Kế Hoạch Cưng Chiều Vợ Yêu Của Tổng Tài
|
|
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, ngọt, công sủng thụ, HE, ôn nhu tổng tài công, tốt bụng mỹ thụ. Âu Dương Vân Thiên × Bạch Đăng Kỳ.
Văn án: Trong một lần đóng phim trên núi Bạch Đăng Kỳ bị lăn xuống. Không mất mạng nhưng lại bị gãy chân. Hu hu hu thật đau mà! Cũng khá may mắn vì nơi đó có người. Cậu cố dùng sức bò đến nhưng giữa đường bị bất tỉnh. Âu Dương Vân Thiên thấy có người nằm liền đi xem thử, gương mặt của cậu đã khiến hắn có cảm giác đã từng thấy cậu nơi nào đó. Hắn đã cứu cậu và lập ra kế hoạch cưng chiều Bạch Đăng Kỳ cậu
|
Chương 1: Bị xem giống con gái. Bạch Đăng Kỳ một diễn viên được công chúng yêu thích nhất hiện nay nhưng nhìn cậu khá giống một cô gái. Khuôn mặt sắc sảo kèm theo đôi mắt rất quyến rũ, trong suốt không những hút ánh mắt từ phụ nữ cậu còn có thể khiến bọn đàn ông chết mê chết mệt vì cậu. Người hâm mộ Bạch Đăng Kỳ hầu hết là nữ nhưng nam cũng không gọi là ít. Buổi tối trong lúc không có việc gì làm lấy điện thoại ra nghịch, cậu vào trang cá nhân xem bình luận tấm ảnh mới đăng tải lúc sáng. Có khá nhiều cái tích cực nhưng tiêu cực cũng không ít, so với lần trước thì giảm đi rất nhiều. Bạch Đăng Kỳ mừng thầm trong lòng vội chạy xuống giường lấy lon nước uống, trời nóng thế này uống nước ướp lạnh là sản khoái nhất a.
Bạch Đăng Kỳ tiếp tục lướt diễn đàn thấy nhàm chán liền tắt điện thoại đi tắm. Trời hôm nay rất nóng có thể khiến con người ta tan chảy như que kem luôn ấy chứ, cậu bắt đầu cởi đồ ra rồi vứt đống quần áo đầy mùi mồ hôi này sang một bên. Bồn tắm chẳng mấy chốc đã đã đầy nước, đổ một ít xà phòng và tinh dầu vào sau đó nằm nhắm mắt lại hưởng thụ. Tắm xong cậu lấy khăn lau người lấy bộ đồ ngủ thay vào, tại lúc người đại diện mua anh ta không biết cậu mặc kích cỡ bao nhiêu nên nó có chút rộng. Lộ xương quai hàm quyến rũ và một làn da trắng nõn khiến ai nhìn vào cũng phải thèm khát.
Đang sấy tóc đột nhiên điện thoại rung lên, nhìn lên màn hình là người đại diện của mình cậu nhấn máy nghe:
"Tiểu Kỳ ngày mai cậu sẽ đóng một bộ phim trên núi nên giờ ngủ sớm chút đi."
Bạch Đăng Kỳ gật đầu;
"Tôi biết rồi"
Người đại diện nói tiếp:
"Sáng mai cậu dậy sớm thay đồ tôi sẽ qua đón cậu."
Bạch Đăng Kỳ hỏi:
" Khoảng mấy giờ?"
Người đại diện trả lời:
"Tầm bảy giờ, tôi qua chưa thấy cậu dậy thì đừng hòng tôi cho ăn!"
Bạch Đăng Kỳ nịnh nọt:
"Biết rồi mà nàng nói gì ta cũng nghe hết."
Người đại diện hừ lạnh một tiếng cái tật ngủ nướng của Bạch Đăng Kỳ luôn khiến y phải đau đầu. Nhớ một lần vì cậu ngủ nướng mà suýt chút nữa hỏng cả một buổi tiệc lớn nên y rất sợ. Y tắt máy thở dài mong cho ngày mai đừng xảy ra việc gì nếu không biết ăn nói thế nào với công ty. Bạch Đăng Kỳ nghe tiếng tút tút biết người bên kia đã tắt máy, đặt điện thoại xuống giường hạ ánh sáng của đèn ngủ tối đi một chút nhắm mắt bắt đầu ngủ. Chưa đầy ba mươi giây đã nghe thấy tiếng thở đều đặn, ngày mai hẳn sẽ rất mệt mỏi đây.
Sáng hôm sau trên chiếc giường ánh nắng xuyên qua cửa sổ làm thân ảnh người con trai nhỏ nhắn động đậy, theo thói quen Bạch Đăng Kỳ mở mắt kế tiếp sẽ ngồi dậy ngáp một cái thật dài. Cậu rời giường đi đến toilet làm vệ sinh cá nhân, trước tiên phải đánh răng sạch sẽ, lấy một ít sữa rửa mặt tạo bọt rồi thoa đều sau đó rửa thật sạch bằng nước. Cuối cùng chải chuốt lại mái tóc như ổ quạ, nhìn trong gương cậu cảm thán.
Mình đích thật là mỹ nam a.
Bạch Đăng Kỳ đứng trước tủ quần áo lấy một cái áo sơ mi và quần jean mặc lên người, xong xuôi cậu nhìn đồng hồ mới sáu giờ rưỡi. Nghĩ còn khá sớm, Bạch Đăng Kỳ vào bếp ăn qua loa rồi ngồi đợi. Đúng bảy giờ người đại diện đến đón cậu, Bạch Đăng Kỳ lao ra như tên lửa ôm y:
"Ta nhớ ngươi quá nga."
Dạ Hiên đẩy người sang một bên ôm thì về nhà mà ôm đây là giữa đường đó! Nhỡ có người nào thấy hai thằng đàn ông ôm nhau trên xe còn ra cái thể thống gì nữa! Với tôi rất thẳng a! Dạ Hiên cài dây an toàn cho Bạch Đăng Kỳ rồi đạp phanh lái xe chạy mất. Trên đường đi Bạch Đăng Kỳ ngáp lên ngáp xuống nên khi đến nơi cậu đã lăn ra ngủ từ đời nào. Dạ Hiện khẽ lung lay:
"Tiểu Kỳ mau dậy chúng ta đến nơi rồi."
Bạch Đăng Kỳ giật mình mở mắt nhìn ra phía ngoài xe là một ngọn núi cao lớn trước mắt, cậu mở to hai đôi mắt kinh ngạc. Thật quá đẹp đi! Màu xanh của núi kết hợp với những áng mây trắng bay bồng bềnh trên bầu trời tạo khung cảnh thật thích hợp để làm thơ. Đạo diễn chạy nhanh đến chỗ cậu bảo:
"Sắp đến giờ quay phiền cậu vào trong kia thay đồ."
Bạch Đăng Kỳ đành gật đầu tiếc nuối cảnh đẹp như vậy ước gì có thể ngắm thêm chút nữa. Trong lúc thay đồ cậu chợt nghĩ ra kế hoạch, khi quay xong nhất định phải lên ngọn núi kia tham quan mới được. Bạch Đăng Kỳ vui sướng cười khúc khích khiến người trong đoàn phim có một chút khó hiểu. Họ thắc mắc có khi nào cậu bị uống nhầm thuốc không mà cười nãy giờ không thấy mệt? Thay quần áo xong Bạch Đăng Kỳ bước ra, trong bộ phim này cậu đóng vai nữ chính. Phải nói khi mặc bộ đồ này vào nhìn Bạch Đăng Kỳ giống hệt con gái, ngũ quan tinh xảo kèm với thân hình chuẩn không cần chỉnh. Chỉ thiếu bộ ngực nữa thôi, nhưng Bạch Đăng Kỳ cảm thấy không thoải mái cho lắm, dù sao cũng là một người đàn ông bị người ta xem mình giống con gái thì có hơi kì thật.
|
Chương 2: Tiểu Hiên thật đảm đang a.[c][color=blue] Bạch Đăng Kỳ tiến đến nơi quay phân cảnh này nói về cậu trong vai nữ đang đánh nhau với kẻ địch. Dây cáp đã buộc vào người và trong tư thế sẵn sàng, người cậu được đưa lên cũng may không mắc chứng sợ độ cao chứ bây giờ cậu hẳn nằm trong bệnh viện rồi. Bạch Đăng Kỳ làm vài động tác nhìn rất chuyên nghiệp, lúc bị kẻ địch chưởng phép cậu liền ngã xuống ói một vũng máu khá ít. Đạo diễn thật sự rất hài lòng, cắt và cho mọi người đi nghỉ chuẩn bị đến cảnh tiếp theo.
Bạch Đăng Kỳ sau khi quay xong trên người mồ hôi nhễ nhại, liên tục tuôn ra giống đang tắm. Dạ Hiên lấy một chai nước ướp lạnh đến chỗ cậu đứng, Bạch Đăng Kỳ cầm và tu một hơi. Đúng chỉ có y mới hiểu mình nhất! Về sau phải đối đã y tốt hơn a. Dạ Hiên lau mồ hôi trên trán cho cậu, hình ảnh này vô tình lọt vào dàn chị em hủ nữ đứng phía sau. Mắt ai cũng sáng long lanh miệng cười khúc khích, cái này là ôn nhu công đang săn sóc tiểu mỹ thụ trong truyền thuyết đây mà. Họ tưởng tượng nhỡ Dạ Hiên thấy gương mặt đáng yêu của tiểu mỹ thụ đang đứng trước mặt mình không kiềm chế được rồi hôn xuống thì sao. Nghĩ thôi máu trong mũi đã muốn trào ra rồi.
Bạch Đăng Kỳ tâm tình trở nên tốt hẳn có người đại diện dịu dàng thế này cậu thấy mình thật may mắn. Tuy là bình thường y hay khắt khe nhưng khi muốn tâm sự hay đi ăn y đều là người cùng sánh vai, trong lòng Bạch Đăng Kỳ sớm đã xem Dạ Hiên như anh em ruột thịt của mình. Chiều đến bầu trời thay chiếc áo mới, mặt trời cũng bắt đầu xuống núi để nhường chỗ cho mặt trăng. Những xe áng mây qua đó cũng chuyển dần thành màu vàng nhạt, đặc biệt hơn ngọn núi phía trước được bảo phủ bởi ánh nắng của mặt trời lúc hoàng hôn khiến cảnh vật trở nên yên tĩnh nhưng rất đẹp.
Cuối cùng cũng quay xong Bạch Đăng Kỳ ưỡn người ngáp dài, hôm nay thật sự rất mệt nhất định về nhà phải bảo Dạ Hiên nấu mấy món thật ngon để ăn mới được. Bạch Đăng Kỳ cùng Dạ Hiên trở về căn nhà trên núi vì đoạn đường khá xa nên khi hai người về đồng hồ đã điểm đến bảy giờ. Dạ Hiên nhìn xung quanh phòng bếp dụng cụ ở đây cũng khá đầy đủ, y sắn tay áo lên bắt đầu công việc nấu ăn của mình. Lúc nhỏ vì tự lập sớm nên mẹ có truyền dạy một ít cách nấu ăn, khả năng nấu ăn của Dạ Hiên không tệ có thể khiến cho Bạch Đăng Kỳ phải khâm phục khẩu phục.
Đầu tiên y bỏ một ít dầu vào chảo kế tiếp cắt nhỏ cà rốt, hành tây, thịt Cho hết vào chảo xào xào qua lại. Bỏ thêm gia vị rồi tiêu vậy là món thịt xào cà rốt đã hoàn thành. Hương thơm bay đến mũi của Bạch Đăng Kỳ đánh thức cái bụng đang đánh trống nãy giờ, theo thói quen sẽ chạy vào bếp ngắm các món ăn, không chỉ nhìn ngon miệng mà còn rất đẹp mắt nữa Dạ Hiên thật sự là số một a! Bạch Đăng Kỳ thèm nuốt nước miếng cái ực, cậu đưa tay định sẽ lấy trộm một miếng thịt ai ngờ bị Dạ Hiên đánh vào tay:
"Ai cho cậu ăn trộm đồ ăn của tôi?"
Bạch Đăng Kỳ mặt ủy khuất nhìn y:
"Tại tôi nhìn nó đẹp mắt quá cho nên có chút đói bụng."
Nhìn Bạch Đăng Kỳ như thế Dạ Hiên bất đắc dĩ cốc vào đầu cậu một cái, chỉ về phía phòng tắm:
"Trước hết đi tắm cái đã."
Bạch Đăng Kỳ ủ rũ đi vào phòng tắm, nghe tiếng xả nước Dạ Hiên yên tâm tiếp tục làm công việc bếp núc của mình. Sau gần năm phút Bạch Đăng Kỳ đi ra thân thể vẫn chưa hết nước liền ngồi vào bàn ăn. Thấy thức ăn được bày đầy bàn cậu không kiềm chế được liền một tiếng khen ngợi:
"Tiểu Hiên thật đảm đang a."
Dạ Hiên từ trong bếp bước đến bàn ăn kéo ghế ra và ngồi xuống:
"Bây giờ có thể ăn."
Bạch Đăng Kỳ vui vẻ lấy đũa gắp món thịt xào cà rốt, vừa bỏ vào miệng đã tận. Mùi vị của thịt kết hợp với cà rốt thêm chút hành tây khiến ăn hoài không ngán. Dạ Hiên thấy bộ dạng ngốc manh khi ăn của cậu liền có chút buồn cười ăn mà cần phải dễ thương thế sao? Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, khi ăn xong đã là tám giờ. Bạch Đăng Kỳ xoa cái bụng no căng của mình mấy món ăn này thật ngon quá a, về sau nhất định phải nhờ vã y truyền lại bí quyết mới được.
Dạ Hiên đứng dậy thu dọn chén bát Bạch Đăng Kỳ cũng phụ với y. Giải quyết xong Bạch Đăng Kỳ lại muốn đi ngủ đúng là ăn càng no bao nhiêu thì mắt càng sụp nhanh bấy nhiêu. Ở đây điều kiện không tốt bằng thành phố giường khá nhỏ chỉ đủ để ngủ một người, nhìn có vẻ cũng không chắc chắn lắm có thể do lâu ngày nên nó càng xuống cấp.
Dạ Hiên trải một tấm nệm xuống dưới sàn, khá may mắn bởi vì hồi chiều khi y quay trở về nhà thì người dân ở đây đến biếu cho một miếng thịt bò và chăn nệm khiến Dạ Hiên vô cùng hài lòng, người dân ở đây rất tốt. Họ sống rất tình cảm thân thiện rồi dễ gần nữa chứ. Rất giống với quê của y ở năm xưa, Bạch Đăng Kỳ leo lên giường nói lí nhí trong miệng:
" Tiểu Hiên ngủ ngon."
Dạ Hiên cũng đáp lại:
"Ngủ ngon."
Dạ Hiên nằm suy nghĩ vài thứ ngủ thiếp đi một đêm thật dài. Hôm sau Dạ Hiên dậy rất sớm đánh thức Bạch Đăng Kỳ:
"Tiểu Kỳ mau dậy thôi chúng ta còn phải đến nơi quay phim nữa."
Bạch Đăng Kỳ lấy chăn trùm đầu giọng uể oải:
"Cho tôi ngủ thêm chút nữa."
Dạ Hiên bất lực đành cho cậu ngủ thêm chút nữa, còn mình đi chuẩn bị đồ đạc mai trở về. Bảy giờ Bạch Đăng Kỳ tỉnh giấc cậu vào phòng vệ sinh làm vệ sinh cá nhân, xuống dưới nhà ăn ủi qua loa rồi cùng Dạ Hiên đi đến phim trường. Cảnh của cậu khá ít nên hôm nay sẽ được nghỉ sớm, trong đầu cậu xuất hiện một ý nghĩ. Sau khi cảnh quay kết thúc mình nhất định lên ngọn núi phía trước khám phá mới được.
|
Chương 3: Bị thương rất nghiêm trọng. Lúc chiều sau khi quay xong Bạch Đăng Kỳ lợi dụng thời cơ không có người đại diện ở đây, nhanh chân chạy lên núi. Không phải cậu muốn lén lút đi mà mỗi lần xin Dạ Hiên đi đâu thì xác suất đồng ý của y là không phần trăm, Dạ Hiên quản lý rất nghiêm ngặt chỉ cần một vết muỗi cắn y cũng làm ầm cả lên đã thế còn phải nghe y lải nhải suốt một tiếng. Bạch Đăng Kỳ vô cùng háo hức vừa đi vừa cất tiếng hát, âm thanh trong trẻo kết hợp với thiên nhiên trên núi tạo thành một bức tranh vô cùng đẹp. Hoa ở nơi đây cũng khác hẳn với dưới kia, có một số loại chưa từng gặp bao giờ.
Bạch Đăng Kỳ cách điểm xuất phát cũng khá xa mà trời lại sắp tối cậu quyết định đi khám phá thêm một chút nữa rồi về cũng chưa muộn. Từ đỉnh cao nhất của núi có thể ngắm hoàng hôn buông xuống nơi đây ánh nắng bao trùm cả một không gian mênh mông. Bạch Đăng Kỳ mở to mắt hết cỡ nhìn quả thực rất tuyệt! Từ trước đến giờ chỉ biết lo cho sự nghiệp làm diễn viên mà chẳng để ý đến, tại đây vào khoảng khắc này Bạch Đăng Kỳ mới biết hoàng hôn nó hoàn hảo, tuyệt diệu đến mức nào.
Trời mấy chốc đã chuyển sang một màu đen mù mịt, cảnh vật nơi đây cũng trở nên yên tĩnh hơn, Bạch Đăng Kỳ bắt đầu leo xuống lâu lâu có vài ánh sáng của đom đóm lướt qua. Được một đoạn cậu cảm thấy mình không còn một chút sức nào nữa, vì bụng chưa được lắp đầy cộng thêm việc cơ thể có mùi mồ hôi khiến Bạch Đăng Kỳ cảm thấy khó chịu. Cảm nhận chân đang đứng trên một tảng đá nhỏ cậu dừng lại nghỉ ngơi, lau vài giọt mồ hôi trên trán. Bạch Đăng Kỳ cảm thấy chút hối hận ngọn núi này rất đẹp nhưng cái bất lợi là khi leo xuống rất khó khăn không cẩn thận có thể rơi bất cứ lúc nào! Tảng đá quá nhỏ nên không thể chịu được cơ thể của Bạch Đăng Kỳ:
"A!"
Cậu bị trượt chân cơ thể đang lăn xuống với một tốc độ khá nhanh, phía trước còn có một tảng đá nếu không rẽ sang hướng khác khả năng đâm trúng là rất lớn. Bạch Đăng Kỳ dùng hết sức để dịch chuyển sang bên phải, cuối cùng cũng dừng nhưng chân lại đụng phải tảng đá khác nên đã bị thương. Bạch Đăng Kỳ ngồi ôm cái chân bị thương khóc không thành tiếng.
Hu hu hu thật là đau mà!
Với tình trạng như thế chắc chắn không thể đi được đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ còn duy nhất một nơi ở trước mắt là có đèn. Còn một ít sức lực cuối cùng cậu cố gắng bò đến để nhờ người giúp, nhưng cơ thể rất đau cộng với việc chưa ăn gì khiến cậu bị ngất. Chắc tối nay phải bỏ mạng ở đây rồi, Âu Dương Vân Thiên đi kiểm tra một số việc thì nghe thấy tiếng hét thất thanh từ ngọn núi phía trước. Một nhân viên trong công ty nói với hắn đằng kia có người không chần chừ liền đến. Âu Dương Vân Thiên hơi sửng sốt một chút trước mặt là một chàng trai mang gương mặt thật sự đáng yêu, thân hình nhỏ nhắn đôi môi căng mọng giống hệt quả cherry.
Âu Dương Vân Thiên càng nhìn càng thấy quen mắt giống cậu bé mà hắn rất thích lúc nhỏ, cậu bé ấy cũng dễ thương như Bạch Đăng Kỳ. Có điều cậu ấy đã không nói một lời nào rời đi bỏ hắn một mình, cái cảm giác đó thật sự đau đớn vô cùng. Âu Dương Vân Thiên vẫn luôn chờ đợi hi vọng một ngày nào đó có thể gặp được. Âu Dương Vân Thiên ngồi xổm xuống đảo mắt nhìn cơ thể cậu, trên chiếc áo sơ mi trắng đầy rẫy những vệt máu nhỏ. Chân bị ướt một mảng lớn tình trạng có vẻ rất nguy kịch không hề suy nghĩ hắn liền bế xốc Bạch Đăng Kỳ lên bảo với thư ký bên cạnh:
"Cậu mau gọi xe cấp cứu đến đây."
Thư ký gật đầu lấy điện thoại ra ấn nút gọi. Vì con đường này di chuyển sẽ khó khăn nên khi xe cấp cứu đến đã hơn tám giờ Âu Dương Vân Thiên bế Bạch Đăng Kỳ đặt vào trong trước những con mắt ngỡ ngàng. Thư ký bên cạnh há hốc miệng người lạnh lùng như tổng giám đốc đến mỹ nhân còn không hề chạm đến vậy mà chỉ vì một chàng trai tổng giám đốc Âu Dương lại quan tâm đến thế quả là không tầm thường đâu nha. Không lâu sau tiếng xe cấp cứu mất hút trong màn đêm, Âu Dương Vân Thiên dặn dò thư ký:
"Bây giờ tôi sẽ đến bệnh viện phiền cậu ở lại tiếp tục hoàn thành công việc."
Thư ký vẫn còn đang thắc mắc nhưng có cho mười cái cũng không dám cãi lệnh, thư ký gật đầu nhanh chóng đi vào trong. Hắn lấy áo khoác mặc vào rồi ngồi vào xe phóng đi trên đường vẫn còn suy nghĩ đến Bạch Đăng Kỳ, sao lại có thể giống đến thế? Có khi nào hai người là một? Những dòng suy nghĩ đấy cứ lướt qua đầu hắn có lẽ Âu Dương Vân Thiên nên điều tra lý lịch của Bạch Đăng Kỳ. Nếu đúng như dự đoán thì hắn nhất định sẽ lập ra kế hoạch cưng chiều cậu, nhất định thế.
Âu Dương Vân Thiên đứng trước phòng cấp cứu thấy đèn vẫn còn sáng, hắn kiếm đại một cái ghế nào phía sau ngồi. Đang chờ đợi bỗng có một người đàn ông nhìn có vẻ trạc tuổi hắn chạy đến, hắn đoán không người đó chính là bạn thân nhất của hắn cũng là tổng giám đốc của cái bệnh viện này. Bạch Thiển đang xử lý văn kiện nghe tin em trai mình bị thương rất nghiêm trọng đang nằm trong phòng cấp cứu anh lập tức bỏ hết công việc chạy đến. Đến nơi anh hơi kinh ngạc, tại sao Âu Dương Vân Thiên lại ở đây? Tính hỏi nhưng lại bị cướp lời:
"Cậu sao lại ở đây?"
|
Đăng hay mà tác giả làm tuột cảm xúc à hix hix
|