Đích Nữ Thông Minh Chi Quỷ Y Thất Tiểu Thư
|
|
Đích Nữ Thông Minh Của Quỷ Y Thất Tiểu Thư - 嫡女不乖之鬼医七小姐 Tác giả: Trần Phi Tinh Tình trạng: Hoàn [chính văn + 138 chương đại kết cục[hạ]] Nguồn: yawen8.com Văn án:
Khi xuyên qua, trên đường đi hòa thân, nghe nói đối tượng là người quái dị ăn tươi nuốt sống, là nữ nhân đều không nghĩ gả.
Cái gì? Vốn đã rất bi thảm, cư nhiên còn có cường đạo đến cướp bóc? Ý tứ là nói, ngay cả người quái dị cũng không muốn gả cho nàng, nửa đường đã nghĩ giết nàng, làm cho cả đời nàng sống trong sỉ nhục?
Dựa vào! Hiện tại cũng không nhìn xem nàng là ai, đường đường là truyền nhân Đường môn, há có thể tha cho người đuổi tận giết tuyệt như vậy?
[Mảnh đoạn nhỏ]
Một buổi tối dạ hắc phong cao, có người ra giá cao để mỗ nữ sờ soạng chuẩn bệnh.
Mỗ nữ vuốt tay ‘người bệnh’: “Di, lạnh lẽo! Người chết?”
Nàng không dám tin, sờ ngực hắn, ngữ khí dãn ra: “Hoàn hảo, tim còn đập.”
Nàng cầm ngang mạch, không thu được mạch đập, vừa nghi: “Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc là chết hay là sống?”
Nàng dò xét hơi thở của hắn, ‘người bệnh’ đột nhiên đem ngón tay nàng cắn một ngụm, cho dù nàng gan lớn cũng sợ kinh hô ra tiếng.
“Nữ sắc lang, ngươi sờ đủ chưa?” Đèn sáng lên, đã thấy mỗ nam nữa dựa vào cẩm tú, cười dài.
Ở xung quanh hắn, ít nhất không hề thấp hơn mười hạ nhân cầm đuốc vây xem, mỗ nữ khó thở: “Như thế nào là ngươi?”
“Không phải ta, ngươi cho là ai? Tình lang?” Mỗ nam thanh âm ôn nhu nói: “Hiện tại không thể được, trước mắt bao nhiêu người, ngươi đối với ta làm chuyện hèn hạ bực này, ta chỉ cố gắng làm cho ngươi đến phụ trách, ngươi còn muốn người khác kêu hồng hạnh ra tường, hậu quả dường như thực nghiêm trọng.”
Mỗ nữ giận dữ: “Ngươi vô lại. Rõ ràng là âm mưu ngươi sắp đặt, ta rõ ràng chỉ là người đến xem bệnh.”
“Ta liền vô lại, vậy thì sao?”
Mỗ nữ hung bạo đi.
|
Chúc Mừng Năm Mới ^^
Chương 1: Nam Nhân Cặn Bã Đột Kích [1]
Đại Trạch Bảo Hưng năm mười lăm, đầu hạ.
Trên đường lớn nắng gắt cách ngoại ô kinh thành năm mươi dặm, một đội xe ngựa chậm rãi đi.
Đây là một đội xe ngựa hộ tống hòa thân.
Hai năm trước, con gái võ quốc công Hoa Trứ Nguyệt ấn theo tổ chế[quy định của tổ tiên] được làm Phúc Trữ công chúa hòa thân với Tây Tề, muội muội Hoa Trứ Nguyệt là Hoa Trứ Vũ lại bị võ quốc công tự động xin hòa thân với Bắc Minh.
Căn nguyên của việc này, là do Hoàng thái hậu thân mắc bệnh nan y, theo lời nói ngự y hạng nhất trong cung chẩn đoán, nếu không có hoàn hồn thảo trên đỉnh núi tuyết Bắc Minh làm thuốc dẫn, bệnh của Hoàng thái hậu rất khó trị.
Vì vậy Bảo Hưng đế lập tức viết thư gửi Bắc Minh, hy vọng có thể tặng một gốc cây hoàn hồn thảo để chữa bệnh, cho dù đòi hỏi không hợp lý.
Lần này Bắc Minh hồi âm rất sảng khoái, chỉ nói ra một điều kiện, chính là tìm một xử nữ có bát tự thuần âm gả qua. Đại Trạch to lớn, tìm một người xử nữ còn không dễ dàng? Hoàng thất vốn chuẩn bị chiêu mộ cả nước, kết quả cáo thị còn chưa dán ra ngoài, võ quốc công liền báo tên nữ nhi nhà mình, Bảo Hưng đế mừng rỡ, lập tức an bài đem Hoa Trứ Vũ đưa tới Bắc Minh.
“Bắc Minh chính là nơi lạnh khủng khiếp, thức ăn ưa thích của mọi người sống nơi đó là trâu cừu, đặc biệt vương đô Bắc Minh qua các triều đại có thói quen uống máu người, quá tàn nhẫn. Lần này Bắc Minh chỉ định tìm một nữ tử có bát tự thuần âm, chỉ sợ là muốn thưởng thức máu của nữ tử này có phải uống rất tốt hay không… Tiểu thư nhà chúng ta mệnh thật khổ a…”
Phương Cô nhìn xe ngựa dần dần đi qua bóng cây thì vừa lo lắng vừa cảm khái.
Hoa Thược Dược bên cạnh cũng giận dữ nói: “Thật không biết lão gia nghĩ thế nào, năm kia Lục tiểu thư mới bị buộc hòa thân với Tây Tề, năm trước người không có, năm nay lại buộc Thất tiểu thư đến Bắc Minh, nếu thật sự là bình thê chi nữ, sẽ không đem hai vị tiểu thư đem nhìn, phải đạp hư[chà đạp] như vậy?”
“Ai nói không phải? Thời điểm năm kia Lục tiểu thư xuất giá, lo lắng nàng đi rồi Thất tiểu thư sẽ bị người bắt nạt, còn cố ý cầu Hoàng thượng, thời điểm Thất tiểu thư đến tuổi cập kê[đến tuổi cần phải lấy chồng] thì gả làm phi cho Tứ hoàng tử. Kết quả Lục tiểu thư đi rồi còn chưa đến hai tháng, Thất tiểu thư liền mạc danh kỳ hiệu[làm chuyện mà mình không biết] bị người khác bắt được có tư tình cùng biểu thiếu gia, thái thái[bà cố] không chỉ giận đem Thất tiểu thư đưa đến thôn trang bên ngoài cách hai trăm dặm, ngay cả tứ hoàng tử cũng không quan tâm đến tiểu thư. Gần đây nghe nói tiểu thư đổi dược vì Hoàng thái hậu, rõ ràng là hắn bỏ đá xuống giếng[thấy người gặp nguy, thừa cơ hãm hại] để lui hôn…” Phương Cô nghẹn ngào, cơ hồ nói không ra lời.
Thất tiểu thư từ nhỏ vì mẫu thân sớm mất, cùng Lục tiểu thư song bào thai bị người khác nhìn bằng mắt lạnh khiến không ít khổ, Chính là ông trời sớm định, các nàng sinh ra làm quân cờ hy sinh chỉ vì sự hưng thịnh của Hoa gia ---- thay thế công chúa hoàng thất hòa thân Tây Tề, đổi lấy bình an cho toàn bộ Đại Trạch, đổi lấy sự sủng ái của Thiên gia đối với Hoa gia hưng thịnh không suy.
Thấy nàng thương tâm, Hoa Thược Dược cũng đỏ hốc mắt, lau lau khóe mắt, đang muốn nói chuyện, chợt nhớ tới cái gì, kinh giác[kinh ngạc + giác ngộ] nói: “Tiểu thư tự lên xe ngựa sau đó đuổi chúng ta đi, thời gian dài như vậy cũng không lên tiếng gọi chúng ta, không phải là đã xảy ra chuyện gì đi?”
Trải qua nàng nhắc nhở, Phương Cô cũng sửng sốt, chạy nhanh ra đường gọi xe ngựa dừng chạy: “Dừng xe dừng xe, mau cho chúng ta xem tiểu thư…”
Lộ trình đang vội vàng, lập tức sẽ đến nơi nghỉ trọ, xa phu tất nhiên chống đẩy: “Hà công công nói, trước khi trời tối phải chạy đến Hoành điếm, trên đường không thể dừng xe.”
Phương Cô thầm giận, đang định lớn tiếng kêu to chiếc xe Hà công công phía trước, chợt thấy rừng cây hai bên đường lớn nhảy ra ba đến bốn mươi hắc y nhân bịt mặt tay cầm vũ khí, người bịt mặt động tác mau lẹ, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đảo mắt đã vây quanh trước sau năm chiếc xe ngựa, bất ngờ không kịp đề phòng, có người dẫn đầu chém bay phu xe của chiếc xe ngựa đầu tiên, ngựa bị kinh sợ mà đụng loạn, lại bị chém đổ, đoàn sợ nhất thời hoảng sợ dừng lại.
Được ủy thác trọng trách đón hoàn hồn thảo, Hà công công chuẩn bị theo đội ngũ đưa thân đi trước vén mành[như tấm rèm á] che quát: “Người nào? Muốn như thế nào?”
Đối phương căn bản là không đáp lời, liền rút đao hướng hắn bên này mạnh mẽ bổ tới.
Hà công công thân như cốt tử bàn xoay người nhảy dựng lên, cây phất trần trong tay hóa thành quang mang mãnh liệt đánh thẳng đến, miệng không quên quát to: “Mau hộ tốt Thất tiểu thư.”
Nghe tiếng, ước chừng mười mấy quan binh trong triều nhất tề[đồng thời] vây xe ngựa ở giữa…
Bên trong một chiếc xe ngựa ở giữa, có một đầu ngón tay đem tấm mành ngăn cản mở ra một chút, sau đó một đôi mắt đen nhánh xinh đẹp từ trong khe mành im lặng nhìn ra tình cảnh giết chóc bên ngoài.
Thớt ngựa[ta k hỉu á], hắc y che mặt, trường bào, các nam nhân đều là tóc dài phiêu phiêu[bay bay] trong gió cắt yếu hầu người khác, các loại vũ khí lạnh dày đặc sát khí, thân hình đánh nhau mau lẹ…
Đây là cái tình tiết gì?
Thanh Nhã ai hô một tiếng, che ánh mắt liền ngửa người nằm trên cái đệm mềm mại, đến một khắc, nàng không khỏi không tin chuyện nàng thật đã xuyên qua.
Trên hớp mắt một cái, nàng nhớ nàng rõ ràng còn nằm trong bệnh viện, dưới một cái chớp mắt, nàng phát hiện mình quỳ trong xe ngựa, trên cổ buộc một cái khăn lụa hồng, mà khăn lụa lại thắt nút trên trần xe--- này rõ ràng là quỳ thắt cổ.
Nếu nàng thật là linh hồn xuyên qua, là ai muốn chết quyết tuyệt như vậy a?
Nàng đập đầu nghĩ muốn cướp đoạt trí nhớ của thân thể này, trong đầu lại chỉ hé ra khuôn mặt anh tuấn kiệt xuất tựa như khảm băng, “Ngươi hành vi không hợp, không tuân thủ phụ đức[phẩm hạnh của đàn bà], ta vốn là nhịn. Hiện giờ có cơ hội chuộc tội tốt như vậy, có thể đổi dược vì Hoàng thái hậu, quang vinh vô cùng đặc biệt, hoàn toàn có thể tẩy rữa thanh danh không sạch sẽ của ngươi, ngươi vì sao không đi? Nếu ngươi nghĩ muốn ta tha thứ, chúng ta từ hôn, ngươi đi Bắc Minh, không ầm ĩ không nháo, trong lòng ta còn lưu cho ngươi chút vị trí. Nếu không đi, cho dù ta cưới ngươi, kiếp này ngươi đừng tưởng thấy mặt ta!”
Lời nói lãnh tuyệt như thế vẫn quanh quẩn trong đầu nàng, khi nàng đang muốn tiếp nhận nam nhân này là ai, rèm xe ngựa đã bị một trận gió bình thường vén ra, đúng lúc Phương Cô cùng Hoa Thược Dược thừa lúc loạn chạy tới.
“Tiểu thư, bên ngoài rất nhiều hắc y sát thủ, người không sao chứ?”
Thanh Nhã trở mình ngồi xuống, trừng mắt nhìn hai người lo lắng trước mặt, trừng mắt nhìn, sau một lúc lâu mới miễn cưỡng nhớ lại các nàng là ai, có chút mất tự nhiên kéo kéo khóe miệng, “Ta rất tốt.”
Phương Cô nghĩ nàng sợ hãi, vội an ủi: “Tiểu thư không cần sợ, chỉ cần có Phương Cô ở đây, tuyệt sẽ không để bọn họ đã thương người.”
Hoa Thược Dược cũng giang hai cánh tay làm dáng bảo hộ, kiên định nói: “Trừ Phương Cô, còn có Hoa Thược Dược, tiểu thư cứ an tâm ngồi bên trong.”
Nhìn bả vai mảnh khảnh của nàng, đối lập với đao quang kiếm ảnh điên cuồng của sát thủ bên ngoài, Thanh Nhã thầm nghĩ nói nàng có thể ngăn mấy đao?
Hà công công bên ngoài lấy một địch năm, điêu luyện, trừ mười mấy quan binh đang vây quanh bên ngoài xe ngựa, còn hai mươi mấy quan binh đang đối phó với hơn ba mươi hắc y sát thủ. Không chỉ có nhiều sát thủ, thân thủ mỗi người bọn họ linh mẫn[nhạy bén] mau lẹ, giết người như bủa dưa hấu, toàn bộ hai mươi mấy quan binh đảo đã chết, mà mười mấy quan binh đang bảo hộ nàng khẳng định không đủ.
Thanh Nhã thăm dò thấy tình hình thế này, thật sự không nghĩ mới xuyên tới đây đã bỏ mạng nhỏ, bất chấp tất cả, trước liền cởi bỏ trang sức màu đỏ, lại dỡ mũ phượng trên đầu xuống, tùy tiện dùng đai lưng buộc thành cái đuôi ngựa, giữa sự kinh dị của Phương Cô cùng Hoa Thược Dược, nàng thò đầu ngoắc ngón tay với một quan binh ở gần xe ngựa, quan binh kia lập tức chạy tới, “Tiểu thư có chuyện gì?”
Thanh Nhã nghiêm mặt hỏi: “Nhiệm vụ của ngươi là gì?”
Quan binh kia vội trả lời: “Bảo hộ tiểu thư, để tiểu thư thuận lợi tới Bắc Minh.”
Thanh Nhã lại hỏi: “Nếu ta chết?”
Quan binh kinh hãi: “Nếu tiểu thư chết, nhiệm vụ của chúng ta thất bại, chỉ có thể chết để tạ tội.”
Thanh Nhã như có như không nhẹ gật đầu: “Đó chính là, nếu ngươi không nghĩ nhiệm vụ thất bại, ngươi mau cởi đưa y phục cho ta.”
Quan binh đứng đó phát ngốc, Thanh Nhã hừ một tiếng nói: “Tin tưởng ngươi cũng có mắt, có vài người như vậy, căn bản không đủ để bảo vệ ta, nếu thật muốn bảo hộ, ngươi liền trốn trong xe ngựa của ta, để ta mặc y phục của ngươi trốn trước.”
Thật sự lí do của nàng quá tốt, quan binh không dám dị nghị, Phương Cô cùng Hoa Thược Dược trong xe ngựa cũng yểm trợ lột áo ngoài trên người, Thanh Nhã mới đến, làm sao biết mặc loại quần áo này, mặc lung tung một bộ trên người liền nhảy xuống xe ngựa, quan binh chui vào, nếu thông minh, phỏng chừng đem bộ trang phục tân nương mặc trên người.
Tình hình chiến đấu lúc này đã cấp bách, bên ngoài bị giết toàn bộ, sát thủ hướng bên trong giết, Hà công công không hổ danh là đại nội cao thủ, phất trần chọn đâm, liên tiếp xử vài sát thủ, lại hướng bên này vọt tới. Nhưng sát thủ rõ ràng đã giết đỏ cả mắt rồi, bắt đầu ra tay giết quan binh…!!!
|
Chương 1: Nam Nhân Cặn Bã Đột Kích [2]
Đao rơi xuống, không lưu tình chút nào.
Hà công công chạy tới thấy Thanh Nhã ăn mặc như vậy, tựa hồ hiểu được ý định của nàng, thấp giọng nói: “Chúng ta yểm trợ, hai nô tỳ các ngươi mau che chở Thất tiểu thư trốn đi.”
Phương Cô cùng Hoa Thược Dược không dám trì hoãn, kéo Thanh Nhã bỏ chạy.
Sát thủ bên kia tưởng là một quan binh che chở cho hai hạ nhân chạy trốn, cũng không thèm để ý, tiếp tục hướng xe ngựa tấn công mãnh liệt.
Thanh Nhã không dám chạy đường lớn, hướng sâu vào rừng bên cạnh đường phi nước đại[gấp rút], nhưng còn chưa chạy được vài bước, lại thấy tam kỵ [ba cưỡi] đã đứng từ lúc nào thần sắc tà khí nhìn các nàng.
Phương Cô sợ tới mức lảo đảo một cái, kinh hô: “Các ngươi là ai?”
Tam kỵ kia che mặt, bọn họ đồng thời xuống ngựa, chậm rãi bức bách đi lại chỗ các nàng.
Thanh Nhã cảnh giác lui về phía sau: “Các ngươi muốn gì?”
Người bịt mặt ở giữa rốt cục cũng ra tiếng, nhe răng cười: “Muốn gì? Nam nhân nhìn nữ nhân, các ngươi nói là muốn làm gì?”
Phương Cô bỗng nhiên liều lĩnh ôm lấy một người trong đó, kêu to: “Hai người các ngươi chạy mau…”
Hoa Thược Dược còn đang do dự, Thanh Nhã liền kéo nàng chạy đi, tình cảnh này, có thể chạy một người thì được một, ba người hảo đều chết ở chỗ này.
“Đừng cho các nàng chạy, mau đuổi theo!”
Người bịt mặt không bị Phương Cô ôm lấy đuổi theo, Phương Cô lại xoay người ôm lấy chân bọn họ, mặc cho quyền cước bọn họ rơi như mưa trên người nàng…
Nghe được tiếng kêu thảm của Phương Cô, Thanh Nhã lần đầu tiên cảm giác thế giới này huyết tinh cùng tàn khốc, nguyên chủ[chủ thân thể] vì tình cảm chân thành bị vứt bỏ mà tự sát, Phương Cô vì bảo hộ an toàn chính mình mà chết, còn có vô tận sát thủ không biết mục đích…
Nàng đột nhiên đẩy Hoa Thược Dược mặt rơi lệ khóc không thành tiếng, chém đinh chặt sắt[như đinh đóng cột] nói: “Chúng ta tách ra, ta chạy bên này, ngươi chạy bên kia, nếu chúng ta may mắn chạy thoát, nhất định vì Phương Cô báo thù!”
Hoa Thược Dược dựa theo tâm tư dẫn dắt địch nhân rời đi khốc gật đầu: “Người ở giữa vừa rồi nô tỳ biết là ai, hắn là Cố Kỳ Trung cháu của thái thái con nhà mẹ đẻ, trước kia hắn từng hãm hại tiểu thư, nếu tiểu thư có thể đào tẩu[chạy trốn], nhất định phải tìm hắn báo thù.”
Nàng nói xong liền xoay người chạy như điên.
Mười ngón tay của Thanh Nhã nắm thành quyền, nàng không nghĩ lại quay về Hoa gia khiến người ta khinh thường kia, hiện tại bọn họ chính là mang theo mạng người, nếu không hướng bọn họ đòi cái công đạo, chẳng phải Phương Cô chết vô ích? Nguyên chủ chẳng phải chết vô ích?
Nàng không lùi mà tiến, ngược lại kêu to tên Phương Cô thẳng hướng địa phương bị cướp chạy đi, nơi đó có ngựa của sát thủ, Cố Kỳ Trung có gan cũng không dám truy hướng bên này, cũng cho Hoa Thược Dược nhiều thời gian chạy thoát thân một chút.
Chém giết trên đường lúc này còn đang tiếp tục, Thanh Nhã té đụng đến một chân ngựa bên cạnh, sau đó thân thủ linh mẫn nhảy lên lưng ngựa, nắm dây cương nhảy lên bình thường đi ra ngoài.
Phát hiện có người trộm ngựa chạy trốn, hắc y sát thủ kêu to không tốt, lập tức phân phó hai ngươi nhanh chóng đuổi theo--- bọn họ thật sự không dự đoán được là chính chủ chạy thoát, bằng không tất cả mọi người muốn như ong vỡ tổ đi đuổi theo.
Ba người Cố Kỳ Trung không dám truy tiếp, một người trong đó cắn răng nói: “Thiếu gia, xú bà nương kia lại chạy thoát, không thể hoàn thành chuyện cô ngươi giao, nàng sẽ không đưa bạc cho ngươi đi?”
Cố Kỳ Trung tháo xuống mặt nạ trên mặt một phen, mặt lộ vẻ âm lê sắc nhọn như chùy tử, hung tợn nói: “Có sát thủ đuổi giết, cho dù không bị ta đạp hư, đàn bà thối kia cũng chết chắc rồi, đi, chúng ta trở về phục mệnh lĩnh thưởng.”
Bọn họ lặng yên mà đi.
Mà trên trận, chỉ sau một hồi thời gian như vậy, hắc y sát thủ đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong, quan binh cơ hồ bị giết hết, máu chảy thành sông, trong gió tràn ngập mùi máu tươi.
Bọn sát thủ rốt cục vây lên xe ngựa, có người trước bổ xư ngựa ra, bên trong chỉ thấy một nam nhân lạnh run, căn bản không thấy hồng y thiếu nữ xinh đẹp, nhất thời kinh hô: “Bị lừa, là một nam nhân, không phải mục tiêu! Người chạy thoát, mau đuổi theo!”
Giờ này khắc này, Thanh Nhã vội vàng giục ngựa trên đường lớn, đang hồi tưởng Hoa gia ở chỗ nào của kinh thành, chỉ thấy thân ngựa bỗng nhiên nghiêng một bên, chân trước quỳ xuống, thân thể nàng theo quán tính bay ra ngoài, sau đó ngã thật mạnh trên mặt đất, một kích mà bụi mù mịt.
Nếu không phải nàng phản xạ có điều kiện lấy thế ở dưới đất lăn một vòng giảm không ít lực, phỏng chừng hiện tại cột sống bị ngã chặt đứt.
Nàng nhẫn đau nghiêng người vừa nhìn, trước ngựa có dây thừng chắng ngang chân ngựa ngăn cản, rõ ràng là có người sớm thiết lập cạm bẫy tốt làm cho nàng trốn không thoát.
Một đôi giày da hươu chậm rãi thong thả bước đến, thẳng đến trước mặt nàng mới dừng lại.
“Sớm biết ngươi sẽ trốn, nhất định không ngờ là cưỡi ngựa, hai năm nay ngươi ở bên ngoài thế nhưng học được bản lĩnh này, lá gan cũng thật lớn, là muốn cho cả nhà Hoa gia bị tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội?”
Thanh này lãnh cứng rắn, có chút quen tai.
Thanh Nhã ngẩng đầu, liếc mắt một cái liền nhận ra anh tuấn kiệt xuất trước mắt như khắc băng này, nam nhân y phục xanh đen lãnh ngạo đúng là nam tử tìm nguyên chủ từ hôn trong trí nhớ.
Nàng còn không kịp nói chuyện, nam nhân lãnh ngạo thần tình chán ghét nói: “Rõ ràng thánh chỉ đã hạ, ngươi cho là ngươi quay về kinh, ta sẽ gặp ngươi? Ngươi hiện tại không chỉ có thân mang tội, ta nói rồi nói cũng nhất định sẽ thực hiện, sau ngày hôm nay, ngươi vĩnh viễn đừng nghĩ gặp lại ta.”
Người này có điểm giống bệnh thần kinh.
Thanh Nhã thầm hít một hơi đứng lên khỏi mặt đất, cố nén hết thảy cảm xúc trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Tuy không biết tại sao ta biết ngươi, chính là không khỏi nói cho ngươi biết, phía trước có rất nhiều sát thủ, phỏng chừng quan binh hiện tại đều bị giết, ta không trốn, chẳng lẽ đợi bọn họ tới giết?”
Sở Minh Thu ngẩn ra, “Phía trước có sát thủ? Ngươi không phải đến gặp ta?”
Thanh Nhã không kiên nhẫn, “Tôi đã nói, ta không biết ngươi, vì cái gì đến gặp ngươi?”
Sở Minh Thu nghe được thầm giận, “Hoa Trứ Vũ!”
Thanh Nhã biết hắn kêu mình, phất phất tay: “Đừng gọi ta, ta còn không nghĩ bị người giết chết! Tránh ra!”
Sở Minh Thu không chút sứt mẻ, nhìn chằm chằm nàng, hảo sau một lúc lâu mới cắn răng phun ra vài tiếng: “Hà công công đâu?”
Thanh Nhã căn bản không sợ khí lạnh như băng trên người hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, “Tôi không biết Hà công công thảo công công gì, phiền toái xin tránh ra!”
Sở Minh Thu cười lạnh một tiếng: “Người tới, đem Hoa thất tiểu thư áp lên xe ngựa, tiếp tục đưa nàng đến Bắc Minh!”
Ni mã! Mới vừa thoát ra, muốn đem nàng đưa đến địa phương Bắc Minh có thói quen uống máu người kia? Đây là tứ hoàng tử Sở Minh Thu lúc trước nguyên thân gặp một lần liền yêu đến tận xương cốt vô luận bị không ít khổ đều yêu?
Nguyên chủ là có mắt gì? Loại nam nhân này mà nàng cũng yêu đến tận hai năm?
“Sở Minh Thu, ngươi căn bản là nam nhân cặn bã.” Thanh Nhã nhịn không được cười mắng, ý tứ lời nói đương nhiên thô tục, chính là biểu tình của nàng, giống như đối với bằng hưu thân mật nói chuyện hôm nay thời tiết không tồi.
Sở Minh Thu khóe mắt giật giật, không để ý tới nàng, bối thân đi qua, mặc cho người khác đem nàng áp[áp tải] lên xe ngựa.
Thanh Nhã tuyệt không nghĩ muốn ngồi đây chờ chết, nàng bỗng nhiên vừa cười vừa nói: “Sở Minh Thu, đừng trách ta không nói trước cho ngươi biết, thời điểm chúng ta ra khỏi thành, Bắc Minh vương hắn sớm đặc sứ ở ngoài thành nghênh đoán, hiện tại ở biên giới Đại Trạch, nếu như ta chết còn có thể tìm, nếu đặc sứ Bắc Minh vương phái đi đã chết, sẽ không sợ Bắc Minh vương dưới cơn nóng giận không bao giờ… đưa hoàn hồn thảo nữa?” Đến lúc đó Thái hậu chết cũng cùng ngươi thoát không khỏi liên can!”
Rốt cục cũng bắt lấy điểm trí nhớ quan trọng, không sợ Sở Minh Thu không làm!
|
Chương 2: Thiết Xán Liên Hoa
Sở Minh Thu quả nhiên sửng sốt, “Bắc Minh vương có phái đặc sứ đến? Trước sao chưa nghe nói qua? Sao hắn không trực tiếp vào kinh thành đoán người?”
Thanh Nhã nhìn trời, “Này làm sao ta biết? Nếu đặc sứ không chết, ngươi đi hỏi hắn tốt lắm.”
Đã như thế, Sở Minh Thu tất nhiên không dám khnh thường, nếu đặc sứ Bắc Minh chết ở Đại Trạch, không nói hoàn hồn thảo không có, chỉ sợ Bắc Minh còn muốn khơi mào sự tình…
Còn không đợi hắn nghĩ hết, chỉ thấy con đường phía trước có hai kỵ phi nước đại đến, Thanh Nhã ngược lại không vội, chậm rì rì nói: “Đây là sát thủ truy ta, Sở Minh Thu, hiện tại ngươi có thể lo liệu!”
Trái một cái Sở Minh Thu, phải một cái Sở Minh Thu, nàng đem hắn làm cái gì? Sở Minh Thu liếc mắt một cái nhìn lướt qua, vẻ mặt tối tăm: “Ta thực hoài nghi ngươi căn bản không phải là Hoa Trữ Vũ.”
Thanh Nhã trong lòng căng thẳng, lúc này mới nhớ tới nàng là Hoa Trứ Vũ, không phải Thanh Nhã trước kia, đây là xã hội nam tôn nữ ti, cũng là xã hội hoàng quyền cao nhất, nếu nàng hiện tại muốn sống, nhất định phải dùng kính ngữ. Nếu nhập gia không tùy tục, chỉ sợ người chịu thiệt chính là mình.
Nàng từ trước đến nay cũng hiểu được người thay đổi, xem xét thời thế một phen, đã hiểu được nên làm thế nào. Lúc này vứt bỏ hết thảy cảm xúc không tốt mỉm cười, đẩy hai người đamh áp tải hai bên, “Đã có Tứ điện hạ ngăn đón sát thủ, không cần các ngươi áp, ta tự đi.”
Thấy nàng lên xe ngựa, Sở Minh Thu lập tức phân phó nói: “Trần Trường Thanh, ngươi dẫn năm người bọn hắn che chở Thất tiểu thư trong này, mấy người các ngươi theo Bổn cung đến phía trước điều tra.”
Đợi một hộ vệ cao gầy lên tiếng trả lời xong, hắn cưỡi ngựa tự mình đem người đi, đem hai sát thủ đuổi theo tới đâm chết, sau phi nước đại đến địa phương gặp chuyện không may.
Nghĩ đến hắn sau một hồi sẽ áp mình đi Bắc Minh, Thanh Nhã không dám ngốc nhiều ở đây, chính là chỗ này có sáu cái hộ vệ cường tráng[khỏe mạnh], nàng tỉ mỉ nhìn cánh tay tỉ mỉ nhìn chân, không có vật gì mượn dùng, đem bọn họ đánh rụng[rơi] như thế nào?
Mắt thấy mặt trời buổi chiều đã ngã về tây, hợp thời phân tứ hoàng hôn[chả hiểu nói gì ==], nhất thời nghĩ không ra biện pháp gì tốt, đành phải dùng thuật lừa dối.
Nàng bỗng nhiên lo lắng mở miệng nói: “Thời gian điện hạ đi đã lâu như vậy còn chưa quay về, chỉ sợ là gặp phải đại phiền toái, theo ta thấy, lần này rõ ràng là có người nghĩ muốn nhất tiễn song điêu[một mũi tên hạ hai con chim], đã muốn hại điện hạ, lại muốn hại ta. Nếu tiếp tục chờ đợi như vậy chỉ sợ sẽ xảy ra đại sự.”
Sáu hộ vệ kia căn bản nhìn cũng không nhìn nàng, đem nàng làm không khí, trông coi hai bên xe ngựa, bưng bưng nhìn con đường phía trước.
Thanh Nhã cũng không nổi giận, tiếp tục không nhanh không chậm nói: “một lượng lớn sát thủ này dám đối với người đi Bắc Minh đổi dược xuống tay, tất nhiên là không hy vọng có người đi Bắc Minh đổi dược để Hoàng thái hậu khỏi hẳn, Hoàng thái hậu địa vị cao, mặc kệ ngày thường đối với điện hạ như thế nào, nhưng lần này điện hạ muốn tôi đổi dược, dĩ nhiên khiến cho thái hậu có hảo cảm, đây là đắc ý không đổi. Mà người này đối với ta xuống tay, chỉ sợ đối với việc này phi thường bất mãn, điện hạ làm việc vô cùng cẩn thận chi tâm lại tách ra, hắn liệu định đuổi theo phía sau áp trận, đó là nguyên do phải chờ đi ra cách kinh đô năm mươi dặm, đã đem xe ngựa chúng ta ngăn lại, lại giả vờ thả ta trở về, hảo dẫn điện hạ đến…”
Nàng cũng không nói lời nào xong, chỉ tinh tế quan sát Trần Trường Thanh cao gầy.
Quả nhiên, Trần Trường Thanh nghe xong lời phân tích của nàng, khóe mắt co rúm, khuôn mặt rốt cục giống như tử thi không có màu sắc, “Hoa thất tiểu thư nói là những người đó cố ý thả ngươi tới được?
Thanh Nhã cười khổ, “Với một cái yếu chất nữ lưu[đàn bà con gái yếu đuối] như ta đây, lại bị tầng tầng lớp lớp vây quanh ở bên trong, ngươi cho là ta có khả năng bay lên trời chui xuống đất, có thể thoải mái trốn tới?”
Trần Trường Thanh động dung, “Thật là như thế này sao? Lúc trước ngươi vì cái gì không nói sớm?”
Thanh Nhã càng nói càng trôi chảy, “Điện hạ bực bội với tôi như vậy, nhất thời hồ đồ, làm sao nhớ rõ đây?”
Trần Trường Thanh trầm giọng nói: “Vậy ngươi hiện tại nói ra có ích lợi gì? Điện hạ đã đi.”
Thanh Nhã thở dài: “Các người là người bên cạnh điện hạ tín nhiệm nhất, nói không chừng hiện tại điện hạ đã gặp nguy hiểm, nếu các ngươi không đi cứu, ại lại đi cứu?”
Trần Trường Thanh quả quyết cự tuyệt: “Không được, nếu chúng ta hiện tại qua đó, khống nói bảo không được ngươi, lại làm trái mệnh lệnh điện hạ.”
Thanh Nhã nhìn hắn, bên trong tối đen, con ngươi của nàng như hiện ra viên sao vàng mới bay lên chân trời, “Cũng không nói tự các ngươi nhất định phải đi cứu người, cho dù các ngươi đi, cũng là đi chịu chết. Bây giờ điện hạ cần nhất chính là cứu viện, nói không chừng sát thủ này đã nghĩ ra độc kế tốt lắm, cũng đang trên đường đến nơi này, vừa vặn đem tôi chộp tới, tạo Thành điện hạ cùng ta chuyện nan xá[ta k rõ ý tứ chỗ này nên để nguyên văn], giả giống ngư nữa đường giết quan binh cùng ta dây dưa. Như vậy, không nói Hoa gia chúng ta như thế nào, thái hậu như thế nào, nhưng kết cục điện hạ khẳng định sẽ còn bi thảm hơn so với trực tiếp giêt hắn. Đến bây giờ, chẳng lẽ các ngươi còn không rõ hậu quả nghiêm trọng của việc này?”
Nàng ngữ điệu ăn nói mạnh mẽ, phân tích hợp lý, làm cho Trần Trường Thanh căn bản là một người có địa vị cao am hiểu ra lệnh không mấy nghi ngờ ngồi ở trong xe ngựa.
Nhưng trong lòng hắn vẫn có nghi hoặc: “Điện hạ đối với ngươi như vậy, ngươi không hận hắn sao?”
Thanh Nhã hợp thời rũ mắt xuống, cắn môi dưới: “Trên đời ai không biết, ta đối với điện hạ hết thảy ái mộ, cho dù hắn muốn khoét thịt của ta, lòng ta vẫn hướng về hắn, chỉ cần hắn hảo, ta mới an lòng.”
Trần Trường Thanh đi theo bên người Sở Minh Thu nhiều năm, tất nhiên là biết hai năm trước vị Hoa thất tiểu thư trước mắt đối với Sở Minh Thu vừa gặp đã thương. Nhớ rõ nàng nhiều lần lén truyền thư, điện hạ cũng không để ý. Nếu không phải Lục tiểu thư mượn cơ hội hòa thân Tây Tề hướng hoàng thượng thỉnh cầu tứ hôn, phỏng chừng ngay cả mép y phục cũng không được một chút.
Mà cũng bởi vì cái cọc tứ hôn này, điện hạ thống khổ hai năm, không dám hướng nữ tử hắn yêu thích cầu hôn, vẫn kéo dài đến nay mới có cơ hội xoay chuyển.
Cho nên nàng nói như vậy, hắn tất nhiên là tin.
“Vậy ngươi cho rằng bây giờ phải làm thế nào?”
Thanh Nhã cũng không khách khí: “Thứ nhất, bây giờ ta tuyệt không thể bị bọn họ bắt được, ngược lại sẽ liên lụy đến điện hạ; thứ hai, không biết tình huống điện hạ như thế nào, cho dù các ngươi đi, cũng là bọ ngựa đấu xe, không bằng lập tức quay về kinh đô tìm viện binh. Vừa rồi ta trái lo phải nghĩ, cũng chỉ có biện pháp này mới có thể cứu điện hạ.”
Giờ này khắc này, trên cây một cây cổ thụ cách đó không xa, một người mặc váy dài thanh sắc thắt lưng mở rộng hé ra thân hình thon dài nửa nằm trên đệm lót hàng thêu thất thải[ta bó] bằng gấm Tường Vân, một cánh tay hắn chống đỡ khuôn mặt, lại nhìn không rõ dung nhan, bởi vì trên đầu hắn đeo một đấu lạp[mũ có vành] bằng lụa mỏng màu xanh, đem nhan sắc sở hữu che sạch sẽ.
Dưới tàng cây quanh co khúc khuỷu có bảy cô gái xinh đẹp, trong tay các nàng hoặc bưng mâm đựng trái cây, hoặc bưng rượu.
Quả là hoa quả tươi, quả nho óng ánh, trái vải đỏ tươi, trái ô mai mới hái dường như còn chứa giọt sương.
Rượu là Bách Hoa Tửu, ngọt nguyên chất mà thơm, ngửi thấy đã muốn say.
Thất nữ nhân đều là kiển chân nhìn nam tử nằm dựa trên cây, nhất nữ chu môi đỏ mọng, thanh âm giòn giã.
“Đại nhân, ánh trăng hôm nay không chỉ không tròn, lộ khí[hơi sương] trên cây còn lớn hơn, theo ta thấy, ánh trăng đêm nay chỉ sợ không không phơi nắng đến, hoa phục của đại nhân sợ sẽ ướt trước tiên, không nhiều tính toán.”
“Lời Mỹ vừa nói không sai, đại nhân, ngài nằm trên cao như vậy, lộ khí lại nặng, vẫn là xuống dưới thay đổi áo choàng sạch sẽ trở về.”
“Đại nhân, hiện tại trong phủ hẳn đã hâm nóng rượu trái cây do Tây Vực tiến cống tốt lắm, hương vị so với rượu Bách Hoa Tửu này càng hương thuần[hương thơm thuần khiết], nên đi thưởng thức.”
Mấy mỹ nữ dưới tàng cây kêu giòn giòn, thất chủy bát thiệt[bảy miệng tám lưỡi?], tất cả đều thu vòng eo, ưỡn bộ ngực sữa khẩn thiết khuyên nhủ, ai cũng hy vọng đại nhân trên cây có thẻ nhanh xuống dưới trở về.
Đại nhân đá đá mủi chân, lười biếng trở mình thân, cuối cùng ngáp nói ngáp nói: “Vài người các ngươi so với bảy Chi Ma Tỉnh còn huyên náo hơn. Tuy rằng đêm nay thời điểm phơi ánh trăng có lộ khí không đẹp, chính là so với tiểu nữ tử lưỡi xán liên hoa[?] trước mắt, nhưng cũng đáng ngao nhất ngao[?], đây chính là cảnh đẹp khó gặp, bỏ qua thì đáng tiếc.”
Đại nhân có giọng nam thấp trong sáng thiện lương[thật sự trong sáng thiện lương sao? Ta thấy phúc hắc đen tối thì có =.=], mười phần từ tính, mười phần gợi cảm, giống như gió xuân quất vào mặt, lại như thịnh vu hoa đình viện, hoàn mỹ vô hạn, làm người ta say mê.
P/s: ta thật sứt đầu mẻ trán với chương này, toàn ‘văn chương mới mẻ’ k à, dịch tới 12h đêm mới xong, hảo mệt a…… ToT
|
Chương 3: Mạnh Mẽ Vào Phủ [1]
Dù nghe qua rất nhiều lần thanh âm của hắn, xinh đẹp nhất vẫn là lúc này không khỏi khiến người ta say mê, hai mắt nàng nhắm nghiền, suýt nữa đã quên đang ở chỗ nào.
Nghe Đắc Sát nói có chuyện lạ, mấy mỹ nhân lúc này mới theo phương hướng hắn nhìn kỹ, nhìn về phía đoàn xe Trần Trường Thanh bên này.
Thiếu niên ngồi trên cây mi thanh mục tú, hắn cung kính tiếp nhận chén ngọc của đại nhân đưa tới, “Đại nhân, người nói mấy người… hộ vệ kia có thật sự dại dột mang Thất tiểu thư quay về kinh bàn việc cứu binh không?”
“Mấy người kia rõ ràng đã bị thuyết phục, trì hoãn hộ tống Thất tiểu thư đã mất, không thể nói có thể hay không.” Đại nhân biếng nhác vẫn nữa nằm như cũ, ngữ khí khẳng định.
Thiếu niên có chút không tin, cận vệ Sở Minh Thu không có khả năng bị một tiểu cô nương lừa dắt đi như vậy, nhưng nháy mắt tiếp theo, xe ngựa đã động, sau đó một xe sáu ngựa chạy nhanh về hướng kinh thành.
Thiếu niên kinh hô: “A, đại nhân quả nhiên nói đúng, bọn họ quay về kinh. Đại nhân, muốn chúng ta bây giờ đuổi theo xem kết cục thế nào không?”
Đại nhân không lên tiếng, mọi người ở đây đều nghĩ hắn đã đến thời điểm muốn ngủ, hắn bỗng nhiên ứng thanh nói: “Thất tiểu thư này có chút ý tứ, cũng không thể để nàng đi như vậy.”
Thiếu niên im lặng, mỗi lần đến lúc quốc sư đại nhân nói một người có ý tứ, chính là thời điểm không hay ho của rngười kia, Hoa tiểu thư đáng thương, ngươi đã môi tinh cao chiếu[1].
Trong vườn phủ võ quốc công ở Đại thành, đại phu nhân Cố thị đang nói chuyện cùng thiếp thân Hà thị và tam phòng Tần thị.
“Đại tẩu, ngài thật nở mày nở mặt, đem Thất nha đầu đưa đi Bắc Minh, xem như lập công lớn ở trước mặt Hoàng thái hậu, đừng nói tặng phẩm này, Hoàng thượng rõ ràng nhận lời cho Trường Thụy được hảo chọn, cho Nhược Vân Nhất chọn một nhà tốt, chính là mua bán lời lớn. Thật đáng mừng a.” Hà thị mặt nhọn môi mỏng, nói lên lời nịnh hót mang theo hỉ cảm.
Tần thị cũng cười phụ họa nói: “Nhược Vân Nhất tâm cao khí ngạo, nhãn giới cũng rất cao, đối với quý tộc bình thường nàng là coi không hơn mắt, trơ mắt nhìn Hoàng thượng cho phép, để nàng tự lựa chọn vương tôn công tử ở kinh thành. Đến lúc nàng chọn được người như ý, chúng ta cũng được thơm lây.”
Cố thị uống trà, trên mặt tuy rằng nghiêm túc, nhưng chân mày khóe mắt kiềm chế không được ý mừng, “Xem các ngươi nói, cũng không thể để bọn tiểu bối nghe được, nếu các nàng vì vậy mà được nuông chiều, há không phải đánh mất mặt mũi? Dù thế nào đi nữa, mọi việc đều phải dựa theo quy cũ, không thể vì hoàng thượng nhận lời mà khiến các nàng không biết trời cao đất rộng.”
Hà thị cùng Tần thị vội vàng cười nói đúng đúng phải.
Mọi người đang nói ít chuyện hoàng thượng sẽ cho Hoa Trường Thụy con gái Cố thị làm chuyện gì, bỗng nhiên có bà tử hoảng hốt lo sợ ở bên ngoài chạy vào kêu to: “Phu nhân, không tốt…”
Chu mụ mụ dừng lại bị quát một phen: “Chuyện gì mà huyên náo như vậy? Nghĩ đây là cái cợ sao?”
Bà tử kia căng thẳng, chạy nhanh tới làm lễ, lúc này mới hoảng sợ nói: “Phu nhân, ngài nhanh ra bên ngoài nhìn xem, Thất tiểu thư đã trở lại.”
Tất cả mọi người giật mình mà đứng lên, “Cái gì? Hoa Trữ Vũ đã trở lại?”
Cố thị lại giật mình không nhỏ, “Nàng không phải nên ở trên đường đến Bắc Minh sao? Lúc này cũng nên ở Hoành điếm nghỉ trọ, tại sao lại trở về?”
Bà tử kia liên tục lắc đầu, “Nô tỳ không biết, chỉ nghe Thất tiểu thư nói nửa đường gặp phải thổ phỉ, toàn bộ quan binh đều bị giết, nàng thật vất vả mới trốn trở về.”
Mấy người kinh hãi, vội vàng đứng dậy tiến về đại sảnh.
Tiền viện, Trần Trường Thanh đem Thanh Nhã đuổi trở về, phái hai người ở lại coi chừng, liền vội vàng dẫn người đi tìm viện binh.
Thanh Nhã lần đầu tiên nhìn thấy khu nhà cao cấp xa hoa trừ cảnh tượng bên ngoài TV. Không nói trang sức, tiến vào sân trong chiếm diện tích to lớn, nhiều nô bộc phía trước phía sau qua lại không ngớt, đã vượt qua toàn bộ tưởng tượng của nàng. Không phải nói kinh thành một quốc gia là tấc đất tất vàng sao? Con người không phải độ lượng như vậy, cũng không cần phô trương kiêu ngạo, Hoa gia ở đây đến tột cùng thế lực có bao nhiêu?
Bất kể kinh ngạc như thế nào, nàng không chút hoang mang ngồi trong đại sảnh chờ lão bản Hoa gia đến đàm phán thỏa đáng--- Nếu mở màn không đánh tốt, chỉ sợ về sau nghĩ muốn kiện Hoa gia cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Sau đó, chợt nghe ngoài phòng truyền đến tiếng cước bộ lộn xộn, Thanh Nhã, úc không, hiện tại đã là Hoa Trứ Vũ, nàng vội xoa mắt gạt bỏ hai giọt lệ, trước diễn kịch.
“Trời ạ, người quả nhiên đã trở lại, còn bộ dạng như vậy, chất nữ[cháu gái] a, rốt cuộc sao lại thế này?” Hà thị vào cửa liền che miệng hô to gọi nhỏ, một bộ dáng giật mình không thôi.
Hoa Trứ Vũ không quên đứng dậy hành lễ, sau đó khóc nức nở nói: “Mới ra kinh thành không xa liền gặp phải sát thủ mai phục, thật nhiều người bị giết, chất nữ thật vất vả mới trốn thoát, nhất thời không có chỗ để đi, mới phải trở về…”
Nàng nói bằng giọng nói thê lương, khiến người nghe đều nảy sinh thương xót. Từ xưa đến nay nữ nhân gả ra ngoài đều như bát nước đổ đi, nữ nhân xuất giá, không có đạo lý nữa đường trở về, bằng không sẽ chọc người nhạo báng. Mà khi nàng gặp khó khăn này, nghĩ đến đầu tiên vẫn là danh dự gia tộc, nếu thật sự không còn có đường đi, phỏng chừng chắc sẽ không biết trở về sẽ làm đánh mất thể diện Hoa gia.
Tam phu nhân Tần thị có chút thương tiếc nói: “Ngươi là đi đổi dược cho Hoàng thái hậu, là trọng trách to lớn, có thể nào nữa đường không có việc gì trở về? Nghĩ muốn đặt thể diện Hoa gia ở chỗ nào? Người tới, giúp Thất tiểu thư thu dọn hành lý, lập tức giao cho lễ bộ Nhâm quan gia an bài!”
Tần thị bị nàng giáp mặt bác bỏ thể diện, có chút ngượng ngùng nói: “Đại tẩu, chất nữ mới bị kinh hách, càng phải xử lý lễ bộ, chỉ sợ có điểm không hợp tình người đi? Huống chi sự tình còn không biết thế nào, nếu gặp lại sát thủ…”
Cố thị lạnh lùng quét mắt liếc nàng một cái, Tần thị lập tức câm miệng, người đứng đầu trong phủ này, mỗi người đều ngưỡng mộ vị quốc công phu nhân còn sống này, nếu nói nhiều, ngược lại thành thù.
Hoa Trứ Vũ dựa vào trí nhớ có chút linh tinh của nguyên chủ nên biết Cố thị là một mặt lạnh lợi hại, thường đem tổ chế gia quy lấy ra áp chế mọi người trong phủ, như đã biết loại cô nhi không cha không mẹ ruột, lập tức bị áp chế gắt gao, từ trước đến nay, lời nói của nàng giống như thánh chỉ, đều nói một không nói hai, người bên ngoài nói nhiều hơn nữa cũng là uổng công.
Chính là, nếu như hiện tại mình lại chạy ra ngoài, trò hay về sau làm sao khởi xướng?
Nàng bỗng nhiên nâng hai mắt đẫm lệ tay chỉ hai hộ vệ Trần Trường Thanh lưu lại, “Nữ nhi vừa mới gặp nạn, là tứ hoàng tử cứu nữa nhi, hắn còn phái hai người bảo hộ nữ nhi ở trong phủ chờ tin tức của hắn, hết thảy đều là hắn an bài. Nếu nữ nhi đi lễ bộ ngay bây giờ, chỉ sợ đối với an bài của tứ hoàng tử có xung đột…”
Ánh mắt Cố thị trầm xuống, nhìn về phía hai người kia, “Các người là người của Tứ hoàng tử?”
Hai hộ vệ kia trừng mắt nhìn Hoa Trứ Vũ trợn mắt nói dối một cái, vội đáp: “Đúng vậy, bất quá…”
“Bất quá tứ hoàng tử sẽ lập tức đến đây, thật sự nữ nhi hiện tại cả người vô lực, trước hết mẫu thân để cho nữ nhi đi vào, có lời gì, chờ tứ hoàng tử đến đây rồi nói sau.” Hoa Trứ Vũ đánh gãy lời nói của hai hộ vệ, khiến bọn họ không thể vạch trần lời nói dối của nàng.
“Không có khả năng, tứ hoàng tử làm sao có thể đi cứu ngươi? Nhất định là ngươi nói láo!” Theo một tiếng này, chỉ thấy một cô gái mười bốn mười lăm tuổi y phục đẹp đẽ quý giá mày liễu mắt hạnh trừng mắt đi ra, đúng là nữ nhi thân sinh của Cố thị Hoa Nhược Mộng.
Hoa Trứ Vũ cuối đầu xoắn khăn trong tay, “Tứ hoàng tử cứu ta chung quy cũng là có nguyên nhân, bát muội làm gì kích động như vậy?”
Hoa Nhược Mộng khinh bỉ người trước mắt, “Đến bây giờ ngươi vẫn còn hy vọng hõa huyền sao? Chờ ngươi đi Bắc Minh, tứ hoàng tử sẽ hướng ta cầu hôn, người hắn chân chính thích là ta, sao lại vô duyên vô cớ đi cứu ngươi? Ngươi không phải tự dán vàng lên mình đi?”
Hoa Trứ Vũ giả vờ bị tin tức bất thình lình này làm chấn động, nửa ngày cũng không lên tiếng,
“Ngươi bớt tranh cãi cho ta!” Cố thị nhìn lướt qua Hoa Nhược Mộng, mới nhìn chằm chằm Hoa Trứ Vũ, “Nếu là tứ hoàng tử có an bài khác, ngươi tạm thời đi vào trước, đợi tứ hoàng tử đến, ta sẽ hướng hắn hỏi rõ ràng.”
Nguyên lai mục đích thật sự Sở Minh Thu từ hôn nguyên chủ không chỉ muốn lấy lòng hoàng thái hậu, còn muốn kết hôn với Hoa Nhược Mộng, hắn thật đúng là nhất tiễn song điêu[2] chuyệt tốt thành đôi a. Hoa Trứ Vũ cảm thán thay nguyên chủ…
Trong khi giả vờ bi ai, bản thân cũng rõ ràng ý tứ hỏi rõ của Cố thị là cái gì. Không phải sợ Sở Minh Thu cùng mình còn dây dưa không rõ sao? Nàng rõ ràng là phải truy cứu động cơ này của Sở Minh Thu, sau đó lại cân nhắc lợi hại quan hệ này.
Chính là bất kể như thế nào, Sở Minh Thu đã muốn chui vào nhà giam của chính mình, hắn đừng mơ tưởng muốn làm gì thì làm!
Mà vỡ kịch tiếp theo này, cũng quyết phải ấn hắn diễn theo kịch bản.
Nàng một bộ dáng lo sợ bất an thu nước mắt, quay đầu nói với hai người hộ vệ kia: “Cấc ngươi ở phía trước chờ tứ hoàng tử đi, nếu hắn đến đây, thì nói ta hỏi hắn, Hà công công hỏi hắn có thể đưa ta đi hay không, ta còn không biết trả lời như thế nào, hỏi hắn có thể cho ta đáp án hay không.”
Hai hộ vệ bị câu hỏi của nàng nói làm cho lọt vào sương mù, thật sự không biết lời này có ý gì.
Chờ bọn hắn kịp phản ứng, Hoa Trữ Vũ đã theo người trở về Tĩnh Đình uyển.
[1] Môi tinh cao chiếu: ngôi sao chiếu sáng trên cao
[2] Nhất tiễn song điêu: một mũi tên trúng hai con chim
|