Tên Hotboy Đáng Ghét New Version!!!
|
|
Chương 3 - CÁI GÌ? - Thy hét lên. "Có chuyện gì sao?" - Khoa lên tiếng hỏi - "Không lẽ như vậy không tiện sao?" Dĩ nhiên là không tiện rồi. Không biết rằng đây là kí túc xá nữ sao? Thy vội nói: - Như vậy thì hơi phiền. Anh có gì muốn nhắn cho Thy thì cứ nói tôi sẽ chuyển lời lại. "À lời nhắn thì có đấy. Nhưng biết làm thế nào bây giờ?" - Sao cơ? Khoa khẽ cười: "Tôi đã gần đến trước cửa phòng của các cô rồi." CÁI GÌ??? Thy vội vàng dập máy. Làm sao mà hắn có thể lên được đây? Cô phụ trách kí túc không ngăn lại sao? Ring...Ring... Trong lúc cô còn đau đầu suy nghĩ thì di động reo lên. Nhìn thấy tên người gọi trên màn hình là Ân, cô liền nghe máy. - Có chuyện gì vậy? Đầu dây liền vang đến tiếng oán trách: "Minh Thy! Cậu ở trong đó mà còn khoá phòng là sao hả? Cậu biết bọn tớ không đem chìa khoá mà. Mau ra mở cửa!" Thy run run nói: - Có...có ai đợi ở bên ngoài đó không? "Nói nhảm gì thế? Mau ra mở cửa!" - Nói rồi Ân dập máy. Cho dù bây giờ có lo sợ thế nào thì cô cũng đành cắn răng bước ra mở cửa. Nhưng người đứng bên ngoài không phải là tụi Ân mà là... - Tôi biết ngay là cô ở trong phòng mà. ...TRƯƠNG ĐĂNG KHOA!!!! Thy trợn tròn mắt. - Cậu...Cậu đến đây làm gì chứ? - Đến đây tìm cô không gặp cô thì gặp ai!? Có vậy cũng hỏi? - Khoa thờ ơ trả lời rồi bước vào trong phòng. Cô bực tức nói: - Ý tôi là làm thế nào cậu vào được đây? Có nội quy là cấm sinh viên nam vào kí túc xá nữ mà!? Cậu khẽ cười: - Đôi khi cũng nên phá lệ một chút chứ. Mà cũng đâu ai cấm tôi đến nơi này. Gì cơ? Không ai cấm? - Mà này! Tôi có cho phép cậu bước vào phòng này chưa hả? ĐI RA!!! Khoa nghe thấy vậy liền xoay người tiến đến trước mặt Thy, cúi người khẽ nói vào tai cô: - Đây ra chuyện riêng giữa hai chúng ta. Nếu cô không muốn ai nghe thấy thì mau chóng khoá cửa lại rồi nói chuyện với tôi. Cô bất giác hoảng sợ, bước ra khoá cửa rồi tiến đến bàn ăn mà kéo ghế ngồi xuống. - Giờ cậu muốn cái gì? Cậu đi đến, đứng dựa người vào bàn, khẽ cười. - Muốn gì à? Bồi thường. - Này! Ngày hôm qua là tôi chỉ vô tình đụng trúng cậu, Nhưng đâu tới mức gây thương tích cho cậu đâu chứ!? Vì vậy không lí do gì tôi phải đưa tiền bồi thường cho cậu cả. - Thy nói liền một hơi. - Ha Ha Ha!!! - Đột nhiên Khoa cười lớn. Cô chau mày nhìn cậu, tức giận nói: - Chuyện này có gì đáng cười chứ? Cậu ngưng cười nhưng miệng vẫn nhếch lên nụ cười khẩy. - Cô nghĩ rằng tôi sẽ đòi tiền à? Thiếu suy nghĩ thật. Thy trợn tròn mắt. - Chứ cậu muốn gì? - Thứ bảy tuần sau, cùng tôi đi dự một buổi tiệc. -.... Cậu ta vừa nói gì thế? Tiệc? Tiệc ư? Tiệc là gì? Tại sao mình phải đi dự tiệc? Cô nghệt mặt ra. Khoa huơ huơ tay trước mặt Thy khi thấy cô ngồi ngây người ra đó. - NÀY!! HÀ MINH THY!!! Thy như vừa thoát khỏi giấc mộng, vội lên tiếng: - Hả? Cậu nói gì? Cậu khẽ nhăn mặt: - Nãy giờ cô đang ở trên trời à? Cô cau mày nhìn cậu đầy khó hiểu. - Cậu rõ ràng là hotboy của trường Vạn Thiên, tức là sẽ có rất nhiều cô gái đi theo cậu. Thế thì cậu cần gì muốn tôi phải đi dự tiệc với cậu? Khoa nhướn mày: - Vậy là cô không đồng ý? Thy gật đầu. Cậu xoay người, dợm bước đi. - Tốt thôi....Nếu cô muốn trả tiền mặt... Nghe vậy cô liền gắt: - Này! Rốt cuộc là cậu bị thương chỗ nào mà cần bồi thường hả? Chẳng lẽ cậu chưa từng bị người khác đụng ngã sao? Khoa xoay người lại, khẽ nhếch môi, hờ hững nói như đương nhiên: - Đương nhiên là có rồi. Tuy nhiên, xét vào thời điểm bây giờ thì nếu chuyện người làm tôi ngã là cô được truyền ra ngoài thì chẳng phải là cô sẽ gặp rắc rối với nữ sinh trong trường sao? Mà hình như cô là Hoa khôi khoa Ngoại ngữ nhỉ? Uầy, rắc rối to luôn ấy chứ! Cậu vừa nói vừa cười khẩy, dáng điệu như cợt nhả. Thy khẽ rùng mình. - Thế tại sao tôi phải đi dự tiệc cùng cậu trong khi có biết bao người vây quanh cậu? Chẳng phải việc tôi đi cùng cậu còn nguy hiểm hơn cả việc tôi là người làm cậu ngã sao? - Tôi muốn chọn người nào đi cùng thì đó là quyền của tôi. Cô nén giận. - Vậy thì tại sao nhất định phải là tôi? Cậu có dám chắc rằng ngày đó tôi rảnh để mà đi cùng cậu không? Khoa nhếch môi thành một nụ cười khẩy: - Dù cô có tìm cách trốn tránh thì cô vẫn phải đi thôi. - Nếu không đi, phải trả tiền mặt để giữ kín chuyện này sao? - Thy thắc mắc. Cậu gật đầu. - Bao nhiêu thì được? - Cô không trả nổi đâu. Vì thế cô nên suy nghĩ đi. - Cậu thờ ơ trả lời rồi xoay người đi ra cửa. Cô cắn môi, bất lực nói: - Được rồi, tôi sẽ suy nghĩ. Cậu buông một câu rồi rời khỏi phòng: - Tôi cho cô thời hạn là 8 giờ tối ngày mai tại quán cafe Red.
|
Chương 4 Khoa buông một câu rồi đi ra khỏi phòng trong khi Thy vẫn còn đứng đờ người ra đấy. Bất chợt, cô kêu lên: - NÀY! TRƯƠNG ĐĂNG KHOA!!! - Cậu gọi ai thế? - Một giọng nói vang lên. - HẢ? - Cô giật nảy mình - Mấy cậu về hồi nào vậy? - Mới về. - Ngọc Ân trả lời rồi ngồi lên giường của mình và lấy cái laptop ra, tay lướt nhanh trên bàn phím - Cậu có chuyện gì với hotboy Vạn Thiên vậy? Thy không giải đáp thắc mắc của Ân mà lại hỏi: - Cậu gọi cho tớ là để tớ mở cửa cho hắn ta phải không? Lan Anh liền cười hì hì nói: - Tụi tớ về thì thấy cậu ấy đứng ngoài cửa nên mới bảo Ân làm thế đấy! Cậu ta bảo là cậu... - Lan Anh! Cậu-làm-bữa-tối. Lan Anh chưa nói hết câu thì Quyên đã nghiến răng cắt lời, bắt cô đi làm cơm. Thy không còn lời nào để nói. Mấy người được lắm. Bầu không khí im lặng tỏa ra khắp phòng. Bỗng nhiên Nhi lên tiếng xua tan sự yên ắng: - Tuần sau nhà của Lan Anh mở tiệc phải không? Lan Anh đang làm bếp nghe thấy liền ngó đầu ra: - Ừ! Tiệc lần này có vẻ hơi lớn. - Lần này là chuyện gì nữa đây? Không lẽ mừng nhà cậu mới mua con cún mới? - Ân mỉa mai. Lan Anh mặt hầm hầm đính chính: - Con cún nhà cậu thì có đấy Ân. Lần này là vì lễ kí kết hợp đồng với tập đoàn TK. TK? Thy bất chợt nhăn mặt. - TK? Chẳng phải là tập đoàn đứng thứ 2 cả nước sao? - Nhi thắc mắc - Nhà cậu đứng thứ 6 lận mà. Lan Anh nhún vai ý chỉ "Mình không biết". Khoé mắt Thy khẽ giật giật. Quyên lên tiếng hỏi: - Mấy cậu có đi không? - Không đi là ba mẹ tớ không cho ở kí túc nữa. - Ân ca oán, tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím laptop - Vì vậy kiểu gì cũng phải đi. - Chẳng muốn đi một chút nào cả. - Quyên chán nản kêu lên. Nhi tiến đến vỗ vai Quyên, bảo: - Chấp nhận thôi chứ sao giờ. Bọn mình sinh ra trong gia đình sở hữu tập đoàn lớn trên cả nước thì phải làm quen với những buổi tiệc tùng kiểu này mà. ___________________ Tiện đây, xin giới thiệu. Những cô gái này đều là tiểu thư của nhà quý tộc có tập đoàn nằm trong top 10 cả nước. Nhà Ân là tập đoàn CE đứng thứ 5 cả nước; Tập đoàn HK nhà Quyên thì ở vị trí thứ 7; Đứng thứ 4 là nhà Nhi - tập đoàn FV; Còn YT của nhà Nhã Linh xếp thứ 8. 6 người bọn họ chơi thân với nhau từ những ngày con bé khi gặp nhau lần đầu tại bữa tiệc của một tập đoàn có tiếng tăm. _______________________ Thy nhìn đồng hồ, khẽ kêu lên một tiếng rồi vội vàng đứng dậy đi thay đồ. 5 phút sau cô bước ra, cầm lấy cái túi đeo, nhanh chóng tiến ra cửa. - Thy, cậu đi đâu đấy? - Nhi thấy Thy vội vã như vậy liền hỏi - Không ăn cơm à? - Sắp trễ giờ làm rồi. Các cậu cứ ăn đi. Nói vội vài câu xong Thy liền đi ra cửa. - Này! Cậu đang bệnh mà! Thy nghe vậy, mọi hoạt động liền khựng lại. "Bệnh cái khỉ khô ấy. Nhờ ơn cái tên chết tiệt kia với tình bạn của mấy cậu mà Hà Minh Thy tôi đây đã khỏi bệnh luôn rồi." Tất nhiên những lời vừa rồi cô chỉ nghĩ trong đầu, nào dám nói ra. Không quan tâm nữa, Thy liền ra khỏi phòng. Quyên vỗ vai Nhi. - Kệ cậu ấy đi. Cậu ấy chẳng thèm nghe tụi mình nói gì đâu. - Bữa tối xong rồi đây! - Lan Anh vui vẻ reo lên sau khi bày biện mọi thứ ra bàn - Thy đâu rồi? Ân dẹp laptop, đi đến bàn kéo ghế ngồi xuống, thờ ơ nói: - Đi làm thêm rồi. Nghe thấy vậy, mặt Lan Anh hơi xụ xuống. - Nhưng mà cậu ấy có đi buổi tiệc tuần sau không? Mặt ba người kia cứng đơ. - Sao vậy? Sao không ai hỏi cậu ấy? Im lặng. Quyên khẽ hắng giọng, xoá đi không gian lặng yên: - Hừm... Có gì tối Thy về rồi hỏi sau. Lan Anh hồ hởi bảo: - Các cậu cố kéo Thy đi nhé! Bố mẹ mình nói rất muốn gặp lại cậu ấy. Nhi khẽ cười, gật đầu. - Được rồi! _________________ 9 giờ 30 tối. - Tớ về rồi. Thy đẩy cửa bước vào phòng thì thấy ngoại trừ Lan Anh đang trùm chăn nằm ngủ ngon lành trên giường, bốn người còn lại đang ngồi trầm ngâm nơi bàn ăn. Cô liền đi tới, kéo ghế ngồi xuống, lên tiếng hỏi: - Có chuyện gì vậy? Ân khẽ thở dài: - Tiệc nhà Lan Anh cậu đi được không Thy? Mặt Thy chợt biến sắc. - Các cậu hiểu rõ tình cảnh của tớ mà. Đến đó chẳng khác nào tự hại mình. - Thế giờ cậu tính sao? - Linh lo lắng - Lan Anh rất mong cậu đến dự. Vả lại ngày hôm đó cậu cũng không phải đi làm. Thy liền bảo: - Yên tâm. Tớ có cách của tớ. Cả bọn nhìn cô đầy khó hiểu. _________________ - HẢ? Tại sao cậu không đi được? Lan Anh tròn mắt thốt lên khi nghe câu trả lời của Thy. - Xin lỗi cậu. Hôm đó tớ có hẹn mất rồi. - Không thể hẹn sang ngày khác sao? Thy cúi thấp đầu. - Tớ xin lỗi. Chúng tớ lỡ hẹn trước rồi. Lan Anh buồn rầu nói: - Ừm. Vậy thì thôi vậy. Thy khẽ vỗ vai cô, nói: - Tớ xin lỗi. Hôm khác tớ sẽ đến gặp bố mẹ cậu. Lan Anh ngẩng mặt lên, dùng chất giọng chất vấn hỏi cô: - Có thật không? Thy gật đầu cam đoan: - Chắc chắn! - Vậy thì tuyệt quá! Trong phút chốc Lan Anh đã vui vẻ trở lại. Vũ Lan Anh, đôi lúc nghiêm nghị nhưng tính cách thì lại hồn nhiên vô tư như trẻ con. Thy lấy áo khoác mặc vào rồi đi ra cửa. - Cậu đi đâu đấy? - Nhi lên tiếng hỏi. - Tớ đi một chút rồi về ngay. Cô trả lời một câu rồi ra khỏi phòng. _____________________ Quán cafe Red. - Cô đến trễ. Thy vừa yên vị trên ghế thì người đối diện lên tiếng. Cô cười trừ: - Xin lỗi. - Đồng ý hay không? Cô cắn nhẹ bờ môi. Trong lòng Thy có hơi day dứt. Cô thấy có lỗi với Lan Anh. Nhưng nếu đến đó thì không chừng cô phải gặp mặt bọn họ. Thôi thì... - Được rồi. Tôi đồng ý. Khoa khẽ mỉm cười, lấy trong túi ra một tờ giấy, đặt lên bàn. - Kí đi. Thy cầm lên đọc. Bất giác cô nhăn mặt. - Phải làm theo những gì cậu yêu cầu? - Đúng thế! Tất nhiên là chỉ trong buổi tối hôm đó. - Vậy thì được. Cô đồng ý rồi đặt bút kí. Cậu thu hồi tờ giấy, gấp lại rồi bỏ vào túi. Xong, cậu đứng dậy. Trước khi đi còn đe dọa: - Tôi sẽ tới đón cô. Nếu cô cố tình trốn thì đừng trách tôi. Hậu quả khôn lường đấy. Nói rồi Khoa bỏ ra khỏi quán, để lại mình Thy ngồi trầm ngâm.
|
Chương 5 Thấm thoắt cũng đã tới cái ngày thứ bảy ấy. Năm người kia đã về nhà, để lại Thy một mình tại căn phòng kí túc xá. Cô ngồi trầm ngâm trên giường nhìn bộ váy trắng đính nơ hồng mà Khoa đến tận nơi cô làm thêm để đưa nó cho cô kèm lời đe dọa: "Cô mà trốn là chết với tôi." Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa. Thy ngạc nhiên nhìn cả chục người đứng ngoài khi mở cửa ra. Cô lắp bắp hỏi: - Có...Có...chuyện...gì vậy? Một người lên tiếng trả lời: - Chúng tôi được cậu Đăng Khoa phái đến đây. Cô có phải là Hà Minh Thy? - Vâng, là tôi. - Có thể cho chúng tôi vào không? Chúng tôi đến để chuẩn bị cho cô. - À được! Mời vào. Họ bước vào trong, nhanh chóng soạn dụng cụ ra. Thy đang ngơ ngác thì bị kéo đến ngồi vào ghế. Bọn họ bắt đầu trang điểm, làm tóc rồi sau đó thay trang phục cho cô, bắt cô đeo nào là hoa tai, dây chuyền, nhẫn, vòng tay,... Thy mém không nhận ra bản thân mình khi nhìn vào trong gương. Sau khi mọi thứ đã xong xuôi, cô theo những người kia ra khỏi phòng. Khi cô xuống khỏi cầu thang thì thấy một chiếc xe hơi màu đen đậu trước cửa kí túc. Người ngồi trong xe bước xuống khi thấy cô đến gần. Mắt Thy trợn tròn khi nhìn thấy Khoa. Mặc dù biết cậu là con trai của một tập đoàn lớn và là hotboy của Vạn Thiên nhưng không ngờ là cậu ta lại điển trai đến nhường này trong bộ đồ vest đen lịch lãm được cắt may rất hoàn hảo. Trong khi cô còn đang ngây ngốc thì cậu lên tiếng đầy ngạo mạn: - Nhìn cái gì? Tôi biết tôi đẹp rồi nên đừng nhìn nữa. Mau lên xe! Khoa kéo Thy đang tức tối nhìn mình đẩy vào xe. Chiếc xe lăn bánh. Bỗng nhiên cậu xoè tay ra trước mặt cô, nói: - Đưa đây! Cô ngờ nghệt hỏi lại: - Đưa cái gì? - Điện thoại của cô chứ cái gì? Hỏi thừa. Thy mở túi xách lấy điện thoại ra đưa cho Khoa. Sau 10 giây cậu trả nó lại cho cô. Cô nhận lại, mở danh bạ điện thoại ra thì thấy tên và số điện thoại của cậu nằm ở đầu danh sách kèm với ghi chú: "Cấm lơ điện thoại của tôi!". Thy khó hiểu hỏi: - Chẳng phải tôi cùng cậu dự buổi tiệc này là xem như chấm hết sao? Cậu cần số điện thoại của tôi để làm gì? Khoa thờ ơ trả lời: - Đó là chuyện của tôi. Cô nhấn vào biểu tượng "xoá" trên màn hình điện thoại. - Nếu cô xoá nó thì tôi không dám đảm bảo rằng là cô sẽ yên ổn đâu. Cô nghiến răng, bực tức nhìn cậu: - Cậu đang đe dọa tôi? Nên nhớ là tôi đã kí cam kết sẽ làm theo lời cậu chỉ trong tối nay thôi mà. - Cô chưa đọc phần sau à? Thy ngơ ngác. Khoa vẫn bình thản bảo: - Vậy thì đó là do cô chứ không phải do tôi. - NÀY!!! - Cô la lên - Sao cậu không nói rõ hả? - Thưa, tới nơi rồi ạ! Bất chợt người tài xế lên tiếng phá vỡ cuộc hội thoại của họ. Thy mở to hai con mắt khi nhìn thấy hàng chữ "LỄ CHÚC MỪNG SỰ HỢP TÁC GIỮA TẬP ĐOÀN TK VÀ TẬP ĐOÀN GJ" ngay cổng vào. Xe tạm dừng trước một hàng xe đang tiến vào bãi đỗ. Cô khẽ rít qua kẽ răng: - Tôi-về-đây! Cô toan mở cửa xe bước xuống thì bị cậu nắm lấy cổ tay kéo lại. Thy bực mình la lên: - Cậu làm cái quái gì vậy? Khoa khẽ nghiến răng: - Cô đã đồng ý đi dự tiệc cùng với tôi rồi thì đừng hòng trốn. - Tại sao cậu không nói đây là tiệc của tập đoàn TK và GJ chứ? - Đấy là lỗi của cô chứ đâu phải của tôi. - Cậu hờ hững nói - Do cô không hỏi tôi mà. Cô á khẩu. Xe tiến vào trong. Hai người họ cùng bước xuống khi cửa xe được mở ra. Khoa rất tự nhiên khoác tay Thy đi vào trong. Đến trước cửa phòng tiệc, cậu khẽ lên tiếng: - Tối nay, cô-làm-bạn-gái-của-tôi. Cô trợn tròn mắt nhìn cậu. - Cậu điên à? - Không! Cậu nói gọn một tiếng rồi đi vào trong phòng tiệc. Ngay lập tức, tất thảy mọi người đều hướng tầm mắt về phía họ. Trước cả trăm con mắt đang nhìn, Thy thấy tụi bạn đang nhìn mình chằm chằm, gương mặt mỗi người biểu lộ một biểu cảm khác nhau. Cô cúi mặt đầy hồi lỗi. Bỗng nhiên Khoa lên tiếng rồi kéo cô đi: - Đi thôi! Thy tự nhủ với bản thân: "Sau bữa tiệc mình sẽ giải thích rõ ràng với bọn họ." Cậu kéo cô đi rất nhanh đến nơi góc phòng mới chịu dừng lại. Cô lườm cậu, cố rút tay ra nhưng không được vì cậu nắm quá chặt, dường như không hề có ý định buông ra. Buổi tiệc chúc mừng bắt đầu. Trên sân khấu là hai vị chủ tịch của hai tập đoàn lớn đang vui vẻ bắt tay nhau sau lời giới thiệu của MC. Thy nhìn một người đàn ông đứng trên đó đầy khinh bỉ. Tiếng vỗ tay vang lên, MC tuyên bố buổi tiệc được bắt đầu. Cô ngán ngẩm với kiểu tiệc buffet Á-Âu này nên chỉ cầm ly rượu uống một chút. Khoa thì một bên nắm tay Thy, một bên thì bị các cô gái khác vây quanh. Bỗng một giọng nói vang lên khiến các cô gái ấy phải xoay lưng đi ra ngoài: - Đăng Khoa, con tới rồi đấy à? Lần này dám cãi lời ba mẹ dẫn ai đến đây? Cô nghe thấy vậy liền quay đầu nhìn. Đứng trước mặt hai người là một người đàn ông cùng một người phụ nữ. Cậu bật cười: - Họ là những người mẹ chọn chứ con không thích họ. Vì thế cớ gì con phải đi cùng họ? Hoá ra đây là ba mẹ cậu ta. - Thế con dẫn ai đến đây? Mau giới thiệu cho ba mẹ xem nào. - Mẹ cậu lên tiếng hỏi. Khoa quàng tay qua vai Thy, kéo sát vào người, cười nói: - Giới thiệu với ba mẹ, đây là bạn gái của con. Thy lễ phép cúi chào: - Chào hai bác! Cháu là Hà Minh Thy. Người đàn ông trung niên kia cười xoà: - Không phải khách sáo như thế. Đăng Khoa, cô gái lễ phép, xinh xắn thế này tại sao đến giờ mới dẫn tới cho ba mẹ gặp vậy hả? Đáng ra phải giới thiệu sớm hơn chứ? Nuôi con mười mấy năm mà đến giờ mới cho ba mẹ biết mặt bạn gái là thế nào? Giờ mới biết mặt? Thế trước giờ bạn gái cậu ta cả đống mà họ không biết gì hết sao? Cậu cười cười: - Vì mẹ cứ dẫn đến bao nhiêu là tiểu thư danh giá, con nào dám dẫn Thy về. Ba cậu nghe thấy vậy liền huých vai vợ. - Đấy, em thấy chưa? Đâu phải cứ tiểu thư là xinh đẹp, thuỳ mị, nết na đâu. Em bỏ cái suy nghĩ ấy đi. - Thy giỏi lắm, mẹ khỏi lo. - Khoa chêm vào một câu. Cô nghe xong liền đưa mắt liếc cậu. Mẹ cậu nghe nói thế lập tức sáng mắt nhìn cô. - Cháu tốt nghiệp trường nào? Loại mấy? Bị hỏi bất ngờ, Thy lắp bắp trả lời. - Dạ...Dạ...Cháu tốt nghiệp trường Quốc Tế Vạn Thiên loại xuất sắc ạ. - Cháu giỏi ngoại ngữ không? - Cũng không hẳn là giỏi nhưng cháu chỉ thạo 6 thứ tiếng. - Ái chà! Giỏi thế!? - Ba của Khoa liền cảm thán. - 6 thứ tiếng lận cơ đấy. Thy chỉ cười. Mẹ cậu tiếp tục hỏi: - Cháu biết nấu ăn không? - Dạ biết ạ! - Thế nấu những món cao cấp thì sao? - Dạ? Cái đó thì cháu chỉ biết sơ sơ thôi ạ! Bà hỏi tiếp: - Cháu nghĩ sắc đẹp của cháu đạt bao nhiêu điểm trên thang điểm mười? Ặc. Cái gì mà giống đi thi Hoa Hậu vậy trời? Dù vậy, cô vẫn mỉm cười trả lời: - Cháu nghĩ để mọi người nhận xét sẽ tốt hơn. Khoa liền nhảy vào: - Thy là Hoa khôi của Vạn Thiên đấy mẹ! Thy giật mình, lườm cậu một cái sắc lẻm. Cậu cười cười. Mẹ cậu bỗng lên tiếng: - Tốt quá rồi! Khoa à, nhớ giữ Thy cho chắc đấy! Mẹ sẽ giết con nếu Thy không phải là con dâu của mình. Cô tròn mắt. Con dâu? - Bác...Bác ơi... Cô chưa nói hết câu thì... - Cái đó còn tuỳ thuộc vào thời gian nữa chứ sao con quyết định được. ...Khoa đã cướp lời cô. Bà lườm đứa con trai: - Lại thời gian. Con liệu hồn đấy! Cậu vui vẻ cười: - Dạ vâng! Con biết rồi! Ba cậu liền cười phá lên: - Chưa chi đã kiếm được con dâu rồi. Hahaha! Thy ngoài mặt cười thẹn thùng nhưng bên trong thâm tâm đang muốn giết chết cái tên bên cạnh. Chợt ông lại lên tiếng: - Thôi hai đứa cứ tự nhiên đi, ba mẹ đi tiếp những người khác. Cô cúi chào đầy kính cẩn: - Chào hai bác ạ! Trước khi đi khỏi mẹ cậu còn nói với cô: - Chào con Minh Thy! Bữa nào qua nhà dùng bữa nhé! Ặc. Sắp khổ rồi đây. Thy chờ hai người nọ đi khuất liền đi ra khuôn viên bên ngoài, Khoa liền đi theo sau. Tới nơi, cô liền tuôn một tràng. - Cậu mau giải thích cho tôi. Tại sao cậu có biết bao nhiêu cô bạn gái mà không dẫn về giới thiệu cho ba mẹ cậu mà lại đem tôi ra hả? Rõ rõ rành rành là tôi chỉ đóng giả bạn gái của cậu trong tối hôm nay thôi mà sao lại có chuyện này hả? Tôi không hề hứng thú với việc trở thành người yêu hay thậm chí là vợ của hạng người như cậu!!! Cậu cười khẩy: - Chỉ có làm vậy thì mẹ tôi mới không giới thiệu rồi bắt tôi quen với những người mà tôi không thích. - Thế hậu quả sau này ai gánh hả? - Chừng nào nó đến hẵng tính. Khoa thờ ơ trả lời rồi quay người đi thẳng. - Này! Tôi chưa nói xong. Này! Mặc kệ Thy kêu gào thế nào cậu vẫn không ngoảnh đầu lại. - Cái tên đáng ghét!! - Minh Thy à... Nghe tên mình, cô liền quay lưng lại. Đứng trước mặt cô là một người đàn ông trung niên. - Ông muốn gì? - Con à, nghe ba nói... Cô khẽ chau mày. - Con? Ba? Tôi không phải con ông, ông cũng không phải ba của tôi. Tôi không có người cha vô trách nhiệm như ông.
|
Chương 6 Thy khẽ chau mày. - Con? Ba? Tôi không phải con ông, ông cũng không phải ba của tôi. Tôi không có người cha vô trách nhiệm như ông. Người đàn ông kia hạ giọng nói: - Xin lỗi con. Cô cười khinh bỉ. - Xin lỗi? Ông định xin lỗi đến chừng nào? Có xin lỗi thì tôi cũng chẳng thể nào mà tha thứ cho ông được. - Thế ba phải làm thế nào thì con mới chịu tha lỗi cho ba và quay trở về? Nghe đến đây, máu nóng trong người Thy dâng lên càng lúc càng cao. - Ông điên à? Có chết tôi cũng sẽ không quay trở lại căn nhà đó. Có điên mới phải sống chung với mấy người. Còn tha lỗi cho ông ấy à? Ông cứ việc mơ tưởng đi. Ánh mắt ông đượm buồn. Đứa con gái đáng yêu của ông ngày nào mà giờ lại xa lánh ông, xem ông như người xa lạ. Ông run run lên tiếng: - Nếu vậy thì ba chỉ mong con đồng ý để ba lo toàn bộ chi phí ăn ở và học phí cho con thôi có được không? Cô nghe vậy, càng tức giận hơn. - Cám ơn lòng tốt của ông nhưng tôi không cần. Ông còn cô con gái kia mà, lo cho cô ta đi. Lo cho cô ta sợ còn chưa đủ huống hồ ông còn muốn lo cho tôi. - Thy à... - HÀ MINH THY! Một giọng nói trầm vang lên sau lưng Thy, cắt lời người đàn ông kia. Cô quay lưng lại, thoáng ngạc nhiên. - Anh... Người đứng trước mặt cô bây giờ là anh trai của cô - Hà Minh Quân. - Minh Quân à... - Ba im đi! - Quân khẽ gắt - Thy, em nói chuyện với anh một chút. - Em không có gì để nói với anh cả. - Thy xoay người bước đi. Đi được vài bước thì tay bị giữ lại. Quân nắm tay cô, kéo đi. - Ba vào trong tiếp khách đi. Con sẽ nói chuyện với ba sau. - Minh Quân! Anh mau bỏ tay em ra. Cô cố gắng rút tay mình ra nhưng không thể. _____________ Quân cứ kéo Thy đi. Đến khi anh dừng lại, cô liền rút tay ra, gắt: - Đau quá! Anh kéo em đến đây làm gì? Em chẳng có gì để nói với anh cả. Quân nghiêm mặt nhìn cô. - Em không có nhưng anh thì có. - Có chuyện gì chứ? Anh thở dài nhìn cô. Bỗng nhiên anh ôm cô. Thy tuy bất ngờ nhưng lập tức đẩy anh ra. - Anh điên à? Muốn mọi người nhìn thấy rồi đồn anh có bạn gái hả? Quân thờ ơ nói: - Kệ họ. Em là em gái RUỘT của anh, ai cấm anh ôm em? Khoé mắt Thy cay cay. Người anh này, thiệt tình, vẫn như ngày nào. Sao em lại có phúc được có anh là anh trai vậy chứ? Anh kéo cô ôm vào lòng, đưa tay vuốt tóc cô. Anh nhẹ nhàng nói với chất giọng trầm thấp: - Xin lỗi em. Anh biết là ba có lỗi với anh em mình nhưng anh không thể bỏ mặc ba được. Thy vòng tay ôm chặt Quân, giọng buồn buồn: - Em biết. Em biết là nhờ anh mà TK vẫn đứng vững như vậy. Em biết rõ cả mục đích việc TK kí hợp đồng hợp tác với GJ là gì. - Anh xin lỗi... Anh phải làm gì thì mới có thể bù đắp cho em? Cô lắc đầu, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. - Em không sao. Em vẫn sống tốt mà. Nhận thấy hai vai cô đang run lên, anh liền kéo cô ngồi xuống ghế đá, dùng ngón tay lau đi nước mắt trên mặt cô. Quân ân cần nói: - Em đừng đi làm thêm nữa. Anh sẽ lo mọi thứ cho em, cả nơi ở cho em sau khi tốt nghiệp. Thy khẽ lắc đầu, mỉm cười: - Thôi anh à! Em tự lo cho bản thân được mà. Em gái anh đâu còn là con nít nữa đâu. - Em thật không muốn anh lo liệu cho sao? - Vâng! - Cô trả lời chắc nịch. Anh thở dài, sau mỉm cười nhìn cô. - Anh biết rồi. Cố gắng lên em gái của anh! Ring...Ring... Bỗng nhiên di động của Quân reo lên. Anh vội nghe máy rồi đứng dậy. - Anh có việc rồi, gặp em sau nhé! Phải sống tốt đấy! Thy cười, nói: - Em biết rồi! Chào anh! Cô nhìn theo bóng lưng anh xa dần. Hà Minh Thy, mày có nên tin vào tình yêu không? Cô nhìn lên bầu trời đen đầy sao, tự hỏi với bản thân. - Tiểu thư, sao nàng lại ngồi một mình vậy? Tiểu thư? Giọng nói này... Thy quay đầu ra sau thì chạm vào ánh nhìn của người đàn ông mặc vest đen lịch lãm đang đứng tựa vào ghế. - Thầy? Thầy làm gì ở đây? Vũ đi vòng qua ghế, ngồi xuống cạnh cô. - Tập đoàn nhà tôi thuộc top đầu trong nước nên buộc phải đến dự buổi tiệc này. Mặt cô nghệt ra. - À...vâng... Anh chau mày nhìn cô. - Thái độ gì đây? Lạ lắm à? Thy vội xua tay, bảo: - Không, không có gì lạ cả! Ngừng một chút, cô hỏi: - Nếu vậy là thầy vừa đi dạy vừa làm việc ở công ty sao? Thời gian đâu mà thầy có để làm cùng lúc hai việc chứ? Vũ khẽ cười: - Việc của tôi ở công ty hiện giờ vẫn còn nhẹ lắm. Dù sao thì cũng có người lo thay tôi rồi. Chừng nào tụi em tốt nghiệp thì tôi nghỉ dạy. - Tiếc nhỉ? Thầy thật sự là một nhà giáo tốt. Anh nghe cô nói vậy chỉ cười. Bỗng nhiên anh đứng lên, bảo: - Để tôi đi lấy chút gì đó cho em uống, được chứ? - Cảm ơn thầy! - Cô cười, gật đầu. Vũ vừa đi khỏi liền có một cô gái xuất hiện trước mặt Thy. Cô ta khẽ nâng khoé môi thành nụ cười nửa miệng đầy quỷ dị. - Hà Minh Thy! Lâu rồi không gặp. Mặt cô tối sầm. Hà Minh Khanh. Thy liền đứng lên, tiến đến trước mặt cô ta, khẽ rít qua kẽ răng: - Khỏi chào hỏi. Cô muốn gì? Khanh liền thay đổi sắc mặt, nói: - Vậy thì tôi không khách sáo. Thy nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, chờ đợi. Bỗng... Chát! ...Khanh vung tay tát cô. - Cô... - Thy ôm lấy một bên má. Minh Khanh khinh bỉ nói: - Đứa con gái yêu dấu của ba ư? Em gái ngoan của anh Quân sao? Hoa khôi Vạn Thiên ấy à? Tất cả mọi người đều bị cô lừa rồi. - HÀ-MINH-KHANH! - Thy rít lên. - Tôi mới là đứa con gái của ba, là em gái của anh Quân. Tôi rõ ràng là xinh đẹp hơn cô. Thy nóng giận hét lên: - Cô tát tôi vì những lí do đấy thôi hả? Cô có bị gì không? Chát! Một cái tát nữa giáng xuống mặt Thy. Khoé môi Khanh khẽ cong lên. - Cô nghĩ chỉ có vậy thôi sao? Ngừng một lát, cô ta nói tiếp: - Cô! Cô nghĩ cô là ai mà dám quyến rũ Đăng Khoa? Không chỉ thế cô còn cùng lúc qua lại với cả Minh Vũ? Cô nghĩ cô xứng với họ sao? Thy liếc Khanh một cái sắc lẻm. - Thế cô nghĩ cô xứng sao? - Cô dám!? Thy nhắm mắt lại. Khanh vừa vung tay lên định tát cô thì bị ai đó giữ tay lại. - Cô là ai? Cô đang làm gì? Từ phía sau cô ta một giọng trầm vang lên. Thy nghe tiếng liền mở mắt ra nhìn. - Thầy...
|
Chương 7 - Thầy... Thy sửng sốt kêu lên, còn Khanh thì trơ mắt ra nhìn. Vũ nghiêm mặt nhìn Khanh, hạ giọng nói: - Cô đã làm gì cô ấy? Khanh lườm Thy một cái sắc lẻm, vội giựt phắt tay mình ra rồi chạy đi mất. Vũ đỡ Thy ngồi xuống ghế, tay nhẹ nhàng xoa lên gò má ửng đỏ của cô, lo lắng hỏi: - Có đau không? Cô cười nhẹ. - Em không sao! Anh gật đầu, im lặng hồi lâu. Bỗng nhiên anh lên tiếng hỏi: - Cô gái đó là ai vậy? Em quen sao? Thy cười gượng gạo. - Đó là tiểu thư tập đoàn TK. Cũng có thể nói là quen biết. - Ừ. - Ngừng một lát Vũ lại hỏi - Thế còn chuyện của em với Đăng Khoa là thế nào? Cô giật mình, cười trừ: - Không có gì đâu ạ! - Thế tại sao em lại đi cùng cậu ta? - A...thì... Cô không biết phải giải thích thế nào thì bỗng nhiên... Ring...Ring... ...điện thoại của cô đổ chuông. Cô liền mở túi xách lấy điện thoại ra. Là Khoa gọi cho cô. Anh đứng lên, buông một câu rồi bỏ đi: - Tôi mong rằng khi đối diện với tôi, em sẽ xem tôi như một người đàn ông chứ không phải một người thầy giáo trẻ tuổi nghiêm khắc kia. Thy thẫn thờ nhìn theo Vũ, ngón tay vô tình hạ xuống trên màn hình điện thoại. Và... "HÀ MINH THY!!! Ngày mai cháu qua nhà cô chơi nhé?" ...từ trong điện thoại liền vọng ra tiếng của một người phụ nữ. Cô vội lắp bắp trả lời: - Cô...cô ơi...qua..qua nhà cô ấy ạ..? "Ừ, qua nhà cô chơi. Được không cháu?" - Cháu xin lỗi. Ngày mai cháu còn phải... "Cháu phải đi làm thêm chứ gì?" Thy còn chưa nói hết câu đã bị mẹ Khoa cắt lời. - Vâng! Vậy nên ngày mai cháu không sang nhà cô được ạ. Bên kia đường dây truyền đến tiếng cười khẽ. "Thy à, cháu khỏi lo. Ngày mai cháu cứ đến nhà cô chơi đi. Còn việc ở chỗ làm của cháu cô sẽ lo liệu." - Ơ...Nhưng mà...vậy có được không ạ? Nếu vậy thì phiền cô quá. Hay là để khi nào rảnh rồi cháu đến thăm cô sau ạ? "Cháu đừng khách sáo. Cô là vì rất thích cháu nên mới mời đến nhà chơi thôi. Cháu đừng suy nghĩ hay thắc mắc gì nhiều, chỉ cần ngày mai cùng Khoa đến nhà cô là được rồi. Vậy nhé!?" - Ơ...Cô...cô...à... "Hàn thuyên xong chưa? Đi về!" Thy còn chưa kịp từ chối thì một chát giọng trầm vang lên. Trương-Đăng-Khoa!!! - Tôi chưa nói chuyện xong, tôi chưa về. Liền đó cô nghe rất rõ cái cười khẩy của cậu. "Cô đùa tôi hay đùa với ai vậy? Anh ta đã đi mất từ lúc nào rồi mà cô vẫn còn nói chuyện? Nói với không khí sao?" Thy không tin được vào những gì mình vừa nghe. Làm sao mà cậu ta biết được? Cô nói qua điện thoại: - Này! Làm sao... - Tôi từ ban công đã thấy anh ta bỏ đi rồi, khỏi thắc mắc. Thy chưa nói hết câu đã nghe thấy tiếng của Khoa nhưng nó không vọng ra từ trong điện thoại mà là...trực diện người thật, lời thật. Cô vội cất điện thoại vào túi, cúi gằm mặt. Cậu cúi người xuống, lấy tay đẩy cằm cô buộc cô phải ngẩng mặt lên và nhìn vào mắt cậu. - Cô! Cô có biết bản thân cô đang làm gì không? Thy đưa đôi mắt căm phẫn nhìn Khoa, không khách khí nói: - Tôi làm gì thì mặc tôi. Việc tôi làm thì có liên quan gì đến cậu? Cậu khẽ nhếch môi: - Có liên quan không à? Có đấy! Cô rõ ràng biết hôm nay cô là bạn gái của tôi thế mà cô lại ngang nhiên ngồi nói chyện riêng cùng với người đàn ông khác như thế à? Cô khẽ.chau mày. - Cậu ghen à? Cậu bỏ tay ra khỏi cằm cô, bật cười: - Ghen? Cô mơ à? Tôi chỉ đơn giản là vì nhà tôi thôi. Cô nghĩ mọi người sẽ nói gì về tôi khi bạn gái lại đi cùng với người đàn ông khác? Thy khẽ cắn môi, bực tức nhìn Khoa. - Vậy thì cậu cứ việc kiếm người nào không cùng nói chuyện với người đàn ông khác trong lúc đi với cậu mà bảo người ta đóng giả bạn gái cậu đi. Tôi hết nhiệm vụ. Nói rồi cô đứng phắt dậy, toan rời đi thì bất giác sững người. Đứng cách không xa cô, là Lan Anh. Lan Anh nhìn Minh Thy, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu. Cô từng bước đi tới: - Minh Thy...cậu... - Lan Anh, sự thật không như cậu nghĩ đâu. Nghe tớ nói... Thy đang đi về phía Lan Anh thì cổ tay bị giữ lại. Một lực mạnh kéo cô đi. - Minh Thy! - Lan Anh kêu lên, bất lực nhìn người bạn bị kéo đi. Thy khẽ quay đầu, ánh mắt bối rối nhìn cô bạn, rồi quay lại căm phẫn nhìn người đằng trước.
Liên hệ tác giả qua Facebook: Chiêu Anh Lê Nguyên (tập sống cô đơn)
|