[Võng Du] Thương Lam Đỉnh
|
|
Chương 3 ——»•°•°•«——
Đêm yên tĩnh, bầu trời tựa như một lớp màn huỳnh quanh lấp lánh ánh sao, hương hoa thanh nhã hòa hợp với khí trời, ánh trăng sáng tỏ như lụa mỏng phủ lên Thanh Cừ Uyển. Cảnh đêm như họa, huyễn hoặc mộng ảo.
Trong lòng không hiểu vì sao có chút chờ mong, hắn sớm đi tới đình các trong Thanh Cừ Uyển, giống như một đứa nhỏ ước hẹn cùng bằng hữu gặp mặt, nôn nóng đến trước chờ đợi.
Hắn cũng là cái đứa nhỏ a.
Mười tám tuổi, đặt ở thế kỷ hai mươi mốt cũng chỉ vừa mới trưởng thành, đang học trung học.
Ước định sao? Từ ngữ này đối với hắn mà nói tựa hồ thật xa lạ.
Lúc nghe Giản Tâm Ly nói cô gái tên Tiểu Vãn kia muốn gặp hắn, hắn không biết đó là quỷ kế của Giản Tâm Ly, liền nhanh chóng đáp ứng.
Vì sao hội đáp ứng? Vì sao hội tuân thủ ước định này? Đơn giản vì người cùng hắn ước định là cô gái kia sao?
“Như thế nào là ngươi? Giản sư tỷ đâu?”
“Không phải ngươi hẹn gặp ta sao ?”
Trong lòng trầm xuống, hắn vô cùng bội phục hiện tại hắn còn có thể bảo trì khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng.
Nguyên lai không phải nàng hẹn hắn a…
Là hắn tự mình đa tình sao? Hắn rốt cục hiểu được khi hắn đả kích nàng, cảm giác của nàng là như thế nào.
Cái loại cảm giác mất mát không nói nên lời này tràn ngập toàn bộ lồng ngực, còn có một loại dự cảm bất an, giống như sắp sửa phát sinh chuyện gì.
Lời vừa đến bên miệng liền dừng lại, hắn thở dài hung hăng nuốt xuống, xoay người bước đi.
Nàng lại nắm chặt cánh tay hắn, hướng hắn đòi tâm pháp.
Hắn thập phần không được tự nhiên muốn làm cho nàng buông tay, nhưng là trong lòng lại suy nghĩ,
Không cần buông tay ——
|
Chương 4 ——»•°•°•«——
Kia tính tình cao ngạo bất tuân làm cho người ta quên nàng tuổi chỉ vừa cập kê, làm cho người ta quên mất tính trẻ con vẫn chưa rút đi trên khuôn mặt nàng, làm cho người ta quên nàng chỉ là một phàm nhân bình thường không có linh khí, khiến nàng chói mắt như minh nguyệt trên cao, là như vậy phong hoa tuyệt đại, xinh đẹp rực rỡ.
Nhưng mà, đại giới cũng là hắn trọng thương.
Phong nhận (lưỡi dao gió) quyết tâm muốn mạng của hắn, vô tình trảm khai da thịt, chém sâu đến gần như lộ ra xương cốt.
Hắn trong lòng dị thường bình tĩnh, ngay cả khi tu luyện cũng chưa từng bảo trì thuần túy tâm vô tạp niệm như vậy, thật giống như thời gian ngừng trôi tại nơi hồ nước tĩnh lặng, bất kể mưa gió vô tình, cũng không thể khiến mặt hồ gợn lên một tia sóng lăn tăn. Nếu có thể bảo vệ nàng chu toàn, cho dù hắn chết cũng sẽ không oán không hối.
Hắn nhưng lại vì nàng mà nhận lãnh tất cả vết thương, khiến huyết đỏ nhuộm hồng không trung!
Từng đạo vết thương sâu hoắm khiến người ta sợ hãi, khiến lòng của nàng kịch liệt đau đớn, cũng nhiễm đỏ quang cảnh trước mắt nàng
Từ Trữ chân nhân nói, từ khi nàng đến Huyền Tịch Tông, hắn liền thay đổi. Nhưng là, Từ Trữ chân nhân cho tới bây giờ có từng kỹ càng tìm hiểu về hắn hay không? Giờ khắc này nàng đột nhiên nhớ tới, có người nói qua, băng cho dù có góc cạnh bén nhọn, bản chất của nó vẫn là thủy. Như vậy có phải hay không có thể nói hắn nội tâm vẫn luôn ôn hòa như nước? Bề ngoài lãnh khốc vô tình chỉ vì muốn che dấu tâm tính lương thiện mà ngay cả hắn cũng không biết a.
Từng mặt không đổi sắc mà đối diện thiên quân vạn mã, từng lộ vẻ tàn nhẫn thị huyết tươi cười chém giết một cái lại một cái địch thủ, từng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không chỗ nào sợ hãi.
Nguyên lai nàng cũng sẽ có lúc sợ hãi.
Sợ hãi hắn sinh mệnh trôi qua, sợ hãi hắn cách nàng mà đi, sợ hãi giống như chỉ trong chớp mắt bầu trời sẽ sụp đổ.
Thân thể đang run rẩy, nắm chặt hai tay lạnh lẽo, cảm giác máu toàn thân trong tức khắc đã đông lại, trái tim như là bị đao phủ từng nhát lăng trì.
Vì sao phải chịu ủy khuất đến như vậy, vì sao nói xin lỗi, vì sao lại che chắn trước mặt ta, vì sao sẽ đối tốt với ta như vậy, vì sao…
Chúng ta rõ ràng còn không tính là bằng hữu a, ngươi rõ ràng có thể mặc kệ ta a!
Nàng quá yếu, phản kháng của nàng ở trong mắt bọn họ trở nên đáng buồn cười như vậy, căn bản là không biết tự lượng sức mình.
Nàng phải mạnh hơn, nhất định phải trở nên mạnh mẽ, so với Nhan Mạc Qua của ngày xưa còn mạnh hơn! Mạnh đến mức không còn ai có thể khi dễ vũ nhục nàng, mạnh đến mức oai phong một cõi, nghiêng trời lật đất, có khả năng bảo vệ bằng hữu chính mình, bảo vệ những người nàng coi trọng.
Nếu có đỉnh núi, nàng sẽ đem đỉnh núi kia đạp ở dưới chân; nếu có có khả năng tới cực hạn, nàng sẽ vượt qua cực hạn!
Tuyệt đối sẽ không để ngươi vì ta mà bị thương.
Lần sau, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi….
|
Chương 5 ——»•°•°•«——
Một khắc kia vừa tỉnh lại, tựa hồ mọi vật trước mắt đều trở nên mơ hồ, chỉ có thân ảnh của nàng là vẫn rõ ràng chân thực.
Mái tóc màu cam bị thổi bay, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn đọng lại nước mắt khiến người ta đau lòng, một đôi mắt màu đỏ lựu làm say lòng người không chút nào che giấu lo lắng.
Hắn từng nghĩ đến, trên đời này không có bất luận kẻ nào có thể vì hắn rơi lệ, hắn cũng không cần người khác dùng nước mắt đến thương hại an ủi.
Hắn cũng chưa bao giờ nghĩ tới, kiên cường như nàng thế nhưng sẽ vì hắn khuất nhục rơi lệ, cao ngạo như nàng thế nhưng sẽ vì hắn buông tôn nghiêm, quỳ xuống cầu xin.
Trong lòng dấy lên tư vị không nói nên lời, có lẽ có cảm động, có lẽ có đau lòng, có lẽ có tự trách, bất quá tất cả đều không quan trọng.
Hắn tràn ra một chút chua sót tươi cười lướt qua trong giây lát mà chỉ có chính hắn mới biết được, rốt cục dũng cảm đối mặt mọi người, kiên định lập hạ trọng thề.
Có lẽ không thể ngửi được mùi hoa, nhưng chỉ cần biết rằng đóa hoa nhỏ kia vẫn như cũ ở yên tại nơi đây nở rộ, hắn liền thấy đủ .
Từ nay về sau, hắn và nàng, lưỡng đoạn thiên nhai.
Đó là lần đầu tiên hắn thực sự, cũng vô cùng tuyệt tình gọi tên nàng ——
“Ta Hàn Ảnh Trọng lấy tâm ma thề, cùng Phong Luyến Vãn vĩnh viễn không tư tình! Nếu phản lời thề, ắt gặp tâm ma cắn nuốt, thần hồn câu diệt, không thể luân hồi!”
…
Bầu trời ban đêm, một đạo bạch quang cắt qua thiên không, chia đôi ngân hà.
Ngưu Lang cùng Chức Nữ thật sự có thể gặp nhau sao?
Ai biết, kia đều là chút truyền thuyết lâu đời thôi.
~~~ Hoàn Cuốn 1 ~~~
|
Phiên ngoại 1: Kí ức của Hàn Ảnh Trọng. (Thượng) ——"•°•°•"——
Kia ngọn núi ẩn nấp trong mây mù dày đặc, là nơi hắn cùng nàng đang cư ngụ — Huyền Tịch Tông.
Vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp nàng, khi đó hắn đang truy bắt đồng môn sư đệ đã ăn cắp Ngũ Đạo Luân Hồi Kính, mà nàng lại đột nhiên xuất hiện, bất ngờ xâm nhập vào tầm mắt hắn.
Hắn căn bản không nghĩ liên lụy nàng, nàng là phàm nhân. Sư phụ từng nói hắn mềm lòng, hắn cũng hiểu được, nhưng không thể nào tâm ngoan thủ lạt.
Vì thế hắn bắt nàng này cử chỉ cùng lời nói kỳ quặc tham gia hành động.
Quả nhiên… Kết quả mặc dù có chút không ngờ, nhưng lại không thể nói gì…
Thật sự là làm người ta đau đầu…
Trở về sẽ bị phạt đi…
Hắn lúc này thật là thống hận chính mình vừa rồi mềm lòng, có chút rất không phân rõ phải trái làm cho nữ tử phàm nhân tham gia trận chiến đấu này.
Ngũ đạo luân hồi kính… Dung hợp trong cơ thể của nàng…
Chính mình lại vì trận nhiễu loạn này mà để sư đệ chạy thoát… Hắn hiện tại thật sự có chút không biết nên làm thế nào mới tốt .
Hắn hối hận chính mình mềm lòng, nay tưởng muốn giết nàng lại thập phần phiền toái.
“Uy uy, cái kia này nọ…”
Thanh âm của nàng có điểm bối rối, này cũng là đương nhiên đi, chỉ là một phàm nhân bình thường.
Hừ, nói cái gì đâu.
Hắn tự giễu lắc lắc đầu, trước khi trở thành người tu chân, chính hắn cũng là một phàm nhân nha.
Cũng phải nói lại, có nên dẫn nàng hồi tông không…
Chậc, nữ nhân này thật sự là phiền toái.
Nhưng mà, ánh mắt hắn không biết vì sao đã có một chút ôn hòa.
Nàng là vô tội a.
Hắn lúc này không hiểu sao cảm thấy người kia cùng bản thân mình lúc trước có vài điểm giống nhau.
Thôi… Bị phạt liền bị phạt đi…
Nàng tên là… Phong Luyến Vãn?
Thật sự… Chính mình đều trở nên không giống chính mình a.
Giương mắt nhìn hướng Huyền Tịch Tông, hắn siết chặt quyền, ánh mắt dứt khoát giống như đã hạ quyết tâm.
-----
Vô tận hắc ám…
Kia là cái gì…
Giống như một chút ánh sáng đột ngột lóe lên trong bóng đêm vĩnh hằng…
Giống như thanh tuyền bình thường…
Có thể cảm giác được thân thể đang chậm rãi khôi phục…
“Uy uy, này thực trân quý a, một giọt cũng không được lãng phí, uống hết cho ta!”
Thanh âm này là…
Rất quen thuộc…
Hắn cố gắng nâng lên mí mắt nặng trịch, muốn thấy rõ người trước mắt.
“Ai nha, không tốt, phải đi rồi.”
Đợi chút…
Chờ một chút…
Ngươi là ai…
“Khách khách ”
Thanh âm xích sắt ma sát trong bóng đêm yên tĩnh có vẻ phá lệ rõ ràng, người bị trói buộc cũng đã mở ra hai mắt.
Nhưng mà, hắn chỉ thấy một mảnh hắc ám vô tận, thanh âm bên tai phảng phất giống như một hồi ảo giác.
“Phong Luyến Vãn… Là ngươi… Sao?”
Hắn ngửa đầu, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở vách tường chiếu vào trên cánh tay bị thương của hắn, ánh mắt hắn có vẻ mê mang mà bất lực.
“Phong… Luyến Vãn.”
|
Phiên ngoại 1: Kí ức của Hàn Ảnh Trọng. (Trung thượng) ——"•°•°•"——
Rốt cục lại có thể nhìn thấy bầu trời xanh trong suốt a.
Hắn như vậy cảm thán .
Nhìn chim chóc bay lượn trên cao, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Sư phụ rốt cục đã thả mình.
Bất quá hắn tổng cảm thấy sư phụ là lạ, nàng dường như đối với nữ tử phàm nhân kia có nhiều địch ý.
Không đúng…
Nàng… Tên Phong Luyến Vãn.
Nghĩ đến đây hắn không tự giác gợi lên khóe miệng, tâm tình bị giam cầm bấy lâu lập tức trở nên dễ chịu vô cùng.
Đi xem nàng đi…
Quả nhiên vẫn có chút lo lắng. Tuy rằng sư phụ cấm chính mình cùng nàng có bất kỳ liên hệ gì, bất quá hắn vẫn không yên lòng.
Nghe nói nàng ở chỗ Mộc trưởng lão…
Vậy không có gì phải lo lắng đi… Mộc trưởng lão ôn nhu như vậy hơn nữa uy vọng cũng rất cao…
Vẫn là…
Đi xem đi…
Hắn bất đắc dĩ sờ sờ cằm, khóe miệng nhịn không được giơ lên.
Thoạt nhìn không có ai làm khó nàng.
Hắn ở cách đó không xa nhìn nàng, trong mắt ôn nhu như vậy ngay cả chính hắn đều không có phát giác.
Đây là vì sao đâu…
Cái loại này thời khắc vướng bận tâm tình…
Rốt cuộc là cái gì…
“Ôi chao, là ngươi? Bọn họ nói ngươi đã được thả, thân thể không có việc gì đi?”
Không biết từ khi nào, nàng đã đi tới trước mặt của hắn.
“Nhờ phúc của ngươi…”
A, ít nhất nàng còn hiểu quan tâm hắn một chút.
“Thân thể khôi phục thế nào?”
“Người tu tiên tốc độ hồi phục so với người bình thường nhanh hơn rất nhiều.”
Hắn nhìn nàng sau khi nghe nói hắn đã hồi phục liền lộ ra vẻ mặt phức tạp, nhịn không được nở nụ cười.
Nên nói như thế nào,
Thực… Đáng yêu đâu.
“Đúng rồi… Ngươi…” Khi ta bị phạt từng đến thăm ta sao?
“Cái gì?”
“Không có gì.”
Muốn hỏi nhưng không sao thốt ra khỏi miệng, hắn cố gắng làm cho chính nhìn thoạt nhìn càng thêm lạnh lùng, như vậy mới có thể đem ý nghĩ kia đánh bật khỏi đầu.
Làm sao có thể là nàng đâu? Nhất định là ảo giác của mình thôi.
Lúc hắn bị phạt bên ngoài cũng có người canh gác, nàng chỉ là một nữ tử không có tu vi, làm sao có thể trà trộn vào trong tháp.
Nhất định là ảo giác thôi.
Nàng nhỏ giọng mắng hắn một câu “Bệnh thần kinh” xong liền vội vàng chạy đi. Hắn bật cười, xoay người rời đi, lại thấy một vị nữ đệ tử đứng ở trước mặt mình.
“Hàn sư huynh…”
Trong ánh mắt nữ nhân này, bao hàm rất nhiều cảm xúc…
“Ân…”
Hắn không nói nhiều với nàng, xoay người rời đi.
Hắn không có thấy, sau khi hắn rời khỏi, trong mắt nữ nhân kia hiện lên ghen tị cùng phẫn hận.
|