"Hảo, tiết này đến đây kết thúc, các bạn học trở về chuẩn bị nội dung bài sau, tan học."
100 phút dài đằng đẵng rốt cuộc cũng qua, Tô Trạch Lạc dưới đáy lòng thở ra một hơi, nhìn đồng học tốp năm tốp ba rời khỏi phòng học, cậu giả vờ như không có việc gì chậm chạp thu thập đồ vật, nỗ lực chịu đựng thân thể không khoẻ.
Chờ mọi người đều đi xong rồi, cậu toàn thân bị rút cạn sức lực, ghé vào trên bàn thở dốc.
Tối qua bị nam nhân tàn nhẫn làm, sáng sớm hôm nay là một tiết bắt buộc, chịu đựng eo cùng giữa đùi không khoẻ kéo thân thể mệt mỏi bủn rủn đi vào phòng học, thẳng eo ngồi 100 phút, giữa giờ lão sư không cho tan học, Tô Trạch Lạc có khi rất chán ghét chính mình kiên trì tự ngược.
"Ong ong ong ——"
"Ong ong ong ——"
"Ong ong ong ——"
Là thanh âm điện thoại chấn động.
Ở chỉ có một người trống vắng trong phòng học, nghe phá lệ rõ ràng.
"Uy, tôi mới vừa tan học."
Chờ di động lần thứ ba vang lên chấn động, Tô Trạch Lạc mới chậm rì rì móc di động ra, hữu khí vô lực tiếp nhận.
"Tôi ở dưới lầu khoa em, xuống đây đi."
Nam nhân không biết xấu hổ cười nhẹ, đối với Tô Trạch Lạc tiểu biệt nữu cũng không thèm để ý, treo điện thoại.
"Hừ, trước cấp một cái tát, lại cấp viên đường, anh cho rằng tôi dễ dỗ như vậy a!"
Tô Trạch Lạc ấu trĩ hướng về di động làm mặt quỷ, khập khiễng đi tìm nam nhân. Mới vừa đi ra, liền nhìn thấy nam nhân đang ở dưới lầu hướng về phía cậu vô lương mà cười.
Tô Trạch Lạc trừng mắt nhìn nam nhân một cái, chậm chạp xuống bậc thang.
"Xin nghỉ cho em, em càng muốn tới. Khó chịu đi?"
Nam nhân tiếp nhận cặp sách cậu, cố ý vui sướng khi người gặp họa nói.
"Tiểu gia tôi vui!" Tô Trạch Lạc mạnh miệng nói.
"Được, em vui vẻ liền hảo."
Nam nhân kéo cửa xe, Tô Trạch Lạc thuận theo ngồi vào.
"Muốn ăn cái gì, xem em tối hôm qua phối hợp như vậy, hôm nay tùy ý gọi."
Nam nhân cố ý làm lơ ánh mắt sắp giết chết người của cậu, không sợ chết mở miệng.
"Cháo hải sâm tổ yến!"
"Còn có cái gì bào ngư, tay gấu đều gọi một phần được rồi."
Tô Trạch Lạc nói nhanh thức ăn trân quý trong đầu có ấn tượng.
"Tôi cảm thấy em muốn uống sữa bò."
Nam nhân không nóng không lạnh nói.
"Hắc hắc, chỉ đùa một chút, chúng ta vẫn là đi ăn cháo trứng muối thịt nạc đi, nhà hàng lần trước không tồi."
Tô Trạch Lạc lập tức biết điều sửa miệng.
Nam nhân vừa lòng gật gật đầu, nếu không phải đang lái xe, hắn phỏng chừng sẽ duỗi tay xoa xoa đầu xù Tô Trạch Lạc, thật là sủng vật hảo thức thời.
Thời điểm Cung Linh mới gặp Tô Trạch Lạc, cậu là sinh viên năm nhất vừa kêt thúc khoá huấn luyện, bạn học đoàn người trùng trùng điệp điệp ra ngoài liên hoan.
Tô Trạch Lạc là loại thể chất phơi không đen, giữa một đám "Tiểu hắc nhân" phá lệ nổi bật. (đám người da đen nhỏ~)
Rõ ràng thoạt nhìn hoạt bát, thậm chí có chút thoát tuyến, tính cách như vậy thường kết giao rất nhiều bằng hữu, lại thần kỳ mà cùng đám người không hợp nhau, nhìn qua có vài phần đáng thương.
Thật là mèo con kỳ quái.
Cung Linh nghĩ.
Hai người chân chính nhận thức, ít nhiều nhờ vào một phần mềm đồng chí giao hữu. (Nơi gay kết bạn, nói chuyện, từ đó hẹn hò, có thể có tình một đêm hoặc chỉ đơn giản tìm bạn tâm sự~)
Kỳ thật, bên cạnh nam nhân sự nghiệp thành công như Cung Linh không thiếu người, theo đuổi gì đó sẽ không.
Tuổi trẻ một lòng theo đuổi sự nghiệp, không có cố kỵ cảm tình, chờ đến sự nghiệp thành công, xem đến nhiều, cũng liền đối vài thứ kia xem đến nhẹ.
Thầm nghĩ tìm tiểu ngoạn ý làm ấm giường, vì sinh hoạt bình đạm gia tăng một chút sinh khí.
Vì thế hắn ma xui quỷ khiến mà đăng ký tài khoản phần mềm này, ánh mắt đầu tiên liền thấy Tô Trạch Lạc.
Tô Trạch Lạc đăng ký tài khoản, hoàn toàn là bị quỷ ám.
Từ khi nhận thức tính hướng của mình, cậu liền chuẩn bị tốt tâm lý độc thân cả đời.
Nhưng là ngày đó nhìn thấy một cái thiệp, một đôi tú ân ái, nói bọn họ chính là ở trang web đồng chí giao hữu nhận thức, không chịu nổi tâm ngứa liền đăng ký.
Muốn nói vẫn là Cung Linh chủ động liên lạc Tô Trạch Lạc.