lần đầu tập viết, mong mọi người góp ý. Chân thành cảm ơn
Cú va chạm định mệnh
“Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui, chọn tới chọn lui chọn hết một ngày” Rầm Ủa sao mình còn chưa chọn xong mà đã bay bổng thế này rồi. Đau quá ! hoảng hổn lết cái chân đứng dậy, mà sao đau quá. Tui liếc nhìn xem thủ phạm làm cho mông tôi tiếp đất là ai. Từ trong xe ô tô một cu nhóc, mà gọi là nhóc cũng kì, thấy cũng gần gần tuổi của mình. Hắn hỏi: Anh có sao không ? Không thấy sao mà hỏi ? Tui bực mình tui quạu lên. Hắn chỉ biết xin lỗi rồi đỡ tui vào bên đường, chạy vào xe lấy cái băng gạt băng chân cho tôi. Hắn kêu đưa tôi đi vào bệnh viện khám, mà tôi từ chối. Đơn giản vì tôi đang vội với lại khi hoàng hồn lại tôi thây hình như tôi đang chạy lấn sang làn đường khác thì phải. Sauk hi hắn dắt xe tôi vào bên đường, hắn nhặt cái “mô bi dép” của tôi rồi bấm nhá sang số của hắn. Hắn nói nếu về có bị sao cần đi khám hay sửa xe thì gọi cho hắn. Tôi cũng ừ ờ cho xong rồi lết cái thân lên xe rồi tiếp tục đi. Tôi là Minh, 26 tuổi, hiện đang vừa học vừa đi làm. Chẳng là hôm nay đi học về hứng chí ngồi tám chuyện với mấy anh chị chung lớp, đến giờ làm vội vàng chạy xe. Và cuối cùng là… Đến chỗ làm tui cũng quên mất cái vết thương ở chân. Tôi có hai việc làm thêm là đi dạy ở một trung tâm và làm phục vụ ở một quán bar. Mọi người cũng thắc sao 26 tuổi còn đi học với lại công việc không ổn định? tôi đang học sau đại học, cái mà tôi đam mê suốt bao năm nay, vì học nên tôi không thể có một công việc hành chính, với lại công việc cũng ổn định và cho tôi thu nhập khá. Cũng mấy ngày trôi qua, cái thân của tôi vẫn ê ẩm, nhưng cái chuyện ngã xe cũng rơi vào quên lãng, cái tên đó tui cũng quên mất hình dạng rồi. Tối hôm nay là cuối tuần, quán bar nơi tôi làm đông nghẹt người, vì cái chân vẫn đau, tôi khó khan để chen vào đám người đông đúc ấy để phục vụ. Bỗng nhiên có một cánh tay kéo tôi lại. tôi giật mình quay lại, trong tiếng ồn nghe có người hỏi: Ủa anh Minh làm ở đây hả ? Tôi hơi bất ngờ vì tôi đâu có quen người này, với lại ngươi nghèo như tôi, đâu có quen được mấy cậu ấm cô chiêu. Thấy tôi ngờ ngờ hắn nói thêm: Em là Huy, người đụng xe của anh hồm trước đó. Tôi à một tiếng như nhớ ra. Ôi nhắc đến là cái mông với cái chân tôi lại biểu tình, nó cứ ê ẩm, mà tôi lười với lại tiết kiệm đi khám bệnh, tôi cũng mặc kệ luôn. Thấy tôi không nói gì, hắn lại tiếp tục: Em đến chơi với mấy đứa bạn, để em giới thiệu với anh. Tôi nghĩ thằng này rãnh thiệt, đến thì đến, liên quan gì mà giới thiệu với tôi. Hắn giới thiệu mấy người trước mặt tôi, mà tôi chỉ có ấn tượng với 2 người đó là Vương hơn tôi 2 tuổi, ấn tượng bởi lẽ hắn khá chững chạc. Người thứ hai là Minh Thúy, nhìn cô bé rất dễ thương, mặc bộ đồ hàng hiệu có vẻ rất mắc tiền. Mà hình như cô bé này là người yêu của tên kia thì phải, thấy cứ để ý tên kia hoài. Đang mông lung suy nghĩ thì nghe tên kia giới thiệu về tôi với bạn của hắn, tôi giật mình. “Ôi mai chuối” sao mà hắn biết tất cả thông tin về mình thế nhỉ ? thôi kệ, tôi cười nhẹ rồi chào, đi phục vụ tiếp. Cuộc sống của tôi vẫn cứ tiếp tục chu kì học – dạy – phục vụ. Một tuần trôi qua, hôm nay là sang chủ nhật, tui được nghỉ, tung tăng ôm cái laptop ra quán cà phê ngồi. Lâu lâu tự thưởng cho bản thân. Mặc dù thích cái không gian quán này, nhưng lâu lâu mới dám ra ngồi, vì nước mắc quá, với lại toàn dân nhà giàu ngồi, mình ngồi đó thấy tự ti. Sau khi gọi cho mình một ly nước, tôi đeo tai nghe vào vừa nghe nhạc vừa tiếp tục cái luận văn của tôi. Được một lúc, nghe thoang thoảng có ai gọi mình, tôi quay lại. À thì ra Huy đang gọi tôi. Thấy tôi quay lại, hắn cười hỏi tôi hay đi quán này hả ? tôi nói thoảng mới ra. Tôi để ý thì thấy mấy người hôm trước ở quán bar, có cả anh Vương và Minh Thúy, tôi thấy họ, gật đầu ra vẻ chào. Rồi quay lại tiếp tục công việc của mình. Khoảng 30 phút sau, tôi thấy anh Vương, Minh Thúy và hắn sang bàn tôi ngồi, vì mấy người bạn hắn bận công việc đi về. Tôi dừng công việc của mình lại, rồi cũng nói chuyện với ba người đó. Nói chuyện một hồi tôi mới biết, hắn là cậu ấm của công ty X – một công ty rất lớn chuyên về xuất nhập khẩu, hắn vừa đi du học về, bằng tuổi tôi mà hắn đã lấy bằng tiến sĩ kinh tế của một trường nổi tiếng ở Mỹ. Còn anh Vương là anh của hắn. Bỗng nhiên tôi nhớ ra thắc mắc trong lòng mình, tôi hỏi: Sao tôi không nói gì về tôi cho cậu, mà sao cậu biết về tôi rõ thế ? Hắn cười rồi giải thích, là do hôm đụng trúng tôi, hắn thấy tôi đeo bảng tên trên cổ, hắn thấy tên và trường rồi về nhờ người điều tra. Ngồi nói chuyện cũng huyên thuyên khá lâu, tôi mới thấy hắn và anh Vương đúng là hai soái ca, nhưng nhìn hắn có vẻ nghịch ngợm, phá phách. Đến trưa thì tôi tạm biệt mọi người đi về vì chiều tôi còn đi dạy và tối đi làm ở quán nữa. Cứ bình thường như vậy, đến sang chủ nhật sau, khi tôi đang còn ngủ thì có chuông điện thoại, thấy số lạ, tôi nghe với cái giọng còn đang ngái ngủ: Alo ! ai vậy ạ ? Minh hả? Huy đây. Sáng nay Minh có làm gì không, Minh mời cà phê. Tôi nghĩ lại thấy cũng không bận gì, nên đồng ý. Hắn hẹn 8h ở quán cũ, hắn kêu nhà tôi ở đâu qua rước. Tôi kêu thôi tự tôi qua. Đúng 8h tôi có mặt ở quán, thấy hắn đã ngồi ở đó rồi. Ngồi nói chuyện với tôi, hắn kể tiểu sử phá phách của hắn cho tôi nghe. Nghe xong tôi bó tay không biết nói gì. Hắn nói, hắn thấy tôi có mục tiêu, cố gắng công việc làm suốt như vậy mà hâm mộ. Tôi nói là do có động lực, khi hắn có động lực thì cố gắng làm, với lại nhà hắn có điều kiện như vậy đâu cần vất vả như tôi làm gì. Hắn nói hắn muốn làm một việc gì đó. Tôi khuyên hắn tìm ra động lực cho bản thân mình, hay là về làm cho công ty nhà hắn. Hắn nói sẽ về xem lời khuyên của tôi. Một lúc anh Vương ra và dẫn theo một anh nữa Anh Vương giới thiệu người kia là bạn anh, tên Quân. Thấy cái tên Quân này tôi không thích lắm, mặc dù hắn cũng thuộc dạng soái ca. Mà sao mặt hắn gian gian á. Từ sau buổi cà phê đó, Huy hay nhắn tin cho tôi, hay kể chuyện và hỏi thăm tôi. Mới hôm trước tôi bị bệnh, vậy mà hắn đến mua cháo và thuốc cho tôi. Ồ mà hắn đâu hỏi địa chỉ đâu mà biết, hoang mang quá. Cả ngày hôm đó, Huy ở bên cạnh tôi, ngồi nói chuyện. Một lúc tôi mệt tôi ngủ thiếp đi, lúc giật mình dậy thấy Huy cũng đang nằm kế bên ngủ. Nhìn thấy, tôi thấy lúc ngủ gương mặt rất hiền, dễ thương nhưng có cái gì đó nghịch ngợm. Thỉnh thoảng thấy nhăn mặt, tui nghỉ chắc Huy đang có nhiều vấn đề cần suy nghĩ. Lúc sau hắn dậy, thấy tôi đã dậy rồi hắn mới nói khỏe rồi, có muốn ăn gì không hắn mua. Tôi nói không cần mua đâu, tôi nấu cơm rồi. Nếu không chê ở lại ăn cơm với tôi. Hắn gật đầu liền, ăn cơm xong mà cứ khen tôi nấu ngon, tôi nói có cơm với trứng chiên, rau xào rau nấu canh, có sơn hào hải vị gì đâu mà kêu ngon. Vẫn cứ vậy, hàng ngày tôi và Huy vẫn nhắn tin, gặp gỡ nhiều. Tôi thấy hình như mình có gì gì đó với Huy và hình như hắn cũng vậy thì phải. Nhiều lần nói chuyện, tôi để ý thấy hắn khá nghe lời khuyên của tôi. Hôm nay mở facebook lên, chắc không có facebook nhắc lại kỉ niệm, tôi cũng không nhớ hôm nay là sinh nhật mình nữa. Mới 7h sang, tôi thấy tin nhắn, tôi mở lên là tin chúc mừng sinh nhật của Huy gửi cho tôi. Rồi chiều hôm đó tôi đi học, đến lúc nghỉ giải lao tôi nhận được tin nhấn, Huy nói tối nay tôi xin nghỉ được không đi chơi, có cả anh Vương và anh Quân. Tôi tìm cách từ chối mà hắn cứ kèo nhèo hoài à, cuối cùng tôi phải điện thoại xin nghỉ một ngày. Hắn hẹn 7h qua đón tôi. Xui xui ngày gì không biết, đi học mà thầy thương sao cho 5h50 mới về, đường thì tắc, đi tận hai tiếng mới tới (hằng ngày đi khoảng một tiếng mười năm phút à). Về thấy hắn đang chờ trước cổng. Tôi vội tắ rửa rồi lên xe. Hắn chở tôi đến một nhà hàng khá mắc, mà tôi chỉ biết chứ chưa bao giờ vào. Vào trong thấy anh Vương và Quân đang ngồi đó, tôi chào mọi người rồi ngồi vào. Tôi thấy trên bàn toàn đồ ăn ngon, đi học về đang đói, bụng tôi tự nhiên kêu lên làm cái rột, làm tôi mắc quê. Hắn định gọi thêm đồ ăn, tôi lườm hắn, kêu hắn thôi không gọi nữa. Ăn uống cũng xong xuôi, tôi quyết định đi về nghỉ, vì mai còn đi học nữa. Hắn chở tôi về, trên đường về hắn nói: Sao hôm nay sinh nhật tôi mà tôi trông có vẻ buồn vậy? Tôi chỉ nói rằng sinh nhật lần thứ 22 của tôi, cũng là ngày tôi nhận bằng tốt nghiệp đại học, người ta, người tôi yêu thương, mối tình đầu của tôi nói chia tay tôi. Tôi chỉ nói vậy, rồi im lặng. Một lúc sau hắn nói: Tôi biết. Tôi quay lại định nói gì nhưng thôi. Vì nghĩ những gì về tôi, hắn đều biết thì chuyện này hắn cũng biết thôi. Khi gần về đến nhà, hắn nói tôi cho hắn một cơ hội để quen được không? Tôi không nói gì chỉ im lặng chìm vào suy nghĩ của bản thân mình. Cả đêm không ngủ. Mọi việc vẫn cứ theo quỹ đạo của nó, hắn cũng vẫn cứ liên lạc, hỏi thăm và gặp tôi mỗi ngày. Tôi vẫn làm công việc của mình và cũng có những cái suy nghĩ của mình về hắn. Từ ngày biết hắn đến nay cũng gần một năm, tôi thấy hắn thay đổi đáng kể, ít chơi bơi hoang phí hơn, tập trung làm công việc cho công ty. Hôm nay hắn nói chở tôi đến nhà hắn chơi. Đúng 9h sang hắn đến đón tôi. Đến nhà hắn tôi không biết dùng từ gì để nói, nhà giống như tòa lâu đài vậy. Gặp ba mẹ hắn, tôi chào rồi, mọi người ngồi uống nói chuyện. Nhà hắn rất giàu mà ba mẹ hắn thân thiện lắm, không giống như mấy người giàu mà tôi hay thấy trong phim. Mà sao tôi thấy lạ là, ba mẹ hắn nói chuyện với tôi, mà cứ như đang xem mắt con dâu á. Hỏi đủ thứ có biết nấu ăn, chăm sóc người khác không. Tôi nói tôi sống mồ côi từ nhỏ, không họ hàng, khi 18 tuổi tôi rời trại trẻ mồ côi sống tự lập đến giờ thì mẹ hắn khá hài lòng mỉm cười. Tôi rất lấy làm ngạc nhiên. Một lúc sau bà nói thôi tôi lên phòng Huy chơi đi, bà đi nấu cơm (nhà giàu thuê người giúp việc làm, còn nấu ăn tự tay bà nấu. Sau này tôi mới biết là do bà muốn tự tay chăm sóc gia đình). Lên phòng tôi mới hỏi nhỏ Huy cái suy nghĩ lúc rồi của tôi, thấy Huy cười lên, anh Vương nói: Đúng rồi, thằng Huy không nói gì với em à ? Nghe vậy tôi bất ngờ, không biết làm sao quay sang liếc tên Huy. Anh Vương nói tiếp: Thằng Quân bạn anh nó cũng thích em đó. Nghe vậy tên Huy nói: Minh là quyền sở hữu của em, ai dám đụng vào. Tôi chừng mắt nhìn hắn, hắn im lặng. Bữa trưa hôm đó, tôi ngồi ăn mà cứ ngại ngại, còn ba mẹ hắn thì có vẻ rất vui. Tôi lấy làm lạ, sao mà họ thấy con trai họ yêu con trai mà họ không phản đối nhỉ. Nhìn thấy sắc mặt tôi, mẹ Huy có vẻ đoán ra, bà nói: Gia đình bác rất hiện đại, không quan trọng là ai, chỉ cần có thể chăm sóc cho con trai bác là được rồi. Nghe mẹ hắn nói mà tôi thầm mơ ước, ước gì tôi cũng có cha có mẹ như vậy. Thời gian sau, tôi cũng hay tới nhà Huy chơi, ba mẹ Huy coi tôi như con cái trong nhà. Sau khi bị người ta “đá”, thì cũng một thời gian dài tôi mới có lại cái cảm giác thương một ai đó. Hôm nay, tôi định tối sẽ nói cho Huy biết, tôi cũng thương hắn. Nhưng không hiểu sao ngay từ sang sớm, tôi thấy nóng ruột, đi học cũng không tập trung học được. Tôi nhắn tin cho hắn, hắn nói sang nay đi xuống miền tây, có vài đơn hàng, chiều mới về. Đến chiều, thấy mẹ hắn điện thoại nói, hắn bị tai nạn, đang cấp cứu trong bệnh viện Y. Tôi nghe xong, cảm thấy tim như muốn ngừng đập, xin nghỉ học chạy ra đón xe ôm tới bệnh viện. Tới nơi thấy ba mẹ và anh Vương đang ở đó, tôi chạy đến, nước mắt còn ướt hỏi thăm tình hình. Lúc đó tôi không đủ bình tĩnh để làm gì nữa, chỉ biết ngồi cúi mặt xuống đó chờ. 4 tiếng chờ ở phòng cấp cứu, mà đối với tôi như 40 năm vậy. Đến lúc đó, bác sĩ đi ra, nói gì đó với bác trai, tôi cũng không nghe rõ là gì. Tôi cứ ngồi đó, đến khuya, mẹ Huy nói tôi về nghỉ, tôi kêu cho tôi ở lại chăm Huy. Vậy mà cũng một tuần qua, Huy vẫn chưa tỉnh, tôi tạm xin nghỉ làm để vào chăm sóc Huy. Được một tháng, tôi xin nghỉ làm ở quán bar, việc học cũng xong tôi, tôi sắp xếp đến bệnh việc chăm Huy. Huy vẫn không tỉnh lại. tôi nghe bác sĩ nói với gia đình Huy, cho Huy về, có lẽ Huy sẽ sống đời sống thực vât cả cược đời còn lại. Tim tôi lại quặn đâu. Về nhà, hàng ngày tôi vẫn đến chăm sóc và ngồi kể chuyện thường ngày cho Huy nghe. Hi vọng có một phép màu nào đó. Sáng sớm tôi lại đến làm vệ sinh rồi ngồi kể chuyện, dọn dẹp phòng Huy, đến khuya tôi mới về. Dần dần tôi ở nhà Huy còn nhiều hơn nhà mình nữa. Ba mẹ Huy có nói, Huy như vậy, có lẽ không tỉnh lại được, tôi cũng có cuộc sống của mình. Tối nói tôi làm vậy là tôi tự nguyện, vì tôi cũng thương Huy thật lòng. Mẹ Huy có đề nghị tôi đến nhà Huy ở luôn, nhưng tôi từ chối. Tôi không muốn mọi người nói tôi lợi dụng. Cũng một năm trôi qua, Huy vẫn vậy. Còn tôi học xong, nhưng chỉ đi dạy thêm để đủ sinh hoạt phí, thời gian còn lại tôi vẫn đến chăm sóc Huy. Hôm nay, tôi kể cho Huy nghe, chuyện tôi nhớ Huy nhiều lắm, rất muốn cùng Huy đi lang thang quán cà phê, ăn vặt, rồi tôi thấy người ta đi với người yêu rất hạnh phúc. Bông nhiên, tôi thấy bàn tay của Huy mà tôi đang cầm động đậy, tôi như không tin vào mặt mình. Nhìn đi nhìn lại thấy ngon tay động đậy. Tôi vội vàng gọi cho ba mẹ Huy và anh Vương. Mọi người chạy về, Huy cũng vừa mở mặt ra nhìn thấy mọi người, nhưng không nói gì. Tôi như không thể tin vào hiện tại, một năm rồi, một năm rồi cũng có phép màu xảy ra. Khi bác sĩ đến khám, cũng nói đúng là có phép màu xảy ra. Nhưng, một chân của Huy có lẽ sẽ không đi được, phải tập vật lý trị liệu. Mấy ngày sau, Huy nói, tôi nên kiếm một người khác, vì bây giờ Huy đã là người tàn phế. Tôi nghe mà giận tái mặt, bỏ về. Thấy vậy mẹ Huy chạy lên hỏi nhưng tôi im lặng bỏ về. Mẹ Huy nói chuyện với Huy và kể một năm nay tôi thế nào. Huy nói Huy tuy nằm đó, nhưng vẫn nghe những gì tôi nói, chỉ là sợ tôi thiệt thòi. Tối đó Huy nhắn tin xin lỗi tôi. Tôi giận không trả lời. Hôm sau, mẹ Huy đên nhà tôi, mong tôi bỏ qua đừng chấp nhắt với Huy.Bà hiểu tôi thương Huy đến mức nào. Tôi cũng nguôi giận rồi đến chăm sóc cho Huy. Tập cho Huy đi lại. Tôi đã xem rất nhiều sách, thông tin liên quan đến việc tập vật lý trị liệu. Cũng gần tám tháng sau, Huy đi lại được. Ngày Huy đi làm, cả nhà Huy và tôi đã ăn mừng vì qua bao song gió, Huy đã tỉnh lại. Mọi người rất hạnh phúc, tôi và Huy cũng vậy. Vì hai trái tim của chúng tôi đã tìm thấy nhau trong muôn vàn trái tim khác.
|