Hạt Mưa Và Ánh Sáng
|
|
Một ngày mưa phùn rơi nơi làng quê yên bình, con đường đất đỏ lội lầm, ánh sáng rất yếu ớt và không lấy một giọt nắng. Lan ngồi bên cửa sổ đưa ánh mắt xa xăm hướng ra ngoài ngắm nhìn mà nước mắt trào dâng. Mưa mang một nỗi buồn khó tả, nỗi buồn da diết vừa ập đến với cô trong những ngày qua. Cái ngày cô chia tay người yêu cũng là một ngày mưa như thế, cô đã khóc và khóc rất nhiều. Cô trở nên ghét mưa và sợ mưa... Trong làn mưa mờ mờ ảo ảo, qua làn nước mắt đầm đìa xa xa cô nhìn thấy bóng dáng một người con trai đang đứng giữa cánh đồng cầu nguyện điều gì đó. Lan gạt nước mắt và chăm chú nhìn, theo dõi từng hành động của anh ta và cô đạ đoán ra điều gì đó.
|
Lan nghĩ phải chăng anh cũng như cô, cũng vừa kết thúc mối tình đầu đẹp đẽ của mình? Nghĩ nhiều và Lan chẳng muốn nghĩ nữa, cô thấy chán tất cả. Hai mươi tuổi không phải là quá trẻ để phấn đấu tới tương lai, cũng không quá già để ngồi ngẫm về đời. Lặng lẽ đi xuống bếp làm vài món ăn rồi tự nhủ:“ trời mưa thế này, lại mát mẻ nữa còn gì tuyệt vời hơn khi nướng bánh nhỉ?“. Cô bật lò nướng rồi nướng bánh ăn ngon lành, vẫn buồn nhưng phải cố sống. Chợt nhớ ra điều gì đó Lan chạy lên gác mỡ cửa, bóng dáng anh ta đã biến mất. Cô cảm thấy thoáng buồn mà không hiểu sao mình buồn nữa. Cô đánh mồt giấc ngủ dài 12 tiếng cho đến sáng. Sáng nay trời đẹp, ánh lên những tia nắng hồng làm lung linh cả thế giới. Cô dứ định sẽ đi shopping cho khuây khoả, chợt chiếc điện thoại vang lên. Cô nhấc máy sững người chỉ thốt lên:“ Sao, ba mất rồi hả mẹ“. Chiếc điện thoại rơi xuống.
|
Lan như không tin vào mắt mình nữa, cô như bị cứng đơ, nước mắt cứ thế tuôn ra. Sao tai hoạ lại ập đến với cô nhiều như thế chứ? Tại sao số cô đen vậy, mất người yêu còn chưa đủ sao mà giờ lại mất người ba yêu quý. Ba ơi... Cô gọi trong tiếng nấc. Rồi cô vội lấy xe máy phóng về nhà. Cô làm việc trong công ti sản xuất lúa gạo vì vậy cuộc sống của cô gắn liền với nông thôn từ nhỏ cho đến lớn. Ở đây đường sá còn kém kiếm chiếc xe taxi hay xe bus rất khó khăn. Lan phóng xe bạt mạng về nhà, cô dường như không nhìn thấy đường, nước mắt cứ rơi tưởng chừng như sắp cạn... Đầu óc thì quay cuồng, chân tay run rẩy. Bỗng nhiên cô ngã xuống đường ngất xỉu, chiếc xe cô đi hỏng hóc nặng.
|
Lan tỉnh dậy khi xung quanh cô đầy mùi thuốc xông nồng. Chợt nhớ ra chuyện gì đó cô ngồi bật dậy và chạy ra ngoài cửa. Nhưng sau đó một cánh tay giữ cô lại hỏi: - Cô đã tỉnh rồi à? Lan đưa mắt ngước nhìn con người có giọng nói trầm ấm ấy. Cô quay đầu lại. Ôi! Cái dáng quen thuộc của anh ta đây mà, sao trùng hợp vậy, cô dường như cảm nắng với vẻ đẹp và sức hút của anh ta. Lan nhỏ nhẹ đáp lại: - Tôi cũng vừa mới tỉnh anh à, tôi không nhớ gì hết. Sao tôi lại ở đây? - Ồ vậy sao tôi nói với cô biết tôi đưa cô vào đây đấy. -Tôi đã làm sao trước đó... Anh... anh đã cứu tôi sao?
|
- Tôi tình cờ gặp cô ngất xỉu giữa đường nên tiện giúp đỡ thôi! - Vậy hả? Tôi ngất ư? Nhưng... Cô ngập ngừng. Còn anh, anh như đang chờ cô nói tiếp nhưng cô vẫn không nói năng gì cả. Anh chậm rãi hỏi : - Nhưng xe hỏng rồi chứ gì? Thôi tôi đưa cô về nhà vậy. Nhà cô ở đâu vậy. Nhưng trước hết cô cần phải vào kiểm tra lại đã. Lan lặng lẽ nghe theo lời anh mà không một lời vặn vẹo. Anh cũng chẳng hiểu sao mình lại quyết định đưa cô về nhà nữa, chẳng hiểu sao mình lại quan tâm tới người ta như vậy? Đang suy nghĩ mông lung chợt thấy Lan đi ra và nói : - Có phiền anh lắm không? Anh không nói gì chỉ dắt cô đi. Có lẽ vì quá đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần nên Lan không nói gì cả, đi cùng anh ra nhà xe bệnh viện. Chợt kí ức ùa về, cô thốt lên: - Trời đất ơi, ba tôi... Ba tôi... Anh... Tôi bất tỉnh đến giờ được mấy tiếng rồi... Cho xe nhanh lên đi anh. Cô khóc, trời lại mưa. Mưa như xé tan từng mảnh tâm hồn cô. Trời vẫn mưa như thế... Sợ mưa lắm nhưng cô tình nguyện ướt mưa, bởi trong cô còn nhiều thứ đáng sợ hơn nữa. Còn người con trai kia vẫn im lặng vì anh chưa biết chuyện gì xảy ra với ba con cô. Nhưng trong anh là một nỗi buồn man mát.
|