Bản Tình Ca Của Hai Người
|
|
Cuối cùng gọi Kỷ Cảnh Hàm đến, Lương Cẩm Nguyên nhanh chóng quyết định nói, tôi đi Hồng Kông với các người. Anh gọi điện thoại cho bí thư sắp xếp công tác, lại bảo cô lập tức đưa hộ chiếu tới. Sau đó anh xoay người lại sờ đầu Sở Mẫn Kiều. “Thuận tiện…đi gặp cha mẹ anh luôn.” “…Này, anh không hỏi ý kiến của em sao?” Love songs 5: Mặc dù ở trên máy bay làm bộ không thèm để ý, nhưng thật đạp chân trên đất Hồng Kông, Sở Mẫn Kiều kiềm không được phập phồng lo sợ. Ngày đầu tiên không có công việc, bị Lương Cẩm Nguyên kéo tới nhà họ Lương, muốn chuẩn bị cũng không kịp. Bất ngờ là cha mẹ Lương Cẩm Nguyên thoạt nhìn tuổi rất trẻ, khi thấy Sở Mẫn Kiều thì ngây ra nhưng rất nhanh trở lại bình thường. Họ không nói gì, vẻ mặt bình thản, trò chuyện vài câu. Ăn cơm tối ở nhà họ Lương, vốn định ăn cơm xong sẽ đi, cuối cùng bị bà Lương nài nỉ riết chỉ còn cách ngủ lại một đêm. Buổi tối Lương Cẩm Nguyên không yên tâm muốn đi xem Sở Mẫn Kiều, lúc xuống lầu trông thấy ghế phòng khách ngồi một người. Dù không bật đèn nhưng nhìn bóng dáng thì rõ ràng là mẹ anh. Bà ngồi ngay ngắn, dường như đang cố ý chờ Lương Cẩm Nguyên. Khi còn bé quan hệ của Lương Cẩm Nguyên với cha mẹ không quá thân. Cha bận công tác, mẹ anh năm đó cũng là siêu sao nổi tiếng tại Hồng Kông, làm vợ người ta nhưng bà không cam lòng xuống đài. Kết quả đứa trẻ bị bảo mẫu nuôi lớn, quan hệ với cha mẹ như là người lạ thân nhất. Đợi khi Lương Cẩm Nguyên học cấp ba, bà Lương mới giật mình tỉnh lại, rời khỏi điện ảnh ở nhà lo nội trợ. Bởi vì tuổi trẻ hời hợt đứa con, nên sau này hai người rất để ý suy nghĩ của con trai, như muốn đền bù cho anh. “Cẩm Nguyên, con ngồi đi.” Bà Lương mở miệng trước, khẽ thở dài một hơi, như là không biết nói cái gì. “…Cẩm Nguyên, con thật lòng sao?” “Đúng vậy. Lần này con trở về là muốn cha mẹ gặp Sở Mẫn Kiều, cậu ấy rất tốt.” Lương Cẩm Nguyên dường như đã quen thái độ cha mẹ đối với mình, ở chung thiếu cảm giác gia đình thân thiết, càng giống như bạn bè. “Mẹ chưa nói cậu ta không tốt. Mẹ thấy được Mẫn Kiều là đứa bé tốt. Nhưng cậu ấy nhỏ tuổi hơn con, con còn là ông chủ của cậu ta. Con có nghĩ tới truyền thông biết tin sẽ nói thế nào không. Họ sẽ không nhằm vào con mà là Mẫn Kiều.” “Lúc con ở chung với cậu ấy đã từng nói, con sẽ bảo vệ cậu ấy.” “Mẹ muốn không chỉ là con bảo vệ cậu ấy, hai người là ngang hàng. Con đừng dùng thái độ này đối xử với Mẫn Kiều, cẩn thận bị đá bây giờ.” Giọng điệu của bà Lương trở nên thoải mái hơn. Lương Cẩm Nguyên nhẹ thở ra. Anh không lo lắng cha mẹ không nhận Mẫn Kiều, chỉ băn khoăn là lúc nào chấp nhận. Bây giờ nghe ra, có lẽ khi Sở Mẫn Kiều vừa vào cửa thì bà Lương liền biết ý nghĩ của Lương Cẩm Nguyên. Phía cha thì anh tin tưởng mẹ sẽ khuyên giùm. “Vậy, mẹ, con đi xem Mẫn Kiều.” Anh yên tâm rồi càng muốn gặp Sở Mẫn Kiều. Người kia khiến anh yên lòng. Sáng ngày thứ hai tỉnh lại, Lương Cẩm Nguyên trông thấy Sở Mẫn Kiều tựa đầu vào ngực mình. Biểu tình lúc ngủ say của cậu rất đáng yêu, giống như chợt biến nhỏ hơn vài tuổi. Lương Cẩm Nguyên không đánh thức cậu, đi phòng bếp làm bữa sáng cho cậu. Trên bàn cơm có tờ giấy cha mẹ để lại, bảo là đi với bạn xem triển lãm tranh, cho hai người không gian riêng. Lương Cẩm Nguyên có chút dở khóc dở cười. Thời gian ở Hồng Kông thật vui, trước mắt công ty đặt mục tiêu Sở Mẫn Kiều phát triển đa phần ở trong nước, lần này đi Hồng Kông chẳng qua là thử nghiệm, để sau này chuẩn bị sẵn sàng. Sở Mẫn Kiều có thói quen khi thư giãn thì đàn ca viết nhạc, khiến ông bà Lương rất vui, nói trong nhà rốt cuộc có không khí âm nhạc gia. Lúc gần đi Sở Mẫn Kiều đưa cho họ một album của cậu, còn bị bà Lương yêu cầu sau khi trở về lại gửi vài cái, bà muốn đưa cho chị em tốt của mình.
|
Lương Cẩm Nguyên trở về sớm hơn Sở Mẫn Kiều một ngày. Trong công ty có nhiều chuyện như vậy, không thể nói bỏ là bỏ. Lúc ở Hồng Kông anh cũng nhiều lần mở hội nghị viễn trình thông qua truyền hình. Buổi tối trước ngày đi, hai người nằm trên giường, nhằm mắt lại ôm hôn nhau. “…Lần sau theo em đi nước Mỹ đi.” Sở Mẫn Kiều mơ hồ mở miệng. Lương Cẩm Nguyên hiếm khi ngây ra, ôm chặt cậu. “Được.” Ước hẹn tới nước Mỹ mặc dù không bị bỏ qua nhưng bị kéo dài tới rất lâu về sau. Sở Mẫn Kiều trở về nước liền nhận làm quảng cáo mới, nhân lúc cậu đang nổi, công ty kế hoạch mở buổi giao lưu cho người hâm mộ ca nhạc. Số vé ba trăm người rất nhanh bán hết sạch, thời gian đặt ở ngày sinh nhật hai mươi tuổi của Sở Mẫn Kiều. Ngày giao lưu quà tặng chất đầy, người hâm mộ góp tiền mua đàn ghi-ta, còn có con chó lông xù đáng yêu. Lương Cẩm Nguyên ngồi sau cánh gà, Sở Mẫn Kiều ở trên đài ca hát nhảy múa, cùng người hâm mộ mở champagne chúc mừng sinh nhật, cùng một chỗ cắt bánh ngọt to lớn. Coi như ngồi ở sau cánh gà cũng có thể nghe thấy các cô gái kích động cùng hô to. “Sở Kiều! Sinh nhật vui vẻ!” Ca khúc cuối cùng là Sở Mẫn Kiều tự đàn tự hát, bài nhạc chính của album thứ nhất. Tất cả trở nên yên tĩnh, có cô gái kiềm không được khóc nức nở. Lương Cẩm Nguyên trông thấy Sở Mẫn Kiều ôm ghi-ta, bộ dạng cúi đầu mềm mại giống như lần đầu tiên gặp. Gió xuân cuốn hoa đào. Đôi mắt trong sáng kia, chẳng biết tại sao nhìn vào đã quên cả hít thở. Sở Mẫn Kiều mặc áo mỏng xanh đậm cổ xẻ hình chữ v ghim kim cài áo. Kim gài áo là Lương Cẩm Nguyên đưa, ngọn đèn chiếu làn da cậu trắng mịn, khóe mắt hình như vì hưng phấn mà ửng đỏ. Cậu ôm Lương Cẩm Nguyên, tiếng hít thở thổi vào tai anh. “Cẩm Nguyên, em rất vui sướng!” Love songs 6: Đêm đó xe chưa kịp ngừng thì Sở Mẫn Kiều đã nhào qua hôn môi Lương Cẩm Nguyên. Cậu hôn khóe miệng anh, hôn lông mi, mắt cậu long lanh. Thì ra chỉ hôn môi cũng có thể cướp đoạt hô hấp, ý chí của người khác. Lương Cẩm Nguyên nhịn đến mức này đã chịu hết nổi. Hai người ôm nhau từ phòng khách đi vào phòng ngủ, cuối cùng ngã xuống giường. Lương Cẩm Nguyên cắn nhẹ vành tai cậu. “Sinh nhật vui vẻ.” Khóe mắt Sở Mẫn Kiều ửng đỏ. Cậu nhìn mắt anh, vòng tay ôm cổ anh. Đỉnh đầu là trần nhà trắng tinh, ngọn đèn sáng ngời chiếu vào mắt cậu. Lương Cẩm Nguyên cúi đầu, môi kề sát cần cổ mút lấy da cậu. Sở Mẫn Kiều nghiêng đầu, mắt mông lung, thỏ thẻ.
|
“Cẩm Nguyên, em yêu anh.” Lương Cẩm Nguyên chuyển sang đôi môi cậu. Anh buồn bực mình mới nghe câu này đã kích động như vậy. Anh nhìn chằm chằm mặt Sở Mẫn Kiều, vì tăng nhiệt độ mà làn da nổi màu hồng tình sắc, mồ hôi chảy dọc chóp mũi, ngoan ngoãn nằm im. Anh bị cậu hấp dẫn, làn da dưới tay mềm mại mịn màng, khiến người khó thể chống cự, say đắm. Anh hôn từ xương quai xanh dọc xuống. Lồng ngực trắng nõn không ngừng phập phồng. Áo sơ mi chưa cởi ra hết, nửa che nửa hở gợi cảm khiến người si mê. Sở Mẫn Kiều quay đầu thở dốc, dưỡng khí ít ỏi làm cậu cảm giác như chìm trong nước. Quần áo bị cởi từng chút một, mãi đến khi da thịt hai người kề nhau, khí nóng toát ra ngoài. Miệng đắng lưỡi khô, mỗi tấc da như đang bốc cháy, nóng đến thần trí hỗn loạn. Thầm nghĩ ôm người ấy, đưa máu thịt người ấy tan vào cơ thể mình, đến chết cũng không chia lìa. Lúc hai chân bị tách ra, Sở Mẫn Kiều kiềm không được kinh sợ kêu một tiếng, lập tức là xâm nhập không hề do dự, đau đớn thoáng chốc ập đến, sau đó là đắm say. “A…hộc…” Thanh âm run rẩy, sau lưng cuồng dã. Lương Cẩm Nguyên ở trên giường mạnh mẽ đến bất ngờ. Anh nắm eo cậu, đánh sâu vào từng chút từng chút, tiếng rên rỉ thì thào hóa thành khí nóng bay lên không trung. Đêm đó ngay cả không khí cũng tràn đầy tình yêu ngọt ngào. Khoảnh khắc bị tiến vào, Sở Mẫn Kiều cầm chặt tay Lương Cẩm Nguyên. Đợi lúc tỉnh lại đã sắp tới trưa, Lương Cẩm Nguyên sớm gọi điện thoại cho Kỷ Cảnh Hàm xin nghỉ. Bên kia ống nghe giọng nữ nhanh nhẹn nói, vừa lúc cô muốn nghỉ ngơi. Sở Mẫn Kiều nhăn mặt tỉnh lại, cậu cảm giác như mơ thấy ác mộng, toàn thân bủn rủn không có chút sức, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Buổi sáng Lương Cẩm Nguyên thức dậy đã nấu cháo, thấy Sở Mẫn Kiều tỉnh thì ngắt mũi cậu. “Sao rồi, có khó chịu lắm không, nếu đói bụng thì đứng dậy ăn miếng cháo.” Cả ngày hôm nay hai người trôi qua rất thoải mái. Sở Mẫn Kiều ngày càng nổi tiếng, thời gian ở bên nhau giống bây giờ ngày càng ít, có thể bắt được một phút thì là một phút. Sáu tháng cuối năm Sở Mẫn Kiều bắt đầu nhạc hội. Lần này giao lưu với người hâm mộ coi như thử nghiệm lần thứ nhất, chuẩn bị cho nhạc hội. Sở Mẫn Kiều quấn chăn nằm trên giường nghĩ câu ca, bảo muốn hát trong nhạc hội, hơn nữa nhất quyết không cho Lương Cẩm Nguyên xem. Cậu vừa ghi vừa ngẩng đầu nhìn Lương Cẩm Nguyên, ngẫu nhiên sẽ nghiêng đầu đòi hôn, không khí thoải mái mà nhẹ nhàng. Lúc ăn cơm tối hai người chọn đi ra ngoài ăn. Lương Cẩm Nguyên lái xe quẹo tới quẹo lui mang Sở Mẫn Kiều tới một con hẻm nhỏ. Anh dẫn cậu đi vào tiệm cơm nhỏ thoạt nhìn rất bình thường, kiểu như vậy không khác gì người thường mang bạn tốt cùng đi ăn. “Tiệm này làm đồ ăn bình thường khá là ngon, hôm nay mang em tới ăn thử.” “Đây gọi là vì ăn ngon không sợ đường xa, sao anh tìm tới đây được?” “Lúc mới đến là Liêu Chính Dũng dẫn tới.” Đang nói chuyện thì món ăn tới rồi, bà chủ rất nhiệt tình, cố ý tới chào hỏi với Lương Cẩm Nguyên. Sở Mẫn Kiều cắn đầu đũa, cười nói.
|
“Xem ra anh đúng thật là khách quen của tiệm.” Trong tiệm đa số là người sống lâu năm quanh đây, không ai biết Sở Mẫn Kiều. Cậu thoải mái ăn, bị canh cá cay sặc không để ý hình tượng ừng ực uống mấy ly nước. Bị món sư tử đầu hấp dẫn, chưa thỏa mãn cắn đầu đũa. Lương Cẩm Nguyên thấy cậu như vậy nhịn không được muốn xoa đầu. Tiêu rồi…giống như nuôi cún con. Anh bật cười, đổi lấy Sở Mẫn Kiều ánh mắt kỳ quái nhìn. Buổi tối gió đêm hơi lạnh, bầu trời lại lung linh mê người. Xuyên thấu qua cửa sổ xe trông thấy tấp nập xe cộ, nhà nhà đốt đèn, Sở Mẫn Kiều đột nhiên có một ý nghĩ, muốn làm người bình thường, có thể mỗi ngày cùng Lương Cẩm Nguyên không hề lo lắng cái gì đi ăn cơm. Ngàn vàng không mua được hối hận, ngẫm lại làm người bình thường thì sẽ không thể gặp gỡ Lương Cẩm Nguyên, cậu lại thấy thỏa mãn. Nửa năm sau Sở Mẫn Kiều phát hành album thứ tư, lượng tiêu thụ đứng đầu bảng xếp hạng. Công ty chính thức chuẩn bị nhạc hội, không ngờ rằng kế hoạch không cản nổi biến hóa. Có người bỏ thuốc thử hóa học trong đồ uống của cậu, Sở Mẫn Kiều lập tức được đưa đến bệnh viện súc ruột. Khi Lương Cẩm Nguyên nhận được điện thoại của Kỷ Cảnh Hàm thì vội vàng chạy tới bệnh viện. Anh thấy hốt hoảng, thầm nghĩ muốn đi gặp cậu, để lòng yên tâm. Love songs 7: Chưa đến cửa bệnh viện liền thấy một đống người chen chúc nhau, trong đó có máy chụp hình, máy quay, anh dứt khoát quay đầu xe chạy tới cửa sau bệnh viện. Đây là lần đầu tiên Lương Cẩm Nguyên thấy nóng ruột nóng gan như vậy. Anh không thể chờ đợi muốn trông thấy Sở Mẫn Kiều, trên mặt lại lạnh lùng, mắt sâu thẳm. Trước khi tới cửa phòng bệnh anh thầm hít ngụm khí, khiến mình thoạt nhìn không chật vật như vậy, sau đó đẩy cửa đi vào. Sở Mẫn Kiều nằm trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt so với bình thường tái nhợt rất nhiều nhưng không yếu ớt. Cậu giống như có linh cảm xoay đầu lại, vừa vặn chạm vào đôi mắt Lương Cẩm Nguyên. Cậu sửng sốt sau đó mỉm cười. Lương Cẩm Nguyên ngồi bên giường cậu. Cậu vươn tay vỗ Lương Cẩm Nguyên. “Anh đừng quá lo, em không sao, ngay mai là có thể xuất viện.” Lương Cẩm Nguyên gật đầu, nắm bàn tay cậu chậm rãi đặt lên mặt. Anh giật mình phát hiện thì ra cảm giác này là sợ, sợ mất đi cậu, sợ lại lẻ loi một mình. Anh phát hiện mình bắt đầu hối hận. Anh kiềm không được muốn ôm người trước mắt sau đó giấu trong lòng mình, bỏ vào túi, người khác không nhìn thấy, không sờ được. Nếu thế thì cậu sẽ chỉ thuộc về một mình anh. Anh thấy sợ sự ích kỷ này, nhịn không được cầm tay Sở Mẫn Kiều chà xát mặt, giống như chỉ làm thế mới khiến anh yên tâm. Sở Mẫn Kiều không mở miệng nhưng mặc anh nắm tay mình, nhìn chằm chằm anh, từ đầu lông mày đến sống mũi, bên mặt đường cong đao khắc, từ cằm đi đến cổ, cuối cùng tiến vào lồng ngực. Hình dạng này, chính người này, là khi tỉnh lại cậu nhớ đến trước tiên, cũng là người thứ nhất muốn thấy, nóng vội đến luống cuống. Giờ phút này cậu đột nhiên nghĩ, năm tháng dài lâu, nếu tới ngày cậu già đi, nếu người này còn đang bên cạnh, vậy bản thân sẽ không còn mong mỏi gì khác. Mạng sống của cậu là ca hát, tình yêu của cậu ở chỗ người này. Lương Cẩm Nguyên ở lại bệnh viện cùng Sở Mẫn Kiều, công tác giao cho bí thư phụ trách. Sở Mẫn Kiều thấy anh quay lưng về phía mình cắt quả táo, lưỡi dao lướt đi, vỏ trái cây tùy theo rơi xuống hợp thành đường dài, trong thùng rác vòng thành hình con rắn. Ưm, thoạt nhìn tay nghề của anh ấy rất siêu, Sở Mẫn Kiều mím môi nghĩ. Tối đó hai người nằm cùng giường bệnh. Giường đơn có vẻ vô cùng chật hẹp, Lương Cẩm Nguyên ôm chặt Sở Mẫn Kiều vào ngực, cằm đặt trên vai, giữ tư thế như vậy cả đêm. Ngày hôm sau tỉnh lại hai người đều cảm thấy nhức cả người, toàn thân cứng ngắc. Hôm sau Sở Mẫn Kiều xuất viện, truyền thông nghe tin lập tức hành động. Kỷ Cảnh Hàm và Liêu Chính Dũng trước phóng viên một bước đi vào bệnh viện. Liêu Chính Dũng nhìn Lương Cẩm Nguyên lại liếc Sở Mẫn Kiều, cười cười, trong nụ cười có chúc phúc và đắc ý. “Không tệ, ra tay nhanh đấy. Vậy tôi hỏi cậu khi nào cho Cảnh Hàm tới?” “Đợi Mẫn Kiều được giải thưởng cống hiến tốt nhất năm rồi nói sau.” Lương Cẩm Nguyên bình thản trả lời. Ngược lại Sở Mẫn Kiều rất kinh ngạc. “Ông chủ, từ khi nào ông chủ bắt được chị Cảnh Hàm?” “Dù sao không muộn hơn hắn ta.” Liêu Chính Dũng đắc ý nhìn Lương Cẩm Nguyên, vươn tay ôm eo Kỷ Cảnh Hàm, bị cô mặt không biểu tình đẩy ra. Hình như người của Lương Thần đều có tuyệt kỹ trở mặt.
|
Đợi Sở Mẫn Kiều thu dọn xong đồ đạc, lời bác sĩ dặn dò bị Lương Cẩm Nguyên tỉ mỉ ghi nhớ trong điện thoại di động, còn cố ý cài chuông báo. Kỷ Cảnh Hàm đứng bên cửa sổ, nhìn dưới lầu. “Chuẩn bị sẵn sàng, bên ngoài đã vây quanh một đống người.” “Chúng tôi đi xuống trước lái xe, các người nhanh chút. Ra khỏi cửa cứ đi hướng cổng chính, trực tiếp lên xe.” Lương Cẩm Nguyên và Liêu Chính Dũng liếc nhìn nhau, nói. Một hồi phá vây tựa như chiến tranh, Kỷ Cảnh Hàm mặt lạnh đi bên cạnh Sở Mẫn Kiều. Các phóng viên trông thấy Sở Mẫn Kiều lập tức ùa lên, phía sau tiếp trước đưa microphone hỏi vấn đề. Đồ uống của Sở Mẫn Kiều bị người bỏ thuốc công bố ra ngoài, trong giới giải trí dấy lên sóng gió. Các người hâm mộ ở trên mạng đăng bài mãnh liệt yêu cầu công ty tra ra hung thủ. Có cô gái đăng bài cầu cho thân thể Sở Mẫn Kiều khỏe mạnh, trong vòng một đêm hơn ngàn bài viết tiếp theo đó. Có người lo lắng nhạc hội của cậu bị hủy, các cô gái trẻ đều dõi theo cậu. Cánh nhà báo thì càng chú ý câu chuyện đằng sau sự kiện. Từ khi Sở Mẫn Kiều ra đời đến nay từng hành động và khả năng gây thù đều bị liệt kê ra. “Sở Kiều! Cậu có biết là ai ra tay?” “Sở Kiều! Thân thể cậu thế nào? Nhạc hội có dời lại?” “Sở Kiều…” Một đống vấn đề liên tiếp ném ra, Sở Mẫn Kiều và Kỷ Cảnh Hàm chỉ lo cúi đầu đi đường, lời nói duy nhất là thân thể Sở Kiều rất tốt, mọi người không cần lo lắng, cứng nhắc lặp lại liên tục. Chen chúc bức tường người rốt cuộc đến cổng lớn, hai người vội vàng bỏ qua phóng viên đằng sau. Sở Mẫn Kiều nhoài người tiến vào xe Lương Cẩm Nguyên, xe quẹo cua nhanh chóng chạy ra bệnh viện. Phóng viên phía sau chạy theo vài bước, vẫn giơ cao máy chụp hình, chỉ thấy xe màu đen biến mất trong tầm mắt. Khi mọi người tiếc nuối chuẩn bị trở về trụ sở nhà báo thì đột nhiên có người kinh ngạc hô lên. “Đấy chẳng phải là xe của Lương Thần Lương Cẩm Nguyên sao!?” Nghe tin này, mọi người như bị tiêm thuốc kích thích, con mắt bỗng tỏa sáng. Quả nhiên báo chí phát hành tít đầu là Sở Mẫn Kiều xuất viện, Lương Cẩm Nguyên lái xe đón người, kèm ảnh chụp mơ hồ chiếc xe của Lương Cẩm Nguyên. Đương nhiên biển số xe bị xóa mất, không ai muốn vượt điểm giới hạn của Lương Cẩm Nguyên. Ngay cả khi phát ra tin này cũng phập phồng lo sợ, chuẩn bị tùy thời bị phong tỏa. Có chút tạp chí nhỏ đưa tin mịt mờ suy đoán, ám chỉ rằng quan hệ của Sở Mẫn Kiều và Lương Cẩm Nguyên thân mật, nhưng may là ảnh hưởng không lớn. Sau đó công ty tuyên bố trên diễn đàn người hâm mộ rằng Sở Mẫn Kiều nhạc hội bị kéo dài, ngày ba mươi mốt tháng mười hai sửa thành nhạc hội cuối năm. Tuy đa số người hâm mộ phàn nàn ngày bị dời lại, nhưng có nhiều người bởi vì nhạc hội cuối năm mà hưng phấn. Love songs 8: Sau đó công ty cho Sở Mẫn Kiều tạm nghỉ ngơi, muốn cậu thư giãn, trước nhạc hội đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lương Cẩm Nguyên lại bắt đầu bận rộn chân không chạm đất, không có một giây rảnh rỗi. Công ty trên dưới vì nhạc hội của Sở Mẫn Kiều dốc hết sức lực. Thời đại cũ đã qua, Lương Thần cần người mới giúp mở ra thời đại huy hoàng. Sở Mẫn Kiều chính là cơ hội mới của Lương Thần. Lương Cẩm Nguyên làm thành viên ban giám đốc công ty, ích lợi của công ty phải đặt ở trước nhất. Phòng kế hoạch bộ tuyên truyền vì các công việc trong nhạc hội không biết đã mở họp bao nhiêu lần, rốt cuộc đại khái định ra quá trình và thiết kế thời trang. Tiếp theo là vấn đề âm nhạc cùng vũ đạo. Sân khấu chọn đến chọn đi cuối cùng trúng sân chứa vạn người, nổi danh nhất trong nước, cho đến nay đều là chỗ thiên vương, thiên hậu hát nhạc hội. Nhạc hội của Sở Mẫn Kiều mở trong này, càng tiến một bước khẳng định vị trí trong giới âm nhạc hiện tại. Về âm nhạc thì bộ âm nhạc chuẩn bị tăng thêm vài ca khúc mới hát trong nhạc hội, sau đó qua sang năm phát hành đĩa đơn mới, đi đầu tuyên truyền. Lúc Sở Mẫn Kiều nghỉ ngơi cũng có viết vài ca khúc, giao cho bộ âm nhạc chọn lựa.
|