Đích Nữ Thông Minh Chi Quỷ Y Thất Tiểu Thư
|
|
Chương 4: Hoa Mai Di Động
Hoa Trứ Vũ theo một Thô Sử bà tử trở lại Tĩnh Đình uyển, chính nha đầu thu thập làm bà tử cằm rơi xuống đất.
Nha đầu San Hô nhất đẳng vóc dáng xinh đẹp y phục mỹ lệ nhìn qua giống tiểu thư gia đình nhà giàu đang cầm nửa cuộn Lăng Châu cẩm[1] trong tay chuẩn bị từ trong thất rời đi, quay đầu lại thì thấy Hoa Trứ Vũ đứng ở cửa, nàng cũng không kiêng dè, chính là nắm thật chặt gấm vóc trong tay hỏi: “Tại sao tiểu thư lại trở về? Không phải hẳn là nên ở trên đường đến Bắc Minh sao?”
Bộ dáng kia, khí thế kia, giống như nàng mới là tiểu thư, Hoa Trứ Vũ là nha đầu sai sử bình thường của nàng.
Vài nha đầu bà tử bình thường trong viện tựa hồ cũng quen thái độ vênh mặt hất hàm sai khiến của nàng, ngược lại không có phản ứng gì nhiều, Hoa Trứ Vũ nghe được thì chau mày, trong viện này, tóm lại ai mới là chủ tử?
Suy nghĩ một hồi, trong đầu liền hiện ra một đoạn ảnh San Hô mượn cớ đến truyền lời cho Cố thị đối với nguyên chủ từ trên cao nhìn xuống, không có một chút ý tứ tôn trọng, hoàn toàn đem nguyên chủ thành người ở. Thậm chí có một lần ở bên ngoài bị Hoa Trường Thụy ức hiếp, quay đầu lại bỏ chạy đến Tĩnh Đình uyển, cố ý đem bát nước trà đang sôi đổ lên trên người nguyên chủ, nguyên chủ nói nàng một câu, nàng lại nhảy chân lên đối với nguyên chủ hết chỉ trích lại chửi rủa, giống như người đàn bà chanh chua.
Khi đó nguyên chủ mới bị Cố thị đuổi trở về thôn trang cách hơn hai trăm dặm, bởi vì bị không ít khổ, người vừa gầy yếu lại nhát gan, rất sợ San Hô cao hứng lên ở trước mặt Cố thị nói bậy thì Cố thị càng đẩy nàng đi, nên không rên một tiếng, thở mạnh cũng không dám ra ngoài, mặc cho nàng mắng đủ, cuối cùng nha đầu còn trái lại không bồi ý giải thích.
Cho nên nói, ngày thường San Hô ở tại tòa viện này giống như một bá chủ, nguyên chủ đều phải xem sắc mặt nàng sống qua ngày.
Hoa Trứ Vũ nháy mắt bị hình ảnh xẹt qua trong đầu làm cho tức giận thẳng đến nín thở, thế gian như thế nào còn có một nô tài chua ngoa như thế?
Nàng lập tức bất động thanh sắc, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Trên đường xảy ra chút chuyện, nên trở lại.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Chuyến đi này của tiểu thư… chính là vì đổi dược cho hoàng thái hậu, ý trở về là… không bao giờ đi nữa sao?” San Hô không cảm thấy gì mà truy vấn.
“Như thế nào? Chuyện của ta đều phải hướng ngươi báo cáo sao?”
Âm thanh Hoa Trứ Vũ tuy rằng thản nhiên, lại lộ ra một cỗ uy nghi không thể nói rõ.
San Hô trong lòng cả kinh, không rõ thất tiểu thư nhát gan ngày thường tổng xem sắc mặt chính mình tại sao lại trở nên uy áp khí thế mười phần, thanh âm vừa rồi không lớn, lại giống như một cây búa nện xuống đáy lòng, khiến người ta rất khó chịu.
Loại cảm giác này khiến nàng rất không thoải mái, đang định xuất ra chút thái độ mạnh mẽ để tìm lại quyền chủ động, thanh âm Hoa Trứ Vũ lại truyền đến: “San Hô, trên tay ngươi cầm là cái gì?”
Chung quy có chút chột dạ, lời nói đến bên miệng lại bị San Hô bức trở về, lui từng bước nói: “Không có gì, chính là nguyên liệu làm y phục cho tiểu thư còn lại thu về nhập khố.”
“Đúng vậy sao? Vậy ngươi liền hảo hảo thu, Lăng Châu cẩm này chính là trong cung ban cho, rất trân quý, ngàn vạn lần đừng tìm cách làm đánh mất.” Hoa Trứ Vũ vẻ ra một đường cong khó thấy, liền trực tiếp vào nhà.
Lần đầu tiên bị khí thế Hoa Trứ Vũ áp chế, sau khi ngẩn ngơ, San Hô có chút thẹn quá hóa giận, chính là chẳng biết tại sao, nàng lại không dám hung hăng ngang ngược mắng to giống như trước, đành phải trừng nha đầu nhị đẳng Xuân Đào đang cùng cầm, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói: “Các ngươi đều là người chết a, còn không mau đi hầu hạ tiểu thư?”
Xuân Đào đẩy Cầm Nhi, “Ngươi đi rửa mặt chải đầu cho tiểu thư, ta đi bưng đồ ăn cho tiểu thư.”
Nói xong liền đuổi theo bước chân San Hô nịnh bợ lấy lòng nói: “San Hô tỷ làm sao rồi? Thất tiểu thư nhất định đưa đến Bắc Minh, cần gì phải cùng nàng duy trì hòa bình? Phu nhân không phải nói, chờ sau khi nàng xuất giá, sẽ đem toàn bộ viện này thu thập sạch sẽ, hủy đi phòng ở, ngay tại chỗ này mở ra một vườn thuốc, nhị biểu thiếu gia sẽ thường xuyên đến chăm sóc. Ngẫm lại đến lúc đó San Hô tỷ có thể thường xuyên giúp nhị biểu thiếu gia chăm sóc vườn thuốc, lại có thể cùng nhau nói chuyện với hắn, chuyện này có bao nhiêu ngọt ngào? Nói không chừng về sau, hắc hắc…”
Hoa Trứ Vũ nghe tiếng Xuân Đào dần dần đi xa, như bình thường không có nghe đến, liếc mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Cầm Nhi một cái, ôn tồn nói: “Đi múc nước cho ta tắm trước đi, phỏng chừng Xuân Đào sẽ không mang đồ ăn đến, ngươi lại đi phòng bếp tìm xem còn gì có thể ăn no bụng không.”
Cầm Nhi lên tiếng, lại không nhúc nhích. Hoa Trứ Vũ kỳ quái nhìn nàng, nàng mới lo sợ nói: “Tiểu thư vừa mới nghe thấy lời nói của Xuân Đào nên rất khó chịu đi? Nhưng tiểu thư đừng để trong lòng, viện này, chỉ cần tiểu thư còn tồn tại một ngày, phu nhân sẽ không hủy đi.”
Hoa Trứ Vũ trong lòng ấm áp, Cầm Nhi mặc dù là một nhị đẳng nha đầu không biết ăn nói, nhưng so với biết ăn nói còn có nghĩa tình nhiều lắm. Hồi tưởng nguyên chủ trước kia bởi vì phải xem sắc mặt San Hô, cho nên cả ngày cũng chỉ thân cận với San Hô cùng Xuân Đào, đến bây giờ cũng không liếc mắt nhìn Cầm Nhi nhiều hơn một cái. Thậm chí có đôi khi còn giúp San Hô cùng Xuân Đào khi dễ Cầm Nhi—bởi vì nguyên chủ sợ hãi San Hô, nên chỉ tin lời nói của San Hô.
Nàng không khỏi vì nguyên chủ luôn tùy theo sự đùa nghịch của vận mệnh, chưa bao giờ nghĩ đến hành vi phản kháng mà thở dài, bày đặt theo nha đầu không thân cận như vậy, ngược lại còn thuận theo ác nô lang tâm cẩu phế [2] , đến tột cùng là vì cái gì? Ẫn nhẫn không chịu được như thế, là vì muốn hảo hảo ngốc đến ngày gả cho Sở Minh Thu sao? Nàng nghỉ chờ đến lúc gả cho Sở Minh Thu thiên hạ liền thái bình sao?
Nàng lắc lắc đầu, nghĩ muốn mặc kệ sự thảm thương cùng thương hại đối với nguyên chủ, cười ôn như với Cầm Nhi, nói: “Ta không khó chịu, cũng không lo lắng sân bị hủy đi, cảm ơn an ủi của Cầm Nhi. Bất quá ta hiện tại phi thường muốn rửa mặt chải đầu sạch sẽ, có thể đi múc nước trước cho ta không?”
Vẻ mặt ôn hòa như thế, Cầm Nhi thụ sủng nhược kinh [3], vừa cao hứng lại kích động, vội vàng gật đầu lắp bắp nói: “Đúng vậy… Phải… Nô tỳ đi múc nước đây… Tiểu thư chờ…”
Động tác Cầm Nhi rất nhanh, rất nhanh liền đem nước ấm đến đây, thời điểm chuẩn bị y phục cho Hoa Trứ Vũ tắm rữa, nàng liền đi xuống phòng bếp tìm thức ăn.
Chờ Hoa Trứ Vũ tắm sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, cơm canh của nàng cũng đã chuẩn bị tốt.
Nghe được tiếng bước chân, Cầm Nhi nhìn lại, chỉ thấy một nữ tữ tóc dài mặc ti bào tuyết trắng[4] qua loa trên thân từ sau cửa đi ra. Nữ tử mắt như thu thủy, môi như cánh hoa, dưới ánh trăng hào quang lưu chuyển, dung nhan như loài hoa ngọc lan trong trắng, ngoài cửa sổ bóng hoa di động, di chuyển theo mỗi làn gió lướt nhẹ qua, mơ hồ còn có hoa mai kéo tới.
Cầm Nhi chưa từng thấy Hoa Trứ Vũ tùy ý tiêu sái như thế, một thân ti bào mặc qua loa trên thân, rõ ràng còn có một loại không kiềm chế không thể dùng ngôn ngử biểu đạt, không khỏi mở to mắt hô nhỏ nói: “Tiểu… Tiểu thư… nhĩ hảo mỹ…”
“Mỹ cái gì mỹ?” Hoa Trứ Vũ nhoẻn miệng cười, “Không biết vì cái gì, ta bây giờ giống như ngay cả xiêm y cũng không biết mặc, cũng may bây giờ không có người ngoài, ta ăn xong liền trực tiếp lên giường ngủ, ngươi ở trong này coi chừng dùm ta, nếu tứ hoàng tử đến đây, ngươi tới kêu ta tỉnh dậy.”
Nàng nghĩ Sở Minh Thu phát hiện mình mắc mưu, khẳng định sẽ hổn hển chạy đến tìm nàng, hắn giống cái loại tự cho là đúng, xú nam nhân luôn nghĩ nữ nhân nên vây quanh hắn làm sao chịu nhận mình bị lừa? Sau khi phát hiện chân tướng không mốn đem nàng chặt thành tám khúc mới là lạ.
Kết quả nàng đắc ý ngủ một đêm, cũng không gặp Sở Minh Thu đến tìm nàng, sự tình bắt đầu có chút cổ quái.
[1] Lăng Châu cẩm: gấm Lăng Châu
[2] Lang tâm cẩu phế: lòng lang dại sói
[3] Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ
[4] Ti bào tuyết tắng: áo dài bằng tơ tằm trắng như tuyết
|
Chương 5: Kéo Hắn Xuống Nước
Sáng sớm, Hoa Nhược Mộng liền quấn quýt lấy Cố thị, để cho nàng đến hỏi tứ hoàng tử chuẩn bị xử trí chuyện Hoa Trứ Vũ thế nào.
Kỳ thật Cố thị cũng đang chờ tin tức của Sở Minh Thu, nhịn một đêm, thật sự nhịn không được nữa, đang chuẩn bị phái người đến hỏi tứ hoàng tử một chút, bên ngoài đã có người bẩm báo, nói tứ hoàng tử cùng Cao đại nhân Lễ bộ đã dẫn theo nhiều quan binh đến chuẩn bị áp giải Hoa Trứ Vũ đi Bắc Minh.
Cố thị cùng Hoa Nhược Mộng nghe được đều mừng rỡ, chờ các nàng đuổi tới tiền viện, quả nhiên thấy hơn trăm quan binh đứng gác, cũng không thiếu hạ nhân khe khẽ nói nhỏ.
“Phu nhân, ngày hôm qua xe ngựa đi hòa thân nữa đường xảy ra chuyện, nay bản cung tự mình chuẩn bị đưa Thất tiểu thư đến Bắc Minh. Không biết hiện tại phu nhân có thể kêu thất tiểu thư đến?” Mắt Sở Minh Thu còn mang theo hắc vòng [1], hiển nhiên cả đêm không nghỉ ngơi tốt.
Nhưng việc như vậy, ở trong mắt Hoa Nhược Mộng, hắn vẫn là tuấn mỹ vô trù. Nàng kìm lòng không đậu thay mặt mẫu thân của nàng dịu dàng đáp: “Việc này đã khiến cho điện hạ vất vả, chúng ta lập tức phái người ra sau viện thỉnh thất tỷ đi ra, tuyệt không làm chậm trễ hành trình đưa thân.” Ôn thần kia cuối cùng cũng muốn đưa đi rồi, nam tử trước mắt, sắp trở thành vị hôn phu của nàng, cuối cùng cũng được như mong muốn.
Sở Minh Thu gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, hộ vệ coi chừng Hoa Trứ Vũ hôm qua qua đây ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng đem lời nói Hoa Trứ Vũ truyền lại, Sở Minh Thu đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt hiện lên tức giận khó có thể đè xuống, ý tứ của Hoa Trứ Vũ truyền lại câu nói kia, là muốn nói mình cùng nàng có tư tình sao? Hoặc là có tầng ý tứ khác càng sâu?
Sắt mặt hắn khó khăn mới bình tĩnh lại, Cố thị cũng nhìn ra cái gì không thích hợp, lập tức phân phó người đi thỉnh Hoa Trứ Vũ.
Sở Minh Thu đột nhiên nói: “Chậm đã!”
Cố thị nhíu mày: “Điện hạ, đây là cớ gì?”
Sở Minh Thu trầm giọng nói: “Vẫn là bổn cung tự mình đi thỉnh tốt lắm.”
Hắn nói xong lập tức dẫn theo hơn hai mươi thân vệ [2] hướng nội viện bước đi, Cố thị cũng không nói được cái gì, Hoa Nhược Mộng vẻ mặt hưng phấn, “Xem ra tiện tỳ kia đã nói lời chọc giận tứ hoàng tử, tứ hoàng tử phải trước trừng trị nàng xong mới đi ra, mâux thân chúng ta cũng đi nhìn xem.”
Lúc này mọi người trong phòng đều đi ra, nhìn thấy Sở Minh Thu ỷ vào thế trận lớn đi thỉnh Hoa Trứ Vũ, đã biết có náo nhiệt để xem, đều dời bước đến Tĩnh Đình uyển.
Trong Tĩnh Đình uyển, Hoa Trứ Vũ một đêm ngủ tốt, vội vàng gọi Cầm Nhi đến giúp nàng mặt quần áo, chờ rửa mặt xong, trong viện trừ bỏ vài nha đầu sai khiến, vẫn không thấy bóng dáng Xuân Đào cùng San Hô, Hoa Trứ Vũ cũng không thèm để ý, các nàng không nghĩ ở trong này làm nô tài, nàng sẽ làm các nàng vĩnh viễn không được làm nô tài.
“Đúng rồi, Cầm Nhi, Hoa Thược Dược có trở về không?” Nàng chợt nhớ tới thời điểm chia lìa cùng Hoa Thược Dược ngày hôm qua, hỏi.
Cầm Nhi lắc đầu: “Hoa Thược Dược cùng Phương Cô còn chưa trở về, hôm qua nô tỳ đang chuẩn bị hỏi tiểu thư, thấy tiểu thư ngủ say, cũng chưa kịp hỏi, các nàng ở nơi nào?”
Một màn thảm thiết ngày hôm qua tựa hồ tái hiện ở trước mắt, Hoa Trứ Vũ ngầm nhẫn thống khổ hận thù, buông mắt xuống hỏi: “Phương Cô vì cứu ta, đã chết.”
“Cái gì? Đã chết?” Cầm Nhi ngẩn ngơ, nửa ngày không có âm thanh, đối với tin tức này tựa hồ có chút không dám tin.
“Ngươi biết trong nhà Phương Cô còn có người nào không?”
Cầm Nhi phục hồi lại tinh thần, vội vàng nói: “Có, còn có một nữ nhân, cũng ngụ ở kinh thành, bất quá nghe nói thân thể không tốt lắm, tuy rằng thành thân, ngày qua ngày cũng không tốt lên, hơn phân nữa bạc tiêu hàng tháng của Phương Cô đều phải…”
Nói tới đây, nàng bỗng nhiên đình chỉ, có chút thất kinh nói: “Tiểu thư, nô tỳ không có ý gì khác.”
Hoa Trứ Vũ lắc đầu, “Ta biết, ngươi là một nha đầu thiện lương, hiểu được quan tâm người khác, hiện giờ Phương Cô xảy ra chuyện, chung quy quay về tìm người thân báo tang…”
Mới nói tới đây, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, nhìn lại, là San Hô mang theo vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa đi vào.
“Tiểu thư, tứ hoàng tử đến đây, nghe nói muốn đích thân đưa tiểu thư đi Bắc Minh, tiểu thư muốn chuẩn bị một chút hay không?” Hôm qua bị uy áp, làm cho San Hô cả đêm tức giận khó mà bình tĩnh, không thể tưởng được sáng sớm tứ hoàng tử đã dẫn người đến áp người, rõ ràng vừa rồi còn thấy vẻ mặt hắn tức giận, cho dù thất tiểu thư muốn đi Bắc Minh, chỉ sợ cũng phải chịu chút nổi khổ da thịt trước mới có thể bị đưa đi đi? Xem nàng về sau còn ra vẻ trước mặt mình thế nào? Cũng không nhìn xem cô ta là ai, bất quá chỉ là một cái tiện nhân sinh ra một tiện tỳ, một đứa con gái tùy thời bị Hoa gia vứt bỏ để đổi lấy phú quý mà thôi.
Nàng nghĩ tới trước chê cười nàng, có thể tìm về một chút cảnh ngày hôm qua đã bỏ lỡ.
Hoa Trứ Vũ ngồi xuống, dù bận vẫn ung dung: “Ta hiện tại khác nước, San Hô, ngươi ngươi đi đổi chén trà nóng cho ta.”
San Hô sửng sốt, thất tiểu thư cư nhiên dám phân phó nàng đi châm trà cho nàng? Trước kia cho thất tiểu thư mười lá gan cũng không dám, trừ phi chính nàng nguyện ý! [Nha Đầu: lời thoại này đáng lẽ phải do tiểu thư nói với nô tỳ mới đúng, là nô tỳ mà còn bày đặt…+_+]
“Tiểu thư, ta nói tứ hoàng tử đến đây, ngươi hẳn là…”
“Ta hẳn là như thế nào còn phải xem một cái nô tỳ vung tay múa chân, chỉ nghĩ muốn uống một hơi nước, chỉ sợ muốn uống cũng không được, không biết nô tài trên đời này có đều như thế này hay không? Chẳng lẽ luật lệ Đại Trạch có quy định như, nô tỳ ở trước mặt chủ tử muốn làm gì thì làm?” Hoa Trứ Vũ nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
San Hô lại sửng sốt, chính là loại vẻ mặt này, ngày hôm qua nàng đã cảm thấy loại vẻ mặt này của thất tiểu thư làm cho người ta có một loại cảm giác bị ép tới không thở nổi. Nàng nuốt một ngụm nước bọt, đang muốn nói tranh cãi, ngoài cửa đã truyền đến giọng nói nam nhân uy nghiêm: “Hoa Trứ Vũ, ngươi đến tột cùng là có ý gì?”
Hoa Trứ Vũ quay đầu, nhìn Sở Minh Thu hùng hổ dẫn theo hơn hai mươi thân vệ vào sân, ở phía sau còn không ít chủ tử nô tài đi theo xem náo nhiệt, tuy bọn họ chỉ tránh ngoài cửa viện rình coi, nhưng cũng cảm giác được mọi người rất hưng phấn.
Nàng mỉm cười, cũng không để ý đến San Hô, đứng dậy thi lễ với Sở Minh Thu nói: “Ta nghĩ điện hạ sẽ không để ý, không thể tưởng được sẽ gióng trống khua chiêng như vậy, điện hạ quả nhiên quang minh lỗi lạc, bất cứ chuyện gì cũng không sợ bị người khác chê.”
“Ta có làm chuyện gì đáng để người chê?” Sở Minh Thu híp mắt lại, ngừng một chút: “Hoa Trứ Vũ, lá gan ngươi bây giờ càng lúc càng lớn. Hôm qua còn nói dối đặc sứ gì đó không có thật, lại lừa gạt Trần Trường Thanh đưa ngươi hồi phủ, ngươi đến tột cùng còn có chuyện gì không dám làm?”
Dáng vẻ Hoa Trứ Vũ bỗng nhiên thẹn thùng, xoắn ngón tay nhăn nhó nói: “Điện hạ nói cái gì, đặc sứ? Đặc sứ gì? Ta nghe không hiểu thế nào? Lại nói Trần Trường Thanh là thân vệ của điện hạ, đều là người khôn khéo, sao lại nghe lời ta để một cái nữ tử yếu chất lừa gạt? Rõ ràng điện hạ đang lấy cớ, rõ ràng là điện hạ phân phó cho bọn họ đưa ta về, rõ ràng là điện hạ luyến tiếc…”
Sở Minh Thu sắc mặt đại biến, tức giận nói: “Đủ rồi, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lúc này Hoa Trứ Vũ mới nâng con mắt sáng nhìn thẳng hắn, con ngươi trong trẻo như nước óng ánh như trân châu hiện ra lưu chuyển, như thông hiểu như mờ mịt, giống như ánh trăng bị sương mù che đậy, giống như rõ như không rõ, Sở Minh Thu nhìn mà thân hình chấn động, hắn chưa bao giờ biết màu sắc con ngươi Hoa Trứ Vũ có thể lay động lòng người như thế, ở trong trí nhớ của hắn, nàng vẫn là khiếp đản cùng yếu đuối, một kẻ đáng thương mặc cho người khi dễ.
“Thật sự không thích bộ dáng điện hạ nhìn đến trợn mắt cùng hướng.” Hoa Trứ Vũ chậm rãi đến gần Sở Minh Thu, một luồng mùi thơm đặc biệt của cơ thể thiếu nữ không bị khống chế mà tiến vào chóp mũi hắn, Sở Minh Thu cũng không biết né tránh, Hoa Trứ Vũ lấy âm thanh cực thấp cơ hồ là thì thầm nói nhỏ: “Nếu điện hạ cố ý muốn đem tôi đến Bắc Minh, ta đây đành phải nói, sát thủ này căn bản là do điện hạ phái tới, bởi vì điện hạ luyến tiếc tôi, lại muốn lấy lòng hoàng thái hậu, vì vẹn toàn đôi bên, điện hạ mới nghĩ ra kế này...”
Sở Minh Thu nhếch môi mỏng, con ngươi thâm trầm, trong lòng lại sóng to gió lớn, nếu ngày hôm qua chính mình cẩn thận là một loại phòng ngừa ngoài ý muốn, vậy ở trong mắt của nàng, lại là một cái sai lầm thành công bắt lấy nhược điểm của chính mình. Cái gì đặc sứ, lời nói gì kích động Trần Trường Thanh, tất cả đều là quỷ kế của nàng đi từng bước nghĩ muốn ba bước. Mà mục đích cuối cùng dĩ nhiên là muốn đạp hắn xuống nước, mục đích không cần đưa nàng tái giá đến Bắc Minh.
Không ngờ sẽ lật thuyền trong mương, hắn gần như nghe được thanh âm chính mình tỏa ra từ kẻ răng, “Đừng ra vẻ với ta, nói cho ta biết mục đích của ngươi!” Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hy vọng là nàng ngu xuẩn ngẫu nhiên thông minh lên một chút.
Khóe miệng Hoa Trứ Vũ khẽ câu, “Ta chỉ không muốn đi Bắc Minh.”
“Đây là thánh chỉ!” Lời nói của nàng chứng minh nguyện vọng của hắn là một loại hy vọng xa vời, không thể cắn răng giãy dụa cuối cùng của sắp chết.
Hoa Trứ Vũ lui ra phía sau, vẫn chứa bộ dáng ngại ngùng nhìn những người bên ngoài sân rướn cổ lên chờ Sở Minh Thu dùng thủ đoạn trừng trị vô cùng tàn độc đối với nàng, ôn nhu chán ghét nói: “Đó là chuyện của điện hạ.”
Bộ dáng của nàng như là lả lướt nói lời tạm biết cùng hắn. Sở Minh Thu sắc mặt xanh mét, ánh mắt gần như phun ra lửa nhìn chằm chằm Hoa Trứ Vũ, Hoa Trứ Vũ cũng là cuối đầu lấy đỉnh đầu đối diện hắn, nàng tin tưởng phổi hắn rất nhanh nổ khí, bởi vì lời nói của nàng là tử huyệt. Sở Minh Thu làm tứ hoàng tử, đến nay còn chưa phong vương, nghĩ hắn không được Bảo Hưng đế thích, đã như thế, tin đồn gì cũng làm Bảo Hưng đế khả nghi, lòng nghi ngờ như vậy, đối với việc Sở Minh Thu lập công này mà nói, còn không phải đả kích trí mạng sao?
Hắn dám không xuống nước?
[1] Hắc vòng: vầng thâm do thức khuya á
[2] Thân vệ: thị vệ thân tín
|
Chương 6: Kế Ai Cao
Sở Minh Thu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, ngay tại lúc tất cả mọi người đều nghĩ đến sẽ có động tác gì, hắn bỗng nhiên phất phất ống tay áo, âm thanh lạnh lùng nói: “Chúng ta đi!”
Nói xong, hắn xoay người mang theo hộ vệ quyết đoán rời đi, sân trong ngoài một mảng ngạc nhiên.
Mọi người vốn chuẩn bị xem Tứ hoàng tử đem Hoa Trứ Vũ đánh một chút sau đó áp giải tới Bắc Minh kết quả cái gì cũng không thấy, nhưng nhìn Sở Minh Thu đem toàn bộ nhân mã bỏ chạy, mọi người thất vọng. Cố thị thầm giận, Hoa Nhược Mộng đuổi theo Sở Minh Thu, kinh thanh hỏi: “Chẳng lẽ điện hạ không được phép đưa nàng đi Bắc Minh sao?”
Sở Minh Thu cuối đầu nhìn nàng, miễng cưỡng nở nụ cười một chút, “Nếu không điều tra rõ sát thủ này là ai sai phái, có mục đích gì, sự tình sẽ thực phiền toái, đợi ta trở về hướng phụ hoàng bẩm báo sau lại hạ chỉ an bài.”
“Mặc kệ sát thủ như thế nào, không phải trước đem nàng đi Bắc Minh đổi dược là quan trọng nhất?” Hoa Nhược Mộng nghĩ chắc chắc phải vậy.
Có người phái sát thủ, rõ ràng có người không muốn hoàng thái hậu sống, chuyện trọng đại như thế nào, Hoa Trứ Vũ có thể nhìn ra, nữ tử chính mình chuẩn bị cầu hôn trước mắt lại đoán không ra? [Nha Đầu: Tình yêu bắt đầu chuyển hướng a… +_+]
Sở Minh Thu dường như cũng không muốn so đo sự nông cạn của nàng, lại cười đến ôn nhu: “Nếu nội gian chưa diệt trừ, cho dù đem đổi lấy dược, chỉ sợ cũng khó vào được miệng hoàng thái hậu, bát cô nương có thể suy nghĩ cẩn thận?”
Hoa Nhược Mộng cái hiểu cái không.
Sở Minh Thu giựt ngựa đi, thật lâu sau, Hoa Nhược Mộng trước mắt lộ vẻ thất vọng cùng phẫn hận, vừa rồi nàng rõ ràng nhìn thấy Hoa Trứ Vũ đứng gần hắn nói chuyện như vậy, hai người thấp giọng nói chuyện bí mật, chẳng lẽ là thương lượng việc này, hai người bọn họ có phải có tư tình gì hay không? Hắn luyến tiếc đưa nàng ta đi Bắc Minh?
Nàng quay đầu lại đi tìm Cố thị khóc lóc kể lể.
Cuối cùng cũng giải trừ nguy cơ, Hoa Trứ Vũ u ám thở ra một hơi. Mặc kệ Cố thị vì không đạt được mục đích sẽ tiếp tục đối phó chính mình như thế nào, nàng vẫn quyết định trước tìm được Hoa Thược Dược rồi nói sau.
Xuân Đào cùng San Hô không ở đây, có thể là lại đi tìm Cố thị bên kia tìm đối sách đi, nàng đang muốn phân phó Cầm Nhi đi trước chờ, đã thấy Hoa Thược Dược một thân chật vật từ bên ngoài đi đến.
Hoa Trứ Vũ vội vàng kéo nàng, “Tối hôm qua ngươi đi nơi nào? Không có bị bọn họ bắt được đi?”
Ánh mắt Hoa Thược Dược vừa hồng vừa sưng, giống như khóc một đêm, khi nàng nhắc tới, nước mắt nàng ấy lại chảy ra, âm thanh nghẹn ngào nói: “Nô tỳ không có việc gì, nữa đêm tối hôm qua nô tỳ thuê xe ngựa vào thành, trực tiếp đi tìm nữ nhân Tố Liên tỷ của Phương Cô, Tố Liên tỷ cùng tướng công lập tức ra khỏi thành vì nhặt xác Phương Cô…”
Hoa Trứ Vũ nghe được trong lòng tê rần, Hoa Thược Dược đúng là người cẩn thận lại hữu tình hữu nghĩa, bây giờ thi thể Phương Cô có thể được tìm về, cũng làm cho mình an lòng một ít. Nàng thở dài, “Biết được Phương Cô chết thảm, nói vậy trong lòng Tố Liên tỷ chịu không ít khổ sở đi?”
Hoa Thược Dược lau khóe mắt một chút, “Thân thể Tố Liên tỷ vốn không tốt, dưới gối lại còn có đứa con mới một tuổi phải nuôi, nghe nói hiệu thuốc bắc của tướng công nàng là Viên đại ca vì sinh ý[việc làm ăn buôn bán] không tốt sẽ lập tức đóng cửa, chuyến đi này của Phương Cô…, đã đả kích nặng mấy người, tối hôm qua Tố Liên tỷ liền hôn mê qua…”
Này rõ ràng là phòng nghiêng gặp mưa rơi suốt đêm, sinh kế người một nhà, xem ra bởi vì Phương Cô qua đời phải lâm vào khốn cảnh hơn, này có thể nào làm cho Hoa Trứ Vũ an lòng? Huống chi Phương Cô bởi vì cứu nàng mà chết?
Nàng nghĩ nghĩ, hỏi Hoa Thược Dược: “Hiện tại chúng ta có bao nhiêu tiền bạc có thể giúp đỡ bọn họ một ít?”
Hoa Thược Dược cẩn thận liếc nhìn Cầm Nhi một cái, Cầm Nhi vội xua tay, “Hoa Thược Dược tỷ có lời gì xin cứ nói, ta tuyệt sẽ không tiết lộ một chữ.”
Hoa Thược Dược ghé vào tai Hoa Trứ Vũ, nàng mới thấp giọng nói: “Nếu là nô tỳ do lão phu nhân đưa tới cho tiểu thư sai sử, bản thân cũng biết tiểu thư không biết một chút chuyện tình. Hai năm trước, lúc Lục tiểu thư hòa thân Tây Tề, không chỉ có Hoàng thượng ban thưởng cho, Hoàng thái hậu cùng Hoàng hậu nương nương cũng ban thưởng cho Lục tiểu thư một ít trang sức quý giá cùng ruộng đất. Lúc ấy Hoàng thượng ban cho, tất cả đều nhét vào phủ khố, nhưng trang sức cùng ruộng đất của Hoàng thái hậu cùng Hoàng hậu nương nương ban thưởng không biết đại phu nhân lừa Lục tiểu thư như thế nào giao vào trong tay nàng, nói là để bảo quản tương lai cấp cho Thất tiểu thư làm đồ cưới. Sau tiểu thư phạm tội bị người đưa tới thôn trang phía sau, người trong phủ chưa bao giờ nghe đại phu nhân nhắc qua vài thứ kia, nô tài vốn nghĩ lần này tiểu thư đi Bắc Minh đại phu nhân sẽ cho tiểu thư thêm những thứ trên, kết quả nô tỳ lục lọi vài lần rương hòm, trừ bỏ một ít trang sức cùng quần áo ngoài thứ đẳng, căn bản không thấy vật quý trọng gì, xem ra đại phu nhân căn bản không chuẩn bị đem vài thứ kia cho tiểu thư.”
Hoa Trứ Vũ biết, hai năm trước Hoa Trứ Nguyệt hòa thân Tây Tề, sau lão phu nhân liền vào phật đường suốt ngày lễ phật, tất cả sự việc lớn nhỏ trong phủ đều giao cho Cố thị xử lý, nàng ít qua hỏi. Bất quá, nàng ta thật ra đem Hoa Thược Dược thấp kém lại đây, kết quả bởi vì Hoa Trứ Vũ cùng biểu thiếu gia Cố Kỳ Trung có tư tình mà đưa đến thôn trang, trong khoảng thời gian hai năm một người lẻ loi bên ngoài, nhận hết đủ điều khổ thế gian. Nếu không phải còn có giá trị lợi dụng đến Bắc Minh đổi dược nên trở về một lần nữa, không chừng cả đời nàng cũng đừng nghĩ bước vào đại môn Hoa gia.
Mà Hoa Trứ Nguyệt đem chuyện được ban thưởng giao cho Cố thị, không chỉ có linh hồn nàng không biết, ngay cả nguyên chủ cũng không biết, rõ ràng Cố thị nghĩ mốn độc chiếm.
Hiện tại bức thiết cần tiền bạc ở trong tay, há có thể để Cố thị đễ dàng đoạt tài vật thuộc về nàng như vậy?
Nàng cười nhẹ, đối với Hoa Thược Dược nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước, nếu không phải ngày mai thì ngày mốt, chúng ta có thể đi phúng viếng Phương Cô.”
Hoa Thược Dược còn có chút nghi hoặc, Cầm Nhi đã lôi kéo nàng đi ra.
Trong Họa Mai hiên.
“Nương, ngày hôm nay nương cũng nhìn thấy, tứ hoàng tử căn bản không có ý đem con tiện nhân kia đưa đến Bắc Minh, hắn rốt cuộc có ý gì?” Hoa Nhược Mộng ôm cánh tay Cố thị gào khóc.
Cố thị mặt bình tĩnh, “Hoa Trứ Vũ đi Bắc Minh, đã là đinh đóng trên tấm sắt, không có khả năng rút lui. Về phần tứ hoàng tử, hắn dẫn theo Lễ bộ Cao đại nhân tới, rõ ràng nghĩ muốn tặng người, sao lại thay đổi chủ ý?” Vẻ mặt của Hoa Trứ Vũ lúc ấy như sợ hãi lại như bình tĩnh, chung quy làm cho nàng ta thấy là lạ ở chỗ nào, cảm giác như thay đổi một người giống nhau.
Hoa Nhược Vân ngồi ở một bên bộ dạng phong vi thần ngọc vi cốt lơ đãng nói: “Mẫu thân rối rắm với này đó làm gì? Tứ hoàng tử mặc dù được Hoàng hậu nương nương dưỡng dưới gối, nhưng vẫn không được Hoàng thượng ưa thích, nếu hắn muốn làm nên điều gì, khẳng định sẽ tìm cách kết thành thân gia với chúng ta. Cho nên nói Bát muội, ánh mắt của ngươi cũng không phải kém, ngươi đã thích Tứ hoàng tử tận xương, Tứ hoàng tử này khẳng định sẽ là người của ngươi, yên tâm đi.”
Nghe được lời nói này làm cho Hoa Nhược Mộng thoải mái hơn, lúc này mới thu tiếng khóc nói: “Chính là hắn cùng con tiện nhân kia nói chuyện như vậy, ta chính là nhìn không thoải mái.”
“Đó là Hoa Trứ Vũ giãy dụa trước khi chết, ngươi cần gì phải đi theo sinh khí? Hoa Trứ Vũ giống người như thế, căn bản không đủ trở thành đối tượng uy hiếp của ngươi, cứ để tâm vào những chuyện vụn vặt, ngược lại làm thấp đi chính mình.” Hoa Nhược Vân khinh bỉ nói: “Nếu như muốn nàng chết, thực ra rất dễ dàng giống như giết chết một con kiến. Bất quá, trước mắt nàng còn có giá trị lợi dụng, xem tình hình hôm nay, chỉ sợ một chốc nữa sẽ không bị đưa đến Bắc Minh, để tránh nàng đắc ý vênh váo, hẳn phải cho nàng nếm mùi đau khổ mới được.”
Hoa Nhược Vân ăn nói nhẹ nhàng chậm chạp, ánh mắt nhẹ nhàng uyển chuyển, từ lúc nói hoàn toàn không để Hoa Trứ Vũ vào mắt, nghe được trong lòng Hoa Nhược Mộng thoải mái không ít, nhất thời nín khóc mỉm cười, rất là đồng ý.
Cố thị nghe lời nói của Hoa Nhược Vân, lại nhìn vẻ khuynh thành của Hoa Nhược Vân, chỉ cảm thấy kiêu ngạo, nữ nhân có như vậy mới biết tiến biết lui xác định vị trí vô cùng tốt, nàng còn cầu gì? Nữ nhân như vậy, trong ngoài có tài, không có chỗ nào không nổi tiếng, thiên hạ chí tôn người không lấy chồng, cho nàng một cái đài cao thi triển tài hoa, chẳng phải mai một nàng?
Nàng tạm thời yên tâm đối với nghi ngờ về Hoa Trứ Vũ.
Tâm tình vài người thay đổi hảo, hữu thuyết hữu tiếu [1], bên ngoài có người bẩm bảo đại biểu thiếu gia đến đây, Cố thị vội vàng cho hai nhi nữ rời đi, mới thỉnh Cố Kỳ Trung tiến vào.
Cố Kỳ Trung vừa vào cửa, một bạt tai Cố thị liền quăng qua, nổi giận mắng: “Gọi ngươi lo liệu ít sự như vậy đều làm không xong, ngươi thật là phế vật sao?”
Cố Kỳ Trung sớm biết cô [bác] này hung hãn, bụm mặt một tiếng cũng không dám kêu ra, hảo sau một lúc lâu, mới ngập ngừng nói: “Lúc ấy suýt tý nữa sẽ đem nàng giải quyết tại chỗ, ai biết cái lão nô tài kia ôm lấy chúng ta, làm cho cái tiểu đồ điếm kia chạy thoát, sau lại có thật nhiều sát thủ, chúng ta sợ bại lộ, không dám đuổi theo, mới biến thành như vậy…”
Cố thị hừ lạnh một tiếng, “Nếu như vậy, ngươi cũng đừng xuất hiện trước mặt ta!”
Cố Kỳ Trung gan to, “Bạc chính cô đáp ứng…”
“Sự không hoàn thành, ngươi còn muốn bạc sao? Trách không được cha ngươi lại không thích ngươi, căn bản là một cái phế vật.” Cố thị đánh cùng mắng, đem Cố Kỳ Trung mắng chó huyết lâm đầu [2].
Cố Kỳ Trung cuối đầu nghe, không nói được một lời, Cố thị mắng đến khí thuận, mới miễn cưỡng cầm một bao bạc cho hắn, hắn cầm bạc làm lễ, mới cáo từ rời đi.
Mãi đi cho đến Họa Mai hiên, sắc mặt hắn đều chưa bao giờ có phẫn hận cùng âm lệ.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Cố thị làm cho An quốc công Hoa Bất Khuyết tìm hiểu tiến triển của sự kiện đổi dược trong cung, kết quả trong cung truyền đến tin tức, đúng là tra tìm sát thủ trước, ngày đưa thân đợi định.
Tin tức này làm Cố thị rất bất mãn, bởi vì sự tồn tại của Hoa Trứ Vũ, căn bản là một nỗi nhục đâm trong lòng nàng, gặp nhiều một lần, chính là một loại đau lòng.
Đang suy nghĩ có nên phái người tiến cung đến gặp muội muội Minh phi trong cung thúc giục hay không, xem nàng có biện pháp khiến Hoa Trứ Vũ ra đi sớm một chút hay không, không thể tưởng được Hoàng hậu nương nương phái Sử công công bên người lại đây, nói muốn cẩn thận hỏi sự kiện sát thủ trải qua hôm qua một chút.
Cố thị vội tự mình tiến lên chào đón.
Trong Tĩnh Đình uyển, Hoa Trứ Vũ mở ra toàn bộ quần áo, nhìn qua không có một cái nào mới, tất cả đều bị phá hỏng kiểu dáng vừa cũ vừa già, không khỏi thở dài, đối với Xuân Đào nói: “Hiện giờ không tìm thấy một kiện y phục kiểu dáng giống nhau, nếu người trong cung tới làm cho ta đi hiệp trợ thăm dò án tử và vân vân, như vậy đi ra ngoài khẳng định sẽ khiến người khác chê cười, nhất thời cũng khó đi làm đồ mới, ngươi đi tới chỗ Bát tiểu thư mượn tùy tiện một kiện xiêm y đến, cũng chỉ có thân thể của nàng xấp xỉ cũng ta.”
[1] Hữu thuyết hữu tiếu: có nói có cười [2] Cẩu huyết lâm đầu: máu chó đổ lên đầu
|
|
hay lam
|