*Chap 5* {Hộc...Hộc..hắn ta ngày càng thật quá đáng....rõ ràng mình với hắn là con trai mà sao lại đùa giỡn với mình như vậy....hắn còn làm lộ liễu trước đám đông nữa chứ...cứ cái đà này chắc sau này mình khỏi mong lấy vợ luôn quá >.<.........AAAAAAAAAAAAAAA....aaaaaaaa.....tên Ngô Minh Khôi kiaaaaaaaa.......ta ghét nguoiiiiiiiiiiiiiiiii }-Tiểu Vỹ đỏ mặt, gào thét Mới không chỉ bao nhiêu lâu mà đã có biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, làm cậu luôn chìm trong lo lắng, phập phồng. 6h30-tại CLB Clup CLB này bản chất là một quán bar khép tiếng, là địa điểm ăn chơi của những tay giàu có, một nơi vô cùng sang trọng, sa sỉ, tráng lệ khác với nhiều so với thế giới bên ngoài.Là nơi hội tụ rất nhiều hoa khôi, mỹ nam từ nhiều nơi khác nhau, họ đến đây không chỉ để vui chơi, tán gẫu với nhau mà họ còn đến vì để cạnh tranh độ hot của nhau và cứ mỗi năm CLB lại tổ chức cuộc thi chọn ra một hoa khôi,mỹ nam xuất sắc,sắc xảo nhất của CLB. Và Minh Khôi cái tên đã thành lập ra CLB này cũng là tên mỹ nam được xem là kẻ có độ cuốn hút nhất, chưa ai có thể đánh bại được vị trí của hắn. Anh ta thành lập CLB này là để thỏa mãn tính trăng hoa và để tìm người con gái mà hắn luôn chờ đợi,nhưng đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được người con gái hoàn hảo ấy, không biết bao nhiêu người con gái đã bị anh ta chia tay, mà họ đều là những hoa khôi đẹp nhất CLB, hắn ta nhận ra rằng họ không phải người mà anh luôn tìm kiếm. Đùng...Đùng....Đùng.... Mọi người ai cũng đều chìm đắm, hòa mình trong dòng nhạc sôi động. Ai đều khoác trên người những bộ đồ vô cùng sang trọng và đắc tiền, họ nhảy nhót, tình tứ và đều đua thể hiện mình trước đám đông. Một lát sau, nam vương của CLB xuất hiện khiến ai cũng phải đưa mắt nhìn ngưỡng mộ,đầy ngơ ngác, thân hình nở nang của Minh Khôi đang hằn lên đầy cuốn hút trong một chiếc áo sơ mi đen tay dài,chiếc quần jean đen,trên cổ đeo sợi dây chuyền mặt đầu lâu bằng vàng,...Các cô nàng hoa khôi ai cũng nhảy múa hết mình,phô diễn những đường cong quyến rũ để thu hút ánh nhìn tử Minh Khôi,.Anh ta từng bước tiến vào trong và từ trong đám đông một cô gái vô cùng xinh đẹp,đang khoác trên người một chiếc đầm dài màu đỏ đầy thu hút đang từng bước tiến gần lại hắn,cô ta câu hai tay lên cổ hắn, ngước mắt nhìn vào hắn: "Anh đến rồi à! Hôm nay anh thật hấp dẫn"-rồi cô ta định sẽ hôn vào bờ môi quyến rũ Minh Khôi nhưng cậu ta không quan tâm quay mặt đi chỗ khác.Cô ta thấy vậy, cũng ngưng lại,buông hai tay xuống và nở một nụ cười đầy gian mảnh, nói: "Cuối cùng anh cũng sẽ thuộc về em, không có người con gái nào ngoài em xứng đáng trở thành bạn gái của anh đâu,Minh Khôi à!" Minh Khôi cũng không thèm nhìn cô ta, nhếch mép cười rồi tiếp tục tiến vào trong,ai cũng ngước mắt nhìn theo từng bước đi của hắn ta. Cô gái đó là Hoàng Mi, là hoa khôi được đăng quang vào năm ngoái, con gái của một thương gia giàu có, cô ta hơn Minh Khôi một tuổi,, cũng là hoa khôi khối 12 của trường mà Tiểu Vỹ đang học. Trong khi đó,Tiểu Vỹ thì đang ra ngoài để mua những đồ sinh hoạt lặt vặt,đồ dùng cá nhân.Do chỉ ra ngoài một chút nên cậu đã bỏ cặp kính nặng trịch kia ở nhà , Tiểu Vỹ chỉ mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi trắng, chiếc quần jean xanh nhưng xung quanh cậu vẫn tỏa ra một sức hút vô cùng mãnh liệt, gương mặt ấy thật đẹp,hoàn hảo, sắc đến mọi góc cạnh,nhưng cái vẻ đẹp ấy lại là của một người con trai. Đi đến đâu ai cũng nhìn theo,đều cũng nhầm tưởng cậu là con gái: "Woa! Cô ta đẹp quá!Mà sao lại để tóc ngắn nhỉ?" "Con gái gì mà mặc đồ con trai thế nhỉ?"vvv thị dân ai cũng bàn tán xôn xao Tiểu Vỹ không để ý xung quanh nên chưa hay biết mọi người đang bàn tán về mình, cậu vẫn chăm chú xem mình còn phải mua những thứ gì nữa "Hừm! Cái này, cái này có rồi....Hura đầy đủ hết rồi! Về nghỉ thôi"-Tiểu Vỹ thở phào nhẹ nhõm ,tay thì ôm cả chồng đồ mang về. Đang trên đường về,bỗng một đám thanh niên chặn đường cậu, mặt cười gian tà: "Woa cô em chẳng phải xinh đẹp quá hay sao? Sao lại đi một mình cô đơn quá vậy, đi uống nước với tụi anh tý được không?" " Anh kêu ai là con gái vậy hả! Tôi là con trai, mấy anh nhìn lầm rồi đấy, xin tránh đường cho ,tôi còn phải về!"-Tiểu Vỹ mặt giả vờ lạnh lùng "Sao có thể lầm được, cô em lung linh đến thế cơ mà thì làm sao lại có thể là con trai được!Làm gì mà tụi anh lại đi chọc một đứa con trai được chứ!" {Toi rồi sao đây! Mình mà không tìm được cách thoát thì chết chắc. Đã vậy thì....} "Á. Ban nhạc SNSD kìa!!" Đám thanh niên ấy liền quay lại: "Đâu đâu....có thấy gì đâu.."-Quay mặt lại thì gấu con Tiểu Vỹ đã chuồn bỏ chạy trước, bọn thanh niên ấy liền đuổi theo. "Chạy đâu cho kịp hả bé yêu!!"-Tiểu Vỹ giờ đã bị bao vây, không còn đường chạy thoát ">o<......AAAAA......BỚ NGƯỜI TA CƯỚP SẮC, CƯỚP SẮC......>o<"-Gấu Tiểu Vỹ dùng hết nội lực hét thật to, ôm mặt ngồi xuống đất. Bốp...bốp....bốp.... Tiểu Vỹ ngước lên thì nhìn thấy một người con trai tướng tá cao ráo, cậu ta mặc một chiếc áo sơ mi đỏ giằng co với đám thanh niên kia,một chọi đến 7,như chớp nhá anh ta đã hạ gục tất cả một cách nhanh chóng. Cậu nhận ra anh ta đẹp không thua kém cả Minh Khôi,anh ta phủi tay rồi chạy lại, ôm trầm Tiểu Vỹ vào lòng, hôn nhẹ vào trán cậu: "Cho tớ xin lỗi vì đã không đến sớm hơn, cậu có làm sao không? Gặp lại cậu tớ vui quá Tiểu Vỹ à!" Mặt Tiểu Vỹ đầy ngơ ngác..... *Chuyện gì đang xảy ra vậy...anh ta là ai?*-Chap kế sẽ rõ ~Kiyomi~
|
*Chap 6*
Không hiểu vì sao cái ôm này khiến cho Tiểu Vỹ cảm thấy lòng mình thực sự nhẹ nhõm và ấm áp đến lạ thường nhưng không một chút gì bối rối hay ngại ngùng. Anh ta là ai mà lại đem đến cho cậu cảm giác bình yên đến như vậy, cái cảm giác ấy sao mà gần gũi,thân thuộc quá! Và tự nãy đến giờ anh ta cũng không nói một lời nào mà vẫn ôm chặt lấy Tiểu Vỹ như không muốn xa rời cậu dù chỉ một phút,một giây nào đi nữa.Ai đi ngang qua đều cũng phải nhìn hai người không rời mắt, xì xào to nhỏ: "Wow.Đúng là nam thanh nữ tú đẹp đôi thật...." "Lãng mạng quá đi mất!Ganh tị thật"....vvv Bây giờ mặt Tiểu Vỹ mới bắt đầu đỏ lên vì ngại, còn hắn ta cứ ôm cậu không thôi mặc cho người ngoài nói gì.Cậu bèn phải lên tiếng để phá đi không gian ngượng ngùng này: "Anh là........?" ............ Bây giờ hắn ta mới từ từ thả cậu ra và đưa ánh mắt hớp hồn ấy nhìn thẳng vào gương mặt đáng yêu của cậu: "Em thật sự không nhớ anh là ai hả... gấu con?" Tiểu Vỹ nghiêng đầu suy nghĩ và mới nhận ra người đã đặt cho cậu cái nickname ấy...chỉ có thể là người đó....không thể là ai khác... "Anh Khải Nguyên!"-Tiểu Vỹ hét lên sung sướng rồi nhảy lên ôm lấy anh ta Niềm sung sướng,hạnh phúc khó tả ấy đang dần hiện lên trên gương mặt anh: "Bây giờ em mới ra anh à! Em vô tâm với anh thật đấy!" "Em xin lỗi! Lâu lắm rồi không gặp lại anh. Mà giờ anh giờ thay đổi nhiều quá, cao ráo, đẹp trai hẳn ra ấy......Mà sao anh lại có thể nhận ra em hay vậy?" Khải Nguyên lấy tay phải của mình dịu dàng chạm vào gương mặt như thiên thần của Tiểu Vỹ: "Sao anh lại có thể quên được gương mặt này được.....cũng đã gần chín năm, em vẫn không thay đổi gì cả ...mà còn giống con gái hơn trước kia " Tiểu Vỹ lấy tay vỗ lên vai Khải Nguyên: "E hem! Anh có tin em cho anh nếm mùi kungfu panda hay không mà dám chọc em như vậy hả!" "Tin mà! Anh tin mà!Tiểu Vỹ của anh coi vậy chứ vẫn hung dữ như xưa ấy!" "Chết anh này...Còn dám nói em hung dữ nữa hả..." Hai anh em cùng đùa giỡn với nhau một cách vô tư, cả hai đều cảm thấy rất vui và cảm giác cứ như những tháng ngày vui vẻ trong quá khứ đã quay trở lại *Cái ngày ấy thật khó quên....* "Oa Oa Oa....."-Tiểu Vỹ bị mấy đứa nít quỷ trong trường ghẹo đến nỗi khóc mãi không thôi "Tụi bây lại khám xét xem em nó có phải con gái hay không nào! Hehehehehehe" ....... BỐP Tên cầm đầu của bọn bị Khải Nguyên cho một cú đấm thật mạnh vào mạnh,máu mũi của hắn bắt đầu chảy ra không ngừng, tên ấy thấy vậy mặt trắng bệt, ôm mũi mà bỏ chạy khóc một cách nức nở. "Mày...mày là tên nào mà dám xía vào chuyện của tụi này vậy hả?" "Tụi bây không cần biết tao là ai, khôn hồn thì mau biến đi, đứa nào dám tiến 1 bước thì tao sẽ cho tụi bây giống tên kia, ông đây ghét nhất ai ỉ mạnh hiếp yếu" Bọn chúng nghe xong ai cũng đều xanh mặt rồi bỏ chạy hết. Khải Nguyên tiến lại gần rồi ngồi cạnh bé Tiểu Vỹ đang ôm mặt khóc dưới góc cây "Em có sao không vậy!" Tiểu Vỹ giờ mới dám ngước mặt lên, đôi mắt to tròn,long lanh đang ướt đẫm những giọt nước mắt, mặt thì mếu máo rồi cậu đột nhiên ôm thật chặt lấy Khải Nguyên khóc ngày càng to.Thấy vậy cậu cũng rối quá nên đành dịu dàng dỗ dành Tiểu Vỹ: "Ngoan nào! Ngoan nào! Gấu con nín đi anh Nguyên mua kẹo cho ăn chịu không?" Tiểu Vỹ nghe vậy đột nhiên nín khóc hẳn , lấy tay dụi đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên hàng mi bé nhỏ, giương cặp mắt tròn xoe, miệng cười tủm tỉm đáng yêu: "5 cây kẹo mút nhá" Khải Nguyên đang bị cuốn hút bởi gương mặt baby ấy, thật đáng yêu quá đi mất, giờ cậu chỉ muốn ngắt vào má Tiểu Vỹ một cái thật đã nhưng sợ cậu sẽ khóc nên không dám "Ừm! Chỉ cần gấu con nín anh hứa sẽ mua cho" Tiểu Vỹ mặt sáng rỡ, cười toe toét.Tính trẻ con của cậu cũng khiến cho Khải Nguyên cũng không thể nhịn cười được.Và cũng kể từ ngày hôm ấy hai người càng trở thành bạn thân thiết với nhau hơn.Do Khải Nguyên lớn hơn cậu 3 tuổi nên Tiểu Vỹ luôn xem cậu là một người anh trai lớn luôn dẫn dắt, che chở cho cậu. Và Khải Nguyên từ đó cũng đã tự hứa với lòng mình rằng sẽ luôn bảo vệ gấu con để giữ mãi nụ cười ấy đến khi nào anh gặp được một nửa còn lại của đời mình. Và cho đến một ngày...mẹ Khải Nguyên mất do tai nạn giao thông nên cậu phải xa đứa em Tiểu Vỹ sang Mĩ sống cùng ba. Khải Nguyên cũng đã tranh cãi, phản đối rất kịch liệt với gia đình nhưng tất cả đều vô ích. Rồi cuối cùng cái ngày đó cũng đến "Anh Khải Nguyên! Đừng bỏ em mà....hức hức...."-bé Tiểu Vỹ khóc sưng cả mắt "Không!....Anh hứa là sẽ về thăm em mà! Đừng khóc nữa mà.Ngoan nào gấu con của anh..."-Khải Nguyên ôm lấy Tiểu Vỹ đầy luyến tiếc, tay xoa xoa đầu cậu, nhưng lòng thì lại đau như cắt vì cậu biết chắc rằng lần này ra đi thì sẽ không có ngày quay trở lại. "Anh đi rồi, không ai bảo vệ cho em được nữa. Vì vậy hãy hứa với anh sau này em sẽ luôn sống mạnh mẽ, sống thật tốt nhé!" Tiểu Vỹ gật đầu, rồi lấy trong túi ra một viên kẹo nhỏ đặt vào lòng bàn tay Khải Nguyên: "Khi nào ai làm cho anh buồn hãy lấy viên kẹo này ra, viên kẹo này chính là Tiểu Vỹ sẽ luôn bên cạnh anh và sẽ luôn làm anh Khải Nguyên cười" ...Lời nói an ủi cũng như sự thơ ngây của Tiểu Vỹ lại làm cho anh đau lắm,đau lòng lắm Và rồi chuyến bay ấy đã cất cánh, cả hai đứa trẻ ai cũng cảm thấy buồn... ................................................................................ "Đúng là lâu lắm rồi nhỉ, không ngờ anh lại có thể gặp được em trong cái hoàn cảnh này....hai ta chắc có duyên trời định Tiểu Vỹ nhỉ?...mà em đang đi đâu mà gặp bọn côn đồ vậy?" "Em đi mua đồ dùng cá nhân ấy mà, mua xong rồi đang trên đường về thì mới vô tình gặp được anh" "Uả! Vậy bịch đồ của em đâu rồi???" "Đây nè chứ đâu...em đang cầm đây này..."-Tiểu Vỹ giơ tay phải lên, nhưng bịch đồ thì không có.Cả hai cùng nhìn nhau dáo dác, gấu con Tiểu Vỹ bị đứng hình một hồi lâu ...... ....... ....... "AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA. .....Bịch đồ của em đâu mất tiêu rồi......!!!>.<!!!. Chết rồi. Không lẽ nãy lo chạy mà bỏ quên rồi. O.o" *Lúc nãy..... Minh Triết đang đi mua vài quyển sách về đọc, trên đường về thì vô tình bắt gặp một cái túi đồ to nằm chèo queo giữa đường "Uả bịch đồ của ai mà bỏ giữa đường giữa xá ấy vậy cà?....Gì đây ...hóa đơn, khách hàng.. Tiểu Vỹ..."-Cái tên ấy làm anh ta chợt nhớ ra cái tên ngố ở chung với cậu ta "Không lẽ của cậu ta..." Minh Triết nở một nụ cười lạ lùng, vác túi đồ lên vai rồi đi về*
"OoO Hình như em có linh cảm túi đồ của em bị đứa nào lấy mất rồi......huhuhu......không chịu đâu, công tình nãy giờ em đi mua." Khải Nguyên lấy tay xoa nhẹ vào đầu Tiểu Vỹ, gương mặt bối rối ấy của cậu khiến anh không thể nhịn cười được nữa "Hahahaha...gấu con của anh vẫn ngố, đáng yêu như ngày nào , chẳng thay đổi" Và cũng lâu lắm rồi Khải Nguyên mới cười to như thế.. "Anh chọc quê em đó hả....boxy không thèm chơi với anh nữa đâu..." "Thôi thôi! Cho anh xin lỗi. Ngoan đi anh dắt em đi chơi" "Đi chơi hả? Lâu lắm rồi không có ai dẫn em đi cả, toàn đi một mình nên. Nếu anh dẫn em đi thì thích quá, thích quá...."-Tiểu Vỹ liền vui vẻ hẳn lên, lòng thành trẻ con "Đi theo anh, anh sẽ dẫn em đến một nơi..."-Khải Nguyên nắm lấy bàn tay Tiểu Vỹ rồi cả hai từng bước cùng hòa vào dòng người đông đúc, tấp nập.
|
Sao k dag tiếp o phan kia.pan sợ j chu ban viet cho m.n doc chu co phai rieng ai dau.k phai sợ. Cố gag len la dk ma
|