Chap 1-1: Nothing’s clear
Nhiệt độ ngoài trời lên đến 40 độ C. Nóng chảy ra mỡ. Giờ ăn trưa từng tốp học sinh tan trường tấp vội vào trung tâm thương mại lát đá hoa cương mát rượi, máy lạnh phả vù vù từ hầm máy trên cao xuống khiến ai nấy hưng phấn bừng bừng. Đám sinh viên xa nhà bình thường chỉ dám mua cơm hộp vào hưởng ké máy lạnh hôm nay lại đặc biệt hào phóng. Nhân viên phục vụ mới của quán thịt nướng hôm nay thật sự quá đẹp trai!
Một đám sinh viên nam nữ lộn xộn tay cầm cuốn thực đơn tìm combo nhiều thịt vừa lẩm bẩm chia tiền. Lũ còn lại tay chân rảnh rỗi mắt tia bốn phương đầu quay tám hướng vừa rủ rỉ cười hí hí với nhau. Thành phố này từ đâu lại lòi ra hot boy thế này ah~ liệu có phải sinh viên mới của trường đến làm thêm không? Cơ mà dựa vào tướng mạo có lẽ là tuổi hơi lớn đi.
Thịt vừa bưng lên, cả bọn liền nhanh nhảu vù vù 2-3 đôi đũa xếp đầy lên vỉ nướng. Mấy đứa con gái cười hí hí, khẽ cúi mặt ngại ngùng đẩy đẩy một tên con trai dáng vẻ sáng sủa cơ mà lại đeo cặp kính rõ to, nhìn sơ cũng biết không phải là mọt sách thì cũng là game thủ trình độ cao! Ý tứ rất rõ ràng là nhờ cậu nhóc ấy gọi anh đẹp trai kia ra nướng thịt!
Tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Anh đẹp trai chưa kịp phản ứng thì từ đâu trong bếp đã bay ra một tên rõ béo, dép lê kéo loẹt xoẹt, uỳnh uỵch chạy ra.
- Xin lỗi các em. Cậu ấy mới vào làm, vẫn còn chưa có kinh nghiệm phục vụ đâu.
Nói rồi liền hai tay thoăn thoắt, tay đũa tay kéo cắt thịt trên dĩa, dưới ánh mắt không thể nào ngán mỡ hơn của đám nữ sinh. Tụi tôi đến đây không phải vì bò Mĩ là tiêu tiền đâu! Chỉ là anh đẹp trai quả thật hình như vẫn là tay mơ thật. Cả buổi chỉ có mỗi việc đứng lau bàn, mà rõ là chỉ lau có mỗi một cái! Này là rất chuyên nghiệp hay rất không chuyên nghiệp đây? Cơ mà bộ dáng lau bàn cũng đẹp trai quá đi~. Đã đồng phục đen lại thêm tai nghe màu trắng, mắt lơ đãng nhìn ra đại sảnh, tay cứ lia lịa nghiêm túc lau đến mức mặt bàn cũng muốn tróc ra một lớp sơn.
Đúng lúc cả đám đã bắt đầu xao lãng. Hưng khí bừng bừng tập trung vào đĩa thịt thì bất thình lình nghe anh đẹp trai gào to một tiếng:
- Hành động! NGAY!
Nói rồi liền ném cái khăn sang một bên, vù một phát lao ra cửa chạy như điên. Cả đám vừa chủ vừa khách nháo nhào đứng dậy bám lấy bệ cửa nhìn ra ngoài. Anh phục vụ mặc tạp dề, chú bảo vệ cầm baton, cô nhân viên vệ sinh cầm chổi lau nhà, cùng cặp tình nhân đang ôm ấp kịch liệt, không biết từ đâu bay ra nhảy xổ vào một gã mặc áo khoác đen đội nón kết. Hắn sau một giây giật mình liền chụp lấy quai túi xách trên vai đập túi bụi, liều mạng mở một con đường máu chạy chối chết. Cả đám người vồ hụt tức tốc rượt theo, miệng hét to.
- Đứng lại!
Daebak! Tận mắt trông thấy cảnh sát cải trang phục kích bắt cướp rồi! Còn tiền thịt nướng…tiền thịt nướng của tụi tôi thì sao ah~~
Trung tâm thương mại giờ cao điểm đông nghịt người trong một khắc tiếng kêu gào phát ra tất cả liền dạt ra hai bên, ló đầu ra xem náo nghiệt. Tên áo khoác đen kia tay ôm cái giỏ, tay giữ cái nón lụp xụp trên đầu, phóng như chim bay, chưa gì đã bỏ ra đám người còn lại một đoạn dài.
Anh phục vụ nghiến răng đuổi theo, đôi chân dài miên man phóng vù vù, tạp đề phần phật bay lên bay xuống như cái váy, hùng dũng vô cùng! Vừa chạy vừa hét to
- Tránh đường! Tên kia mau đứng lại!
Khí thế bừng bừng mười phần uy hiếp đối phương. Tên kia bị khí thế chín trâu ba bò của anh đẹp trai dọa cho sợ đến thoắt xanh thoắt vàng. Chó cùng dứt dậu, phải cắn thôi! Tay chân bắt đầu đông tây hoạt động, chụp lấy hàng hóa xung quanh quăng tứ tung, vù vù bay vào mặt kẻ đang áp sát. Anh phục vụ đang chiếm thế thượng phong tự nhiên lại bị ám sát, mặt thối đến không thể nào thối hơn, nghiến răng nghiến lợi dùng 10 phần khinh công, 90 phần trời phật phù hộ trái xoay phải né. Trước mắt vù vù như có bão đến tối tăm mặt mày, nhịn không được liền rống to chửi thề một tiếng, cúi xuống nhặt cái chảo rơi dưới chân, vù vù phi tới. Hên làm sao! Hắn né được!
- Cái con…!
Tên mặc áo đen nhìn bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của người kia mà nhếch miệng cười khoái trá, cắm đầu về phía trước xông thẳng tới. Ngàn lần không ngờ, vạn lần không nghĩ, lại trực tiếp đâm đầu vào gian hàng nội y nữ. Ờ rồi thì…? Vũ khí tiếp theo phải kiếm ở đâu đây?
Người nọ trong nháy mắt miệng ngoác lên như cáo. Tao chống mắt lên xem mày dùng quần chíp để thoát bằng cách nào!
Không ngờ tới chó cùng dứt dậu thật sự có thể kịch liệt cắn càn!
Trong tích tắc bị dồn vào ngõ cụt hắn liền vồ lấy một thai phụ quăng mạnh ra sau. Người kia trong chớp mắt mặt cũng trắng ra như giấy, anh phục vụ đẹp trai cùng hai cảnh sát giả trang vừa trờ tới mặt cắt không còn giọt máu liều mạng lao theo lấy thân làm đệm thịt. Ầm một phát liền đáp sập cả một dãy hàng!
Tên kia ngoái đầu nhìn lại còn chưa kịp đắc ý thì “bang” một tiếng. Từ trong quầy đồ phóng ra một anh phục vụ khác siêu cấp đẹp trai! Khuy áo mở bung lộ ra lồng ngực rắn rỏi, cái nanh sói ngà vàng chạm trổ một nhành dây leo tinh tế, tay phải chống lên bàn, cả cơ thể đều bay lên, cứ thế đổ ầm một phát lên người tên áo đen. Phi thường ngoạn mục kết thúc cuộc truy đuổi.
- GNPD! Giơ hai tay lên đầu!
- Sếp!
- Sếp!
Những người còn lại nhanh chóng ào ào chạy tới. Anh đẹp trai nhấc một gối ra khỏi lưng kẻ kia rồi khẽ lắc đầu ra hiệu cho những người còn lại tới trấn trụ hắn lại.
- Đọc quyền cho hắn nghe đi.
Nói rồi liền đi về đống hỗn độn đằng kia xem xét qua một lượt mới bắt đầu ngồi xuống, gợi cảm thở ra một hơi trấn an thai phụ đang hoảng loạn khóc nháo lung tung chờ xe cấp cứu tới. Còn ba người kia thì thảm rồi, đã té đau thì chớ, bây giờ gánh một thân hai mạng trên người, dưới ánh mắt thị uy của thượng cấp, ngay cả thở mạnh cũng không dám đừng nói là ngồi dậy!
Sau khi đâu vào đấy, cô cảnh sát - lao công mới mở túi sách của hắn ra xem, khóe miệng đột nhiên kịch liệt co rút. Xong rồi. Phen này thì xong rồi. Quả nhiên, cái túi vừa mới được trình lên cho anh nanh sói coi thì liền một trận mây đen vần vũ bay trên đầu. Hừmm…xong rồi. Phen này xong thật rồi.
***
Oạch
Một mớ hồ sơ được xả lên trên bàn, người đàn ông trung niên đầu hai thứ tóc, mặc quân phục xanh cao cấp, huân chương đeo lủng lẳng. Mặt mũi đỏ gay nhìn sơ cũng biết là bị đám “tạp chủng” trước mặt dọa cho lên tăng xông rồi. Quả nhiên, không chờ qua tới phút thứ hai sau khi bước phòng đã bắt đầu lôi đầu đám con cháu vừa mới đi phục kích về đồ còn chưa kịp thay mắng sa sả.
- Các cậu này là muốn quậy đến thế nào? Hả? Hả? Các cậu thấy Tổ khiếu nại rảnh lắm sao? Tháng này vụ này là vụ thứ hai rồi!!! Các cậu ngứa tay ngứa chân thì có thể lôi nhau ra đánh mà, tôi cho phép các cậu lấy tay trái đánh tay phải từ sáng đến tối! Tên sát thủ liên hoàn vẫn còn đang ở ngoài kia các cậu còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn hay sao mà chạy ra đường làm gì? Hai mươi gian hàng, ba cảnh sát bị thương cùng với một thai phụ. Một tên ăn cắp vặt! Các cậu bắt được một tên ăn cắp vặt! Các cậu nói xem này là thế nào?
Lão nhân năm nay cũng quá năm mươi, thân thể trường kì luyện tập vạm vỡ vô cùng, miệng hét tay vỗ bàn khiến kiếng cửa sổ cách xa mấy mét còn cơ hồ rung rung. Trên tivi giọng nữ biên tập viên mềm mỏng đọc bản tin. Tất nhiên tin cảnh sát bắt cướp gây náo loạn trung tâm thương mại hot nhất ngày nghiễm nhiên lên hẳn một số! Ngay sau đó chuyển sang bản tin thế giới, vừa hay, Interpol vừa mới phá được một đường dây buôn lậu lớn nhất Bắc Mĩ! Hay lắm! Cả đám liền sa sầm nét mặt. Này…này là cố tình sao? Đang bị phụ huynh mắng lại còn vớ được ngay kênh chiếu gương hiếu học?
Thượng úy vừa mới xả được một hơi. Trong giây phút liền khí nộ xung thiên, dùng công phu Sư Tử hống một phen gầm chết lũ nghịch đồ. Tạch tạch…phen này có khi nào sẽ phá được kỉ lục ăn chửi suốt một tiếng không ngừng vừa mới được lập hai tháng trước không? Sở cảnh sát Gyeonggi-do càng ngày càng phát triển theo một chiều hướng không thể ngờ tới ah~.
Tổ trưởng Kim ngồi phịch xuống ghế tựa, đầu vẫn không ngừng xoay xoay. Này là có phải bị mắng nhiều quá nên bị ngốc không? Lỗ tai cũng muốn phát ra tiếng ong ong ve ve rồi. Cởi áo ghile ra, sơ mi trắng xả ra ngoài, mặc dù vẫn mệt mỏi không thôi nhưng bộ dáng lơ đãng tựa vào thành ghế cũng khiến không ít người xịt máu mũi.
Park Yoochun nghiến răng, nửa người trần như nhộng, tay chống bả lưng tím bầm vặn vẹo đi tới. Thiếu một chút là chửi thành tiếng.
- Này là lỗi của chúng ta sao? Rõ ràng là kế hoạch tác chiến đã đưa cho Sở trưởng duyệt, lúc đó chính Sở trưởng cũng nói là chặt chẽ không tìm ra lỗ hổng. Sao lúc đó cũng không nghe ông ấy nói cho chúng ta ăn không ngồi rồi tay trái vỗ tay phải ăn lương đi! Còn nói cái gì mà vất vả một phen sẽ có thưởng nóng. Giờ thì sao chứ? Ông đây còn trẹo cả lưng đây này!!!
- Được rồi Yoochun.
Chất giọng so với Park Yoochun còn muốn trầm hơn một bậc, cực kì mẫn cảm, thở thôi cũng cực kì gợi cảm. Tay cầm điện thoại khe khẽ nhíu mày lơ đãng lên tiếng, nói rồi liền lướt lướt một chút, lông mày cũng thoáng chốc xoăn tít lại phiền muộn không thôi.
- Tôi ra ngoài gọi điện thoại một chút. Mọi người nghỉ ngơi đi. Ben, lát nữa đến chỗ Changmin lấy báo cáo khám nghiệm tử thi, anh muốn xem lại một lần. Yoochun bố trí mọi người nghỉ ngơi một tiếng, lát nữa chúng ta sẽ đem hồ sơ ra xem lại.
- Rõ Sếp!
Nói rồi liền tức tốc phóng ra ngoài. Không khí u ám trong phòng trong phút chốc liền tan ra. Một lũ nhiều chuyện tụm đầu vào nhau.
- Này mọi người đoán xem là Sếp đi gọi điện cho ai đấy?
- Còn phải hỏi sao?- Đại tỷ Hyejin của Tổ chuyên án Sở cảnh sát Gyeonggi-do ngoác miệng cười như cáo.- Nếu không phải mẹ, không phải người yêu thì chắc chắn là em trai bảo bối của Sếp.
Ben và Himchan, một trai một gái, hai đứa nhỏ của Tổ mắt tròn mắt dẹt.
- Em trai? Không phải em gái sao? Hôm bữa em thấy trong điện thoại của Sếp có hình cô nào xinh lắm.
- Có khi nào là người yêu không?
- Nói bậy nào! Valentine Sếp chúng ta còn rảnh chạy qua Tổ mại dâm giúp “dọn cỏ” công ích đó.
- Vậy thì chắc là em gái rồi.
- Không thể nào~ sao chị nghe phong thanh là em Sếp vận động viên cử tạ?
- Không có đâu. Rõ ràng là em nghe nói Sếp nuôi em học điều chế gì mà.
Park Yoochun một tay tự xoa bóp mảng lưng xanh tím, một bên nghe cả đám nhốn nhốn nháo nháo liền cười khẩy một tiếng.
- Là trai hay gái em đều không ưa. Trước sau gì cũng chỉ là một đứa đào mỏ ăn chơi trác táng!
Không khí ngay lập tức liền trầm lại. Ben một bên, Himchan một bên, tay trái tay phải bộ dạng chân chó hóng chuyện.
- Anh Yoochun. Chuyện là thế nào cơ?
Hyejin cùng Kwangho cũng chạy lại góp một chân.
- Lại còn thế nào?- Hắn cười khẩy một tiếng, cũng lười làm vẻ thần bí, khinh bỉ nói.- Em với Junho nhập học Học viện cảnh sát cùng một kì. Mọi người nói coi năm đó Junho chẳng qua cũng chỉ mới có 18 tuổi thôi, học còn phải kiếm học bổng, nghỉ hè thì chạy đi làm thêm, nói là phải kiếm tiền nuôi em đi du học. Kết quả thì sao? Đến giờ ngay cả chức Tổ trưởng Tổ chuyên án cũng leo lên được rồi mà nó còn chưa về. Năm đầu thì bảo ở Pháp, vài năm sau thì xin tiền đi Đức, bây giờ nghe đâu là đã sang tới Mĩ rồi. Gia đình Junho bộ dễ sao? Mẹ Kim cũng bị chọc đến thiếu chút đã từ đứa con này rồi. Mấy năm nay đều một tay Junho lăn lộn liều mạng khắp nơi nuôi nó. Mọi người nói coi, đã vậy tháng nào cũng ngửa tay xin tiền đều như vắt chanh, còn không biết ngượng miệng, đi suốt mấy năm cũng không biết bò về thăm thằng anh này một lần. Mọi người nói xem thế nào? Vô sỉ!
Park Yoochun một bộ anh tuấn tao nhã nhe răng nhếch mép chửi không tiếc sức. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng.
- Không phải chứ…?- Ben nhìn thấy bộ dạng hung tợn của hắn, trong phút chốc cổ cũng muốn rụt lại.- Sếp đẹp trai của chúng ta tuyệt vời như vậy, em Sếp mang trong người 13 cặp gen giống nhau nếu không phải một mĩ nhân thì ít gì cũng phải là một soái ca ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái chứ ah~.
Park Yoochun nghe thấy răng nanh cũng cơ hồ sắp mọc ra đến nơi. Mấy đứa nhỏ bây giờ, con mẹ nó, đọc ngôn tình quá nhiều! Đời làm gì mà đẹp thế. Thay mặt 800 anh em cảnh sát, hôm nay nhất định hắn phải khai sáng những tâm hồn non dại này. Càng nói càng hăng, đem đứa em yêu nghiệt của Sếp mắng không ra cái gì. Trong phút cao hứng hùng hồn thề lớn.
- Để tôi mà gặp được, Park Yoochun này nhất định sẽ thay trời hành đạo mà nhai đầu nó!
***
Thanh niên cao lớn mặc áo sơmi trắng, lịch lãm đứng ở góc cầu thang áp điện thoại lên tai, rồi lại hạ xuống liên tục gọi vào một số, rồi lại tiếp tục chờ đợi. Nhưng dường như cả cơ hội để nói xin chào cũng không có làm gương mặt anh tuấn vốn đã nhuốm đầy mệt mỏi lại càng dày thêm một tầng phiền muộn. Dưới ánh nắng gay nồng buổi trưa loang loáng chiếu qua khung cửa phản quang tỏa ra tán sắc bảy màu thật khiến người khác muốn ôm lấy thân hình cao lớn ấy vào lòng mà dỗ dành một chút.
Đứa nhỏ này…rốt cuộc là thế nào rồi? Càng nghĩ càng nóng ruột không yên. Đã gần hai tháng rồi không thấy gọi về. Bình thường có ở bên kia chơi bời lêu lổng thế nào, biết gọi về là sẽ bị mắng cũng vẫn sẽ một tuần vài lần gọi điện thoại đường dài về cười hề hề, nhõng nhẽo với anh. Chỉ là lần này lại bặt vô âm tín, gần hai tháng qua không cách nào liên lạc được, gọi điện cũng không nghe máy. Ngay cả khi anh cố tình gửi tiền qua đấy trễ đến tận hai tuần cũng không thấy gọi về. Chưa bao giờ mất liên lạc lâu đến vậy. Sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Khẽ lắc đầu thở dài một hơi liên tục ép mình không được nghĩ đến những trường hợp xấu nhưng cũng không cách nào ngăn được những hình ảnh máu me của mấy hiện trường gái bán hoa bị giết gần đây ùa về. Khẽ nhắm mắt đưa tay lên bóp trán, thở dài một hơi, nhìn đồng hồ thấy đã quá giờ cơm trưa, nghĩ đến mấy anh em cũng đã vất vả cả một ngày bèn gọi người mang cơm đến. Điện thoại rất nhanh liền hiện ra một số khác biệt duy nhất trong danh sách gọi, và cũng là số duy nhất được kết nối. Xong cũng quay về phòng quyết định ngủ một chút. Phải phá án nhanh thôi, rồi chạy qua đó nhìn một cái mới được. Người không dời núi thì núi dời người vậy.
Lúc Junho quay trở lại đã thấy một phòng toàn người là người ngả ngớn khắp nơi, gục xuống bàn mà ngủ. Án liên hoàn đã hơn nửa tháng vẫn chưa phá được. Dư luận gây sức ép cho chính phủ. Lãnh đạo trung ương ép lãnh đạo tỉnh, lãnh đạo tỉnh ép cục cảnh sát, cảnh cục ép Tổ chuyên án, mọi người đã lâu rồi đều không được ngủ ngon. Bất tri bất giác thở dài một hơi. Ai cũng nói Tổ trọng án và Tổ chuyên án là một lũ tinh anh. Nhưng tinh anh thì cũng chỉ là người. Không thể chỉ một câu “có thể” là gồng gánh được hết cả. Ai cũng không biết được bọn họ vì câu nói “Chúng tôi tin tưởng các cậu” mà có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu trả giá.
Sở cảnh sát tỉnh Gyeonggi-do, hay còn gọi là Gyeonggi Nambu Provincial Police Agency (GNPD), cơ quan pháp lý trấn giữ một dải đất dài. Mặc dù Seoul đã trở thành thủ đô và tách ra thành thành phố trực thuộc trung ương thì Gyeonggi-do vẫn là một tỉnh lớn, từng là trung tâm kinh tế, văn hóa, chính trị với số dân đông nhất Đại Hàn Dân Quốc.
Năm 2008, Tổ chuyên án sở cảnh sát Gyeonggi-do được thành lập để phá vụ ấu dâm chấn động Hàn Quốc một thời. Sau vì nhiều lí do, mà vẫn được tiếp tục duy trì suốt 9 năm qua, sau vài lần thay máu Tổ chuyên án hiện nay gồm có 7 người: Thanh tra cao cấp Tổ trưởng Kim Junho, thanh tra cao cấp Tổ phó Park Yoochun, nữ cảnh sát duy nhất Joo Hyejin, thành viên kì cựu nhất hình cảnh Hong Kwangho, thành viên gia nhập sau cùng hình cảnh Choi Himchan và hai người của Tổ giám định được biên chế trực tiếp là bác sĩ pháp y Shim Changmin và nữ chuyên viên hóa nghiệm Ben, là thành viên Tổ giám định nhưng khi có trọng án thì mọi người trong cục đều ngầm hiểu hai người họ là “tài sản riêng” nhằm đảm bảo ưu tiên phá án tối ưu của Tổ chuyên án.
Gyeonggi-do phía đông dựa núi, phía tây giáp biển, phía bắc là điểm đình chiến giữa Hàn Quốc và Triều Tiên, cùng với dân số đông đảo nên tình hình chính trị cũng tiềm tàng nhiều nguy cơ, tỉ lệ tội phạm nguy hiểm và đặc biệt nguy hiểm cũng cao hơn hẳn những nơi khác. Có tà sẽ có chính. Những người nhân danh công lí là cảnh sát, những kẻ tự nhận thay trời hành đạo là sát thủ liên hoàn. Tổ chuyên án, ngày 30/8/2008 chính thức thành lập.
***
- Này! Thế này có phải là ép người quá đáng không? Đã mắng thì chớ lại còn không cho ăn luôn sao?
Himchan nhìn mấy miếng pizza trên bàn hậm hực không thôi. Park Yoochun bán lõa, nửa người sũng nước tay cầm khăn lau đầu từ phòng tắm bước ra, với tay lấy trái táo cạp rột rột.
- Anh nói này. Một tuần nữa mà không phá được án thì tháng này có khi chúng ta còn không có lương đâu.
Himchan tay cầm miếng pizza, tay cầm lon coca vừa nhai vừa rên rỉ.
- Hồi trước em ở bên Tổ Phòng chống tệ nạn sung sướng biết bao nhiêu. Hàng ngày nếu không ăn uống, rượu chè thì cũng xoa mạt chược, buôn cổ phiếu, hầu như không cần phải dùng đến trí não, vừa nhàn rỗi lại vui vẻ, cùng lắm thì chạy ngoài đường bắt cướp một lúc. Bây giờ thì sao chứ? Không sát thủ biến thái thì án liên hoàn! Không đấu súng thì là đấu dao. Ngược tâm, ngược thân, ngay cả hoa quả ăn điểm tâm cũng không có!
- Vậy cậu về Tổ tệ nạn đi.
Kwangho quắc mắt nhìn sắc lẻm, tay lạch cạch lên nòng súng vừa mới được lau chùi cẩn thận.
- Em chỉ nói thôi mà…
Cậu nhóc biết mình vừa nói hớ ngay lập tức liền im miệng, cắm cúi nhai thức ăn. Junho nhìn bọn họ nhoẻn miệng cười toe.
- Anh cũng thích Tổ bên đó lắm nha, đông vui, náo nhiệt. Đợi phá án xong anh dắt cậu qua đó mở sòng.
- Nhớ nha Sếp!
Himchan thoát một nạn nghe tới liền cười thấy răng không thấy mắt. Kwangho hừ lạnh một tiếng cũng không thèm nói tới, lắp ổ đạn vào báng súng rồi khóa chốt an toàn. Chính mình cũng biết mấy đứa nhỏ vất vả nhưng đã ở trong Tổ lâu như vậy, kiêu hãnh của một thành viên Tổ chuyên án thật khó lòng có thể chấp nhận được việc bị đem ra so sánh với các Tổ an sinh khác. Nhiệm vụ của bọn họ đôi khi phải đánh đổi bằng máu.
Một lát sau Changmin bước vào phòng, theo sau là Ben cũng vừa mới đến phòng giám định lấy hồ sơ.
- Nghe nói mọi người vừa mới vồ được một tên ăn cắp vặt trong siêu thị huh? Sao? Định tranh luôn việc của bên Tổ xã hội à.
Cậu vừa nói ra liền bốn phía một loạt ánh mắt bắn tới. Park Yoochun đem mặt áp tới, dùng cặp mắt cá chết dí vào mặt Shim Changmin.
- Cậu có tin cậu mà nói thêm câu nữa anh sẽ lấy hộp quẹt đốt vào đít cậu không?
- Haha…đùa thôi, đùa thôi. Anh cũng đừng đứng sát em thế, em tắm bằng nước vo gạo rồi, trên người không có mùi người chết đâu.
Cậu nhạt nhẽo cười rồi yên phận lẳng lặng lùi vào góc. Tuyệt đối không được trêu con hổ đang đói nha~ nó cắn đấy. Huống gì ở đây còn có hẳn một bầy! Joo Hyejin đem rác đổ vào thùng rồi thuận tay mở máy chiếu, tắt đèn. Tất cả đã đông đủ, mọi người đều ngầm hiểu đã đến lúc công việc nghiêm chỉnh chính thức bắt đầu.
- Chúng ta sẽ xem lại khám nghiệm tử thi trước. Đại tỷ, Ben, phiền hai người ra ngoài chuẩn bị cafe được không?- Junho lộp cộp sắp lại hồ sơ trên bàn, quay sang nhìn Changmin chần chừ một lúc.
- Em muốn uống hồng trà.- Himchan kêu to.
- Em muốn uống sinh tố.- Changmin cũng cười cười.
Hai cô gái nhăn mặt, xem ảnh xác chết mà còn uống sinh tố, biến thái!!! Xong rồi cũng lẳng lặng đi ra. Mặc dù tại ngũ đã lâu, nhưng giải phẫu tử thi cũng chả có mấy gì hay ho để cho các cô gái nhìn thấy.
- Được rồi. Bắt đầu đi.- Yoochun lên tiếng, với lấy cái áo thun vắt trên ghế mặc vào, thuận tay bấm mở máy chiếu.
Changmin bước vào vị trí của mình đem ra ba tập hồ sơ.
- Mặc dù chưa có phát hiện gì mới nhưng hôm nay em sẽ nói lại một lần. Mọi người trong quá trình phân tích phát hiện ra điều gì thì trực tiếp cho ý kiến.
Nói rồi liền thao thao đem hồ sơ khám nghiệm bày ra một lần. Mấy người đàn ông của Tổ chuyên án cơ hồ cũng đã nghe mấy tình tiết này đến thuộc làu làu, nhưng vẫn rất nghiêm túc căng mắt ra săm soi mấy tấm ảnh chụp nội tạng lủng bủng, mặc dù Changmin cũng đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể sắp hoàn chỉnh được. Hừm…có ai nhìn thấy xác chết mà tâm trạng bình ổn được đâu?
- Tên sát thủ này dường như là ra tay có chu kì. Cả hai vụ đầu tiên xác đều được phát hiện vào giữa đêm rạng sáng hôm sau, và cứ 5 ngày một lần. Riêng lần thứ ba thì lại phát hiện vào lúc chiều tối. Bước đầu phác họa tâm lí hung thủ chúng ta cho rằng hắn là một tên sát thủ liên hoàn có tâm lí bất ổn, mục tiêu nhằm vào là các cô gái bán hoa nên có thể hắn có xu hướng tự phát triển giá trị cá nhân cho rằng mình là đấng tối thượng.
- Hừm... tối thượng cái rắm! Định cosplay Jack the Ripper phiên bản Hàn sao?- Park Yoochun vì cái lưng bầm tím vẫn còn chưa hết đau, nhịn không được giận mà chửi thề một tiếng.
- Như Jack the Ripper là còn mừng...- Changmin lầm bầm, người ta chỉ là giết người mổ bụng thôi!
- Giết người thì thôi đi. Lại còn đục cái xác ra thế này. Biến thái!
Himchan nhăn mặt. Từ ngữ dùng cũng rất chuẩn xác, những thi thể này chính xác là bị đục! Lúc tìm được xác toàn là một thân thiếu nữ mĩ miều mồm bị nhét quần lót, mắt vuốt nhắm, ngay thẳng nằm gọn gàng trên đồng cỏ, nếu không phải thấy dưới đất lênh láng một vũng máu bọn họ cũng không biết được là tại sao mà chết. Lật người lên liền thấy sau lưng bị đục một hố, vỡ cột sống, nội tạng nát nhừ như thịt băm cùng ruồi bọ sâu rết lòng thòng đổ ra ngoài. Cả Tổ trọng án hôm ấy được một phen ói ra mật xanh mật vàng, một phen bay bướm phong nhã đề dòng chữ “Có dấu hiệu sát nhân biến thái” rồi lật đật đẩy hồ sơ sang Tổ chuyên án. Thật con mẹ nó số thơm không kể được.
Cửa ngoài lạch cạch mở, Kwangho liền với tay lấy điều khiển chuyển file thư mục. Cả bọn nhìn ly sinh tố đặt trước mặt Changmin dạ dày liền lục ục một phen, đưa tay che miệng âm thầm nhợn lên nhợn xuống. Ben cố phớt lờ không nhìn tới ly nước kia, tập trung về chỗ của mình lấy hồ sơ chiếu lên màn ảnh chính.
- Em cũng đã đem các mẫu vật tìm ra được đem xét nghiệm lại một lần nhưng hầu như không thể tìm ra được gì thêm. Trên quần lót chỉ có duy nhất một nhóm DNA của các nạn nhân, bộ phận sinh dục như anh Changmin nói thì có dấu hiệu xâm phạm nhưng cũng không có mẫu tinh dịch, tạm thời vẫn chưa xác định được công cụ gây án. Còn về phía vết thương chí mạng, chỉ có thể nói là hung thủ ngày càng điêu luyện. Ở nạn nhân đầu tiên vết thương có vết gỉ sắt và vết rách rõ ràng. Hung thủ có thể đã gây án trong trạng thái kích động, hung khí tùy tiện. Nhưng càng về sau thì vết cắt rất bén nhót, mặt cắt vết thương dưới kính hiển vi cho thấy các mô bị cắt đứt rất ngọt, là liếm đứt chứ không bị rách.
- Không tìm thấy tinh dịch có khi nào là hắn bị bất lực không? Khiếm khuyết bẩm sinh chẳng hạn.- Kwangho nhíu mày.
- Hoặc cũng có thể là do đã quan hệ trước đó, cùng sao họ cũng là gái bán hoa, quan hệ tình dục xong, tắm rửa rồi về nhà lúc nửa đêm cũng đâu phải là lạ.- Himchan xoay xoay cây viết trong tay
Changmin lắc đầu, cầm bút lông tiến về phía bảng vẽ hình quả bàng, biểu thị âm đạo.
- Bình thường nếu là người còn sống chúng ta sẽ cho đến bệnh viện kiểm tra SART để xác định có phải tấn công tình dục hay không. Nhưng nếu lỡ đã chết rồi thì em đành làm luôn vậy. Ở đây mọi người có thể tưởng tượng là một cái đồng hồ.- Sau đó Changmin cầm viết quẹt ba cái trên đầu vòng tròn.- Tổn thương hướng 11-12-1 giờ là đồng thuận, nạn nhân hành nghề đặc biệt, để chiều khách tổn thương này thậm chí còn rõ ràng dễ phát hiện hơn.- Tiếp lại tùy tiện gạch ba nét ở dưới.- Tổn thương ở hướng giờ ăn tối hay còn gọi là 5-6-7 giờ, cho thấy người phụ nữ không giúp gì được cho người đàn ông. Cơ thể bị ép mạnh xuống đất theo xu hướng tự vệ, đây là cưỡng ép. Đây là một loại vết thương đặc thù rất dễ nhận biết. Hơn nữa nếu như hung thủ bị bất lực thì đa phần chúng ta sẽ tìm được tinh dịch không có tinh trùng, với khoa học hiện nay đã có thể xác định được DNA trong tinh dịch không tinh trùng rồi. Nên rất có thể công cụ gây án là một vật trụ khác.
- Biến thái!- Đại tỷ Hyejin không nhịn được nhe răng chửi một câu.
- Không biến thái thì cũng không đến lượt chúng ta nhúng tay vào đâu.- Junho cười, tiếp tục phân tích án.- Chúng ta trước đây dựa vào hành vi của hắn phân tích tâm lí tội phạm cho rằng đây là một tội phạm bạo lực vô tổ chức, chỉ dựa vào một hình mẫu nhất định mà ra tay. Hơn nữa rất có thể hắn là một kẻ có khách quan tội phạm (actus reus - hành động gây án) nhưng lại không sở hữu ý chí phạm tội (mens rea - khả năng có ý định gây án, thừa nhận sai lầm, và biết trước kết cục). Như giết gái bán hoa, cưỡng hiếp, lăng nhục bằng cách nhét quần lót vào miệng nhưng sau khi gây án lại sắp đặt nạn nhân rất gọn gàng. Cho rằng hắn trước khi gây án đã từng tiếp cận với nạn nhân một thời gian sinh ra tâm lí kính trọng hoặc thương tiếc.
- Chúng ta khoanh vùng nghi phạm là những khách hàng chung của các nạn nhân, thất bại trong sự nghiệp, hôn nhân, có xu hướng bạo lực tình dục và tuổi thơ bất hạnh nhưng từng đạt được thành công nhất định nào đó. Xét theo mức độ tổn thương loại trừ những nghi phạm là nữ giới bị gái bán hoa phá hoại gia cang. Sau cùng xét ra ba nghi phạm và tiến hành dẫn dụ nhưng hôm nay kết quả lại không có tên nào tới.- Yoochun nhịp nhịp tay xuống bàn, vẫn là ức chế không nguôi.
- Ngày mai chúng ta sẽ chia làm ba tổ. Anh Kwangho và đại tỷ sẽ điều tra tên ở công ty điện tín. Yoochun và Himchan sẽ điều tra tên ở thành bắc. Em sẽ điều tra tên ở gần công viên hiện trường gây án thứ ba. Mọi người chia nhau ra hành động, nên nhớ! Chúng ta chưa có bằng chứng chỉ tội trong tay nên mọi hành động phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối phải án binh bất động không được tùy tiện, tránh rứt dây động rừng. Được chứ!
- Rõ Sếp!
***
- Những thành phố lớn luôn tồn tại những con đường nhỏ. Những con đường nhỏ lại chứa những bí mật lớn, đại diện nhân cách của thành phố đó.
Himchan vừa ăn kem đá vừa ngân nga, gió công viên thổi chỏm tóc hoe hoe trên đầu rung rung vô cùng hữu ý. Yoochun quay sang nhìn cậu cười nhạt đưa điếu thuốc âm ỉ cháy lên môi rít một hơi.
- Thế nào? Lại còn có hứng làm thơ cơ à?
- Tam ca. Anh không thấy là rất Triết lí sao? Mấy năm em đi làm cảnh sát cũng chỉ đúc kết được mỗi câu này thôi đó.
Yoochun cười, đong đưa ly café đã tan gần hết đá.
- Ừ. Cậu thì giỏi rồi, văn võ song toàn, là tinh anh quốc bảo của Sở cảnh sát.
Himchan được khen đểu liền hihihaha cười đến thỏa mãn liếm kem đầy khoái trá. Yoochun cũng không thèm để ý đến cậu, mắt đăm đăm nhìn vào gã đàn ông mặc áo vest đang tiu nghỉu ngồi đờ đẫn ngoài công viên.
Công việc trinh sát thật ra rất không nhàn nhã. Nghi phạm đi đâu bọn họ đi đó, dựa vào nhất cử nhất động của bọn chúng mà phân tích hành vi, tâm lí. Người ta nói tâm sinh tướng, ngày nghĩ bậy thì đêm nằm mộng, con người hóa ra cũng chỉ là một loại sinh vật đơn thuần.
Chỉ là, công việc của bọn họ không may, kẻ thù lại là một bọn người biến chất, tâm lí không bình thường nên cũng không thể dùng cách thông thường mà võ đoán được. Nhưng mà qua cái cách gã kia lật đi lật lại mấy mục quảng cáo xin việc làm trên tờ báo Seoul Daily rồi thở dài tiu nghỉu, ngay cả dũng khí gọi đến cũng không có thì đến hắn cũng không tin gã có can đảm gì mà đi giết người đục xác.
Yoochun phủi phủi tàn thuốc bay tạt vào hông quần. Thật ra bọn họ không có nghĩa vụ gì phải theo dõi hắn, công việc của Tổ chuyên án thường người ít việc nhiều bọn họ chỉ cần tập trung vào điều tra thân thế, những việc vặt vãnh này đều có thể phân công cho những Tổ an sinh khác hỗ trợ nhưng trăm nghe không bằng mắt thấy, bọn họ nếu có khả năng thì vẫn chạy tới đích thân kiểm thực.
Chẳng qua, cái tên vô vị này thì chỉ cần nhìn một lúc cũng có thể kể rõ mồn một mười mấy năm qua trong đời hắn xảy ra chuyện gì. Lee Joongdo, năm nay 53 tuổi, thất nghiệp, trước là nhân viên văn phòng cho một công ty quèn, mấy tháng nay đều sống nhờ đồng lương trợ cấp, sợ vợ, thành tích yếu kém không dám xin việc cũng không dám về nhà.
Vài tháng trước lúc công ty mới vỡ nợ đến bar uống rượu say xỉn, khi đang quan hệ vô tình làm bị thương một cô gái bán hoa. Bị cô ta kiện cho thế là vào sổ đen luôn. Lúc ở Sở còn khóc lóc van xin đừng gửi giấy báo của Tòa về nhà, đừng gọi vợ lên bảo lãnh, đòi sống đòi chết, báo hại sở cảnh sát náo loạn một phen.
Thật con mẹ nó nói không nổi! Nếu không phải coi băng an ninh của hộp đêm nhìn thấy mặt của gã từng giao tiếp với các nạn nhân thì chẳng đời nào hắn lại thèm để mắt đến gã. Sau này hắn mà có lấy vợ nhất định không bao giờ để bị leo lên đầu như vậy! Đường đường là đàn ông Hàn Quốc, lớn lên dưới quốc kì, sợ vợ như thế thì còn ra thể thống gì?
***
- Tiếp theo chúng ta làm gì đây đại ca?- Hyejin bước ra khỏi Ủy ban nhân dân liền đưa tay đấm đấm mấy cái lên bắp đùi đang tê rần vì ngồi quá lâu.
Kwangho cầm mớ hồ sơ của một kẻ tên Hwang Mob làm việc ở công ty điện tín xem đi xem lại, dường như không có điều gì bất thường liền nhíu mày không thôi. Càng nhiều tin tốt cho nghi phạm thì điều tra càng bế tắc. Hơn nữa hai ngày nữa lại đến hẹn 5 ngày, rất có thể hung thủ sẽ ra tay một lần nữa, áp lực phá án bức bọn họ bận đến chân đi không chạm đất.
Gọi điện cho mấy anh em bên Tổ trinh sát nhờ tiếp tục theo dõi nghi phạm, giọng điệu bên kia ai nấy đều cám cảnh pha lẫn não nề, chỉ biết động viên bọn họ nhẫn nhịn thêm chút nữa. Mặc dù không nói ra nhưng bọn họ đều biết các Tổ khác đều không thích dây dưa đến công việc của Tổ chuyên án, mới thành lập có 9 năm mà không biết đã thay bao nhiêu người, nguy hiểm trình rập so với đặc công không ít hơn là bao.
- Hyejin. Anh vẫn thấy vụ này cứ làm sao. Bây giờ tiếp tục đuổi theo ba tên kia cũng không có tiến triển gì. Anh sẽ gọi điện cho Junho với Yoochun thông báo một tiếng, chúng ta quay lại hộp đêm Nightmare điều tra xem sao.
Hyejin cũng không có hướng suy luận khác nhanh chóng gật đầu. Nói rồi hai người liền tức tốc lên xe, nhanh nhanh chóng chóng phóng trên đường cao tốc. Mọi người thường nói, cảnh sát là lũ người mở miệng ra là hay nói luật nhất, cơ mà luật giao thông thì so với người khác cảnh sát lại càng vi phạm nhiều hơn. Khi điều tra thì thời gian chẳng đợi ai nên không ai biết phút tiếp theo là mình phá được án gì cứu được ai hay mình sa vào thảm kịch gì, trở thành án cho người khác phá.
Chưa đến nửa tiếng chiếc xe màu đen với bảng số màu đặc thù đã phóng đến trước cửa một vũ trường. Mặc dù đang là ban ngày nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc xập xình âm ỉ. Bước vào cửa liền thấy mấy tên bảo vệ đá mắt với nhau, dường như nửa tháng nay bọn họ đã gặp mấy người Tổ chuyên án đến thuộc cả mặt.
Chưa kịp để bọn họ lên tiếng, tìm một chỗ an ổn ngồi xuống đã thấy một tên dáng vẻ sếp sòng máu mặt chạy xuống. Kwangho và Hyejin tất nhiên cũng biết hắn. Cơ bản cũng đã dây dưa với nhau hơi nhiều rồi, chỉ là duyên nợ thì nhiều mà nhìn mặt thì không ưa nhau thôi.
- Đại ca à~! Ngày nào các anh cũng cứ kéo quân đến đây chìa huy hiệu vài lần thì làm sao mà chúng tôi làm ăn được chứ? Chúng tôi là công dân lương thiện có đóng thuế đấy.
Hắn gãi đầu uể oải ngáp dài một tiếng. Mặc dù so với đàn ông Hàn Quốc chiều cao của Kwangho cũng thuộc dạng “trên tiêu chuẩn” rồi nhưng vẫn thua hắn hơn nửa cái đầu. Chậc…cũng coi như gọi là tiêu chuẩn nghề nghiệp đi. Gương mặt “đặc thù” của nghề bảo kê có chút hung tợn. Làn da hơi trắng tái, sạm nám lốm đốm tàn nhang, mắt trũng sâu và đôi môi thâm tím dường như là do hút thuốc hay chơi thuốc lâu ngày, răng lổn nhổn, mẻ nửa cái răng nanh có lẽ là chiến tích của một trận đập nhau.
- Bớt nói nhảm đi!- Kwangho hất hàm, cũng không có ý định cùng hắn nghiêm túc làm thủ tục thân thiết cười đùa chào hỏi.- Đừng tưởng tụi này không biết các anh kinh doanh những cái gì. Lúc tụi tôi vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở chưa báo lại với Tổ tệ nạn thì khôn hồn hợp tác một chút.
Tên ma cô nghe thấy vậy cũng câm miệng. Bộ dáng chán nản, ngáp lên ngáp xuống. Hyejin cười, cũng chả quan tâm đến chuyện so hơi của bọn đàn ông, rút từ tập hồ sơ chìa hình của ba nạn nhân ra.
- Nào nói đi. Anh biết gì? Trước khi bị hại bọn họ có biểu hiện gì bất thường không?
Hắn nhìn lướt qua rồi nhăn nhó nói.
- Đại tỷ à. Cô cũng nói là biết chúng tôi kinh doanh cái gì rồi mà. Ở đây nhiều người như vậy. Bọn họ làm gì thì làm sao mà tôi biết được. Chẳng lẽ bắt tôi phải đi theo từng người hỏi xem bọn họ hôm nay ăn gì, đi vệ sinh chưa, định bao giờ thì chết à?
- Hỏi cái gì thì trả lời cái đó thôi. Nhiều lời làm gì?- Kwangho nhíu mày.- Ngoài ba tên hôm trước thì anh còn thấy bọn họ đặc biệt tiếp xúc thân mật với ai không? Hay có ai cố ý tiếp cận hay không?
- Anh hai, anh cũng là đàn ông chẳng lẽ không biết đám người đó đến vũ trường để làm gì? Là để tìm vui đó, thấy thích thú thì bo vài trăm, gặp em nào ưng ý thì đi thuê phòng. Bọn tôi cũng đâu phải là cha mẹ bọn họ, làm sao mà quản được nhiều chuyện như vậy. Trong giờ thì xin tí hoa hồng gọi là tiền bảo kê, ngoài giờ bọn họ có kéo nhau vào nhà nghỉ làm vài ve thì làm sao mà bọn tôi biết được.
- Hừm...- Kwangho lừ mắt, kẻ mù cũng thấy hắn không có ý định cùng bọn họ nói chuyện đành hoàng.- Tốt nhất trong thời gian sắp tới đừng có đi đâu xa. Khi cần chúng tôi sẽ tiếp tục đến phiền anh hợp tác.
- Biết rồi, biết rồi. Hợp tác với cảnh sát là nghĩa vụ công dân chứ gì? Rảnh rỗi Sếp cứ đến đây ủng hộ, tôi sẽ bảo Bartender giảm giá 30%.- Tên kia nhếch môi cợt nhả, hất hàm ra hiệu cho đám bảo kê đứng ngoài cửa tiễn khách.
- Hyejin. Chúng ta đi.
***
Đến tối mịt mờ mấy người đàn ông của Tổ chuyên án mới tìm được đường về với Tổ chức. Himchan mệt mỏi dựa đầu lên đống bút lục còn chưa viết xong say sưa ngủ. Yoochun cũng nằm dài lên sofa gà gật. Cửa ngoài bật mở, Yoochun theo bản năng lập tức thức tỉnh liền thấy Kwangho bước vào.
- Đại ca. Sao về trễ vậy?
- Anh chở Hyejin về nhà thay đồ. Sao rồi, mấy đứa có thu hoạch gì không?- Kwangho cũng mệt mỏi khẽ bóp bóp thái dương.
- Nếu có gì em đã không ngồi đây rồi.- Yoochun ngáp dài.- Bây giờ chỉ còn biết chờ Junho về thôi.
Himchan cũng mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đưa tay lên quẹt quẹt miệng, may quá, không chảy nước miếng. Nhìn thấy Kwangho liền hô to.
- Đại ca! Sáng giờ anh có gọi được cho anh Junho không?
- Huh?- Kwangho nhíu mày nhìn Himchan.- Sao vậy nhóc? Sáng sớm anh có nhận được một cuộc gọi của Junho nhờ chỉ đạo mấy người bên Tổ trinh sát được điều qua hỗ trợ thôi. Hồi chiều anh có gọi để thông báo anh chuyển hướng điều tra, nhưng mà thấy không nghe máy, anh nghĩ là cậu ấy đi do thám nên đã để lại lời nhắn rồi.- Tự nhiên thấy có gì đó không ổn, bất giác liền thấy điện thoại ra kiểm tra. Kwangho ngơ ngác.- Không có tin nhắn hồi đáp.
- Hừm…không biết là đi đâu nữa.- Yoochun nhíu mày, trong lòng bỗng dâng lên một cơn ngứa ngáy khó chịu.- Sở trưởng cũng gọi mấy lần rồi mà không được, tìm thẳng đến đây mà mắng, Ben ở nhà một mình không biết đã chịu bao nhiêu tội rồi.
- Anh, có khi nào anh Junho bị gì không anh?- Himchan không biết có phải là do coi phim Mĩ nhiều quá không mà đột nhiên lại cảm thấy rợn rợn sau lưng.
- Nói bậy nào.- Yoochun lừ mắt.- Lát nữa Junho về anh nói với cậu ấy là cậu trù ẻo cậu ấy xem cậu ta có còn cho cậu ăn ngon nữa không?
Himchan nghe thấy thế liền ai oán rên rỉ không thôi. Chỉ là trong lòng mỗi người đột nhiên lại sản sinh một nỗi sợ vô hình. Chỉ một câu nói cũng đủ gieo vào lòng người một trận hoang mang. Bọn họ trong lòng đều biết công việc đặc thù của Tổ chuyên án có bao nhiêu nguy hiểm. Với thời gian dài như vậy thì xác suất xảy ra chuyện chẳng lành lớn thế nào nhưng bất tri bất giác đều nhanh chóng lấp đi. Cả văn phòng bỗng chốc rơi vào khoảng lặng, chỉ là, lần này thì không có ai còn tâm trạng mà ngủ nữa.
Himchan thỉnh thoảng lại nhõng nhẽo một chút, hai ông anh liền xúm vào trêu đùa cậu những câu nhạt nhẽo cơ hồ che giấu tầng tầng lớp lớp không khí ngày càng lạnh đi. Không biết trôi qua bao lâu, cửa chính bật mở, cả ba đều theo bản năng trừng trừng nhìn ra, Hyejin mới từ nhà tới liền giật mình, chớp chớp mắt nhìn họ.
- Làm sao vậy?
Chưa kịp nghe thấy ai lên tiếng chợt nghe Ben cùng Changmin từ đâu hớt hải chạy tới.
- Mọi người! Mọi người!- Cô nhóc quýnh quáng kêu to.
Mấy người đàn ông tinh thần đang căng như dây đàn trong phút chốc liền bật dậy.
- Có chuyện gì?- Yoochun là người đầu tiên lên tiếng.
Changmin vỗ vỗ cô nhóc đang thở không ra hơi, quay mặt nhìn bọn họ nói nhanh.
- Bên trinh sát nói bọn họ mất dấu tên Hwang Mob ở sở điện tín rồi!
- Cái gì?- Mấy người trong phòng ngay lập tức nhảy dựng. Trong đầu vốn đã đầy dự cảm chẳng lành ào ào tràn ra vô số những cảnh tưởng đáng sợ.
- Chết tiệt!- Yoochun chửi thề một tiếng, đưa tay quơ lấy bao súng.
- Làm sao bây giờ?- Trước ánh mắt ngơ ngác của hai cô gái, Himchan bị dọa đến suýt nữa thì khóc. Chẳng lẽ miệng lại thối như thế. Nói tốt không linh nói xấu liền linh ngay.
Yoochun trừng mắt, bộ dạng hung tợn nhìn mấy người xung quanh.
- Changmin ở lại văn phòng giữ vững liên lạc. Đại tỷ đến chỗ Tổ trinh sát trong thời gian ngắn nhất phải nắm tất cả tình hình. Ben báo với Sở trưởng Junho mất tích rồi, đề nghị cử chi viện, đối phương rất có thể là sát nhân liên hoàn biến thái, đối tượng cực kì nguy hiểm. Anh Kwangho và Himchan mang theo súng và dụng cụ, kính đi đêm, tia hồng ngoại. Chúng ta đến nhà Junho. Tất cả chia ra hành động!
- Rõ!
|
Chap 1-2
Chiếc xe màu đen với tín hiệu ưu tiên xanh đỏ đã được tắt từ xa, nhanh chóng đỗ kịch trước một căn hộ hai tầng. Ba người trên xe tức tốc nhảy xuống.
- Làm sao đây anh Yoochun? Lỡ như anh Junho không có ở đây thì sao?- Himchan nhìn thấy cả tòa nhà đều tối đen chưa gì đã cuống quít.
- Có hay không có thì đây cũng là nơi cuối cùng chúng ta biết được cậu ấy từng ở, trong đó ít nhiều sẽ có vài manh mối.- Yoochun nghiến răng.
Kwangho nhấc bộ đàm lên tai.
- Mọi người nghe rõ không?
- Rõ.- Cả hai cùng xác nhận.
- Được rồi, tiếp cận.
Cả ba liền men theo bức tường phóng vào trong hàng rào, ngay lập tức trốn vào trong một bụi cây. Ba tiền thân hình cảnh hàng đầu dưới bất kì tình huống nào cũng phải ép mình tỉnh táo bắt đầu nhìn quanh kiểm soát tình hình đưa ra phán đoán.
- Các anh nhìn kìa!
Himchan hô lên nho nhỏ, chỉ về phía nhà bếp. Cả tòa nhà đều tối đen như mực, ánh sáng mờ mờ từ khu nhà lân cận phía xa nhợt nhạt phả tới vừa đủ để nhìn thấy phía gian sau leo lét sáng một ngọn đèn mờ ảo không chút nào phù hợp với không gian bài trí, phản chiếu một bóng người như có như không đang loay hoay chuyển động. Kwangho nhíu mày.
- Ánh đèn cố định, độ sáng không lớn. Không phải nến, không phải đèn pin, là đèn ngủ sao?
- Sao lại đặt đèn ngủ trong nhà bếp? Cũng đâu có cúp điện.- Himchan hoang mang.
- Nhà Junho mới xây cách đây không lâu, hệ thống điện đều làm âm tường, nếu như không sử dụng quen hay không được hướng dẫn rất khó có thể tìm được công tắc điện ở đâu. Đèn ngủ là loại tích điện, có thể di động không cần ổ cắm trong thời gian ngắn.- Yoochun thì thầm.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc, bóng người trong kia không phải gia chủ căn nhà. Các hoạt động của kẻ kia dần dần chậm lại, dường như đã sắp làm xong việc muốn làm. Nhìn hắn như sắp nhấc cái đèn lên, cả bọn không kiềm được cảm thấy cuống quít. Làm sao đây? Tiếp tục theo dõi chờ cứu viện hay xông vào? Đắn đo một phen Tổ phó Tổ chuyên án Park Yoochun khẽ lên tiếng.
- Bây giờ thời gian gấp rút, chúng ta không biết Junho có còn ở trong nhà hay không, hơn nữa chúng ta cũng không biết cậu ấy đã mất tích bao lâu. Không thể tiếp tục chậm trễ. Đại ca, em sẽ tiếp cận hướng chính diện, anh bọc ra sau tìm cách lên lầu, âm thầm tiếp cận. Himchan, cậu đeo kính đi đêm vào đi, anh và anh Kwangho sẽ dán miếng phản quang sau lưng, tìm ở phía đối diện một góc nhắm bắn yểm trợ cho anh, khi không khẩn cấp tuyệt đối không được nổ súng! Được rồi, chia ra hành động.
- Rõ!
Đợi hai người nhanh chóng tìm vị trí, Yoochun hít sâu một hơi, tự hô một tiếng, ra lệnh cho bản thân bắt đầu hành động. Vù một tiếng, thân thể bất phàm của một kẻ từng trải qua huấn luyện đặc biệt của Tổ đặc công nhanh chóng áp sát cửa chính ngôi nhà. Yoochun men theo bức tường phóng tới bên cửa sổ nhà bếp. Qua lớp kính hồng ngoại có thể nhìn rõ một bóng người cam đỏ, thân nhiệt khá thấp đang từ từ tiến về phía phòng ăn. Chờ đối phương đi xa nhà bếp một đoạn, vừa kịp lúc bộ đàm trên tai vang lên âm thanh nho nhỏ.
- Đã vào vị trí.
- Đã sẵn sàng.
Một lần nữa hít sâu một hơi. Hai mắt Yoochun sáng bừng, lạnh lùng hô một tiếng.
- Bắt đầu xâm nhập.
Nói rồi liền “cành” một tiếng, Himchan ném viên sỏi vào khung cửa sắt phía trước ngôi nhà, vang lên tiếng động lớn. Kẻ trong nhà thoáng giật mình. Lại “cành” một tiếng, Yoochun ngay cùng lúc rất nhanh liền song song mở cửa sổ, đệm dưới âm thanh chát tai kia, tiếng động khẽ như muỗi kêu, ngay lập tức liền vọt về bên đó. Không ngờ tới, lại còn trễ một nhịp so với tên kia, ngay khi cửa vừa mở chưa tới một giây hắn đã quay đầu lại, cây đèn ngủ bị ném sang một bên, âm thanh quyền cước nhanh chóng va vào nhau tạo thành một mảng hỗn loạn.
Kwangho và Himchan nín thở, án binh bất động không ngừng trừng trừng trông theo hai cái bóng mờ mờ phía trong, bên tai chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đàn ông gấp rút hòa lẫn. Yoochun vung đấm mạnh mẽ tung về trước lại cảm thấy cổ tay mình bị xiết lại hụt vào khoảng không, bên màng tai ngay lập tức liền buốt điếc vì một cú giật trỏ. Hắn nghiến răng trèo trẹo kiềm lại một cơn choáng váng mặt mày. Khốn khiếp! Không hổ danh đã giết nhiều người như vậy. Trong bóng tối cũng có thể dây dưa với một hình cảnh đặc công!
Yoochun không có thời gian rút súng, hắn đánh được kẻ kia không ít, cũng bị vụt lại tương đối nhiều. Ba phút trôi qua. Trong bụng không kiềm được run lên một trận, người bình thường đối với vật sống bị mình làm đau đều sẽ vô thức sinh ra thương cảm, tên này lại ra đòn không có chút ý kiêng dè nào. Lực không hề giảm, càng đánh càng mạnh tay, càng ra tay càng điêu luyện, tốc độ ra đòn nhanh đến mức thắng cả chuyển động của hắn, gần như tuyệt đối bách phát bách trúng. Tâm thần bỗng cảm thấy hoảng hốt, kẻ này máu lạnh như vậy, nếu như để hắn chạy mất không biết sẽ còn tiếp tục gây ra bao nhiêu bi kịch.
Himchan mắt hết đảo bên này lại đảo bên kia, cậu chưa bao giờ thấy lại có kẻ đập nhau mà tốc độ nhanh như vậy. Trong ba người cậu nhóc lại được giao cho cầm súng chi viện tất có nguyên do. Nhưng ngay cả một kẻ từng đoạt Giải súng vàng giờ phút này cũng có chút run tay. Kính đi đêm không nắm được hết chuyển động của bọn họ, về cơ bản là đừng nói đến tình huống không khẩn cấp, ngay cả khẩn cấp cũng không thể bóp cò!
Kwangho ở trong nhà cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn ngủ bị ném sang một bên, chớp tắt liên hồi chỉ có thể thấy hai bóng người hỗn độn hòa vào nhau, liên tục tráo đổi, ngay cả cơ hội cho người thứ ba tiếp cận cũng không có. Âm thanh quyền cước va vào da thịt chát chúa làm ai nấy không kiềm được mà rợn lên một lớp da gà.
Yoochun nghiến chặt răng, mỗi cú tung ra đều là dùng toàn bộ sức lực, cánh tay cứng như đá đến độ đấm sắt cũng phải oằn, dưới không gian tối mịt mờ, lúc trúng lúc không làm cho người ta không kiềm được mà tức điên lên. Tay trái quơ sang ngang không biết nắm trúng cái gì, chỉ biết ngay lập tức không bỏ lỡ thời cơ, tay phải liền “bang” một tiếng đấm mạnh vào một vùng ấm nóng, dường như có rất nhiều bắp thịt. Còn đang định nhân lúc kẻ kia trở tay không kịp đấm thêm vài cái. Chỉ là không ngờ, lần này hắn ta thật sự gục xuống. Chính mình không hiểu sao lại cảm thấy hụt hẫng, dưới mắt kính hồng ngoại liền thấy một dáng người đang cuộn tròn trên đất, tay ôm lấy ngực, kiềm nén, ẩn nhẫn ho khan. Kwangho ngay lập tức xông ra áp chế kẻ kia. Yoochun đưa tay lên quẹt khóe môi đau nhức có chút ẩm ướt, trong bóng tối nhếch môi.
- Còng hắn lại. Đưa về đồn.
Vừa kịp lúc chi viện của Tổ cơ động ập đến.
***
- Ay ay ui…
Hyejin vừa mới chấm bông băng lên đã nghe thấy Yoochun kêu la oai oái. Vừa lo lắng vừa buồn cười.
- Lần đầu tiên chị thấy cậu bị đánh thê thảm thế nha. Cũng may là thắng, không thì Tổ chuyên án chắc phải giải tán mất.
Yoochun hừ một tiếng, đau quá hóa giận nhưng cũng đã bị đánh cho thê thảm thế này nên không thể mặt dày mở mồm ra cãi bướng được. Chỉ là, nhìn qua camera theo dõi tên kia cũng thê thảm không kém lại cảm thấy có chút thành tựu, mấy vết xanh tím trên người tự nhiên biến thành chiến tích đàn ông, tỏa ra ánh sáng bảy màu lấp lánh.
Phòng thẩm vấn rất nhỏ, cách âm, bên trong không có gì ngoài chiếc bàn và ba chiếc ghế. Nó được tạo ra để cấy vào từng tế bào của nghi phạm một loại không khí ngột ngạt, thiếu thiện cảm đến tận cùng, khiến cho nghi phạm bị bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp không gian cô lập, chỉ muốn ra khỏi đó càng nhanh càng tốt. Mặc dù chưa tiến hành thẩm vấn thì đây đã là bước đánh phủ đầu đầu tiên trước khi chính thức bước vào cuộc chiến cân não.
Chỉ là, tên kia lại không giống những kẻ khác, bất an nhìn loanh quanh. Thoạt nhìn không có cử động gì nhiều, nếu không phải là do quá sợ mà bất động thì chỉ có thể nói tâm lí của hắn vững đến khó tin. Nhưng dựa vào mấy vết tích trên người mình, Yoochun lại mơ hồ cảm thấy nghiêng về vế sau nhiều hơn.
Kwangho mở cửa bước vào văn phòng, đưa cho Yoochun một tập hồ sơ.
- Ben kéo Tổ giám định qua đó làm việc xong rồi, dấu vân tay của hắn có ở khắp mọi nơi, từ phòng ngủ đến phòng bếp, chúng ta ít nhất cũng có thể kết được một tội rồi, tiếc là hồ sơ của chúng ta không có dữ liệu về hắn. Còn những mẫu vật khác thì còn phải xét nghiệm thêm, trong đó có một con dao làm bếp dính dấu vân tay có một ít chất dịch màu đỏ, bước đầu nghi có thể là máu. Thế nào? Cậu định thẩm vấn hay anh thẩm vấn?
Yoochun cầm lấy hồ sơ âm trầm ngoác miệng cười như cáo.
- Anh nghĩ rằng em chỉ thích làm bao cát thôi sao? Hôm nay không đòi đủ cả vốn cả lãi thì em không mang họ Park nữa.
- Kiềm chế chút đi cậu nhỏ. Coi chừng hắn kiện chúng ta ép cung đấy. Đến lúc đó thì công cốc.- Hyejin cười.
Yoochun phẩy tay.
- Em biết rồi, em biết rồi.- Nói rồi nhanh chóng bước sang phòng bên cạnh.
Cánh cửa phòng thẩm vấn bật mở, tên kia chậm chạp ngẩng đầu nhìn lên. Đáy mắt dài dài có chút mơ màng. Yoochun với tay tắt bộ đèn huỳnh quang, đem mức độ uy hiếp tiếp tục nâng lên một bậc, ánh sáng le lói chiếu trên đầu của bóng đèn sợi đốt khiến người đã quen với ánh sáng phòng không khỏi cảm thấy chói mắt. Kéo ghế ngồi ở phía đối diện, rút bao thuốc lá ra.
- Thế nào? Làm một điếu chứ?
Tên kia nhìn hắn, khóe môi cong lên, không nói gì, mặc dù trên mặt có vết bầm tím, lồng ngực phập phồng thở không đều thì vẫn không để lộ ra chút chật vật nào cả. Yoochun khẽ nheo mày, bỗng nhiên cảm thấy thiếu đi một ít tự tin, tâm tính tên này quá khó nắm bắt. Nếu như hắn thật sự là sát thủ liên hoàn thì thực sự quá đáng sợ…
Khẽ quẹt khóe môi có chút đau nhức của mình, Yoochun cũng nhếch môi cười.
- Cậu ra tay cũng mạnh lắm. Sao? Có hứng trao đổi chút chuyện đàn ông không?
Tên kia đột nhiên lại cười lớn hơn, thanh âm khàn khàn, có lẽ vì di chứng của cú đánh trúng ngực mà giọng nói thiếu đi khí lực.
- Trước khi thẩm vấn thì dạo đầu một khúc, tạo bầu không khí thoải mái, rồi thì bắt đầu nói về sở thích, ước mơ linh tinh các thứ, đợi đến khi lấy được sự đồng thuận rồi lại bắt đầu lạnh mặt ném ra một mớ giấy tờ đập bàn la hét “chúng tôi đã tìm được bằng chứng kết tội cậu rồi, ngoan ngoãn thì mau khai ra” blah blah…Anh cảnh sát cũng thuộc bài quá đấy.
Nụ cười trên môi Yoochun cứng đờ, biểu tình trong chốc lát liền sượng ngắt. Sau đó rất nhanh liền nhếch môi cười khẩy. Bóng đèn treo chao đảo trên cao nhìn không rõ thái độ.
- Chà chà…chú em cũng có kinh nghiệm lắm.
Tên kia cũng cười thành tiếng, ánh sáng một chiều chiếu xiên xiên chia khuôn mặt lạnh nhạt ra nửa sáng, nửa tối.
- Không dám. Dòng đời xô đẩy thôi.
Yoochun khoanh tay lên bàn trườn người về phía trước, gương mặt cười nguy hiểm, rút ngắn khoảng cách với đối phương.
- Thế nào? Vậy có phải tiếp theo câu thoại của cậu sẽ là “Tôi muốn có luật sư. Tôi sẽ không khai gì cả cho đến khi có luật sư” không?
Không ngờ tới, đối phương cũng học lại y nguyên cách thức của anh, xếp tay lên bàn, đưa mặt tiến lại, khoảng cách của cả hai chỉ còn lại một lóng tay, hắn cười rất đẹp, làn da tái mét như trong suốt, mái tóc nhuộm bảy màu dưới ánh sáng chính diện cực kì chói mắt. Phòng thẩm vấn là 1 cuộc rượt đuổi. Không khí đáng sợ uy hiếp được ta thì cũng uy hiếp được ngươi. Kẻ nào to gan hơn thì kẻ đó thắng.
- Vậy nếu tôi không khai luôn thì sao? Tôi có quyền im lặng mà.
Yoochun tức giận cười gằn, không đủ kiên nhẫn cùng hắn đứng dưới ánh sáng liền bật người ra sau, dựa vào thành ghế giành cho mình một chút an toàn, cơn tức kìm nén trong lồng ngực bắt đầu nhộn nhạo. Âm trầm cười lạnh nhìn kẻ kia.
- Cậu coi quá nhiều phim Mĩ rồi. Luật pháp của Hàn Quốc không cho phép công dân có quyền được giữ im lặng, chỉ có khai báo thành khẩn sẽ được khoan hồng, kiên quyết kháng cự sẽ bị xử nghiêm, cậu có nghĩa vụ phải trả lời tất cả câu hỏi của cảnh sát.- Nói rồi ngay lập tức liền đổi giọng, dáng vẻ tươi cười cũng bị phủi sạch như chưa từng xuất hiện, một lần nữa xuất hiện dưới ánh đèn.- Nói đi! Các cô gái ấy đắc tội gì với cậu?
Tên kia khẽ nhíu mày ngả người ra sau, sau đó tiếp tục nhếch môi cười. Lời thoại cũng vô cùng kinh điển.
- Tôi không hiểu anh đang nói gì.
Yoochun cười lạnh, hừm…một chút sáng tạo cũng không có, rề rà rút từ tập hồ sơ ra ba tấm ảnh, bên trên đều dáng vẻ thiếu nữ tươi cười rất đáng yêu.
- Thế nào? Có ấn tượng gì không?
Hắn nhìn lướt qua một lượt, trên mặt không có biểu hiện gì rõ ràng, nhàn nhạt dựa lên thành ghế mỉm cười.
- Cũng đẹp đấy, nhưng không phải gu của tôi. Nhưng mà nếu muốn cho ý kiến thì cô ở giữa có vẻ hợp với anh đấy.
Yoochun nheo mắt cười lạnh, bộ dạng tươi cười của kẻ kia khiến người khác càng nhìn càng chán ghét.
- Cũng đúng. Nhìn thế này thì đúng là khó nhận ra. Vậy còn thế này thì sao?- Yoochun ném lên bàn ba tấm ảnh, lần này là ảnh chụp hiện trường, dưới không gian hư ảo, nhìn thấy khung cảnh đáng sợ như thế, chỉ cần là người thì đều không kiềm được rùng mình một phen.- Thế nào? Cái này thì cậu nhận ra chứ? Một án ba mạng, giết người đục xác, còn muốn chối đi đâu?
Dáng vẻ vô tư lự dần lạnh đi. Con ngươi trong suốt bóng loáng trong màn đêm từ từ tập trung vào tâm điểm mũi nhọn của câu chuyện. Ánh mắt sâu như đại dương, hướng xuống bàn, không rõ là đang hồi tưởng hay đang suy nghĩ. Không ngờ đến, hắn ta sau khi cúi đầu nhìn chằm chằm một lúc tựa lại ngẩng lên giả vờ sợ hãi kêu to.
- Oa~ thật đáng sợ. Này là zoombie ăn xác sao? Hay là ma cà rồng hút máu. Thật đáng sợ quá.- Sau đó tròn mắt giả vờ ngây thơ ngước lên nhìn anh, biểu tình kịch đến mức, trong một khắc liền chọc người khác thiếu một chút cơ hồ muốn xông tới cào nát bộ dạng tươi cười của cậu ta.- Anh đẹp trai sao anh lại cất mấy thứ đáng sợ này trong người vậy?
Ầm
Yoochun không nhịn được bật dậy nện rầm một phát xuống bàn.
- Mày còn giả ngây? Nói mau! Mày giấu Junho ở đâu?
Lần này thì trong đáy mắt chưa kịp rút về của kẻ kia lại bất ngờ lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền cười lạnh, không giấu được trào phúng.
- Anh muốn tìm một người liền hỏi tôi đang ở đâu. Hàn Quốc có biết bao nhiêu người, chà…vậy thì tôi bận lắm đấy.
Yoochun nghe không trôi giọng điệu cợt nhả ấy không nhịn được cảm thấy vô cùng chướng tai, lửa giận cũng dâng lên cào đến nhột nhạt cả lồng ngực. Khẽ xiết chặt tay kiềm xuống, ánh mắt trào lên một tia sắc lạnh cùng ngoan độc. Bình sinh hắn không phải kẻ muốn đi đường vòng, nhưng lần này thật sự rất muốn bức cung!
- Dấu vân tay mày ở khắp nơi trong nhà Junho. Đừng nói với tao là mày không biết!
- Vậy bây giờ anh tìm được dấu tay tôi trong nhà vệ sinh thì dịch tả cũng là lỗi của tôi sao? Nếu anh bắt tôi vì tội đột nhập nhà dân thì ok, tôi nhận. Cùng lắm là bị phạt tiền chứ gì?
Yoochun bị chọc đến thiếu một chút liền muốn lao vào đánh người. Đúng lúc đó Ben mở cửa phòng thẩm vấn, với tay bật đèn lên, Yoochun vì thay đổi ánh sáng đột ngột, tròng mắt đau nhức vẫn cố trừng thật to, bức bối trong lòng lại càng trào lên một bậc ánh mắt nhìn cô gái cũng có chút hung tợn. Ben thoáng sững sờ, cầm theo một tập hồ sơ tiến về phía Yoochun, thoáng ngập ngừng nói nhỏ.
- Tam ca. Trên con dao có dấu tay của hắn, chất dịch màu đỏ đã có kết quả rồi.
- Là gì, nói đi!
Yoochun không nhịn được, bộ dạng hung tợn nghiến răng nhìn kẻ kia, trong lòng như có lửa đốt, chỉ cần có xác thực ngay lập tức liền tống hắn vào tù! Ben ngập ngừng len lén liếc mắt nhìn về bên đó, cũng cùng lúc thấy tên kia nheo mắt nhìn về phía mình hời hợt mỉm cười.
- Là… hừm… C12H22O11, NaCl, H20 và bột cà chua.
- Hửm?- Yoochun đang trong tư thế sẵn sàng lại đột nhiên cảm thấy lùng bùng nghe không rõ, bộ dạng bỗng chốc liền trở nên trì độn, mờ mịt quay sang nhìn cô.- Là gì cơ?
Ben khổ sở không biết giải thích làm sao. Nếu bây giờ thẳng thừng nói ra trước mặt nghi phạm thì có phải là có chút giễu cợt không? Uy nghiêm của Sở cảnh sát bỗng chốc nhảm nhí như một trò đùa. Vẫn còn đang do dự không biết có nên kéo anh lớn đang nhe nanh múa vuốt ra ngoài nói nhỏ không thì đột nhiên lại nghe thấy từ phía bên kia bàn vang lên một tiếng cười lớn. Kẻ kia xa lạ mà trầm mặc, thanh âm khàn khàn lanh lảnh xen tiếng cười.
- Là đường, nước, muối và bột cà chua. Là nước sốt cà đấy. Có phải ở hiện trường các cô tìm được vỏ bánh pizza không?
Âm thanh giễu cợt thật như đếm chọc Yoochun nãy giờ luôn nói chuyện dao to búa lớn lại không biết tí gì về sinh hóa giận đến tái mặt, quay sang nhìn Ben, bộ dạng hung ác, xác nhận:
- Có đúng không?
Ben thật không biết nên trốn đi đâu, khổ sở gật đầu. “Đoàng” một phát, Yoochun ngượng quá hóa giận đá mạnh vào chân ghế.
- Mày cứ đợi đấy! Tao không tin chỉ có bao nhiêu đấy mà mày có thể chạy tội!
- Chậc chậc chậc…- Tên kia khẽ lắc đầu.- Sai rồi, là anh phải chứng minh tôi có tội chứ không phải là tôi chứng minh mình vô tội.
Yoochun giận đến tím mặt, hùng hổ bước ra khỏi phòng, ầm một tiếng đóng mạnh cửa lại.
- Nhốt hắn lại. Tạm giam 24 tiếng, tội danh xâm nhập gia cư bất hợp pháp, nghi ngờ giết ba người, bắt cóc một cảnh sát.
Hắn tức điên gào vào mặt một cảnh quan đứng canh trước cửa. Nói rồi liền nhanh chóng quay mặt về phía mấy người Tổ chuyên án mới từ phòng giám sát bước ra.
- Himchan, đến CIB (Tổ trinh sát hình sự) yêu cầu hợp tác điều tra, kiểm tra tất cả băng an ninh ghi hình. Anh Kwangho đến Tổ trọng án, Tổ khiếu nại nhờ phối hợp các vụ mất tích. Chị Hyejin ở lại văn phòng hỗ trợ thông tin, đồng thời tiếp tục giám sát các nghi phạm, truy tìm tung tích Hwang Mob. Ben lấy DNA và tư trang của tên kia tiếp tục so sánh vật chứng. Tốt nhất là tìm ra chứng cứ phạm tội của hắn. Trong 24 tiếng nhất định phải tìm thấy Junho!
- Rõ!
Nói rồi mọi người ngay lập tức theo hướng điều tra của mình quay lưng liền biến mất. Trong khi cả đám bận rộn tản ra. Changmin vốn dĩ không có nhiệm vụ gì đặc thù đột nhiên lại trầm ngâm nhíu mày rất sâu. Một lúc sau dường như đột nhiên nghĩ ra cái gì ngay lập tức vọt nhanh đến phòng pháp y.
***
Ben ngáp dài tiếng, một đêm hì hục trong phòng hóa nghiệm, lúc bước ra đã thấy trời hửng sáng. Không ngờ tới lúc đi ngang phòng pháp y lại thấy có bóng người.
- Sao vậy anh Changmin?
Ben mở cửa bước vào phòng, mùi formaldehyd nồng nặc và ánh sáng xanh mờ nhẹ có chút nhức mắt. Changmin vẫn đăm đăm nhíu mày, dưới lớp khẩu trang y tế vẫn có thể hình dung được gương mặt cậu hết sức nghiêm trọng. Nhưng ánh mắt lại sáng rực đến khó hiểu. Khiến người khác nhìn thấy không kiềm được tự nhiên bị hút vào. Changmin không rời mắt, đưa tay chỉ vào mấy cái xác vừa mới được rã đông.
- Ben, em có nghe băng ghi âm cuộc thẩm vấn hôm qua chưa?
Cô bé tặc lưỡi thở hắt, vừa chán chường vừa có chút bực bội.
- Có gì hay chứ? Toàn nói nhăng nói cuội, lật lẹo cãi bướng.- Tự nhiên lại xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến tinh thần ai nấy đều tuột dốc không phanh.- Sao vậy? Anh thấy có gì đáng nghi sao?
Changmin chép miệng, khẽ lắc đầu, lông mày vẫn nhíu chặt không thôi.
- Không, anh cũng thấy hắn toàn nói nhảm nhưng mà anh đột nhiên nghĩ đến một điều...
- Sao ạ?
Nghe giọng điệu ngập ngừng pha lẫn thích thú của cậu, Ben cũng bắt đầu cảm thấy cuốn hút, hướng mắt chăm chăm nhìn về phía bàn giải phẫu, tự nhiên thấy mấy cái hố cũng không còn đáng sợ, trong lòng sinh ra chút cảm giác hiếu kì. Changmin quay sang nhìn cô cười chói lọi.
- Ma cà rồng hút máu, zoombie ăn xác.
***
- Này sao vậy?
Himchan tức tốc chạy về văn phòng của Tổ, ngay lập tức liền bắt gặp Yoochun và Kwangho cũng đang từ đâu tất tả chạy tới. Hung thủ vẫn chưa lộ diện, tung tích của Junho vẫn chưa thấy đâu, đã 22 tiếng đồng hồ trôi qua, cả bọn người đều gấp đến mức cơ hồ chân đi không chạm đất.
- Em không biết.- Himchan bộ dạng ngốc lăng, lắc đầu.- Em đang ở bên CIB coi băng an ninh giao thông thì thấy Changmin thông báo họp khẩn cấp.
- Không biết lúc này mà còn muốn giở trò gì?
Yoochun nghiến răng trèo trẹo, gần như muốn đạp tung cả cánh cửa xông vào. Ngay lập tức liền thấy đại tỷ Hyejin chau đầu vào máy tính điên cuồng gõ cái gì đó. Changmin cùng Ben một tay gõ máy tính, một tay ôm đống giấy có đóng dấu mộc đỏ xôn xao thảo luận. Cả đám ngay lập tức liền cảm nhận được hình như không phải chuyện có thể mang ra đùa. Himchan nhanh nhảu giơ tay tắt đèn bật máy chiếu. Changmin vội hô to.
- Không cần đâu! Chúng ta không có thời gian chiếu máy, mọi người vào đây hết đi.
Mấy người đàn ông của Tổ chuyên án nghe thấy liền kéo ghế, sà vào bàn, Changmin ném cho mỗi người một tập hồ sơ.
- Lật từ dưới lên, trang thứ 10.
Nói rồi liền hưng phấn bừng bừng cầm bút lông tiến về phía bảng.
- Mới đầu khi tìm được motif giết người hủy xác chúng ta đã dựa vào hành vi phán đoán tính chất vụ án là sát thủ liên hoàn biến thái có xu hướng tự phát triển giá trị bản thân đúng không? Lúc đầu em cũng tưởng đục xác chỉ là một hành vi phản xã hội nhưng hóa ra không phải. Phía sau lưng tập trung rất nhiều bắp thịt, nếu chỉ đơn thuần là để phục vụ sở thích biến thái thì hắn không cần phải tốn công như thế. Thế nên có khi nào đục xác mục đích chính là đục vỡ tủy sống và hủy nội tạng không?
- Ý là thế nào?- Himchan mơ mơ màng màng một mắt đọc tài liệu, một mắt nhìn cái mớ lòng vòng Changmin đang nghệch ngoạc vẽ bậy trên bảng.
- Đục vỡ cột sống để làm gì? Hắn định sưu tầm à? Hay bán cho bệnh nhân máu trắng? Đúng rồi, tủy sống có thể chữu bệnh nha. Mà bán thì bán nội tạng có giá hơn chứ?- Kwangho nhìn mớ giấy tờ trên bàn, toàn là từ ngữ chuyên môn, cơ bản là xem không hiểu, hình ảnh tấm nào tấm nấy đều đo đỏ như nhau, đầu bắt đầu quay quay.
- Nếu là để bán hắn đã không hủy rồi. Hơn nữa so với giết người hủy xác thì đi cướp ngân hàng còn nhanh hơn. Thế nên đập vỡ cột sống, nghiền nội tạng không phải để bán, mà là để uống.
Changmin hưng phấn bừng bừng, cười sáng chói như thể vừa phát hiện châu lục mới. Yoochun vừa lúc mở tới trang tư liệu hình ảnh nhìn thấy một mớ nội tạng lổn nhổn xạm nâu tái vì đông lạnh, nghe thấy thế liền bụm miệng chui xuống bàn nhợn khan một phen. Himchan còn phóng khoáng hơn, trực tiếp bay ra thùng rác nôn thốc nôn tháo. Kwangho nắm chặt tay, móng cấu chặt vào trong da thịt cố nhịn, mặt tái nhợt.
- Cậu vừa mới nghĩ ra cái thể loại biến thái gì đấy?- Yoochun quẹt ngang miệng rống to.- Đừng có nói với anh là cậu lại định bảo rằng hung thủ là ma cà rồng hay zoombie ăn thịt người đấy nhé.
Changmin lắc lắc ngón trỏ, bộ dạng uyên bác, hiểu biết đẩy gọng kiếng.
- Đầu tiên mọi người lật sang trang 15, đây là ảnh chụp một miếng gan, cũng nát bét rồi, còn nhỏ hơn cả ngón tay nữa, nhưng mà nhìn kĩ thì vẫn thấy dấu răng chứ? Còn bị dứt một miếng nhỏ chắc là dính vào kẽ răng hung thủ.
Himchan vừa mới ngóc đầu lên khỏi thùng rác, còn chưa kịp thở ra, ngay lập tức lại cúi xuống ói đến lộn hết cả nội tạng trong người. Kwangho nhịn không được chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Park Yoochun một bên nghe Changmin diễn thuyết, một bên nghe thanh âm nôn mửa đến sống động, đỏ mắt nhìn vào bức ảnh, dùng mười phần kiên định mà vững như cột đá ngồi trên ghế. Hai cô gái mặc dù cũng đã biết trước cũng không nhịn được cười khổ một phen. Changmin vì phát hiện vĩ đại của mình mà vẫn hưng phấn không thôi. Yoochun mặt tái nhợt, cố gắng nuốt xuống nước miếng đang tiết ra đầy miệng, ráng lấy hơi nêu ra luận điểm.
- Có khi nào là răng động vật không?
Changmin lại tiếp tục lắc ngón tay.
- Khung xương của mỗi loài đều có đặc trưng riêng, hàm răng là một trong những phần tiến hóa mà có thể dựa vào đó để phân biệt giống loài tuyệt đối không thể lầm được.
Himchan và Kwangho vật vờ trở về chỗ tiếp tục nghe phân tích án, cứ lúc bọn họ cho rằng đã có thể đề kháng được với mức độ biến thái của vụ án này thì lại lòi ra một tình tiết họa vô đơn chí. Chả trách tại sao Tổ trọng án lại chạy nhanh khiếp!
- Sao mà lại có kẻ có hứng thú ăn thịt người cơ chứ?- Himchan ôm bụng nhăn nhó.
- Thật ra uống máu hay ăn thịt sống có vẻ vô hại nhưng lại ẩn chứa không ít rủi ro bởi về mặt tự nhiên, ở con người không tồn tại hành vi này. Máu người rất độc nếu hấp thụ một lượng lớn. Sắt khiến máu có vị kim loại. Chúng ta không thể loại bỏ sắt dư thừa một khi đã đưa vào cơ thể quá nhiều, chúng sẽ dẫn đến rối loạn với hàng loạt hệ quả như tổn thương gan, trầm cảm, mất nước, tích tụ chất dịch trong phổi, thậm chí tử vong. Hơn nữa còn có các mầm bệnh, phổ biến như HIV rồi đến viêm gan B, C hay virus Creutzfeldt-Jakob gây ra phiên bản người của bệnh bò điên.
- Vậy thì anh càng không hiểu. Tại sao lại phải giết người ăn thịt?- Kwangho nhíu mày.
- Thế nhưng có một loại người nếu không bổ sung sắt rất nhanh cũng sẽ chết. Hội chứng rối loạn chuyển hóa Porphyrin. Hay còn gọi là chứng bệnh ma cà rồng.- Changmin đặt tài liệu lên bàn nói.
- Ý cậu là chúng ta đang tìm một kẻ sắp chết?- Yoochun cau mày.
- Hai vụ đầu tiên thời gian tử vong được xác định vào lúc nửa đêm nhưng đến vụ thứ ba thì lại là chiều tối. Điều đó chứng tỏ hắn đang mất dần kiên nhẫn. Dựa vào biểu hiện tuyệt vọng hắn để lại trên thi thể thì em nghĩ là... đúng vậy. Và để kéo dài sự sống có lẽ hắn sẽ càng điên cuồng hơn nữa.
- Nếu vậy chẳng phải anh Junho đang gặp nguy hiểm sao?- Himchan gấp đến bật dậy khỏi ghế.
- Nhưng mà thời gian cấp bách, chúng ta có thể tìm một kẻ như vậy ở đâu chứ?- Yoochun cũng căng thẳng không thôi.
- Đây là một loại hội chứng hiếm gặp, trên thế giới chỉ có khoảng 7000 người được biết là mắc bệnh này. Hơn nữa hung thủ cũng nhận định được tình trạng của bản thân cho thấy hắn đang hoặc đã từng đến bệnh viện kiểm tra điều trị. Ngoài ra hung thủ còn xác định được nhóm nạn nhân, nếu là gây án bất kì không dễ gì có thể trùng hợp cả ba người đều hành một nghề. Chúng ta chỉ cần lấy tài liệu của các bệnh viện trên toàn tỉnh, lọc với vùng nghi phạm chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra.
- Phạm vi toàn tỉnh lớn đến vậy biết tìm tới khi nào.- Kwangho bức bối, chẳng trách ba người kia mới vào đã thấy cắm đầu vào máy tính.- Hơn nữa tìm được chúng ta cách nào buộc tội được chứ? Chẳng lẽ đến nhà lấy phân ra xét nghiệm xem có DNA của người không?
- Khuôn răng của mỗi người hầu như đều có điểm khác biệt, em đã cố gắng sắp xếp mẫu vật để giao cho Ben làm khuôn nhưng đáng tiếc chúng ta không có hồ sơ so sánh, bây giờ chỉ cần tìm được nghi can, lấy được khuôn hàm nhất định sẽ chứng minh được hung thủ.
- Có đặc điểm nhận biết gì không?- Yoochun không kiên nhẫn được như vậy, nghĩ đến việc anh em của mình đang gặp nguy hiểm bọn họ cũng không đủ quyết tâm mà ngồi dò giấy tờ.- Như điểm nhận dạng, dấu hiệu của bệnh chẳng hạn.
Changmin trầm ngâm, khẽ cắn lấy môi. Cậu cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Bộ não siêu cấp nhanh nhạy bắt đầu ào ào hoạt động.
- Những người mắc hội chứng rối loạn chuyển hóa Porphyrin thường rất nhạy cảm với ánh nắng…- Cậu khẽ nhíu mày.- Da trắng tái, xuất hiện những vết cháy nắng lốm đốm như tàn nhang, môi nhiễm chì tím sậm. Hừm… nếu nặng còn có thể teo cơ…
Kwangho im lặng ngồi nghe, nhíu mày hình dung, tay xoay xoay cây viết, dường như vừa lóe lên điều gì đột nhiên kêu to.
- Ben! Khuôn răng của hung thủ có phải rất lộn xộn, hơn nữa còn bị mẻ một cái đúng không?
- Đúng vậy.- Cô gái hoang mang gật đầu xác nhận.- Em cũng không biết tại sao lại khuyết một miếng.
- Sao vậy đại ca? Anh nghĩ đến ai sao?- Cả đám liền không kiềm được khắc khoải hi vọng ngước đầu lên.
Kwangho lắp bắp bắt đầu nói năng lộn xộn.
- Hye… Hyejin, chúng ta vừa mới gặp hắn hôm kia. Tên bảo kê club Nightmare!
End chap 1
|