Chương 74: Chỉnh người.
Những vương tôn quý tộc từ các nước khác đến điều được thu xếp ổn thỏa tây cung. Sự sắp xếp này là do Hàn Ngôn Duẫn cố ý, vì hắn rất muốn xem kịch vui sắp diễn ra, chắc chắn sẽ thú vị lắm đây.
"Hoàng huynh, vì sao huynh cố ý gom tất cả bọn họ ở cùng một cung? " Lúc này, Hàn Khiết Luân tranh thủ thời gian chỉ có ba huynh đệ nói chuyện mà hỏi. Hắn không hiểu, nếu cái tên Tư Đồ Ngọc cùng Nam Cung Dân thông đồng tính chuyện liên hợp thì khó mà phát hiện. Hoàng huynh hắn không nhất thiết giúp người toại nguyện vậy chứ?
"Tam đệ, đệ nghĩ thử xem, nếu chúng ta để bọn họ ở cùng như vậy, sẽ càng ít tốn nhân lực bảo vệ hay không? " Hàn Ngôn Duẫn Nhìn tiểu đệ của mình với vẻ thâm ý dạt dào. Quả thật, để họ ở chung, hắn không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mà hắn chỉ sợ không có kịch hay để xem thôi. Với lại, trong thời gian chờ đợi hội tứ quốc, bát vương gia Bắc quốc cùng thái tử Tây Đô sẽ không có thời gian rảnh rỗi mà bàn chuyện hợp tác liên minh.
"Nhưng mà, nếu đơn giản như vậy thì huynh đâu nhọc tâm mang cả nhị vương phi vào cung? " Ánh mắt 'Bá Vương' ra chiều tìm hiểu. Hàn Khiết Luân tin rằng, phải có gì đó mới làm 'Hồ Vương' quỷ kế này tính toán thận trọng như thế. Động ai không động, đi động tới bảo bối của tảng đá, không lo sợ là nói dối. Vừa nghĩ, ánh mắt hắn khẽ liếc trộm Hàn Lãnh Thiên. Nhất định có quỷ kế >.<
"Để nhị đệ muội vào cung là ý muốn của Kỳ nhi" Cái này Hàn Ngôn Duẫn nói không sai. Từ khi Phượng Kì mang thai, tính tình càng ngang bướng hơn, nhưng hết cách, ai bảo nàng là tâm can tủy sống của hắn chứ?
Và bên cạnh, một chút tính toán cũng bị chen vào. Đưa Lăng Lạc Nhân vào cung cũng có ba nguyên nhân. Một là, làm vui thê thử đại nhân. Hai là phòng bị dòm ngó của Từ Trọng. Ba là... Hoàn thành một tâm nguyện, có thù tất trả của nàng. Một mũi tên giải quyết ba vấn đề, hắn sao lại không làm chứ?
"Nhưng đệ vẫn thấy không thỏa đáng" Giải thích như vậy làm sao đáp ứng sự hiếu kỳ của Hàn Khiết Luân chứ? Phải biết rằng hai kẻ tai to mặt lớn kia đều có chứa dã tâm chẳng nhỏ, thế mà còn sắp xếp bọn họ gần nhau, hỏi sao không nghi vấn? Nếu đơn giản vậy thì đã chẳng phải Hồ Vương rồi.
"Haha... Vậy đệ có nhớ sự kiện hơn một năm trước không? " Nhìn ra sự mông lung của đệ đệ mình, Hàn Ngôn Duẫn dựa lưng vào ghế bắt đầu phân tích. Hắn có đủ thời gian giúp Hàn Khiết Luân hiểu. Nếu hỏi trên đời này thứ gì khiến con người ta bỏ qua tất cả để tìm đến, đó chính là 'yêu'.
"Sự kiện một năm trước... " Hàn Khiết Luân cũng dựa lưng vào ghế thì thầm. Như nhớ ra chuyện gì đó, hắn bật ngồi dậy, mắt mở to "A, ý huynh là..." nói đến đây hắn liền thấy vẻ mặt chỉnh người của Hàn Ngôn Duẫn khiến lời nói hắn ngưng lại, khoé môi co giật, thầm than sao có kẻ tàn nhẫn đến như vậy chứ? Tàn nhẫn đến mức độ ngầu luôn rồi.
"Phải, theo như đệ nói, Nam Cung Dân phải lòng thất công chúa Tề Vũ Đồng? Chẳng phải chúng ta có tuồng hay để xem sao? " Hàn Ngôn Duẫn biết, thất công chúa không tự nhiên mà xuất hiện ở đây, đó là vì có nguyên nhân ảnh hưởng đến mặt mũi Đông Hồ. Vậy mà cái tên Nam Cung Dân kia không hề biết hắn đi yêu thích người mà hắn thẳng mặt cự tuyệt liên hôn một năm trước. Cái này nên gọi là...Lấy dây buộc mình, tự làm tự chịu.
"Ha, xem ra tên thái tử kia sắp thê thảm rồi" Vui khi người gặp họa, Hàn Khiết Luân vỗ đùi khoái chí. Cái tên Nam Cung Dân kia phải chi đừng phải lòng Tề Vũ Đồng, nếu không...hắn thê thảm à. Hắn từng gặp qua thất công chúa kia, bằng mắt nhìn người của hắn, hắn dám cam đoan, tên thái tử kia sắp thân tàn ma dại rồi =.=
"Bàn vào việc chính đi" Đùa cũng đủ, Hàn Ngôn Duẫn thay đổi vẻ mặt uy nghiêm dập tắt không khí vui đùa để bàn việc quốc thể. Cái hắn lo lắng chính là hành động tiếp theo của Từ Trọng, còn hoàng thân tam quốc kia mọi chuyện đã đi vào kế hoạch.
"Nhị đệ, mọi thứ dàn xếp ổn thõa chứ? " Quay sang Hàn Lãnh Thiên vẫn trầm mặt nãy giờ, xem ra có vấn đề nên cẩn trọng trong việc này. Nhưng Hàn Ngôn Duẫn rất tin tưởng, vì lão nhị mà nhúng tay tất cả đều ổn. Trong ngoài huynh đệ đồng lòng, thì chẳng ngại gì mưa to gió lớn càng quyét.
"Ừm, có điều, lần này hết thẩy phải cẩn thận." Gật nhẹ đầu, vẫn chưa thoát khỏi sự trầm tư, Hàn Lãnh Thiên vẫn còn trong suy nghĩ của chính mình, dường như hắn đang tính toán gì đó.
* * *
Tây Cung!
"Hoàng huynh, huynh nói cái tên thái tử Tây Đô kia có đến không? " Tề Vũ Đồng đi tới đi lui, bộ dáng khoanh tay sờ cằm suy nghĩ. Nàng là vì cái tên thái tử khốn kiếp không biết điều đó mà đến, để xem hắn là kẻ cao ngạo cỡ nào, lại có thể không nể mặt mũi nàng, thẳng thừng từ chối cuộc hôn nhân một năm trước chứ. Thật đáng hận!
"Chẳng những đến, mà hắn đã vào cung rồi" Yên vị trên ghế, tay Tề Vũ Phong nâng nhẹ chén trà để uống. Theo như lời Lí hộ vệ thông báo, thì thất nha đầu đã chạm mặt với Nam Cung Dân, hắn còn có tình ý với nàng? Đã như vậy, đoàn người của hắn vào cung, chắc chắn hắn cũng sẽ vào phía sau. Chỉ là, tên kia đã biết thân phận của thất nha đầu chưa?
Môi nhẹ kéo, đôi mắt màu xanh gợn lên ý cười. Năm trước hắn sai sứ sang Tây Đô tỏ ý liên hôn. Không ngờ Nam Cung Dân thẳng lời từ chối, làm thất nha đầu bị đã kích. Lần hội tứ quốc này, nghe nói thái tử Tây Đô đích thân đến, Tề Vũ Đồng sống chết đòi theo. Mà điều Tề Vũ Phong bất ngờ là, cả hai chạm mặt lại không biết thân phận đối phương, xem ra người thiệt thòi sau này sẽ không phải muội muội của hắn thì hắn cần chi quản Nam Cung Dân có thành bộ dạng gì.
Mắt xanh lại nhìn thoáng qua Tố Đình mày kiếm kéo lại. Nàng đang bỏ mặt hắn? Nếu không sao lại ngồi cách hắn xa như vậy chứ? Nữ nhân này, là đang cố ý tránh hắn sao? Tâm trạng vui vẻ phút chốc biến tan khi thấy nét ưu sầu trên gương mặt ai kia.
"Vào cung rồi?" Dừng lại động tác đi tới đi lui, Tề Vũ Đồng dứt khoát ngồi xuống bình cạnh Tề Vũ Phong để nói chuyện. Nàng một phần là tò mò, một phần vì sĩ diện hoàng tộc, còn lại là không thể nào chịu được khi người khác coi thường. Nàng là ai chứ? Chỉ có nàng được quyền từ chối, không có cửa để hắn lên mặt như vậy.
"Ừm, tính thời gian thì chắc hẳn hắn đã vào " Tạm gác lại cảm giác bất an trong lòng, Tề Vũ Phong lần nữa khẳng định suy đoán của mình. Đồng thời, cũng xem phản ứng của muội muội mình thế nào chắc hẳn sẽ không ngồi im mà đợi chạm mặt đâu nhỉ? Nếu là vậy chẳng phải tác phong của một công chúa chỉnh người không cần đền mạng rồi.
"Huynh, muội đi dạo hoàng cung một lát, chắc chắn sẽ không gây họa đâu" Mới sợ. Chưa kịp dứt lời đã chẳng còn thấy bóng dáng Tề Vũ Đồng đâu nữa, cứ như sợ Tề Vũ Phong ngăn cản, nàng bất chấp hình tượng công chúa mà co chân chạy như ma đuổi. Đúng vậy, người ta nói, thà đắc tội tiểu nhân, chứ đừng đắc tội nữ nhân, mà nàng chính là nữ nhân tiểu nhân điển hình, có thù thì báo gấp đôi.
"Ế Vũ Đồng... " Đến lúc Tề Vũ Đồng mất dạng, Tố Đình mới phục hồi tinh thần gọi theo, nhưng rất tiếc, nàng ấy cứ như cơn lốc rất nhanh mất hút. Vốn là đang suy nghĩ về việc Tề Vũ Phong có thể nạp thiếp, lòng nàng ưu sầu không dứt, muốn tìm thứ gì dời đi suy nghĩ thì lại chậm một bước.
"Đình nhi, cứ để nàng ấy đi " Tề Vũ Phong nhẹ nhàng ngăn cản Tố Đình dự định đuổi theo, hắn còn muốn thất nha đầu kia tìm gặp Nam Cung Dân để tính sổ, và hắn còn biết, tên thái tử kia chắc chắn sẽ gặp rắc rối. Còn hắn lúc này nên tranh thủ làm gì đó để nhìn rõ suy nghĩ của tiểu nữ tử trước mặt này thì tốt hơn.
" Ừm " Chậm rãi không nhìn ra được cảm xúc. Tố Đình nhẹ buông mi suy nghĩ, ngoài kia có ai quản được nàng? Từ khi xuất hiện với gương mặt thật, đồng nghĩa nàng thân bất do kỉ, xem ra nên tính kế lâu dài mới được. Càng nghĩ, mày liễu càng chau lại, mi càng rũ xuống. Mà cái nhăn mày, buông mi kia rơi vào mắt Tề Vũ Phong lại tạo thành vẻ ưu buồn da diết đến động lòng.
"Đinh nhi... " Lời tới cửa miệng bỗng dưng im lặng. Hiện tại là Nam Việt quốc, cho dù Tề Vũ Phong có thật sự muốn cho Tố Đình danh phận cũng không thể nào thực hiện, đành đem lời hứa hẹn chờ về Đông quốc sẽ cho nàng bất ngờ. Nghĩ vậy hắn lại khẽ mỉm cười. Chờ ta...
|
Chương 75: Rối lòng.
Vừa ra khỏi Tây Cung, Tề Vũ Đồng dừng cước bộ quay lại phía sau nhìn. May mắn là không có ai, nàng thở mạnh một hơi rồi thẩn thờ ngồi bệt xuống bậc thềm trước mặt.
Thật ra nàng rất muốn ngắm nhìn bộ dáng của tên thái tử kia là như thế nào so với ấn tượng nàng gặp cách đây năm năm. Tuy miệng nàng mạnh luôn nói chẳng thèm để tâm tới, nhưng lòng lại yếu ớt muốn để ý nhiều hơn.
Năm năm trước, hội tứ quốc tổ chức ở Đông Hồ, Tề Vũ Đồng mới hơn mười tuổi. Lúc đó bắt gặp phong thái hơn người của Thái tử Tây Đô, nàng liền đem lòng ái mộ. Lúc ấy, nàng nói với lòng, khi lớn lên nàng muốn được gả cho hắn. Cũng chính thời điểm đó, nàng từ một cô công chúa ngang ngược không ai bằng lại ngoan ngoãn chú tâm vào học cầm kì thi họa, không môn nào mà học không đến nơi đến chốn.
Thấm thoát Tề Vũ Đồng cũng đến tuổi cập kê, Tề Vũ Phong cố tình muốn tìm người tài giỏi để kén rễ, nhưng nàng từ chối, còn nói bản thân chỉ muốn gả cho tên thái tử Tây Đô, nếu không phải hắn nàng không lấy.
Thấy muội muội cương quyết, Tề Vũ Phong chiều lòng liền sai sứ cầu duyên, vì trên cương vị, cuộc hôn nhân này chỉ có lợi mà vô hại. Vì biết đâu tương lai nàng sẽ trở thành hoàng hậu Tây Đô, hai nước từ đó thân càng thêm thân.
Tiếc là nhân định sao qua thiên mệnh? Tên thái tử Tây Đô kia chẳng nể chút mặt mũi từ chối ngay lập tức. Hắn rõ ràng không xem trọng mối giao hảo này, càng đáng nói hơn hắn đã trực tiếp làm tổn thương Tề Vũ Đồng.
Còn về phần Tề Vũ Đồng, khi biết mình bị từ chối thì vô cùng tức giận. Nàng làm gì sai? Nàng có điểm nào không xứng? Và rồi.... Từ một cô công chúa đoan trang đức tính 'đã' tốt lại trở về vẻ ngang tàn kiêu ngạo ưa chỉnh người khác như hiện tại.
Tề Vũ Đồng thầm hứa, nếu có một ngày nàng gặp lại tên thái tử kia, nàng sẽ chỉnh hắn đến thê thảm mới hả giận cơn thịnh nộ của năm năm trước. Nhưng mà, nàng căn bản quên rằng, suy nghĩ khi tức giận hoàn toàn khác với lúc bình tĩnh. Cho nên, hiện tại nàng nữa muốn tìm, lại nữa không muốn tìm.
"Kìa Đồng Đồng, sao muội ngồi ở đây? " Từ xa Lăng Lạc Nhân đã nhìn thấy dáng vẻ thơ thẩn của Tề Vũ Đồng. Nàng dìu Phượng Kỳ tiến đến quan tâm hỏi. Sáng nay Hàn Lãnh Thiên đón nàng vào cung chơi cùng tỉ tỉ. Lại nghe nói công chúa Đông Hồ đang ở Tây Cung nên cả nàng cùng Phượng Kỳ đến đây thăm hỏi.
"A, hai vị tỉ tỉ, a...không đúng..." Đang xuất thần, nghe tiếng nói, Tề Vũ Đồng theo phản xạ quay lại. Thấy người đến nàng vội đứng dậy vui vẻ nói. Nói được một đoạn mới nhớ bản thân mình sai khuôn phép, mới nghiêm chỉnh với tư thế hoàng thất thỉnh an "An Kì thất công chúa bái kiến hoàng hậu và Vương phi"
"Ai da, đều thân nhau cả, khách sáo làm gì? " Lúc này Phượng Kỳ mới lên tiếng. Mặc dù Tề Vũ Đồng là thất công chúa Đông Hồ, nhưng lần gặp gỡ lần đầu tiên, nàng đã xem Đồng Đồng như muội muội thân thích. Thêm, bản thân Phượng Kỳ vốn là người Đồng Hồ, nên với Tề Vũ Đồng nàng cảm giác vô cùng thân thuộc.
"Phải đó Đồng Đồng, muội không cần quá để ý lễ tiết" Đối với Lăng Lạc Nhân, nàng vốn là người hiện đại, ba cái lễ nghi khốn kiếp rắc rối này quên được lúc nào thì quên. Có đôi khi, nàng vào cung chẳng nhớ phải quỳ lạy vua, mà cứ thế quay sang chào hỏi Phượng Kỳ. Thật chất nàng cũng ngại mà thôi kệ, vua không để ý, nàng để ý làm khỉ gì =.=
"Cung kính không bằng tuân lệnh, hai vị tỉ tỉ " Thấy cả hai người đối diện đã nói như vậy, Tề Vũ Đồng chỉ biết cúi đầu tuân lệnh. Thêm một ý tứ nữa, nàng cũng chẳng thích lễ nghi hoàng cung. Chính vì như vậy nàng thường hay xuất cung, che giấu thân phận để tìm những người bạn thật lòng, chứ hoàng cung Đông Hồ rộng lớn, muốn tìm một người để tâm sự tán ngẫu cũng khó khăn, vì họ rất sợ thân phận của nàng.
"Chúng ta đến chỗ kia ngồi nói chuyện đi " Nữ nhân nói chuyện với nữ nhân cần tìm một không gian riêng để tám chuyện, chứ một khi đã vào cuộc rồi thì...trời đất, thời gian gì cũng bị ném ra phía sau. Cho nên, Lăng Lạc Nhân đưa ra yêu cầu này vô cùng phù hợp với cuộc cách mạng bàn chuyện trên trời dưới đất >.<
Tây các cách đó không xa, nên cả nhóm người nhanh chóng đến nơi cùng nhau ngồi xuống. Hoàng cung mà, càng chức cao quyền trọng thì càng được hầu hạ tận tình và chu đáo. Với lại nhân vật hiện tại là ai? Hoàng hậu và vương phi, còn có công chúa quý quốc, dám hầu hạ chậm trễ? Chu di tam tộc là cái chắc.
Cả ba vừa an tọa, thì cung nữ cũng đã nhanh chóng mang trà nóng cùng vài đĩa bánh để trên bàn. Nếu nói về ăn uống thì chắc có lẽ chỉ có Lăng Lạc Nhân là ăn hoài ăn mãi không biết chán. Cũng đừng trách nàng, ở hiện đại nàng là đứa nhỏ mồ côi cha lẫn mẹ, cho nên đa phần sinh hoạt thường ngày điều tự mình làm. Đôi lúc ăn khổ uống khan đã từng trải qua, vì thế đối với nàng, thức ăn là thứ đáng trân trọng nhất.
"Này Đồng Đồng, chuyện gì mà khiến muội lúc vừa rồi trầm ngâm suy tư vậy?" Tự nhiên cầm chiếc bánh Quế Hoa lên cắn một cái, Lăng Lạc Nhân cũng rất biết điều, tay còn lại lần lượt lấy từng cái đưa cho hai người kia, miệng sẵn tiện đề cập vấn đề nào đó để cho không khí thoải mái hơn. Nói chung nàng đưa bánh chỉ là phép lịch sự, chứ hai người bọn họ trong cung ăn biết bao sơn hào hải vị, vì vậy đối với những loại bánh này chỉ dùng cho có lệ. Nên... đưa mỗi người một cái, để khi nàng xử lý hết phần còn lại cũng bớt ngượng ngùng hơn @.@
"Thật ra muội đến đây là có nguyên nhân" Tề Vũ Đồng cúi mặt, từng ngón tay đan chặt vào nhau cứ xoắn lại, chứng tỏ, nàng bối rối e ngại, khác vẻ công chúa cao ngạo thường ngày. Thật ra nàng cũng biết cái nguyên nhân chết tiệt kia hơi có chút hoang đường, vấn đề là tâm sự để trong lòng lâu ngày sẽ làm nàng tổn thương hơn, nên muốn tìm người nào đó để chia sẻ, và nàng tin tưởng hai người trước mặt này.
"Nguyên nhân là gì?" Phượng Kỳ lời lẽ mềm mại, nhưng sâu trong ý tứ chính là muốn tra hỏi. Một phần là vì quan tâm Tề Vũ Đồng, một phần xuất phát từ cương vị mẫu nghi Nam Việt. Dù biết mối liên hệ hai nước hòa thuận, nhưng trên đời này, thứ khó đo lường nhất là lòng người. Phòng bệnh hơn chữa bệnh !
"Đừng nói muội đến để tuyển phu nha" Nuốt hết bánh trong miệng, Lăng Lạc Nhân cũng theo kịp câu chuyện thản nhiên ném một câu rồi vô tư xem như dĩ nhiên mà ăn tiếp. Tuy là người mới đến thời không này, nhưng tình huống thế như thế này nàng từng thấy qua rất nhiều trong những bộ phim cổ đại thời hiện đại.
"Không...không....à mà phải" Tề Vũ Đồng bị nói trúng tim đen, ngước mặt trợn mắt kinh ngạc, chẳng lẽ nhìn dáng vẻ của nàng lại dể dàng đoán đến vậy? Lúc đầu nàng lắc đầu xua tay dữ dội, lại suy nghĩ, hình như cũng giống như đi tuyển phu, nên nàng đỏ mặt cúi đầu lần nữa mà thừa nhận. Dù năm năm qua đi, nhưng trong lòng nàng vẫn khắc sâu cảm giác lần đầu nhìn trộm tên thái tử kia, vẫn là còn chút luyến tiếc.
"Khụ Khụ...Đừng có nói muội nhắm trúng ba tên họ Hàn nha?" Lăng Lạc Nhân đang muốn nuốt xuống bánh hoa quế, nghe câu trả lời của Tề Vũ Đồng mà ho sặc sụa. Dương Tinh Linh đứng hầu phía sau nhanh chóng vuốt lưng nàng, rồi lấy chén trà cho nàng uống để thông cổ. Thật là, nàng chỉ hỏi đùa, cớ sao lại là đúng? Nếu muốn gả cho ba tên họ Hàn kia, vậy chẳng lẽ...một trong ba người gồm : Nàng, tỉ tỉ và Sở Hoan Hoan bị cắm sừng hay sao? >"<
Cái suy nghĩ điên rồ này làm Lăng Lạc Nhân quên mất đi mình đang ở thời không có vua cai trị, mà nàng vô cùng hồn nhiên lôi vua và vương gia ra nhập chung lại kêu là 'ba tên họ Hàn' nếu câu nói này theo như phim cổ trang thường hay chiếu, thì không thể nghi ngờ gì, cửu tộc của nàng sẽ được đưa đi tìm ông bà quá cố rồi =.=
"Nhân Nhân, muội không sao chứ?" Phượng Kỳ vô cùng bình tĩnh với câu hỏi của Lăng Lạc Nhân, và càng bình tĩnh hơn trước câu trả lời của Tề Vũ Đồng. Bởi vì nếu thật sự cầu thân, điều đó là dĩ nhiên và rất tốt cho mối quan hệ hai nước. Mà đối tượng là ai nàng cũng không sợ là Hàn Ngôn Duẫn kia. Thấy Lăng Lạc Nhân ho đến đỏ cả mặt, nàng đau lòng vuốt lưng quan tâm. Hẳn là nha đầu này lo sợ nếu Vũ Đồng chọn Hàn Lãnh Thiên đây mà.
"Không phải, mà là...Là tên thái tử tây quốc kia" Hiểu ý tứ của Lăng Lạc Nhân, Tề Vũ Đồng sợ mình bị hiểu lầm nên xua tay dữ dội. Trời ạ, cho dù nàng có cô đơn tới già cũng không dám chọn một trong ba vị hoàng tộc kia đâu. Cúi mặt lí nhí nói ra thân thế tên kia, mà trong lòng nàng cảm thấy vô cùng e ngại, như thế nào nàng cũng là nữ nhân mà, mặt dày đến đâu cũng biết liêm sỉ chứ? Đích thân chạy đến xứ người tìm nam nhân, mấy ai đủ can đảm?
"A?" Lăng Lạc Nhân ngơ ngác trợn to mắt nhìn Tề Vũ Đồng như kẻ ngoài hành tinh. Thái tử Tây Quốc chẳng phải cái tên mỹ nam khốn kiếp từng bắt cóc nàng? Còn hại nàng rơi xuống vách núi? Hại nàng rơi vào tay Tư Đồ Ngọc thối tha? Cái tên mà nàng thề là khi có cơ hội, nhất định chỉnh hắn thê thảm? Đi một vòng rồi cũng gặp nhau, nên nói trái đất này tròn, hay là oan gia ngõ hẹp?
Nhưng dù nói ra bao nhiêu thứ không tốt của Nam Cung Dân, Lăng Lạc Nhân cũng không thể phủ nhận rằng, hắn cực kì soái, mà soái đến nỗi làm nữ nhân như nàng ganh tị. Khóe môi co giật mẫu người Đồng Đồng thích là cái tên mặt trắng đó? Nên không ngại đường xa lầy lội đến đây để tiếp cận? Đúng là trên đời khổ nhất vẫn là một chữ Tình.
"A..ta nhớ ra rồi, năm trước Đông Hồ muốn liên hôn, gả muội cho thái tử tây đô, nhưng lại bị hắn từ chối?...." Phượng Kỳ vỗ bàn tức giận nói. Kì thật nàng cũng chẳng ưa gì cái tên thái tử khốn kiếp kia. Lần trước là bắt cóc nhầm Lăng Lạc Nhân, khi chưa quen biết Tề Vũ Đồng thì nàng cũng chẳng mấy quan tâm việc kia, hiện tại nàng vô cùng chướng mắt với chuyện hắn dám thẳng mặt từ chối một tiểu cô nương khả ái thế này, thật quá đáng mà -_-
"Phải, hắn từ chối" Tề Vũ Đồng lại cúi đầu buông nhẹ mi che đi cảm xúc trong đôi mắt. Năm năm trôi qua, không lúc nào nàng không hi vọng gặp hắn một lần. Nhưng gặp rồi, thì nàng sẽ làm gì đây? Mắng hắn à? Hay chất vấn vì sao hắn từ chối nàng? Lòng nàng vô cùng bất an khi nghĩ đến vấn đề này.
|