gối xuống , hắn lại muốn đứng lên, giãy dụa kịch liệt. Bái Vũ Vi khóe miệng mỉm cười nhìn về phía nam nhân kia , cử chỉ tao nhã, chính là nụ cười của nàng làm cho người ta cảm giác không giống bình thường , nàng cười gống như hồ ly, hấp dẫn nhưng tràn ngập nguy hiểm. “Nếu làm bia ngắm thì im lặng một chút .”. Nhất thời lặng ngắt như tờ.... Đối với người Bái hợp hội mà nói, Bái Vũ Vi rất đáng sợ . Nàng giống như nữ vương cao cao tại thượng, nàng thích cười, nhưng là nụ cười của nàng lại mang theo đao . Nàng đối với tất cả mọi người giống nhau, lại chỉ có duy nhất với Tùng Lâm là khác biệt , đối với Tùng Lâm thì nụ cười của Bái Vũ Vi vô cùng ôn nhu . (Đây là của tác giả nha , không phải của editor Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Về từ ngữ ‘Tiện bãi tôn’ mọi người có phải hay không có chút không hiểu?!(bị mình chỉnh thành “đồ hèn hạ” đó ) Có thể từ này là từ đia phương ,. Là cách bé gái mắng bé trai … Vốn tưởng khôi hài một chút, kết quả xem ra là có điểm lạnh , haha
|