Tình Cờ Yêu - Love By Chance (AePete) Bản Gốc
|
|
"Ừ, nếu như mày không yên phận ăn hết cháo của mày, tao sẽ mắng thêm một lần nữa." Nghe nói như vậy, cái tên tham ăn này sợ không được ăn nữa, liền mau chóng cúi đầu im lặng ăn hết tô cháo. Nhưng ánh mắt của thằng chả vẫn âm thầm lướt nhẹ trên người hai người, chỉ nhìn thấy Ae đang đẩy tô cháo mình vừa mới đổ ra trước đó tới trước mặt của Pete. Ánh mắt của loại người nhiều chuyện kia dần dần chuyển sang loại ánh mắt tràn đầy sự nghi ngờ. "Mày ăn đi, khỏi cần để ý tới nó." Ừ, không cần để ý tới tao nữa đâu, bởi vì tâm tư của mày đều đặt ở trên người Pete cả rồi mà. Nhìn đi, mặt của Pete sượng chín cả rồi, còn ngoan ngoãn gật đầu như vậy, vừa gật đầu vừa mỉm cười nhìn Ae? Chết tiệt, cái tên James.Pond này của tao đúng là tò mò mà, thực sự rất muốn điều tra xem tụi bay đang giở trò gì ở sau lưng tao, mày tốt nhất đừng để tao nắm được đằng chuôi của mày, tên dưa lùn, nếu không tao sẽ "công bố" cho toàn dân thiên hạ biết tụi mày "có gì đó mờ ám"(*) với nhau. - "有一腿" (từ lóng): nghĩa đen là "có một chân", ý nói những người yêu nhau khi ôm nhau hay làm cái vụ ấy ấy thì hai chân sẽ đan vào nhau. Dịch thành "gian díu" được không nhỉ? Cuối cùng, đứa con lai này cũng chỉ có thể chôn cái suy nghĩ, tò mò của cái loại hủ nam nhập xác này xuống tận dưới đáy lòng. Nhưng mà từ những gì vừa rồi cho thấy, bắt đầu từ giờ phút này trở đi...tao sẽ để ý đến tụi mày, có chết cũng phải bám theo hai đứa mày một bước cũng không rời... "Pete thích mày." "Hả?" Lúc xế chiều, Ae bắt chéo chân ngồi trên giường, một tay chống đầu tay còn lại đang lướt tin tức bóng đá trên điện thoại. Nghe thấy câu này, cậu ta ngoảnh mặt ngờ vực nhìn thằng Pond đang nằm trên chiếc giường bên cạnh. Pond nhìn thấy bản thân mình đã thành công trong việc dẫn dụ được sự chú ý từ bên kia, thằng chả gật đầu nhanh như tia chớp, trưng ra dáng vẻ như đã thấu tường mọi chuyện. "Nhưng mà tao dám khẳng định, nó có ý với mày, tao thấy nó lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt xấu hổ khi nhìn mày. Lúc mày đi rửa bát, nó còn ngây người nhìn theo bóng lưng của mày. Lúc mày đi rửa bát, tao còn cố ý hỏi nó, nó thích Hatano Yui hay là Maria Ozawa (*), mày biết nó trả lời sao không? Nó không xem phim AV, người anh em! Làm gì có thằng trai thẳng nào không xem phim AV chứ, chắc chắn nó là GAY rồi đó! Một thằng thư sinh, nho nhã, mỏng manh như nó, chắc chắn là Gay đó." Pond phân tích từng chi tiết một, nhưng lại khiến Ae cảm thấy rất khó chịu. - Maria Ozawa : sinh ngày 1/8/1986, tại Hokkaido, Nhật Bản. Ozawa Maria còn được biết tới với tên Miyabi, là một thần tượng AV nổi tiếng người Nhật Bản. "Mày bị điên à!" Dứt lời, Ae liền quay lưng lại đối mặt với tên đó, nhưng ánh mắt của cậu ta lại tràn đầy sự lo lắng dành cho tiểu thiếu gia kia. Nếu như mà Pond biết được sự thật, sau này Pete chắc chắn sẽ không dám nhìn mặt Pond nữa. "Tao không có bị điên! Vậy thì sao dạo gần đây hai bây cứ dính chặt lấy nhau?" "Tại nó không có nhiều bạn bè." "Nó đang theo đuổi mày chứ gì? Mày phải coi chừng đó, nam tính như mày vậy, không biết bị người ta YY (*) bao nhiêu lần rồi..." - YY : Một thuật ngữ mạng. Khi đề cập đến vấn đề giới tính thì YY thể hiện cho con trai đồng tính, chỉ thích những người cùng giới, không thích những người khác giới. Bình thường thì con gái gọi là XX, con trai gọi là XY. Ngoài ra, còn một ý nghĩa khá phổ biến đó là nói tới ai có ý tưởng "dâm", hoang tưởng trong trí tưởng cho việc "tự sướng". Bịch! Không cần nhìn cũng biết, một cái gối bay thẳng sang cái tên đang lải nhải linh tinh bên kia, Pond hét lên, Ae chỉ quay người đi và thẳng thừng nói : "Nếu như mày không biết gì về nó thì mày đừng nên nói năng lung tung thì hơn." "Vậy thì mày nói cho tao biết đi." Có nhiều lúc Ae cũng phải kêu khổ trong lòng, tại sao lại ở chung với tên này chứ, ông trời ơi, cho con đổi người khác được hay không? Nhưng mà suy nghĩ kĩ một chút, nếu như đổi thành ở chung với thằng Sun hay thằng Dear thì e rằng ba đời tổ tông nhà thằng công tử kia sớm đã bị tụi nó lật tung lên cả rồi. "Mày im mồm cho tao, tao đang bận xem tin tức bóng đá." Cậu ta chỉ đành giả vờ bình tĩnh như không nói, sau đó tiếp tục vờ như đang tập trung vào tin tức bóng đá trên màn hình điện thoại. Nhưng cái tên đần độn sát bên vẫn huyên thuyên không thôi, dùng khả năng tưởng tưởng phong phú của bản thân để mà phóng đại lên mối quan hệ giữa hai người, còn nói sự quan tâm chăm sóc của Ae dành cho tiểu thiếu gia vượt qua giới hạn của một người bạn bình thường. Ae chỉ đành lặng lẽ im tiếng. Pete thực sự rất đáng thương, sỡ dĩ tôi giúp đỡ, chăm sóc cho nó, bởi vì tôi đơn thuần chỉ muốn giúp đỡ nó mà thôi...chỉ là không muốn nó sau này sẽ phải rơi lệ thêm lần nào nữa giống như ngày hôm ấy, nguyên nhân thực sự chỉ có như vậy. Có lẽ Ae đã quên mất một điều này, chúng ta không muốn nhìn thấy ai đó rơi lệ, có những lúc loại cảm giác này không phải chỉ dùng một từ như "đồng cảm" là có thể giải thích được.
|
Chương 04 : Lời hứa (Promises)! Tao sẽ tự bảo vệ cho mày! Theo lời kể của Ae "Tao ghét vi tích phân!!!" Bạn đã bao giờ cực ghét một người nào đó và muốn đá người đó đi thật xa chưa, nhưng lại không thể làm như thế? Hơn nữa, người đó lại còn học chung một khoa, học chung một khoá, học chung một lớp với mình, lại còn là bạn tốt của mình! Đây chính là cảm giác của tôi đối với thằng Pond, cái thằng bạn này của tôi cứ hễ tan giờ học là than phiền mãi không thôi, đúng thật là làm mất bộ mặt của cả khoa. "Thiệt tình là tao nghe không hiểu gì hết!!!" "Vậy thì môn nào mày mới nghe hiểu hả?" Cái người đang nói chuyện đó là thằng Ping, nó xoay người sang hỏi, nó là một anh chàng đẹp trai rất tốt bụng, trước giờ chưa từng thấy nó khó chịu với thằng Pond như vậy bao giờ. "Ừ ha, đúng thật là không có ha!" "Thì chính là như vậy đó, hôm qua còn nói ghét môn vật lý, ngày hôm trước còn nói ghét môn vẽ kỹ thuật...thiệt sự không biết mày đang nghĩ cái gì, sao lại thi vô khoa Kỹ thuật này làm gì chứ!" Người đang nói chuyện này chính là Bow, một nữ sinh trong lớp của tôi, từ sau khi biết được con nhỏ từng giành được đai đen môn võ Taekwondo, mọi người đều giữ một khoảng cách nhất định với con nhỏ, không dám đến gần. Tôi cũng đã từng hỏi nó vấn đề này nhiều lần rồi, cho nên tôi cũng không lấy làm lạ khi nghe được câu trả lời từ nó, nó cười rồi sau đó nói : "Thần bảo hộ của nhà tao bảo tao thi vào đây đó!" "Uhm hứ!" Vừa nhắc tới chuyện này, lập tức thu hút rất nhiều sự chú ý từ những người xung quanh, xem ra mọi người rất có hứng thú với chuyện quỷ thần nhỉ. "Là như thế này, Bow, thần bảo hộ của nhà tao linh nghiệm lắm đó, tao từng cầu nguyện nếu như tao thi đậu đại học, cho dù là trường nào cũng đều được tất, tao sẽ khoả thân đi một vòng quanh nhà, à không, thần bảo hộ nhà tao nghe vậy liền cho tao tới đây để để học chung với thằng Ae." Dứt lời liền chỉ tay vào tôi, khiến tôi hít một hơi thật sâu. "Ai tin nó thì người đó sẽ đẻ ra con bê." (*) Có thể tôi chửi người hơi quá đáng một chút, bởi vì tôi thấy Bow ngừng cười ngay lập tức. - (*) : Ý nói người đó ngu mới đi tin những thứ linh tinh được thốt ra từ miệng những người không đáng tin. VN có câu "ngu nhu bò" đó các bạn, mà bò thì đẻ ra bê đó nên bạn ấy mới chửi như vậy. Đoán chừng nó cũng tin những gì mà thằng Pond nói. "Ao, mày thiệt sự tin những lời tao nói hả? Người đẹp à, hi hi, không sợ sau này sẽ đẻ ra mấy con bê con sao?" Bốp!!! "Mẹ kiếp! Đầu của tao!" Tôi không mảy may đồng cảm với cái thằng bạn chết bầm của mình đang thét gào trên hành lang kia, cầm cái túi xách da cưng cứng của tôi nện lên trên đầu của nó, sau đó quay đầu nói với nó : "Đáng đời mày!" Đúng vậy, loại người như vậy không đáng để thương hại, ngoan cố không chịu sửa đổi, bởi vì không bao lâu sau, nó lại bắt đầu cái chứng dở hơi, ngoảnh đầu sang nhìn tôi, ánh mắt đó khiến tôi cảm thấy có điều gì đó không hay sắp xảy ra. "Đúng rồi, mày mới không thèm quan tâm tới tao đó, mày chỉ quan tâm tới thằng công tử bên khoa IC thôi!" "Hey, cái gì mà thằng công tử bên khoa IC vậy? Pond, trước giờ tao chưa thấy thằng Ae nó để ý tới ai nha? Tan học thì chạy đi tập bóng, phạm vi giao thiệp của nó nhỏ xíu xiu hà, không phải chứ?" Ping quay đầu nhìn tôi hỏi, tôi không trả lời ngay, bởi vì chuyện này nói ra rất dài, tôi chỉ đành nói với bọn họ như vậy : "Đây là chuyện của tao!" "Ồ hô, tao cảm thấy mày với thằng Pond nên cộng lại rồi chia cho hai mới đúng đó, một đứa thì nói hoài không thôi, còn một đứa thì cái miệng im thin thít, hai bên bù trừ cho nhau thì vừa đúng luôn." Bow đùa giỡn nói, tôi nghĩ đám bạn của tôi chắc đã quen với việc tôi "đi thẳng về thẳng" rồi, nhưng mà tôi không muốn tụi nó xen vào chuyện này của tôi. Chỉ mỗi chuyện này thôi đã khiến người khác "hiểu lầm" Pete bám theo tôi không buông rồi, nhưng trên thực tế thì tôi lại là người đòi chăm sóc cho nó. "Được rồi, đừng có mà nhiều chuyện nữa, tính đi ăn ở đâu đây?" Không cần nghĩ cũng biết, Ping là một đứa có tâm hồn ăn uống, ăn uống luôn là vấn đề hàng đầu của nó, tôi đang suy nghĩ xem nên ăn gì, không ngờ lại buột miệng thốt ra : "Nhà ăn của khoa IC." "Nhìn đi, tao biết hai đứa mày có gì đó với nhau mà!" Pond đang đi ở trên hành lanh lập tức hét lên, tôi hơi cau mày một chút. Tới mới không thừa nhận cái kiểu nói đùa ngu ngốc của thằng Pond, nó quả thật giống như một sự bôi nhọ, nhưng mà...tôi lại không biết vì sao nó lại thành ra như thế này, có thể là vì tôi lo lắng cho nó chăng? Nói không nên lời là tại sao lại như vậy, tôi chính là rất lo lắng cho Pete, không biết nó có người bạn nào để ăn trưa cùng hay không nữa? Nếu như mà không có...thì tôi nghĩ rất có khả năng nó lại sẽ không đi ăn trưa. Nó thực sự đã gầy lắm rồi. Tôi không để ý tới Ping đang nói chỗ đó xa quá nên không muốn đi, cũng chẳng để tới Bow nói là đã hẹn ăn chung với ai rồi, tôi móc điện thoại ra, gọi cho cái số mà tôi cứ mãi lo lắng kia. Từ sau khi lấy được số phone của nó, tôi cũng chưa từng gọi cho nó lần nào, từ lúc quen nó được hai tuần tới nay, tôi thấy nó chắc cũng sẽ không chủ động gọi cho tôi trước đâu, với cái tính khách sáo, ngại ngùng như nó sẽ gọi cho tôi trước mới là lạ đó! "Hey, Ae, cho tao đi chung với, tao muốn đi nhiều chuyện." Chẳng bao lâu sau, cái tên khiến người khác cảm thấy chán ghét này nhảy một mạch lên yên sau xe đạp tôi, tôi quăng cho nó một cái trợn mắt. "Đáng lý ra mày phải đạp cho tao ngồi mới đúng, chứ không phải tao đạp cho mày ngồi." "Được rồi, tao biết mày khoẻ mạnh mà...à mà, thằng công tử của mày không bắt máy hả?" Tôi gật nhẹ đầu, sau đó cho điện thoại vào lại túi quần, đầu dây bên kia không nghe máy, có thể là do nó không tiện để bắt máy chăng, hoặc có thể là nó không nghe thấy, nhưng mà cho dù là như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn cảm thấy mình nên đi qua đó gặp nó trước. "Chắc nó vẫn còn đang học, khoa IC tan học vào lúc trưa mà." Tôi nói với thằng Pond, tôi nhớ là nó từng nói với tôi như vậy, thế nhưng không ngờ thằng Pond lại trưng ra bộ mặt không thể tin được. "Không ngờ mày còn nhớ rõ luôn thời gian biểu của người ta nữa? Hey, mày càng ngày càng lạ nha, thằng Ae mà tao biết sẽ không thể nhớ được những chuyện nhỏ nhặt như vậy đâu, đặc biệt là thời gian lên lớp của người khác!" "Mầy đang chửi xéo tao là con cá vàng chứ gì?" "Đâu có, ồ ho, mày đừng có mà đánh trống lảng, tao thấy mày đối với thằng Pete, không phải quan tâm theo kiểu bình thường đâu nha!" "Mày bớt suy nghĩ lung tung dùm tao đi!" Tôi mau chóng ngắt lời nó. "Tao suy nghĩ lung tung nhưng mà cuối cùng vẫn thi vào được đây đó thôi." Đúng vậy, trên thực tế thì nó thi vào cùng một trường với tôi, đúng là một chuyện bất ngờ, nó cũng may mắn thật. "Nói sao bây giờ? "Thành khẩn khai báo ăn năn hối cải còn được giảm nhẹ tội, còn dám giấu diếm thì sẽ bị tội nặng hơn" đó nha, mày vẫn nên nói thiệt đi thì hơn!" "Tại sao mày cứ thích xía vô chuyện của tao?" "Vui mà, một câu chuyện liên quan đến "tình yêu mới chớm nở" của một thằng lùn, chắc chắn sẽ rất hấp dẫn!" Tôi thực sự muốn dùng chân đạp nó rớt xuống xe ngay, nếu đã không còn cách nào thì chỉ đành cho qua coi như không có gì vậy, tôi không thể không bắt đầu nghĩ ngợi về những gì mà thằng bạn sau lưng tôi ba láp ba xàm mãi không thôi kia. Mình thực sự để tâm đến Pete lắm sao? Hay mình chỉ đơn thuần lo lắng cho nó thôi?....Giống như lo lắng cho một đứa em trai. Bịch bịch bịch! "Hey, Ae!" "Mày lại muốn gì nữa?!" Tôi suýt chút nữa thì ngoảnh mình ra đằng sau đánh cái người đang điên cuồng vỗ lấy lưng tôi kia, nó đột nhiên khẩn trương kinh ngạc, nhìn giống như bắt gian ai đó tại giường vậy? Sau khi tôi bị nó ngắt mạch suy nghĩ thì xe đạp cũng suýt chút nữa bị lật nhào, nó vẫn còn chưa thôi, ngón tay chỉ về một chỗ cách khoa IC không xa nói : "Đó không phải là thằng công tử của mày hay sao? Vậy còn cái người đang lôi nó lại là thằng nào? Kỳ lạ thật, cảm giác thằng Pete giống như đang bị thằng đó ép buộc vậy?" Tôi nhìn theo hướng nó chỉ, nhìn thấy một người con trai có làn da trắng nõn đang đứng phía xa xa bên đó, nhưng người đó lại không đi một mình, mà bị một người nào đó lôi đi, mặc dù khoảng cách có hơi xa, nhưng tôi có thể nhìn rõ cái thằng con trai đang lôi lôi kéo kéo nó là thằng nào. Đây chẳng phải là cái tên khốn kiếp đánh nó lúc trước hay sao? "Chết tiệt!!! Tại sao lần nào gặp mày cũng không được yên bình hết?" Tôi âm thầm chửi rủa, những người khác đều cho rằng tôi rất ghét mấy thằng công tử nhà giàu lắm tiền, nhưng thực ra không phải vậy, lúc này tôi thực sự rất lo lắng cho cái thằng công tử trước mặt này, đặc biệt là sau khi biết rõ cái người đang lôi lôi kéo kéo kia không phải một tên tốt lành gì, càng nghĩ lòng càng cảm thấy lo lắng, lần trước sau khi bị thằng đó đánh cho một trận, cảnh tượng nó khóc lóc trước mặt tôi vẫn hiện rõ mồn một trong tâm trí tôi. "Chết tiệt! Tên khốn đó không chịu từ bỏ, tại sao mày lại không nói cho tao biết chứ!" Được rồi, tôi thừa nhận không biết tại sao tôi lại nổi nóng, tôi còn cố tình nói với nó, nếu như sau này gặp phải chuyện gì thì cứ nói với tôi, cũng đều do cái tính khách sáo đó hại nó, nếu như sau này nó lại bị đánh nữa, tôi chắc chắn sẽ giận nó lắm đó! Gầy như thế kia, làn da trắng nõn như vậy, nếu như thực sự bị đánh rồi chừng mấy ngày cũng không thể lành hẳn đâu. "Ae, mày đạp chậm một chút thôi!" Lúc đó, tôi hoàn toàn không rảnh để tâm đến tiếng la ó của thằng Pond ở phía sau, hai chân tức tốc đạp xe phi sang bên đó! Theo lời kể của Pete Chiều này không có tiết, sau khi tan học vốn muốn về thẳng nhà, thực ra thì tôi muốn về nhà học nấu cháo tôm, nói thật thì tôi cũng cảm thấy có hơi mắc cỡ một chút, nhưng mà từ sau khi biết Ae thích ăn món cháo tôm, tôi liền hạ quyết tâm phải len lén học nấu món cháo tôm cho bằng được, muốn về nhà hỏi xem dì Jiu có thể dạy tôi làm hay không. Không cần phải nói, dì Jiu xưa giờ đối xử với tôi rất tốt, hơn nữa còn bảo khi nào về tới nhà rồi thì sẽ dạy tôi làm.
|
In TRUYỆN THÀNH SÁCH theo yêu cầu Liên hệ zalo : 033 88 57 388
Tôi cảm thấy gương mặt của tôi lúc này đang mỉm cười hạnh phúc, hai chân đi rất nhanh, nhìn ngang nhìn ngửa mới phát hiện không có chiếc xe nào đi ngang qua Khoa IC cả, đang định đi thêm một đoạn nữa, Ae cũng đã nói rồi, đi bộ nhiều một chút cũng xem như là rèn luyện cho cơ thể. "Mày phải ăn nhiều một chút, vận động nhiều một chút, mày phải nặng tới 50 kg mới được đó!" Kìa, mình giờ không phải đang nghe lời cậu ấy rồi sao. (Nghe lời như vậy, Ae mới thương chứ!!!) RRRRRrrrrrr Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến cả người tôi cứng đờ không bước nổi thêm bước nào được nữa, bản nhạc chuông này tôi phải tìm rất lâu mới có thể tìm ra để mà cài đặt nó làm bản nhạc chuông của người mà tôi cho là đặc biệt này, sau khi tôi định thần lại, lập tức thò tay vào trong cặp sách lấy điện thoại, không muốn để cậu ấy phải đợi, bởi vì đây là cuộc gọi đầu tiên mà cậu ấy gọi cho tôi! Xem ra tôi chỉ được cái dài người thôi chứ ngoài ra thì chẳng còn gì khác hơn, chỉ mỗi một chuyện cỏn con như thế này mà đã khiến cho tôi kích động đến vậy. Tôi hít lấy một hơi thật sâu, chuẩn bị bắt máy, nếu như không phải... Choang! "Thế nào rồi, Pete?" Nếu như không phải tay tôi đột nhiên bị túm lấy, đến nổi điện thoại suýt nữa cũng rơi xuống đất, tôi nhìn theo cánh tay của tôi, nhất thời mở to hai mắt. "Anh Trump!" Người đứng trước mặt tôi lúc này chính là người tôi từng thích trước đây, còn dùng cái clip biến thái đó để uy hiếp tôi liên tiếp ba tháng liền, tôi lập tức kéo tay về. "Buông em ra!" "Mày tưởng chuyện ngày hôm đó tao dễ dàng cho qua như vậy sao? Tao thì chưa quên những gì mà chồng mới của mày đã làm với tao ngày hôm đó đâu?" Tôi ngây người một lúc, không tài nào nghĩ ra được tại sao lúc đầu tôi lại có thể thích một người như anh ta, không sai, Trump rất cao rất đẹp trai, mặc quần jean sẫm màu cùng với chiếc áo sơ mi hàng hiệu càng tôn thêm vẻ đẹp trai của anh ta. Nhưng mà trong quá khứ, anh ta là một đàn anh rất nhiệt tình, dạy học cho tôi, chứ không phải là một người mấy hết nhân cách chỉ biết dùng đến bạo lực trước mặt tôi lúc này, giống như đang muốn giết chết tôi. "Buông tay em ra!" Tôi vặn to âm lượng hơn, nhìn thấy khuôn mặt đối phương trưng ra bộ mặt ghê tởm trước mặt mình, không khỏi có chút sợ hãi. "Mày tưởng tao muốn chạm vào mày lắm hả? Nói thiệt thì tao thấy ghê tởm mày!" "Nếu thấy ghê tởm thì buông em ra đi! Anh đã lấy rất nhiều tiền của em rồi, anh còn muốn gì nữa?" Tôi chưa bao giờ dám nghĩ rằng có một ngày bản thân mình sẽ cứng rắn như lúc này, tôi bực tức nói với anh ta, sau đó muốn giãy giụa giật tay về. Nghe thấy anh ta nói ghê tởm tôi, trong thâm tâm không khỏi cảm thấy hơi nhói đau. Đúng thiệt là! Có thể tôi mỏng manh, yếu ớt giống như những gì Ae nói thật, đã dùng sức như vậy rồi mà vẫn không thể kéo tay về lại. "Nhiêu đó thì còn ít lắm!!! Tao còn muốn lấy nhiều hơn!" Trump cắn răng nghiến lợi nói với tôi. "Em sẽ không đưa cho anh nữa đâu, đừng hòng lấy được thêm bất kỳ đồng nào từ trên người của em nữa!" Tôi vừa nói, vừa cố vùng vẫy khỏi tay anh ta. Bốp! "Ồ hô!" "Nếu như mày còn không biết tốt xấu, coi chừng tao đánh mày nằm ngửa dưới đất!" Trump nắm lấy tay tôi, kéo người tôi áp sát cơ thể anh ta, cố gắng thả âm thanh bé lại nói với tôi, như thể đã đánh mất đi sự kiên nhẫn. Mặc dù tôi rất sợ đau, đối với một người chưa từng đánh nhau với người khác như tôi mà nói, đương nhiên rất đau rồi! Nhưng mà tôi vẫn sẽ dốc hết sức để cho giọng nói của mình trở nên mạnh mẽ hơn. "Anh làm đi, anh đánh em đi, anh tưởng chỗ này là chỗ anh có thể tuỳ tiện làm bừa được sao? Anh nhìn cho kỹ đi, chỗ này là trường học, anh cho rằng sẽ không ai nhìn thấy anh đánh em sao? Chẳng lẽ anh không sợ bảo vệ tới đây?" "Pete chết tiệt!!! Mày lại dám hù tao!" "Em...em không có!" Ae ơi, cứu mình với, cứu mình với!(từ lúc nào ông Ae lại thành thần hộ mệnh của ổng rồi vậy!!!!?) Tôi sợ đến nổi gần như khép chặt hai mắt, trong đầu hiện lên hình ảnh của cái người vẫn luôn giúp đỡ tôi trong những lúc tôi khốn đốn nhất. Tay đang giữ chặt điện thoại lại bị đối phương thô bạo nắm chặt, đối phương càng lúc càng mất hết tính người hơn, tôi càng lúc càng cảm thấy sợ hãi hơn, có thể là do nhìn thấy bộ dáng sợ hãi của tôi nên đối phương mới chịu dừng lại. "Xííííí!!!!! Tao đã nói rồi, tao còn tưởng mày ăn phải gan hùm mật gấu gì, thì ra vẫn là thằng nhát gan như ngày nào, mày qua đây cho tao, xe của mày đậu ở đâu?" Tôi gần như bị kéo đi, anh ta kéo tôi đi tới chỗ đậu xe, đôi chân hình như lại không chịu nghe theo sự điều khiển của tôi, bởi vì tôi biết rõ, nếu như đi tới chỗ đậu xe, tôi chắc chắn sẽ gặp phiền phức càng lớn hơn. Bốp! "Buông em ra!" Tôi mở to hai mắt nói với anh ta, anh ta kéo tôi đến một nơi vắng vẻ ít người, chỗ đó gần như là một nơi chẳng ai đi tới. Ae ơi, bây giờ mình phải làm gì đây? Bịch! Đồ khốn!" Tôi thừa nhận lúc này trong đầu tôi toàn là hình ảnh của Ae, vừa nghĩ tới Ae cả người tôi như được tiếp thêm sức mạnh, bản thân cũng không thể tin nổi mình đã dùng chân đạp đầu gối tên Trump, anh ta đột nhiên lùi về sau mấy bước, tôi lúc này cũng đã thoát khỏi "nanh vuốt" của anh ta, bởi vì sợ hãi cho nên tim đập rất nhanh, đợi đến khi tôi phản ứng được thì tôi liền nhanh chóng đâm thẳng ra phía con đường lớn. "Pete chết tiệt!!!"
|
Tôi sợ lắm, đến nổi không còn nghe thấy những tiếng động xung quanh mình, đây cũng là lần đầu tiên tôi "làm hại" người khác, hơn nữa còn làm cho đối phương giận đến "xù lông" rồi, tiếng chửi bới truyền đến từ đằng sau tôi, chỉ tiếc bản thân phản ứng quá chậm, còn chưa chạy được mấy bước, bờ vai đã bị đối phương bắt được rồi, đau đớn khắp người. "Đừng tới làm phiền em nữa mà!" Tôi cắn chặt răng muốn thoát ra, nhưng anh ta lại dùng sức lật người tôi quay sang trước mặt anh ta. "Mày dám đá tao, xem tao xử mày thế nào đây!!!" Tôi giật nảy mình, nhìn thấy Trump giơ tay lên định đánh tôi, theo bản năng tôi nhắm chặt mắt lại chờ đợi cú đấm đang giáng thẳng xuống mặt mình, trong đầu lúc này chỉ toàn về nghĩ về cái người đã từng giúp tôi, tôi biết nếu như muốn người đó tình cờ xuất hiện ở đây thì thật sự là chuyện không thể nào. Bịch! Hey! "Nếu mày muốn đánh nhau thì nhào qua đây!!!" Ngay lúc tôi đang nhắm mắt chuẩn bị đón lấy cú đấm từ trên giáng xuống, tôi cảm thấy có ai đó đã kéo mạnh lấy vai tôi, đồng thời còn truyền đến một giọng nói rất đỗi quen thuộc, một giọng nói mạnh mẽ và giận dữ, giọng nói này lọt vào hai tai tôi, tôi không khỏi mở hai mắt. "Thằng lùn chết tiệt, sao lại là mày!" "!!!" Lúc tôi mở hai mắt, chỉ nhìn thấy một tấm lưng quen thuộc đứng ngay trước mặt tôi, đang đứng đối diện với cái người cao hơn cậu ấy rất nhiều kia, tôi lập tức mở to hai mắt, lúc này tôi có thể cảm nhận được Ae đang rất tức giận, nhưng cho dù như thế nào, cái tay đang kéo tôi lùi về sau lưng cậu ấy vẫn rất đỗi ấm áp, đến nổi tôi không còn cảm thấy đau gì nữa. "Ờ! Sao lại là tên khốn kiếp mày!" Ae cố gắng kìm chế giọng của mình đến mức nhỏ rồi nói với anh ta, nhưng cảm giác như cách xưng hô của Ae khiến cho Trump vô cùng tức giận. "Mày bớt lo chuyện bao đồng đi, tao với thằng Pete còn chưa xong chuyện!" "Nếu như mày nói chuyện đàng hoàng với nó, tao cũng không rảnh xía vô chuyện của hai đứa mày làm gì, nhưng tao lại nhìn thấy mày đang ức hiếp một đứa tay trói gà còn không chặt, cho nên tao không thể không xía vào được." "Mày lại dám chửi tao!" "Ừ! Chẳng lẽ xung quanh đây còn con chó điên nào khác nữa sao?!" Lúc này, tôi rất sợ sẽ xảy ra chuyện thật, cho nên giật nhẹ lấy áo của Ae, không phải bản thân sợ Ae đánh không lại Trump hay lo cho Trump gì đó, bởi vì tôi không muốn cậu ấy vì tôi mà phải gây sự trong trường học, nếu không thì sẽ bị xử phạt đó. "Ae ơi, bỏ đi, mình không sao." Ae nghoảnh đầu lại nhìn tôi, khiến tôi hơi giật mình, tôi sợ hãi nhìn vào ánh mắt của cậu ấy, tôi nhìn thấy lửa giận trong ánh mắt của cậu ấy, như thể đang hỏi tôi rốt cuộc là chuyện gì, nhưngcái cách mà cậu ấy hỏi tôi khiến tôi không thể không sợ hãi. "Sao lại không sao được? Nếu như không phải tao tới kịp lúc thì mày đã bị nó đánh cho bầm dập rồi!" Sau khi cậu ấy nhìn thấy tôi không thốt ra lời nào nữa, liền quay đầu nhìn Trump, giọng nói hung hăng : "Tại sao mày còn tới quấy rối Pete nữa? Không phải lần trước nó đã nói rõ ràng với mày rồi sao? Nói nó sẽ không bao giờ đưa tiền cho mày nữa, không phải sao? Có phải mày lại tới để hù dọa nó, ép nó đưa tiền cho mày?" "Đây là chuyện của tao, không phải chuyện của mày!" Trump hơi run rẩy nói, trước khi anh ta nói ra những lời này thì tôi hoàn toàn không thể ngờ những lời này sẽ lại được thốt ra từ chính miệng của anh ta : "Hey, không phải mày cũng giống như tao sao, qua lại với thằng Pete còn không phải chỉ vì tiền của nó thôi hả? Qua lại với thằng công tử lắm tiền này ngoài việc hằng ngày có được một khoản tiền tiêu vặt ra thì còn có lợi ích gì nữa chứ? Thế nào? Rốt cuộc nó đã cho mày bao nhiêu tiền để mày ra mặt giúp nó hả? Xíiiii! Cỡ như mày, chắc cũng chẳng đáng bao nhiều tiền, bao nhiêu hả? Tao đưa lại cho mày, mày cút đi xa xa dùm tao, đừng ở đây cản tay cản chân của tao!" Tôi thực sự không dám tin, tại sao trước đây bản thân mình lại đi thích loại người này chứ! "Anh cút đi xa một chút! Không được phép nói Ae như vậy!" Tôi lập tức tức giận nói, nếu như anh ta coi thường một mình tôi thì coi như xong đi, sao lại lôi Ae xuống nước làm gì, cậu ấy đã tốt với tôi lắm rồi, cậu ấy không nên gặp phải những chuyện tồi tệ như vầy. "Sao hả, nói ra sự thật rồi, có phải không thể chấp nhận được hay không, Pete à....rốt cuộc mày đã cho nó bao nhiêu tiền rồi." Tôi của lúc này bị chọc giận tới hai tay run rẩy, tôi cuối cùng cũng đã hiểu được tại sao con người ta lại dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, tôi trước giờ chưa từng có cái ý nghĩ muốn đánh một người hơn lúc này, tôi cảm thấy rất căm giận, lại cảm thấy rất có lỗi với Ae, không nên để cậu ấy bị cuốn vào chuyện không hay này. Nếu như ngay từ lúc đầu cậu ấy không giúp đỡ tôi thì chắc cũng không cần phải bị chửi rủa nhục nhã như lúc này. "Ồ hô, nói năng "ngay thẳng đàng hoàng" (*) như vậy. Muốn dùng tiền để mua chuộc bạn tao hả?" - (*) mang ý châm chọc. Tôi quay người nhìn đi, không ngờ Pond cũng ở đây, hai tay cậu ta quơ thành nắm đấm, sải bước đi tới chỗ của anh ta, cái ngưòi con trai vô kỷ luật chuyên gây sự kia như thể muốn đánh cho đối phương một trận tơi bời hoa lá cành. Sau khi Trump nhìn thấy thân hình của Pond liền ngây người một chốc. "Không ngờ mày lại kêu theo người tới đây, thằng lùn chết tiệt!" "Một mình thằng lùn như tao cũng có thể bập cho mày nằm lăn dưới đất xin tha!" Ae hung hăng nói, cảm giác giống như cậu ấy không muốn Pond can thiệp vào, dáng vẻ chẳng sợ sệt gì sải bước tới gần trước mặt anh ta. Ae ngoảnh đầu cười với tôi. Tay chân tôi không khỏi run rẩy lập cập, nụ cười đó khiến tôi cảm thấy con người tốt bụng đứng trước mặt tôi lúc này đáng sợ đến nhường nào. Thật không dám tưởng tưởng mà! "Được thôi! Không phải mày muốn xử tao sao? Tao để cho mày ra tay trước đó...nhưng nếu như một khi đã bắt đầu rồi thì muốn kết thúc sẽ không đơn giản như thế đâu!" Tôi nhìn vào khuôn mặt của Ae lúc này, cực kỳ đáng sợ, Trump không khỏi lùi về sau, sau khi liếc nhìn ba người chúng tôi, mồm miệng "thúi hoắc" nói : "Tao không tin mày sẽ không tìm người tới giúp đỡ, mày nhớ kỹ đó, tao sẽ không nhắm mắt làm ngơ như vậy đâu, đặc biệt là mày, Pete chết tiệt!" Anh ta chỉ tay vào tôi rồi nói, đồng thời còn phun ngụm nước miếng xuống dưới đất, sau đó nhanh chóng rời đi theo một hướng khác. Mọi thứ...lại trở về với không khí yên tĩnh nhưng đầy ngượng ngùng. "Sao mày lại để cho nó đi như vậy? Loại người này phải đập cho nó một trận bầm dập mới được chứ." Pond không đành lòng nói với Ae, người con trai đang hít lấy một hơi thật sâu kia. "Chẳng lẽ mày muốn bị nhà trường ghi lỗi xử phạt hả? Gây sự trong trường có phải mày chán sống rồi không?"Ae nói xong thì quay đầu lại nhìn tôi, tôi nhìn thấy cậu ấy vẫn là đang rất tức giận, hai tay vẫn còn quơ thành nắm đấm, tôi run rẩy nói : "Xin...xin lỗi...mình không nên lôi cậu vào chuyện này." "......" Cậu ấy càng không nói chuyện, tôi càng cảm thấy sợ hãi hơn, tôi chỉ đành cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, không nhìn thấy được dáng vẻ của Ae lúc này trông như thế nào, chỉ đến khi cậu ấy quay sang nói với Pond : "Pond, mày lấy xe đạp tao đi trước đi, tao hết tâm trạng ăn cơm rồi." "Ao, vậy thì tao phải làm sao?" "Tao muốn yên tĩnh." Chắc cậu ấy giận đến mức không muốn nhìn mặt tôi luôn rồi. "Hơn nữa...tao có chuyện muốn nói với thằng Pete." Tôi ngẩng đầu lên nhìn cậu ấy, còn tưởng rằng cậu ấy giận tôi đến mức không muốn nhìn mặt tôi, càng không muốn nói chuyện với tôi nữa. Cho dù có phải là Ae không muốn nhìn thấy mặt tôi đi chăng nữa thì tôi chỉ mong cậu ấy cũng đừng ghét tôi, vậy là đã đủ lắm rồi. Khoảnh khắc đó, tôi thực sự đã nghĩ như vậy. Theo lời kể của Ae Tôi và thằng công tử vẫn đang đứng ở chỗ cũ, điểm cuối cùng trên lối đi bộ, nó ngồi đó cúi gầm mặt, tôi đang ôm lấy cái ngực phập phồng không ngừng của mình nhìn lấy nó, sắc mặt nó trắng bệch, đôi tay đặt trên đầu gối cũng rất y như sắc mặt nó, sau khi Pond đạp xe của tôi rời đi, hai chúng tôi cứ im lặng như vậy cũng đã được gần hơn mười phút rồi. Tôi bây giờ đang rất là giận, giận lắm, giận đến mức muốn ấn cái người tự coi thường chính mình kia nằm xuống đất "đánh" cho một trận, nhưng mà tôi biết, gây chuyện trong trường chỉ tổ bất lợi cho mình mà thôi, nhưng lúc này tôi mới cảm nhận được...so với Trump, tôi lại càng giận Pete hơn. Giận nó sao lại đi bảo vệ cho thằng khốn đó, đã là lúc nào rồi, lại đi ngăn cản tôi, không cho tôi ra tay! Cho nên tôi chỉ đành im lặng nhìn nó, cái gì cũng không nói, cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng mình. "Xin...xin lỗi cậu." "......" Tôi cũng không biết bản thân mình tại sao lại không nói lời nào, mặc dù nó đã xin lỗi tôi rất nhiều lần rồi, tôi không nói gì, nó cũng im bặt, tôi suýt nữa còn tưởng lần này nó sẽ giống như mọi lần cúi gầm đầu xuống, nhưng lần này nó nói với giọng run rẩy : "Ae...chắc Ae ghét mình lắm...phải không." Tôi từng nói tôi ghét nó sao? Tôi có từng nói qua một chữ nào chưa? "Nếu như mà cậu không tới giúp mình, cậu cũng sẽ không gặp phải những chuyện như thế này...nếu như cậu không đối xử tốt với mình, cậu cũng sẽ không bị anh ta nói như vậy, cậu không nên quen biết với một người không may mắn như mình." Giọng nói của nó rất run rẩy, nhưng lần này đỡ hơn mọi khi rồi, ít ra thì lần này không không "khóc nhè" giống như lần trước nữa, nó cứ cào mãi vào cái quần, cào đến nỗi nó sắp nhăn thành cục luôn rồi. "Xin lỗi...cậu." Nó càng nói thì giọng nói càng run rẩy hơn, thậm chí cơ thể của nó cũng bắt đầu run rẩy theo, có lẽ tôi bắt đầu mềm lòng rồi, cảm giác thật kỳ lạ, cơn giận cũng bắt đầu nguôi ngoai phần nào. "Haiz..." "Xin lỗi cậu." Sau khi tôi thở dài, nó lại ngẩng đầu lên nói xin lỗi, tôi không khỏi chau mày. Mày rốt cuộc đang bị gì vậy, Ae ơi là Ae, chỉ nhìn nó thôi mà mày đã mềm lòng tới mức này luôn rồi sao? Pete run sợ nhìn tôi, mũi cậu thì đỏ bừng, thậm chí môi nó cũng có hơi run rẩy, nó không ngừng nói xin lỗi, gương mặt đẹp trai này nếu như để bọn con gái nhìn thấy chắc sớm đã hét hết lên rồi, không biết tại làm sao, tôi lại bắt đầu thương cảm, đưa tay ra ôm lấy cổ nó. "Tao từng nói tao ghét mày chưa?"
|
"Nhưng mà..." "Tao từng nói qua một chữ nào là tao không muốn giúp mày chưa?" "Ae..." "Tao từng nói qua một chữ nào là tao không chịu đựng được những gì mà thằng khốn đó nói hay chưa?" "...." Hai mắt nó rưng rưng nhìn lấy tôi, như thể nước mắt đang trực trào tuôn ra khỏi vành mắt ngay giây tiếp theo "Tao từng nói mày là ngôi sao xui xẻo lần nào chưa?" Lần này, nó lại không nói gì, nó cắn miệng mình, đến nổi miệng không còn một giọt máu nào, cơ thể nó càng run rẩy hơn trước, tôi cảm thấy nó thực sự quá mỏng manh, tôi thực sự rất sợ nó sẽ lại gặp phải những chuyện không hay nào đó, liền ngồi xuống bên cạnh nó. "Mày có biết không? Mày có biết lúc này tao đang có cảm giác như thế nào không? Tao thực sự rất giận mày!" Tôi không đợi nó trả lời lại, bởi vì cái này là tôi tự hỏi rồi tự trả lời luôn. "Tại sao mày lại không nói cho tao biết chứ, tao từng nói với mày rồi mà, nếu như có chuyện gì, mày cứ nói với tao, tao sẽ giúp mày, tại sao nó tìm mày gây sự, mày lại không cho tao biết?" Đúng vậy, tôi chắc là đang giận chuyện này, được thôi, tôi thừa nhận bản thân mình có hơi nhiều chuyện đi, nhưng mà có nói sao đi chăng nữa, Pete cũng không thể một mình đi giải quyết chuyện này, chẳng lẽ nó định khư khư ôm lấy để trong lòng rồi có ngày bị bức tới chết luôn hay sao? Sau cùng, tôi vẫn là mỉm cười với nó. "Mày có biết bạn bè là để làm gì hay không?" Tôi nhìn chằm chằm hỏi thẳng nó, tôi chỉ muốn cho nó biết là tôi cam tâm tình nguyện, không hề giống như những gì nó nói, nói xong tôi đưa tay ra ôm lấy nó. "Mày là bạn của tao, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu như bạn mình gặp chuyện, cho dù là phải xông mình vào chỗ nguy hiểm, thằng lùn trước mặt mày đều sẽ sẵn lòng giúp người bạn trước mặt là mày đây, mày có hiểu chưa?" Tôi thực sự xem nó như một người bạn của tôi, tuy có hơi đặc biệt một chút, bởi vì tôi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt, mỏng manh của nó, cho nên mới phải "chăm sóc đặc biệt" (tui nên hiểu như thế nào đây....) thôi, nhưng lại khiến cho thằng công tử trước mặt có chút nhìn không thấu tâm tư tôi thế này đây. "Cậu còn xem mình là bạn không? Cho dù mình đã khiến cho cậu phải chịu oan ức như vậy?" "Không phải tao đã nói với mày rồi sao? Tao không để ý tới những gì người khác nói, nếu như những chuyện bản thân mình không có làm thì mắc gì lại phải để tâm tới nó?" Hũm... Nói xong Pete lại cúi đầu xuống, lúc tôi nhìn thấy hai vai nó run rẩy, hai mắt tôi mở to, tôi nghĩ tôi biết nó đang làm gì...nó đang khóc! "Hey, mày đừng khóc chứ!" "Mình...mình đâu có khóc đâu, mình chỉ cảm thấy rất vui, vui vì cậu không có ghét mình, vui đến sắp khóc luôn, thật đó." Nó run rẩy nói, chỉ là không chịu ngẩng đầu nhìn tôi, tôi thở dài một hơi, không hiểu tại sao thằng công tử này lại nghĩ tôi sẽ ghét nó cơ chứ? Nó lại chẳng hề làm chuyện gì khiến tôi ghét bỏ cả, ngoại trừ...hai tay trói gà không chặt kia? Cuối cùng, tôi cùng nó ngồi ở trên vỉa hè, cho dù là bản thân đang đồng cảm cũng được, thương hại cũng được, hoặc là có những suy nghĩ bất hợp lý khác cũng được, cũng chẳng còn quan trong nữa. Tôi đặt tay lên đầu nó, ánh mắt nhìn đi chỗ khác. "Nếu như mày muốn khóc thì cứ khóc đi, cái gì tao cũng coi như không nhìn thấy, cũng sẽ không nhìn đâu." Tôi thực sự rất ghét nhìn người khác khóc, nhưng mà tôi vẫn bằng lòng ngồi ở đây, bên cạnh cái tên thích khóc này. Cứ như vậy, nó khóc lớn lên, mặc dù tôi rất ghét người ta khóc, nhưng không biết tại sao, tôi lại cười, trong lòng tôi lại bất giác có một loại hạnh phúc không sao diễn tả nổi, thằng công tử trước mắt tin tưởng tôi đến như vậy, để cho tôi thấy được một bộ mặt yếu ớt, mỏng manh khác của nó. Tôi không có làm gì nhiều để an ủi nó, chỉ là nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nó, khóc đến khi nó cảm thấy không khóc được nữa mới thôi. "Mình...mình không phải không muốn nói với cậu, mình thực sự không biết anh ta vẫn còn chưa chịu từ bỏ thôi, từ hôm đó trở đi mình không còn thấy anh ta liên lạc gì lại với mình nữa, mình thật sự không ngờ anh ta sẽ lại tới uy hiếp mình...nhưng cho dù có như thế nào, mình sẽ không đưa tiền cho anh ta nữa đâu, mình sẽ không...để cậu thất vọng về mình nữa đâu, sẽ không để cậu uổng công giúp đỡ mình." Sau cùng nó vẫn nói với tôi, mặc dù giọng nói có hơi run rẩy, nhưng mà tôi cảm thấy nó đã mạnh mẽ hơn lúc đầu rất nhiều rồi, tôi đứng dậy phủi quần, đưa tay về phía nó. Hai mắt Pete sưng đỏ nhìn tôi, cảm giác giống như một con mèo con vậy, cả mặt ngây ngô. Nó khiến tôi không tài nào nói lên được một loại cảm xúc khó tả vốn đã hình thành trong lòng tôi. "Vậy thì sau này, tao sẽ làm người bảo vệ cho mày! Tao muốn bảo vệ cho mày!" "!!!" Pete há hốc mồm, tôi không khỏi mỉm cười, kéo nó đứng dậy, sau đó nói với nó một cách chắc chắn rằng : "Ừ, tao sẽ không để cho ai ăn hiếp mày nữa, tao muốn tự mình chăm sóc cho mày!" Tôi cũng không thể ngờ được, những lời mà tôi nói với nó ngày hôm đó, lại trở thành chuyện mà cả đời này tôi muốn làm.
|