Bản Tình Ca Của Hai Người
|
|
Tên truyện: Bản tình ca của hai người / Nhị nhân tình ca Tên tác giả: Thâm Phong Chỉ Tên truyện: 二人情歌 Tác giả: 深风止 Editor: Tinhvặn Email: tinhvanwing@yahoo.com Thể loại: ngắn, lãng mạn, ấm áp, giới giải trí Cảnh cáo: bình thản nhàn nhạt, không kịch tính ngược lên ngược xuống Tình trạng: đã hoàn Giới thiệu: Một giám đốc công ty băng nhạc tình cờ gặp thực tập sinh ca sĩ, một chút bâng quơ liếc nhau, để rồi tình cờ gặp lại, đến gần nhau, tựa như dây leo quấn thụ, không thể tách rời, hát lên khúc tình ca.
|
Love songs 1: Lúc năm, sáu giờ chiều, Liêu Chính Dũng gọi điện thoại kêu tối cùng đi ăn một bữa cơm. Lương Cẩm Nguyên nhìn đống văn kiện chồng chất trên mặt bàn, quyết định trước tiên tới công ty của gã một chuyến. Lần trước hợp tác ra thành tích rất tốt, anh muốn nhân dịp này tiếp tục kéo dài. Lái xe đến AS thì trời đã sắp tối, nhân viên tiếp tân trông thấy anh vào cửa liền cho qua. Trong giới giải trí, Lương tổng danh tiếng lẫy lừng có ai không biết, ai dám tiến lên ngăn cản? Trước kia nghe nói Lương tổng và ông chủ mình có quan hệ không tệ, xem ra không phải tin đồn thổi phồng. Nữ nhân viên tiếp tân tuổi trẻ nhìn bóng lưng người đàn ông đi vào thang máy, thầm đoán. Thang máy nhanh chóng đến tầng mười tám, vừa mở cửa ra liền thấy Liêu Chính Dũng đứng bên ngoài, thế này đỡ mất công hơn. Liêu Chính Dũng sải bước tiến vào, cười to quàng vai Lương Cẩm Nguyên. Hai người xem như bạn cũ nhiều năm không gặp. Lúc mới lập nghiệp thì một ở quê nhà, một tại Hồng Kông, mấy năm nay Lương Cẩm Nguyên dần đem công tác chuyển đến nội địa, coi như là mở ra thị trường và tài nguyên trong nước, hai người hợp tác nhiều hơn. Thang máy đến tầng mười, Liêu Chính Dũng nói mau đến xem những thực tập sinh. Liêu Chính Dũng ở trong giới được tiếng là ông chủ tốt, cùng nghệ sĩ dưới tay tựa như bạn bè, thỉnh thoảng ra ngoài uống rượu ca hát, bị phóng viên chụp hình cũng không quan tâm. Thời gian lâu ai đều biết, cái này không tính là tin tức. Lương Cẩm Nguyên một chốc nổi hứng, bước ra thang máy đi cùng gã. Cuối hành lang, phòng múa vẫn sáng ngọn đèn. Bình thường thì thực tập sinh không có thời gian về nhà chính xác. Đôi khi là buổi chiều hai, ba giờ, có khi tới buổi tối chín, mười giờ. Họ học nhảy múa, ca hát, biểu diễn, đóng kịch, cuối cùng có người thành ngôi sao nổi danh hai sông ba địa, có người nghèo rớt mùng tơi say xỉn ven đường. Lúc này đây họ chỉ là một số thanh thiếu niên, có lẽ còn chưa trưởng thành, ôm mộng khắc khổ huấn luyện, chưa bao giờ nghĩ đến kết quả cuối cùng, cả đám đều tràn đầy tin tưởng rồi sẽ có ngày mình nổi bật. Chỉ có người trả giá mới biết sự vất vả trong đó, Liêu Chính Dũng cũng khá quan tâm họ. Mấy cô bé trẻ tuổi mang sự bồng bột thanh xuân, cười đùa rộn ràng, trông thấy ông chủ đến liền ngừng tập, ồn ảo muốn ông chủ mời ăn cơm. Liêu Chính Dũng bị họ vây vào giữa, Lương Cẩm Nguyên khoanh tay tựa khung cửa chờ. Hiển nhiên đám thanh nhiên chú ý tới người đứng ở cửa ra vào, có một số cô bé can đảm ôm cánh tay Liêu Chính Dũng hỏi đó là ai. Liêu Chính Dũng không đẩy ra, nhìn xem cả đám người vây quanh gã lém lỉnh, cười bảo đây chính là Lương tổng nổi tiếng xa gần, Lương Cẩm Nguyên, hôm nay nên là hắn mời khách. Đáng tiếc lúc này Lương Cẩm Nguyên không chú ý đến gã, anh trông thấy một thiếu niên trên trán ướt đẫm mồ hôi, không giống những người khác đứng gần Liêu Chính Dũng, nhưng rõ ràng cũng không bị người xa lánh. Trên mặt thiếu niên là nụ cười ôn hòa, bị cậu trai bên trái đắp vai, cô gái bên phải tựa vai, liếc mắt liền hiểu là quan hệ bạn bè thân thiết. Cậu đứng đó xem Liêu Chính Dũng và những người khác chọc nhau, ngẫu nhiên nghiêng đầu nói chuyện với người bên cạnh, con mắt đen sáng người khiến người nhịn không được chú ý. Người xung quanh nghe đến tên Lương Cẩm Nguyên đều ồ lên, tuy nhiên rất giả. Cô gái ban đầu đặt câu hỏi đã chạy đến bên cạnh anh, chỉ chỉ Liêu Chính Dũng nói. “Lương tổng, mời khách đi, chúng tôi sắp đói chết rồi!” Những cô cậu bé đều rất đáng yêu, cùng một chỗ ồn ào, không có sự giả dối khéo đưa đẩy của những nghệ sĩ đã chìm nổi trong giới giải trí. Họ thật sự muốn Lương Cẩm Nguyên mời khách, thuận tiện quậy anh một bữa. Trong giới giải trí nổi danh mặt lạnh Lương tổng ở trước mặt họ cũng không có cách giữ hình tượng lúc trước, một ngón tay chỉ hướng cửa ra vào, nói. “Vậy sao còn chưa đi?” Mọi người hoan hô một tiếng, xô đẩy nhau ra ngoài. Anh trông thấy thiếu niên hòa trong số đó, trên mặt không có vẻ gì là miễn cưỡng. Lúc đi tới cửa, cậu liếc Lương Cẩm Nguyên một cái, trong mắt có ý cười, hơi gật đầu kêu một tiếng Lương tiên sinh. Anh nghe thiếu niên thiếu nữ bên cạnh cậu kêu “Sở Mẫn Kiều, Sở Mẫn Kiều.” Anh cũng theo đó lầm bầm hai lần, cảm thấy tên thật dễ nghe. Tối đó quậy đến khuya, dường như người tuổi trẻ đều tràn đầy sức sống, không suốt đêm thì không bỏ qua. Liêu Chính Dũng cũng chơi cùng họ, hát Kaoraoke, đánh bài. Lương Cẩm Nguyên không chơi, anh đã sớm trở về công ty, có không ít dự án đang chờ anh giải quyết. Lần chơi đùa này rất nhanh bị anh quên lãng, bộ dáng của Sở Mẫn Kiều ngược lại từng xuất hiện trong đầu mấy lần. Khi nghỉ ngơi bất giác nghĩ đến cậu, nhưng Lương Cẩm Nguyên không mấy để ý. Tuy đã qua tuổi ba mươi, anh còn chưa nghĩ đến chuyện yêu đương. Anh từng quen một, hai cô bạn gái, cái gì cũng xứng nhưng không hợp khẩu vị, quen nhau tựa như diễn kịch, cuối cùng qua loa chia tay. Hiện tại bạn gái của Lương Cẩm Nguyên là nghệ sĩ dưới tay, không thiếu ngôi sao cấp thiên vương, thiên hậu, hoạt động dự họp anh mang đi một hai người, cũng nở mày nở mặt. Sau này anh còn tiếp tục hợp tác với Liêu Chính Dũng, nghệ sĩ dưới tay quay MV, ghi bài hát với nhau. Thỉnh thoảng gây scandal, cuối cùng công ty ra mặt làm rõ. Có lần lúc ăn cơm nghe Liêu Chính Dũng nhắc tới một số thực tập sinh đã ra đời, có mấy người chậm rãi nổi tiếng, bởi vì anh bận công tác bận nên sau này quên chú ý. Dưới tay Lương Cẩm Nguyên không có thực tập sinh, anh ký kết đều là nghệ sĩ đã ra đời. Thiên vương, thiên hậu có rất nhiều, người đại diện nổi danh cũng khá nhiều. Có người nói ai đánh dấu Lương Thần liền sẽ là siêu sao tương lai. Lương Cẩm Nguyên không phủ nhận lời này, cũng không thừa nhận. Anh xem là tiềm lực con người, nhưng dù có tiềm lực cũng không thể thiếu sự cố gắng. Nửa năm sau, một ngày nào đó anh mở ti vi, vừa lúc trông thấy bảng xếp hạng âm nhạc, là Sở Mẫn Kiều. Thì ra cậu đã đổi nghệ danh, người dẫn chương trình cứ gọi cậu là Sở Kiều, Sở Kiều. Lúc ca hát bộ dạng cậu rất chân thành, bước nhảy theo nhịp, tuổi thanh xuân, đẹp trai đầy sức sống. Mãi đến khi tiết mục chấm dứt, Lương Cẩm Nguyên đều không đổi kênh. Ngày hôm sau anh đi cửa hàng đĩa nhạc, mua một album của Sở Mẫn Kiều. Thì ra đó là album thứ nhất, bìa mặt thiếu niên nửa cúi đầu, tóc mái che mắt, áo sơ mi trắng quần đen, giống như học sinh cấp ba mới tốt nghiệp. Tên album là Sở Thanh, Lương Cẩm Nguyên mở đi mở lại nghe cả ngày. Anh rốt cuộc bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, có nên đào bảo nhà Liêu Chính Dũng không. Love songs 2: Tuyên truyền album, Sở Mẫn Kiều bắt đầu lên ti vi nhiều lần, cái tên người mới này chiếm rất nhiều trang đầu báo chí, thành tích không tệ lắm. Album thứ nhất đã xông lên bảng xếp hạng, rất nhiều bình luận viên cũng vui vẻ nói người mới này rất đặc biệt, cực kỳ có tiềm năng. Lương Cẩm Nguyên kêu bí thư giúp anh thu thập tư liệu và các loại tin tức của Sở Mẫn Kiều, trong công ty bắt đầu lan truyền Lương tổng muốn đào người, không biết công ty nhà ai lại xui xẻo đây. Sở Mẫn Kiều có thực lực, cái này anh biết rõ, nhưng đa phần còn do lòng ích kỷ. Anh muốn nhìn thiếu niên kia chậm rãi nổi danh, từng bước một trở thành ngôi sao chói sáng nhất trong tay anh. Vì có thể chứng kiến sự phát triển đó, anh kiềm không được muốn ra tay. Đợi Sở Mẫn Kiều phát ra album thứ hai, có chút tiếng tăm rồi, Lương Cẩm Nguyên bắt chuyện với Liêu Chính Dũng, Sở Mẫn Kiều chính thức trở thành một thành viên của Lương Thần. Buổi họp báo ký kết, các nhà truyền thông đều góp mặt. Lương Thần ký kết người mới Sở Mẫn Kiều lúc ấy trở thành tít đầu. Nhiều người suy đoán Lương Thần chú trọng điều gì ở Sở Mẫn Kiều, Sở Mẫn Kiều có thể trở thành ngôi sao thiên vương tương lai hay không. Lương Cẩm Nguyên không quan tâm những điều này, lúc kết thúc buổi họp báo ký kết, anh trông thấy Sở Mẫn Kiều vẫn như hai năm trước mỉm cười nói. “Lương tiên sinh.” Hai tháng sau khi ký kết, Sở Mẫn Kiều công bố bài hát đơn thứ nhất, tiếng vang trong thị trường rất tốt. Ở hội chúc mừng, cậu đứng bên cạnh Lương Cẩm Nguyên, đôi mắt đen láy, tinh nghịch nói. “Cảm ơn Lương tiên sinh.”
|
Dường như cậu luôn quen gọi anh là Lương tiên sinh mà không giống như những người khác gọi anh là Lương tổng. Đối với điểm này, Lương Cẩm Nguyên bất ngờ cảm thấy thỏa mãn. “Thật sự rất cảm ơn Lương tiên sinh.” Trong tay cậu còn cầm champagne, lần nữa trịnh trọng nói lời cảm tạ. “Là chính cậu có thực lực, công ty chỉ cung cấp sân khấu mà thôi.” Lương Cẩm Nguyên cũng nhịn không được nghiêm túc đáp lại. Sở Mẫn Kiều lần nữa cười, nụ cười kia có cái gì đó rồi lại như không có, chợt thoáng qua, Lương Cẩm Nguyên chưa kịp nắm bắt. Lúc cuối năm Sở Mẫn Kiều vẫn phải làm việc. Công ty sắp xếp người đại diện cho cậu là Kỷ Cảnh Hàm, người đại diện hàng đầu, trên tay ra rất nhiều thiên vương, thiên hậu. Có người nói là lãng phí nhân tài, lại có người nói là âm mưu, tóm lại Lương Cẩm Nguyên nghĩ cho cậu điều tốt nhất. Làm việc xong đã mười một giờ. Cuối năm nay Lương Cẩm Nguyên vẫn ở trong phòng làm việc một mình. Gia đình anh tại Hồng Kông, ban ngày đã gọi điện thoại nói chuyện. Buổi tối chỉ còn mình anh, đơn giản làm việc giết thời gian. Nhưng anh không ngờ rằng vào lúc không giờ, Sở Mẫn Kiều gọi điện thoại tới. “Lương tiên sinh, tôi ở Thượng Hải, ngoài ghềnh đang biểu diễn ngọn đèn, rất đẹp.” Anh mở ti vi, vừa lúc trông thấy có kênh đang chiếu tiệc tối đêm giao thừa, ngọn đèn rực rỡ mà hoa lệ, không khí giao thừa bị nâng lên đến đỉnh điểm. “Lương tiên sinh…tôi sắp lên sân khấu, anh có đang xem không?” “Ừ, chúc mừng năm mới.” “Chúc mừng năm mới.” Sau đó Lương Cẩm Nguyên không đổi kênh nữa. Đây không phải là lần đầu tiên anh thấy Sở Mẫn Kiều trong ti vi, cảm giác lại không giống như trước. Anh mơ hồ nhớ lần đầu tiên trông thấy, cậu chỉ mới là một thiếu niên, vừa nhảy vừa hát, mồ hôi dọc theo trán rơi xuống, mắt sáng lấp lánh, khiến người kiềm lòng không được chú ý. Năm mới này trôi qua rất thỏa mãn. Lần thứ nhất nghỉ ngắn hạn, gọi điện thoại, buổi tối thông qua đài truyền hình nghe Sở Mẫn Kiều hát tình ca, bình yên ngủ. Sang năm, Sở Mẫn Kiều đột nhiên nổi tiếng, đầu đường cuối ngõ đều mở bài hát của cậu. Các cô gái trẻ kêu Sở Kiều, Sở Kiều. Trong vòng một đêm nhiều hơn vô số người hâm mộ, công ty giúp cậu mở đại hội ca nhạc. Tiệc tối trao giải bài hát vàng, lẽ dĩ nhiên cậu nhận được giải thưởng người mới xuất sắc nhất năm. Trên thảm đỏ lễ trao giải, Sở Mẫn Kiều mặc đồ trắng, áo sơ mi màu xám, giày ủng dài, có vẻ đẹp trai cực kỳ. Lúc cậu chào hỏi người xem, Lương Cẩm Nguyên thấy tay trái cậu đeo vòng tay lóe sáng lấp lánh. Trên điển lễ, Sở Mẫn Kiều nhiều lần sờ vòng tay kia. Cậu hơi khẩn trương, có chút áp lực. Áp lực kia là chính cậu tự đeo vào, lúc ký kết với Lương Thần thì liền bảo với chính mình, phải nổi, phải nổi danh nhất, không thể để Lương tiên sinh thất vọng. Đạt được giải thưởng người mới chỉ là bước đầu tiên, cậu không thể thua.
|
Lúc này cậu đột nhiên muốn gọi điện thoại cho Lương tiên sinh. Tuy cậu biết rằng điều này thật không thực tế. Cậu thích hát, Lương Cẩm Nguyên cho cậu cơ hội. Lần đầu tiên gặp mặt lúc cậu là thực tập sinh, một người rất nho nhã, không lạnh lùng như người khác nói. Sở Mẫn Kiều cảm thấy trên người anh có sức hấp dẫn đàn ông trưởng thành, trí tuệ mà đáng tin, rất có quyết đoán. Sau này trên ti vi mấy lần thấy anh, lần thứ hai gặp người thật là trong buổi họp báo cậu chính thức ký kết với Lương Thần. Cậu không ngờ Lương Thần sẽ tới tìm mình, dù có thì có lẽ phải qua vài năm. Cậu không rõ ràng Lương Cẩm Nguyên đang suy nghĩ cái gì, nhưng cậu rất vui. Một là vì ký kết cùng Lương Thần, hai là Lương Cẩm Nguyên có mặt tại hiện trường. Loại cảm giác này rất kỳ diệu, cảm giác hưng phấn kỳ lạ kéo dài mãi đến lễ năm mới. Đầu óc hỏng hóc lúc giao thừa gọi điện cho Lương Cẩm Nguyên. Cúp máy xong cậu đột nhiên tỉnh táo, thế này tựa như mấy năm trước lúc biết yêu, chẳng qua nhiệt liệt hơn nhiều. Cậu chậm rãi nổi tiếng hơn, quan hệ với Lương Cẩm Nguyên càng thân thiết, ngẫu nhiên gọi điện thoại vài lần. Lương Cẩm Nguyên so với người đại diện Kỷ Cảnh Hàm càng quan tâm sinh hoạt hàng ngày của cậu. Anh sẽ nhắc nhở cậu ăn cơm, làm như cậu là đứa trẻ chưa lớn. Nhưng cậu không bài xích cảm giác này, tuy trong tiềm thức hiểu quan hệ thân mật như vậy với sếp không phải là loại hiện tượng tốt. Nhưng Lương tiên sinh không phải người như thế, tự dưng cậu chắc chắn khẳng định. Lúc này nghe MC đọc tên cậu, trên màn hình lớn là bìa mặt album thứ nhất của cậu, bên dưới viết mấy chữ: Giải thưởng người mới tốt nhất cả năm. Love songs 3: Ngày hôm sau Sở Mẫn Kiều gọi điện mời anh ăn cơm, địa điểm thì tùy Lương Cẩm Nguyên, còn mời cả Liêu Chính Dũng và Kỷ Cảnh Hàm. Sở Mẫn Kiều trông thấy ông chủ cũ thì ra vẻ áy náy, ngược lại Liêu Chính Dũng không thèm để ý, đại khái lúc Lương Cẩm Nguyên bắt chuyện với gã đã nói rõ ràng, người này anh nhất định phải có. Kêu thực đơn xong rất nhanh từng món ăn được bưng lên. Quản lý và nhân viên đi tới, cung kính cúi đầu nói với Lương Cẩm Nguyên chúc Lương tổng ăn vui vẻ. Sở Mẫn Kiều ngẩng đầu nhìn anh. “Thì ra anh cũng kinh doanh ăn uống?” Trong mắt cậu có sự kinh ngạc khó tin. “Ừm.” Lương Cẩm Nguyên gật đầu với cậu, lại phẩy tay ý bảo quản lý đi xuống. Từng cử động là sự nhã nhặn, bình thản, trầm ổn của người thành đạt, khiến người ta nói không ra lời. Rượu đỏ rót ra ly, thức ăn ngon miệng bày trí tinh xảo, người nhạy bén liếc mắt liền biết đây là chuẩn bị đặc biệt cho khách bàn này. Liêu Chính Dũng nâng lên chén rượu, nói. “Chúc mừng Sở Kiều được giải thưởng người mới tốt nhất năm!” Ngọn đèn mông lung, thức ăn mê người, bốn người nhẹ cụng ly. Lương Cẩm Nguyên gắp một miếng beafsteak đặt trong đĩa của Sở Mẫn Kiều. “Nếm thử xem, thịt bò ở chỗ này không tệ lắm, đặc biệt là đầu bếp trưởng làm.” Sở Mẫn Kiều im lặng bỏ miếng thịt vào miệng, lòng cậu khẽ run, đoán không ra Lương Cẩm Nguyên làm vậy là có ý gì. Cậu có chút hy vọng sẽ giống như trong lòng mình nghĩ, rồi lại cảm thấy thật khó thể tin. Cậu thích Lương tiên sinh, cảm thấy Lương tiên sinh có quá nhiều chỗ hấp dẫn người. Nhưng cậu không hiểu rõ tình cảm này có phải giống như người ta hay nói về tình yêu. Lương Cẩm Nguyên mặt không biểu tình ăn, không để ý ánh mắt Liêu Chính Dũng hết liếc mình lại ngó Sở Mẫn Kiều. Kỷ Cảnh Hàm cũng mặt lạnh băng giống ông chủ, dưới đáy bàn giày cao cót liên tục đạp hướng người đối diện, mãi đến khi biểu tình của Liêu Chính Dũng biến thành quái đến không thể quái hơn. Bữa cơm này có thể nói là kỳ diệu đến cực độ, nhưng Kỷ Cảnh Hàm không có ý muốn tìm hiểu quan hệ giữa sếp và nghệ sĩ dưới tay. Lương Cẩm Nguyên muốn làm gì, đó là chuyện của anh, ý nghĩ của anh cho đến nay không dễ đoán biết. Hiện tại Sở Mẫn Kiều cầm giải thưởng người mới tốt nhất, cô biết không vài năm sau, giải thưởng ca sĩ giỏi nhất năm, giải thưởng cống hiến ca nhạc tốt nhất năm cũng sẽ là của cậu. Nếu nói về giả dối thì trong giới giải trí không biết có bao nhiêu, Kỷ Cảnh Hàm đặc biệt thích cậu bé này, im lặng ca hát. Nếu như sẽ cùng Lương Cẩm Nguyên, cô hy vọng cuối cùng lặng lẽ chia tay, làm ồn ào sẽ rất khó xem. Sau khi ăn xong, Lương Cẩm Nguyên lái xe đưa Sở Mẫn Kiều về nhà. Sở Mẫn Kiều ở một mình, vài năm trước cha mẹ đã di dân sang Mỹ, đối với chuyện cậu hát hò không có ủng hộ cũng chẳng phản đối, chỉ bảo cậu tự lo cho chính mình. Sở Mẫn Kiều ngồi vị trí phó lái, đây là từ khi hai người quen biết đến nay ở khoảng cách gần nhất. Liếc mắt có thể thấy nửa bên mặt của cậu, làn da rất trắng, mũi cao cao, khuôn mặt đẹp, không trang điểm nhiều, cho người cảm giác thanh thoát, kiềm không được yêu thích. Vòng tay kia vẫn đang trên cổ tay Sở Mẫn Kiều. Lương Cẩm Nguyên chú ý động tác của cậu, thỉnh thoảng lại cọ xát vòng tay kia. “Vòng tay này là của cậu?” “Vâng, mẹ tôi đưa.” Lúc bà đưa dặn đi dặn lại, nói đây là tặng cho bạn gái. Nhưng Sở Mẫn Kiều không dám đưa cho Lương Cẩm Nguyên, chỉ có thể đeo trên tay mình. Lương Cẩm Nguyên thấy cậu sờ mũi ngại ngùng, nhịn không được tâm tình tốt nhếch môi. Sở Mẫn Kiều xuyên thấu qua cửa kiếng xe trông thấy, thoáng chốc mất hồn. Xe cuối cùng ngừng ở con đường cách nhà Sở Mẫn Kiều mười phút, sợ bị giới báo chí chụp được. Lương Cẩm Nguyên hỏi cậu như thế được không, Sở Mẫn Kiều nhướng mày cười. “Anh nghĩ rằng tôi sẽ lạc đường sao?” Lương Cẩm Nguyên dõi theo bóng lưng của cậu từng chút một hòa vào dòng người, mãi đến khi không nhìn thấy mới lần nữa khởi động xe, chạy đi. Từ ngày đó về sau, Lương Cẩm Nguyên luôn buồn rầu. Sở Mẫn Kiều trước khi xuống xe nở nụ cười kia cứ lặp đi lặp lại xuất hiện trong đầu anh. Mới đầu là khi nghỉ ngơi, sau này đang công tác đột nhiên nhớ đến. Cuối cùng nặng hơn, anh về nhà vẫn không ngừng lặp lại, xâm nhập vào giấc mơ. Thật sự là…quá thê thảm. Lương Cẩm Nguyên tựa vào ghế nệm nghĩ, cảm giác trống rỗng trong lòng dần tăng lên. Dường như anh ngày càng không kiềm được, muốn thấy cậu từng giây phút. Anh sống hơn ba mươi tuổi, giờ phút này như trở về thời trung học, vì chuyện yêu đương mà vò đầu bứt tóc. Lương Cẩm Nguyên ngồi trên ghế nghĩ một ngày, về việc rốt cuộc anh đối với Sở Mẫn Kiều là có ý gì, về việc rốt cuộc anh có thích Sở Mẫn Kiều hay không. Ngồi đến trời tối, nghĩ đến đau đầu, rốt cuộc ra kết luận, mặc kệ anh nghĩ sao thì ước mong gặp mặt cậu sẽ không thay đổi. Anh, Lương Cẩm Nguyên, Lương Thần tổng giám đốc công ty giải trí, thích một ngôi sao tên là Sở Mẫn Kiều. Lương tổng thuộc loại người hành động, tối hôm đó liền gọi điện thoại cho Sở Mẫn Kiều. Điện thoại reo ba tiếng lập tức có người bắt máy, vang lên thanh âm. “Lương tiên sinh?” May mắn Lương Cẩm Nguyên không lập tức xin làm quen Sở Mẫn Kiều, anh giữ phong cách người thành đạt hỏi Sở Mẫn Kiều thấy anh như thế nào. Lương tiên sinh là người rất tốt. Sở Mẫn Kiều nói cho anh biết như thế, thanh âm có chút chần chờ khiến Lương Cẩm Nguyên đứng ngồi không yên. Anh im lặng chốc lát, nhịn không được mở miệng, thanh âm từ ống nghe truyền rõ ràng vào tai người bên kia. “Mẫn Kiều, tôi thích cậu.” Sở Mẫn Kiều sửng sốt năm phút đồng hồ, năm phút sau ừ một cái, đột nhiên cảm thấy lỗ tai nóng ran.
|
Love songs 4: Dường như mọi thứ biến nước chảy thành sông, bí thư ở trong văn phòng chợt phát hiện dường như ông chủ chú ý người mới Sở Mẫn Kiều hơn xa nghệ sĩ nào khác. Tích góp các loại tư liệu về Sở Mẫn Kiều gần nửa tháng, rốt cuộc bí thư tuổi trẻ chậm chạp phát hiện, Sở Mẫn Kiều ra vào văn phòng ngày càng nhiều lần, ông chủ tâm tình luôn rất tốt. Mãi đến có hôm trông thấy Sở Mẫn Kiều nằm trên ghế nệm văn phòng, người đắp áo khoác của ông chủ, bí thư cốc đầu mình, nghĩ rằng ông chủ ra tay nhanh thật. Album thứ ba Sở Mẫn Kiều bắt đầu tự viết nhạc. Cậu rất có tài, trong công ty vài người viết nhạc không hề keo kiệt khen ngợi tác phẩm của cậu. Trên mạng thông báo ngày phát hành album là nửa năm sau, Sở Mẫn Kiều dần bận rộn, ghi âm hát nhạc, hai người thường không thể gặp mặt, mỗi ngày buổi tối liên lạc qua điện thoại. Thời tiết dần nóng lên, lúc rảnh Sở Mẫn Kiều tới nhà Lương Cẩm Nguyên, cầm đàn ghi-ta ngồi trong phòng gách bôi bôi xóa xóa, gảy đàn ca hát. Lúc giữa trưa nắng nóng, Lương Cẩm Nguyên sẽ cảm thấy cảnh tượng này thật đẹp, dù là đang hè cũng không thấy nóng bức. Lúc Sở Mẫn Kiều soạn nhạc sẽ có chút thói quen đặc biệt. Ví dụ nhất định phải ngồi trong phòng khách tràn ngập ánh sáng mặt trời, trong tay phải có một ly nước ngọt ướp lạnh bốc khói, nghe nói có thể tăng linh cảm. Lương Cẩm Nguyên khuyên nhủ mấy lần vô dụng, sau này tủ đá nhà Lương Cẩm Nguyên tràn đầy nước ngọt. Cuộc sống như vậy giống hệt đang hưởng tuần trăng mật, không gặp mặt nhiều lại chưa từng đứt liên lạc. Nhưng tiệc vui chóng tàn. Tuần trăng mật luôn khiến người lưu luyến, sau đó là bận rộn rối loạn lên. Phát hành album sau cần xếp hạng, công ty xếp đặt liên tiếp hoạt động radio, ti vi. Lương Cẩm Nguyên lần đầu tiên cảm thấy làm ông chủ cũng không tốt lắm. Kỳ thật tuyên truyền bận về bận nhưng không cực khổ mấy. Công ty kế hoạch là chậm rãi đến, dựa vào đà nổi hiện tại của Sở Mẫn Kiều tuyên truyền tài làm thơ soạn nhạc, hy vọng có thể nóng lên chút, đặt Sở Mẫn Kiều vào địa vị thay mặt ca sĩ mới trong làng âm nhạc. Tiết mục radio khá là thoải mái. Người dẫn chương trình rất hài hòa, chỉ cần tâm sự thì tốt rồi. Mọi người cùng nhau nói về âm nhạc, sáng tác, lộ ra một chút thông tin hấp dẫn người. Tiết mục bên đài truyền hình thì mệt hơn, một ngày chạy vài bận không phải nói chơi. Tiết mục cần ca hát, nhảy múa, còn có vấn đáp hoặc trò chơi. Xong hết tiết mục thật là mệt chết người. Cũng không phải không có lan truyền chuyện xấu. Gần đây Sở Mẫn Kiều là ca sĩ nổi nhất, tin tức luôn không chê ít. Có tin nói Sở Mẫn Kiều đang cùng nữ diễn viên trong MV chính hẹn hò, có tin nói Sở Mẫn Kiều không ngừng liên lạc với công ty cũ, dây dưa không ít với các cô gái đàn em. Công ty không ngờ đám nhà báo nhiệt tình như vậy, vội vàng mở vài buổi họp báo thanh minh. Nghệ sĩ của Lương Thần trước nay không cần chuyện xấu đánh bóng, người mê ca nhạc cũng không muốn thần tượng của mình bị người đưa tin lung tung. Sau hội phóng viên, Sở Mẫn Kiều đi tới nhà Lương Cẩm Nguyên. Cậu không có nói cho anh, giờ Lương Cẩm Nguyên đang ở phòng sách xử lý công việc. Sở Mẫn Kiều nhẹ nhàng thay giày, thay đồ, nằm trên ghế phòng khách nghe âm nhạc, tích lũy linh cảm. Cậu dùng điện thoại gọi cho Lương Cẩm Nguyên, trước khi điện thoại liên thông thì liền cắt đứt, đợi Lương Cẩm Nguyên đi ra thì thấy Sở Mẫn Kiều nằm trên ghế vẻ mặt thư giãn. “Về khi nào, sao không nói anh biết trước một tiếng, anh sẽ đi đón em, hiện tại đã tối như vậy.” Lương Cẩm Nguyên kinh ngạc chốc lát cũng leo lên ghế ngồiC “Không tối, em vừa trở về, muốn tới gặp anh.” Sở Mẫn Kiều tựa đầu vào vai Lương Cẩm Nguyên. “công ty nói hai tuần sau phải đi Hồng Kông.” Hai tuần, nói dài không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn. Đối với hai người thì dường như cực ngắn ngủi. Thời gian rất nhanh trôi qua, hai tuần sau, Lương Cẩm Nguyên tiễn Sở Mẫn Kiều ra sân bay. Anh không ngờ sẽ có nhiều phóng viên nghe tin xong lập tức hành động, xe anh lập tức bị nhận ra. Pháo nổ liên tục tấn công, chặn hai người khó tiến nửa bước. Có phóng viên hỏi vấn đề rất sắc bén như: vì sao Sở Mẫn Kiều ở trên xe Lương Cẩm Nguyên, đáp lại đều là sự im lặng.
|