Hắc Đạo Của Ác Ma
|
|
Em là một cây bút khá trẻ nên việc cảm thụ văn học và diễn đạt nó còn rất yếu nên mong các anh chị tận tình chỉ bảo để em có thể làm ra nhiều tác phẩm hay phục vụ mọi người. Em cin chân thành cảm ơn!
|
__ Tên truyện __ Hắc đạo của ác ma __ Tác giả __ Vi Vi __ Thể loại __ Tiểu thuyết ngôn tình __ Cảnh báo __ Có cảnh 18+ __________.............____________
Mưa rả rít, xối xả khắp thành phố. Tiếng mưa nghe sao mà thê lương! Trong con hẻm ẩm ướt, tối tăm, hình ảnh người đàn ông mặc sơ mi trắng quần tây đen hối hả đội mưa chạy xuyên qua màn đêm trên tay đang ôm lấy một cô gái nhỏ khoảng chừng năm tuổi. Phía sau ông là hai mươi tên cận vệ cũng đang hối hả. Chiếc áo sơ mi trắng nhuộm màu máu loang lỗ khắp nơi trên ngực nhưng tuyệt nhiên người đàn ông không than hay phát ra bất cứ tiếng động gì. Trong con hẻm tiếng bước chân người vội vã, khẩn trương như đang chạy trốn một thứ gì đó. *Cộc cộc cộc* Cánh cửa gỗ cũ kĩ mở ra, ánh đèn vàng trong nhà bỗng lóe sáng. "Lâm Thư phiền em chăm sóc Túc Anh! Anh có việc phải đi gấp! Nhớ kĩ đừng cho ai biết thân phận của nó." Người đàn ông hấp tấp trao đứa bé cho người phụ nữ vừa mở cửa rồi nhanh chóng xoay người rời đi. "Bảo bối nhỏ từ giờ hãy kiên cường và phải biết tự bảo vệ bản thân. Cô con sẽ giúp con. Phải nhớ kĩ không bao giờ được khóc. Nước mắt là thứ chứng minh con là một đứa yếu kém" người đàn ông ngoảnh lại nhìn con gái của mình một cách nghiêm nghị. "Cha! Con sẽ nhớ lấy khoảnh khắc này! Con yêu cha!" Cô bé nở nụ cười, một nụ cười rạng rỡ nhất. Vì cô biết rằng cha sẽ không về nữa! Cô muốn giữ cha thật chặt, cô muốn kéo cha nhưng cô biết cha vẫn mặc kệ nguy hiểm mà lao vào bóng tối chỉ bởi vì muốn bảo vệ cho cô. Tối hôm nay mãi mãi là thứ kí ức đẹp nhất nhưng cũng là kí ức đau buồn nhất đối với cô. "Vào nhà nhanh!" Giọng người phụ nữ thúc giục. Ngôi nhà nhìn bề ngoài thật cũ kĩ nhưng thiết kế bên trong lại vô cùng sang trọng và ấm áp. Nó như đang ngụy trang để bảo vệ sự sống bên trong ngôi nhà. "Túc Anh, lại đây" người phụ nữ khẽ gọi. Cô bé lúc nãy nhẹ nhàng bước đến. "Ta là Lâm Thư, em gái của cha con. Con hãy kể cho ta nghe chuyện gì đã xảy ra vậy?" Lâm Thư lo lắng bồn chồn. Cô không biết tại sao Lâm Vương Hạo lại đưa con gái bé nhỏ của hắn gởi lại đây. Trong lòng cô hiện đang có cảm giác vô cùng bất an. "Là Trịnh Đình Chấn, hắn ta phản bội cha. Hắn đưa người đến ám sát cha khi cha đang đón sinh nhật cùng con" giọng cô bé run run tưởng chừng như sắp khóc. "Con lại đây, đừng khóc!" Lâm Thư nhìn đứa cháu tội nghiệp của mình. Sống ở cái thế giới toàn mùi máu tanh này thì không thể nói trước được điều gì. Anh hai của cô đã lăn lộn hơn ba mươi năm nên tiếng tăm cũng thuộc loại hàng đầu nước. Vì thế nên việc hay bị ám sát là điều hiển nhiên. Nhưng không ngờ, người ám sát lại chính là Trịnh Đình Chấn. Ngay từ đâu cô cũng đã cảnh giác tên Trịnh Đình Chấn này, hắn ta là lão già mưu mô nhưng lại là người anh em chí cốt của anh hai cô. Hai người đã cùng nhau vào sinh ra tử, trải qua bao nhiêu khó khăn nguy hiểm vậy mà bây giờ... "Con không khóc. Tại sao phải khóc. Con phải mạnh mẽ. Con phải báo thù." Túc Anh nhìn cô cô của mình, đôi mắt trong veo, tâm hồn thánh thiện khiến cho người ta quên hết mọi thứ. Nhưng có lẽ sau này tay của nó sẽ phải tanh mùi máu. Thứ bảo bối này lại đang gặp nguy hiểm. Tên Trịnh Đình Chấn kia chắc sẽ tìm kiếm và thủ tiêu nó hoặc bản thân hắn ta tự nhiên trỗi dậy một chút nhân tính mà tha cho con bé chăng? "Căn phòng thứ hai trên tầng là phòng của con sau này. Hãy thay đồ rồi đi ngủ đi. Ta có việc cần giải quyết." Lâm Thư khoác chiếc áo choàng đen, đội chiếc mũ lưỡi trai đen và chiếc mặt nạ rồi nhanh chóng đi đến cửa. "Mẹ lại đi nữa sao? Con sợ ở nhà một mình lắm!" Tiếng nói trong trẻo từ cầu thang vọng lại. Một đứa bé khoảng chừng ba tuổi bước xuống. Đứa bé gái xinh xắn, dễ thương ngước đôi mắt trong veo lo sợ nhìn mẹ. "Mẹ sẽ tranh thủ về. Con mau lên phòng ngủ đi" nói rồi Lâm Thư bấm dãy số điện tử. Cánh cổng hiện đại từ từ đóng lại. Căn nhà lại trở về vẻ cũ kĩ như trước kia. Im lìm trong con hẻm nhỏ. Tiếng mưa vẫn cứ xối xả, lâu lâu lại vang lên tiếng sét chói tai. Tiếng mưa như tiếng còi báo hiệu cho một cuộc chiến một sống một còn đang nhen nhóm chờ ngày bùng phát.
|
Túc Anh bước chầm chậm lên cầu thang, trong lòng cô vô vàn tâm sự. "Đi ngủ đi" Cô đẩy lưng cô bé lên lầu rồi đi vào phòng mình đóng cửa lại. Căn phòng không một ánh điện, tối tăm, lạnh lẽo và cô độc. Ánh trăng bạc chiếu vào cửa xổ soi sáng một phần chiếc giường trắng tinh. Hôm nay là một ngày mệt mỏi, quá nhiều thứ cảm xúc. Cũng vào ngày này hai năm trước, mẹ cô vì bệnh mà qua đời. Trước khi nhắm mắt, bà nở nụ cười nhìn cô, lúc đó cô chỉ biết nắm chặt tay mẹ, cố cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng trên người bà. Quá tàn nhẫn, cô chỉ là một đứa trẻ, còn quá nhỏ để có thể biết rằng mình đã không còn cha và mẹ. Ngồi xuống giường, hai tay ôm đôi chân, cuối khuôn mặt xuống đầu gối để ngẫm nghĩ lại mọi thứ. Cô ước gì mình đừng sinh ra, ước gì mình chưa từng sống để không phải nhớ đến cái chết của mẹ vào đúng ngày sinh nhật của mình. Khi cô đang chìm trong mớ suy nghĩ đau thương thì bất chợt cánh cửa mở ra "Chị ơi, em sợ!" Đứa bé gái ôm gấu bông đứng trước cửa nhìn cô. "Lại đây" Cô vỗ vào vị trí cạnh mình Cô bé đi chầm chậm leo lên giường. "Em là Lâm Tử Vi. Còn chị, chị tên gì?" Tử Vi nhìn cô "Túc Anh!" Cô đang rất mệt không muốn nói nhiều. Đầu cô hiện tại đang rất đau, trái tim cô cũng đang nhói và bộ váy của cô cũng đang ướt vì mưa. "Chị chờ em chút!" Tử Vi đặt gấu bông lên giường từ từ leo xuống bước ra khỏi phòng. Vài phút sau, cô bé cầm bộ đồ ngủ bước vào nhìn cô cười "Chị thay đồ đi. Coi chừng cảm lạnh đó" Cô bước xuống giường cầm lấy bước vào phòng tắm. Lúc cô bước ra, Tử Vi đã ngủ say trên chiếc giường của mình. Cô nằm xuống vị trí bên cạnh tự nhủ với mình "Con sẽ trả thù cho cha. Bằng mọi giá" rồi nhanh chóng ngủ. Trên chiếc giường kia, có hai thiên thần đang ngủ. Nhưng sau này liệu hai thiên thần đó có còn là thiên thần nữa không? Hay bề ngoài là thiên thần mà linh hồn đã bán cho ác quỉ?
|
* Mười ba năm sau * Tiếng nhạc xập xình, vũ nữ thoát y, ăn chơi sa đọa là tất cả những gì người đi đường nói khi đến quán Bar Cửu Hổ. Hôm nay Túc Anh và Tử Vi trốn học ra quán bar. Mười mấy năm sống chung vớ cô cô cùng Tử Vi đã khiến cô xem họ như một. Đối với cô, Lâm Thư như mẹ còn Tử Vi là cô em gái của mình. Về phần Tử Vi, sớm tối cứ lẽo đẽo theo cô như hình với bóng. Để hai đứa tiện chăm sóc nhau thì Lâm Thư để con gái mình nhảy liền hai lớp để học cùng Túc Anh. Hai cô bé gái nhỏ đáng yêu ngày nào nay đã trở thành thiếu nữ vạn người mê. Chỗ cần thịt có thịt, thân hình đồng hồ cát quyến rũ, đôi chân dài thướt tha cùng nước da trắng tuyết. "Mấy hôm nay có tin gì mới không?" Cô lắc nhẹ ly rượu trên tay ánh mắt nhìn màu đỏ sẫm khẽ hỏi Tử Vi. "Theo như máy tính của cận vệ hắn thì sắp có một vụ buôn bán vũ khí lớn diễn ra. Địa điểm là ở ngôi biệt thự vắng vẻ trên ngọn núi phía Tây mà con trai của hắn mua cho hắn." Tử Vi nhìn vào chiếc Ipad trên tay. Cô duỗi người ngả trên sofa nhắm mắt lại cảm nhận tiếng nhạc. Hôm nay là ngày cô và Tử Vi phải vào nhận lớp nhưng chẳng may nha đầu Tử Vi ăn nhằm thứ gì tối hôm qua mà sáng nay cứ ôm nhà vệ sinh nên trễ mất một tiếng đồng hồ. Thế là cả hai không còn tâm trạng học hành nên lết xác vào đây. Lúc ra khỏi nhà thì cô cô Lâm Thư đã đưa ra mệnh lệnh rằng đúng sáu giờ tối nay hai đứa phải về nhà đón sinh nhật cùng bà. Nếu chậm một giây thì xem như cái xác của cô và Tử Vi sẽ bị hành hạ không thương tiếc. Mọi người cứ nghĩ rằng Lâm Thư là em gái của đại ca giang hồ vì thế mà lạnh lùng và thâm sâu khó lường. Làm ơn cho cô xin đi. Thâm sâu thì quả thật không sai nhưng mà lạnh lùng không phải lúc nào cũng có. Chỉ khi phạt cô và Tử Vi thì vô cùng nghiêm túc còn ngoài ra thì gặp ai cũng cười. Ngày xưa cha cô, Lâm Thư cùng chồng bà tung hoành khắp thế giới ngầm lững lẫy uy phong nhưng sau đó chồng bà bị ám sát trên đường về nhà mà bà đã rút khỏi giang hồ. Cha cô sợ có người đến tìm bà gây khó dễ nên đã mở cuộc họp với tất cả các bang phái trong xã hội đen và tuyên bố bà không còn là em của ông nữa vì dám làm bại lộ các tài liệu mật của bang phái ra ngoài. Kể từ đó cũng không còn ai đến tìm bà nữa. Và vì thế bà tìm đến cô và Tử Vi để Dạy Dỗ. Qua bao năm tháng rèn luyện võ, ám khí, chất độc thân thủ của cả hai vô cùng nhanh nhẹn. Còn về học thức, bà theo tư tưởng hoàn mĩ nên cho cô và Tử Vi học nào là vi tính, hóa chất chế tạo thuốc, chế tạo vũ khí, nhảy, đàn và đặc biệt là quyến rũ đàn ông do đích thân bà dạy!
|
|