Trang Chủ Đừng Vội
|
|
Trang Chủ Đừng Vội Tác giả: Thủy Thiên Triệt Tình trạng: On Going Thể loại: Xuyên Không, Dị Giới
Văn Án
Sau khi tỉnh lại, nàng thế nhưng lại biến thành tiểu thư thứ xuất của Đường Môn, chưa rõ ràng tình cảnh, đã bị cưỡng ép mặc giá y, thay muội muội xuất giá. Thân thể khuynh quốc khuynh thành này, lại bị bệnh quấn thân từ nhỏ, mới đi vài bước đã thở gấp? Mặc kệ đi! Nàng mang theo thuốc chí bảo trong người, dưỡng tốt thân thể chỉ là chuyện nhỏ.
Cái gì? Nam nhân mình phải gả là một quái vật trong truyền thuyết? Cưới mười hai tân nương ai cũng chết oan chết uổng? Tu luyện ma công? Hút âm khí của nữ tử? Còn ăn thịt người?
“Ha.” Cười một tiếng. Nàng không nói qua sao? Quái vật nàng từng gặp so với thế này mạnh hơn nhiều.
Tân phòng gặp lại, nàng ngoài ý muốn phát hiện, nam tử bị bên ngoài đồn thổi như quái vật trước mắt này, chẳng những bộ dạng tuyệt sắc, còn im lặng làm cho người ta lo lắng, mấu chốt nhất là hắn có lợi cho việc tu luyện độc thể của nàng, tùy thời tùy chỗ phát đều ra hơi thở dụ hoặc mình đem hắn “ăn” sạch. Sau đó, nàng vì bảo vệ tính mạng mà trao đổi tự do, đứng ở bên cạnh nam nhân này, ăn uống miễn phí, không phải làm gì, còn cộng thêm thỉnh thoảng “ăn” nam nhân này để tu luyện.
Đại hội luyện dược sư, nữ tử kỳ khai đắc thắng (vừa mở màn đã thắng), phong hoa tuyệt đại, làm kinh hãi ánh mắt mọi người. Từ nay về sau, thế nhân mới giật mình phát hiện, phế vật trong truyền thuyết mới là chân chính thiên kiều tuyệt thế. Tình nhân từ đó theo tới cầu hợp, mẫu thân người nhà xin giúp đỡ, cao thủ đến xin thuốc... Rồi tiếp lại tiếp nối những lần sau đó nữa... những bất ngờ thú vị.
Liệu còn gì tiếp diễn, hãy đi đến cuối cùng của truyện để ngã ngũ mọi chuyện và hiểu được những điều còn đang day dứt. Đọc để cùng trải qua những thăng trầm trong câu chuyện tình yêu lại hòa mình vào thế giới phép thuật và trải qua những thử thách khó khăn cho cuộc đời này nhé.
|
Q.1 - Chương 1: Đường Gia Niệm Niệm
Edit: Tiểu Ngọc Nhi Gió mát thanh thanh, phía đông một vầng hào quang che kín đám mây, báo hiệu ngày mới sắp tới. Thường thường thị nữ trong đại viện Đường gia thức dậy rất sớm, tỳ nữ bên người đã nấu nước chờ chủ tử rửa mặt chải đầu ở ngoài cửa, trong viện hạ nhân tỉa hoa cỏ, quét sạch đường lát đá, gọn gàng ngăn nắp, nghiêm trang y hệt gia quy. Xà nhà các viện phía tây đều có chạm khắc hình đại bàng, Nhị phu nhân Lưu thị ngồi ngay ngắn ở trước gương, để cho tỳ nữ chải đầu vấn tóc, dưới lông mày là một đôi mắt phượng dễ thương, cặp môi đỏ mọng thoa đầy phấn đắt tiền giương lên, có thể thấy được tâm tình rất tốt. Nhị phu nhân Lưu thị mặc dù đã ngoài ba mươi, nhưng vẫn giữ được dung mạo trẻ đẹp, ngày thường mức sống xa xỉ, không có phiền lòng, nên dung mạo này nhìn qua thật sự trẻ hơn rất nhiều, giống như kiều phụ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, thật khiến người động tâm. Cũng khó trách được sủng ái ở Đường gia, như mặt trời ban trưa. “Phu nhân, phu nhân!” Tỳ nữ Xuân Tuyết một đường chạy đến, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ. Tay Lưu thị đang chọn vòng tai chợt dừng lại, khó có được tâm tình tốt nhẹ mắng: “Gào to như thế còn ra thể thống gì!” Chờ Xuân Tuyết cáo tội hành lễ, mới không nhanh không chậm hỏi: “Nói xem, xảy ra chuyện gì?” Xuân Tuyết đến gần, thấp giọng nói: “Phu nhân, nô tỳ mới nghe được từ Bắc viện bên kia, Nhị tiểu thư biết được phải thay Tam tiểu thư xuất giá tới Tuyết Diên sơn trang, liền khóc nháo, nhất thời nghĩ quẩn nhảy sông tự vẫn rồi!” Lưu thị cả kinh, “Đã chết?” Xuân Tuyết lắc đầu, “Dạ vẫn chưa, kịp thời cứu được, nhưng vẫn hôn mê ở trong viện.” Lưu thị sắc mặt trầm xuống, gõ gõ bàn trang điểm tạo ra tiếng vang thanh thúy, cười lạnh nói: “Thật là không biết tốt xấu, chuyện này nếu truyền ra ngoài, người ta còn tưởng là Đường Môn chúng ta nói không giữ lời, bên Tuyết Diên sơn trang kia lại càng không tiện nói rõ.” Xuân Tuyết luôn miệng phụ họa: “Phu nhân nói phải, Nhị tiểu thư này thật không biết phải trái, chỉ bằng cái thân thể suy yếu lắm bệnh kia của nàng, nếu không phải phu nhân tốt bụng, nàng sao có thể được gả tới Tuyết Diên sơn trang này chứ.” Lưu thị hài lòng gật đầu, vuốt vuốt tóc mai, vung tay áo đứng dậy, “Đi thôi, tới Bắc uyển xem một chút.” Xuân Tuyết Hạ Mai theo sát ở phía sau. Lưu thị đi được nửa đường, liền gặp một nữ tử mặc váy hồng chạy đến. Nữ tử này ước chừng mười sáu tuổi, tóc vấn hai bên, dây cột tóc màu đỏ quấn quanh, mặt trái xoan, mắt phượng giống Lưu thị vừa kiều vừa mị, quốc sắc thiên hương như mẫu đơn xinh đẹp đang nở rộ. Lưu thị thấy nàng, trên mặt lộ ra nụ cười từ ái, gọi: “Chi Nhi, làm sao vội vàng như vậy? Đường Xảo Chi dừng lại ở trước mặt Lưu thị, trong mắt tràn đầy bất mãn, khẩn trương nói: “Con nghe Vân Tuệ nói, Đường Niệm Niệm nhảy sông tự vẫn?” Lưu thị trấn an khẽ vuốt mái tóc của nàng, cười nói: “Mẹ chính là vì chuyện này nên mới muốn tới Bắc uyển.” Đường Xảo Chi luôn miệng nói: “Nó không sao chứ? Nếu nó chết rồi thì ai thay con xuất giá đây!?” Rồi tức giận dậm chân, trong lòng vừa hoảng vừa sợ, “Tuyết Diên sơn trang kia. . . . . . Tuyết Diên sơn trang kia! Con quái vật giết người không chớp mắt đó, con mới không muốn gả đâu! Mẹ! Con không muốn gả!” Lưu thị liên tục an ủi nàng, mím môi cười lạnh nói: “Con yên tâm, mẹ đương nhiên sẽ không để cho con bị ủy khuất.” Nói chuyện một lát, mấy người đã đi tới trước cửa Bắc uyển. Cùng lúc đó, trong Bắc uyển, trên giường đàn hương khắc hoa đỏ, nữ tử nằm yên, lông mi nhẹ run, sau đó khẽ mở mắt ra, sâu trong ánh mắt có một luồng sáng màu bích lục chợt lóe rồi biến mất. “Ôi. . . . . .” Thấp giọng rên rỉ, nữ tử vừa khôi phục ý thức, lập tức đã bị mỏi mệt toàn thân ăn mòn, không thể động đậy, chỉ có đôi mắt nhìn lên dải lụa lăng sa, màn giường ngọc lưu ly. Đây là. . . . . . Nữ tử trợn tròn hai mắt, sau đó lộ ra thần sắc mừng rỡ kinh ngạc. Chưa chết, mình chưa chết? Ha ha, lão quái vật, trời không quên ta a! Nữ tử câu môi, lộ rõ niềm vui trong lòng. Lúc này cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một giọng nữ tử lãnh đạm hỏi thăm truyền đến: “Nhị tiểu thư sao rồi? Có tỉnh lại chưa?” Nữ tử trên giường thu lại ý cười, con ngươi chuyển động một chút sau đó liền nhắm mắt lại. Tỳ nữ bên người của Đường Niệm Niệm, Thù Lam ngoan ngoãn đi theo sau Lưu thị, thấp giọng trả lời: “Thưa nhị phu nhân…, tiểu thư còn chưa tỉnh lại. Nghiêm đại phu nói, Nhị tiểu thư vốn yếu ớt, hôm nay lại đúng tháng chạp, lần này vô ý gặp đại nạn, bị hàn khí nhập thể, cần ở nhà tĩnh dưỡng thật tốt, không nên làm gì quá sức, nếu không sợ là. . . . . .” Lời còn chưa nói hết, Lưu thị đột nhiên dừng lại, giáng một tát xuống, “Đừng tưởng là ta nghe không ra ý tứ trong lời nói của ngươi, hôn sự này của Đường gia há có thể để tiện tỳ ngươi nhiễu loạn?” Thù Lam không quan tâm tới vết máu nơi khóe miệng, quỳ xuống đất dập đầu, “Nô tỳ không dám!” Lưu thị kéo Đường Xảo Chi đi thẳng vào nội các, trông thấy Đường Niệm Niệm hơi thở suy yếu nằm trên giường. Đường Xảo Chi tiến lên dò xét mạch đập, thở hắt ra, mặt tràn đầy vẻ khinh thường, “Thật là vô dụng, một chút chuyện cũng không làm được!” Càng nghĩ càng bực mình, liền oán trách với Lưu thị: “Mẹ, ngày mai đã là ngày xuất giá rồi, nàng ta bây giờ chỉ còn lại nửa cái mạng, nếu chết trên đường xuất giá, Tuyết Diên sơn trang truy cứu tới, lại bắt con gả thì làm sao bây giờ?” Lưu thị im lặng một lúc, nhìn Đường Niệm Niệm mê man trên giường, lạnh nhạt nói: “Chi Nhi nói có lý, ngày mai bảo người cho nàng ăn Tục Hồn đan, chỉ cần nó gả ra khỏi cửa, nếu có gặp chuyện gì thì cũng không liên quan đến Đường Môn chúng ta nữa.” “Tục Hồn đan?!” Đường Xảo Chi sửng sốt, sau đó cười ha ha, vui sướng nói, “Vẫn là mẹ có biện pháp!” Chuyện có biện pháp giải quyết, trong lòng Đường Xảo Chi đương nhiên tràn đầy sảng khoái. Lại quay đầu nhìn Đường Niệm Niệm trên giường, ánh mắt lưu luyến trên khuôn mặt nàng, vẻ ghen tỵ lóe lên không ngừng, không chút nghĩ ngợi vung tay lên ột bạt tai. “Được rồi Chi Nhi, nó đến Tuyết Diên sơn trang rồi cuối cùng cũng biến thành một đống xương khô thôi, con cần gì phải làm ình không vui?” Lưu thị mỉm cười nói . “Biết rồi, mẹ ~” Đường Xảo Chi vui mừng đáp, xong liền theo nàng ta rời khỏi sương phòng. Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, trên giường, Đường Niệm Niệm mới lần nữa mở mắt ra, trong hai mắt phát ra duệ khí sắc bén như sương như băng, trên mặt bỏng rát đau đớn cùng khóe miệng dính nhớp nói cho nàng biết người vừa rồi tát nàng đã dùng bao nhiêu sức lực. Lúc này, ngay từ lúc Đường Niệm Niệm mở mắt ra đã không còn là Đường Niệm Niệm lúc trước. Từ nhỏ nàng đã bị lão quái vật nuôi bên người, ban đầu chỉ bưng trà đưa nước, sau đó lấy nàng để thí nghiệm thuốc, thử cổ, nhận đủ loại hành hạ, trói buộc tự do. Lão quái vật là Tu Chân giả hiện đại trong truyền thuyết, thích chế những loại đan dược cực hiếm, chẳng qua so với việc luyện thánh dược cứu người, lão quái vật thích tà độc hơn, cho nên mới có nàng, một nguyệt cốt dược nhân bẩm sinh, trên danh nghĩa là đệ tử duy nhất của hắn, nhưng thực tế hắn không hề dạy qua nàng bất cứ thứ gì. Trong quá trình thí nghiệm thuốc, thân thể nàng đã sớm tàn bại, toàn thân đều là độc, còn phát ra mùi hôi thối, gương mặt cũng đã sớm thối rữa không chịu nổi. Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ soi gương duy nhất một lần, sau đó ném vụn toàn bộ gương, rồi đeo mạt nạ, chưa từng lấy xuống. Suốt năm mươi năm chịu nhục, rốt cục nàng phát hiện bí mật mà lão quái vật vẫn giấu kín, tìm được một cơ hội dập nổi chìm thuyền, trộm đi ngọc bích lão quái vật vẫn cất kỹ, nhưng vẫn bị lão quái vật phát hiện, ở một khắc cuối cùng nàng không còn lựa chọn liền đem ngọc bích kia nuốt vào miệng, chết cũng không để cho lão quái vật sống tốt. Vốn tưởng rằng táng thân ở nại hà, nhưng không ngờ lại được sống lại, mặc dù trước mắt hiển nhiên không phải là thế giới cũ, mình cũng không phải là chính mình, nhưng kết quả như vậy càng khiến nàng vui mừng. Thế giới kia nàng không có nửa phần lưu luyến, thân thể kia nàng càng chán ghét. Hôm nay có được thân thể mới, mặc dù thân thể này cực kì suy yếu, nhưng hiển nhiên vẫn cực kỳ bình thường. Nàng không phải một người rộng lượng, đi theo bên cạnh lão quái vật có thể rộng lượng được mới là lạ. Bởi vì kinh nghiệm trước kia, hôm nay có thể có được một thân thể bình thường đã làm cho nàng vui mừng quá đỗi, nhất là gương mặt càng thêm để ý. Hiện tại bất thình lình bị cho hai bạt tai, trong lòng nàng bùng lên lửa giận. Người bình thường căn bản không thể hiểu được cố chấp cùng đau khổ của nàng. Thân thể quái dị ghê tởm hàng năm chịu thí nghiệm thuốc, bị cổ độc cắn xé, phát ra mùi hôi thối, khiến bất kỳ người nào thấy đều phỉ nhổ khinh thường. Gương mặt chính là cơ sở để nhận biết một người, nhưng nàng ngay cả cái này cũng không có. Nàng cũng là người, tự do, thân thể, há có thể không thèm để ý, há có thể không cố chấp. Thù Lam bưng một chậu nước thuốc còn bốc hơi nóng đi tới, định giúp Đường Niệm Niệm xoa bóp cho thân thể nóng lên, nhưng đến gần một chút phát hiện nàng mở to hai mắt, liền cả kinh đến thiếu chút nữa làm rơi chậu thuốc, “Tiểu thư người tỉnh rồi!?” Đường Niệm Niệm nhìn nữ tử váy lam khoảng chừng 21 tuổi trước mắt, thấy dấu tay trên má phải của nàng còn chưa mờ đi, suy nghĩ một chút, mới đáp một tiếng “Ừ.”
|
Q.1 - Chương 2: Nguyên Nhân Sự Tình
Edit: Tiểu Ngọc Nhi Tin tức Nhị tiểu thư Đường Môn nhảy sông tự vẫn đã bị Lưu thị chặn lại, trừ người Đường Môn ra, tất cả đều không hay biết. Gia chủ Đường Môn Đường Miểu Uẩn trở về nhà liền nghe được chuyện này từ Lưu thị, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Có thể có đáng ngại hay ảnh hưởng đến việc xuất giá hay không?” Lưu thị cũng không giấu diếm, vỗ nhẹ bả vai hắn, chậm rãi nói: “Đứa bé kia thân thể vốn không tốt, lần này nhiễm hàn khí, sợ là sống không lâu được rồi. Ngày mai chính là ngày xuất giá, thiếp thân định cho nàng ăn Tục Hồn đan, để yên tâm gả tới Tuyết Diên sơn trang.” Động tác uống trà của Đường Miểu Uẩn hơi dừng lại, nhưng chỉ một lát sau, hắn nhấp một ít nước trà, nói: “Cứ làm theo nàng nói đi. Quan trọng là kéo dài tính mạng, lần này xuất giá coi như là nó báo đáp công ơn dưỡng dục của Đường gia đối với nó mấy năm nay, vì muội muội của mình làm một chút cũng đáng.” “Lão gia yên tâm, thiếp thân nhất định làm thỏa đáng.” Lưu thị câumôi, trong mắt tràn đầy đắc ý. Tại Bắc Uyển. Đường Niệm Niệm đang tựa vào mép giường, tỉ mỉ hỏi Thù Lam về thân phận hiện tại của mình. Nàng hiện nay là Nhị tiểu thư con vợ lẽ của Đường gia, Đường Môn là đệ nhất gia tộc ở Thường Lâm, có chút địa vị trong giang hồ cùng Cẩm quốc đô. Đường Môn buôn bán thịnh vượng, người trong Môn đều am hiểu dùng độc chế thuốc, có giao thiệp với triều đình giang hồ, từ trước đến nay luôn có địa vị cao quý ở Cẩm quốc. Hôm nay Đường Niệm Niệm sở dĩ nhảy sông tự vẫn, là bởi vì biết được mình phải muội muội là con thiếp Đường Xảo Chi xuất giá tới Tuyết Diên sơn trang, khóc nháo thế nào cũng không thay đổi được kết quả này, nàng chết tâm, chán nản liền nảy sinh ý muốn tự vẫn. “Tuyết Diên sơn trang rất đáng sợ sao? Nói kỹ càng một chút cho ta.” Đường Niệm Niệm nói với Thù Lam đứng ở một bên. Lúc nói đến Tuyết Diên sơn trang sắc mặt Thù Lam tái nhợt, còn có Đường Xảo Chi vừa rồi, khi nói tới nơi này cũng tỏ vẻ vô cùng sợ hãi. Thù Lam bất giác cau mày, cúi đầu nói: “Nô tỳ cũng chỉ nghe được tin đồn, chỉ biết Tuyết Diên sơn trang nằm ở Hư Tuyết Sơn của Bắc Vực, nơi đó quanh năm băng tuyết, ngoại trừ người trong Tuyết Diên sơn trang, không ai biết Tuyết diên sơn trang rốt cuộc ở đâu. Hơn nữa đáng sợ nhất không phải Tuyết Diên sơn trang, mà là trang chủ của Tuyết Diên sơn trang. . . . . .” Đường Niệm Niệm khẽ nhướng mày, ý bảo nàng nói tiếp. Thù Lam thấy nàng thần sắc bình tĩnh, trong lòng càng thêm ảm đạm, từng câu từng chữ nói: “Nghe nói trang chủ của Tuyết Diên sơn trang là một quái vật giết người không chớp mắt, hàng năm sống ở trên đỉnh Hư Tuyết Sơn không ra ngoài, cho tới bây giờ đã cưới mười hai thê tử, bất luận là nữ tử nhà nông hay hoàng gia công chúa, đều không ngoại lệ, một khi gả liền chết, có người nói trang chủ của Tuyết Diên là thiên sát cô tinh, từ nhỏ khắc cha khắc mẹ khắc thê tử, thậm chí có người nói. . . . . . nói, Tuyết Diên trang chủ luyện tà công, chuyên hút âm khí của nữ tử, tất cả nữ tử gả đến đều bị hắn ăn tươi nuốt sống!” Nàng ta nói xong trong lòng run run không dứt, đột nhiên nghe “Xì” một tiếng cười khẽ, Thù Lam cả kinh, tưởng tiểu thư mà mình chăm sóc từ nhỏ này không chỉ mất trí nhớ mà còn điên rồi, “Tiểu, tiểu thư, người. . . . . .” Đường Niệm Niệm khẽ lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, từ nhỏ nàng đi theo lão quái vật nhìn thấy nhiều nhất chính là những chuyện tà độc, hút âm khí của nữ tử xác thực là có, ăn thịt người cũng có, khi nàng còn sống thường xuyên nhìn thấy, tâm thần cũng không mảy may xúc động. Sở dĩ bật cười chẳng qua là vì thần thái sinh động của Thù Lam. Cái loại cảm giác bình tĩnh cùng người ta nói chuyện, tâm tình thoải mái thế này lúc trước nàng chưa từng có qua, cũng không cách nào có được. Sự tình dần dần rõ ràng, Đường Niệm Niệm chợt nhớ tới một chuyện, lại hỏi: “Tục Hồn đan có tác dụng gì?” Thù Lam con mắt hơi mở, “Đó là cấm dược trong Môn, ăn vào sau chẳng những thân thể mạnh khỏe, nguyên lực cũng có thể tăng lên gấp ba, nhưng chỉ có thể duy trì ba ngày, ba ngày sau thất khướu sẽ chảy máu mà chết.” Đường Niệm Niệm nghe vậy, hai mắt phút chốc lạnh như băng, đem tội lỗi của mẹ con Lưu thị nhớ kĩ. Nàng khó khăn lắm mới sống lại được, có được mọi thứ mà dĩ vãng chỉ là hy vọng xa vời, làm sao có thể dễ dàng để người khác mưu hại chứ! Thù Lam thấy bộ dạng này của nàng, không khỏi kinh hãi, cẩn thận từng ly từng tý hỏi: “Tiểu, tiểu thư, người làm sao vậy?” Đường Niệm Niệm lắc đầu, lãnh đạm nói: “Theo như ngươi nói, hôn sự này vốn là Đường Xảo Chi xuất giá, nhưng Đường Xảo Chi không muốn đi chịu chết nên liền đổi thành ta.” Dừng một chút, “Cha mẹ ta thế nhưng đều đáp ứng? Tuyết Diên sơn trang cũng đáp ứng rồi?” Thù Lam trên mặt lộ ra đau khổ, lắc đầu áp lực nói: “Tam phu nhân ngay khi tiểu thư mới ra đời liền mất, lão gia. . . . . . Cũng đáp ứng rồi. Tuyết Diên sơn trang. . . . . . tuổi của tiểu thư và Tam tiểu thư chỉ hơn kém nhau một tháng. . . . . .” Đường Niệm Niệm không ngốc, vừa nghe đến đó đã hiểu đại khái sự tình. Vốn tưởng rằng sinh mạng mới sẽ có cha mẹ thương yêu, nhưng xem ra mình bây giờ lại là đứa nhỏ đáng thương phụ thân không yêu, mẫu thân không còn. Trong lòng tuy có một chút tiếc nuối nhưng cũng không bi thương, thứ nàng cầu mong vốn không nhiều, có thân thể bình thường và tự do, cũng đã thỏa mãn rồi. Thù Lam thấy nàng không nói gì, còn tưởng rằng nàng thương tâm, nhưng cho dù an ủi thế nào cũng không thể thay đổi được thực tế. Nghĩ nghĩ, lại ghé sát Đường Niệm Niệm thấp giọng nói: “Tiểu thư, nô tỳ giúp người chuẩn bị một ít thức ăn nha, có canh mứt táo hạt sen mà người thích ăn nhất.” Đường Niệm Niệm nhìn nàng một cái, thấy rõ ràng thương tiếc cùng đau lòng trong mắt nàng, hơi ngẩn ra, không khỏi gật đầu, rồi khẽ mỉm cười, “Ta không sao, ngươi không cần lo lắng.” Từ nhỏ tới giờ đây là lần đầu tiên nàng cảm giác được có người đối với mình quan tâm yêu mến. Nụ cười này, dịu dàng trong suốt như bầu trời quang đãng, hợp với khuôn mặt như thơ như vẽ của nàng, Thù Lam thấy vậy không khỏi si ngốc, thầm nghĩ: Thật không hổ là Kinh Hồng Tiên, Thủy Lưu Ly mà thế nhân tán tụng. Dáng người, thanh thoát như chim hồng, uyển chuyển như du long. Dung mạo, nhu hòa như ngọc, trong sáng long lanh, khuynh quốc khuynh thành. “Sao vậy?” Không phải là nhìn không ra vẻ kinh ngạc si ngốc trong mắt nàng, chẳng qua Đường Niệm Niệm nhất thời cũng không nghĩ đến là do ảnh hưởng từ dung mạo của mình. Thù Lam mặt đỏ hồng, vẻ thương xót trong đáy mắt càng sâu, miễn cưỡng cười cười nói: “Tiểu thư lớn lên thật đẹp, nô tỳ đều nhìn đến ngây người! Nô tỳ bây giờ đi chuẩn bị đồ ăn cho tiểu thư.” Vừa nói liền bước nhanh ra ngoài. Đường Niệm Niệm còn nằm ở trên giường, vì câu nói này của nàng mà khẽ ngơ ngác, giơ cánh tay vẫn còn chút ít khí lực lên xoa gương mặt còn phiếm đau của mình, tinh tế cảm thụ xúc cảm trơn bóng trên tay, “Lớn lên đẹp sao?” Trong mắt lộ ra tò mò chờ đợi, nụ cười khóe miệng không khỏi giơ lên.
|
Q.1 - Chương 3: Xuất Giá
Edit: Tiểu Ngọc Nhi Sáng sớm hôm sau, Đường Môn vẫn như cũ, gia nhân dậy sớm quét dọn đại viện. Lưu thị dẫn theo hai hàng tỳ nữ đi tới Bắc Uyển, Lưu thị vốn tưởng rằng với thân thể của Đường Niệm Niệm thì đến sáng nay hẳn vẫn còn hôn mê, nhưng không ngờ vừa bước vào sương phòng, đã thấy nữ tử đang dựa lưng vào mép giường, mặc áo ngủ bằng gấm, tóc đen tán loạn. Lưu thị chỉ hơi kinh nhạc, cũng không sợ nàng gây ra biến cố gì. Không nhanh không chậm tiến đến, xoa tay nàng, cười nói: “Xem nha, hỉ sự này thật là may mắn, nhìn coi, liền ngay cả thân thể Niệm Niệm cũng tốt lên. Niệm Niệm ngoan của ta, hôm nay Nhị nương chính là đặc biệt tới giúp con trang điểm đó, Tuyết Diên sơn trang là sơn trang đứng đầu, tất nhiên con sẽ không phải chịu ủy khuất, đừng giận dỗi nha, bây giờ. . . . . .” Đường Niệm Niệm yên lặng nhìn rõ ràng dáng vẻ làm bộ làm tịch của Lưu thị, chỉ đem mặt mũi nàng nhớ kĩ trong đầu rồi dời ánh mắt, nhàn nhạt cắt đứt lời nàng ta: “Ta gả.” Lưu thị ngẩn ra, lúc này mới thực sự kinh ngạc. Cẩn thận nhìn Đường Niệm Niệm, thần thái thật không giống thường ngày, nhưng gương mặt này là thật, không phải người khác giả trang. Chẳng lẽ đi một vòng Quỷ Môn quan, liền biết nghe lời. Lưu thị trong lòng xấu xa nghĩ. Đường Niệm Niệm hướng Thù Lam bên giường vươn tay, “Thù Lam, đỡ ta xuống giường.” Có lẽ là do thân thể này quá mức suy yếu, hoặc là nàng vốn là người ngoại lai, nghỉ ngơi một đêm, đến hôm nay tứ chi vẫn giống như bùn nhão, không thể tự mình làm gì. Thù Lam vội vàng tới đỡ tay nàng. Thấy Đường Niệm Niệm nghe lời như vậy, Lưu thị đương nhiên mừng rỡ trông thấy, kêu người tới, “Còn không mau giúp Nhị tiểu thư mặc giá y vào?” Tỳ nữ tuân lệnh tiến lên, trong chốc lát lột sạch Đường Niệm Niệm. Bị nhiều nữ tử vây quanh nhìn thân thể mình như vậy, Đường Niệm Niệm mặc dù không cảm thấy khó xử, trong lòng vẫn có chút tức giận, chẳng qua tức giận này cũng là tham muốn chiếm hữu đối với thân thể mình, nếu bị người ngoài phát hiện chỉ sợ sẽ cảm thấy quái dị. Giá y phức tạp, từng tầng từng tầng mặc ở trên người, chất vải vô cùng tốt, đều là gấm vóc từ băng tằm, ngàn vàng một thước, đường thêu chỉ vàng, nhìn như quá nhiều, song mặc lên người lại nhẹ như lông hồng, ấm áp trơn nhẵn. Mặc xong giá y, Thù Lam tự mình đỡ Đường Niệm Niệm ngồi xuống trước bàn trang điểm, rồi mới buông lỏng tay an tĩnh đứng một bên. Bà mai sớm chờ từ lâu, lúc này tiến lên, cầm lược ngà trong tay, chải đầu cho nàng, vừa chải vừa lẩm bẩm: “Một chải đến cuối, phú quý không lo; hai chải đến cuối, vô bệnh vô ưu; ba chải đến cuối, con cháu đầy đàn, trường thọ; lại một chải đến cuối, cử án hựu tề mi; hai chải đến đuôi, như chim liền cánh; ba chải đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm, có đầu lại có đuôi, cuộc đời này phú quý.” Hai bên Xuân Tuyết Hạ Mai bắt đầu vẽ mày tô son cho Đường Niệm Niệm, trông thấy dung nhan tuyệt sắc này, cuối cùng lại cảm thấy son phấn ngược lại sẽ làm bẩn nhan sắc nàng. Đường Niệm Niệm lúc này mới được nhìn dung mạo của mình hiện tại, cho dù đã nhìn qua tuấn nam mỹ nữ, nhưng hôm nay thấy dung nhan trước mắt cũng không khỏi ngây người. Khuynh quốc tuyệt trần, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi. Nhìn, lại nhìn, rốt cuộc mắt hơi cay cay, nàng mân môi, rồi híp híp mắt cười như loan nguyệt, giống như khóc lại giống như cười, khiến cho Xuân Tuyết Hạ Mai đang chuẩn bị trang điểm cho nàng kinh hãi. “Thế này là sao?” Lưu thị mắt lạnh quét qua hai người, cao giọng, “Còn không mau trang điểm cho tân nương, nếu để chậm giờ. . . . . . Hừ!” Xuân Tuyết Hạ Mai hai người vội vàng vâng dạ, đang định động thủ, thì Đường Niệm Niệm đột nhiên lạnh giọng quát: “Không được bôi!” Nàng này đột nhiên quát một tiếng, hai người cả kinh thiếu chút nữa làm rơi phấn bột trong tay. Lưu thị sắc mặt lạnh lùng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Niệm Niệm sao vậy? Có tân nương nào lại không trang điểm?” Ý chính là, chẳng lẽ hiện tại ngươi không muốn làm tân nương, không muốn gả nữa? Đường Niệm Niệm chỉ lạnh lùng nhìn phấn bột Xuân Tuyết cầm trong tay, ở trong mắt nàng nhìn qua lại là khói đen vây chung quanh, hiển nhiên khói đen này hình như chỉ mình nàng có khả năng nhìn thấy, không chỉ vậy, trong lòng nàng còn biết rõ, khói đen nhàn nhạt này chứng tỏ độc tính. Phấn này có độc! “Niệm Niệm!” Lưu thị đã có phần không nhịn được nữa rồi. Đường Niệm Niệm yên lặng thu hồi ánh mắt, quét qua mọi người trong nhà một cái, cuối cùng dừng ở trên người Lưu thị, an tĩnh một lát, sau đó xinh đẹp nở nụ cười, nói: “Ta không muốn trang điểm, ngươi nhìn ta còn cần trang điểm sao?” Đừng nói là người khác, ngay cả Lưu thị cũng bị nụ cười đột nhiên này làm ngơ ngẩn. Trong lòng phỉ nhổ, nhưng cũng không muốn tốn công, liền khoát tay nói: “Không trang điểm thì không trang điểm, chẳng qua môi vẫn cần bôi chút son, bằng không trông giống như thiếu máu vậy.” Vừa dứt lời , Xuân Tuyết liền vội vàng làm, tỉ mỉ dùng ngón tay xoa màu son lên môi Đường Niệm Niệm, nhất thời thắp sáng cả dung nhan, người xem cũng không khỏi tán thưởng trong lòng. Đường Niệm Niệm sắc mặt lúc đầu hơi trầm xuống, nhưng ngay sau đó biến mất, không ai phát hiện, trong mắt nàng lộ ra một tia kinh ngạc cùng vui mừng. Độc khí trên son này chẳng những không có hại cho nàng, ngược lại bị nàng hấp thu, thân thể vốn vô lực tựa như theo đó tốt hơn một chút. Tuy chỉ một chút, nhưng đủ để nàng phát hiện bản thân kỳ dị. Đường Niệm Niệm thực sự nhất định không có bổn sự này, như vậy đây hết thảy đều là mình mang đến, chẳng những có thể thấy được độc dược, còn có thể hấp thu ình, cứ như vậy, thân thể suy yếu này nói không chừng có thể trị tận gốc rồi! Vấn tóc xong, đội mũ phượng lên. Nữ tử mười sáu chính là ở tuổi thanh xuân, chỉ đơn giản ngồi ở đó, nhìn từ trong gương, tựa như một bức tranh tuyệt phẩm, tiên nữ sắp gả. Lưu thị hài lòng gật đầu, một bình sứ từ trong tay áo trượt ra, đổ ra một viên đan dược màu đen, để lên khóe môi Đường Niệm Niệm, mỉm cười nói: “Niệm Niệm, đây là đan dược lão gia đặc biệt luyện chế cho con, đối với thân thể con vô cùng có lợi, ăn nó mới có thể hảo hảo lên đường.” Đường Niệm Niệm đương nhiên sẽ không tin lời nàng, chỉ nhìn đan dược kia một cái, liền thấy khói đen dày đặc, đưa tay nhận lấy, nói: “Đã biết.” Lưu thị ngón tay khẽ động, gạt qua động tác nàng muốn tự mình cầm, lại bỏ lên mép nàng, lúc này giọng nói như cười, nhưng lại nhiều cưỡng ép, “Nhị nương phải nhìn Niệm Niệm ăn mới yên tâm, mau ăn đi.” ‘Muốn. . . . . . Muốn. . . . . . Ăn. . . . . . ’ Trong đầu Đường Niệm Niệm đột nhiên truyền đến một trận khát khao, nhưng không cảm giác được chút ác ý nào, ngược lại có một loại huyết mạch tương liên thân cận. Suy nghĩ một chút, há mồm đem đan dược trong tay Lưu thị nhét vào trong miệng, tạm thời ngước mắt nhìn Lưu thị một cái. Cái nhìn của nàng làm tâm Lưu thị không khỏi cứng lại, cau mày định nói, thì đúng lúc này một giọng nam truyền vào cả Đường Môn, quanh quẩn không dứt: “Tuyết Diên sơn trang đến đây đón dâu, tân nương đã chuẩn bị xong chưa?” Lưu thị ngay lập tức nói: “Mau phủ khăn lên, đưa hôn!” Đại viện Đường Môn. Đường Miểu Uẩn vừa nghe giọng nam kia liền tự mình nghênh đón, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy từ xa một mảnh gấm đỏ trải dài từ trên trời mà đến. Gấm đỏ thật dài kia chính là được hai hàng nam tử áo đỏ chân đạp khinh công cầm, mới khiến cho người ta tưởng như lụa gấm bay bổng trong không trung. Cho đến khi hai người đầu tiên đáp xuống đại viện Đường Môn, thân thể nửa quỳ, đem gấm đỏ để trên mặt đất, mảnh gấm đỏ phía sau treo giữa không trung. Trên gấm đỏ, chỉ thấy một khung kiệu hồng bốn người nâng đang đạp trên gấm mà đến, kiệu hồng màu đỏ, gắn đầy châu ngọc, ở dưới ánh mặt trời chói mắt vô cùng. Lấy kiến thức rộng rãi của Đường Miểu Uẩn, lập tức nhận ra thân kiệu kia không phải làm từ gỗ đàn hương, mà là hồng liên kim tinh giá trị liên thành, sở hữu vô giá, một khối to bằng nắm tay đã nặng đến trăm cân, cỗ kiệu này sợ là nặng nghìn cân, người bình thường căn bản không có biện pháp nâng lên. Đường Miểu Uẩn lúc này trong lòng run rẩy mãnh liệt. Hồng liên kim tinh cực kỳ khó cầu, ai có được một chút thì vô cùng quý trọng, đúc thành thần binh. Tuyết Diên sơn trang này thế nhưng đem một khối lớn như vậy làm thành kiệu hoa, thật sự là phí của trời, khó trách mười mấy lần trước Tuyết Diên sơn trang đón dâu, người ta đều không nói rõ ràng rốt cuộc phô trương đến thế nào, chỉ nói nếu tận mắt nhìn thấy tự nhiên sẽ hiểu . Giờ này khắc này, Đường Miểu Uẩn cũng coi như hiểu lòng những người đó.
|
Q.1 - Chương 4: Phong Ba Lại Nổi
Edit: Tiểu Ngọc Nhi “Đường lão độc, tân nương đâu?” Kiệu hoa ầm ầm rơi xuống, chấn động đại viện Đường gia như rung lên, đá xanh trên đất rạn nứt, nhưng kiệu hoa lại vẫn vững vàng như cũ, ngay cả mành cũng không chút lay động. Người nói chuyện là một nam nhân vạm vỡ uy mãnh, thân hình nghiêm nghị, cũng mặc hỉ phục đỏ thẫm trên người, làm nổi bật gương mặt uy vũ pha chút quái dị. Nhất là bây giờ, hắn nhe răng nhếch miệng cười, hai mắt mỉm mỉm, hoàn toàn là một bộ dạng cổ quái. Đường Miểu Uẩn đối với xưng hô này tràn đầy bất mãn, nhưng không lộ ra mặt, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Còn đang chuẩn bị.” Hắn vừa nói xong, Lưu thị đã mag người đi tới đại viện, nắm tay Đường Niệm Niệm, nhất thời cũng bị trận thế trước mắt làm kinh ngạc, hé miệng cười nói: “Tân nương không phải đã đến rồi sao.” Nam tử mặt trắng không râu đứng bên trái kiệu hoa, mặt mày tuấn tú, thân thể thon dài thanh tú như trúc, cả người phát ra hơi thở thư sinh. Ánh mắt hắn nhìn như tùy ý nhưng thực chất sắc như kim châm, nhàn nhạt đảo qua Đường Niệm Niệm, giọng nói khàn khàn giống như còn chưa tỉnh ngủ, “Tuyết Diên sơn trang muốn cưới chính là Đường Môn Tam tiểu thư Đường Xảo Chi.” Lưu thị cùng Đường Miểu Uẩn sắc mặt khẽ biến, Lưu thị dùng tay áo che miệng, che lại vẻ mất tự nhiên trong nháy mắt, cười nhẹ nói: “Công tử nói đùa, tay ta dắt không phải là Đường Môn Tam tiểu thư của chúng ta sao.” Thư Tu Trúc không nhanh không chậm nói: “Đường Môn Tam tiểu thư Đường Xảo Chi thân cao năm thước, nàng này thấp hơn ít nhất một phần, tuy có giá y che đi, nhưng thân thể nhìn yếu ớt hơn Đường Xảo Chi hai phần. Đường Xảo Chi người mang nguyên lực, tập võ có chút thành tựu, nàng này bước chân mặc dù bình ổn nhưng vô lực, không phải người tập võ.” Mắt thấy hai người trước mặt đồng loạt biến sắc, hắn mới tiếp tục nói, “Nếu ta đoán không lầm, người này hẳn là Đường Môn Nhị tiểu thư Đường Niệm Niệm.” Cả Lưu thị và Đường Miểu Uẩn đều không ngờ, người này sức quan sát tỉ mỉ như thế, chỉ liếc mắt một cái đã lật tẩy cục diện bọn họ bố trí, khiến cho hai người không khỏi lúng túng, chỉ cảm thấy mình giống như tôm cua nhãi nhép. “Đáng chết! Thật đáng chết! Các ngươi dám cả gan lừa gạt Tuyết Diên Sơn Trang!? Còn không mau đem Đường Xảo Chi thật tới đây!” Triệu Thiết cường tráng ngay lập tức gào lên, giọng nói đinh tai nhức óc, như sợ cả Đường Môn chưa nghe rõ. Lưu thị sắc mặt lúc xanh lúc trắng, Đường Miểu Uẩn trầm mặt, hồi lâu mới mở miệng: “Đi gọi Xảo Chi tới.” “Lão gia! Không thể!” Lưu thị trợn mắt, gấp giọng kêu lên. “Đi!” Đường Miểu Uẩn phất tay áo. Lưu thị hận đến cắn răng, ngầm nhéo mạnh lên tay Đường Niệm Niệm. Đồ vô dụng, thật là thành sự không thấy bại sự có thừa. Đường Niệm Niệm dưới khăn voan khẽ cau mày, không phải bởi vì đau đớn, mà là không muốn Lưu thị ngược đãi da thịt nàng như vậy. Không bao lâu sau, Xuân Tuyết nhanh chóng chạy tới, lo lắng hô: “Không xong rồi! Tam tiểu thư, không thấy tam tiểu thư!” “Cái gì?” Đường Miểu Uẩn phát lạnh. Xuân Tuyết bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, bịch một tiếng quỳ xuống đất, run run nói: “Thưa lão gia…, Tam tiểu thư, Tam tiểu thư không có ở trong, e là đã bỏ trốn rồi.” Đường Miểu Uẩn sắc mặt biến thành màu đen, Lưu thị thì lại thầm thở phào một hơi, đối với việc Đường Xảo Chi có dự kiến trước rất vui mừng. Xoay người lôi kéo tay Đường Miểu Uẩn, nhỏ giọng an ủi: “Lão gia, Chi Nhi sợ là rời đi đã lâu, lúc này tìm cũng tìm không được, ông cũng không cần trách nó, thật sự là. . . . . .” Đường Miểu Uẩn hất tay nàng ra, “Con hư tại mẹ!” Lưu thị tức giận trong lòng, nhưng cũng không dám phát tác, đảo mắt lại lần nữa tiếp tục phát tiết trên người Đường Niệm Niệm, véo lấy cổ tay trắng nhỏ của nàng, trên mặt lại nở nụ cười tha thiết nói với bốn người phía trước: “Chư vị nhìn đi, Niệm Niệm cũng là cô nương tốt, so với Chi Nhi không hề yếu kém, dung mạo lại càng là thế gian khó gặp, Tuyết Diên trang chủ nói không chừng càng thêm yêu thích?” Vừa nói, liền lột khăn voan trên đầu Đường Niệm Niệm xuống. Dưới mũ phượng là một gương mặt không trang điểm, môi hồng như chu sa, làm ánh nắng cũng khuynh đảo, đẹp như ngọc lưu ly, chói mắt không dám nhìn thẳng, không thể khinh nhờn. Bốn người bên kiệu hoa dù không thay đổi sắc mặt, nhưng vẻ kinh thán trong mắt cũng không thể lừa gạt người. Triệu Thiết hét lên: “Đẹp! Thật đẹp! Ta còn tưởng lời đồn đại đều là gạt người chứ! Này cũng thật quá đẹp rồi, đáng tiếc….” Nói xong lại lắc đầu, không biết là đáng tiếc cái gì. Hắn nói trắng ra, nhưng trong mắt không có nửa phần tục tĩu. Nam tử đứng yên phía sau, Thư Tu Trúc, đầu mang ngọc trâm quan ngọc, trên trán có rơi xuống một lọn tóc đen, mặt mũi thoạt nhìn bình thường, nhưng có một nét thanh tà khó tả, khí chất như bất cần đời. Quạt giấy trong tay đang nhẹ phe phẩy, lúc này dừng lại một chút, sau đó giương khóe miệng, quét qua Lưu thị một cái, mỉa mai cười: “Bản thân ta đúng là lần đầu tiên gặp được một người mẹ vạch khăn hỉ của con gái, lại nói, nếu không phải hôm nay ta không uống rượu, đang rất tỉnh táo, thì ta còn tưởng là đi nhầm kỹ viện, nhìn tú bà dẫn mối đấy.” Sắc mặt Lưu thị càng lúc càng giống thùng nhuộm, cứ đổi rồi lại đổi. Phía sau Triệu Thiết là một thiếu niên ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặt trắng nõn nà, môi hồng răng trắng rất khiến người yêu mến, chẳng qua trên mặt không chút biểu tình, đông cứng lãnh đạm, lúc này không chút nào dao động lên tiếng: “Còn cưới nữa hay không.” Lời này vừa hỏi ra, hiện trường càng yên tĩnh. Triệu Thiết liếc Thư Tu Trúc bên cạnh một cái, thấp giọng hét lên: “Ta thấy nàng này không tồi, kiệu hoa cũng mang đến rồi, làm sao cũng phải mang tân nương về cho trang chủ chứ.” Thư Tu Trúc trừng hắn một cái, lãnh đạm nói: “Ngươi nghĩ rằng chúng ta chọn tân nương cho trang chủ là vì cái gì?” Triệu Thiết mồm vừa há ra liền ngậm lại, xua xua tay ra vẻ mình không có nói. Phía sau, Tống Quân Khanh phe phẩy quạt ngọc, thong thả nói: “Ai nha nha, Đường Môn thế mà không dậy nổi nha, lúc này còn dám hối hôn, thì ra Tuyết Diên Sơn Trang của chúng ta bị coi khinh như vậy.” Sắc mặt Đường Miểu Uẩn cũng vô cùng khó coi, đây là có lý mà nói không rõ, lúc này muốn nhượng bộ cũng không có biện pháp nhượng bộ, còn đánh mất mặt mũi của mình. Dù gì hắn cũng đường đường là chủ một nhà, làm sao làm vậy được. Đang lúc hai bên mơ hồ có xu hướng giương cung rút kiếm, một giọng nữ thanh đạm như ban mai đánh vỡ yên tĩnh: “Ta gả.” Người hai bên đều đem ánh mắt rời lên người Đường Niệm Niệm lúc này đang mặc giá y xinh đẹp, Đường Niệm Niệm sắc mặt không đổi, lần nữa nhàn nhạt lặp lại: “Ta gả.” Bây giờ mọi người mới hiểu được rõ ràng, Tống Quân Khanh lên tiếng cười đầu tiên, “Ha hả, ngươi gả? Nha đầu, lá gan không nhỏ nha, chỉ là ngươi nói gả thì có thể gả cho à, ngươi cho rằng cửa Tuyết Diên Sơn Trang dễ vào như vậy sao?” Đường Niệm Niệm yên lặng liếc hắn một cái, thấy Tống Quân Khanh không hiểu, nàng liền dời ánh mắt lên người Thư Tu Trúc, “Bây giờ ở trước mặt các ngươi chỉ có một tân nương, ta lại nguyện ý gả, cũng không phải do các ngươi bức bách, không phải là vừa khéo à.” Có lấy chồng hay không đối với nàng mà nói cũng không thèm để ý, nàng để ý chính là tánh mạng của nàng. Lần này nếu kết hôn không thành, Lưu thị sẽ làm khó dễ, bằng thân thể nàng hiện tại có muốn chống cự thì dù nửa phần hi vọng cũng không có, nhưng nếu đi theo đám người này, ít nhất còn có một con đường sống. Triệu Thiết khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, reo lên: “Nha đầu này, đầu ngươi không phải bị hỏng rồi chứ?” Trước kia chọn tân nương cho trang chủ, không người nào không khóc náo, giống như muốn đưa các nàng lên đoạn đầu đài vậy, song kết quả thực sự cũng không khác thế là bao. Làm sao hôm nay, lại có một nữ tử tự nguyện làm tân nương cho trang chủ chứ. Đường Niệm Niệm sắc mặt như cũ, ánh mắt trong suốt nói, “Thời gian không còn sớm, lên kiệu thôi. Nếu trang chủ các ngươi bất mãn với ta, thừa dịp mấy ngày nay ta xuất giá, các ngươi cũng có thể đi tìm kiếm tung tích của Đường Xảo Chi, sau đó lại cưới nàng vào, tổng so với hiện tại tay không trở về vẫn tốt hơn.” Triệu Thiết còn muốn nói điều gì, thì Thư Tu Trúc đột nhiên đưa tay vén màn kiệu hoa lên, nói với Đường Niệm Niệm: “Mời lên kiệu.” Đường Niệm Niệm không nhanh không chậm từng bước lên kiệu hoa, cho đến khi rèm rơi xuống, lần cuối cùng nàng nhìn thẳng phía Lưu thị lộ ra nụ cười ở đối diện, tay trái nhẹ xoa vết nhéo sắp rỉ ra máu trên tay phải, yên lặng mím môi. Ừ, nàng thực ra rất mang thù đấy. Thư Tu Trúc thi lễ với Đường Miểu Uẩn, rồi nói: “Hôm nay Tuyết Diên Sơn Trang cưới Đường Môn Nhị tiểu thư Đường Niệm Niệm về, từ đó về sau, Đường Niệm Niệm cùng Đường gia không còn bất kì liên quan gì nữa. Ngày khác kính xin Đường Môn chủ nhớ sớm tìm Đường Môn Tam tiểu thư về, phòng khi cần đến.” Phòng khi cần đến. Nghe nói như thế, trong kiệu Đường Niệm Niệm khẽ giương môi nở nụ cười. Người này không chỉ vì nàng giải trừ quan hệ với Đường Môn, ngay cả câu nói kế tiếp cũng coi như giúp nàng, đem Đường Xảo Chi nói đến không đáng một đồng như thế. Cũng không để ý sắc mặt tâm tình của Đường Miểu Uẩn cùng Lưu thị, Thư Tu Trúc hô lên: “Khởi kiệu!” Bốn người đồng thời nâng lên bốn đầu kiệu hoa, phi thân lên. Gấm đỏ theo đuổi phía sau, tùy thời bay giữa phía dưới kiệu hoa, làm cho người ta từ xa nhìn lại, chỉ cảm thấy kiệu hoa kia thuận gió mà đi, lướt trên thảm hồng trên không trung, như gả lên trời.
|