Khát Khao Khôn Cùng
|
|
Vì ngày mai là cuối tuần nên tan sở xong Châu Mẫn cũng đi uống vài chén với đồng nghiệp một chút. Buồn chán ngồi nghe bọn họ ca cẩm nào là chuyện trách nhiệm gia đình, chuyện tìm không được thầy dạy kèm tốt cho con, rồi cả chuyện tại sao mười năm trước chẳng hề biết bà xã bọn họ lại dữ dằn ghê gớm như bây giờ.
Bình thường Châu Mẫn không thèm để tâm đến mấy việc đó, nhưng vì Gia Ngạn sắp kết hôn nên tự dưng thấy quan tâm một cách kỳ lạ.
Ngồi hóng chuyện cả nửa buổi hai lỗ tai chỉ ngập tràn những lời than phiền, bực tức lẫn sầu lo, hoàn toàn không hiểu nổi Gia Ngạn mong chờ cái gì tốt đẹp ở chuyện lập gia đình. Đang mãi nghĩ phải đem cậu ta tới ngồi nghe kinh nghiệm truyền đạt lại từ các đàn anh, bất ngờ mọi người chuyển mục tiêu sang hắn.
“Mà này, Châu Mẫn cậu vẫn độc thân ha.”
“Đúng.” Hắn không lấy làm xấu hổ liền thừa nhận.
“Cậu cũng đừng kén chọn quá. Phụ nữ muốn kiếm cho được một người hoàn hảo thì khó lắm, nhưng cứ nằm không vậy cũng không hay, nếu gặp ai đó thấy thích hợp thì mau lập gia thất đi.”
Không phải chính miệng anh ta vừa nhai nhải bảo là hối hận muốn chết vì có gia đình sớm là gì.
“Đúng đó, đàn ông tới cái ngưỡng ba mươi rồi mà về nhà còn tự nấu cơm, tự giặt quần áo, giường gối cũng thiếu hơi người thì thảm lắm.”
“Chính xác. Bà xã tui tuy dữ như chằn nhưng được cái quán xuyến nhà cửa không chê vào đâu được…”
“Bà nhà tui lúc hiền hiền nói thiệt cũng chẳng tới nỗi…”
“Con gái anh sau này chắc đẹp gái lắm đây, giống mẹ nó quá chừng…”
Chẳng hiểu sao chủ đề tự nhiên chuyển sang khen ngợi lẫn tự hào vì tổ ấm riêng của bọn họ. Châu Mẫn thấy đàn ông thật sự rất dễ thay đổi, nhất là những người có gia đình. Họ y như ổ bánh mì đem nhúng vào nước sôi, vừa bở rẹt vừa nhạt nhẽo.
Đầu óc lại lang thang đến Gia Ngạn, không chừng sau này miệng cũng một là vợ hai là con, đem bao nhiêu cái hay cái đẹp của vợ con cậu ta ra khoe với hắn. Từng giọt rượu trôi xuống rát bỏng như thiêu cháy cổ họng, không hiểu sao hắn lại thấy căm giận.
Gia Ngạn nhìn tờ lịch treo trên tường, tuy đã biết trước nhưng nghĩ đến cảnh bọn người kia tối nay đến tìm mình là bắt đầu lo sợ.
Môi khô khốc, cậu cầm chai nước tu sạch một hơi. Khí trời nóng bức thế này nước để lâu ở ngoài cũng ấm lên, uống vào một chút mát mẻ cũng không có, trôi qua vòm họng cảm giác như bị dính lại. Phải chi có bia lạnh thì tốt quá.
Nhưng trong nhà một xu cũng chẳng còn.
Mấy ngày liền không đi làm, Gia Ngạn đã bị công ty sa thải. Cậu cũng chẳng thấy tiếc chỗ làm đó, có giữ lại cũng không hơn gì, kiểu nào cũng như nhau.
Mỹ Sa bảo muốn kết hôn thì thanh toán trước nợ nần chồng chất đi đã, chờ một thời gian cô ấy nhờ gia đình gom góp lại thì trả cho cậu sau, tiền làm đám cưới cũng không cần quá lo lắng…
Miệng nói vậy mà hôm sau đem số tiền đó đi đâu mất tiêu.
Lúc đầu còn tưởng cô ấy ra ngoài có chuyện gì nhưng gọi vào di động thì báo là không liên lạc được.
Hai ba ngày sau Gia Ngạn bắt đầu sốt ruột, chạy tới chỗ ở mới phát hiện đồ đạc đã dọn đi hết, lúc ấy cậu thực sự hoảng loạn. Do dự không biết có nên báo cảnh sát hay không nhưng Gia Ngạn nghĩ lỡ như chỉ là hiểu lầm mà đi báo cũng không hay, đã vậy bọn đầu gấu còn sắp đến nhà đến nhà cậu nữa.
Chưa nói đến việc cậu có bao nhiêu tiền, mà căn bản Gia Ngạn không hề chuẩn bị tâm lý trước. Cứ tưởng vay một khoản để trả cho xong số tiền lời còn thiếu của Mỹ Sa, không nghĩ tình huống lại biến thành như vậy, cậu thật sự đứng ngồi không yên.
Gia Ngạn quýnh quáng giải thích cho đám người kia hiểu là cậu bị lừa, không những không thèm nghe, bọn chúng còn đánh cậu một trận gọi là cảnh cáo, rồi vẽ bậy trong phòng cậu rối tinh rối mù lên hết.
Mấy hình vẽ nhăng nhít trên tường tuy không giống như nắm đấm nện vào người đau đến rã rời, nhưng nhìn quanh bốn phía đều khiến cậu ám ảnh, tối không tài nào chợp mắt được.
Sau vài ngày hoảng loạn, tâm tình Gia Ngạn tới hôm nay mới bình tĩnh lại nhưng nghĩ mãi vẫn không ra đường thoát thân. Giống như người đã đi vào ngõ cụt, đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa.
Gia Ngạn ngồi nhớ lại những mánh khóe của Mỹ Sa thật ra cũng không cao tay gì, rất nhiều lời biện bạch đầy sơ hở, cậu chỉ cần tra hỏi một chút đã không bị mắc lừa.
Nhưng quả thật cậu không muốn ép cô ấy nói ra “Tôi chỉ là lường gạt anh!”.
Mỹ Sa dù sao cũng là người duy nhất đối đãi với cậu rất ôn hòa. Tuy vẫn dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cậu không hơn gì đống phế thải, nhưng tuyệt đối chưa từng một câu nặng lời. Đặc biệt là những khi muốn mua sắm gì đó hay còn một số nợ chưa trả hết, cô ấy càng chăm sóc cậu chu đáo hơn, còn ôm cậu nói “Thương anh nhất”, “Em yêu anh” đại loại vậy…
Những lời này Gia Ngạn từ nhỏ đến lớn chưa từng được nghe, cậu không muốn tin đó chỉ là những lời giả dối.
Số tiền dành dụm cũng đã vét sạch, nhà cửa cũng đem cầm cố, mượn tiền giang hồ cũng đã mượn rồi, Gia Ngạn làm mọi thứ để cô ấy hiểu được tuy bản thân cậu không chút tiền đồ, nhưng vì hạnh phúc của người yêu mà nguyện liều mạng đến cùng. Vốn nghĩ có thể khiến Mỹ Sa cảm động, sẽ một lòng thương yêu cậu, thật lòng đến với cậu cũng không chừng.
Nhưng cậu lầm rồi.
Gia Ngạn khóc đến hai vai run rẩy, chưa bao giờ thấy chán ghét chính mình như lúc này.
Tầm thường nhu nhược, lớn lên cũng không ra trò trống gì, người như vậy bản thân cậu cũng chẳng ưa nổi nữa là.
Khóc cho đã rồi lau khô mặt mũi, cậu gọi điện cho Châu Mẫn, ít ra cũng muốn gặp hắn lần cuối cùng.
Hai người hẹn nhau trước nhà ga, Châu Mẫn tới sớm hơn cậu một chút, sắc mặt có vẻ không vui: “Tối mịt như vậy mà tìm tôi, chuyện gì?”
|
Trời cũng sắp sang ngày mới rồi, nhà ga không một bóng người. Thật sự là còn sớm lắm, lúc cậu gọi đến Châu Mẫn chắc là đang ngủ. Gia Ngạn định mở miệng xin lỗi nhưng nghĩ đây cũng là lần cuối cùng tùy hứng nên cũng không sao, nhìn lên gương mặt nghiêm nghị của Châu Mẫn, cậu cảm thấy rất bứt rứt.
Người thanh niên cao lớn trước mặt dư sức cho cậu mượn thêm một số tiền.
Chỉ là bị hắn cảnh cáo nhiều lần “Một xu cũng không cho mượn”, còn mời hắn đến dự hôn lễ cũng bị hắn gạt đi, Gia Ngạn quả thật không thể mặt dày cầu xin hắn cho vay thêm nữa.
Nói ra thế nào cũng bị mắng là ngu ngốc.
“Không phải cậu hẹn ra đây sao, chuyện gì mà không nói?”
Gia Ngạn suy nghĩ một chút: “Châu Mẫn à, xin lỗi, tiền nợ lần trước tôi không có khả năng trả lại cho anh.”
Chẳng ngờ Gia Ngạn một lời thẳng thắng như vậy, làm hắn cứ nghệch mặt ra. Cậu ta nói xong liền quay mặt đi chỗ khác, tuy xấu hổ nhưng không hề có ý van xin. Dường như Gia Ngạn cố tình gặp hắn chỉ để nói những lời này, chỉ là báo cho biết vậy thôi, còn Châu Mẫn không chịu hay muốn nhục mạ gì đó cũng chẳng sao.
“Gọi tôi ra là vì chuyện này?… Không có thì thôi,” cảm giác Gia Ngạn có gì đó kỳ lạ, hắn bất giác lo lắng, “Tiền cho cậu mượn tôi thừa biết không thể lấy lại được, nhưng cũng không có lần sau đâu.”
“Được vậy cũng cảm ơn anh…”
Hai người lại đứng đó một lúc lâu. Dưới ánh trăng, gương mặt gầy gò của Gia Ngạn nhìn càng thêm mệt mỏi.
“Châu Mẫn,” Gia Ngạn đột nhiên lên tiếng, “Mời tôi một lon bia đi.”
Châu Mẫn hơi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy Gia Ngạn chủ động yêu cầu, ngay cả câu mắng cửa miệng “Cậu tưởng mình là ai vậy” cũng quên mất, ngược lại còn chạy đi mua bia đặt vào tay cậu.
Gia Ngạn không nói gì, tay cầm lon bia uống từng chút một cho đến hết. Đoạn cậu ngồi lặng yên thật lâu cảm nhận chút dư vị còn sót lại, lát sau quay sang Châu Mẫn nói hai tiếng “Cám ơn” rồi xoay người chậm rãi bỏ đi.
Tự tử thật ra chẳng phải chuyện gì to tát. Người ta thường bảo làm vậy là coi thường mạng sống của mình. Nhưng kỳ lạ thay, tư tưởng con người rất dễ bị dẫn đến việc tìm lấy cái chết.
Gia Ngạn biết bản thân cậu có sống cũng là dư thừa. Lúc nhỏ bị ghét bỏ thì mong sau này lớn lên sẽ có người thấy cậu tốt bụng, muốn làm bạn hoặc cũng nảy sinh tình cảm gì đó với cậu.
Vậy mà đã ba mươi rồi vẫn còn độc thân, vẫn hoàn ngốc nghếch. Bạn bè không có bao nhiêu, Châu Mẫn là vì cậu cứ một mực bám lấy không buông nên mới miễn cưỡng qua lại tới bây giờ. Kỳ thực không có ai ghét chính bản thân mình như cậu. Chỉ khi nào Gia Ngạn chủ động tìm đến, Châu Mẫn may ra còn đáp lại. Cũng như lần này, đã hơn một tháng nay Châu Mẫn đâu thèm ngó ngàng gì đến cậu.
Còn người yêu, đừng nhắc tới làm chi.
Cứ một thân một mình như vậy thực sự rất cô đơn.
Nghĩ đến chuyện sống tiếp trong cảnh này thêm vài chục năm nữa chắc Gia Ngạn không chịu nổi. Còn chưa tính tới việc nợ nần chồng chất, bị bọn chúng đánh nhừ tử hết lần này tới lần khác, ngày nào cũng phải sống trong lo sợ.
Kéo dài cuộc đời như vậy thật mệt mỏi, thà kết thúc mọi thứ ngay lúc này còn tốt hơn. Nói bi quan là không đúng, cậu đã suy nghĩ kỹ lắm rồi mới quyết định. Bia muốn uống cũng được uống rồi, còn gì nữa đâu mà tiếc nuối.
Gia Ngạn đứng trên cầu cả một lúc lâu, nhìn dưới chân mình biển đêm một màu đen thẫm chợt trong lòng có chút sợ hãi. Nhưng tự nhủ chỉ cần nhảy xuống trong chớp mắt mọi thứ sẽ kết thúc, liền thấy nhẹ nhõm.
Lấy lại bình tĩnh, tay vịn chặt, lúng ta lúng túng định leo qua rào chắn.
Một chân còn chưa qua khỏi đột nhiên bị ai đó ôm lấy kéo mạnh về phía sau. Vì không ngờ trước, cậu theo quán tính loạng choạng lùi lại hai bước, chưa kịp phản ứng, bên tai đã nghe tiếng thét muốn rách cả màng nhĩ: “CẬU NGU À?”
Gương mặt méo mó giận dữ đang kề sát trước mặt cậu, Gia Ngạn kinh ngạc đứng ngây ra như phỗng, chỉ biết trân mình chịu đựng cái tát nảy lửa của Châu Mẫn: “Cậu rốt cuộc có bệnh tật gì? Không nói không rằng đi tìm cái chết?”
Gia Ngạn ăn một bạt tai nãy giờ vẫn chưa tỉnh táo lại.
“Tùy tiện tự sát, đồ hèn! Muốn chết lắm phải không? Được!”
Không kịp đề phòng đã bị Châu Mẫn xô ngã xuống đất, biết hắn đang trút giận, Gia Ngạn chỉ có thể dùng hai tay che đầu, cong người lại mặc cho hắn đánh đập tứ tung.
“Còn tìm tôi làm gì! Nói nhăng nói cuội rồi lén đi tự tử! Cậu coi tôi là cái gì? Đem tôi ra đùa giỡn à?”
Đối phương cuối cùng cũng dừng tay, thở hồng hộc. Gia Ngạn bị đánh một trận tối tăm mặt mũi, lát sau tinh thần mới hồi phục. Chợt thấy cánh tay Châu Mẫn lại vung lên, cậu liền nhắm tịt mắt theo phản xạ.
“Khốn khiếp! Không thèm nói với tôi một tiếng! Chuyện gì nghiêm trọng tới mức lừa tôi đi tự tử! Cậu thật sự…”
Lần này không phải ăn đòn mà bị kéo lên khỏi mặt đất, thô bạo lôi đi. Gia Ngạn nuốt xuống một họng máu tanh, bắt đầu ra sức kháng cự nhưng chẳng ăn thua gì, còn bị Châu Mẫn nhét thẳng vô xe.
Mới đầu tưởng đổi địa điểm tiếp tục màn đánh dập, không ngờ hắn lại chở cậu tới một quán rượu. Đẩy mạnh Gia Ngạn về phía quầy bar, Châu Mẫn lấy bia đổ tung tóe lên người cậu.
Không hiểu được ý tứ của Châu Mẫn, cậu chỉ biết đứng đờ ra nhìn đám bọt bia li ti trên người mình, những vết thương trên mặt vẫn còn rát bỏng đau nhức.
“Uống hết cho tôi. Đây là cách tốt nhất giúp cậu quên đi mọi chuyện xui xẻo, tỉnh lại rồi sẽ không muốn chết nữa.”
Gia Ngạn lưỡng lự một chút, bèn thấy sắc mặt Châu Mẫn dần mất kiên nhẫn, cậu liền hai tay cầm lấy ly bia uống vào một hơi. Cảm nhận dòng chất lỏng lạnh buốt đang trôi qua cổ họng khiến cậu dần hiểu ra bản thân đã chán chường đến mức nào. Từng ngụm từng ngụm nuốt xuống, Gia Ngạn thổn thức không thành tiếng.
Lúc đầu còn ngượng ngập không dám uống nhiều, nhưng vừa xong hai chai là ruột gan đầu óc như bốc hỏa, càng uống càng nhiệt tình. Mặt mày nóng bừng lên, cậu chẳng buồn bận tâm đến phản ứng của Châu Mẫn, tay đập bàn, mồm la lớn gọi bồi tiếp thêm bia.
Một lát sau chẳng còn biết trời trăng gì nữa, ợ ra một cái toàn mùi bia, bất ngờ chộp lấy áo người bên cạnh, khóc lóc kể lể loạn xạ cả lên.
Nghe thấy người đó mắng cho hai câu, dùng tay đẩy cậu ra. Nhưng mặc kệ bị ghét hay ăn tát cũng được, vẫn cứ ôm chặt lấy eo người bên cạnh, lớn tiếng khóc than như một đứa bé.
Dù trong lúc tâm trí rối bời nhưng Gia Ngạn vẫn nghe rất rõ trên cơ thể người đó vị bạc hà man mát. [Hết chương hai]
|
Chương 3:
“Này, dậy, dậy đi, tắm xong rồi ngủ! Dơ chết được!” Châu Mẫn không thèm nương tay nắm lấy người con trai đang nằm co quắp lầm bầm gì đó trong miệng, định lôi cậu ta xuống giường.
“Có nghe không?”
Gia Ngạn đã say bí tỉ rồi còn biết gì nữa đâu. Cậu chẳng thèm cục cựa, cứ một mực vùi đầu vào hai cánh tay, phô ra tấm lưng còm nhom co rút lại nhìn chẳng khác gì con tôm.
Thật sự cậu ta cũng không dơ mấy, ngay cả chiếc gáy đang lộ ra nơi cổ áo vẫn rất sạch sẽ tuy có chút xanh xao vì thiếu máu.
“Phiền quá đi!” Bực bội gắt lên, Châu Mẫn đưa tay cởi cái áo cũ mèm ra khỏi người Gia Ngạn.
Chẳng hiểu sao hắn lại mang cậu về nhà, nhưng ngoài ra không còn lựa chọn nào khác.
Mà đây là lần đầu tiên hắn tận mắt thấy Gia Ngạn say bí tỉ như vậy, và cũng lần đầu tiên hắn ôm lấy cậu. Gia Ngạn không phải thấp, vậy mà ôm vào lòng hệt như ôm một chú mèo con bị bỏ rơi, gầy đến là tội.
Chưa bao giờ Châu Mẫn để người khác ngủ lại trên giường mình dù chỉ một đêm, hắn đối với Gia Ngạn thế này là cũng hết lòng hết dạ rồi.
Thiết nghĩ đâu cần phải tốt với cậu ta đến vậy. Nhìn kiểu gì cũng là một tên ngu ngốc, nhát gan, bị lừa đến nỗi táng gia bại sản, phải tìm cái chết để trốn nợ. Người như vậy rõ ràng chỉ biết chuốc lấy phiền phức cho bản thân, sống đã vô ích thì chết cũng không có gì đáng tiếc.
Vậy mà trong khoảnh khắc thấy cậu ta lặng lẽ từ trên cầu định nhảy xuống, Châu Mẫn toàn thân đông cứng. Tới lúc này cảnh tượng ấy vẫn hiện lên rất rõ ràng trước mắt hắn.
Giờ lại qua sang trách mình đa sự. Hắn cảm giác Gia Ngạn hôm ngay cư xử rất kì lạ, linh tính có chuyện không hay bèn lén đi theo cậu ta. Cuối cùng tan tành một buổi tối nghỉ ngơi vì cái tên tự tử hụt này. Đã thế, còn uống cho say túy lúy đến đổ mồ hôi ướt đẫm cả lưng.
Áo sơ mi lẫn cái quần tây cũ xì đều được Châu Mẫn cởi ra hết, ngay cả đôi vớ mỏng lét cũng lột đi nốt. Nhiệt độ trong phòng vừa đủ lạnh nên người Gia Ngạn đã khô ráo bớt, hiện chỉ mặc độc nhất chiếc quần đùi lại càng mát mẻ, may mà trên người cậu cũng không có mùi gì khó chịu.
Châu Mẫn ngược lại mồ hôi càng lúc ra càng nhiều.
Cơ thể người con trai trước mặt hắn bình thường mà nói chẳng có gì hấp dẫn mới đúng. Ốm tới nỗi bao nhiêu cái xương sườn đều đếm đủ mấy cái, trên làn da trắng xanh điểm hai chấm nhỏ màu nâu nhàn nhạt, bụng xẹp lép, quần đùi cũng chẳng còn chút mới mẻ.
Vậy thôi cũng đủ kích thích hắn.
Bàn tay đặt trên người Gia Ngạn như bị làn da trơn láng hút lấy, cách gì cũng không muốn rời. Lý trí hắn cưỡng không được bàn tay đang bắt đầu xoa nắn cơ thể cậu, lượn lờ từ phần ngực tới vùng eo, xuống đến bụng dưới rồi cứ thế luồn qua lớp vải đi vào sâu hơn nữa.
Giấc ngủ bị quấy rầy làm Gia Ngạn thoáng giật mình, cảm giác đê mê khiến cậu thở có phần gấp gáp.
Cổ họng Châu Mẫn như thắt lại, hắn ra sức kiềm chế thứ dục vọng đang tràn ngập trong người, cúi đầu áp môi lên môi Gia Ngạn, đưa lưỡi len vào vòm miệng ẩm ướt của cậu. Do cố đè nén dòng khoái cảm đang sục sôi nên Châu Mẫn chỉ dám dùng lưỡi vuốt ve thật nhẹ nhàng. Nhận thấy đối phương không hề kháng cự, hắn càng tiến sâu hơn, mải mê cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ đang vô thức lẩn tránh, mạnh mẽ mút vào.
Hôn một hồi lâu hô hấp cả hai đều trở nên nặng nề, vậy mà Châu Mẫn còn dây dưa chưa muốn ngưng.
Môi bị hôn đến đau nhức, Gia Ngạn hé mắt ra, mơ màng nhìn người đang đè lên mình nhưng một chút nhận thức cũng chẳng có.
Không như hắn tưởng tượng, thực sự là hắn và Gia Ngạn đã hôn nhau. Chỉ nghĩ thế thôi hạ thân Châu Mẫn liền nóng bừng lên.
Hôn cũng không đủ, hắn nhanh chóng gỡ bỏ quần áo trên người rồi áp phần cơ thể đang cương cứng của mình vào hạ bộ người con trai nằm dưới.
Tuy cách một lớp vải nhưng cảm nhận được nhiệt độ khác lạ khiến Gia Ngạn bất giác thoái lui. Cậu ngay lập tức bị đè chặt lại. Châu Mẫn càng lúc thâm nhập càng sâu bên trong khoang miệng ấm áp kia, những ngón tay thành thạo liên tục mơn trớn, miết chặt lấy ngực Gia Ngạn trong khi thân dưới không ngừng nhịp nhàng ma sát. Đang ngấu nghiến say mê, bỗng nghe thấy tiếng rên rĩ mơ hồ thoát ra từ khe hở hiếm hoi giữa những cái hôn, cơ thể hắn phút chốc tê dại như có luồng điện vừa chạy dọc sống lưng. Bụng dưới đã ướt đẫm một mảng.
Thế này thôi… cũng quá sức chịu đựng rồi.
Châu Mẫn hơi bất mãn nhả môi cậu ra. Hắn nhìn xuống Gia Ngạn vẫn còn mê man chưa chịu tỉnh lại, vầng trán đã lấm tấm mồ hôi, nhịp thở có phần bất ổn, mặt cũng nóng rần lên lộ ra chút hồng hào hiếm thấy. Rõ là đường nét đàn ông rất bình thường, không có gì quyến rũ hay mềm mại, vậy mà Châu Mẫn chỉ nhìn chốc lát lại bị kích thích, một lần nữa lâm vào thế hiểm nguy.
Nếu cũng làm như ban nãy chắc chắn sẽ không giải quyết được gì.
Phải làm thiệt sao?
Nếu đủ lý trí mà nói, đừng dây vào những chuyện phiền phức này là tốt nhất …
Nuốt nước bọt, hắn thở nặng nhọc, cúi đầu hôn lên đôi môi đang khép hờ cùng lúc cởi bỏ chiếc quần sooc đã lấm bẩn ra khỏi người Gia Ngạn.
Châu Mẫn nhận thấy mặt trong đùi cậu đã ướt nhẹp vì dịch thể khi hắn đưa tay dò dẫm từ phía sau, cố ép một ngón vào trong làm Gia Ngạn đau đến mức phải rụt người lại, cau mày tránh né thứ dị vật đang quấy rầy giấc ngủ của mình.
Không thể làm gì khác hắn đành rút tay về, lấy ra chai dầu bôi trơn từ ngăn tủ bên cạnh. Nghĩ tới khuôn mặt nhăn nhó đáng yêu của Gia Ngạn khi nãy khiến thứ dục vọng bên dưới càng bùng cháy mạnh mẽ.
Châu Mẫn hấp tấp dùng ngón tay vuốt ve xung quanh cửa miệng, đổ một lượng lớn chất bôi trơn hy vọng giúp Gia Ngạn bớt đau, sau đó dùng một lúc ba ngón tay đẩy dần vào trong.
Gia Ngạn đương nhiên chịu không nổi, cậu thở hổn hển theo từng cử động của những ngón tay, thân người liên tục vặn vẹo hòng thoát khỏi sự dày vò trông rất đáng thương. Nhưng Châu Mẫn có tội nghiệp cách mấy cũng là tạm ngừng để lật sấp người Gia Ngạn xuống rồi lấy gối lót dưới bụng cho cậu đỡ khó chịu. Hắn nghĩ từ phía sau đi vào cũng không có gì khác biệt lắm.
Mở rộng chân cậu ra, Châu Mẫn chỉ cần hạ người áp ngực mình vào lưng cậu là có thể ôm trọn lấy cơ thể bên dưới tiến nhập dễ dàng.
Gia Ngạn dường như cảm nhận được có vật lạ đang đi vào từ bên dưới, cậu bắt đầu phản kháng lại nhưng nhanh chóng bị Châu Mẫn đè chặt không nhúc nhích nổi.
Hắn chầm chậm đẩy hông về phía trước, vào sâu thêm chút nữa liền nghe Gia Ngạn rên khẽ trong miệng. Thanh âm phát ra tuy nhỏ xíu tựa tiếng mèo kêu nhưng khiến hắn nhất thời mất hết kiên nhẫn, đẩy mạnh một lần vào trong.
Gia Ngạn vì đau bất ngờ mà giãy giụa trong vô thức nhưng hai chân đang dang rộng vốn đã chịu không nổi chuyển động của Châu Mẫn, tay còn bị giữ chặt ở hai bên, rốt cuộc chỉ biết nức nở mặc cho hạ thân liên tục bị xâm phạm.
Hắn không ngừng ra vào cơ thể Gia Ngạn, dùng miệng mút lấy cổ cậu. Tiếng nức nở đáng thương không còn cơ hội lọt vào tai hắn, giờ phút này Châu Mẫn chẳng cảm thấy gì khác ngoài từng đợt ma sát bỏng rát bên trong.
Nụ hôn cũng theo vũ đạo bên dưới mà dữ dội hơn, hắn kề răng cắn nát làn da trước mắt không thương tiếc. Người thanh niên bị dày vò đến bật khóc thành tiếng, âm thanh vỡ vụn do những lần va chạm xác thịt.
Càng gần đến cao trào Châu Mẫn càng điên cuồng đẩy nhanh tốc độ, đem cơ thể Gia Ngạn tàn nhẫn mà đâm sâu đến tận cùng. Trong khoảnh khắc đạt tới cực điểm, tiếng khóc của cậu cũng đã lạc hẳn đi.
Vừa qua một trận kịch liệt, Châu Mẫn vẫn đè trên người cậu thở dốc. Gia Ngạn có chút tỉnh lại nhưng vì uể oải mà một lần nữa rơi vào trạng thái mơ màng. Ngoài những tiếng rên rĩ đứt quãng và nhịp thở gấp gáp ra, cậu chẳng có phản ứng nào khác.
Châu Mẫn lát sau mới rút khỏi người Gia Ngạn. Vẫn ôm lấy cậu từ đằng sau, hắn chậm rãi dùng môi âu yếm tấm lưng trần xanh xao mà thấy chua chát cho chính mình. Sao tự nhiên lại có những cử chi dịu dàng như thể lấy lòng với người này? Có cần phải thân mật vậy đâu?
Nội việc ham muốn một kẻ dở người như cậu ta đã là một chuyện điên khùng, chẳng lẽ còn gì khác nữa?
Châu Mẫn rất nhanh đã bị kích thích, vẫn giữ nguyên tư thế ban nãy hắn đẩy vào không chút khó khăn. Người con trai bên dưới vốn đang yên ổn bất ngờ bị quấy rối liền yếu ớt giãy giụa, không ngừng thổn thức.
Chẳng tốn nhiều sức Châu Mẫn cũng dễ dàng khống chế cậu. Hắn tuyệt đối không vì Gia Ngạn khóc nức nở mà dừng tay, chỉ là nhẹ nhàng từ tốn một chút, chứ không như lần đầu tiên hấp tấp vội vàng.
Lối vào ban đầu còn chật khít đã giãn ra bớt sau vô số lần xâm nhập. Gia Ngạn do có dị vật quấy rối trong cơ thể mà cảm thấy khó chịu, cứ nhúc nhích không yên, thế nhưng biểu tình đã từ đau đớn chuyển thành mê man tự khi nào. Dường như chính cậu cũng không rõ thứ cảm giác sung sướng đến tê dại này là từ đâu tới.
|
Châu Mẫn luồn tay ra trước ngực, vừa ôm trụ hai vai để ngưng Gia Ngạn cử động thân trước vừa tách rộng chân cậu hung hăng ra vào.
Tiếng thở dốc dần hòa hợp với tiết tấu nhanh chậm, khuôn mặt cũng ửng hồng lên, những lần bị Châu Mẫn thô bạo đâm sâu vào cậu chỉ biết cúi đầu rên la, sau đó lại run rẩy thở hổn hển, nét mặt chẳng rõ là thống khổ hay còn tâm tư gì khác.
Thấy Gia Ngạn như vậy, hắn không cách gì kiềm chế được, khiến thân dưới hai người đã một mảng ướt đẫm. Châu Mẫn chịu không nổi, lật người cậu lại âu yếm hôn.
Gia Ngạn cuối cùng đã tỉnh một chút, mơ màng nhìn hắn, miệng lung tung nói không nên không nên gì đó, còn vụng về huơ tay múa chân phản kháng lại.
Nhìn bộ dạng dễ thương của Gia Ngạn làm hắn nhịn không được, cúi xuống ngấu nghiến môi cậu trong khi tay vuốt ve tấm lưng trần phía sau, bất ngờ đẩy mạnh một cái vào trong.
Châu Mẫn không thèm để ý đến sự chống cự của Gia Ngạn, cũng không quan tâm đôi mắt kia đã sưng lên vì khóc quá nhiều, chỉ một mực cố định thắt lưng cậu duy trì tốc độ. Do khoái cảm mà cậu bé của Gia Ngạn cũng chậm chạp ngẩng đầu dậy, bị ma sát giữa bụng dưới của hai người từ từ lớn dần lên.
Tiếng rên rỉ hòa trong nỗi đau đớn vì mất đi kiểm soát mà sớm thay đổi âm điệu, càng lúc càng trở nên dâm loạn. Cơ thể Gia Ngạn từ trạng thái bất tỉnh đã bắt đầu đáp trả lại khiến Châu Mẫn càng khó kiềm lòng, hắn đặt cậu ngồi trên hông, để mặc cậu tiếp tục thổn thức trên vai mình.
Hai thân thể trần trụi xiết chặt lấy nhau, hạ thân nhịp nhàng mà mạnh mẽ đâm xuyên, môi hôn quấn quít không rời, thậm chí còn cảm nhận được trái tim người kia đang đập liên hồi trong lồng ngực cận kề.
|
Dù chính hắn ép buộc Gia Ngạn quan hệ đồng tính, nhưng cảnh tượng này khiến Châu Mẫn ngỡ như mình đang nằm mộng, hắn tuyệt không thấy dơ bẩn.
Gia Ngạn vì ngủ không yên giấc mà đột ngột choàng tỉnh, cậu cảm giác da thịt có chút kỳ dị, toàn thân mỏi nhừ đau nhức. Cái đau này so với hậu chứng say rượu còn khó chịu gấp mười lần.
Gối chăn bên dưới mềm mại đến lạ lùng. Cậu đưa mắt nhìn chung quanh cũng thấy rộng rãi khác hẳn, còn có mùi thơm xa lạ thoang thoảng từ tấm trải giường… Đầu óc Gia Ngạn mơ màng cả đỗi mới giật mình nhớ ra, đây chính là nhà của Châu Mẫn.
Nghĩ tới đêm qua định nhảy xuống cầu tự tử liền bị Châu Mẫn lôi về, xô xuống đất như một thằng ngốc, còn mắng chửi đánh đập chẳng nương tay. Tuy bị đối xử hung bạo như vậy nhưng Gia Ngạn hiểu hắn là muốn giúp cậu lấy lại tinh thần.
Cũng nhờ đó mà Gia Ngạn không còn ý nghĩ muốn chết nữa. Rốt cuộc nhận thức được có người bên cạnh, cậu định quay lại nói tiếng cảm ơn gia chủ nhưng vừa cử động là dưới hông truyền đến cảm giác đau đớn khó tả.
Những luồng khí không ngừng thổi ra từ máy lạnh để giữ nhiệt độ trong phòng luôn mát mẻ, Châu Mẫn vẫn ngủ say sưa, tấm chăn rơi tại hạ thân để lộ bộ ngực trần khỏe mạnh, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú còn im lìm trong giấc mộng, thoáng nhìn có chút xa lạ.
Lần đầu tiên nhìn thấy Châu Mẫn như vậy, Gia Ngạn có chút lo sợ vì trước đây hai người chưa bao giờ nằm chung giường với nhau.
Châu Mẫn toàn thân lõa thể, phía dưới dù bị che khuất nhưng vẫn dễ dàng nhận ra hắn không hề mặc quần. Đã vậy trên người chỉ đắp có mỗi cái chăn mỏng manh thế mà không thấy lạnh.
Gia Ngạn vẫn nằm đó, cảm giác khó ở từ hạ thân truyền đến ngày càng rõ ràng. Cậu vắt óc nhớ lại những chuyện lung tung chắp vá ngày hôm qua, cảm giác bất an làm Gia Ngạn càng thêm lo lắng.
Quay đầu nhìn Châu Mẫn chưa có vẻ gì sắp tỉnh lại, cậu mới run run đưa tay vào giữa hai chân liền chạm phải một mảng ướt át trắng mịn, chứng cứ rành rành của vô số lần phóng thích.
Vẫn chưa dám tin, Gia Ngạn luồn tay xuống sâu hơn nữa. Cửa miệng bình thường vẫn khép chặt đã mềm đi rất nhiều, còn hơi hé mở như thể có vật gì đã khuấy động nó một lúc lâu tới giờ vẫn không thể đóng lại được.
Cậu nuốt nước bọt. Cố nén cơn giận mà căng thẳng ấn nhẹ ngón tay vào, Gia Ngạn liền cảm nhận được bên trong đầy trơn trượt nhớp nháp, còn có cả tinh dịch chắc chắn không phải của cậu đang theo ngón tay rỉ ra ngoài.
Gia Ngạn hít mạnh một hơi, sợ đến nỗi đầu óc trống rỗng cả buổi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Càng cố nhớ cậu càng thêm hoảng loạn. Không ngờ những hình ảnh vụn vặt chắp nối trong mơ hoàn toàn là sự thật. Cảm giác bị thô bạo xâm chiếm bỗng trở nên rõ nét hơn bao giờ hết, cứ như từng trận cuồng loạn một lần nữa đang ra vào trong cơ thể cậu khiến toàn thân Gia Ngạn phút chốc tê liệt.
Cố nhịn đau ngồi bật dậy, cậu lắc lắc Châu Mẫn vẫn đang yên giấc không hay biết gì: “Châu Mẫn, Châu Mẫn!”
Hắn cuối cùng cũng tỉnh lại, bực bội hấp hé đôi con ngươi còn ngái ngủ, trong khi Gia Ngạn chẳng rõ vì sao lại muốn kêu hắn dậy, chỉ biết ngây ngốc ngồi nhìn.
“ồn ào quá, chuyện gì?” Bị đánh thức đang lúc ngon giấc, Châu Mẫn quả nhiên tâm tình khó chịu, tay vò vò tóc cau mày ngồi dậy, tấm chăn mỏng cũng theo đó tuột xuống đến tận thắt lưng.
Nhìn thân thể lõa lồ của mình và Châu Mẫn cùng nằm trên một chiếc giường càng xác minh sự nghi ngờ của Gia Ngạn là đúng. Quần áo cởi ra vứt bừa bãi dưới giường, hai chiếc quần tây chồng vất vưởng lên nhau làm cậu bất giác liên tưởng đến hai cơ thể đang quấn quít trong khoái lạc. Chỉ nghĩ đến đây lông tơ Gia Ngạn tự nhiên dựng đứng lên hết, giọng nói có phần run rẩy: “Châu Mẫn, có phải…”
Hắn mới ngủ dậy đầu óc nãy giờ vẫn còn mơ màng rốt cuộc đã tỉnh táo lại. Quả thật từ đó tới giờ, chưa khi nào Châu Mẫn rơi vào tình huống khó xử như vậy, nhưng nét mặt hắn vẫn còn giữ được vẻ bình tĩnh lạnh lùng vốn có.
Đêm qua do điên cuồng đem Gia Ngạn nửa mê nửa tỉnh mà xâm chiếm không biết bao nhiêu lần, lại không nhận được sự chống trả nào, hắn mặc nhiên làm tới cùng như thể đôi bên đều là tình nguyện, hoàn toàn quên bẵng đây thực chất là cưỡng ép. Chính vì vậy mà Châu Mẫn hung hăng áp bức cậu đến khi nào thỏa mãn mới thôi.
Xong việc rồi hắn cũng lăn đùng ra giường, mệt mỏi rã rời ôm lấy Gia Ngạn đi vào giấc ngủ, không còn chút sức lực để thu dọn hiện trường.
Tình trạng của hai người hiện giờ cũng thật kì cục, hắn không biết phải mở lời như thế nào để giải thích cho chuyện này.
“Tại… tại sao lại làm thế? Anh tại sao lại đối xử với tôi…?”
Ánh mắt ẩn chứa sự sợ hãi lẫn kinh tởm của Gia Ngạn suýt làm tâm hắn dao động nhưng vốn nhanh trí, một ý nghĩ khác đã kịp lóe lên trong đầu Châu Mẫn, hắn liền nói với vẻ chán ghét như mọi lần: “Đối xử với cậu cái gì, bản thân mình làm không lẽ không nhớ?”
Đúng như hắn đoán, Gia Ngạn giật mình nhìn hắn ngỡ ngàng: “Sao cơ?”
Dù thấy hơi tội lỗi, nhưng đã lỡ nói dối rồi phải theo cho trót: “Nếu cậu không luôn mồm than thở “cô đơn quá”, còn khóc lóc van xin tôi ôm lấy, chứ tôi mà thèm đụng tới đàn ông sao?”
Gia Ngạn hoảng loạn đến phát run: “Làm… làm sao có thể…”
“Ý cậu là tôi muốn à? Buồn cười,” Châu Mẫn ra vẻ phiền phức hừ một tiếng, xốc chăn lên định bước xuống giường, “Cậu tưởng mình đẹp lắm chắc? Tôi tự nhiên có hứng thú với đàn ông sao? Quan hệ ở chỗ đó dơ bẩn như vậy, không lẽ tôi thích? Nếu không phải thương tình cậu khóc kể sướt mướt, đòi sống đòi chết, sợ cậu u uất trong lòng mà đi tự tử nên tôi mới mặc kệ! Tôi đi tắm rửa đây, còn cậu mặc đồ vào, đừng ngồi trên giường của tôi nữa.”
Đôi môi Gia Ngạn run rẩy, tay nắm chặt lấy tấm chăn đang che chắn hạ thân không biết phải làm sao. Nghe những lời từ miệng Châu Mẫn nói ra khiến cậu bàng hoàng cả đỗi, căn bản không hề để ý đến ngữ điệu mất tự nhiên của hắn.
Châu Mẫn vừa bước vào phòng tắm liền thở phào một hơi. Dẫu biết rằng vu oan cho người khác thiệt rất đê tiện nhưng hắn đành chịu.
Đứng dưới làn nước mát lạnh gột rửa những vết tích còn lưu lại trên người, chợt tay chạm phải hạ bộ khiến hắn nhớ lại vừa mới đây, chính nơi này đã được vùi lấp trong cơ thể Gia Ngạn hàng giờ liền. Vừa nghĩ vậy cả người hắn đã bốc nhiệt không cách gì khống chế được. Miệng lung tung mắng chết tiệt nhưng lại mau chóng mở lớn vòi nước nhằm át đi tiếng động của việc giải tỏa cơn dục vọng đang lớn dần lên.
|