Ảnh Hậu Trọng Sinh Chi Hào Môn Hôn Sủng
|
|
Thể loại: trọng sinh l, ngôn tình Editor: hannhi CHƯƠNG 1: Tra nam tiện nữ Trần Tử San đang đứng ở cửa hội sở Quân Lâm Thiên Hạ xa hoa nhất kinh đô, cô ngẩng đầu nhìn ánh đền lập lòe bên trong, cô nhẹ nhàng nở một nụ cười ôn nhu, tay vuốt ve bụng lẩm bẩm: "bảo bảo, chúng ta đi đón ba về, tốt không?"
Nửa giờ trước cô nhận được điện thoại, nội dung là chồng của cô uống say, muốn cô tới đón hắn về nhà. Khi đó cô đang ngôi ở ban công, ngây ngốc nhìn biệt thự rộng lớn. Cuộc điện thoại này cho cô thêm hi vọng về cuộc hôn nhân này. Nhìn xem không phải hắn cho người gọi điện để mình đem hắn về nhà Sao? Hắn vẫn để ý cô. Nghĩ vậy, Trần Tử San càng kiên định mà đi vào Quân Lâm Thiên Hạ.
Trần Tử San ăn mặc quần áo thai phụ rộng thùng thình, Đi qua các tiểu thư bồi rượu cô nhìn thấy trong mắt họ đều là đồng tình, nàng không sao cả mà bĩu môi, lập tức đi về phía trước.
Hội sở bên trong, ánh đèn lập lòe, làm cô hoa mắt, khiến cô dẫm hụt bậc thang, lảo đảo mà nhào về phía trước, không như dự đoán đau đớn, một đôi tay rộng ấm áp ôm lấy hông nang, đem cô ôm vào lông ngực, xông vào mũi là hương vị khiến người ta an lòng, Trần Tử San ổn định cân bằng vội nói cám ơn.
Nam nhân bất động thanh sắc mà buông tay ra, nhẹ giọng 'ân', rồi Đi ra khỏi Quân Lâm Thiên Hạ.
Trong bóng đêm, Trần Tử San không có nhìn đến nam nhân kia có sự chán ghét trong mắt, cùng động tác đang chà lau tay.
Trong phòng bao là nam nhân cùng nữ nhân đang triền miên, Trần Tử San đẩy cưa ra đập vào mắt là một màn này, lồng ngực đau đớn, tay gắt gao nắm chặt quát: "Hàn Dục-- đây gọi là cái uống nhiều quá.
Cô vui sướng mà tới nơi này đón hắn về nhà, không ngờ được khi tới lại thấy một màn này. Mà hai người kia không có bị quấy rầy mà ảnh hưởng, hoàn toàn đem Trần Tử San xem nhẹ.
Nữ Nhân đẩy ra người ở trên mình, không chút ngăn trở thẹn thùng mà nói: "Dục chị tới!"
"ngươi... các ngươi... hỗn đản!" Trần Tử San nhìn thấy nữa nhân lại là em gái cùng cha khác mẹ của mình, cô hoàn toàn nổi giận gạt ngã đống chai bia về phía bọn họ, hết lớn: "Hàn Dục ngươi không phải là người!"
Hắn chính là súc sinh, cô hằng đêm chờ hắn về nhà, chờ tới kết quả lại là cái dạng phản bội này.sáu tháng trước, cô cho rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, chính là giờ đây? Cô là người đáng bị thiên hạ chê cười!
Hàn Dục thong thả ung dung đứng dậy, cô quần áo mặc vào, ôm mặt đỏ ửng của Trần Tâm Di hôn lên trán, quay mặt lạnh lùng quát: "nháo đủ rồi liền cút trở về cho tôi."
Trần Tâm Di khinh thường mà nhìn Trần Tử San nói: "chị, ngươi xem ngươi hiện tại mạng thai, lại không hầu hạ Dục, trong khoảng thời gian này để em giúp chị thế nào?"
Trần Tử San tức giận đè ở ngực nói: "Trần Tâm Di, tôi liều mạng với cô." xông Lên liền cho cô ta một cái tát.
Cùng lúc đó 'bang' một tiếng, Hàn Dục trở tay quăng Trần Tử San một cái tát, hắn không kiên nhẫn mà nói: "Trần Tử San tôi làm cô lăn."
Hắn ôn nhu vuốt ve gương mặt Trần Tâm Di,loại đối đãi này cùng với Trần Tử San hoàn toàn đối lập.
Trần Tử San chỉ cảm thấy lỗ tai ong ong vang lên. Cô ra tay đánh Trần Tâm Di kia một cái căn bản là không có lực, nhưng hắn ra tay lại như thế tàn nhẫn. Cô là hòn ngọc quý trên tay Tô gia, trong làng giải trí là một tân ảnh hậu, không màng gia thế cùng gia gia cản trở quyết tâm gả cho hắn, lại không nghĩ đến sẽ có kết cục ngày hôm nay.
"chị, tuy em yêu Dục, nhưng em sẽ không phá hư hôn nhân của chị cùng anh rể, chị ngươi không cần sinh khí." Trần Tâm Di rời khỏi người Hàn Dục lôi kéo quần áo Đi tới trước mặt Trần Tử San, kéo tay cô, nức nở nói.
Trần Tử San liếc mắt một cái nhìn đến dấu hôn trên cổ cô ta chán ghét đẩy ra "tránh ra, đừng làm tôi ghê tởm."
"Aaaa..." Trần Tâm Di hét lên một tiếng, té ngã trên mặt đất, đầu còn rất khéo mà đụng vào góc ban, lúc sau cô ta che lại cái trán uỷ khuất nói với Trần Tử San: "chị, tuy em và Dục yêu nhau nhưng em chưa bao giờ có ý định phá hư cuộc hôn Nhân của hai người, em... Em chỉ muốn lưu lại một ít hồi ức tốt đẹp... Chính là chị vì cái gì mà một yêu Cầu như vậy cũng không đáp ứng?"(trơ trẽn)
"cút cho tôi!" Hàn Dục thấy cô ta té ngã trên mặt đất, uỷ khuất khóc như thế một chân đá hướng Trần Tử San, lại khẩn trương vội vàng nâng Trần Tâm Di dậy.
Trần Tử San ngã về phía sau, sắc mặt trắng bệch ôm bụng, hạ thể chảy máu lo lắng không thôi "Hàn Dục, cứu cứu con của chúng ta... Cầu ngươi cứu cứu hắn..."
Nàng chỉ cảm thấy bụng từng trận co rút, vết máu nhiễm đỏ sàn nhà, nhìn thấy mà ghê người, nàng chi có thể khóc thút thít hèn mọn mà cầu xin, hi vọng hắn ta có thể vì đứa bé mà cứu cô.
Chính là cô nhìn thấy trong mắt hắn ta một mang quyết tuyệt, cùng Trần Tâm Di trong mắt đắc ý khi nhìn thấy cô như vậy, cô hoàn toàn tuyệt vọng, khàn giọng hỏi: "Hàn Dục, vì cái gì, vì cái gì a, tôi vì anh làm nhiều như vậy..."
Hàn Dục khinh thường nhìn cô: "hừ, cô nói là khi đi học đem cho tôi một ít đồ vật ẫu trí ngu ngốc kia, hay là cùng Trần Gia nháo một phen làm tôi một bước khó đi, hay là vì tôi từ bỏ sự nghiệp của cô? Trần Tử San, cô cũng quá coi trọng chính mình, cô bất quá là một con hát, ai cũng có thể làm chồng con hát! Hài tử có phải con tôi hay không tôi còn chưa nói đâu. Nếu không phải cô lì lợm đeo bám, tôi sẽ cưới cô sao? "
Trần Tử San há miệng thở dốc, một hàng lệ chảy xuống,: "haha... Thì ra ở trong mắt anh Trần Tử San tôi là người bi ổi như thế. con hát...con hát... Hahaha... "
Cô có thể vì Hàn gia bọn họ, một đêm không ngủ làm tốt kế hoạch dự án đầu tư làm hắn trúng thầu; cô vì tiền đồ của hắn ta ăn nói khép nép cầu cạnh người ta xin những cái hợp đồng đó; cô còn từ bỏ sự nghiệp ở đỉnh cao để cưới hắn... Cô vì hắn làm nhiều như vậy, kết quả lại như thế... Hèn mọn.
"Hàn Dục tôi sẽ không bỏ qua cho anh, anh sẽ chết không tử tế, chết không tử tế." Trần Tử San cuộn tròn một bên dùng hết sức lực rống lên.
Trần Tâm Di bên môi gợi lên một nụ cười quỷ dị, nhón chân nói vào bên tai Hàn Dục cái gì đó, nghe cô ta nói xong Hàn Dục ngưng trong gật gật đầu, từ ngăn kéo lấy ra ống chích, từng bước hướng Trần Tử San.
Chỉ cảm thấy cánh tay một trận đau đớn, hô hấp dồn dập mà nhìn Hàn Dục, "anh đã làm gì tôi?"
"Làm cái gì? Cô nói xem ngày mai trên đầu báo ghi 'trần gia đại tiểu thư không màng mang thai hấp độc đến chết' có thể hay không thật kinh bạo đây?"(thật k hiểu hấp độc là gì nên để vậy
|
Editor:hannhi
CHƯƠNG 2: Nhà cũ Trác gia, mẹ chồng độc ác
Dưới lầu một biệt thự, phu nhân hiển nhiên đã chờ đến không kiên nhẫn, hoàn toàn mất đi phong độ, kéo giọng nói chửi rủa: “Tô Vi Lương, cô là chết ở trên đó? Ta đã nói cùng cô như thế nào, Trác gia thiếu phu nhân cũng không phải là dễ làm như vậy, chết cũng lăn xuống dưới này cho ta, bằng không gia pháp xử trí!”
Tô Vi Lương đứng ở cửa cầu thang lầu hai, bên môi giơ lên châm biếm 'nhưng còn không phải là chết ở trong phòng?', tiếp theo không nhanh không chậm mà đi xuống lâu, hơi có chút bất nhã mà ngoáy ngoáy lỗ tai, “Mẹ, kêu lớn tiếng như vậy làm gì, ta có thể nghe được.”
“cô… Tô Vi Lương, cô quỳ xuống cho ta!” Phu nhân nhìn Tô Vi Lương một bộ dạng không để bụng, giận sôi máu, trực tiếp chỉ vào cô nói.
Tô Vi Lương hơi hơi mỉm cười, tiến lên nói: “Mẹ, xin hỏi con làm sai cái gì? Mà yêu cầu quỳ xuống?”
Lâm Nhã Chi, trước kia Tô Vi Lương sẽ đối với bà nói nói gì nghe nấy, nhưng hiện tại cô cũng sẽ không!
Nhìn cô bộ dáng kiêu ngạo cũng biết cô sẽ không ngoan ngoãn quỳ xuống, Lâm Nhã Chi trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi, như thế nào tỉnh lại liền thay đổi cá tính, trước kia chính mình nói một cô cũng không dám nói hai.
“cô như vậy không giữ đạo, nếu không phải ba vì thực hiện lời hưa hoang đường năm đó, cô cho rằng cô có thể gả đến Trác gia Sao?” Lâm Nhã Chi vừa nhìn đến cô, nội tâm lửa giận liền dâng lên, nếu không phải cưới cô ta, tử thần đã sớm cưới Bạch Thiên Thiên! Nhìn cái vẻ uất ức của cô ta càng xem càng không thoải mái, ngày thường chỉ biết ở nhà, mắng một cái liền khóc, phạt cô ta quỳ gối ở hậu viện cũng có thể ngất xỉu đi, thật là vô dụng!
Tô Vi Lương nhướng mày cười, không sợ hãi mà nói: “Mẹ, ôn nội nếu đáp ứng cho con gả vào, ngài liền ngăn cản không được, vì cái gì chúng ta mẹ chồng nàng dâu hai người không thể ở chung thật tốt sao?”
Lâm Nhã Chi đẩy tay Tô Vi Lương ra, vẻ mặt chán ghét nhìn cô nói: “cô cút ngay, cô như vậy không gia giáo, không có phẩm chất của nữ nhân như vậy, làm mẹ chồng như tôi quả thực chính là mất mặt, tôi nhất định sẽ nghĩ cách làm cô lăn ra khỏi Trác gia!”
Nhìn thân ảnh Lâm Nhã Chi, Tô Vi Lương nhấp môi cười, trong mắt lưu chuyển một tia đắc ý. 'Lâm Nhã Chi, tôi chờ bà giúp tôi bị đuổi ra khỏi Trác gia!'
Lúc chạng vạng, người Trác gia bắt đầu lục tục trở về nhà chính, biệt thự trong lúc nhất thời liền náo nhiệt lên. Tô Vi Lương nhìn đến cả gia đình này, trong lòng đột nhiên nhớ tới một câu, náo nhiệt thuộc về bọn họ, mà cô cái gì cũng không có.
“Tô Vi Lương cô thất thần làm cái gì? Còn không đem lão gia tử đỡ xuống dưới!” Lâm Nhã Chi từ trên lầu đi xuống tới, giọng nói ghét bỏ nhìn Tô Vi Lương ngồi ở một góc sô pha nói. Tô Vi Lương bĩu môi, đứng dậy đi đến trước mặt bà, nét mặt biểu lộ tươi cười nói: “Mẹ, con đây liền đi.”
Lâm Nhã Chi tựa hồ không có dự đoán được cô sẽ như vậy ngoan ngoãn, cằm nâng Lên cao, 'ừ' một tiếng.
“Đại tẩu đem con dâu dạy dỗ thật tốt, ngài nói cái gì chính là cái đó!”
Mở miệng chính là Nguyễn Hồng Ngọc, con dâu thứ hai của Trác lão gia tử, nàng trước đây chính là người hầu Trác gia, thừa lúc Trắc nhị gia say rượu bò lên giường, một lần liền sinh được đứa con trai, mới làm Trác lão gia tử chấp nhận là con dâu.
“Hừ, dạy dỗ tốt cũng lên không được mặt bàn.” Lâm Nhã Chi tái mặt nói với Nguyễn Hồng Ngọc, cả gia đình đều biết ba không hài lòng đứa con dâu này, lại cố tình có người lúc nào cũng nhắc nhở bà.
“Khụ khụ ―― ta cảm thấy khí chất nha đầu này không kém so người khác, ai nói con bé lên không được mặt bàn?” Trác lão gia tử cầm quải trượng run rẩy đi xuống lâu, ngữ khí đối Tô Vi Lương là yêu quý. Tô Vi Lương bên môi treo ý cười, đỡ ông đi xuống lâu, trong lòng xẹt qua một tia ấm áp, muốn nói trong gia đình này hẳn là cũng chỉ có ông nội Trác là thật tình đối với cô!
“Nhã chi, Vi Lương hiện tại là con dâu cô, cô không bảo vệ nó ngược lại chỉ trích nó, làm nó như thế nào hòa nhập vào đại gia đình Trác gia?” “Ba, con sẽ cùng Vi Lương ở chung thật tốt, ngài cũng đừng nhọc lòng!” Lâm Nhã Chi nói xong nhìn Tô Vi Lương liếc mắt một cái, nhìn thấy trong mắt kia đắc ý, trong lòng càng muốn đem cô đuổi ra khỏi Trác càng nhanh.
Trên bàn cơm, Trác lão gia tử ngồi ở ghế trên, Tô Vi Lương ngồi bên cạnh ông, ngôi bên tay trái là Trác Thế Bác, Lâm Nhã Chi, bên tay phải là Trác Thế Điều, Nguyễn hồng ngọc, còn có con trai họ Trác Tử Hạo, con gái Trác Tử Yên.
Tô Vi Lương quét mắt những người trên bàn cơm, đại khái nhận biết một ít, chồng của cô Trác Tử Thần sợ hiện tại còn ở trong lòng ngực mỹ Nhân, luyến tiếc trở về?
“Như thế nào không thấy Tử Thần?”
Tô Vi Lương vừa nhìn đến chỗ ngồi của hắn, Trác lão gia tử liền hỏi tới. Thấy Tô Vi Lương lắc đầu, lại nhìn Lâm Nhã Chi.
Lâm Nhã Chi buông chiếc đũa, vẻ mặt ý cười mà nói: “Ba, tử thần hiện tại đại khái là đang tổ chức tiệc sinh nhật cho Bạch tiểu thư!” “Bang ――” lão gia tử chén đũa nặng nề mà đăt trên bàn cơm, “Làm càn, hắn đã là người đã có gia đình, chẳng lẽ còn không biết thu liễm?”
“ông nội, con tin tưởng Tử Thần cùng Bạch tiểu thư chỉ là bằng hữu, ngài đừng nóng giận, chúng ta ăn cơm.” Tô Vi Lương mỉm cười mà nhìn lão gia tử, ôn nhu an ủi nói.Đối với người chồng mặt cũng chưa gặp qua cô một chút cũng không để bụng, ước gì hắn mỗi ngày đều không trở lại.
Lời này vừa ra, trên bàn cơm mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường , chẳng lẽ cô nói sai rồi cái gì? Vẫn là nói biểu hiện quá mức rộng lượng?! Nhưng ở trong trí nhớ của cô, Tô Vi Lương chính là một người một điều nhịn chín điều lành, nhát gan sợ phiền phức a!
“tốt, nếu Vi Lương đã nói như vậy, ta cũng không nói cái gì, nhưng nếu là Tử Thần khi dễ con, con noi cho ông, ông nội cam đoan làm chủ cho con.”
Nghe ông nội Trác nói như thế, Tô Vi Lương trong lòng ấm áp, cười đáp ứng.
Người một nhà, lại im lặng không lên tiếng ăn các cơm, Tô Vi Lương cảm giác có người đang nhìn cô, cô nhìn lên liền thấy được Trác Tử Hạo, không thể không nói Trác gia gien thật sự rất tốt, hắn lớn lên thực thanh tú, hình dáng cũng rõ ràng. Nhưng trong mắt có thâm ý, như là nói cái gì đó?Tô Vi Lương chỉ là đối với hắn hơi hơi mỉm cười, theo sau cúi đầu bắt đầu ăn cơm, không để ý tới.
Ngồi ở đối diện Trác Tử Hạo tựa hồ không dự đoán được cô sẽ cười với hắn, nhìn chằm chằm ửng sốt một lát. Một bàn lớn không có ai chú ý tới hắn khác thường, nhưng Trác Tử Yên nhìn ra, cười nói: “anh, ngươi cũng cảm thấy chị dâu trở nên xinh đẹp sao?” Âm thanh Trác Tử Yên thanh thúy vang lên, lại lần nữa đem mọi người ánh mắt đưa tới trên người Tô Vi Lương. “Ân, là rất đẹp.” Trác Tử Hạo nhẹ giọng trả lời.
Lời này rõ ràng là không có gì, lại làm Tô Vi Lương không thoải mái, tâm hơi hơi gợi lên ghen tuông, tại sao lại như vậy? cùng mới vừa nhìn thấy hắn làm cô có loại muốn xúc động muốn khóc, trước kia Tô Vi Lương cùng Trác Tử Hạo chẳng lẽ thật sự có liên quan sao?
“Mặt đẹp có ích lợi gì? đại minh tinh Trần Tử San kia không phải cũng đẹp sao? Cũng làm ra cái loại chuyện xấu xa kia?” Nguyễn Hồng Ngọc trong giọng nói mang theo nồng đậm khinh thường, tức giận mà nhìn Trác Tử Yên, nhắc nhở cô chú ý lời nói.
Lâm Nhã Chi cũng hứng thú, hỏi: “Em dâu nói chính là người chết ngày hôm qua Trần Tử San kia sao?”
“Không phải là cô ta mang thai cư nhiên còn đi những chỗ ăn chơi đó sao, không nghĩ tới còn hấp độc, thật là tạo nghiệt a! Đáng thương hài tử trong bụng cô ta, còn có người cưới cô ta Hàn thị tổng tài.” Nguyễn Hồng Ngọc vẻ mặt tiếc hận, nhưng nghe ngữ khí cũng biết bà ta nội tâm vui sướng khi người gặp họa. Tô Vi Lương tay đặt ở bàn ăn nắm chặt, thì ra trong mắt mọi người cô chính là người như vậy xấu xa a! Cô bị Hàn Dục làm hại, ngược lại còn mất Đi thanh danh, còn phải xin lôi hắn.
“Bang ――”Tô Vi Lương trực tiếp đem chén đũa quăng ngã ở trên bàn cơm, làm mọi mọi người khiếp sợ đứng dậy rời đi nhà ăn.
|
Editor: Hannhi
CHƯƠNG 3: Lời đồn khắp nơi, gặp lại kẻ thù
Trên bàn cơm, Tô Vi Lương rời đi, Nguyễn Hồng Ngọc càng thêm vui sướng khi người gặp họa.
“Ba, nhìn cháu dâu người, chính là không gia giáo như vậy!” Rồi sau đó khinh thường mà nhìn Lâm Nhã Chi mặt tức giận đến không nói được.
“Tốt, ăn cơm.” Trác lão gia tử lên tiếng, chỉ là sắc mặt cũng có chút khó coi. Lâm Nhã Chi đối với Trác Thế Bác một bên nói thầm, “ông nhìn xem cô ta, quả thực không biốt lớn nhỏ, ném mặt mũi chúng ta.”
Trác Thế Bác đã qua tuổi năm mươi, phong độ một chút cũng không giảm, “Vi Lương đứa nhỏ này từ nhỏ chịu không ít khổ, bà bớt tranh cãi, còn có Tử Thần, làm hắn thu hồi tâm tu, dù sao cũng là người đã có gia đình!”Nói xong liền lo chính mình ăn cơm, không ở để ý tới Lâm Nhã Chi bên cạnh bất mãn.
Trở lại trong phòng, Tô Vi Lương mở máy tính ra, đầy lời nhục mạ cô tin tức khắp nới đều như vậy, ngay cả dương quang báo xã luôn luôn giao tiếp cũng tuôn ra những lời đối với cô bất lợi.
Nhìn hết tất cả, Tô Vi Lương chỉ cảm thấy lạnh tâm, vòng lấy cánh tay rúc đến một góc giường.
“Tô Vi Lương, họ không quan trọng nhất định phải mạnh mẽ ! Không cần để ý, không để bụng…” Này một đêm, Tô Vi Lương an ủi chính mình như vậy, nhất định phải vượt qua. Một ngày nào đó Hàn Dục, Trần Tâm Di sẽ gặp báo ứng, cô sẽ chờ.
Hôm sau.
Ngủ tới khi mặt trời lên cao, Tô Vi Lương mới tỉnh lại. Trước đó Lâm Nhã Chi cũng phái rất nhiều hạ nhân tới kêu cô rời giường, nhưng đều bị cô đuổi đi, thật vất vả mới có thể ngủ đến khi tự tỉnh lại, cô làm sao chịu rời giường sớm?
Rửa mặt chải đầu thật tốt, lúc sau mở ra ngăn tủ, phát hiện trong ngăn tủ tất cả đều là quần áo, trong đó còn rất nhiều hàng hiệu, nhưng trước kia Tô Vi Lương không có mặc qua, quần áo an bài đều còn ở đó.
Tô Vi Lương không khách khí mà chọn lựa một bộ vay liền đính đá, không tay, màu vàng nhạt, đem làn da trắng nõn như ngó sen của Tô Vi Lương hiện ra.
“cô còn biết rời giường! Trác gia quy đinh có phải hay không cô đều đã quên? Phải thức dậy trước sáu giờ, cô là muốn tức chết tôi?!” Lâm Nhã Chi nhìn đến Tô Vi Lương thời khắc đó liền một cổ não đem bất mãn của chính mình phát tiết ra, nếu không phải lão gia tử che chở, bà đã sớm đem cô ta đuổi đi.
Tô Vi Lương dẫm giày cao gót, mặt mỉm cười mà nhìn Lâm Nhã Chi, “Mẹ, chớ sinh khí không lại nhiều nếp nhăn, nhìn mẹ nếp nhăn trên mặt lại nhiều rồi!”
“Ngươi…" "Tiểu văn, mau nhìn xem tôi trên mặt có phải hay không lại nhiều nếp nhăn?” Lâm Nhã Chi vừa nghe nếp nhăn nhiều, vội vàng lên lầu, cũng liền không có tâm tư nói với Tô Vi Lương.
Trắc Tử Yên ngồi ở trên sô pha xem TV mở to mắt nhìn chằm chằm Tô Vi Lương, không thể tưởng tượng mà nói: “chị dâu, chị thật uy vũ a! Cư nhiên dám nói như vậy đối với bác hai a.” Đồng thời đối với cô giơ lên ngón tay cái.
Tô Vi Lương xua xua tay, khiêm tốn nói: “Chút chuyện nhỏ!”
Trước kia Tô Vi Lương sở dĩ sợ hãi rụt rè là bởi vì cô ăn nhờ ở đậu, cô sợ bị đuổi ra khỏi Trác gia, như vậy cô liền cái gì cũng không làm, nhưng là hiện tại, cô ước gì rời khỏi Trác gia, như thế nào lại sợ Lâm Nhã Chi một bà thím trung niên?
“Tô Vi Lương, lát nữa cùng tôi đi thẩm mỹ viện, tôi hẹn mấy vị phu nhân cùng đi.” Lâm Nhã Chi đã trang điểm lộng lẫy đi xuống, liếc mắt nhìn Tô Vi Lương, trong ngoài khác nhau nói: “Trang điểm thật đẹp, đỡ phải ném mặt mũi tôi.”
“Đã biết, mẹ.” Tô Vi Lương hướng tới Trác Tử Yên nghịch ngợm mà chớp chớp mắt, liền lên lầu.
Tới khi cô Đi xuống, như cũ vẫn là bộ váy kia, nhưng làm cho người ta cảm giác lại hoàn toàn khác nhau. Thì ra là đầu tóc luôn buộc đã bị cô buông xuống, đen nhánh dài tới bên sườn, trong tay cầm cái túi cùng bộ với chiếc váy, một đôi giày cao gót thuỷ tinh tám phân, yểu điệu đi tới chỗ Lâm Nhã Chi.
“Mẹ, chúng ta đi thôi!”
Thấy Tô Vi Lương trang điểm không có chỗ nào không ổn, Lâm Nhã Chi khẽ 'ừ', dẫn đầu đi ra khỏi biệt thự.
“chị dâu, hôm nay chị khẳng định nháy mắt hạ gục những người đó!” Trác tử yên cười nói.
Tô Vi Lương nhéo nhéo nàng cái mũi, “Mượn lời nói tốt của em a! Trở về mang đồ ăn cho em.”
Trác tử yên không khách khí mà nói: "tốt, em muốn ăn bánh kem.”
“Chờ chị trở lại.” Tô Vi Lương nghiêng đầu đáp ứng, xoay người đuổi kịp bước chân Lâm Nhã Chi.
“anh, chị dâu thật sự thay đổi rất nhiều?” Trác tử yên nhìn Trắc Tử Hao đứng ở lầu hai, cảm khái mà nói.
Trác tử hạo một tay cắm ở túi quần, một tay đặt ở trên lan can, ánh mắt đuổi theo Tô Vi Lương, ôn nhu mà mở miệng, “cô ấy chỉ là đã trưởng thành.”
Tô Vi Lương cùng Lâm Nhã Chi ngồi ở bên trong xe Trác gia, xe một đường vững vàng chạy tới đường cái, dừng lại ở cửa lệ tư thẩm mỹ viện.
Người phục vụ mở cửa ra, nghênh đón hai người Đi vào lệ tư.
“Lệ tư thẩm mỹ viện là nơi nổi tiếng nhất đế đô, đợi lát nữa hành động cẩn thận đừng làm cho Trác gia mất mặt.” Lâm Nhã Chi trên mặt mang theo tươi cười, nhưng trong miệng lại là cảnh cáo với Tô Vi Lương.
Tô Vi Lương cười trả lời: “vâng.” làm Trác gia mất mặt? Xem là sợ làm bà mất mặt đi!
“Trác phu nhân, ngài hôm nay lại tới a!” Một nữ nhân trung niên đi lên đón, “a? Đây là vị thiên kim nhà nào ?”
Lâm Nhã Chi gật gật đầu, “là con dâu ta, Tô Vi Lương.”
“Tô Vi Lương? Chẳng lẽ là Thiên kim Tô gia phía nam?” Trung niên nữ nhân trong mắt hiện lên tinh quang, vội vàng kéo hai người đi vào phòng bao.
Trong phòng, tốp năm tốp ba người đã làm mặt, nhìn đến Lâm Nhã Chi, sôi nổi ngồi dậy cùng bà chào hỏi. Lâm Nhã Chi cũng gật đầu chào lại, như vậy muốn có bao nhiêu cao ngạo là có bấy nhiêu. Nhưng người khác hỏi tới Tô Vi Lương, đều bị bà nói vài câu cho qua.
“Vi Lương a, con cũng đi làm mặt cùng hộ lý đi! Phụ nữ là phải yêu quý mặt chính mình.” Lâm Nhã Chi nhu hòa mà nói. Tô Vi Lương cũng giơ lên tươi cười, trả lời: “Mẹ, không cần, con đi trước ra bên ngoài đi dạo, ngài ở chỗ này cùng các vị phu nhân nói chuyện phiếm đi!”
Dứt lời, Lâm Nhã Chi vui vẻ đồng ý. Tô Vi Lương cười lạnh, xoay người rời đi.
“Dục, anh thật tốt, còn tới bồi em Đi làm mặt.”
Tô Vi Lương ra khỏi phòng liền nghe được âm thanh vô cùng quen thuộc, cô mắt lạnh nhìn hai người phía trước, Hàn Dục, Trần Tâm Di…… Chỉ thấy Trần Tâm Di kéo Hàn Dục, nhón mũi chân hôn lên má Hàn Dục, mà Hàn Dục ôm lấy bên hông cô ta, trong mắt tràn đầy nhu tình.
“Trần tiểu thư, mời ngài ngồi.” Nghe nhân viên nói, Trần Tâm Di mới không cảm lòng mà buông Hàn Dục ra, ngồi lên ghế, chờ đợi nhân viên làm đep lại đây làm cho cô ta.
Tô Vi Lương mắt đào hoa hơi hơi nheo lại, vẫn luôn đứng ở chỗ kia, nhìn Hàn Dục đang ngồi cách đó không xa. Hắn dựa nghiêng trên sô pha màu đỏ, tay cầm tạp chí tùy ý lật, thẩm mỹ viện ánh đèn nhu hòa, làm Tô Vi Lương có ảo giác, cô cư nhiên cảm thấy Hàn Dục an tĩnh như vậy thật đẹp.
Như là cảm giác được cái gì đó, Hàn Dục buông trong tay tạp chí, quay đầu nhìn về phía Tô Vi Lương. Hắn nhíu mày, đánh giá Tô Vi Lương, rồi sau đó lại lần nữa đem tầm mắt hạ xuống tạp chí.
Tô Vi Lương nhéo nhéo nắm tay, sửa lại tâm tình sau đi lên trước, lại ở vị trí Trần Tâm Di hơi hơi ngừng một lát, dưới chân gạt một cái, trực tiếp đánh nghiêng mỹ phẩm trong tay nhân viên.
“A ――”
“Phanh ――”
Người phụ nữ thét một tiếng chói tai, tiếng đồ vật rơi xuống đất vang Lên thanh thuý.
|
Editor: hannhi
CHƯƠNG 4:
Hàn Dục phản ứng ném tạp chí trong tay xuống liền Đi tới bên Trần Tâm Di, thanh âm nôn nóng hỏi: “Tâm Di, thế nào? Có bị gì hay không?”
“Dục, đau quá… Tay của em.” Trần Tâm Di sắc mặt trắng bệch, vươn tay phải.
Nàng cánh tay phải thình đỏ một mảng lớn, là bị đồ vật trên giá giữ nhiệt mỹ phẩm rơi trúng.
“cô đã làm gì? Nếu là bạn gái tôi có chuyện gì, tôi nhất định làm cho cô ngồi tù.” Hàn Dục bế lên Trần Tâm Di, sắc mặt khó coi mà nhìn Tô Vi Lương.
Tô Vi Lương bên môi châm biếm, chậm rãi từ trên mặt đất bò dậy, không có chút sợ hãi nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau.
Bạn gái? hôm trước vợ mới chết chết, hôm sau liền xưng hô bạn gái! Trần Tâm Di cô không phải sẽ nguy trang sao? Tôi khi dễ đến trên đầu cô, xem cô như thế nào duy trì hình tượng hoàn mỹ?
Trần Tâm Di nhìn cánh tay thượng bị phỏng, nhưng ngại với Hàn Dục ở đây, đành phải lôi kéo tay áo Hàn Dục, “Dục, vị tiểu thư này cũng không phải cố ý, chúng ta đi bệnh viện đi! Đau quá……”
Hàn Dục cúi đầu nhìn người trong lòng ngực đau đớn, hung hăng mà nói: “Tốt nhất đừng cho tôi lại nhìn thấy cô.” Ôm cô ta rời đi lệ tư thẩm mỹ viện, đánh xe đến bệnh viện.
“Tiểu thư… Tiểu thư…” Mỹ dung sư nhẹ giọng gọi Tô Vi Lương, nhìn nàng đầy đồng tình.
“Tổn thất tôi sẽ bồi thường.” Tô Vi Lương ngơ ngác mà nói, trong đầu vẫn là Hàn Dục vừa rồi đáy mắt hận ý.
Nhân viên thẩm mỹ chỉ chỉ tay Tô Vi Lương, nói: “Không cần, tay ngài cũng bị thương, đi bệnh viện băng bó một chút đi! Nơi này cũng không cần ngài bồi thường.”
Cô lúc này mới phát hiện, thì ra chính mình tay trái cũng bị pha lê vỡ trên mặt đất đâm trúng, “Tôi không có việc gì, cám ơn cô.”
Lúc sau, có chút mất hồn mà xoay người rời khỏi lệ tư.
Lầu hai Lệ tư thẩm mỹ viện, một người nam nhân đứng ở cầu thang, vừa vặn thấy được hết thảy chuyện vừa mới phát sinh, lại không có nhúng tay, hắn lấy điện thoại bấm ra một dãy số.
“Uy…”
Điện thoại thông, một ân thanh trầm thấp của nam nhân truyền đến.
“Ta vừa thấy vợ ngươi! cùng mẹ người cùng nhau tới thẩm mỹ viện.”
“……”
“Lão bà ngươi bị người ta khi dễ, chảy thật nhiều máu…”
“Đô đô đô……”
Nghe âm thanh điện thoại cắt đứt, nam nhân sờ sờ cái mũi, xem ra là xen vào việc người khác?! Bất quá hắn cũng thật là, không thích còn cưới cô ta?
Tô Vi Lương đi theo dọc đường thật lâu, ngẩng đầu nhìn xe tấp nập trước ngã tư đường mới ý thức được, chính mình lạc đường! Ông trời cũng thực độc ác, trên đường người đi bộ cũng rất ít, dù là có người cũng là cảnh tượng vội vàng, chạy về phía trước.
“chị gái, chị nhìn một cái đi!” Một cái khoảng chừng nữ sinh cao trung, cầm một xấp truyền đơn, trên trán đều là mồ hôi, gian nan rút ra một tờ truyền đơn đưa cho Tô Vi Lương.
Tiếp nhận truyền đơn, trên mặt xuất hiện sao chụp 'siêu cấp người mẫu xuất hiện’ hấp dẫn tròng mắt cô, liền hỏi: “em gái, em có biết đây là cuộc thi gì không?”
Nữ học sinh mở to mắt, tinh tế suy nghĩ trong chốc lát, nói: “em nghe ôn chủ nói, đây là một cuộc thi sắc đẹp, vì những người có ước mơ mà làm.” Nhìn Tô Vi Lương hơi hơi nhăn lại mày, nữ học sinh lại nói: “chị gai, em cảm thấy chị thật xinh đẹp, hơn nữa vóc người lại đẹp, nếu là tham gia nhất định có thể có giải thưởng.”
Tô Vi Lương hơi hơi mỉm cười, mắt đào hoa trung gợn sóng nhộn nhạo lên, “phần thưởng trong đó là gì a!”
Nữ học sinh đem truyền đơn lật qua, chỉ chỉ vào nói: “Đây là cuộc thi ánh sao giải trí tổ chức, phần thưởng thực phong phú. Mười người đứng đầu đều được ký hợp đồng với ánh sao cơ hội tốt a!”
Nhìn nữ học sinh vui sướng biểu tình, trang lòng Tô Vi Lương cũng có chút ngo ngoe rục rịch. Ánh sao giải trí không thể so với cô trước kia, là mấy năm gần đây mới từ từ thành công ty giải trí, nếu cô lần này tham gia thi đấu, có phải hay không lại có cơ hội lần nữa đứng ở trên sân khấu?
Nghĩ đến điều này, Tô Vi Lương bên môi càng thêm tươi cười, đối với nữ học sinh nói: "chị sẽ tham gia, cám ơn em.”
Cám ơn em cho chị biết đến cuộc thi này, làm cô cảm thấy cơ hội làm lại.
Khi cô vẫn là Trần Tử San, là dựa vào quan hệ Trần gia để tham gia bộ điện ảnh, bởi vì bên trong siêu sao tụ họp, đạo diễn cũng là người có danh tiếng, cho nên cô vận đỏ.
Sau đó liền có rất nhiều đạo diễn, công ty tới tìm cô ký hợp đồng, diễn kịch, nhưng cô dứt khoát kiên quyết lựa chọn vòng quanh trái đất giải trí phía dưới Hàn thị, nguyên nhân chỉ có một, nơi đó có Hàn Dục. Hai mươi tuổi xuất đạo, sáu năm dốc sức làm, cô từ một tiểu minh tinh Đi lên một thế hệ ảnh hậu, lại là lúc Hàn Dục đột nhiên cầu hôn, cam nguyện rời đi kết hôn sinh con, rời khỏi màn ảnh…… Hồi ức đến đây, Tô Vi Lương sờ sờ chính mình gương mặt, phát hiện tràn đầy nước mắt, thì ra là cô thật sự rất thích sân khấu, thực yêu thích quá trình diễn kịch.
Tô Vi Lương ngẩng đầu, nhìn trên màn ảnh HG công ty đang phát quảng cáo, bên môi tạo nên nụ cười chua. Người phụ nữ trên màn hình là Trần Tâm Di, cô ta trong tay mang nhẫn của HG công ty để quảng cáo, một màn động lòng người. Nếu cô không rời đi, quảng cáo này có lẽ sẽ là của cô!
“chị gái ,chị hiện tại đi báo danh đi! Cái này ngày mai sẽ hết hạn.” Nữ học sinh có chút nghi hoặc mà nhìn Tô Vi Lương, vừa khóc vừa cười, chị gái này đúng thật là kỳ quái?
Tô Vi Lương nghe xong nữ học sinh nói, liền kêu taxi đi ánh sao truyền thông, hoàn toàn đem Lâm Nhã Chi còn ở lệ tư thẩm mỹ viện quên không còn một mảnh.
Lâm Nhã Chi làm mặt xong, vừa lòng mà vỗ về mặt đi ra khỏi phòng, cùng các phu nhân hàn huyên trong chốc lát rồi liền ngồi lên xe rời đi.
Chờ bà về tới nhà, lão gia tử hỏi Tô Vi Lương đi đâu, mới đột nhiên nhớ tới, là bà đem Tô Vi Lương mang ra ngoài.
“nó là một người lớn, có cái gì phải lo lắng, nói không chừng đi đâu chơi rồi?” Lâm Nhã Chi không chút để ý mà để tâm làm móng tay, nói.
Trác lão gia tử dùng sức đập quải trượng lên trên mặt đất, “Hồ nháo! Con bé Vi Lương không khi nào đi ra khỏi nhà, lỡ như lạc đường thì thế nào? Lỡ như gặp phải người xấu thì Thê nào? Lão vương, gọi điện thoại cho đại thiếu gia, kêu hắn đi tìm Vi Lương về đây.”
“vâng, lão gia, tôi liền đi gọi điện thoại.” Lão vương lớn tuổi, chạy đến thư phòng lầu hai, gọi điện thoại cho Trác Tử Thần.
Lại nói Tô Vi Lương đi vào ánh sao giải trí, tuy rằng đã dự đoán được người nhất định không ít, nhưng xem nhiều người ở đây, cô đầu bắt đầu đau. Nhiều người như vậy, cô chờ đến ngày mai cũng không nhất định có thể báo danh danh a!
“cô cũng là người không có quan hệ đi! Ai… Giống chúng tôi cũng là những người không có quan hệ xác định là phải bỏ cuộc thôi.”
Thì ra là người đứng trước Tô Vi Lương quay đầu lại noi với cô.
“Như thế nào?” Tô Vi Lương cũng nhàm chán, liền cùng cô ta hàn huyên lên.
“cô xem hàng bên kia, đều là người có tay trong, cho nên người rất ít, ai… Tôi nếu là người có nhân lực liền không cần chịu tội như vậy!” Nữ hài hối hận mà chỉ vào hàng phía bên trái nói.
Có nhận thức người? Tô Vi Lương nghe cô ta nói như vậy, đột nhiên linh quang hiện ra, vỗ vỗ bả vai cô ta nói: “Tôi có việc, đi trước một bước.”
“Ai… cô như thế nào liền bỏ dở nửa chừng? Kỳ thật xếp hàng rất mau a!”
Tô Vi Lương cũng không có để ý tới cô ta, mà là kiên định Đi tới đội ngũ đặc biệt kia.
|
Editor: hannhi
CHƯƠNG 5:
Tô Vi Lương bình thản đi đến phía sau đội ngũ kia, phía trước đội ngũ này cũng khoảng năm mươi người, nếu thuận lợi, một giờ hẳn là liền đến chính mình, nghi như vậy, tâm tình bắt đầu chậm rãi chuyển biến tốt đẹp lên.
“Uy, các ngươi buông tôi ra, tôi thật ra là con gái lão tổng tập đoàn ánh sao, các người xem, tôi nơi này cùng hắn giống nhau và trí nốt ruồi, các người như thế nào không tin a?”
Một người con gái thân cao đạt tới 1mét8 bị hai gã đàn ông cường tráng kéo ra cửa, không lưu tình chút nào mà ném ra cửa, ngoài cửa chỉ nghe cô ta kêu lên một tiếng.
Tô Vi Lương nhẹ nhàng hạ khóe mắt, nốt ruồi lớn lên ở cùng vị trí? Chính là có quan hệ cha con? Thật là ý tưởng cao siêu.
“Ai, lại là một người giả mạo thất bại a! Như thế nào có thể ngu xuẩn như vậy?” cô gai phía sau Tô Vi Lương nói, đối với các cô gái này những người vụng về về kỹ xảo căn bản không bỏ ở trong mắt.
“Vậy cô có biện pháp gì hay a!” cô gái phía trước Tô Vi Lương như là muốn cùng cô ta giằng co, khinh thường hỏi.
Cô gai phía sau liếc mắt nhìn người trước, nói: “Tôi cần phải giả mạo sao? Trong tay tôi chính là thư đề cử người Quý gia viết, cô có sao?”
“U… Tôi cho là cái gì cơ? Còn không phải là thư đề cử sao? Tôi nơi này cũng có một phong, trùng hợp cũng là người Quý gia viết.”
“Của cô khẳng định là giả.” cô gai phía sau thẹn quá hóa giận, cô ta chính là bỏ ra giá tiền cao thuê người viết a?
“của cô mới là giả.”
“……”
Nghe hai người bọn họ ầm ĩ, Tô Vi Lương quyết định mà đi đến phía trước, cho hai người bọn họ không gian tiếp tục cãi. Cô không hiểu vì cái gì truyền thông ánh sao muốn làm như vậy, như vậy không phải khẳng định là loại không khí này sao?
Từ giữa trưa chờ đến lúc chạng vạng, rốt cục là đến lượt Tô Vi Lương, nàng tâm trạng thấp thỏm bước vào phòng báo danh.
“Tên họ? Tuổi? Chiều cao? Cân nặng?……" nhân viên chỗ báo danh liên tiếp đặt thật nhiều cây hỏi, liền cầm bút chờ đợi Tô Vi Lương mở miệng, trong lúc đó đầu cũng không có nâng lên.
Nàng cũng phối hợp mà nói: “Tô Vi Lương, 20 tuổi, 168 centimet……”
“Ngươi nói ngươi kêu Tô Vi Lương?” nhân viên chỗ báo danh đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn Tô Vi Lương, hơi mang kinh ngạc mà nói. Tô Vi Lương vi im lặng gật đầu, tinh tế đánh giá người này, trong đầu đột nhiên thoáng hiện một hình ảnh, trong phòng học đại học rầm rầm nháo nháo, đột nhiên lão sư đặt câu hỏi, bốn phía một mảnh an tĩnh, một giọng nam nghịch ngợm vang lên, “Lão sư, Tô Vi Lương nói cô ấy biết.”
“tốt, vậy Tô Vi Lương đi!” Lão sư hào phóng mà nói ra tên này, toàn lớp bắt đầu cười vang.
“Phùng Phong ――”
“Tô Vi Lương ――”
Hai người liếc nhau, Phùng Phong đang ngồi đột nhiên đứng dậy đem Tô Vi Lương ôm vào trong ngực, giống như anh em lâu ngày gặp mặt.
“tốt nha Tô Vi Lương, tới đế đô cũng không liên hệ với tôi!” Phùng Phong cười đến thực vui vẻ, hoàn toàn không đem mở nhân viên công tác khác ở đây để vào mắt.
Tô Vi Lương cũng thật tâm cười, “tôi sai, lần sau mời cậu ăn cơm, thế nào?”
“hôm nay tâm tình tốt a! Đừng để lần sau, hiện tại liền đi thôi!” Phùng Phong ngồi xuống, chân bắt chéo nói.
“Phùng… Kia vị tiểu thư này là tới báo danh sao?” một vị nhân viên bên cạnh Phùng Phong ngượng ngùng mà nói.
Phùng phong sảng khoái nói: “cậu nói đúng. Vị này Tô Vi Lương Tô tiểu thư trực tiếp tiến vào vòng trong! Hiểu không?”
“Đã biết!” Nhân viên công tác hô một tiếng, trực tiếp đem hồ sơ Tô Vi Lương báo danh bỏ vào trong bao công văn mang theo bên người. Tô Vi Lương nghe phùng phong nói như vậy, lô lắng chậm rãi hạ xuống. Ban đầu tưởng là báo ra quan hệ tay trong,vàng thau lẫn lộn không ai biết, trùng hợp gặp hắn, cũng không cần nói dối nữa.
Sau đó, Phùng Phong thật sự đem toàn bộ công việc giao cho những người khác, liền mang theo Tô Vi Lương rời đi ánh sao giải trí, ăn một bữa cơm cũng coi như hòa hợp. Trên bàn cơm, đại đa số đều là Phùng Phong nói chuyện, Tô Vi Lương nghe, dù sao cũng là hàng giả, mọi chuyện cũng chỉ biết đại khái, cũng không biết toàn bộ chi tiết. Cứ thế Phùng Phong lấy giọng nói giỡn nói cô thay đổi rất nhiều so với trước kia, cô cũng không biết nên trả lời như thế nào?
“cậu học ở đại học hai năm… Nói như thế nào nhỉ? Chính là một người nhát gan, thường xuyên bị người ta khi dễ, hiện tại thì tự nhiên hào phóng hơn rất nhiều!”
Tô Vi Lương cắn chiếc đũa hàm hồ nói: “Phải không? Con người đều là sẽ thay đổi.”
“Cũng đúng, ai rồi cũng sẽ thay đổi.” Phùng Phong lại nói một câu, “Đúng rồi, cậu đột nhiên thôi học là vì cùng Trác Tử Hạo kết hôn sao?”
Trác Tử Hạo? Tô Vi Lương nội tâm run lên, cô thật sự cùng Trác Tử Hạo trước kia có quan hệ, vì cái gì khi nghe được tên của hắn, cô cảm thấy ngực xuất hiện cảm xúc khác thường?!
Nhìn Tô Vi Lương vi biến sắc, Phùng Phong đại khái đã biết, an ủi nói: “du sao, hắn gia thế hiển hách, cậu đi theo hắn cũng sẽ chịu ủy khuất, chi bằng tách ra.”
Tô Vi Lương hoàn toàn hết muốn ăn, lấy cớ đã muộn liền vội vàng cùng Phùng Phong tách ra, còn uyển chuyển cự tuyệt ý tốt muốn đưa cô về nhà của hắn. Nếu là cho hắn biết chính mình hiện tại ở Trác gia, hơn nữa còn cùng Trác gia đại thiếu kết hôn…… nghĩ thôi đa cảm thấy khủng bố.
Lúc này, Tô Vi Lương đã lên xe taxi, một ngày đi giày cao gót làm cô cảm giác rất mệt mỏi. Nghe nói biệt thự Trác gia rất an tĩnh thường ít lui tới với bên ngoài, cô cảm thấy may mắn mà vỗ vỗ ngực, còn có bọn họ làm việc và nghỉ luôn luôn đúng giờ, 9 giờ đúng là giờ đi ngủ.
Đem bánh mà Trác Tử Yên mong nhớ nhớ đặt ở trong tủ lạnh, Tô Vi Lương liền chuẩn bị lên lầu ngủ. Lại thấy trên cầu thang lầu hai một người nam nhân đang đứng, trong bóng đêm, nhìn không rõ mặt, chỉ có thể cảm giác được hắn rất cao.
“Ca xuy ――”
Nam nhân đem bật lửa Zippo trong tay bật lên, ngọn lửa như ngôi sao như ẩn như hiện. Ánh lửa mỏng manh, lại làm Tô Vi Lương thấy được cánh tay thon dài sạch sẽ, làm cô nhớ tới Trác gia gia trong thư phòng có khối nhất dương chi bạch ngọc.
“Đi đâu? Ân?” Nam nhân thanh âm quanh quẩn ở bên tai Tô Vi Lương, đặc biệt là âm cuối 'ân', lưu luyến ôn nhu, mang theo âm thanh cuốn hút, tràn ngập dụ hoặc.
Tô Vi Lương nuốt một ngụm nước miếng, chậm rãi đi lên cầu thang, không có gì bất ngờ, người này hẳn là chính là ông chồng trên danh nghĩa của mình Trác Tử Thần . Bằng tốc độ ốc sên, cô dịch tới bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói: “Hôm nay cùng mẹ đi thẩm mỹ viện, sau đó trên đường gặp bạn đại học, liền nói chuyện phiếm vài câu…… rồi cùng ăn cơm chiều.”
Không biết vì cái gì, Tô Vi Lương trong lòng chính là có chút sợ hãi nam nhân trước mặt này, hẳn là người nam nhân này quá mức cường thế, ở trước kia ở trong lòng Tô Vi Lương để lại ấn tượng không tốt, lúc này mới ảnh hưởng tới tâm trạng chính mình!
“Trở về phòng.” ngữ khí nam nhân không tốt, nói xong liền đi về phòng.
Tô Vi Lương trở về phòng thời điểm, nghe được trong phòng tắm có thanh âm nước chảy. Hắn đang tắm rửa? Chẳng lẽ là đang đợi chính mình về nhà sao? Suy đoán đến cái ý niệm này, cô lại mau chóng phủ quyết, lần hôn nhân này vốn dĩ chính là hai bên không tình nguyện, hắn làm sao có thể chờ cô về?!
Rất nhanh, Trác Tử Thần tắm xong đẩy cửa đi ra, lúc này, Tô Vi Lương mới rõ ràng mà thấy được diện mạo hắn…… Nàng ngốc lặng mà nhìn hắn, trong đầu liền hiện lên bốn chữ 'khuynh quốc khuynh thành', thật là một bức tranh mỹ nhân a!
|