Là Em !!!!
|
|
Chương 3: Hàm Ý Của Ninh Ninh
Đi dạo được một lúc tôi liền trở về nhà, vừa bước đến cửa chính, tôi đã nghe thấy tiếng cười nói trong nhà vang ra. Chú Bạch và mẹ trở về nhà rồi sao? Tôi vui vẻ đi nhanh vào phòng khách tới bên mà ôm chầm lấy mẹ quên hết cả những gì từng hứa với anh trước đó.
"Mẹ, con nhớ mẹ quá."
"Mẹ cũng nhớ Dương Dương."
Mẹ mỉm cười xoa đầu tôi. Chú Bạch ngồi ngay bên cạnh cười vui vẻ hướng hai mẹ con tôi mà lên tiếng.
"Con không nhớ ba sao Dương Dương, con chỉ nhớ mẹ là không được. Ba cũng rất nhớ con gái ba."
"A, tất nhiên là con nhớ."
Tôi cười cười thoát ra khỏi người mẹ nhìn chú Bạch. Lúc này tôi mới chú ý tới cả hai người kia, thất lễ mất rồi. Mà cũng không sao, lúc này tôi đã có mẹ chống lưng không sợ gì anh.
Khi mọi người đang nói chuyện vui vẻ tôi liền nhìn chú Bạch và mẹ mà mỉm cười nhỏ nhẹ lên tiếng.
"Con sẽ ở lại ký túc xá với bạn cho nên sẽ không thường xuyên về nhà."
"Dương Dương, ba mẹ lần này về sẽ chẳng đi thường xuyên nữa, còn muốn ở bên gần gũi bảo bối hơn mà con lại quyết định ở ký túc xá là sao?"
Chú Bạch là người phàn nàn đầu tiên. Tôi nhìn mọi người cười hì hì, chuyện này cũng một phần là tôi muốn trốn thoát khỏi anh mà thôi. Anh đã không thích tôi tại sao tôi phải lượn lờ trước mặt anh làm gì cơ chứ? Có ngu mới làm vậy.
Mẹ tôi nhìn tôi chỉ mỉm cười cũng không phản đối hay lên tiếng đồng ý. Tôi biết mẹ sẽ luôn ủng hộ ý kiến của tôi mà. Còn về ý kiến của anh và bạn gái anh Trần Ninh Ninh kia tôi chẳng cần tham khảo làm gì.
Tôi đứng dậy hướng phía chú Bạch và mẹ lên tiếng.
"Con xin phép lên phòng trước, ngày mai con phải nhập học rồi. Con hứa sẽ thường xuyên về nhà thăm mọi người."
Nói rồi tôi một mạch đi lên phòng mất hút luôn. Tôi vốn cũng đã chuẩn bị hết mọi thứ rồi, ngày mai chỉ việc thẳng tiến tới Bác Ái nữa mà thôi.
****
Chương này đã bị xóa mất nên bị lược bỏ luôn, đại loại nội dung chính là Ninh Ninh tìm cách gây khó dễ đối với Dương Dương, luôn nói bóng gió với cô, còn đổ nhiều tội, bêu xấu dương trước toàn trường.
Túm lại là mọi người cứ mặc sức tưởng tưởng mấy tình tiết nữ phụ xấu xa vẫn thường làm
chương này cũng khá dài nên mất rồi kid cũng lười viết lại hộ nên đành bỏ hẳn :ppp chương 4 sẽ sớm ra thôi ><
Để đảm bảo phong phú sinh động hơn nên sẽ không viết theo ngôi thứ nhất nữa chuyển ngôi thứ ba cho khách quan hơn =.=
|
Chương 4: Tai Nạn
"Lôi Hàng... dù chúng ta là bạn nhưng em không hề muốn anh can thiệp vào chuyện riêng của em. Nếu anh cứ hành động như vậy em nghĩ ngay cả tư cách làm bạn em cũng chẳng thể cho anh được."
Bạch Dương Dương nhìn Lôi Hàng đang ngồi đối diện với mình lạnh nhạt lên tiếng. Việc anh quá sâu can thiệp vào chuyện giữa cô với Ninh Ninh và Vũ đã vượt qua giới hạn chịu đựng của cô. Có thể cô hiền lành, có thể cô rất dễ thỏa hiệp trong mọi chuyện nhưng cái gì cũng có mức độ của nó cả và anh đã vượt qua nó khiến cô không thể để yên được nữa.
Lôi Hàng nhìn Bạch Dương Dương, từ đầu tới cuối anh vẫn nở nụ cười nhìn cô gái bé nhỏ mà anh yêu quý.
Dù Trần Ninh Ninh đã dở bao nhiêu thủ đoạn để đối phó làm xấu mặt cô vậy mà cô vẫn không hề từ bỏ, không hề quay lại nhìn một người vẫn đứng yên tại đó chờ đợi cô là anh. Tình yêu của anh chưa đủ để khiến cô chú ý tới anh sao?
"Có lẽ anh đã vượt qua giới hạn của em nhưng Dương Dương... anh đã yêu em, anh vẫn luôn chờ em và sẽ đợi em. Việc anh yêu em khiến em cảm thấy khó chịu thì anh sẽ biến mất trước mắt em. Nếu có một ngày em cảm thấy quá mệt mỏi rồi, anh vẫn luôn ở đó đợi chờ em... Anh chỉ mong rằng em được hạnh phúc. Vẫn là em nên cẩn thận với Ninh Ninh."
"Cảm ơn ý tốt của anh. Em đi trước."
Bạch Dương Dương nói rồi đứng dậy cầm lấy túi sách rời khỏi quán cà phê không hề quay đầu nhìn lại anh một lần. Cô thật lạnh lùng, cảm giác này thật khó chịu, anh chưa bao giờ muốn như vậy cả.
Lôi Hàng đẩy gọng kính lên, ánh mắt luôn đầy yêu thương cùng bất lực lúc trước nay trở nên phẳng lặng, trầm sâu vô cùng. Nhìn vào đôi mắt đó không ai có thể hiểu được anh đang suy nghĩ điều gì, anh đang muốn gì.
"Đừng có làm gì quá đáng nữa."
Lôi Hàng gửi một đoạn tin nhắn đi sau đó liền thanh toán rồi rời khỏi quán. Được, anh sẽ đợi cho đến khi cô giác ngộ nhìn lại phía anh, chỉ là con đường này khá dài mà thôi, đến bao giờ mới thu được kết quả đây?
Bạch Dương Dương trên đường trở lại trường, cô còn chưa kịp đi về ktx liền đó bị chặn lại bởi một bó hoa hồng thật lớn. Bạch Dương Dương còn đang ngạc nhiên liền bắt gặp gương mặt tươi cười rạng rỡ của Vivian đằng sau đó.
"Gái yêu đi lâu quá, đại gia đây liền nhận hoa thay cho gái yêu. Đàn anh khóa trên thực sự muốn theo đuổi gái yêu nhá. Ngẫm lại thì... chậc chậc, sao gái yêu lại có số đào hoa vậy chứ?"
Vivian liếc mắt đầy tình tứ đối với Bạch Dương Dương sau đó dúi cả bó hoa hồng thật lớn vào lòng cô bạn rồi khoác vai Bạch Dương Dương vui vẻ đi về ktx.
Dù cho những gì Trần Ninh Ninh dấu mặt gây ra nhưng số hoa đào của Bạch Dương Dương vẫn không hề giảm. Cả hai từ ngày nhập học đã trở thành bộ đôi song kiều xinh đẹp với số lượng người theo đuổi rất lớn.
Bạch Dương Dương thường chẳng bao giờ để ý tới điều đó trong khi Vivian lại rất tự nhiên đón nhận, lần nào cô nàng cũng vui vẻ nhận hết quà nhưng cuối cùng sau đó quay ra phân phát cho toàn bộ mấy cô bạn cùng tầng.
Tối hôm đó, Bạch Dương Dương nhận nhiệm vụ đi mua bữa tối dưới căng tin, trên đường tới căng tin cô nàng phải băng qua khu vườn trúc nhỏ của trường, nơi hò hẹn của mấy cặp tình nhân.
Đang vội vàng bước nhanh qua vườn trúc nhỏ này, cánh tay cô đột nhiên bị ai đó kéo mạnh một phát. Khi Bạch Dương Dương hiểu chuyện gì đang xảy ra thì cô liền hoảng hốt nhìn Bạch Thái Vũ một tay túm lấy tay cô một tay giam cô lại, bốn mắt họ nhìn nhau đầy khó hiểu.
"Anh... có chuyện gì sao? Sao... anh lại ở trường?"
"Ba mẹ nói muốn cô về nhà ăn bữa cơm. Thật không ngờ cũng có bản lĩnh ve vãn đàn ông như vậy, xem ra lần trước những lời tôi nói cô không nghe được gì sao?"
Bạch Thái Vũ nhìn cô, ánh mắt hoàn toàn là khinh bỉ, môi mỏng của anh nhếch lên càng làm tăng độ chán ghét của bản thân đối với cô gái nhỏ.
Bạch Dương Dương nhìn anh, cô có chút không vui. Anh dạo này thật lạ, rất hay tức giận với cô kể cả lần trước ở quán bar, rõ ràng cô bị Trần Ninh Ninh lôi kéo lừa gạt nên mới bị mấy tên yêu râu xanh đó quấn lấy ai biết được anh tìm thấy cô giúp cô khỏi rắc rối nhưng lại mắng cho cô một trận lên thân khiến cô bật khóc anh mới thôi đấy chứ.
"Em không có... em không có quan hệ với bất kì ai. Là họ... tỏ tình với em nhưng em..."
"Lại còn biện minh? Cô nên nhớ học hành cho đàng hoàng đừng nghĩ tới việc yêu đương vào tuổi này. Tôi mà biết đừng trách tôi đến lúc đó chuyện xấu của cô tôi sẽ để mẹ biết hết. Giờ thì đi."
Bạch Thái Vũ nhìn cô đầy đe dọa lên tiếng sau đó túm chặt tay cô kéo ngược hướng căng tin. Không hiểu sao chỉ cần nhìn thấy con bé mà anh vẫn luôn chán ghét này tiếp xúc cùng với kẻ khác giới là anh lập tức chướng mắt. Đúng vậy, con bé này là vật sở hữu của anh, anh không động tới có nghĩa bất kì kẻ nào cũng đừng hòng.
(kid: chị đã chuẩn bị 20 tuổi, anh tuổi này bạn gái thay liên tục vậy mà còn cấm chị yêu đương, anh ghen anh cứ nói thẳng ra sao phải viện cớ há há :vv Bilo: anh ấy nhận ra mình ghen thì đã ko có phần sau để đọc rồi nàng ơi ^^)
Bạch Dương Dương bị anh kéo đi, cô không thể hiểu nổi lí lẽ của anh nữa rồi. Anh từ trước đến nay vẫn luôn như vậy, bác bỏ lời của cô luôn cho rằng điều anh nói mới là lẽ đúng. Thật độc đoán.
"Anh, còn Vivian nữa, cậu ấy còn chưa ăn gì. Gọi cậu ấy đi cùng."
Chợt nhớ tới cô bạn vẫn còn đang ôm lấy cái laptop chơi game online kia Bạch Dương Dương giật giật áo anh e dè hỏi. Bạch Thái Vũ nghe cô nói vậy liền dừng bước chân nhìn cô hạ lệnh.
"Gọi mau đi."
"Vâng."
Bạch Dương Dương vội vàng cầm điện thoại gọi cho nhỏ bạn. Dạo này Vivian rất hay lên mạng, hình như cậu ta còn đang quen với người nào đó, bọn họ vẫn chat chít với nhau suốt. Chẳng lẽ yêu qua mạng sao?
Vài phút sau đó, Vivian cùng Bạch Dương Dương bước lên xe của anh nhưng lại chạm mặt cái người vẫn gây rắc rối cho bọn họ mấy tháng nay kia - Trần Ninh Ninh. Ba người con gái nhìn nhau ánh mắt đầy hận ý như kẻ thù. Đến người hiền lành như Bạch Dương Dương cũng không thể yêu thích nổi bà chị năm lần bảy lượt tìm cách hại cô.
Chiếc xe mau chóng trở về biệt thự nhà họ Bạch, bữa cơm tối này thật là quá mức nặng nề đi. Trong khi ba Bạch và mẹ Bạch cười nói vui vẻ cùng Vivian tạo không khí thì ba người kia vẫn luôn im lặng. Bạch Dương Dương cũng là ậm ừ khi được mẹ hỏi tới mà thôi.
Bỗng dưng Trần Ninh Ninh bỏ đũa xuống, cô nhìn mọi người mỉm cười mà cất tiếng.
"Ngày mai là sinh nhật của cháu sẽ tổ chức ở biệt thự riêng, hai bác cùng hai đứa nhất định phải đến tham dự đó."
"Phải làm sao đây? Ngày mai bọn ta phải tham dự một buổi nhạc kịch, đã hẹn trước với mọi người rồi. Thế này đi, ta và bác gái sẽ gửi quà thật đẹp cho cháu Ninh Ninh."
Ba Bạch mỉm cười ôn hòa nhìn Trần Ninh Ninh. Họ cũng là bất đắc dĩ không thể đi được, buổi nhạc kịch này cả nhóm bạn đã hẹn nhau lên kế hoạch suốt cả tháng rồi. Bỏ thì không được nhưng sinh nhật của bạn gái của con trai năm nào chẳng có.
Vivian nghe vậy liền nhanh nhảu cướp lời của Bạch Dương Dương trước.
"Được chứ, chị Trần đã mời sao lại không đi được. Em và Dương nhi nhất định sẽ có mặt. Chị nói xem chị thích gì để bọn em còn chuẩn bị đây?"
"Hai đứa đến là chị vui rồi còn quà cáp gì chứ. Tới lúc đó không thấy hai đứa chị sẽ thực sự buồn đó."
Trần Ninh Ninh mỉm cười nhìn Vivian và Bạch Dương Dương lên tiếng. Cô còn mong họ đến chứ đặc biệt là Bạch Dương Dương kia. Nếu như thiếu cô ta thì kế hoạch của cô nhất định sẽ đi tong mất. Lần này sẽ không còn nhẹ nhàng như trước kia đâu. Ai bảo cô ta dám cướp Vũ của cô chứ.
Lúc đó, hai người bọn họ thân mật ở đó có nghĩ tới cô hay không. Ngay cả khi nhìn anh đưa cô ta về nhà hôm ấy, chỉ vậy thôi đã làm cô ghen tức vô cùng. Anh từ trước tới nay luôn dịu dàng với một mình cô, cô không cho phép sự dịu dàng ấy dành cho người con gái khác. Đừng trách cô ác độc vì hạnh phúc không tự dưng mà hiện hữu chỉ có thể do chính cô đi tranh đoạt mà thôi.
|
Chương 4: Tai Nạn 2
"Sao chị ta lại mua cái biệt thự ở nơi khỉ gió dễ gặp tai nạn vậy chứ?"
Vivian vừa lái xe vừa càu nhàu mà hai mắt chăm chú nhìn đường. Có phải Trần Ninh Ninh cố ý gây khó dễ hay không hả mà mua căn biệt thự trên núi thế này. Đường đi vòng vòng kiểu xoắn ốc lại còn lan can trông chẳng an toàn, lỡ tay một chút là rơi xuống biển làm mồi cho cá mập chứ chẳng chơi.
"Cậu nghĩ chị ta sẽ thích món quà chúng ta tặng chứ?"
"Phải thích. Lúc nào cũng đeo nụ cười giả tạo đó, chúng ta mua máy mát xa mặt cho chị ta là tốt nhất rồi đó gái yêu. Đại gia đây còn muốn mua gương cho chị ta soi mỗi ngày đó."
Vivian tức giận đập mạnh vào còi xe khiến Bạch Dương Dương nhíu mày. Mỗi lần Vivian tức lên là thật khó dập tắt. Nhưng đúng là lần này cậu ấy nói đúng. Bọn họ thật không ưa nổi sự giả tạo của người con gái này. Không hiểu sao anh lại nhìn trúng chị ta trong bao nhiêu con người chứ.
"Đến rồi."
Thật vất vả Vivian mới đưa cả hai tới biệt thự, đỗ xe vào gara, Vivian ôm lấy hộp quà khoác vai Bạch Dương Dương cùng bạn hiền đi vào biệt thự của nhà họ Trần đứng tên Trần Ninh Ninh. Vừa mở cửa chính, cả hai người đã thấy một màn xa hoa, lung linh vô cùng. Chị ta tổ chức sinh nhật thật lớn.
"Vivian, em đến rồi. Chào em Dương nhi."
Diệp Phong mỉm cười đi tới bên hai cô em bé nhỏ. Hôm nay anh mặc vest trắng thật phong độ mà cũng hớp hồn bao nhiêu cô gái rồi. Vivian mỉm cười đi tới ôm lấy anh trai mình chào hỏi rồi rời ra đứng bên cạnh Bạch Dương Dương.
"Cái đường núi vòng vèo đi khó muốn chết, em chỉ biết phóng thẳng thôi ca."
"Đến tối quay về đi cùng anh, ba mẹ muốn gặp em. Dương nhi em cũng nên để xe lại đây cùng bọn anh về."
Diệp Phong cười cười nhấc lấy ly sâm panh trên khay của người phục vụ hướng Bạch Dương Dương lên tiếng. Anh không tiếp xúc nhiều với cô bé này nhưng cũng không khó nhìn ra, em gái của Bạch Thái Vũ quả thực rất ngoan ngoãn lại dễ gần, cậu ta cũng cất giấu bảo bối thật tốt đi.
"Tới rồi kìa."
Theo lời của Diệp Phong, Vivian cùng Bạch Dương Dương ngước nhìn về phía cầu thang chính trải thảm, Trần Ninh Ninh xinh đẹp trong bộ đầm màu đỏ lộng lẫy đầy kiều diễm đang khoác tay Bạch Thái Vũ với bộ vest đặt riêng cắt may tỉ mỉ vô cùng.
Hai người họ quả thực quá mức sáng chói, quá đẹp đôi khiến cho Bạch Dương Dương nhìn mà cảm thấy ghen tị vô cùng. Cô vẫn luôn ước ao một lần sóng bước bên cạnh anh như vậy nhưng mà... đời không như mơ.
"Mọi người, rất cảm ơn mọi người hôm nay đã tới dự sinh nhật của tôi. Hôm nay mọi người hãy thỏa sức tận hưởng đi đừng khách sáo."
Trần Ninh Ninh cười cười lên tiếng làm mọi người cũng hào hứng theo. Ngay lúc đó đèn trong phòng tắt phụt, một phục vụ đẩy chiếc xe đựng bánh kem thật lớn với 4 tầng lộng lẫy, trang trí đẹp mắt vô cùng. Đúng là chị ta thực muốn phô trương. Thôi thì đêm nay chị ta là nhân vật chính.
Mọi người trong phòng bắt đầu hát mừng sinh nhật thật rộn rã. Trần Ninh Ninh mỉm cười hạnh phúc bên cạnh Bạch Thái Vũ nhìn bánh kem trước mặt. Bài hát kết thúc, cô thổi nến trong tiếng vỗ tay giòn giã của mọi người. Cô vẫn luôn là nữ chính và sẽ mãi mãi là vậy.
Vivian cùng Bạch Dương Dương và anh trai Diệp Phong của mình đi về phía cặp đôi tỏa sáng đêm nay kia, cô cầm hộp quà được thắt nơ rất đẹp mắt đưa cho Trần Ninh Ninh.
"Chúc mừng sinh nhật của chị, bọn này thực nhọc công mới chọn được một món quà cho chị đó."
"Hai đứa đến làm chị rất vui, chị cứ tưởng hiểu lầm nhỏ giữa chúng ta khiến hai đứa để ý mà không thích tới gần chị chứ."
Trần Ninh Ninh vừa lên tiếng làm cho Vivian muốn nổi đóa. Chị ta nói vậy khác nào đổ hết tội lỗi lên đầu hai cô rằng vô duyên vô cớ kiếm chuyện với chị ta. Hừ, người thông minh nhìn vào cũng biết chẳng có hiểu lầm nào hết, là chị ta đứng phía sau lên kế hoạch hãm hại cô và gái yêu của cô mà thôi.
"Sao có thể chứ. Em và gái yêu đều sẽ không nghe lời đồn thổi linh tinh mà nghĩ oan cho người tốt đâu."
Vivian nghiến răng nghiến lợi lên tiếng sau đó kéo Bạch Dương Dương đi mất. Đã mất công đến đi ăn đã, tội gì phải ở trước mặt chị ta để càng thêm bực mình ra.
Bạch Dương Dương đứng bên lan can cảm thụ làn gió đêm thổi tới mát lạnh vô cùng, cô nhìn về phía xa xăm kia, biển đen cùng với bầu trời đầy vì sao lấp lánh. Đã thật lâu cô không có thời gian ngắm cảnh vậy rồi.
"Gái yêu, đừng để ý nhiều thứ làm gì."
"Cảm ơn vì vẫn luôn bên cạnh tớ."
Bạch Dương Dương mỉm cười quay sang ôm lấy Vivian, cô vùi mặt vào vai của cô bạn mà tay ôm thật chặt. Ở bên Vivian cô luôn mang một cảm giác an toàn, những bất an vừa mới bắt đầu kia đều bay biến mất. Vivian vẫn cứ luôn làm bạn tốt nhất của cô như vậy đó.
"Ngốc."
Vivian mỉm cười đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của Bạch Dương Dương. Bọn họ đâu phải ngày một ngày hai quen nhau, bản thân đối phương nghĩ gì cả hai đều hiểu. Vivian thật muốn bạn thân của mình được hạnh phúc nhưng để Dương nhi của cô hạnh phúc cũng là cả một vấn đề khó khăn. Vẫn là cố gắng từng chút một mà thôi.
Buổi tiệc kết thúc rất muộn, phần lớn mọi người đều là người nhà tới đón về, Bạch Dương Dương nhìn Vivian vẫn còn muốn uống rượu quậy phá kia liền báo cho Diệp Phong một tiếng đi về phía gara lấy xe rời khỏi đây. Đường tối vậy vẫn là cô nên cẩn thận thì hơn.
"Chúc may mắn."
Trần Ninh Ninh đứng trên tầng hai nhìn theo hướng xe của Bạch Dương Dương rời đi rồi cô lại quay người nhìn hướng phòng tắm, vừa rồi cô không may làm đổ rượu lên người anh nên bây giờ anh phải đi tắm thay đồ. Để anh "tự do" lúc này nhất định sẽ đi cùng con bé kia, anh sẽ phá hỏng chuyện tốt của cô mất.
Trên con đường tăm tối, gió chớp đột nhiên nổi lên, mưa bắt đầu theo đó mà chút xuống, thời tiết chuyển xấu như vậy làm cho Bạch Dương Dương càng thêm phần lo lắng, cô muốn giảm tốc độ dừng xe một chút, chân đạp bao nhiêu lần nhưng xe không chịu dừng lại. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ... có người dở trò với xe của cô? Không thể nào, cứ như vậy....
"Ah..."
Vì cúi nhìn xuống mà Bạch Dương Dương không để ý phía trước là đoạn cua, cô bẻ lái nhưng không kịp, cộng thêm gió mưa mà đâm thẳng vào hàng rào.
Chiếc xe trong đêm mưa bão cứ vậy đâm thẳng xuống phía dưới biển. Không, cuộc đời cô cứ vậy mà gặp chuyện tại nơi này hay sao?
Bùm. Cả chiếc ô tô rơi xuống biến làm nước bắn tung tóe. Dòng nước chảy mạnh cuốn chiếc xe đi va đập vào đá ngầm, Bạch Dương Dương hoảng hốt, cô không biết bơi, bàn tay lóng ngóng cố mở dây an toàn mà đầy cánh cửa xe ra. Cứ thế này, ở bên trong cũng chết ngộp mà ra ngoài thì cũng bị nước siết va đập đá ngầm mất.
Ông trời, đừng trêu đùa cuộc đời của cô như vậy chứ?
|
Chương 4: Tai Nạn 3
Trên bãi biển cát trắng, từng đợt sóng nhỏ lăn tăn xô bờ, sau cơn mưa đêm qua, mọi thứ càng thêm lấp lánh hơn nữa. Rạng đông, mặt trời chỉ vừa mới nhú lên, một cô bé xinh xắn đang đi nhặt vỏ sò, nhìn bãi đá trước mặt, cô bé chạy nhanh tới phía đó.
Nhìn chị gái nằm bên bãi đá, cô bé tò mò đi tới, chị ấy đang chảy máu, phải mau mau đi gọi người tới giúp.
Bàn chân cô bé còn chưa kịp chạy đi đã bị chị gái đó nắm chặt.
Cô bé quay đầu, đôi mắt to tròn long lanh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ hồ của chị gái đó. Cả cơ thể của chị ấy....
Bạch Dương Dương nhìn cô bé xa lạ, cô vẫn chưa chết nhưng... chỉ còn cậu ấy là người mà cô có thể nương nhờ lúc này mà thôi. Chỉ cậu ấy mà thôi.
++++
Ngày thứ nhất, Bạch Dương Dương biến mất không thấy đi học. Vivian đã chạy đi tìm cô khắp nơi.
Ngày thứ hai, thực sự không còn tìm thấy Bạch Dương Dương nữa Vivian đã tới hỏi gia đình họ Bạch. Ngày thứ hai, mọi người cùng nhau đi tìm Bạch Dương Dương.
Ngày thứ ba, cảnh sát đã nhập cuộc, họ truy tìm tất cả dấu vết cuối cùng còn sót lại. Bạch Thái Vũ đã điên cuồng cho người tìm kiếm cô em gái này. Sao lại đột nhiên biến mất như vậy chứ?
Ngày thứ tư, cảnh sát đã đưa ra đáp án, vết cỏ bị vùi dập bên cạnh lan can, họ đã tìm được những mảnh vụn còn sót lại của ô tô và được xác nhận đó là xe của Bạch Dương Dương.
Ngày thứ tư, mẹ Bạch nghe tin liền sốc quá mà ngất đi phải nhập viện. Cảnh sát đã cho người tìm kiếm toàn bồ vùng bờ biển gần đó nhưng không hề có dấu hiệu hay cái xác nào cả.
Ngày thứ năm, kết luận được đưa ra, chiếc xe nổ tung và Bạch Dương Dương theo đó cũng đã tử vong, có lẽ do dòng nước khu vực đó quá siết, cái xác bị va đập cuốn đi xa lại bị cá ở đó ăn sạch rồi.
Tuy hơi tàn nhẫn nhưng kết quả này là điều cuối cùng mà họ đưa ra được. Ngày thứ năm đau thương, tin dữ này đã lan truyền tới mọi người.
Ngày thứ sáu, tang lễ đã được tổ chức, mọi người tiễn đưa Bạch Dương Dương trong niềm tiếc thương vô hạn.
Tang lễ có mặt đông đủ bạn bè và người thân nhưng người quan trọng nhất đãng lẽ phải có mặt là Vivian lại không thấy đâu. Vivian phải chăng đã quá sốc không vượt nổi đau thương này?
"Vũ, đừng tự trách mình. Đó là tai nạn ngoài ý muốn mà không ai biết trước được. Nếu lúc đó tớ không để con bé đi một mình thì...."
Diệp Phong vỗ vai bạn mình nặng nề lên tiếng. Đêm hôm đó ai biết được sẽ có chuyện đau lòng này xảy ra chứ?
Bạch Thái Vũ đặt một bông hoa hồng trắng xuống trước ngôi mộ trống rỗng kia, anh nhìn gương mặt mỉm cười của cô thật lâu trên tấm bia.
"Đó không phải lỗi của cậu, là tôi không để ý tới con bé. Nếu tôi chú ý con bé hơn nữa sẽ chẳng để mọi chuyện đi xa như vậy. Nếu nói ai có lỗi thì đó chính là tôi."
Trần Ninh Ninh đứng phía sau nhìn theo bóng dáng hai người bạn, gương mặt cô lạnh ngắt nhìn về phía đó, sau cùng cô vẫn chẳng có cảm giác gì cả.
"Lôi Hàng..."
Trần Ninh Ninh nhìn theo bóng dáng Lôi Hàng đau thương rời đi kia. Trong khoảnh khắc đó cô đã thấy sự mơ hồ trong đôi mắt đó, lúc này Lôi Hàng đang có cảm xúc gì?
Sự ra đi của Bạch Dương Dương là vết thương lớn sâu sắc tới mọi người nhưng thời gian sẽ chữa lành mọi thứ. Bạch Dương Dương sẽ đi vào quá khứ chìm sâu thật sâu.
"Vivian đang ở đâu? Cậu để con bé một mình được chứ Phong?"
"Con bé đã quá sốc không hề muốn gặp ai cũng không nói chuyện với ai. Ba mẹ tớ đã đưa con bé ra nước ngoài tới chỗ bà ngoại tớ để bình ổn lại cảm xúc. Có lẽ đó là lựa chọn tốt nhất cho Vivian lúc này. Cậu cũng mau đi xem bác gái thế nào, lúc này đây người đau lòng nhất có lẽ là bác gái."
Diệp Phong nhìn bạn mình vỗ vai một cái rồi xoay người đi lấy xe. Gia đình nhà họ Bạch phải mất bao lâu mới vượt qua đau thương này cơ chứ?
Từ đằng xa, một chiếc cadillac đen bóng loáng lùi lại rồi phóng đi mất trước khi đoàn người tới tiễn đưa này rời khỏi. Chiếc xe đến trong âm thầm, rút lui cũng trong âm thầm.
Mọi thứ đều là một âm mưu, một âm mưu chết chóc.
|
Chương 5: Thân Phận Mới
[Thời gian quay ngược về vài ngày trước]
Đang ngủ ngon giấc trên chiếc giường êm ấm của mình, Vivian bị nhạc chuông điện thoại kêu inh ỏi làm cho nhức óc buộc phải ngồi bật dậy cầm lấy điện thoại nhìn nhìn. Hả, là số lạ mà.
Còn muốn ngủ tiếp, Vivian ấn luôn nút tắt nhưng chưa kịp đặt điện thoại xuống thì lại là người lúc trước gọi tới. Thôi thì đành nghe vậy, lộn số thì mình ngủ tiếp còn nếu ai đó vội vàng tìm thì sao?
"Alo, Vivian xin nghe."
"Vi... Vivian là tớ Dương Dương.... cậu mau... mau tới đây... chỗ này hình như là... bờ biển gần đường xx.... Vivian, hãy đi... một mình."
Vừa nói tới đó điện thoại đột nhiên ngắt liên lạc. Vivian mới còn buồn ngủ liền đó mở trừng mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại. Gái yêu sao lại dùng số lạ hoắc gọi cho cô chứ? Qua giọng nói của gái yêu thì rất mệt mỏi như rất nguy kịch vậy. Hơn nữa đi một mình, bên bờ biển gần đường xx. Chẳng phải nơi đó gần với biệt thự của Trần Ninh Ninh sao?
Gái yêu, không thể xảy ra chuyện.
"Dương nhi, Dương nhi..."
Vivian lớn tiếng gọi cuối cùng nhìn thấy cô bé nhỏ đứng bên bãi đá vẫy tay với mình. Không chần chừ, Vivian vội vã chạy tới, cô liền thấy Dương nhi của mình toàn thân vết thương chi chít, máu đỏ thấm đẫm áo sơ mi trắng, quần áo rách tả tơi không đâu là không có vết thương. Ngay cả gương mặt thân thuộc kia cũng bị hủy hoại. Dương nhi của cô... sao lại thành ra thế này?
"Dương nhi, sao lại xảy ra chuyện này? Dương nhi, cậu sẽ không sao đâu."
Vivian sợ hãi nắm chặt lấy bàn tay của Bạch Dương Dương. Dương nhi của cô hiện tại đến hơi thở cũng thật mỏng manh.
Cô bé kia vẫn luôn đứng bên cạnh chăm chú theo dõi họ, lúc phát hiện ra chị gái này cô bé cũng thực sợ hãi vì chị gái này nhìn không ra mặt mũi thế nào nữa vì các vết rách chồng chéo nhau khắp toàn thân do va đập vào đá ngầm. Chị ấy thật đáng sợ cũng đáng thương.
"Phải gọi cho ai đây? Cậu ấy nói chỉ được đến đây một mình nên caca và Thái Vũ caca cũng không được biết. Sao lại..."
Vivian mở điện thoại ra liên tục kéo kéo danh bạ tìm kiếm. Đột nhiên cái tên Leo phóng to trước mắt cô.
Cô từng đi thăm bà ngoại rất nhiều, bà ngoại cô ở nước ngoài, lúc đó cô có quen một người bạn mới tên là Leo.
Hôm qua cậu ta nói với cô mới về nước có chút việc, cậu ta cũng có vẻ là người kín miệng. Đúng vậy, lúc này Leo là sự lựa chọn cuối cùng của cô vì những người bạn khác không có ai tin tưởng được.
20 phút sau, Leo đã đưa Vivian cùng với Bạch Dương Dương tới biệt thự riêng của cậu ta nằm trong khu phố nhà giàu với an ninh vô cùng tốt. Leo cũng đã giúp họ giải quyết vấn đề bịt kín thông tin, cô bé kia đảm bảo sẽ không mở lời cũng không nhớ gì hết.
Quả thực lúc Vivian liên lạc cậu ta rất ngạc nhiên nhưng cuối cùng cũng không hỏi nhiều lập tức đồng ý giúp đỡ cô. Đến khi nhìn thấy Bạch Dương Dương cậu ta càng kinh ngạc hơn nữa, một cô gái đang bình thường như vậy lại đột nhiên xảy ra chuyện.
Cậu chủ nhỏ vừa về nước, mới sáng sớm ra đã gọi làm cho bác sĩ Từ không nén nổi thắc mắc, cậu chủ nhỏ bị làm sao chứ? Lúc đến biệt thự của cậu chủ nhỏ thì bác sĩ Từ càng kinh ngạc hơn nhìn cô gái nằm trên giường. Sau khi xem xét qua, ông quay lại nhìn cậu chủ nhỏ và một cô gái khác.
"Vết thương khắp toàn thân, phần lớn là do va chạm mạnh, hơn nữa não cũng bị chấn thương lớn. Trước mắt có thể cầm máu, nhưng muốn chữa trị tốt phải tới bệnh viện. Hơn thế nữa muốn cô bé có thể sống tiếp phải tiếp nhận phẫu thuật."
"Không được, không thể đưa cậu ấy tới bệnh viện được. Cậu ấy đã cố gắng gọi cho tôi để chắc chắn rằng không một ai biết về cậu ấy. Không được."
Vivian đột nhiên hét lên, cô biết nếu không đưa Dương nhi tới bệnh viện thì rất nguy hiểm nhưng đó là điều Dương nhi đã dặn dò cô. Cô hiểu tính cách của Dương nhi chứ.
"Tôi sẽ không hỏi nhiều chuyện của hai người, nhưng nếu theo như những gì cô nói thì có thể cô gái kia đã bị người khác hãm hại rơi xuống biển và bị đá ngầm cuốn đến bờ biển đó. Cô gái kia không muốn để ai biết mình còn sống nên đã nhờ cô. Vivian, nếu đúng là vậy thì có lẽ cô nên quay về đi, hãy coi như cô chưa từng nhận được điện thoại của cô gái kia cũng như việc cô chưa từng gặp cô gái kia. Phải làm như thế thì kẻ hãm hại cô gái kia mới không thể phát hiện được điều gì."
Nghe Leo nói mà Vivian cắn môi suy nghĩ, cậu ta quả thực nói vô cùng có lí. Nhưng ai là người hại Dương nhi chứ? Chẳng lẽ là... Trần Ninh Ninh? Nhưng chị ta đâu thể độc ác như vậy.
Vivian đi tới bên giường, cô nhìn Bạch Dương Dương mỉm cười mà cố gắng không để nước mắt rơi xuống. Vivian nắm chặt tay lại sau đó liền quay người rời khỏi đây. Trước khi ra khỏi phòng Vivian để lại một câu nói duy nhất.
"Xin cậu hãy cứu cậu ấy, tôi sẽ trở lại ngay."
Vivian nói rồi mất hút. Bác sĩ Từ nhìn Leo chờ đợi mệnh lệnh. Leo tiến lại gần giường, cậu ta nhìn kĩ cô gái trước mặt này như suy tư điều gì đó cuối cùng quay qua bác sĩ Từ.
"Bác sĩ Từ, trước mắt hãy sơ cứu cho cô gái này, đừng để cô ấy chết hay vết thương bị nhiễm trùng. Có thể vài ngày nữa chúng ta mới có thể rời đi được, tới lúc đó nhờ cả vào bác sĩ Từ."
"Tuy khó khăn nhưng tôi sẽ dốc hết sức. Cậu chủ nhỏ, vẫn là liên lạc với bên kia trước để lúc sang đó chúng ta có thể tiến hành nhanh chóng."
"Được."
Leo đồng ý với ý kiến của bác sĩ Từ, cậu ta nói rồi xoay người rời khỏi phòng để bác sĩ Từ cùng với vài hộ tá ở lại bắt tay vào việc cứu sống cô gái kia. Ai lại có thể độc ác tới mức muốn cô gái kia chết đi như vậy chứ?
Một ngày trôi qua thật nhanh. Ngày hôm sau, Vivian theo đó tới nhà họ Bạch thông báo chuyện Dương nhi đã mất tích không tìm thấy đâu. Họ đã cùng nhau lao đầu vào tìm kiếm.
Cứ như vậy cho tới những ngày sau đó, Vivian đã âm thầm giấu gia đình tới bên Dương nhi của cô. Để cứu lấy Dương nhi cô buộc phải khiến cho gia đình tự nguyện đem cô xuất ngoại.
Tang lễ của Bạch Dương Dương diễn ra vào ngày trời nổi gió lớn nhưng tuyệt nhiên không có mưa. Vivian ngồi trong xe cùng với Leo qua kính xe nhìn về nơi xa kia, đúng thế, hãy cứ để Bạch Dương Dương chết đi thì Dương nhi của cô mới có thể sống tiếp.
"Cậu ấy là người con gái tốt bụng nhất trên thế gian này. Cậu ấy luôn suy nghĩ vì người khác mà chịu phần thiệt về mình. Cậu ấy luôn tin rằng nếu bản thân sống tốt, sống ngay thẳng thì mọi điều tốt sẽ tới với mình. Một người con gái thực sự tốt như cậu ấy sao lại gặp chuyện bất hạnh như vậy chứ? Tôi tuyệt đối không tha cho kẻ đã hãm hại cậu ấy, tuyệt đối không thể."
Vivian nắm chặt tay lại khiến cho những đường gân nổi hết cả lên, ánh mắt cô ánh lên những tia sắc lạnh bắn về phía người con gái kia. Kẻ nào gây lên chuyện kinh khủng này với Dương nhi kẻ đó sẽ phải trả giá.
"Có chuyện gì?"
Leo nhàn nhạt cất tiếng hỏi người vừa gọi tới kia mà ánh mắt vẫn luôn quan sát Vivian. Leo có thể thông cảm với cảm xúc hận ý mạnh mẽ của Vivian vì đối với một người không quen biết với cô gái kia như Leo còn cảm thấy căm phẫn thay. Mặc dù trước đó cậu ta cũng chẳng tốt đẹp gì hơn người gây ra tổn thương cho cô gái kia.
"Ngươi nói sao? Cô gái đó tỉnh rồi? Được ta đang về."
Leo lập tức cúp máy ra lệnh cho tài xế đi về biệt thự. Vivian đang nhìn ra ngoài kia nghe Leo nói vậy liền quay đầu lại nhìn cậu ta mà thập phần kích động. Dương nhi, Dương nhi tỉnh dậy rồi. Thật tốt, trời cao còn có mắt, Dương nhi của cô thực sự tỉnh lại rồi.
Trở về biệt thự, chiếc cadillac còn chưa kịp dừng lại hẳn thì Vivian đã đẩy cửa xe chạy vội tới thẳng căn phòng trên lầu hai nơi Dương nhi đang được điều trị.
Vivian xúc động quá tới bên giường quỳ xuống mà nắm lấy tay Bạch Dương Dương, cô kích động không biết phải nói sao nữa, lời muốn nói cứ vậy kẹt lại trong miệng. Bạch Dương Dương lúc này hai mắt mở lớn nhìn lên trần nhà, cô đã như vậy kể từ khi tỉnh lại, không một chút phản ứng chỉ là thỉnh thoảng chớp mắt một cái.
"Dương nhi, những ngày qua...."
Vivian đã kể lại toàn bộ suốt mấy ngày qua cho Bạch Dương Dương nghe không bỏ sót bất kì chi tiết nào cả.
Leo đi phía sau vừa tới cửa đã nghe Vivian kể hết toàn bộ câu chuyện rồi nhưng cô gái kia hình như chẳng có một chút bận tâm tới những chuyện đó. Chẳng lẽ vẫn còn chấn thương chưa hồi phục. Mà cả người cô gái đó quấn băng cũng thật giống với xác ướp.
"Phanh xe... bị ai đó phá hư.... Chiếc xe đã lao xuống.... Là Trần Ninh Ninh... phải không?"
Bạch Dương Dương khó khăn lên tiếng, giọng nói dễ nghe ngày nào nay khàn khàn không một chút cảm xúc. Cô như vậy khiến Vivian càng đêm căm phẫn hơn nữa. Phanh xe lại bị phá hư sao? Lúc trước vẫn tốt sau đó lại thực bị phá hư?
Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, người có đầy đủ động cơ cũng như có khả năng làm chỉ có thể là Trần Ninh Ninh mà thôi. Nhưng bình thường Dương nhi của cô đâu có quá thân thiết với Thái Vũ caca chứ? Tình yêu của Trần Ninh Ninh lớn tới mức nào để cô ta có thể nhẫn tâm muốn giết một người như vây?
"Hãy giúp tớ... Vivian.... Xin cậu hãy... giúp tớ."
"Được, tớ nhất định sẽ giúp cậu. Chúng ta hãy cùng nhau chữa trị cho cậu trước đã, phải để cậu có thể lại như trước đây."
Vivian nắm lấy bàn tay được băng bó của Bạch Dương Dương xúc động lên tiếng. Tất cả những gì cô muốn là Dương nhi được hạnh phúc nhưng nhìn xem chuyện gì lại đang diễn ra đây. Dương nhi của cô lại gặp phải chuyện bất hạnh. Lần này cô sẽ thực sự đem hạnh phúc tới cho Dương nhi, sẽ bảo vệ Dương nhi không để ai làm thương tổn Dương nhi của cô nữa.
"Tôi đã chuẩn bị hết rồi, hãy cùng nhau sang Mĩ, tới lúc đó người của tôi sẽ chữa trị thật tốt cho bạn của cô Vivian."
"Cảm ơn cậu Leo, thực sự cảm ơn cậu."
Vivian nhìn Leo lòng đầy cảm kích. Leo chỉ gật đầu, họ nên mau chóng khởi hành thôi, không thể kéo dài thời gian thêm được nữa.
Trong một căn phòng với bóng đêm bao phủ mọi thứ chỉ còn le lói duy nhất chút ánh sáng mờ nhạt của ánh trăng lọt qua khe cửa, bóng dáng người đàn ông cao lớn ngồi ghế da trước bàn làm việc như hòa cùng bóng đêm nơi đây, người đó thật im lặng và đầy suy tư.
Ngay lúc đó cánh cửa mở ra, một người mặc vest đen đi vào phòng cúi đầu với người ngồi trước mặt kia.
"Đối tượng đã chết, là bị sát hại dã man."
"Vậy sao? Thật khó khăn..."
Người đó thở dài lập tức đứng dậy tiến về phía cửa sổ sau lưng mình mà nhìn qua cửa sổ khung cảnh về đêm bên ngoài. Xem ra đối phương làm việc thật gọn gàng. Tuy nhiên chưa tìm ra sự thật cuối cùng thì hắn chưa thể từ bỏ được.
++++
Ánh nắng chan hòa lên khắp ngõ ngách của căn biệt thự, một thiên thần váy trắng đang ngồi bên ghế gỗ sơn màu trắng, bàn tay mảnh khảnh hướng lên trời che đi một chút ánh nắng. Gương mặt xinh đẹp đó hướng về phía bầu trời vẫn hứng lấy những tia nắng tinh nghịch xuyên qua khe ngón tay, đôi môi xinh đẹp khẽ mỉm cười. Nắng nơi đây thực sự khiến cô thấy thoải mái vô cùng.
"Tiểu thư đến giờ đi học rồi, tài xế đang đợi người."
Một hầu gái đứng nghiêm chỉnh khẽ cúi đầu mà cất tiếng. Thiên thần váy trắng đang ngồi đó liền thu bàn tay về quay người nhìn cô hầu gái kia mỉm cười dịu dàng.
"Ta lập tức đi chuẩn bị."
Thiên thần váy trắng nói rồi đứng dậy đi về phía cửa lớn để về phòng thay đồ. Cô chỉ ngồi một chút mà mới đó đã tới giờ rồi sao?
Khi thiên thần váy trắng vừa bước vào trong biệt thự thì vài hầu gái khác lập tức đi theo cô lên phòng để giúp cô thay đồ và chuẩn bị mọi thứ. Thiên thần váy trắng rất vui vẻ để cho họ hầu hạ mình thật chu đáo. Cô là tiểu thư của họ, là chủ nhân ở đây, là người mà họ phải phục vụ.
"Học tập thật tốt vào, ông chỉ có thể trông chờ ở cháu mà thôi, thiên thần của ông."
"Vâng thưa ông nội."
Thiên thần váy trắng mỉm cười cúi chào ông nội đang ngồi thưởng trà sáng của mình kia rồi lập tức đi học. Đúng vậy, cô sẽ học tập thật chăm chỉ để có thể chia sẻ gánh nặng công việc với ông nội. Gia đình của cô đã vì cô, cô sẽ vì gia đình cố gắng thêm nữa.
Cô đã có một gia đình hạnh phúc.
|