[GuanLin x SeonHo] Taobao Tình Thú Kí Sự
|
|
[GuanLin x SeonHo] Taobao Tình Thú Kí Sự Tác giả: Dục Hiểu Editor: Tiểu Các Nhân vật: Dương Khinh Phong x Lăng Mộc Nhân vật edit: Lại Quan Lâm x Hữu Thiên Hạo Thể loại: H văn, hiện đại, đô thị tình duyên. Phúc hắc công x Ngốc manh thụ. HE Số chương: 15 Tình trạng bản gốc : Hoàn
Chương 1 Thật thích, cúc huyệt giờ vẫn đang chảy nước này, tứ chi rã rời mệt mỏi, nó đâm tôi ước chừng đã 2h đồng hồ mà vẫn chưa nghỉ, làm tới qua nửa đêm. Thật lợi hại!】 【Chủ tiệm đáng yêu! Thậm chí còn tặng tôi thêm hai viên cầu rung thật lớn! Cảm ơn!! Nếu không người đàn ông của tôi sao có thể đối phó được tôi chứ. Hì hì ~ thật thích, yêu quá cơ! Lần sau nhất định sẽ lại ghé shop lần nữa! 】 【Ngại quá, chậm trễ viết đánh giá rồi! Hiệu quả rất tốt. Lần đầu tiên có thể dùng lượng nhiều một chút, dùng một nửa có thể gây sức ép cả ngày luôn đó. Ban đầu người yêu tôi không muốn dùng, nhưng sau đó dùng một phát thích luôn. Hì hì ~ cám ơn chủ shop đã tặng kèm đồ nhé, lần sau lại ghé!】 【Giống như đang uống rượu vậy, ý thức mơ hồ, phía dưới nóng bừng như lửa đốt, bị hai cái đó đâm vào cũng không thấy đau mà thực sự thích lắm luôn!】 【Sau này mua đồ nhất định chỉ mua ở shop này, chủ shop cực nhiệt tình, nhiệt tình cực kì ý, cũng rất cẩn thận, mỗi món đồ đều có dán thêm một tờ giấy nhở ghi cách dùng, hiệu quả thì không cần phải bàn cãi...】 【Đồ đẹp mà lại rẻ, chất lượng cũng rất tốt, hơn hẳn đồ cũng giống thế của các shop khác. Chủ shop cũng không tồi, rất chu đáo, tối qua nhà tôi lửa tình nóng hừng hực luôn đó!】 .................. Hữu Thiên Hạo lật xem tới tận bình luận cuối cùng, không hiểu sao càng xem càng thấy hưng phấn, hai má nóng bừng, tim cũng đập thình thịch. Cậu không nghĩ tới thế giới này lại nhiều GAY đến thế, thậm chí còn có rất nhiều người thích mua những thứ này đến vậy...... Cậu biết bản thân là GAY, nhưng tới tận bây giờ vẫn chưa từng nếm thử cảm giác làm tình, không phải không muốn thử mà là chưa tìm được người thích hợp, cậu không thích tùy tiện tình một đêm cho xong việc, đối với vấn đề tế nhị này cậu vẫn có chút cố chấp. Hôm nay dạo quanh taobao một vòng, vô tình nhìn thấy shop bán những thứ đồ này, không biết quỷ thần sai khiến thế nào lại nhấp vô, càng nhìn càng có cảm giác, cảm thấy ngượng chết đi được, nhưng kèm theo đó còn thêm thứ cảm giác không nói thành lời. Hình như rất thoải mái..... Bắt đầu có chút chán nản vì bản thân không có BF (boyfriend), thật sự muốn lắm....... Nhưng với tính cách của Thiên Hạo.... Cậu nghĩ bản thân cả đời này có lẽ sẽ không thể tìm được bạn trai...... [Ding Dong] Chuông báo vang lên, Hữu Thiên Hạo nhấn vô, hóa ra chủ shop kia đã onl trở lại. 【Thân! Xin lỗi nhé! Tôi vừa ăn cơm xong! Xin hỏi ý bạn là loại nào vậy?】 (Thân: từ dùng xưng hô thân thiện trên mạng) Thiên Hạo lưỡng lự gửi lại hình ảnh. 【À ~ loại này hả ~ còn hàng nhé ~】 【Vậy.....phải dùng thế nào......} Thiên Hạo không phải không thấy được dòng miêu tả cách dùng nhưng không hiểu sao vẫn cứ đánh ra những lời này. 【Bạn muốn chính mình dùng sao?】 Thiên Hạo đỏ mặt, hồi lâu sau mới đánh một chữ ừm vào khung chat. 【Nếu là lần đầu thì chỉ nên dùng một phần năm hoặc một phần tư thôi nhé. Tốt nhất là phân lượng thích hợp cho mỗi lần dùng, shop của mình sẽ tặng thêm bao đựng. Khi dùng cũng phải cẩn thận, đừng có hắt xì, nếu không nó sẽ rớt ra. Sau khi bôi trơn đầy đủ, bắt đầu đẩy mạnh hay nhẹ thì tùy bạn thôi, à mà có muốn khẩu giao thì cũng không thích lắm đâu, vì nó đâu phải đồ thật. Đâm càng sâu càng tốt, đại khái khoảng 30 giây sau chỗ đó sẽ bắt đầu nóng lên, bên trong ngứa ngáy, cảm giác rất tuyệt. Thậm chí cúc huyệt sẽ giống như nơi đó của phụ nữ, chảy ra nước vì ruột non tiết ra dịch bôi trơn, nếu làm cùng người khác sẽ càng thích và có cảm giác hơn.】 Hữu Thiên Hạo ngạc nhiên, thật hiếm chủ shop có thể trả lời tận tình như vậy lắm, đa số đều là những câu trả lời tự động vô vị hoặc bơ luôn người chỉ hỏi mà chưa mua như cậu, tuy rằng những lời này khiến cậu đỏ mặt nhưng có vẻ như chủ shop này khá am hiểu mấy thứ thế này......... 【Chủ shop đã từng dùng qua sao?】 Thiên Hạo cảm thấy bản thân hôm nay hình như không có tý tiết chế nào hết...... mà đối phương tựa hồ như không nghĩ mình lại bị hỏi vấn đề thế này nên nhất thời im lặng, thật lâu sau mới đánh trả lời. 【À.....không.......tôi là 1】Ngôn ngoại ý toại, ý anh ta là công, sao có thể dùng thứ đồ kia chứ. 【Vậy sao anh có thể hiểu rõ như thế?】 【...】 Một lát sau, chủ shop trả lời. 【Cảm giác sau khi dùng đều do khách hàng phản ánh lại, có vẻ như không tệ lắm, bạn tôi cũng từng thử qua, nếu bạn không tin thì lần sau tôi sẽ cho bạn trai tôi dùng thử, để em ấy nói cảm giác thật cho bạn biết. 】 【Anh có bạn trai rồi sao?】Không hiểu sao Thiên Hạo có chút khó chịu, thế giới này người người nhà nhà có bạn trai, sao mỗi cậu lại không có?! 【Đúng vậy, haha, thật ra không cần loại thuốc này tôi cũng sẽ khiến em ấy sướng chết luôn, chỉ cần trực tiếp bị đâm vào hậu huyệt cũng khiến em ấy bắn tinh, em ấy yêu cái đó của tôi lắm nhé, mỗi lần cúc huyệt đều hút rất chặt, hơn nữa còn chảy rất nhiều nước, miệng thì kêu dừng mà mông không ngừng lắc lư mút chặt cái đó của tôi không tha...】 Nhìn những lời này Hữu Thiên Hạo vừa thẹn vừa giận, thiếu chút nữa đạp vỡ máy tính. Tên này sao lại to gan đến thế, dám cùng một người xa lạ bàn tới vấn đề tế nhị này! Tôi chỉ hỏi hắn có bạn trai hay không thôi, có cần phải kể tỉ mỉ như thế không?! Có bạn trai thì rất giỏi chắc?! Có bạn trai thích làm tình thì hơn người chắc?! Tức chết đi được....... Sao lại có kẻ không biết xấu hổ thế này!! Hữu Thiên Hạo không biết bản thân hiện tại khác thường thế nào, trên mặt tràn ngập bốn chữ to "muốn tìm bất mãn". 【Vô sỉ!!!】Hữu Thiên Hạo run run đánh ra hai chữ, kiên quyết gửi đi. 【Hả?】 【Thân, bạn làm sao vậy?! Tôi nói sự thật đó nhé!】 【Thân, bạn tức giận sao?】 【Thân, bạn đi đâu rồi?】 Hữu Thiên Hạo tức giận tắt cửa sổ chat đang không ngừng nhấp nháy báo có tin nhắn, thân cái gì mà thân, thật đúng là mấy kẻ không đáng tin trên taobao, ai cũng có thể gọi là "thân"! Từ trước đến nay chưa từng có người làm cho cậu tức giận như thế, ai bảo hắn vô sỉ như vậy chứ.
|
Chương 2 Nhìn màn hình máy tính hiện lên bốn chữ to oành "Giao dịch thành công", Hữu Thiên Hạo mới ý thức được đã xảy ra chuyện gì! Bản thân không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà kích mua mấy thứ đồ kia?!! Cậu xấu hổ, hận không thể trực tiếp chui luôn vào ổ cứng máy tính. Vừa rồi nhất định não cậu đã bị đốt nóng khét......nếu không sao có thể...... [Ding Dong] Ngay sau tin báo giao dịch thành công 2 giây, khung chat lại hiện lên tin nhắn. 【Thân, tôi đã nhận được tiền bạn trả rồi nhé, sẽ lập tức gửi hàng đến ^^ làm ơn chờ một chút!! 】 Hữu Thiên Hạo còn chưa kịp trả lời, muốn nói mình hủy hợp đồng thì người nọ đã offline........ Cho dù gọi thế nào cũng không thấy người đâu nữa = =||| Lần đầu tiên Thiên Hạo hiểu được thế nào gọi là giao hàng tia chớp....... 【Thân, bảo bối đã gửi rồi nhé, khi nhận nhớ chú ý kiểm tra và kí nhận nha!!】 Thiên Hạo có thể tưởng tượng được cái mặt cợt nhả của kẻ ngồi ở đầu máy tính bên kia, làm hại cậu đang đối mặt với màn hình máy tính lạnh lẽo cũng không tự giác đỏ mặt. Cậu đóng khung chat không muốn để ý đến hắn nữa, nhắm mắt làm ngơ. Hừ! Nhưng sau đó Thiên Hạo không thể tập trung làm gì được nữa, chơi trò chơi cũng không yên lòng, xem báo mạng mà đầu vẫn nhớ tới thứ không nên nhớ. Thật ra cậu biết bản thân xảy ra chuyện gì... vì sao lại khác thường như thế..... vì sao lại ma xui quỷ khiến đi mua thứ đồ kia.... Vì sao trong lòng lại hỗn loạn đến vậy........ Đều do cái tên chủ shop chết tiệt đó tạo ra!!! Vô duyên vô cớ để tên nick Khinh Hạo Lâm làm cái gì?! Cậu không phủ nhận vì nhìn thấy cái tên đó mới click chui vào, còn ngây ngốc nói chuyện cùng hắn, trong lòng thậm chí có chút chờ mong! Kết quả khí chất là thứ không phải ai muốn có là có!! Ngẫm lại cũng đúng, nhà học trưởng hình như rất giàu có, cũng rất gia giáo, từng cử chỉ nho nhã lễ độ khiến cho toàn bộ giáo viên, nữ sinh, à không, cứ hễ là phái nữa cũng phải điên cuồng. Sao có thể nói ra những lời lẽ không đứng đắn như tên kia, thậm chí còn bán thứ đồ không thuần khiết như thế. Sao cậu có thể hình dung khuôn mặt đẹp trai của học trưởng với cái tên chủ shop nói chuyện hạ lưu kia là một được chứ. Thiên Hạo vì ý nghĩ kì quái của chính mình mà xấu hổ, thật đúng là điên mới nói chuyện cùng hắn. Rõ ràng trong lòng biết...... học trưởng không phải đồng tính......nhưng bản thân vẫn có suy nghĩ lệch lạc...... Thật đúng là đã cô đơn lâu lắm rồi....... vẫn chưa tìm được bạn trai......... Đời này cậu chỉ có thể ngây ngốc thầm mến người ta hay sao?!........... (Khinh Hạo Lâm có thể hiểu là khinh thường Hạo Hạo nhà mình đó, nhưng cũng có thể hiểu là khi dễ, bắt nạt trong nháy nháy với Hạo =))))) Hơn nữa từ "Lâm" lại là tên anh công, thế nên em Hạo mới hiểu lầm, mới chờ mong =v=) Mà Hữu Thiên Hạo quả nhiên đoán không sai, nam nhân ở đầu máy tính bên kia đang cười đểu nhìn màn hình, nhưng ý tứ quá hàm xúc không hiểu nụ cười của hắn có ý tứ gì. Hắn không tắt khung chat đi, hình như biết trước kiểu gì cậu cũng gửi tin nhắn phản hồi lại. "Tao nói này đại thiếu gia, mày không có việc gì lại ngồi ôm máy tính cười đáng khinh như thế làm gì?!" Thằng bạn thân vừa trở về đã thấy Lại Quan Lâm ôm máy tính cười gian trá, không hiểu sao tự nhiên có sự cảm không tốt lắm. "Cút!" Lại Quan Lâm liếc mắt khinh thường "Mày mới đáng khinh ấy!" "Ế, hôm nay buôn bán đắt hàng nhỉ!!" Thằng bạn thân nhìn vào tờ giấy ghi đơn đặt hàng rồi lại nhìn cửa sổ khung chat trên máy tính, "Ai, ai thế?" Lại Quan Lâm không thèm trả lời, chỉ chốc lát sau, máy tính quả nhiên vang lên tiếng báo quen thuộc, Hữu Thiên Hạo từ đầu bên kia gửi tin nhắn lại. 【Cái đó có tác dụng phụ không? 】Mặt có tỏ vẻ bình thường. 【Bình thường dược liệu nào chả có tác dụng phụ đúng không, nếu khó chịu thì chỉ cần uống nhiều nước rồi ngủ một giấc sẽ không sao, đừng dùng lượng lớn quá, nếu không sẽ tiểu nhiều lắm đó...】 Đầu bên kia Thiên Hạo mặt đỏ bừng, tự thấy ngu ngốc sao lại đi hỏi hắn vấn đề này a a a!!! Cho dù bản thân đã mua nhưng cũng không thể quay lại hỏi hắn có tác dụng phụ hay không chứ, thật đúng là tự làm bậy không thể sống! Thiên Hạo đập đầu vào gối = = "Ầy, làm việc chuyên nghiệp nhỉ!!" Thằng bạn thân đứng bên cạnh bĩu môi nói. "Tự nhiên gặp được một nhóc thỏ con đùa rất vui. Mày đoán xem cậu ta vừa nói tao thế nào?" "Hả? Nói thế nào?" "Vô sỉ!" Ngay khi Lại Quan Lâm phun ra hai chữ "vô sỉ", thằng bạn đột nhiên không biết giữ hình tượng cười ha hả, còn cười đến thở không ra hơi: "Hahaha..... Tao nói này đại thiếu gia, nhiều năm qua cuối cùng cũng có người nói đúng chân tướng của mày rồi đấy!!! Hahaha..... cười chết tao rồi....... Bé thỏ con đó đúng là có dũng khí, lời lẽ sắc bén, vô cùng có mắt nhìn! Haha..... không được...... đau bụng chết tao rồi........" Nhìn thằng bạn cười thành như thế, Lại Quan Lâm cũng không tức giận, nhìn kĩ có thể thấy miệng hắn nhếch lên một nụ cười đầy ý vị, cậu là người đầu tiên dám nói hắn như thế, không hổ là người mà hắn coi trọng. ... Hữu Thiên Hạo không nghĩ tới ngay ngày hôm sau hàng đã được gửi đến! Khi đó cậu vừa mới kết thúc khóa học về nhà, đồ đã tới ngay cửa. Cậu có chút kinh ngạc, hóa ra bọn họ sống cùng thành phố! Khó trách nhanh như thế...... Đột nhiên cảm thấy bại lộ địa chỉ thực của mình đúng là không phải lựa chọn sáng suốt, nếu tên kia không những ngôn ngữ hạ lưu mà còn là biến thái cuồng thì......... Hữu Thiên Hạo càng nghĩ càng cảm thấy không còn gì để nói, sức tưởng tượng của bản thân bay xa quá rồi..... Vốn Thiên Hạo cũng không nghĩ đụng tới thứ đồ kia, nhưng vẫn cảm thấy có chút quái lạ, cộng thêm một chút hưng phấn, thế nên lại mò tới cạnh chiếc hộp đựng..... hình như hơi nặng?..... Có đúng là đồ mình đặt không vậy? Nhưng trên mặt hộp rõ ràng ghi tên cậu mà, nghĩ nghĩ, vẫn nên mở ra thì hơn..... Trước khi mở hộp, Thiên Hạo còn cố ý đóng tất cả cửa sổ lại.... "Cái gì thế này?" Hữu Thiên Hạo nhìn hộp đựng tinh xảo bên trong, thấy có chút là lạ. Xung quanh được bọc mềm rất cẩn thận, trên mặt hộp hình chữ nhật chằng chịt tiếng Anh có dán một tờ giấy nhỏ, chữ viết cứng cáp phóng khoáng cực đẹp mắt, thật sự khiến người ta cảm nhận được từng câu nói thông qua mặt chữ. 【Đây là quà tặng nhỏ cho bạn nhé, cứ bình tĩnh mà hưởng dụng nha!! 】 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Chậc ~ bạn công vô sỉ thực sự luôn Σ( ° △ °|||)
|
Chương 3 Hả? Đồ tặng kèm còn lớn hơn cả đồ cậu mua?! Hữu Thiên Hạo nghi hoặc, tuy rằng cậu không có nhiều tiền, cũng không phải là người biết nhìn hàng, nhưng đây đúng là đồ nhập khẩu đó. Mua sản phẩm trong nước lại được tặng đồ nhập khẩu? Đầu năm nay có nhiều chuyện tốt đến vậy chắc? Thế là Hữu Thiên Hạo không thèm nhìn tới đồ tình thú mà mình bỏ tiền ra mua ở phía dưới, chỉ muốn biết trong hộp này chứa thứ gì. Sau khi mở ra, đập ngay vào mắt là một hộp quà được thắt nơ cẩn thận, bên trên ghi kí hiệu gì đó, "8 inches"? 8 tấc? Cái quái gì thế này? Lại tiếp tục nhìn xuống dưới.... "Dark Chocolate Cock"..... thuật ngữ phức tạp này khiến một Thiên Hạo đơn thuần không thể hiểu nổi, trong lòng có dự cảm bất hảo, cảm thấy trong hộp này chắc chắn không chứa chocolate đen đơn giản như thế.... Cho nên cậu cũng không cố nhìn nữa mà trực tiếp mở hộp ra xem bên trong giấu thứ quái quỷ gì. Nếu có từ ngữ nào có thể hình dung được tâm tình Hữu Thiên Hạo lúc này, thì đó chính là khiếp sợ tới hóa đá, sau đó chuyển qua mặt đỏ tai hồng giận dữ cùng xấu hổ...... Đây....đây...... nhất định là cậu nhìn nhầm rồi...... Sống 16 năm trời lần đầu tiên Hữu Thiên Hạo nhìn thấy một phân thân khác không phải của mình! Nó làm bằng chocolate, màu sắc không phải thuần trắng, cũng không phải đen hoàn toàn mà đã được phối thêm dược liệu ra màu nâu đậm, ngay cả đường gân trên bề mặt cũng được làm rất sống động, đầu đỉnh cực lớn, cán gậy tráng kiện, không khác nào chỗ đó của nam nhân khi cương! Hơn nữa hình như chiều dài cũng phải tới 20cm....... Trong não Thiên Hạo nhanh chóng nhớ tới dòng chữ 8 inches in trên mặt hộp, trời đất, hơn 20cm đó!! Vốn nghĩ thước kẻ dài 20cm cũng bình thường, nhưng chỉ khi nhìn tận mắt mới cái thứ 20 cm này thật hùng vĩ..... AHHHH..... Mình đang nghĩ cái quái gì thế này?!! Thiên Hạo hận không thể chui luôn vào mặt đất cho xong!! BỘP một phát đóng nắp hộp lại, mặt Hữu Thiên Hạo vừa nóng vừa đỏ. Hắn sao có thể tặng cậu thứ đáng khinh thế này...... Chocolate làm thành hình....... Chắc chắn không phải để tự an ủi.... vậy không lẽ nào......muốn cậu ăn nó?? Ý thức được bản thân vừa nghĩ tới hình ảnh cực hạ lưu, Thiên Hạo xấu hổ cùng giận dữ đến bật khóc. Chết tiệt, cậu bắt đầu có cảm giác rồi.... ... [Ding Dong] Thiên Hạo vừa mới onl, một tin nhắn đã nhảy tới. 【Thân, đã nhận được đồ chưa? ^^ 】 Tưởng tượng tới cái hộp chocolate kia, Hữu Thiên Hạo xấu hổ tắt khung chat đi. Đại khái gần 10 phút sau, bên kia lại gửi tới 1 tin nhắn. 【Vừa mới hỏi nhân viên bên công ty chuyển phát nhanh, bạn nhận được hàng rồi nhỉ. Đúng rồi, có thích quà tặng kèm không? Bạn có thể ăn hoặc cho bạn trai xem nha, tôi tin bạn trai bạn chắc chắn sẽ nổi thú tính. Hì hì ~ bên trong chocolate còn có nhân đó, nếu bạn liếm bên trên sẽ chảy ra bơ sữa màu trắng giống như dịch thể của nam nhân. Bạn có thể tưởng tượng đến cảnh mình đang mút cái đó của bạn trai, liếm dọc theo chiều dài phân thân, rồi dùng cái lưỡi hồng hồng hút sạch chất lỏng màu trắng......sau đó lại dùng lực hút....... 】 【Anh câm đi được không!! Đồ hạ lưu vô sỉ!! 】 Toàn thân Hữu Thiên Hạo đã phiếm đỏ, cậu ôm chặt chăn chui vào góc giường, trời ạ, trời ạ, cậu vừa mới nghĩ ra cái gì vậy?! Nhìn những lời hắn ta viết, lúc đó...lúc đó....cậu lại tưởng tượng ra hình ảnh bản thân đang kiếm nơi ấy của học trưởng!! Trời ạ....... 【Hửm? Thân, bạn lại tức giận sao? Tôi sao có thể vô sỉ được chứ? Chẳng lẽ không đúng sao....... Đây là tình thú đó, bạn trai bạn nhất định sẽ thích! 】 【Tình thú cái lông! Chỉ có anh thích cái này thì có! Bạn trai anh thường xuyên làm thế với anh đúng không?! Mấy người tự liếm của nhau đi! Không cần phải diễn cho tôi xem!! 】Hữu thiên Hạo lần đầu tiên thực sự bạo phát, điển hình cho việc hoàn toàn đã bị kích thích, không chút nghĩ ngợi ném tên kia vào sổ đen, sau đó tắt máy tính. Đợi đến khi cương quyết làm xong hết thảy, cậu vẫn chưa thể bình tĩnh trở lại, hai má nóng bừng đủ luộc chín một quả trứng chim. Không biết cái cảm giác êm ẩm trong lòng là gì nữa, nghĩ đến những lời mà tên kia nói, lại nhớ tới hình ảnh dơ bẩn với học trưởng ban nãy, cậu hận tới mức không thể dìm đầu vào bồn cầu cho chết luôn. Hữu Thiên Hạo cứ thế cảm thấy thẹn và giận dữ, trùm chăn lăn qua lăn lại trên giường, thân thể phát nhiệt, hai má cũng đỏ ửng, biết rõ không nên nhưng trong đầu tràn ngập hình ảnh của học trưởng..... Không biết nơi đó của anh ấy có lớn giống thứ kia hay không........ Không biết anh ấy có thích được người khác liếm không nhỉ........ A a a..... Thiên Hạo, mày nhất định phát điên rồi!!! Đúng lúc này, di động đột nhiên vang lên, Hữu Thiên Hạo đang rơi vào tình trạng tâm tình cực kì hỗn loạn, căn bản không muốn bắt máy, dù sao chiều nay cũng không có tiết, cậu chỉ muốn thu lu trên giường thôi. Nhưng đầu dây bên kia hình như vẫn cố bám riết không tha, tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng. Cậu bất đắc dĩ đành phải chui ra khỏi chăn, cầm lấy chiếc di động đang rung bần bật trên bàn. Dãy số lạ... "Alô?" Thiên Hạo bắt máy, thuận tiện lăn trở lại giường. "Xin hỏi, đây là số của Hữu Thiên Hạo đúng không?" Một giọng nam cực quen tai truyền tới, ý vị tràn ngập tình tứ, không biết sao vừa nghe thấy giọng nói của người này, tim Hữu Thiên Hạo như bị gõ mạnh một nhát, loạn nhịp đập thùm thụp. "Xin hỏi anh là...?" Xác định đầu dây bên kia không phải là bạn học, Hữu Thiên Hạo không khỏi có chút kì quái, hơn nữa thanh âm này hình như......giống với người nào đó mà cậu biết.... "À.....tôi là Khinh........Hạo Lâm......." Khinh...Hao Lâm? Là cái tên biến thái đó??!!! Sao hắn có được số điện thoại của cậu vậy?? Hữu Thiên Hạo giật mình bật dậy, hỏi ra một câu cực kì ngu ngốc: "Sao anh lại có số điện thoại của tôi?" ~~~~~~~~~~~~~
|
Chương 4 Note: Vì sang chap này độ bựa của thằng Lâm nó cũng bộc lộ rồi nên đổi xưng hô nhé =)) -------------------------- Quả nhiên đối phương khẽ cười một tiếng: "Haha, thân ái, em nghĩ sao tôi lại có?" Thân......thân ái??! Hắn dám gọi cậu là thân ái?!! "Ai.....ai là thân ái của anh hả?!" "Là em đó!" Mặt Hữu Thiên Hạo lại ửng hồng vì lời đùa giỡn của tên nào đó. Cái tên biến thái không có tiết tháo này!! Trên mạng thì gọi "thân" cũng chẳng sao, nhưng dùng "thân ái" thì tùy tiện quá rồi đó!! Rốt cuộc thì tên này có vấn đề không vậy?!....... Người nào đó vẫn chưa ý thức được bản thân cũng gặp vấn đề, để ý một chủ shop qua mạng quá mức cần thiết...... Tuy nhiên lúc hắn nói những chữ kia, thanh âm trầm ấm thật khiến người ta động tâm........ Thấy đầu dây bên kia thật lâu vẫn không nói lời nào, Lại Quan Lâm nhếch mép cười, tiếp tục đùa giỡn: "Lúc em trả tiền, trong tư liệu dĩ nhiên phải ghi số điện thoại, bằng không sao anh có được chứ... Ngốc nghếch!" Một câu ngốc nghếch khiến cho mặt Hữu Thiên Hạo vốn ửng hồng càng nóng đỏ hơn, con nai con trong lòng càng được dịp chạy loạn (ý là ẻm đang bối rối đó :333). Cái ngữ khí vừa trêu đùa lại có chút yêu chiều này..... Là do cậu lỗi giác sao....... Bản năng cảnh báo cậu không nên nói chuyện với tên nguy hiểm như thế này nữa.... "Anh.......anh gọi điện cho tôi làm gì?!" Vừa mới nãy quả thật ngớ ngẩn vô cùng, mãi đến giờ cậu mới nhớ ra phải hỏi mục đích hắn gọi tới.... "Vì em ném anh vào sổ đen!" Chỉ vì lý do này?? Hữu Thiên Hạo thiếu chút nữa bạo phát, không vote down cho hắn thì cậu đúng là đồ ngu mà! Đúng rồi, cậu sẽ vote down! Lát nữa nhất định sẽ comment phê bình, sau đó tặng hắn một nhát vote down! Trong lòng Hữu Thiên Hạo đã có chủ ý. "Em định vote down cho shop anh hả?!" Đầu bên kia lại vang lên giọng nói cợt nhả của tên nào đó, tâm tư bị đoán trúng khiến Hữu Thiên Hạo chột dạ không nói gì nữa, người nọ bật cười: "Cũng không sao, cho anh vote down cũng không vấn đề gì. Nhưng em có thể thử thứ anh gửi tới đấy, dùng rất được!" Lại tới nữa!!! "Tôi không biết dùng thứ đó!!" Hữu Thiên Hạo tức giận gào lên. "Hahaa...." Đối phương cười thành tiếng, có vẻ vui vẻ lắm, thanh âm dị thường mê người, không những thế còn mang theo chút ái muội: "Thế nhưng anh cảm thấy thứ đó hợp với em lắm nhé, bé gà đáng yêu!!" "Ai là bé gà đáng yêu....." ( Nguyên văn là thỏ nhỏ
|
Chương 5 Hữu Thiên Hạo nhíu mày, thật ra cậu không có thói quen ở cùng người khác, ngoại trừ tính hướng khác thường thì tính cách của cậu cũng hơi hướng nội, đương nhiên là chỉ nội liễm với người ngoài thôi, thế nên lúc trước cậu mới ra ngoài thuê phòng mà không ở trong kí túc xá. Hiện giờ thằng bạn nói có người muốn ở cùng ít ngày, cậu nhất thời không biết làm thế nào cho phải. "Yên tâm đi, anh ấy sẽ không làm ảnh hưởng tới cậu đâu, nhà cậu thuê lúc trước không phải còn dư một phòng sao? Anh ấy nói chỉ cần một gian là tốt rồi, thật ra cũng chỉ để ngủ thôi, còn ăn uống thì anh ấy sẽ giải quyết ở bên ngoài. Tiểu Hạo, cậu coi như là giúp tớ đi......." Bạn bè nhiều năm sao có thể không hiểu tính cách của Thiên Hạo chứ, thế nên nhanh nhạy nói ra vấn đề khiến cậu băn khoăn. Quả nhiên Thiên Hạo do dự, cậu là người chỉ cần có chút xao động thì rất dễ bị người khác thuyết phục. ※ "Học....học trưởng?" Hữu Thiên Hạo trợn to mắt nhìn người đang đứng trước cửa, khiếp sợ lắp bắp không nên lời, cậu có chết cũng không nghĩ tới, người mà thằng bạn nhắc đến lại là Lại Quan Lâm . "Hửm? Hai người quen nhau hả?!" Bạn Hữu Thiên Hạo đứng bên cạnh ngạc nhiên hỏi, thật ra lần này vội vã như thế cũng vì bị ông anh hối thúc, đến chính cậu cũng không hiểu tại sao anh mình lại biết Thiên Hạo thuê nhà ở một mình, thậm chí còn bắt cậu ra mặt nhờ vả, lúc đầu cậu từ chối do lo lắng với tính cách của Tiểu Hạo sẽ không bao giờ đồng ý, nhưng bị ông anh tra tấn cả một đêm, cuối cùng không chịu được đành đầu hàng. "À.....không........" Thiên Hạo phủ nhận, mặt còn không tự giác ửng hồng, mãi mới phun ra thêm một câu: "Đây là hội trưởng tiền nhiệm của hội học sinh trường chúng ta mà, mọi người trong trường đâu có ai là không biết". "Cũng đúng!" Đứa bạn đứng một bên gật đầu không nghi ngờ gì hết. Nhưng Lại Quan Lâm đứng ngoài cửa đã hiểu rõ, hắn nhìn vẻ hoảng hốt của gà con, khóe miệng nhếch lên nụ cười gian trá mà không ai phát hiện được. Trong lòng tính toán, không ngờ thằng bạn vô dụng của hắn làm việc cũng rất mau lẹ. Thật ra Lại Quan Lâm cũng không mang theo nhiều đồ, chỉ có một cái máy tính, hai thùng bìa cứng cỡ trung bình và một vali quần áo. Nhìn bề ngoài chẳng ai biết bên trong thùng là cái gì, nhưng Hữu Thiên Hạo đơn thuần lại nghĩ nó đựng đồ dùng hàng ngày và sách vở nên không để ý nữa. "Sao cậu không nói sớm cho tớ biết người tới là học trưởng?!" Thừa dịp Lại Quan Lâm đang thu dọn đồ, Hữu Thiên Hạo lôi thằng bạn chết bầm qua một bên nhỏ giọng chỉ trích. "Hả? Tớ vẫn chưa nói à?! A a, hôm qua lúc cậu đồng ý xong ngay lập tức đã ngắt máy, tớ còn chưa kịp nói, hơn nữa cậu cũng không hỏi, hoàn toàn tỏ vẻ không quan tâm người tới là ai còn gì!" Nếu là người khác tôi đương nhiên không quan tâm! Thiên Hạo thầm nói trong lòng. Hoàn toàn không nghĩ tới người tới ở nhờ lại là học trưởng. Nghĩ đến những ngày tháng sau này được "ở chung" cùng học trưởng, cậu không nhịn được thẹn thùng cùng chút bối rối. Thằng bạn chết toi đứng cạnh còn tưởng cậu đang bực bội nên vội vàng mở miệng: "Cậu yên tâm, phỏng chừng anh ấy chỉ ở khoảng 2 tuần thôi, hơn nữa trong thời gian ở lại cũng chịu nửa tiền nhà với cậu mà!" "Không phải vấn đề này!" Hữu Thiên Hạo bất đắc dĩ nhìn đứa bạn ngốc nghếch. . . . Ầy, nói chung thì cứ như thế, cuộc sống của gà con với cáo già chính thức bắt đầu rồi. (Đoạn này là Tiểu Bạch Thỏ vs Đại Hôi Lang. Nhưng từ đầu đã chuyển Thỏ thành Gà rồi nên Gà phải đi với Cáo cc ạ =)))) "À....cái này....muộn vậy rồi......anh định đi ra ngoài sao?" Hữu Thiên Hạo giờ mới phát hiện khi nói chuyện người mình thích sẽ hồi hộp tới mức nào, cố gắng tỏ ra bình thường một chút, nhưng đôi mắt mở lớn đong đầy hốt hoảng đã tố cáo cậu mất rồi. "Ừm, đúng vậy, anh ra ngoài ăn cơm" Lại Quan Lâm nhẹ cười, mỗi một chữ nói ra đều mang theo phong vị tao nhã, kết hợp với chiếc áo sơmi trắng thuần đơn giản càng toát lên vẻ quý phái, đây là lần đầu tiên Thiên Hạo được nhìn hắn ở cự li gần như thế. (Hạo bị lừa đẹp) "À thì.....ừm...em làm cơm rồi....nếu không chê, anh ăn cùng em nhé!" Cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của đối phương, Hữu Thiên Hạo càng thêm bối rối: "....ra ngoài quán ăn mãi cũng không tốt, đồ ăn bên ngoài không được sạch sẽ......nếu anh không chê thì....." "Đương nhiên không chê rồi!" Thiên Hạo còn chưa nói hết câu, người nào đó đã cực kì cao hứng ngồi xuống, ý cười hiện cả trong mắt nhìn cậu nhóc nhỏ con đang cúi gầm mặt, không dám nhìn mình, cánh tai còn nhuộm một màu hồng khả nghi. Càng nhìn càng có cảm giác muốn chà đạp, nhưng hắn biết giờ vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp. "Ah......để em múc canh cho anh!" Không nghĩ hắn lại đồng ý nhanh thế, Thiên Hạo cực vui vẻ. Cậu biết Lại Quan Lâm vốn là đại thiếu gia, dù đã ra ở riêng nhưng vẫn có đầu bếp đi theo làm cơm, mà bản thân cậu chỉ biết làm những món ăn đơn giản bình thường, cứ tưởng hắn sẽ chướng mắt ghét bỏ chứ. Có lẽ bạn cậu nói cậu không thích bị quấy rầy nên hắn mới không mang theo đầu bếp riêng, thậm chí còn đưa ra phương án dùng cơm bên ngoài. "Tay nghề của em thật tốt!"Lại Quan Lâm thật lòng nói, thật ra hắn có chút bất ngờ, không nghĩ tới bé thỏ nhỏ lại biết nấu cơm, tuy chỉ là những món ăn bình thường, không cầu kì như trong nhà hàng nhưng rất có hương vị gia đình. "Cám ơn!" Thiên Hạo đỏ mặt, được người mình thích khen khiến cậu khó giữ bình tĩnh "Vì em đã quen sống một mình từ nhỏ nên......mới biết nấu cơm". Lại Quan Lâm gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa. Hữu Thiên Hạo càng không dám nhìn thẳng vào hắn, tim đập thình thịch, còn không biết đồ ăn mình nuốt có mùi vị chi nữa. "Cái này....chuyện tiền thuê nhà, thật ra chỉ là ở nhờ vài hôm, cũng đúng lúc còn phòng trống không dùng tới, nên........" Thực ra Thiên Hạo cũng đã nghĩ dù bất kì ai tới ở cũng không lấy tiền nhà. "Như vậy sao được! Cho dù ăn không phải trả tiền, nhưng tiền nhà em cũng không thu thì anh thấy rất khó xử!" Không lay chuyển được hắn, Hữu Thiên Hạo đành phải sửa lại: "Vậy năm mươi năm mươi nhé......." - Lỗi edit hay có gì không đúng thì các nàng để lại comment cho tôi để tối rút kinh nghiệm nhé. Tôi thông báo là truyện này có 15 chương thôi nhé =))) Thế là tối nay tôi edit được 1/3 rồi =) chắc mai, ngày kia là tôi xong.
|