Người Tôi Yêu
|
|
Chương 10: Độ Hà (10)
Editor: Trà sữa trà xanh
Ngày hôm sau Hứa Đường dậy rất sớm, vốn định nhờ Phương Cử tiễn cô, nhưng nhìn thấy tòa nhà lặng d[[dlqd yên không tiếng vang, nên cô quyết định tự mình về.
Bảy giờ sáng trời còn mát mẻ, đường về thị trấn không bóng người. Hứa Đường đi được mười lăm phút, cuối cùng trông thấy trắng sáng giống như bến đò, không khỏi bước nhanh hơn.
Lại chuyển qua một cua quẹo, sau lưng bỗng vang lên một âm thanh "Đột đột đột" quen thuộc. Hứa Đường sợ hết hồn, quay đầu lại nhìn, trong tầm mắt xuất hiện một chiếc Motorcycle chạy tới cực nhanh, người nọ trên xe hình như rất tức giận, một đường chạy tới khí thế ép người, lúc đến bên cạnh Hứa Đường bị áp bức không tự chủ ngừng thở.
Chu Hiểm thắng gấp một cái dừng trước mặt Hứa Đường, bánh xe ma sát trên đường xi măng, anh nhanh chóng níu lấy cánh tay của Hứa Đường, trừng mắt căm tức nhìn: "Lên xe."
Lời cự tuyệt đã đến khóe miệng Hứa Đường, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Chu Hiểm thì lập tức nuốt xuống, ngoan ngoãn lên xe.
Một đường nhanh như điện chớp, rất nhanh đã tới cầu, Hứa Đường nói lớn: "Cho em xuống chỗ này!"
Không biết Chu Hiểm có nghe thấy không, nhưng anh vẫn tiếp tục lái về phía trước, Hứa Đường lại hô lớn một tiếng, lúc này Motorcycle mới giảm tốc độ, chậm rãi dừng ở đầu cầu. Hứa Đường nhanh chóng xuống xe, nhìn bốn phía xung quanh, may mà còn sớm, trên đường chỉ có vẻn vẹn mấy người.
Chu Hiểm rút một điếu thuốc ra ngoài, không đốt, mà ngậm lên miệng, mắt lạnh nhìn động tác của Hứa Đường.
Hứa Đường xác định trong tầm mắt không có người quen biết, mới xoay đầu lại định nói cám ơn với Chu Hiểm, liếc mắt một cái chống lại ánh mắt hơi đùa cợt của anh, "Đó giờ chưa thấy người nào cẩn thận như em vậy."
Hứa Đường hơi khó chịu, há miệng, cuối cùng trầm mặc.
Chu Hiểm nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, chợt leo xuống xe máy, từ phía sau lưng vòng chắc hông của cô, ôm cô vào trong lòng, dán lên viền tai nhỏ bé của cô nói: "Hứa Hải Đường, tôi vốn tưởng rằng lá gan của em không nhỏ. . . . . ." Tiếng nói của anh trầm thấp, hơi thở ấm áp phun xuống viền tai, Hứa Đường không khỏi rụt cổ một cái.
Vừa nói được nửa đoạn, lại không nói tiếp nữa.
Chu Hiểm giống như rất hài lòng với phản ứng của cô, cười nhẹ một tiếng, quay đầu của cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô một cái, ngay sau đó buông tay lên xe, xiết chặt chân ga, quay ngược đầu xe, chạy ra đường.
Hứa Đường đứng trong làn khí thải của xe máy, thật lâu không nhúc nhích.
Lúc về đến nhà thì người trong nhà đang rửa mặt, mẹ Hứa đang cầm ấm nước sôi đổ vào chậu nhựa, trông thấy Hứa Đường, liền nói: "Hòa Hoa mới tới đây, hỏi con hai ngày nữa có theo nó đi Đập nước Lộc Sơn bắt cá không."
Hứa Đường suy nghĩ một chút, "Còn có ai nữa?"
"Chỉ mình nó, hỏi con có đi cùng Hứa Dương không."
"Hứa Dương đi nữa sao?"
"Nó còn chưa dậy, chính con đi hỏi đi."
Hứa Đường thả túi xuống vào gian phòng của Hứa Dương, cậu ấy đang nằm trên chiếu trải dưới đất hai chân duỗi thẳng hai tay chắp lại với nhau. Hứa Đường đá một phen, Hứa Dương hừ hừ hai tiếng, không động đậy.
Hứa Đường ngồi xuống nhéo lỗ tai cậu, Hứa Dương không nhịn được vươn tay đẩy cô ra, "Làm gì đó?"
"Có đi Đập nước Lộc Sơn không."
"Không đi."
Hứa Đường thấy cậu đang say ngủ, nên không quấy rầy, đứng lên tính đi ra ngoài, Hứa Dương đã thức dậy ngồi tư thế lý ngư đả đĩnh (tư thế cá chép), "Chị, em hỏi chị chuyện này."
"Chuyện gì?"
Ánh mắt của Hứa Dương phức tạp, "Tối hôm qua chị đến nhà bạn học thiệt sao?"
Chuông báo động trong lòng Hứa Đường reo lên tục, hai chị em mắt nhìn mũi mũi nhìn xuống ngực, nhất thời có vô vàn ý nghĩ xoay quanh. Hứa Đường đưa tay khép cửa lại, nhỏ giọng hỏi cậu: "Em biết bao nhiêu?"
"Em không biết gì nên mới hỏi chị đó."
Hứa Đường trầm tư một lát, "Tối hôm qua Chu Hiểm tổ chức sinh nhật cho chị."
Hứa Dương kinh ngạc, "Hai người đang quen nhau sao?"
Hứa Đường vội vàng lắc đầu, "Không có."
Hứa Dương nhìn cô, "Chị, em khuyên chị đừng. . . . . . Chị biết tính khí của mẹ rồi đó."
Hứa Đường rũ mắt, "Chị biết, chị không có đâu."
Hình như Hứa Dương có chút không đành lòng, đưa tay vỗ bả vai cô an ủi, "Thật ra thì em cảm thấy anh Hiểm cũng không tệ lắm, chỉ là. . . . . ."
Hứa Đường "Ừ" một tiếng.
Hứa Dương than thở, "Đao Hồ Điệp của anh ấy vẫn còn ở chỗ em đấy."
"Em giữ đi, " Hứa Đường cầm tay nắm của cửa, "Chuyện chị em chúng mình nói em đừng nói cho mẹ biết."
——
Hứa Đường bày quầy như thường lệ, tối hôm đó quần áo vừa mới được treo lên giá, liền nhìn thấy từ Tòng Nhân Triều, bốn năm người đàn ông dũng mãnh tiến ra, trên tay của họ đều dẫn theo một cô gái trẻ.
Hứa Đường lập tức cảnh giác, tay âm thầm siết chặt bọc nhỏ đựng tiền. Đoàn người này đi qua, các sạp xung quanh đều cố ý né tránh, tiếng cò kè mặc cả dừng lại, mọi nơi an tĩnh đến quỷ dị.
Đoàn người này nhìn xung quanh, cuối cùng dừng ở trước gian hàng của Hứa Đường. Hứa Đường hít sâu, trên mặt trấn định, "Nhìn coi có gì mình thích không."
Vừa dứt lời, mấy cô gái trẻ tuổi liền lục lọi mấy cái giá, bộ nào cũng khoa tay múa chân một phen, rồi hỏi ý kiến lẫn nhau, sau đó trả tiền rời đi.
Hứa Đường thở phào nhẹ nhõm, một ông chủ quầy bên cạnh cười nói: "Em gái Hứa, xem ra gian hàng của cô đã nổi tiếng rồi nha!"
Hứa Đường cười cười, không có tiếp lời.
Ai ngờ mới vừa ổn định lại, qua nửa giờ sau, lại có một nhóm người tới, cũng giống nhóm lúc nãy, không nói gì cả, các cô gái trẻ tuổi chọn quần áo trả tiền rồi đi.
Trong hai giờ ngắn ngủi đã có bốn nhóm đến, quần áo mà Hứa Đường trôi lên giá liền biến mất. Đến nỗi các quầy hàng bên cạnh không còn sợ hãi nữa, nhìn thấy người đi tới liền rỉ tai thì thầm với nhau. Hứa Đường nghe mọi người bàn tán, khuôn mặt trầm xuống.
Cô dọn hàng thật nhanh, chạy qua ba cái cầu rồi quẹo vào một ngõ hẽm, mắt thấy xung quanh không có người nào, Hứa Đường cẩn thận lấy điện thoại trong túi xách ra, nhấn số của Chu Hiểm.
Tiếng chuông vang lên được vài tiếng, liền nghe thấy âm thanh nhao nhao ầm ĩ bên kia, Hứa Đường cố nén tức giận, hít sâu một hơi, "Chu Hiểm, anh có ý gì?"
Chu Hiểm không hiểu, "Có ý gì là có ý gì?"
"Anh muốn thu phí bảo hộ nói thẳng là được, phái từng tốp người tới đây quấy rối, có phải cố tình không để cho tôi làm ăn không?"
Bên kia yên tĩnh một hồi, Chu Hiểm nói, "Em chờ một chút."
Sau đó, Hứa Đường liền nghe Chu Hiểm kéo cao giọng nói: "Phương Cử!"
Một lát sau, điện thoại bàn giao đến tay Phương Cử, Phương Cử luôn miệng nói xin lỗi: "Chị dâu thật xin lỗi, anh Hiểm bảo em chăm sóc gian hàng của chị một chút, em nghĩ dù sao nhóm em dâu cũng sẽ mua quần áo, nên nước phù sa không chảy ruộng người ngoài chứ sao. . . . . ."
Hứa Đường vừa bực mình vừa buồn cười, "Ý tốt của anh tôi nhận, bảo bọn họ sau này đừng tới chỗ tôi, muốn đến thì bảo nhóm ‘em dâu’ của anh đơn độc tới."
Phương Cử không ngừng nói"Vâng", còn hỏi thêm: "Chị dâu dẹp quầy rồi sao?"
"Rồi."
"Nếu không tới đây bồi anh Hiểm ăn tôm hùm nhỏ đi?"
"Không. . . . . ."
"Tới uống ly bia đi, nơi này có nhiều anh em chưa từng thấy chị dâu. . . . . ."
Phương Cử nói chưa xong, Chu Hiểm đã lấy điện thoại lại, nhỏ giọng hỏi: "Đang ở đâu, tôi đến đón em."
Hứa Đường cắn môi, "Tôi không tới, ngày mai tôi đến Đập nước Lộc Sơn, phải về xếp đồ."
Chu Hiểm trầm mặc một phen, "Đi làm gì?"
"Bắt cá."
Chu Hiểm "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa, cúp điện thoại. Hứa Đường nghe âm thanh tút tút bên kia, ngẩn ra. Cô cất điện thoại, bỏ vào trong túi xách, chậm rãi đạp xe về nhà.
——
Đến Đập nước Lộc Sơn phải qua sông Trấn đến huyện Lộc Sơn, cậu của Tưởng Hòa Hoa ở phụ cận Thủy Khố mở ra quán ăn bình dân, hàng năm vào dịp nghỉ hè khách tới Đập nước Lộc Sơn nghỉ mát không ít, quán ăn không đủ người, nên kêu Hòa Hoa đến giúp.
Mặt trời trên đỉnh đầu hừng hực, Hứa Đường nhảy xuống chiếc xe tải nhỏ bé, chưa đi được xa mà mồ hôi đã đổ cùng mình. Hứa Dương vác hành lý của hai người, xoa xoa ót của mình, "Nếu có chiếc xe gắn máy thì tốt biết mấy."
Tưởng Hòa Hoa cười hì hì nói: "Lưu manh mới chạy xe máy, Hứa Dương sau này anh mua một chiếc Big Ben đi."
Hứa Đường buồn cười nói, "Hòa Hoa, em biết Big Ben là cái gì không?"
Tưởng Hòa Hoa cao giọng nói, "Biết! Chạy rất nhanh!"
Đi khoảng 20', cuối cùng đã tới quán ăn bình dân của người cậu họ Lạc của Tưởng Hòa Hoa. Gần tới giờ cơm, bận tối mày tối mặt. Ba người Hứa Đường cũng không nói nhảm, thả hành lý xuống liền bắt đầu giúp một tay. Bận đến hai giờ xế chiều, ba người mới ăn xong bữa cơm rau dưa thông thường, lúc này mới được nghỉ ngơi.
Cậu Tưởng có cái bụng tròn xoe, nụ cười hiền lành phúc hậu, cầm quạt hương bồ vừa quạt gió vừa lau mồ hôi, "Buổi chiều bảo Hòa Hoa dẫn bọn con đi bắt cá, chỗ đập chứa nước rất mát."
Buổi chiều ba người đến đập nước, dưới đê đập thật cao có dòng sông chảy trong suốt, càng đi xuống càng có nhiều cây xanh, đến cuối cùng cây xanh mọc như nấm hai bờ sông, che một mảnh mát mẻ thấu xương. Hứa Dương không kềm chế được, lập tức cởi giày xuống nước, dọc theo đường nước chảy đi được một đoạn đường, dọc theo đường lục lọi nham thạch, một lát sau chợt xoay người lại, giơ tay phải lên, nhướng mày cười một tiếng: "Buổi tối ăn cua!"
Tưởng Hòa Hoa lập tức xách theo thùng nước đến lấy con cua, "Anh Hứa Dương thật lợi hại!"
Hứa Đường nhìn Hứa Dương báo cáo thắng lợi trận đầu, cũng hăng hái đi tới, đi xuống nước. Nước chảy trong suốt, có thể nhìn thấy rõ cá lội tung tăng dưới đáy, Hứa Đường thử mấy lần, dần dần có kinh nghiệm bắt cá, động tác càng ngày càng thành thạo.
Ba người bắt một lát thì nghỉ ngơi, một buổi chiều bắt được hơn nửa thùng cá. Mắt thấy mặt trời sắp xuống núi, xem chừng quán ăn sắp bận rộn nữa, liền vội vàng thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về.
Tưởng Hòa Hoa đang mang giày, ngẩng đầu lên bỗng thấy đỉnh rừng cây phía trước có một trận khói dầy dặc, cô sợ hãi kêu lên: "Cái gì vậy? !"
Hứa Đường Hứa Dương lập tức nhìn theo hướng cô chỉ, nơi đó loáng thoáng là nơi đốn củi ở Lộc Sơn. Hứa Đường kinh hãi d[d[lqd, lập tức mang giày chạy về, "Nhanh đi báo cảnh sát, cháy rồi!"
|
Chương 11: Độ Hà (11)
Editor: Trà sữa trà xanh
Hứa Đường cùng Hoa Hòa chạy d[dlqd đến phía trước, Hứa Dương giơ thùng lên theo sát phía sau, mười phút sau ba người chạy đến ven đường, đưa tay đón xe. Phụ cận nơi này không có quầy bán đồ lặt vặt, cũng cách quán ăn của cậu Tưởng một đoạn.
Trải qua một buổi chiều dữ dội, mặt đường xi-măng cuồn cuộn sóng nhiệt, giống như đáy nồi mới vừa đốt lên, ba người đứng cản nhiều lần cũng không có người nào dừng xe, mắt thấy khói dầy đặc ở phía tây chỗ đốn củi càng lớn, giống như một cây trụ lớn xông thẳng trời xanh, Hứa Đường không thể chú ý rất nhiều, lau vệt mồ hôi, nhấc chân chạy đến phía trước.
Hứa Dương dặn dò Tưởng Hoa Hòa: "Em giữ thùng!" Nói xong cũng chạy đến hướng chỗ đốn củi.
Chạy đi khoảng 300- 400m, sau lưng chợt truyền đến một hồi "thình thịch" nổ vang, Hứa Đường lập tức dừng bước quay đầu lại, trông thấy Chu Hiểm cùng Phương Cử đang cởi mô tô chạy như bay tới. Cô chạy gần lại giữa đường, đưa tay vẫy gọi, hai chiếc mô tô ngừng lại, Phương Cử kinh ngạc nhìn Hứa Đường, "Chị dâu, sao chị ở chỗ này?"
Hứa Đường không giải thích nhiều, "Trường đốn củi cháy, chở tôi đến đó đi!"
Chu Hiểm liếc nhìn cô một cái, "Lên xe."
Phương Cử chở Hứa Dương đi ở phía sau, kéo cao giọng nói an ủi Hứa Đường: "Nếu trường đốn củi cháy thật chúng ta sẽ báo cảnh sát, chị dâu đừng gấp gáp!"
Mô tô chạy đến chỉ mất mười phút, trường đốn củi đã có một vòng người vây quanh, bốn người chen vào, đã có bảy tám người giơ thùng nước lên cứu hỏa, một ống thô bằng nhựa gắn vào vòi nước, phun nước vào đám cháy.
Mắt thấy lửa đã được khống chế, Hứa Đường không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Lại qua khoảng mười phút, rốt cuộc lửa đã được dập tắt hoàn toàn. Lửa cháy mất một cái lều nhỏ, cùng với đống cây bách ẩm ướt mới vừa chặt xuống, vì vậy khói dầy đặc dọa người như vậy, nhưng tình hình hoả hoạn cũng không nghiêm trọng.
Người vây xem dần dần giải tán, Hứa Đường định nói xin lỗi với Chu Hiểm, quay đầu nhìn lại, phát hiện người đứng phía sau mình đã biến mất, lập tức sửng sốt một hồi.
Phương Cử cười nói: "Anh Hiểm đi vệ sinh rồi, bảo chúng ta đến chỗ đậu xe trước chờ anh ấy."
Ba người đứng ở dưới gốc cây vừa hóng mát vừa chờ Chu Hiểm, Hứa Đường hỏi: "Hôm nay các anh đến huyện Lý sao?"
Phương Cử gật đầu: "Bang kêu anh ấy làm ít chuyện."
Khi nhìn thấy Chu Hiểm cùng Phương Cử, Hứa Dương liền hoài nghi, giờ phút này khi thấy Hứa Đường nói chuyện thân thiết với Phương Cử, càng thêm tò mò. Hứa Đường sớm chú ý tới ánh mắt thăm dò của Hứa Dương, chỉ có thể nhắm mắt giả bộ không biết.
Sau một lúc lâu, Chu Hiểm trở lại, trong miệng anh ngậm một cọng cỏ không nhiễm khói, nhìn Hứa Đường một cái nói: "Đưa em trở về trước."
Motorcycle quẹo mấy cái cua quẹo, rất nhanh tới chỗ vừa rồi Hứa Đường cùng Hứa Dương lên xe, tầm mắt của Hứa Đường đảo qua phía trước, nhất thời cả kinh: ven đường chỉ có một thùng nhựa màu đỏ ngã lật, cá lăn đầy đất.
Hai người xuống xe chạy thẳng tới ven đường, hơn mười con cá há to miệng, chen chúc trong một vũng nước điên cuồng vẫy đuôi, xung quanh không có bóng dáng Tưởng Hòa Hoa.
Chu Anh Hiểmu mày liếc mắt nhìn, rất nhanh sải bước tới mô tô, quát khẽ: "Lên xe!"
Mô tô bay nhanh một hồi, lái về phía trước hết năm phút đồng hồ, rồi chạy vào một con đường nhỏ trong rừng. Nhánh cây hai bên nhanh chóng ma sát vào lòng bàn chân, Hứa Đường không biết bị cây gì quẹt trúng, vết thương ngứa ngáy một hồi, cô không nghĩ ngợi nhiều được, đưa tay dùng sức gãy, lại lập tức tập trung lực chú ý đưa mắt nhìn phía trước.
Rất nhanh trước mắt xuất hiện ba bốn nóc nhà trệt, Chu Hiểm và Phương Cử ngừng xe, lật người đi xuống.
"Chị dâu, chị và Hứa tiểu đệ ở nơi này chờ đi, em cùng Anh Hiểm đi vào tìm người."
Giọng nói của Hứa Đường run rẩy, "Tôi đi cùng các anh. . . . . ."
"Hứa Hải Đường, đừng gây phiền phức." Chu Hiểm đưa tay đè lại cái ót của cô, để mắt cô nhìn thẳng vào mắt mình, "Đây là địa bàn của chú Trịnh."
"Nhưng các anh. . . . . ."
Mái tóc của Hứa Đường bị mồ hôi làm thấm ướt, dính vào trên trán trắng nõn, trên khuôn mặt bị nhiệt độ cao hun nóng nên đỏ bừng xuất hiện hoảng sợ trước nay chưa từng có, Chu Hiểm vén tóc của cô, ngón tay dán chặt cái trán của cô, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, chờ ở đây."
Giọng nói của anh trầm ổn, ánh mắt kiên định, Hứa Đường không tự chủ được gật đầu một cái.
Chu Hiểm và Phương Cử sải bước đi vào phía trong, Hứa Đường đứng ở trong bụi cây, mượn bóng dáng cỏ cây thấp thoáng, đưa cổ dài nhìn chăm chú động tĩnh phía trước. Chu Hiểm và Phương Cử vào cánh cửa xếp bên cạnh cửa hông, rất nhanh cửa mở ra, trên đất trống trước nhà trệt không còn bóng dáng ai.
Hứa Dương cũng rất lo lắng, không khỏi nắm tay Hứa Đường, "Chị, Anh Hiểm bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?"
Hứa Đường vô cùng lo lắng, nghe Hứa Dương hỏi lại khủng hoảng hơn, vậy mà cô còn cứng rắn nói: "Không có việc gì." Ngược lại không biết là đang an ủi Hứa Dương hay là đang an ủi mình.
Mặt trời lặn phía tây, sắc trời càng tối, Hứa Đường không kiềm chế được nỗi sợ trong lòng mình, đang định lấy tất cả dũng khí xông ra thì cửa hông chợt mở ra. Hứa Đường vội vàng nhảy lên, mở to hai mắt nhìn Chu Hiểm và Phương Cử đi ra, trên lưng Phương Cử còn cõng một người, loáng thoáng chính là Tưởng Hoa Hòa.
Hứa Đường không khỏi ngừng thở, nắm chặt tay chờ ba người đi tới trước mặt.
Tưởng Hoa Hòa vừa nhìn thấy Hứa Đường liền "Oa" một tiếng khóc lên, từ trên lưng Phương Cử trượt xuống ôm lấy Hứa Đường, lớn tiếng khóc.
Họ không ở lại đây, Phương Cử thúc giục mấy người nhanh chóng lên xe.
Mô tô chạy trong sắc trời ảm đạm, một đường bay nhanh, ngọn đèn dầu của quán ăn phía xa xa xuất hiện trong tầm mắt.
Cậu Tưởng đã sớm đứng ngồi không yên, cầm đèn pin chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, giờ phút này thấy ba người Hứa Đường xuất hiện, nhẹ nhõm thở một hơi dài, ngay sau đó là một trận mắng chửi đổ ập xuống.
Hứa Đường giải thích mọi chuyện, cậu Tưởng nghe xong đã bớt giận, mặc dù không ưa mấy côn đồ là Phương Cử và Chu Hiểm, nhưng nói cho cùng hai người này đã cứu Hoa Hòa, liền xào nấu vài món ăn, đãi hai người ăn cơm.
Cái bàn được đặt trong sân, gió từ đập nước thổi tới dần dần xua tan nắng nóng. Hứa Đường vẫn chưa hết sợ hãi, giờ phút này mới cảm thấy đói bụng, cũng không để ý cùng hình tượng, ăn như hổ đói. Nhìn lại mấy người khác, trừ Chu Hiểm, đều là như thế.
Cậu Tưởng chu đáo mở hai chai bia ướp lạnh, khi tiệc tan thì Phương Cử đã uống xong, Chu Hiểm chỉ mới uống một nửa.
Hứa Đường giúp một tay thu dọn bàn, lúc đi ra trông thấy Chu Hiểm đang ngồi trên một tảng đá bên cái ao nhỏ hút thuốc lá. Hứa Đường đi tới hô một tiếng, Chu Hiểm quay đầu lại liếc nhìn cô một cái, lại quay đầu đi.
Hứa Đường ngồi xuống bên cạnh, quay đầu nhìn anh, "Sao vậy?"
Chu Hiểm lắc đầu, hít một hơi thuốc, ánh mắt quét lên người cô, chợt dừng lại trên chân cô: "Xảy ra chuyện gì?"
Hứa Đường nhìn theo ánh mắt của anh, lúc này mới phát hiện trên bắp chân có một vết máu quanh co khô khốc, kéo dài đến mắt cá chân.
"A, không có việc gì."
Chu Hiểm đột nhiên dập thuốc rồi đứng lên, mở vòi nước, sau đó ngồi xổm xuống xuống, nhẹ nhàng cầm lấy bắp chân của cô.
Hứa Đường ngơ ngẩn, nhìn anh dùng nước chậm rãi lau vết máu trên chân mình. Lòng bàn tay của anh thô còn có vết chai, động tác nhẹ nhàng chậm chạp, giống như nắm ở trong tay anh chính là tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ.
Một lát sau, Chu Hiểm đứng lên, nói: "Tay."
Khuôn mặt của Hứa Đường sững sờ, một hồi lâu không có đáp lại, Chu Hiểm đưa tay vỗ nhẹ trên trán cô một cái, "Ngẩn người cái gì" nói xong trực tiếp kéo tay cô qua, dòng nước nước mát nhẹ nhàng tẩy rửa kẽ móng tay.
Lúc này Hứa Đường mới phát hiện ra trong khe móng tay của mình còn lưu lại máu khô khốc, cô khẽ giương mắt, trông thấy hàng mi nét mày thâm thúy anh tuấn của Chu Hiểm trong bóng đêm, thủy triều trong lòng tựa như lên rồi xuống.
Ngọn đèn dầu lưng chừng núi thưa thớt, giương mắt liền có thể trông thấy bầu trời đầy sao, Hứa Đường kéo Chu Hiểm ngồi xuống tảng đá lần nữa, "Hôm nay cám ơn anh."
Chu Hiểm "Ừ" một tiếng.
Hứa Đường lại hỏi: "Anh cứu Hòa Hoa bằng cách nào?"
Chu Hiểm trầm mặc trong chớp mắt, "Mấy người đó tính trói Tưởng Hoa Hòa lại để lừa tiền, tự chủ trương mà thôi, không phải ý tứ của chú Trịnh."
Hứa Đường thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."
Đang nói chuyện, bên kia bỗng vang lên giọng nói của Hoa Hòa: "Ai mà cần anh cứu? !"
Hứa Đường giương mắt nhìn lên, Phương Cử ngồi trên bậc thang cười hì hì, Tưởng Hoa Hòa chống nạnh giằng co với anh, giống như mèo xù lông. Phương Cử cảm nhận được ánh mắt chăm chú của Hứa Đường, lập tức quay đầu vẫy tay với Hứa Đường, "Chị dâu!"
Tưởng Hoa Hòa lại bùng nổ: "Anh không biết xấu hổ hả! Chị Hứa Đường không phải là chị dâu của anh!"
Phương Cử cố ý trêu chọc cô: "Có phải hay không cũng không phải do em quyết định, chị Hứa Đường của em thích Anh Hiểm, Anh Hiểm cũng thích chị Hứa Đường của em, bọn họ thích nhau, em quản được sao?"
"Phi! Chị Hứa Đường là học sinh của trường đại học danh tiếng, làm sao có thể yêu mến thứ người côn đồ như bọn anh!"
"Mạng của em là do côn đồ cứu đấy."
"Anh. . . . . ."
"Anh cái gì anh, không tin thì em tự mình hỏi chị Hứa Đường của em đi, có thích Anh Hiểm của anh không?"
Tưởng Hoa Hòa nghe vậy thật nhanh xoay đầu lại hỏi cô: "Chị Hứa Đường, chị không thích đúng không?"
Tiếng nói vừa ngừng, ánh mắt của Chu Hiểm dừng một chút, ngay sau đó nhìn sang cô.
Trong lòng Hứa Đường hoảng hốt, "Chị. . . . . ."
Ánh mắt thăm dò của Chu Hiểm tối dần, mang theo áp bức khiến cô chỉ muốn chui xuống đất; mà Tưởng Hoa Hòa khẽ nhếch cằm, ánh mắt sáng ngời, giống như cô rất tin tưởng đáp án của mình.
Thời gian từng giây từng phút lặng lẽ trôi qua, Hứa Đường siết chặt tay, giọng nói giống như bị nhét đầy bông, khiến cô không cách nào mở miệng.
Trong lúc giằng co, bên trong cửa chợt truyền đến giọng nói của Hứa Dương: "Chị, em tắm xong rồi!"
Hứa Đường không thích gánh nặng, đứng lên d[d[lqd tảng đá chạy trốn, chạy đến chỗ Hứa Dương.
|
Chương 12: Độ Hà (12) Edit: windchime Beta: Phương Phan
Hứa Dương đưa tay kéo cô vào trong cửa, ánh đèn nhỏ trước nhà vệ sinh mờ mờ, chiếu lên vẻ mặt bối rối của cậu. Lòng Hứa Đường mới hạ xuống chưa được bao lâu đã bị treo lên lại, nói quanh co: "Hứa Dương..."
Hứa Dương nhíu mày nhìn cô: "Chị à, chị nói thật với em đi, có phải chị thích Chu Hiểm không?"
Lúc này cậu không gọi là "anh Hiểm" nữa, khuôn mặt non nớt hiện lên vài phần nghiêm túc không phù hợp với lứa tuổi, Hứa Đường ngẩng đầu nhìn cậu, lần đầu tiên phát hiện đứa em trai nhỏ hơn mình bốn tuổi đã cao đến vậy, khiến cho cô có chút áp lực.
"Con người Chu Hiểm cũng không xấu..." Cuối cùng Hứa Đường cũng mở miệng, phản bác một cách yếu ớt.
"Điểm này em biết, nhưng anh ta không thích hợp làm bạn trai của chị."
Hứa Đường cúi đầu, mũi chân nhẹ nhàng đá nền xi măng phía dưới, "Chị cũng không muốn làm bạn gái anh ấy."
"Vậy chị hãy cách xa anh ta một chút."
"...Anh ấy cứu Hoà Hoa."
"Còn có nhiều cách khác để cám ơn, chị hãy cách xa anh ta một chút."
Hứa Đường không nói gì.
Dưới ánh đèn mờ mờ cô cúi thấp đầu, rũ bả vai, thân thể đứng thẳng như cố thể hiện ý chí kiên cường nhưng lại lộ ra sự yếu ớt khiến người khác không đành lòng.
Hứa Dương không khỏi vươn tay ra, muốn đặt lên bả vai của cô. Hứa Đường lại khẽ nghiêng qua một bên, tránh được. Cô ngẩng đầu nhìn Hứa Dương, con ngươi trong trẻo xuất hiện sự quật cường trước nay chưa từng có, "Hứa Dương, có lúc em biết rõ lửa rất nguy hiểm, nhưng bởi vì nó sáng ngời ấm áp, nên em sẽ không nhịn được mà muốn tới gần..." Cô cắn môi, "Trước khi bị lửa đốt đến ngón tay, chị... chị muốn thử lại một lần nữa."
"Chị sẽ dấn cả thân mình vào lửa chứ ko chỉ ngón tay đâu."
"Vậy em giúp chị đánh anh ấy được không?" Hứa Đường cười cười.
Hứa Dương mím chặt môi không nói lời nào.
"Hay là, thật ra thì không bao lâu sau chị sẽ không hứng thú với hắn nữa, chờ chị đi vào thành phố..."
Hứa Dương trầm mặc hồi lâu, "Chị hãy chú ý đúng mực."
Hứa Đường đang muốn nói nữa, chợt nghe thấy tiếng động cơ nổ ở bên ngoài, chấn động đến mức phòng ốc tựa như đang rung lên từng đợt, cô lập tức mở cửa ra... Trên con đường phía trước sân có một chiếc xe máy đang dừng lại, ánh đèn chói mắt chớp loạn, chỉ chiếu lướt qua đã khiến hai mắt theo phản xạ mà nheo lại.
Tưởng Hoà Hoa sợ đến đến mức không tự chủ mà dựa vào người bên cạnh, Chu Hiểm đứng trên tảng đá lớn, đứng thẳng người giằng co với đoàn xe.
Hứa Đường không kịp nghĩ ngợi nhiều, chạy thật nhanh về phía Chu Hiểm, mới vừa chạy được mấy bước đã nghe Chu Hiểm nghiêng đầu quát lên: "Cút về!"
Hứa Đường không khỏi ngừng bước chân, nhìn thấy Chu Hiểm ngoắc tay với Phương Cử, hai người chạy nhanh về phía chiếc xe máy đang dựng ở gần đó, xoay mình lên xe, hai chân chống đất, vặn tay ga, xe lắc một cái, nhanh chóng chạy về phía sườn của vòng bao vây.
Mấy chiếc xe gắn máy khác lập tức lao về phía hai người, Hứa Đường sợ hết hồn hết vía, chỉ thấy Chu Hiểm và Phương Cử xuyên qua từng lớp bao vây, bánh xe cọ trên mặt đất phát ra từng tiếng kêu chói tai, trong bóng đêm, những ánh đèn chớp loạn, giống như từng thanh kiếm sắc đâm rách màn trời.
Dù mấy chiếc xe gắn máy đã dần dần rời khỏi tầm mắt, đi về phía huyện Lộc Sơn, nhưng bên tai những người ở lại vẫn còn chấn động vì những tiếng nổ của động cơ xe. Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com Tưởng Hoà Hoa phục hồi tinh thần lại sau khi sợ đến nhũn chân, lập tức muốn xông vào bên trong. Hứa Đường nắm chặt tay cô ấy, "Không thể gọi điện thoại!"
Tưởng Hoà Hoa trợn to mắt nhìn cho Hứa Đường, "Chị Hứa Đường, chị muốn bao che cho Chu Hiểm sao? Có phải đúng như Hồng Mao nói, chị thích Chu Hiểm phải không?
"Chuyện này không liên quan đến việc thích hay không thích!"
Tưởng Hoà Hoa cố gắng giãy giụa thân thể để thoát khỏi sự kìm kẹp của Hứa Đường, Hứa Đường tăng thêm sức, nắm càng chặt hơn. Mặt Tưởng Hoà Hoa đỏ bừng lên, có điều giãy giụa càng mạnh hơn rồi nhanh chóng lui về phía sau cắn lên cánh tay Hứa Đường một cái.
Hứa Đường đau đến mức trước mặt bỗng tối sầm, nhưng vẫn sống chết không buông ra.
Tưởng Hoà Hoa kinh ngạc, dần dần nhả ra, ngẩng đầu nhìn Hứa Đường.
Hứa Đường đau đến mức trán đầy mồ hôi lạnh, nhìn trên cánh tay có một vòng dấu răng máu me nhầy nhụa, cắn răng nói: "Hoà Hoa, xem như chị cầu xin em, đừng gọi cuộc điện thoại này."
"Chị định làm như thế nào?" Hứa Dương chợt chen vào nói.
Hứa Đường không khỏi buông Tưởng Hoà Hoa ra, há miệng nói, "Chị..."
"Chị có thể tìm được người nào giúp một tay sao?"
Sau khi được Hứa Dương nhắc nhở, Hứa Đường lập tức nhớ tới một người, "Trở về Độ Hà trấn!"
Hứa Đường ngàn xin vạn cầu, cuối cùng cùng mới khiến cậu Tưởng đồng ý cho mượn chìa khóa chiếc xe điện.
Đường núi quanh co, trong màn đêm như chẳng có điểm cuối, ánh đèn từ Độ Hà trấn nhìn thấy nhưng không thể chạm tới được. Hứa Đường nắm chặt tay âm thầm cầu nguyện, trái tim giống như bị đặt trên chảo dầu nóng bỏng, lo lắng đau khổ vô cùng.
Cuối cùng cầu Độ Hà cũng xuất hiện trong tầm mắt, Hứa Đường bảo Hứa Dương rẽ qua mấy ngã rẽ, đến nhà thuốc lần trước cô đã đến cùng Phương Cử.
Ông chủ vẫn là người gặp lần trước, nhìn thấy Hứa Đường thì lấy làm kinh hãi. Hứa Đường cũng không nói vòng vo, tóm tắt đơn giản lại tình huống, cầu xin ông chủ nhà thuốc lập tức nghĩ cách.
Ông chủ nhà thuốc không dám chậm chạp, dặn dò Hứa Đường giúp đóng cửa tiệm, mình thì đi vào góc phòng bắt đầu gọi điện thoại.
Rất nhanh ông chủ đã trở lại, "Phương tử đã gọi điện thoại cho anh Kiêu, cũng đã phái người đi rồi, các cháu đừng lo lắng."
Hứa Đường thở một hơi dài nhẹ nhõm, trái tim treo ở cuống họng cuối cùng thả xuống một nửa. Thầm nghĩ bản thân mình khi cuống lên thật không biết chừng mực, Phương Cử và Chu Hiểm đều có điện thoại di động, nếu như tình hình không ổn, chắc chắn sẽ chủ động cầu viện, đâu đến phiên cô tới mật báo. Ông chủ rót cho hai người hai chén trà lạnh, Hứa Đường cũng không khách khí, ừng ực uống cạn, lúc này mới phát hiện hai tay mình càng run dữ dội hơn.
Ông chủ nhìn Hứa Đường đầy tán thưởng, "Hứa tiểu thư, cô thật trượng nghĩa."
Bên tai Hứa Đường vẫn vang vọng tiếng chỉ trích của Tưởng Hoà Hoa, vì vậy chỉ cúi đầu im lặng không tiếp lời. Hai người nghỉ ngơi một lát, liền tiếp tục lên xe điện, chạy về phía đập chứa nước.
Trở lại quán ăn, Tưởng Hoà Hoa đang ngồi ở cửa trước chờ đợi, nhìn thấy hai người xuất hiện, cũng không nói gì, đứng dậy phủi bụi trên mông, quay người đi vào trong nhà.
Hai chị em vừa về thì đi tắm rồi trở về phòng ngủ.
Hứa Đường và Tưởng Hoà Hoa ngủ chung một phòng, cô rón rén mở cửa, lại phát hiện Tưởng Hoà Hoa đang cầm điều khiển ti vi ngồi ở trên giường xem ti vi, chưa ngủ.
Hứa Đường lấy điện thoại ra nhắn tin cho Chu Hiểm, chờ một lát, không thấy trả lời, liền ngồi ở mép giường, nhét điện thoại di động vào dưới gối.
Tưởng Hoà Hoa vẫn lén quan sát động tác của cô, nhìn cô cất xong điện thoại di động, lập tức không chớp mắt nhìn chằm chằm TV.
Hứa Đường nằm xuống chiếu, mệt mỏi nhanh chóng xuất hiện, thân thể giống như rã thành nhiều phần, từng xương như muốn rã thành từng khúc.
Tưởng Hoà Hoa tắt TV, cũng nằm xuống.
Hứa Đường bối rối, sắp ngủ cũng chợt tỉnh táo hơn, chợt nghe thấy giọng nói non nớt nhưng cũng quật cường của Tưởng Hoà Hoa: "Chị Hứa Đường..."
Hứa Đường lập tức tỉnh táo lại, "Hoà hoa, thật xin lỗi."
Trong bóng tối giọng nói của Tưởng Hoà Hoa mang đầy uất ức: "Hắn ta cướp tiền của em..."
"Nhưng anh ấy cũng cõng em thoát khỏi đám người đó."
Trong bóng tối, Hứa Đường nhẹ nhàng chuyển động, nắm lấy tay Tưởng Hoà Hoa, thở thật dài một cái, "Chị cũng khó chịu..."
Đêm nay Hứa Đường ngủ không yên, ban đêm nhiều lần tỉnh giấc, đưa tay sờ điện thoại dưới gối đầu, vẫn không có bất kỳ tin tức nào.
Buổi sáng ở quán ăn cũng bận rộn, Hứa Đường vừa giúp cậu Tưởng chào hỏi khách hàng, vừa lo lắng cho Chu Hiểm. Bận đến chín giờ rưỡi mới dần dần thảnh thơi. Windchimelqd Hứa Đường ngồi trên tảng đá lớn bên cạnh ao rửa tay, mặt trời lên cao, nhiệt độ tăng lên, cô cứ ngồi dưới ánh mặt trời như vậy, nhìn về phương hướng tối hôm qua Chu Hiểm và Phương Cử chạy đi.
Bỗng nhiên, điện thoại di động đặt ở trong túi quần rung lên, thân thể Hứa Đường cũng run lên. Cô nhanh chóng rút điện thoại di động ra nhấn nút nghe, run rẩy nói một câu: "Alô..."
"Cô Hứa phải không?" Là ông chủ phòng thuốc.
Không phải giọng nói của Chu Hiểm khiến Hứa Đường hơi thất vọng, nhưng mà giờ phút này bất cứ tin tức gì cũng đều quý giá, cô đè mạnh, áp chặt điện thoại vào bên tai, nhỏ giọng hỏi: "Chu Hiểm thế nào rồi ạ?"
"Không sao, chỉ bị thương nhẹ, bây giờ đang ở trên huyện nghỉ ngơi."
Tim Hứa Đường cuối cùng cũng hạ xuống, luôn miệng nói cám ơn với ông chủ nhà thuốc.
"Là tôi nên cám ơn cô mới đúng. Chu Hiểm đi theo anh Kiêu bảy năm, Phương Cử cũng đi theo ba năm, đều là phụ tá đắc lực..."
Hứa Đường im lặng.
Sau khi cúp điện thoại sau, Hứa Đường nói sơ qua sự tình với Hứa Dương. Hứa Dương lại suy nghĩ xa hơn, nhíu lông mày giọng điệu trầm trọng, "Chị, lần này giúp bọn họ là bởi vì bọn họ cứu Hoà Hoa. Sau này chị đừng dấn sâu vào nữa, nơi này nước rất sâu..."
"Chị biết rồi."
Hứa Dương quan sát ánh mắt của cô, "Chiều nay chúng ta trở về Độ Hà trấn thôi."
Hứa Đường ngẩn người, cuối cùng khẽ gật đầu một cái.
Buổi trưa giúp cậu Tưởng tiếp khách xong, sau khi hai người ăn cơm xong thì lập tức thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về Độ Hà trấn.
Hứa Đường mất hứng ngồi ở phía dưới mái che nắng, rũ bả vai nhìn đường cái bị ánh nắng thiêu đốt đến mức như bốc hơi, trong đầu cũng mờ mịt.
Hứa Dương cầm chai nước đá tới đây, áp lên gương mặt cô. Dieendaanleequuydonn Hứa Đường nghiêng người tránh đi, đưa tay nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu "Cám ơn", mở nắp đổ nước vào miệng.
Đợi hơn nửa giờ, xe cậu Tưởng gọi giúp đã tới, Hứa Dương liền tranh thủ nhấc đồ của hai người lên, "Đi thôi."
Hứa Đường nắm chai nước suối uống một nửa đứng dậy đi tới, đi được nửa đường, bỗng cảm thấy điện thoại di động trong túi rung lên.
Cô sửng sốt một chút, đưa tay lấy ra, nhìn thấy tên trên màn hình, trái tim lại treo lên.
Hứa Đường chậm rãi ấn nút nghe, giọng nói Chu Hiểm trầm thấp như nước nhẹ nhàng chảy, "Hứa Hải Đường, tới đây với tôi."
"Tôi muốn trở về Độ Hà trấn."
"Chân tôi bị gãy, em không đến thăm sao?" Giọng nói Chu hiểm mang theo ý cười.
"Chị! Lên xe!" Hứa Dương chui vào trong xe, xoay người lại gọi cô.
Giọng nói lười biếng của Chu Hiểm tiếp tục vang lên bên tai, "Tôi phái người tới đón em, 20' nữa là đến."
"Tôi không..."
"Tôi chờ em."
"Chị!" Hứa Dương thúc giục.
Hứa Đường cắn môi, ngẩng đầu nhìn Hứa Dương, "Chị không về đâu."
|
Chương 13: Độ Hà (13) Edit: Lạc Thần
Phía sau huyện Lộc Sơn là núi giáp với sông, bao quanh mười một trấn mười bốn xã, đường núi uốn lượn, địa thế phức tạp. Trung tâm thị trấn dựa vào núi mà tạo thành, mặt hướng ra sông, là lối ra dành cho du khách dạo chơi trên sông.
Xe tải nhỏ bảy lần quặt tám lần rẽ, ngoặt đến Hứa Đường không phân biệt được phương hướng, cuối cùng dừng lại ở một nơi bị che khuất trước cửa trường, tài xế cũng cùng tuổi với Chu Hiểm, mặc một chiếc áo màu xám ngắn tay, cắt tóc dạng đầu đinh rất ngắn, cười rộ lên có ba phần chất phác, hoàn toàn không giống với Phương Cử và Chu Hiểm: "Chị dâu, anh Hiểm ở lầu ba."
Hứa Đường xuống xe, vừa đưa tay chuẩn bị gõ cửa, bỗng nhiên cửa mở ra. Phương Cử đứng ở cửa ra vào, vừa mở cửa trông thấy Hứa Đường cũng khẽ giật mình, chợt cười nói: "Chị dâu, rốt cuộc chị cũng đến, bác sĩ để anh Hiểm nằm trên giường nghỉ ngơi, anh ấy rảnh đến mức vô vị như con chim vậy, đang phát cáu với mọi người đây này."
Hứa Đường thấy mặt mũi Phương Cử bầm dập, cánh tay treo trên cổ, bị băng gạc buộc chặt, trong lòng lập tức căng thẳng: "Cậu bị thương có nghiêm trọng không? Chu Hiểm thế nào?"
Phương Cử ngẩng đầu lên, không khỏi đắc ý: "Em còn có thể xuống đất bước đi" cậu chỉ chỉ chân của mình: "Nơi này của anh Hiểm, gãy."
Hứa Đường giẫm lên thang lầu chật hẹp nhanh chóng lên lầu, đến lầu ba đưa tay nhẹ nhàng gõ gõ cửa.
"Gõ trái trứng, nhanh vào đi!"
Hứa Đường sững sờ, đưa tay đẩy cửa phòng ra. Trong phòng Chu Hiểm đang nằm trên giường hút thuốc, trông thấy Hứa Đường xuất hiện tại cửa ra vào thì sững sờ, lập tức nhếch môi cười: "Thì ra là em."
Hứa Đường đi vào: "Còn có thể là ai?"
Chu Hiểm cười cười, đưa tay vỗ vỗ mép giường: "Lại đây ngồi."
Hứa Đường theo lời đi qua ngồi xuống, cẩn thận đánh giá Chu Hiểm. Anh để trần thân trên, bụng quấn một vòng băng vải, chân trái băng bó thạch cao, cánh tay và trên mặt cũng bị trầy da, chân mày có một vết máu đỏ sậm. Hứa Đường không đành lòng nhìn nữa, xoay chuyển ánh mắt: "Bao lâu mới có thể khỏe lại?"
"Tổn thương xương và gân cốt một trăm ngày, gấp cái gì" Chu Hiểm dúi tắt điếu thiếu vào trong gạt tàn, nghiêng đầu nhìn cô cười, nói: "Hứa Hải Đường, có phải em đau lòng hay không."
Hứa Đường nơm nớp lo sợ một ngày một đêm, thấy Chu Hiểm vẫn là cà lơ phất phơ, trong lòng không khỏi tức giận: "Đau lòng cái rắm, anh bị người ta đánh chết mới tốt."
Chu Hiểm lần đầu tiên nghe Hứa Đường nói lời thô tục, vừa cảm thấy mới lạ vừa cảm thấy buồn cười, lại nhìn bộ dáng tức giận của cô, không khỏi càng muốn trêu đùa cô: "Anh chết vậy em chẳng phải là muốn thủ tiết hay sao."
Hứa Đường nguýt anh một cái.
Chu Hiểm thấy một cọng tóc của cô rũ xuống, không nhịn được nghĩ muốn vén ra sau tai cho cô, đang muốn vươn tay ra thì tiếng đập cửa lại vang lên.
Ngoài cửa là một khuôn mặt xa lạ, trong tay xách theo một cái túi nhựa, trông thấy Hứa Đường, lập tức hiểu rõ tình hình thức thời đặt cái túi bên cạnh tủ TV: "Chị dâu, đây là cơm trưa mua cho anh Hiểm." Nói xong cười ha ha một tiếng, đóng cửa ra ngoài.
Hứa Đường đứng lên làm cho chiếc giường lay động, cầm hộp cơm lên chăm sóc Chu Hiểm ăn cơm. Tay trái Chu Hiểm có bị thương một chút, nhưng không ảnh hưởng tới việc ăn cơm. Nhưng anh lại ỷ vào điểm này để Hứa Đường đút anh ăn, ăn được hai muỗng, lại chê cô cho ăn không được tốt, Hứa Đường thật muốn đổ hộp cơm này lên đầu anh, hít sâu vài hơi, vẫn là nhịn xuống.
Thật vất vả cơm nước xong xuôi, Chu Hiểm còn nói muốn ăn trái cây. Hứa Đường rửa sạch một quả táo mang tới, Chu Hiểm cắn một miếng lớn trên tay cô trước, sau đó mới tự mình lấy ăn, vừa ăn vừa trêu đùa cô: "Nếm thử một miếng?"
Rốt cuộc Hứa Đường nhịn không được nữa: "Chu Hiểm, anh đứng đắn một chút đi, tôi hỏi anh vài vấn đề."
"Hỏi."
"Vì sao chú Trịnh phải trói Hòa Hoa lại?"
"Lừa bịp tiền."
"Tôi không tin."
Động tác của Chu Hiểm dừng lại, liếc nhìn cô một cái: "Tùy em."
"Lần trước chém đả thương anh có phải cũng là người của chú Trịnh hay không? Có phải anh đắc tội với bọn họ hay không?"
Chu Hiểm giơ tay quăng quả táo ăn được một nửa tới trước, quả táo vững vàng rơi vào trong thùng rác, anh cười châm biếm, vừa xé một đoạn giấy vệ sinh lau tay, vừa thản nhiên nói: "Em chớ xen vào việc của người khác."
Hứa Đường cắn chặt môi dưới, sau một lúc lâu thở ra một hơi thật dài: "Lúc cao hứng cà lơ phất phơ giống như hai con mèo và chó đùa giỡn vậy, không cao hứng liền nói 'Em tốt nhất đừng nên biết' 'Em đừng xen vào việc của người khác' ... Chu Hiểm, tôi thật sự rất ghét điểm này của anh."
Chu Hiểm nhíu mày: "Chán ghét nhưng thật ra là chán ghét sự thẳng thắn thành khẩn."
Bên tai Hứa Đường nóng lên.
Chu Hiểm thấy trên khuôn mặt nhỏ bé cỡ bàn tay của cô xuất hiện màu đỏ nhạt, một giọt mồ hôi chảy xuống, trong lòng không khỏi khẽ động, chợt đưa tay vén tóc cô ra sau tai, bàn tay thuận thế đè cái ót của cô lại, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, hơi thở ấm áp phun trên mặt cô: "Hứa Hải đường, chỉ có người phụ nữ của anh mới có thể hỏi đến chuyện của anh."
Hứa Đường há to mồm, còn chưa kịp nói chuyện, Chu Hiểm đã cúi đầu, ngậm lấy đôi môi hơi hơi hé mở của cô.
Trong phòng điều hoà không khí lạnh thổi ra, Chu Hiểm lại cảm giác càng thêm khô nóng, phảng phất chiếm lấy đầu lưỡi không ngừng trốn tránh của cô vẫn không đủ, bàn tay đặt sau đầu cô không tự giác trượt xuống, đến bên hông, ngón tay ngừng một lát, chợt vén áo lên, bàn tay chợt chụp lên, dùng sức nhào nặn một cái. Trong lòng Hứa Đường bắt đầu giãy dụa, anh tăng thêm mấy phần lực đạo ôm siết cô chặt hơn, bàn tay bao trùm đường cong có chút nhô lên dùng sức xoa nắn.
Trong lòng dường như có trên trăm con mèo cào, cào đến cỗ xúc động này càng đốt càng thịnh, nhưng mà cuối cùng anh vẫn lưu luyến không rời buông tay ra, cánh tay ôm Hứa Đường cũng nới lỏng mấy phần lực đạo. Anh cúi đầu nhìn Hứa Đường, khóe mắt cô ướt át, hai gò má bởi vì xấu hổ giận dữ đốt đến đỏ bừng, hung tợn trừng mắt nhìn anh: "Chu Hiểm, anh không biết xấu hổ."
Chu Hiểm không khỏi lại cúi đầu hôn cô một cái: "Không biết xấu hổ còn ở phía sau."
Ánh mắt Hứa Đường trừng càng thêm tròn.
Chu Hiểm cười to, giúp cô kéo áo bị vén lên xuống, lại nhìn trước ngực cô một chút: "Vẫn còn hơi nhỏ."
Rốt cuộc Hứa Đường thẹn quá hoá giận, một bàn tay đập vào trên bụng Chu Hiểm. Chu Hiểm kêu lên một tiếng đau đớn, bị đau buông tay, Hứa Đường lập tức thừa cơ nhảy xuống giường, lui ra phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Chu Hiểm: "Anh lại động tay động chân, tôi lập tức trở về."
Chu Hiểm đưa tay ôm bụng, ngước mắt nhìn cô cười, nói: "Được."
"Anh cam đoan chứ."
"Anh cam đoan."
Hứa Đường ném hộp cơm vào thùng rác, đi tới gần cái giường đang lắc lư, lại nghiêng mắt nhìn Chu Hiểm vài lần, chuyển cái ghế dựa tới bên cạnh giường ngồi xuống.
Chu Hiểm nhìn Hứa Đường ngồi xa xa, cảm thấy buồn cười: "Em sợ cái gì?"
Hứa Đường quật cường nhìn anh: "Nếu như anh nghĩ... Có thể tìm Trương Tuyết Lý Tuyết tùy tiện cái gì tuyết, tôi không phải loại người như thế."
Chu Hiểm cười nhẹ một tiếng: "Em cảm thấy anh chính là loại người như thế?"
"Tự anh nói, anh và phụ nữ chơi bài đều không cá cược tiền..."
Chu Hiểm cười ha ha: "Hứa Hải Đường, em thật ngốc."
Hứa Đường không phục, nhưng cũng không muốn sẽ tranh luận với anh : "Nơi này của anh còn có phòng khác không, tôi muốn ngủ một lát."
Chu Hiểm vỗ vỗ bên cạnh mình.
"Tôi không ngủ với anh."
Chu Hiểm nhún nhún vai: "Vậy thì không có phòng khác."
Hứa Đường đứng thẳng lưng: "Vậy tôi không ngủ."
Chu Hiểm cười một tiếng: "Lại đây ngủ, anh cam đoan không chạm vào em."
Hứa Đường lắc đầu: "Tôi không tin anh."
"Nếu là anh động thủ, em cứ đá vào đây." Chu Hiểm chỉ chỉ cái chân bị gãy xương của mình.
Hứa Đường nhìn kỹ ánh mắt của anh, cuối cùng đứng lên khỏi ghế, chậm rãi đi đến bên cạnh Chu Hiểm nằm xuống. Lúc đầu cô còn đề phòng cao độ, sợ Chu Hiểm lại giống như vừa rồi. Nhưng Chu Hiểm ngược lại là nói lời giữ lời, lại không nhúc nhích nửa ngón tay của cô. Thần kinh căng thẳng của cô dần dần thư giãn, mệt mỏi tích lũy từ tối hôm qua trùng điệp đánh úp lại, chưa tới một lát liền chìm vào mộng đẹp.
Lúc tỉnh lại ngoài cửa sổ rặng mây đỏ đầy trời, cô bị Chu Hiểm nắm mũi, không thở được, quay đầu qua tránh, lại không tránh được, giọng nói của Chu Hiểm trầm thấp dán bên tai: "Hứa Hải Đường, rời giường."
Hứa Đường không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, mí mắt chậm rãi ngước lên, lại đóng lại.
Hơi thở của Chu Hiểm ngày càng gần: "Nếu không đứng lên anh liền..."
Không chờ anh nói xong, Hứa Đường lập tức trở mình một cái đứng lên.
Sau khi ăn xong cơm tối, Chu Hiểm đã nằm trên giường suốt một ngày bắt đầu suy nghĩ tìm một ít chuyện giết thời gian, anh nhìn Hứa Đường ngồi ở cuối giường xem tivi: "Hứa Hải Đường, đánh bài với anh."
Hứa Đường nhanh chóng lắc đầu: "Không."
"Tiền đặt cược tùy em định."
Hứa Đường ngẫm lại: "Thật?"
Chu Hiểm gật đầu.
Hứa Đường lại ngẫm lại: "Vậy chơi PokerStars, tôi biết chơi cái đó."
Chu Hiểm không chút do dự: "Được."
Hứa Đường liền đi xuống dưới lầu mua bộ bài lên, cô mở bộ bài mới tinh ra, vừa xóc bài vừa giải thích quy tắc: "Chúng ta chơi 'Giương mắt nhìn' . Quy tắc rất đơn giản, một người cầm năm tấm bài, bài của ai nhỏ thì người đó ra trước. Nếu tôi ra một con 3, anh cũng chỉ có thể ra 4, không có liền sờ bài, tiếp theo tới tôi ra. Cuối cùng bài sờ xong, bài trong tay ai nhiều thì người đó thua."
Chu Hiểm cười một tiếng: "Em tính đánh cuộc cái gì?"
Hứa Đường dừng động tác xóc bài một chút, cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn Chu Hiểm: "Chơi ba ván nếu thắng hai thì cược một câu nói thật lòng."
Chu Hiểm lắc đầu: "Tiền đặt cược quá nhỏ. Ai thua người đó làm một chuyện."
"Không..."
"Ba ván hai thắng, thuần túy là dựa vào vận khí, em không dám?" Chu Hiểm cong khóe môi.
Hứa Đường theo dõi anh, yên lặng vài giây: "Ai nói tôi không dám."
|
Chương 14: Độ Hà (14)
Editor: Quyền Khuyên
Xào bài chia bài, ván đầu tiên bắt đầu nhanh chóng. Hứa Đường sờ soạng lá số "4", bài nhỏ hơn so với bài Chu Hiểm, mở đầu tốt, vận số vẫn kéo dài đến đây cuối cùng cũng kết thúc.
Hứa Đường thắng ngay từ ván đầu, nâng tinh thần bắt đầu đánh ván thứ hai. Ván thứ hai bài của nàng vẫn là bài nhỏ, lấy lá số"5" ra, Chu Hiểm không có lá số "6", mỉm cười sờ bài tiếp theo.
"7."
"Không cần."
"4."
"Không cần."
. . . . . .
Liên tiếp ra hơn mười tờ, Chu Hiểm cũng không ra bài, anh ta đã tìm ra được một tay bài khéo, mà trong tay Hứa Đường vẫn chỉ có năm lá.
Dần dần Hứa Đường cẩm thấy không thích hợp, nàng vừa quan sát vẻ mặt Chu Hiểm, vừa nhìn lá số “7” bị bỏ đi ở trên giường.
Cô tưởng rằng lần này Chu Hiểm lại kêu "Không cần", ai ngờ hắn nhướn mí mắt lên, rút ra lá bài, "8."
"9."
"10."
Trong tayHứa Đường không có lá "11", không thể làm gì khác hơn là sờ bài.
Chu Hiểm nhíu mày cười một tiếng, rút một lá bài ngoài cùng phía bên trái, "Đại vương." Hiển nhiên là Hứa Đường không có bài lớn hơn.
Mỗi người đều sờ một lá,Chu Hiểm lại rút một lá phía bên trái, "Tiểu vương."
Kế tiếp Chu Hiểmlàm thay đổi xu hướng suy tàn, ép Hứa Đường không hề có sức đánh trả.
"2."
"Không cần."
"A."
"Không cần."
"Q."
". . . . . . Không cần."
"10."
Hứa Đường lập tức rút lá bài "J", Chu Hiểm cười một tiếng, ngay sau đó ra lá "Q". Cứ như thế, Chu Hiểm dùng phương pháp khoảng cách ra bài, hoàn toàn làm chủ tình thế, đến cuối cùng trong tay Hứa Đườngchỉ có một lá bài, đang muốn phản kích, tất cả bài đã sờ hết rồi.
Một thắng một thua, chung cuộc mới là quan quan trọng. Hứa Đường vừa xào bài vừa suy nghĩ ván bài vừa rồi, cô đảo bài xong đưa đến trước mặt Chu Hiểm, Chu Hiểm mới vươn tay chuẩn bị chia bài, cô lại rút tay về.
Chu Hiểmtay để giữa không trung, cười nhìn cô: "Thế nào?"
"Cuối ván không cho phép anh giữ bài."
Chu Hiểm nhíu mày, "Trước khi bắt đầu em cũng không nói phải ra bài."
"Bắt đầu từ ván này, hỏi đến thì phải ra bài."
Chu Hiểm cười, "Được."
Hai người, mỗi người sờ năm lá, lần này Chu Hiểm có bài nhỏ, ngón tay hắn dừng ở lá bài ngoài cùng bên phải, giương mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hứa Đường, nhỏ giọng cười một tiếng, ngón tay chậm rãi chuyển qua phía bên trái, rút ra lá bài lớn nhất trong năm lá, "10."
Lá bài số "5" của Hứa Đường vận sức chờ phát động, sẽ chờ Chu Hiểm ra lá số"4", ai ngờ hắn hoàn toàn không theo lẽ thường, "Sao anh lại như thế. . . . . ."
Vẻ mặt Chu Hiểm vô tội, "Từ lúc bắt đầu, em cũng không nói mỗi lần chỉ có thể ra lá bài nhỏ nhất."
Hứa Đường cắn răng sờ bài, ánh mắt nhìn chằm chằm ngón tay hắn, lúc này Chu Hiểm lại rút ra một lá bài ở giữa, "8."
Hứa Đường liếc mắt nhìn bài trong tay mình, bất đắc dĩ tiếp tục sờ bài.
Kế tiếp Chu Hiểm thỉnh thoảng ra nhỏ nhất, thỉnh thoảng lại ra lớn nhất, thỉnh thoảng lại không có quy tắc, phần lớn thời gian Hứa Đường đều có bài ra, nhưng chung quy không nâng nổi vòng thứ hai. Vì vậy bài trong tay cô cũng hơn Chu Hiểm mấy lá, nhưng cũng không có nhiều đến mức có đầy đủ các lá bài mặt người, để có thể đánh theo phương pháp của Chu Hiểm lúc trước. Một ván tiếp theo, hoàn toàn ứng với tên của trò chơi này: "Giương mắt nhìn".
Một ván bài rốt cuộc sờ xong, Hứa Đường ném bài trong tay, "Anh chơi bẩn phải không?"
Chu Hiểm cười, "Cách chơi đơn giản như vậy, cần gì phải chơi bẩn?"
Hứa Đường nửa tin nửa ngờ, nhưng quả thật toàn bộ quá trình không bắt được một nhược điểm nào của Chu Hiểm, tuy không phục, rốt cuộc vẫn nhận thua: "Anh muốn em làm cái gì?"
Chu Hiểm mỉm cười, đang muốn nói chuyện, điện thoại di động ở một bên chợt vang lên, hắn cầm điện thoại di động lên nhìn, nhận cuộc điện thoại, trả lời đơn giản mấy tiếng, lại gọi một cú điện thoại. Chỉ trong chốc lát trước khi đón Hứa Đường tới thì người ở huyện Lộc Sơn đã đến, Chu Hiểm phân phó: "Tiểu Ngũ, giúp một tay dọn dẹp một gian phòng ở lầu bốn."
Tiểu Ngũ cười đồng ý: "Được rồi!"
Chu Hiểm quay đầu nhìn Hứa Đường, "Anh có chút chuyện, trên lầu có máy vi tính, em lên đó trước chơi một lát."
Hứa Đường thấy vẻ mặt hắn nghiêm túc, thậm chí có mấy phần nặng nề, do đó gật đầu một cái, đứng dậy đi theo Tiểu Ngũ ra khỏi phòng.
Phòng trên lầu bốn giống như không có ai ở một thời gian, trong nhà có mùi ẩm mốc. Tiểu Ngũ nhanh tay giúp đỡ mở cửa sổ ra để thông gió để thở, cười nói: "Gian phòng này trước kia là Phương Cử ở, vì ánh sáng không được tốt nên anh ấy dời lên lầu trên."
Hứa Đường nhìn Tiểu Ngũ, "Có phải là có người nào đó sẽ đến?"
"Anh Kiêu đã tới rồi."
Hứa Đường trầm tư một lát, "Anh ấy muốn nói chuyện tối ngày hôm qua với Chu Hiểm?"
Tiểu Ngũ mỉm cười, "Chị dâu, chuyện đó chúng ta không thể tùy tiện nói lung tung, chị nếu muốn biết thì đến hỏi thẳng anh Hiểm thôi."
Hứa Đườngcũng không làm khó hắn, nhìn màn hình máy vi tính đang sáng lên, chọn vấn đề không quan trọng: "Anh và Phương Cử năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Em 20, Phương Cử 21."
"Nghe nói Chu Hiểm đi theo anh Kiêu bảy năm rồi?"
"Đúng," Tiểu Ngũ chờ hơi ẩm bên trong nhà tản đi chút, đóng cửa sổ, mở máy điều hòa không khí, "Anh Hiểm mười lăm tuổi liền theo anh Kiêu."
"Phương Cử?"
"Phương Cử là người huyện Lộc Sơn, ba năm trước biết anh Hiểm. Phương Cử đánh nhau rất giỏi, sức mạnh và kinh nghiệm của anh ấy mặc dù không bằng anh Hiểm, nhưng đánh rất kỹ thuật, nghe nói trước kia học qua mấy năm đánh lộn."
Hứa Đường âm thầm nhớ những gì Tiểu Ngũ nói, lại hỏi: "Anh Kiêu bao nhiêu tuổi?"
Tiểu Ngũ lại mở máy vi tính ra, "Anh Kiêusắp bốn mươi rồi, có một cô con gái, học sơ trung ở trong huyện."
Tiểu Ngũ lại dọn dẹp sơ sơ gian phòng, bỏ cây chổi xuống, xoa xoa mồ hôi trên mặt, cười nhìn Hứa Đường: "Chị dâu, em ở lầu trên, gian phòng phía bên phải, chị nếu có chuyện thì trực tiếp lên gõ cửa là được."
Hứa Đường nói cám ơn, nhìn Tiểu Ngũ đi ra ngoài, lập tức khóa trái cửa, mở cửasổ phòng ra.Từ cửa sổ căn phòng này không nhìn thấy cửa chính dưới lầu, Hứa Đường đóng cửa sổ, suy nghĩ một lát, đi vào toilet. Cửa sổ trong toilet rất nhỏ, chỗ mở lại cao, Hứa Đường đứng lên cái ghế, vẫn không với tới, đành phải thôi.
Cô trở lại bên giường, cúi đầu suy tư trong chốc lát, bỗng đứng lên, rón rén mở cửa phòng ra.
Một lát sau trong cầu thang vang lên một loạt tiếng bước chân, cơ thể Hứa Đường cứng lại, từ lan can nhìn xuống. Có hai người chậm rãi đi từ lầu một lên, từ lầu bốn chỉ có thể nhìn thấy nửa người, một người trong đó nhìn như là Phương Cử, người còn lại có thể là anh Kiêu.
Hai người lên lầu hai rất nhanh, Hứa Đường ngừng thở, trong nháy mắt khi hai người vượt qua khúc quanh,nhìn lướt qua thật nhanh, nhanh chóng lui về phía sau, nhanh chóng trở về phòng.
Cô ổn định hô hấp, hồi tưởng cái người mình vừa mới nhìn thấy, vóc dáng người nọ gầy hơn so với tưởng tượng của cô, thân hình cũng không cường tráng, ngược lại khi nhiêm mặt thì không giận tự uy thật, có khí thế bức người.
——
Phương Cử mở cửa ra, cùng anh Kiêu đi vào.
Khuôn mặt anh Kiêu căng thẳng đến khi nhìn thấy Chu Hiểm thì trong nháy mắt cuối cùng cũng thả lỏng, hắn giơ tay vỗ vỗ nhẹ vào cái chân bó thạch cao của Chu Hiểm, "Như thế nào? Không khập khiễn chứ?" Giọng nói của anh ta không lớn, nhưng nói năng gọn gàng linh hoạt, khả năng khống chế âm điệu cực tốt.
Phương Cử mắng một câu, "Người của lão Trịnh quá là không có đạo lí, trói một cô gái vô tội tới đây khiêu khích. Lần trước cũng thế, mười mấy người đuổi theo một mình anh Hiểm, mẹ nó, thật không biết xấu hổ."
Anh Kiêu ngồi xuống ghế dựa, nhìn chằm chằm một hồi lâu Chu Hiểm, dường như sa vào trầm tư. Một lát sau hắn mới mở miệng, "Chu Hiểm, em quá lỗ mãng."
Chu Hiểm "Ừ" một tiếng, cũng không giải thích.
"Chỉ là có thể nghĩ đến mượn cô gái ấy xóa bỏ hiềm nghi, cũng coi như em thông minh." Trong lời nói của anh Kiêu có ý tán thưởng, "Người của lão Trịnh khẳng định tin em là vì một cô gái, mặc dù truyền ra thì danh tiếng khó nghe, nhưng dù sao cũng tốt hơn là bứt dây động rừng."
Chu Hiểm không lên tiếng.
Anh Kiêu đưa tay vỗ vai hắn một cái, "Nếu nhận đến đây thì hãy để cho cô ta ở lại thêm vài ngày đi, ở càng lâu thì càng có lợi với em."
Ánh mắt Chu Hiểmhơi trầm xuống, cũng không biến sắc, bỏ qua đề tài này, bình tĩnh mở miệng: "Người của sân Phạt Mộc nhìn chằm chằm?"
"Thiên La Địa Võng, trừ phi đồ không có ở đây, nếu không. . . . . ." Khóe miệng anh Kiêu nhếch lên.
Phương Cử một mực yên lặng lặng yên, nghe được câu này nhanh chóng giương mắt nhìn anh Kiêu một chút.
Động tác mặc dù rất nhỏ, lại không chạy trốn khỏi ánh mắt của anh Kiêu, ánh mắt của hắn liếc qua, "Phương Cử, em có ý kiến gì không?"
"Anh Kiêu, sau khi đoạt đồ, anh là định làm theo như lão Trịnh, còn là. . . . . ."
Anh Kiêu mỉm cười, "Dĩ nhiên giữ lại, nắm chặt bẩy tấc của lão Trịnh, để cho hắn ăn ngủ không yên. "Giọng điệu của hắn cực kỳ bình thản, trong câu chữ lại lộ ra hàn ý lạnh lẽo.
Phương Cử nhìn Chu Hiểm một cái, mặt người sau không thay đổi chút nào, hai người đều im lặng không nói gi.
Anh Kiêungồi một lát, dặn dò mấy câu, để bọn họ an tâm dưỡng thương, liền đứng dậy rời đi. Phương Cử muốn tiễn, hắn khoát tay cự tuyệt, "Em đi theo Chu Hiểm học cho tốt, làm việc ổn thỏa chút."
Phương Cử nói tiếng "Vâng".
Sau khi Anh Kiêu ra cửa, mặt Chu Hiểm vẫn trầm như nước, tay cầm bao thuốc lá lên, rút ra điếu cuối cùng, ngậm vào miệng, bóp nghiến bao thuốc lá ném xuống đất, nhỏ giọng mắng một câu.
Phương Cử liếc hắn một cái, "Coi như là Hứa Đường hoàn toàn dính líu rồi."
Chu Hiểm trầm mặc, một lúc sau thản nhiên mở miệng, "Dính líu thì mới an toàn."
|