Fanfic YunJae | Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Một Chút
|
|
CHƯƠNG 5: Bị nhốt ở khách sạn
Khách sạn Dear.J.
Vì đã biết rõ số phòng, sau khi đi vào khách sạn, Kim Jae Joong liền đi thẳng lên lầu mười sáu.
Vốn tưởng rằng lầu mười sáu của khách sạn sẽ là từng phòng được bao của khách VIP, nhưng lầu mười sáu lại không giống phòng được bao, ở giữa đường hành lang chỉ có treo một tấm biển số phòng ——1618.
Kim Jae Joong nghi ngờ nhìn tấm biển số 1618, gõ nhẹ cửa phòng, cửa phòng không khóa, cậu thử đẩy nhẹ thì cánh cửa bật hé ra một khe hở.
Không nghe thấy có tiếng động gì, Kim Jae Joong nghi ngờ đẩy cửa phòng vào, lúc này đập vào tầm mắt là một căn phòng trang hoàng vô cùng khiêm tốn, nhưng khó che giấu được vẻ xa hoa.
Kim Jae Joong hoang mang đi vào phòng, liếc mắt nhìn chung quanh.
Đầu tiên nhìn thấy trong phòng chính là sự đơn giản gọn gàng mà không mất phẩm vị thiết kế sang trọng, tiếp theo đó là một chiếc giường lớn màu trắng ấm áp, hương thơm lan tỏa rất dễ chịu.
Đám người trưởng phòng Lee ở đâu?
Nghĩ rằng đã vào nhầm phòng, Kim Jae Joong đang muốn trở ra xem lại số phòng lần nữa, nào ngờ vào lúc này cửa phòng lại không thể mở được.
Kim Jae Joong cảm thấy càng thêm hoang mang, cậu lấy điện thoại ra gọi vào số trưởng phòng Lee thì mới phát hiện điện thoại trưởng phòng Lee đã tắt máy.
Ngay sau đó Kim Jae Joong cầm lên điện thoại gọi nội bộ trên tủ đầu giường, thế nhưng điện thoại nội bộ cũng không thể sử dụng được.
Nghi ngờ khó hiểu, Kim Jae Joong ngồi xuống ở mép giường, lại lấy ra điện thoại di động gọi cho đồng nghiệp Bo Ram, ai ngờ, tất cả điện thoại của đồng nghiệp đều không thể kết nối được, mà điện thoại di động của cậu vào lúc này lại hết pin.
Kim Jae Joong phiền chán cất điện thoại vào, sau đó đứng dậy đi tới muốn đập vào cánh cửa để nhân viên làm việc của khách sạn chú ý.
Nhưng mà, cho dù Kim Jae Joong đập cửa hoặc gào thét khàn cổ bỏng họng thế nào đi nữa, vẫn không có ai nghe thấy.
Kim Jae Joong bất lực tựa vào cánh cửa, cố gắng làm dịu đi tâm tình đang hỗn loạn.
Bỗng dưng, Kim Jae Joong cảm thấy toàn thân càng lúc càng nóng, hình như có người đã tắt đi máy điều hòa ở trong phòng.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, bóng đêm lập lòe trên cửa sổ đã bắt đầu xuyên qua thành phố này, cả người nóng ran khó chịu, Kim Jae Joong đành phải đứng lên, càng lúc càng cảm thấy không có cảm giác an toàn.
Đêm hè không có máy điều hòa luôn khiến con người khó có thể chịu được, giờ khắc này Kim Jae Joong đã đổ mồ hôi đầm đìa, thật sự không thể nào tiếp tục ở lại cái phòng này thêm nữa.
Bóng đêm càng lúc càng sâu, tại sao bên ngoài phòng vẫn không có mảy may động tĩnh của nhân viên làm việc khách sạn nào?
Kim Jae Joong bắt đầu hoài nghi là mình nghe nhầm số phòng trưởng phòng Lee thông báo, sở dĩ không hoài nghi trưởng phòng Lee báo sai, là vì trưởng phòng Lee không có lý do gì để lừa gạt cậu, mà điện thoại của các đồng nghiệp không thể kết nối được cũng thuộc chuyện bình thường, dù sao những lúc xã giao với khách hàng, thông thường các đồng nghiệp đều tắt máy để bày tỏ sự tôn trọng với khách hàng, hơn nữa lần này khách hàng xã giao còn là tổng giám đốc cấp trên của các cậu.
Nguyên nhân duy nhất chính là cậu đi nhầm phòng, bởi vì khách sạn này không có người ghi chép khách vào thuê phòng, cho nên chọn sử dụng khóa điều khiển điện tử để đóng cửa.
Nếu như không chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, sáng mai sẽ có nhân viên làm việc của khách sạn đến mở cửa phòng giúp cậu, vì thế, tối nay cậu chỉ có thể ở lại trong căn phòng này.
Nghĩ đến ngày mai bị trưởng phòng Lee trách móc, Kim Jae Joong chỉ có thể thở dài không thôi.
Không khí vẫn nóng bức như cũ, cả người ướt dính, rốt cuộc Kim Jae Joong không thể chịu được nữa phải bước đi vào phòng tắm.
|
CHƯƠNG 6: Ngoan ngoãn nằm ở trên giường phục vụ tôi
Nước lạnh rốt cuộc cuốn đi hết nhiệt độ trên cơ thể Kim Jae Joong. . . . .
Kim Jae Joong vốn muốn mặc lại quần áo cậu vừa cởi ra, thì phát hiện trên kệ phòng tắm có đặt sẵn một bộ pajama ngủ còn mới, nhãn hiệu vẫn chưa tháo xuống.
Khách sạn Dear.J chính là khách sạn năm sao cao cấp nổi tiếng khắp thế giới, vì vậy khách sạn chu đáo chuẩn bị áo ngủ mới cho khách cậu cũng không cảm thấy lạ.
Kim Jae Joong thầm nghĩ, nếu như cậu đã sử dụng căn phòng này rồi, ngày mai nhất định cũng phải trả phí sử dụng một đêm, dứt khoát thay đồ ngủ của khách sạn, cũng đỡ cho cậu tiếp tục mặc bộ đồ dính nhèm nhẹp kia.
Nhưng khi thay vào chiếc áo ngủ của khách sạn, hai má Kim Jae Joong nhanh chóng đỏ hồng như trứng tôm nấu chín.
Áo ngủ này. . . . . .
Kim Jae Joong mở to đôi mắt liếc nhìn mình trong gương.
Mái tóc đen nhánh úp vào má của cậu lúc này bởi vì đang nhỏ nước mà lộ ra vẻ yêu kiều quyến rũ xinh đẹp, chất liệu áo ngủ tơ mỏng mềm mại như thể được đặt may riêng cho cậu, khiến cho dáng người có những đường cong rõ ràng càng thêm mị hoặc uyển chuyển, vạt áo siêu ngắn phối hợp với chất liệu bằng lụa mỏng trễ ngực mờ ảo, khiến cậu thoạt nhìn cảm thấy như một báu vật đang muốn hấp dẫn bản năng của đàn ông.
Chưa bao giờ ăn mặc hở hang như thế, Kim Jae Joong không khỏi lùi lại hít sâu một hơi, theo thói quen mà dùng tay túm chặt lấy vạt áo ngủ.
May mắn đây là khách sạn cao cấp, nếu không, nếu không cậu thật sự nghĩ áo ngủ khêu gợi cậu mặc trên người này chính là thứ nhu cầu tình dục mà khách sạn chuẩn bị cho khách vào thuê.
Cả người phát lạnh Kim Jae Joong bước ra khỏi phòng tắm, nhiệt độ trong phòng dường như đã giảm đi bớt, khiến cơ thể cảm thấy rất thoải mái.
Kim Jae Joong ngồi ở mép giường, dự định đợi tóc khô rồi đi ngủ, nào ngờ, lúc này cửa phòng lại vang lên tiếng mở cửa.
Kim Jae Joong tưởng rằng nhân viên làm việc khách sạn phát hiện ra cậu ở trong này, xấu hổ với chiếc áo ngủ gợi cảm đang mặc trên người, Kim Jae Joong vội vàng nhảy lên giường nhanh chóng kéo chăn lên.
Cửa phòng rốt cuộc bị người từ bên ngoài đẩy vào, Kim Jae Joong trừng lớn hai mắt nhìn từng tiếng động bên ngoài cửa phòng, bất thình lình thoáng hiện bóng dáng của một người đàn ông cao lớn rắn rỏi tiến vào trong tầm mắt của cậu.
Hả. . . . . .
Đôi mắt Kim Jae Joong nhanh chóng trợn tròn, đang muốn nhìn rõ ràng mặt mũi của đối phương thì ngọn đèn trong phòng vào lúc này cũng phụt tắt.
Có tiếng đóng cửa rất khẽ, Kim Jae Joong nín thở, luống cuống và khẩn trương cùng với hoàn toàn không hiểu tình huống trước mắt là như thế nào.
Thế nhưng, ngay sau đó. . . . . .
Chăn mền đang bao bọc trên người Kim Jae Joong đột nhiên bị xốc lên, cả thân hình người đàn ông to lớn đó ngồi xuống ở vị trí bên cạnh cậu.
Á! !
Kim Jae Joong hoảng sợ hét lên rồi nhanh chóng nhảy xuống giường.
“Cậu định đi đâu?” Chất giọng nam tính trầm thấp quyến rũ truyền đến.
Kim Jae Joong không ngừng lui về phía sau, cho đến khi lưng kề sát mặt tường lạnh ngắt mới sợ hãi thốt lên, “Anh là ai?”
“Tôi cho rằng bây giờ cậu nên ngoan ngoãn nằm ở trên giường phục vụ tôi, chứ không phải tránh xa tôi như vậy.”
Giọng nói của người đàn ông lại truyền đến một lần nữa, giọng nói anh ta hồn hậu dễ nghe khiến cho bản thân khó nén được phần kiêu ngạo.
Lời nói người đàn ông nọ rất rõ ràng kèm theo ám chỉ về phương diện nào đó, Kim Jae Joong căng thẳng, ngập ngừng nói, “Mr, tôi nghĩ anh nhầm phòng rồi. . . . . .”
Kim Jae Joong vừa nói vừa di chuyển tới hướng cửa phòng.
“Vậy sao?” Tiếng chất vấn trầm lạnh của người đàn ông truyền đến.
Vào thời khắc tay Kim Jae Joong vừa tiếp xúc được tay cầm cánh cửa.
Thế nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị xoay tay mở chốt cửa định ‘bỏ chạy’, dáng người yểu điệu hấp dẫn của cậu đột nhiên bị người nào đó tóm lấy, nhanh chóng ôm cậu vào trong ngực.
|
CHƯƠNG 7: Đêm cuồng nhiệt
Hơi thở Kim Jae Joong bắt đầu chạy toán loạn hòa nhập vào hơi thở nam tính dễ chịu của người đàn ông nọ.
Ngay lúc cậu chưa phản ứng kịp, anh đã dùng gót chân đóng cửa lại, nhanh nhẹn bồng cậu lên, cả hai nặng nề ngã xuống chiếc giường mềm mại.
“A! !”
Ngã xuống giường lớn, Kim Jae Joong theo bản năng đang muốn ngồi dậy, nhưng lại bị dáng người to lớn của người đàn ông đó đè ngược cậu lại ở dưới thân mình.
“Mau thả tôi ra!” Hai tay Kim Jae Joong liên tục chống đẩy cơ thể người đàn ông đang chèn ép trên người mình.
“Câm miệng! !” Người đàn ông ở trên người Kim Jae Joong bá đạo ra lệnh, sau đó dùng đôi tay nắm giữ hai tay không ngừng vùng vẫy của Kim Jae Joong.
Toàn thân Kim Jae Joong cuối cùng không thể nhúc nhích, cậu chỉ có thể liên tục kêu la.
Hiển nhiên, Kim Jae Joong kêu la chỉ tốn công vô ích, suy cho cùng, nếu như thật sự có thể khiến người chú ý thì trước đó cậu đã rời khỏi căn phòng này lâu rồi.
Ánh sáng đèn ngoài cửa sổ chiếu vào lúc ẩn lúc hiện soi rõ đường nét khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông, bóng đêm mờ nhạt che giấu khuôn mặt anh tuấn, điều duy nhất có được chỉ là sự điên cuồng và lạnh nhạt kiêu ngạo, khiến anh thoạt nhìn xấu xa tà ác không thể tưởng, trên người anh còn thoang thoảng mùi rượu đỏ, lúc này anh càng thể hiện rõ sự mê hoặc của mình.
“Anh thả tôi ra . . . . . .” Kim Jae Joong kêu gào đến khàn cả giọng.
“Cậu muốn chơi trò cự tuyệt nhưng ra vẻ như mời chào sao?” Người đàn ông cố tình tiêm nhiễm tình dục, cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai cậu.
“Anh bị bệnh thần kinh. . . . . .”
Kim Jae Joong còn chưa nói dứt lời, người đàn ông đã cúi mặt xuống chiếm đoạt bờ môi đỏ mọng của cậu, khiến lời chưa nói ra khỏi miệng lại nuốt trở vào trong bụng.
“Ưm. . . . . .”
Cậu xấu hổ tức giận quay mặt đi, nụ hôn người đàn ông trượt vào trên cổ mềm mại của cậu, anh thuận thế thổi nhẹ một hơi vào trong tai cậu, khiến cậu thấy tê ngứa khó chịu.
Kim Jae Joong theo đà thốt lên, “Buông tôi ra. . . . . .”
“Cậu thật ầm ĩ!!” Giọng nói lạnh nhạt khó chịu không kiên nhẫn của người đàn ông lại vang lên, rồi lần nữa dùng đôi môi mỏng bịt lấy cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của Kim Jae Joong.
Kim Jae Joong phản kháng bằng tất cả sức lực mình có, nhưng không làm sao mà hai tay vẫn bị người đàn ông khống chế ở trong tay.
Nụ hôn người đàn ông mang theo điên cuồng bá đạo cùng chiếm hữu, khiến cho cậu không thể nào chống cự, dần dần cậu mất đi hơi sức để giãy giụa . . . . . .
Nhiệt độ cơ thể Kim Jae Joong từ từ bốc lên cao, làm cậu bắt đầu không thể phân biệt được lúc này là hiện thực hay là hư ảo, cho đến khi. . . . . .
Bờ môi người đàn ông rốt cuộc rời khỏi cậu, hơi nhích người ra, bàn tay to lớn thành thạo cởi hết toàn bộ quần áo trên người Kim Jae Joong.
Cảm nhận được sự trống trải trên người, Kim Jae Joong đột nhiên quay trở lại hiện thực, sử dụng hết hơi sức toàn thân kháng cự, “Đừng mà! !”
Giờ khắc này, cơ thể trần trụi của cậu đã hoàn toàn phơi bày ra dưới ánh mắt của anh, anh dừng lại động tác ngắm nhìn cậu như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tinh tế.
Trong bóng đêm, cậu mơ hồ có thể nhìn thấy đáy mắt anh bắn ra ánh sáng nóng rực, cậu sợ hãi và xấu hổ giãy giụa thân hình, hai mắt nhắm lại muốn dùng đôi tay che giấu toàn thân trần trụi mà cậu chưa từng để lộ ra trước mặt ai.
Anh khống chế hai tay cậu, kiềm chặt cậu ở dưới thân mình, đồng thời sử dụng hai chân cứng rắn để tách hai đùi cậu ra.
Cậu đang không rõ nguyên do thì bỗng nhiên có cảm giác bàn tay đối phương nhẹ nhàng lướt qua bụng cô. . . . . .
Như bị điện giật, cậu nỗ lực muốn khép chặt hai chân.
Anh tiếp tục tách đôi chân đang khép lại càng lúc càng chặt của cậu ra, đầu tiên cúi xuống dùng môi liếm quanh vùng bụng nhạy cảm của cậu, cứ thế lần lần trượt xuống vừa cắn vừa hôn, cậu không thể kiềm chế mà dùng tay nắm chặt khăn trải giường, từng đợt công kích khiến cậu run rẩy, như cảm thấy mình đã mất đi sự an toàn, cậu khàn giọng gào lên.
|
Chương 8 : Đau quá, cút ngay
“Nếu như tôi không nhớ lầm, là cậu mặc áo ngủ khiêu gợi chủ động đến phòng tôi, cậu nghĩ cảnh sát sẽ nhận định như thế nào?”Anh không thể kiềm chế được, khi cậu đang thống khổ gào thét mà không thể phản kháng thì anh bắt đầu cởi hết quần áo ra, giải thoát cho hạ thể hùng dũng của mình. . . . . .
Ngay sau đó, người đàn ông quả quyết thúc người một cái nhưng không hề mất đi sự dịu dàng, từ từ tiến vào trong cậu.
Kim Jae Joong điên cuồng hét lên……..”A!”
Đau đớn như tê liệt khiến cậu lắc mạnh đầu như điên dại, nhắm lại hai mắt, đôi tay bấu chặt bờ vai rộng lớn của anh thốt lên, “Đau quá, anh cút ngay. . . . . .”
Cùng với tốc độ ra vào, người đàn ông kinh ngạc khi phát hiện nơi đó của cậu vẫn còn nguyên vẹn không sứt mẻ, mà từ từ thả chậm tốc độ lại.
Cậu đè nén nước mắt, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông như muốn nói rằng bây giờ cậu đang rất khó chịu.
Tốc độ của anh dần dần chậm lại, cũng hiểu được lúc này cậu căn bản không thích ứng nổi với vật sưng tấy của anh.
Kim Jae Joong vì đau đớn mà không ngừng thốt ra mấy câu mắng chửi, “Khốn kiếp. . . . . .”
Người đàn ông lẳng lặng quan sát khuôn mặt xinh xắn của cậu, sau khi nhận thấy nếp nhăn ở giữa lông mày cậu từ từ giãn ra, anh tiếp tục cố gắng đẩy vào thật sâu.
Anh kiên cường mạnh mẽ, nhiều lần tiến thẳng vào, khiến cậu tưởng chừng như không thể nào chịu đựng nổi, cậu run rẩy càng thêm kịch liệt, xâm nhập mãnh liệt dường như làm cho cậu choáng váng hoa mắt.
Suốt cả một đêm, trong lúc mơ mơ màng màng cậu vẫn cảm giác được người đàn ông đó chưa từng rời khỏi cơ thể cậu.
Hôm sau.
Hàng lông mi dài cong vút của Kim Jae Joong giật giật, mí mắt nặng trĩu từ từ mở ra.
Khi ánh mắt nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ của khách sạn, cậu vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng hạ thể lại lâm râm truyền đến đau đớn như bị xé thịt.
“A. . . . . .”
Nằm vật xuống giường lần nữa, Kim Jae Joong chợt nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra tối hôm qua, hai gò má cậu lập tức nhuộm đỏ, cảm giác vừa thẹn vừa cáu khiến cậu lúc này cảm thấy muốn độn thổ cho xong.
“Tỉnh rồi sao?”
Bỗng nhiên một giọng nói đàn ông trầm thấp cắt ngang suy nghĩ của Kim Jae Joong, Kim Jae Joong giận dữ nhìn về phía người đàn ông cao lớn kiêu ngạo vừa đi ra từ phòng tắm.
Hạ thể anh chỉ quấn một cái khăn tắm, nước đọng trên người còn chưa kịp khô, hai mắt u ám lạnh nhạt yên tĩnh như mặt nước nghênh đón ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của cậu.
Lúc này Kim Jae Joong mới thấy rõ người đàn ông chiếm giữ cậu suốt cả đêm. . . . . .
Khuôn mặt điển trai như được gọt dũa, góc cạnh rõ ràng ngũ quan nghiêm nghị, đôi mắt tối đen như lốc xoáy biển sâu, đôi môi mỏng hoàn mỹ. . . . . .
Anh ta. . . . . .
Anh ta dường như là người đàn ông có dáng dấp tuấn tú nhất mà cậu từng gặp, hơn nữa thân hình anh cao ráo như người mẫu, làm cho cả người anh thoạt nhìn vững chãi hiên ngang, và bản thân phảng phất lộ ra khí chất mà người bình thường ít có được.
Cậu hơi sững sờ, bởi vì chưa hề nghĩ tới người đàn ông giống như “Cầm thú” đêm qua lại đẹp trai đến vậy. . . . . .
Kim Jae Joong nắm chặt tấm chăn, chỉ lộ ra hai con ngươi sáng nhìn thẳng vào anh, “Anh. . . . . . Rốt cuộc anh là ai?”
Ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông dừng lại trên khuôn mặt trắng hồng tinh xảo của Kim Jae Joong, cúi đầu hờ hững nói, “Những lời này nên để tôi hỏi cậu.”
Tối hôm qua mất đi thứ quý giá mà cậu đã để dành cho người cậu yêu, cậu không thể không coi trọng, gằn từng chữ nói, “Tôi mặc kệ anh là ai, tóm lại, chuyện tối ngày hôm qua, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh! !”
Thái độ của người đàn ông vốn lạnh lùng nhưng lúc này lại nhếch khóe miệng, lộ ra vẻ ngả ngớn đáng ghét, anh nheo mắt lại, hứng thú hỏi, “Vậy sao? Tôi thật muốn xem cậu ‘không bỏ qua cho tôi’ như thế nào đây?”
Kiểu cách xem thường của anh khiến Kim Jae Joong oán hận nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi sẽ báo cảnh sát! !”
|
Chương 9 : Cho cậu ấy nghỉ phép ba ngày, cậu ấy cần được ‘nghỉ ngơi’
“Anh. . . . . .” Kim Jae Joong quả thật không phản bác được.
Ở đâu ra có người sau khi phạm tội mà còn có đầy đủ lý lẽ hợp tình như vậy?
Trong khi Kim Jae Joong đang kiềm nén những cơn oán giận khó nguôi, người đàn ông nọ đã di chuyển đến bên giường, không hề báo trước cúi người xuống, tự nhiên mà ôm lấy Kim Jae Joong rời khỏi tấm chăn ấm áp.
“A! !”
Cả người đột nhiên bị nhấc bổng lên, Kim Jae Joong theo bản năng túm chặt cổ của anh.
Khóe miệng anh khẽ nhếch lên cười, gian xảo nói, “Xem ra, cậu đã hình thành thói quen tiếp xúc thân mật với tôi rồi. . . . . .”
Kim Jae Joong vội vàng nới lỏng cánh tay đang ôm cổ anh, tức tối nghiến răng nói, “Tôi sẽ không bỏ qua cho anh! !”
Người đàn ông vẫn cười ngả ngớn, nghiễm nhiên không hề coi trọng lời cảnh cáo của Kim Jae Joong.
Anh ôm Kim Jae Joong đi vào phòng tắm, bên trong bồn tắm lớn đã đổ đầy nước ấm, anh nhẹ nhàng đặt Kim Jae Joong vào bồn.
“Anh muốn làm gì?” Kim Jae Joong lúc này mới ý thức được cậu lại có thể toàn thân trần trụi bị một người đàn ông ôm vào bồn tắm, bây giờ còn nằm trong bồn tắm không hề che giấu để lộ ra ở trước mặt anh ta, cậu vội vã rụt người lại, hai tay khẩn trương che chỗ cần che.
Người đàn ông từ trên cao nhìn Kim Jae Joong bằng nửa con mắt, cười như không cười mà nói, “Cơ thể cậu còn có chỗ nào mà tôi chưa nhìn qua?”
Ngụ ý, che giấu của cậu đã không cần thiết. . . . . .
Kim Jae Joong cắn thật chặt môi dưới, áp chế lửa giận xuống đáy lòng, “Đồ khốn kiếp! !”
Người đàn ông cũng không tức giận, chỉ rất tự nhiên dừng ánh mắt trên khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của Kim Jae Joong, thản nhiên nói, “Phải nằm trong bồn tắm một chút mới có thể làm giảm bớt đau đớn trên cơ thể cậu.”
Kim Jae Joong nắm chặt hai tay, quả thật rất muốn vung tay dạy dỗ người đàn ông trước mắt tự cho mình tài giỏi này một trận, thế nhưng lúc này người không mảnh vải khiến cậu không dám mảy may có hành động nào.
Người đàn ông thấy Kim Jae Joong cuối cùng cũng im lặng, liền lập tức xoay người đi ra.
Một giây sau, “A! !” Tiếng thét chói tai của Kim Jae Joong lại vang lên.
Người đàn ông dường như đoán trước được Kim Jae Joong sẽ phản ứng như vậy, vẫn bước đi thẳng không hề dừng lại, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười thích thú.
“Anh đúng là đồ thần kinh, đồ khốn. . . . . .”
Từ nhỏ, Kim Jae Joong được giáo dục rất tốt nhưng lần đầu tiên lại liên tiếp nói ra những lời thô lỗ, đủ thấy được cậu tức giận đến cực điểm.
Kim Jae Joong nhìn “Cảnh hoang tàn khắp nơi” của mình trong gương, hận không thể xé nát người đàn ông phách lối vừa rồi kia.
Híc. . . . . .
Cậu thế này. . . . . . Làm sao để ra ngoài gặp người khác đây?
Từ cổ đến ngực, vết hôn đậm nhạt lớn nhỏ hầu như chiếm giữ toàn bộ da thịt của cậu, cho dù là mặc áo cổ cao cũng không thể nào che giấu được, đây quả thực là. . . . . .
“Khốn kiếp! !”
Tiếp theo lại là hàng loạt tiếng chửi bới, người đàn ông đứng ở trước gương bình tĩnh sửa sang lại áo sơ mi và cà vạt, tinh thần vô cùng sảng khoái.
Cốc, cốc.
Tiếng gõ cửa truyền đến, rõ ràng lo lắng muốn thăm dò người nghỉ ngơi trong phòng.
Đã thay xong một bộ tây trang, người đàn ông điển trai đi tới phía sau cánh cửa vươn tay mở chốt cửa ra.
Trưởng phòng Lee cung kính khom lưng nói, “Tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị xong rồi. . . . . .”
Người đàn ông gật nhẹ đầu, từ tốn nhưng không hề mất sự uy nghiêm nói, “Cho cậu ấy nghỉ phép ba ngày, cậu ấy cần được ‘nghỉ ngơi’.”
|