Kẻ Phản Diện
|
|
Lầm, lầm rồi, nhóc à. Tôi chỉ là…” ho sặc, Quốc Thành ngước lên nhìn Kỳ Nam với sự khôi hài ấm áp “…chỉ là chưa bao giờ thấy một người đã ngang ngạnh khoe khoang. Rồi còn biện hộ cho sự khoe khoang đó của mình một cách bình thản nữa chứ! Đúng là con nhà giàu có óc não vận hành thú vị thật! Haha…”
“Óc não người nghèo như các anh mới thú vị,” Kỳ Nam tỉnh bơ đáp, mắt nhìn thẳng vào Quốc Thành không một chút xấu hổ. “Tôi nói ra sẽ giảm đi cả phiền phức cho anh ta và tôi. Anh ta không cần phải vào vào tù vì cơn giận của ngài bộ trưởng, tôi cũng không cần phải chịu nghe người ta nói là ỷ giàu hãm hại người khác. Anh ta yên ổn. Tôi yên ổn. Nói ra gia thế cứ nhất thiết là khoe khoang sao?”
Quốc Thành nín cười, song đôi mắt vẫn dấy lên một hứng thú bí ẩn dõi vào Kỳ Nam.
“Anh đừng nhìn tôi như con khờ huênh hoang thế. Chính sự nhạy cảm của người nghèo các người mới cứ cho rằng người giàu là lũ khoe khoang. Tôi đơn thuần chỉ muốn yên ổn trò chuyện với anh Nhật Phong. Điều này có gì sai?”
“E hèm,” Quốc Thành tằng hắng, giọng điệu vẫn bỡn cợt, tuy sự ngạc nhiên rõ ràng hiện hữu trong mắt. “Nhưng cậu phải thấy chứ, anh Nhật Phong nhà ta đã có bạn gái rồi.”
“Đúng vậy! Chị hai đang ngồi kế bên như vậy! Mà cậu lại dám mở miệng tuyên bố bậy bạ! Lại ra vẻ chẳng nhìn thấy chị hai, như thế không phải là xem thường chúng tôi sao?”
Kỳ Nam thở dài, đoạn chớp mắt rồi quay sang đáp lời Duy Minh.
“Tôi mệt anh quá. Có mù cũng thấy được tôi thích anh Nhật Phong. Vậy dĩ nhiên là không thích bạn gái anh ấy rồi. Đã không thích thì nhìn và nói chuyện làm gì? Làm dáng làm điệu à?”
Cả đám người không biết từ lúc nào đã nín thở để lắng nghe cuộc hội thoại. Tất cả đều trố mắt nhìn Kỳ Nam, không rõ phản diện này lại từ hành tinh nào rơi xuống.
“Hay tôi nên quay qua bắt chuyện thân thiện thế này: ‘Chị ơi, chị quen biết anh Nhật Phong như thế nào? Vì sau này em sẽ là người cướp anh ấy đi như thế đó.’”
Tiếng khay rơi trên nền đất từ xa vọng lại. Có vẻ như ai đó đã quá sửng sốt.
Thế là cảnh tượng hy hữu đã khép lại với nhiều cái nhìn kinh hoàng, vẻ mặt thẫn ra của Nguyệt Tú, khuôn mặt đỏ gắt của Duy Minh, sự ngạc nhiên pha lẫn thán phục của Quốc Thành.
Và nụ cười nhếch mép của Hoàng Nhật Phong.
Thật đúng là một nhân vật phản diện lạ đời
|
Chap 4
Ôi chao…cái ‘sự nghiệp’ làm kẻ phản diện của Kỳ Nam cũng gian nan lắm chứ.
“Này này, ‘kẻ phản diện’, em không có lớp giờ này sao? Rảnh rỗi ra đây thế?” Quốc Thành vui vẻ vỗ vào vai kẻ trước mặt cùng lời chòng ghẹo nhẹ nhàng.
Chàng trai mang tên Kỳ Nam ngước mặt lên nhìn anh với đôi mắt tròn xoe ươn ướt. Không phải cậu khóc, mà mắt cậu đó giờ đã thế rồi. Đôi mắt hút hồn người nếu dại dột nhìn vào quá lâu. Nhận ra người đã chọc ghẹo mình hôm qua, cậu lắc lắc đầu rồi mỉm cười thật tươi, — mặc dù những gì thoát ra từ miệng lại chẳng thánh thiện chút nào.
“Không, em cúp. Em đang chờ để cưa anh Nhật Phong .”
Quốc Thành chắp tay ra sau, nhíu mày rồi nheo mắt lại ra chiều hoài nghi lắm.
“‘Em’? Mới hôm qua còn ‘tôi’ và ‘anh’ quyết liệt mà?”
Kỳ Nam cười hì hì.
“Tối qua em về nhà lập kế hoạch. Chợt nhận ra vụ này nếu không có đồng minh thì không ổn lắm. Thế nên…”
“…Thế nên em quyết định ‘chiêu dụ’ anh?” Quốc Thành hỏi, một bên chân mày nhướng lên, miệng lại càng cười tươi. Anh thật đang trong tâm trạng muốn trông thấy người ta ngượng ngùng. Đặc biệt là cậu bé này.
Tuy nhiên.
Kỳ Nam đứng dậy, tự tin vỗ mạnh lên vai Quốc Thành bôm bốp. “Anh thông minh lắm! Đây cũng là lý do em chỉ muốn ‘chiêu dụ’ mỗi mình anh thôi đấy!”
Quốc Thành vẫn chưa kịp phản ứng trước cử chỉ bất ngờ của cậu thì Kỳ Nam đã vội vã đẩy anh ra chạy mất. Ngoảnh đầu nhìn lại anh mới nhận ra nguyên do quá hiển nhiên: Nhật Phong và Nguyệt Tú.
Lắc đầu, anh vẫn giữ lấy nụ cười khoáng đạt của mình, sải chân đi theo kẻ phản diện.
“Anh Nhật Phong!” Kỳ Nam kêu lên hoan hỉ, không cần hỏi han rồi đặt thân ngồi xuống đối diện cặp tình nhân.
Nguyệt Tú trông có vẻ sợ sệt, nhưng sự hiền từ đã nhanh chóng tràn ngập khuôn mặt khi nhận ra kẻ phản diện chẳng hề nhìn lấy cô một cái. Tất cả sự chú ý đều đổ lên người Nhật Phong của cô. Nguyệt Tú khẽ quay sang kéo tay áo bạn trai, khuôn mặt mỏi mòn.
“Không muốn ngồi đây?” Nhật Phong hỏi, mặt vẫn lạnh như băng.
“Không, không,” Nguyệt Tú vội lắc đầu. “Chỉ là…cậu ta đang chào anh kìa. Tốt hơn anh nên chào hỏi lại chút, được không?”
Hai chữ ‘được không’ thoát ra yếu ớt, nghe cứ như lời khẩn cầu da diết của kẻ sắp chết. Duy Minh và Gia Đạt đều cảm thấy phẫn nộ thay cho chị hai của họ. Bị một con bé vô phép trơ tráo đối xử như người tàng hình như thế mà vẫn… Nguyệt Tú quả thật là quá tốt! Chả trách sao đại ca lại yêu chị ấy đến vậy!
Nhật Phong có vẻ như chẳng nghe thấy gì, chỉ lẳng lặng đón lấy từ Duy Minh một hộp thức ăn đặt lên bàn. Nguyệt Tú cũng không hỏi thêm. Cô rất hài lòng vì sự lạnh nhạt trước vấn đề này của Nhật Phong. Kỳ Nam đã không xem cô hiện hữu, thì Nhật Phong cũng nên đối xử với cậu ta như một kẻ tàng hình.
“Ốm quá, dạo này không ăn uống đầy đủ như đã dặn?”
|
Nhật Phong vừa nói vửa mờ nắp hộp thức ăn. Kỳ Nam nhón nhìn vào bên trong. Hừ, lại là trái cây? Muốn bạn gái lên cân sao lại cho ăn trái cây như khỉ trong rừng thế?
“Anh muốn người ta lên cân mà cho ăn trái cây như khỉ trong rừng thế?”
Theo thói quen, lời nói chẳng kịp thông qua đại não mà phóng vọt ra ngoài.
Tiếng cười trầm khàn lại vang lên. Quốc Thành ném mình cái uỵch xuống chiếc ghế cạnh Kỳ Nam. “Anh cá là lời ra sau ý nghĩ không quá nửa giây.”
“Nói cái gì chứ? Cậu không biết gì cả! Vì đại ca sợ chị hai thiếu vitamin, nên mới—”
|
Cố lên nha tác giả, mình chưa thấy ai edit từ truyện teen mà hoàn thành cả.
|
Chap 5
Bởi vậy em mới chọn anh làm đồng minh đó,” Kỳ Nam ngắt ngang lời Duy Minh, quay sang cười với Quốc Thành. “Anh có radar rất nhạy!”
Phản ứng này lại đổi thêm một tràng cười từ Quốc Thành.
“Nhưng anh có thắc mắc: Vì sao em nghĩ anh chắc sẽ giúp em nào?”
“Vì em đẹp.”
Một tràng cười khác lại trỗi lên.
“Và vì anh đang rất buồn chán nên muốn xem kịch,” Kỳ Nam gật gù như đang đọc thơ.
“Cái thằng nhóc này—! Dám làm ngơ tao hả?” Duy Minh trợn trừng mắt, càng tức giận hơn vì phó tướng của họ lại cười nghiêng ngã bên cạnh con bé trơ tráo.
Kỳ Nam quay đầu lại nhìn thẳng vào Duy Minh, hai bàn tay cậu đưa lên chín ngón.
“Điều thứ chín trong danh sách của Kỳ Nam: ‘Hạn chế nói chuyện với kẻ low IQ, nếu không sẽ chuốc họa vào thân’.”
“Ấy, sao lại thế?” Quốc Thành hỏi với sự tò mò hằn rõ trong mắt.
“Vì ba em bảo làm thế em rất dễ bị đánh. Tệ hơn nữa, khiến người khác cứng họng.”
“Hả? Ba em nói thế? Ngài bộ trưởng đúng là quá hiểu con trai. Lại có óc khôi hài cực kỳ.”
“Không phải ngài bộ trưởng. Là ba em. Ông bộ trưởng là người tình của mẹ em.”
Cách giới thiệu của Kỳ Nam khiến mọi người sững lại. Nguyệt Tú nhìn cậu chằm chằm. Bàn tay đút trái cây cho Nguyệt Tú cũng chưng hửng giữa khoảng không. Ngay cả giọng cười của Quốc Thành cũng ngưng bặt. Không phải là nội dung câu trả lời. Mà chính cái cách Kỳ Nam giới thiệu Bộ trưởng Hà Đăng Khoa là ‘người tình của mẹ’ một cách bình thản — cứ như cậu đã làm cả trăm triệu lần — đã khiến người khác phải im thít, không biết nên phản ứng thế nào trước thái độ thư thái này.
Kỳ Nam nhìn quanh. Như vỡ lẽ ra điều gì đó, cậu nhoẻn cười thật tươi.
“Thấy chưa? Điều thứ chín quả không sai mà. Em khiến anh Duy Minh muốn ‘binh’ cho một cú, và khiến mọi người ở đây đều cứng họng!”
“Ôi em trai! Em đúng là cứu tinh cuộc sống tẻ nhạt của anh!” Quốc Thành vừa nói vừa choàng tay qua vai Kỳ Nam, đoạn chồm đến nháy mắt với Nguyệt Tú. “Không có ý chê em đâu Nguyệt Tú, nhưng quả thật vì em nhút nhát ít nói quá…UI DA—!”
“Anh đừng tự tiện động vào em thân mật như thế,” Kỳ Nam tươi cười nói với một Quốc Thành đang xoa tay dữ dội — nơi vừa bị cậu nhéo vào. Mặt anh nhăn nhó đến là khổ sở, miệng suýt xoa, “Sao lại khó khăn thế, Kỳ Nam? Không phải trước đây em từng cặp kè rất nhiều sao?”
“Cặp kè nhiều không có nghĩa là cho người ta động vào tùy tiện. Em chỉ muốn cho người em thật sự yêu động vào em thôi.”
“Chà…vậy ý em là Nhật Phong có thể làm gì với em cũng được?”
“Không.”
“Hử?”
“Do em không yêu anh Nhật Phong. Em chỉ thích anh ấy vì vẻ ngoài điển trai.”
|