Trợ Lí Ma Cà Rồng
|
|
Căn nhà nhỏ trong một con hẻm yên tĩnh nơi phố phường tấp nập. Đèn nhà bật sáng soi rọi những chậu hoa sao băng treo lũng lẵng ngoài cửa sổ. Tiếng leng keng của mấy cái chuông gió treo trước cửa nghe vui tai, thoải mái lạ thường. Nhưng xen lẫn tiếng đó là tiếng nói thay đổi 180 độ của Duy. To rõ, chua chát, chen chét và không có từ ngữ nào diễn tả dành cho cậu trợ lí khéo léo vừa xuất hiện sáng hôm nay. - Con đồng ý là anh ta rất có năng lực nhưng tính cách thì tệ lậu một cái đừng có nói tới. Nhất là da mặt anh ấy, chắc xài kem chống nhục nhiều lắm mẹ. Thánh thần, mới tiễn gái cửa trước, rước liền trai cửa sau lập tức ! Con sợ thiệt chớ ! - Cái thằng nhỏ này, ăn zới nói ! Mà thiệt hả con ? Không lẽ ông giám đốc đó khó chịu tới mức đó ? Giọng nói nhỏ nhẹ, êm ấm của một phụ nữ đang gấp mấy con cá biển chiên ra dĩa rồi cười nhẹ, bà cất lời tám chuyện cùng Duy. Không ai khác chính là mẹ Duy, người thân Duy nhất cũng là người Duy thương yêu nhất trên cái quả đất này. Ngước nhìn thằng con trai từ trong nhà tắm bước ra, bà cười rồi nhíu mày đáp: - Nhưng nghe con nói, ông ta được nhiều người yêu thích như thế thì chắc có lẽ là một người tốt nhỉ ? - Chời ơi, ông đâu mà ông mẹ ơi. Lớn hơn con cái vài tuổi hà ! Mà con hông nghĩ zậy đâu, chắc nhờ cái thái độ huyênh hoang mà anh ta được cả tá người hâm mộ thôi !
Duy vừa lau cái đầu, vừa nói. Đeo cái mắt kính vào tiếp tục, cậu ta phùn má, vừa lấy cái lượt chải đầu, vừa ngẫm nghĩ rồi tiếp tục màn chê bai vị giám đốc của mình - Anh em mà sao khác nhau một trời, một vực zữ zậy trời ! Con có thiện cảm với anh Hoàng Anh – anh trai của anh ta nhiều hơn. Hồi lúc thực tập ở công ty Hoàng Anh, tuy chỉ là một thực tập sinh cỏn con nhưng anh Hoàng Anh lại đối xử với con rất tốt và tử tế. Cũng tài giỏi, cũng đẹp trai nhưng không hề kêu căn, lạnh tanh như cha nội này ! Mẹ phải đồng ý với con một điều này nè, là anh ta.. - Duy nè.. ! – mẹ Duy kêu làm cậu ta tỉnh lại. Để cây lược lên rổ, Duy ngơ ngác - Dạ ? Gì dạ mẹ ? - Sao con đeo cái cặp mắt kính to đó thế ? Cặp mắt kính đó của cha con lâu rồi, lỗi thời rồi. Hơn nữa, nó to đùng che muốn hết cái mặt con rồi ! Lại đây mẹ coi coi !
Duy nghe lời mẹ, cậu ta lật đật lại rồi ngồi xuống. Chưa kịp biết chuyện gì thì bất ngờ mẹ Duy nhanh tay chụp lấy cặp mắt kính rồi tháo ra. Bà mỉm cười dịu dàng làm Duy mắc cỡ. Bởi trước mắt bà là một khuôn mặt dễ thương, baby không thể tả. Đôi má Duy phùn nhẹ trong rất đáng yêu, thêm cặp mắt có màu nâu nâu nhè nhẹ bởi Duy là con lai Á – Âu nên vô tình làm cho Duy có một vẻ đẹp lạ lùng. Sống mũi cao kèm đôi môi hồng nhạt, cằm hơi móm nhưng nhìn rất duyên. Mẹ Duy nựng má rồi bà cười tít mắt - Con của mẹ thấy cưng quá bây ơi.. !! - Mẹ.. người ta hai mươi mấy tuổi đầu òi á ! Con hông muốn đáng yêu hay dễ thương đâu ! – Duy nhõng nhẽo, mẹ Duy cười rồi thắc mắc - Ớ.. vẻ ngoài là đặc thù của mỗi người. Dù muốn hay không thì nó vẫn hiện hữu, thế sao con lại không thích ? – Duy thở nhẹ rồi gãi đầu, đôi môi son nhỏ nhẹ đáp - Con biết chứ mẹ, nhưng mà nếu trông thấy gương mặt thư sinh, thiếu gia bún ra sữa như thế này, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ con là một đứa công tử vô tích sự, làm việc không có hiệu quả cho coi. Đáng ra mọi chuyện sẽ ổn nếu con hoàn thành tốt được mọi công việc được giao. Nhưng trợ lý thì cần phải có một vẻ ngoài chuyên nghiệp và chuẩn mực nữa nên con không đời nào chấp nhận mình trong như một đứa yếu ớt không đủ khả năng làm việc như thế này ! - Ờ.. ra là thế !
|
Mẹ Duy gật nhẹ đầu khi hiểu lí do vì sao con trai mình lại cố khoát lên mình một cái vỏ bọc như U40-50. Bà cười nhẹ cho cái suy nghĩ ngồ ngộ của thằng con trai mình, có lẽ, bà mà biết sáng nay Duy nhận được những đánh giá “chuyên nghiệp” từ vị giám đốc mới chắc còn vui hơn nữa. Duy chợt nói lớn khi nhớ ra chuyện gì đó: - À, mẹ mẹ.. có thể từ nay con sẽ về nhà muộn lắm đó nha mẹ. Nên mẹ khỏi thức chờ cơm canh cho con nha ! - Ủa sao lạ thế ? - Phải thế thôi mẹ à, tại anh ta luôn làm việc tới tận khuya lận ! Nghe đồn là da anh ta dị ứng với ánh sáng mặt trời nhưng con dám cá, sự thật là anh ta ngủ với tình nhân của anh ta cho đến sáng thì có, con chắc luôn đó ! - Duy à, mẹ mừng là con đã tìm được việc và làm việc rất chăm chỉ. Nhưng dù sao mẹ cũng đang làm ở một cửa hàng bán đồ gốm của công ty đó, nên con đừng làm việc quá sức nhé !
Mẹ Duy nhỏ nhẹ làm Duy ngừng lại, đưa ánh mắt tha thiết nhìn bà. Bà cười rồi hướng mắt về cái bàn thờ trước nhà, di ảnh của cha Duy rồi đáp trong nghẹn ngào. - Cha con qua đời, mẹ chỉ còn mỗi mình con nên nếu lỡ có chuyện gì xảy ra với con thì mẹ biết làm sao.. - Mẹ à, con biết rồi mà !
Duy cười nhẹ rồi nhào tới ôm chầm lấy người mẹ yêu quí của mình. Cha Duy mất đã gần được 6 năm trời, đó là do công ty ông quản lí bị phá sản và điều đó quá sức chịu đựng của ông. Từ trước tới giờ mẹ Duy chưa từng đi làm, chỉ quanh quẩn ở nhà chăm sóc cho gia đình. Nhưng từ ngày chồng mất, bà đã phải tháo cái vỏ bọc của mình mà bước ra cuộc sống bon chen để kiếm từng đồng tiền, bát gạo. Cố gắn chăm lo để Duy ăn học đến nơi đến chốn, tuyệt đối không để cho thằng con trai của mình bị “đứt gánh giữa chừng”. Duy thấu hiểu và rất trân trọng những gì mà bà đã hi sinh cho mình. Có lẽ đó cũng là một trong những động lực thúc đẩy Duy quyết tâm theo đuổi ước mơ của mình đến cùng, đó là gầy dựng lại sự nghiệp của cha mình. Duy cười nhẹ, bưng chén cơm ăn rồi nhai ngon lành trước gương mặt phúc hậu của mẹ mình. - Chỉ là con quá phấn khích về công việc mới của mình thôi ! - Ừa, nhưng cái tính của con là chuyên môn háo thắng, nôn nóng tham công, tham luôn việc đó nha ! - Ha ha, con biết òi !
***
“Lộc cộc”, mấy ngón tay của Duy lướt trên cái bàn phím như đang chơi một bản piano nhẹ nhàng và thướt tha. Enter cái “cạch”, hồ sơ cuối cùng cũng đã được lưu vào ổ tài liệu, với tay cầm tách cà phê hóp một ngụm rồi xếp lại đóng tài liệu cần xác nhận của giám đốc. Nhìn lại đồng hồ, 57 – 58 -59 – 60, “đến rồi”. Duy vừa đứng dậy thì một cái “rầm”, vị giám đốc mặc cái áo sơ mi đỏ thẫm cùng quần tây sành điệu bước vào. Duy cúi đầu chào rồi đi theo sau tiến vào phòng giám đốc. - Chào buổi sáng giám đốc ! - Chuẩn bị cuộc họp cho tôi, cuộc họp ở.. - Dạ.. ? Ui da !
Cắm đầu, cắm cổ đi thì Duy trúng cái lưng to đùng của anh ta khi bất chợt anh ta dừng lại đột ngột. Tháo cặp mắt kiếng, Nhật Anh trừng mắt trước căn phòng sáng chói. Ghế salon được kéo lại tươm tất sau trận mây mưa chiều hôm qua, bàn làm việc được sắp xếp ngăn nắp đâu vào đấy. Cửa sổ được vén lên một chút theo sở thích của mình, nhất là hàng hoa có cái màu cũng đỏ thẫm như màu áo anh ta đang bận được tưới nước trong tươi tắn còn đọng lại những giọt nước nhỏ trên lá tựa những hạt sương mai. Xoay lại nhìn thì Duy chóp chóp mắt mấy cái ngạc nhiên, gằn giọng trong cổ họng rồi Nhật Anh lấy lại vẻ lạnh lùng ngồi vào ghế làm việc. Duy cũng trở lại, tập trung vào công việc của mình: - Thưa giám đốc, phiền anh xem lại lịch trình của ngày hôm nay và đóng dấu xác nhận cho bộ hồ sơ của bộ phận kế toán. - Ừm !
Xem nhanh lịch trình, Nhật Anh trừng mắt ngạc nhiên trước sự kỹ lưỡng và tỷ mỹ của công việc được sắp xếp một cách khoa học của Duy. Kí nhanh bộ hồ sơ Duy đưa rồi Nhật Anh một lần nữa trố mắt ngạc nhiên khi 40 cái tài liệu anh ta quăn hôm qua giờ đã gọn gàn, đầy đủ đặt trên bàn. Miệng Nhật Anh bập bẹ: - Cậu.. cậu đã hoàn thành toàn bộ đóng tài liệu này ? - Dạ rồi thưa giám đốc ! Có một số sai sót trong đó, nhất là bản báo cáo sản phẩm bán của quí 2 và bản phân công lao động của bộ phận kinh doanh cũng có chút vấn đề. Sáng nay tôi đã tranh thủ đến cả hai bộ phận để tìm hiểu và trao đổi với hai anh chị phụ trách, rồi bổ sung và hoàn thiện lại rồi. - Ừm húm.. !
|
Nhật Anh nhíu mày hài lòng nhưng theo cái kiểu kêu căng nên chẳng có chút cảm tình. Tuy khó chịu nhưng Duy vẫn không quan tâm cố tập trung vào công việc của mình. Không biết có phải duyên phận sắp đặt hay là do trùng hợp ngẫu nhiên mà không biết. Cả Duy và Nhật Anh làm việc với nhau cực kì ăn khóp trong vai trò giám đốc và trợ lí, thậm chí mọi người trong công ty còn thán phục trước sự tài năng của Duy nữa là khác. - Chuẩn bị cho tôi bản quyết toán của công ty B trong 3 năm trở lại đây ! - Dạ, có rồi ạ, ngoài ra còn có các bản báo cáo khác có liên quan đến tình hình kinh doanh của họ. Đây thưa giám đốc ! - Sắp xếp lại hết cái đóng giấy tờ này, chuẩn bị thêm cho tôi cái bản đề án hoàn thiện cho quí tới để ngày mai báo cáo trước hội đồng quản trị ! - Dạ, xong rồi ạ. 10 bản kê mua nguyên vật liệu và 2 bản kế hoạch bán sản phẩm gốm thương hiệu Y đã được sắp xếp theo tiêu chuẩn của công ty. Bản đề án tôi cũng đã hoàn thiện xong phần cuối cùng, ngoài ra có một số vấn đề về giá bán tôi có chuẩn bị riêng ở ngoài, mời giám đốc xem qua ! - Cuối cùng thì gửi thứ gì đó thích hợp cho cô Hà này cho tôi ! - Cô Hà rất thích nho nên tôi đã đặt một giỏ nho tươi Đà Lạt, vừa gửi xong cho cô ấy cách đây 10 phút rồi ạ.
Duy như một con robot, ôm xấp tài liệu tự mình photo, sử dụng thành thạo mọi thiết bị văn phòng, kinh nhất là biết mọi đường đi nước bước của cái cao ốc này mặc dù mới bước chân vào đây chưa đầy một tuần. Đánh máy, phân loại tài liệu, sắp xếp lịch trình, tìm hiểu tài liệu, hoàn thiện mọi sơ suất.. tất cả Duy đều làm một cách phải gọi là hoàn hảo. Nhưng đặc biệt ở Duy chính là nụ cười tươi tắn trên môi và một tinh thần đầy nhiệt huyết. Duy thân thiện lễ phép từ trưởng phòng cho đến bác bảo vệ, lịch sự và hòa nhã với mọi đối tác lẫn khách hàng, ở Duy tồn tại một nguồn lực cực kì mạnh mẽ. Tất cả những nhận xét ấy đều gói gọn trong đôi mắt sắc lẹm của vị giám đốc khó tính kia. Ngồi trong phòng làm việc nhưng nhất cử, nhất động của Duy đều được Nhật Anh để ý 24/24. Chàng ta bắt đầu có một cảm giác là lạ trước cậu trợ lí tài hoa này. - Mọi công việc đều đã hoàn thành, lịch trình của giám đốc, tôi cũng đã để trong xấp hồ sơ màu vàng anh vừa cất. Nếu không còn gì, tôi xin phép ra về ! - Ừm húm !
Duy thở cái hì sau một ngày làm việc căng thẳng, cất đóng tài liệu rồi lau sạch sẽ bàn làm việc của mình. Duy quải cái cặp táp quai chéo đáng yêu rồi thảnh thơi rời khỏi văn phòng. “King..” cái thang máy mở cửa, Duy hí hửng tọt vào, vừa với ngón tay định chọn đóng lại thì cậu hết hồn khi một “đặc vụ áo đen” bước vào. Không ai xa lạ chính là vị giám đốc “nước đá” của mình. Gật đầu chào lịch sự rồi Duy đứng lùi về sau cho anh ta xoay người lại.
Nhìn con người bí ẩn đang đứng trước mình, Duy không khỏi ngạc nhiên. Hầu như không thể thay đổi lịch trình của anh ta trong một ngày, có quá nhiều việc phải làm, thậm chí chúng thay đổi theo từng giờ. Anh ta luôn bận rộn, thường làm việc đến tận khuya vì ban ngày phải tham dự rất nhiều cuộc họp khác nhau. Duy nhíu mày rồi cười tủm tỉm “ấy thế mà anh ta cũng kiếm được thời gian để hú hí với tình nhân. Dù mình rất ghét nhưng phải công nhận, anh ta lợi hại thiệt !”. Gương mặt của Nhật Anh khẽ ngoáy qua làm Duy hết hồn. Giờ cậu trợ lí mới để ý, giám đốc mình thật sự là một người tài năng và đẹp trai đúng chuẩn mơ ước của chị em phụ nữ. Giàu có, giỏi giang lại đẹp trai, ga lăng hoàn hảo nhưng có điều, anh ta rất ghét ánh sáng. Lúc nào cũng vác một bộ đồ đen kịt, đẹp thì có đẹp, sang thì cũng có sang nhưng nhìn âm u và tối tăm không thể tả. Đang bân quơ thì chợt Nhật Anh cất tiếng làm Duy hết hồn: - Này ! - Dạ ? - Tôi nhớ là kêu cậu chọn vài món quà thích hợp nhưng mà chính xác sở thích đến 100% thì quả là rất cao. Tất cả các bọn họ đều rất thích những món quà mà cậu lựa chọn. Cậu chọn thế nào hay vậy ? - Có vẻ như giám đốc chọn quà riêng cho từng người, dựa vào đó tôi có thể đoán biết được tính cách cũng như sở thích của mỗi người trong số họ. Thứ hai nữa là tôi.. – Duy gãi đầu nhẹ rồi mỉm môi – tôi vô tình tìm được các đơn đặt hàng của anh năm trước cũng như thời gian gần đây trong đóng hồ sơ ngày đầu tôi nhận việc. Thấy cần thiết nên tôi ghi chép lại và cố ghi nhớ, lưu trữ để tránh sự trùng lập, tặng đúng món quà mà anh mong muốn và họ yêu thích. - Good job ! – Nhật Anh nhíu mày qua lớp kính đen. Chợt Duy cũng nhíu mày nhưng là một thái độ ngơ ngác. Duy hỏi - Mà, có vấn đề gì sao giám đốc ? - Có chứ ! – Giọng Nhật Anh vẫn lạnh lùng, nghiêm nghị làm Duy luống cuống, lo âu trong bụng. Xoay lại nhìn thẳng vào Duy, Nhật Anh hé môi – vì nếu cứ tiếp tục mọi việc một cách hoàn hảo thế này thì tôi sẽ phải chấp nhận việc giữ bên mình một anh trợ lí hai lúa quê mùa mất thôi. - Ơ.. hì, thành thật cảm ơn giám đốc !
|
Duy cười rồi cúi đầu chào tạm biệt lịch sự. “Ting..”, cánh cửa thang máy mở ra, Nhật Anh vừa bước ra khỏi nhưng chợt anh ta dừng lại. Mở cặp mắt kính để khuôn mặt đẹp trai nam tính hiện ra trước mắt Duy. Cười nhếch môi đểu cáng nhưng lại thu hút rạng ngời, kê sát mặt Duy làm tim cậu đập loạn xa. Thỏ thẻ, Nhật Anh nói: - Nhưng làm ơn, chuyển sang sử dụng kính áp tròng hay sắm cái kính mới dùm cái. Mặc dù cậu giỏi nhưng nhìn, tôi ngứa mắt lắm ! - Dạ ! – Duy cười nhẹ, Nhật Anh xoay đi vài bước thì Duy cất tiếng – nhưng giám đốc, tôi e là kính áp tròng không hợp với hình tượng của tôi đâu. Chắc việc anh bị ngứa mắt đâu liên quan đến công việc phải không ? - Dẻo miệng.. coi chừng tôi đấy ! - Dạ.. hì !
Duy tinh nghịch le lưỡi rồi nháy mắt đáng yêu trêu tức cái tên “mật vụ” đáng ghét đang bước đi trước mình. Cả một lời khen cũng gượng gạo và lạnh tanh không có miếng ấm áp. Duy nhếch môi, nhưng nghĩ lại, Duy có gì đó gọi là thích thú và bị thu hút trước con người này. Bí ẩn và lạnh lùng. Chiếc xe hơi sành điệu vừa mở thì có một chàng trai sành điệu nhào ra ôm lấy Nhật Anh rồi kéo vào cái một. Duy lắc đầu ngao ngán, đội cái mũ bảo hiểm rồi trèo lên chiếc xe máy “đơn sơ” của mình mà ra về.
***
Mẹ Duy đã ngủ, ăn uống xong, cậu liền trèo lên giường rồi ngã lưng một cái ành xuống nệm thư giãn sau một ngày làm việc mệt mỏi. Nhắm mắt rồi dần mở ra, Duy nhìn lên trần nhà suy ngẫm, mệt mỏi cậu lại xoay sang hướng khác, bất chợt mắt Duy dừng lại trước cái tấm ảnh đặt trên bàn làm việc gần đó. Trong bức ảnh là hai thằng con trai đang cặp cổ nhau, mặc cái áo đôi trắng sọc đỏ cười toe tét trong thật hạnh phúc. Tiếng cười nói văng vẳn bên tai Duy: - Khang nè, anh có yêu em hông ? - Có.. nhiều nhất chên đời, há há – Khang cười hớn hở rồi dang rộng hai cánh tay dài ngoằn như một đứa con nít. Rồi nó hỏi lại Duy – thế còn Duy, có yêu anh hông ? - Tất nhiên là.. – Duy ấp úng, Khang trợn mắt cắt ngang - Em thử lắc đầu xem. Anh cam đoan là em không còn đầu để lắc đâu ! - Chời chời.. chưa cưới mà nó hâm kìa. Thôi zậy mình dừng tại đây nha ! - Sao mà dừng được, dù cho hết cuộc đời cũng không dừng đâu. Bởi chúng ta yêu nhau quá sâu đậm mà !
Duy mỉm cười hạnh phúc khi nhớ đến những mảnh ghép yêu thương ấy, của cậu và Khang, người mà Duy yêu nhất. Nhưng đôi khi , đâu phải cứ hết mưa là sẽ có cầu vòng, đâu phải cứ yêu thật lòng là sẽ có được người yêu. Từ trong khóe mắt Duy có một dòng nước nhỏ, trong vắt chảy dài xuống má. - Yêu nhau mà không có tiền thì cạp đất mà ăn hả em ? - Chời đất.. có phải anh là thằng Khanh nam tính, tài năng không zậy ? Hay là một con bánh bèo đang đội lốt đàn ông khi nói ra câu đó với người yêu mình ? Có đôi tay, anh sợ gì mà chết đói ! - Em nói thì hay lắm, nhưng nhìn vào thực tế đi. Cả anh và em đều biết cha, mẹ anh là người như thế nào mà. Chống lại họ chỉ có nước chết đói thôi ! Duy à, chúng ta chỉ tạm thời chia tay một thời gian thôi, anh hứa, khi nào anh trưởng thành chắc chắn sẽ quay trở về bên em mà ! - Một là tiếp tục, không là chia tay. Đéo có dụ lấp lửng hay tạm bợ gì ở đây ! - Duy à, em bớt nóng đi.. chỉ là.. sao em cứ làm khó anh hoài thế !? - Thôi được, tôi sẽ không làm khó anh nữa. Tôi chọn số 0 ! Từ nay về sau tôi và anh không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa. Thứ trọng danh dự và đồng tiền như anh, chỉ là đồ bỏ với tôi thôi ! - Mẹ khiếp.. được, tùy em !
|
Rầm ! Cánh cửa đóng lại cũng là lúc đôi mắt Duy mở ra, nước lại trào ra thêm. Thế đấy, cha mất, nhà phá sản, hệ lụy không chỉ mất phương hướng, mất đi miếng cơm manh áo mà mất luôn cả mảnh tình hơn mười mấy năm trời Duy đã nuôi dưỡng. Mà cũng tốt, nhờ vậy cậu mới biết rõ bộ mặt thật đằng sau cái gia đình được gọi là “anh em kết nghĩa” với gia đình cậu. Chua chát. Duy lấy tay vội lau nước mắt, ánh mắt Duy ánh lên sự mạnh mẽ vốn có của nó. Duy nhớ đến lời tâm sự cha mình đã từng dạy khi cậu sướt mướt vì một lần đau khổ vì Khang.
Làm thằng đàn ông, chia tay rồi là hết. Sao phải ôm giữ mãi cho mình những thứ kỷ niệm hay cảm xúc yếu mềm bi lụy ấy. Nước mắt lại càng không nên có,nếu có thì cũng phải để cho nó chảy ngược vào bên trong cơ thể. Sống cho tốt vào, hoặc ít nhất là tỏ ra mình ổn để người thân và bạn bè không phải bận lòng lo lắng. Đã có bản lĩnh chịu đau thì đừng bao giờ tỏ ra mình yếu đuối. Đàn ông mà, nâng lên được thì hạ xuống được, Yêu được thì quên được.
Quy luật đơn giản của cuộc sống, nếu mình không tiến thì buộc sẽ phải lùi. Duy nhìn về phía trước, nghĩ đến mẹ, nhớ đến lời hứa với cha, nhất là cái bổn phận và lý tưởng của mình. Chính những điều đó đã thôi thúc và tạo nên một động lực để cậu bước đến tận hôm nay. Thở nhẹ, Duy dần lấy lại tinh thần và hài lòng với cuộc sống hiện tại. Định khép đôi mi thì điện thoại lại reo làm cậu giật mình. Với xem thì ra là số của bà chị trưởng phòng kinh doanh. Bật nghe, bên đầu dây rối rít: - A lô, Duy hả em ? - Dạ, em nè chị Hoa. Có chuyện gì mà chị gọi em khuya vậy ? - À, chị xin lỗi nghen Duy. Tại có chuyện quan trọng nhờ em giúp nên chị mới liều gọi em giờ này, đừng trách chị nha ! - Trời, có gì đâu chị. Em cũng chưa buồn ngủ, mà có chuyện gì vậy chị ? - Ngày mai là phòng chị phải nộp gấp cái bộ hồ sơ báo cáo X cho giám đốc rồi nhưng hồi chiều, em gái chị nó sinh non, nhà lại không có ai nên chị liền phóng vào bệnh viện tới giờ này luôn nè. Tới chừng nhớ chực tới vụ hồ sơ thì đã trễ rồi. Bộ hồ sơ đó còn nhiều chổ chưa hoàn thiện lắm, như là cơ cấu tổ chức hay là vốn vay, và nhiều cái sơ suất nữa.. chị định vào lấy rồi sửa liền nhưng giờ không đi được. Mấy đứa khác thì chị gọi tụi nó tắt máy hết rồi, giờ luống cuống còn nhớ tới mình em à, giúp chị với. Không là sáng mai nguyên cái bộ phận của chị chắc dọn ổ đi về quá. - Dạ được. Vậy để em thay đồ rồi vào lấy về chỉnh sửa thay chị. Mà chìa khóa hay nơi cất chị để ở đâu ? - À trên bàn làm việc của chị đó. Duy chạy đến bệnh viện C nha, chị ra đưa cho chìa khóa, trên đường về nhà em luôn á ! - Dạ ! - Cảm ơn em nhiều nha Duy, ơn này chị mày sẽ hậu tạ hoành tráng ! - Ha ha nhớ đó nha ! À, chúc em gái chị mẹ tròn con vuông nha - Ừa cảm ơn cưng !
Duy tắt máy rồi tròng ngay cái quần jean, khoát cái áo rồi xách xe phóng thẳng đến công ty lần tứ 2 trong ngày. Trời “rầm rầm” chuyển mưa mịt mù làm Duy nhíu mày sợ hãi. Cuối cùng cũng đến, dựng xe rồi nhanh chóng phóng nhanh vào công ty, Duy nhiệt tình giúp chị trưởng phòng hoạt bát của mình.
|