Tác phẩm: Em là hạnh phúc của Anh Tác giả: Văn Khanh Thể loại: Đam mỹ, thanh xuân vườn trường, nhất công nhất thụ, ấm áp văn.
Văn án:
Nếu ánh nắng bất ngờ mất đi, cơn mưa sẽ thay nắng phủ rộng không gian. Nếu ánh trăng không còn rực sáng, vì sao sẽ lẳng lặng thay trăng soi rọi bầu trời. Nếu em là nắng, anh sẽ là mưa. Nếu em là trăng, anh nguyện là vì sao sáng nhất. --------------------
Chương 1: Nắng đầu thu
Tháng tám mang một không khí trong lành. Trời còn sớm, khí trời xe lạnh, gió thu khẽ lay hàng cây Phong để lộ những giọt sương đêm còn đọng trên kẽ lá. Thời tiết phía nam thật trong lành, ngắm nhìn sương mù lãng đãng bao trùm không gian, cảnh sắc hệt như tiên cảnh.
Hoài Dương say sưa chìm đắm trong giấc mộng, đôi mắt nhắm tịt, hàng mi cong dài được điểm tô bởi màu đen huyền. Đôi môi đỏ mọng mím nhẹ tạo nên một vẻ đẹp tinh nghịch. Khuôn mặt khôi ngô với nét đáng yêu lạ kỳ. Tất cả như quyện vào nhau để vẽ nên viễn cảnh về một chàng hoàng tử mộng mơ của xứ sở thần tiên kỳ diệu.
- Dương à! Thức dậy đi con, trễ giờ con phải đến trường rồi.
Tiếng mẹ cậu từ xa vọng vào.
Hoài Dương hé dần đôi mắt. Từng tia nắng ban mai xuyên qua ô cửa, rọi thẳng vào khuôn mặt ngây thơ đến đáng yêu của cậu. Khuôn mặt ấy qua sự điểm tô của sắc nắng, nhất thời trở nên tuyệt mỹ. Vô thức ngồi bật dậy, Hoài Dương nhẹ nhàng vươn vai, dũi chân khỏi tấm chăn ấm áp, uể oải bước xuống giường...
Hôm nay, ngày đầu tiên Hoài Dương khởi đầu năm học mới, tại một ngôi trường hoàn toàn xa lạ. Nơi bạn bè, thầy cô đã hoàn toàn khác. Đối với cậu, đây chính là một sự đắn đo lớn khi quyết định chuyển từ trường Trần Đại Nghĩa về học tại trường Lê Hồng Phong, một ngôi trường danh giá bậc nhất Sài Thành.
Mùa thu mang đến cho thiên nhiên sự sống mới. Những tán me tây xanh mướt ngày nào nay đã ngả vàng theo quy luật của đất trời. Từng đợt gió nhè nhẹ đung đưa mang những chiếc lá vàng rơi vươn vãi trên mặt đất, một không khí thật yên bình và ấm áp.
Hoài Dương chậm rãi bước đi trong tiết trời đầu thu thoáng đãng. Mùa thu năm nay sao thật lạ kỳ, nó đem đến cho cậu vô vàng cảm giác mới, cảm giác hào hứng nhưng cũng không kém phần hồi hộp, bỡ ngỡ. Từng mạch cảm xúc đan xen vào nhau tạo nên một mớ hỗn độn không ngừng, tâm trí cậu giờ đây chẳng khác nào một đám mây đen nặng trĩu.
Rải đều từng bước đi, Hoài Dương vô thức ngước nhìn lên bầu trời, một màu xanh óng ánh bao phủ cả một vùng rộng lớn. Đường chân trời như bị ngắt quãng bởi những tòa nhà cao tầng, cả không gian ánh lên màu vàng ươm của nắng sớm. Đến một đoạn ngã rẽ, cậu vẫn mãi mê đắm chìm trước vẻ đẹp của thiên nhiên hùng vĩ, đôi mắt long lanh dán chặt vào bầu trời kia. Những tưởng mọi thứ vẫn yên ổn, nhưng không, cậu đâu hề biết rằng tại khu vực ngã rẽ kia, một người khác đang hối hả...
Và chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến. Cả hai người bọn họ vô tình va vào nhau ngã lăn xuống mặt đường.
Hoài Dương nằm gọn trên mặt đất, đầu va mạnh xuống nền gạch lát trên vỉa hè, khuôn mặt nhăn nhó lộ rõ sự khó chịu, hẳn cậu đang rất đau. Nằm bên cạnh Hoài Dương, một nam sinh vô cùng khôi ngô, khuôn mặt ẩn chứa một vẻ đẹp lạnh lùng, ẩn hiện sự đáng yêu của một chàng trai mới lớn tuổi 17. Đôi mắt đen huyền hướng về xa xăm; sâu thẳm bên trong, một sự lạnh lùng đang vây kín đến rợn ngợp. Nam sinh ấy không ai khác mà chính là Trần Thiên Phong.
Họ vẫn nằm yên vị tại nơi bị ngã, từng cơn đau quặn thắt lan truyền khắp cơ thể. Khuôn mặt cả hai đều mang vẻ bực bội, đôi lúc còn nheo cả mắt vì đau. Từng đợt gió thu thoảng qua cuốn bay một vùng lá vàng đắm nhẹ trên mặt nền. Cả thời gian và không gian đều lặng đi, một viễn cảnh mới đang được vẽ nên.
- Ây! Đau chết mất, đi đứng thế nào mà lại va vào người khác vậy chứ?
Hoài Dương bực bội nói lớn, những tưởng cơn đau sau khi ngã đang lấn áp lý trí.
Thiên Phong hùng hổ đáp lại:
- Này, chính tôi mới là người hỏi cậu câu đó.
- Tôi thế nào? - Hoài Dương tức tối, nghi hoặc hỏi lại.
- Cậu đi mà cứ nhìn lên không chịu nhìn về phía trước. Bảo sao không va phải người khác. - Thiên Phong vừa nói vừa nhăn nhó ra vẻ bực tức.
Hoài Dương chẳng chịu thua, hùng dũng đáp trả:
- Tên chết tiệt, chẳng phải do cậu hối hả chạy mới đụng vào tôi đấy sao?
- Cậu dám nói ai chết tiệt? - Thiên Phong giận dữ hỏi lại.
- Tôi đang nói cậu đấy. Nào, muốn nghe lại không. Tên... chết... tiệt... - Hoài Dương cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ.
Ngay tức thì, Thiên Phong đưa tay túm lấy cổ áo Hoài Dương, ném ánh mắt hình lưỡi dao vào cậu, nghiến răng nhấn mạnh từng chữ một:
- Cậu mà còn nhắc lại ba từ đó, tôi sẽ không tha cho cậu. Tôi nói là tôi làm đấy.
Hoài Dương chẳng lấy làm sợ, vun tay túm lấy cổ áo Thiên Phong, giật mạnh và nói:
- Cậu muốn làm gì tôi? Đánh nhau? Nếu muốn thì cứ việc thử.
- Được đấy!
Thiên Phong nhếch môi khinh bỉ sau đó nói tiếp:
- Tôi sẽ ghi nhớ câu nói này.
Nói xong, Thiên Phong bỏ tay ra khỏi cổ áo đối phương. Nhìn vào cánh tay Hoài Dương đang túm chặt cổ áo mình, hắn dùng tay gạt mạnh xuống đất. Sau đó đứng lên bỏ đi một mạch về phía trước, trong lòng cực kỳ tức giận.
Hoài Dương bàng hoàng trước thái độ của hắn. Song, cậu cũng lấy lại bình tĩnh. Nghĩ về người bạn mới quen này mà cậu uất nghẹn, chẳng nói thành lời. Sự căm tức dâng lên đạt tới đỉnh điểm.
- Gần 7 giờ rồi, trễ học mất. Ngày đầu đi học mà toàn gặp chuyện chẳng đâu vào đâu.
Hoài Dương vừa than thở, vừa loay hoay đứng dậy đi vội đến trường.
|
Chương 2: Người bạn năm xưa
Đường đến trường hôm nay thật thơ mộng, Hoài Dương vừa sải bước vừa nghĩ ngợi mông lung. Hàng me tây cổ thụ sừng sững vươn vai đón nắng sớm, từng tán lá phất phơ trong gió phản chiếu sắc nắng tinh khôi, tạo nên một khung cảnh tuyệt mỹ. Đường phố tấp nập người qua lại. Sài Thành lại càng bận rộn với những chuyến xe dập dìu, kẻ đến, người đi. Cuộc sống hối hả đã có từ bao giờ! Nó quá đỗi quen thuộc!
Cổng trường thoáng hiện, bước vội vào trong, Hoài Dương ngỡ ngàng khi nhìn thấy khung cảnh đang hiện hữu trước mắt. Đó là một ngôi trường rộng lớn, được thiết kế theo lối kiến trúc Pháp, xây dựng cách đây gần một thế kỷ tạo nên một vẻ đẹp hết sức cổ kín. Dọc theo sân trường, từng hàng cây cổ thụ nối tiếp nhau vươn tận trời cao, tán lá xum xuê nay đã ngả vàng rơi vương vãi trong tiết trời đầu thu ấm áp.
Trường được chia thành bốn khu. Khu trung tâm bao gồm các phòng hành chính, hội trường, thư viện. Khu nằm ở phía cánh tả là nơi học tập của các lớp chuyên thuộc ban tự nhiên với các môn Toán, Vật lí, Hóa, Sinh và Tin học. Đối diện là khu xã hội nằm bên phía cánh hữu, khu này tập trung các lớp chuyên thuộc ban xã hội gồm những môn Văn học, Tiếng Anh, Tiếng Pháp, Tiếng Trung, Lịch Sử và Địa lý. Khu xã hội được phân cách với khu tự nhiên bởi một khuôn viên rộng lớn đầy cây xanh. Cuối cùng là khu dành cho các lớp chuyên ở ban năng khiếu Âm nhạc, Mỹ thuật và Thể dục. Ngoài ra, trường còn có một số phòng chức năng khác nhằm phục vụ tốt nhất cho các hoạt động học tập và giải trí của học sinh.
Hoài Dương chăm chú nhìn vào bản đồ tổng thể của trường, đảo mắt liên tục.
– Ưm... Lớp 11CA1, nó đây rồi. – Cậu phấn khởi khi tìm được vị trí của lớp học.
11CA1 là lớp chuyên môn Tiếng Anh thuộc phân ban xã hội của trường. Học sinh ở khối này phải là những người không chỉ có trình độ Anh ngữ giỏi mà còn phải học thật xuất sắc hai môn Toán và Văn mới có thể đỗ vào đây.
Lớp của Hoài Dương nằm tại tầng bốn của khu xã hội. Chật vật leo thang suốt bốn tầng lầu, cậu uể oải đi tiếp về hướng của lớp. Đây rồi, dòng chữ "Lớp 11CA1" vẻn vẹn in trong tấm bảng trước cửa lớp ập vào mắt Hoài Dương. Cậu nở nụ cười tươi rối, mọi mệt mỏi như tan biến đi, tâm trạng cậu hào hứng vô cùng.
Từ trong lớp, cô Mỹ Ngọc – giáo viên chủ nhiệm lớp 11CA1, từ tốn bước đến, cầm tay Hoài Dương dắt vào vị trí trung tâm bục giảng. Ân cần nhìn về phía cuối lớp, vui mừng rạng rỡ cất tiếng nói:
– Cô rất vui khi được giới thiệu với các em, đây là bạn Hoài Dương, học sinh mới của lớp chúng ta. Các em cho bạn một tràng vỗ tay thay lời chào mừng nhé!
Những tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên, âm thanh ngày một rõ và rõ hơn. Đâu đó, những tiếng cười ríu rít ngân vang, tất cả hòa vào nhau tạo nên một lời chào đón nồng nhiệt.
– Mình là Hoài Dương, rất vui khi được học cùng lớp với mọi người. Vì là học sinh mới, nên mình rất mong được mọi người giúp đỡ nhiều hơn trong quá trình học tập.
Hoài Dương nở một nụ cười tỏa nắng, trông cậu lúc này đáng yêu hơn bao giờ hết. Nữ sinh trong lớp thi nhau hò hét, những cô gái ấy khó mà cưỡng lại được trước một vẻ đẹp hết mực dễ thương, xen lẫn một chút nam tính.
Đảo mắt một vòng quanh lớp, Hoài Dương vui mừng khi nhận ra được sự hớn hở của mọi người. Nói gì thì nói, lớp học này cũng là nơi gắn bó với cậu trong khoảng thời gian dài của hai năm học cuối cấp. Cho nên, việc tạo ấn tượng đầu tiên là một việc làm rất quan trọng.
Dừng mắt tại một góc nhìn, Hoài Dương mỉm cười khi nhận ra thằng bạn thân của mình – Khải Minh đang ngồi ở đằng kia, bàn thứ ba của dãy thứ hai. Cậu nhìn Khải Minh chớp mắt lia lịa như đang ra ám hiệu, Khải Minh thấy vậy cũng đáp lại bằng ánh mắt chớp lia lịa. Sau đó, cả hai cùng nhau được một phen cười khoái chí.
Trước khi vào học phổ thông, Khải Minh là người bạn thân nhất của Hoài Dương, họ đã học cùng lớp và ngồi cùng bàn với nhau xuyên suốt chín năm từ tiểu học cho đến cuối năm lớp 9. Tình bạn của họ cứ thế lớn dần, cho tới lúc "mày và tao cũng chỉ là một".
Ngày chọn trường cấp ba, Hoài Dương thi vào trường Trần Đại Nghĩa thay vì trường Lê Hồng Phong, ngôi trường cậu đã ao ước từ đầu năm lớp 9. Năm đó, cậu phải chuyển về sống với gia đình ông bà nội, do ba mẹ phải sang xử lý gấp công việc ở một chi nhánh tại Nhật Bản suốt bốn tháng trời. Về phần Khải Minh, khi nghe tin Hoài Dương chuyển nhà, cậu bất ngờ vô cùng. Rồi đây, cậu sẽ chẳng còn được gặp thằng bạn thân này mỗi ngày nữa, nghĩ đến đó thôi mà Khải Minh đã không kiềm chế được cảm xúc trong lòng mình.
Trở về quá khứ của một năm trước. Ngày bế giảng năm học lớp 9, cũng là ngày những đàn anh, đàn chị bậc cuối cấp phải nói lời tạm biệt ngôi trường mà họ đã gắn bó suốt bốn năm học ròng rã. Ngày hôm ấy, tại một góc nhỏ trong sân trường, 38 học sinh lớp 9A7 cùng giáo viên chủ nhiệm nhìn nhau bằng ánh mắt nghẹn ngào, nỗi niềm luyến tiếc chẳng thể bày tỏ thành lời. Hoài Dương nhìn Khải Minh ái ngại, cậu thật sự buồn lắm. Người bạn thân của cậu... nay sắp không còn gặp nữa rồi. Khải Minh khoác tay qua bờ vai Hoài Dương, nghiêm túc nói:
– Ngày hôm nay, ngày cuối cùng mà tao và mày làm bạn cùng lớp. Dù thế, tao vẫn muốn làm bạn thân của mày. Đồng ý chứ?
– Mày còn phải nói, tất nhiên là tao đồng ý rồi. Tao với mày đã thân thiết suốt chín năm trời, giờ phải... cách biệt, tao thật sự... chẳng biết... phải thế nào! – Hoài Dương nghẹn ngào nấc từng chữ.
– Thôi, mày cũng đừng buồn nữa. Không được học cùng nhau nhưng mình vẫn là bạn tốt của nhau đấy thôi.
Khải Minh cố trấn an khi thấy bạn mình khá bất ổn.
– Ừ. Mày nói phải! – Hoài Dương vừa nói vừa mỉm cười.
Cả hai cùng móc ngoéo tay, khuôn mặt cười tươi rạng rỡ. Mọi âu lo như tan biến, chỉ còn lại đó một tình bạn khắng khít và bền chặt.
Trở lại thực tại. Sau khi ra ám hiệu cùng thằng bạn, Hoài Dương hướng mắt về phía cô Mỹ Ngọc, ánh mắt tha thiết cậu khẽ nói:
– Cô cho em ngồi cùng với bạn Khải Minh nha cô!
– Nhưng chỗ đó đã có bạn khác ngồi rồi mà.
Cô Mỹ Ngọc lo lắng nhìn về phía bàn của Khải Minh.
Ở phía dưới lớp, một âm thanh thánh thoát phát ra:
– Không sao đâu cô, em sẽ chuyển xuống ngồi cùng với Vĩnh Kỳ – Người bạn ngồi cùng Khải Minh lên tiếng.
Cô Mỹ Ngọc trầm ngâm suy nghĩ một hồi lâu rồi quay sang Hoài Dương, ôn tồn bảo:
– Nếu đã vậy, em xuống ngồi cùng Khải Minh đi. Cất cặp sách để còn chuẩn bị vào tiết học.
– Vâng, thưa cô! – Hoài Dương hớn hở trả lời.
Nói xong, cậu nhún vai, khẽ bước đến nơi Khải Minh đang ngồi, để lại trong những nữ sinh bao tiếc nuối vì không được ngồi cùng cậu.
Hoài Dương ngồi xuống ghế, vội cất cặp sách vào ngăn bàn. Cùng lúc đó, Khải Minh quay sang nhìn cậu, tươi cười và nói:
– Cuối cùng, mày cũng đã trở về với tao rồi. Tao nhớ mày quá. Cho anh mày hun vài cái đi. Chụt chụt chụt.
– Mày làm gốm quá, mới không gặp có một năm mà mày đã biến thái đến mức này cơ á. Mau mau đến bệnh viện khám não đi là vừa – Hoài Dương vừa nói vừa cười khoái chí.
– Bữa đó đi tao dắt luôn mày theo. Mày chơi với tao thì mày cũng phải khám.
– Vậy khi nào có dịp, tao với mày cùng đi. Há há – Hoài Dương đắc ý, cười đến ho sặc sụa.
Sau đó, cả hai cùng ngồi ôn lại những hồi ức đẹp của thời thơ ấu, bàn tán sôi nổi những mẫu chuyện trên trời dưới đất để rồi ai nấy đều được một phen cười khoái chí. Cả thời gian và không gian như lắng lại để tiếp thêm sự nhiệt huyết cho đôi bạn trẻ.
Tùng tùng tùng.
Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ học đã bắt đầu. Ngoài sân trường, những âm thanh ồn ào nay đã vẳng đi, thoảng đâu đó chỉ còn tiếng gió xào xạt thổi qua những vòm cây tán rộng. Lúc này, giáo viên dạy bộ môn Văn học cũng đã có mặt ở trước hành lang lớp 11CA1. Cô từ tốn bước vào, cả lớp không ai bảo ai, đồng loạt đứng dậy, nghiêm trang chào cô.
Cô tiến lại và an vị trên chiếc ghế dành cho giáo viên sau khi đã ra hiệu cho lớp ngồi xuống. Hơn ba mươi năm miệt mài cùng trang vở, cô Kiều Tiên luôn yêu thương học sinh hết mực, xứng đáng là giáo viên kỳ cựu của trường trung học phổ thông chuyên Lê Hồng Phong.
Tiết học được khởi động bằng những lời giảng ân cần, thấm nhuần kiến thức. Bước vào bài học mới, ai nấy cũng đều hăng say lắng nghe và học hỏi. Chiếc đồng hồ treo trên tường vẫn cứ điểm từng tiếng cạch cạch, kim phút rượt đuổi kim giây, kim giờ nối đuôi kim phút, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi. Tiếng trống lại thêm một lần vang lên, tiết học đầu tiên cũng theo đó mà khép lại.
Sau nhiều giờ đồng hồ vật vã với những tiết học bận rộn, tiếng trống tiết năm đã điểm, báo hiệu buổi học sáng nay đã kết thúc trong niềm hân hoan của mọi người. Ngày học mới, bắt đầu với vô vàng bất ngờ và khép lại với những niềm vui, niềm hứng khởi nhưng cũng không kém phần mệt mỏi. Sự vui sướng đang lộ rõ trên khuôn mặt từng học sinh.
Từng dòng người từ các lớp đồng loạt đổ về phía cổng trường. Buổi học sáng nay đã chính thức khép lại!
|