Kí Ức Của Những Ngày Mưa
|
|
(Tôi vì nguyện vọng của tác giả của bản thảo này mà làm tiếp cho nên văn phong tôi hơi tệ mong mọi người bỏ qua và góp ý cho những chương tiếp theo nhé) Các bạn muốn xem lại chương đầu của tác giả thì cứ tìm theo tựa đề của truyện, để sau này mình viết tiếp các bạn sẽ không bỏ lỡ một đoạn nào trong truyện. Mình là Tiểu Sói, mong được học hỏi thêm kinh nghiệm
|
+CÓ NHỮNG CƠN MƯA TÌNH YÊU+ (C_1) [Chiều mưa trong ngôi trường đại học] Đã thấm thoát mấy năm trôi đi, giờ tôi không còn là một đứa con trai học cấp 3 nữa, nay là một chàng sinh viên năm hai của trường ĐH XXX chuyên ngành Anh Ngữ và cũng là một cậu chủ nhỏ của một quán cà phê. Tôi đã thực hiện được mong muốn của mình nhưng đáng lẽ phải nói là mong muốn của hai người vậy mà giờ đây chỉ một mình tôi cố thực hiện nó mà không có anh bên cạnh "Thật sự em nhớ anh nhiều lắm, thầy giáo thư sinh" Ngồi trong phòng học mà mắt cứ nhìn xa xăm, lại nhớ về anh nữa rồi, anh đi thật xa tôi để lại những kí ức vui vẻ của cả hai mà không bao giờ tôi xoá được! Hình như là 4 năm rồi đó anh, những lúc cố dằn lòng không nhớ anh nữa để chỉ mong sẽ thực hiện lời hứa với anh và tôi đã làm được nhưng anh lại thất hứa với tôi: - "Anh quá đáng lắm, thất hứa với em...anh là đồ đáng ghét mà em từng gặp*rưng nước mắt*" Tôi cúi đầu xuống bàn, cố che đi những giọt nước mắt không muốn cho anh ở đâu đó thấy tôi trong bộ dạng yếu đuối thế này đâu. Tôi nghe thấy tiếng bước chân đang đi đến, tôi chùi nước mắt nhìn lên: -Lại khóc nữa hả mày? /Thằng bạn thân/ -Có đâu chỉ là bụi vô mắt tạo thôi!! -Thôi, nhìn mắt mày là tao đã đủ hiểu rồi! 4 năm rồi mà mày chưa quên được Người thầy ấy sao? Mày như vậy chưa đủ khổ sao mà phải vác cái quá khứ ấy như thế -Mày không hiểu đâu! Lúc ấy là lỗi của tao, vì tao mà anh ấy mất đi, đáng lẽ tao không nên xuất hiện thì anh ấy đã hạnh phúc bên người con gái anh ấy yêu rồi -Tao xin mày...*chau mày* mày nên nhớ Thầy đã từng công khai chuyện tình yêu hai người, nếu nói Thầy hạnh phúc khi được ở bên mày thôi -Đừng nói nữa, bỏ đi, quá khứ rồi, bây giờ tao chỉ mong muốn tập trung vào những điều tao mong ước thôi -Ờ! Nói hay lắm... 4 Năm mà có câu nói hoài! Mà chiều nay mưa chắc tao với mày không ra sân đá bóng được rồi -Ừ xui ghê! Hay hôm nay mày phụ tao được không? Dạo này quán cà phê tao đông, nhân viên thì chưa tuyển kịp nên hơi rối -Ok! Hai người nhìn nhau cười vui vẻ, thật may mắn khi còn được người bạn thân chí cốt là nó, tuổi thơ cùng nhau nô đùa đi đâu cũng có nhau, đi học cũng chung trường, đi chơi cũng có nhau, vui buồn gì cũng điều chia sẻ cho nhau nghe. Cho tới khi nó biết chuyện tình yêu của tôi, nó cũng khá shock vì ngỡ rằng một thằng con trai mạnh mẽ như tôi lại đi Yêu một người con trai mà người đó lại chính là anh, lúc đầu khoảng một tháng tôi với nó không nói chuyện với nhau, nó tránh mặt tôi đủ kiểu rồi sau đó xuất hiện như chưa từng xảy ra điều gì, vẫn làm bạn thân chí cốt, vẫn như ngày nào và cũng chấp nhận sự thật của tôi. -Làm gì mà mày nhìn tao rồi cười thế! *Ngơ ngác* -Đâu có gì chỉ là tao nghĩ tại sao tao lại có một thằng bạn chết tiệt như mày! -Ê! Chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, đi đâu làm gì cũng cùng nhau, mày nên tự hào khi có thằng bạn như tao đi nhé -Kệ mày! Tao không quan tâm Tôi cầm tay nó, chạy thật nhanh ra khỏi phòng học, nó la lên -Mày lôi tao đi đâu đó! lại cúp tiết nữa ak? Tao chưa thu dọn đồ trên bàn -Kệ nó, mày nó hôm nay giúp tao rồi còn gì! Nó lắc đầu cũng chịu thua tôi luôn, xuống tới bãi xe chờ nó lấy xe ra đón tôi. Vừa nhìn đồng hồ vừa ngắm màn mưa, lâu lâu lại có cơn gió nhẹ qua khiến cơ thể tôi thấy lạnh phải chi có anh ở đây! Thì được anh sưởi ấm bằng cơ thể mình giang đôi tay ôm tôi vào lòng, chỉ như thế thôi cũng đủ hạnh phúc rồi. -*Tiếng kèn xe..Ting..ting...ting* Mày đứng ngay ra đó làm gì, mau lên xe đi, muốn tắm mưa luôn hay gì! -*Bước vào xe hơi* wow, bữa nay đi xe hơi nữa, Thiếu gia rồi! -Mày khen tao hay châm chọc tao vậy? -Mày cứ nghĩ xấu cho bạn bè, tại trước giờ có thấy mày đi xe hơi bao giờ mà hôm nay chạy con xe ngon lành như thế này thì ra dáng Thiếu gia rồi! Mà ở đâu ra vậy? -Thì tao mới đi mua hôm qua, tại ba tao hứa nếu cố gắng học, ba tao sẽ thưởng cho con xe này nếu không thì tao vẫn đi xe buýt với mày cho nó tiện hơn rồi *Lái xe đi* Chạy trên con đường dài đầy mưa như thế này mà con tim lại thấy vui đến bất ngờ, tựa đầu vào bên ghế, mắt khép lại và thiếp đi lúc nào cũng không hay. Tới nơi, tôi được gọi bởi nó: -Tới rồi! *Cầm dù che* -Ok! *Vươn người* Đi vào thôi -Mày lại đến đây nữa ak? /Thằng bạn thân nhăn mặt hỏi/ -Ừ! Hôm nay sinh nhật anh ấy nên tao muốn đến thăm anh ấy chút xíu! Bước đi vào nơi nghĩa trang men theo đường bờ hồ, mưa lất phất rơi nhè nhẹ trên ô và ở bên ngoài cũng tạo nên một giai điệu nhẹ nhàng, nép mình vào chiếc ô cùng với nó, một thứ cảm xúc được ùa về, cảm giác mình đang đến gần hơi ấm ngày xưa. Đứng trước ngôi mộ của anh, nhìn thật lâu, nhìn ngắm thật đã nụ cười anh dù chỉ là tấm bia mộ lạnh lùng nhưng lại được sưởi ấm bằng nụ cười ánh. -"*Ngồi xuống* Anh ơi! Hôm nay là sinh nhật của anh, em đến đây để thăm và chia vui với anh, 4 Năm trôi qua, ngày giỗ, ngày sinh nhật của anh, em cũng đều đến thăm. Anh có biết bản thân quá đáng với em không? Hứa với em sẽ mãi ở bên cạnh nhau thế mà bỏ em một mình với mớ hỗn độn cảm xúc...Không có vui đâu anh!*Vừa khóc vừa cười* ngày anh đi, em đau đớn biết chừng nào, người mà em xem là quan trọng cũng bỏ em mà đi, bỏ quên em trong tuyệt vọng nhiều lần cũng nghĩ những cách ngốc để được bên anh ở thế giới gọi là thiên đàng nhưng chẳng bao giờ được vì em biết hai chúng ta còn ước mơ chưa thực hiện được nên em đã cố gắng cho tới bây giờ thì em đã thành công rồi đó anh có nhìn thấy không? Anh sẽ tự hào về em chứ? Nên anh cứ an nghỉ đi nhé, em sẽ ổn thôi! Em sẽ mạnh mẽ để bước đi mà không cần có anh ở bên nữa. Cảm ơn đã dành cho em những điều hạnh phúc mà em luôn mong muốn có được dù là khoảng thời gian không đủ lâu nhưng em rất là hạnh phúc *cười nhẹ*HAPPY BIRTHDAY " -Nè *đưa khăn tay* lâu nước mắt cá xấu của mày đi, nhìn thấy mà phát tội -Kệ tao! Thôi đi, đến quán cà phê Tôi đứng lên nhìn anh một lúc rồi bước đi với nỗi lòng nhẹ nhàng hơn rồi thoáng chốc lại có cơn gió thổi qua, lạnh đến nỗi tôi phải tự ôm lấy bản thân tạo hơi ấm, nó thấy vậy cởi áo khoác ra choàng lên người tôi rồi bảo: -Mặc thêm đi, trời lạnh để bản thân bị bệnh bây giờ Tôi chỉ biết nhìn nó rồi cười nhẹ thay bằng câu cảm ơn với nó, "Sao mà ấm thế! Cái cảm giác này là sao vậy? Tại sao lại là nó" -*ôm kéo sát vô* Đi cẩn thận đi ra ngoài trời mưa rồi kìa Lắc đầu bỏ đi những suy nghĩ mong lung ấy, bước lên xe cùng nó tới quán cà phê của tôi. [Trong quán cà phê] - Dạ sếp mới vừa tới! Hôm nay khách hơi đông nhưng mà tụi em cũng làm mọi thứ thật tốt. /Quản lí nói/ -Umk! Vậy thì tốt, em mau chạy vào kho lấy cho anh hai cái tạp dề -Chi vậy, sếp? -Thì anh và bạn anh đến đây phụ tiếp giúp các em! -Dạ thôi khỏi sếp ak! Tụi em làm được hết -Đừng ở đó cãi...mau lấy đi Quản lí gật đầu, chạy thật nhanh vô lấy tạp dề đưa cho tôi và nó. -Đây, mày mặc vô đi, chắc hợp với mày hihi Nó mặc vô làm lộ lên body săn chắc, nhìn có vẻ đủ cuốn hút mấy đứa con gái trong quán cà phê này rồi mà hình như tôi cũng đã đứng hình khi nhìn nó mặc -Mày thấy hợp không? Tao nhìn thấy cũng được, riết là tao làm nhân viên cho quán mày luôn....Này..này...*lay người tôi* -*Giật mình* Hả....hả cái gì? -Tao hỏi mày nhìn coi được chưa mà đứng ngơ ra đó làm gì, bộ nhìn tao đẹp trai lắm nên mày đứng hình ak? -Ừ! Đẹp trai quá đủ khiến mấy đứa con gái trong quán cà phê này chết hết -Ủa sếp, mặt sếp sao đỏ dữ vậy? /Quản lí hỏi/ -Ak...ak không có gì đâu, mau làm đi, còn mày đi giúp mấy em phục vụ khách đi nhé, tao vô quầy làm nước. Tôi và nó chia ra phụ giúp cho nhân viên trong quán, cảnh trong quán thì khá nhộn nhịp bởi nhìu tiếng nói mọi người gộp lại nhìn vậy tôi cũng thấy khá hài lòng trong người. Thời gian trôi qua thật mau thì cũng đã tới buổi tối, ánh đèn trong quán đều mở lên hết, hơi ấm lan tỏa khắp quán dưới thời tiết mưa như thế này. Bỗng chợt quản lí chạy tới với nét mặt lo lắng: -Sếp ơi! Cái cậu hát đêm nay cho quán bỗng nhiên bệnh nặng đang nằm trong bệnh viện nên không thể tới được -Vậy em có liên lạc với bạn nào tới giúp chúng ta được không? -Dạ em cũng thử liên lạc với những người khác nhưng họ đều bận hết rồi... Tính sao đây sếp? Nó đưa ly lại thấy tôi lo lắng hỏi: -Có chuyện gì mà nhìn mày lo lắng vậy? -Đêm nay, có chương trình hát giao lưu với khách mà thằng bé tao thuê giờ bệnh không tới được nên tao không biết phải làm sao? -Hay để tao lên cho, được không? -Mày! Có được không đó? -Ý mày là sao? Tao đây đủ tư cách làm Ca sĩ nhe mày.. -Rồi ok...ok... Mày giúp tao đi nhe! Nói một lúc, dặn dò nó, nó đi lên sân khác cùng với chiếc đàn piano, -"Alo... Xin chào mọi người, vì một số lý do không mong muốn mà cậu bé ngày nào cũng hát ở đây không đến được mong mọi người bỏ qua. Vậy nên hôm nay tôi xin được mạn phép lên đây giao lưu âm nhạc với mọi người" Mọi người đều đồng loạt vỗ tay, thế là nó đánh một bài hát mà tôi hay nghe của Mr.Siro "Khóc Cùng Em". Âm thanh lắng xuống chỉ còn nghe giai điệu được cất ra từ tiếng piano kèm theo đó giọng hát ấm của nó khiến mọi người chăm chú hơn ...." Cuộc gọi đến, và như mọi khi Là lặng nghe em khóc.. I try so very hard to listen your story...But you don’t know it hurts me so bad...." Lời bài hát cứng vang lên, làm tôi cũng chăm chú lắng nghe nó hát, cứ thấm vào lòng tôi bởi vì anh cũng từng hát bài này cho tôi nghe...Giọng ấm đến lạ thường khiến tôi lúc nào cũng muốn nghe anh hát, giờ thì không còn anh nên chỉ không còn muốn nghe nữa nhưng tự nhiên bây giờ nó hát ngay đúng bài đó khiến tôi rơi nước mắt, đã bảo bao lần là không được khóc nữa nhưng mà ở bên cạnh nó những điều nó làm điều khiến tôi nhớ đến anh, cố gắng kìm nén quay trở lại làm việc. Kết thúc bài hát, những tiếng vỗ tay được ngân lên,.mọi người hài lòng với tiết mục của nó, từ đâu ở dưới có một cô gái chạy lên tặng nó một bó bông hồng cùng với nụ cười nhẹ. Tôi nghe nhân viên nói lại nhưng lại không để ý tới, nó được con gái thích thì là chuyện tốt rồi còn gì, nó ở trên sân khấu trò chuyện với mọi người đủ thứ chuyện: -Em gì ơi? Cho tôi ly cà phê nóng! /Khách lại tới quầy kêu tôi/ -Dạ, anh đợi em chút *nhìn lên*, anh dùng loại cà phê mùi vị như thế nào? -Tùy em! Làm gì cho ngon là được rồi *nhìn đồng hồ* lệ lên, anh còn bận công việc -Ok, đợi em một chút xíu "Người gì đâu!!" tôi nghĩ trong đầu, thôi thì pha thử ly cà phê mình thích cho hắn dùng thử, biết đâu sẽ kiếm thêm được khách [2p trôi qua] -Dạ của anh đây, tổng là 69k -Đây! (Đưa 500k) khỏi thối, tôi đi đây -Khoan...khoan anh ơi phải lấy tiền thối.. Chưa kịp nói dứt câu thì hắn đã đi khuất rồi, vậy nên tôi để tạm ở đó chừng nào hắn quay lại thì trả lại. Đến lúc dọn quán về, nó chạy tới chỗ tôi khoe những gì nó có trong hôm nay: -Mày thấy tao chưa? Kkkk -Rồi rồi...tao thấy, hôm nay sướng rồi có gái tặng hoa cho, thế nào có đúng gu không? -Tao cũng không để ý, chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng tao nghĩ không dễ thương bằng mày rồi... Gu của tao là phải dễ thương như mày tao mới ưng -Mày nói bậy gì đó? Tao nghĩ mày nên có bạn gái để quản lí mày được -Tao không cần, *nói nhỏ* bởi tao có người tao thích rồi -Hả mày nói gì đó? -Ak... không có gì, mau lên, còn đi ăn nữa đói bụng quá rồi -Từ từ đợi tao dọn cái đã, à mà nè, cho mày đó *đưa ly cà phê*, cảm ơn vì tối nay phụ giúp tao nhé -Có gì đâu bạn bè thì luôn giúp đỡ nhau chứ -Ừ! Giờ đi thôi...đi ăn rồi còn về Đi ăn xong nó chở tôi về, chào tạm biệt nhau. Bước vào nhà, loay hoay mãi mới lên được chiếc giường thân yêu, cảm giác một ngày trôi qua thật mệt mỏi đủ thứ. Đang tính chợt mắt thì ba bước vào phòng hỏi chuyện: -Hôm này sao về trễ vậy con? -Dạ, tại con bận ở chỗ làm nên về hơi trễ mà sao giờ này ba chưa ngủ? -Thì ba đợi con về, lâu rồi hai ba con mình không tâm sự với nhau rồi!!! -Thế ba có chuyện gì sao? -4 Năm trôi qua rồi, ba biết con vẫn không quên được cái cậu thanh niên đó nhưng mọi thứ cũng kết thúc rồi... -Ba à!... -Thật ra ba chỉ muốn tốt cho con trai ba thôi, cứ giữ mãi thế sao được? -Ba, con biết chứ, con cũng đang dần bắt mình phải xoá hết nhưng con mong ba hiểu cho con. Con chỉ muốn giữ những kí ức tốt của con và anh ấy lại, không muốn quên nó chỉ là nhất thời con không thể mở lòng với ai được...Không có cảm xúc ba bắt con thương người ta sao được hả ba0? -Thôi được rồi, chuyện cũ bỏ qua, ngày mai con được nghỉ phải không? Đi với ba gặp đối tác để kí hợp đồng -Cái gì? Sao bắt con đi? Con đâu biết về chuyện công ty đâu mà đi! -Không đi cũng phải đi... Nghe lời ba, ba sẽ giới thiệu mối làm ăn cho tiệm cà phê của con luôn. Tôi gật đầu chịu thua lí lẽ ba đưa ra, ông xoa đầu tôi rồi bảo ngủ sớm đi để có sức. Ba bước ra khỏi phòng, tôi lăn qua lăn lại rồi cũng thiếp đi... hình như mưa vẫn còn rơi tí tách bên ngoài cửa sổ
|
+CÓ NHỮNG CƠN MƯA TÌNH YÊU+ (C_2) Một ngày mới lại bắt đầu, một ngày bình thường như bao ngày bình thường khác của tôi vậy, vắt kiệt sức hôm qua nên hôm nay tinh thần có vẻ đi xuống rồi. Lặng lẽ bước xuống giường đi tới phòng tắm, vệ sinh cá nhân. "Ôi! Những chuyện thường ngày sao mà chán vậy" tiếng la trong đầu tôi, chưa kịp thay xong bộ đồ thì ba tôi từ dưới phòng khách nói vọng lên: -Con nhớ ăn mặc thật đẹp để đi gặp đối tác, nhớ đó! -*thái độ lười đi* dạaaaaa....con biết rồi Không hiểu sao đi gặp đối tác mà lần nào cũng bắt đi theo, trước giờ cũng không tính là nối nghiệp theo ba, tôi đã nói rõ ước mơ của bản thân cho ba biết. Ấy thế mà, ổng cũng làm ngơ mà tìm cách bắt đi cho bằng đường, còn thêm câu chuyện mai mối cho tôi nữa chứ! Trong khi đó đối tác của ba, đã già hơn ba tôi nữa, nghĩ tới thôi mà đau đầu. Nói vậy thôi! Chứ thương ông lắm từ ngày mà mẹ mất ba là người chăm sóc tôi từ nhỏ đến lớn từ việc ăn, ngủ, từ việc học hành đến cả việc con có bạn bè ra sao! Thì ba vẫn biết tất cả, ngay cả khi ông biết tôi là Gay, lúc đó đối diện với ông, tôi cũng sợ... Không phải sợ bị ba đánh mà tôi sợ làm ông thất vọng vì cuối cùng dù sao đi nữa tôi chính là Cháu đích tôn trong gia đình, phải duy trì nòi giống mà không biết làm gì hơn trước mặt ba, không biết giải thích thế nào, lúc đó còn có anh kế bên nắm lấy tay tôi, hai chúng tôi công khai mối tình cảm giữa hai người, hồi họp và đáng sợ khi ba tôi cứ im lặng, phải một lúc sau đó ông nhìn tôi và cười: -"Ba là người nhìn con lớn, nhìn con tập đi ra ngoài đời sống xã hội, chẳng lẽ không biết con thích ai và yêu ai hay gì! Ba biết từ lâu nhưng chờ con nói ra thôi" Khi ấy tôi là hạnh phúc nhất, có người ba thật vĩ đại, thế nên dù thế nào đi chăng nữa thì đối với tôi "Ba là No.1" Nghĩ đến lại mắc cười, tôi dẹp mọi thứ mệt mỏi quá bên, tiến đến tủ quần áo chọn cho bản thân một bộ thật xuất sắc, bao lâu ăn mặc như ông cụ non rồi phải thay đổi chứ: 1 áo thun trắng, 1 quần đùi jean có dây đeo trên vai, một đôi giày Adidas, 1 đồng hồ G-Shock mới nhất, 1 mắt kính ngố Nobita...chải chuốt các thứ mất hết 30p( không muốn đi mà ăn diện cỡ đó =='). Bước xuống phòng khách gặp ba, ba xoa đầu tôi: -Con trai ba, bữa nay dễ thương vậy ta! -Con của ba mà! -*đánh thương* Thôi đi ông tướng! Mau đi, trễ giờ là không được đâu! Tôi và ba leo lên chiếc xe hơi đã đậu ngoài cửa, nhìn mặt ông vui như gặp được quà, chắc có lẽ là mối lớn. Chiếc xe khởi hành, tôi ngước nhìn lên trời qua khung cửa xe, hôm nay trời nắng đẹp đến hài hòa, gió nhẹ cứ mơn mởn mái tóc tôi và hình như cái đẹp của nắng tôi cũng đã yêu từ lâu theo câu"Sau cơn mưa, trời lại sáng", đi được nữa đường, ba nói với tôi: -Sau này, ba sẽ mua xe cho con, để muốn đi đâu cũng được khỏi đi xe buýt chen lấn ấy nữa -Con không cần đâu ba, con đi xe buýt quen rồi, xe hơi không hợp với con đâu -Con đó...cứng đầu y chang mẹ con vậy!! -Thì thừa thưởng từ mẹ không đó! Vậy mới trông chừng ba được -Con với chả cái, nuôi nó từ nhỏ đến lớn mà nó đòi đi trông chừng ba thay mẹ kìa! -Hihi - Lát nữa, ba kí xong hợp đồng bên đối tác, con thay mặt ba đi ăn trưa cùng người ta nhe, tại hôm nay bên cty có cuộc họp gấp nên không thể ở lại được Tôi chỉ biết cười và gật đầu, đến tới nơi thật sang trọng và lộng lẫy. Một nhà hàng nhìn vào thật đẹp mắt và huyền bí với tông đen trắng hài hoà, cùng ba bước vào trong nhìn quanh nơi nào cũng đẹp hết: -Con chào chú, ngày mới tốt lành /Giọng một người con trai nói/ -Chào cháu, đúng là có thẩm mĩ, thiết kế được nhà hàng đẹp như thế này thì không hổ danh cháu đó -Chú cứ khen, hôm nay nhân dịp việc trọng đại, cháu mời bác vào trong dùng thử món ở đây do đính thân cháu làm -Thôi được, chúng ta vào! *Nhìn qua tôi* Co n, mau đi thôi Nhìn về hướng phía ba, tôi nhận ra người con trai ấy, người mà đã đến quán cà phê hối hả đi mà không lấy tiền thối -Chính là anh! -Ak! Thì ra là cậu ak *cười nửa miệng* -Ủa vậy là hai con biết nhau ak? /ba nói/ -Không ba, anh ta đến quán con mua cà phê mà quên lấy tiền thối *Chạy lại, đưa tiền thối cho hắn* -Nè! Của anh đó, mai mốt có gấp thì nhớ lấy tiền thối rồi hả đi -Nhưng tôi nhớ là tôi bo cho cậu rồi! -Tôi đâu có cần bo, mà nếu có bo thì cũng ít thôi cần gì nhiều như vậy -*Cười* Thì tiền bo, ai muốn cho nhiêu thì cho đến lượt cậu quản ak? -Anh...anh....Được lắm -*Đắc ý* Tôi thì sao? Mà cũng cảm ơn cậu...Cà phê ngon lắm... cũng nhìn cậu cũng ngon vậy -*Tức giận* Anh im đi, mai mốt tôi treo bản cấm anh vô quán cà phê của tôi Ba nhìn tôi và hắn *cười* nói: -Thôi được rồi hai đứa, ta vẫn còn đứng đây nè, còn sống đó! -Ba, nhìn anh ta kìa *làm nũng* -Được rồi... được rồi thôi vô, để ba còn có việc đi nữa Nuốt cơn tức vào lòng, ôm cánh tay ba bước vào một phòng rộng cùng với chiếc bàn tròn rộng lớn đủ đến mức chứa 30 người cũng được. -Mời bác ngồi *nhẹ nhàng kéo ghế*, còn cậu muốn ngồi đâu cũng được, còn trống đó -*Liếc mắt* Được lắm... -Trước tiên con cảm ơn chú vì đã chấp nhận hợp đồng này, con nhất quyết sẽ làm đúng và phát triển hơn những gì cháu nói với chú Tôi ngồi một góc mà miệng cứ nhái lại theo lời hắn, từ bao giờ đặt trong lòng căm ghét hắn đến như vậy, ăn nói cũng không ra gì -Được... Bác tin tưởng ở cháu, chỉ cần hai bên công ty hợp tác vui vẻ với nhau -Cái gì? Người ba nói đối tác là đây sao? -Đúng rồi, ba muốn góp vốn vô kế hoạch chuỗi nhà hàng của cậu ấy, nghe nói sẽ kiếm lợi nhuận rất nhiều... Với lại con có thể phát triển Quán cà phê ấy, đó là lợi ích cho con -Con không muốn hợp tác với anh ta*bức xúc*, con thà có nhiêu đó chứ không muốn cùng chung với anh ta Vừa dứt câu xong thì ông đã kí hợp đồng với hắn, chưa kịp nghe ý kiến của tôi, thế là im lặng, kìn nén hết mọi thứ vì ba. -Mong hai chú cháu ta hợp tác tốt *bắt tay* thôi ta phải đi trước vì có cuộc họp gấp nên không ở lại ăn với cháu được, con trai của ta sẽ thay mặt ta dùng bữa với cháu nhé -Con không muốn...con đi về -Nãy con hứa với ba sao đây? -*Làm nũng* Dạ con biết rồi, ba đi cẩn thận đó... Ông xoa đầu tôi rồi đi xa khuất tầm nhìn, hắn nhìn tôi cười -Vậy, Tôi kêu người đem đồ ăn vô, cho hai chúng ta dùng -Umk! Mà bớt cười lại đi...thấy cười là bực rồi [Thức ăn được bưng vào] -Cậu có thấy tôi với cậu đang rơi vào tình huống nào không? -Tình huống gì chứ? -...Hẹn hò *cười đắc ý* -Hẹn hò cái đầu anh đó, tôi...tôi là ở đây thay ba, ăn với bản mặt đáng ghét của anh thôi. -Um...ok -À! Những món này anh nấu đấy ak? -Đúng, đáng lẽ nấu cho chú ăn thế nào cậu có diễm phúc ăn đấy! Sao có ngon không? -Cũng được nhưng không bằng ba tôi nấu, ba nấu là ngon số 1 -Muốn hỏi cậu một câu? Hôm đó cậu làm cho tôi ly cà phê gì ngon vậy? -Ak...ak *dừng lại một chút*... Cà phê mà tôi thường hay uống lúc trước nhưng bây giờ thì không -Sao thế? -Vì nó là kí ức buồn của tôi *Mắt đượm buồn* Hắn nhìn tôi như thế cũng dừng lại mấy giây: -Vậy trong đó có gì? -Bí mật...ngu sao nói! -Cậu được đấy! Mà sao cậu không chịu hợp tác với tôi vậy? -Tôi không muốn, tôi muốn tự mình làm vì đây là ước mơ của tôi và một người nữa -Chắc người đó quan trọng với cậu nhỉ? -Đúng là quan trọng lắm nhưng có lẽ bây giờ thì tôi không nên coi là như vậy nữa -Ok! -Cảm ơn anh vì bữa ăn hôm nay, nhưng có lẽ tôi phải đi rồi! -Ơ! Sao thế? Chưa ăn hết mà -Xin lỗi! *Bước đi* Hắn nhìn tôi khuất xa, cười một cách đắc ý, tôi vội vàng chạy ra khỏi chỗ đó nếu tôi ở lại nữa thì có lẽ nước mắt lại rơi vì có người lại mong muốn tôi nhắc về anh "anh ak! Tại sao em muốn quên đi anh lại khó thế này? Đi đâu người ta cũng mong muốn em nhắc đến anh!Tại sao thế?" Bước đi lang thang, mòn theo hai khóm cây ven đường, gió cứ mãi đùa giỡn với tán cây, khiến vài chiếc lá bay theo phương ngã nghiêng như một khung cảnh trong bộ phim Hàn Quốc: Lãng mạn, suy tư, âm thầm. Lòng lại vơi đi một chút, cảm giác như mọi thứ đang an ủi tôi vậy, cứ thế vô tư nô đùa cùng với chúng: -Này, mày đang làm gì đó? /Bạn thân hỏi/ -*Giật mình* Tao..tao đâu có làm gì đâu! Ủa mà mày tại sao có mặt ở đây? -À! Tao đang đi mua đồ về để cho mẹ làm bánh, trên đường thấy mày đi bộ tới chỗ này nên tao đi theo luôn, sợ mày bị bắt cóc -Tao mà bị bắt cóc ak? Mày nên nhớ tao cũng có võ đó nhe *cười đắc ý* -Tự tin là hay lắm mà hở có chuyện đánh lộn là kiếm tao -Ừ thì...mày là bạn chí cốt của tao... Phải bảo vệ tao chứ -Ờ...ờ mày nói gì cũng chả đúng... Ờ mà khoan có gì dính trên tóc mày kìa *vươn tay lấy chiếc lá trên tóc tôi* Bỗng nhiên có một cơn gió nhẹ thổi qua nơi tôi và nó đứng, ánh mắt hai người chạm nhau, gió thổi nhè nhẹ lên mái tóc của nó, thoáng chốc tôi bị đứng hình trái tim tự nhiên lại đập nhanh, hơi thở có vẻ gấp hơn rồi -*Đỏ mặt* chỉ là chiếc lá thôi..*quay mặt đi* -Mày sao thế? Mặt đỏ lên rồi kìa.. có nóng không? *Xoay người lại, gờ trán* -Tao...tao không sao! Ak hôm nay mẹ mày làm bánh phải không? Mau đi thôi, lâu rồi tao cũng không ăn được món bánh dì làm rồi Mặt nó ngơ ngác nhìn tôi cười rồi chở về nhà nó, vẫn là căn biệt thứ ấy là nơi hai đứa trẻ chúng tôi lớn lên cùng nhau, tôi còn nhỏ vẫn hay chạy sang nhà nó chơi, được mẹ nó làm bánh cho ăn riết dì coi như con. Nhiều khi nó ganh tị với tôi vì dì thương tôi nhiều hơn nó, kí ức vẫn còn nguyên vẹn như thế mà vui. -Thôi mày vô trước đi, tao cất xe vô gara cái Nhìn vườn hoa hồng ngày nào vẫn tươi đỏ bởi vì do dì chăm trồng và tôi cũng có công giúp nữa đó tại vì tôi cũng yêu thích hoa hồng giống như dì vậy, loay hoay bên vườn hoa thì thấy dì đang tưới cho chúng: -Con chào dì! Lâu lắm rồi không gặp dì -Con đó ak! Cha mày! Mới gặp hai ngày trước mà bảo lâu rồi không gặp ak? -Hihi chọc dì thôi *Làm nũng* -Được cái tật hay làm nũng thôi -Con mà! Nghe nói hôm nay dì làm bánh nên ghé sang chơi -Vậy là đến đây vì bánh của dì chứ không phải thăm dì rồi -Đâu có...đâu có con qua đây thăm dì là chính còn ăn là chuyện thứ hai -Tổ sư nhà mày! Nịnh hoài -Mẹ đó, cứ suốt ngày nghe nó nịnh là bị hư đó /bạn thân bước vô/ -Thì mày có nói vậy với mẹ mày đâu, được có nó tao thấy vui rồi -Riết rồi con như con ghẻ luôn Tôi và dì nhìn nhau cười chọc quê nó -Con có mua nguyên liệu về rồi, mau vô làm thôi -Ủa bác trai có trong nhà không dì? -Ba nó đi chơi với bạn ông ta rồi, bỏ dì ở nhà một mình đây nè -Vậy hôm nay, con vô phụ và học làm bánh nhé..chứ mỗi lần con vô bếp là chú không cho vô -Mày biết sao không? Tại nấu dở quá đó thôi /Được phen chọc quê tôi/ -Mày...mày...hay lắm...Dì, nó chọc con kìa *làm nũng* -Thằng kia, chọc nó hoài đi -Mẹ ak! Con là con của mẹ đó nhé *Bức xúc* -Thôi con với dì vô, bỏ nó ở đó đi *lè lưỡi* Nó bức xức bước vô trong bếp, nhìn nó mà tôi vui trong lòng, dì bảo nó đi lo sắp xếp bài học đi để tôi và dì làm bánh, vừa quay lại thì thấy nó bay vèo lên phòng *lắc đầu* -Hôm nay, dì làm bánh gì vậy? Chỉ cháu với -Hôm này ta làm bánh mà thằng con dì với chồng đều thích... Đó là bánh Tơ -Bánh Tơ? Nghe lạ quá ta!! -Đúng rồi, ở tuổi này của con thì không biết chứ mấy năm về trước, nhà dì thường hay làm bánh này cho ăn không đó? -Nghe có vẻ như đặc sản hihi -Chứ sao nữa con? Con biết đó, lúc dì 20 tuổi học công thức làm bánh từ mẹ, làm xong đưa cho chú và một người nữa ăn đó -Ủa người nữa là ai vậy dì? Nói cho con nghe đi -Thì là ba mày đó -Ba con ư? -*Dừng tay* Đúng rồi, lúc trước dì, chú và ba con từng là bạn rất thân giống như con và con trai dì đó và cả hai người đều thích dì -Vậy tại sao dì chọn chú? -Tại vì dì đi theo cảm xúc con tim, lúc ấy người mà dì thật sự thích là ba con, dì và ba con cũng hẹn hò với nhau nhưng ba con lúc nào cũng vô tâm với dì, lúc nói thích dì lúc thì vô tâm. Đến một ngày dì chợt nhận ra, chú luôn ở phía sau, quan tâm dì, luôn sẵn sàng ở sau miễn thấy dì vấp ngã đều giang tay ra đỡ. Thế nên dì chọn chú đi đến hết cuộc đời này -Vậy ba con lúc đó quá đáng rồi!? -Không đâu, đến khi đi dự đám cưới dì, thì ổng có nói lúc đó muốn thử thách tình cảm của chú mày, Yêu mà còn ngại ngại thổ lộ nên ổng kiếm cớ thế nên dì mới chọn được người đàn ông đúng hihi -Thế thì hay quá...lúc trước con cũng vì nghe theo con tim mà cũng chọn đúng người nhưng họ lại không bên con -Chuyện đã qua rồi thì bỏ đi, hãy nhớ kí ức đẹp giữa hai người rồi sống cuộc sống mới hơn... Thôi để dì chỉ còn, tự con làm dì đứng quan sát -Dạ... Đúng là bánh không bao giờ là dễ cả, làm khoảng hơn 2 tiếng đồng hồ, hư cái này làm lại cái khác, cái thiếu đường cái thiếu muối... Nhưng mà cũng làm hoàn thành xong, tôi thử một miếng trước, cảm giác thật ngon khi tự tay làm ra. Dì kêu tôi đem lên cho nó ăn, còn phần nữa cất lại cho chú, tôi len lén lên phòng nó để coi nó đang làm gì! -"Đang hoc bài điện chi?" -"Thì em nhớ anh, em điện không được à? /Giọng đứa con gái chảy nhựa hơn cả tôi/ -"Học rồi đừng có làm phiền" Tôi xông cửa vô: -Bắt quả tang mày đang nói chuyện với gái nghe -Ừ thì cái con nhỏ tặng hoa lúc trước cho tao đó -Sao...sao kể tao nghe...quen nhau từ bao giờ mà không cho anh em biết? -Bữa nó lên tặng hoa, nó xin fb, cái lỡ dại tao cho mà tao thấy nó quen tao vì tiền thôi nên tao nói chia tay mà nó không chịu, cuối cùng bám dai như đĩa -Oh...wow...wow rồi sao mày không tìm cách khác -Có luôn, tao nói tao có người thích rồi nên kêu đừng làm phiền tạo nữa -Cha...cha...lại có người thích ư? Khai mau là ai? Để bổn thiếu gia mai mối cho -*Ngượng ngùng* người này mày cũng biết nhưng mà tao muốn giữ bí mật, đợi khi tao cua được tao sẽ nói cho mày nghe -Giờ này còn bí mật... thôi được rồi cứ giấu đi nhe. Nè! Tao mang bánh lên cho mày ăn đó thử tay nghề của tao đi -Bánh Tơ ak? Đúng món tao thích! *Cắn một miếng* Ừ! Ngon đó, tay nghề không tệ -Tao mà! Hihi có dì giúp chút nên ra thành phẩm như vậy -Thì vậy là được rồi, đây thử miếng đi *đưa miếng bánh gần miệng tôi* lần đầu tiên tao mới làm được bánh như vậy đó Nó nhìn tôi rồi cười, bất giác nó lấy tay chùi mép miệng đang dính bánh của tôi -Máy đó lớn rồi còn ăn dính mép miệng nữa *chùi nhẹ nhàng, slowmotion* Lại cảm giác ấy, con tim lại đập nhanh, hơi thở cũng trở nên gấp hơn, ánh mắt của nó, hành động của nó giống như hồi nãy làm tôi có cảm giác vừa lạ lạ mà vừa quen quen: -Này.... này* lay người tôi* Sao thế kêu nãy giờ không nghe? -*Giật mình* đâu...đâu có gì -Mặt mày đỏ lên như trái cà chua rồi kìa -Không có gì đâu, thôi lo học đi tao đi về chuẩn bị bài vở nữa Khi tôi quay bước đi, nó nhìn tôi và cười nhẹ, như thế là như thế nào? Cái cảm xúc vừa nãy là sao đây? Tôi đang bị làm sao đấy? Hay đây chính là nó là cảm giác lần đầu tiên tôi và anh ấy gặp nhau! Nhưng tôi và nó là bạn thân với nhau mà làm sao có chuyện đó được?
|
Bước về tới nhà thì đã nhìn thấy ba đang ngồi ở phòng khách, chạy lại làm nũng với ông: -Hôm nay ba về sớm thế! -Ba về nhà chuẩn bị thu xếp hành lí để tối nay ba phải đi công tác ở Đà Nẵng, cho nên con ở nhà ngoan nhe -Dạ, con của ba là phải ngoan chứ hihi -*xoa đầu* um vậy tốt, ba đi ba mua quà cho con -Dạ, à hôm nay con tự tay con làm bánh mời ba thử tay nghề của con -Cha..cha hôm nay trời có mưa không ta? Con tôi xuống bếp làm bánh? -Ba này, chọc con hoài Ông nhìn tôi cười: -Đâu? Bánh gì? -Đây là món mà ba cũng thích nữa đó*đưa trước mặt ba* Ông dừng lại vài giây nhìn chăm chú chiếc bánh ấy, rồi thoáng chốc thấy cười dịu đi: -Là bánh tơ ak? Cũng đã lâu ta đã không được ăn loại bánh này rồi, đúng là gợi lại kí ức đẹp *ăn một miếng* -Ba thấy sao? Mùi vị vẫn như cũ chứ? -*cười, gật đầu* Đúng là mùi vị cũ, ta chắc là mẹ của thằng bạn chí cốt của con làm phải không? -Bánh này tự tay con làm, dì đứng kế bên chỉ dạy cho con thôi, với lại dì có kể chuyện hồi xưa cho con nghe nữa -Ba mấy chuyện cũ đó không biết nhắc lại cho con nghe chi nữa!! -Nghe nói ba giúp chú thổ lộ tình cảm với dì nên ba phải tấn công để cho chú ấy ghen mà nói hết lòng mình -Chuyện nó tưởng vậy chứ không phải vậy đâu con! Thôi ba vô thu xếp tài liệu con có ăn cơm thì hâm nóng đồ ăn rồi hả ăn Ông bước đi vào phòng mà tôi cảm giác ông đang mang cảm xúc nặng nề trong người từ cái nụ cười ấy, từ câu nói ấy có thể thấy ông đang buồn mà cố gượng cười với tôi nhưng cuối cùng đó là chuyện của người lớn tôi cũng không tò mò. Tới phòng, ngồi xuống bàn mở máy tính laptop thân yêu, cắm tai nghe vào mở một bài hát ballad, hoàn thành nốt công việc hôm nay. Bỗng tiếng Messenger vang lên *Ting* -"Chào" -"Ai vậy?" /Tôi nhắn lại/ -"Là ai thì có liên quan tới cậu sao?" -"OK! Vậy thì tôi Block, tôi không quen nói chuyện với người lạ... Bye!" -"Khoan...khoan...Là tôi đây, là người mà ăn trưa cùng cậu đây" -"Là anh! Mà sao anh có facebook của tôi? " /Tôi ngạc nhiên hỏi/ -"Cái gì tôi muốn biết thì sẽ có thôi" -"Trơ trẽn...*icon tức giận*" -"Này, sao chửi tôi?" -"Không có sự đồng ý của tôi mà anh ngang nhiên biết facebook của tôi" -"Thích thì làm đấy" -"Ừ! Cũng may tôi đây chưa chấp nhận lời mời kết bạn với anh, thôi bye *icon mặt ngầu*" /Tôi khoái chí/ -"Sao thế? Bộ kết bạn với cậu khó đến thế sao?" -"Tại không ưa nổi cái mặt anh thôi" -"Um, tùy cậu!" Đáng ghét thế đó mà sao tôi đi chấp nhận làm bạn với hắn nhưng mà nghĩ là nghĩ vậy thôi, tôi vẫn chấp nhận kết bạn với hắn. Xong hết mọi công việc, tắt máy rồi leo lên chiếc giường ấm, chưa kịp nhắm mắt lại có tin nhắn vang lên từ trong điện thoại của tôi: -"Ngủ ngon, thằng bạn chí cốt của tao" /Thằng bạn nó nhắn/ -"OK! Ngủ ngon, mơ đẹp :))" Trước giờ nó có thường nhắn chúc ngủ ngon cho tôi đâu mà hôm nay tự nhiên lại chúc thế này, thấy cũng lạ lắm luôn vậy là tôi nhớ lại cảnh nó gần lại tôi lấy chiếc lá trên tóc rồi lại lấy tay chùi mép miệng tôi nữa và cả nụ cười ấy của nó cứ khiến trái tim đập nhanh, hơi thở cũng không giữ được ổn định. Hơi ấm lúc ấy nó ôm tôi vào lòng, cảm giác quen thuộc, cảm giác mà lúc nào tôi cũng phải bắt bản thân phải quên, nhưng từ khi những ngày nó gần bên tôi kể từ lúc anh đi, chỉ còn nó qua quan tâm tôi, luôn bên tôi những lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng nhất. Chẳng lẽ bây giờ tôi thích nó rồi? Thấy khó chịu ở trong lòng mà cũng không biết phải làm sao? Trái tim lại cứ đau âm ĩ vết thương cũ, chẳng biết chấp nhận sự thật là như thế nào! Phải làm sao đây? Rồi tôi dần chìm vào trong giấc ngủ lúc nào cũng không hay, chỉ đủ nghe ngoài trời lại có những tiếng gió rít qua báo hiệu trời lại mưa.
|
+CÓ NHỮNG CƠN MƯA TÌNH YÊU+ (C_3) Đang say giấc mộng ngon, vậy mà cái đồng hồ báo thức quái quỷ kia lại reo lên làm tôi giật mình tỉnh giấc, với cái tay tắt nó ngay rồi lảo đảo bước xuống giường bước tới rèm cửa sổ trong đầu cứ nghĩ " Trời còn chưa được sáng nữa thì báo thức ta rồi ". Kéo rèm ra nhìn thì hôm nay ông trời ảm đạm nhìn như có ai đó làm ổng buồn hay sao đó, tôi xuống nhà dưới thì không nghe thấy tiếng ba ở trong bếp, chợt nhớ ra là khuya ba đã đi công tác rồi, ngôi nhà bỗng chợt im lặng hẳn ra thật ra là quen với cảnh này rồi, lần nào ba đi công tác cũng đều bỏ tôi một mình trong nhà, thôi tôi tự nấu gói mì rồi xong lại lên chuẩn bị đi học. Đang chuẩn bị bước ra tới cổng thì có một chiếc xe hơi màu đen đang đặt ngay trước đó, tôi tò mò mở cửa ra xem thì không thể nào ngờ là hắn: -Sao? Bộ ngạc nhiên lắm hả cái cậu kia? /Hắn cười như kiểu châm chọc tôi/ -Đúng! Sao không ngạc nhiên? Sao anh biết được nhà tôi mà anh đến? -Chuyện thì hơi dài dòng như tóm lại là... [Trở lại 12 giờ khuya] *Điện thoại hắn reo lên* -Dạ, con nghe -Ngày mai, chú phải đi công tác rồi mà không đành lòng để thằng con chú ở nhà một mình, con giúp chú qua coi nó dùm chú được không? -*Cười gian* Da được chú, con sẽ qua... -Chông cậy nhờ con nhé! Yên tâm chú thấy hai đứa hợp đôi đó tạo điều kiện để hai đứa có thể làm quen với nhau -Con cảm ơn chú [Quay trở về hiện tại] Hắn cười đắc ý: -Mọi chuyện là như thế đó -*La làng* CÁI GÌ? SAO CÓ THỂ THẾ ĐƯỢC? -Sao lại không! Mọi chuyện trên trời dưới đất đều có thể...Nhất là Cậu đó -Tôi thì sao chứ? -Thì anh không ngờ có một ngày! Một người đàn ông trụ cột trong gia đình như chú lại đi làm mai cho con mình -Anh thì biết cái gì! ĐỒ ĐÁNG GHÉT -Mà nè,nếu mà cậu cứ đứng đó la hét tôi thì trễ giờ học đó -*Bực* Kệ tôi, không cần con người ở rảnh như anh quan tâm tôi đâu Tôi đóng cửa lại, bước thật nhanh ra trước đường lớn để đón xe buýt nhưng chưa kịp bước thì hắn đã nắm chặt tay tôi kéo về phía người hắn rồi ẳm tôi lên cách nhẹ nhàng và thế là tôi nằm gọn trong lòng hắn dù cố dùng sức chống trả nhưng vì không bằng sức của hắn nên tôi nằm im trên tay hắn: -Sao thế? Mệt rồi ak? -Anh thả tôi ra, nếu không tôi sẽ la làng đó! /Tôi bực tức nói/ -Em thử la đi...để coi ai có lá gan lớn lại giúp em -Anh.... Anh.... -Được rồi, ngoan đi, em mà còn la hét nữa là trễ giờ học đó Tôi im lặng mặc cho hắn làm gì nhưng cảm giác được hắn ôm trọn như thế này thật là ấm, cảm giác được che chở, cơ thể săn chắc ấy được che bằng lớp áo sơ mi trắng mặc dù như vậy nhưng có thể cảm nhận được, trong khi đó người tôi bỗng xuất hiện một dòng điện nhẹ chạy khắp cơ thể, hơi thở nhanh vào người hắn, không biết khi ấy hắn có cảm nhận được không mà hắn nhìn tôi một chút rồi lại cười: -Mặt em đỏ như trái cà chua rồi kìa -Ơ...là gì có...không có... -Umk.... Rồi bây giờ em có lên xe không? Hay thích nằm trong người anh như thế này?! Tôi giật mình, bước xuống leo lên xe hắn với đầu óc kiểu phản xạ tự nhiên (phản xạ tự nhiên lại leo lên xe người ta... Mell hiểu đi). Thế là tôi bắt buộc phải đi chung với hắn tới trường, vừa tới trường thì mọi người từ ngoài bước vào cổng nhìn tôi và hắn trong xe, ai cũng xì xầm to nhỏ, đôi lúc còn có mấy đứa con gái làm bộ Gato với tôi, cũng bàn tán không ích, vừa bước xuống xe, hắn chạy tới: -*Xoa đầu* Học ngoan Mọi người hú hết ầm ĩm( mấy bà hủ đó) làm tôi cũng cảm thấy ngượng ngùng, không thèm nói chuyện với hắn chạy một mạch vô trường rồi thẳng lên tới lớp không dám dừng lại để nói chuyện với bất kì ai trên đường, mắc công bị tra khảo, vô lớp thì thấy nó đang nằm úp mặt trên bàn: -Sao hôm nay mày vô sớm vậy? -Umk, có công chuyện nên đi sớm tí -Sao công việc gì mà hôm nay đánh thức bạn tao dạy sớm thế này? -Đây này *chìa đồ ăn ra*, hôm nay mẹ tao nấu bữa sáng kêu tao đem vô cho mày ăn đó -Chu choa... *Mặt hớn hở*...Cảm ơn dì dùm tao nhe -Tao không biết tao có còn là con ruột hay không? Mà lúc nào cũng thương mày hơn tao -Thôi đi mà, tại tao ngoan (Tự tin dữ) còn mày lúc nào cũng lầm lì thế kia, ai dám lại thương mày được, có tao làm bạn với mày từ thuở nhỏ đến giờ nên tao hiểu tính cách mày như thế nào mà thôi Tôi nhìn nó rồi cười rồi loay hoay cất đồ ăn vô để dành ra chơi ăn. Tiết học đầu đã điểm, thầy bước vào với những tài liệu ở trên tay, vẫn như ngày nào thầy bước vô giảng hăng say thì có đứa ngủ ngon lành, còn ai vào đây chính là nó đó. Nhìn nó ngủ mà tôi cứ cười thầm trong giống như đứa trẻ say sưa với giấc ngủ, bấc giác tôi lấy cuốn sổ của nó đem chép hết tất cả những gì thầy giảng nãy giờ. Kết thúc hai tiết học, tôi lay người nó -Này! Ra chơi rồi đó, ngủ như chết vậy? Đột nhiên thầy ra hiệu tất cả yên lặng: -Ngày mai chúng ta có buổi giao lưu với cựu học sinh trường mình, thầy mong muốn các em sẽ thể hiện tốt những gì chúng ta đã học Tôi lay nó rồi bảo cùng nhau xuống canteen trường học để mua nước uống mà ta nói hễ tới giờ ra chơi thì ngôi trường như đàn kiến vỡ tổ vậy, chen nhau vô canteen để mua đồ ăn, thức uống. Tôi và nó cũng vậy cũng chen vô hàng xếp chờ đợi mua, ấy thế nào đang đứng bị một người nào đó xô tôi ra, cũng may vừa lúc đó nó nhanh tay ôm người tôi lại và lúc đó bỗng nhiên cả canteen bỗng im lặng trong 20s, chuyện gì đã xảy ra? Sao mọi thứ lại im lặng thế? Tôi chợt giật mình và nhận ra bản thân đã nằm gọn trong lòng bàn tay của nó, nó ôm tôi thật chắc vì sợ nếu không làm vậy tôi sẽ bị té, tôi đi ra khỏi vòng tay đó, nó nhìn tôi rồi nói: -Mai mốt mày đứng cẩn thận đó*khuôn mặt buồn* thôi tao không mua nữa đâu, tao đi lên trên lớp đây Giọng điệu ấy, những câu nói ấy với mọi người sẽ rất bình thường nhưng hôm nay tôi cảm thấy nó khá là buồn, nghe như có sự hụt hẫng, nhìn nó rời đi mà lòng cũng cảm thấy có gì đó nhưng lại không thể diễn tả bằng lời nói, bước vào góc nào đó cùng với đồ ăn mà dì đã làm cho mặc dù là những món tôi thích vậy mà ăn vô chẳng ngon lành gì cả... [Ở phía của nó] Thay vì nói về lại lớp thì cậu lại đi lên sân thượng của trường, im tĩnh, lại có gió thổi nhè nhẹ như một khung cảnh êm dịu vào mùa hạ, cậu ngồi dựa vào một góc cột, tay đặt trên trán nhìn về xa xăm, suy nghĩ đủ thứ mọi chuyện và đương nhiên trong đó có người bạn thân chí cốt của cậu. -Đồ ngốc, mày đúng là tên đại ngốc mà, chừng nào mày sẽ hiểu đây thằng bạn thân của tao? Không khí bỗng phá tan bởi một câu nói: -Sao rồi lại trốn lên đây nữa à? /Tiếng một người con gái nói từ đằng cửa sân thượng/ -Ak, có gì đâu! Lên đây hóng gió tí ấy mà! -Ừ! Chắc mày lừa được tao he! Nhìn bản mặt mày là nó hiện lên hai chữ "Đau buồn" rồi kìa -Tao mà có chuyện đau buồn hay sao? -Thôi khỏi giấu, tao nhìn thấy hết mọi chuyện ở canteen rồi mới theo mày đi lên đây! Cậu chợt im lặng cũng chỉ nhìn lên bầu trời mà vui cười, nhỏ nhìn thấy vậy cũng hơi ngạc nhiên vì chơi thân với cậu bao lâu nay, đây là lần đầu tiên mà cậu cười mà đôi mắt lại buồn như thế: -Rồi tính chừng nào nói với nó? -Tao cũng không biết nữa! Nếu bây giờ tao nói ra nếu nó chấp nhận tao càng mừng còn nếu không chấp nhận, tao lại mất đi một người bạn từ thuở nhỏ đến bây giờ như nó. Tao thà bây giờ như vậy có lẽ sẽ tốt hơn, chứ mình đánh mất một thứ gì đó quan trọng nhất thì tao không làm được [Quay trở về] Đã hết tiết ra chơi, tôi lại thẫn thờ đi lên trên lớp, vô thì thấy nó đã về mất tiêu, vô tới bàn xem điện thoại cũng không thấy nó gửi tin nhắn gì cho tôi, bực bội trong người, tôi cố gắng lấy lại tất cả sức dồn vào hai tiết sau. Thời gian cứ thế trôi mau, cũng đã tới lúc về nhà rồi, tôi bước xuống sân trường rồi men theo lối đi cho sinh viên ra tới cổng trường thì thấy chiếc xe hơi và bóng dáng một người trong rất quen, tôi ngạc nhiên nhận ra đó chính lại hắn, tính né đi thì bị hắn kêu lại: -Đi đâu thế em? -Đi đâu là quyền của tôi, mắc mớ gì tới chuyện của anh *chau mày* -Về thôi! Anh chở em về -Không cần, tôi đi xe buýt -Em...em có muốn như chuyện hồi sáng nữa không?....Ở trước cổng trường này... Tôi nhớ lại chuyện hồi sáng trong lòng đang bực lại còn tức nữa chứ, nhưng tôi sợ mọi người trong trường này quá đi thôi nên cũng đành lên xe hắn: -Vậy có phải là ngoan hay không? -Về đi ở đó nói nữa là tôi thay đổi ý định đó -Ok! Tuân lệnh Hắn chạy xe đi, tôi ngồi trên xe mà ôm cả cục tức ở trong người mà nhớ lại cảnh hồi sáng "được hắn ẳm trên tay, nằm gọn trong lòng hắn, cảm nhận được nhịp tim đang đập, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể hắn phát ra, cũng đủ khiến bản thân thấy được bảo vệ, thoáng chốc nghe tim đập nhanh khi nhìn lén qua hắn, lạnh lùng có, ôn nhu lại có..."*lắc đầu* tôi đang nghĩ gì thế này, không phải hắn là cái người đáng ghét lắm sao!. Đột nhiên, hắn dừng xe lại ở siêu thị: -Vô trong đó trước đi, anh đi mua đồ -Nè nhe, tôi muốn về nhà, không muốn đi cùng anh tới chỗ này mà cũng đừng xưng hô anh em ngọt như thế, tôi không quen -Ok, vô trong mua vài thứ lặt vặt rồi về, nếu không thì em đợi anh ở trong xe dưới hầm đi, được không? -Đưa tôi tới đây còn đòi muốn bỏ tôi trong xe... Quá đáng... *Bước xuống xe, đóng sầm cửa* Hắn nhìn tôi rồi lắc đầu, tôi thì bước vào trong, thời tiết hôm nay đã hơi lạnh rồi mà còn vô siêu thị hưởng hơi máy lạnh trong đây thì như sống trong Bắc Cực rồi, tay chân của tôi bắt đầu run từ cấp độ nhẹ, trong đầu chỉ nghĩ "Phải chi có Anh ở đây thì...." rồi tự bật cười, tự nhiên ở phía sau có một cái áo khoác được choàng lên vai tôi, tưởng đâu suy nghĩ thành thật, tôi lấy tay giữ chặt bàn tay trên vai tôi thật chặt, thật ấm, tôi quay sang thì mọi cảm xúc lại vụt tan, chỉ là hắn thôi, chỉ là cái tên đáng ghét chứ không phải Anh, tôi vội vàng bỏ tay hắn ra -Sao? Bộ lạnh ak? -Umk.. *mặt buôn* -Thôi, em cứ vô tạm ngồi đây, anh vô trong mua đồ rồi quay trở lại Không thèm nói chuyện với hắn, lúc này tự nhiên không khí xung quanh bỗng bị trì xuống, dòng người thì qua lại cũng đông cười nói vui vẻ còn bản thân tôi lại cô độc trong đám đông như vậy. Cỡ khoảng 20p sau, hắn chạy ra trên tay cầm thêm mấy túi đồ ăn trong tay: -Anh xong rồi... Ta về thôi Quay bước ra đi chẳng thèm màn tới, thì bắt gặp nó, tôi nhìn nó, nó nhìn tôi và hắn. Đứng hình mất 5s không biết phải giải thích thế nào, rồi nó lên tiếng: -À, thằng bạn thân tôi đang hẹn hò phải không? *khoác vai* vậy mà....haha *cười gượng* -Đâu có, đây không phải như mày nghĩ đâu, tao với anh ta... Anh...ta... Hắn nhìn có vẻ không được thích cái cách nó thân thiết với tôi, hắn trở nên lạnh lùng: -Chào! Thiếu gia Tập Đoàn SĐV -Uầy! Anh biết tôi sao? -*cười nữa miệng* Không những không biết mà còn biết rất rõ là đằng khác.. Câu nói của hắn khiến nó phải dừng lại 3s, tôi nhìn thấy ánh mắt của hắn đang thét ra lửa vậy, tôi nói tiếp để phá bầu không khí này: -À! Sao mày ở đây? Đang đi mua gì à? -Thì lại mua nguyên liệu cho mẹ tao làm bánh nữa chứ gì -Hihi... Dì lại làm bánh nữa ak, xem ra lại có lộc ăn nữa rồi -Xin lỗi, chuyện hồi chiều là tao về mà không nói với mày tại tao có công chuyện với ba tao nên đi đột xuất -Ừ không sao! Bài học tao chém đủ cho mày rồi cứ yên tâm đi nhe -Quả không hổ danh là bạn tốt của tao -*nắm tay cậu* Xin lỗi được cắt ngang câu chuyện nhưng tôi và em nó có chuyện quan trọng phải về rồi Hắn kéo tôi đi bỏ mặt nó đứng đó mà nhìn, tới bãi đổ xe, tôi giật cái tay hắn ra: -Anh đang làm cái gì hả? *tức giận* -Không có gì -Con người của anh thật khó hiểu...mau lên tôi muốn về (giống như cậu chủ và quản gia quá ta) Hắn đưa tôi về tận nhà, tôi bước xuống xe thì hắn ở đằng sau lưng tôi: -Sao anh không về đi? -Sao về được? Ba em đã dặn anh phải chăm sóc em rồi thì tối nay anh có nhiệm vụ phải làm thôi *mở cửa bước vô -Nè... Nè anh kia...anh quá đáng lắm rồi *chạy theo* -Em sống như vậy mà anh thì thấy em giản đơn thế -Tôi không thích sống theo cách công tử này nọ... Giống như anh vậy đó -Vậy sao!! /Một câu trêu đùa của hắn/ -Umk, mà anh đi về dùm đi -Tại sao anh phải về? Thôi đi tắm đi, anh chuẩn bị đồ ăn Tôi bực bội bước lên phòng, đóng sầm cái cửa lại còn hắn chỉ biết lắc đầu và cười, bước vô phòng tắm, ngâm mình trong bồn nước ấm pha thêm một chút tinh dầu hoa hồng làm giải những sự mệt mỏi ở trong người, tạm xong tôi đi lại chỗ laptop vừa xoa tóc cho khô vừa lên camera ở quán cà phê lên xem thì nhìn thấy nó đang ở trên sân khấu, nó đang cầm đàn ghita đánh một bài gì đó, cầm điện thoại lên gọi quản lí: -"Alô, em nghe nè sếp" /Quản lí nhắc máy/ -"Hôm nay, sao để thằng bạn anh trên sân khấu vậy" -"À, Anh ấy ghe qua quán để uống cà phê với bạn. Sau đó ảnh đòi lên hát nên em cho luôn" -"Em hay quá rồi đó!!" -"A... A...em xin lỗi sếp, ảnh năn nỉ quá nên em mới cho" -"Mà bạn đi cùng là trai hay gái vậy?" -"Là con gái đó sếp" -"Ờ.... Thì ra là vậy" -"Sao vậy sếp?" -"Không có gì, gáng bảo mọi người làm tốt nhé... Chạy đạt danh thu sẽ có thưởng" -"Ôkê sếp, tụi em sẽ cố gắng" Tôi cúp máy, thẫn thờ nghĩ về một điều gì đó mà đến nỗi bản thân không bao giờ hiểu được "Nó có bạn gái rồi ak" mông lung suy nghĩ, bất chợt tiếng cửa phòng vang lên: -Xuống ăn cơm. /Giọng hắn vang lên/ -Được rồi chờ xíu *bực mình* Bất đắc dĩ vì sự ân huệ của ba mà tôi phải chịu như thế này đây, tôi mở cửa phòng ra thì hắn đứng ngay đó, đi được vài bước thì tôi vấp phải chân hắn, hắn nắm lấy tay tôi lại đỡ phần người tôi không cho bị té, giây phút ấy bỗng như ngừng lại, mặt tôi và hắn chỉ cách nhau vài cm, tôi nhìn hắn chăm chăm, một vẻ đẹp không thể cưỡng lại được, thật sự tôi đã nghĩ có thể chạm thử một lần khuôn mặt ấy và sau đó tôi nhắm mắt lại thì hắn gọi tôi: - Này, tính không chịu đứng dậy sao? Nặng chết đi được! - *Mặt đỏ* Xin lỗi Nhanh chân chạy xuống bếp nếu không tôi sợ bị lộ khuôn mặt đang đỏ như trái cà chua hiện tại, mùi thơm của thức ăn bay tới mũi tôi, mùi thơm không thể cưỡng chế lại được thế là tôi xông pha lên thẳng bàn ăn. Hắn vừa tới vừa nói: -Ăn đi.... Anh mượn phòng tắm có được không? -Ok.. OK... Nể mặt cho bữa ăn này, anh đi lên lầu hai, phòng cuối dãy là phòng cho khách, anh có thể sử dụng phòng đó nó cũng có phòng tắm nữa [Ở phía Hắn] Hắn không nói gì, bước lên lầu hai thay vì không ghé phòng dành cho khách mà hắn lại vào phòng của cậu, nhìn xung quanh từng khuôn hình của cậu mà cười vì sự ngô nghê và dễ thương của cậu, nhìn cả bức ảnh cậu chụp với gia đình ở ngoài bãi biển phía sau có dòng chữ "Đây là nơi con thích đến cùng với Ba và Mẹ...", hắn chỉ cười nhẹ rồi bước vào phòng tắm. [Trở về Tôi] Ăn uống no nê, tôi dọn rửa chén xong rồi phi lên phòng liền vừa mở được cửa phòng ra thì đập vào trong mắt là cảnh hắn đang trong tư thế trồng như nhộng không một mảnh vải che thân, tôi bị mắt lại la lên: -A... A... A, anh làm cái quái gì trong phòng tôi vậy? -Thì anh tắm...(Trả lời tỉnh ghê) -Anh...anh...! Tôi kêu anh vào phòng cuối hành lang mà sao lại vô phòng tôi! -Anh cứ tưởng là phòng này chứ, sao em phải bịt mắt lại, có gì đâu phải ngại (gì ghê vậy ba?) -Anh biến thái.. Mau mặc quần áo vô đi -*Bước tới gần tôi* Tại sao phải mặc? *đẩy tôi vô tường* Thế nào em cũng là người của anh, nên show cho em thấy cũng là điều bình thường mà... -Ai nói tôi là của anh chứ....tôi cảnh cáo anh, anh mau mặc quần áo vô nếu không đừng để tôi.... Chưa nói dứt câu thì hắn đã nắm lấy tay tôi để lên ngực hắn: -*cười gian* Rồi em sẽ làm gì anh? Trong người tôi bây giờ có một dòng điện chạy nhanh ở trong người khiến toàn bộ phận bị mềm ra, không có sức chống trả, mắt tôi nhắm như cảm nhận được cơ ngực săn chắc của hắn, có tí nước vẫn còn động trên người, toàn bộ cơ thể hắn đang tỏa ra một lượng nhiệt năng đủ để sưởi ấm vào những ngày mưa lạnh như thế này, hắn kề sát mặt vào tai tôi và nói nhỏ: -Em cảm thấy như thế nào? Có thích không? Im lặng không trả lời có nghĩa là thích phải không? Chưa kịp trả lời thì hắn đã di chuyển tay tôi đến 6 múi sờ vài múi đang ở trên cơ thể ấy, bắt đầu cơ thể tôi đang phản ứng lại, hơi thở dồn dập, nóng hơn chút rồi, lí trí thì kêu dừng lại đi còn trái tim vẫn cứ thích cách trêu đùa của hắn. Hắn lại di chuyển bàn tay tôi nữa, sắp tới dưới rồi thế là tôi dùng hết sức lấy lại bình tĩnh tán hắn một cái: -Anh đi mặc quần áo đi và biến ra khỏi đây cho tôi...*rưng rưng nước mắt* -*Ôm mặt, nhìn tôi* Em... Em... !? -Biến ngay trước khi tôi làm điều tồi tệ hơn, tôi không ngờ anh lại là con người như vậy -Anh chỉ giỡn chơi với em vậy mà.... *đi mặc lại quần áo* -Giỡn chơi?...theo kiểu biến thái như anh ak -Vậy em nghe cho kĩ đây, anh đây chưa từng làm điều này với ai, chỉ có duy nhất là em -Vậy nói lên điều gì? -Là anh muốn theo đuổi em, Anh Thích Em *vẻ mặt nghiêm túc*, anh muốn theo đuổi em. -*Cười một bên* Theo cách biến thái của anh đó AK? -Không! Theo cách nghiêm túc. Bởi vì anh biết em cũng có thích anh, nếu không thì lúc đầu em đã không để anh điều khiển tay em như thế trên người anh đâu.. -*Đỏ mặt* Ai nói là tôi thích anh!? Kẻ biến thái như anh, tôi càng ghét hơn thì có -*Cười* OK! Thôi anh về, ngày mai chúng ta lại gặp Hắn quay đi, lại bỏ mặc tôi với mớ hỗn độn mà hắn nãy giờ nói với tôi, "Thích tôi"...."Theo đuổi tôi"...! Hắn đã nói với vẻ mặt nghiêm túc, thật sự tôi phải làm sao đây? Tôi bị sao thế này? Con tim đã đập nhanh vì đã rung động vì hắn, vậy là tôi thích hắn? Nằm trên giường ngước ra ngoài trời, ông đã mưa từ khi nào thế, mưa như thế này giống như cảm xúc của tôi vậy có lúc dịu êm, có lúc dữ dội và hình như tôi đã từng nhìn thấy mưa như vậy trong kí ức của mưa.
|