Hắc Đạo Của Ác Ma
|
|
Cô ngán ngẩm nhìn đồng hồ trên Ipad của Tử Vi chỉ mới có chín giờ. "Du Hạo Thiên đâu rồi? Hôm nay vào quán chẳng thấy tăm hơi của hắn!" Cô xoay người tìm kiếm. Tử Vi đứng dậy: "Để em tìm" nói rồi cô nhanh nhẹn đi tới quầy rượu hỏi quản lí. Lát sau Tử Vi quay lại nhìn cô nói: "Đi đón Lão Đại gì đó rồi!" Cô gật đầu, nhàn hạ nhấp một ngụm rượu, vị cay làm cô lại nhớ một vài chuyện trong quá khứ. Nói ra cô và Tử Vi quen được cái tên Du Hạo Thiên kia cũng thật là do chữ Duyên. Hôm đó đang đi trên đường thì Ipad của Tử Vi bị tên cướp giựt mất, cô nhíu mày thầm than cho tên cướp này hôm nay tới số rồi. Tử Vi chạy theo, nào ngờ tên cướp đụng phải Du Hạo Thiên làm chiếc Ipad rớt xuống đất vỡ màn hình. Tên cướp hoản loạn vội chạy đi mất. Lúc Tử Vi đuổi đến thì thấy Du Hạo Thiên cầm lấy Ipad của mình bỏ vào balo của hắn. Chẳng khách khí, cô nàng tung cho anh chàng một quả cước chính xác ngay hạ bộ. Không cần nói tới, khuôn mặt thằng nhóc đổi màu như tắc kè bông. Sau này thì tình cờ hiểu lầm được hóa giải rồi trở thành chí cốt. Quán bar Cửu Hổ này cô và Tử Vi cũng có phần. "Làm sao chúng ta có thể đột nhập vào nhà lão ta đây chị? Theo nguồn tin của em thì lần này có rất nhiều thế lực ngầm tham gia vào cuộc mua bán này nên việc an ninh sẽ vô cùng nghiêm ngặc!" Tử Vi nói rõ nỗi lo trong lòng mình. Cô cùng chị mình đã khó khăn lắm mới vó thể lấy được chút thông tin này chẳng lẽ bây giờ đành bất lực sao? Túc Anh trầm tư một lát: "Chắc chắn sẽ có cách giải quyết vấn đề là thời gian!". Cô bây giờ cũng chưa có kế hoạch cụ thể cho lần ám sát lần này. Đây chắc chắn là một cuộc chơi lớn nên không thể nào có sơ xuất được. "Chúng ta cần vài thiết bị cho kế hoạch này. Đi thôi!" Cô khoác chiếc áo bomber đen gọi Tử Vi. Bước chân ra khỏi quán bar, cô nhìn thấy Du Hạo Thiên đang cúi đầu nói chuyện gì đó với người trong xe xem ra khá là kính trọng. Theo như suy đoán của cô thì chắc người này là Lão Đại mà tên quản lí kia nhắc tới. "Túc Anh, Tử Vi?" Du Hạo Thiên hơi sững người, giờ này không phải đang trong lớp học sao? "Hai người không đi học à?" Cậu ta nói lớn. "Hôm nay Tử Vi ăn bậy!" Cô cũng đáp lại bằng giọng lớn hơn, mọi người xung quanh không hẹn cùng nhìn Tử Vi với ánh mắt buồn cười. "Chị..." Tử Vi thẹn quá hóa giận đuổi đánh cô. Hai người trong có vẻ rất vui nhộn "Chút nữa gặp lại chú!" Cô quay người lại nhìn Du Hạo Thiên. Cậu ta giơ tay phải ra hiệu ok. Nhìn hai thân ảnh xinh đẹp đang đuổi nhau chạy xa dần, trong xe bỗng vang lên tiếng trầm ấm của người con trai: "Lão Tam, từ khi nào cậu lại có tính trêu hoa ghẹo nguyệt thế này?" Du Hạo Thiên gãi đầu cười nhẹ: "Họ không phải là hoa nguyệt gì cả. Họ là hai đại ma đầu đó. Đừng thấy họ xinh đẹp mà bị lừa. Lão Nhị huynh và Lão Đại cứ dính vào đi thì sẽ khổ cả đời đấy" "Vậy còn phải xem thử!" Thanh âm lạnh lùng cùng nét cười có phần hứng thú của người ngồi sau vang lên. "Chào cậu nhé Lão Tam, tôi và Lão Đại còn có việc. Đi trước đây." "Ừ" Bên trong khu trung tâm mua sắm thật nhộn nhịp. Đây là thành phố sầm uất nhất trong cả nước vì thế các khu trung tâm mua sắm ở đây đâu đâu cũng toàn là người giàu có. Cô cùng Tử Vi bây giờ phải đi mua vài vật liệu để chế ra camera ẩn. Lát nữa mua xong sẽ vào tầng hầm đặc biệt của cô ở quán bar Cửu Hổ để chế tạo. "Chúng ta phải mua gì đây bà chị của tôi?" Tử Vi vừa đi vừa chơi game trên Ipad trêu ghẹo chị mình. "Lát nữa đụng phải người khác thì đừng gây họa!". Cô vừa nói xong, Tử Vi vẫn còn ngơ ngẩn thì đụng phải hai người con gái đỏng đảnh, chiếc Ipad rơi xuống vỡ màn hình rồi tắt nguồn. "Con nha đầu này cô đi đứng kiểu gì vậy?" Cô gái đó hét lên làm cho mọi người tò mò xúm lại. "À thật ngại quá tôi đang chơi game xin lỗi vì đụng trúng cô" Tử Vi thấy mình có lỗi liền lập tức xin lỗi. Nào ngờ hai cô gái kia không những không bỏ qua mà còn được nước làm tới. "Người thì không đẹp, mắt mũi cũng có vấn đề, đi đứng cũng chẳng có ý tứ. Thật chẳng biết cô là loại người gì nữa!" Cô ả giọng điệu mỉa mai, mọi người xung quanh cũng hùa theo mà cười. Tử Vi mặt bỗng đen lại, lúc nãy đã hạ mình xin lỗi rồi vậy mà lại xui xẻo gặp loại người không biết điều này. "Tiếng gì thế nhỉ? Nghe chẳng ra tiếng người!" Tử Vi đáp trả. "Cô...!!!!" Ả ta cứng miệng. Nãy giờ cô đứng dựa người vào lan can, quan sát hai cô gái lúc nãy. Xét qua cũng là loại mỹ nhân nhưng cách ăn nói thì quá kênh kịu chắc có lẽ là tiểu thư đanh đá trong truyền thuyết. "Xin lỗi hai cô, lúc nãy em gái tôi có phần hơi vụng về. Nhưng mà hình như hai cô không bị sao cả?" Ánh mắt cô dò xét trên người hai ả. Nhìn lại chiếc Ipad của Tử Vi bị hỏng: "Ipad của em gái tôi cũng hỏng rồi, thôi thì mọi người dĩ hòa vi quí vậy!" "Cô là ai mà lại lên tiếng ở đây? Cô có biết chúng tôi là ai không hả? Nếu biết rồi chác sẽ quì dưới chân bọn tôi mà xin lỗi đấy" Ả ta cười, người xung quanh cũng cười. Cô thật chẳng biết họ cười cái gì hay là họ ăn no rảnh rỗi hùa nhau ăn hiếp người yếu thế? Cái xã hội này thật loạn hết cả rồi! "Hai cô là...?" Cô ngập ngừng "Tụi tao là bạn gái của Trịnh Kỳ và Mạc Vĩ. Ha ha bây giờ biết sợ chưa?" Hai ả vênh vênh tự đắc. Cô và Tử Vi đưa tay day trán đồng thanh: "Trịnh Kỳ và Mạc Vĩ là...?" Mọi người xung quanh khi nghe hai cái tên này thì có vài người thoáng nét sợ hãi. Họ bắt đầu bàn tán xôn xao. "Hai con ngu này thật không biết trời cao đất dày. Để tao khai thông trí não cho bọn bây" một trong hai cô ả nghênh mặt. Túc Anh giơ tay chặn miệng cô ả:" Chuyện thân thế nhà các người tôi đây thực sự không muốn nghe." Ả ta trợn mắt, Tử Vi nhanh tay kéo cô ra ngoài:" Em đói bụng rồi, không muốn ở đây nghe người khác khoác lác khoe khoang." "Ha ha tao biết là bọn bây sợ mà. Đừng để bọn tao gặp lại hai chúng mày." Lúc đi xuống thang máy, cô và Tử Vi đều nghe thấy giọng điệu chanh chua của hai ả ta. Không phải hai người sợ mà rời đi mà là không muốn gây quá nhiều sự chú ý với lại cô cũng thấy thương hại cho họ. Nếu như hai người kia là những nhân vật tai to mặt lớn thì chắc chắn bọn họ chỉ là thứ công cụ chơi qua đường. Vì người có quyền lực và giàu có thì họ chỉ yêu những người ngang hàng với mình nếu nhưng có ngoại lệ thì đích thị là ở trong mấy quyển tiểu thuyết ngôn tình lãng mạn. Thực tế nó tàn nhẫn hơn rất nhiều. Ở đời này không ai cho không ai cái gì, ngay cả tình yêu cũng vậy! "Chị nói em Tử Vi, đây là cái Ipad thứ mấy bị hỏng rồi?" Cô ngao ngán nhìn cô em gái. "Em nghĩ mình nên kí hợp đồng trao đổi Ipad cũ với công ty này" Tử Vi đáp vô cùng ngây thơ khiến cô muốn té xỉu. "Ăn gì đây?" Cô nhìn Tử Vi "Salad thôi em đang giảm cân!" Hai cô gái bước vào khu vực ẩm thực Hàn Quốc say sưa ăn uống.
|
Dưới cái nắng chói chang như muốn thêu đốt mọi thứ mà nó chiếu vào, ai ai cũng tìm chỗ tránh nóng hoặc ngồi yên trong xe mở điều hòa. Trên vỉa hè có hai cô gái đang chạy tức tốc như ma đuổi trên tay lỉnh kỉnh đồ. Xung quanh mọi người nhìn hai cô như sinh vật lạ ai cũng kiêng dè. Phịch. Tử Vi buông đồ xuống chống tay lên cửa bar Cửu Hổ thở hồng hộc sau đó bước nhanh vào quầy phục vụ lấy một chai nước suối tu ứng ực. Cô và chị mình thi chạy để tránh nắng, có lẽ trên đời chưa ai lập dị như hai người. Vài phút sau Túc Anh chạy tới cầm đồ bước thẳng vào tầng hầm đặc biệt. Cô nhanh tay bấm một dãy số bảo mật, cánh cửa từ từ mở ra, cô đặt đồ vào trong định đóng cửa ra ngoài thì chợt nhớ còn một mớ đồ của Tử Vi lúc nãy. Cô đóng vội cửa chạy nhanh lên quầy phục vụ "Đồ lúc nãy em cầm đâu rồi?" Túc anh giất lấy chai nước trên tay Tử Vi Sau khi uống ngụm nước mát lạnh, Tử Vi thoải mái ngồi trên ghế. Nghe chị hỏi cô sực tỉnh "Chết rồi! Còn ở ngoài cửa. Lúc nãy em gấp quá!" Khuôn mặt Túc Anh tối sầm lại. Đống đồ đó mà để người khác nhìn thấy thì không yên. Cô vội vàng đặt chai nước xuống chạy nhanh ra cửa, vừa đi vừa quay lại liếc nhìn Tử Vi "..." Tử Vi ăn năn nhìn chị. Do không chú ý, Túc Anh đụng phải một người từ cửa bước vào. Mặt cô áp vào lồng ngực của hắn. Thân hình cao to, lồng ngực rắn chắc vô cùng ấm áp, nóng bỏng hòa quyện cùng mùi hương nam tính mê người làm cho tim cô vô thức lỡ một nhịp. Cơ thể này tại sao lại... quá... ấm áp? Từ khi mẹ và cha cô mất, lần đầu tiên lại cảm nhận được thứ cảm giác này. Thứ cảm giác quen thuộc từ một người lạ lẫm. Đôi má cô bỗng nóng bừng lên vội đẩy người đàn ông kia ra. Túc Anh nhanh nhẹn tránh sang một bên: "Thật xin lỗi quá! Tôi còn có việc xin lỗi anh!" Cô cúi đầu rồi bước ra cửa cầm nhanh túi đồ rồi phi thẳng vào trong. Cô cảm thấy hôm nay mình rất lạ. Nhiệt độ cơ thể đang nóng lên. Chắc là mình sắp bị cảm rồi, lát về mua thuốc. Từ lúc bước vào Trịnh Kỳ đã nhìn thấy cô vội vàng bước ra cửa, đụng trúng hắn rồi cúi gầm mặt xin lỗi rồi giờ lại ba chân bốn cẳng chạy vào trong. Hắn nheo mắt, không biết đang nghĩ gì mà khóe miệng chợt nhếch lên. "Lão đại?" Mạc Vĩ bên cạnh gọi lớn. Anh thấy lão đại từ lúc đụng trúng cô gái kia thì đâm ra suy tư. "Chuyện gì?" Hắn nhàn nhạt trả lời. "Bị làm sao vậy? Hay là trúng tiếng sét ái tình?" Mạc Vĩ huơ huơ tay trước mặt hắn "Câm miệng" hắn đang vô cùng bực mình vì em gái của Du Hạo Thiên là Du Thiên Kim theo hắn về nước rồi lại còn ý a ý ới bám theo hắn như cái đuôi không thể dứt ra được. Lớn lên với nhau từ nhỏ nên hắn cũng không muốn mắng mỏ Thiên Kim nhưng tình hình thế này hắn phải làm cho ra lẽ và hoàn toàn cắt đứt với cô ta. Tử Vi nhìn thấy chị đụng phải đàn ông rồi nhanh chóng đi vào mật thất thì liền đuổi theo. Lúc vào cô thấy chị mình đang sắp xếp đồ nhưng khuôn mặt lại hơi ửng hồng nhìn vô cùng đáng yêu. "Chị bị cảm à?" Tử Vi sờ trán chị "Chắc vậy" Túc Anh đang nghiên cứu vài thứ trên máy tính. Cô đang nhớ lại cái cảm giác ấm áp lúc nãy. Ai cha lúc nãy cô quên nhìn mặt tên đó rồi. Tiếc quá. Nếu trả thù cho cha xong cô cũng nên tìm một người yêu cùng nhau hẹn hò như bao cặp tình nhân khác chăng? "Tử Vi" cô lên tiếng nhìn vào em gái mình. Năm nay Tử Vi đã mười sáu tuổi vẻ đẹp ngời ngời như ánh nắng ban mai khiến nhiều chàng trai phải xao xuyến. "Chuyện gì chị?" Tử Vi vừa lướt web vừa hỏi lại chị mình "Sau khi trả thù xong em nên tìm một đối tượng để hẹn hò đi" cô lục lọi đồ đạc trong túi cất tiếng nói "Em sẽ cân nhắc. Mà sao hôm nay chị lại đề cập đến vấn đề này vậy?" Tử Vi thắc mắc, bạn bè hai người cũng có cặp rồi nhưng cô và chị thì vẫn như vậy chẳng quan tâm đến ai ngoài một người đàn ông. Cũng chẳng ai xa lạ đó là Trịnh Đình Chấn- kẻ thù của hai người. "Chỉ là bâng quơ nói vậy thôi" Túc Anh nhìn dãy chữ trên máy tính. Cô đang chuẩn bị vài món nữ trang chết người. "Mua những thứ này về làm gì vậy chị?" Tử Vi cầm hộp len (*) trên tay "Chị sẽ thiết lập hệ thống camera vào nó, mọi thứ thu được sẽ được gửi vào máy tính này!" Tay cô linh hoạt trên bàn phím. "Mai em sẽ mua ít hóa chất để tiếp tục loại thuốc mê chị nghiên cứu. Nhưng làm sao mà hạ thuốc được chứ? Chúng ta còn không vào được nhà của lão ta" Tử Vi bất mãn. "Đây không phải loại thuốc mê bình thường" cô vừa bấm vừa giải thích: "Đây là loại thuốc có cách sử dụng vô cùng đặc biệt. Để sử dụng nó bắt buộc em phải hôn mục tiêu!" "Em không ngờ chị lại biến thái như vậy" Tử Vi châm chọc Túc Anh liếc nhìn Tử Vi."Nhưng em vẫn không hiểu lắm" "Loại thuốc mê này không cần nhiều chỉ cần một giọt là mục tiêu sẽ mê man trong vòng 24h. Sử dụng khá đơn giản. Em chỉ cần cho một giọt vào miệng, trong thời gian năm giây nó sẽ thấm vào enzim trong nước bọt. Khi em hôn mục tiêu, thuốc bắt gặp enzim mới sẽ theo đó đi vào cơ thể mục tiêu. Trong năm giây hắn sẽ gục" cô chăm chỉ giải thích "Em nghĩ chị nên đem sáng chế này đi thi sẽ đoạt giải nobel không chừng" Tử Vi vô cùng tán dương sáng chế này của chị. "Nhưng vẫn chưa xong. Chị phải thiết lập enzim mặc định của bọn mình nếu không người bị trúng chiêu là bản thân mình" Tử Vi rùng mình, cô hiện tại đang hoang mang với phát minh này của chị. Cô đang tưởng tượng sau khi hôn hắn ta không cẩn thận dính phải thuốc mê thì chắc chắn cô sẽ bị ăn sạch sẽ. Về phần Trịnh Kỳ. Hắn đang ngồi cùng Mạc Vĩ và Du Hạo Thiên uống rượu, nghe nhạc xung quanh toàn những mỹ nhân ăn mặc thiếu vải uốn éo bên người. Hắn gặp cô đúng hai lần, một lần lúc cô đang bị em gái đuổi, lần thứ hai là chạm vào cơ thể hắn. Nhưng cơ thể cô quá đỗi mềm mại. Còn hương thơm trên người cô rất đặc biệt, mùi hương thơm mát làm cho tinh thần của hắn vô cùng thư thái, dễ chịu khác xa với các loại nước hoa của các cô gái trên giường của hắn. Sau khoảng hai tiếng ngồi làm việc trong mật thất thì cô cùng Tử Vi quyết định ra quầy uống rượu. Đang nhấm nháp ly rượu trên tay thì hắn nhìn thấy hai cô gái từ trong bước đến quầy rượu. Có vẻ hai cô khá thân thiết ở đây khi vào quầy liền chọc phá tên pha chế. "Ai kia?" Mạc Vĩ hất cằm về phía Túc Anh và Tử Vi rồi nhìn Du Hạo Thiên. Vừa chuẩn bị trả lời thì Tử Vi hét lên: "Du Hạo Thiên nãy giờ anh trốn chỗ nào vậy hả? Vào đây cho em!" Vì Tử Vi nhỏ hơn Du Hạo Thiên hai tuổi nên phải gọi cậu ta là anh. "Hai người ra đây. Anh giới thiệu chút" cậu ta trả lời. Lúc sau cô cùng Tử Vi ngồi xuống bên cạnh Hạo Thiên trên tay là hai ly rượu vừa pha chế. "Đây là Túc Anh và Tử Vi, hai người là bằng hữu tốt của em ở đây." Hạo Thiên mỉm cười. "Còn đây là lão đại và lạo nhị. Hai người họ mới về nước sáng nay. Họ là anh em tốt của anh, là những ông trùm trong giới hắc đạo" Thì ra là ông trùm ở nước ngoài. Chẳng trách sao cô không biết đến. Cô chỉ quan tâm đến thế giới ngầm trong nước và những người có liên quan đến Trịnh Đình Chấn. "Chào anh" hai cô đồng thanh "Chào cô" Mạc Vĩ cười còn Trịnh Kỳ thì hờ hững. Hai tên này phải nói rất đẹp. Trịnh Kỳ có mái tóc Undercut màu sôcla thời thượng. Khuôn mặt thanh tú cương nghị, đôi môi quyến rũ đặc biệt là ánh mắt đen lạnh lẽo. Ánh mắt như xoáy sâu vào tiềm thức của người đối diện, nó như hút cả khí lực và toàn bộ sự dũng cảm của người khác. Ánh mắt làm cho người khác bị lôi cuốn nhưng khi nhìn vào sẽ bị sự lạnh lẽo đó làm cho hoảng sợ. Thân hình cao lớn, vạm vỡ sau bộ vest đen kia càng làm cho người khác muốn chạm vào, từ từ khám phá! Còn ở Mạc Vĩ. Cậu ta để tóc rẽ ngôi nhuộm xám tro. Ngũ quan thanh tú nhưng thần thái khác xa vẻ lạnh lùng của Trịnh Kỳ. Cậu ta mang vẻ gì đó chút trẻ con tinh ranh pha chút sự dịu dàng quan tâm làm cho người khác có cảm giác muốn sở hữu. Quả là khí thế của người đào hoa! Trong lúc đó, hắn cũng âm thầm xem xét cô. Làn da trắng ngần, mềm mại. Mái tóc màu nâu hạt dẻ uốn xoăn phần đuôi tạo cảm giác bồng bềnh phiêu diêu. Ngũ quan thanh tú diễm lệ, đôi môi xinh xắn đỏ mọng làm cho người khác muốn cắn vào t từ cảm nhận vị ngọt của nó. Ánh mắt trong veo ánh lên sắc xanh cứ như một tiểu miêu tinh ranh, gian xảo. Thần thái vô cùng bình thản, nhẹ nhàng mà thanh thoát và vô cùng sang trọng. Cả thân thể kia đang ẩn nấp dưới bộ đồ thể thao cũng không làm mất đi vẻ quyến rũ chết người. "Thì ra hai anh là Trịnh Kỳ và Mạc Vĩ. Tử Vi em có còn nhớ lúc nãy không?" Cô lên tiếng phá tan khung cảnh im lặng "Không thể quên được" Tử Vi nhấm rượu Hắn nhíu mày, đây là thanh âm của sự khinh bỉ và giễu cợt. Khuôn mặt hắn bắt đầu lạnh lẽo "Cho tôi gởi lời xin lỗi đến hai cô bạn gái của hai anh. Phiền hai anh nhắn lại rằng đừng dựa vào chút quyền lực mà nói năng kiêu ngạo. Nếu không sau này chúng tôi động thủ thì đừng trách tại sao chúng tôi đánh chó không nhìn mặt chủ" cô khinh bỉ nhìn hắn. "Bạn gái ư? Chúng tôi vẫn chưa có hai cô hoa mắt nhận nhầm à?" Thanh âm của hắn mang chút lạnh nhạt "Lúc nãy chính miệng họ nói thế mà" Tử Vi chất vấn "Chắc là cô gái hôm qua trên giường!" Mạc Vĩ vẻ mặt đăm chiêu "À quên mất, đối với những người tai to mặt lớn như các anh thì bạn gái cũng chỉ là loại phụ nữ lên giường rồi xòe tay lấy thẻ không hơn không kém" cô hận không thể tát vào mặt hai tên kia. Phụ nữ đối với họ là gì chứ? Là thứ tình dục qua đường rồi bị vứt bỏ ư? Cô đã từng tiếp xúa qua rất nhiều cái thể loại đàn ông như vậy rồi. Lúc say thì gọi là bạn gái, lúc tinh trùng lên tới não thì gọi là cục cưng xong rồi thì sao? Là bị vứt bỏ, là bị sỉ nhục và bị đuổi đi. Vì thế bản thân cô vô cùng có ác cảm với cái loại đàn ông này. Nói rồi cô quay gót vào trong "Mẹ kiếp. Cô ta nghĩ mình là ai vậy chứ?" Mạc Vĩ tức giận chửi thề. Đây là lần đầu có người nói hắn cái kiểu đó. Thật là không biết trời cao đất dày. "Xin lỗi hai anh. Chị tôi hơi quá lời" Tử Vi chớp chớp mắt vẻ hối lỗi Trong một giây Mạc Vĩ bị vẻ đáng yêu đó làm rung động: "Lời của chị cô, ý của chị cô thì cô xin lỗi làm gì" Mạc Vĩ vuốt nhẹ đùi Tử Vi Trong lòng Du Hạo Thiên đang cầu mong cho bàn tay hư đốn đó của lão nhị sẽ bình yên vô sự nhưng không thể nào. *Xoảng* "Aaaaa" tiếng la của Mạc Vĩ thất thanh Trịnh Kỳ thoáng chút giật mình. Lúc nãy cô ta vừa đập ly rượu rồi cắm thẳng chúng vào tay Mạc Vĩ. Hai chị em này không thể coi thường. "Tôi không nói chị mình nói sai. Chỉ muốn bổ sung thêm vài thứ nhưng có lẽ dùng hành động sẽ tốt hơn" Tử Vi cũng nhanh nhẹn vào trong Mạc Vĩ đau đớn chửi thề. Hắn ta nhất định sẽ không tha cho cô gái kia hắn sẽ làm cho cô thấy thế nào là chơi qua đường, là bị vứt bỏ. Trịnh Kỳ nhớ lại lúc Túc Anh đụng phải hắn thì có nhịp tim đập mạnh. Lại còn việc Túc Anh úp mặt vào ngực hắn khá lâu như đang suy nghĩ gì đó. Khóe miệng hắn cong lên. Túc Anh cô cứ chờ đó. Du Hạo Thiên kêu người băng bó vết thương cho Mạc Vĩ. Không ngờ hôm nay hai đại ca của anh và hai tiểu muội muội lại xảy ra hiềm khích như vậy. Lòng anh đang khá căng thẳng. Chỉ biết cầu trời vì hai bên đều là kẻ tám lạng người nửa cân. (*) len: loại kính áp tròng mỏng làm từ chất dẻo và có nhiều màu khác nhau. Khi đeo vào mắt sẽ có màu khác, làm cho mắt to, tròn và long lanh hơn.
|
* Năm giờ năm mươi lăm phút chiều * Lâm Thư mở cửa bước vào nhà. Hôm nay bà khá bận rộn. Nhìn vào căn nhà tối tăm lửa giận trong lòng bà bộc phát. Hai con nha đầu kia sao giờ này mà vẫn không thấy đâu. Lát nữa xem bà trừng trị ra sao! Hiện tại còn một phút nữa là sáu giờ! * Đúng sáu giờ * Lửa giận trong lòng bà đang bừng bừng thì đột nhiên đèn trong nhà sáng lên. "Happy Birth Day to you... Happy birth day to you... happy birth day... happy birth day... happy birth day to you!!!!" Tử Vi hai tay bưng bánh kem, Túc Anh cầm phần quà. Hai người vừa bước ra vừa hát làm cho Lâm Thư xúc động. "Chúc mừng sinh nhật mẹ/cô cô!" Hai cô đồng thanh "Hai đứa này, ta tưởng hai con quên rồi chứ hic" bà Thư lau khóe mắt. "Ai cha! Có người khóc nhè kìa" Tử Vi trêu ghẹo mẹ. "Cô cô. Chúc mừng sinh nhật!" Túc Anh đưa quà cho bà. "Mẹ! Chúc mừng sinh nhật!" Tử Vi cũng đưa quà "Gì đây? Nhẫn, dây chuyền, túi sách, quần áo,... ta có hết rồi!" Lâm Thư ngao ngán nhìn hai cô gái "E hèm. Hôm trước có người bảo rằng nước hoa do con chế tạo vừa hết. Không biết có phải vậy không nữa?" Túc Anh giả vờ ngu ngơ "Haizzz, kem chống lão hóa của ai cũng vừa mới hết rồi! Không biết hết rồi thì da có bị nhăn không ta?" Tử Vi cười thầm. "Trên đời chỉ có hai đứa tốt với ta!" Bà Thư hài lòng. Nuôi nấng hai viên trân châu bao nhiêu năm qua cũng sắp phát sáng rồi. Đối với bà, từ lâu Túc Anh chính là con gái bà, bà yêu thương hai đứa như nhau tuy là đôi khi giáo huấn chúng có phần "hơi" nghiêm khắc nhưng nếu người ngoài hỏi mất đi hai bảo bối này thì bà sẽ thế nào? Bà chỉ cười rồi lướt qua họ. Là con gái đâu phải sau này lúc nào cũng ở bên cạnh mình! Khi chúng đủ trưởng thành, khi chúng tìm được tình yêu thì chúng sẽ không còn là của riêng bà nữa! Sau này bà sẽ cô đơn, bà biết chứ! Nhưng dù như vậy bà cũng mong chúng có được hạnh phúc của mình. Bà chỉ cần chúng tìm được tấm chồng có nghề nghiệp ổn định để nuôi sống vợ con. Bà không mong muốn gì hơn nữa! "Lúc nãy thầy giáo của hai đứa có gọi điện cho ta. Mai hãy đến phòng giáo viên. Thầy sẽ dẫn hai đứa đến nhận lớp" "Con biết rồi" "Hai đứa cứ tự nhiên ăn bánh. Ta đi spa cùng hội bạn. Hôm nay ta được miễn phí đó ha ha" Lâm Thư cười lớn rồi đi ra ngoài. "Chị có đi đâu thì nhớ mua giúp em ít mặt nạ dưỡng da. Em sử dụng hết rồi! À mà nhớ mua thuốc cảm đi nhé!" Tử Vi đi về phòng. Cô nhìn căn nhà im ắng, nó lại cô độc rồi! Bà Lâm thì suốt ngày cứ đi cùng hội bạn. Cô và Tử Vi thời gian lớn là ở lì trong quán bar cùng Hạo Thiên. Lúc trước có bao giờ nó từng ấm cúng và tràn ngập tiếng cười chưa nhỉ? Cô đóng cửa ra ngoài. Bước từng bước nhẹ nhàng, cô cảm nhận được từng cơn gió thoảng nhẹ thổi qua. Trời cũng đã sập tối. Hàng quán bày bán bên vỉa hè khói bay nghi ngút hòa quyện với hương thơm lừng làm cho cô cảm thấy đói. Từng cặp tình nhân tay trong tay vui vẻ cười đùa với nhau. Trong một giây cô cảm thấy thật ghen tị! Đây là những khoảnh khắc màu hồng của cuộc sống, nó sẽ không kéo dài quá lâu. Đối với cô cuộc sống không phải là màu hồng, đôi lúc sẽ có màu xám xịt bao trùm lấy nó. Nếu như gọi màu hồng là phần thưởng ngọt ngào của cuộc sống thì hãy xem như màu xám là kinh nghiệm sống của mình mặc dù không phải kinh nghiệm nào bản thân cũng có thể rút ra được. Ngoài ra nếu bạn muốn có nhiều kinh nghiệm sống hơn thì bắt buộc bạn phải khám phá hoặc tiếp xúc với nhiều loại người. Cô đã tiếp xúc qua với những người mưu mô, toan tính từ khi còn đi học. Vì vẻ ngoài của mình khá xinh xắn nên hay bị các anh khóa trên trêu ghẹo, tỏ tình, theo đuổi,... Và dĩ nhiên cái hội con gái cuồng trai đẹp kia thì làm gì chịu để yên. Chúng hết hăm dọa, cảnh cáo thậm chí là đánh hội đồng nhưng đương nhiên đều nhận thất bại. Cô nhớ có lần đang đi thì có một anh khóa trên khá đẹp đến nói chuyện. Anh hỏi thì cô trả lời lát sau khi anh ta đi thì bỗng cô bị ai đó xô ngã. Khi đó đường đang thi công nên đá xanh lởm chởm trông rất kinh khủng. Cô bị xô ngã, đầu gối tì vào đá rách một đường lớn, máu bắt đầu túa ra. Lúc đó cô thấy Tử Vi hốt hoảng lính quính không biết làm gì. Cô thì lại bình tĩnh nhìn lại cái người vừa đẩy ngã mình. Ả ta kênh mặt lướt qua như người vô tội. Cô cảm thấy thật nực cười! Quá nực cười! Chỉ vì mấy tên con trai lẳng lơ đó mà lại hãm hại người khác. Đám con gái này dúng là quá ngu xuẩn rồi! Và hôm sau, ngay giữa trường, cô đã đánh ả ta không dậy nỗi và thẳng thắn nói rằng bất cứ ai có ý định tán tỉnh hoặc có âm mưu gì với cô và Tử Vi thì sẽ nhận hậu quả như thế này. Từ đó, hai cô như ác ma trong lòng họ và những ngày tháng êm đềm trôi qua. Cô còn tiếp xúc với lũ mua bán lừa đảo khi mua các thiết bị chế tạo vũ khí, những cô nàng đỏng đảnh khi mua nguyên liệu điều chế nước hoa,.... Tóm váy lại là rất nhiều. Nhưng cái loại cô ghét nhất đó là xem nhẹ phụ nữ. Cô đã từng lên giường với rất nhiều đàn ông. Đừng ngạc nhiên! Đừng mở to mắt, ngậm miệng lại nào! Sự thật là cô dụ gã ta vào khách sạn, lúc họ tắm cô sẽ bỏ thuốc vào rượu. Cô giở vài trò quyến rũ sau đó năm giây thì gã gục. Cô đổ ít máu xuống nệm, rút hết tiền trong ví của gã, đổ nước lên quần áo của gã rồi yêu cầu nhân viên lột sạch đồ của gã sau đó cô bỏ đi. Cô lấy tiền này phát cho những đứa nhóc bán hàng rong ngoài kia. Đến nay khi thấy cô chúng đều chạy lại chào hỏi rồi mới tiếp tục đi bán. Đang lúc buồn chán, cô ghé vào bar Cửu Hổ. Tiếng nhạc xập xình, mùi nước hoa, thuốc lá, rượu quyện vào nhau tạo nên mùi hương của địa ngục trần gian. Thời khắc này vẫn chưa phải là đỉnh điểm náo nhiệt của các hộp đêm. "Du Hạo Thiên đâu rồi?" Cô hỏi tên phục vụ. "Thưa chị! Anh ấy ở phòng 205" phục vụ cung kính Cô gật đầu rồi đi đến, lịch sự gõ cửa "Vào đi" thanh âm có phần hơi khó chịu. Mở cửa bước vào trong. Cô nhìn thấy ba người đàn ông đang ngồi trên sofa khỏi nói cũng biết đó là Trịnh Kỳ, Mạc Vĩ và Du Hạo Thiên. Có lẽ cả ba đang bàn một vấn đề gì đó hết sức quan trọng, nét mặt của hắn có phần hơi thận trọng.Lúc nhìn thấy cô cả ba người đều thoáng chút ngạc nhiên, sau đó thì khuôn mặt ai cũng lạnh tanh. "Xin lỗi! Có lẽ tôi vào không đúng lúc. Các người cứ nói chuyện" cô quay đầu bước ra "Có chuyện gì quan trọng không?" Hạo Thiên hỏi "Cũng không có gì" cô trả lời rồi bước nhanh ra ngoài. Ba người bọn hắn lại bàn bạc về lần mua bán vũ khí lần này. Cô chợt khựnng lại. Mua bán vũ khí? Cô đứng ngoài cửa nghe ngóng "Lô hàng lần này rất lớn phải thật sự cẩn thận" giọng của Hạo Thiên rất cẩn trọng. Đây là lô hàng cấm được nhập lậu từ nước ngoài cho nên không thể để bọn cảnh sát phát hiện. "Lão nhị cậu lo liệu phần an ninh của những người bước vào cổng. Nên nhớ bất cứ ai cũng có thể là cảnh sát chìm. Còn lão tam, cậu phụ trách an ninh trong bán kính 5km nếu có động thì phải báo hiệu. Tôi sẽ phụ trách mọi thứ diễn ra bên trong ngôi nhà và đường thoát thân khi cần thiết" hắn phân chia nhiệm vụ "Cha của cậu có nói khi nào diễn ra không?" Tiếng của Mạc Vĩ vang lên "Khoảng hai tháng" hắn nhấp rượu "Vậy hãy theo kế hoạch mà làm. Còn nữa có cần bố trí người đẹp không?" Hạo Thiên "Yếu tố an toàn là quan trọng. Phiền cậu" hắn suy nghĩ Cha ư? Cha của Trịnh Kỳ là Trịnh Đình Chấn ư? Lần này ông trời đã giúp cô rồi! Nhưng tại sao cô lại không biết rằng Trịnh Đình Chấn có con trai nhỉ? Suốt bao nhiêu năm nay cô cứ nghĩ mình đã nắm bắt hết mọi thông tin của gia đình họ Trịnh nhưng nào ngờ. Mọi thông tin của hắn cô phải cẩn thận điều tra lại. Lúc nãy hắn nói cuộc giao dịch sẽ diễn ra trong khoảng hai tháng nữa. Lần này là một cuộc chiến thực sự rồi. Cô có nên nói với Tử Vi không? Mặc dù Tử Vi một lòng muốn cùng cô báo thù nhưng làm sao cô có thể ích kỷ mà hy sinh tuổi thanh xuân của em gái mình được. Vả lại cuộc chiến này cô không thể đảm bảo rằng mình có còn sống quay về hay không vì thế nên cô lại càng cẩn trọng, cẩn trọng cho đến phút cuối cùng!
|
Ở một phòng VIP của quán bar Cửu Hổ, hai người đàn ông ngồi trên sofa đối diện nhau. Trịnh Kỳ phả khói thuốc lá cất tiếng trầm khàn: "Mọi thông tin của Lâm Túc Anh đều bị khóa ngay cả hacker giỏi nhất bên anh cũng không thể phá được. Lão tam cậu nghĩ sao?" Vẻ mặt của Du Hạo Thiên không biểu hiện sự bất ngờ: "Em đã cho người điều tra rồi nhưng mọi thứ cũng không có gì mới. Ngay cả việc phái những tay cao thủ trong bang để theo dõi cũng nhận về sự thất bại. Giờ phải làm sao đây lão đại?" Hạo Thiên có phần khẩn trương Hắn ngả người ra sofa, nhắm mắt lại im lặng hồi lâu rồi lên tiếng: "Cậu ra ngoài đi. Anh tự có cách của mình" Sau khi Du Hạo Thiên ra ngoài, khóe miệng hắn nhếch lên trong đầu chợt xuất hiện vài thứ, cũng lâu rồi hắn không chạm vào phụ nữ!
|
Từ sau khi cô nghe được kế hoạch của hắn thì cũng thấm thoát hai tuần trôi qua. Mọi thứ diễn ra theo một qui trình hết sức bình thường. Chỉ có điều cô đã xin lưu bang một năm để chuẩn bị cho kế hoạch của mình. Vì thế thời gian mỗi ngày một là ở trng phòng tìm thông tin, hai là ở phòng thí nghiệm để chế tạo. Nhiều lần Tử Vi muốn vào nhưng cô không cho. Cô đổi tất cả các mật khẩu của mình để Tử Vi không vào được. Bị chị mình cho ra rìa nên Tử Vi đâm ra giận dỗi, không thèm ngó ngàng gì tới cô. Cũng tốt, đỡ nhọc công cô tìm mọi cách để đẩy Tử Vi ra xa mình. *reng... reng... reng* Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên, vô đưa tay tắt đi rồi bước vào phòng tắm. Hôm nay cũng như mọi khi, cô dậy lúc 5h thay một bộ đồ thể thao đi tập thể dục. Thời tiết hôm nay thật đẹp. Trời xanh, mây trắng, nắng dịu nhẹ, gió man mát quá tích hợp cho việc chạy bộ rồi. Chạy khoảng vài phút, cô nheo mắt nhìn người đàn ông bước ra từ một khách sạn năm sao. Thân ảnh này nhìn khá quen thuộc "Trịnh Kỳ?" Cô chợt nhớ ra Túc Anh nhìn vào tên khách sạn. Hôm nay lại có thêm một cô gái phục vụ bọn đàn ông nhiều tiền như hắn bị vứt bỏ. Cơ nhìn theo bóng hắn lên xe, chiếc xe từ từ lăn bánh chạy ngang qua mặt cô. Mỗi khi cô gặp hắn tâm trạng tự khắc chùn xuống mấy phần và lần này cũng vậy. "Lâm Túc Anh mày đã nhìn thấy chưa? Loại đàn ông như thế sau này tuyệt đối không được đụng vào nếu không muốn đau khổ cả đời!" Cô tự nhủ bản thâ mình rồi tiếp tục chạy.
|