Thiêng Liêng
|
|
10 Căn Phòng Đá Xám.
Đăm Rang và đám thuyền lớn nhỏ của Rắn Chín Đầu đã làm một cuộc tháo chạy ồ ạt ra biển. Lần rút quân này cũng nhanh chóng chẳng kém gì lúc xua quân chiếm đất ban đầu. Bọn họ đâu ngờ La Hầu và người của ông phần nhiều bị thương không nặng cũng nhẹ. Mà những người này tiến mau đến vậy kịp tới vaò buổi sáng ấy ngay được.
Không hiểu lũ người mà gã cho chốt lại với cử thêm tới các chạ khác làm ăn kiểu quái gì. Để gã đã thua thê thảm đến thế trong trận quần nhau giữa KỜ RĂN KHỔNG LỒ với trâu. Sau đó còn thêm số người dù không sung sức gì cho cam kia kéo đến.Thì lũ người bị mất hết hồn vía của gã vẫn tăng phần khốn đốn. Qủa là đến lúc cần phải rút lui,cố nữa hậu họa khôn lường đúng như lời gã sứ giả của ĐẤNG THIÊNG NI NA cử tới. Đăm Rang đang nằm dài trên giường hai tay vắt trán trong khoang thuyền ngao ngán suy nghĩ. Thuyền của gã đã ra đến ngơi suốt mấy ngày rồi nhưng gã không buồn ra ngoài xem tình hình trai tráng của mình ra sao. May mà khi đấy đám thuyền này đổi hướng chèo nhanh. Thêm vào SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG điều khiển nước của mụ MO Nước kia. Nó không đến nỗi tồi tệ như tài điều khiển lũ KỜ RĂNKHỔNG LỒ lắm chuyện của mụ.Ít ra mụ cũng tạo được cái bước tường nước ở cửa sông. Nó cao và đã đủ sức nặng để đè bẹp,nhấn chìm hết đám người Trâu Vàng ráo riết đuổi sát thuyền của gã. Gía được như thế gã sẵn sàng hi sinh hết nửa đám người tàn tạ ăn hại của mình cho NƯỚC THIÊNG nuốt chửng cũng được. Nhưng lại một lần nữa cuộc chiến này như trêu ngươi gã. Vì bên Trâu Vàng có một người như La Hầu. Tên già ấy và con trai đúng là tai họa với gã. Thằng con đánh úp người của gã chưa đủ. Thawfnh cha với PHÉP THIÊNG hóa ra chẳng phải vừa đã chặn đứng cơn sóng khổng lồ,bức tường nước của bên gã. Thật đáng ghét nhưng phen này cái lão già ấy cũng không thể cười được. Bởi gã nghe đám lâu la kể lại đã tận mắt nhìn thấy BA ĐÔN,gã con trai yêu quý của lão bị trúng tên của gã sứ giả ĐỀN THÁP ĐỨNG ĐẦU bắn ra. Thậm trí có kẻ còn lớn tiếng khẳng định thằng ấy bị một trong những con KỜ RĂN KHỔNG LỒ của bên gã cuốn đi. Tuy thế MO NƯỚC laị nói mất dấu con KỜ RĂN KHỔNG LỒ ấy. Chẳng hề gì. Gã kia nói chắc như đinh đóng cột là trong mũi tiêu của gã có độc. Kẻ nào bị dính sẽ không sống nổi dù chỉ sượt qua da. Và như vậy số phận của thằng con của La Hầu đã bị định đoạt. Rồi đây hẳn ông ta phải từ từ gặm nhấm nỗi đau ghê gớm đấy. Nghĩ đến điều này Đăm Rang rất khoan khoái phải nói là cực kỳ sung sướng thì đúng hơn.
Lênh đênh trên biển hơn bảy ngày trời đoàn thuyền mệt mỏi của Đăm Rang đã về tới vùng cửa sông bên đất của bộ lạc gã. Rồi chúng tiếp tục rẽ lối vào nhánh sông bao quanh PHƠ RÔM Ánh Sáng. Những con thuyền dừng chân ngoài hào nước.
Khi đám người của gã lê lết về khu trại tồi tàn những cái lều bằng cành cây gác vào nhau phủ lá dừa khô. Đăm Rang vội về dinh thự của mình tắm rửa cẩn thận ặn vận trải chuốt rất bảnh bao rồi vội vã đi. Tên già hầu cận cho gã thấy vậy đánh liều bẩm.
_CHÚA TỂ của tôi. NGÀI lênh đênh ngoài biển đã lâu rồi giờ về nhà thì xin nghỉ lại đi đã ạ. Có gì cứ để mai hay kia cũng chẳng làm sao đâu…
_Ông thì biết cái gì._ Đăm Rang lườm ông già và quát.
_Âý cho già xin lỗi thưa NGÀI…Nhưng mà khắp các PÔ LƠ trong PHƠ RÔM đều biết là CHÚA TỂ TỐI CAO đi lên mạn bắc thăm mấy vị CHÚA TỘC ở đó rồi. Thế nên CHÚA TỂ của già ạ,già mới dám to gan xin NGÀI cứ nghỉ ngơi ở nhà đấy chứ._Ông già chậm giãi phân bua.
_Vậy à, ra thế. Tin này tốt. Ông khá lắm. Nhưng nó chẳng dính dáng gì đến chuyến đi này của ta hết.
Đăm Rang đưa tay vuốt tóc cho nó thêm bóng mượt,mắt gã ánh lên vẻ phấn khích. Đoạn gã phăm phăm bước ra cửa ở đó đã có võng lọng đợi sẵn. Ông già hầu cận vẫn lẽo đẽo theo sau đăm chiêu suy nghĩ rồi mừng rỡ nói.
_Giờ thì già này hiểu rồi. Thế thôi mà già lại quên.CHÚA TỂ đời nào vì gặp CHÚA TỂ TỐI CAO mà phải sốt sắng đến mức này…Ơ nhưng mà không khéo CHÚA TỂ lại thất vọng ra về mất thôi. Bởi ngày mai là vào kì trường chay rồi đấy. Ôi CHÚA TỂ trẻ tuổi của già, cậu lúc nào cũng như vậy không hay đâu.
Ông già vừa cố theo chân CHÚA TỂ của mình vừa nói. Nhưng càng ngày ông già càng yếu hơn trước. Nên bữa ấy ông chẳng kịp nói hết câu thì CHÚA TỂ đã ngồi võng đi mất hút rồi. Ông bất giác thấy ngán cái thân già của mình chẳng hiểu còn ở bên hầu hạ cho CHÚA TỂ bao lâu được nữa.
Đám người hầu của Đăm Rang khiêng võng cầm lọng và bê tráp đựng trầu,rượu rềnh rang đi trên đường. Họ không chịu tránh ai trái lại còn cố tình đâm bừa vào làm khối người ngã dúi dụi. Đăm Rang nằm trong võng lim dim mắt làm như chẳng hay biết . Cảnh ấy khiến xung quanh rất bất bình nhưng họ cũng chẳng dám làm gì hơn ngoài bầm lầm chửa gã trong miệng. Ai cũng rõ động vào các vị PÔ LƠ là không hay chút nào hơn hết là kẻ hống hách hơn hết trong số những kẻ hống hách Đăm Rang. Bởi thế nên đám tùy tùng của Đăm Rang đã đưa gã đến đúng nơi gã muốn rất nhanh.
Đó không phải là KHU NHÀ LỚN rồi KHU NHÀ RIÊNG của CHÚA TỂ TỐI CAO hay bất cứ nhà riêng của một PÔ LƠ nào. Vậy nhưng vẻ hoành tráng của nó thì vượt trội hơn hết thảy chúng. Đăm Rang khoan khoái xuống khỏi võng đi qua cái cửa cao lớn sừng sững mở lối vào bên trong tòa tháp xây bằng gạch này.
Đương nhiên đám tùy tòng đành xịu mặt đứng lại ở bên ngoài chờ BỀ TRÊN của mình. Mà họ chắc chắn một điều Đăm Rang sẽ ở lì trong đấy lâu hết mức có thể và họ sẽ phải ngồi ở ngoài đến mọc rễ ra để đợi BỀ TRÊN mất. Còn cái việc xin vào trong tòa tháp trước mặt xin ngồi chờ là việc không thể được. Đây là đâu chứ,là chỗ mà không phải ai cũng có thể đặt chân vào. Đến như các CHÚA TỂ hay người trong gia đình CHÚA TỂ TỐI CAO cũng chẳng dễ vào thì nói gì đến những kẻ thấp hèn như họ. Bởi đây chính là nơi thiêng liêng hơn hết trong toàn cõi Rắn Chín Đầu. Là ĐỀN THÁP TỐI CAO nơi ở của các MO. Và trên hết là người có quyền phép đáng kính nể hơn hết trong bộ lạc,ĐẤNG THIÊNG NA NI A RA Ngay ở trong một chốn thâm nghiêm thế này vẫn không làm thay đổi được bản tính ngang ngược của Đăm Rang. Gã xồng xộc bước đi qua các hành lang với các phòng lớn nhỏ thông nhau. Ở đó gã chạm trán không ít người của ĐỀN THÁP TỐI CAO. Từ những người có thân phận thấp là kẻ hầu mà khi gặp họ đều cúi đầu chào gã rất lễ phép. Đối với gã thì bọn họ dường như không tồn tại trên đời điều ấy cũng dễ hiểu. Nhưng đến các hay thậm trí ngay những CHỦ TẾ mà Đăm Rang gặp đều bị gã phớt lờ không chút mảy may. Dù chính họ với địa vị có thể nói là ngang hàng với gã đã chủ động chào hỏi trước. Và cách hành xử quá quắt của gã dĩ nhiên khiến họ rất bất mãn. Nếu là bất cứ BỀ TRÊN nào khác thì không thể chấp nhận được rồi mà cũng chẳng có ai như thế. Hẳn Đăm Rang là ngoại lệ. Nhưng cánh ở đây cũngđã quen với việc này. Bởi đâu riêng gì họ,Đăm Rang có thể nói đã đắc tội ngông cuồng với hầu hết những vị trong Hội Đồng BỘ LẠC. Có đôi khi gã còn dám bỡn cợt CHÚA TỂ TỐI CAO nữa là. Tuy nhiên may cho Đăm Rang là CHÚA TỂ TỐI CAO Ôn Nặc khá coi trọng gã và tính Ngài cũng thoáng nữa. Có lẽ bởi CHÚA TỂ TỐI CAO cũng trẻ tuổi như gã và chính Ngài có cách cư sử khá phóng túng. Nên Ngài dễ dàng bỏ qua cho gã. Cũng cần kể thêm Đăm Rang còn nhận được sự nâng đỡ và trở che ngầm từ một con người có vị trí đặc biệt. Chính nhờ vậy gã đã thoát được nhiều vụ việc do sự ngông cuồng của mình mang lại.
Nhưng đôi lúc gã cũng biết điểm dừng của mình. Như buổi nay gã đã phảilàm một việc phiền hà mà gã rất ghét khi đối mặt với CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU. Đứng đối diện với gã trên lối đi bây giờ là một người đàn bà chững tuổi khá đẹp với vẻ sang trọng toát lên thấy rõ. Đối với gã chỉ có vậy trong khi những người khác đều công nhận rằng. Không riêng bà mà toàn bộ CHỦ TẾ đều tỏa ra một màn thâm u huyền bí khó tả. Đăm Rang thì chưa bao giờ thấy có gì đáng để gã nể sợ người đàn bà này. Thật ra gã còn nghĩ mình khác với những kẻ còn lại nên gã ta hoàn toàn át được chúng. Dù vậy Đăm Rang cũng tuân theo chút nguyên tắc tối thiểu của bộ lạc là phải tôn trọng CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU,người đứng làm lễ cho bộ lạc. Gã phải sững lại và suýt nữa đâm xầm vào bà ta. Sau khi đứng vững và vừa chỉnh xửa khăn áo cho là lượt như cũ,Đăm Rang vừa cất lời oang oang chào MO Đất. _A ra là bà, MO Đất khả kính đây mà. Xin tạ lỗi với bà nhé, tại ta đang vội. Bà biết mà phải không.
_Vâng. Tôi cũng rất hân hạch được gặp Ngài…ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU có thể nói tài ba vào bậc hơn hết của Rắn Chín Đầu chúng ta. Tôi nói thế có phải không Ngài … Người đàn bà mỉm cười rất tươi đáp lại. Lời lẽ ấy khiến Đăm Rang thêm phấn khích mà huênh hoang quá đà.
_Bà thật là…ha…ha. Bà nói vậy làm ta ngại đấy. Bởi nếu nhớ không lầm có lần chính các bà đã chê trách ta khá nhiều trước HỘI ĐỒNG BỘ LẠC thì phải. Nhưng không sao…thế nào thì giờ đây quan hệ giữa chúng ta đã tốt lên nhiều rồi, đúng không nào ? Ha…ha, mà trong lúc ta đi vắng ĐỀN THÁP TỐI CAO vẫn ổn đấy chứ ?
_Về điều này thì tôi xin vui mừng được báo với NGÀI. Là nhờ sự trở tre của các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG…và thêm phúc phần của NGÀI…Nên mọi việc trên dưới ở đây đều được suôn sẻ.
CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU vẫn giữ nguyên nét tươi cười mà nhũ nhặn nói với Đăm Rang. Nhưng lần này những lời lẽ kia bỗng làm cho gã khó chịu ra mặt. Gã nhìn chằm chằm vào bà ấy rồi hằm hè. _Này MO Đất. Bà nói vậy là có ý gì. Bà định trả đũa ta đã khơi lại cũ hả ? Mấy chuyện đó chính ta muốn xí xóa với các người rồi. Ta nói thế mà bà không hiểu hay cố tình không hiểu đấy. Được lắm, thì đúng là ta đã thất bại đấy các người có cần mỉa mai phúc với phần như vậy không…Bà, bà nói thử xem.
_Âý ngài Đăm Rang, ngài bình tĩnh đã nào…Tôi không hề có ý đó. Bởi rõ hơn bất cứ ai, những người của ĐỀN THÁP hiểu Ngài đã đem hết sức mình hòng mang lại chiến thắng vẻ vang cho bộ lạc. Và cần tìm ra lỗi của ai về cái thất bại ấy thì chính chúng tôi đây phải nhận mới đúng…Mà ngay đến việc suy xét về cuộc chiến vừa qua thì chưa hẳn là hoàn toàn thất bại. Nên Ngài cứ yên lòng đừng nghĩ ngợi quá như thế.
CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU thật khéo léo trấn an một kẻ đang nổi máu nóng hòng che dấu sự xấu xổ của bản thân như Đăm Rang. Để sau đó vẻ mặt của gã ta dãn ra dần dần lời lẽ cũng hạ giọng xuống hơn.
_Bà nói vậy ta đây còn nghe được. Mấy CHỦ TẾ biết cho thế thì ta cũng thoải mái hơn hẳn. Nhưng quan trọng là ĐẤNG THIÊNG NA NI…thực ra Người đang nghĩ gì về ta lúc này nhỉ ? Ta thú thực với bà đó mới là thứ khiến ta lo lắng hơn hết ?
_Vậy sao ? Thế thì may cho Ngài rồi. ĐẤNG THIÊNG NA NI đang chờ Ngài trong Căn Phòng Đá Xám đó. Còn tâm trạng hôm nay của Người thì,xin lỗi ta không chắc…Dù sao Ngài cũng biết là ĐẤNG THIÊNG NA NI luôn ưu ái Ngài cơ mà.
Bà ta vẫn nhẹ nhàng nói với Đăm Rang.Sau đó trong lúc gã còn đang băn khoăn suy nghĩ bà ta đã cúi chào rồi lại ngưởng cao đầu đi mất. Còn Đăm Rang,lúc này cảm giác hồi hộp ghê gớm lại trỗi giậy trong gã. Nhưng Căn Phòng Đá Xám đã ở ngay phía trước và gã không thể cầm lòng nữa đành tiến vào. Lúc này trong căn phòng xây toàn bằng đá hoa cương trắng xám,Đăm Rang thận trọng bước từng bước vào sâu hơn nơi có tiếng nước chảy gióc rách. Những bức rèm buông chùng khắp chốn thỉ thoảng lại bay phất phơ vào người khiến gã rất khó chịu. Cuối cùng thì Đăm Rang đã bớt được cơn bực bội khi nhìn thấy một người với chiếc khăn choàng đen trải rộng trên mặt đất. Đăm Rang vội đi tới gần hơn trong khi người này không mảy may quan tâm đến sự có mặt của gã. Nàng tiếp tục đưa bàn tay đeo những sợi dây bạc ra hứng lấy giòng nước từ một chiếc vòi chảy xuống cái bể phía dưới. Những giọi nước luồn qua từng kẽ tay của bàn tay. Cảnh ấy làm Đăm Rang khựng lại nhìn ngây ngất. Rồi gã vụt tỉnh và lập tức quỳ xuống miệng lắp bắp nói.
_Đăm Rang đã về rồi đây hỡi Người…Chúa Tể muôn ngàn lần tôn kính của ta.
_Ta không nghĩ Ngài vẫn còn dám gặp lại ta.
ĐẤNG THIÊNG NI NA lạnh lùng nói mà không quay mặt lại nhìn gã. Nghe vậy Đăm Rang giật thót,mồ hôi toát ra đẫm lưng áo. Nhưng gã ực khẽ một tiếng rồi nói giọng vùa cương quyết vừa khẩn khoản.
_Ta,ta quả thật ta biết mình không còn mặt mũi nào để gặp Người sau thất bại nhục nhã này…Nhưng ta đành phải vác các bản mặt đáng hổ thẹn đến đây với mong mỏi nhỏ nhoi,rất nhỏ nhoi. Là Người cho ta một cơ hội sau chót được diện kiến dung nhan. Dẫu rằng …
_Dẫu rằng làm sao?_ A RA hỏi lại đầy vẻ dửng dưng.
_ Dẫu rằng là có phải chịu sự trừng phạt của Người. Ta đã sẵn sang rồi đây với bất cứ hình phạt nào…Bởi ta biết rõ mình đã làm Người rất thất vọng. Ta đã không làm được theo đúng lời hứa với Người. Đáng lẽ lần này ta muốn mang toàn bộ vùng đất kia với toàn bộ những phẩm vật của nó dâng dưới chân Người. Vậy mà…ta thật đáng trị tội. Người cứ làm bất cứ gì mà Người thấy hả dạ._Đăm Rang đáp giọng như cũ.
_Ha,ha….Ha,ha. Chàng bao giờ cũng vậy…Thật không thể tin nổi đây lại là chàng. Đăm Rang không biết sợ bất cứ ai, bất cứ điều gì. Trên hết là kẻ không bao giờ biết nhận sai. Ha,ha thú vị thật…nhưng ta sẽ nói luôn cho chàng thoát khổi mối bận lòng ngay lập tức. Với ta thì trong cuộc chiến này chàng đã hoàn thành tốt phần của mình rồi.
Đăm Rang đã quá bất ngờ đến mức ngưởng phắt cái đầu đang cúi sát đất của gã lên mà nhìn chằm chằm vào lưng A RA. Gã như không tin vào tai mình nữa.Ngay lúc ấy cùng một tràng cười khanh khách dội vào tường đá đến chói tai, A RA từ từ quay lại. Đứng trước mặt Đăm Rang là một người với trang phục bằng lụa đen thêu chỉ vàng tuyệt đẹp. Nhưng toàn bộ khuân mặt của nàng ta lại đang ẩn sau chiếc mặt nạ hình đầu rắn hổ mang mạ đồng đen và vàng. Rồi A RA uyển chuyển đưa bàn tay ướt nước của mình đến gần gã. Đăm Rang thấy vậy một tay vội vàng rút khăn mang theo người một tay kính cấn cẩn đỡ lấy. Sau đó gã dùng khăn nhẹ nhàng thấm khô bàn tay ấy vài khẽ hôn lên đó. A RA cũng đặt bàn tay còn lại của mình lên vai gã tỏ ý hài lòng. Cái chạm nhẹ ấy làm Đăm Rang sung sướng tột đỉnh mà lên tiếng.
_Ôi Chúa Tể của ta. Lời Người nói như mặt trời bừng sáng trước mặt ta vậy. Tuy thế ta vẫn không thể, không thể làm sao hiểu nổi…Điều này nghĩa là gì ? Lẽ nào mất đi khoảng đất đai bao la đó không khiến Người tiếc nuối một chút nào sao ? Ta thì biết những kẻ trong HỘI ĐỒNG BỘ LẠC đang cay cú lắm…Cái lũ người ăn không ăn ngồi rồi đáng khinh đó mà cũng bày trò tức tối ở đây. Ta rất muốn lôi hết lũ ấy ra trận cho bọn họ nếm mùi một phen. Bọn họ thật không có một ai được như Người.
_Chàng càng ngày càng khéo nói hơn rồi đấy…Nhưng ta vẫn phải nhắc nhở chàng lại lần nữa. Là không nên lúc nào cũng tỏ thái độ khó chịu với Hội Đồng BỘ LẠC quá mức như vậy. Dù sao bộ lạc này vẫn cần đến họ. Và kết cục thất bại của cuộc chiến khiến họ bị mất mát lớn nên họ cay cú với nó với chàng nữa là điều dễ hiểu. Còn ta thì khác…may cho chàng là hai phần ba số thóc kia đã về được đến đây đấy. Nếu thiếu nó e rằng đến ta cũng không thể chấp nhận được.
ĐẤNG THIÊNG NI NA của RẮN CHÍN ĐẦU vừa nói vừa chầm chậm bước ra ngoài và Đăm Rang theo sát đằng sau. Rồi gã ta lại hỏi tiếp giọng băn khoăn.
_Người có thể nói rõ thêm nữa cho ta được chứ ? Chưa khi nào ta có thể hiểu hết sự sâu xa trong lời lẽ của Người được.
_Chàng lại nói quá rồi đấy. Việc này không có gì khó hiểu. Thứ ta cần đầu tiên ở cuộc chiến này, ở đất Trâu Vàng xa xôi đó chính là lúa…Số thóc lúa ấy đủ để cung cấp cho đám người đang xây PHƠ RÔM Ánh Sáng của chúng ta. Chừng đấy cũng sẽ khiến toàn bộ những kẻ phản đối việc đó. Từ mấy CHÚA TỘC không muốn bỏ thêm một hạt thóc nào trong kho của họ ra thêm nữa. Cho đến chính lũ người ngoài bãi đang làm loạn định bỏ về lo cấy hái cho nhà chúng…Mọi thứ đều khiến ta phải đau đầu lo liệu. Và còn một điều rất đáng khen ngợi mà về sau bộ lạc này sẽ phải biết ơn chàng rất nhiều. Bây giờ chàng đã hiểu rồi chứ ._ A RA đáp lại .
_Rồi, bây giờ thì đương nhiên ta phải hiểu rồi. Ta đâu thể để cho Người thất vọng thêm nữa chứ. BA ĐÔN…hê,hê…phải chứ…cái chết của gã…ta chắc chắn vậy. Chính ta cũng hả hê vô cùng nữa là…Hê,Hê.
Đăm Rang sốt sắng đáp ngay rồi cười phá lên một chút. Nhưng khi ĐẤNG THIÊNG NA NI của RẮN CHÍN ĐẦU này đang đều bước đột nhiên quay lại nhìn thì gã ta tắt tiếng ngay lập tức. Cái điệu bộ hoảng hốt vội vã đưa bàn tay lên bóp môi của mình khiến Đăm Rang trông thật tức cười. A RA nhìn như vậy bỗng bật cười khanh khách đầy thoải mái sau tấm mặt nạ. Gã ta mừng rỡ liếm môi rộn rã nói luôn.
_Tiếng cười của Người, ôi, nó luôn làm ta choáng ngợp…Đấy là âm thanh kì diệu mà không đâu tìm thấy được. Tuyệt vời, tuyệt vời quá…Mà tối nay ta có thể ở lại trò chuyện với Người được chăng ?
_Không được._ A RA đáp lại khô khốc.
_Không được thật sao? Lẽ Nào… ?_ Đăm Rang quáng quàng hỏi lại,mặt méo xệ.
_Không được, rất tiếc không thể được. Ngày mai là bắt đầu kì trường chay. Chàng quên rồi hay sao ? _ ĐẤNG THIÊNG NA NI vẫn giữ nguyên giọng nói
_Ra thế, đáng tiếc quá…Tại sao lại rơi vào đúng ngày mai chứ hả ? Ta không thể chịu nổi cái mớ luận lệ điên rồ của ĐỀN THÁP…Đăm Rang này nói thật, nếu không có Người thì ta đã sẵn sang quật đổ nơi này rồi.
Đăm Rang thở giài đánh sượt rồi cố kìm giọng mà vẫn hằn học nói. Nhưng sau đó gã nhìn A RA đầy vẻ hối lỗi. Và nàng ta lại đặt tay lên vai gã lần nữa rồi nhẹ nhàng nói.
_Thôi để sau kì trường chay vậy nhé. Chàng biết là chính ta cũng cảm thấy tiếc nuối . Ta rất muốn được nghe chàng kể về những điều chàng đã gặp ở Trâu Vàng đấy.
Đăm Rang đành ngoan ngoãn gật đầu. Mặt gã lúc này thật giống như chú cún con tội nghiệp. Một kẻ ngông nghênh coi trời bằng vung giờ cúi đầu xuống đất,lẹp đẹt bước ra khỏi Căn Phòng Đá Xám. Đến khi gã ta đã ở hẳn ngoài cửa lớn của ĐỀN THÁP ĐỨNG ĐẦU và ngồi vào võng. Cặp mắt chán nản của gã vẫn nhìn mãi vào trong đầy tiếc nuốt. Thật cụt hứng,gã ta những tưởng có được chút ân huệ của người đó. Vậy mà lễ nghi khùng điên kia lại ngăn trở gã. Cái cảm giác nhàm chán đến không thể nói hết này. Nó chắc sẽ làm gã bức bối dài dài,Đăm Rang nghĩ vậy. Lúc này gã ta phải tìm cách giải khuây ngay lập tức. Và còn gì bằng cái đám hầu gái đang cuống cuồng lên ở nhà. Nhưng mà gã cũng lại chắc rằng cái bọn đó dù có bày trò cỡ nào đi nữa cũng không ăn thua mấy với gã lúc này. Nhưng cứ coi đây là phần thưởng cho bọn họ vậy. Dù sao bọn họ cũng đã bị gã bỏ bê khá lâu rồi. Thế là gã sai đám người hầu trong khiêng võng quay lại dinh thự của mình. Lúc Đăm Rang lao ra khỏi dãy hành lang thì một lần nữa đã đâm xầm vào CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU,may lần này bà ta né người tránh kịp. Nhưng gã ta không nói lấy một câu xin lỗi theo đúng phép sử xự thậm trí còn lườm bà ta toé lửa và bỏ đi thẳng. CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU cũng không hề tỏ vẻ giận dữ. Bà ta chỉ nhún vai làm thinh rồi bước tiếp vào trong. Nhưng khi hai bên đã cách nhau một đoạn bất giác bà ta nhếnh miệng cười,khuôn mặt lộ rõ sự khinh miệt với gã. Rồi MO Đất đi vào trong Căn Phòng Đá Xám và A RA vẫn còn ở đó. MO ĐẤT mở lời với giọng thật lễ độ.
_ Người thấy trong người thế nào rồi ? Chúng con đã tìm được nó đây. Người dùng ngay đi để lâu e là nó không còn được tốt nữa đâu.
_ Được rồi. Thật vất vả cho bà…
A RA gật đầu và nói. Đất nghe được thế lập tức sai MO trẻ đứng sau lưng đem cái khay MO trẻ đang bưng trên tay đi đến bên bệ chứa nước. Và rồi MO trẻ kia thả viên đá màu đen đặt trên khay vào nước. Cuối cùng cô ta cắn đầu ngón tay trỏ của mình cho máu nhỏ xuống đó. Khi từng giọt từng giọt máu đỏ tươi giơi xuống loang dần trong làn nước và chạm vào viên đá. Nó lập tức xoay tít trong bệ làm thành một xoáy nước rồi vỡ ào bắn tung tóe ra xung quanh. Cô tì nữ nhìn thế sợ hãi lùi về chỗ hai BỀ TRÊN đang đứng. Trong lúc đó ĐẤNG THIÊNG NI NA và MO Đất bắt đầu nhìn quanh Căn Phòng Đá Xám này. Từ trong bệ nước một luồn sáng phóng vút lên cao chiếu vào mảng trần đá. Rồi nó dần dần tản ra chiếm lĩnh khắp nơi từ trần lan xuống tường xuống mặt nền căn phòng. Thoáng chốc khắp căn phòng đá xám rực sáng lên với những ánh lân tinh lúc ẩn lúc hiện. CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU nói đầy vẻ mãn nguyện .
_Vậy là với lượng như lần này chúng ta có thể duy chì nó trong ít hơn hết ba mùa trăng nữa…Bây giờ Người cảm thấy ra sao rồi ạ ?
_Vô cùng thoải mái…Đã ba ngày rồi ta cảm thấy khó chịu không gì tả nổi. Nhưng ở đó còn được đến chừng nào vậy ? ĐẤNG THIÊNG NA NI của RẮN CHÍN ĐẦU vừa giang đôi tay với hai tà áo rộng đứng giữa căn phòng để cho vô số đợt sóng lân tinh ào ạt xô vào người vừa nói.
_Cái đó thì…Về lâu về dài chắc không ổn rồi. Chúng tôi đang ráo riết tìm kiếm nguồn mới. Đã có vài nơi hội đủ điều kiện nhưng chưa chắc chắn cần thăm dò thử đã._CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU thận trọng đáp lại.
_Những nơi đó nằm ở đâu ? Có điểm nào nằm ngoài Rắn Chín Đầu không ?_ ĐẤNG THIÊNG NI NA hỏi tiếp.
_ May cho chúng ta là hầu hết chúng đều nằm trong đất bộ lạc ta. Nhưng có duy hơn hết một điểm lại nằm ở bên đất Trâu Vàng. Đãng lẽ nếu cuộc chiến lần này thành công các MO chúng ta đã có thể đến đó kiểm tra cho rõ ràng…Vậy mà Đăm Rang còn chưa kịp đưa người tới đó thì đã bị quật văng trở lại. Lần này chỉ là vì gã đã hỏng hết việc của ta…Đến mức đó mà ĐẤNG THIÊNG NI NA vẫn tiếp tục bỏ qua cho gã như thế. Thật là quá lợi cho gã. Tôi không chắc Người có nên dung túng cho gã đến bao giờ đây ? _ Đất thở dài nói.
_Ta biết…nhưng cần phải thế. Đối với con vật khi chúng mắc lỗi nếu đánh mắng nó . Nhiều con sẽ nổi điên lên mà cắn lại ta. Cũng như những con chó săn hung dữ hơn hết cũng tỏ ra ngoan ngoãn hơn khi thi thoảng ta ve vuốt nó. Huống chi là con người…Ta cần nắm chắc một kẻ như Đăm Rang, gã rất được việc. Nói cho cùng thì cuộc chiến này thắng thua với chúng ta chẳng mấy quan trọng. Điều mà ta mong muốn đã đạt được kết quả mĩ mãn rồi. Đúng vậy không ? _ A RA lành lùng đáp lại.
_Đúng, điều này thì thật là rất đúng. Theo những gì MO Nước đi theo gã trở về kể lại thì trong trận chiến này hai bên đều thiệt hại nặng nề. Hơn hết là Trâu Vàng thực lực của chúng đã giảm đi quá bốn phần, nếu tính mất đi BA ĐÔN thì có thể gọi là quá nửa. Tình hình rất có lợi với ta cho sau này. Còn kẻ đó…càng được thuận buồm xuôi gió hơn. Cuối cùng thì cơ hội đã đến với gã. Cái ngày gã ta chính thức bước chân vào Hội Đồng BỘ LẠC Trâu Vàng đã đến rất gần rồi._CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU mỉn cười sung sướng.
_Rất tuyệt…Để chờ đến ngày này chúng ta đã đợi quá lâu rồi._ A RA cũng bật cười,lại một tràng cười khanh khách đến rợn người.
|
11 Bí mật của Mi Nương
Còn ở Trâu Vàng khi đó cuối cùng Lễ Cầu Nguyện đã thật sự kết thúc. Toàn thể bộ lạc sau ba ngày đêm tập trung dồn hết sức lực cho việc này đã rất mệt mỏi. Hơn hết là các CHỦ TẾ của ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU, họ không thể rời khỏi buổi lễ do chính mình chủ trì một bước. Với những nghi thức phức tạp đòi hỏi sự tập trung cao độ đã lấy đi rât nhiều SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của họ. Hơn ai hết ba vị CHỦ TẾ cần được nghỉ ngơi và tĩnh tâm để hồi lại phần sức lực bị mất. Vì vậy họ ở lại KHU NHÀ LỚN dưới chân núi thêm một buổi nữa trước khi quay về ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU trên đỉnh núi. Và trong lúc họ đang nghỉ trưa bên trong KHU Nhà Lớn thì thật bất ngờ Mi Nương với Mi Na và chị May May đi đến nói là xin được gặp. Mấy vị MO trẻ tuổi đứng hầu ngoài sân đang phân vân không biết làm sao. Một trong số họ bối rối nói. _ MỴ NƯA Mi Nương ơi, chúng tôi thật là chẳng biết làm cách nào bây giờ. Ba CHỦ TẾ vừa mới đi nằm được có một lúc thôi…Chúng tôi không dám kinh động đến họ lúc này đâu. Như thế chẳng hay cho lắm, MỴ NƯA cũng hiểu mà.
_MI NƯƠNG cũng biết vậy. Như thế là làm phiền đến mọi người…Nhưng ta,quả thật ta có việc rất cần được gặp ba vị ấy. Xin các chị giúp cho ta lần này. _ Mi Nương vẫn khẩn khoảng thêm.
_Cái này thì. Chúng tôi…chúng tôi…thôi được rồi. Để tôi thử xem đã. Nhưng xin chỉ là thử thôi nhé, thưa MỴ NƯA.
Một vị MO trông có lẽ già hơn hết đành chép miệng nói vậy khi nhìn thấy ánh mắt da diết của nàng. Và chị ta lật đật bước lên cầu thang đi vào trong. Một lúc rồi mà vẫn chưa thấy chị ấy quay ra ba người sốt ruột quá. Hai chị em Mi Nương,Mi Na đứng một góc nắm tay nhau thật chặt còn May May cứ đi đi lại lại ngoài sân. Rồi chị ấy đi lại chỗ Mi Nương thốt lên:
_MỴ NƯA của tôi ơi, tôi đã bảo rồi mà. Bây giờ họ rất nhọc rồi còn sức đâu gặp mình nữa. Sao MỴ NƯA không đợi hẳn đến khi họ về lại ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU rồi mình đến xin gặp có hơn không chứ lại ?
_Em…chỉ là em không thể đợi thêm một chút nào nữa mà thôi._Mi Nương vôi vã đáp lại với một giọng cồn cào và quyết liệt.
_Em không biết chuyện của chị Mi Nương là gì … nhưng mà chắc là nó quan trọng lắm chị May May ạ. Hai chị em mình nên ủng hộ chị ấy đi mà chị._ Mi Na rộn rã.
_Cám ơn em nhiều lắm, Mi Na à._ Mi Nương khẽ nói trong khi mắt nàng vẫn dõi lên trên cừa Nhà Lớn.
_Hai người đã nói thế thì tôi chịu rồi. Tùy hai cô đấy,cứ đợi vây.
Ba người đang nói chuyện thì từ phía cửa vị MO mà họ ng ngóng nãy giờ bước ra. Chị ta không chỉ có một mình đi ngay sau là CHỦ TẾ BÊN TRÁI,vị MO Nước. Bà ấy đứng trên nhà sàn nhìn xuống bên dưới nhìn Mi Nương trong một thoáng. Rồi bà vẫy tay gọi ba chị em đi lên. Họ thấy thế nhìn nhau mừng rỡ quá,ai cũng gấp gáp bước đến. Khi ba chị em vào được trong gian giữa của ngôi nhà sàn chính của KHU Nhà Lớn. Hai CHỦ TẾ còn lại cũng ngồi trên sập gỗ dường như đang đợi họ. Mấy người nhìn cảnh đó rồi nhìn nhau đầy bối rối,trong lòng họ chỉ nghĩ được gặp một vị thôi là mừng rồi đằng này có đủ bộ ba. Thấy vậy bà MO Nước đang đứng cạnh họ hối hả.
_Ba chị em đừng đứng mãi như thế, mỏi chân lắm đấy. Đây mọi người cứ ngồi xuống đây đi đã. Rồi có gì thì từ từ nói cho bọn ta nghe.
Bà ấy chỉ vào một trong hai chiếc ghế dài đến gần sáu sải tay kê hai bên gian nhà . Mấy người đành ngượng ngịu ngồi xuống đó. May May tóm lấy tay áo của Mi Nương giật giật hối hả bảo nàng.
_ Đó bà ấy đã nói thế thì MỴ NƯA nói mau đi kẻo làm họ sốt ruột bây giờ.
_ Em…em…
Mi Nương lắp bắp đáp lại .Tự dưng nàng thấy hồi hộp đến ngộp thở chẳng nói năng trôi chảy được. Hai chị em May May và Mi Na nhìn nàng mà sửng sốt. Trên trán Mi Nương lấm tấm mồ hôi và người nàng đang run lên. Hai người họ vội vã mùa lúa tay, sờ trán nàng hỏi han rối rít lên.
_Chị ơi ,chị làm sao thế? Chị đừng làm em sợ mà._ Mi Na hoảng hốt nói.
_MỴ NƯA của tôi, MỴ NƯA thấy không khỏe ở đâu à ? Thôi thế hôm nay không nói nữa mai khỏe hãy nói được không. Bây gIỜ chúng tôi đưa MỴ NƯA về nhà nhé.
May May vừa nói vừa cố xốc nách Mi Nương dìu nàng đứng dậy. Nhưng chị ta thấy cứ khó làm sao bởi khi đó chính Mi Nương cố tình ghì lại không chịu theo lên. May May đâm loay hoay chẳng biết làm cách nào thì CHỦ TẾ BÊN PHẢI,bà MO Lửa đã đến sát đấy nhẹ nhàng khuyên chị ta.
_Thôi chị đừng cố nữa, chúng ta đều thấy là MỴ NƯA Mi Nương đã hơn hết quyết muốn ở lại rồi…MỴ NƯA nghe chúng ta nói chứ, bình tĩnh lại đi nào. Có gì đáng sợ hay căng thẳng đến mức trước mặt chúng ta đây NGƯỜI còn không dám nói ư ? Đây khói của kì nam chắc sẽ giúp NGƯỜI thấy dễ chịu hơn.
Vừa nói bà ấy vừa đón lấy cốc gốm đựng thứ kì nam đang cháy âm ỉ từ tay của bà MO Nước rồi đưa qua lại trước mặt Mi Nương để làn khói từ đó bay lên trùm lấy khuôn mặt nàng. Đúng là hương thơm kì ảo của nó đã khiến Mi Nương thấy dễ chịu hơn nhiều. Người nàng không còn run nữa và nàng hít một hơi mạnh nín lại và từ từ thở ra rồi nhìn những người đang xúm lại quanh mình. Ánh mắt nàng dừng lại nhìn thẳng vào CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU là MO Đất và nói bằng hết sức lực trong người.
_Thưa các CHỦ TẾ, quả thật MI NƯƠNG đến đây vì chuyện của BA ĐÔN. Có lẽ mọi người sẽ không tin ta, nhưng chàng chưa chết. Chàng vẫn còn sống trên cõi đời này. Ta biết vậy, ta chắc chắn như thế.
_Mi Nương.Con nhắc lại xem. Con nói là BA ĐÔN, con trai ta còn sống à ?_ LA HẦU thét lớn .
Âm thanh khủng khiếp từ giọng nói của ông làm mọi người cũng đang sửng sốt vì những lời Mi nương vừa thốt ra phải choáng váng thêm lần nữa. Họ ngỡ ngàng quay lại đằng sau thì thấy không chỉ ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU mà CHÚA TỂ TỐI CAO cũng như Cơ Tiêu đang đứng ở ngưỡng cửa. Vẻ mặt ai cũng lộ vẻ bang hoàng ghê gớm. Và rồi anh chàng Cơ Tiêu phóng lên trước vụt đến chỗ chị mình. Mẫy vị cao tuổi khẩn trương theo sau. Họ và ba vị CHỦ TẾ chỉ kịp gật đầu chào nhau qua loa rồi ai nấy đều chú tâm vào Mi Nương ngay. Từng người thay nhau hỏi lại nàng.
_Em không nghe chị nói lầm đấy chứ ? Tại sao chị lại nói chắc như đinh đóng cột thế hả chị ?_ Cơ Tiêu hấp tấp hỏi.
_Con đang ở nhà chạy ra đây để nói…để nói là BA ĐÔN nó còn sống ư ? Ôi con tôi, ta đã dặn dì con phải trông nom cẩn thẩn. Bà ấy thật là không làm nổi việc gì mà. Nó,nó chắc nó vẫn chưa ra khỏi cơn mê nên mới thế.ng mấy vị bỏ qua cho lần này…Cơ Tiêu, Mi Na còn đứng đấy sao. Mau đưa nó về đi.
CHÚA TỂ TỐI CAO vừa bối rối nhìn con gái vừa bảo hai đứa trẻ đứng trước mặt ông. Nhưng Mi Na lẫn Cơ Tiêu đều ngơ ngác tay chân lúng túng. Trong lúc đó Mi Nương đứng phắt dậy nói đầy cương quyết.
_Không. Con không mê sảng. Con không hề mê sảng chút nào. Xin mọi người hãy nghe con…Đây cũng không phải con đau khổ quá mà nghĩ ngởi tinh linh rồi làm phiền đến mọi người. Con biết rằng ở đây có Người là bố đẻ của chàng và ngay đến Cơ Tiêu là đứa em ruột của con nữa. Hai người đã tận mắt chứng kiến BA ĐÔN bị…Cái cảnh chàng bị con KỜ RĂN KHỔNG LỒ đó cuốn đi. THật là hai người và rất nhiều anh em khác nữa đã nhìn thấy. Nhưng rồi mọi người cũng đâu có tìm thấy xác chàng. Đúng không thưa Người. Vậy thì…nếu vậy cơ hội chàng còn sống chẳng phải là rất lớn ư ?..Huống hồ…
_Mi Nương, con à. Ta hiểu con. Ta hiểu cái chết của nó là cú sốc quá lớn đối với con. Đương nhiên là con khó lòng chấp nhận đấy là sự thật được. Đến ta, chính bản thân ta cũng thế ...Tuy nhiên chúng ta đã cất công tìm kiếm suốt dọc con song đó ra tận đến cửa biển rồi con ạ. Nhưng không thấy chút tăm hơi gì của nó. Lúc ấy nó còn bị trúng độc nữa. Máu chảy ra từ vết thương của cây tiêu ấy là màu đen con ạ. Nếu chúng ta không thấy nó ngay lúc đấythì vết thương ấy cũng đủ giết nó rồi. Nên… chúng ta vốn đã chẳng mong tìm được nó còn sống sau ba ngày mất tích. Bởi thế ta mới đành cho anh em trở về. Đấy ta chỉ biết nói với con như vậy. Mong con, dù khó khăn chừng nào cũng cố lên gắng dằn lòng mà vượt qua mất mát này.
Tiếng của LA HẦU trầm buồn cất lên ngắt lời Mi Nương. Sau một chốc kinh ngạc vì câu nói lúc nãy của Mi Nương thì ông đã bĩnh tĩnh trở lại. Vốn là một người luôn sáng suốt trong mọi hoàn cảnh ông không cho phép mình bị lung lay bởi những điều vô lí. Nên ông cố giải thích cặn kẽ cho nàng hiểu cái điều mà ông và toàn bộ lạc đã chấp nhận là sự thật không thể chối cãi. Nhưng khi ông vừa nói xong,mọi người xung quanh còn nhìn ông đầy thông cảm thì Cơ Tiêu đã bộp chộp thêm vào.
_Nhưng khoan đã mọi người ơi. Lúc nãy rõ ràng chị ấy đang định nói cái gì nữa. Chị đang nói gì nhỉ…đúng rồi…là huống hồ. Huống hồ cái gì đó…đúng không hả chị ? Lúc đó Mi Nương không đợi em trai nói hết thì nàng đang đứng bỗng quỳ hẳn xuống sàn nhà mà nói.
_Thưa hai người cha già mà con hằng yêu kính. Thưa ba vị CHỦ TẾ nữa. Xin mọi người hãy nghe con nói cho hết đã…Nếu như người khác chắc con đành phải đau đớn mà tin rằng người thương trong lòng mình đã chết rồi. Nhưng con lại không thể làm thế được…Bởi vì hàng ngày trong giấc ngủ con vẫn gặp và còn nói chuyện với chàng. Nó thoạt nhìn tưởng như những giấc mơ hư ảo mà ai cũng có. Nhưng…những cảnh vật trong đấy rõ mồn một thậm trí con có thể cảm nhận được mùi vị của nó. Điều ấy trước giờ con chưa từng trải qua. Và những gì chàng nói với con nữa…Nó không thể là do con tự tưởng tượng ra nổi. Mà con biết là có nói thế nào mọi người vẫn sẽ còn hoài nghi. Nên bữa nay con đến đây nhờ ba CHỦ TẾ giúp con chứng thực lời mình. Xin các bà…Mong các bà dùng SỨC MẠNH THIÊNG LIÊNG của mình để tìm hiểu cho rõ những hình ảnh ấy. MY NƯƠNG cầu xin các bà.
_Ra vậy. Quả thật sự chúng ta đang chờ MỴ NƯA nói ra điều này đã khá lâu rồi. Nhưng ta có điều này muốn hỏi lại MỴ NƯA trước…Tại sao MỴ NƯA lại chờ cho đến lúc này mới nói với chúng ta,có phải vì lễ Cầu Nguyện không ? Có phải MỴ NƯA đã gặp những hình ảnh ấy ngay từ khi còn mê man đúng không ? _ MO Đất chầm chậm lên tiếng.
_Vâng thưa bà. Phải im lặng trong sáu ngày dòng đối với MY NƯƠNG rất khổ sở. Ta không thể đợi thêm một ngày nào nữa,nên mới…Xin các bà...xin mọi người hãy cho hai chúng ta một cơ hội ? _ Mi Nương ngưởng mặt lên với đôi mắt giờ đã ngấn lệ vừa trả lời vừa tiếp tục cầu xin.
_Được, được rồi. Ta đồng ý, chúng ta đồng ý. MỴ NƯA xin hãy nghe lời ta đứng giậy đi nào. _ MO Đất,vị CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU vội đáp lại và ân cần đỡ lấy Mi Nương.
_Vâng, Người nói thế ta xin nghe. _ Mi Nương sung sướng nói đôi mắt nàng thoáng chốc trở lên rạng rỡ vô ngần.
Xung quanh nãy giờ mải mê theo dõi hay bên trò chuyện với nhau. Đôi mắt ai nấy đều trừng trừng mở to. Họ thật không thể tin nổi vào những gì mình đang nghe. Hơn hết là ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU và CHÚA TỂ TỐI CAO,hai ông hết nhìn Mi Nương lại sang MO Đất với vẻ nghi hoặc ghê gớm. Rồi CHÚA TỂ TỐI CAO lên tiếng.
_Bà nghĩ thế sao ? Là những gì con gái tôi vừa nói có thể là sự thật cơ ấy. Và…và các bà có thể xem xem nó đúng không chứ nào ? Vậy thì…tôi cũng xin các bà đừng chần chừ gì nữa. Cần như thế nào thì các bà cứ làm ngay cho để chúng tôi được rõ. Tôi nói thế có phải không hả ông La Hầu.
_Đương…đương nhiên là vậy._ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU trong lòng đang rối bời chỉ nói được có thế.
Vậy là CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU gật đầu và quay ra nhìn Mi Nương ý hỏi xem nàng đã sẵn sàng rồi chưa. Mi Nương cũng gật đầu đáp lại bà đầy cương quyết. Lập tức bà ấy lên tiếng .
_Vậy ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU bọn tôi sẽ làm đúng theo ý của hai NGÀI đây. Xin MỴ NƯA đến ngồi hẳn lên sập kia. MO LỬA đây chính là vị nắm giữ PHÉP THIÊNG ĐỌC SUY NGHĨ VÀ TRÍ NHỚ thuộc vào hàng vượt trội không chỉ ở riêng TRÂU VÀNG mà còn tính trên khắp cõi đất trời này. Ta cho rằng bà ấy sẽ làm rõ được việc này cho MỴ NƯA. Ngay tức thì MI NƯƠNG tới ngồi xếp bằng trên sập và chờ đợi. Lúc này thì CHỦ TẾ BÊN PHẢI cũng bước lên ngồi sau nàng. Bà đặt hai bàn tay ngang trán Mi Nương cách thái dương nàng một khoảng. Rồi bà ấy nhẹ nhàng nhắm mắt vẻ mặt rất thanh thản bắt đầu nhập định. Trong một thoáng mà SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của MO LỬA đã giúp đưa suy nghĩ của bà ấy kết nối và dần dần đi sâu vào trong suy nghĩ của Mi Nương.
Khoảnh khắc đó khiến Mi Nương giật nảy mình phản ứng lại. Đôi mắt mắt nàng mở to trừng trừng mi mắt khẽ giật giật. Lúc ấy mọi người ở quanh cũng cảm thấy một luồng khí bao quanh căn phòng tỏa ra từ họ. Nhưng chỉ được một lúc MO LỬA tỏ ra khác thường. Bà ấy vã mồ hôi và mặt nhăn lại đầy đau đớn. MO LỬA dường như không để thế lâu hơn được nữa mới vội vã mở choàng mắt,hai tay ôm lấy ngực thở hổn hển. Xung quanh thấy vậy rất lo lắng cho bà.Mi Nương hoảng hốt quay lại ôm lấy bà.
_CHỦ TẾ BÊN PHẢI có sao không vậy ? MI NƯƠNG thật xin lỗi đã khiến Người phải hao tổn sức lực trầm trọng đến vậy. Thế này thì ta không làm nữa.
_Con dâu tôi nói đúng đấy. Bà đã vì lễ Cầu Nguyện mà mệt rồi. Lần này thật là quá sức với bà. _ LA HẦU nói.
_Không. Tôi không việc gì. Mọi người đừng có lo lắng đến thế. Việc này vẫn cần tiếp tục…Nhưng lần này mình tôi không xong rồi. E rằng chỉ còn một cách...MO ĐẤT và MO NƯỚC xin hãy giúp đỡ cho tôi. MO LỬA cố gắng nói át lời mọi người đi và đưa mắt về phía hai bà CHỦ TẾ còn lại đầy giục giã. MO ĐẤT vừa nghe xong liền gật đầu tỏ rõ ý đồng tình sau đó lập tức ngồi lên sập. MO NƯỚC trông vậy cũng vội vã làm theo. Mỗi người một phía trái phải của MO LỬA tạo thành khối tam giác bên ngoài Mi Nương. Rồi hai MO này hối hả đem SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của mỗi người ra hợp cùng với SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của MO LỬA. Đến lần này thì SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG của họ tạo thành một thể kết nối mạnh hơn hẳn lúc thường. Và nguồn SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG mà ba người tạo ra tản rộng ra xa vượt khỏi gian phòng. Đến nỗi những kẻ đang vô tình đứng ngoài quảng trường cũng mơ hồ cảm nhận đươc nó. Còn Mi Nương bị sức mạnh của ba vị CHỦ TẾ tác động mạnh đến nỗi nàng bây giờ trông như hóa đá,toàn thân cứng đờ,khuôn mặt và đôi mắt không hồn. Xung quanh nín thở theo dõi đến lúc đấy mới yên tâm vì biết là ba vị CHỦ TẾ đã xâm nhập vào được đáy sâu bên trong cõi lòng của Mi Nương.
Qủa đúng như thế. Ba người này đã hoàn toàn kết nối suy nghĩ với nhau bằng SỨC MẠNH PHÉP THIÊNG. Và suy nghĩa của họ đã bắt đầu kết nối với suy nghĩ của MY NƯƠNG. Để rồi với sự dẫn dắt của MO LỬA mà hợp thể ý thức của ba bọn họ đã dần dần đi sâu vào trong ý thức của cô gái này. HỢP THỂ SỨC MẠNH Ý THỨC này vùn vụt lướt qua các miền trí nhớ của Mi Nương. Các đám ánh sáng mờ ảo lần lượt hiện ra và tan biến rất nhanh. Chúng khiến HỢP THỂ SỨC MẠNH Ý THỨC của ba vị ấy nhiều phen lao đao. Họ cố gắng để níu giữ một cái trong bể bào ảnh ẩn hiện loang loáng ấy mà đến lúc này đây vẫn chưa được. Bất giác một suy nghĩ của MO Nước lóe lên.
_Thật khó khăn quá thôi. Có phải khi nãy cũng diễn ra cái cảnh này không vậy, thưa MO LỬA ? Thảo nào mà bà không làm được. MỴ NƯA Mi Nương đúng là càng lúc càng không hiểu nổi.
_Đúng vậy đấy thưa hai MO. _ MO LỬA đành đáp lại bằng ý niệm.
_MO Nước này. Bây gIỜ là lúc chúng ta phải tập trung tối đa sức lực của mình, không để mấy tạp niệm xen vào mới phải. MO LỬA không còn cách nào mới cần đến hai ta hợp sức thì cũng hiểu rằng lần này khó khăn đến chừng nào. Nếu không cố gắng để tạo ra và duy trì HỢP THỂ SỨC MẠNH Ý THỨC bằng quyết tâm cao độ thì một lần nữa chúng ta sẽ bị đẩy trả ra ngoài đấy.
Ý niệm của MO ĐẤT đượcMO LỬA cảm kích. Trong khi ấy bà MO Nước thấy vậy cũng hiểu được việc này. Nên sau thoáng trao đổi qua lại bằng ý niệm chớp nhoáng. Ba vị họ một lần nữa dồn hết HỢP THỂ SỨC MẠNH Ý THỨC của họ xuyên thấu một miền trí nhớ mạnh hơn hết đang hiện ra trong cõi lòng Mi Nương.
Cuối cùng họ đã thành công. Đây là hình ảnh trên ngọn đồi lộng gió khi đoàn anh em trở về bữa trước. Từ đây có đường di chuyển sang các mảng kí ức khác. Họ gắng lướt nhanh hết mức và nhìn cho kĩ càng hơn hết có thể để tìm ra được chỗ cần dừng lại. Đây rồi,chắc hẳn là những cảnh tượng này đây. Nhưng nó không được rõ ràng như lời Mi Nương đã nói. Dù sao cũng thấy được hình ảnh lờ mờ của BA ĐÔN và nàng ấy. Lúc thì họ đang ngồi bên nhau tựa vai vào nhau,khi lại tay trong tay mà đi. Rôi thêm nhiều cảnh khác nữa hiện lên không biết đâu là trước đâu là sau. Hai người ấy nói với nhau khá nhiều với ánh mắt nhìn nhau đầy níu kéo khi phải chia tay hay những nụ cười rạng rỡ của chàng trai và nụ cười e ấp của cô gái. Ba CHỦ TẾ cố lắng lòng mình ng nghe được điều gì trong câu chuyện của họ. Nhưng đều chỉ là nhưng tiếng dè dè không rõ ràng. Rõ nét hơn hết là khung cảnh mặt biển và bãi cát trải dài luôn là nơi họ gặp được nhau. Mãi rồi dường như HỢP THỂ SỨC MẠNH Ý THỨC của họ tồn tại đã quá lâu đã đến bắt đầu yếu đi. Và rồi ngay khi thứ này tan rã thì cũng là lúc ý thức của ba MO này cùng thoát ra khỏi thế giới ý thức của MY NƯƠNG. Thân thể họ rung lên và mắt bật mở. Đúng như là họ choàng tỉnh từ một cơn mơ dài. Lần này trông ba vị MO không quá mệt nhọc như MO LỬA khi nãy. Nhưng Mi Nương thì trái lại nàng rũ xuống hư tàu lá chuối bị chặt khỏi cây. Mi Na vội vàng ngồi xuống bên cạnh làm chỗ dựa cho nàng. Mãi một lúc sau Mi Nương mơi thật sự hồi lại. Trước đấy hai vị CHÚA TỂ TỐI CAOvà ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU tranh thủ hỏi rõ tình hình của lần dùng đến PHÉP THIÊNG ĐỌC TRÍ NHỚ của ba CHỦ TẾ ngay khi có thể.
_Các bà liệu xem là lúc này đã trả lời cho hai chúng tôi được chưa đó ?_CHÚA TỂ TỐI CAOhỏi.
_Rồi. Chúng tôi cũng không muốn để hai ông chờ lâu nữa làm gì._ MO NƯỚC đáp lại.
_Vậy sự thể ra làm sao ? Các bà đã thấy chúng chứ,những hình ảnh đó ? _LA HẦU cũng hỏi.
_Có ,quả thật là có. MỴ NƯA Mi Nương dường như là đã gặp những hình ảnh này… Và Nó không phải là cảnh tượng trong cuộc sống trước khi xảy ra chiến tranh củaMỴ NƯA. Chắc chắn là trong suốt quãng đời ấy thì MỴ NƯA chưa từng trải qua những khoảnh khắc như vậy. Đây là điều may mắn đầu tiên._ CHỦ TẾ ĐỨNG ĐẦU trả lời.
_Và tôi trông dáng hình của BA ĐÔN y hệt như hồi tôi và cậu ta gặp nhau ngoài chiến trường. Đây là thứ rất kì lạ ._ MO Lửa nói tiếp.
_Nhưng chúng tôi phải nhận là đến lúc này chúng tôi vẫn không thể quả quyết đấy là thực hay ảo. Vì có thể đấy là sự tưởng tượng ngẫu nhiên có những chi tiết giống với đời thực thì sao. _ MO NƯỚC thêm lời.
_Điều làm chúng tôi băn khoăn hơn hết là theo lẽ thường khi dùng PHÉP THIÊNG ĐỌC TRÍ NHỚ thì của một ai đó. Thì chúng tôi hẳn phải thấy được cảnh vật lẫn âm thanh cũng như kẻ ấy mới phải. ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU bọn tôi quả thật rất tiếc. Có thể đấy là ảo mà cũng có thể thực…Chúng tôi nghĩ rằng đây là điều hiếm có mà Mi Nương đã được các ĐẤNG THIÊNG LIÊNG ban cho. Nếu là với ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU chúng tôi thì sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Cuối cùng MO Đất đưa ra kết luận đó. Những câu trả lời đã khiến ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU trầm ngâm suy nghĩ khá lâu. Thấy vậy CHÚA TỂ TỐI CAO cất lời với ông ấy.
_Đấy các MO đây cũng đã nói vậy thì ông xem thế nào đi…Tôi cũng cho những lời ấy đúng lắm. Cơ hội này có phải khi nào cũng đến đâu. Vừa là vì các con chúng ta, cũng là vì chúng ta.
_Tôi cũng hiểu ý mấy ông bà rồi. Tôi biết mình cần làm gì lúc này. Tôi sẽ thu xếp đi ngay. Mọi viêc ở đây xin để lại cho các ông bà vậy. _ LA HẦU lặng lẽ nói.
_Ông cứ yên lòng mà đi. Có gì tôi sẽ gọi thêm người đi cùng giúp sức cho ông. _ CHÚA TỂ TỐI CAO phấn trấn đáp lại.
_Không. Không cần làm vậy. Tôi với mấy người thân cận nữa là đủ rồi…Anh em họ vừa mới được chở về nhà giờ chẳng phải chiến tranh gì. Chẳng lẽ lại gọi họ đi làm cái việc riêng tư của mình sao.Như thế không được._ LA HẦU lớn tiếng phản đối ngay.
_Thôi thì đành thế vậy. Nhưng nếu anh em họ cũng muốn giúp ông thì sao đây ?
CHÚA TỂ TỐI CAOnói thế nhưng bạn của ông cũng không đổi ý. Ông ấy còn chào mọi người ngay lúc ấy để ra về sửa soạn bị cho buổi lên đường ngay chiều hôm. Mọi người ở lại chỉ còn biết nhìn nhau lắc đầu thương cho cảnh thân già không được nghỉ ngơi mà phải lăn lộn tìm con như ông ấy. La Hầu lúc này mới thể hiện hết con người ông vừa là một ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU trung kiên vừa là một người cha như bao người cha khác. Mi nương khi tỉnh hẳn nghe tin cha của BA ĐÔN bởi những cố gắng minh chứng cho việc chàng còn sống của nàng đã cất công đi tìm con ngay. Quả thật nàng rất mừng vui. Nước mắt chứa chan mà mặt nàng thì tươi tắn rạng rỡ. Dẫu sau đó hai chị em May May và Mi Na có kể lại ý của ba CHỦ TẾ rằng họ cũng không chắc hoàn toàn đâu. Nhưng nàng vẫn một mực tin tưởng mà nói.
_Em biết chắc hơn ai hết đấy là sự thật hiển nhiên,mọi người ạ. BA ĐÔN…một khi chàng đã lên tiếng với em thì đó luôn là điều may mắn. Trước nay đều vậy, đất trời đã ban cho bọn em một khoảng thế gian hạch phúc thì ắt chàng sẽ làm tới cùng để gìn giữ nó. Chàng không buông xuôi dễ dàng như mọi người nghĩ. Em cũng phải thế.
|
12 Tiếng Gọi Con Tim Từ dạo ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU của TRÂU VÀNG lên đường trở lại miền cửa sông nơi cách đây không lâu là măṭ trận để tìm kiếm BA ĐÔN. Tính đã nửa tuần trăng mà ở CHẠ LỚN vẫn không thấy chút hồi âm nào. Thật tình những người trong cuộc đúng hơn là ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦUđã cậy nhờ CHÚA TỂ TỐI CAO không cho đông đảo mọi người trong bộ lạc biết chuyện này. Ba Chủ Tế cũng quyết định giữ im lặng khi bàn riêng với nhau trong ngôi nhà sàn chính của KHU Nhà Lớn sau lúc mọi người ra về. Sớm hôm sau họ quay trở lại ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU ngay mà không nán lại chờ tin thêm dù chỉ một ngày nữa. Đáng lẽ cô gái bé nhỏ Mi Na cũng cần theo các MO lên núi Trâu Vàng tiếp tục hầu lễ như mọi bận. Nhưng lần này họ châm trước cho nàng ở lại đây an ủi và đỡ đần Mi Nương dễ dàng vượt qua chuỗi ngày căng thẳng phía trước. Sự lo lắng của các bà quả không sai. Trông bề ngoài Mi Nương vẫn vậy trông rất ổn,vẫn thật tươi tắn đẹp đẽ vô ngần. Nàng vẫn hoạt bát như xưa thậm trí còn có phần sôi nổi hơn. Tay nàng không chút nào ngơi nghỉ hết từ việc này đến việc khác. Đến nỗi Mi Na bị chị gái kéo đến các buổi làm chung của chị em CHẠ LỚN không sót hôm nào. Hai chị em thường ở đó từ lúc mặt trời còn chưa mọc đến khi mặt trời lặn . Các chị em nhìn vào phải thốt lên. _MỴ NƯA MI NƯƠNG và cô MI NA đến làm giúp mà còn siêng năng chăm chỉ hơn chúng tôi nữa. _Chị em đừng nói vậy...Dạo này bọn ta rảnh rỗi và thấy mọi người thật là vui nên đi theo. Nếu không ở nhà ta cũng chẳng không biết làm gì nữa. Với lại trong này thật dễ chịu, chị em có thấy vậy không nhỉ? Có khi Mi Nương ngưởng khuôn mặt thanh thản lên và nhẹ nhàng đáp lại như thế. Hay đơn giản nàng chỉ mỉn cười không nói gì,hai tay vẫn thoăn thoắt với việc nào đó. Thường thì hai nàng cùng chị em kéo nhau vào rừng hái nấm hay măng rồi đào những loại củ hoặc rễ mang về. Và rừng già bao giờ cũng thâm u với tiếng gầm gào của dã thú văng vẳng đó đây. Bởi vậy đám đàn bà con gái phải đi cùng nhau mới yên bụng. Cũng may thú dữ ẩn mình rất kĩ sau những tán lá bụi cỏ rậm rạp,bước đi thật nhẹ nhành và luôn lẩn tránh nếu chúng thấy có nhiều người. Vậy nên là đi vào sâu trong rừng thì kéo nhhau đi càng đông càng tốt. Mà thế lại vui,mọi người vừa làm vừa trò chuyện làm náo động một góc rừng. Như bữa nay chị em đang nhặt nấm rơm và nấm tai mèo trên những thân cây mục trong một khoảnh rừng có những cây to dây leo giăng đầy. Mỗi người có một cái giỏ tre đeo ngang hông hay cái gùi khoát trên lưng. Bao giờ cũng vậy,khi mặt trời bắt đầu lặn xuống ẩn đằng sau những đỉnh nhấp nhô của dãy Trâu Nằm xa xa,họ lại chuẩn bị ra về. Lúc ấy chị em Mi Nương,Mi Na lại đem hết những gì mình vừa kiếm được cho lại mọi người. Mới đầu thấy hai cô làm thế họ còn ngại xua tay rối rít,bảo. _ Chúng tôi không nhận đâu. Chỗ ấy là do hai người hái suốt từ sáng đến giờ còn gì. _ Mọi người hãy nhận lấy cho bọn ta. Những cái này ở nhà ta hãy còn rất nhiều có mang về cũng chẳng dùng đến. Bọn ta vốn kiếm chúng cho vui thôi trong khi mọi người mới thật sự cần nó. Coi như là bọn ta cho các cháu nhỏ ở nhà đi mà. Mi Nương toàn nói vậy và cứ nằng nặc đòi họ cầm lấy. Thế là các chị ấy chẳng có cách nào đành nhận vậy. Về sau mọi việc thành quen chẳng ai từ chối làm gì cho mất công. Cũng có khi họ không vào rừng mà ở ngay trong chạ làm những việc lặt vặn như chỉ cho nhau các kiểu thêu thùa.
Dạo này trong chạ đâu đâu cũng rộn rịp cảnh kim chỉ,khâu may. Đó là bởi cánh đàn ông được thưởng những tấm vải sau cuộc chiến vừa qua. Hoặc đây đó lại có nhà rục rịch cho các đám cưới hỏi. Dầu sao đây cũng đang là mùa xuân,mùa của chồi xanh lộc biếc mùa của lứa đôi. Cũng thêm chiến tranh vừa mới qua đi. Còn gì tốt hơn để xua đuổi không khí đau buồn vẫn còn lẩn khuất đâu đây bằng những đám cưới. Sự sinh sôi sẽ phần nào bù đắp cho mất mát. Và trong lời nói qua lại của chị em nhiều lúc đang từ đẩu đâu cũng quay về chuyện cỗ cưới,rước dâu hay những đôi vợ chồng mới cưới. Bất chợt họ nhớ ra ở đấy có mặt của Mi Nương. Vậy là tự dưng không ai bảo ai cũng lản nhanh sang chuyện khác hay bí quá thì im lặng. Những lúc như thế Mi Na hay chị May May nếu có đi cùng cũng len lén ngó mặt nàng xem có sao không. Và khi nào cũng thấy một vẻ như không mấy suy nghĩ gì lắm. Đôi khi dường như thấy vì mình mà xung quanh đang vui vẻ bỗng trầm hẳn đi.Thì chính Mi Nương cất tiếng. _Ơ kìa, chị em sao lại như vậy ?... Câu chuyện đang rất rộn rã kia mà, làm ta phải chăm chú lắng nghe từ nãy mà giờ lại ngừng lại. _Ờ thì tại, mà thôi thế tôi kể tiếp nhé…. Các chị cũng vội lên tiếng chí chóe làm mọi việc lại rôm rả y như cũ vậy. Nhưng rồi các chị ấy dần dà cũng nhận ra rằng Mi Nương có gì đó rất khó nói chỉ có thể gọi là không như lúc thường cho lắm. Một buổi trưa khi cánh chị em đến khoảng sân chung cạnh kho lúa của bộ lạc sớm hơn hai nàng. Họ ngồi dưới gốc cây vừa mang những tấm vải nhỏ đã được thêu sẵn hoa văn lên đó ra chỉ cho nhau xem cách làm vừa đợi hai nàng đến. Trong khi đợi họ nói chuyện bâng quơ và rồi Mi Na đến trước. Hóa ra Mi Nương đợi May May để cùng đi nên đến hơi muộn một chút. Và rồi một chị bảo Mi Na. _Bọn chị hỏi nhỏ em câu này nhé. Em lúc nào cũng ở cạnh MỴ NƯA Mi Nương như hình với bóng có thấy cô ấy sao sao đó không? _Các chị bảo gì cơ ạ ? Sao sao…ấy là sao sao gì cơ ?_Mi Na bị hỏi bất ngờ quá cũng ngơ ngác hỏi lại. _À thì…là tại bọn này cứ hay để ý nên mới vậy. Mấy bữa nay chúng ta làm lụng với nhau cũng nhiều mà. Thật tình nhìn thoáng qua thì MỴ NƯA ấy xem như không có chuyện gì. Nhưng nhiều lúc trông MỴ NƯA đờ đờ đẫn đẫn rất là lạ. Có lúc lại còn thấy MỴ NƯA lẩm bẩm một mình nữa. Hơn hết là đến tầm chiều khi mặt trời sắp lặn ấy. Là chị của em lại…Nói sao nhỉ? _Là như đang ngóng đợi cái gì ghê gớm lắm đấy chứ còn sao nữa. Cái chị này sao ăn nói lủng củng thế. Tôi toàn thấy mấy lúc đó MỴ NƯA Mi Nương cứ ngẩn ra nhìn về hướng cổng CHẠ, thế không giống chờ đợi thì còn là gì . Hai chị trong cánh đàn bà ở CHẠ LỚN thay nhau nói cho Mi Na hiểu ý của họ. Nghe xong thì Mi Na cũng rõ mấy người này thắc mắc cái gì rồi. Nhưng nàng lại bối rối chẳng biết nói thế nào bây giờ. Thế mà các chị em lại đang vậy quanh còn nhìn chằm chằm vào Mi Na như giục nàng phải nói cái gì đấy. Mãi rồi Mi Na đành ngập ngừng. _Không đâu mà các chị…chị Mi Nương vẫn thế thôi. Chắc, chắc tại chị ấy vẫn còn buồn chuyện anh Ba… _Thôi MI Na ngại thì cũng chẳng cần nói đâu. Bọn này chỉ là thấy lo lo cho MỴ NƯA nên mới hỏi nhiều đấy mà. Mi Na đang nói thì bị một chị chen vào với giọng nói vừa hớt hải vừa nháy mắt cho xung quanh. Mọi người tức thì quay ra thì thấy từ đằng xa Mi Nương và May May đang đi tới. Thế là cánh đàn bà con gái không ai bảo ai đều vờ như đang say sưa với mấy mẫu thêu lắm. Khi hai người đến mọi người tỏ ra vui vẻ như thường. Mi Nương chẳng hay mới khi nãy ở đây còn bàn tán xôn sao vì nàng. Nhưng Mi Na,cô em gái nhỏ của nàng thì lại suy nghĩ rất nhiều. Chốc chốc nàng lại khẽ nhìn chị mình một cái và trong lòng lại thấy cồn lên khó chịu vô cùng. Hơn ai hết nàng và chị May May là hai người thấu hiểu suy nghĩ trong lòng của Mi Nương vào lúc này. Bây giờ quả thực chị gái nàng đang ngày mong đêm ngóng đến mòn mỏi chút tin mỏng manh của anh BA ĐÔN từ nơi xa lắc mà ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU tới. Đúng thế và mỗi buổi sáng khi mặt trời lên là chị ấy bắt đầu ngóng đợi với vẻ mặt vui tươi đầy hi vọng. Để chiều về khi dần dần tắt nắng,niềm tin chở thành thất vọng,Mi Nương lại dơi vào ủ rột. Tuy rằng nàng ấy cố tre giấu nỗi lo sợ càng lúc càng lớn lên ấy với ngay chính nàng và chị May May. Nhưng MI NA vẫn nhận ra nó qua nét buồn man mát trên khuôn mặt gượng cười của chị mình. Rồi ngay tối hôm đó khi các chị em đang chơi sau một ngày làm lụng vất vả. Nơi họ ngồi là trên bờ cỏ ven hồ nước trong khí trời se lạnh. Đang lúc ấy có một tốp trai tráng đi đến xin ngồi cùng cho vui. Ở đấy vừa có hầu hết người quen trong chạ lại có hai chàng trai lạ mặt có lẽ ở nơi khác về. Hai nhóm trò chuyện với nhau.Một chị tiện miệng hỏi luôn. _Tôi nhìn cái khăn đội đầu của cậu ý. Nó thêu đẹp ra phết,các chị nhỉ ? Mà tôi trông cái hình lượn rồi lại soắn trên đấy có vẻ quen quen. Nó giống như kiểu mấy bà mấy chị ở CHẠ Ke thường thêu thì phải. Có lần tôi đã xem tận mắt một già ngồi thêu cái hệt thế này này. _À thì…vâng. Đúng rồi đấy ạ. Nó là do mẹ tôi thêu cho đấy. Mà đúng là nhà tôi ở CHẠ Ke thật như chị nói đấy. Cậu trai đang đeo cái khăn đó vừa gãi đầu gãi tay vừa cười toe toét sung sướng đáp lại. Một chị lại hỏi tiếp. _Thế ra nhà cậu tận dưới ấy cơ à. Kể cũng xa thật từ đó đến ranh giới phía nam của bộ lạc mình chỉ chưa đầy hai buổi đi đường. Thế đây là lần đầu cậu lên CHẠ LỚN à ? _Không,không phải vậy. Đây là lần thứ hai rồi. Lần đầu là cùng với các anh em từ chiến trường trở về chứ đâu._ Anh chàng còn lại vui vẻ đáp. _Thế là vừa mới vất vả trở về nhà sau bao ngày gian khổ ở chiến trường chưa lâu mà hai người lại trèo đèo lội suối quay lại đây cơ à ? Cậu có việc gì gấp thế hay ở đây có cô bé làm cậu ở nhà không yên à. Một chị nói giọng trêu trêu làm cánh con gái ngồi cạnh cười rung rinh,khung cảnh thật là vui vẻ. Nhưng hai chàng kia một thì ngượng đến đỏ mặt một vội phân bua. _Các chị ơi, các chị lầm to mất rồi. Như tôi thì một lách hai con với bà bầu ở nhà đã sợ méo mặt lên. Còn cậu chàng này thì cũng bị một em ở nhà trói cổ rồi chớ có loe hoe gì để em giận là toi cơm luôn. Còn cái việc tại sao chúng tôi phải hớt hải lên đây cũng là bởi ở đây có khoai ngon quá xá đấy. Đầu đuôi thế này…Dạo trước anh bạn đây đã mời chúng tôi mấy miếng khoai sọ rồi còn cho một ít về làm quà nữa. Mà ở nhà ai cũng tấm tắc khen ngon. Biết trên này còn nhiều, hai anhem làm một chuyến mang một mớ đồ làm xương, sừng lên đỏi lấy khoai đấy. Chuyện là vậy… _Ra thế ừ thì khoai sọ chỗ chúng tôi trồng vừa thơm vừa bở là đúng rồi. Mà chỗ các anh có đồ xương sừng ấy à. Thế có lược hay trâm cài gì không nhỉ ? Mà anh đổi cho nhà anh nào ở đây đấy. Để tôi còn đến kiếm một ít về dùng. Tôi là tôi có con gà đây cứ nói trước thế nhé. _ Một chị hô to. _Có mấy thứ đó đấy. Chị em ở đây nếu tiện thì sang nhà tôi lấy còn không thì phiên chợ sắp tới rồi. Chị ra chợ là xong. Mà nhớ là mang gà theo đấy. _ Một anh mà chị em biết là ở gần đây lên tiếng. _Thật ra chuyện chúng tôi quay lại đây gặp chị em nhanh thế này cũng đâu bất ngờ bằng việc chúng tôi thấy ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU ngay tại CHẠ Kẻ của mình. Ông ấy còn ở lại đó nữa ít ra cho đến khi chúng tôi rời chạ. _ Anh chàng trẻ tuổi kể lể. _Vậy sao, cái đó thì đúng là bọn này chẳng biết đấy. Thì mấy bữa trước có nghe ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU và vài anh em hầu cận đi khỏi CHẠ LỚN đây nhưng không rõ đi đâu. Mà có thể ông ấy thay mặt CHÚA TỂ TỐI CAO đi xem tình cảnh mấy chạ trong bộ lạc ta bị chiến tranh tàn phá thế nào. Đúng rồi chắc vậy thì ông ấy mới cất công đi thế chứ, phải không mọi người ? Đấy là lời nói đầy vẻ băn khoăn của một anh người CHẠ LỚN và xung quanh nghe xong cũng gật gù đồng ý. _Thế nhưng cái vùng của hai cậu này có nằm trong số ấy đâu. Cứ cho là ông ấy đi ngang qua đi thì ở lại đó làm gì nhỉ ? _ Một chị tò mò cất tiếng hỏi. Lúc đó ba người nhóm Mi Nương chỉ ngồi nghe lơ lãng. Đến khi xung quanh trò chuyện mà nhắc đến ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU thì họ mà hơn hết là Mi Nương lắng tai nghe từng lời một. Còn khuôn mặt đang thanh thản của nàng bỗng lộ vẻ vui sướng xen lẫn bồn chồn. Hai người còn lại cũng hiểu là Mi Nương đang nghĩ gì. Hẳn là ng rằng sự việc đó liên quan đến BA ĐÔN rồi. Đến họ cũng sốt ruột thay cho nàng định hỏi luôn cho rõ. Nhưng anh kia đã lên tiếng trả lời và chính Mi Nương lại ra dấu cho họ im lặng. _Thật ra chúng tôi nào phải GIÀ CHẠ, cũng chẳng rõ là ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU đi đến vùng tôi làm gì nữa. Nhưng mà ông ấy phải ở lại đấy thì là...Chuyện cũng chả hay ho gì mà kể nhưng đúng là dính dáng đến cuộc chiến vừa rồi đấy. Chiến tranh kết thúc thì chạ tôi lại xảy ra chuyện hai nhánh lớn trong tộc của tôi vu cho nhau là đi nịnh bợ,giúp đỡ Rắn Chín Đầu. Mà chứng cớ họ lôi ra rất chi là vu vơ. Thế mà thành lớn chuyện suýt đánh nhau to. May ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU đến nơi biết chuyện hỏi rõ ngọn ngành rồi đứng ra hòa giải. Đến khi bọn tôi đi chuyện cũng êm xuôi rồi,thế mới dám để mọi người ở nhà mà lên đây chứ. _Chuyện chỗ hai cậu rắc rối nhỉ ? Nhưng ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU đến là phải thế chứ. Ai khác thì không nói, ông ấy đã đứng ra thì xung quanh phải nể rồi. Đúng là may cho chạ hai cậu thật. Ông ấy lúc nào cũng là vì bộ lạc này trên hết. Chính ông ấy vừa trải qua mất mát lớn thế cơ mà. Một anh người CHẠ LỚN khác trầm ngâm đáp lại. Nhưng những lời lẽ ấy lại khiến Mi Nương mặt mày trở lên trắng bệch. Nàng vụt đứng dậy,dương đôi mắt thất thần nhìn anh ta rồi nhìn hai chàng trai xa lạ. Xung quanh ai nấy đều ngơ ngác vì thái độ lạ lùng của nàng đến Mi Na và May May cũng chỉ biết đứng lên theo. Trong một thoáng dường như nhận ra mình đang làm mọi người sững sờ,Mi Nương cố gắng mở miệng nói vài câu ngắn ngủi. _ Xin lỗi…mọi người ở lại vui vẻ nhé. Ta chợt thấy lạnh quá nên về trước. Chào…chào mọi người… Thế rồi Mi Nương vội vã leo lên phía trên một chốc đã xa hẳn bãi cỏ ven hồ ấy. May May và Mi Na chỉ biết hấp tấp đuổi theo và bắt kịp nàng. Nhưng rồi ba người lại im lặng suốt quãng đường về nhà vì họ thấy có vẻ nàng muốn thế. Tối ấy Mi Nương nhanh chóng thay đồ và đi ngủ sớm. Nhưng thật ra trong đêm nàng trằn trọc mãi dù cố thở đều đều để Mi Na tưởng nàng đã ngủ say và yên lòng ngủ theo. Đến gần sáng thì nàng thấy tâm trí mình mơ màng trôi đi đâu đó. Mi Nương bỗng nhiên cảm thấy rất hạch phúc,mọi u sầu lúc trước biến mất. Cái cảm giác như nghẹt thở khi nghe thấy chút tin tức đầu tiên về hành trình củaĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU. Quả thật nàng những tưởng điều tốt lành đã đến khi ông dừng lại ở CHẠ KE nào đấy. Hẳn là nó hé lộ điều gì về chàng. Nơi chàng đang ở và dưỡng thương. Như trong khoảnh khắc hai bên giao cảm được với nhau chàng đã nói cho nàng hay. Vậy mà khi nàng nghe đến hết mọi lẽ thì là đó chỉ là một khoảng trống rỗng và tối tăm trong lòng. ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU vì vụ xích mích ở đó mà dừng lại. Và đã một quãng lâu rồi mà Người vẫn bị vướng vào đó chưa gỡ ra nổi. Vậy là Người đã gác lại việc tìm kiếm BA ĐÔN của nàng sao. Chính vì hiểu ra điều này mà nàng chẳng thể ở đó thêm lúc nào được nữa. Chỉ sợ rằng mình không kìm nén được mà òa khóc vì thất vọng quá chừng. Đến giờ khi suy nghĩ mãi tuy biết ở vị trí của ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU làm thế là đúng. Trách nhiệm của ông khiến ông làm vậy. Nhưng nàng vẫn buồn cho mình và BA ĐÔN. Chỉ một điều duy hơn hết khiến nàng nguôi ngoai là nàng vẫn còn hi vọng vào những ngày sau. Chắc ở CHẠ Kẻ mọi thứ đã đâu vào đấy và ông ĐẦU LA HẦU đang trên đường tìm kiếm BA ĐÔN thật rồi. Chỉ có điều chẳng biết cớ gì mà mấy bữa rồi những lần gặp gỡ giữa nàng và BA ĐÔN bị đứt đoạn. Đang vậy thì cái cảm giác bồng bềnh này lại đến. Nó giống hệt như trước lần nàng và chàng tìm được nhau trong giấc ngủ. Và từ trong màn sương khói mịt mùng Mi Nương dò dẫm bước đi chẳng theo phương hường nào,chỉ đơn giản là sự mách bảo của con tim. Rồi mợi thứ xung quanh dần hiện ra rõ ràng trước mắt nàng. Đôi chân nàng cũng cảm cảm nhận được cát mềm mịn màng bên dưới. Rồi mùi hăng hăng ngai ngái phả vào nàng,vị mặt nồng đọng trên môi nàng. Đây rồi cảnh tưởng quen thuộc nơi bãi biển đó. Bây giờ mây mù đã tan hẳn và nàng thấy mình đứng trước một mặt biển mênh mang xanh biếc với những con sóng từ đằng xa tiến vào bờ trắng xóa bọt biển. Nước biển ngập lên chân nàng mát lịm. Nàng xoay người quay lại đằng sau. Một bờ đá cao gồ ghề trên đó thấp thoáng một dặng dừa với những tán lá đang xì xào trong gió. Nàng cất tiếng gọi. _BA ĐÔN chàng ở đâu vậy ? Em đã đến rồi đây. Chàng hãy lên tiếng đi. Tiếng nói của nàng dội vào bờ đá vọng lại vỡ òa rồi mất hút. Không một tiếng đáp lại. Mi Nương cất tiếng gọi thêm một rồi hai lần nữa. Nhưng xung quanh vẫn chỉ toàn tiếng ào ạt của sóng xô bờ. Mi Nương đang chấp chới trong khung cảnh hoang vắng này. Chợt nàng nhận ra phía cuối bờ đá không phải là biển là một dải cát rất hẹp. Nàng lao ngay về hướng đó. Qủa thật bên kia còn một bãi biển nữa. Đúng hơn bãi biển này chưa kết thúc,ở đây nó chỉ bị chia ra là hai nửa mà thôi. Mi Nương đang rất mệt vì chạy,nàng đang cúi mình thở hồng hộc thì thấy một hình hài lẻ loi ngồi lặng lẽ trên cát. Khi nàng nhìn chằm chằm vào đó thì người ấy cũng quay ra nhìn nàng. Và Mi Nương sững sờ vì đó chính là BA ĐÔN. Nhưng sao lần này rất khác khi trước thân thể chàng chẳng còn vạm vỡ mà nay tiều tụy quá. Khuôn mặt chàng ngày nào còn tươi đẹp nay hốc hác,đôi mắt luôn rạng ngời niềm tin nay đã trũng sâu. Hết thảy toát lên một vẻ sầu não đau khổ. Khi ấy khóe mắt Mi Nương dưng dưng trào lệ. Nàng muốn băng đến ngay ôm lấy chàng. Mà tự dưng người nàng như hóa đá. Môi nàng mấp máy mà không thốt lên lời. Còn BA ĐÔN,chàng đã nhận ra nàng và ánh mắt chàng càng não nề hơn. Chàng cất tiếng yếu ớt. _Mi Nương...nàng sao thế...ta thảm hại lắm phải không ? Chính ta...ta cũng không ngờ mình lại thành ra thế này. Ta đã nghĩ tự mình có thể chống chọi lâu thêm nữa. Nhưng hóa ra không phải vậy, ta càng ngày càng yếu đi, muốn gặp nàng cũng khó khăn hơn. Đáng nhẽ...đáng nhẽ ta đừng làm ra mình quá anh hùng để bảo rằng mọi người cứ thư thả mà đến đón ta. Rằng mình sẽ đợi cho kì được mới thôi. Nhưng bây giờ ta thấy đuỗi sức quá rồi. Không biết ta có thể đến với nàng dù chỉ những lúc thế này hay không ? Mi Nương…Mi Nương ta quả thật rất tiếc. BA ĐÔN vừa dứt lời và Mi Nương đang cố bật lên tiếng tên anh thì trời đất bỗng quay cuồng. Mọi thứ xung quanh nàng trở lên nhòe nhoẹt. Thân thể và tâm trí nàng như bị lôi tuột đi khỏi chốn ấy. Và nàng bật giậy rồi chợt nhận ra đây là căn buồng của mình ở nhà. Vậy là nàng biết mình đã phải ra khỏi đó,rời xa BA ĐÔN mà chưa kịp nói lời nào. Trong lúc Mi Nương vừa nghĩ điều ấy vừa thở dồn dập thì Mi Na cũng bật giây theo. Cô bé lồm cồm lấy tay vuốt ngực chầm chậm cho chị gái vừa nhớn nhác. _Chị ơi chị sao thế ? Chị vừa mơ thấy điều đáng sợ ư ? _Không, không phải mà là BA ĐÔN._Mi Nương đáp lại nặng nhọc cùng tiếng thở. Mi Na nghe Mi Nương đáp thì nửa vui mừng cho chị gái nửa băn khoăn lắm vì trông nàng lúc đó rất đáng lo. Bởi thế Mi Na vừa rộn rã hỏi lại cho rõ nhưng đoạn cuối giọng cô bé rất lo lắng. _Anh BA ĐÔN. Thế, thế là hai anh chị lại được gặp nhau trong…trong giấc ngủ rồi này. Hôm qua chị còn bảo rất buồn vì mấy bữa rồi anh ấy không gọi chị mà. Bây giờ hai người lại thấy nhau, chị nên vui chứ…sao lại…Có gì không ổn sao chị, chị kể cho em với. _ÔI Mi Na. Chị sợ lắm, chị không biết phải làm sao bây giờ. Mãi mới gặp được chàng nhưng lần này trông chàng yếu lắm. Anh ấy nói anh ấy không đợi lâu được nữa. Chị, chị sợ rằng ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU sẽ chẳng kịp tìm thấy anh ấy mất. Hơn hết là có bao nhiêu điều bất ngờ có thể làm Người phải ngưng cuộc kiếm tìm lại. Như chuyện tối qua mình nghe được đấy. Chị rất lo Mi Na ơi._Mi Nương thổn thức. _Em…cái này thì em không biết nói thế nào nữa. Nhưng chị cố bình tĩnh lại đi chị. Từ từ rồi chúng ta nghĩ cách mà._ Mi Na cũng bối rối nói. Đang lúc ấy May May bước vào thấy có gì không bình thường liền xà xuống bên cạnh hỏi ngay. Mi Na vội vã kể lại sự tình. Vậy là May May ngồi đừ ra nhìn Mi nương thở dài một thoáng rồi thấy phải nói cái gì cho MỴ NƯA yên lòng. Chị ấy từ tốn bảo. _Hay để tôi đi ngay lên ĐỀN THỜ ĐỨNG ĐẦU nói cho các Chủ Tế chuyện này rồi nhờ họ báo tin với ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU nhé. Mình giục ông ấy mau mau lên đừng nấn ná ở đâu nữa. _Đúng đấy chị ạ. Như thế là chị em mình không phải thắc thỏm nữa._Mi Na tán thành nhiệt tình. _Được…À khoan, vậy cũng chưa chắc đã… Mi Nương kêu lên khi thấy May May toan đi thật. Chị hầu gái không đứng lên nữa nhưng lại nhìn nàng với ánh mắt dò hỏi. Ngay đến ánh mắt của Mi Na cũng y thế. Mi Nương đành dương to đôi mắt cố lấy sự mạnh mẽ để tỏ rõ quyết tâm của mình. Nàng nói chầm chậm. _Em phải tự mình đi tìm BA ĐÔN hai người đi cùng em nhé. Em nói thế này có lẽ hai người cho rằng em điên rồi. Nhưng không làm vậy có lẽ em điên thật mất. _Ôi Mi Nương ơi, MỴ NƯA liều lĩnh của tôi ơi. MỴ NƯA quả thật điên rồi, đúng là điên lắm rồi đấy. Mọi người mà nghe được cũng nghĩ thế và chẳng ai cho cô đi đâu. Cô hiểu không sao. Mà, mà có liều cho phép nữa thì đường từ đây ra đó xa xôi vất vả lắm lắm. Mà cô từ thủa bé đến giờ đã khi nào ra khỏi CHẠ LỚN, đi quá xa khỏi núi Trâu Nằm này đâu. Chị May May vừa hoảng hồn chồm chồm lên vừa la lối om xòm phản đối. Mi Na ngồi giữa thấy thế sợ đến bật khóc nức nở. Chị kia thấy mình chắc hơi quá rồi vội vàng bảo cô bé dịu đi không thì người dưới nhà nghe được sẽ kéo lên mất. Khi Mi Na cố nín thì chị ấy cũng đành im lặng nhưng vẫn nhìn Mi Nương chằm chằm. Trong lúc ấy Mi Nương lại lẳng lặng đi gói ghém ít váy áo vào cái khăn buộc lại cẩn thận và nói. _Chỉ có cách này là tốt hơn hết cho BA ĐÔN và cũng là cho em vào lúc này thôi. Thật ra ngay từ đầu em đã định thế này rồi. Nhưng chính anh ấy đã bảo không cần làm thế. Nhưng mọi thứ đã đổi thay, cơ hội sắp hết và anh ấy đang dần rời xa em. Nếu không đi ngay lúc này e sẽ muộn mất. Khi ấy sẽ là sự chia xa mãi mãi. Thậm trí là ngay trong mơ đi nữa bọn em cũng chẳng còn được gặp nhau. Nên là em, chính em phải nắm lấy cơ hội này. Em phải lên đường tìm anh ấy. Dù đường đi có khó khăn chừng nào em cũng mặc. Vì anh ấy đã tìm đến em chứ đâu phải ai khác để nói rằng mình còn sống. Và cũng chỉ có em mới biết rành rẽ cái khung cảnh ấy. Em tin rằng tin chắc là nếu được đến tận nơi em sẽ nhận ra nó ngay. Biết đâu chỉ có em đến thì anh ấy mới xuất hiện giống như trong những giấc ngủ. Nếu hai người lo ngại thì em không ép. Em sẽ đi dù chỉ có một mình mà thôi. Chị May May càng nghe rồi nhìn cái cảnh hai cô gái trẻ. Mi Nương thì bỏ áo sống vào bọc. Mi Na lại vừa thút thít khóc vừa lẽo đẽo theo chị nài nỉ nàng thay đổi. Ruột gan chị ta nóng hết lên. Cuối cùng chị ấy cũng phải chạy đến giằng lấy bọc khăn trên tay Mi Nương rồi rằn giọng nói. _Thôi được rồi, lúc nào tôi cũng chỉ mong thấy MỴ NƯA vui vẻ hạch phúc thôi. Đến nước này thì tôi dẫu biết là sai mà vẫn đành triều theo ý cô đấy. Cô đừng có gấp gáp lên làm tôi xoay không kịp đâu. _Chị May May, chị cũng đồng ý cho chị Mi Nương đi ư. Em sợ, em sợ lắm, nhỡ như…_Mi Na vẫn nháo nhác. _Thì cô đã nghe chị cô nói rồi đấy cản cô ấy cô ấy điên mất thì…_ Chị May May chán chường đáp lại. _ Xin lỗi hai chị em nhưng không còn cách nào khác mà. Vậy là hai người có đi cùng em, không, thôi hay là hai người đừng đi hơn hết là Mi Na. Thôi em ở lại đi. Đúng là đường xá xa xôi nhiều thứ khó lường lắm._Mi Nương giờ đã phấn chấn lên nói. _Không đâu, hoặc là chị không đi chứ chị mà đi thì em hơn hết định phải theo._Đến lượt Mi Na nói cứng. _Thôi hai người đừng đôi co nữa. Đã đi thì đi đông vẫn hơn, mà tôi đang tính nguyên đàn bà con gái chúng ta không biết đâu mà đi. Dù gì vẫn cần thêm đàn ông con trai dẫn đường rồi đỡ đần chứ._Chị May May phân bua. _Chị nói đúng, em cũng biết.Nhưng em không biết nhờ ai bây giờ.Nhỡ họ kể cho bố em và hơn hết quyết ngăn mình thì sao đây?_Mi Nương lo lắng. _Em nghĩ ra rồi. Hay mình rủ Cơ Tiêu đi cùng đi. Cậu ấy rất rõ đường vì mới từ đấy về mà. Và chị em mình dặn cậu ấy không nói với ai hết._Mi Na bất ngờ nói. _Đúng, đúng lắm. Chỉ còn cách này thôi. QUA Ơ LANG chắc là sẽ nghe lời chúng ta._Chị May May gật đầu mừng rỡ nói. Đến lúc này chính Mi Nương ngồi ngây ra. Vậy là ý nàng đưa ra dường như đã được bàn bạc kĩ. Rồi ba người tức tốc ra khỏi nhà kiếm Cơ Tiêu để nói chuyện này. Cậu Cơ Tiêu này suốt ngày đi khắp chỗ này chỗ kia cũng hơi khó tìm .
|
13
PA NU
Thật ra sáng ấy Cơ Tiêu đang ở trong xưởng đúc của CHẠ LỚN, cái nơi mà ngày thường chàng ta ít lui tới.Nhưng lần này thì khác Cơ Tiêu đến đấy vì có việc cực kì quan trọng khiến anh chàng đau đầu suốt nhiều ngày nay rồi. Cơ Tiêu đang được một anh thợ đúc đồng dẫn ra sau xưởng. Cái xưởng đúc này khá rộng và rất ầm ĩ làm Cơ Tiêu thấy nhức óc. Cơ Tiêu nhanh nhảu chào những người thợ mà cậu đi ngang qua với giọng lễ phép cần có dành cho những nghệ nhận tài ba của bộ lạc. Và cậu ta với anh thợ dẫn đường cố lách vào bên trong xưởng với ngổn ngang những khuôn đúc,thùng nước,các lò lửa. Những mớ đồ đồng mới làm xong vất la liệt dưới chân cùng phoi đồng hỏng hay treo lủng lẳng trên đinh móc. Ai ở đây cũng bận rộn luôn tay luôn chân và vừa ngưởng lên chào lại xong đã mải mốt quay lại với những việc đang làm giở giang ngay. Cơ Tiêu cảm giác như mình là người thừa ở đây và thấy tay chân luống cuống. Cơ Tiêu nghĩ nếu không phải gặp hỏi cho bằng được cái cậu Pa Nu thì hẳn đâu cần chui vào đây làm gì. Nhưng kể ra cậu Pa Nu này hôm nay ở đây còn hơn là ở trong lò gốm nào đó. Lúc ấy chàng ta chắc bực mình sốt ruột hơn vì sẽ phải mất công đi tìm thêm một thôi nữa. Cơ Tiêu đang nhăn mặt nghĩ vậy thì chàng ta đã đi ra một góc vắng vẻ. Ở đó chất đầy những khúc gỗ to những đống củi và cơ man nào là các túi chứa những thứ có lẽ là khoáng vật đầy ăm ắp. Và Pa Nu đang lúi húi ở trong đó. Bên cạnh cậu ta có chiếc khay với nhiều cái bát con bên trong xem chừng là những khoáng vật kia. Khi đó Pa Nu đang nhanh nhẹn nhúm ở mỗi bát một chút từng thứ bột ấy bỏ vào cái nồi gốm đặt trên lò lửa đang cháy hừng hực. Sau đấy cậu ta dùng môi múc cái thứ sền sệt,vàng óng,nóng hổi bốc khói từ trong nồi kia lên và chăm chú rót vào một cái hõm trên khuôn chẳng ra hình thù gì. Rồi cậu ta ngồi xổm luôn xuống cạnh nó mà ngắm ngía mãi,hết xoay qua trái lại xoay qua phải. Cuối cùng Pa Nu xem chừng thứ chất lỏng kia đã nguội bớt mới múc một gáo nước rội ào lên khuôn. Xong xuôi Pa Nu mắm môi lại từ từ gỡ cái cục đồng đã nguổi hẳn lên và nhìn nó bần thần. Vẻ mặt cậu ta lúc ấy không hiểu sao khiến Cơ Tiêu thấy nó ngu ngốc tợn. Chàng ta bỗng thấy tức vì tự dưng mình và ngay anh thợ bên cạnh. Hai bên đứng chơ ra chăm chú quan sát việc làm kì cục của Pa Nu làm gì không biết. Cơ Tiêu không nhịn được nữa vừa chống tay lên cằm và hùng hổ đi đến lớn tiếng hỏi hay mắng mỏ thì đúng hơn. _Pa Nu, cậu, cậu đây rồi. Có biết là tôi đã phải vất vả thế nào mới len qua một đống người để kiếm cái mặt cậu không hả ? Mà cậu đang làm cái gì thế không này…Tưởng ở trong xưởng đúc thì phải đúc được cái gì ra hồn chứ. Đằng này trông kìa,chẳng khác gì con gái chơi đồ hàng. Trong khi ngoài kia các anh ấy bận tối mắt tối mũi thì chẳng giúp một tay vào. _Ơ là cậu sao Cơ Tiêu ? Mình mới học bập bõm thôi chưa thạo mấy nên...Mà lạ, lạ quá mình chưa thấy cậu đến đây bao giờ. Cậu có việc gì cần sao ? Pa Nu dường như nãy giờ chỉ mải mê vào lò nung của mình chợt nhiên nghe thấy giọng ai đó mới giật mình quay ra Cậu rất ngỡ ngàng bởi đấy là Cơ Tiêu. Và Pa Nu vừa đưa tay lên quệt mồ hôi trên khuôn mặt lem nhem của mình vừa hấp tấp đáp lời. Lúc này Cơ Tiêu đã đứng ngay cạnh cậu ta và tiện tay cầm luôn cái thứ mà Pa Nu vừa làm xong lên ngắm ngía rồi nói. _Đương nhiên là tôi có việc hẳn hỏi mới tìm đến đây rồi. Chứ ai như cậu đi làm những cái không đâu làm gì. Như cái này này,nói thật nhé tôi chẳng hình dung nó ra cái quái gì nữa. Thà cậu dành thời gian thừa thãi của mình đi bổ mấy khúc gỗ kia thành củi còn hơn. Tôi nói thế phải chứ anh nhỉ ? _Mình....mình Pa Nu rõ ràng đang bị Cơ Tiêu mắng cho xơi xơi mà chỉ ấp úng chẳng nói đỡ được câu nào.Đang thế thì anh thợ dẫn Cơ Tiêu vào khi nãy bước đến cho hai người cất tiếng dàn hòa. _QUA Ơ LAN Cơ Tiêu xem ra hiểu lầm cậu Pa Nu này rồi đấy. Cái trò mà QUA Ơ LAN tưởng là chơi đồ hàng của con gái thật ra được việc lắm. Nhờ cái cậu Pa Nu hay mò mẫm linh tinh này mà xưởng đúc chúng tôi đã tìm ra được những hai cách phối chế mới lạ cơ đấy. Hề, hề. Chính tôi đây thi thoảng cũng thử, nhưng hình như số không may chẳng tìm ra thứ gì hết. Mà Pa Nu cái lần này thế nào đấy ? _Không được rồi anh ơi. Chẳng khác kiểu mình vẫn làm là mấy, có lẽ còn tồi hơn. Xin lỗi...vì đã làm mọi người phí công ng chờ. _ Pa Nu đáp bằng giọng tiu ngỉu còn cái mặt thì buồn bã. _Thế à, mà thôi có gì đâu mà cậu phải ỉu xìu như vậy. Thì là chúng tôi cứ mong chờ thế thôi, không được cũng có mất mát gì đâu. Còn nhiều lần sau nữa mà. Nhưng cậu đừng có chán nản bỏ cuộc đấy nhé. Anh kia bình thản nói thế với Pa Nu chỉ có đoạn cuối hơi gằn giọng nhưng là kiểu bông đùa. Xong anh ấy còn chìa tay hỏi xin cục đồng mà Cơ Tiêu đang cầm nữa. Trong khi chàng Cơ Tiêu này đang há hốc mồm vì sửng sốt trước lời giải thích mọi việc của anh thợ thì anh ấy nói luôn. _Thôi để tôi mang cục này ra cho bác ĐẦU LÃNH của xưởng này xem. Còn hai anh bạn ở lại đây có gì cứ từ từ hỏi nhau nhé. _Vâng, vâng._ Hai chàng trai trẻ đồng thanh lên tiếng. Sau khi anh ấy đi khuất rồi.Pa Nu lẫn Cơ Tiêu đều đứng ngây ra một lúc. Rồi Pa Nu cũng chẳng ngờ mình lại là người lên tiếng trước. _Vậy, vậy là cậu đến tìm mình để hỏi điều gì ? _À. Ừ.Chính cậu chứ ai vào đây nữa. Tôi có cái này muốn hỏi cậu đây. Cậu nhìn cái này xem thử đi đã này. Cơ Tiêu như vẫn còn nghĩ ngợi lẩn thẩn gì nữa giờ mới sực tỉnh.Chàng ta vội đáp và đưa cho bạn một vật được quấn trong mảnh vải nhỏ tầm gang tay.Pa Nu giở vải ra nhìn nó ngỡ ngàng một thoáng rồi bảo. _Đây là một mũi tên dài mà. À hình như không đúng. Nó...chính là một mũi tiêu.Và nó tinh xảo thật này, mình phải công nhận là thế. Nhưng cậu đưa nó cho mình để làm gì? Nếu mà cậu muốn mình làm theo nó thì mình không làm được đâu. Cậu phải nhờ thợ chính trong xưởng thôi. _Cái ấy thì tôi biết quá rồi, cần cậu dạy nữa chắc. Nhưng tôi không định làm nó, cậu hiểu không. Cơ Tiêu nóng nảy đáp lại làm Pa Nu đâm tò mò mới lên tiếng định hỏi rõ hơn. _Thế hay là cậu... _Pa Nu, cậu thôi đoán mò đi được không hả trời. Tôi nói luôn, đây là cần hỏi xem cậu có nhớ một anh thợ làm ở xưởng này độ hơn hai mùa lúa về trước. Mà bây giờ anh ta về quê chăm nom cha già rồi không ? Mọi người ở đây bảo anh ta có đeo một vật gần giống thế này mà bé hơn trên cổ thì phải. Mà anh ta thân với cậu ra phết, nào cậu nhớ ra chưa. Cơ Tiêu có lẽ sốt ruột lắm hay sao đó mà càng nổi cáu với Pa Nu hơn.Còn Pa Nu thấy thế đâm lo lắng.Cậu se sẽ đáp lại mong anh bạn bớt nóng đi . _Hình như....đấy là anh Non thì phải. Đúng là anh ấy có đeo một mũi tiêu nhỏ trên cổ. Thế cậu hỏi mình về anh Non cái gì ? Từ hồi anh ấy về nhà đến giờ bọn mình chưa gặp lại hay trao dổi được gì với nhau. _Ờ thì mình muốn hỏi xem nhà anh ta ở đâu. Anh em ở đây bảo cậu đã từng đến nhà anh ta chơi rồi đúng chứ hả ? _Cơ Tiêu đáp. _Đúng. Mà anh ấy từ xa đến đây học nghề thôi, chứ nhà anh ấy thì ở tận mãi về phía nam gần biển. Chỗ ấy còn xa hơn chỗ chiến trường cậu và mình đến nữa. Hồi đó cha mình có việc đến chạ của anh ấy và mình đi theo, thế là ghé nhà anh ấy luôn. Vậy đấy._Pa Nu nhẹ nhàng nói. _Thế cậu có nhớ chính xác nó ở đâu và vẽ lại lên mảnh vải này luôn cho mình được không ? Nói thật mình có việc cực kì quan trọng, phải gặp bằng được anh ta mới xong._Cơ Tiêu nói và chìa luôn mảnh vải ra. _Mình ,có thể vẽ được. Nhưng cậu có chắc chắn phải đến tận đó không. Xem chừng cậu định đi ngay rồi, mình thấy thế không nên đâu. Có cần gì thì cậu nhờ xưởng ở đây làm là được mà. Nếu không thì đợi thêm một chặp nữa hãy đi. Lúc này đường ra đấy khó khăn lắm._Pa Nu sẽ sàng khuyên bạn. _Cậu,làm như cậu vừa từ đấy về mà nói được đường xá nó ra làm sao. Theo tôi thì thôi đi, cậu chả biết cái gì thì đừng nói. Đây là việc liên quan đến anh BA ĐÔN thì cậu bảo có đợi được không. Thật ra nó liên quan đến mình nữa. Mình muốn báo thù,muốn tìm ra chủ của mũi tiêu chết tiệt này. Chính nó đã suýt lấy mạng mình và làm anh ấy bị mất tích đến lúc này. Vậy mà cậu còn khen nó tinh với lại chả xảo.Đây chỉ muốn đập bẹp nó ra cho hả. Pa Nu không ngờ anh bạn của mình lại hầm hầm lên còn dữ dội hơn trước. Cậu định trình bày ra lẽ nhưng rồi cũng bàng hoàng khi nghe nhắc đến người anh họ BA ĐÔN. Pa Nu nhìn chằm chằm vào mũi tiêu mà run run bảo . _Thì là mình nghe cha mình bảo như thế mà. Nhưng cậu bảo...bảo sao cơ ? Cái mũi tiêu này đã...Chính là nó sao...Không. Mình không tin được...mà ý cậu là có thể anh Non đã làm ra nó sao...không ...không thể có chuyện ấy đâu. _Chính là thứ chết tiệt này đây. Mình nói dối cậu làm gì chứ. Mà nhà cậu đúng là...Việc không thể hiểu ở đây là tại sao ĐẦU LÃNH ĐỨNG ĐẦU LA HẦU, bác cậu ấy. Ông ấy lại có thể vì chuyện của người ngoài trước rồi mới đến việc của mình được. Nếu là tôi thì, giá tôi được đi cùng thì... Cơ Tiêu nói giọng đầy thất vọng đến lúc đó Pa Nu mới ngờ ngợ hiểu ra. _Cậu đang nói việc bác mình trên đường đi tìm đưa anh BA ĐÔN về rồi vì chuyện ở CHẠ Kẻ mà dừng lại ư ? Thế thì cậu trách sai bác ấy rồi. Cha mình bảo bác ấy làm thế là đúng. Nếu không đã khiến nhiều người bị đổ máu oan uổng. Với lại bác ấy không bỏ bê việc của anh BA ĐÔN đâu…Tuy bác ấy phải ở lại đó nhưng đã phái gần hết anh em đi cùng tiếp tục lên đường. Mà giờ xong việc một cái là bác ấy đuổi theo họ luôn rồi. Mình biết vậy bởi có người trong đoàn báo về cho cha mình mọi chuyện để ông yên lòng. Cha với mình cũng sốt ruột lắm nhưng anh em họ làm hết sức rồi mà. _Cậu, đúng là tôi không ngờ đấy. Cậu cũng biết việc chị Mi Nương nhà tôi khăng khăng nói anh BA ĐÔN còn sống và bác cậu đang tìm anh ấy cơ đấy. Mà còn rõ hơn tôi nữa, tự nhiên tôi thấy mình kém thật. Nhưng như thế ít ra tôi cũng yên lòng được một chút rồi. Lần đầu tiên Cơ Tiêu tỏ ra vui vẻ thoải mái đáp lại Pa Nu khiến cậu ấy cũng thấy mừng lắm. Hai bên đang nói cười với nhau thì chợt như có tiếng con gái láo nháo bên ngoài. Hai anh chàng quay ngoắt ra thì thấy đó chính là chị gái của Cơ Tiêu. Đi cùng Mi Nương còn có Mi Na và May May. Cơ Tiêu và Pa Nu đều rất ngạc nhiên không hiểu họ đến chỗ này làm gì. Nhưng hai anh chàng đều nhanh nhảu chào trước đã. Còn ba người con gái dường như bất ngờ và e ngại vì có Pa Nu ở đó. Nhưng rồi chị hầu gái May May cũng cất tiếng đáp lại. _QUA Ơ LAN Cơ Tiêu hóa ra cậu ở đây làm MỴ NƯA Mi Nương tìm mãi. Mà cậu, cậu Pa Nu cũng ở đây à. Cậu cho chúng tôi nói cái này riêng với cậu Cơ Tiêu nhé. Nói xong chị ta vụt đến kéo tay Cơ Tiêu xồng xộc lôi về chỗ hai chị em Mi Nương đang đứng. Cơ Tiêu rõ ràng bỗng trở lên ngây ngô chẳng hiểu cái gì đang xảy ra. Pa Nu cũng vậy. Tuy thế cậu ấy tự biết lùi lại phía sau xa hơn hết có thể và bắt đầu quay lại với cái lò nung. Pa Nu không quên cầm luôn mũi tiêu của Cơ Tiêu mang đến giấu đi không để cho mấy người con gái kia kịp nhìn thấy. Cậu ấy sợ nhỡ đâu họ lại hỏi han gì hay nghĩ đến BA ĐÔN thì nguy. Và có lẽ do ở khá xa chỗ những người đứng,thêm phần cậu gắng không chú ý đến cuộc chuyện trò của họ. Nên đúng là Pa Nu chẳng nghe thấy gì. Một lúc lâu sau chắc là đã nói xong nên bốn người đâm ra im lặng. Họ chuẩn bị đi khỏi cũng nên,cậu đã nghĩ thế và đang định chào họ. Đột nhiên Cơ Tiêu hăm hở đi đến chỗ cậu trong khi ba người con gái lại nhìn cậu với ánh mắt hồi hộp căng thẳng sao đấy. Pa Nu còn đang băn khoăn lắm thì Cơ Tiêu đã lên tiếng nhưng lại cố hạ giọng cho nhỏ hơn hết. _Pa Nu, anh bạn của tôi này. Trước tiên cậu nghe thì nghe nhưng cấm không được kể lại với người khác đâu đấy. Chị Mi Nương của mình bảo họ định lên đường tìm anh BA ĐÔN và bảo tôi đi cùng. Thật ra là cần tôi dẫn đường và dĩ nhiên là tôi đồng ý rồi. Tôi cần giúp chị mình chứ, cậu thấy có phải không nào ? _Cậu,cậu bảo sao cơ, ba người ấy định đến tận vùng giáp ranh với Rắn Chín Đầu sao ? Nguy…nguy hiểm khó khăn lắm, cậu biết thế mà. Cậu đáng ra cần khuyên chị Mi nương đừng đi chứ. Mình...mình nghĩ như vậy mới phải đấy...._Pa Nu hoảng hốt kêu lên nhưng vẫn nhớ kìm giọng lại. _Thôi đi, tôi biết ngay mà. Lúc nào cậu cũng là kẻ nhát gan. Lần trước chẳng phải đến cậu cũng bò được đến đó sao. Vậy các chị của mình có khi còn giỏi giang hơn cậu. Với lại còn cánh đàn ông con trai như chúng ta nữa thì lo cái gì. Đằng nào thì ngay từ đầu mình đã quyết trí đi đến tận đó một phen để kiếm cho ra anh chàng Non kia. Vậy là lần này kếp hợp luôn chẳng tiện quá hay sao. Cậu về sửa soạn đi. Sớm mai chúng ta sẽ lên đường,rõ rồi chứ._Cơ Tiêu vẫn liếng thoắng. _Cậu ...cậu bảo mình đi sao ? Mình...mình. _ Pa Nu choáng thêm lần nữa lắp bắp nói. _Hẳn nhiên phải vậy rồi. Vừa là chỉ cho tôi cái nhà anh Non kia ở đâu vừa giúp đỡ bọn tôi một tay nữa chứ. Thế chẳng lẽ cậu lại không muốn đi cùng à, bạn bè mà thế hả ? Vậy mà lúc nào cậu cũng bảo là yêu quý anh BA ĐÔN lắm. Tôi cho cậu nghĩ thêm tí nữa đấy,cậu mà không đi thì từ nay tôi không thèm nhìn cái mặt cậu nữa. Cơ Tiêu nổi đóa lên nói vừa như mắng mỏ vừa giống dọa nạt cậu bạn. Nó làm Pa Nu xấu hổ,mặt mũi cậu nhăn lại trông thật tội nghiệp. Mấy người đứng xa cũng trông thấy và Mi Nương đành đi lại đấy nói với hai người. _Cơ Tiêu, sao em lại làm thế với cậu ấy…Pa Nu, cậu cho tôi xin lỗi, xin lỗi thay cho Cơ Tiêu nữa. Thật là bọn tôi không có ý bắt ép. Cậu không cần đi cùng chúng tôi nếu cậu không muốn. Chỉ, chỉ là mong cậu giữ bí mật cho bọn tôi thôi. Cũng đừng lo Cơ Tiêu sẽ giận cậu, em tôi không phải đứa như vậy đâu. Tôi là chị cậu ấy, tôi hứa với cậu. Cơ Tiêu nghe chị mình bảo vậy cũng phải xẹp bớt cơn nổi nóng,thôi không nói gì nữa. Còn Pa Nu thật sự xúc động trước những lời nói nhẹ nhàng và khuôn mặt toát lên vẻ dịu dàng và tha thiết của Mi Nương. Rồi khi Nương dẫn Cơ Tiêu định đi mất Pa Nu mới vội chạy theo nói. _Khoan Cơ Tiêu, chị Mi Nương em nghĩ kĩ rồi. Cơ Tiêu nói phải. Anh BA ĐÔN là anh trai của em, em cần đi theo mọi người tìm anh ấy mới đúng. Thế ngày mai mọi người định hẹn nhau ở đâu ? _Ồ thế mới được chứ. Bây giờ thì tốt rồi. Bọn tôi sẽ hẹn cậu ở chân đồi ngoài chạ , cứ thế nhé. Còn cái này nữa, cậu lo phần ngựa đi đường đấy rõ chưa. Cơ Tiêu phấn khích nói vỗ vai Pa Nu giao việc với vẻ đầy oai vệ. Pa Nu nghe thế chưa kịp phản ứng thì Mi Nương đã nói với em trai nàng. _Đó là việc chị em mình lo mới phải chứ. Cậu ấy đi cùng cho là đã tốt lắm rồi. Em đừng làm khó cậu ấy như thế. _Chị ơi là chị, em có muốn nhờ đến cái cậu Pa Nu này đâu. Nhưng ba người nghĩ xem. Nếu bọn ta, ai đi kiếm voi hay ngựa chẳng đều khiến người ta chú ý rồi hỏi han này nọ. Khi ấy mình có đi nổi nữa không? Cơ Tiêu phải phân bua với giọng ngán ngẩm cho mấy người đang ngơ ngác kia hiểu. Đến khi rõ rồi ba người con gái mới bần thần nhìn nhau. Và Pa Nu đành lên tiếng. _Vâng, em sẽ lo ngựa. Mọi người, xin mọi người cứ yên lòng. Hẹn sớm mai gặp lại. Mi Nương lẫn Mi Na nghe thế mỉm cười thở phào nhẹ nhõm. Mi Nương khẽ nói. _Cám ơn cậu, Pa Nu. Rồi nàng cùng Mi Na và May May quay ra cửa khi mà Cơ Tiêu đã nhanh chân đi trước. Chỉ còn Pa Nu ở lại khoảng sân sau của xưởng đúc. Lát sau cậu đi khỏi. Khi đó trời đã gần tối mấy người bọn Mi Nương đành trở về nhà. Họ cũng như Cơ Tiêu cố tỏ ra bình thường hơn hết để không ai nghi ngờ gì. Suốt đêm ấy Mi Nương và Mi Na không ngủ lặng lẽ sửa soạn mọi thứ. Mà với tâm trạng bồn chồn cũng chẳng ai ngủ được. Hai chị em ngồi yên lặng chờ đến khi lũ gà cất tiếng gáy lần thứ hai trong đêm.Từ cầu thang Cơ Tiêu gõ ra hai tiếng rất khẽ. Hai nàng cùng nhỏm giậy mở cửa sập của căn buồng se sẽ trèo xuống. Ở tầng dưới Cơ Tiêu đã nai nịt gọn gàng vai đeo cung và mang theo kiếm nữa. Rồi ba người lại cố thật im lặng đi xuống tầng dưới cùng là chỗ của CHÚA TỂ TỐI CAO và NỮ CHÚAcủa TRÂU VÀNG này đang say giấc. Còn chị May May đã định sẵn sẽ ngủ dưới chỗ dành cho người làm trong căn nhà sàn nhỏ kế bên. Như vậy chị sẽ tiện bề lo liệu đồ ăn cho mọi người mang theo trên đường. Khi ba người trèo nốt những bậc thang đằng trước nhà sàn thì chị ấy đã đứng dưới sân với cái gùi trĩu nặng trên lưng. Họ tiếp tục lặng lẽ và thật nhanh chóng rời nhà và qua các lối ngõ để ra đến một chỗ rẽ nhỏ ra khỏi chạ. Như thế họ không cần đi qua cổng chạ thường có người canh gác.Những bóng người,những sải chân vội vã cho kịp đến chỗ hẹn với Pa Nu. Chợt chị May May lên tiếng phá tan bầu yên tĩnh. _Liệu có tin cậu Pa Nu này được không đây ? Có khi nào cậu ta nói chuyện bọn mình cho các bậc bề trên không nhỉ ? Như thế thì quả là...tôi lo quá. _Chị cứ yên bụng đi. Cậu ta nhát lắm, không đời nào dám hé răng với ai đâu. Nếu mà thế thật thì Cơ Tiêu này sẽ cho cậu ta một trận nhớ đời._Cơ Tiêu nói đầy quả quyết. _Cơ Tiêu cậu đừng nói những câu đáng sợ như vậy mà. Bọn mình biết Pa Nu là người tốt. Cậu ấy không làm vậy đâu._Mi Na hoảng hốt lên tiếng. _Chị cũng nghĩ vậy. Chị tin ở Pa Nu._Mi Nương đáp. Rồi chân đồi đã lờ mờ hiện ra trước mắt họ. Một bóng người nhỏ bé đang không ngừng đi lại quanh hai chú ngựa. Bọn chúng chốc chốc cũng ngúc ngoắc cái đầu tỏ vẻ sốt ruột chẳng kém người kia. Và khi nhác trông thấy mấy người cái bóng đó lao vút lại. Đấy đúng là Pa Nu và cậu ấy hổ hển lên tiếng. _Mọi người đây rồi. _Cậu chờ bọn tôi có lâu không ? Chị May May hỏi trong khi Mi Nương tuy im lặng nhưng ánh mắt nàng lộ rõ vẻ áy náy với Pa Nu. Trông vậy làm cậu lập cập lên tiếng. _Không, không tôi cũng vừa mới tới đây thôi. _May mà cậu còn nhớ đến đấy. Nhưng sao chỉ có hai con ngựa. Kiểu này thì ai cưỡi ai cuốc bộ đây hử? Cơ Tiêu hất đầu về phía hai con ngựa nói vẻ không hài lòng. Pa Nu đành nói. _Mình xin lỗi.nhưng đây là ngựa của nhà anh So cho mình mượn. Chứ mình cũng không dám lấy trong đàn của bố. Trước mình có bao giờ hỏi đâu nên mình cũng sợ... _Sao cậu kém thế, có mỗi vậy cũng làm không xong._Cơ Tiêu vẫn nói vẻ phận ý xen lẫn bực bội. _Không sao đâu. Thế này cũng được rồi. Dù sao chúng tôi cũng biết ơn cậu nhiều lắm. _Mi Nương đến bên hai chú ngựa vừa vuốt ve vừa bảo. _ Đâu có gì đâu mọi người._ Pa Nu ngượng ngùng đáp lại. _Thôi mọi người lên đường đi thôi kẻo muộn bây giờ._May May sốt ruột giục giã. _Chị nói phải đấy. Thôi thì đành vậy. Mình thu xếp thế này. Hai ngựa này dành để hai chị ấy ngồi và chở đồ đạc chúng ta mang theo. Thôi thu xếp xong, mời hai bà hai chị lên ngựa đi cho chóng nào._ Cơ Tiêu lớn tiếng chỉ đạo. _Hay để hai chú ngựa này chở nguyên đồ thôi. Còn hai chị em tôi đi bộ cùng mọi người cũng được._Mi Nương lên tiếng và Mi Na gật đầu theo. _Thôi cậu ấy bảo thế đúng đấy, hai MỴ NƯA của tôi ạ. Bọn tôi có sức còn đi bộ được chứ bọn cô không chịu được mấy nỗi đâu._Chị May May xua tay bảo. _Em cũng thấy Cơ Tiêu và chị May May nói đúng._Đến lượt Pa Nu lên tiếng. Vậy là Mi Nương và Mi Na không còn cách nào đành làm như thế. Và họ bắt đầu lên đường tiến về phương Nam xa xôi trong ánh mắt trời bắt đầu ló rạng.
|
14 Giữa Chốn Hoang Vu Mấy chị em ra đi và chẳng một ai hay biết để cản lại. Trên con đường mà bốn bề vắng vẻ có một tốp người. Dẫn đầu là một chàng trai trông thật rắn rỏi với cây cung dài và một ống tên lớn sau lưng. Ở giữa,hai người con gái ngồi trên mình ngựa. Họ đều chùm khăn che kín từ đầu tới gót chân.Cuối cùng là hai người một nam một nữ đi bộ. Tốp người ấy khá ầm ĩ bởi cái miệng nói chuyện không ngớt của Cơ Tiêu và được May May hưởng ứng nhiệt tình. Chỉ hai bọn họ cũng đủ làm bầu không khí trở lên sôi nổi át đi nỗi mệt mỏi rệu rã trên đường. Còn ba người kia có phần yên ắng hơn. Thi thoảng cô bé Mi Na và cậu trai trẻ Pa Nu cũng góp đôi câu,không thì vui vẻ cười theo. Chỉ có Mi Nương hầu như im lặng dõi mắt về cõi xa xăm phía trước. Mọi người đều hiểu lòng dạ nàng đang lo lắng bồn chồn lắm nên chẳng ép kéo nàng vào câu chuyện của mình. Còn Mi Nương đôi lúc gắng gượng đưa tâm trí quay về bên chị em dù cái buồn luôn phảng phất trong lời nói. Thấm thoắt đã vài ngày trôi đi từ khi tốp người từ giã CHẠ LỚN để bắt đầu chặng đường tìm kiếm BA ĐÔN. Họ để lại phía sau dãy Trâu Nằm,dòng sông Mẹ với ruộng đồng thân thuộc và đi vào miền đất của gò đồi nối nhau không dứt. Sau nữa trước mặt hai chị em Mi Nương và Mi Na hiện ra những dãy núi cao ngất các chóp nhọn lẫn trong mây trời. Với những cánh rừng xanh thanh thẳm đó đây lảnh lót tiếng chim kêu,vượn hú. Thêm những ngọn thác nước reo vang bài ca của nước đổ xuống trắng sáng lung linh. Và đó đây từng khóm Pơ Lang rừng mọc hoang trên thây cây hay vách đá chênh vênh. Nhìn chúng,con tim Mi Nương không khỏi thổn thức băn khoăn. Liệu có phải chăng BA ĐÔN dấu yêu của nàng cũng đã từng đặt chân tới chốn này. Chính ở đây chàng đã say sưa ngắm loài hoa này và nghĩ về nàng. Y như lúc này Mi Nương đang mong nhớ chàng tha thiết. Rồi cách từng quãng khá xa mọi người mới thấy những dải đất bằng phẳng nhưng cằn cỗi đầy sỏi đá. Đấy thật là cảnh tượng mà đối với Mi Nương,Mi Na hay chị béo May May chưa bao giờ được thấy. Nhưng họ không hề dừng lại mà ngắm nhìn cho dù đó là nhiều điều thật mới lạ.Tốp người luôn vội vã dấn bước trên những con đường quang đãng có người qua lại hay luồn lách trong rừng già hoặc các bãi hoang. Mấy chị em bàn với nhau rằng không đi qua chạ bản để tránh con mắt chú ý của người khác. Bởi vậy đêm xuống họ không được ngủ trong nhà đàng hoàng. Thường tiện đâu mọi người sẽ nghỉ đêm luôn tại đó. Ví như bên bờ suối hay dưới những tán cây rừng. Chỉ cần đốt một đống lửa lớn vừa để sưởi ấm vừa xua đuổi thú dữ. Chỗ nằm thì đã có những tấm chăn mà ba chị em gái mang theo. Mỗi người lấy một tấm quấn chặt quanh thân và ba người dựa vào nhau mà ngủ để cùng san sẻ hơi ấm. Hai chàng trai trẻ tuổi Cơ Tiêu và Pa Nu phân công người này ngủ người kia phải thức để trông lửa và canh chừng hiểm nguy. Cứ như thế rồi những đêm ngoài trời ướt đẫm sương khuya và gió lạnh cũng qua. Còn việc ăn uống cũng thật giản đơn. May sao nhờ tính chu đáo của May May mà đồ ăn của mọi người khá dư dật. Họ vừa đi vừa ăn cho nhanh. Hay khi ai nấy đã thấm mệt thì trong lúc dừng lại nghỉ lúc ban trưa thì dọn bữa luôn trên những tàu lá chuối khô. Đó vừa là bát vừa là đĩa có đầy trong gùi đeo bên hông ngựa. Từ trong ấy cánh phụ nữ lấy ra nào xôi và thịt rang vào những bữa đầu. Những buổi sau thì thay bằng bánh nếp nướng nở phồng trên củi cùng ruốt thịt hay dồi sấy khô. Cứ thế mãi tuy cũng chán và thiếu hẳn rau xanh. Nhưng đối với mọi người như vậy là tốt lắm rồi chỉ cần no bụng cốt sao có sức đi tiếp. Càng lúc những nẻo đường càng gồ ghề hơn với ngay người ngồi trên lưng ngựa như Mi Nương,Mi Na. Huống hồ là kẻ phải cuốc bộ như Pa Nu và May May. Đến Cơ Tiêu cũng phải la lên sao khó khăn thế. Các đoạn dây leo bịt kín đường,họ vừa đi vừa luôn tay bổ những nhát dao quắm phát cho quang lối. Rồi những lòng sông tuy cạn nước hơn mùa lũ,mọi người vẫn phải bặm môi vào cẩn thận dò dẫm qua sông. Hai chú ngựa cũng không khá hơn người là mấy. Những khúc sông sâu hơn đành tìm bè nhờ chở qua. Tốp người phải chia làm mấy lần sang sông. Ngựa cũng lên bè mới qua được. May rằng tuy họ luôn ở giữa trời mà hứng lấy gió mưa. Nhưng đang xuân nên chỉ vài cơn lạnh và thi thoảng mưa bụi giăng giăng trên đầu. Cái xối xả của những cơn mưa rào hay nắng găt mùa hè luôn đáng sợ với người đi đường còn chưa đến. Một buổi trưa,mấy người đang dừng chân dưới tán lá rậm rạp của cây rừng và lấy đồ mang theo ra ăn. Xong xuôi Cơ Tiêu đứng lên vươn vai một cái,bẻ khục răng rắc và hô to đầy phấn khích. _Thế là xong bữa rồi. Ặc, hôm nay mình ăn khỏe thật chắc tại sáng giờ đi hăng quá. Còn mấy chị, sao ăn ít thế. Hơn hết là Mi Na chị không hết nổi một cái bánh. _Chắc khi nãy chị May May đưa cho một cái bánh ăn tạm rồi nên mới…_Mi Na vội lên tiếng với vẻ mặt ủ rũ. _Không sao, bánh ở trong gùi. Một chặm nữa bụng cô ngót, lại ăn thêm cũng được. Và cô Mi Nương nữa, cũng phải thế chứ. Vừa nãy cô chỉ hơn cô Mi Na có đúng một cái thôi đấy._Chị May May xen vào. _Chị bảo đúng. Mà Pa Nu, cậu định ngủ trưa luôn đấy hả ? Đứng giậy, đứng giậy ngay nào. Mình còn phải đi tiếp nữa. Ai mà chẳng muốn như cậu ăn xong rồi nằm khèo ở đây luôn cho khỏe. Cơ Tiêu vừa chạy đến chỗ cậu bạn đang ngồi vừa nói. Và Pa Nu hấp tấp đứng dậy ngay lập tức. Sau đó cậu loay hoay đỡ Mi Na lên ngựa. Cơ Tiêu trông hai người ấy hôm nay cứ làm sao, mặt ai cũng đờ đẫn. Người dưới người bên dưới người ở trên đều luống cuống. Cơ Tiêu đỡ chị mình lên rồi liền xông vào đẩy cậu bạn ra tự mình làm luôn cho nhanh. Pa Nu bị mất đà ngã dúi dụi xuống đất làm chị hầu gái May May phải chạy đến xem rồi chép miệng. _Cậu làm gì cũng phải cẩn thận chứ lại. _Chị đừng lo. Tôi không, không sao đâu mà. Cậu ấy vừa nói vừa lồm cồm bò dậy. Hai người đang đứng cạnh nhau thì chợt nghe tiếng Cơ Tiêu kêu lên. _Ơ kìa, sao chị lại xuống ngựa? Chị May May lẫn Pa Nu quay phắt ra sau và đều ngỡ ngàng khi thấy Mi Nương đã lại ở dưới đất. Rồi nàng lại chỗ hai đứa em của mình lo lắng bảo. _Cơ Tiêu, em đừng giục giã mọi người quá. Chị thấy em đưa Mi Na xuống đi. Trông Mi Na mệt lắm,mặt mũi bơ phờ thế, đi ngay giờ sẽ gục ngã lúc nào không hay. Mà ai cũng uể oải vì quãng đường vừa xong. Chắc chỉ có em bình thường sức khỏe hơn mọi người mới chịu được lâu thế. Chị không muốn vì mau chóng đến nơi mà làm khổ đến mọi người thế này. Nên mình cứ nghỉ ở đây hết ngày. Để mai chúng ta đi tiếp thì hơn. _Em vẫn đi được mà…_Mi Na vội nói. _Không. Chị biết em nghĩ cho chị mới nói vậy. Hai đứa nghe lời chị đi có được không?_Mi Nương cương quyết nói. _Thôi đành vậy. Cơ Tiêu ậm ừ và đưa Mi Na xuống. May May và Mi Nương cùng nhau trải lại tấm chăn dưới gốc cây rồi đưa Mi Na ra đó ngồi. Pa Nu nhìn họ cũng không biết làm gì nữa đành đứng nguyên đó. Thấy thế Cơ Tiêu mới hất đầu về chỗ con ngựa gần đó và Pa Nu hiểu ra. Cậu vội đi tới cầm giây cương của nó định buộc vào một thân cây như Cơ Tiêu đang làm với con còn lại. Đúng lúc đó tự dưng có gì đó không ổn dấy lên trong lòng mọi người. Cây cối cành lá bỗng nhiên lung lay xào xạt rất mạnh. Từ trong rừng một đám thú nhỏ chạy ào ra vượt qua chỗ họ. Đủ loại lớn nhỏ như hươu,nai,chồn,sóc. Bô dạng nháo nhác của chúng khiến mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Và ngay khi ấy hai con ngựa mà dây cương còn nằm trong tay Cơ Tiêu,Pa Nu đột nhiên lồng lên. Chúng nhảy chồm chồm hết hai chân trước rồi hai chân sau. Chỉ một thoáng mà hai con ngựa vốn ngoan ngoãn nay trở lên nổi loạn ấy đã bứt được dây cương khỏi tay Pa Nu.Và Cơ Tiêu cũng không hơn được gì.Dù cố gắng dùng hết sức lực của mình để gìm giữ mà họ vẫn để xổng mất hai con ngựa.Hai chàng trai ngẩn mặt trông chúng chạy mất rồi quay ra nhìn nhau một lát.Rồi Cơ Tiêu choàng tỉnh vừa chạy thục mạng theo hướng lũ ngựa lao đi vừa hét lại phía sau la lối Pa Nu. _Kìa,chạy theo tôi ngay đi chứ. Cậu cứ đứng đực ra đấy thì để lũ ngựa chạy mất à ? _À…ừ mình, mình theo đây. Pa Nu cuống cuồng nói và chạy theo. Vậy là chỉ còn ba người con gái đang đứng chơ vơ đằng sau. Khi đó mấy chị em đang láo nháo nói chuyện. _May, may thật là may. Hai người thế nào lại xuống ngựa rồi, chứ lúc ấy còn vắt vẻo trên lưng ngựa thì…Chúng chồm chồm thế kia các cô chỉ có mà bị ngã phịch xuống đất,còn bị dẫm lên ấy chứ._Chị May May vừa hoàng hồn xong nói. _Ôi ! Hai chị ơi. Nhìn, nhìn này…_Mi Na bỗng trợn trừng hai mắt,miệng thì lắp bắp. _Cái gì vậy cô Mi Na…Ôi không…trời ơi_May May nhìn theo cũng la toáng lên. Cúng lúc ba chị em đồng thanh hét lên thảm thiết và co dúm người vào nhau đứng chết chân tại chỗ đó. Từ trong đám rừng phía trước ló ra một con hổ. Ai cũng thấy nó đang lao đến với thân hình to dài cùng hàm răng nhọn hoắc nhe ra gầm gào dữ dội. Con hổ nhún mình phóng lên không trung,mà chắc chắn sẽ đáp xuống đúng người bọn họ. Tiếng của mấy người con gái tắt lịm. Đối với họ dường như ngay bây giờ sẽ là cảm giác đau đớn từ những chiếc móng vuốt và răng nanh của nó cắm sâu vào da thịt. Và ba người đành nhắm mắt bất lực mặc cho tai họa sắp giáng xuống. Nhưng sau một thoáng tĩnh lặng đầy ghê sợ, ba người bất giác mở mắt. Thật lạ lùng quá đỗi khi con hổ đã đáp xuống chỗ chỉ cách bọn họ chưa đến sải tay. Con hổ dường như đã dừng lại không có ý lao về phía mấy chị em nữa. Lúc ấy ba người vừa sửng sốt vừa chưa hết lo sợ. Vẻ mặt ai cũng trắng bệnh,nín lặng nhìn nó. Con hổ cũng nhìn họ chằm chằm,đúng hơn là ánh mắt của nó xoáy thẳng vào Mi Nương. Trong khoảnh khắc người và thú nhìn nhau không dứt ấy. Mi Nương cảm nhận rõ rệt sự đổi thay trên vẻ mặt con hổ.Cái dữ dằn nhanh chóng biến đi thay vào đó sự băn khoăn,cuối cùng là từ bỏ. Qủa là thế. Bởi khi ấy ba người con gái lại một phen ngỡ ngàng khi con hổ quay đầu chầm chậm trở vào rừng. Bỗng nhiên từ bên trái gần mọi người vang lên một tiếng thét. _Con hổ láo xược kia, mày dám nhè lúc Cơ Tiêu này không có mặt định làm hại các chị ta à. Gớm thật, ta phải cho mi xơi gọn mũi tên này mới được. Hóa ra là Cơ Tiêu và Pa Nu từ đâu vừa chạy về. Trong tay Cơ Tiêu đang lăm lăm cây cung đã dương tên sẵn sàng nhằm thẳng hướng con hổ mà bắn. Thấy vậy con hổ quay ngoắt sang phía họ nhe răng chực gầm gào dữ rằn như cũ. Nhưng một lần nữa nó lại thay đổi và quyết định bước tiếp về phía lùm cây. Nhưng Cơ Tiêu vẫn bật mạnh dây cung muốn bắn hạ bằng được con báo. Mi Nương thấy thế vội la lớn. _Cơ Tiêu đừng bắn nó. Nhưng giây cung đã rung lên mũi tên cũng bay đi rồi. Tuy nhiên nó đã không trúng đích. Bởi Pa Nu nhào đến đẩy cánh cung làm mũi tên chệnh hướng bay lên trời và rơi xuống. Trong lúc ấy con hổ đã kịp biến mất vào rừng. Thấy con hổ đi rồi ai cũng thấy lòng nhẹ bẫng đi hơn hết là Mi Nương. Và mấy chị em hớt hải nhào đến chỗ hai chàng trai đang đứng. May May vừa thở hổn hể vừa mừng rỡ nói. _Trời ơi, hai cậu ơi. Chúng, chúng tôi sợ quá. Tưởng thế là mình chết chắc rồi chứ. _Bọn này cũng sợ xanh mắt mèo vì lo cho các chị chứ kém gì. Thì đang ở xa nghe tiếng kêu thê thảm của mấy người làm hoảng hết hồn hai đứa lên. Vội vàng chạy về đây ngay. May các chị đều không sao._ Cơ Tiêu cũng hổn hển đáp lại. _Lỗi cũng tại bọn mình. Đáng lẽ chỉ nên có một người đi kiếm ngựa thôi. Không thể để các chị ấy ở lại một mình được. _ Pa Nu áy náy nói. _Cậu có thôi ngay không. Lúc ấy thì ai mà nghĩ được thế. Mà làm sao vừa nãy lại vít cung của tôi để tên đi chệnh, làm con hổ nó xổng mất chứ ? Tại cậu nghe lời chị Mi nương tự dưng bảo không bắn. Hay cậu định chơi lại tôi quả xô cậu lúc trước hả ? Bực, bực mình quá…_ Cơ Tiêu hằm hằm nói với Pa Nu. _Tôi…không phải. Khi đó thấy con hổ ấy không định làm hại gì bọn mình nữa. Tôi thấy bắn nó là không nên. Bởi, bởi thế mới…_ Pa Nu lắp bắp cố giãi bày. _Cậu…cậu lại đi thương con hổ ấy chắc._Cơ Tiêu la lên. _Cơ Tiêu. Chị cũng nghĩ vậy. Con hổ ấy chắc là ai đó làm bẫy khiến nó bị thương mới định tấn công lại con người. Chứ khi khác chắc nó đã lản tránh chúng ta rồi._Mi Nương lên tiếng đỡ cho Pa Nu. _Chị Mi Nương nói đúng mà. Em cũng nhìn thấy chân sau con hổ bị cái gì như cây chông đâm vào. Chắc nó đau lắm nên mới định trút giận nên mình thôi. Mình cũng là người mà. Chỉ là lạ lắm…lúc ấy nó đang dữ rằn thế mà đột nhiên thay đổi khi nhìn chị Mi Nương._ Mi Na cất tiếng. _Tôi cũng thấy thế. Qủa là lạ lùng không phải gọi là diệu kì. Cứ như con hổ nó vì cô ấy mà bỗng hiền lành đi hay sao ấy. Kiểu này chắc là các đấng thiêng liêng phù hộ để cô còn đi tìm cậu BA ĐÔN rồi. _ May May hỉ hả nói. _Ôi mọi người đúng là. Đi ca ngợi với cảm ơn con hổ ấy trong khi nó đã làm chúng ta mất toi hai con ngựa rồi đấy. Thật không ra làm sao. Sau đây hai chị đành đi bộ, vất vả thêm không chứ._ Cơ Tiêu thở dài ca thán. _Bây giờ đến lượt cậu Cơ Tiêu nói phải rồi. Không chỉ phải đi bộ thôi đâu. Bao nhiêu đồ ăn, chăn đắp chúng ta mang đi đều bị hai con ngựa kia đeo theo mất hút rồi._Chị May May than thở theo. _Em biết là vậy. Qủa thật khó nhọc hơn em từng nghĩ. Vì em mà mọi người ra nông nỗi này. Nhưng xin mọi người gắng lên, còn người là còn mọi thứ. Em tin rồi chúng ta sẽ lo được thôi. Cái ăn mình sẽ kiếm tạm trong rừng vậy. Còn đi bộ em cũng không ngại, chỉ thương cho Mi Na._Mi Nương nhẹ nhàng nói. _Em không sao đâu mà, em đi bộ cũng được. _Mi Na hớt hải nói để mọi người đừng lo cho nàng. _Dẫu em nói thế nào, chị vẫn phải nghĩ Mi Na ạ._Mi Nương trìu mến nói với em gái. _Ặc, thế này không được. Thôi đến mai kiểu gì cũng phải tìm chạ nào quanh đây. Mình vào đấy mà kiếm ngựa. Có cây kiếm với cái cung này đây, thế nào mình cũng đổi lấy chí ít là một con ngựa và chút gạo mang đi đường._ Cơ Tiêu nói chắc nịch. _Thế có được không, chắc là được nhỉ ? Nhìn cây kiếm của cậu Cơ Tiêu cũng khá, hai cô nhỉ._Chị May May lo lắng nhìn cây kiếm Cơ Tiêu đang giơ lên. _Nếu không đủ… thì còn thứ này. Nó, chắc thêm nó sẽ đủ._Mi Nương tháo một sợi dây có mặt đá đeo trên cổ ra và nói. _Chị, chị không cần làm thế vì em đâu. Cái vòng ấy là thứ mà chị rất yêu quý. Nó đã theo chị bao lâu nay rồi._ Mi Na lắc đầu quầy quậy bảo. _Mọi người đừng lo nữa. Tôi, tôi có cái này…Có lẽ nó sẽ giúp được chúng ta mà,mà không cần phải đem đổi đi thứ gì. Đây là phù hiệu của TỘC La, cha tôi bảo mang cái này ra cho các GIÀ CHẠ Đứng Đầu thì họ sẽ giúp đỡ mình. Coi như là TỘC La có lời nhờ vả họ ._ Pa Nu đem một mảnh đồng giơ ra. _Ờ. Không ngờ cậu lại có cái thứ này. Hay, hay đấy…GIÀ CHẠ Đứng Đầu La Ngai lúc nào cũng chu đáo…Đúng là ông ấy thương cậu thật, tôi cũng phải ganh tị._Cơ Tiêu vừa nói vừa giật luôn mảnh phù hiệu vui vẻ ngắm ngía. _Thì là bố mình lo mình hay gặp chuyện này, kia nên…nên mới cho nó để mình phòng thân. Mình cũng chưa dùng nó bao giờ, chẳng biết có được việc không nữa._Pa Nu trông thật lo nghĩ. _Không sao. Để đấy tôi lo, cậu thì còn phải nghĩ chứ tôi sẽ biết cách ăn nói cho mấy vị ấy nghe. Kể cũng tiện quá, tôi lấy cái tên Tộc LA này luôn là sẽ không ai dò hỏi gì về mình nữa._Cơ Tiêu tự tin nói. Mấy người con gái nghe thế là yên lòng. Bây giờ họ đã có thứ giúp được cho chặng đường tiếp theo. Lúc này họ chỉ cần lo tìm cho được một chạ bản gần hơn hết để vào chú nhờ. Ai nấy đều gắng sức bước dồn. Vậy mà tới chiều muộn vẫn chẳng thấy dấu vết gì của con người. Xung quanh toàn rừng với rừng hoang vắng. Không đồng ruộng hay nương giẫy,đừng nói đến một nóc nhà. Chân ai cũng dã dời còn mặt mày ủ rũ nhìn nhau. Mọi người đành dừng lại đốt lửa sưởi ấm và nướng chỗ nấm vừa hái quanh đó trên một phiến đá làm tạm bữa tối cho đỡ đói lòng. Họ đã nghĩ chắc phải nghỉ đêm trong rừng tới sang hôm sau tìm kiếm tiếp. Nhưng dường như ông trời thương tình cho mọi người một ngày mà trời tối rất chậm. Và ai nấy lại gắng đi thêm một chặp nữa sau khi đã lại sức phần nào. Tới lúc mặt đất không còn sót lại một tia sang nào nữa , mấy chị em tính phải dừng hẳn. Chợt May May vừa chỉ tay về phía trước vừa reo lên mừng rỡ. _Mọi người xem, chẳng biết mắt tôi có bị hoa không ? Nhưng ở kia có khói bốc lên này. Mà không chỉ một đám đâu nhé, hơi bị nhiều là khác. Có khói là có người đúng không nào ? _Đúng, đúng rồi. Chị không bị hoa mắt đâu. Tôi cũng trông rõ mồn một đây. Mọi người chắc chắn phải cũng thấy. Khói nhiều khói thế kia trông gống bà con của một chạ đang nổi lửa nấu cơm chiều lắm._ Cơ Tiêu cũng sung sướng la lớn. _Thế thì hay quá chị Mi Nương ơi. Mọi người chúng ta nhanh đến đấy ngay thôi này._Mi Na cũng ríu rít nói. _ Em nói đúng. Mình phải đi gấp lên, có lẽ đường còn xa đấy. Đến lượt Mi Nương cất tiếng và dắt tay em gái đi lên trước với Cơ Tiêu. May May và Pa Nu cũng vội vã theo sau. Họ dường như quên hết mệt nhọc của một ngày vất vả.Ai cũng phăm phăm tiến bước về phía những cột khói. Cuối cùng trong ánh đuốc,trước mắt họ đã hiện lên những nếp nhà sàn thân quen mà tưởng lâu lắm rồi không gặp. Các ngôi nhà sàn ở đây nằm dải rác dọc một quả núi thấp và dốc thoai thoải. Trên đỉnh núi bằng phẳng càng nhiều nếp nhà hơn. Chúng cách nhau bằng các hàng rào tre nứa. Mấy chị em dừng lại ngắm nhìn chạ này khá lâu một phần cũng bởi chân quá mỏi không leo ngay lên được. Sau rồi họ cũng đi vào chạ.
|