Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa
|
|
Tên truyện: Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa Tác giả: Born
Thấy truyện này của tg hay nên mới coppy hì hì ----***---- Chương mở đầu
- Chúng ta kết hôn đi, có được không? Giọng của anh vang lên giữa nhà hàng, tuy trầm nhưng giữa không khí yên lặng đầy lãng mạn thì cũng đủ khiến những vị khách xung quanh chú ý .
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cái bàn đang có một nam một nữ ngồi đối diện nhau. Trên bàn là một chiếc hộp gấm màu đỏ, một chiếc nhẫn kim cương hiện rõ bên trong hộp. Họ mĩm cười chờ đợi trong phấn khích màn cầu hôn lãng mạn kia, chỉ cần cô gái gật đầu nói:” Em đồng ý”, họ sẽ đồng loạt vỗ tay chúc mừng cho đôi tình nhân kia. Cô gái trước mặt họ có vẻ ngạc nhiên vô cùng trước lời cầu hôn của chàng trai, cô hết nhìn chiếc nhẫn trên bàn, rồi ngước nhìn chàng trai. Ánh mắt của cô trong không gian trầm lặng của nhà hàng lại dấy lên sự bi thương. Cô đứng bật dậy, bàn tay run run nhằm vào mặt chàng trai giáng xuống: - Bốp…. Tất cả mọi người đều hoảng hốt giật mình trước hành động của cô gái. Rồi vài giây sau là tiếng phẫn nộ, phẫn nộ thay cho chàng trai kia. Cho dù cô không chấp nhận lời cầu hôn của chàng trai thì cũng nhẹ nhàng từ chối, ai lại tát vào mặt người cầu hôn mình như thế. Trong ánh mắt mọi người, cô gái này là một kẻ không có trái tim, không xứng đáng được một anh chàng như thế yêu thương. Anh là một người có vẻ đẹp nổi trội, nhìn cách ăn bận sang trọng của anh cho đến cử chỉ cho thấy anh thuộc tầng lớp trí thức, gia cảnh thuộc hàng khá giả. Vậy thì cô còn chê cái gì nữa chứ. Tiếng xì xầm liền vang lên chỉ trích cô. Anh nhận một cái tát của cô thì cuối đầu nói ra hai tiếng: - Xin lỗi. Tiếng xin lỗi của anh khiến nước mắt cô rơi xuống, cô nức nở nói: - Tại sao lại đối xử với em như thế chứ. Anh câm lặng không dám nhìn cô dù chỉ một giây. Tất cả mọi người trong nhà hàng nghe cô gái hỏi thì cảm thấy tò mò vô cùng, dường như giữa hai người này có ẩn khúc gì đó. Họ dừng tất cả mọi việc, chăm chú nhìn đôi trai gái kia. - Đúng vậy. Là em yêu anh….nhưng đó không phải lí do đáng để em bị anh đối xử như thế. Nói xong, cô dùng tay che miệng mình, ngăn tiếng nấc nghẹn rồi chạy ra khỏi nhà hàng này trong sự bất ngờ lẫn tò mò của mọi người. Anh nhìn theo bóng cô chạy đi, rồi đưa hai tay ôm lấy đầu mắt nhắm ghiền trong đau khổ. Lòng tự trách bản thân đã làm tổn thương đến cô. Cô cứ cắm đầu chạy, nước mắt rơi ra đầy trên mặt, mặc cho mọi người bên đường nhìn cô đồng cảm. Cuối cùng cô loạng choãng ngã xuống đất, bật khóc nức nở, bởi vì cô quá đau lòng. Cô rất yêu anh, ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, cô đã bị anh thu hút. Cô cũng từng ước mơ có một ngày được anh yêu thương cầu hôn mình trong không gian đầy lãng mạn ấy. Vậy mà khi được anh cầu hôn, cô lại thấy đau lòng không siết. Bởi vì người anh yêu không phải là cô. Đó là một lễ đường được trang hoàng rất rực rỡ, rất nhiều quan khách tham dự, bởi vì ba cô và ba anh đều là những nhà kinh doanh có vị trí đứng khá lớn trong thương trường. Lễ đường ồn ào và náo nhiệt vô cùng, đâu đâu cũng vang lên tiếng cụm ly, tiếng chúc tụng cho đôi cô dâu chú rể trong ngày vui nhất đời của họ. Ai cũng công nhận, họ là cặp vợ chồng xứng đôi. Trên tường của lễ đường, tên của anh và tên cô rực rỡ: Ngọc Loan và Vũ Phong. Cô mặc trang phục áo cưới vô cùng lộng lẫy sánh bước cùng anh bước vào sảnh đường làm lễ. Anh nắm tay cô tiến lên lễ đường, anh nhìn cô mĩm cười, ai nhìn vào cũng cảm thấy họ đã yêu nhau và quyết định kết hôn là đều tất yếu. Chẳng ai biết trong lòng cô và anh, cả hai đều chất chứa nổi khổ vô cùng lớn. Anh bất đắc dĩ phải kết hôn với cô, cô cũng vì lời van cầu của anh mà chấp nhận kết hôn. Hai người bọn họ cùng thực hiện một vụ kết hôn có điều kiện. Nhưng người đau khổ nhất chính là cô. Hạnh phúc một đời con gái, chỉ vì một chữ yêu mà cam tâm chấp nhận bước vào một con đường đầy chông gai toàn nước mắt, nhưng vẫn phải cố mĩm cười. Cứ coi như kiếp trước cô nợ anh và cô ấy. Kiếp này cô phải trả. Cái giá này liệu có quá đắt hay không? Chén rượu giao bôi anh và cô cùng uống để chính thức báo cho mọi người biết, từ bây giờ cô và anh đã là vợ chồng. Cô nhìn anh cười chào đáp lại lời chúc mừng của mọi người mà cảm thấy chua xót. Bởi cô biết, trong lòng anh lúc này, người con gái anh muốn đứng bên anh trên lễ đường không phải là cô. Một cô gái ăn mặc rất đẹp, từ cửa chính đi vào, từng bước từng bước hướng về phía họ, sau đó nhìn anh cười nói: - Chúc mừng hai người, chúc hai người hạnh phúc mãi mãi về sau. Nụ cười của anh đông cứng lại trước cái nhìn của cô gái đó, cô biết lòng anh đang chết lặng, để không thất thố, cô giả vờ vui vẻ thay anh đáp lời. - Cám ơn, tụi mình rất vui vì bạn đã đến tham dự hôn lễ của tụi mình. Ngồi vào bàn cùng chung vui với tụi mình đi. - Xin lỗi, mình bận chút việc rồi. Chỉ có thể đến chúc mừng một tiếng rồi đi ngay – Cô bạn từ chối. - Vậy sao, thật đáng tiếc, dù sao cũng cảm ơn bạn vì đã đến đây – Cô tỏ thành ý biết ơn đối với cô bạn của mình, trong khi anh đứng im lặng, thân người dường như đã đông cứng chất chứa đau khổ. Cô bạn mĩm cười rồi kiêu sa quay người bước đi ra ngoài. Anh nhìn theo người con gái mình yêu đang dần rời xa, thật muốn chạy đến nắm tay cô ấy giữ lại, muốn nói với cô ấy, người anh yêu là cô ấy, người anh muốn cưới là cô ấy mà thôi. Nhưng rất tiếc, ở đây ngoài anh ra, còn rất nhiều người, đặc biệt là cha mẹ anh. Nếu anh bỏ đi, ông chắc chắn sẽ dùng thủ đoạn ép chết gia đình người yêu của anh. - Chúng ta tiếp tục thôi – Cô khẽ nhắc anh. Anh gật đầu rồi tiếp tục nâng ly cùng mọi người, cô lặng lẽ theo sau anh. Đi tới đâu, anh cũng thay cô uống cạn. Người ta nhìn vào thì bảo anh không muốn cô vất vả, chỉ có cô mới biết, anh muốn uống say để quên đi mọi chuyện. Tàn tiệc, anh say khướt, cô và người giúp việc phải đưa anh lên lầu về phòng. - Mọi chuyện còn lại cứ để tôi, chị đi ngủ đi – Cô nói với người giúp việc. Cô lấy nước ấm giúp anh lau người, anh luôn miệng gọi cái tên “ Hà Trang”, bàn tay của cô trở nên run rẩy, nước mắt chua xót trào ra. Cô cố gắng lau mát thay đồ giúp anh rồi đi vào căn phòng bên cạnh, gục đầu khóc nức nở. Từng đoạn hình ảnh trong quá khứ lần lượt hiện về.
|
Chương 1: Duyên nợ bắt đầu từ một nụ cười. Part 1
- Thưa ba, con đi học – Ngọc Loan chạy thật nhanh xuống lầu, ôm lấy ba chào. - Từ từ mà đi, không vội …Con cứ chạy như thế coi chừng té chảy máu – Ba thấy cô chạy ầm ầm như thế thì nhíu mày rày ngay. - Ba làm như con còn nhỏ lắm ý. Con đâu có dễ té như thế chứ – Bị la, cô nhõng nhẽo nói. - Ba già rồi, chỉ có mình con, con có mệnh hệ gì, ba biết làm sao đây – Ông Mạnh Chung thờ dài lo lắng. Biết ba vì thương mình nên mới nói như thế, Ngọc Loan hôn ba một cái nói: - Con biết rồi. Con xin hứa với ba, sẽ giữ gìn thân thể của mình một cách cẩn thận . Hihi…Con đi nha ba. Nói xong, cô quẩy tay chào ba mình rồi chạy ra ngoài. - Đã bảo đừng có chạy nhảy mà – Ông Mạnh Chung nhìn theo hét lên phía sau cô mắng. Ngọc Loan lè lưỡi đứng lại giả bộ nghiêm chỉnh bước đi cẩn thận, nhưng sau đó cô lên xe phóng đi thật nhanh đến trường. Cảm giác được tung tăng chạy nhảy thật là thoải mái. Đôi khi nghĩ rằng ba cô lo lắng một cách thái quá, chỉ một lần cô bị đụng xe mà khiến ba cô quản thúc nghiêm ngặc đến thế. Nhưng cô hiểu ba cô lo lắng như thế là hoàn toàn đúng. Cô bị mắc căn bệnh máu khó tái tạo, mà nhóm máu của cô lại là nhóm máu RH-, một nhóm máu hiếm. Lần đó, cô vừa từ trường trở về nhà, trời khá tối, chẳng may đang chạy xe trên đường, có hai tên thanh niên phóng nhanh, lao vào cô rồi bỏ chạy. Cô bị thương mất máu rất nhiều tưởng chừng nguy kịch vì bệnh viện không có loại máu của cô. Nhưng cũng may là cô bạn cùng trường phát hiện và đưa cô đến bệnh viện lại có cùng nhóm máu như cô, và nhờ cô ấy hiến máu, cô mới có thể sống tiếp. Nhưng cũng phải mất một khoảng thời gian khá dài để hồi phục, phải ăn thật nhiều chất dinh dưỡng, vì máu của cô tái tạo rất chậm. Cho nên ba cô càng quản cô chặt hơn. Đi học có xe đưa đón, đi đâu ba cô cũng không cho khiến một người thích tự do như cô cảm thấy rầu rĩ. Năn nỉ mãi, ba cô mới đồng ý cho cô tự lấy xe đi học. Nhưng cũng nhờ vậy, cô có thêm một cô bạn thân thiết. - Hà Trang – Cô hớn hở gọi tên cô bạn khi thấy cô ấy đẩy xe vào cổng trường. - Hôm nay được đi xe lại rồi à – Hà Trang nhìn thấy cô chạy xe đến thì vui vẻ hỏi. - Ừ …xem như thoát khỏi xiềng xích rồi – Cô le lưỡi đáp – Chiều nay chúng ta đi ăn mừng. - Ok …. Cả hai nhanh chóng đem xe vô bãi gửi rồi cùng nhau vào lớp học. Năm nay họ đã là sinh viên năm 3 rồi, học cùng lớp nhưng tận bây giờ, họ mới trở nên thân thiết, là từ lúc Hà Trang hiến máu cho cô. - Dạo này thức khuya làm bài đến mờ cả mắt – Hà Trang than thở – Mình mà có tiền mua laptop thì đỡ khổ . - Hay dùng máy của mình đi, dù sao mình cũng có tới hai cái – Ngọc Loan tốt bụng đề nghị. Hà Trang ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu. - Cũng được, vậy để cẩm ơn, chầu chiều nay mình mời. - Vậy thì mình phải ăn cho nhiều mới được – Cô cười haha nói. - Cái đồ tham ăn – Hà Trang nhìn cô liếc xéo. Cô lè lưỡi trêu lại. Cả hai cùng pha ra cười . Vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, cô không để ý va vào một người con trai đang đi hướng ngược lại. - Xin lỗi – Cô vội nói xin lỗi. - Không sao – Giọng người con trai đó nhẹ nhàng nói. Cô ngẩng đầu nhìn lên thì bắt gặp nụ cười của anh. Nụ cười của anh rất đẹp, rực rỡ như anh mắt trời, cô có chút xấu hổ liền gật đầu một cái rồi kéo Hà Trang bước đi. Nhưng…. - Á ….- Cô hét lên khi phát hiện tóc của mình bị vướng vào vật gì đó làm đau điếng. Quay người nhìn lại thì hóa ra, mái tóc dài buông xõa của cô đã bị vướng vào cúc áo của anh. Anh đăm chiêu nhìn cái cúc áo đang bị vướng tóc của cô. Tưởng đâu anh khó chịu vì tóc cô vướng vào cúc áo của anh. Ngọc Loan vội vã nói xin lỗi rồi lục tìm trong túi xách của mình lấy ra cái kéo con dùng để tỉa lông mi định cắt đi phần tóc vướng vào áo của anh. Nhưng anh đã giữ tay cô lại, sau đó lấy cái kéo từ tay cô và cắt đứt chiếc cúc áo của mình. Sau đó mĩm cười trả kéo lại cho cô. Anh nhìn cô bằng nụ cười đầy sức quyến rũ của mình nói: - Tóc là sinh mệnh của con gái, đừng vì một chiếc cúc áo mà cắt nó đi. Cô không ngờ anh lại hành động như thế, càng không ngờ anh lại nói thế, ngây người đón nhận cái kéo từ tay anh, rồi lặng lẽ nhìn theo bóng anh bước đi. - Đi thôi – Hà Trang đứng bên cạnh cô giục. Lúc này cô mới sực tỉnh, bóng anh cũng đã hòa trong dòng sinh viên đang vào trường. Cô quay người định bước đi. Bỗng phát hiện chiếc cúc áo đang nằm chổng chơ dưới đất. Cô nhặt nó lên rồi theo Hà Trang bước chân vào lớp. - Ngọc Loan! Em giúp cô đem cái này đưa cho lớp trưởng lớp Quản trị kinh doanh tầng 3 phòng số C02 – Cô giáo của cô gọi cô nhờ chuyển giúp phần đề ôn. Cô bèn đem phần đề ôn đó đi lên lầu đến phòng C02. Vừa tìm được phòng C02 thì cô đã nghe tiếng thầy giáo quát. - Vũ Phong! Em ăn bận như thế là sao? – Ông thầy môn Quản trị của lớp cô mắng. Cô liếc vào lớp xem mặt cái anh chàng Vũ Phong là ai, ăn bận thế nào mà bị thầy Quản trị mắng, thầy ấy tình tình rất dễ chịu. Hóa ra chính là anh chàng đó. Chiếc áo sơ mi kẻ sọc làm nổi bật gương mặt trắng sáng của anh ta, giờ đây đã bị gỡ mất hai nút áo, để lộ bộ ngực săn chắc , trông anh như một lãng tử ăn chơi phá phách. - Thầy ơi! Trời nóng quá nên em cởi bớt nút áo ra cho mát tí thôi mà. Nếu không thầy cho em cởi trần luôn cho khỏi chướng mắt. Thầy giáo bất lực lắc đầu, dù sao thầy cũng chẳng phải là người khó tính. Cả lớp cười rộ lên trước cái giọng cố tình kéo nhừa nhựa của anh. Cô đứng bên ngoài cũng phải phì cười. Sự chú ý của cả lớp cũng chuyển về hướng của cô, khiến cô xấu hổ, vội nép sang một bên cửa. Sau đó cô lên tiếng nói: - Thưa thầy, cho em gặp lớp trưởng của lớp ạ. Cô Quyên nhờ em giao lại cái này. Lớp trưởng của lớp đi ra nhận lấy rồi cô quay về lớp. Cô khẽ đưa mắt nhìn vào lớp lần nữa, ánh mắt dừng ở anh. Không ngờ lại chạm vào mắt anh cũng đang nhìn cô. Anh bèn nháy mắt mĩm cười trêu chọc khiến cô đỏ bừng cả mặt vội chạy xuống lớp thật nhanh. Hóa ra anh học cùng khoa với cô, là đàn anh khóa trên của cô. Tên của anh là Vũ Phong. Gặp gỡ của con người rất kì lạ, giống như là duyên phận đã định. Ấn tượng của cô về anh rất sâu, giống như đã yêu từ cái nhìn đầu tiên. - Này em gái – Giọng của anh vang lên sau tai của cô gọi. Cô cùng Hà Trang nghe tiếng gọi nhưng chẳng biết là gọi ai? Ai gọi? Cứ tưởng không liên quan đến mình nên cứ thế tiếp tục đi. Nào ngờ trước mặt đã xuất hiện bóng hình to lớn chặn ngăn. - Nè làm gì vậy. Tự nhiên lại chặn đường người ta – Hà Trang bực bội lên tiếng nói. - Cô bé này, nói chuyện với đàn anh vậy à – Vũ Phong nhìn Hà Trang thị uy – Anh cũng không phải là chặn đường em, làm gì phải quát tháo lên thế. Hà Trang bị nói lại có chút xấu hổ, cô tức giận trừng mắt nhìn Vũ Phong đáp: - Anh chặn đường bạn tôi, nên tôi mới lên tiếng. Từ nãy giờ Ngọc Loan không lên tiếng. Thấy hai bên có vẻ căng thẳng bèn lên tiếng để ngăn cản một trận cãi vã. - Anh tìm em có chuyện gì à? - Chúng ta đi thôi – Vũ Phong không trả lời mà cứ thế nắm tay cô kéo đi khiến cô hoảng hốt hét lên. - Nè, anh làm gì vậy. Hà Trang thấy vậy cũng lại vội chạy đến hét lên: - Nè, buông tray bạn tôi ra. Sân trường cũng bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ , Vũ Phong thấy vậy mới dùng tay kia chỉ vào áo mình: - Bây giờ anh đây muốn bạn em đền cho anh chiếc áo khác, có được không? - Hả….- Cả cô và Hà Trang cùng ngây người trước câu nói của anh. Hóa ra cô thấy anh đứng trước cổng chờ thật lâu, cứ tưởng anh đang chờ bạn gái hay ai đó, thì hóa ra anh chờ cô. Mà anh chờ cô để chặn đường đòi bồi thường chiếc áo. Chẳng lẽ cô gặp phải lưu manh rồi. Nếu vậy thì liệu có phải anh tự cắt đứt nút áo của mình là cố ý để sau này bắt cô đền hay không? Vậy mà cô còn cảm thấy anh là người tốt, ấn tượng của anh trong cô hoàn toàn sụp đổ. Cô bị anh lôi lên xe rồi chở đến một cửa hàng thời trang cao cấp. Cô nhìn cái cửa hàng sang trọng, biết ngay là quần áo trong đây hàng triệu chở lên. Xem ra cô đúng là gặp lưu manh thật rồi, lợi dụng cơ hội để bắt chẹt cô. - Khoan đã – Cô kêu lên khi bị anh nắm tay kéo đi vào bên trong. Hất tay anh ra cô đứng thẳng lưng nhìn anh nói: - Cái áo của anh chỉ bị mất một cái cúc áo thôi mà. Khâu lại là được rồi, sao lại bắt tôi đền cái áo khác chứ. - Mất một chiếc cúc thì xem như hàng lỗi. Trước giờ tôi không thích mặc hàng bị lỗi – Anh bình thản cho hai tay vào túi đưa người nhìn cô đáp. - Anh…chiếc áo của anh đáng giá đến vậy sao – Cô lườm mắt hỏi. - Tất nhiên là đáng giá rồi. Không tin, anh cởi ra cho em xem nha – Vũ Phong xấn tới trước mặt Ngọc Loan, từng ngón tay thon dài đưa lên trên chiếc cúc áo thứ 3 của mình định cởi nó ra, miệng nở nụ cười giảo hoạt. Ngọc Loan thấy anh đang muốn cởi bỏ áo ra thì đỏ mặt lùi người tức giận, ghiến răng. Coi như hôm nay là ngày xui tận mạng của cô đi, mua đền hắn ta cái áo để sau này không bị hắn ta làm phiền nữa. Cũng may, nhà cô thuộc loại khá giả, ba cũng chỉ có mình cô cho nên chi tiêu của cô chưa bao giờ thiếu. Nếu không xem ra hôm nay cô phải mất mặt vì không có tiền đền cái áo. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút kì lạ. Sao anh ta lại tự tin dẫn cô đến đây chứ, nếu lỡ cô không có đủ tiền trả thì sao đây. Như vậy, anh ta chắc chắn biết rõ về gia cảnh của cô cho nên mới muốn moi tiền. Biết đâu, cái áo của anh ta chỉ độ vài trăm, anh ta lại muốn nhân cơ hội đổi cái áo tiền triệu. Càng nghĩ cô càng thấy tức vô cùng, nếu có thể , cô muốn đấm vào mặt anh một phát rồi bỏ chạy. Cô nhìn cái áo hở ngực của anh ta, cắn răng nói: - Chỉ lần này thôi đó. Nói xong hầm hầm bước vào bên trong tiệm. Vũ Phong thấy cô tức giận đi vào trong, anh cười mĩm chầm chậm bước vào theo. Cửa hàng cao cấp thì đương nhiên họ vào sẽ được tiếp đón vô cùng tử tế. Nhân viên thân thiện vui vẻ và hết lòng. - Chào anh chị, anh chị muốn mua đồ ạ. Mời anh chị cứ xem tự nhiên – Cô nhân viên bận đồng phục nhỏ nhẹ nói trước mặt hai người bọn họ. Ngọc Loan lườm Vũ Phong một cái rồi hất mặt quay đi. Cô nhân viên hơi ngơ ngác trước thái độ của cô, cô ta bối rối nhìn cô, giống như là bạn gái đang giận dỗi bạn trai mình vậy. Nhất là khi anh bạn trai lại đẹp thu hút đến thế này, chắc chắn có nhiều cô gái bám đuôi, cô không ghen mới là lạ. Vũ Phong thấy cô nhân viên như vậy thì mĩm cười rồi chỉ tay vào cái áo mình đang mặc hỏi: - Chiếc áo này còn cái khác không? Cô nhân viên nhìn cái áo một chút rồi đi đến hỏi cô bạn đồng nghiệp, lát sau cô trở lại trả lời Vũ Phong là: - Xin lỗi anh, áo này là hàng nhập từ Pháp, mỗi áo chỉ có một số, không còn cái áo thứ hai. - Tiếc thật – Vũ Phong chắc lưỡi tỏ ý tiếc rẽ. Cô nhân viên nghe vậy bèn nói tiếp: - Hay là anh để tên số điện thoại lại đi ạ. Lần sau nếu chúng tôi có nhập áo này nữa, sẽ gọi cho anh đến . - Vậy cũng được, cảm ơn cô – Vũ Phong gật đầu rồi nhanh chóng đọc số điện thoại cho cô nhân viên. Ngọc Loan ở bên này cứng cả người khi nghe họ nói. Không ngờ cái áo của anh lại là áo hàng hiệu, mà lại là áo chỉ có một chiếc như thế. Vậy mà hồi nãy cô còn nghĩ biết đâu cái áo đó là hàng si đa cũng không chừng. Xem ra kì này cô thảm rồi, chắc phải gọi điện cho ba cô đến cứu trợ quá. Nào ngờ, điện thoại của ba cô lại không gọi được, xem ra ba cô đang bận họp, thế này thì đúng là thảm. Bạn bè thì chẳng có ai giàu có đến thế, nhất là cả bọn đều còn đi học cả. Họ hàng thì ai cũng đi làm, cô không thể để họ vì cô mà bỏ công việc chạy đến đây được. Ngọc Loan thầm gạt nước mắt nhìn Vũ Phong lựa chọn áo. Mỗi khi Vũ Phong chọn một chiếc áo, Ngọc Loan nhanh chóng liếc qua cái giá tiền thì muốn ngất. Cô giả bộ nhăn mặt chê. - Anh mặc cái áo này trông chẳng hợp tí nào. Trong khi cô nhân viên vừa khen Vũ Phong mặc áo rất đẹp, ca ngợi anh đến tận mây xanh. Nghe cô nói vậy, cô nhân viên cúi gầm mặt không dám nói thêm một lời. Lực tới lựa lui, chê tới chê lui, cuối cùng cô bạo gan lựa đại cho anh một cái áo, nhìn kiểu dáng và vải vóc, cô cho rằng nó rẻ hơn những cái áo anh thử từ nãy đến giờ bèn tươi cười đưa cho anh nói: - Anh mặc áo này thử xem. Cái này rất phù hợp với anh. Vũ Phong nhìn cái áo một vòng rồi gật đầu đi vào thay áo. Cô nhân viên thấy cô chọn được một cái áo hợp ý thì vui mừng ra mặt, tiếp tục khen nịnh: - Bạn gái anh thật là biết chọn hàng. Anh mặc cái áo này vào, bảo đảm là sẽ khiến con gái chết mê. - Cám ơn – Vũ Phong gật đầu nhìn cô nhân viên nói. Ngọc Loan bực tức vì sắp phải một số tiền lớn, sắc mặt cô hầm hầm lườm Vũ Phong, cô nhân viên lại tưởng cô đang nổi ghen bèn thu lại nụ cười. Vũ Phong mặc áo xong thì bước ra, quả thật là vừa nhìn anh, Ngọc Loan đã thấy tim mình đập rộn rã. Chiếc áo này đúng là để cho anh bận, chiếc áo vừa khít tôn lên thân hình quyến rũ của anh, màu áo tất phù hợp với nước da của anh. Chiếc áo càng làm anh đẹp trai đầy sức hút. - Thấy thế nào? – Thấy cô đứng ngay người, Vũ Phong bèn lên tiếng hỏi. Ngọc Loan vô thức gật đầu nói: - Rất đẹp. Cô nhân viên tuy không dám khen nịnh quá nhiều, nhưng cũng nói vào khen một câu: - Rất hợp với anh. Vũ Phong nghe xong, tháo ngay cái giá áo ra nhìn cô nhân viên nói: - Vậy tôi chọn cái áo này. Cô nhân viên nhanh nhảu lấy cái áo cũ của anh đến quầy tính tình. Ngọc Loan cũng giật lấy cái giá áo từ trong tay của Vũ Phong nhìn cái giá. Vừa thấy cá giá áo, cô xém chút nữa ngất luôn. Không ngờ chọn tới chọn lui, cô lại chọn cái áo mắt nhất. Vũ Phong mím môi nhìn cười nhìn nét mặt của cô rồi kéo cô đi đến quầy thu ngân. - Chúng ta đi tính tiền thôi. Ngọc Loan thấy từng bước chân của mình nặng hơn chì, xem ra phải gọi điện cho thư ký của ba cô , nhờ cô ấy thông báo giùm một tiếng. - Tôi đi gọi điện thoại một chút – Cô ấp úng ngăn Vũ Phong đang kéo mình lại. - Đợi tính tiền xong rồi thì gọi điện thoại luôn – Vũ Phong bèn nheo mắt nhìn cô nói, anh thấy sự rầu rĩ tuyệt vọng trong ánh mắt cô mà cười thầm trong bụng. Bước chân của Ngọc Loan muốn nhũn ra, cô cắn răng kiềm chế bước chân theo Vũ Phong. Đang thở dài định mở miệng nói với cô nhân viên là cô đem theo không đủ tiền, để cô gọi điện kêu người đem tiền đến thì thấy Vũ Phong móc bóp lấy ra một cái card đặt trên quầy tính tiền. Ngọc Loan ngay người, ngẩng đầu chớp chớp mắt nhìn nét mặt bình thản của Vũ Phong, lòng cô thấy rối bời, đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Chẳng phải anh muốn cô đền tiền cái áo hay sao? Nhưng vậy thì vì sao anh lại trả tiền. Xem ra suy đoán từ nãy đến giờ của cô đã trật lất hết rồi. Cô còn đang không hiểu vì sao đã bị anh ôm lấy ngang eo lôi đi ra khỏi cửa hàng thời trang. Ra tới ngoài, cô vùng ra khỏi tay Vũ Phong, mặt có chút đỏ bừng vì sự tiếp xúc quá thân mật với nam giới này - Nếu đã mua áo xong rồi thì tôi có thể đi được rồi chứ? Vũ Phong đưa tay lên gãi gãi mũi, nhếch môi cười nói: - Áo thì đúng là đã mua xong, nhưng mà người thì chưa đi được. Ngọc Loan nghe anh nói thì trợn mắt giận dữ nhìn anh chất vấn: - Nè, rõ ràng anh nói muốn tôi bồi thường cho anh cái áo khác, giờ áo cũng đã mua rồi. Anh còn muốn giở trò gì chứ. - Áo thì đúng là áo mới, mặc vào cũng thấy rất đẹp. Nhưng hình như là áo này là do anh bỏ tiền ra mua thì phải. Như vậy đâu được tính là đền chứ. Ngọc Loan cắn răng dồn nén cục tức xuống bụng, bởi vì anh ta nói rất đúng. Cô tằng hắng một cái nhượng bộ nói: - Vậy giờ anh muốn sao chứ? - Anh đói rồi, mời anh một bữa ăn thay cho tiền áo đi – Vũ Phong nhìn cô nhún người cười nói. Nụ cười của anh phải nói là rất đẹp, nhất là gương mặt của anh thuộc dạng gương mặt baby, nụ cười của anh càng rực rỡ hơn bao giờ hết. Không biết tại sao lúc nào anh cũng nhìn cô rồi cười, khiến cô thấy bối rối vô cùng, cả người như chạm phải lửa không cách nào từ chối trước được nụ cười đó. Tuy vậy cô cũng không đè nén được cảm giác tức giận vì bị lừa gạt, nên sẵn giọng nói. - Ăn xong là không ai nợ ai đó nha. - Tất nhiên – Vũ Phong đáp rồi hất đầu làm động tác mời cô lên xe. Sau đó, hai người đến một nhà hàng để ăn cơm. Vũ Phong rất lịch sự, giúp cô kéo ghế ngồi, lịch sự ga lăng hết chỗ chê, cứ như cô chính là bạn gái của anh vậy. Đôi khi hành động của anh khiến trái tim cô đập rộn rã. - Em chọn đi, thích ăn gì cứ gọi – Vũ Phong đẩy cái menu sang cho Ngọc Loan. Cô mím môi nói thầm trong bụng:” Tiền của tôi, đương nhiên là phải do tôi chọn món rồi”. Nhưng đúng là tiền cô mang theo có hạng mà cái tên này cứ nhằm vào những nơi đắt tiền mà đến. Nhìn những món ăn đắt gấp mấy lần bên ngoài, cô thật muốn đứng dậy đi ra ngoài. Thà ngồi bên lề đường ăn còn ngon hơn . Nhưng cô muốn dứt khoát thoát khỏi sự đeo bám của Vũ Phong nên bấm bụng gọi vài món ít tiền nhất trong menu. Cô gọi ba món vừa túi tiền và cho rằng đã đủ cho hai người ăn. Nào ngờ, Vũ Phong nghe cô chọn món xong thì không thèm nhìn menu, nói ra 5 món ăn đắc tiền nhất trong menu khiến cô gần như mắc nghẹn. Cô ghiến răng rủa thầm anh trong bụng. Suốt khoảng thời gian chờ thức ăn lên, cô chẳng buồn nhìn Vũ Phong lấy một lần, cứ trầm mặc nguyền rủa anh cho hả dạ. Khi thức ăn dọn lên , Vũ Phong gấp thức ăn cho cô, rồi gần như là ngồi nhìn cô ăn bằng một ánh mắt cực kỳ yêu thương. Khiến Ngọc Loan ăn vào miệng mà chả có chút cảm giác gì, khắp người cứ như mọc gai. - Anh không ăn thì tôi ăn, dù sao cũng là tiền tôi bỏ ra mà – Ngọc Loan thầm nói. Không ngờ trong lúc không để ý, miệng cô để lại một vết dơ, Vũ Phong dùng khăn ướt, vươn tay giúp cô lau đi. Động tác rất bình thường nhưng cũng đủ khiến Ngọc Loan đỏ bừng gương mặt, cô vội cúi đầu né tránh. Nhưng ngay lúc đó, một tiếng hét vang lên sau lưng cô: - Đồ con gái lẳng lơ, cướp người yêu của người khác.
|
part 02 Ngọc Loan vẫn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì một cô gái chỉ thẳng vào mặt cô mắng xối xả: - Cô đó, nhìn mặt mũi cũng sang sủa, vậy mà đi giành bạn trai của người khác là sao? - Bạn trai? Ai? Anh ta – Ngọc Loan ngay người rồi chỉ tay vào Vũ Phong hỏi cô gái kia. - Đúng vậy, anh ấy là ạn trai của tôi – Cô gái kia gật đầu xác nhận. Trước vẻ mặt hầm hầm như muốn xé xác cô của cô gái kia, Ngọc Loan nghĩ cô gái kia đã hiểu lầm quan hệ giữa cô và Vũ Phong. Đang định giải thích thì Vũ Phong đã đứng dậy bước sang ngồi gần cô, quàng tay qua vai cô, nhìn cô gái kia cười nói: - Chúng ta đã chia tay, anh có quyền quen bạn gái mới. Sao em có thể đến trước mặt bạn gái anh mà chỉ tay nói cô ấy cướp bạn trai của em được chứ. Ngọc Loan trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc nhìn Vũ Phong. Cô còn chưa kịp phản ứng gì sau cú shock cao độ này thì anh quay sang nhìn cô, đưa tay vuốt ve má cô: - Đừng sợ, có anh bảo vệ em , cô ấy không dám làm gì em đâu. Chúng ta đâu phải là yêu đương vụn trộm gì đâu mà phải sợ . Nghe anh nói, cô trợn mắt nhìn anh tức giận, nhất là là cái hành động quá đỗi thân mật của anh. - Tại sao chứ. Anh nhìn xem, em có gì không bằng cô ta chứ. Nhìn cô ta xem, mặt mũi xấu xí, đã vậy còn ngực lép nữa – Cô gái kia phẫn nộ chê bai cô đủ điều. Cô vừa bị anh lợi dụng, giờ bị người ta chê bai thì tức không chịu nổi, đập bàn đứng dậy quát: - Này, cô đừng quá đáng nha. Đúng là cô không phải mẫu con gái xinh đẹp, nhưng tự nghĩ gương mặt mình cũng không đến nỗi nào, là một gương mặt ưa nhìn. Ngực của cô tuy không đồ sộ như của cô ta, nhưng cũng ở mức trung bình khác chứ đâu có tệ như cô ta nói. Còn cô ta, cứ nghĩ mình đẹp lắm, thật ra cô nhìn cái vẻ mặt tô son chét phấn dày như thế thấy mà phát kinh. - Cô nhìn lại mình xem. Con gái con đứa, ăn mặc diêm dúa thấy mà ghê. Làm gì có người phụ nữ nào chưa chồng mà có bộ ngực to như của chị hay không. Ù của tôi nhỏ hơn của chị, nhưng ít ra tôi là hàng thật, còn của chị, ai biết được là loại hàng nào chứ. Vũ Phong nghe cô nói xong thì phá ra cười lớn. Còn cô gái kia dường như bị cô nói trúng tim đen nên tái mặt. Vũ Phong cũng đứng bật dậy, giọng lạnh lùng nói với cô ta: - Em nói đúng lắm. Cô ấy không được xinh đẹp lắm, ngực cũng hơi….- Anh nhìn vào phần ngực của cô, cô lập tức dùng hai tay che lại, rồi trừng mắt nhìn anh cảm cáo, nếu anh dám nhìn nữa, cô nhất định sẽ móc mắt anh ra, nên Vũ Phong ngẩng đầu nhìn cô gái kia – Nhưng đúng như cô ấy nói, cô ấy là hàng thật . Còn nữa, em nhìn xem, mông của cô ấy tròn đầy đặn, ông bà ta thường bảo cưới vợ thì chọn những người có cặp mông như cô ấy mới mau đẻ con. Vũ Phong vừa nói, vừa vỗ vào mông của Ngọc Loan một cái khiến cô như chết đứng tại chỗ. Sao anh lại có thể như thế được cô chứ, dám sàm sỡ cô ngay tại chốn đông người. Khi cô tưởng anh là người tốt thì hóa ra anh là lưu manh. Khi cô tưởng anh là lưu manh thì hóa ra không phải. Khi cô tưởng không phải thì hóa ra anh là đại lưu manh. Cô gái kia nhìn thái độ của anh thì biết mình đã không còn cơ hội nào nữa. Cô ta trừng mắt nhìn cô căm thù, rồi vùng vằng dậm chân thật mạnh bỏ đi. Còn lại cô với anh công thêm bao nhiêu ánh mắt của người khách trong nhà hàng. Vũ Phong thấy cô gái kia đi rồi mới thở phào nói với cô: - Anh đói rồi, chúng ta ăn thôi. - Ăn ăn cái đầu của anh đó. Anh cứ ở đó mà ăn cho đến chết đi – Cô tức giận quay sang anh quát. Sau đó cô rút tiền trong người ra, có bao nhiêu cô lấy ra hết, sau đó đập xuống bàn, dứt khoát nói: - Đến đây coi như chúng ta không ai nợ ai. Nói xong, co quẩy bước đi ra ngoài, khong thèm nhìn anh lấy một lần. Nhưng ra ngoài rồi thì cô mói phát hiện ra một chuyện: Cô không có tiền để đi xe về trường. Xe của cô thì gửi ở trong sân trường, cô bị anh kéo đến đây, móc tiền ra đưa hết cho anh rồi, bây giờ lấy gì mà về đây. Số cô thật bi thảm. Hôm nay cứ tưởng được sung sướng tung tang dạo e khắp phố, không ngờ lại gặp phải cảnh thế này. Đúng là cái tên đáng nguyền rủa mà. Cô đành gọi điện thoại cho ba đến đón cô về nhà. - Để anh đưa em về – Vũ Phong đuổi theo sau cô nói. Cô không thèm nhìn anh, quay mặt đi nơi khác, tránh xa anh. - Tiền của em nè, trả lại cho em. - Không cần – Cô lắc đầu bĩu môi. Vũ Phong cũng đứng năn nỉ mãi, nhưng cô cũng không thèm trả lời anh. Đứng chờ thật lâu, lại dưới nắng, Vũ Phong bèn đứng ra sau lưng cô chắn nắng giúp cô. Đến gần như muốn mọi chân. - Ngoan, đừng giận nữa, để anh đưa em về – Vũ Phong bèn dỗ dành cô khi thấy cô giận. - Không cần, tôi không muốn anh lại dung việc này rồi lợi dụng tôi như hôm nay nữa – Cô dứt khoát từ chối, không muốn bị anh giả vờ tốt bụng để trục lợi nữa. - Haiz, không phải ai anh cũng lợi dụng đâu – Vũ Phong nhìn cô cười ranh ma đáp. - Cái gì? Anh nhìn tôi có chỗ nào ngu ngốc đến nỗi đáng để anh lợi dụng như thế cơ chứ – Cô tức giận ghiến răng hỏi. Ngay lúc đó, xe của ba cô chạy đến. Cô mừng rỡ kêu lên: - Ba. - Con chào chú – Vũ Phong cũng nhanh nhảy chào ba cô. Cô liền lườm anh một cái, vì thái độ của anh với ba cô rất tự nhiên như thể đã quen nhau tử rất lâu. Nào ngờ… - Phong đó hả con. Không ngờ không gặp ít lâu đã lớn thế này. Sao lâu rồi không đến nhà bác chơi. - Dạ, dạo trước con hơi bận, bây giờ mới rảnh ạ – Vũ Phong lễ phép thưa. - Vậy à bây giờ con rảnh không đi ăn cơm cùng bác với con gái bác. À mà con còn nhớ bé Loan không? - Dạ nhớ chứ, vừa gặp là con nhận ra ngay. Ngọc Loan đang còn há miệng vì ngạc nhiên khi thấy ba cô và Vũ Phong đối đáp qua lại. Khi nghe Vũ Phong nói vậy thì cô lập tức kiểm tra trí nhớ của mình về anh. Sau đó hét lên. - Hóa ra anh chính là tên Phong đó. - Này, Loan không sai chứ. Cái tên hôm qua không làm gì bạn chứ? – Hà Trang vừa thấy cô đẩy xa vào trướng thì chạy từ lớp ra hỏi. Không nhắc thì thôi, nhắc đến cái tên Vũ Phong đó, cô càng thấy bực mình hơn nữa. Cứ nghĩ đến thời quá khứ đau thương bi thảm vì bị tên đó hành hạ, cô đã muốn giết người rồi. Cô ảo nảo lắc đầu, muốn xua đi hình ảnh của Vũ Phong trong đầu mình, tiếp tục dẫn xe vào bãi. Hà Trang nhìn bạn như vậy cũng hơi áy náy. Hôm qua vì bất ngờ nên cô đã để Ngọc Loan bị kéo đi, nhìn vẻ mặt của Ngọc Loan, chắc chắn là đã bị ức hiếp rồi. Hà Trang tức giận vô cùng, cô nhất định tìm cái tên khốn đó, nhất định sẽ đòi lại công lý cho bạn mình. Nhưng Hà Trang vừa nghĩ xong thì đã thấy tên khốn đó xuất hiện rồi. Vũ Phong không nhìn thấy cô, cứ đi thẳng về phía Ngóc Loan, Hà Trang thấy vậy bèn đứng ra giơ hai tay chặn lại. Vũ Phong không để ý, bị chặn bất ngờ nên đâm sầm vào Hà Trang khiến cô té xuống. - Không sao chứ? – Vũ Phong thấy cô ngã, mặt mày nhăn nhó, vội cước đến đỡ cô dậy. Hà Trang bực tức hất tay anh ra khỏi người cô, Vũ Phong có chút khó hiểu, gãi đầu nhìn cô gái trước mặt mình. Chỉ lỡ va vào cô một chút thôi, vậy mà cô xem anh như một kẻ hủi, vội vã xa lánh. Ngọc Loan thấy Hà Trang bị té, cũng chạy lại giúp bạn phủi bụi bám trên quần áo. - Không sao chứ? - Không sao – Hà Trang đáp lời cô. - Heo mup! Chúng ta lại gặp nhau rồi – Vũ Phong nheo mắt nhìn Ngọc Loan cười chào. - Nè! Tôi cảnh cáo anh, tránh xa bạn tôi ra nha – Hà Trang trợn mắt nhìn anh, lớn tiếng nói. - Anh chỉ định chào Heo Mup thôi mà, làm gì mà giữ thế chứ – Vũ Phong nhún vai nhìn Hà Trang đáp. - Tụi tôi không quen anh, bởi vậy anh không cần chào hỏi làm gì đâu – Hà Trang nghênh mặt đáp. - Không quen, sao lại không quen – Vũ Phong giả vờ ngạc nhiên nhìn Ngọc Loan cũng đang nhìn anh bằng đôi mắt oán hận, sau đó hai tay thong dong bỏ vào túi, cúi người sát vào tai Ngọc Loan cố ý mờ ám nói – Em nói xem, quan hệ của chúng ta thân thiết đến thế nào. - Ngọc Loan, hai người…- Hà Trang thấy thái độ của Vũ Phong như vậy thì lặng người hỏi. - Chúng ta đi thôi, hơi đâu nghe anh ta nói – Ngọc Loan quyết định không nên dây dưa với loại người cợt nhã như Vũ Phong bèn kéo Hà Trang bỏ đi. Nhưng Vũ Phong vẫn nhất quyết trêu chọc cô, bèn lớn tiếng gọi: - Heo Múp, anh vẫn còn giữ tấm hình heo múp của em đó. Nghe tới đây, Ngọc Loan bỗng đứng khựng lại, phải nói là chưa bao giờ cô nhẫn nại đến thế này. Cố kiềm nén một chút, quay đầu nhìn Vũ Phong nói: - Anh muốn thế nào đây. - Tan trường chờ anh. Nếu em dám bỏ đi, anh đem hình heo múp của em đăng lên mạng trường, ghi rõ chú thích ….Ngọc Loan. Sinh viên khoa quản trị kinh doanh….. Nói xong, Vũ Phong đi thụt lùi, khóe miệng nhếch lên nhìn gương mặt tái xanh của Ngọc Loan một cách đắt ý, sau đó quẩy tay chào rồi mới quay người bỏ đi. Ngọc Loan quyết tâm đưa anh ta vào trong danh sách đen của cô bắt đầu từ đây. - Chuyện gì vậy Loan? Anh ta là ai? – Hà Trang nhìn bạn lo lắng hỏi. - Anh ta… Trong đầu cô, hiện lên hình ảnh cuối cùng mình gặp Vũ Phong năm xưa. Ba cô với ba Vũ Phong quen nhau đã lâu, khá thân thiết. Mẹ cô mất năm cô lên 10 tuổi, cái tuổi còn khá nhỏ, cho nên ba cô rất thương cô. Đi đâu cũng đem cô theo cả. Cũng phải nói, lúc nhỏ cô hơi tròn trĩnh một chút, nên hai má cô rất bầu bĩnh. Lúc trước, mẹ của Vũ Phong rất thích con gái, cho nên rất thương cô, hễ có dịp nào đó đều bắt ba cô dẫn theo cô đến. Mỗi khi cô đến thì mẹ anh lại thích ôm ấp cô như con gái của mình. Còn Vũ Phong, thấy mẹ mình cứ chăm bẵm cho cô có chút ganh tỵ, lại thấy cô trõn trịa như thế nên suốt ngày theo trọc phá cô. Nếu cô không hét to lên để mẹ anh bước đến xách tai anh trừng phạt thì anh sẽ trêu cô mãi. Cho nên đôi lúc cô rất láu cá, anh chưa động đến cô, cô đã bù lu bù loa lên rồi. Và anh lại bị mẹ phạt, mỗi lần như vậy, cô lại le lưỡi trêu tức anh. Năm cô 13 tuổi, người cô lại gầy gầy thon thả. Một hôm cô bị xưng nú răng, chẳng biết thế nào mà hai má cô lại xưng to như thế. Khi đến nhà anh, Vũ Phong cứ phá ra cười nhìn hai gò má xưng xưng của cô rồi tìm cách trêu. Đang đau nhức vì hai bên nú răng bị xưng, cô không ngờ lại bị Vũ Phong nhằm hai má mình mà bẹo. Mặc cho cô van xin thế nào, anh cũng không ngừng bẹo má trêu cô. Cô đau đến chảy nước mắt, khóc thét lên. Dù rằng sau đó Vũ Phong bị đánh đòn một trận, nhưng nỗi đau khủng khiếp đó lại gây ấy tượng mạnh trong cô. Từ đó hình thành nỗi sợ hãi đối với Vũ Phong. Cô có đánh chết cũng không bao giờ đến nhà Vũ Phong chơi nữa. Ba mẹ Vũ Phong hễ đến nhà cô cũng không bao giờ đưa anh đi theo. Từ đó hai người hoàn toàn cách xa nhau. Trong ký ức của cô, đã hoàn toàn quên lãng anh. Cho nên khi biết cái kẻ đang khiến mình rối tung rối mù lại là kẻ thù năm xưa của mình, nỗi giận càng cao. Nhưng khổ nổi, cô không thể làm gì anh được hết. Nhất là ngày đó, anh hay nghịch máy ảnh, đã chụp được nhiều bức ảnh xấu xí của cô. Chỉ có điều, cô không ngờ, anh còn giữ đến bây giờ và hôm nay đem ra uy hiếp cô. Xem ra kiếp trước cô nợ anh, nên kiếp này cô phải trả. - Đừng lo, hôm nay mình nhất định sẽ đi với bạn, mình sẽ không để anh ta ức hiếp Loan đâu – Hà Trang nghe bạn kể lại cái kẻ đã reo ám ảnh vào đầu mình lại xuất hiện tiếp tục gieo rắc tang thương thì an ủi. Ngọc Loan nghe bạn nói vậy thì gật đầu. Có một người bạn tốt như Hà trang thật là niềm an ủi của cô. Sau một hồi nhớ lại những kỷ niệm xưa, cô cũng ngủ thiếp đi trên chiếc giường mới. Là mệt mỏi hay là đau lòng mà nước mắt cô rơi ra trong lúc ngủ. Sáng hôm sau, Ngọc Loan thức dậy rất sớm, cô muốn tự mình chính tay làm đồ ăn sáng cho Vũ Phong, dù sao hôm nay hai người cũng chính thức làm vợ chồng rồi. Trong lòng cô cũng có chút an ủi là được sống cùng anh dưới một mái nhà, và có thể thực hiện ước mơ được bên anh mỗi ngày. Với cô như thế là đã mãn nguyện rồi. Ngọc Loan bày biện tất cả mọi thứ rồi nhìn chúng đầy hài lòng, chỉ chờ Vũ Phong thức dậy mà thôi. Cô cũng đã ủi sẵn quần áo cho anh mặc để chuẩn bị đi làm. Cả hai người kết hôn có phần gấp gáp, nên thời gian chuẩn bị không nhiều, công ty anh lại còn đang phải hoàn thành các hồ sơ hợp đồng cho xong nên cả hai người đều phải dời tuần trăng mật lại. - Anh xong rồi sao, ăn sáng đi, rồi đi làm – Cô nhìn thấy Vũ Phong bước xuống lầu thì vội vã đúng lên cười nói. - Không cần đâu. Anh không đói, em cứ ăn đi – Vũ Phong lắc đầu từ chối. - Đêm qua anh toàn uống rượu, sáng nay lại không chịu ăn sẽ có hại cho bao tử lắm – Cô quan tâm nói. - Anh đã nói là không muốn ăn mà – Vũ Phong gắt lên, đêm qua uống rượu nhiều quá, đầu anh bây giờ cảm thấy đau nhức vô cùng, nên tâm trạng có phần không tốt. Ngọc Loan bị anh quát, cô cúi mặt căn răng uất ức, đôi mắt đả kéo màn nước. - Xin lỗi, chỉ là anh hơi nhức đầu cho nên – Vũ Phong biết mình làm Ngọc Loan buồn bèn giải thích. - Không sao. Anh mau đi làm đi, nếu đói bảo thư ký mua gì đó cho anh ăn. Ăn xong thì uống thuốc, em đã để sẵn trên bàn rồi. Thuốc này trị nhức đầu sau cơn say công hiệu lắm – Cô chỉ tay vào phần thuốc đã được chuẩn bị sẵn trên bàn nói. - Cám ơn em – Vũ Phong có chút xúc động trước sự chăm sóc ân cần của cô, nhưng chỉ có thể nhận như vậy chứ chẳng thể nào đáp trả lại cho cô cái gì được cả. Sauk hi Vũ Phong ra đi, Ngọc Loan nhìn chỗ thức ăn mình đã cố công làm. Cô gục đầu xuống bàn khóc nức nở.
|
Chương 2 : Yêu – Chính là khiến cho người mình yêu hạnh phúc.
- Reng…. Tiếng điện thoại reo lên từng hồi khiến Ngọc Loan bật đầu dậy, cô vội vã đứng lên dùng tay lau sạch nước mắt, ho khan vài tiếng, cố gắng che giấu giọng nói khàn đặc sau khi khóc của mình. Cô bước đến bên chiếc điện thoại chậm rãi nhấc nó lên, cô biết người ở bên đầu dây kia là ai? - Ba….- Cô khẽ gọi lên sau khi nghe tiếng nói ở đầu dây bên kia, quả nhiên là ba của cô. ……. - Dạ vâng ạ, con rất hạnh phúc – Cô thỏ thẻ nói, cố gắng cho ba thấy cô hạnh phúc vô cùng với đám cưới này. …… - Ba kỳ quá, ai lại hỏi con gái mình đêm đầu tiên ra sao – Cô giả vờ hờn trách để nghe tiếng cười phá ra của ba mình. ….. - Dạ…vì đám cưới tiến hành gấp quá, cho nên công việc ở công ty anh ấy vẫn chưa giải quyết xong ba à. Con và anh ấy đã bàn rồi, khi nào giải quyết xong thì con và anh ấy sẽ cùng nhau đi hưởng tuần trăng mật. ….. - Dạ, con và anh ấy sẽ về thăm ba mẹ bên này xong thì sẽ về thăm ba…..Ba…con nhớ ba lắm. Con về ở với ba ít hôm nha ba – Cô che tay cố gắng kìm nén tiếng nấc của mình, rất muốn trở về bên ba, người luôn giang vòng tay che chở mỗi khi cô không vui. Nhưng con đường này là do cô chọn, cô phải tự mình bước đi, không thể dựa dẫm vào ba mình – Hi, con đùa thôi. Thôi, con cúp máy đây. Ba…không có con , ba nhớ giữ gìn sức khỏe nha ba. Rảnh thì con về thăm ba ngay. Nói xong cô vội vàng cúp máy, cô sợ mình sẽ khóc òa lên nếu còn tiếp tục nghe những lời quan tâm yêu chiều của ba dành cho mình. Dù cúp máy rồi, cô vẫn không dám bật khóc, bởi vì cô sợ rằng, nếu cứ mãi khóc lóc sẽ thành thói quen xấu của cô mất. Trước mặt mọi người và ba cô, cô phải luôn là cô dâu mới cưới thật hạnh phúc. Ngay khi cô vừa cúp máy, thì tiếng chuông cửa lên, người đứng bên ngoài là cô bạn thân Tú Quyên của cô. Cô thở dài bước ra mở cửa. Thật là không biết phải nói gì trước cô bạn nhiều chuyện này, mới sáng sớm đã chạy đến nhà cô dâu mới như cô rồi. - Xin chào cô dâu mới. Đêm đầu tiên thế nào? Anh ấy có phải là người tuyệt vời hay không? – Thấy cô ra mở cửa, Tú Quyên đã nhìn cô trêu chọc. Cô đưa mắt lườm cô bạn một cái, rồi mở cửa cho Tú Quyên bước vào. Tú Quyên bước vào mĩm cười ranh ma, huých vai cô tiếp tục hỏi, dường như cô ấy quyết định hôm nay phải khai thác cho bằng được mới thôi. - Này. Mau khai ra đi. Cảm giác của lần đầu tiên ra sao? Cô rót ly nước cho Tú Quyên sau đó mĩm cười hỏi. - Muốn biết lắm sao? Tú Quyên mở to hai mắt nhìn cô gật đầu đầy mong đợi. Cô mím môi cười , chậm rãi rót cho mình ly nước, rồi uống một ngụm, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Tú Quyên. Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn biết của Tú Quyên mà cô không nhịn được cười, cô nhìn cô ấy bảo: - Lấy chồng đi rồi sẽ biết. - Đồ quỷ – Tú Quyên giơ tay đánh vào vai cô khi biết mình bị cô lừa, vốn muốn trêu cô, không ngờ lại bị cô trêu lại. Nhưng ngay sau đó, Tú Quyên phát hiện đôi mắt đỏ hoe của cô bèn dừng lại, ngỡ ngàng hỏi: - Loan vừa khóc sao? Đã xảy ra chuyện gì à? Có phải …. Cô nghe Tú Quyên hỏi , gương mặt hơi tái, vội mĩm cười che dấu: - Đâu nào. Chỉ là ba mình vừa gọi điện đến thôi . Người ta chỉ nhất thời xúc động vì nhớ ba thôi. - Vậy sao – Tú Quyên nghe nói thì hai chân mày vốn cau lại cũng giãn ra đôi chút . - Tất nhiên, nếu không sao mình lại khóc chứ – Cô cười nói. - Ừ….Mình nghĩ anh Phong có phúc khi lấy được Loan làm vợ. Chỉ có bạn mới đem lại hạnh phúc cho anh ấy mà thôi – Tú Quyên bỗng trầm giọng nói. Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại như mũi dao đâm vào lòng cô. Hạnh phúc của anh không ở nơi cô, mà ở một nơi xa khác. Người có thể đem lại hạnh phúc cho anh ấy tuyệt đối không phải là cô. - Này sao thế? – Tú Quyên thấy cô đột nhiên im lặng thì khẽ kay người cô. - Không sao – Cô cười giả lã đáp – Mình hơi mệt một chút. - Mình biết rồi. Không cần phải khoe khoang đâu. Chắc là đêm qua hai người suốt đêm không ngủ chứ gì – Tú Quyên cười một cách xấu xa nói với cô. - Cái đầu của Quyên, chỉ toàn chứa hình ảnh bậy bạ không hà. Mau kiếm cho mình một anh đi, để người khác còn được nhờ – Ngọc Loan hừ mũi đáp lại cô bạn. - Không thèm….- Tú Quyên ngún ngẩy đáp rồi nhìn cô nói – Chúng ta đi mua sắm đi. Bạn bè đều đi lấy chồng hết, còn một mình mình chán muốn chết đi. - Vậy còn không mau lấy chồng. - Nếu tìm được, mình sẽ bắt anh ta làm đám cưới ngay. Yên tâm đi – Giọng Tú Quyên có chút đượm buồn – Còn giờ thì xin mời cô dâu mới đi thay quần áo, chúng ta đi shoping một trận tưng bừng mới được. Ngọc Loan bị Tú Quyên đẩy đi, đành bước về phòng thay quần áo. Cô biết, Tú Quyên cảm thấy rất buồn, nhưng trước mặt cô, cô ấy vẫn cố tỏ ra vui vẻ. Cô quen với Tú Quyên là bởi vì năm xưa, người bên cạnh Vũ Phong là cô, còn Tú Quyên thì yêu thầm Vũ Phong, nhưng không dám nói ra. Vì vậy, Tú Quyên đã bạo gan đến nhờ cô làm cầu nối cho hai người bọn họ quen nhau. Cô lúc đó vô tư, lại có chút nghịch ngợm nên nhanh chóng nhận lời giúp Tú Quyên. Từ đó cả hai thân nhau. Nhưng Tú Quyên đặc biệt không thuận mắt với Hà Trang. Thứ nhất là ở thái độ kênh kiệu của cô ấy, thứ hai là bởi vì câu nói của Vũ Phong sau này:” Đời này không phải cô ấy thì không lấy”, sau đó chứng kiến sự theo đuổi điên cuồng của Vũ Phong với Hà Trang, mà cô ấy lại kênh kiệu làm khổ anh. Cho nên Tú Quyên cảm thấy đau lòng cho Vũ Phong và có ác cảm với hà Trang từ đó. Cô hiểu nỗi lòng của Tú Quyên, bởi vì đó cũng là nỗi lòng của chính cô. Tú Quyên có thể công khai bày tỏ yêu ghét của mình, còn cô, cô chỉ có thể chôn mối tình câm lặng của mình vào lòng, vui vẻ chúc phúc Vũ Phong và hà Trang được bên nhau mà thôi. Dù bây giờ cô đã là vợ của Vũ Phong, Tú Quyên cũng vui vẻ chúc mừng cô, nhưng cô biết tận sâu trong lòng Tú Quyên vẫn còn mang nỗi buồn khôn nguôi. Nhưng chẳng ai biết nỗi buồn và đau đớn của cô cả. Cô và Tú Quyên dạo quanh khu mua sắm cũng khá lâu. Tú Quyên bỗng phát hiện ra một chiếc đầm rất đẹp, cô ấy vội vàng lao đến nhưng khi tay cô ấy chạm vào chiếc váy thì cũng có một bàn tay nhắm đến chiếc váy đó. Cả hai bên đều sững người quay đầu nhìn nhau. Hóa ra người cũng muốn có chiếc áo đó là Hà Trang. Cuộc đời này có khá nhiều thứ trùng hợp, dù không muốn vẫn phải chạm mặt nhau hoài. Cô vốn chẳng muốn đối mặt với Hà Trang, nhưng lại chạm mặt cô ấy nhanh như thế. Đã như vậy thì chỉ có thể cố gắng tươi cười chào hỏi mà thôi. Dù nụ cười của cô có chút ngượng ngập, nhưng cô vẫn cố gắng mĩm cười với Hà Trang. - Trang cũng đến đây mua quần áo sao. - Ừ – Hà Trang lạnh lùng gật đầu. Tú Quyên vốn không ưa gì Hà trang, lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, cô không ngại công kích Hà Trang. - Người ta mới đám cưới nên đi mua sắm quần áo để hưởng tuần trăng mật. Trang không đám cưới, việc gì cứ phải mua sắm hoài như thế chứ? Không phải là vì muốn ăn mặc đẹp để dụ dỗ chồng người ta đó chứ. Lời của Tú Quyên có phần cay độc, Ngọc Loan thấy khó xử vô cùng, cô kéo tay áo Tú Quyên ngăn cản. Nhưng thật khó để ngăn cản Tú Quyên khi cô ấy hiểu lầm mọi việc như thế. Vốn dĩ Vũ Phong muốn giấu diếm Hà Trang về việc đám cưới giữa Ngọc Loan và anh. Nhân lúc ba Hà trang bị bệnh, cô ấy về nhà lo cho ba, hai người gấp rút làm đám cưới. Dự định sau này sẽ giải thích với Hà Trang về nguyên nhân kết hôn này của hai người bọn họ sau. Nào ngờ, trước ngày cưới 5 ngày, Hà Trang lại đến gặp Vũ Phong tại nhà, lúc đó, hai người họ đang trang trí lại nhà cửa, trùng hợp là có mặt Tú Quyên ở đó. Hà Trang vốn không biết mọi chuyện, vừa thấy Vũ Phong ra mở cửa đã sà ngay vào lòng anh nói: - Em nhớ anh quá chừng. - Cô ôm chồng sắp cưới của người ta như vậy là sao hả? – Tú Quyên tức giận nhìn Hà Trang mắng. Hà Trang nghe Tú Quyên nói thì ngơ ngác nhìn Vũ Phong bằng ánh mắt sửng sốt hỏi. - Chồng sắp cưới là thế nào? Vũ Phong chết lặng không biết phải nói ra sao. Anh nhìn Hà trang với ánh mắt khó xử. - Còn 5 ngày nữa, Vũ Phong và Ngọc Loan đám cưới, cô không biết hay sao mà hỏi – Tú Quyên thay Vũ Phong trả lời. Sự việc quá bất ngờ, vì không muốn để Tú Quyên biết, Ngọc Loan và Vũ Phong đành im lặng chứng kiến Hà Trang đau khổ từ từ quay người bỏ chạy mà không dám đuổi theo giải thích. Vũ Phong cũng vì chuyện này mà đau khổ, anh đã tìm Hà Trang khắp nơi để giải thích, nhưng cô đã trốn mắt tăm rồi xuất hiện vào ngày cưới của họ. Cho nên ban sáng, thái độ của Vũ Phong đối với cô lạnh lùng cô có thể hiểu được. Trước lời nói của Tú Quyên, gương mặt của Hà Trang tái xanh đầy tức giận, nhưng sau đó cô ta cố kiềm nén lại nhìn Ngọc Loan nói: - Chúc mừng lần nữa về đám cưới của bạn với anh ấy. - Cám ơn. - Nếu thật tâm chúc phúc thì hãy nói. Chứ đừng ở trước mặt người ta giả vờ tốt bụng, sau lưng lại hiện hình là một con hồ ly tinh như thế – Tú Quyên châm chọc. - Mình về trước đây – Hà trang siết chặt tay cố ngắng nói. Ngọc Loan khẽ gật đầu chào. - Cô ta đúng là đáng ghét. Lúc nào cũng đưa ra vẻ mặt cao ngạo như thế – Tú Quyên hậm hực nhìn theo nói. Cuối cùng cũng kết thúc buổi mua sắm, Ngọc Loan lại trở về với căn nhà lạnh lẽo của mình. Lúc đi mua sắm cùng Tú Quyên, cô cảm thấy thật là phiền phức khi bị cô nàng lôi đi khắp nơi, cô chỉ muốn được trở về nhà. Khi về nhà cô mới biết, hóa ra mình thích cảm giác phiền phức kia hơn cảm giác lạnh lẽo lúc này. Khẽ cười buồn cho bản thân mình, cuộc sống của cô rồi đây sẽ thế nào? Cô gọi điện thoại cho vũ Phong, muốn thử xem, cái cảm giác một người vợ quan tâm đến chồng là thế nào. - Em đây. Công việc hôm nay thế nào? - Rất tốt – Vũ Phong ậm ờ trả lời. - Tối nay anh có về nhà ăn cơm không? - Để xem. - Vậy em làm cơm tối chờ anh về. Em không làm phiền anh nữa. Nói xong cô vội vã cúp máy không muốn nghe tiếp giọng lạnh lẽo của anh. Thật sự khác biệt quá. Cảm giác của những đôi vợ chồng mới cưới dù thế nào cũng cho người ta cảm giác ấm áp, còn cô chỉ là một vợ kịch ngoài mà thôi. Cảm thấy rất ngượng mộ những người bạn của cô vô cùng, cuộc sống của họ tuy bình thường, đám cưới của họ rất giản dị nhưng sau đó là chuỗi ngày hạnh phúc. Cô không muốn mướn người giúp việc, dù ba cô chẳng muốn cô cực khổ khi về làm vợ. Nhưng cô cương quyết không chịu, vì cô muốn tự tay mình có thể chăm sóc cho anh. Cô không biết mình nên buồn hay nên vui vì quyết định này. Bởi vì, dù cô cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của người vợ đi chăng nữa thì anh cũng không hề đón nhận, mà thậm chí còn xa cách vô cùng . Nhưng nếu cô không bận rộn với công việc nhà thì cô có thể sống nổi trong căn nhà giá lạnh này hay không? Cố gắng hoàn thành bữa cơm với tất cả tình yêu của mình, Ngọc Loan ngồi xem tivi và chờ đợi Vũ Phong chờ về nhà. Nhưng cô chờ mãi, chờ đến khi ngủ quên trên ghế sofa, vậy mà Vũ Phong vẫn chưa về. Cô hốt hoảng lo lắng, không biết anh có xảy ra chuyện gì hay không. Ngọc Loan lao đến bên điện thoại định gọi cho Vũ Phong thì tiếng mở cửa vang lên. Vũ Phong say khướt bước vào trong nhà như gần gục ngã đến nơi. Ngọc Loan vội chạy đến đỡ anh nhưng bị anh xô ra. Vũ Phong nheo mắt nhìn Ngọc Loan. - Tại sao em có thể nói cô ấy như vậy chứ? Tại sao? – Anh hét lên với cô trong tức giận. - Anh đã gặp cô ấy sao? – Cô không biết Hà Trang nói gì với anh, nhưng có lẽ lời của Tú Quyên khiến Hà trang rất tức giận Em không có nói gì với cô ấy cả. - Cô không nói gì. Nếu cô không nói gì thì vì sao cô ấy lại xua đuổi tôi đến thế chứ. Cô ấy chúc phúc tôi và cô, cô có biết không? Cô ấy không cho tôi được giải thích. Vũ Phong quát lớn trước mặt Ngọc Loan khiến chô cảm thấy tổn thương vô cùng, cô hít một hơi thật sâu vòng tay đỡ anh. - Anh say rồi, để em dìu anh vào phòng. Vũ Phong say khướt lẩm bẩm nói: - Anh phải làm sao đây. Làm sao để cô ấy trở về bên cạnh anh đây…. Từng lời nói của Vũ Phong chẳng khác nào mũi dao cứa vào lòng cô. Nỗi đau này dâng tràn trong tim cô đến khi bóp nghẹn tim cô mà thôi Sau khi chật vật giúp Vũ Phong lau người thay quần áo, Ngọc Loan chua xót trở về phòng mình, cô lặng lẽ khép cửa lại rồi bước đến bên bàn trang điểm của mình. Cô chần chừ một lúc rồi mới quyết định mở tủ lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức. Trong đó có một chiếc lắc tay rất đẹp, chiếc lắc tay này chỉ có một chiếc duy nhất do mẹ tặng cô trước khi mất. Đây là món quà mà ba cô thiết kế riêng để tặng mẹ cô, trên đó còn khắc NL, tên ba mẹ cô: Ngọc – Lâm. Cái tên Ngọc Loan của cô cũng lấy từ chữ cái đầu tiên tên của hai người ghép lại. Chiếc lắc lấp lánh dưới ánh sáng đèn, lung linh phản chiếu nhưng lại mang theo một nỗi buồn, nỗi buồn của bản thân cô. Chiếc lắc này gần như là sự bắt đầu tình yêu trong Vũ Phong với Hà Trang. Đó là một sự hiểu lầm nghiêm trọng, nhưng dù không muốn, cô vẫn phải im lặng, để mặc cho sự hiểu lầm này tiếp diễn. Bởi vì cô nợ Hà Trang và cũng bởi vì….. “ Nếu như chiếc lắc đó…em chỉ giả dụ thôi nha. Nếu như anh đã nhầm lẫn, nếu như Hà Trang không phải chủ nhân chiếc lắc đó mà là một cô gái khác thì sao?” “ Anh tin mình đã tìm đúng người con gái cần nhất trong cuộc đời mình. Dù người con gái đó không phải là Hà Trang, anh vẫn sẽ yêu cô ấy” Đó là câu hỏi của cô và câu trả lời của anh. Cô đã hiểu rõ, tình cảm của Vũ Phong đối với Hà Trang mãnh liệt như thế nào. Cho nên im lặng và chúc phúc cho hai người bọn họ, là điều cô có thể làm được cho người con trai mình yêu và cô bạn thân nhất của mình. Bởi vì : Yêu – chính là khiến cho người mình yêu hạnh phúc. Sợi dây này, cô sẽ giữ mãi nó trong chiếc hộp này, nó sẽ giống như chiếc hộp Pandora mãi mãi chẳng nên mở ra. Buổi dáng cô vẫn thức dậy chuẩn bị đồ ăn sáng cho Vũ Phong, và lặng lẽ chờ anh thức dậy. Vũ Phong mệt mỏi mở mắt ra rồi ngồi dậy, trên đầu là chiếc khắn ấm đã lạnh ngắt rơi xuống. Anh nhặt chiếc khăn lên nhìn nó rất lâu , rồi nhìn quần áo của mình đã được thay, cơ thể cũng không cảm thấy bức bối chút nào thì thở dài. Anh biết, đêm qua mình uống rượu say khiến Ngọc Loan phải vất vả chăm sóc. Quần áo đi làm được cô ủi cẩn thật đặt trước mặt anh, một nếp nhăn cũng không có lấy. Bàn chải và khăn tắm cũng được cô chuẩn bị chu đáo. Cô là một cô gái rất tốt, nếu có thể lấy được cô làm vợ, thì đó là người có phúc, chỉ tiếc rằng…. Vũ Phong thở dài nghĩ đến Hà Trang. Đầu bỗng cảm thấy đau nhức vô cùng, tim cũng quặn đau, anh đã khiến người con gái mình yêu thương nhất phải chịu một vết thương quá sâu. Thay quần áo xong, anh cầm cặp bước xuống lầu định đi thẳng đến công ty, mùi cháo thơm lừng bốc lên khiến anh dừng bước. Lướt qua bàn ăn dưới bếp, anh thấy Ngọc Loan đang ngồi chờ đợi. Lặng lẽ nhìn bóng dáng cô đơn của cô thật lâu, trong lòng bỗng thấy đau buồn rất nhiều. Nếu không phải anh cầu xin cô đồng ý lấy anh, có lẽ giờ đây cô sẽ vui vẻ ngồi bên bàn ăn, thưởng thức hương vị của thức ăn, chứ không cần phải mang bóng dáng cô độc đáng thương đến thế này. Nhớ đến thái độ ân cần chăm sóc của cô tối qua, thái độ ích kỷ của bản thân mình, Vũ Phong quyết định bước đến nhà ăn. Vừa nhìn thấy bóng dáng của Vũ Phong hiện ra trước cửa, Ngọc Loan đã đứng bật dậy rối rít hỏi: - Anh thức rồi sao. - Uhm….- Vũ Phong nhất thời khó biểu đạt được sự ái ngại của mình nên dung thái độ lạnh lùng. - Anh có muốn ăn chút cháo trước khi đi làm hay không? – Cô ái ngại hỏi anh. - Cũng được – Vũ Phong gật đầu kéo ghế ngồi xuống. Nghe vậy, Vũ Loan mừng rỡ vội vàng múc cháo vào chén cho anh. Rồi cô nhìn Vũ Phong từng chút từng chút cho cháo vào miệng trong ánh mắt mong đợi. Đến khi thấy Vũ Phong ăn hết chén cháo, cô vui mừng hỏi anh: - Anh có muốn dùng một chén nữa hay không? - Vậy thì thêm chén nữa đi.
|
Ngọc Loan nhìn Vũ Phong mĩm cười, nụ cười rạng rỡ đầy hạnh phúc khiến Vũ Phong thấy sững người lại. Anh có chút lung túng trước nụ cười của cô, nó khiến trái tim anh đập mạnh. Nhưng anh nhanh chóng gạt bỏ nụ cười đó ra ngoài tâm trí mình. Thấy Vũ Phong ăn xong, Ngọc Loan mới ân cần hỏi: - Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? - Bỏ đi – Vẻ mặt có chút thân thiện của Vũ Phong bỗng chốc trở nên lạnh tanh, anh quay mặt tránh ánh mắt của cô. Ngọc Loan cắn môi, cô biết, Hà Trang đã trách móc anh rất nhiều, nhất là sau khi Tú Quyên nói những điều đó. Nói không chừng, Hà Trang sẽ nghĩ rằng cô xúi giục Tú Quyên nói ra những điều đó. Mối quan hệ của cô với Hà Trang đang dần dần xa cách, thậm chí không muốn nói là quay lưng trở mặt không muốn nhìn nhau từ sau vụ chiếc lắc tay bị lộ ra. Dù cô đã hứa, sẽ không nói chuyện này ra ngoài để trả ơn cứu mạng của Hà Trang, nhưng cô biết, Hà Trang luôn có lòng nghi kỵ đối với cô. Cô ấy sẽ không tin cô thật lòng chúc phúc cho cô ấy và Vũ Phong, nhất là khi cô ấy chứng kiến đám cưới của cô và Vũ Phong. - Hôm qua, em và Tú Quyên cùng đi mua sắm có gặp Hà Trang, Tú Quyên đã… - Anh đã bảo bỏ đi mà – Vũ Phong gắt lên, rồi đứng phắt dậy định bỏ đi – Sau này em không cần phải vất vả thức ăn sáng và cơm tối chờ đợi anh đâu. - Anh đứng lại – Ngọc Loan tức giận quát lên giữ chân Vũ Phong. Vũ Phong biết mình cáu gắt với Ngọc Loan là không đúng, nhưng anh lại không ngăn nổi cảm xúc trong lòng mình. Nhưng anh không ngờ Ngọc Loan lại quát lên với anh như thế. Ngọc Loan dung hết can đảm của mình để hét lên như thế, sau đó cô khẽ nhắm mắt bình ổn tâm trạng của mình. Sau đó, cô quyết định tiếp tục là người hy sinh cho hạnh phúc của anh. - Em biết, hiện tại Hà Trang đang hiểu lầm chúng ta, hiểu lầm anh không thủy chung khiến anh rất đau lòng. Nhưng anh cũng đừng đem những bực tức đó chút bỏ lên em. Em chẳng phải là thùng rác xã giận của anh. - Anh xin lỗi! – Vũ Phong xấu hổ khàn giọng nói. - Em không trách anh. Chúng ta hiện giờ là vợ chồng mới cưới, anh đừng có hành động bồng bột khiến người khác nghi ngờ sẽ ảnh hưởng không tốt đến mối quan hệ của anh và Hà Trang sau này. Chỉ cần anh cùng em phối hợp thật tốt trước ba mẹ hai bên, em bảo đảm sẽ giúp anh giải thích với Hà Trang tất cả mọi việc. Sau đó, anh và cô ấy có thể ở bên cạnh nhau. Ba năm…. Ngọc Loan ngẩng đầu nhìn thẳng Vũ Phong. - Chỉ cần 3 năm. Hết 3 năm, em sẽ ký vào đơn xin ly hôn. Chúng ta sẽ đường ai nấy đi. Anh có thể tự nhiên đến với Hà Trang mà không còn ai gây khó dễ. - Thật sao – Vũ Phong mừng rỡ nhìn cô hỏi lại. Ngọc Loan khẽ gật đầu. - Em cũng sẽ không lấy một đồng nào tài sản của nhà anh. Lý do chia tay cứ đổ về phía em, ba anh sẽ không nói gì được nữa. Ông cũng sẽ không thể ép anh được nữa. - Nhưng mà làm như vậy thì thiệt thòi cho em quá – Vũ Phong cảm thấy Ngọc Loan phải chịu nhiều ấm ức khiến anh không đành lòng. - Không sao? Em chấp nhận. Nhưng em có một yêu cầu. - Yêu cầu gì? – Vũ Phong nhíu mày nhìn cô. - Trong thời gian chúng ta đóng giả vợ chồng. Ngoài thời gian ở bên Hà Trang, thời gian còn lại, anh phải đóng vai người chồng thật tốt. Cùng em ăn sáng mỗi ngày, tối nếu có thể thì về nhà cùng em ăn một bữa cơm tối. Em muốn, dù là chúng ta chỉ là giả vờ, nhưng cũng phải diễn cho thật giống. Em không muốn có điều gì sơ xảy ảnh hưởng đến danh dự của hai nhà. Bởi vì không chỉ có ba mẹ anh, còn có ba em. Em là con gái duy nhất của ông ấy, em không muốn ông ấy phải đau lòng khi biết được sự thật. Lời của Ngọc Loan hoàn toàn đúng, Vũ Phong không thể nào từ chối, anh gật đầu rồi ôm lấy cô vào lòng, thỏ thẻ nói: - Cám ơn và xin lỗi em, Ngọc Loan. Ngọc Loan khẽ nhắm mắt dựa vào lòng Vũ Phong, hít thật sâu hơi ấm của anh, thứ mà cô luôn khao khát có được. Dù biết rằng bản thân quá ngốc nghếch, chọn cho mình một con đường không lối thoát. Bởi vì một chút tham lam, cô tham lam muốn được ở bên cạnh anh dù chỉ một chút, dù rồi sẽ phải nhìn anh cùng người con gái khác tay trong tay hạnh phúc bên nhau cô cũng chấp nhận. Bởi vì một lẽ, cô yêu anh, rất yêu anh. Cô nguyện hoài yêu anh, mãi yêu anh, và sẽ yêu anh đến suốt cuộc đời. Dù có cho cô cơ hội chọn lại, cô vẫn chọn được gặp anh ,yêu anh mà thôi. Chiều hôm sau, cả hai thu xếp về thăm ba mẹ Vũ Phong, gọi là con dâu mới ra mắt cha mẹ chồng. - Con chào ba mẹ – Ngọc Loan nhìn ba mẹ của Vũ Phong nhoẻn miệng cười gật đầu chào. - Hai đứa đền rồi, ngồi xuống đây đi – Mẹ Vũ Phong nhìn hai người thân mật chỉ tay xuống ghế ngồi đối diện với họ. Vũ Phong ôm eo Ngọc Loan dìu cô ngồi xuống, sau đó tay cậu nắm chặt tay Ngọc Loan một cách âu yếm cố tỏ ra ánh hào quang hạnh phúc của vợ chồng mới cưới trước ba mẹ mình. Mẹ Vũ Phong thấy con trai và con dâu âu yếm với nhau như vậy thì hài lòng bảo: - Hai đứa con ráng cố gắng hòa thuận với nhau về sau này. Sau đó sinh cho ba mẹ vài đứa cháu khỏe mạnh để an ủi tuổi già. - Tụi con chưa dự định có con bây giờ mẹ à – Vũ Phong gnhe mẹ nói liền trả lời ngay lập tức. - Tại sao? – Mẹ Vũ Phong nhíu mày nhìn hai người có chút không vui. - Dạ, tại thời điểm này vẫn chưa thích hợp lắm mẹ à – Ngọc Loan nhỏ nhẹ nói đáp. - Sao lại không thích hợp. Hay là con ngại khó, ngại khổ. Nếu vậy thì con có đẻ đi, mẹ sẽ nuôi cháu của mẹ thay con. Con chỉ vất vả lúc mang thai thôi, còn lại cứ để cho mẹ – Mẹ Vũ Phong cương quyết tỏ rõ ý định muốn bồng cháu của mình. Nghe mẹ hờn giận nói như vậy, Ngọc Loan và Vũ Phong hoảng hốt bèn vội vàng giải thích. - Mẹ ơi, không phải như vậy đâu ạ. Tại vì anh Vũ Phong cũng mới tiếp quản công việc mới này, có nhiều việc vẫn chưa ôn định. Cho nên tụi con mới quyết định đợi đến khi nào công việc anh ấy ổn định, rồi mới nghĩ đến việc sinh con. Con sợ có con lúc này vừa khiến anh ấy vất vả nhiều hơn vì vừa lo cho con, vừa phải giải quyết việc công ty. Còn con có thai rồi thì hoạt động bị hạn chế, khó lòng chăm sóc cho anh ấy chu đáo mà thôi – Ngọc Loan nói một hơi những điều mà cô đã nghĩ từ hôm qua để trả lời với ba mẹ Vũ Phong, cô nói nhanh đến nỗi quên cả thở. Nói xong lại sợ phản ứng và lời nói của mình khiến ba mẹ Vũ Phong nghi ngờ. - Phải đó mẹ, công việc của con hiện này vô cùng bận rộn, đám cưới xong, con lại phải lao đầu vào làm việc. Ngay cả việc đi hưởng tuần trăng mật cũng phải dời lại khi khác – Vũ Phong tiếp lời Ngọc Loan. Cuối cùng mẹ Vũ Phong cũng gật đầu chấp nhận. Cả hai nhìn nhau thở phào mừng rỡ trong lòng. - Các con nói như vậy, mẹ thấy cũng đúng. Thôi được rồi, các con thấy khi nào sinh con được thì cứ sinh. - Tụi con cám ơn ba mẹ đã hiểu – Ngọc Loan tinh tế dịu dàng nói. Thấy con dâu ngoan ngoãn hiền lành, mẹ Vũ Phong cũng thấy an ủi, bà thở dài nói: - Mẹ cứ sợ tụi bây ngại khó ngại khổ rồi lần nữa mãi không chịu sinh con. Đặc biệt là con Loan, mẹ sợ con bắt chước mấy cô gái hiện đại bây giờ. Sợ hư vòng một, hư vòng hai, vòng ba gì đó, không chịu sinh con, sợ xấu xí. - Không có đâu mẹ. Con đọc sách báo, người ta bảo sinh sớm rất có lợi, con cái sẽ thông minh hơn là sinh trễ, người mẹ cũng sẽ không bị mất tuổi thanh xuân bằng việc sinh trễ. Con thấy mẹ, sinh anh Vũ Phong rồi vẫn đẹp như thiếu nữ đôi mươi, con rất ngưỡng mộ mẹ, rất muốn học hỏi bí quyết của mẹ – Ngọc Loan khôn ngoan trả lời rồi nhân tiện nịnh nọt mẹ chồng vài câu. Ông Hoàng Khanh, ba Vũ Phong từ nãy giờ không lên tiếng, bỗng phá ra cười vỗ vai vợ nói với hai đứa con: - Con nói đúng đó. Ba bị nét đẹp mặn mà này của mẹ tụi con quyến rũ. Chỉ chung thủy với mỗi mẹ tụi con thôi. Mẹ Vũ Phong nghe con dâu khen ngợi thì vui lắm, lại bị chồng trêu chọc, gương mặt cũng đỏ bừng lên. Bà làm bộ trách mắng: - Hai cha con ông đừng có mà cho tôi leo cành xung nha. Tôi biết mình già rồi, làm gì dám so sánh với tụi con gái trẻ chứ. - Mẹ vẫn còn trẻ đẹp thật mà – Vũ Phong cũng hùa theo nịnh đầm bà. - Được rồi, được rồi. Cha con mấy người còn nịnh nữa thì mũi của tôi bể mất. Không khéo tuần tuổi này rồi còn bắt chước tụi trẻ đi nâng ngực sửa mũi thì xấu hổ chết. Cả ba người nghe bà nói thì phá ra cười, không khí gia đình chẳng mấy chốc trở nên vui vẻ ấm áp vô cùng. - Nhưng đừng bắt ba mẹ đợi lâu, thấy người ta bằng tuổi mình mà đã có cháu bồng bế, đi đâu cũng dẫn theo khiến mẹ đây chạnh lòng – Bà nhìn Ngọc Loan nhắc nhở . - Dạ tụi con biết rồi ạ – Vũ Phong vờ nhận lời với bà. Ngọc Loan ngẩng đầu nhìn Vũ Phong, tuy cô không biểu cảm gì hết, nhưng trong đáy mắt cô là một nỗi buồn khôn tả. Hai người họ mãi mãi là hai đường thẳng song song, chẳng thể nào đi chugn con đường. Ước mơ có một đứa con, xem ra là chuyện xa vời nhất với cô. - Vũ Phong, lát nữa gặp ba bàn chút công việc – Ông Hoàng Khanh nhìn Vũ Phong ra lệnh. - Dạ – Giọng Vũ Phong trầm buồn đáp. - Thôi, hai mẹ con mình xuống dưới nhà chuẩn bị cơm nước, để hai cha con họ bàn công việc đi – Mẹ Vũ Phong đứng dậy nắm lấy tay Ngọc Loan dẫn cô xuống bếp dọn cơm chờ hai cha con họ bàn công chuyện xong thì cùng ăn cơm. - Ba! Có chuyện gì vậy ba – Vũ Phong thấy mẹ và Ngọc Loan đã đi xuống bếp bèn lên tiếng hỏi. - Lên lầu nói chuyện đi – Ông Hoàng Khanh ra lệnh rồi đứng dậy đi lên trên. Vũ Phong hít một hơi rồi thở ra bước đi theo ba mình lên lầu. Anh biết ông muốn nói điều gì với anh. Vào phòng khách trên lầu, Vũ Phong không dám mở miệng lên tiếng trước, anh nhẫn nại chờ ba hút hết điếu thuốc. - Con đã cắt đứt hoàn toàn với cô gái kia chưa? – Hút gần tàn điếu thuốc, cuối cùng ông Hoàng Khanh cũng lạnh lùng nhìn con trai chất vấn. Vũ Phong hít thật sâu, anh biết ba thế nào cũng sẽ hỏi anh câu này. Siết chặt tay, anh nhìn ba, cố gắng không để ông phát hiện ra sự giấu diếm nào của anh qua đôi mắt. - Dạ rồi, thưa ba. - Tốt – Ông Hoàng Khanh gật đầu. Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề hơn , mối quan hệ thân thiết của hai cha con phút chốc tan vỡ. Quan hệ giữa hai cha con họ từ lâu đã có vách ngăn khó lòng phá bỏ. - Ba biết. Con rất hận ba, vì ba đã dùng thủ đoạn không tốt đẹp để ép buộc con lấy Ngọc Loan. Nhưng Ngọc Loan là cô gái tốt, lấy được nó, là diễm phước lớn nhất đời của con. Bây giờ con chưa hiểu được , nhưng ba chắc chắn sau này con sẽ phải cám ơn ba. Vũ Phong im lặng không đáp. - Bây giờ con sẽ không hiểu được đâu. Khi con bằng tuổi ba, con sẽ hiểu được nỗi khổ của ba. Con là con trai suy nhất của ba, ba làm tất cả chỉ vì hạnh phúc của con mà thôi. Vũ Phong khẽ gật đầu, anh hiểu ấm lòng của ba dành cho mình. Cũng như anh biết Ngọc Loan là cô gái tốt nhất trên đời này đối với anh. Chỉ tiếc là….người anh yêu không phải Ngọc Loan. Ông Hoàng Khanh trước bữa ăn cùng gặp Ngọc loan nói chuyện một lúc, Vũ Phong không rõ hai người nói chuyện gì, nhưng nhìn thái độ hài lòng của ba mình, anh nghĩ Ngọc loan đã diễn xuất rất tốt. Cô có thể đánh tan nghi ngờ trong ông, khiến ông không còn nghi ngại gì về Hà Trang nữa. Thái độ của ông trong bữa cơm với Vũ Phong cũng không nặng nề như lúc nói chuyện riêng. - Hai đứa ngủ lại đây một đêm đi, trời cũng tối rồi, giờ về nhà cũng hơn nữa tiếng đồng hồ, thật là mẹ không yên tâm – Trong bữa cơm, mẹ Vũ Phong nhìn hai người họ đưa ra yêu cầu. Lời vừa nói xong đều khiến cả hai người cùng giật mình. Ngọc Loan lén lút đưa mắt nhìn Vũ Phong ra hiệu, Vũ Phong hiểu ý bèn nói. - Không được đâu mẹ, công ty con ngày mai con có một cuộc họp. Con phải về nhà chuẩn bị tài liệu cho buổi họp ngày mai. - Đàn ông các người, hễ mở miệng là nói đến công việc – Mẹ Vũ Phong liền trách. - Tụi nó mới cưới, cần không gian riêng mà bà – Ông Hoàng Khanh nhẹ nhàng nhắc vợ. Lời ông nói đầy hàm ý khiến Ngọc Loan ngượng đỏ cả mặt, cúi đầu e thẹn, mẹ Vũ Phong thấy vậy khẽ cười: - Mẹ quên mất, thôi thì hai đứa về nhà cẩn thận có biết hay không. - Dạ, con biết rồi ba mẹ – Cả hai cùng đồng thanh đáp. Cuối cùng cũng có thể tạm biệt ba mẹ Vũ Phong về nhà, cả hai cùng thở phào nhẹ nhỏm. Ngọc Loan ngồi im lặng trên suốt quảng đường về nhà, cô nghĩ rất nhiều về chuyện mẹ Vũ Phong nói. Cô biết những người tầm tuổi bà luôn muốn con cái cưới vợ sinh con cho đỡ hiu quạnh tuổi về già. Nhưng cô và Vũ Phong là chuyện không thể nào, làm sao cô có thể sinh con. Bây giờ có thể dùng công việc để thoái thoát chuyện sinh con, nhưng về lâu về dài thì thật khó mà thoái thoát được. Nhưng hôn nhân của họ phải kéo dài 3 năm, 3 năm nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, liệu họ có thể tiếp tục che dấu sự thật này được bao nhiêu lâu. Mãi suy nghĩ, xe đến nhà lúc nào không hay. Vũ Phong không xuống xe ngay, anh ngồi yên trên xe quay đầu nhìn cô trầm lặng một lúc rồi mới nói: - Cám ơn em. Nhờ em mà ba anh mới không nghi ngờ nhiều nữa. - Em đã hứa với anh, thì nhất định sẽ làm được. Hy vọng yêu cầu của em với anh, anh cũng sẽ giữ đúng lời hứa – Cô cúi mặt không nhìn anh đáp. - Anh nhất định sẽ giữ lời. Ngày mai chúng ta sẽ đến thăm ba mẹ em. Nói xong anh định mở cửa bước ra thì cô đã hỏi: - Là anh muốn thực hiện lời hứa với em hay là anh muốn nhanh chóng thực hiện lời hứa với em, để có thể nhanh chóng giải thích hiểu lầm với cô ấy. - Em nói sao? – Anh sững người rồi hỏi lại. - Không có gì? Vào nhà thôi – Cô mở cửa chạy nhanh vào nhà, không muốn đối mặt với anh cùng sự đau lòng của mình. Vũ Phong đứng lại nhìn theo bóng dáng của Ngọc Loan đang chạy vào nhà. Trái tim bỗng trùng lại, có phải thái độ hấp tấp vội vàng của anh đã làm tổn thương cô hay không? Lặng lẽ thở dài dựa lưng vào cửa xe, rút hộp thuốc ra hút một hơi dài. Anh ngẩng đầu nhìn trời cao, những vì sao ẩn hiện mập mờ, giống như tình cảm của anh lúc này. Đối với Hà Trang, cô là người con gái để lại cho anh ấn tượng sâu sắc. Nếu như không có ký ức đó, có lẽ anh sẽ có tình cảm với Ngọc Loan, chỉ tiếc rằng trái tim anh đã trao cho Hà Trang, chỉ có thể coi cô là em đứa em gái nhỏ. Anh sẵn sàng làm mọi thứ cho cô, bù đắp cho những tổn thương đã gây ra cho cô ngoại trừ tình cảm. Nhưng thay vì chờ đến chiều để đi thăm ba cô, Ngọc Loan đã đi đến gặp Hà Trang. Hà Trang khá bất ngờ khi thấy Ngọc loan đến tìm mình. Giọng cô đầy khó chịu: - Loan đến đây làm gì? Không phải đến để diễu võ dương oai với mình đấy chứ. Hà Trang vẫn như thế, vẫn cái dáng vẻ cao ngạo, không bao giờ chấp nhận mình là kẻ thua cuộc. Dù có trở thành người thua cuộc vẫn ngẩng cao đầu bước đi. - Đừng để ý đến những lời Tú Quyên nói. Cô ấy không hiểu sự tình nên mới nói thế – Ngọc Loan nhã nhặn đáp. - Xin lỗi, bây giờ mình bận lắm, để khi khác nói chuyện đi – Hà Trang có chút hổ thẹn khi có thái độ quá quắc như thế với cô bèn lẩn tránh. - Chỉ một chút thôi mà. Chắc Trang cũng muốn biết vì sao Vũ Phong lại phản bội Trang và kết hôn với mình – Cô bèn nói với theo. Lời nói của cô khiến bước chân của Hà Trang dừng lại, cô ấy quay đầu nhìn cô chờ đợi. - Chúng mình đi uống nước đi. Trong quán nước, hai người con gái dáng vẻ mỏng manh ngồi đối diện với nhau. Người nhìn tách cà phê nóng đang bóc khói trên bàn, người quay mặt ra đường nhìn dòng xe cộ miên man. - Ba Trang thế nào rồi? – Cuối cùng cô lên tiếng trước phá vỡ không khí im ắng bao bọc xung quanh hai người. - Ba mình đã khỏe lại rồi, ông có thể tự đi lại. Sự cố lần đó cũng được nhân nhượng chưa truy cứu – Hà Trang thật tình trả lời. - Đừng lo. Mình biết họ không truy cứu nữa. - Làm sao Loan lại biết – Hà Trang ngạc nhiên nhìn cô hỏi. - Bởi vì nó là lí do khiến mình và anh Vũ Phong lấy nhau – Cô ngồi thẳng lưng nói ra những điều ấp ủ trong lòng. - Mọi chuyện thế nào, Loan nói rõ cho mình nghe đi được hay không? – Hà Trang nắm tay cô cầu xin. Tay cô bị tay Hà Trang siết chặt khá đau, cô hơi nhăn mặt, Hà Trang giật mình nhận ra, áy náy vội vàng buông tay cô. - Xin lỗi. Cô khẽ lắc đầu cười nhẹ, bàn tay kia của cô xoa nhẹ bàn tay bị móng tay của Hà Trang làm chảy máu. Cô cảm thấy chút đau đớn cỏn con này chẳng thể nào làm cô đau bằng vết thương trong lòng. - Sau sự cố, Vũ Phong phát hiện, người chủ công ty đó là một người bạn thân của ba anh ấy. Cho nên anh ấy đã đến nhờ ba xin người bạn đó bỏ qua. Và điều kiện duy nhất để ba anh ấy nhận lời giúp đỡ, chính là phải cưới mình. Sau đó, Ngọc Loan kể lại tường tận việc Vũ Phong cầu xin cô giúp đỡ và việc cô nhận lời ra sao. Hà Trang nhìn cô đầy áy náy. - Ba năm….đó là thời hạn để mình đồng ý kết hôn. Sau ba năm, hai người có thể đến với nhau. Ngọc Loan vê nhà, tâm trạng cô đầy mỏi mệt, nhưng cũng có chút thoải mái. Cuối cùng thì chuyện cô hứa với anh cũng đã thực hiện xong. Mặc dù Hà Trang không được vui cho lắm, nhưng ít ra cô ấy cũng hiểu, hai người họ làm vậy cũng là vì cô ấy. Để ba cô ấy không phải đi tù, gia đình của cô ấy không bị tịch thu tài sản. Chỉ có điều, hiểu lầm giữa hai người bọn họ được giải tỏa, cô sẽ lại tiếp tục như thời sinh viên, đứng im lặng nhìn hai người họ hạnh phúc mà âm thầm khóc cho bản thân mình. Cô ngồi một mình trong căn nhà rộng rãi nhưng lạnh lẽo, một mình ôm lấy bản thân, tự an ủi mình để có thể trải qua những tháng năm hiu quạnh này. Cô ngồi chờ đợi, một cú điện thoại của Vũ Phong gọi về, hay chờ tiếng xe của anh về nhà. Cả hai sẽ cùng về thăm ba của cô, cô lại có thể lao vào vòng tay ba tìm kiếm một chút hạnh phúc nhỏ nhoi bên cạnh ba mình. Tìm kiếm chút ấm áp nhỏ bé xua đi sự cô đơn trong đợi chờ mỏi mòn của mình. Thời gian cứ chậm rãi trôi qua. Từ trưa nắng chói chang đến trời sẫm chiều. Từ ánh hoàng hôn lặn dần đến khi bầu trời tối sầm. Chờ từ khi trời tối cho đến đêm khuya. Rất nhiều lần cô muốn gọi điện thoại cho anh, nhưng cô dằn lòng lại không bấm số gọi. Cô muốn tin rằng anh vẫn nhớ lời hứa với cô. - Ba à, con xin lỗi. Con cảm thấy không khỏe nên không thể về thăm ba được. …… - Anh Vũ Phong chăm sóc con từ nãy giờ. Anh ấy vừa ra ngoài mua chút cháo cho con ăn rồi. ….. - Con xin lỗi, để khi khác con và anh Phong về thăm ba nha…..
|