Hậu Cung Chân Hoàn Truyện
|
|
CHƯƠNG 3 Buổi tối trước ngày tiến cung , người nhà có thể gặp mặt để tiễn đưa , cha mẹ , ca ca và hai muội muội đến thăm tôi. Phương Nhược cô cô dặn các cung nữ khác lui ra ngoài , chỉ còn lại mấy người chúng tôi trong phòng thi nhau rơi lệ .
Lần này đi , tôi sẽ phải sống trong thâm cung , muốn gặp mọi người cũng khó.
Tôi ngừng khóc nhìn Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu . Năm nay Ngọc Diêu tròn 12 tuổi , mới trưởng thành. Bộ dáng dù thua tôi nhưng cũng rất xinh đẹp , tính tình có chút điềm đạm mềm yếu quá mức , thiếu quyết đoán , tôi sợ tương lai cũng khó có thành quả. Ngọc Nhiêu còn nhỏ , mới 7 tuổi , rất tinh nghịch , tình tình hoạt bánh. Cha mẹ nói khi tôi còn bé cũng có bộ dạng gần giống như thế , sau này muội ấy nhất định cũng là chim sa cá lặn. Bởi vậy , tôi rất yêu nó , nó cũng thân với tôi nhất.
Ngọc Diêu kiềm chế rơi nước mắt , dìu mẹ . Còn Ngọc Nhiêu lại ôm lấy cổ tôi : " A Nhiêu không muốn xa đại tỷ đâu." Chúng nó còn nhỏ tuổi , không thể đảm đương chuyện trong nhà. May là có ca ca tuổi trẻ tài cao . Tuy rằng hơn tôi 4 tuổi , cũng đã văn võ song toàn , chỉ đợi 3 tháng sau , đi trấn thủ biên quan , vì quốc gia kiến công lập nghiệp.
Tôi chăm chú nhìn mẫu thân , người đã hơn 40 tuổi , nhưng vì thường ngày sống yên ổn trong nhà nên có vẻ trẻ hơn chút. Thế mà , trong vòng ba tháng 2 đứa con đều phải xa nhà , trên mặt đầy vẻ ưu thương , sắc mặt tái nhợt thêm . Thỉnh thoảng người lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt ,.
Lòng tôi đau đớn không thôi , rưng rưng ôm mẹ mà khuyên nhủ : " Mẹ , lần đi này con ở luôn trong cung , không chịu uất ức đâu mà. Huynh trưởng đi kiếm công danh , sẽ trở về nhanh thôi. Nếu không , còn có 2 muội muội ở bên cạnh chăm sóc người." Mẹ ôm lấy tôi , khóc nức nở.
Mẹ gạt nước mắt , dặn dò : " Mẹ nghe người ta nói ' Vừa vào cửa cung thâm sâu như biên' , bây giờ lại đến phiên nhà mình. Lần này Huyên Nhi đi phải đau lòng chứ. Ở trong hậu cung phải lưu ý , cái gì nhịn được thì nhịn , đừng tranh chấp nhau , nhất là Hoa phi nương nương . Tương lai nếu con có phúc khí được Hoàng Thượng sủng ái thì tốt , mẹ chỉ cần con là một người tốt . Cho nên giữ gìn tính mạng là mấu chốt , bất luận thế nào cũng phải bảo toàn bản thân."
Tôi miễn cưỡng cười , nói : " Mẫu thân yên tâm , con sẽ nhớ kỹ. Cũng mong cha – mẹ tự chăm sóc mình thật tốt ."
Sắc mặt phụ thân thương xót , trầm mặc không nói , chỉ nghiêm nghị nói một câu : " Huyên Nhi à , về sau vinh quang – nhục nhã là do con . Cả nhà Chân gia chúng ta sẽ cùng vinh – nhục với con ."
Tôi ra sức gật đầu , ngẩng đầu nhìn thấy hình như ca ca có suy nghĩ , chỉ không nói mà thôi. Tôi biết ca ca không phải là người do dự , nhất định là có chuyện gì gấp gáp , liền nói : " Cha mẹ dẫn các muội đi nghỉ trước đi , Huyên Nhi còn có mấy câu muốn nói với ca ca."
Cha mẹ dặn dò hết lần này đến lần khác , cuối cùng ra ngoài .
Ca ca chưa từng nghĩ muốn tôi sẽ chủ động giữ hắn lại , vẻ mặt hơi kinh ngạc . Tôi dịu dàng nói : " Ca ca có chuyện gì thì nói đi."
Ca ca chần chờ trong chốc lát , lấy trong tay áo một bức thư , vẫn giấy vẫn còn mùi mực thơm ngát , tôi vừa thấy là biết ngay ai viết . Ca ca mở miệng nói : " Ban đầu Ôn Thực Sơ nhờ huynh đưa cho muội . Huynh suy nghĩ hai ngày nay , không biết có nên đưa cho muội hay không?"
Tôi thản nhiên liếc mắt bức thư đó : " Ca ca , huynh ấy hồ đồ quá , huynh cũng hồ đồ sao? Có ý đồ với cung tần của thiên tử là một tội nhân đó."
Giọng ca ca dần nhỏ lại , có chút xúc động : " Ta biết là phạm vào cung cấm. Nhưng lần này ...."
Tôi lạnh lùng nói : " Chân Huyên tự biết ! " Tôi kín đáo nhìn khuôn mặt của ca ca , giọng điệu dịu dàng trở lại : " Chẳng lẽ ca ca còn không rõ Huyên Nhi , Thực Sơ huynh không phải là người trong lòng của muội ."
Ca ca khẽ gật đầu : " Hắn cũng biết chuyện không thể trở lại như ban đầu. Chỉ muốn muội hiểu được tâm ý của hắn. Nói thật là , huynh không đành lòng nhìn hắn chịu đủ nỗi khổ tương tư như thế !" Bỗng nhiên , huynh ấy ngừng nói , đem thư đặt vào tay tôi : "Phong thư này do muội xử trí."
Tôi " Dạ." một tiếng , đặt thư ở trên bàn , giọng điệu hờ hững : " Giúp muội chuyển lời với Ôn Thực Sơ , hắn làm thái y , không cần lo lắng cho muội ."
Ca ca nhìn chằm chằm vào tôi : " Nếu bảo huynh nói thế . Với tính tình của hắn , chưa chắc sẽ được như muội mong muốn."
Tôi từ chối cho ý kiến , đưa tay với lấy 1 cây trâm bạc trong búi tóc ra , đưa cho ca ca : " Ca ca đưa cho huynh ấy. Đây là nhắc nhở hắn. Hãy nói cho hắn biết , hiện giờ thân phận của muội và hắn khác nhau , không còn như trước nữa." Dứt lời , xoay người lấy ra một trường bào màu xanh da trời giao cho ca ca , nhẹ nhàng nói : " Huyên Nhi mới may chiếc áo choàng này , hi vọng ca ca thấy nó như thấy Huyên Nhi . Ở biên quan rất lạnh , trong cung gian khổ. Ca ca và Huyên Nhi cùng nhau giữ gìn sức khoẻ nhé ."
Ca ca đem cất áo choàng , trong mắt có chút tình cảm lưu luyến không rời , lẳng lặng nhìn tôi. Tôi cũng chỉ im lặng không nói gì , mơ hồ quay lại hồi tôi còn là tiểu hài đồng 7 tuổi , tóc trái đào , ca ca đem tôi đặt trên vai , dắt tôi đi suốt quãng đường cây lựu xanh tốt .
Tôi lấy lại bình tĩnh , bảo Hoán Bích tiễn ca ca đi. Nhìn bóng lưng của huynh ấy , lòng tôi lại đau xót , nước mắt rơi xuống.
Tôi chỉ thị Lưu Chu mang chậu than vào , vừa định đốt bức thư đó đi. Chợt thấy giấy viết thư có một giọt nước mắt thật lớn , đọng khô lại trên hoa hồng loang lổ nhìn giống như chảy máu , cuối cùng trong lòng cũng không đành lòng . Mở ra xem , chỉ thấy có hai hàng chữ ngắn ngủn : " Cánh cửa vừa vào đã thâm sâu như biển , từ nay về sau Tiêu lang làm người qua đường ( tiêu lang thường chỉ là người yêu )." Nét mực mảnh dài , chắc là người đặt bút viết có nội tâm khổ sở khiến cho ngòi bút vô lực như vậy .
Tôi có chút suy nghĩ , lại tự cho mình là người đa tình , tôi cũng không đoán trúng ý huynh ấy , hắn từng làm tiêu lang của tôi sao? Tiện tay vứt thư vào chậu than , tờ giấy kia , hàng chữ kia tức khắc bị ngọn lửa nuốt không còn một mảnh.
Lưu Chu lập tức bưng chậu than ra ngoài , Hoán Bích rót trà hương , nhỏ giọng khuyên nhủ : " Ôn đại nhân lại khiến tiểu thư tức giận à? Ngày ấy tuy tốt , nhưng tình cảm đặt không đúng chỗ . Tiểu thư đừng chấp nhặt với ngài ấy."
Tôi uống một ngụm trà , trong lòng lo lắng . Vẫn còn nhớ như in trước ngày chọn tú nửa tháng , huynh ấy đến bắt mạch cho ta . Ngự y trong cung không được tự ý bắt mạch chuẩn đoán bệnh cho người ngoài , chẳng qua huynh ấy với nhà tôi có quen biết từ trước , cho nên thường lén lút sang chơi . Ngày ấy bắt mạch xong , huỵnh ấy trầm tư một lát rồi đột nhiên nói : " Huyên muội muội , nếu ta nói với phụ thân , muội đồng ý gả cho ta chứ?"
Tôi nhất thời sửng sốt , nói : " Lời hôm nay Ôn đại nhân nói , Chân Huyên coi như chưa từng nghe qua ."
Hắn hốt hoảng , tự trách mình : " Là ta không tốt , nói đường đột như vậy. Mong muội đừng giận . Thực Sơ chỉ hi vọng muội đừng đi tuyển tú thôi."
Tôi kìm nén sự tức giận : " Muội mệt rồi. Tiễn khách !" Chủ yếu là muốn đuổi hắn ra ngoài mà thôi.
Trước khi rời đi , huynh ấy nhìn thẳng vào hai mắt tôi , tha thiết nói : " Thực Sơ không dám cam đoan gì , nhưng có thể cam đoan cả đời này đối xử tốt với muội. Muội đừng lo lắng , nếu đồng ý , hãy chuyển lời tới Hành huynh ,ta lập tức tới dạm hỏi."
Tôi xoay người , chỉ nhìn phía sau hoa văn tấm bình phong mà im lặng không nói.
Sao tôi lại không để ý tới chuyện này chứ , cũng không nghĩ cha mẹ huynh trưởng nhắc đến.
Ôn Thực Sơ không phải ý trung nhân của tôi. Tôi không thể vì không muốn vào cung mà tuỳ tiện gả cho người mình không yêu . Nếu đời người chỉ có 2 con đường , tôi thà vào cung. Ít nhất tôi không cần đối mặt với người tôi không yêu , cùng huynh ấy bạc đầu giai lão , làm không đôi không hạnh phúc , sống một cuộc sống tầm thường. Tôi không muốn sinh ra là biết trước tương lai , ít nhất vào cung , có một cuộc sống mới mẻ.
Trong lòng tôi vô cùng lo lắng , không để ý Hoán Bích đang bảo tôi đi ngủ sớm , khoác thêm áo choàng một mình bước đi thong thả trên hành lang.
Hàng lang dẫn đến Xuân Cập Hiên – nơi ở của Lăng Dung , nghĩ ngày mai tiến cung , chắc muội ấy muốn tâm sự với Tiêu di nương , có lẽ không nên vào , liền xoay người lại. Bỗng nhiên lưu luyến nơi mình đã từng ở 15 năm , từng ngọn cây cọng cỏ đều là dĩ vãng , không khỏi thấy cảnh thương tình.
Lững thững bước đi thong thả một đoạn , sắc trời đã tối , chỉ sợ Phương Nhược cô cô và cung nữ sớm nóng vội , liền nhanh chân trở về . Đi tắt đến Tuyết Hiên – nơi ở của ca ca . Đang đi tới , chợt nghe gần cánh cửa có tiếng động , một bóng người nhỏ nhỏ xinh xinh đang đứng đó. Tôi tưởng nha hoàn hầu hạ ca ca , định lên tiếng hỏi , đột nhiên , người kia chẳng phải là Lăng Dung hay sao?
Tôi vội vàng núp sau gốc cây ngô đồng . Chỉ thấy Lăng Dung si ngốc nhìn vào cánh cửa sổ của ca ca , ánh trăng chiếu hắt vào người , yếu ớt mỏng manh , dáng người đau khổ. Góc áo muội ấy bị gió đêm thổi tung bay nhè nhẹ . Thời tiết đã là giữa tháng 9 , vài lá ngô đồng bắt đầu rụng. Đêm dài , người lặng . Nếu để ý một chút sẽ nghe thấy tiếng khóc , nhất thời có cảm giác tiêu điều. Cho dù Lăng Dung có tình ý với ca ca , chỉ sợ kiếp này có duyên không có phận . Gió đêm phả vào người , không biết sao tôi lại nhớ tới câu nói : " Cánh cửa cung thâm sâu như biển , từ nay về sau tiêu lang là người qua đường." Xét vào trường hợp Lăng Dung mà nói , câu nói này thật hợp tình hợp lý .
Không biết lặng lẽ nhìn bao lâu , cuối cùng Lăng Dung cất bước đi .
Tôi giương mắt nhìn bóng ca ca dưới ngọn đèn trong phòng , đáy lòng thầm giật mình , tôi luôn tự cho mình là thông minh hơn người , nhưng lại không phát hiện Lăng Dung chỉ ở 10 hôm ngắn ngủi đã sinh tình với ca ca , thứ tình cảm này không ít . Không biết Lăng dung thẹn thùng che dấu tốt hay thời gian gần đây tâm trạng tôi không tốt nên không rảnh chú ý , tôi sơ sót thật . Nếu ca ca và Lăng Dung thực sự có tình ý , thì chẳng phải là tai hoạ 2 nhà An gia và Chân gia hay sao???
Trong lòng tôi không khỏi lo lắng , căn cứ vào tình hình đêm nay , xem ra ca ca không biết tình cảm của Lăng Dung . Hơn nữa , Lăng Dung cũng cố kìm nén tình cảm đó. Theo như tôi suy nghĩ , khó khăn lắm muội ấy mới tiến cung được , cũng không cần bởi vì chút chuyện nho nhỏ mà phá huỷ tiền đồ của mình.
Trở lại trong phòng , một đêm không ngủ. Tôi ngủ vốn rất dễ , hôm nay có nhiều tâm sự nên không ngủ được. Đang lúc trằn trọc , sắc trời đã sáng.
Thời gian tôi ở nhà mẹ đẻ ngày cuối cùng là như thế đó !
|
Ngày 15 tháng 9 , một quân đội trong cung , đại thần chấp lễ , thái giám cung nữ chậm rãi thực hiện nghi thức đón tôi và Lăng Dung vào cung. Tuy nói là cung tần tiến cung , phô trương hết mức , huống chi là một cánh cửa có 2 vị tiểu chủ đi vào , mất chục quan dân ở ngã tư đường đều thi nhau xem.
Tôi khóc lóc cáo biệt người thân . Khi tôi ngồi ở trong kiệu , pháo hoa tiếng nhạc bên tai nổ lớn , mơ hồ còn nghe tiếng mẹ và các muội muội khóc.
Lưu Chu và Hoán Bích đi theo tôi. Các muội đấy đều là nha hoàn lớn lên từ nhỏ cùng tôi. Lưu Chu nhạy bén quả quyết , có tài ứng biến ; Hoán Bích tâm tư kín đáo , săn sóc tận tình. Hai người đều là phụ tá đắc lực của tôi . Về sau cuộc sống trong cung có các muội đấy giúp đỡ tôi . Cuộc sống trong cung , nếu người bên cạnh không đáng tin , cũng giống như sống cạnh vác núi sâu thăm thẳm , lúc nào cũng có thể tan xương nát thịt.
Giờ lành đã đến , cỗ kiệu dừng ở ngoài cửa Trinh Thuận , chỉ là thê thiếp chứ không phải chính cung Hoàng hậu , chỉ có thể đi bộ vào từ cánh cửa này.
Mới hạ kiệu là gặp Mi Trang và Lăng Dung , trong lòng nhất thời an ủi không ít . Nhưng theo quy củ không thể nói chuyện , chỉ có thể mỉm cười với nhau.
Thời tiết hôm nay khá đẹp , đẹp hơn lúc chọn tú , bầu trời xanh không một gợn mây. Buổi sáng ngày mùa thu ấm áp , chói lọi.
Từ ngoài cửa đi vào hậu cung , mái cong vểnh lên , ngói ngọc lưu ly xanh nhạt vàng óng ánh dưới ánh mặt trời gây chói mắt , đúng là một nơi thịnh thế phồn hoa.
Lòng tôi tĩnh lặng , từ nay về sau tôi phải sống ở đây. Tôi ngẩng đầu lên , nhìn lên không trung , một đám chim nhạn bay về phía nam tránh rét.
Ngoài cửa Trinh Thuận sóm có nội thị mặc y bào đỏ sậm , Loan Nghi Vệ cùng Vũ Lâm thị vệ dẫn tôi cùng vài vị tiểu chủ đến cung thất . Vào cánh cửa Trinh Thuận , hai bên là vách tường lớn màu đỏ , uốn lượn. Có rất nhiều cung điện , trong thời gian một tuần trà , đứng trước một toà nhà. Tấm biển cung điện có ba chữ to bằng vàng ròng : ĐƯỜNG LÊ CUNG.
Đường Lê Cung là cung điện bé nhỏ trong hậu cung , phía tây nam Lâm Uyển ( rừng để vua chúa đi săn ) , một nơi cực yên lặng . Vào qua cửa có một khoảng sân rộng rãi chính là Oánh Tâm Đường , sau Oánh Tâm Đường có một hoa viên nhỏ. Hai bên là điện thờ này nọ , phía nam là Ẩm Lục Hiên , cung tần mùa hè nghỉ ngơi ở đây. Trước Oánh Tâm Đường có hai cây hải đường rất lớn , mặc dù không phải là mùa xuân , nhưng ra hoa kết quả chi chít , lá cây xanh ngắt. Trong viện có trồng một số cây quế thụ , đều là hoa quế Nhu Châu tiến cống . Hoa nở um tùm , hương thơm ngào ngạt , khó có được cảnh đẹp thế này. Chả trách kêu " Đường Lê Cung" . quả nhiên là một nơi tuyệt đẹp .
Tôi im lặng nhìn mọi thứ xung quanh , liếc mắt thấy công công cung nữ ở hai bên , hơi hơi sờ cằn , thuận miệng hỏi : " Là hoa quế mới trồng ?"
Cung nữ gần tôi nhất kính cẩn trả lời : " Hoàng hậu có dặn , các quý nhân mới tiến cung , trồng thật nhiều loại hoa quế , nội cung sẽ may mắn."
Tôi nghĩ ngợi , may mắn thì tốt , hoàng hậu làm như vậy có hơi long trọng .Trên mặt lại tỉnh bơ . Đám người đó cẩn thận dìu tôi vào chính điện.
Tôi ngồi xuống , Lưu Chu và Hoán Bích đứng 2 bên . Có 2 cung nữ dâng trà. Công công Khang Lộc Hải và Chưởng sự cung Thôi Cận Tịch đứng đầu ở Đường Lê Cung , dập đầu thỉnh an tôi , miệng nói : " Nô tài Khang Lộc Hải thỉnh an Hoàn quý nhân , Hoàn quý nhân cát tường ."
Tôi liếc mắt 2 người bọn họ , Khanh Lộc Hải hơn 30 tuổi , vừa thấy cũng biết là người khôn khéo , hai con mắt đảo như rang lạc. Thôi Cận Tịch khoảng 30 , có khuôn mặt dài , làn da trắng nõn , đôi mắt đen rất có thần thái , là người trầm ổn nhân hậu. Tôi nhìn đã thấy thích .
Hai người bọn họ thỉnh an xong , lại dẫn 4 thái giám và 6 cung nữ đến dập đầu tham kiến tôi . Tôi chậm rãi uống ngụm trà , chỉ yên lặng mà không nói lời nào.
Tôi biết , trước mặt đám người hầu , trầm mặc là một loại uy hiếp rất có hiệu quả. Quả nhiên , bộ dáng bọn họ phục tùng cúi đầu , ngay cả thở cũng không dám thở mạnh , một cây trâm rơi trên mặt đất cũng khiến cả toàn bộ Oánh Tâm Đường nghe thấy.
Uống được 2 ngụm trà , tôi cười lệnh bọn họ đứng lên.
Tôi không ngờ tách trà xứ men xanh có nắp , cũng không thèm nhìn bọn hắn , chỉ chậm rãi nói với bọn họ : " Sau này , các người là người của ta . Trên danh nghĩa là người hầu , cứ thoải mái tự nhiên đi . Chỉ có điều ..." Tôi lạnh lùng ngẩng đầu liếc mắt một cái , nói : " Nô tài là người rất quan trọng , nếu một lòng không ở bên chủ tử , muốn đi đường tắt , cái đầu cũng không giữ được ! Đương nhiên , nếu các người một lòng trung thành , ta sẽ đối đãi tử tế !"
Đám nô tài rùng mình , trong miệng nói : " Nô tài quyết không làm chuyện có lỗi với tiểu chủ , quyết trung thành tận tâm phụng dưỡng ."
Tôi hài lòng gật đầu , nói một câu "Ban thưởng" , Lưu Chu , Hoán Bích lấy bạc vụn đã được chuẩn bị từ trước phân phát cho từng người , quan thái giám cùng các cung nữ vâng dạ tạ ơn .
Chiêu ra uy này có hiệu quả hay không thì chưa biết được , nhưng hiện giờ trấn áp được bọn họ . Tôi biết , sau này nếu muốn bọn họ thật lòng hầu hạ mình làm việc, phải quản thúc bọn họ. Không thể trở thành người yếu đuối không có năng lực bị hạ nhân lừa bịp chủ tử.
Cận Tịch tiến lên nói : " Hôm nay tiểu chủ đã mệt mỏi , nô tỳ dìu người đi nghỉ."
Tôi nghi hoặc nói : " Không dẫn ta đi tham kiến các phi tần khác sao?" ( cung tần : phi tần chưa đc thị tầm , phi tần : người đc thị tẩm )
Cận Tịch đáp : " Tiểu chủ không biết , Đường Lê Cung không có chủ , hiện giờ có Hoàn quý nhân là cao nhất."
Tôi vừa định hỏi trong cùng còn người nào ở , Cận Tịch lanh lợi , biết ý tôi , đáp : " Ngoài ra , phía đông điện có Thuần thường ở , tiến cung được 4 ngày , Tây điện có Sử mỹ nhân , tiến cung đã được 3 năm . Chờ một chút sẽ đi gặp quý nhân."
Tôi mỉm cười nói 1 câu : " Được."
Cận Tịch dìu tôi vào hậu đường . Hậu đường lấy tượng điêu khắc hoa lê vạn phúc vạn thọ được ngăn cách bởi khuôn giá ngọc lưu ly , chia làm 2 phần , bố trí rất tao nhã .
Tôi vui vẻ hỏi Cận Tịch : " Thôi cô cô là người ở nơi nào? Ở trong cung đã hầu bao lâu rồi ?"
Sắc mặt nàng ấy sợ hãi , lập tức quỳ xuống nói : " Nô tỳ không dám. Tiểu chủ cứ gọi thẳng tiện danh nô tỳ ..."
Tôi đưa tay đỡ nàng lên , cười nói : " Làm gì sợ hãi thế ? Trước nay ta không có quy tắc đã quen rồi , tuy danh phận chúng ta là chủ tớ , nhưng cô cô hơn tuổi ta , kính sư trọng lão , trong lòng ta rất kính trọng người . Nào , cô cô đứng lên mà nói."
Lúc này nàng ấy mới đứng dậy , có một loại tình cảm cảm kích , cung kính đáp : " Tiểu chủ nói như vật thật sự là giết nô tỳ. Nô tỳ là người Vĩnh Châu , tiến cung từ nhỏ , lúc trước hầu hạ Thái phi. Nhưng vì chân tay vụng về mới chỉ điều đến đây làm."
Ta cười phát ra tiếng , ngữ khí nhẹ nhàng : " Người từng hầu hạ Thái phi nhất định rất thận trọng . Ta có người hầu hạ giỏi như thế , về sau việc trong cung làm phiền cô cô và Khanh công công xử lý."
Sắc mặt nàng hơi đỏ lên , khẩn thiết nói : " Có thể phụng dưỡng tiểu chủ là phúc phận của nô tỳ. Nô tỳ sẽ tận tâm tận lực."
Tôi quay đầu gọi Hoán Bích , nói : " Lấy một đôi vòng tay tặng cho Thôi cô cô." Lại dặn bảo Hoán Bích cầm chút kim bảo thưởng cho Khang Lộc Hải.
Khang Lộc Hải tiến vào cung kính và cảm tạ , sau khi dìu tôi đi ngủ , rồi xử lý việc vặt trong cung.
|
CHƯƠNG 4 - HOA PHI THẾ LAN Quá giờ ngủ trưa , Cân Tịch dắt cung nữ đi theo , Bội Nhi cùng Tinh Thanh , Cúc Thanh hầu hạ tôi mặc quần áo . Tuổi bọn họ cũng không lớn , Bội Nhi khoảng 14 , 15 tuổi , Tinh Thanh và Cúc Thanh lớn hơn một chút , chắc là 18 , đi theo Cận Tịch học quy củ hầu hạ chủ tử .
Mới mặc xong , thái giám Tiểu Ấn Tử ở ngoài cửa báo tin Sử mỹ nhân và Thuần Thường đến thăm tôi.
Sử mỹ nhân dáng người thon thả , có chút tư sắc , nhất là cái mũi . Nó rất đẹp . Ánh mắt nàng ta có chút đượm buồn , chắc cuộc sống trong cung buồn tẻ quá , có lễ độ với tôi , thậm chí còn có chút nịnh hót. Thuần Thường tuổi còn nhỏ , mới mười ba tuổi , vóc dáng nhỏ xinh , hồn nhiên , trên mặt còn có nét trẻ con . Mọi người khách sáo lễ độ , ngồi xuống uống trà.
Tuy rằng Sử mỹ nhân chức vị kém tôi vài bậc , dù sao cũng là hơn tôi mấy tuổi , lại tiến cung sớm , tôi nhường nàng ta , luộn mồm gọi " Sử Tỷ tỷ" , rồi sai người đem điểm tâm đến ngồi ăn cùng nhau . Thuần thường tại nhỏ tuổi đã bị tiến cung , vẫn còn nhút nhát khi ăn. Tôi sai người đổi nước uống cho muội đó , lại làm thêm bánh ngọt , bánh cuộn thừng , bánh phù dung cho muội đó ăn. Quả nhiên muội ấy rất vui mừng , chưa gì đã gọi tôi với cái tên rất thân mật " Hoàn tỷ tỷ."
Tôi thật tình rất thích muội ấy , nhớ tới trong nhà có Ngọc Diêu và Ngọc Phiêu . Từ lúc chúng nó mới chập chững biết đi , tôi còn đặc biệt làm bánh điểm tâm cho chúng nó ăn.
Nhìn các nàng đều tự trở về tẩm cung , tôi nói với Cận Tịch : " Sử mỹ nhân trông thật xinh đẹp."
Cô cô hơi sửng sốt lập tức kịp phản ứng . Lướt qua 4 phía thật nhanh , mắt thấy không có người , Cận Tịch đến gần tôi , nói một câu : " Hoa phi tài mạo song toàn , được sủng ái nhất hậu cung." Lòng tôi âm thầm khen cô cô thận trọng từ lời nói đến việc làm , câu nói này tuy có vẻ ông nói gà bà nói vịt nhưng trong lòng tôi cũng hiểu rõ Sử mỹ nhân đã không được sủng ái.
Khó trách vừa rồi tôi thấy nàng ta có chút cổ quái , xen lẫn ghen tị , giọng điệu khiêm tốn . Chắc là muốn tôi lấy được sủng ái rồi hi vọng thân thiết với tôi được vua đồng ý . Tôi khẽ lắc đầu , chỉ cảm thấy nàng ta đáng thương .
Một mình ăn bữa tối , thấy Cận Tịch dẫn Lưu Chu , Hoán Bích khoanh tay đứng một bên , ngoài cửa còn có Cung nữ và công công , đứng không một tiếng động , ngay cả hơi thở nặng cũng không nghe thấy , thầm nghĩ quy củ trong cung nghiêm ngặt , không có gì sánh bằng được.
Dùng bữa cơm xong , có tiểu cung nữ dâng trà đến. Phương Nhược cô cô có từng nói qua : trong cung , khi dùng xong bữa cơm phải súc miệng để lau miệng đầy mỡ . Tôi nhấp một ngụm , cười nói : " Các người nên ăn gì đi. Đừng vì hầu hạ ta mà tự để mình đói bụng."
Vài người vội vàng vâng dạ mang thức ăn đi.
Tôi tự đi vào buồng lò sưởi nghỉ tạm , nhìn đối diện ghế bằng gỗ ỷ đồng có khắc hoạ hoa văn , nỗi lòng mờ mịt như nước , đều hỗn loạn giống như lớp chằng chịt hoa văn kia .
Một đêm vắng vẻ .
Ngày thứ 2, sau khi chải đầu rửa mặt xong , dùng đồ ăn sáng , Khang Lộc Hải đứng ngoài cửa lanh lảnh tiếng hót cao giọng bẩm báo có cung nữ Giang Phúc Hải đến truyền chỉ . Tôi vội vàng đứng dậy đến gian chính điện Oánh Tâm Đường tiếp chỉ , trong lòng biết cung nữ đó chuyên hầu hạ Hoàng Hậu , tất có có ý chỉ đến rồi.
Kính cẩn mà quỳ xuống , nghe ý chỉ : " Phụng Hoàng hậu ý chỉ , truyền tân tấn cung tần cho giờ mẹo ba ngày sau tới Phượng Nghi Cung tại Chiêu Dương Điện tham kiến Hoàng Hậu và các vị phi tần khác.
Phương Nhược cô cô nói rằng : tham kiến Hậu phi mới được an bài thị tẩm. Ba ngày nay chỉ là muốn tân cung tần bắt đầu thích ứng cuộc sống hằng ngày trong cung.
Tôi vội nhận chỉ , lệnh Cận Tịch tiễn khách ra ngoài.
Cung nữ đó vừa mới đi , lại báo Hoa Phi có ban quà tặng xuống.
Công công Chu Trữ Hải trong cung Hoa Phi đến thi lễ thỉnh an , phất tay ý bảo tiểu công công phía sau dâng 3 lễ vật , rạng rỡ tươi cười mà nói với tôi : "Hoa phi nương nương lệnh nô tài đem lễ vật này ban cho tiểu chủ."
Tôi tươi cười : " Tạ ơn ý tốt của nương nương. Xin công công truyền đạt lòng biết ơn của nô tì với nương nương. Công công , mời uống chén trà nghỉ ngơi chút đã."
Chu Trữ Hải khom người nói : " Nô tài nhất định truyền đạt. Nô tài còn phải đi gặp các vị tiểu chủ khác nữa , thật không dám phụ lòng biết ơn của Hoàn quý nhân."
Tôi liếc mắt Hoán Bích một cái , lập tức muội ấy lấy ra 2 thỏi bạc . Tôi cười nói : "Làm phiền công công. Vậy không làm chậm trễ chuyện chính sự của công công nữa." Chu Trữ Hải cụp hai mắt xuống , vội để bạc vào trong tay áo cười trừ.
Phẩm Nhi và Bội Nhi mở rương ra , trong rương toàn là đồ trang sức và tơ lụa. Phẩm Nhi vui rạo rực mà nói : " Chúc mừng tiểu chủ. Hoa chủ tử rất coi trọng tiểu chủ đó." Tôi đảo mắt liếc những người khác , trên mặt mọi người đều có nét vui mừng , còn có 1 vị công công đem các đồ để vào nhà kho.
Thấy mọi người tản ra , Lưu Chu nói : " Muội vừa hỏi thăm , trừ Mi Trang tiểu chủ và tiểu thư , các vị tiểu chủ khác cũng không được ban tặng hậu hĩnh như vậy."
Khoé miệng tôi cười trừ , Lưu Chu xem sắc mặt tôi , nhỏ giọng mà nói : " Hoa phi nương nương ban thưởng như vậy , chỉ sợ là muốn mượn sức Mi Trang tiểu chủ và tiểu thư tỷ..."
Tôi nhìn chấn song cửa màu đỏ son , trần giọng nói : " Liệu nói việc này còn quá sớm không?"
Hoa phi vừa tặng quà xong , Lệ quý tần và Tào Dung Hoa ban thưởng tiếp. Tôi nghe Cận Tịch nói Lệ quý tần và Tào Dung Hoa là tâm phúc Hoa Phi , là do Hoa phi dốc lòng đề bạt đi lên , Hoàng Thượng cũng có vài phần sủng ái . Mặc dù không thể so sánh cùng Hoa phi nhưng so với các phi tần khác còn khá hơn nhiều.
Các phi tần khác không ngừng ban tặng mà đưa tới , từ sáng tới trưa xe ngựa đông như trẩy hội.
Chờ thêm buổi trưa , tôi cảm thấy có chút mệt. Dặn Cận Tịch , Lưu Chu , Hoán Bích đi nhận lễ vật , còn mình thì vào phòng sưởi ấm đóng cửa sổ đọc sách. Nhìn trong chốc lát , thấy bầu trời dần dần tối , chợt nghe cửa báo Trầm tiểu nghi đến thăm tôi , trong lòng nhất thời vui mừng , người báo tin đứng dậy đi nghênh đón. Mới đến hành lang , Mi Trang đã cười khanh khách đi đến , trong miệng nói : " Muội muội nhàn nhã quá."
Tôi cười nói : " Người vừa mới tiến cung vội vàng gì chứ?" Giả vờ oán trách nói : " Mi tỷ tỷ bây giờ mới đến , hại muội buồn chết đi được."
Mi Trang mỉm cười nói : " Muội còn buồn chết cơ? Sợ là được ban thưởng đến mỏi tay đấy chứ !"
Tôi cười nhạt , chỉ còn nha hoàn Thải Nguyệt ở bên cạnh Mi Trang , mới nói : " Chẳng lẽ tỷ tỷ không biết , muội không muốn có mấy thứ này?"
Mi Trang cầm tay tôi rồi ngồi xuống , thấp giọng nói : " Ta được ban cũng không ít , đây là chuyện tốt. Nhưng chỉ sợ là đi rêu rao , các tân cung tần khác ghen tị."
Tôi hơi hơi hít một tiếng : " Muội biết. Cũng chỉ có tự bản thân mình giải quyết cho tốt."
Hàn huyên một lúc , Khanh Lộc Hải đi vào : " Bữa tối đã được chuẩn bị , quý nhân muốn dùng luôn hay là để lúc nữa."
Tôi nói : " Mang lên đây , thức ăn nóng mới ngon. Ta và Tiểu Nghi tiểu chủ sẽ cùng nhau dùng."
Mi Trang cười nói : " Tới thăm muội một chút , còn làm phiền bữa ăn của muội."
Tôi nhìn tỷ ấy nói : " Tỷ tỷ cùng ăn với muội cho vui , muội thấy tỷ chỉ ăn được 1 chén cơm chứ mấy."
Mi Trang ngạc nhiên nói : " Nói thế là ý gì đấy?"
Tôi nháy mắt , giả bộ là phu tử ( thầy giáo), vuốt chòm râu không khí nói : " Chẳng phải nghe thấy cổ nhân nói "Tú sắc khả xan' sao?"
Mi Trang cười trêu tôi : " Trông muội chẳng có chút bộ dáng tiểu thư gì cả !"
Sau khi ăn cơm xong , Mi Trang và tôi cùng nhau ngồi dưới đèn thêu hoa.
Ngẩng đầu thấy An Lăng Dung cười dài đứng ở cửa , trong lòng kinh hỉ , vội vàng điệu muội ấy ngồi xuống , một mặt oán tránh công công bên ngoài không thèm thông báo một tiếng . Lăng Dung hơi có chút ngượng ngùng , nói : " Hoàn tỷ tỷ đừng trách bọn họ , là muội không muốn họ báo tin , muốn cho tỷ tỷ sự kinh ngạc , không ngờ lại làm tỷ tỷ giận , lỗi tại Lăng Dung."
Tôi vội vàng cười nói : " Muội đâu có sai , muội có ý tốt mà. Tỷ chưa nói gì bọn họ , muội đã bênh họ rồi."
Lúc này mặt Lăng Dung mới giãn ra , ngồi xuống. Muội ấy nói với Mi Trang : " Muội vừa đi Sướng An cung thăm tỷ tỷ , muốn cùng tỷ tỷ gặp Hoàn tỷ , không ngờ tỷ tỷ đã đi tới trước rồi , muội chậm một bước."
Mi Trang cười nói : "Không muộn đâu , vừa lúc đang thêu hoa , Huyên muộn khéo tay quá.." Mặt tôi hơi đỏ lên , không tiếp lời của tỷ tỷ.
Hoán Bích pha trà mang đến : " Mời An tuyển thị dùng trà. Hoán Bích biết An tiểu chủ không thích uống Trà Lục An , cố ý thay đổi Trà Hương."
Lăng Dung cười nói : " Đa tạ ngươi còn nhớ."
Hoán Bích nói : " Lăng Dung tiểu chủ và Mi Trang tiểu chủ , tiểu thư nhà tôi tình như tỷ muội , nô tỳ nào dám không quan tâm chứ ?"
Mi Trang cười rộ lên : " Đúng là xảo miệng ! Quả nhiên là người bên cạnh muội , chủ tủ giỏi ắt nha hoàn cũng giỏi."
Mặt tôi càng đỏ : " Từ trước tới nay Mi tỷ tỷ toàn trêu muội. Nha hoàn của muội chỉ nhớ dai hơn người khác thôi."
Mi Trang nói : " Thế mới là nha đầu hầu hạ chúng ta thuở nhỏ." Lại hỏi Lăng Dung : " Sao muội không mang nha hoàn vào , hiện giờ có mấy cung nữ hầu hạ muội? Có không?"
Lăng Dung đáp : " Tốt lắm , có 4 người , có 2 người mới 12 tuổi không dám bắt chúng làm việc gì. Nhưng mà cũng ổn , trước nay muội có biết làm ít việc nên cũng đỡ."
Tôi nhíu mày : " Làm sao mà đủ được? Mang đi ra ngoài cũng kì cục lắm."
Gọi Cận Tịch từ ngoài tiến vào : " Đi bẩm báo với Hoàng Hậu nương nương , ta muốn đem một cung nữ tới hầu hạ An tuyển thị."
Cận Tịch gật đầu , một lúc sau quay về : " Nô tỳ đã dặn Cúc Thanh đi , tuy nó con trẻ nhưng đôn hậu cẩn trọng."
Tôi gật đầu , cho bà ấy lui xuống , nói với Lăng Dung : " Cho nó trở về với muội. Sau này muội có thiếu gì cứ nói cho ta với Mi tỷ tỷ biết."
Mi Trang gật đầu nói : " Có chúng ta tất nhiên cũng có của muội , yên tâm. Hôm nay được ban thưởng ít đồ , có mấy vải sa tanh rất hợp với muội , tẹo nữa tỷ sai người mang ít đồ đến chỗ muội."
Lăng Dung cảm kích : " Các vị tỷ tỷ đối với Lăng Dung thật tốt."
Tôi tiếp lời : " Có cái gì đâu? Ta và muội ở trong cung với nhau phải giúp đỡ nhau là điều nên làm mà."
Ba người chúng tôi nhìn nhau cười , cả tâm ý cũng hiểu rõ .
Ba ngày sau mới canh 4 đã phải xuống giường tắm rửa thay quần áo , trang điểm . Đây là lần đầu tiên yết kiến hậu cung hậu phi từ lúc nhập cung . Toàn bộ hạ nhân trong cung đều có chút gấp gáp , hầu hạ cũng phải được cẩn thận chu đáo.
Lưu Chu – Hoán Bích tay chân nhanh nhẹn chọn cho tôi loại son bột tốt nhất , đang mải mê cầm một rương trang sức nói : " Lần đầu tiên yết kiến Hoàng hậu , tiểu chủ cần phải ăn mặc long trọng một chút , sau này mới có con đường hoa thơm cỏ lạ." Lưu Chu quay đầu lại liếc nhìn Hoán Bích , ngay lập tức nàng cúi đầu không dám nói nữa.
|
Tôi thuận tay vén tóc ra đằng sau , thản nhiên nói : " Chải tóc như bình thường là được rồi." Bội Nhi bưng trang sức lên , tôi chọn cây trâm hoa cúc đơn giản, hợp thời , kiểu cách cũng mộc mạc không kém. Tiếp đó là cây trâm bạc nhỏ gài ở tóc . Chọn bộ y phục màu xanh da trời trông thật tầm thường. Trong lòng tôi biết rõ , hôm nay là ngày các tân cung tần đến ra mắt , lần này có Hoa phi ở đây , không nên đặc biệt quá dễ gây chú ý, càng khiêm tốn càng tốt. Cận Tịch đi vào nhìn thấy cách ăn mặc của tôi , cười. Tôi biết bà ấy rất tán thành cách tôi mặc thế này , tâm trí xa hơn mọi người. Tôi có lòng coi trọng Cận Tịch , nhưng vì ở chung cùng bà ấy không lâu , cũng không hiểu rõ , không dám tuỳ tiện tin tưởng trọng dụng.
Kiệu ở sau cửa , Thuần thường tại đã đứng ở đó chờ tôi. Hai người hai kiệu , Khang Lộc Hải và Cận Tịch đi phía sau. Một lúc lâu , mới nghe thấy có tiếng lanh lảnh từ ngoài kiệu : " Đến Phượng Nghi cung , mời Hoàn quý nhân hạ kiệu." Tiếp theo có một vị công công vén màn , Khang Lộc Hải đỡ tay tôi , đi vào Chiêu Dương điện.
15 vị cung cần được chia làm 8 , 9 nhóm cùng nhau đến. Lần lượt ngồi xuống , nghiêm trang không một tiếng động. Chỉ nghe thấy vài bước chân , làn gió thơm thoang thoảng , Hoàng hậu đã ngồi trên ngai vàng. Mọi người cuống quít quỳ xuống thỉnh an , trong miệng đồng thanh nói : " Hoàng hậu nương nương vạn an."
Hoàng hậu đầu đội mũ phượng châu quan , thân mặc triều phục màu đỏ vàng có thêu phượng hoàng , khí độ trầm tĩnh ung dung . Hoàng hậu tươi cười nói : " Bọn muội tới sớm thật. Bình thân !"
Giang Phúc Hải dẫn đám cung tần bái lễ Hoàng Hậu. Hoàng Hậu phân phó vị công công tổng quản thưởng lễ vật , mọi người cảm tạ.
Ghế bên tay trái Hoàng hậu để trống , Hoàng Hậu hơi nheo mắt , Giang Phúc Hải nói : " Đoan phi nương nương hôm nay bị bệnh , không thể đến được."
Hoàng Hậu ô một tiếng nói : " Thân thể Đoan Phi không được tốt , tẹo nữa ngươi sai người đi thăm muội ấy một lát nhé."
Giang Phúc Hải nhìn phía tay phải Hoàng hậu , nói : " Các tiểu chủ tham kiến Hoa Phi nương nương."
Tôi đảo mắt qua cái người gọi là Hoa phi kia , đôi mắt xếch hơi hướng về phía trước , quyến rũ và sắc sảo nói không nên lời. Hoa phi ăn mặc đẹp đẽ quý phái ngồi cạnh Hoàng hậu , da thịt nhẵn nhụo , mặt ngọc như hoa .
Hoa Phi "ừ" một tiếng , cũng không kêu đứng lên , cũng không nói câu gì , chỉ nhàn nhã gảy tay chỉ vào chiếc nhẫn ngọc bích , nhìn trong chốc láy , cười nói với Hoàng hậu : " Nội vụ phỉ năm nay đưa phỉ thuý hơi mờ , tầm thường quá."
Hoàng hậu mỉm cười , nói : " Chiếc nhẫn trên tay muội không tốt thì còn ai có thể tốt nữa? Trước hết muội để cho chư vị muội muội đứng lên đi."
Lúc này Hoa Phi mới chợt nhớ tới và xoay đầu lại nhìn chúng tôi nói : " Ta cùng Hoàng hậu cố nói nốt câu chuyện , quên các ngươi còn hành lễ , đừng trách ta nhé. Đứng lên đi."
Các vị tiểu chủ lúc này mới dám đứng dậy , trong miệng tôi nói "không dám" nhưng trong lòng lại nói : Quả không sai , trừ Hoàng hậu ra , không một phi tần nào đám đố kị bà ta.
Chợt nghe Hoa phi cười hỏi : " Trầm tiểu nghi và Hoàn quý nhân đây sao?"
Tôi và Mi Trang tỷ lập tức quỳ xuống hành lễ , trong miệng nói : " Nô tỳ tiểu nghi Trầm Mi Trang."
" Nô tỳ Quý nhân Chân Huyên tham kiến Hoa phi nương nương , Nương nương cát tường."
Hoa phi cười dài và miễn lễ , nói : " Hai vị muội muội quả nhiên có tư sắc hơn người , khó trách làm cho Hoàng Thượng để ý đến."
Tôi – Mi Trang tỷ sắc mặt hơi đổi , Mi Trang đáp : " Nương nương quốc sắc thiên hương , sang trọng quý phái , mới khiến người ta chăm chú."
Hoa phi cười khẽ một tiếng : " Trầm muội muội thật biết nói năng . Nhưng câu quốc sắc thiên hương , sang trọng quý phái , chẳng lẽ không thích hợp với Hoàng hậu sao?"
Tôi thầm nghĩ trong lòng : Hoa phi thật lợi hại , vừa mới nói ra đã bắt bẻ Mi Trang tỷ.
Vì thế lên tiếng nói : " Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ , nương nương sang trọng quý phái , chúng nô tỳ không theo kịp." Lúc này Hoa Phi mới thản nhiên cười , bỏ lơ tôi , cùng các phi tần khác nói chuyện.
Hoa phi khác các phi tần khác , Hoàng thượng rất sủng ái , đứng dưới Hoàng hậu thì có Hoa phi là cao nhất , Đoan phi , ba vị phi tần khác cũng không bằng. Vị trí Thục – Đức – Hiền – Phi để trống , ngay cả nhất phẩm phu nhân cũng là thùng rỗng kêu to. Đoan phi Tề Nguyệt Tân , là con gái của tướng quân Tề Phi , vào cung thị giá sớm nhất , là phi tần đầu tiên ở bên cạnh Hoàng Thượng , lại cùng Hoàng Hậu sắc phong làm phi , hơn 10 năm qua vẫn làm phi , nghe nói thân thể bà ta mang bệnh , hằng năm gặp vua chưa quá 3 lần. Còn Hoa phi vào cung được 3 , 4 năm là cùng , có thể đứng đầu tam phi đã là quá được sủng hạnh rồi.
Đương kim hoàng hậu ngày xưa làm Dữ quý phi , đứng sau Thuần Nguyên hoàng hậu tỷ của mình. Bên trong còn có Thái hậu hậu thuẫn , quyền thế hiển hách khắp thiên hạ , không ai dám đối trọi . Năm đó Đức phi , Hiền phi băng hà . Nghe nói 2 vị phi đó có liên quan đến cái chết của Dữ Thuần Nguyên hoàng hậu . Trong một ngày Hoàng thượng mất 2 vị phi tần và 1 vị hoàng tử mới sinh , lòng đau xót không nguôi , từ đó 2 vị trí kia để trống.
Tham kiến tất cả phi tần ở đây , hai chân có chút đau nhức. Hoàng hậu thân thiện nói : " Chư vị muội muội đều là những người thông minh lanh lợi . Về sau sống trong cùng cùng nhau tận tâm tận lực hầu hạ Hoàng thượng , vì hoàng thất mà sinh đàn cháu đống. Các muội muội cũng muốn đồng tâm cùng đức , sống hoà thuận." Mọi người cung kính đáp "dạ." Hoàng hậu lại hỏi Giang Phúc Hải : " Thái hậu nói như thế nào?"
Giang Phúc Hải đáp : " Thái hậu đã biết tâm í các vị. Nhưng phải tĩnh tâm làm lễ tích Phật. Nương nương và các vị phi tần tiểu chủ không cần đi Di Trữ Cung thỉnh an."
Hoàng hậu gật đầu , nói với mọi người : " Chư vị muội muội đều đã mệt , đứng dậy đi."
Trong lúc nhất thời mọi người tản ra , tôi và Mi Trang , Lăng Dung đi về. Phía sau có người cười nói : " Vừa rồi 2 vị tỉ tỉ mồm miệng lanh lợi thật , muội muội bội phục." Ba người quay đầu lại , hoá ra là Hạ tài nhân mới vào cung , ả ta từ từ tiến đến , hàm ngữ khiêu khích : " Hai vị tỷ tỷ khiến các nô tài cầm nhiều đồ ban thưởng như vậy , trong cung có chỗ để không sao?"
Mi Trang tỷ cười trừ : " Ta với Hoàn quý nhân đều cho rằng các tỷ muội cùng hưởng ân đức này , đang muốn trở lại trong cung sau đó tặng cho các vị tỷ muội khác. Không nghĩ Hạ muội muội tới trước , trước hết chọn thứ gì thích cầm đi." Nói xong , công công bưng phần thưởng Hoàng hậu tặng đến trước mặt Lương tài nhân.
Không ngờ Hạ tài nhân cũng không thèm nhìn đến , cười lạnh : " Tỷ tỷ thật sự là hiền đức , khó trách ngày đó Hoàng thượng khen ngợi. Xem ra tỷ tỷ đúng là biết mua vui lòng người."
Mi Trang tỷ cho dù đôn hậu cũng biết kiềm chế , nghe xong nhất thời sượng mặt , lúng túng khó xử , tức giận tột cùng. Lòng tôi khó chịu không kém , hoá ra người như ả ta cũng được chọn vào cung , thật uổng phí 1 vị trí tài nhân ! Tôi và Mi Trang tỷ đâu muốn được người khác để ý , chỉ sợ rước hoạ vào thân. Đang lúc do dự , Mi Trang tỷ cầm chặt ống tay áo tôi , ý bảo tôi đừng xúc động.
Lăng Dung đứng từ phía sau đi ra , đến trước mặt Hạ tài nhân mỉm cười nói : " Nghe nói Hạ tỷ tỷ xuất thân từ thư hương dòng dõi? Muội muội thật sự ngưỡng mộ !"
Hạ tài nhân ngạo nghễ nói : " Nhà của ta đời đời tận trung vì nước , một chi nữ huyện thừa nho nhỏ như ngươi sao sánh bằng? Đúng là khó dằn nổi !"
Lăng Dung không giận không hờn , vẫn mỉm cười , không kiêu ngạo không sủng nịnh mà nói : " Muội muội nghe danh tỷ tỷ đã lâu , đáng tiếc trăm nghe không bằng một thấy. Muội muội hoài nghi gia thế tỷ tỷ nghe đồn là tin vịt."
Hạ tài nhân khó hiểu , nói liên miên : " Nếu ngươi không tin có thể đi Tầm Dương hỏi thăm ..." Ba người chúng tôi không nhịn được , cười ra tiếng , ngay cả cung nữ và công công phía sau cũng che miệng cười trộm. Trên đời lại có một nữ nhân ngu ngốc như vậy , còn được làm tài nhân , đúng là con gà thống trị hạt kê ! Hạ tài nhân thấy chúng tôi cười đến thất thố , thẹn quá vươn tay định tát Lăng Dung. Tay mắt tôi lanh lẹ bắt lấy tay ả , không ngờ tay ả phản ứng cũng khá nhanh , định giơ tay kia lên tát tôi . Tay ả đang ở giữa không trung bị một người dùng sức bắt lấy , không thể động đậy.
Tôi nhìn lại , lập tức quỳ gối hành lễ : " Hoa phi nương nương cát tường!" Lăng Dung và Mi Trang tỷ bị hành động Hạ tài nhân sợ tới mức ngơ ngẩn , thấy tôi hành lễ mới phản ứng , đều thỉnh an Hoa phi.
Hạ tài nhân bị công công bên cạnh Hoa phi Chu Trữ Hải bắt gọn 2 tay , nhìn chúng tôi hành lễ thỉnh an đã sợ tới mức hồn phi phách tán – hồn vía lên mây , cả người xụi lơ. Hoa phi quát : " Buông ả ra !"
Hai chân Hạ tài nhân đứng không vững , lập tức ngồi phịch xuống đất dập đầu như dập tỏi , liều mạng nói : " Hoa phi nương nương tha mạng."
Ba người chúng tôi cũng thấp đầu , không biết Hoa Phi sẽ xử trí chúng tôi thế nào. Cung nữ bưng ghế ngồi cho Hoa Phi ngồi , nhàn nhã nói : " Phong cảnh mùa thu trong cung đẹp lắm. Hạ tài nhân sao không biết thưởng thức lại còn tới Lâm Uyển Trung làm càn vậy?"
Hạ tài nhân nước mắt dòng dã , kể lể : " An tuyển thị nói năng lỗ mãng , nô tỳ chỉ muốn răn dạy nàng ta một chút ."
Hoa phi cũng không thèm nhìn ả , cười rộ lên : " Ta nghĩ trong cung ta có chết đâu mà làm phiền Hạ tài nhân ngươi tới dạy dỗ cung tần , vất vả thật." Bà ta liếc mắt 1 cái , cả người Hạ tài nhân phát run trên mặt đất : " Bổn cung sợ ngươi gánh vác không nổi , hay là Chu công công mang ngươi đi đến 1 nơi !" Giọng nói bà ta quyến rũ không tả được , tình cảnh này nghe không khỏi làm cho người ta cảm thấy kinh hãi , giống như đằng sau giọng ngọt ngào chính là nguy hiểm.
Bà ta thản nhiên tự đắc nhìn lá phong đủ rực ở Lâm Uyển
, chậm rãi nói : " Sao năm nay cây phong hồng như vậy , tặng Hạ tài nhân 'nhất trượng hồng' đi."
Tôi sợ hãi , 'nhất trượng hồng' là trừng phạt dành cho phi tần trong cung , dùng gậy gỗ 2 phân dài 5 tấc , đánh vào vùng eo và hạ bộ . Đánh cho đến khi gân cốt đứt đoạn , máu thịt hoà lẫn mới thôi. Nhìn từ xa một mảng đỏ tươi , có tên là ' nhất trượng hồng." Khổ hình như thế , coi như đôi chân Hạ tài nhân bị phế đi rồi !
Chu Trữ Hải lên tiếng , cùng vài công công khác kéo Hạ tài nhân đi. Bốn phía tĩnh lặng , Hạ tài nhân sợ quá đến ngất xỉu.
Lòng 'Thình thịch thình thịch' nhảy loạn , Hoa Phi đúng là độc ác , chỉ vài câu nói chuyện đã huỷ hai chân Hạ tài nhân. Tĩnh lặng một lát , mới được nghe Hoa phi nói : " Vừa rồi Hạ tài nhân phạm thượng , có ý ẩu đả , làm cho 3 vị muội muội sợ hãi. Đi nghỉ ngơi đi."
Mọi người như được ban đại xá , vội vàng cáo từ lui ra. Chi nghe "ôi" một tiếng rên rỉ , Lăng Dung sợ đến mức chân cũng mềm nhũn . Hoa phi cười khẽ 1 tiếng , thật là đắc ý.
Tôi và Mi Trang tỷ lập tức đỡ Lăng Dung dậy rồi đi , đi được 1 đoạn khá xa mới dừng lại. Tôi dặn các cung nữ công công đi theo về trước , rồi cùng hai người kia đến chỗ "Tùng Phong Đình" trong Lâm Uyển Cung. Tôi lấy khăn lụa lau mồ hồi trên trán , ngẩng đầu nhìn Mi Trang tỷ , mặt tỷ ấy trắng bệch ra , giống như đang bị bệnh . Còn Lăng Dung thì vẫn run rẩy. Ba người nhìn nhau , đều cảm thấy hoảng sợ. Mãi lúc lâu , Lăng Dung mới nói một câu : " Làm muội sợ muốn chết."
Tôi trầm ngâm một lát nói : " Nghe đồn Hoa phi được cưng chiều không ai dám làm gì , không ngờ lại tàn nhẫn như vậy ..."
Mi Trang tỷ thở dài : " Haiz , thật đáng tiếc , tuy rằng Hạ tài nhân ngu xuẩn cuồng vọng cũng không đến nối như thế !"
Lăng Dung vội vàng ngó nhìn tứ phía , sợ bị Hoa Phi nghe thấy , tin chắc bốn phía không có người , mới nói nhỏ : " Hoa phi nghiêm trị Hạ tài nhân , hình như cố ý mượn sức chúng ta ."
Tôi trầm mặc một lúc , thấy Mi Trang tỷ có vẻ hơi nghi ngờ , muội ấy thấp giọng nói : " Về sau phải sống phụ thuộc , ngày tháng khổ sở sắp đến rồi ..."
Ba người chúng tôi nghe gió thu thổi nhè nhẹ bên tai cuốn rụng lá rơi xuống , im lặng không nói gì.
Ghi chú:
Thật ra Hoa phi cũng khá trẻ , tầm 2x thôi. Nhưng vì ả khá độc ác và có quyền nên mình gọi ả là bà cho hợp . Còn Hạ thị kia , trong cv lúc là Lâm thị , lúc là Lương tài nhân.Nếu ai đọc cv mà thấy lạ thì đừng thắc mắc nhé.
|
CHƯƠNG 5 - KẾ TRÁNH ĐỊCH Trở lại Oánh Tâm đường đã là màn đêm buông xuống , nhóm Cận Tịch không thấy tôi trở về , trong lòng nóng như lửa đốt , sợ tôi gặp phải chuyện gì. Thấy tôi về mới thở dài nhẹ nhõm , nói là Hoàng hậu truyền ý chỉ , bắt đầu từ đêm mai các tấn cung tần bắt đầu thị tẩm , dặn riêng tôi phải chuẩn bị kĩ. Tôi nghe xong buồn bực . Bữa tối chán ngẩm không muốn ăn gì , chỉ uống vài ngụm canh rồi tới tiền định viện giải sầu.
Chậu hoa quế trong đình viện rất xanh tươi , mùi hương ngào ngạt. Tôi không còn tâm trạng nào ngắm hoa , nhìn mái đình ngoài cửa cung nối liền nhau , tâm sự nặng nề.
Thái độ Hoa phi đối với tôi và Mi Trang có phần hơi mờ ám , hình như muốn chúng tôi làm chân tay cho ả , cho nên ở trước mặt mọi người ở Chiêu Dương điện cố tình chèn ép chúng tôi , ở Lâm Uyển Trung nghiêm trị Hạ tài nhân cho tôi hả giận. Cô ta thật gian xảo , rõ ràng Hạ tài nhân nói là răn dạy Lăng Dung mới ra tay , Hoa phi lại đem trách phạt của cô ấy là lý do nói thàn Hạ tài nhân đắc tội tôi. Nhưng điều duy nhất tôi biết được , tôi đã gây thù hằn không ít người. Từ thái độ Hạ tài nhân nhìn ra mọi người ghen tị và bất mãn tôi. Chỉ là Hạ tài nhân tự cao nên mới hành động lỗ mãng như vậy. Nếu ngày mai một người được thị tẩm , Hoàng thượng sủng ái đến nỗi liên tiếp có người ở sau lưng hãm hại , đúng là khó phòng bị , chỉ sợ kết cục của tôi so với Hạ thị còn thê thảm hơn !
Vừa nghĩ tới đây , lòng tôi sợ hãi. Tuy Hoa phi hơi mập mờ , nhưng trước mắt tạm thời xem thế nào , xem cô ta đối với tôi kiểu gì. Ngộ nhỡ tôi là cái gai trong mắt ả thì phải làm sao? Trong hậu cung này có 2 phe phái . Cha mẹ muốn tôi giữ lấy thân , nếu tôi bị tội , ngay cả Chân thị cũng bị chịu liên luỵ !
Tôi nhìn cánh quế rơi rụng đầy đất , trong lòng có chút tính toán !
Ban đêm gió thổi trên người không khỏi lạnh , chợt thấy trong người ấm áp . Hoán Bích ở phía sau tôi quan tâm : " Hôm nay gió lớn , tiểu thư cẩn thận cảm lạnh." Tôi cười mệt mỏi : " Ta thấy mình có chút khó chịu , bảo Tiểu Quẫn tử mời thái y đến. Nhớ kỹ , chỉ cần Ôn Thực Sơ đại nhân." Hoán Bích cuống quít kêu Lưu Chu ra dìu tôi vào , lại dặn Tiểu Duẫn Tử lậo tức đi mời Ôn đại nhân tới.
Ôn đại nhân đến rất nhanh . Bên cạnh tôi chỉ có Lưu Chu và Hoán Bích ở lại , còn những người khác ra ngoài canh cửa. Ôn Thực Sơ bắt mạch , lại nhìn nhìn sắc mặt tôi , trong mắt hiện lên tia nghi hoặc : " Không biết bệnh tiểu chủ nguyên nhân do đâu?"
Tôi thản nhiên mà nói: " Ngày trước muội bị chút kinh hách, buổi chiều lại nhiễm lạnh."Tôi liếc hắn một cái, hắn lập tức rũ xuống mí mắt không dám nhìn tôi. Tôi từ từ mà nói: "Ngày đó tại đại sảnh Tuyết Hiên , đại nhân từng nói qua cả đời sẽ đối tốt với Chân Huyên , không biết nay còn giữ lời không ?"
Cơ mặt Ôn Thực Sơ co giật , hiển nhiên không nghĩ tôi lại hỏi câu như vậy , lập tức quỳ xuống nói : " Vi thần không hiểu ý tiểu chủ. Người cũng biết từ trước tới nay thần luôn giữ lời hứa , huống hồ ..." Giọng nói của hắn trầm xuống , vô cùng thành khẩn : " Bất luận tiểu chủ ở chỗ nào , tâm ý vi thần quyết không thay đổi."
Lòng tôi nhất thời khoan khoái , Ôn Thực Sơ quả nhiên là người có lập trường , tôi không nhìn nhầm. Đưa tay ý bảo hắn đứng lên : : Trong cung không có người nào tốt , huynh còn giữ lời hứa với muội là tốt rồi." Giọng tôi ôn hoà hơn : " Hiện giờ muội có chuyện muốn nhờ , không biết huynh có vui lòng giúp được không?"
Hắn nói : " Tiểu chủ cứ sai bảo."
Mặt tôi không chút thay đổi nhìn ngọn đèn dầu đang sáng , thấp giọng nói : " Muội không muốn thị tẩm."
Hắn cả kinh giây lát , thần sắc khôi phục lại bình thường , nói : " Tiểu chủ cứ nghỉ ngơi , thần sẽ kê đơn thuốc dặn người nấu thuốc ngay."
Tôi dặn Lưu Chu : " Đưa đại nhân." Rồi bảo Hoán Bích lấy ra 1 thỏi vàng đưa cho Ôn Thực Sơ , hắn từ chối , tôi nhỏ giọng nói : " Đây là chút tâm ý của muội , hơn nữa tay không đi ra ngoài cũng nhục nhã." Lúc này hắn mới nhận.
Hoán Bích giúp tôi nằm xuống nghỉ ngơi. Ôn Thực Sơ bốc thuốc cho tôi khá nhanh , Tiểu Ấn Tử nấu thuốc an thần để tôi ngủ ngon. Ngày hôm sau bệnh bắt đầu tái phát . Ôn Thực Sơn bẩm báo lên trên:Hoàn quý phi tim đập nhanh ,bị chứng phong hàn ,cần tĩnh dưỡng. Hoàng hậu phái người đến hỏi thăm, than tiếc tôi bị bệnh không đúng lúc.Tôi cật lực ngồi dậy tạ ơn ,cũng lực bất tòng tâm, cô cung nữ đó thấy vậy đỡ tôi dậy.
Hoàng hậu lệnh Ôn Thực Sơ chữa bệnh cho tôi, đồng thời bảo Thuần thường tại cùng Sử mỹ nhân rời khỏi Đường Lê cung để tôi dưỡng bệnh cho thật tốt . Tôi phái Cận Tịch tự mình đi cảm tạ, bắt đầu cuộc sống một mình ở Đường Lê cung.
Tin tôi bị bệnh được loan truyền ra ngoài , mọi người trong cung cười tôi sau lưng , nói tôi xinh đẹp mà nhát như chuột .
Bắt đầu một ngày mới , phi tần dưới chức Hoa Phi còn tự mình đến hỏi thăm , Hoa phi cũng sai cung nữ đến , rất là náo nhiệt . Một tháng sau bệnh tôi vẫn không chuyển biến , y thuật Ôn Thực Sơ luôn được các cung tần phi khen ngợi , hắn cũng điều trị rất cẩn thận nhưng bệnh tôi vẫn thế , ngược lại càng thêm xấu. Ôn Thực Sơ đành phải báo bên trên là do thể chất tôi suy nhược , không dám lạm dụng thuốc , cần từ từ điều trị. Mà lần điều trị này , không có kì hạn. Tin tức đó được loan ra , người tới thăm cũng ít dần , ngoài Thuần thường tại ra , người thường xuyên tới chỉ có Mi Trang tỷ , Lăng Dung và Ôn Thực Sơ , đình viện thật vắng vẻ , trước cửa có thể giăng lưới bắt chim. Ai cũng biết , một phi tần bệnh lâu không khỏi , cho dù có xinh đẹp như tiên không thể nhìn thấy thánh nhan cũng không được ân sủng. Cũng may , tôi sớm dự tính trước kết quả này , cả ngày ngồi ở trong cung đọc sách thêu thùa , thật không có gì sướng bằng !
Mặc dù tôi sống một mình trong thâm cung , chuyện bên ngoài vẫn không thể gạt được tôi . Thông qua Mi Trang tỷ và Lăng Dung mà biết. Các nàng ấy sợ tôi đang bị bệnh nên cũng chỉ nói dăm ba câu. Tôi cũng hiểu được đại khái. Sau sự kiện Hạ tài nhân khiến tôi hoảng sợ mà mắc bệnh , Hoa phi càng ra oai , trong nhóm cung tần mới vào , chỉ có Mi Trang tỷ là được sủng ái , thị tẩm nửa tháng được phong làm Tần , ban thưởng hào " Huệ". Người tiếp theo là Lương Viện , Điềm quý nhân , Đỗ Bội Quân nhưng chưa được sắc phong thêm. Các phi tần cũ như : Hân quý nhân , Lệ quý tần và Tần Phương Nghi cũng còn được sủng ái. Mi Trang mới vào cung được một tháng , không đủ thế lực chống lại Hoa phi , cho nên nhường nhịn mọi chuyện là tốt nhất. Trong lúc đó , các phi tần tranh giành đấu đá nhau không ngừng , mọi người cũng dần quên một quý nhân bị bệnh như tôi.
Nhàn nhã được hơn tháng , tôi lại thấy có chút khác thường. Khang Lộc Hải cùng đồ đệ là Tiểu Ấn Tử ngày càng không an phận , dần dần không đem tôi để vào mắt . Khi tôi sai khiến bọn hắn làm những thứ gì cũng chỉ là trong miệng đáp lời còn chân vẫn bất động . Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử ngày càng ngang tàn , có vài cung nữ cũng không chịu yên , ỷ thấy tôi bị bệnh không quản giáo được , chung quy chỉ vài việc nhỏ cũng gây gổ với Lưu Chu – Hoán Bích.
Mặt trời đã lên cao , tôi đang ngồi ở buồng lò sưởi gần cửa sổ ăn chè đậu phụng do Cận Tịch làm . Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử tiến vào thỉnh an , " Bộp" quỳ gối xuống , khóc lên tiếng ; " Nô tài không thể hầu hạ tiểu chủ nữa rồi !~"
Tôi cả kinh , lập tức mệnh bọn họ đứng lên mà nói. Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử đứng trước mặt tôi , kêu Lệ Quý tần chỉ đích danh bọn họ hầu hạ. Tôi liếc mắt hắn một cái , hắn lập tức cúi đầu lấy tay áo lau khoé mắt. Tôi quắp mắt , để ý thấy sừng tay áo hắn không có giọt nước mắt nào , thấy hắn làm bộ , cũng không tiện vạch trần hắn , chỉ thản nhiên nói : " Biết rồi . Đó là nơi tốt , cũng là tạo hoá của ngươi . Thu dọn đồ đạc xong thì đi luôn đi . Hầu hạ Lệ tần cho thật tốt." Tôi ghét hắn , nói xong không thèm nhìn bọn họ , chỉ từ từ thưởng thức chè ngon. Ăn xong , tôi nghĩ , đem tất cả hạ nhân cùng tiến vào , đồng loạt ngồi xuống.
Tôi nhẹ nhàng nói : " Ta bị bệnh cũng đã hơn 2 tháng. Mấy ngày nay tâm trạng không tốt , sợ là bệnh càng trầm trọng. Nô tài trong cung nhiều như này , ta không cần nhiều người hầu hạ. Nói thật , nhiều người ở trước mặt ta cứ đi tới đi lui cũng ngại. Cho nên hôm nay ta tìm các ngươi đến , hỏi các ngươi : ai muốn đi thì hãy đi , hầu hạ các chủ tử khác , cũng đừng ở chỗ này của ta. Các người có ai muốn ra ngoài , tới chỗ của ta lĩnh một thỏi bạc rồi có thể đi."
Trên mặt vài tiểu cung nữ nóng lòng muốn thử , nhưng không ai dám động đậy , chỉ người nhìn ta ta nhìn người.
Tôi còn nói : " Hôm nay Lệ quý tần đã chỉ đích danh Khang công công và Ấn công công đi hầu hạ , dọn đồ đạc và đi đi. Các người còn không chúc mừng 2 người bọn họ."
Mọi người nói vài câu "chúc mừng' , Lưu Chu không chịu nổi , cắn răng nói : " Khang công công , thường ngày tiểu chủ đối đãi ngươi không tệ , có cái gì cũng ban cho ngươi 1 phần. Sao giờ lên chức cao lại nói đi là đi?"
Tiểu Ấn Tử thấy khí thế nó ào ạt , sớm không tự giác lui 2 bước về phía sau , Khang Lộc Hải thần sắc không đổi , nói : " Lưu Chu cô nương hiểu lầm rồi , nô tài cũng là thân bất do kỷ ( bất đắc dĩ ). Nô tài một lòng muốn hầu hạ Hoàn quý nhân , ai ngờ Lệ chủ tử chỉ danh , nô tài cũng không còn cách nào khác."
Lưu Chu cười lạnh một tiếng : " Khen cho câu thân bất do kỷ. Nhưng tôi không biết trên đời này lại có đạo lý trâu không uống nước mà cố đè đầu xuống ! Nếu ngươi một lòng muốn hầu hạ chủ tử , vậy thì không thể phụ tấm lòng ngươi được rồi , ngươi đi từ chối Lệ chủ tử , nói Lệ tần biết ngươi là kẻ trung thành không hầu 2 chủ. Lệ chủ tử tự nhiên không trách ngươi , còn khen ngợi ngươi đấy!" Khang Lộc Hải và Tiểu Ấn Tử trên mặt lúc đỏ lúc tái , bị Lưu Chu trách móc khó xử vô cùng.
|