Văn Án:
Năm đó, Tống Khinh là học sinh năm 3 nổi bật nhờ vẻ ngoài điển trai trầm lặng, học giỏi luôn đứng top, gia đình giàu có nổi tiếng hào môn.
Không ngờ có một ngày ba cậu đem về một người phụ nữ cùng một cậu trai nhỏ hơn một tuổi bảo là em trai cậu. Có chút không thể tin nổi, liền đi tìm quản gia hỏi một tiếng:
- Tôi có nghe nhầm không? Tôi có một em trai, còn nhỏ hơn 1 tuổi?!?
Quản gia tấm lưng thẳng tắp khuôn mặt trưởng thành lịch lãm quay qua nhìn khuôn mặt bình tĩnh hiếm hoi có phần xót sắn của cậu:
- Vâng Xác thực người nghe nhầm rồi thưa thiếu gia!
Ông nói thế làm cậu có chút vui mừng cứ nghĩ là lão ba lại đùa, không ngờ vế sau của hắn làm cậu câm nín:
- Vị phu nhân mới người bỏ cho chó ăn rồi à!
Khinh rất ổn, lấy lại khí tức trầm lặng ngồi xuống đối diện với một nhà 3 người, lão ba thấy vậy ánh mắt cũng phức tạp đi xuống mà ngồi thẳng người có chút khép nép với thái độ trầm lặng của cậu.
- Con không nghĩ đây là điều nên làm trong thời điểm này!
Cậu nhàn tản nói, ánh mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt giống mình 6 phần kia, lão ba cũng nghiêm nghị mà nói:
- Cô ấy là một phần lầm lỗi trong quá khứ của ta đứa trẻ cũng rất tội nghiệp, nó...
- Con không hứng thú về bọn họ.
Cậu ngáp dài, ánh nhìn sắc bén chưa từng di dời ánh mắt đến thân ảnh hai người đang ngồi cùng lão ba kia. Chỉ bâng quơ lấy tay gõ gõ trên chiếc ghế dựa những âm tiết không theo quy luật, lần nữa mở miệng liền không khách khí nói:
- Tổng giám đốc Tập đoàn Tống Thị có con rơi bên ngoài, còn đã 17 tuổi chỉ thua người kế thừa Tống Thị một tuổi. Thông tin báo chí chắc sẽ như vậy đi?
Quăng cho lão ba một ánh mắt khinh nhờn cậu lại nói tiếp:
- Cổ phiếu tuột xuống, tổn thất sẽ không nhỏ, tới lúc đó ông nội cùng bà ngoại sẽ chỉ thị như thế nào đây?
Cậu mỉm cười ma mị:
- Chức vụ của ba chẳng thể giữ vững nổi đâu!
Càng nói ánh mắt cậu càng mang theo ý cười, lão ba thì khuôn mặt đã rối rắm, cậu liền đứng lên thả lỏng:
- Cứ cho họ ở lại đây, ba cứ từ từ sắp xếp! Con sẽ lo bên hai lão lão giúp ba!
Cuối cùng vẫn nhịn không được thở dài xuống, nhìn khuôn mặt rối rắm của ông tôi lại cảm thấy xót.
- Thiếu gia, lão chủ nhân muốn nói chuyện với cậu!
Nghe vậy lão ba liền giật mình, cậu bình tĩnh tiếp nhận điện thoại hẵng giọng cùng ông nói chuyện bằng tiếng Pháp:
- Con đây, thưa ông!
- Ta nghe nói thằng nghịch tử đó mang về một cái nghiệt chủng có phải hay không?
Giọng ông rất tức giận, lớn đến nổi vang ra cả bên ngoài tất nhiên là 2 mẹ con kia không hiểu ông nói gì nhưng lão ba đã cúi đầu. Mở bao thuốc lá, quản gia liền châm điếu thuốc lên giúp cậu, cậu thở hắt một hơi mới bình tĩnh nói:
- Ông nghe tin ở đâu vậy, con đang ở nhà và chẳng thấy cái nghiệt chủng mà ông nói hình dáng như nào!
Cậu nhíu mài vì mùi thuốc thật gay mũi, nhưng nó cũng giúp cậu bình tĩnh không quá đau xót nhìn người đàn ông thân thể lịch lãm trước mắt.
- Thật sao?
Ông có chút lấp bấp, cậu liền nở nụ cười phong vân:
- Ông nhớ nói với bà là không cần lo lắng, con đang học bài, không tiện cùng ông nói chuyện, mai con sẽ nói chuyện với ông!
- Được, học tập chăm chỉ, nhớ chú ý sức khỏe!
Sau đó dúi điếu thuốc vào gạt tàn, đưa điện thoại lại cho quản gia cậu mím môi không nói mà quay người hướng cửa chính mà đi, lão ba liền lo lắng hỏi:
- Con đi đâu vậy?
- Đi ra khỏi loại tình cảm đơn phương này! ( tiếng Séc )
Cậu vừa mỉm cười nói, Quản gia liền mặt tái xanh nhìn cậu.
- Cậu chủ!
Cậu chỉ cười nhạt đi ra ngoài, quản gia liền giải thích cho lão ba:
- Cậu chủ nói muốn đi mua quà sinh nhật cho bạn học, tôi sẽ đi theo cùng cậu ấy! Phu Nhân cùng tiểu thiếu gia tôi đã sắp xếp phòng ốc xong!
Cậu mỉm cười chọc ghẹo nhìn thân tây trang thẳng tấp chạy đang chạy bán sống bán chết ra mà bóp chết cậu.
- Trái tim bé nhỏ của tôi bị ngài dọa đến nhảy ra ngoài!
Cậu cười đến tâm trạng tốt đến không thể tốt hơn, tay đở thân cao gầy vì quá trớn mà lao thẳng vào vòng tay cậu.
- Anh biết rõ đó là đùa mà lần nào cũng không nhịn được xanh mặt a~
Dáng người cậu cao lớn, bởi từ nhỏ thân thể không tốt nên rất chú ý luyện tập, thân thể bây giờ rắn chắc cùng chuẩn vô cùng liền có thể đem quản gia cao gầy 1m8 mà ôm tron.
- Ngài quá vô pháp!
Quản gia tinh chỉnh y phục sau đó trách mắng cậu.
- Đi tìm chổ nào đó uống rượu nào!
Sau đó liền kéo tay Từ Hoắc cùng lên xe hơi chuyên dụng bình thường ít bắt mắt mà ra ngoài.
Dừng tại một quán rượu nhỏ tại cạnh con Sông nổi tiếng chạy qua khắp thành phố tuyệt đẹp, hai người như trút đi hình tượng thường ngày nhìn đối phương với nhan sắc vừa mắt đến không thể dời mắt.
- Thằng bé mà ông chủ đem về thực có nét giống cậu, nhưng non nớt nhìn như cậu hồi 5 tuổi!
Từ Hoắc đã ngà say mỉm cười mị hoặc chúng sinh mà nói về thằng bé con riêng của lão ba cậu, từ người Từ Hoắc chính là một loại cảm giác trưởng thành thành thục quyến rũ, còn cậu thì lại mang vẻ trầm lặng làm người khác mê mẫn, toát lên một loại khí chất nhà lãnh đão, giống như mỗi lần đi qua phòng họp các lớp trưởng các lớp luôn bị hỏi là lớp trưởng lớp nào.
- vậy sao?
Cậu chỉ mỉm cười uống một ly rượu, xong lại mắt lại mang đầy vui vẻ:
- Không ngờ ước mơ thành hiện thực, đùng đùng một cái liền có một em trai a~
Cậu từ nhỏ đã cô độc được cưng chiều vô hạn, ước mơ lúc đó thật sự chỉ có là một em trai đáng yêu cùng mình chơi đùa.
Từ Hoắc mỉm cười, lại nói:
- Chỉ mong cuộc sống tẻ nhạt của chúng ta sẽ có chút gì đó thay đổi!
Sau khi cả hai đã say khước liền bỏ xe ở lại cùng nhau lội về khu biệt thự thành thật cách đó chỉ khoảng tầm 200 mét. Cả hai khoác tay qua vai đối phương mà nghiêng ngã về nhà, vừa vào trong nhà khi không có bất kì ánh đèn nào phẳng phất, liền tìm kiếm nơi thang máy được đặt cạnh cầu thang uy nga của Tống gia, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, liền không nhịn được nghiêng đầu nhìn đối phương, vừa nhìn liền không dễ dàng có thể thoát ra.
- Anh biết nếu làm thì ngày mai anh chẳng thể lên xuống cầu thang đâu!
Cậu bị đôi mất quyến rũ đó câu hồn nhưng vẫn nói ra lời bỡn cợt, nam nhân dáng người cao gầy gần như ngang bằng cậu chỉ cần thở nhẹ cũng phẳng phất vào mặt đối phương.
Từ Hoắc tay thon dài không biết khi nào đã cởi đôi bao tay trắng ra, liền như vậy khuôn mặt mị hoặc tiến tới mỉm cười tay thuần thục cởi cúc áo cậu:
- Không phải vẫn còn thang máy sao?
Mỉm cười hôn xuống đôi mắt gợi tình kia, tay cậu liền luồn vào chiếc quần tây, xoa nắn cặp mông mềm mại không biết đã thỏa mãn mình bao nhiêu lần mà cưng nựng. Vật ở đủng quần của Từ Hoắc liền không nhịn được nhô cao khi cậu cho ngón tay vào nơi sâu thẳm mềm mại kia.
- Hah!
Không nhịn được rên tiếng rên rất khẽ lúc này cửa thang máy cũng mở, trước thang máy là lão ba cậu, Từ Hoắc bị cậu không ngờ lại chơi chiêu giả chết đè lên mà hoảng hốt, chỉ biết mỉm cười giả lã với lão ba của cậu:
- Thiếu gia say rồi! Tôi đưa cậu ấy về phòng!
- Vất vả cậu rồi!
Ông thở dài, đi vào thang máy xuống tầng 3 làm việc không quên dặn người hầu nấu chút canh giải rượu cho cậu.
Ông không biết sau khi cửa thang máy đóng, đã diễn ra cảnh ái muội như thế nào, hai người bọn họ níu kéo hơi thở nhau một cách nồng nhiệt, tay cậu mạnh mẽ nhấp nhô nơi cửa động khiến cho đũng quần Từ Hoắc không nhịn được ướt một mãnh. Từ Hoắc tay sau khi cởi xong lớp áo sơ mi của cậu liền đưa tay choàng qua cổ cậu nụ hôn càng thêm kịch liệt, cố tình ma sát thứ của mình vào cự vật của cậu.
Đem chiếc quần của Từ Hoắc kéo xuống nữa thuận tiện để lộ ra cặp mông mềm mại, cậu liền bế thóc Từ Hoắc lên, đem cự vật thật lớn đâm một phát lúc cán vào cửa động.
- Hah, Khinh, đừng động người ta ra!
Vừa đút vào Từ Hoắc đã không nhịn được bắn một tràn tung tóe, môi cậu mỉm cười càng sâu, như khuôn nghe lời nỉ non mà thúc những cú thật mạnh vào lỗ hậu ấm nóng của nam nhân mê tình trước mắt.
- Ah, hah, Khinh, hah, mạnh quá! Ah...
Đặt lưng nam nhân gợi tình đang sướng đến muốn phát điên kia lên cánh cửa sắc lạnh ngắc của thang máy, phía dưới liền bó chắt đến mức khiến cậu gầm lên hơi dài.
- Ah, lạnh, Khinh, của em lại lớn hơn rồi, sướng quá, hah, nhanh lên,ah...
Từ Hoắc mê mang phong tình cánh tay choàng qua cổ hắn cùng đôi chân dài kẹp chặt người hắn, khiến hắn một lần thúc liền vào nơi sâu nhất, Từ Hoắc run người bần bật, ra lần này đã là lần thứ 3...
Lấy tay nắm chặt cự vật của Từ Hoắc, Cậu vừa luận động vừa vuốt vuốt cây gậy này, khiến bên dưới đã chật lại càng thêm chật.
- Hah, Khinh, Lớn Quá, Hah, Đừng dùng tay mà!hah, ah!
Từ Hoắc nỉ non đưa ánh mắt gợi tình tràn đầy hơi nước nhìn cậu, liền khiến cậu không nhịn được hôn xuống. Thấy thang máy hiện số đang lên tầng, cậu liền mang theo Từ Hoắc mà tiếng vào phòng, vừa chốt cửa liền lật người Từ Hoắc lại, Từ Hoắc hai tay bám cửa, hai núm đỏ căng đến đọ sắp nổ tung bị cậu nắm lấy liền kịch liệt ra thêm một lần nữa, đúng lúc này ngoài cửa phòng liền vang lên tiếng rõ cửa, theo sau là một giọng nói cảu một nữ hầu vang lên qua điện thoại từ ngoài cửa:
- Từ Quản Gia, Ông chủ có dặn đem cho thiếu gia canh giải rượu, làm phiền anh ra nhận có được không?
Cậu ở phía sau nhìn người bị thúc đến mở miệng nói chuyện còn không được kia mà cười đến sáng lạng, tay liền không nhịn được tét vào mông mĩ nhân.
- Mau trả lời kìa, bảo bối!
Từ Hoắc ánh mắt liếc cậu, đưa tay qua mở điện thoại ở sát cửa nói chuyện ra ngoài.
- Cậu chủ hah đã ngủ hức ah... K...Không cần thuốc hah nữa đâu hah...
Nữ hầu nghe được vậy cũng vô tâm vô phế mà đi xuống, hoàn toàn chỉ có một suy nghĩ, ngày mai chắc sẽ nhìn thấy hình ảnh thiếu gia ẩm Từ Quản Gia xuống từ trên lầu, hảo soái a~
- Oa, Nói chuyện thôi cũng đã kẹp thật chặt a~
Cậu cười trêu chọc, liền bị Từ Hoắc dùng ánh mắt mê tình liếc xéo một hồi, đem thân thể cao gầy kia chọi lên tường cậu cởi ra lớp áo sơ mi vướn víu, Còn Từ Hoắc mê mang cũng bị cậu kéo ra chọi hết đồ xuống giường, đem chiếc chân thon dài đặt ở trên vai cậu thúc vào thành thục đến nơi sâu nhất khiến Từ Hoắc hận không thể chết đi cho rồi.
Từ Hoắc cứ ra liên tục, làm cho cự vật của cậu ở trong cũng sắp không chịu nổi nữa, đặt đôi môi xuống cả hai cuồng nhiệt quấn quít lưỡi đối phương, cậu đâm vào một cú thật mạnh, phun toàn bộ tinh hoa vào nơi sâu nhất.
- Hah~
Từ Hoắc cả thân ôm chặt lấy người cậu, khôn nhịn được ưởn cả sống lưng, mống tay cào vào tận gia thịt trên lưng cậu.
Phải đến 3 cú thúc thì cậu mới dừng được, Từ Hoắc cũng lịm đi, Cậu cũng mệt lã người sau hiệp đấu kéo dài gần 45 phút. Liền như vậy ôm chặt Từ Hoắc mà ngủ thiếp đi, mặc cho nơi giao phối của hai người vẫn bết dính lại.
Từ Hoắc có thối quen thức từ rất sớm, thường chuẩn bị sẳn mọi thứ trước xong mới gọi người hầu trưởng dậy, sau đó phân chia công việc mới bắt đầu gọi người hầu trong biệt thự dậy, cuối cùng mới tới gia chủ.
Vừa tỉnh dậy định xoay người thì phát hiện bản thân nằm trong vòng tay của cậu, có chút đỏ mặt mà nhít nhít người, liền phát hiện cự vật từ tối hôm qua vẫn còn trong mình. VÀ NÓ ĐANG TO LÊN VÌ CHỨNG CƯƠNG SỚM.
Vốn đã nhích ra được phân nữa thì cậu lại đưa tay ôm chặt lại, một đường trơn tuột vì tinh dịch tối qua đâm lút cán không nghi ngờ vào Từ Hoắc.
- HAh~
Từ Hoắc liền không nhịn được rên khẽ một tiếng, giấc ngủ của của cậu khá mỏng, rất dễ giật mình bởi tiếng động, vì thế nên đôi mắt sâu thẳm mang đầy vẻ nam tính liền mở màng mở ra.
- Hoắc, thức rồi à!
Giọng nói buổi sáng của cậu đặc biệt trầm đục, dẫn dụ người ta dùng mọi phương pháp trèo lên giường cậu a~
Mắt nhìn thấy khuôn mặt đỏ hồng của Từ Hoắc cùng vật đáng yêu đang dựng lên ở dưới kia đang chạm vào cơ bụng mình cậu liền cười mang theo cưng chiều. Cánh tay săn chắc nâng đở thân người Từ Hoắc ngồi dậy, bản thân cũng phối hợp mà xoay người, nơi giao hợp cũng chưa một lần tách ra, Từ Hoắc ngồi trên người của cậu nhìn thấy 6 múi quyến rũ liền không nhịn được mà sờ soạng.
- Cũng tại tôi tối qua mạnh bạo, liền cho anh mặc cả xử lí!
Cậu mỉm cười nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp làm người nghe mê muội, Từ Hoắc liền như bị chuốt thuốc mê mà theo cánh tay của cậu ma sát đến cự vật nhỏ của mình, hông khẽ nâng lên lại ngồi xuống liền là loại cảm giác khoái cảm vô hạng, cảm nhận cự vật phìn to trong mình, liền không nhịn được thoải mái rên lên:
- Hah, Hảo cảm giác ah~
Tay cậu cũng thực rãnh rỗi nên cũng nhanh chóng tìm hai điểm hồng hào trên khuôn ngực Từ Hoắc mà so nắn, liền khiến bên trong lỗ hậu co bóp không ngừng, chính là bản thân tưởng không thể giữ nổi quá lâu sau một đêm tinh phong tuyết nguyệt nào ngờ, mới chạm nhẹ đã làm cho Từ Hoắc bắn ra. Cậu liền như vậy cầm chặt bờ mông của Từ Hoắc mà vận động, Từ Hoắc cũng thật tình chiều theo đến mức xuất ra ba lần cuối cùng không chịu nổi mà rút ra dùng miệng giải quyết cho cậu. Nhìn dòng tinh trắng đục nhiều đền mức chảy ra một hàng dài trên chiếc đùi trắng nỏn xinh đẹp, vẫn còn thấy cửa động run rẩy bị đâm cho đên tê liệt chỉ cần chạm vào là xuất ra.
Từ Hoắc dùng miệng liền như vậy thật gợi tình, tay cậu liền như vậy chạm vào nơi cửa động xinh đẹp, liền là một trận phản ứng kiệt liệt của Từ Hoắc, bắn khắp vào người cậu. Tay cậu giữ chặt cái đầu của Từ Hoắc, ngăn không cho cho làm loạn.
Thành thành thực thực cũng không chọc rối Từ Hoắc nữa, rốt cuộc 15 phút sau cậu đã xuất vào miệng của Từ Hoắc.
Sau khi cả hai vào toilet tắm rửa, 10 phút sau liền như vậy mà không nhịn được mà cưởm lấy đôi môi đối phương. Tới lúc điện thoại của Từ Hoắc vang lên, báo thức để đánh thức người hầu trưởng mới buông nhau ra.
Đem tay trang mặc vào cho Từ Hoắc xong cậu cũng nhanh chóng thay bộ đồng phục, Từ Hoắc đem cà vát thắt lên giúp cậu liền bị cậu xoa nắn bờ mông.
Như ý cô hầu đó muốn, cậu thực sự bế Từ Hoắc vào thang máy, thành thật cùng hắn hôn môi.
Tới tầng trệt, cậu mới vuốt lại tây trang cho Từ Hoắc, còn Từ Hoắc thì chỉnh lại cà vát cho cậu.
Xuống đên tầng dưới đã có vài người hầu đã thức dậy đang làm bửa sáng cùng vệ sinh sớm.
- Alo!
Mới sáng sớm đã có người gọi điện, làm cậu nhíu cả mài, cùng Từ Hoắc chia tay mỏi người một ngã, một phòng khách một phòng bếp.
Người sáng sớm gọi là ông nội, đang ở cái đây vài ngàn km, nhớ cháu trai liền không nhịn được sáng sớm đã gọi:
- Khinh Nhi, Sớm hảo, đã ăn sáng chưa?
- Con vừa thức dậy chỉ vừa thay quần áo xong.
Cậu mỉm cười bình tĩnh hai ông cháu nói chuyện cho tới khi lão ba cùng hai thành viên mới trong gia đình xuống.
Cậu liền tránh chổ bọn họ ra sợ họ vô tình nói chuyện ông sẽ nghe thấy, sau đó cũng nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện với ông. Ngay lúc vừa cúp điện thoại bước vào bếp thì điện thoại lại reo tiếp, là bà ngoại:
- Alo ngoại!
Lần này trực tiếp nói tiếng Đức, cậu em nhìn cậu mà há to mồm ngưỡng mộ, sau cùng cậu không thể ăn sáng được vì hai ông bà.
Mệt mỏi ngồi dựa vào ghế gỗ chạm khắc tinh tế trong nhà ăn, cậu thở dài uống hết ly sữa vì khô cả họng khuôn mặt điềm tỉnh hiếm hoi mang vẻ mệt nhọc.
- Con không ăn sáng sao?
Cậu nhìn xung quanh không thấy Từ Khắc thì cũng không nghĩ ngợi mà cự tuyệt:
- Con không có hứng ăn, khi đến trường con sẽ ăn sau!
Sau đó buông ly sữa đã cạn mà tiến tới nhà xe chuẩn bị lên đường, thằng nhóc liền chạy theo, cậu nhóc cũng giống Từ Hoắc mất đà lọt tỏm vào lòng cậu. Cậu bé ngửa mặt cười hì hì:
- Ba nói nhờ anh đưa em đi! Còn cái này cho anh!
Thằng bé đưa miếng bánh mì sandwich ra trước mắt cậu, cậu liền mỉm cười ngậm lấy sandwich xoa xoa đầu em trai hờ.
- Lên xe đi, anh chở em đến trường!
Cậu bé ánh mắt đầy khủng hoảng nhìn tôi khi bấy giờ mới nhìn thấy nhà xe, ánh mắt đầy rưng rưng:
- Nhiều như vậy, em không chọn được!
Cậu liền đem em trai ngốc đặt trên vai, lợi dụng lúc nó vô ý mà quăng đi miếng sandwich ánh mắt phức tạp.
Sau đó chọn một chiếc lambourghini màu trắng loại thể thao trở em trai đến trường.
Trường em trai học là một trường khá nổi tiếng nhưng cũng chỉ là cấp bình dân, chắc lão ba cũng đã căn nhắc nên mới không cho nó học chung với cậu. Và cũng bởi đây là một trường khá bình dân nên sự xuất hiện của chiếc xe này khá là chói mắt. Em trai vô tư mở cửa xe khi nhìn thấy bạn, tíu ta tíu tít, cậu mỉm cười khẽ đem cái cặp đáng thương bị em trai bỏ quên đem ra.
Bạn của em trai đang trầm trồ về chiếc xe hơi thì câm nín khi thấy cậu, em trai mỉm cười e lẹ đi tới lấy cặp liền bị cậu cho lên trên vai, chỉ sợ chút nữa em trai lại quên mất hôm nay phải đi học.
Suốt chặn đường đi rất nhiều người trầm trồ, em trai khuôn mặt nhỏ nhắn ngượng ngùng nhưng vẫn cũng rất thích anh trai cưng chiều liền như vậy ôm lấy trán cao của cậu mà mỉm cười.
Lớp học của em trai ở tại lầu hai, cô giáo đã chờ sẳn ngoài cửa liền niềm nở đón tiếp
- Chắc đây là bạn học Vô Tâm rồi a~
Em trai trên vai tên là Vô Tâm, nhớ ròi!
|
Đem em trai nhẹ nhàng đặt xuống, em trai thua mình 2 cái đầu, càng nhìn càng yêu thích em trai a~
Đem thẻ tính dụng đưa cho em trai, một tấm thẻ hắc kim làm dây lên bao bạo động trong lòng những người biết giá trị, nhưng e trai rất ngây thơ cho là nhận, còn yêu thích cảm ơn anh trai.
Hôn lên trán cậu một cái:
- Trưa anh sẽ đón!
Xong liền quay đi không biết khuôn mặt của cậu nhóc đằng sau đỏ ửng.
Lái xe đến trường cũng là chuông reo vào tiết, cậu chân thon dài nện bước về lớp học, nghiêm túc ngồi nhắn tin cùng Từ Hoắc ở nhà.
+ Khinh cầm thú:
- Khi nảy không thấy anh, là đi đâu?
+ Hoắc bảo bối:
- Đi lấy chiếc xe hôm qua ở chổ quán rượu! Nghe nói sáng nay ngài đưa thằng nhóc tới trường, cảm giác thế nào?
+ Khinh cầm thú:
- Rất tốt! chỉ là sáng nay có chút chuyện.
+ Hoắc bảo bối:
- Chuyện gì?
+ Khinh cầm thú:
- Sáng nay nó chạy ra đưa sandwich, mà sandwich đó lại có thuốc kích dục, trên người thằng bé không có người đó nên chắc là có người sắp đặt. [ icon nhúng vai ].
+ Hoắc bảo bối:
- ( Đang nhớ lại hồi ức khi ngài bị hạ thuốc-ing ) [ icon ngại ngùng ]
Ừm lần đó bị hạ thuốc là vào năm đầu tiên cao trung, cũng là lần đầu tiên cùng Từ Hoắc xảy ra mối quan hệ này. Nghĩ lại cũng thật hoài niệm, Từ Hoắc lúc đó chuyện gì cũng không biết bị thao đến mức nằm liệt trên giường một ngày.
+ Khinh cầm thú:
- Lát về muốn ăn gì?
+ Hoắc bảo bối:
- Compo 6 tart trứng hoa quả của tiệm bánh Kiều Ký nha!!! [ icon tung hoa tung hoa ]
+ Khinh cầm thú:
- Thế lưng còn đau không?
+ Hoắc bảo bối:
- Đã dán cao rồi! [ icon khổ sở ]
+ Khinh cầm thú:
- Liền qua phòng tôi lấy thuốc mở bôi ở nơi đó!
Biểu tình đang uống nước của Từ Quản Gia có chút sặc sụa, hai lỗ tai nhịn không được đỏ ửng, còn nhớ sáng nay chỉ cần cham vào đã không thể kiểm soát.
+ Hoắc bảo bối:
- Cầm thú [ icon che mặt ]
Cậu bên này nhìn dòng tin nhắn khẽ cười, xong cũng thật ngiêm túc dặn dò.
+ Khinh cầm thú:
- Đặc trong tủ đầu giường bên phải.
+ Hoắc bảo bối:
- Đã bảo là biết rồi! [ icon chu mỏ ]
Xong Từ Gia ở nhà mặt đỏ như gấc chụp một tấm hình chiếc bàn trà cậu đang ngồi nhâm nhi để đổi đề tài.
- [ Hình ảnh ] [icon vui vẻ] đang uống trà, đang làm gì?
+ Khinh cầm thú:
- [ Hình ảnh ] [icon mặt than] đang bị mấy bạn cùng lớp nhìn.
Tấm ảnh chụp ào chiếc cửa sổ được mài khắc tin tế, kính được lau trắng bóng, chụp một phát liền thấy biết bao gương mặt đang nhìn vào cậu.
+ Hoắc bảo bối:
- [ icon cười tủm tỉm ] Là đo nhan sắc không bình thường a~
+ Khinh cầm thú:
- Chính là nhan sắc không bình thường này khinh bạc anh tối qua.
Khinh cầm thú bên nay một kiểu nhàn tảng còn bên Tống gia Hoắc bảo bối ngoài đờ mờ thì vẫn là đờ mờ.
- Hôm nay còn phải rước em trai, có hay không nên mua cho nó quà?
+ Hoắc bảo bối:
- Độ tuổi này với giáo dưỡng bình thường thì mua quà là game hay mấy đồ thể thao thì ổn!
+ Khinh cầm thú:
- Đã hiểu, thế sẳn tiện có muốn mua gì không?
+ Hoắc bảo bối:
- Chọn cho tôi một cái đồng hồ là được, lần làm đầu tháng nó rơi xuống từ ban công nên vỡ rồi!
+ Khinh cầm thú:
- Được, vẫn là hiệu cũ?
+ Hoắc bảo bối:
- Ừm, còn phải là loại không phát ra tiếng kim! [ icon trái tim ]
Khinh Cầm Thú bên này nhớ lại đầu tháng cùng Hoắc bảo bối làm đại sự, ở ban công tĩnh mịch thân thể Hoắc cứ như bạch ngọc dưới trăng, xinh đẹp vô cùng, tiếng rên ngân nga vẫn còn vang vọng.
+ Khinh cầm thú:
- Sáng ông nội nói muốn gặp cháu dâu.
+ Hoắc bảo bối:
- Không gặp, đều tại ngài nói với ông cụ! [ icon quay mặt tức giận ]
+ Khinh cầm thú:
- [ghi âm] [icon nhún vai]
Hoắc bảo bối ở nhà đang chỉ thị người hầu tưới vườn hoa, tiện tay nhắn nghe.
Bên trong là giọng của ông cụ : 'Con với Từ Hoắc quan hệ như nào ông điều biết, nó không gặp trực diện với ông, liền sắp xếp cho con hôn phu'
Gân xanh nổi lên một cục, Hoắc bảo bối trực tiếp ghi âm gửi cho lão công nhà mình.
+ Hoắc bảo bôi:
- [ghi âm]
Cậu mỉm cười lấy tai nghe cấm vào, sau đó nghe giọng bà vợ nhỏ tức giận:' Hôn phu cái beep, chính là thách ngài dám bỏ tôi '
Liền như vậy thành thật ghi âm một đoạn âm thanh gửi về.
+ Khinh cầm thú:
- [Ghi âm]
Vốn còn tưởng lại là ông cụ kia, không ngờ nghe được giọng nói trầm lặng kia có chút ngẫn người:' Ừm, là không dám bỏ em.'
Liền lấy hai tay che đi khuôn mặt đỏ bừng, bạn học Hoắc 28 tuổi liền như vậy bị một cái 18 tuổi nam nhân làm cho cả một buổi sáng đều cười ngây ngô.
+ Hoắc bảo bối:
- Như vậy thì tốt [icon trái tim]
+ Khinh cầm thú:
- Phải đi khám sức khỏe đầu năm, đừng làm quá sức. [icon mỉm cười]
+ Hoắc bảo bối:
- ừm!
Sau đó hắn phải đi khám sức khỏe, tầm chừng 15 phút thì được hiệu trưởng thông báo cho ra về.
Khi nảy có nhìn qua thời khóa biểu của lớp em trai, hôm nay lớp em trai có 3 tiết.
Vậy là khoảng một tiếng nữa, hắn ghé qua hiệu đồng hồ sầm quất nhất thủ đô, tỉ mỉ chọn đồng hồ cho Từ Hoắc.
Chọn một hơi liền phân vân hai chiếc đồng hồ, một chiếc ngọc sopia xanh lam, mặt đồng hồ còn gắn những chữ số la mã độc đáo mà Từ Hoắc thích, chiếc còn lại mà chiếc mạ vàng mặt thường nhưng có đính kim cương ở khắp mặt trong, lại nó những chổ chạm khắc cổ điển mà Từ Hoắc thích.
Sau khi dặn dò nhân viên tinh chỉnh và kiểm tra một chút cậu liềm đem cả hai chiếc đồng hồ về cho bà vợ nhỏ. Rồi đến tiệm bánh như lão bà chỉ định mua bánh.
Sau đó cũng chẳng tốn thời gian lắm chọn cho em trai một đôi giày thể thao đắt tiền, size giày sáng nay để ý là 36 thì phải.
Xong liền thấy sắp tới h liền đi đón em trai, sau khi đậu xe ở bóng râm bên kia đường, liền băng qua đường vào trường mà đón em trai.
Sự xuất hiện của cậu ở trước cửa ngay khi trống đánh làm các bạn trong lớp và toàn khối của em trai xôn xao không thôi, thấy em trai mặt mài ểu oải liền tiến vào giúp em trai thu dọn cặp sách, sau đó liền bế lên bằng 1 tay, còn một tay cầm cặp.
- Hôm nay An lão sư cứ giảng đi giảng lại đúng một bài làm em thực buồn ngủ!
Em trai Vô Tâm đầu nhỏ tựa tựa vào bò vai rắn chắc của cậu, mà ngủ thiếp đi.
Đặt em trai lên xe, sau đó liền chạy về nhà. Ôm em trai thật chậm rãi từ xe ra và cầm theo 2 chiếc đồng hồ của Từ Hoắc còn lại điều để người hầu mang ra.
Đặt em trai lên sopha, liền quay qua thấy Từ Hoắc đang cười tủm tỉm:
- Ra dáng anh trai a~
Cậu không để ý đưa cho giỏ xách của cửa hàng đồng hồ cho Từ Hoắc, sau đó cởi ra áo vest của đồng phục đắp cho em trai sau đó liền đi tắm.
Khi nảy lúc kiểm tra sức khỏe liền nhìn thấy nữ y tá tùy tiện sờ bậy mà lại không muốn ồn ào, muốn về nhà nhanh nên bây giờ phải kì rửa sạch sẽ.
Từ Hoắc hưng phấn nhìn hai chiếc đồng hồ mà ảo nảo, đúng là cung Xử Nử.
Lúc định mang thử lên tay thì thấy một số đường nét lạ trên măt sau đồng hồ, không tin được mà nhìn một dòng chữ được khắc uốn lượn ý như nét bút tay của lão công nhà mình.
' Chính là không dám bỏ em '
Còn bên chiếc đồng hồ kia là một dòng chữ in theo khuôn khổ in ấn
' Từ Hoắc, Tống Khinh độc thê '
Liền nhịn không được cười ngốc sau đó cất hai cái đồng hồ vào phòng sau đó liền đi lên coi cậu đang làm gì. Hoắc bảo bối vừa vào hắn từ phòng tắm bước ra.
- Sao vậy?
Cậu mỉm cười hỏi, lấy khắn đầu ướt đẩm mà chà chà lên lớp tóc undercut gọn gàng của Từ Hoắc. Từ Hoắc liền không nhìn đến mà giúp cậu chọn đồ ở nhà cho thoải mái, liền bất ngờ bị tấn công từ phía sau.
Tay cậu mờ mẫn xuống nơi cửa động mà chà qua thử, liền nhíu mài nói:
- Sau còn chưa bôi thuốc mở.
Sau đó liền đi đến tủ cảnh giường mà lấy ra tuýp thuốc mở, liền lấy một ít ra tay sau đó như cũ luồn tay vào và xoa xoa ở nơi hạu huyệt xưng táy.
- Mở chân ra một chút.
Từ Hoắc chọn đồ liền như vậy mà nghe lơi banh chân ra, cho Lão công thao thuốc mở, thế nhưng càng thoa càng thấy vui vẻ mà cho hai ngón tay vào bên trong, Từ Hoắc cũng thấy kì lạ bởi vì thuốc mở lạnh ngắt mà mất cảm giác nên khi thuốc bắt đầu ngấm xuống liền không nhìn được ngã người vào lòng cậu, âm thanh rên khẽ vang lên:
- Ah! hah~
Liền quay đầu cùng cậu hôm cuồng nhiệt.
- Anh, hầu trưởng bảo là đã làm xong bữa xế muốn em với anh cùng ăn!
Giọng cậu em trai phát ra từ điện thoại ngoài cữa, nhưng anh trai trông này lại bận rộn khiến lão bà vui vẻ, sau khi ra một lần da vẻ nhìn có vẻ căng bóng liền giúp cậu mặc đồ, sau đó 2 người cùng đi ra, em trai vẫn còn đứng đó đợi, thất vậy cậu liền bế bỏng nó lên đặt ở trên vai, cả nhà 3 người liền xuống phòng khách ăn điểm tâm xem tivi.
|
- Nếu ngài vẫn tiếp tục chịu đựng thì có một ngày ngay cả nói ra cũng chẳng thể được, huống hồ là buông bỏ...
Cậu tĩnh dậy trên chiếc ghế lái trong xe, chiếc siêu xe nổi bật trên con phố trước một chung cư tầm trung. Điện thoại âm ĩ những tiếng chuông, toàn thân cậu chỉ toàn mùi rượu, ngáp dài một thân cao lớn tiến ra khỏi siêu xe hướng tới cửa hàng tiện lợi gần đó.
Sau khi mua bàn chải và kem đánh răng liền hướng tới toilet đánh răng rửa mặt, sau đó mua thêm cà phê pha sẳn cùng sandwich, khuôn mặt điển trai giờ đây mang thêm chút từng trãi, mái tóc undercut gọn ràng năm đó giờ đã được để dài búi thành búi nhỏ phía sau, khuôn mặt góc cạnh bao phủ bằng bộ râu cắt tỉa gọn gàng thập phần soái.
Dù biết trước mối quan hệ nhất thời kia rất nhanh sẽ tan vỡ nhưng hai người vẫn luôn để cho nhau một vị trí ở trái tim, cậu và Từ Hoắc vào năm tuổi cả hai tròn chục đã chia tay nhau. Hắn cùng tình yêu đích thực đời mình cùng nhau di dân sang Anh còn cậu thì lại trở về kim bài độc thân nổi danh nhất ở thủ đô.
Qua 5 năm, cũng chẳng thay đổi gì ngoài việc cha cậu cùng người vợ năm đó từ trên trời rơi xuống kia đã ly thân, cậu em trai thì theo mẹ liền không cùng cậu gặp mặt đã gần 4 năm.
Lái xe về nhà, không còn là dinh thự nổi danh xa hoa của Tống gia mà là một khu biệt thự cao cấp của thành phố.
lái xe vào gara cậu liền ngáp ngắn ngáp dài tiến vào trong biệt thự, liền nhìn thấy một thân thon dài bộ dáng với bộ vest xanh thẩm tôn lên nước da trắng ngần của người đàn ông với khuôn mặt ngũ quan lạnh giá kia không như cậu cao lãnh trầm lặng của lão là một loại âm lãnh nhưng cuốn hút.
- Tài liệu trên máy tính!
Người nọ là Cố khắc Minh, ông trùm hắc đạo châu Á, hơn nữa còn là người có ảnh hưởng lớn đến bạch đạo, nhắc đến tên thì ai cũng khiếp sợ. Còn cậu thì chỉ nhìn người này bằng nữa con mắt, nói một câu liền hướng bếp đi hâm nóng sandwich.
Khi hâm xong người nọ vẫn ngồi đó đọc báo, lão hỏi:
- Tối qua đi đâu?
Cậu như không quan tâm chỉ chuyên tâm ăn xong sandwich, giọng nói băng hàn:
- Lấy tài liệu và đi đi!
Ngay lập tức lão đập tờ báo xuống bàn, đi tới nắm lấy cổ tay của cậu mà giật lại khiến cậu phải quay mắt nhìn, nhìn nhau trong đôi mắt đối phương cậu nhếch môi ngăn cho sự chua chát sắp làm khóe môi rung rẩy mà bật tay ra khỏi cánh tay luôn lạnh giá kia.
Lần đầu tiên gặp lão, cậu 12 tuổi đã luôn in sâu vào tầm trí, lần thứ 2 là vào năm 18, uống giúp lão một ly rượu chứa xuân dược mới xảy ra mối quan hệ với Từ Hoắc, lần thứ 3 là vào năm 20 vào ngay ngày tiễn Từ Hoắc cùng người ấy của anh đi Anh, vào lúc đó đã lão xuất hiện cứ như một loại cố tình, cố tình quá chối sáng khiến cậu không buông bỏ được.
- Chỉ vì một nữ nhân mà...
- Câm miệng!
Vào năm 23 tuổi là lần thứ 4 cậu gặp lão cũng là lần đầu tiên hai người chính thức gặp nhau, tại một lần đấu giá, cậu đỡ giúp lão 1 đao từ đó hai người liền trở thành bạn hữu, cậu vẫn luôn hướng mắt về lão đáng tiếc, tình cảnh ra đến nông nổi này là vì một lần say rượu lão đã cùng chị gái cậu- người cháu gái ông nhận nuôi từ nhỏ cùng cậu lớn lên, là một cô gái thánh thiện, chị luôn tốt bụng luôn là chỗ dựa tinh thần của cậu, ngày đó khi thấy chị thân thể vô ngần những mảnh tím bầm, nhìn thấy giọt mắt tuyệt vọng của chị khi nhìn thấy cậu, cậu hiểu dù không muốn thì mối tình đơn phương này cúng phải kết thúc rồi.
Cũng đã một tháng trôi qua từ hôm đó, chị cũng đã hồi phục lại, cậu cũng đã nhanh chóng bàn giao công việc cùng tài liệu, đáng lẽ ra hôm nay là ngày bàn giao những tài liệu cuối cùng cậu sẽ cùng chị trở về chính gia ở Pháp không ngờ lão lại xuất hiện.
- Chỉ là vô ý mới cùng nữ nhân đó xảy ra chuyện như vậy,lúc đó tinh thân tôi không tĩnh táo-
- Cố Tiên Sinh ngài nghĩ tôi quan tâm đến ngài có tĩnh táo hay không à?
- Nhưng tôi quả thật không cố ý...
- Câm miệng!
Thường ngày cùng lão là bạn hữu, cậu cảm thấy như vậy là đủ rồi nhưng thật ra không đủ, tới lúc này mới thực hối hận nếu đem lão khóa ở cạnh mình, nếu nhanh hơn một bước cùng lão ở cùng một chỗ thì chắc mọi chuyện đều không ra đến nổi này.
Đem chiếc vali của chị đi, ngẫm lại lời nói của Từ Hoắc quả thật chí lí, là bản thân sai rồi. Đúng là sai một li đi một dặm.
- Pằng!
Một âm thanh quen thuộc vang lên trên nền đất đã có một lỗ thủng, với ánh mắt cười cậu nguy hiểm nhìn tới người vừa nổ súng:
- A Diễn, cậu muốn gì ở tôi đây?
A Diễn là một đàn em dưới chướng của lão khá thân quen với cậu, lão nghe thấy tiến động cũng tiến nhanh đi ra:
- Tống Khinh, tôi không biết chủ nhân đã đắc tội gì cậu nhưng tôi không thể không nói, cậu nỡ bỏ phí ngần ấy năm sao?
Lời nói của cậu ta khiến tôi chựng lại, lão cũng khẽ nhíu mài, cậu ta quỳ xuống:
- Có thể chủ nhân không để ý nhưng từ lần đầu tiên tôi bắt gặp câu vào 13 năm trước, tôi biết cậu sẽ là người ở cạnh ngài ấy, sở thích của ngài ấy, khẩu vị của ngài ấy, ngay cả chi tiết nhỏ nhất, cậu điều rõ hơn một người đã theo ngài ấy nhiều năm như tôi, Tống Khinh, không phải cậu luôn luôn nhường nhịn những thói xấu của ngài ấy sao? Tha thứ cho ngài ấy lần này không được sao?
A Diễn sát thủ máu lạnh nổi danh hắc đạo lại quỳ dưới chân cậu nực cười làm sao.
- Nói xong rồi đúng chứ!
|