( Tiểu Thuyết) Quỷ Kiếp
|
|
Chương 8: Kinh trập (1)
Tác giả Wings of Wind
Thuần Linh đặt chiếc khay lên bàn, ghé tai thì thầm với Thái Phương rồi khoan thai ngồi xuống.
Huyền Giang ánh mắt chăm chú ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô vẫn bị áp lực không nhỏ mỗi khi nhìn thấy người trước mặt.
Cảm giác áp bức, lạ lùng thay đến từ chính khí chất thoát tục của cậu ta.
Khí chất không thuộc về thường nhân.
Như lan như ngọc.
Huyền Giang đang tâm tình không yên thì Trường Ngân đã lên tiếng.
“ Em gái tôi có nói hai hôm trước cậu vừa gặp con bé đã nhận ra ngay tình trạng bất thường của nó. Hôm nay hai chúng tôi đến là muốn làm rõ về điều này.”
Huyền Giang gật đầu, căng thẳng như được san sẻ, Trường Ngân đưa tay vỗ vai cô lại tiếp tục kể những việc Huyền Giang đã gặp phải.
Thuần Linh nghiêng mình trên ghế, mắt nhắm hờ, yên lặng nghe.
Sau cùng, cậu nhếch mi, đôi mắt dài mở ra, trong suốt như mặt hồ phủ sương, lời nói thốt lên đầy lãnh tĩnh.
“ Cũng chẳng có gì,” Thuần Linh vuốt ve nắp chiếc hũ ngọc. “ Có phải cô vẫn hay bị đau thắt bụng?”
“ Vâng, đúng là thế, nhất là sau khi ngủ dậy.” Huyền Giang bất giác vươn tay xoa bụng, cảm giác xộn xạo.
Thuần Linh từ từ hé nắp, một làn khói nhẹ nhàng tỏa ra, mang theo hương thơm ngọt ngào. Huyền Giang ngây ngẩn, cổ họng khô khốc đắng chát, bao tử bỗng đột ngột co thắt, khiến cô đau đớn gập người. Trường Ngân lo lắng hỏi, Huyền Giang lắc đầu, tỏ ý không sao.
Thuần Linh mở hoàn toàn nắp ngọc, mùi hương phát ra càng đậm, cơn đau cũng càng lớn, hô hấp không thông, cổ như bị ứ đầy muốn nôn không được nuốt không xong.
Trường Ngân vội vã ôm lấy Huyền Giang sắp bị ngã xuống nhưng Thuần Linh bỗng hô lên.
“ Buông.”
“ Nếu không muốn hại chết cô ta, mau buông ra.”
Trường Ngân nửa hoảng hốt nửa rối rắm, cuối cùng không cam lòng mà đặt Huyền Giang xuống ghế.
Thuần Linh mở hộp gấm lấy ra một viên tròn không rõ chất liệu, vàng trong, to cỡ viên bi, cậu cắn một nửa, nửa còn lại ném cho Trường Ngân.
“ Chỉ được ngậm, tuyệt đối không được nuốt, cũng không được nhả.”
Trường Ngân hơi nhíu mi, cuối cùng cũng đưa lên miệng, bỗng anh dừng lại chỉ vào Thái Phương đứng kế bên.
“ Cậu ta không cần ?”
“ Không cần.”
Trường Ngân gật đầu không do dự ngậm nửa viên tròn.
Thuần Linh lúc này đã tiến đến gần Huyền Giang, cúi mình quan sát cô.
Huyền Giang sắc mặt hết xanh lại xám, cả người đổ một thân mồ hôi, nhìn qua đau đớn vô cùng, nhưng đôi mắt vẫn mở lớn, trợn trừng nhìn lại Thuần Linh. Khác biệt ở chỗ, đôi mắt chỉ còn lòng trắng dã.
Trường Ngân lo lắng mặt xám mày tro đứng cạnh đi đi lại lại. Thuần Linh tùy tiện nói tránh xa một chút, anh đúng là chỉ nhích có hai bước chân.
Thuần Linh cũng để mặc, từ hộp gấm lấy ra một tiểu đao.
Tiểu đao hay gọi là loan đao chỉ dài cỡ hai găng tay, lưỡi đao sắc bóng loáng, được mài dũa cẩn thận, bên trên khắc ấn ký và hoa văn tinh xảo nhìn vô cùng thần bí. Chuôi đao bằng gỗ ngược lại thập phần bình thường ngoại trừ một nhánh hoa đào chạm trên thân ngoài ra không có gì đặc biệt.
Quả không tương xứng- Trường Ngân cảm thán.
Nhưng chưa kịp hết câu, Thuần Linh đã một đao hạ xuống bụng Huyền Giang.
Phản xạ của Trường Ngân rất nhanh, tay lại dẻo dai, nên gần như tức khắc đã bắt được tay của Thuần Linh trước khi đao kịp hạ xuống.
“ Cậu định làm gì ?” Trường Ngân gằn từng tiếng, gương mặt không che dấu tức giận.
“ Lấy thứ trong bụng cô ta ra.” Thuần Linh lạnh lùng đáp.
“ Lấy ra! Lấy ra bằng cách mổ bụng người hả!!” Trường Ngân phẫn nộ quát lên, tay càng siết chặt, như muốn bẻ gãy xương Thuần Linh.
Hai người lại rơi vào trạng thái giằng co.
Thái Phương rất biết ý mà tiến lên.
“ Tiểu Linh cậu cũng nên giải thích cho anh Trường chứ.”
Thuần Linh thiêu mi, hơi gật đầu, Trường Ngân lúc này mới thả tay cậu ra.
Thuần Linh lấy cuốn sách lụa trên bàn, giở một trang đưa cho Trường Ngân.
Trường Ngân nhìn lướt qua, ngoại trừ hình vẽ trên đấy, anh không xem được bất kỳ chữ nào trong những biểu tượng loằng ngoằng còn lại.
Trường Ngân đưa trả cuốn sách, lắc đầu.
“ Tôi xem không hiểu thứ này.”
Trong chốc lát đáy mắt Thuần Linh cùng Thái Phương đều xẹt qua tia sắc lạ, nhanh đến nỗi Trường Ngân không kịp phát giác.
“ Đây là thứ tiếng cổ của người Khon Cha, đã bị diệt vong hơn một ngàn năm trước.”
Thuần Linh tao nhã ngồi xuống, tao nhã cầm lên ly trà mà Thái Phương đã chuẩn bị trước đấy.
“ Hưm cậu còn đang ..” Trường Ngân chỉ chỉ vào miệng mình làm cậu ta xấu hổ buông chén, đưa tay che miệng giả đò chưa có chuyện gì xảy ra.
“ Khon Cha thực chất không phải tên của một tộc người mà là cách gọi chung của những người chuyên ghi chép về tiết khí và ngày tháng trong hoàng cung.”
“ Ghi chép về thời tiết?”
“ Phải. Vào thời đại bây giờ chuyện đấy không còn quan trọng, nhưng ở thời cổ đại khi thần linh cùng quỷ thần vẫn còn được tôn sùng kính sợ, việc nhận biết tiết khí của từng thời điểm là rất cần thiết, không những để phục vụ nông nghiệp mà còn để phòng tránh tai ương bất trắc.”
“ Vậy chuyện đấy có liên quan gì ở đây ?”
Thuần Linh lật quyển sách lụa tay dò từng hàng lẩm nhẩm đọc
“ Vào thời vua An Lạc Gia năm thứ sáu ở vùng đông bắc tỉnh Hoài Chấn có một dịch bệnh lạ bùng phát, người bệnh thường bị ám ảnh bởi những mộng mị kì quái, biểu hiện bên ngoài là đau bụng, nhãn thần sưng to, tay chân co giật, cơ thể ngày một suy yếu, dần xuất hiện mụn bọc, mưng mủ. Cuối cùng vào đúng những ngày kinh trập bệnh nhân sẽ bị xuất huyết mà chết, thi thể tóp khô, mủ vỡ, khi mổ bụng còn thấy nhiều tổ kén sâu lúc nhúc, vô cùng đáng sợ.”
Trường Ngân rùng mình đổ mồ hôi lạnh, quyển sách này có chút nào ghi chép về thời tiết đâu cơ chứ.
Thuần Linh tiếp tục mở một trang khác chỉ vào hình vẽ bên trên,
“ Nhìn xem đây có giống với miêu tả của cô ta không.”
Trường Ngân nhìn sang liền thấy trên trang giấy họa một người còm nhom nhỏ thó da dẻ xanh lét, lưng đeo một thùng gỗ lớn, mình khoác áo tơi xung quanh còn gạch thêm đường nét miêu tả trời đang mưa. Quả rất giống điều em anh đã kể lại.
“ Tên này vốn là bán quỷ, gọi là Nhân Vu Trập, một kẻ chuyên trữ trứng trập trong cái thùng sau lưng và đi chọn đối tượng với năng lượng sống phù để trở thành môi trường nuôi trứng. Tên này chỉ xuất hiện khi trời mưa nên có người từng lầm tưởng hắn là Vũ quỷ.”
Thuần Linh lại giở sang trang bên, hình ảnh tiếp theo miêu tả những cơn mưa, hàng cây và… người nông dân đang cày cấy ?!
“ Cái này.. có vẻ khá bình thường so với những thứ cậu đọc,”
“ Ta đã bảo bản chất cuốn sách này chính là ghi chép về thời tiết. Đây là cảnh miêu tả tiết vũ thủy, trước tiết kinh trập, là một thời điểm rất thuận lợi cho trứng sâu phát triển.”
Trường Ngân gật đầu câu hiểu câu không.
“ Kinh trập nghĩa là sâu nở, một trong 24 tiết khí. Là thời điểm khi trứng sâu đã được bảo bọc và nuôi dưỡng trong điều kiện thích hợp phá kén chui ra. Lúc đầu khi ta gặp cô gái cũng đã nói, cô ta nuôi trập, khi đó ta đã khá ngạc nhiên, người với thể chất như vậy rõ ràng không thích hợp trở thành mục tiêu của Nhân Vu Trập. Cho đến khi ta gặp ngươi.”
Thuần Linh nheo mắt, ánh nhìn lạnh lẽo bắn thẳng vào Trường Ngân nhưng cậu chỉ nhận lại được cái nhíu mày bất đắc dĩ cùng vẻ mặt bình thản.
Thuần Linh không nói
Trường Ngân không nói
Nhưng cả hai cùng hiểu.
Một người là nghiêm khắc phê phán.
Một người chỉ bình tĩnh tiếp nhận.
“ Chưa phải lúc.” Trường Ngân cúi đầu “ Đây là chuyện của tôi, mong cậu đừng can thiệp.”
Thuần Linh hừ lạnh, “ Hai chúng ta vốn không can hệ sao ta phải nhúng tay.”
“ Tiểu Linh, anh Trường,..” Thái Phương nghẹn ngào oán trách. “ Hai người vẫn giấu em gì nữa_”
Trường Ngân bất giác vươn tay xoa đầu Thái Phương, hành động đột ngột khiến chính anh cũng phải giật mình.
“ Không có gì chuyện vốn không quan trọng.” Trường Ngân thu tay, cuối cùng vẫn nói ra câu an ủi.
Thái Phương đảo mắt nhìn Thuần Linh, nhận được cái gật đầu của bạn mới an tâm ngồi xuống.
“ Vậy ý cậu là trong cơ thể em gái tôi đang bị thả trập ? Ai cũng có thể bị thế sao?”
“ Em ngươi đã nói về những giấc mơ “dự báo” cho cô ta biết trước một số việc trong tương lai phải không?”
“ Phải, những ‘dự báo’ tuy đáng sợ nhưng đều rất chính xác. Thậm chí tôi còn lấy được một chiếc laptop_ A khoan đã nếu thế thì có khi nào có những người tự nguyên?”
“ Một phần là như vậy. Bất kỳ sự ‘báo trước’ nào cũng đều xuất phát từ mong muốn của con người, nếu mong muốn quá nhiều quá mạnh đấy chính là tham lam, bản thân ai cũng vốn có sẵn mầm mống trập trong người chỉ là trứng trập đấy có nở thành sâu không còn dựa vào độ tham lam của họ có đủ mạnh để thu hút Nhân Vu Trập.”
Trường Ngân thở dài “ Lòng tham ai chả có, chẳng lẽ không có cách gì phòng chống?”
Thuần Linh lắc đầu ngón tay nhịp nhịp trên sách “ Ngươi có hiểu ý nghĩa của Tết Đoan Ngọ?”
“Đoan Ngọ ? Ngày giết sâu bọ ?”
Cậu cúi đầu, mở đến trang khác miêu tả cảnh trong nhà của một đại gia đình, phía bên trên là bệ thờ để những mâm hoa quả kết thành từng đụm, bên dưới mọi người ngồi quây quần ăn bánh trái.
“Tết Đoan Ngọ hay còn gọi là Đoan Dương vào ngày mùng 5 tháng 5 thời điểm chí Dương khi mà ma quỷ suy yếu nhất, người xưa thường ăn các loại quả như mận đào.. và rượu nếp cẩm, đấy đều là những thực phẩm có tính trừ tà giúp họ tận trừ mầm mống trập trong bụng, tránh để nó có cơ hội phát triển. Truyền thống đấy vẫn được duy trì đến tận hôm nay dưới tên ‘ giết sâu bọ’.”
“ À, ra vậy nhưng thế thì sao vẫn có những người bị thả trập ?”
“ Như ta đã nói đó là do lòng tham khi lòng tham quá lớn Nhân Vu Trập sẽ tìm đến ngươi để ‘thỏa thuận’, thông thường sẽ qua một giấc mơ mà khi tỉnh dậy ngươi đã quên hết. Không có bán quỷ nào có thể tự dưng làm hại con người. Thực chất đến tận bây giờ vẫn tồn tại ràng buộc thần nhân quỷ, nếu không biết lách luật một chút, mọi Nhân Vu Trập đã lụi vong lâu rồi.”
Trường Ngân nhìn sang Huyền Giang đang yên lặng nằm im, bên cạnh là chiếc hũ ngọc mở hờ lòng không khỏi trùng xuống.
“ Nhân Vu Trập nếu muốn gieo trập vào cơ thể người thì cần có sự đồng ý ‘ngầm’ của họ. Để đổi được sự đồng ý đấy Nhân Vu Trập sẽ trao lợi ích nhất định cho người kia, điển hình là những giấc mộng ‘dự báo’ cho họ biết rất nhiều việc có lợi thậm chí mang lại sự giàu sang phú quý.”
“ Hẳn lũ sâu này rất tài giỏi, chúng còn biết cả tiên đoán cơ đấy.” Giọng Trường Ngân đầy châm chọc khinh khỉnh.
“ Tất nhiên là không,” Thuần Linh cũng không dấu diếm sự khinh thường. “ Số trời há dễ để cho lũ hạ đẳng đoán biết sao. Hơn nữa việc chúng cho biết hầu như do con người làm ra, quá nhỏ nhặt và cụ thể, làm sao có thể tiên đoán được.”
Thuần Linh lấy một tờ giấy trải lên bàn đưa bút vẽ một vài người với con sâu ở trong bụng, mỗi người ở một nơi khác nhau nhưng đều được kéo bút nối với nhau ở vị trí những con sâu.
“ Giống như câu ‘đi guốc trong bụng’ lũ trập này thu thông tin từ vật chủ rồi phát tán qua những giấc mộng, đồng thời cũng lọc thông tin vật chủ cần. Chúng sẽ tiếp tục cung cấp thông tin cho đến ngày kết thúc ‘hợp đồng’.”
“ Kết thúc ‘hợp đồng’ vậy chẳng phải khi vật chủ chết hay sao, quá xảo quyệt.” Trường Ngân nhếch khóe miệng dè bỉu.
“ Chết vì lòng tham thì có gì đáng thương tiếc.” Thuần Linh nhàn nhạt buông mi, tay trái vô thức sờ lên cánh tay phải nhưng rất nhanh hạ xuống.
Trường Ngân ngồi xuống ghế phất tay
“ Dông dài thế đủ rồi, nói xem, cậu định dùng cách nào cứu em tôi.” Một bộ tự nhiên ra lệnh, khí khái phút chốc thập phần tôn quý.
Nhưng đặt trong trường hợp này, rõ ràng là một kẻ vô sỉ, cực đại vô sỉ.
Thái Phương nịnh nọt bưng nước pha trà hoàn toàn không để ý Thuần Linh đã muốn đen thành mặt than.
Cuối cùng cậu cũng chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, vươn tay cầm thanh loan đao trên bàn.
“ Thanh loan đao này tên là Tường Minh đao, tường trong tinh tường, minh trong minh mẫn, một thanh đao chứa đựng vạn sự thông thái của thế gian.”
Thuần Linh đưa tay vào lưỡi đao, thình lình nắm chặt rồi cứa mạnh.
Trường Ngân sửng sốt, lưỡi đao bén ngọt như vậy, không đi nguyên cả bàn thì cũng chẳng thể lành lặn!
Nhưng khi cậu mở tay, anh liền trợn mắt kinh ngạc, lòng bàn tay vẫn trắng trẻo, ngay cả một vệt hồng cũng không có.
Thuần Linh vuốt ve lưỡi đao, bình thản nói.
“ Đây là đồ giả thôi không phải thật đâu.”
“ …..”
“ Là đồ em làm nhái theo chứ đao thật thầy bọn em giữ rồi.” Thái Phương gật đầu phụ họa, đôi mắt long lanh như cún chờ được khen.
Tất nhiên Trường Ngân khen không nổi, anh nếu không phải là người có phong thái phi thường phi thường lịch thiệp đúng mực hẳn đã nhảy lên bóp cổ hai tên thần kinh này rồi.
“ Vậy..cậu… định.. mổ bụng em tôi bằng… con hàng nhái này…”
Thái Phương lập tức xua tay
“ Không có đâu, đao này em chế rất kì công tuyệt không gây thương tổn lên cơ thể.”
Trường Ngân ôm đầu, anh có ảo giác mình đang không phải nói chuyện với người trái đất, trước mặt anh bây giờ chỉ có hai tên ngoại lai đang khua tay múa chân mà thôi.
“ Được được, vậy rốt cuộc nó có ích gì ?”
“ Hút dương khí, giải phóng âm khí, mở cửa vào cõi sinh.”
Thuần Linh lạnh lùng đáp.
“ Viên thuốc ta cho ngươi ngậm thực chất được chế từ tro của Quỷ Linh lư, có tác dụng bảo toàn dương khí, tránh âm khí xâm nhập, tách biệt chúng ta ra khỏi cõi sinh khi loan đao này giải phóng nó.”
Trường Ngân thoáng chốc xanh mặt, hóa ra nãy giờ anh đang ngậm tro người chết ?! Miệng lưỡi bỗng trở nên đắng ngắt một cỗ ghê tởm tràn lên, cơ thể thôi thúc anh nhổ ra.
“ Không được nhổ.” Thuần Linh đưa tay chặn miệng Trường Ngân, đôi mắt sáng quắc.
“ Muốn chết sao! Ngươi nên biết rõ bản thân mình, từ lúc ta mở hũ âm thuật kia ra để khắc chế quỷ trập ngươi còn có thể nói chuyện bình thường chính là nhờ viên thuốc này đấy.”
Trường Ngân đẩy tay Thuần Linh ra lắc đầu.
“ Không nhổ thì không nhổ, cái thứ quỷ quái bốc mùi này,” Anh chỉ vào hũ ngọc trong suốt đặt trên bàn. “ Không ảnh hưởng gì tới em tôi chứ, mùi nó thật ghê quá đi.”
“ Tất nhiên có ảnh hưởng, nếu tiếp tục duy trì tình trạng này thêm ba tiếng nữa, em gái ngươi trước khi bị quỷ trập hút cạn sinh khí đã nhập cõi ma vì âm khí quá nặng rồi.”
Thuần Linh bình thản đáp y như mấy gã lang băm không quan tâm tới sống chết của bệnh nhân.
“ Ngươi… đáng ra ngươi phải nói sớm!!” Trường Ngân tức đến phát điên cũng đành bất lực nghiến răng.
Thuần Linh chọn cách lơ đẹp anh, từ tốn rút thanh loan đao hạ xuống bụng Huyền Giang.
“ Khoan.”
“ Gì nữa ?” Thuần Linh mất kiên nhẫn trừng mắt.
“ Cậu ta thực sự không sao chứ ?” Trường Ngân quay sang Thái Phương. “ Dù cậu là người chế tạo ra Tường Minh đao nhái nhưng bị âm khí xâm nhập đến cả tên kia cũng không chịu nổi mà cậu vẫn được ?”
Trong đầu Trường Ngân đã nâng Thái Phương lên một tầm cao mới lợi hại nhưng cũng không khỏi có chút nghi kị, được rồi anh thừa nhận cậu ta giống một cậu em nhỏ, so với tên cương thi kia vẫn khiến người ta cảm thấy cần bảo bọc.
“ Không sao đâu, không sao đâu.” Thái Phương mỉm cười lắc đầu. “ Hơn nữa em chỉ đúc ra nó thôi, còn công dụng khác là do tiểu Linh hết.”
“ Tiểu Phương không giống chúng ta, cậu ấy không liên quan gì tới mấy thứ âm dương này đâu,” Thuần Linh vươn tay nhéo má cậu bạn.
“ Ui..đau”
“ Do bản chất đặc biệt của tiểu Phương, chúng ta có bị cái gì làm cho không chạy được cậu ta cũng trốn an toàn.”
Trường Ngân gật đầu đồng ý để Thuần Linh tiếp tục công việc.
Thuần Linh giơ tay nhanh chóng hạ đao.
Đao vừa ấn xuống thì từ cơ thể Huyền Giang một luồng ánh sáng trắng mãnh liệt phát ra, cuộn tròn, tụ lại dưới lưỡi đao, từng chút từng chút bị loan đao nhấm nuốt hấp thụ. Gương mặt Huyền Giang cũng trở nên đen đúa, da dẻ nứt nở, khô sạm, chỗ bụng nơi thanh đao tiếp xúc từng vụn da vỡ nát, một lỗ đen sâu hoắm bị khoét rộng trào lên dòng nước hắc ám hôi thối.
Trường Ngân cắn chặt răng, lòng như lửa đốt thì thầm.
“ Cậu đừng khiến Giang tổn thương, giao kèo của chúng ta, cậu nhớ chứ, yêu cầu duy nhất của tôi là đừng khiến em ấy tổn hại_”
Thuần Linh sắc mặt khẽ biến môi mím chặt, từ kẽ răng rít lên thứ tiếng kì quái.
Dòng nước đen bắt đầu rỉ chậm, da dẻ cũng dần mất hiện tượng khô nứt.
Từ sâu trong xoáy nước những đốm đỏ li ti nổi lên dày đặc, hơi nóng rực bốc lên khiến cánh tay của Thuần Linh trở nên hồng lựng, mồ hôi túa ra mãnh liệt. Cả căn phòng bỗng chốc nóng hầm hập.
“ Đến ” Thuần Linh hơi nhếch khóe miệng, đôi mắt chăm chú.
“ Cửa sinh được mở rồi .”
|
Chương 9: Nhân Vu Trập
Tác giả Wings of Wind
Huyền Giang do bị hành hạ bởi cơn đau quặn thắt đã lâm vào hôn mê. Cô mơ thấy rất nhiều điều, tất cả đều chỉ xẹt qua trong thoáng chốc, có cảnh diễn đi diễn lại, các giấc mộng nối tiếp nhau như đèn kéo quân xoay tròn trong đầu cô. Huyền Giang quay cuồng trong guồng mộng mị lảo đảo như kẻ say mà bay qua bay lại. Cho đến khi cô kiệt sức, ngã xuống một dòng sông nâu sậm, nước sông sền sệt tanh hôi. Huyền Giang để mặc cơ thể trôi theo dòng nước, sự mệt mỏi khiến cô không buồn chống cự, cứ thế dạt đến đầu ngọn thác. Tiếng nước chảy ầm ầm cuộn xiết, cô giật mình hồi tỉnh, vội vàng tìm cách bơi vào bờ, nước sông cuồn cuộn mà dũng mãnh không cho cô cơ hội chống cự. Huyền Giang bị nước cuốn đập mặt vào một tảng đá nằm ngay thượng nguồn, cô vội vã cắn răng cắn lợi ôm lấy để tránh bị cuốn trôi xuống thác. Dòng nước cứ thế từng đợt từng đợt úp lên, đánh ướt sũng đầu tóc, thẳng vào tai vào mũi khiến Huyền Giang không khỏi buồn nôn, không được bao lâu một vật thể cứng rắn như khúc gỗ xuôi dòng trôi đến vạng ruỳnh vào đầu Huyền Giang. Huyền Giang thả tay, cơ thể tiếp tục trôi. -------------- Tiếng róc rách róc rách đều đặn vang bên tai, mặt một mảnh ướt át ngừa ngáy giống như có cái lưỡi nho nhỏ đang liếm. Huyền Giang mắt không mở đầu bất chợt nghĩ đến con chó vàng ngày trước cô từng nuôi, miệng không tự chủ thốt lên “ Mic hư tránh ra.” Cô nói hai lần, cái lưỡi vẫn còn đó, Huyền Giang hơi chút bực bội vươn tay đẩy. Nhưng chỉ sờ thấy khoảng không. Lúc này cô mới bừng mở mắt liền thấy có một cái xác teo tóp kì dị đang treo ngay trên đầu, cả người chi chít mủ vỡ, máu từ vết mủ ven theo ngực nhỏ tách tách xuống măt đất. Hai mắt hắn trợn lồi, tròng mắt trái rơi cả ra ngoài chỉ còn nối với đầu bằng một sợi dây thần kinh, khuôn mặt nứt toác hàm mở rộng, cái lưỡi dài ngoằng thòng xuống mặt cô, theo chiều đung đưa của thân thể mà cọ qua cọ lại. Huyền Giang ngay đơ cả người cứng còng vì sợ hãi, đang muốn hét lên thì bất chợt một lực vô hình bịt lấy miệng cô, bắt hai hàm gắt gao cắn chặt. Một giọng nói quen thuộc thì thầm bên tai Yên lặng...suỵt...yên lặng... Huyền Giang dãy dụa cũng không xong đành chuyển hướng từ từ bò ra. Cô thấy mình đang nằm trên mặt bùn nhão, quan sát kỹ thì nơi đây là một cái hang động rộng, trần cao hơn hai mét lại treo đầy xác lủng lẳng dày đặc như phơi cá khiến cho Huyền Giang phải nằm rạp xuống mà bò. Huyền Giang hoảng loạn bò ngang bò dọc đâu đâu cũng chỉ thấy thi thể treo đầy rẫy. Cô đánh bừa nhắm mắt bò thẳng, ai ngờ lại tìm được một đường hầm nho nhỏ, chỉ vừa một người nằm mà trườn qua. Huyền Giang cố hết sức cuối cùng cũng ra đến cuối. Thà không nhìn còn đỡ vừa nhìn đã muốn nôn. Trước mặt cô không phải ánh sáng của bầu trời hay lối thoát mà là rất nhiều cột đá lớn bề mặt nhớp nhúa đủ màu sắc chuyển động liên tục nhưng nhìn kĩ mới thấy đấy là hàng đàn hàng đàn sâu bò qua bò lại, cả trên mặt đất cả trên cột đá không nhìn ra một kẽ hở. Chúng xoắn xuýt quận tròn lúc nhúc. Vô cùng kinh tởm. Huyền Giang hốt hoảng trong đầu không ngừng nghĩ đây là mơ đây chỉ là mơ, cho đến khi một lực đạo mạnh mẽ kéo lấy chân cô buộc cô ra khỏi chỗ ẩn nấp. Huyền Giang vẫn mong đây chỉ là mơ. “ Cô...đến ...sớm..đến...sớm..” Giọng nói the thé rợn đến lạnh gáy cùng điệu cười cứng ngắc quỷ dị. Cả mùi hôi thối đặc trưng phả ra từ chiếc thùng tỏa khói xanh trên lưng. Chính là cơn ác mộng lớn nhất với cô. “ Đến... sớm..kha.. kha...còn..sớm...” “ Chưa... đến.. lúc..lúc..nhưng...” Hai hốc mắt đen sâu hoắm bỗng ghé sát mặt cô, hắn đưa lỗ mũi vặn vẹo hít hà. “ Đặc... biệt...thật..đặc.. biệt...” --------------------- Trường Ngân suýt ngộp thở trong làn hơi nóng rực phả ra, mắt anh tối đen, tai ù đặc, lúc bắt đầu lấy lại sự tỉnh táo cũng là lúc Trường Ngân nhận ra mình đã không còn ở trong cửa tiệm. Nhiệt độ rất cao, sương mù đỏ au giăng kín, mặt đất nóng ran, thậm chí anh còn ngửi được cả mùi cao su khét dưới đế giày. Trường Ngân nhíu mày nhìn kỹ hóa ra xung quanh chỗ anh đang đứng rải rác những miệng nham thạch còn đang phun trào ùng ục. Trường Ngân nhảy lên né bọt nham thạch vừa bắn ra vô tình lại đụng phải Thuần Linh đang đứng đằng sau. Thuần Linh nghiêng ngả suýt ngã bực mình xua tay “ Cũng đâu phải lần đầu làm gì mà_” Trường Ngân kéo Thuần Linh trụ vững, tiếng ồ ồ sôi sục trong không khí khiến anh không nghe rõ “ Cậu bảo sao ?” Thuần Linh nhất thời cứng người, chậm rãi đẩy tay Trường Ngân bước nhanh về phía trước. “ Đi thôi, chỗ này không ở được lâu.” Trường Ngân tránh phải tránh trái bước theo sau, trên đường đi còn nghe thấy tiếng ù ù vun vút như roi quất nhưng bởi vì sương mù quá dày ngoại trừ Thuần Linh ngay trước mặt anh chỉ thấy xung quanh đậm một màu đỏ au, mùi hắc khét lẹt xộc vào mũi khiến anh nước mắt giàn dụa càng khó để quan sát. “ Này tiếng gì vậy ?” Trường Ngân gạt nước mắt hỏi to. Thuần Linh không quay đầu chỉ thản nhiên đáp “ Không biết là tốt nhất.” Trường Ngân không tái hỏi, chân anh đã bị mặt đất nóng rực làm cho bỏng đến nơi, anh lẳng lặng bước theo sát Thuần Linh, phát hiện ra gần cậu ta lại có chút mát mẻ, tên này hẳn có đồ nghề gì mà dấu lẹm đây, thật ích kỷ. Hai người rồng rắn kéo đến một cây cầu treo bắc ngang qua miệng vực, một nửa bên này đang bốc cháy rừng rực, nửa sau lại kết băng dày, thật là một cảnh tượng hết sức phi lý. Trường Ngân nhíu mày nhìn cây cầu đung đưa sắp đổ, thầm nghĩ nó bị đốt đùng đùng thế kia mà vẫn chưa đứt đã là cả một kỳ tích nhưng nửa đóng băng phủ tuyết là sao ? Điều này còn hơn cả chuyện khó chấp nhận. Anh vươn người nhìn, bên bờ vực xa xa phía trước đối lập hẳn nơi đây, một màn sương khói giăng kín gió rét thét gào, chỉ cần nhìn thôi đã đủ thấy lạnh thấu xương. “ Làm gì tiếp đây ? Đừng nói chúng ta phải đi lên đó ?” Trường Ngân rất thông minh mà cất câu hỏi ‘cầu này xây bằng chất liệu gì’ vào trong lòng, ây giờ chưa phải lúc, dù tò mò chết đi được. Thuần Linh lắc đầu “ Không, chúng ta đứng đây chờ thôi.” “ Chờ ai ?” Trường Ngân nhảy lên mỏm đá bên cạnh, phát hiện nhiệt độ chẳng suy giảm đành tiếp tục bám càng Thuần Linh. Thuần Linh rút từ trong ngực áo ra một mảnh lụa xanh, đang giơ tay ngang miệng định cắn thì chợt quay sang Trường Ngân. “ Này, xin tí huyết.” Trường Ngân bất đắc dĩ la lên “ Máu tôi thì ích gì ?” “ Máu ai cũng được nhưng là máu của ta thì phải tính thêm phí.” “ Được được cậu chủ.” Trường Ngân giơ tay. “ Cần bao nhiêu ?” Thuần Linh không nói nhiều trực tiếp xoẹt, rạch một đường dài trên cánh tay rắn chắc khiến máu nhỏ ra không ngừng thấm ướt cả mảnh lụa. Trường Ngân nhăn mặt, do là máu tôi nên cậu mới cố tình lãng phí vậy hả ? Thuần Linh khiêu mi thản nhiên, đúng. Đúng đúng cái đầu cậu ! Trường Ngân trừng mắt, thu tay. Thuần Linh ném qua hộp cao dược, Trường Ngân không nhiều lời mở ra thoa lên da, kinh ngạc nhìn vết thương khép miệng nhanh chóng. “ Lợi hại cậu có nhiều đồ hay ghê.” Trường Ngân xoay xoay chiếc hộp, trong đầu nhanh chóng tính toán mai kia đem ra sản xuất hàng loạt đảm bảo cháy hàng! Thuần Linh khinh khỉnh hừ một tiếng, cướp lại hộp thuốc. Trường Ngân cười không chút để ý, cậu không cho chẳng lẽ tôi không lừa được cậu em Kitty kia sao. Thuần Linh lúc này đã xoay người nên không thể thấy được sắc mặt vô sỉ của kẻ sau lưng, cậu trải khăn lụa trên đất, lấy một viên đá nhỏ đặt vào giữa, từ tốn gấp từng nếp khăn. Vừa gấp Thuần Linh vừa luôn mồm rì rầm, Trường Ngân ghé tai, không nhận ra đây là loại ngôn ngữ gì. Chiếc khăn giờ chỉ nhỏ như nắm tay, bao trọn lấy viên đá bên trong, Thuần Linh cẩn thận bưng lên, kì lạ thay máu trên khăn lụa từ từ rút sạch, trả chỗ cho màu sắc ban đầu. Thuần Linh mở khăn, giũ mạnh, từ tấm lụa bay ra một con bướm đỏ thẫm xinh đẹp, con bướm khẽ đập cánh, vút cái đã không còn bóng dáng. Trường Ngân mở to mắt thán phục, cuối cùng vỗ tay tán thưởng. “ Giỏi giỏi, mai sau có đi diễn xiếc dạo cũng không lo chết đói.” Hai người mới gặp cứ như vậy hình thành phương thức châm chọc mà tạm thời cùng đồng hành. --------------- Thuần Linh và Trường Ngân không phải chờ lâu, chỉ vài phút sau chiếc cầu treo bỗng rung lên kẽo kẹt, một làn khói xanh quỷ dị xuất hiện đằng xa từ từ trôi lại gần hai người. Trường Ngân mắt rất tốt nhưng ngoài làn khói quỷ dị, anh nhìn hoài cũng chẳng thấy được gì trên cầu, vậy nhưng tiếng kẽo kẹt này chứng tỏ có thứ khá lớn đang tiến đến. “ Ai vậy ?” Trường Ngân ghé miệng thì thầm. “ Nhân Vu Trập.” Thuần Linh mặt hơi chút biến sắc. “ Hắn không phải dạng gọi là đến luôn, kì lạ.” Trường Ngân nghiêng đầu “ Tôi không nhìn thấy hắn, hắn ẩn mình sao ?” “ Không phải, đó là do ngươi chỉ là người thường.” Thuần Linh trong giọng nói phảng phất u buồn rất khó nhận ra. Trường Ngân cũng không tiếp tục thắc mắc, chỉ thấp giọng nói “ Làm gì để cứu em gái tôi chắc cậu biết, thời gian không còn nhiều.” Thuần Linh gật đầu không đáp đối với làn khói xanh vừa đến mà trầm giọng lạnh lùng “ Bán quỷ Nhân Vu Trập ngươi cũng thực nhàn rỗi bắt đầu lên địa bàn của bản công tử chơi ư_” “ Hắc..hắc.Thuần..công tử..ngài..sa..o..mà..hay..qu.quên...ta.c..ũng ..k..hông ..phạm.lu.luật..” “ Hừ giỏi cho một đầu óc ranh ma, ngươi nghĩ bằng thân phận bán quỷ nhỏ nhoi mà dám đem luật ra uy hiếp bản công tử sao. Ngươi cũng không phải không biết cách làm việc của ta_” “ Ấ..y..thì..biết..ta..đâu..dám..ngài..đừng..n...nóng..ta..sẽ..n.nộp..n..ộp..” “ Nộp! Nộp gì ?!” Trường Ngân trợn tròn mắt khuôn mặt bừng tỉnh đại ngộ, đưa tay vỗ vai Thuần Linh đầy thân mật. “ Thật không ngờ, cậu cũng là loại_ ai thật không ngờ mà ~ “ “ Ngươi nghĩ đi đâu thế !” Thuần Linh lần đầu quẫn bách bực tức quát “ Bán quỷ Nhân Vu Trập trả lời cho đàng hoàng! Có phải gần đây ngươi mới làm ‘hợp đồng’ với một cô gái không ?” “ Cô..gái..?..ta..có..nhiều...lắm..” “ Cô ta không tự nguyện, có mùi rất đặc biệt .” Thuần Linh nhướn mi. “ Ngươi hẳn phải biết.” “...Đúng..đặc biệt...ta..biết..vừa..mới gặp...” “ Vừa mới gặp ? Gặp ở đâu ?” Trường Ngân không tự chủ nhảy ra hướng mặt về đám khói xanh kêu lên. Thuần Linh nhăn mày kéo tay anh nhưng Trường Ngân không chút chú tâm, anh chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt như kẻ điên thúc giục liên hồi. Một vài giây tiếp theo không có tiếng trả lời mà thay bằng một âm thanh rin rít lạ lùng. Trường Ngân nghi hoặc quay đầu nhìn Thuần Linh thấy cậu ta cũng nghiến răng đáp trả, tiếng rít phát ra từ cả hai phía như âm thanh đàm thoại của dã thú. Thuần Linh cuối cùng hơi gật đầu, đám khói xanh lại lùi dần về phía cây cầu, cầu treo vang lên kẽo kẹt, thoáng cái đám khói đã vô tung. Thuần Linh thu hồi ánh mắt, quay đầu liền thấy Trường Ngân đang sốt ruột đứng ngồi không yên nhìn cậu. Thuần Linh mặt vô biểu tình lời nói lại nghiêm khắc “ Tự tiện giao tiếp với quỷ,hành động quá ngu ngốc, ngươi có biết sẽ dễ bị trở thành mục tiêu không hả.” “ Được là tôi sai.” Trường Ngân phất tay mất kiên nhẫn. “ Nói đi tình hình em tôi sao rồi ?” “ Không có gì, hắn đã rút lại lũ trập, trao trả cơ thể bình thường cho cô ta rồi.” Khuôn mặt Trường Ngân thoáng cái dãn ra, anh vui sướng thở phào, ngồi khụy xuống nhưng lập tức bị sức nóng hơ cho bỏng mông mà nhổm phắt lên. Trường Ngân xoa mông ngây ngô cười nhìn Thuần Linh, tự nhiên thấy mặt tên cương thi này cũng không quá đáng ghét. Anh vui vẻ khoát tay “ Về thôi, về thôi cậu dẫn đường.” Thuần Linh quay lưng, giấu giếm vẻ mặt có chút do dự và phức tạp vì cậu biết.... Chuyện này có vẻ quá sức dễ dàng
|
Chương 10.1: Kinh Trập (2)
Tác giả Wings of Wind
Lúc Huyền Giang tỉnh lại liền thấy một đầu tóc hồng phá lệ chói mắt phóng đại trước mặt. Cô giật mình rụt cổ chưa kịp kêu lên người kia đã quay lưng chạy ra khỏi tầm mắt vừa chạy vừa la “ Tỉnh rồi, anh Trường ơi em anh tỉnh rồi!” Huyền Giang có chút đau đầu, ngơ mất vài giây mới kịp nhớ ra tình hình. Cùng lúc đó tiếng bước chân soạt soạt tiến đến, Trường Ngân ngồi xuống xoa đầu cô giọng nói vẫn như trước nửa đùa cợt nửa quan tâm “ Sao rồi cô nương vừa dạo quanh địa ngục thấy gì hay không ?” Huyền Giang đưa mắt nhìn anh trai, môi mấp máy nhưng không nói thành lời. Trường Ngân thấy có điểm lạ liền dựng em gái dậy “ Nào nói thử cho anh nghe.” Huyền Giang thử lại lần nữa, vẫn không được liền chỉ vào miệng lắc lắc đầu. “ Thuần Linh! Mau ra đây, con bé không nói được !” Trường Ngân lo lắng đưa tay sờ trán Huyền Giang, không sốt, vạch mi, mắt bình thường, anh bảo cô há miệng, vẫn không thấy gì khác lạ. “ Có khó chịu ở đâu không ?” Huyền Giang lắc đầu xua tay rồi chỉ vào cổ họng. Trường Ngân lập tức hiểu ý sai Thái Phương đi rót nước, miệng luôn mồm gọi Thuần Linh. Huyền Giang nhìn anh trai dáng vẻ tiều tụy suy nhược do thiếu ngủ, ngực bỗng thấy ấm áp nhưng không được bao lâu lại tràn lên cảm xúc xa cách khó hiểu. Huyền Giang cúi đầu, từng lời cô nghe được lúc trước, lời nào là thật lời nào là giả đây ? ---------------- Huyền Giang run rẩy không dám nhìn thẳng con quỷ trước mặt, nhưng cái mũi hắn cứ ra sức dí sát cô, cái miệng hôi thối liên tục lẩm bẩm “ Đặc biệt...không thể động...kì quái..không thể động..” Huyền Giang sợ đến bủn rủn, chỉ còn cách trơ mắt ngồi im nhìn con quỷ tự độc tự diễn. Con quỷ sau một hồi hít hà nhảy đi nhảy lại quanh Huyền Giang liền vặn vẹo gương mặt cứng đờ cổ quay rắc rắc 180 độ về đằng sau, cúi đầu nói chuyện với cái thùng trên lưng. Rõ ràng chỉ có tiếng the thé rùng rợn của một mình hắn nhưng Huyền Giang lại nghe ra một cuộc đối thoại kì dị có hỏi có đáp. Hẳn mình cũng phát điên rồi đi- Huyền Giang đã nghĩ vậy cho đến khi từ sau lưng con quỷ thò ra một bàn tay ba ngón mỏng dính nhơm nhớp, như con rắn lục mà trườn ra khỏi thùng vươn về phía cô. Huyền Giang sợ hãi giật lùi, ra sức tránh khỏi tầm với của bàn tay. Con quỷ lúc này liền răng rắc quay cổ lại, miệng cười nắc nẻ “ Hứng thú...muốn...xem...muốn..” Hắn nhanh như chớp nhảy lên túm tóc Huyền Giang, bóp chặt cô cho bàn tay kia bò tới. Bàn tay nhớp nhúa lần lần quấn quanh chân cô nhưng vừa bò lên tới cổ đã nhanh chóng giật về trốn vào thùng. Con quỷ ngạc nhiên lần nữa quay đầu nhìn sau lưng. “ Sao...sao..vậy..” Một hồi im lặng kéo đến, con quỷ chưa kịp bẻ cổ lại đã vội vã thả Huyền Giang sợ sệt lùi bước. Hắn trân trân nhìn cô thốt lên “ Người...bị cái...gì..bám....bị...gì...” Huyền Giang nhìn lên nghi hoặc, bỗng từ đâu một con bướm đỏ thẫm bay đến lượn lờ trước mặt tên quỷ. Cả hắn và chiếc thùng trông thấy con bướm liền run rẩy, con bướm ghé sát lại rồi nhẹ nhàng vỡ ra, từng giọt đỏ vừa lộp độp rơi xuống, tên quỷ đã lập tức né tránh. Hắn quay qua nhìn Huyền Giang hai hốc mắt đen ngòm như có chút ánh sáng “Bị...phản...bội...hãm..hại...xấu..xa..thân...nhân..cũng..không..tin...không..tin..” “ Chờ...rất..nhiều...đang...chờ..thời...” “ Gia...đình...chờ..” “ Mười..chín..” Huyền Giang hoa mày đầu như bị bóp chặt tai ù đi, khi cô ngã xuống không gian chìm vào im lặng. ------------ “ Giang, này này có nghe không hả ?” Huyền Giang giật mình hồi thần, trong phút lơ đãng cô lại nhớ về hình ảnh đáng nhẽ nên quên. Cô nhìn anh trai gật đầu ý bảo mình đang chú ý. Trường Ngân nóng vội kéo tay Huyền Giang ấn đến trước mặt Thuần Linh. “ Nhìn xem con bé có sao không, tỉnh dậy nó đã thế này rồi.” Thuần Linh thuần thục đưa tay bắt mạch cho Huyền Giang phong thái đạm nhiên, khiến cô không khỏi nghĩ người này cái gì cũng làm được. “ Cơ thể vẫn đang trong giai đoạn ổn định, tạm thời một hai ngày tới sẽ không nói được, đi lại có chút khó khăn, ngoài ra tất cả đều bình thường.” Thuần Linh thu tay bình thản đáp. “ Cậu có thuốc nào hỗ trợ không ? Con bé sẽ không bị di chứng gì chứ ?” Thuần Linh mở hộp gỗ Thái Phương vừa cầm ra, lấy một túi gấm đậm mùi thảo dược . “ Dùng lá trà trong này chia làm bảy phần mỗi ngày pha uống một lần. Sau một tuần sẽ không có di chứng gì .” Huyền Giang gật đầu nhận túi gấm, liếc mắt nhìn đồng hồ, năm rưỡi sáng, vội túm áo Trường Ngân chỉ chỉ. Trường Ngân nhìn lên miệng ngáp dài ngán ngẩm nói “ Không được không được giờ mà anh đi làm chắc gục luôn mất.” Sau lại cúi đầu lầm bầm. “ Nhưng nếu không đi lại chết với quản lý, má nó chứ.” Huyền Giang xua xua tay lại chỉ vào mình. Trường Ngân hiểu ý lập tức gạt phăng “ Không đi học gì hết, ở nhà nghỉ.” Huyền Giang quẫn bách nắm lấy tay anh trai viết lên hai chữ KT( kiểm tra). “ Môn gì ?” HÓA. Trường Ngân giơ tay đầu hàng. “ Thôi được để tí nhờ thím Hoa đưa đi vậy, thi xong rồi về luôn hiểu chưa.” Huyền Giang ngoan ngoãn gật đầu, kéo chăn đứng lên nhưng chân lại run rẩy một trận. Trường Ngân đỡ lấy em gái, khom lưng cõng cô, tay chỉ Thái Phương. “ Kitty dắt hộ cái xe.” “ Em không phải Kitty! Gọi Phương đi.” Thái Phương trề môi mè nheo. “ Anh thích gọi Kitty Kitty đấy ý kiến hả ?!” Trường Ngân không thiện chí trợn mắt đe dọa. Anh hả hê trông cậu ta đơ ra mấy giây, ai bảo hơn hai chục tuổi đầu còn làm ra vẻ dễ thương, xốn cả mắt. Thái Phương cụp tai chạy đi dắt xe, nhìn không ra phong phạm công tử thế gia. Trường Ngân nổ máy, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng Thuần Linh, lòng tự nhủ đúng là tên vô cảm, ít nhất cũng phải chào nhau một câu đã chứ, cũng không biết có còn cơ hội gặp mặt. Trường Ngân tính tình phóng khoáng không quá bận tâm yêu ghét nên dù đứng trước con người lãnh đạm như Thuần Linh anh vẫn giữ tư duy tôn trọng. Nếu đã là sở thích của cậu ta vậy cứ thế đi, dù hơi tiếc cho một người tài hoa, còn trẻ mặt đã lãnh cảm như cương thi- Trường Ngân thầm nghĩ. “ Anh Trường thỉnh thoảng sang chơi nha.” Thái Phương tươi cười rạng ngời như ánh dương, may rằng Huyền Giang đang mệt mỏi úp mặt vào lưng Trường Ngân không thì trái tim cô trong khoảnh khắc đấy không thể không lỗi nhịp. Trường Ngân cũng hào phóng nở nụ cười tạm biệt “ Anh mong không bao giờ phải quay lại đây nữa đâu. Thôi bye.” Xe máy rồ ga phóng thẳng, để lại con người với ánh mắt đã mất đi độ tươi tắn ban đầu. ----------------- Huyền Giang dưới sự căn dặn đủ thứ của thím Hoa cuối cùng cũng vào được lớp. Cô mệt mỏi ngồi xuống bàn, chưa ấm chỗ Lan Chi bên cạnh đã khều tay hỏi “ Sao hôm qua lại nghỉ vậy ốm à ?” Huyền Giang gật gật đầu, mắt vẫn không mở. Lan Chi lăng lăng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô bạn, vươn tay lau mồ hôi trên trán Huyền Giang tay còn lại phe phẩy quạt. “ Dự báo thời tiết bảo hôm nay trời mưa mà sao đến giờ lại oi thế, chẳng bù mấy ngày trước.” Huyền Giang đầu gục xuống bàn không nhúc nhích nhưng mi mắt giật giật tỏ ý vẫn nghe chuyện. “ Hôm qua cô trả toán chỉ có hai bài được mười thôi là của cậu với Hiền.” “ Hoàng Kiếm mới làm cả lớp bất ngờ suốt ngày đội sổ mà giờ được tận 7 rưỡi.” “ Bài kiểm tra đấy ngoài câu cuối thì cũng không khó nhưng dễ sai vặt lắm, tớ chỉ được...” “Lần này kiểm tra hóa phải cẩn thận...” “ Có thể vào phần...” Huyền Giang đang kiên nhẫn nằm nghe Lan Chi huyên thuyên đột nhiên sống lưng lạnh buốt, chân tóc dựng lên, toàn bộ giác quan co rút như muốn thông báo cho cô nguy hiểm. Huyền Giang khó nhọc mở mắt xoay đầu nhìn thì thấy Hoàng Kiếm đang đứng phía sau toe toét vẫy cô, tay giơ ra tám ngón. Rõ ràng là một điệu cười hồn nhiên nhưng không hiểu sao trong mắt cô lại đầy vẻ giả dối bất thiện. Cô nhớ lại những điều anh trai đã nói trên đường đi, nạn nhân bị thả ‘trập’ đều là tự nguyện, đổi lại những giấc mơ mà họ tin là dự báo được trước tương lai... Nếu đã do tự nguyện vậy tại sao cô cũng bị nhắm tới ? Liệu có sự trùng hợp đến nỗi bắt gặp được đề ngay trước ngày thi ? Huyền Giang rời đi tầm mắt, một mực cúi gằm mặt. “ Bà Giang bà Giang.” Hoàng Kiếm chạy lại vỗ lưng Huyền Giang. “ Nhờ bà cả, mấy câu bà chỉ tui đều đúng hết.” Cậu ta cúi xuống dùng âm điệu khá nhỏ nói. “ Mai này lại hợp tác tiếp nha.” Huyền Giang thấy một lực lượng vô hình trong cơ thể xung kích trào ra, con người đang đứng cạnh khiến cô bỗng sinh một cảm giác không muốn lại gần. Cô tránh khỏi tầm tay của tên kia lắc đầu kịch liệt. Hoàng Kiếm thấy lạ càng xán lại gần “ Ủa bà sao zậy? Bị gì à?” Huyền Giang vội đẩy Hoàng Kiếm, cậu ta ngạc nhiên tròn mắt nhưng chưa kịp lên tiếng một giọng nói cứng cỏi đã vang lên “ Hoàng về chỗ ngồi, chuông rồi đấy.” “ Được được tui về.” Hoàng Kiếm nhanh chóng nhảy tót đến cuối lớp lại tiếp tục ầm ĩ với đám bạn cá biệt. Lan Chi ngẩng đầu nhìn Hiền lớp trưởng đang đứng đấy liền cười “ Chào Hiền.” “ Huyền Giang sao vậy ? Tên kia làm gì cậu à?” Hiền lớp trưởng giọng khàn khàn, có vẻ hôm nay cổ họng không tốt. Huyền Giang miễn cưỡng ngẩng lên lại thấy một trận mùi tanh khó tả xộc đến, da gà da vịt nổi đầy, liền mệt mỏi gục đầu xua tay. Lan Chi hiểu ý vội đáp “ Không có gì đâu, tại Giang ốm từ hôm qua mà chưa khỏi.” “ À vậy thì cố gắng làm nốt bài kiểm tra xong muốn về tớ xin phép cho.” Huyền Giang gật đầu cơ thể có chút lạnh liền nhích lại gần Lan Chi. Lúc sau Hiền chợt nói. “ Bài Hóa lần này cậu đã ôn phần gì ?” Huyền Giang nhớ mấy ngày trước có mơ về đề thi hóa nhưng do mọi sự cứ loạn cào cào nên đến giờ cô cũng chưa có chữ nào vào đầu. Huyền Giang với tờ giấy trên bàn ghi vào hai chữ CHƯA ÔN. Lần này cả Lan Chi cũng trợn mắt không tin “ Thầy nói bài kiểm tra đợt này khó lắm cậu không ôn thì làm sao làm đươc ?” Ngược lại Hiền có vẻ bình tĩnh. “ Vậy sao cũng đúng thôi cậu là Huyền Giang cơ mà, đến làm toán cũng không cần nháp.” Đúng lúc đấy thầy vào, cả lớp liền trật tự ổn định chỗ ngồi. Không biết do vô ý hay cố tình, khi đến lượt Huyền Giang Hiền lại không đưa giấy nháp cho cô, Huyền Giang đành nhờ Lan Chi lên xin hộ. Mấy đưa bạn gái kế bên được dịp quay ra xì xầm “ Hiền nó tỵ cậu đấy, nghe nói dạo này phong độ sa sút thầy cô chê liên miên, bài kiểm tra toán nó cố mãi vẫn thua cậu nửa điểm nhưng được cô cộng thêm cho.” “ Kỳ thật nó cũng chẳng thông minh gì đâu nhưng do làm lớp trưởng nên hay được ưu đãi .” “ Cố ăn thua mấy thứ hạng trên lớp làm gì thi đại học mới là cái thứ yếu.” “ Phải phải, kiểu học tủ như nó khéo đến lúc thi lại lệch chổng vó..” ....... Huyền Giang mắt tập trung vào tờ đề trước mặt nhưng tâm không khỏi bị bóp chặt. Cô đảo mắt thấy Hoàng Kiếm đang lúi húi giở phao dưới ngăn bàn lòng tràn đầy băn khoăn, là do cô đa nghi quá hay thực sự không thể tin tưởng bất kỳ ai? Mùi tanh vẫn thoang thoảng xộc đến, Huyền Giang khó chịu khịt mũi. Cô lần nữa ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt tràn đầy ghen tỵ của Hiền. Huyền Giang chợt thấy ngộp thở, cô chớp mắt đảo quanh khuôn mặt của bạn bè trong lớp thầy giáo trên bục, kể cả Lan Chi ngồi bên cạnh cũng trở nên u tối quỷ dị, xấu xí, quá xấu xí. Huyền Giang giật mình, từ khi nào mình lại mang suy nghĩ tiêu cực đến vậy. Cô cắm cúi khoanh bài. Những thay đổi nhỏ nhất sắp bắt đầu
|
Chương 10.2
Tác giả Wings of Wind
Thái Phương ngáp ngắn ngáp dài ngồi vắt vẻo trên chiếc sô pha thượng hạng căng mắt nhìn bản tin chứng khoán trên màn hình, tiếng bàn phím vang lên lách cách.
“ Tiểu Linh ba bắt tớ nai lưng trả nợ, a, thật không công bằng, tiền này cuối cùng lại vào hết túi ổng. “
Thuần Linh chăm chú xắt rau củ, rất không hợp chủ đề mà nói
“ Cá chiên hay cá sốt ? “
“ Cá sốt, đừng bỏ nhiều hạt tiêu.” Thái Phương vươn vai duỗi lưng biếng nhác tựa mình vào thành ghế.
“ Tiểu Linh cứ thế này tớ nuôi không được cậu mất, chúng ta không còn tiền ăn thịt, lại phải kéo đi xin thầy.”
Thuần Linh bốc nhúm muối cho vào nồi, lại thành thạo quay ra rửa cá.
“ Không sao, sẵn tiện tớ đang ăn chay.”
“ Tiểu Linh thanh niên tuổi đôi mươi không có thịt không được! Sẽ không có cơ bắp, không có múi bụng!”
“ Một nửa nấu canh, nửa sốt ?”
“ Ừ ừ, mà nhiều món thế tớ ăn không hết hay gọi anh Trường nhé.”
“ Hắn ta,” Thuần Linh nhíu mày khó chịu. “ Đừng có thân với hắn quá tên da mặt tường thành đấy có phải hay không lại xin cậu cái gì?”
“ Có gì đâu có gì đâu,” Thái Phương vội biện minh. “ Tớ chỉ cho ảnh lọ cao dược với ít rượu Trúc Mai.”
“ Tiểu Phương” Giọng âm trầm lạnh lẽo. “Lọ cao đấy khó chế lắm, tớ xin mãi mới được hai lọ .”
“ ..Thì vẫn còn một lọ..” Cúi đầu.
“ Còn rượu là để biếu thầy sao cậu sao cậu_” Nghiến răng nghiến lợi không nói thành lời.
“ Tại.. anh Trường..cậu bảo anh ấy không khỏe những thứ đấy tốt nên tớ..”
Thái Phương mặt ỉu xìu. “ Hơn nữa..thật lâu rồi chưa gặp.”
Thuần Linh thở dài đi đến ngồi xuống cạnh Thái Phương.
“ Tiểu Phương, hắn hiện giờ không phải người chúng ta biết.”
“ Hắn gọi cô bé đấy là em gái, nhận định đấy mới là người thân duy nhất của hắn.”
“ Tớ hiểu.” Thái Phương cười nhạt, gối đầu lên đùi Thuần Linh. Cậu ta đưa tay nghịch mái tóc dài, mắt nhìn xa xăm.
“ Tiểu Linh bói một quẻ xem nào.”
“ Sao tự nhiên ?”
“ Tớ có linh cảm không tốt.” Thái Phương chợt nghiêm mặt.
“ Cô bé đấy…không tốt.”
—————–
Huyền Giang làm bài xong xuôi liền xin phép về nghỉ. Do bình thường cô vốn là học sinh gương mẫu nên lời nói tuyệt đối được thầy cô tín nhiệm, nhưng rắc rối ở chỗ, Hoàng Kiếm cùng lúc xin nghỉ với cô.
“ Thầy thầy hông được bất công nha, vì lý gì mà Giang ốm thì được zề, còn em thì hông ?”
Thầy giáo ngán ngẩm nhìn gương mặt toe toét đen trũi, giống ốm yếu ở điểm nào ??
“ Hoàng Kiếm em lại định đi đánh điện tử hay lêu lổng ở đâu hả ? Định gạt thầy hử!”
Hoàng Kiếm ghét nhất là bị nghe nhắc cả tên cả đệm, mặt liền xụ xuống.
“ Thầy em có tâm trạng, hôm nay thầy có bắt em trong lớp em cũng hổng học được đâu!”
Thầy giáo sau một hồi đau đầu đành để cho cả hai đứa cùng nghỉ.
Huyền Giang vô cùng không vui, mục đích của tên Hoàng Kiếm này là gì, vì sao hắn nhất định đi theo mình ?
Cô chợt nhớ lại một giấc mơ có một người thân mình như con sâu lớn mà trườn lên người cô, đâm cô trong hẻm tối.
Huyền Giang đanh mặt, cố gắng đi càng nhanh, tránh khỏi tên Hoàng.
“ Này Giang! Bà đi nhanh thế!” Hoàng Kiếm từ sau lưng gọi với theo.
Cô co chân chạy vút cái đã ra khỏi cổng, lẩn trong một ngõ nhỏ tìm đường tắt chờ thím Hoa đến đón.
—————–
Huyền Giang kinh hoảng nhìn cảnh tượng trước mặt.
Mới mấy phút trước, khi Huyền Giang đang ngồi chờ thím Hoa thì một đôi nam nữ đi đến muốn nhờ cô chỉ đường. Huyền Giang thấy nơi này không quá xa nhưng lại nằm trong ngõ, đường đi khá lòng vòng nên quyết định dẫn đường cho họ.
Ba người đến nơi liền chia tay, Huyền Giang quay trở lại đường cũ, đi được nửa đường trời đổ mưa như trút làm cô đành tìm tạm một chỗ trú.
Trong bóng mưa một dáng người thấp bé tiến đến, bước chân nặng nề ì ạch như đang mang trên mình cả chục kí lô.
Huyền Giang hơi lùi lại, đề phòng.
Người kia cũng đã nhận ra Huyền Giang hơi sững lại một chút, rồi lại tiếp tục tiến tới.
Bóng người lộ hẳn ra trong tầm mắt, là Hiền lớp trưởng.
“ Sao cậu lại ở đây ?”
Huyền Giang chỉ chỉ lên trời, lại đưa tay bịt mũi, một mùi rất nặng như mùi rác ủ lâu tanh tưởi bốc lên.
“ Đây là nhà tớ.” Hiền chăm chú nhìn vào cô, bỗng nhếch môi nở nụ cười quỷ dị, tay đưa lên làm tư thế mời. “ Vào nhà chứ ?”
Huyền Giang lắc đầu, thấy sống lưng lạnh buốt, y hệt cảm giác ban sáng.
Cô quay người muốn chạy vào màn mưa nhưng Hiền đã nhanh hơn một bước túm lấy tay cô, giọng điệu khàn khàn chế giễu.
“ Vào đi, trong nhà không có ai đâu.”
Huyền Giang giật mình nhìn xuống, bàn tay đang nắm cô sần sùi đầy mụn, Hiền luôn ăn mặt kín mít, trong lớp tóc dài che hết mặt, lại thêm quả kính cận to đùng, mới hai tuần trước còn đeo cả khẩu trang bảo do bị dị ứng nhưng giờ khi đứng gần thế này Huyền Giang nhận ra những bọc mụn chi chít bên dưới lớp trang bị.
Huyền Giang cố sức chống cự, Hiền sức yếu không lại lảo đảo ngã lên người cô.
Huyền Giang thuận thế định vùng bỏ chạy nhưng Hiền đột ngột ôm lấy, từ da hở của cô ả tiết ra chất nhầy như keo, khiến cơ thể hai người càng thêm dính chặt. Hiền nhấc đầu, dịch đến gần tai Huyền Giang, hơi thở tanh tưởi phả ra
“ Đừng hòng trốn.. sao mày dám ăn cắp đề thi toán của tao…”
“ Mày có biết tao phải vất vả thế nào mới chớp được thời cơ vào lấy nó không, đm, mày có biết cái cảm giác này đau đớn thế nào không!!”
Hiền hung tợn đè nghiến Huyền Giang xuống đất, tay hung hăng cào cấu trên người cô.
“ Cmm, thông minh giỏi giang cái thá gì! Là mày rình tao phải không, rình tao không để ý mà lấy đi một bản ! Cmn, tao chỉ biết trước địa điểm để lấy đề thi, còn mày nghiễm nhiên được hưởng!!”
Kính mắt cùng khẩu trang rơi ra để lộ tròng mắt trợn lồi đầy tơ máu, da mặt mưng mủ đen trắng lẫn lộn, hàm răng vàng khè nhe lên, gương mặt vặn vẹo vì ghen tức.
Trông không khác gì quỷ dạ xoa.
Huyền Giang bỗng nghĩ, thật đáng thương.
“ Mày, đmm, thầy cô cha mẹ bạn bè, ai cũng yêu cầu tao, ai cũng so sánh tao! Sao mày dám nghiễm nhiêm mà chiếm công sức của tao! Con bé nhà quê như mày không thể giỏi hơn tao! Mày mới là đứa gian lận, gian lận!!”
Hiền dường như đã mất đi lý trí, gương mặt méo xẹo, từng bọc mụn bỗng nổ vỡ máu rì rì chảy xuống, từ trong bụng phát ra tiếng chin chít lục cục như có thứ đang muốn chui ra ngoài.
Hiền đau đớn ôm bụng, miệng banh rộng, da mặt nứt nẻ, cổ họng phình bự lên, khớp hàm bị bẻ gãy , hai bên mép rách toác. Cô ả vươn đầu hướng lên trời mắt trợn trắng dã, cơ thể run rẩy quỳ rạp như người đang chịu tội.
Huyền Giang trợn mắt hoảng loạn nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mặt.
Từ trong miệng Hiền một cái đầu xanh bự chảng dần trườn ra, trên mình nó còn dính cả dịch thể nhớp nháp cùng máu của Hiền. Cô ả đau đớn trợn mắt thống khổ nhìn thân thể của con quái vật nhích từng chút một ra khỏi miệng.
Con quái vật toàn thân xanh lét, bên trên là một cái đầu trọc lóc cùng hai hốc mắt chiếm hơn một nửa khuôn mặt, bên trong hai hốc mắt là hàng trăm con mắt nhỏ đen láy. Nó có một nửa người trên giống người, nửa dưới giống ấu trùng, trên lưng còn dính một cái màng như cánh dơi, đuôi dài nhọn như lưỡi lê.
Con quái vật vừa ra được hết, Hiền cũng ngã xuống, máu tươi nhuộm đẫm cả Huyền Giang, hai mắt vẫn trợn trừng nhìn cô, tay run rẩy giẫy giẫy. Đang lúc cô nghĩ Hiền đã chết hẳn thì cô ta vươn tay chỉ vào Huyền Giang, đôi mắt đảo qua con quái vật.
Con quái vật chậm rãi quay đầu, cái miệng đầy răng kéo giãn, cái đuôi nhọn hoắt vung lên.
Phụp.
Huyền Giang chưa kịp hiểu chuyện gì xảy đến đã thấy ngực đau xót lạnh lẽo.
Cô trơ mắt nhìn con quái vật tha xác Hiền, xòe cánh bay xa.
Cái xác lẳng lặng hướng đôi mắt không can tâm, phẫn hận ghen tỵ cùng tiếc nuối nhìn xuyên qua màn mưa.
Là nhìn vào điều gì? Huyền Giang bỗng tự hỏi.
Là nhìn vào ngôi nhà này, ngôi trường này, hay là chính cô ?
|
Chương 11.1: Nghỉ hè
Tác giả Wings of Wind
Lần đầu tiên trong đời Hoàng Kiếm đã chứng kiến một chuyện kinh dị đến không thể tin xảy ra ngay trước mắt. Cậu và Huyền Giang cùng lúc rời khỏi trường nhưng thoắt cái đã không thấy cô bạn đâu. Hoàng Kiếm lúc đầu cũng không để ý tuy vậy linh cảm của cậu lại nổi lên mãnh liệt khi đã đi cách trường khá xa. Hoàng Kiếm là một người hoang dã, cậu luôn tin vào bản năng nên liền lập tức quay đầu xe đạp về trường. Trời bỗng đổ mưa dữ dội, Hoàng Kiếm phải vội dừng xe tấp vào lề đường đúng lúc trông thấy Hiền lớp trưởng lội mưa đi về. Giờ đã tan học đâu– Hoàng Kiếm nghĩ, cậu cảm thấy Hiền càng lúc càng lạ nên luôn duy trì khoảng cách, nhất là khi bản năng mách bảo cậu phải tránh xa cô nhỏ. Hiền bì bõm trong màn mưa, chậm chạp di chuyển, hai tay ôm bụng, cả người cúi gập dường như rất đau đớn. Hoàng Kiếm nép một bên nhìn cũng không có ý định tiến ra, tất nhiên, cậu cũng chẳng phải người tốt. Biểu tình của cô ả vô cùng quái dị, cứ đi được vài bước lại cúi mình lẩm bẩm như một kẻ tâm thần. Cô ta đi ngang qua Hoàng Kiếm, như không hề nhận thấy cậu mà lầm lũi tiến vào trong ngõ hẹp cạnh trường. Hoàng Kiếm rùng mình ớn lạnh, cảm giác một điều vô cùng tồi tệ sắp đến, cậu lập tức quay xe, nghĩ không muốn đứng đây lâu. Chính là mưa quá to, không nhìn được đường, giờ mà bỏ về cũng chết. Hoàng Kiếm bồn chồn nhìn trời, lần đầu tiên trong đời cậu lại ghét linh cảm của mình đến vậy, biết thế về thẳng nhà cmn, tự dưng đến trường làm gì. Khi đang dùng đôi mắt oán đời nhìn lên, Hoàng Kiếm chợt thấy một cảnh còn thật hơn cả kỹ xảo Hollywood. Trong làn mưa xối xả, một con quái thú nửa người nửa sâu, trên lưng giang rộng đôi cánh dơi, hai tay quắp ngang một cỗ thi thể treo lơ lửng đang chập chững bay lên. Con quái có vẻ bay chưa quen, lúc đầu còn lảo đảo lượn vòng, sau càng lúc càng bay xa, Hoàng Kiếm nheo mày nghểnh cổ say mê nhìn theo. Chính là cậu đã quên đây là ngoài thực tế chứ không phải trong phim ảnh, thi thể cậu vừa thấy tượng trưng cho một người đã bỏ mạng. Đợi lúc Hoàng Kiếm sực nhớ ra, trời cũng đột ngột dừng mưa, nhanh như khi đến. Hoàng Kiếm mũi cẩu lập tức đánh hơi thấy mùi máu tươi, vội vã chạy vào trong ngõ. Cậu trợn mắt sững sờ nhìn Huyền Giang đang nằm ngửa trên mặt đất xung quanh be bét máu cùng dịch thể xanh nhớp, cả người nhuốm đỏ, ngực bị thủng một lỗ lớn, tình trạng kinh dị máu me khiến không ai có thể bình tĩnh đứng thẳng. Hoàng Kiếm xuất thân từ nông thôn, cảnh mổ lợn giết trâu đã thấy qua không ít, máu tươi cũng không khiến cu cậu bị loạn nhưng mà giờ đây chân cậu lại tự động không muốn nhúc nhích, bởi vì thứ khiến cậu thực sự hoảng sợ là điều diễn ra tiếp đấy. Huyền Giang nằm im trên mặt đất, đôi mắt đang nhắm đột nhiên bật mở, cả người giật nảy lên rung lắc dữ dội, từ vùng ngục bị khoét ào ào tuôn ra một thứ nước đen sẫm. Cơ thể cô bốc khói đen đặc nhưng lập tức bị một luồng khói bạc đè xuống, trong không trung hai cuộn khói gầm gừ đấu đá như hai con mãnh thú giương nanh. Hoàng Kiếm đứng trôn chân trên đất, kinh ngạc qua đi mới chợt nhận ra nếu không kịp làm gì Huyền Giang có thể chết. Chính là cậu đã nghĩ bị thủng một lỗ như thế đâu thể sống nổi nhưng cơ thể còn phản ứng, mắt lại trừng trừng như vậy, không cứu thật quá thất đức. Hoàng Kiếm bất chấp lao vào cậu chỉ không ngờ trước khi cậu cứu được người liền bị người nắm lấy. Huyền Giang trợn to mắt mặt mũi trắng dã lạnh băng tay cứng như thép mà túm lấy Hoàng Kiếm lôi ngã sấp, khiến cu cậu hồn phi phách tán vội vàng lục lạy. “ Huyền Giang… bớ Huyền Giang… bà có linh có thiêng xin đừng theo ám tui …tui.. tui hông phải người hại bà mà, bớ Huyền Giang bớ Huyền Giang…” Huyền Giang vẫn giữ chặt tay cậu ta, miệng thì thào mở ra dùng chất giọng khàn đặc mà kì dị nghiến từng từ “ Điện..thoại…trong.. cặp..gọi..anh..tôi..” Hoàng Kiếm giật mình “ Vậy…vậy bà chưa chết..ý để tui gọi cứu thương, bình tĩnh để tui gọi cứu thương.” “ Không…” Huyền Giang khó nhọc lắc đầu, hai luồng khói lúc này đã chập làm một chậm rãi cuộn lại, tan biến. Nhưng dòng nước đen ở ngực vẫn tuôn như suối. “ Bà .. bà bỏ tay za đã..muốn gì cũng phải để tui đứng lên đã.” Hoàng Kiếm nhăn nhó, thử kéo tay vẫn bị Huyền Giang nắm cứng. “ Không..gọi..anh..gọi..” “ Được được… tui gọi, con bà nó, tui gọi!” Huyền Giang lúc này mới thả tay, mắt cũng nhắm lại, hơi thở suy yếu, đứt quãng. Hoàng Kiếm thở dài, xét tình trạng này đến bệnh viện chắc cũng chả ích gì, thôi thì chiều lòng bả. Cậu mở cặp Huyền Giang cầm lên chiếc điện thoại chưa kịp bấm số thì đã nghe tiếng xe máy Trừm rừm rồi tiếng phanh kít giòn tai. Hoàng Kiếm ngẩn người nhìn lên, một anh chàng cao lớn nhảy xuống xe lao đến chỗ Huyền Giang. “ Mẹ nó.. Giang..tỉnh lại em ơi…Giang…tỉnh ..” Gương mặt anh ta hoảng hốt, mắt đỏ hoe, điên cuồng ôm lấy Huyền Giang mà gào. Hoàng Kiếm nghi hoặc đang định lên tiếng thì người nam nhân tay run rẩy lấy từ trong túi một chiếc ống bọc kín dốc vào miệng Huyền Giang. Tay chân Huyền Giang co giật mạnh, mặt tái nhợt. Anh ta lấy thêm bốn ống nữa màu sắc khác nhau từng chút một dốc vào miệng cô cùng lỗ hổng trên ngực, cho đến khi vết thương cũng ngừng rỉ nước, cơ thể Huyền Giang ngừng run, sắc mặt hồng hào trở lại. Hoàng Kiếm nhìn một màn trước mặt, bỗng nhiên thốt lên “ Thảo nào _” ————- Một hồi nguy hiểm đấy cũng đã là chuyện của nhiều tháng trước. Huyền Giang sau đó phải nằm viện một tuần, trên bệnh án ghi do suy nhược thể chất, không có gì nghiêm trọng. Nằm viện xong lại nghỉ ở nhà thêm tuần nữa, khi đi học thì chuẩn bị thi học kỳ, sự vụ bận việc quấn thân, cô cũng không còn quan tâm đến điều khác được. Lan Chi nói với cô, Hiền đã không đi học từ hai tuần trước, bố mẹ cô ấy thông báo mất tích giờ vẫn chưa tìm được con. Anh chị của Hiền người đi du học, người đi công tác cũng vội vàng xin nghỉ về nước. Huyền Giang chớp mắt, gật đầu cho qua chuyện. Một năm học cứ thế nhàm chán mà trôi qua, đối với những nhóc học sinh sắp ra trường này thật không nhiều biến động.
|