[GuanLin x SeonHo] Taobao Tình Thú Kí Sự
|
|
Chương 6 Ăn cơm trưa xong, Hữu Thiên Hạo đi rửa bát, Lại Quan Lâm ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách nhìn xung quanh, thật sự là quá nhỏ, không thể bằng nổi nhà hắn đang ở hiện tại, toàn bộ căn phòng chắc chỉ bằng phòng khách nhà hắn, không biết phòng ngủ của cậu trông như thế nào nhỉ...... Lại Quan Lâm đột nhiên có chút chờ mong. Bé gà nhỏ kia đáng yêu không khác nào tưởng tượng của hắn, thật ra với một kẻ sắc bén như Lại Quan Lâm, hắn sao có thể không nhận ra ánh mắt nóng bỏng luôn dõi theo hắn ở trường chứ, huống chi ánh mắt đó lại chính là của người hắn để ý, có thể nói lần chat trên taobao hôm trước chính là một cơ duyên xảo hợp, vừa nhìn tên nick cậu dùng hắn đã chắc chắn trăm phần trăm đấy chính là cậu. Hắn biết cơ hội cuối cùng cũng tới, vậy thì trước tiên phải trêu chọc cậu một chút đã. Nhìn cậu đáng yêu thế này mà lúc tức giận cũng tạc mao (xù lông) lắm ấy, hắn vừa bất ngờ, tâm can càng thêm ngứa ngáy, cho nên mới khẩn cấp nghĩ cách muốn đặt cậu dưới thân, hung hăng xuyên nát nơi ấy của cậu, khi dễ đến khi cậu khóc xin tha thứ mới thôi. Dựa theo kế hoạch lần này, thực ra nhà hắn có sửa chữa gì đâu, đó chỉ là lấy cớ thôi, hắn muốn tìm cách vào nhà cậu ở, sau đó làm thịt luôn con gà nhỏ là cậu ấy. "Nếu anh khát thì lấy đồ uống trong tủ lạnh nhé, em có để nước trái cây trong đó!" Hữu Thiên Hạo thấy hắn chưa về phòng ngủ mà vẫn ngồi ở phòng khách liền đi ra nói. Trên người cậu còn mặc tạp dề màu xanh nhạt, bộ dáng chẳng khác nào vợ hiền, Lại Quan Lâm nhìn cậu lúc này cũng khó mà tưởng tượng ra được thời điểm cậu tạc mao, lúc ấy nhất định đáng yêu chết mất. Nghe cậu nói đã pha nước cam, Lại Quan Lâm mới phát hiện trên mặt bàn ăn có để một chiếc máy ép, là loại máy cũ, phải dùng tay nén chặt mới ép được, dùng loại này vừa lao lực lại vừa không ép được nhiều nước. Hắn nhăn mặt nói: "Sao không mua loại máy ép chạy bằng điện, như thế sẽ tiện hơn?!" "À.....cái này....rất đắt, em ở một mình nên cũng không cần thiết lắm, hơn nữa ép bằng tay và ép bằng máy hương vị không giống nhau đâu, ép thế này tự nhiên nhất, anh nếm thử chút xem!" Lại Quan Lâm ngạc nhiên, không nghĩ tới cậu nhóc hiền lành này lại cẩn thận tới mức đó. Hắn đứng lên đi tới mở tủ lạnh, bên trong cũng không để nhiều đồ, cho nên chỉ cần liếc mắt một cái hắn cũng có thể nhận ra chiếc hộp quen thuộc, đó không phải là...... (Mọi người biết là gì không? *cười đểu*) "Đây là gì vậy?" Lại Quan Lâm lấy chiếc hộp ra, giả bộ mù mờ hỏi, Hữu Thiên Hạo vốn đang dở tay, nhưng vừa thấy thứ hắn cầm, vội vàng lao tới. "Không, không có gì...... chỉ là đồ mà bạn em để nhờ thôi!" Có lẽ là chột dạ nên cậu không cất lại chiếc hộp vào tủ lạnh như bình thường, mà giật lấy giấu ra sau lưng, hoàn toàn không biết bộ dạng lúc này của mình vô cùng khả nghi. lại Quan Lâm cười cười nhìn vẻ lo sợ của Thiên Hạo, hắn không nhìn lầm, bên trong chiếc hộp kia chắc chắn là gậy Chocolate mà hắn tặng, chỉ là không ngờ cậu lại cho vào tủ lạnh để tránh thời tiết nóng bức làm hỏng, quả nhiên bé gà nhỏ còn đáng yêu hơn cả tưởng tượng của hắn. Hữu Thiên Hạo bối rối không biết phải làm sao, đành phải cúi thấp đầu không dám nhìn hắn. Thực ra cậu muốn vứt nó đi lắm ấy, nhưng nếu nó bị người khác nhặt được thì không tốt chút nào, thế là cậu đành phải bỏ vào tủ lạnh, rồi sau lại quên mất........ Hôm nay lúc pha nước cam cho học trưởng cũng hoàn toàn quên luôn trong tủ lạnh còn có thứ không thể cho người khác biết!! . . . Trở lại phòng, Hữu Thiên Hạo hít một hơi thật sâu, sau đó mở khung chat ra. 【 Tôi muốn trả lại hàng, chưa đến một tuần chắc vẫn trả lại được chứ nhỉ?】Nếu không phải thật sự bất đắc dĩ, Thiên Hạo cũng không muốn nói chuyện với tên chủ shop kia nữa. Nghĩ đến học trưởng đang ở ngay cách vách, cậu có cảm giác bí mật của mình thật dơ bẩn. Nhưng chỉ cần tưởng tượng lại cảnh học trưởng cười với cậu hôm nay, cậu vẫn không tự giác đỏ mặt....... 【 Thân, sao lại muốn trả lại vậy? 】Đối phương trả lời vẫn giữ thái độ rất tốt, nhưng Thiên Hạo lại cảm thấy hắn đang rất khó chịu. 【 Tôi không cần dùng nó, để ở nhà cũng vô dụng nên muốn trả lại cho anh, nếu anh cảm thấy không được thì có thể không cần trả tôi tiền! 】Hữu Thiên Hạo muốn giải quyết mọi chuyện thật nhanh mà không nghĩ đến hành động hiện giờ của mình kì quái biết chừng nào. Làm gì có ai mua hàng về xong lại cảm thấy không thích dùng rồi trả hàng, thậm chí không cần lấy tiền lại. Qua thật lâu bên kia vẫn chưa trả lời, mãi đến khi Thiên Hạo nghĩ hắn sẽ không đáp lại nữa thì đầu bên kia phát tới một câu【 Sao em có thể biết em sẽ không cần dùng tới nó nữa chứ? Thuốc đã dùng thử chưa? Có lẽ bạn trai em rất chờ mong một màn chat ML (chat ***) nóng bỏng giữa em với anh ta đấy, còn Chocolate nữa, đó là đồ hiếm mà bạn anh mang từ Barcelona Flanagan về, mang tặng cho em đã lỗ lắm rồi đó. Em có thể ăn nó trước mặt bạn trai, giả động tác khẩu giao hấp dẫn anh ta, anh cam đoan anh ta nhất định sẽ nhịn không nổi... 】 【 Tôi không có bạn trai! 】 【 Như vậy sao?..... Vậy nếu có người thích thì cũng nên thử dùng để quyến rũ người đó đi. Chờ tới khi em dùng rồi mà vẫn không thích thì có thể trả lại...】 ... Cứ như vậy, Hữu Thiên Hạo lại dao động một lần nữa. Sau mấy ngày tâm tình tựa hồ đã bình tĩnh trở lại, hai người sống cùng cũng không còn khách khí như hôm đầu tiên nữa. Hiện giờ, Lại Quan Lâm mỗi ngày đều ăn cơm cùng Hữu Thiên Hạo. Vì muốn giảm bớt gánh nặng cho mẹ, Thiên Hạo đã đi làm thêm ở một siêu thị nhỏ cạnh trường, đôi khi về nhà muộn, Lại Quan Lâm vẫn sẽ chờ cậu. Cuộc sống như thế làm cậu có cảm giác hai người như đang kết giao, nếu không nhớ đến chuyện học trưởng có bạn gái thì cậu vẫn còn ảo tưởng nhiều hơn thế. Hơn nữa, nếu tên chủ shop biến thái kia đừng quấy rầy cậu thì cuộc sống hiện giờ của cậu đã càng hoàn hảo. Một tuần trôi qua rất nhanh, ngay đến khi Hữu Thiên Hạo nghĩ thời gian học trưởng ở lại nhà mình không còn lâu nữa mà đau lòng thì một chuyện đã xảy ra... - Mai ta ra chap mới sau nhé. Không làm thêm nứa đâu -.- - Vì bị giục nên tao đã edit vội
|
Chương 7 - Edit: Mị tính edit tiếp một bộ nữa của BaeHoon, liệu mấy nàng có ủng hộ ta không??? H văn nhé
|
Chương 8 Hữu Thiên Hạo nhìn kĩ một chút, phần lịch sử trò chuyện thậm chí còn có đoạn chat giữa cậu và hắn lúc trước!! Gương mặt ửng hồng nháy mắt trắng bệch. Cái tên Khinh Hạo Lâm kia là học trưởng sao?!! Trong đầu Hữu Thiên Hạo bắt đầu ghép cái tên Lại Quan Quan cùng ba chữ Khinh Hạo Lâm vào một chỗ, óc xoay vòng vòng nhộn nhạo, tuy trước đây cậu đã thấy hai cái tên này khá giống nhau, nhưng cho tới tận bây giờ cậu vẫn không thể nghĩ học trưởng ngời ngời khí chất có liên quan gì tới tên chủ shop biến thái bán đồ tình thú trên taobao! Ai tới nói cho cậu biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra đi??!! Hơn nữa học trưởng có biết cậu là ai không? Lúc mua đồ cậu còn cho hắn một tràng chửi cực hoành tráng.... Không đúng, hắn số có điện thoại của cậu, thậm chí còn biết tên thật và địa chỉ nhà..... Như vậy học trưởng rõ ràng biết cậu đặt mua thứ đó rồi, cũng biết cậu là ai!!! Đại não Hữu Thiên Hạo nháy mắt trống rỗng, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt, lúc này trong đầu cậu chỉ có duy nhất một suy nghĩ vô cùng thê thảm, học trưởng chắc chắn cảm thấy cậu đáng khinh, ghê tởm lắm đúng không...... Nhưng bất chợt nghĩ lại, học trưởng cũng là người bán thứ đó mà........ Hữu Thiên Hạo đột nhiên cảm thấy có chút ngũ vị tạp trần, một lời không thể nói hết! Hiện giờ cậu đại khái cũng có thể đoán được chiếc hộp lớn dưới kia đựng cái gì rồi, khó trách học trưởng luôn thần thần bí bí như thế, không ngờ hắn lại đi bán thứ đồ như vậy..... Hữu Thiên Hạo không hiểu tâm tình bản thân hiện giờ ra sao nữa. Khó chịu, tức giận ư? Hình như chỉ là một chút thôi..... thậm chí còn có cảm giác mà chính mình cũng không dám thừa nhận.... Hưng phấn?!! Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng vặn khóa, cửa bị mở ra, người nào đó đã trở lại. Hữu Thiên Thiên căn bản không còn đủ thời gian để đứng lên, chứ đừng nói có cơ hội chạy ra ngoài. Lại Quan Lâm cứ thế đẩy cửa đi vào, nhìn cậu đang ngồi trước máy tính để mở của mình, rõ ràng có chút sửng sốt. "Em.....Em không......" Hữu Thiên Hạo lại bắt đầu hồi hộp căng thẳng, bởi vì cậu không có sự cho phép của học trưởng đã tự tiện vào phòng hắn, thậm chí còn xem trộm máy tính của hắn....... Theo bản năng Thiên Hạo tất nhiên cảm thấy chột dạ. Nhìn tiểu Hạo đang kích động cùng đĩa quả vẫn còn nằm trên bàn học của mình, hắn biết cậu chỉ tới để đưa nó cho hắn ăn khuya thôi, lại nhìn thoáng qua máy tính, khung chat trên shop taobao đang mở, nhất thời Lại Quan Lâm đã đoán ra tất cả. "Em biết hết rồi?" "Huh?" Thiên Hạo sửng sốt, mãi mới nhớ tới những thứ mình vừa nhìn thấy! Người đang đứng trước mặt cậu đây chính là tên chủ shop trên taobao sao?! Thậm chí hắn còn nói những lời hạ lưu đáng khinh bắt nạt cậu! Mặt Hữu Thiên Hạo chuyển từ màu hồng của xấu hổ sang trắng bệch, sau đó ngước lên lén nhìn Lại Quan Lâm , mặt lại biến hồng, nhưng lần này dĩ nhiên là do thẹn thùng. "Anh.......Anh anh....... Sao anh có thể làm như vậy?!" "Anh làm sao?" Không biết có phải ảo giác hay không, Hữu Thiên Hạo cảm thấy khóe miệng người nào đó nhếch lên giống như đang nở một nụ cười tà ác. Sau đó hắn từng bước đi về phía cậu: "Em đã biết hết rồi, anh đây cũng không tính đùa dai thêm nữa, vốn nghĩ muốn chọc em lâu một chút, bé gà nhỏ đáng yêu à!" "Ai là bé gà nhỏ!" Mặt Hữu Thiên Hạo trong nháy mắt đỏ bừng. Lại Quan Lâm từng bước một tới gần, Hữu Thiên Hạo cũng từng bước một lùi lại, kết quả lùi vào đâu không lùi lại không cẩn thận ngã ngay tới mép giường. Cậu đang muốn đứng lên thì người nào đó đã nhanh tay đẩy cậu nằm xuống, rồi cúi người, nắm chặt lấy hai tay cậu. "Haha ~ Tiểu Hạo, không chờ nổi nữa sao?!" Hiểu được ý tứ hắn vừa nói, Hữu Thiên Hạo cảm thấy toàn thân lúc này chắc chắn đỏ ửng hết lên rồi. "Em......không có......anh buông ra......" Vốn định thốt ra những lời cương quyết, nhưng không hiểu sao một chút khí thế cũng không có, dưới mắt Lại Quan Lâm chẳng khác nào vừa ngăn vừa đón dục vọng từ hắn. "Ah? Anh hiểu lầm em rồi sao? Anh còn nghĩa Tiểu Hạo thích anh đó......" Không hiểu sao Hữu Thiên Hạo cảm thấy Lại Quan Lâm hôm nay khác hẳn mọi khi, không giống một học trưởng khí chất sáng ngời, dơ tay nhấc chân cũng vô cùng tao nhã như bình thường nữa, mà là một kẻ hạ lưu đáng khinh. Cái cảm giác tà ác ấy khiến cậu.......theo bản năng cảm thấy nguy hiểm. "Em.....em không thích anh!" Cắn cắn môi, Hữu Thiên Hạo vội vàng phủ nhận. Người nào đó lại cười nhẹ một tiếng "Xem ra anh quả thật đã hiểu lầm em, hồi trước em ngày nào cũng tới thư viện nhìn anh, chắc chỉ là trùng hợp đúng không? Còn có, ánh mắt của Tiểu Hạo mỗi lần nhìn trộm anh.....chắc chỉ là ảo giác của anh rồi?!" Hắn.....hắn đều đã biết sao??!! Trong đầu Hữu Thiên Hạo OANH một tiếng vỡ nát...... "Em......em....." "Thế nhưng, anh rất thích Tiểu Hạo, phải làm sao bây giờ?!" "Huh??" Vì cái gì mà cậu lại nghe không hiểu hắn nói gì thế này..... "Thật ra nhà anh không có gì phải sửa hết, chỉ là lấy cớ để tiếp cận em thôi, anh cũng biết tài khoản mua hàng trên taobao kia là của em, trên mạng nói những lời như vậy chỉ vì muốn trêu em một chút ấy. Thật sự anh sớm đã thích em, ngay từ khi thấy em........" "Em cũng sớm đã........" Hữu Thiên Hạo ngập ngừng, không có đủ dũng khí nói từ "thích" với Lại Quan Lâm. Mặt cậu đỏ bừng, vội vàng quay sang một bên, không dám nhìn hắn, tim đập càng lúc càng nhanh. "Thật sao? Anh thật sự rất vui!!" Lại Quan Lâm thực sự cảm thấy vui vẻ, tuy rằng hắn biết bé gà nhỏ thích hắn, nhưng khi nghe thừa nhận từ chính Thiên Hạo cảm giác hoàn toàn không giống nhau, cho nên không chút do dự, hắn cúi xuống hôn lên môi cậu. Không ngờ học trưởng lại chủ động hôn mình! Hữu Thiên Hạo cảm thấy trái tim cậu như sắp bật ra khỏi lồng ngực, lời thổ lộ ban nãy của học trưởng cậu còn chưa tiêu hóa hết......... Nhìn bé gà tai hồng hồng phía dưới, Lại Quan Lâm trong một khắc đó đã biết cảm giác hạnh phúc là như thế nào rồi. "Tiểu Hạo, anh rất muốn em!!" Một lát sau, thanh âm khàn khàn trầm ấm của Lại Quan Lâm vang lên bên tai, Thiên Hạo lúc này mới thực sự cảm thấy trái tim nhỏ bé của cậu đang kêu gào đòi bãi công!! - Yeah H đến rồi =)))))
|
Chương 9 Note: Cái mà ta bảo edit thành BaeHoon mà ta mới đề cập chương trước ý là cái đam mỹ thuộc loại H văn, võng du đó. Hình tượng thụ thì hợp hoàn toàn với JiHoon rồi. Cơ mà công thì.... Tôi là tôi thích H văn thật, nhưng mà bọn nó còn bé quá, tôi không thích edit kiểu cho nhân vật hư cấu hơn đời thực. Vì nhân vật là từ ngoài đời mà cho vô truyện mà. Bộ đó anh công đã lớn rồi, giám đốc rồi ý, chuyển sang cho Younggie cảm thấy không ổn. Bộ đó là Đại thần, nhĩ lão bà điệu liễu ý. Ai đọc bộ này rồi cho ta ý kiến xem có nên edit hay không nhé. ---------------------Enjoy---------------------- Lại Quan Lâm đúng là đã nhịn lâu lắm rồi, ngày ngày nhìn bé gà nhỏ hắn đã có những suy nghĩ đen tối, đó là đẩy ngã cậu rồi hung hăng xỏ xuyên qua, đến hôm nay cuối cùng cũng có thể được như nguyện, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Sự việc xảy ra hôm nay cũng không nằm ngoài dự kiến của hắn, tỏ tình cũng đã tỏ tình, Hữu Thiên Hạo cũng thừa nhận thích hắn, giờ chỉ còn việc đặt cậu dưới thân mà khi dễ thôi. Từng bước từng bước đưa thỏ nhỏ vào bẫy rập khiến hắn có cảm giác hưng phấn lan tỏa tràn khắp lỗ chân lông, hạ thân cương cứng đau nhức, hận không thể ngay lập tức xâm chiếm cậu. Mà Thiên Hạo lúc này cũng cảm thấy được vật nào đó nóng như lửa dán ngay trên đùi mình, màu phiếm đỏ giờ đây đã không còn chỉ ở tai mà đã lan tỏa ra toàn thân, thế nhưng trong lòng cậu vẫn có chút mâu thuẫn, người đàn ông này.......chính là học trưởng cậu luôn kính ngưỡng........Vậy mà........vậy mà....... "Anh........Anh không thể lừa gạt em.....Aha...." Đúng lúc đó, Lại Quan Lâm đột nhiên liếm lên vành tai Hữu Thiên Hạo, khiến cậu run rẩy, thiếu chút nữa không nói rõ thành lời. "Haha, anh đâu có lừa em. Trải qua cả một quãng thời gian dài như thế, chẳng lẽ em không có cảm giác gì sao? Mỗi ngày anh đều đúng giờ tới thư viện là vì cái gì......" Khóe mắt Hữu Thiên Hạo có chút phiếm đỏ: "Thế nhưng..... anh rõ ràng đã có bạn gái rồi mà......" "Ai cơ?" Lại Quan Lâm sửng sốt. "Cô gái lần trước ngồi cạnh anh đó........" Lại Quan lâm nghiêm túc nhớ lại, nhưng vẫn không có tý ấn tượng nào, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Mỗi lần anh tới thư viện đều có nữ sinh bám theo, anh thực sự không nhớ rõ, nhưng anh thật sự không có gì với mấy cô nàng đó đâu, anh cũng càng không có bạn gái, bởi vì anh không thích phụ nữ". Lại Quan Lâm nói xong câu cuối cùng, mặt Hữu Thiên Hạo lại lập tức ửng đỏ, thầm mắng bản thân vô dụng, sao cậu cứ đỏ mặt trước người mình thích như vậy chứ, mất mặt quá đi!!? "Nhưng......anh......anh bán thứ kia......" Hữu Thiên Hạo nghĩ sao cũng thấy có gì đó rất quái......... Nam thần trong tưởng tượng của cậu không ngờ lại là chủ shop hạ lưu bán đồ chơi tình thú trên taobao...... Hình như không hay lắm đâu..... "Bán thứ kia chỉ vì muốn nghịch chút thôi, nhưng không ngờ Tiểu Hạo cũng muốn mua, vì sao vậy?" Câu hỏi của Lại Quan Lâm hoàn toàn đã đánh bại Thiên Hạo mất rồi, đúng vậy..... bản thân cậu còn mua...... sao có thể trách cứ người ta...... Lúc này hắn lại nói tiếp: "Chẳng lẽ là do anh khiến em cảm thấy cô đơn, nên mới chạy đi mua thứ kia, sau này ông xã nhất định sẽ thương em hết mực!" Danh xưng "ông xã" đã khiến Tiểu Hạo toàn thân tê liệt, giống như nãy giờ chỉ có học trưởng tấn công mà cậu chỉ có thể phòng thủ, tùy ý cho hắn trêu chọc..... Nhưng vì sao mỗi khi hắn cố tình ăn hiếp cậu, cậu lại cảm thấy an tâm thế này...... Đúng lúc này Hữu Thiên Hạo mới đột nhiên nhớ tới một vấn đề. Hơn nữa còn là một vấn đề cực kì nghiêm trọng!! "Từ từ!!" "Lại chuyện gì nữa ?" Thực sự không nhịn nổi nữa rồi, thế nhưng bé gà nhỏ bên dưới cứ cố tình hỏi rất nhiều vấn đề, còn cách nào khác đâu, vì tính phúc trong tương lai......hiện tại mỗ chỉ có thể nhẫn nại. "Không phải anh đã có bạn trai rồi hay sao?!" Hữu Thiên Hạo đột nhiên nhớ tới lời nói của Lại Quan Lâm ngày trước..... hắn rõ ràng nói đã có bạn trai....thậm chí còn......còn nói nói sẽ để bạn trai hắn dùng thử loại thuốc đó. Lại Quan Lâm bật cười: "Em thực sự để ý sao?" Mỗ gà con thành thật gật đầu. ( Mở mồm nói yêu người ta, giờ nghĩ lại thì mấy hôm trước mồm ông bảo ông có bạn trai thì người ta chẳng để ý à ==) "Anh nói cho em biết, anh chưa từng có bạn trai, ngày trước nói với em những lời đó cũng vì muốn trêu em thôi, à, nếu suy xét kĩ, thì anh đã ảo tưởng ra dáng vẻ lúc dùng thuốc của em rồi miêu tả lại đấy. Giờ nếu Tiểu Hạo đồng ý, chúng ta cùng nhau thực hiện những bước ấy nhé, anh nhất định sẽ tận tâm hết sức, tuyệt đối so với tưởng tượng của em còn thích hơn nhiều!" Mặt Hữu Thiên Hạo triệt để bốc cháy, đúng lúc này Lại Quan Lâm hôn mạnh xuống, không cho cậu cơ hội để hỏi nữa, nếu nhịn nữa chắc chắn thật sự liệt dương mất! "Ưm.......ahhh........" Khác với nụ hôn nhẹ trước đó, lúc này học trưởng đã trực tiếp vươn đầu lưỡi tiến vào bên trong, cuốn lấy đầu lưỡi cậu, hơn nữa càng hôn càng sâu, Hữu Thiên Hạo đã hoàn toàn gục ngã trước kĩ thuật hôn cao siêu của hắn. Ngay cả cơ hội mắng bản thân vô dụng cũng không có...... Vừa hôn, tay Lại Quan Lâm vừa tiến sâu vào áo ngủ của Hữu Thiên Hạo, ngay khoảng khắc chạm tới làn da ấy, hắn đã bị kích thích tới run rẩy. Mọi chuyện đều phát triển quá nhanh....... Nhưng hiện tại muốn đẩy hắn ra cũng không kịp nữa rồi....... Thiên Hạo càng nghĩ càng không muốn thừa nhận, sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy thích nụ hôn âu yếm của học trưởng, giống như khoảng trống cô đơn bất lâu nay cuối cùng cũng được lấp đầy. Càng dây dưa càng kịch liệt, nước bọt Hữu Thiên Hạo chưa kịp nuốt xuống sẽ được học trưởng hút lấy, phát ra tiếng nước dâm mĩ, trong không khí bắt đầu dấy lên nồng đậm hơi thở, cậu cảm thấy cơ thể càng lúc càng nóng. Áo ngủ không biết bị cởi ra lúc nào, lúc này Lại Quan Lâm mới buông tha làn môi mềm của Hữu Thiên Hạo , bắt đầu chuyển sang yết hầu gợi cảm, toàn thân Thiên Hạo run kịch liệt. "Nơi này của Tiểu Hạo thật mẫn cảm!!" Lại Quan Lâm vừa cười đểu, cúi xuống liếm liếm, hắn phát hiện ra phản ứng của cậu tuy trúc trắc nhưng vẫn thập phần đáng yêu nhé. "Đã từng tự an ủi chưa? Hoặc đã từng nghĩ muốn làm với anh chưa?!" Câu hỏi của Lại Quan Lâm khiến Thiên Hạo xấu hổ cực độ, hận không thể chui gọn vào trong chiếc gối, nhưng cuối cùng vẫn phải gật đầu thừa nhận, mắt nhắm chặt không dám nhìn hắn. Lại Quan Lâm không ngờ bé gà nhỏ này lại thành thật đến thế, tâm trạng vô cùng vui vẻ cúi xuống cắn lên đầu ngực Hữu Thiên Hạo. "Vậy Tiểu Hạo nói cho anh biết, em tự an ủi như thế nào hả?" "Em......không muốn........" Sao có thể nói ra chuyện đáng thẹn vậy chứ, cậu nhất định sẽ không nói với học trưởng đâu....... Thật ra Lại Quan Lâm cũng không cưỡng ép cậu phải nói, hắn đưa tay xuống phía dưới, phát hiện ra Thiên Hạo đã có phản ứng khiến hắn có chút kinh ngạc. Xem ra cậu thực sự rất mẫn cảm, chỉ hôn thôi cũng có thể cương. Nhưng càng như thế hắn càng thích. "Đã chạm tới nơi này chưa?" Âm thanh trầm thấp từ Lại Quan Lâm như ma chú, khiến Thiên Hạo không tự giác gật đầu. "Vậy......phía dưới này......." Lại Quan Lâm cố tình chạm vào lỗ nhỏ nào đó đang khép chặt, càng lúc hắn càng cảm thấy hưng phấn. "Chỗ đó......có ai đụng tới chưa?" "Không.......không có........" "Đã từng ảo tưởng học trưởng tiến vào nơi này của Tiểu Hạo chưa?" Hắn cười gian, ngón tay vẽ vòng tròn, xoa đều bên ngoài đóa hoa nhỏ. => Cắt đoạn này cho nó phiêu =)))
|
Chương 10 - Có vài bạn nói rằng là cái bộ Đại Thần, Nhĩ Lão Bà Điệu Liễu thì nên edit sang KangOng. Mị thì mị không ship couple này mà mị ship DaJin cơ =))) nhưng nếu các nàng thích thì mị sẽ edit. Nhưng mà phải theo số đông ý ._. Nên các nàng bỏ lại bình luận ở đây giúp ta nhé. Sorry đã để mấy nàng đợi lâu. Ta lại comeback đây =))) -----Enjoy----- Mặt Hữu Thiên Hạo hồng rực, không muốn trả lời hắn đâu, thế nhưng phía dưới vẫn bị người nào đó trêu chọc, đã bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy rồi, thậm chí còn xuất hiện suy nghĩ muốn hắn nhét ngón tay vào bên trong. "Đừng......đừng chạm vào đó......." Lời cự tuyệt lại bị nhuốm màu tình sắc hờn dỗi, khiến cho dục vọng của Lại Quan Lâm lập tức tăng vọt. "Tiểu Hạo vẫn còn chưa nói cho anh biết, đã từng ảo tưởng anh nhét cái đó vào nơi này của Tiểu Hạo chưa mà, hơn nữa cảm giác thế nào?" Ngón tay Lại Quan Lâm càng thêm ác liệt như tiến như lùi trước cửa huyệt, nhẹ nhàng đâm vào, rồi nhẹ nhàng rút ra. "Aha.....đừng.....có..... mỗi buổi tối......em rất khó chịu.....muốn học trưởng cắm vào......hết sức đâm em....." Không chịu nổi trêu chọc của Lại Quan Lâm, Hữu Thiên Hạo nức nở đành phải nói ra, tuy rằng cảm thấy thẹn, nhưng thân thể lại hưng phấn không hiểu nổi. Hữu Thiên Hạo đã từng ít nhiều ảo tưởng hàng đêm, rằng học trưởng sẽ khi dễ cậu thế nào, cắm cái thô lớn, xuyên xỏ vào bên trong cậu ra sao, dâm đãng tới mức khiến cậu bắn tinh. Nhưng tâm tư ấy luôn khiến cậu xấu hổ sau mỗi lần tình mộng, hận không thể giết chết chính mình, để không bao giờ......phải ra ngoài gặp người nữa, cảm giác xấu hổ khi bản thân lại lấy hình ảnh học trưởng ra thủ dâm. Nó khiến cậu cảm nhận được bản thân xấu xa dơ bẩn tới mức nào. ( Bé cute quá = ̄ω ̄=) "Đứa ngốc, không cần phải cảm thấy thẹn!" Như biết được cậu suy nghĩ cái gì, Lại Quan Lâm hôn lên khóe mắt ửng đỏ của cậu, ngữ khí thật dịu dàng. Thật ra trong lòng hắn cảm thấy vô cùng sung sướng, nhưng khi phát hiện phản ứng của Thiên Hạo lúc nói xong, ngoại trừ ngượng ngùng còn có chút tự ti, tâm hắn tê dại, nhịn không được cúi đầu hôn cậu. Lại Quan Lâm nắm tay Hữu Thiên Hạo sờ xuống hạ thân mình, nơi đó đã sớm cứng đến phát đau. ( Dâm dê →_→) Vừa đụng tới phân thân nóng cực đại ấy, Hữu Thiên Hạo giật mình run rẩy, muốn kháng cự nhưng tay cậu đã bị hắn nắm chặt không buông. Hơn nữa hạ thân cậu cũng đã thẳng đứng dưới kĩ xảo vuốt ve siêu việt của Lại Quan Lâm "Cảm giác thế nào?" "Thật lớn.....còn rất........nóng........" Hữu Thiên Hạo đỏ mặt trả lời. Thật sự đây là lần đầu tiên cậu chạm tới nơi đó của đàn ông ngoại trừ bản thân, so với cậu thứ của hắn lớn hơn rất nhiều, hình như không khác mô hình chocolate kia lắm....... Và còn rất cứng, rất nóng nữa......... "Tiểu Hạo, thật ra tối nào anh cũng nghĩ tới em mới ngủ được, lần nào cũng mơ cùng một giấc mơ, đè em dưới thân, sau đó mạnh mẽ xỏ xuyên trong cơ thể em, khiến em khóc lóc cầu xin nhưng vẫn quyết không buông tha. Có thể em cảm thấy anh rất biến thái, nhưng anh thực sự thích em!" (Rõ hết rồi Hạo Hạo khỏi ngại. Thằng cha nà còn bt hơn em ╮(╯3╰)╭) Lúc này đây, khi nghe những lời tâm tình của học trưởng, nước mắt Hữu Thiên Hạo không nhịn được nữa ào ạt tuôn rơi. Trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn. Thấy Hữu Thiên Hạo bật khóc, Lại Quan Lâm quýnh quáng không biết nên làm thế nào, hắn không nghĩ sẽ khiến gà nhỏ nhà hắn khóc, mới ban nãy đâu có khóc kịch liệt như thế này. "Ngu ngốc, đừng khóc nữa mà!" "Em rất vui!" Thiên Hạo đột nhiên dẫy ra khỏi nắm tay của Lại Quan Lâm, chủ động vòng tay ôm cổ rồi hôn hắn, mặc kệ tất cả, dù hắn có là tên chủ shop biến thái trên taobao hay vị học trưởng cậu luôn sùng bái cũng tốt, chỉ cần hắn chính là hắn thì cậu vẫn thích. Hơn nữa, từ sau khi biết hết mọi chuyện, hình như cậu càng cảm thấy thích học trưởng hơn, bởi vì học trưởng cũng có một mặt giống cậu, cũng có bí mật thầm kín như thế. Quan trọng hơn nữa, bọn họ đều vô cùng khao khát đối phương. "Ah ~" Không nghĩ tới gà nhỏ dưới thân hắn hóa ra chính là một tên yêu nghiệt trá hình, Lại Quan Lâm bị Hạo Hạo trêu chọc một lúc mới lấy lại tinh thần, cắn nhẹ đôi môi hồng nộn của ai kia rồi nói: "Tiểu yêu tinh!" Vừa nghe câu mắng yêu ấy, Hữu Thiên Hạo đỏ mặt muốn lùi bước nhưng lại bị hắn ôm chặt lấy, công kích tới nơi yếu địa. "Nơi này rất khó chịu đúng không, có muốn học tập kiến thức mới không, nhìn kĩ xem anh giúp em thế nào nhé?!!" Ngón tay vẫn đùa giỡn miệng tiểu huyệt, Lại Quan Lâm tà mị cười. "Em......." Hữu Thiên Hạo ngượng ngùng không dám nhìn hắn. Hồi lâu sau cậu mới gật đầu, nơi đó thật sự ngứa ngáy, cậu nhớ bản thân ngày trước đã đạt cực khoái thế nào khi ảo tưởng hắn áp cậu, cảm giác sung sướng đến tận xương đó bám theo cậu tới tận bây giờ. Nhưng lúc này Lại Quan Lâm không đưa tay vào trong mà lại hỏi cậu một câu: "Bảo bối, thứ lần trước anh cho em đâu?" Hữu Thiên Hạo nhớ đến đầu tiên là lọ thuốc kích dục đã mua, cậu bật người dậy lắc đầu: "Đừng.......đừng dùng thứ đó........" "Nhóc con ngu ngốc, ý anh không phải là thứ thuốc đó....." Lại Quan Lâm bật cười, xoa xoa đầu cậu: "....ý anh là hộp chocolate kia cơ, em nhất định chưa ăn nó đúng không? Yên tâm, anh đã nói rồi, không cần thuốc kích dục anh vẫn có thể khiến em sung sướng, khiến em cả đêm phải bám lấy nơi đó của anh, thèm muốn gào rằng sâu hơn, nhanh hơn.....chồng em thực sự mạnh lắm đó!" Lời nói đáng khinh lại thốt ra, không xứng tý nào so với ngoại hình tao nhã của hắn, làm cho Hữu Thiên Hạo xấu hổ cực điểm, nháy mắt toàn thân ửng lên một màu hồng nhạt kiều diễm. Nếu còn ở trên mạng lúc trước, cậu nhất định sẽ mắng tên đàn ông này hạ lưu, nhưng hiện giờ trước gương mặt đẹp trai này, cậu sao có thể mắng được đây; ngược lại lại có cảm giác bản thân đã làm sai chuyện gì, hận không thể lao khỏi phòng chạy trốn. (Đồ thú tính ( ̄- ̄)) "Em...........em không........thứ đó.......trong tủ lạnh.........." "Haha, bảo bối, em chờ chút nhé!" Lại Quan Lâm hôn chụt cậu một cáu, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng, ngay đến quần áo cũng không thèm mặc. Hữu Thiên Hạo không biết lát nữa sẽ phát sinh chuyện gì, mơ hồ nhớ tới cuộc nói chuyện trên mạng với học trưởng ngày trước......thứ đó......não bộ sắp bốc cháy đến nơi rồi.......... Anh ấy sẽ không.........không phải là.......thật sự bắt cậu làm như thế chứ........... - Bé Ngốc thì vẫn là Bé Ngốc. Không làm thế thì làm gì
|