Lấy Chồng Nhà Giàu
|
|
“Không cần biết thế nào, tôi đây đâu phải Tây, cưới mà ăn vận như đám ma, cái cô này là đang bày trò ra oai với nhà Lộ ư?”
“Mấy người thì biết gì, người ta kén rể đấy, nhà ông Lộ là tặng không con giai cho người ta, xem mặt bà Lộ đi kìa!”
“A, té ra là rứa! Thảo nào con gái lấy chồng lại bận đồ trắng, ý là cổ lấy chồng có nghĩa cổ đi đưa tang má chồng hử?”
“Thì thế, phô trương có gì hay? Tương lai còn phải sống. Chớ thấy Tiểu Phượng nhà tôi không được là cô dâu Tây, nhưng ít ra nó có thể vững vàng sống qua ngày. Cái cô thành phố này chả bằng nổi một góc Tiểu Phượng nhà tôi, xem thằng cả Lộ Tiểu Bình nhà họ ấy, đường đường một sinh viên, sao lại theo đuổi Tiểu Phượng nhà tôi chứ không thèm theo đuổi con gái ông lớn? Người ta đọc sách nhiều, có học là phải thế!”
Dân làng lập tức a dua theo má Tiểu Phượng: “Đúng đúng, đón nàng dâu về cũng hổng phải để ngắm mà phải lo toan nhà cửa các kiểu. Tiểu Phượng nhà bà nhìn là biết đảm đang! Sách đọc nhiều, đạo lý này cũng phải hiểu ít nhiều!”
Trăm miệng một lời, cứ như thể nhà Lộ trèo cao cuộc hôn nhân này mà không cưới gái làng, quả tình quá sai lầm, hơn nữa lại nói, thằng bé Lộ Tiểu Phàm này… có khi gái làng còn chẳng thèm ưng cậu nữa là.
Dân làng vốn quen có sự gì mong muốn mà không đạt được, sẽ giẫm nó xuống lòng bàn chân. Giữa đủ cái miệng đàm tiếu của họ, Lộ Tiểu Phàm rước cô con gái độc nhất của ông lớn kinh đô vào cửa.
Bối Luật Tâm vừa vào nhà đã nôn ọe, Lộ Tiểu Phàm cà cuống cà kê đỡ cô ngồi xuống, lật đật chạy đi rót nước cho cô. Lộ Tiểu Bình ở ngoài cửa bắt đầu bố trí cho dân làng lên xe đến nhà hàng, dân làng đi ồ ạt, sân vườn nhà họ Lộ nhất thời thanh tĩnh hẳn.
Lộ Tiểu Phàm dợm vào nhà, bất thình lình nghe ba Lộ rống tướng: “Việc này phải đòi nhà Bối cho ý kiến cái đi!” Đừng chỉ nhìn ba Lộ đi đường ngẩng đầu, phong độ, mặt ngâm, oai như Bao Công mà lầm, thực ra ông ít khi nào rống to lắm, lại càng đừng nói rống to trước mặt má Lộ.
Ngữ khí má Lộ trước sau như một, bình thản mà nhuốm đôi phần gay gắt: “Muốn ý kiến gì? Từ hôn à?”
“Từ ngay và luôn, đã làm sao? Con gái rõ ràng không trong sạch, bụng chửa cả con thằng nào rồi, làm sao mà không từ hôn? Nó liên lụy đến Tiểu Phàm nhà mình, nhà mình từ hôn nó, không cần sính lễ của nó nữa!”
Về cái bụng của Bối Luật Tâm, má Lộ chẳng mảy may cho ý kiến, vài lần ba Lộ muốn chỉ trích đều bị bà can. Nay tận mắt thấy cô gái không trong trắng này bước vào nhà mình, ba Lộ rốt cuộc bùng nổ.
Má Lộ cười lạnh: “Mình muốn toàn thể trên dưới làng đều biết con dâu mình chưa lấy chồng mà đã có thai, con trai mình bị cắm sừng? Nếu từ hôn, thằng bé cũng không ngóc mặt lên nổi đâu! Lộ Chấn Hưng, tôi nói cho mình biết, đừng tưởng Trương Thái Phụng tôi đây tầm nhìn hạn hẹp như mình, chỉ thèm cái món sính lễ hai nghìn đồng! Con gái nhà Bối không trong trắng, giấu giếm xin cưới con nhà Lộ mình, thì là nhà Bối họ nợ nhà Lộ chúng ta!”
Ba Lộ đó giờ cũng chỉ biết nhún nhường trước má Lộ. Má lộ không nói to nhưng nghiêm khắc, ba Lộ lập tức không dám hé răng.
Má lộ hít sâu một hơi, thả chậm ngữ điệu: “Tiểu Phàm phải chịu thiệt thòi, có điều có thiệt thòi mấy cũng còn tốt chán ở quê làm ruộng. Chưa kể, mình xem thằng Tiểu Bình đi, sang năm nó tốt nghiệp rồi, chỉ dựa vào mỗi mình nó cũng chỉ về làm sếp quèn ở huyện, có nhà Bối, nó có thể lên thành phố, có thể lên thành phố là có thể làm quan ở kinh đô! Mình xem cả Lộ Tiểu Đích nữa, mình chịu để con gái tôi sau này cũng chân lấm tay bùn như mình, tương lai cũng bán con? Còn cả Tiểu Thế, mai mốt nó lớn cũng được lên thành phố học đại học, làm người thành thị!”
Không ai ngờ má Lộ lại cất giấu tính toán sâu như vậy, Lộ Tiểu Bình mới chỉ nghĩ cuộc hôn nhân này có thể nâng đỡ hắn, thế nhưng má Lộ đã ý đồ nâng đỡ cả gia đình mình lên nhờ vào cuộc hôn nhân.
Bà làm ba Lộ rúng động, ngay cả Lộ Tiểu Phàm cũng bị bà làm rúng động đến nỗi rơi từ trên mây xuống, cảm giác đương bồng bềnh trên cao của kẻ sắp bước vào cửa quyền quý bỗng chốc mất trọng lượng, ngã rớt xuống đất.
Cậu vẫn cho rằng mình chẳng có điểm nào bằng Lộ Tiểu Bình khéo ăn khéo nói, nên khi ba má thờ ơ cậu, biết ba má bất công, cậu không trách song mỗi lần nhớ tới, sâu trong tâm khảm cậu vẫn ảo não.
Đâu biết có chuyện tốt xảy ra, cậu được lên thành phố, ba má đồng ý để cậu đi, Lộ Tiểu Phàm lại thấy ba má vẫn suy nghĩ cho cậu. Dù ba Lộ nói rằng không nỡ để người ta mua mất người anh trai có khả năng làm rạng rỡ tổ tông, Lộ Tiểu Phàm cũng không nghĩ má Lộ quá đặt nặng dòng họ Lộ.
Có thể lên thành phố, có thể lấy một cô gái thành phố, còn có bố vợ làm chức to, có mẹ vợ là bà chủ máu mặt, Lộ Tiểu Phàm tin chắc có vô số người muốn xếp hàng bán con mình.
Một cơ hội tốt nhường ấy, mà má Lộ chẳng buồn lăn tăn, trao nó ngay cho cậu. Lộ Tiểu Phàm chợt cảm thấy trong lòng ba má thực ra cậu vẫn có chỗ nặng, càng nghĩ càng thấy phải, thậm chí đỉnh điểm là còn tưởng trong lòng ba má, chưa biết chừng vẫn hằng thiên vị cậu.
Dù ba Lộ không phải vậy, thì cũng là má Lộ phải vậy.
Đến giờ mới biết, người nào cũng không phải vậy!
Sống lưng gượng thẳng cả đêm của cậu lại rã rời. Bối Luật Thanh cầm theo áo khoác bước vào từ một gian phòng khác, gặp Lộ Tiểu Phàm run run bờ vai gầy, lưng khòng xuống, đưa ngón tay gạt xuống hạt nước trên mặt sau cặp kính đen.
Bước chân anh hơi khựng lại, chìa qua một tấm khăn mùi soa cho cậu.
Cậu nhận khăn, ngượng ngùng nhìn thoáng anh, giờ phút này cậu lại không quá để ý đến cái sừng cắm trên đầu cậu, mà càng sợ Bối Luật Thanh thấy cậu đứng khóc ở cửa nên đứng đó, nghe hết lời má Lộ nói xong sẽ sinh ý nghĩ không hay ho về cậu.
Mỗi tội cậu đã lo bò trắng răng rồi. Anh chỉ thuận tay đưa khăn mùi soa cho cậu, rồi cầm áo khoác đi ra, lên xe nhà anh luôn.
Thêm một lần nữa cậu cảm kích sự ý nhị của anh, cũng không dám dùng chiếc khăn, chỉ vén tay áo chùi nước mắt bằng lớp áo sơ mi bên trong. Nước mắt chỉ có ý nghĩa khi có người thương nó, tấm khăn mùi soa của Bối Luật Thanh được chìa qua khoảnh khắc ấy khiến cậu cảm thấy bản thân mình cũng không hẳn là rẻ mạt như vậy, tâm trạng cũng bớt suy sụp.
Nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân, hiển nhiên ba má đã nhất trí xong, cậu vội lau mắt kính, gọi to: “Má ơi, Luật Tâm không khỏe!”
Cửa mở ra “két”, má Lộ vén rèm đi ra, bảo: “Được rồi, con gái người ta hồi hộp ấy mà, con mang vỏ quýt cho cổ, buồn ói thì hít mấy hơi!” Lộ Tiểu Phàm đáp dạ, nhìn gương mặt trấn tĩnh của má, lời đến bên miệng cũng nuốt trở về, vâng lời mang vỏ quýt cho Bối Luật Tâm.
Nhà hàng tối hôm đó tưng bừng hết biết, đầu tiên là bậc bô lão trên huyện chủ trì hôn lễ khiến dân làng vinh hạnh tột cùng, tiếp theo đồ ăn được bưng lên càng làm họ vui ngất trời.
Mức thết đã cao nhất trong một đám cưới cùng lắm là cỗ mười món(*), thế nhưng đám cưới nhà họ Lộ, nhà hàng xếp tận ba lần tám món, chia ra làm tám món nguội, tám món bảy đĩa, tám món bột mỳ(**), tổng cộng hai mươi tư món ăn, gần như gấp đôi cả mức thết đãi cao nhất.
(*) Đám cưới ở quê, nhà tổ chức luôn tự nấu một mâm gồm mười món ăn.
(**) Vùng Tây Bắc lấy lúa mỳ làm lương thực chính, với các món như bánh bao, bánh mỳ, bánh nướng mặn…
Thiểm Tây thập niên 90 bắt đầu chuộng chọc phá bố mẹ chồng và chú rể, Lộ Tiểu Phàm vốn đã chẳng có tửu lượng gì, bị người ta chuốc tới tấp, uống tới nỗi chả còn biết trời trăng.
Khi trời hửng sáng, cậu mới mơ màng và ngật ngưỡng đi về phía phòng tân hôn được đặt tại khách sạn cao cấp nhất huyện, vừa mới mềm oặt gieo mình xuống giường, đã bị ăn đạp ngã lăn xuống.
|
Bối Luật Tâm nhìn cậu đầy căm ghét, khinh miệt nói: “Tôi nói cho cậu hay, đừng tưởng cưới tôi là được bò lên giường tôi!”
Lộ Tiểu Phàm ăn một cú đạp xong tỉnh cả rượu, thốt nhiên cậu hiểu trong cuộc hôn nhân này, ai nấy đều chỉ cần một cái đám cưới danh nghĩa, không có lấy một ai mong cuộc hôn nhân này là thật.
Cậu cầm áo khoác ra cửa. Dân làng có đùa thả phanh tới đâu cũng không dám quậy tới phòng tân hôn của con gái ông lớn, chỉ dám quậy phá ba Lộ má Lộ. Cửa phòng tân hôn yên ắng không ngờ.
Lộ Tiểu Phàm không dám đi quá xa, đành ngồi bó gối ngay trước cửa phòng, một lát sau, trong tầm mắt cậu xuất hiện một đôi giày du lịch thời trang, ngước lên thấy gương mặt đẹp của Bối Luật Thanh cũng không đáng kinh ngạc cho lắm, chỉ nghe anh bảo: “Sang phòng anh ngủ đi, còn giường!”
Lộ Tiểu Phàm đang không có chỗ để đi, lúng túng vì được quan tâm: “Liệu có… có quấy rầy anh không?”
“Không!” Bối Luật Thanh luôn luôn nói chuyện đơn giản. Cậu thấy anh hồi đáp một chữ xong là quay người đi về phòng luôn, bèn luống cuống đứng dậy chạy theo, nói: “Em ngủ hay nghiến răng lắm anh…”
Anh rút chìa khóa, điềm nhiên nói: “Không sao!”
Cậu lại ngần ngừ: “Thỉnh thoảng em còn nói mớ nữa!”
Anh mở cửa: “Vào đi!”
Cậu vội càng vào. Ở cạnh cửa, Bối Luật Thanh đóng cửa lại, cởi áo khoác nói: “Không còn sớm sủa nữa, rửa ráy rồi ngủ!” Anh chỉ vào đầu giường, “Dép lê dưới gầm, em thay dép xong rồi tắm rửa đi!”
“Vâng!” Ngoài miệng thì nói thế, nhưng Lộ Tiểu Bình từ hồi lên đại học thích tân thời, mua mấy đôi tất, có đôi nào bị thủng thì thải cho Lộ Tiểu Phàm.
Má Lộ tân trang cho cậu từ đầu đến chân, lại quên thay mỗi đôi tất, cho nên sau đôi giày da mới toanh chính là một đôi tất thủng.
Cậu xòe bàn chân, nghiêm túc rửa sạch, sau đó cởi chiếc quần Tây mới mua ra một cách quý trọng, để lại mỗi cái quần boxer briefs(*) bên trong, xỏ dép lê đi ra.
(*) Loại quần lót cho đàn ông kết hợp giữa hai loại quần lót boxer và briefs, có kiểu dáng gần giống như quần boxer giúp cho người mặc cảm thấy thoải mái, đồng thời khả năng ôm sát và “tạo dáng” lại chẳng thua kém gì briefs, thích hợp mặc bên trong quần Tây bởi nó sẽ giúp tránh được những trường hợp đồ lót hằn ra ngoài quần mà vẫn tôn dáng.
“Em tắm xong rồi?” Thấy cậu ra nhanh không ngờ, tuồng như Bối Luật Thanh có chút ngạc nhiên, mắt lia từ trên xuống dưới quan sát cậu.
Không rõ có phải trời đã tối, ánh đèn khiến cho kính cậu hơi lấp loáng hay không, cậu thấy ánh mắt anh có chút đáng sợ, kỳ lạ vô cùng, nhưng chưa chờ cậu dụi mắt cho tỉnh, ánh nhìn của anh đã phóng trên quyển sách.
“Dạ xong rồi!” Cậu vội trả lời.
Ở quê, tối mà còn nhớ phải rửa chân đã là người sạch sẽ, còn chuyện tắm, Lộ Tiểu Phàm thực không có khái niệm, huống hồ tối qua mới tắm do sắp cưới vợ, Lộ Tiểu Bình còn giục cậu cả ngày chỉ để nhắc cậu tắm như thể muốn cậu đến chết cũng phải nhớ là hắn đã gọi cậu đi tắm không bằng.
Đến lượt Bối Luật Thanh vào tắm. Cậu nhìn lướt qua quyển sách đặt trên giường, một quyển sách chi chít chữ tiếng Anh, cậu bỗng nể Bối Luật Thanh ghê lắm. Hồi học cấp III, cậu ớn nhất chính là môn Anh văn.
Ôm theo lòng sùng kính dành cho anh sinh viên tài năng, cậu đá đá đôi giày da của mình lọt vào gầm giường, tránh cho mùi giày mình ảnh hưởng tới anh.
Chờ tới lúc Bối Luật Thanh đi ra, cậu nhìn mái tóc sũng nước của anh mới hiểu “tắm rửa” của anh có nghĩa là gì. Hóa ra người thành phố tắm rửa ý là tắm rửa từ đầu xuống chân chứ không phải chỉ độc mỗi bàn chân.
Bối Luật Thanh để nửa thân trần ra ngoài, dùng khăn mặt trắng tinh lau tóc. Lộ Tiểu Phàm ngồi bên hâm mộ ngắm nghía cơ ngực người ta, cân đối rắn rỏi quá đi, ngắm nghía hông eo người ta, cong chuẩn quá đi, nguyên tấm lưng hệt như một cánh cung lên dây, mang theo độ cung kéo dài xuống cạp quần. Mặt cậu tràn đầy sự ngưỡng mộ mà nhìn anh, đàn ông như anh muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn tài có tài, muốn đức có đức…
“Em nhìn gì thế?” Bàn tay đang lau tóc của Bối Luật Thanh dừng lại, hơi ngoảnh sang hỏi.
“Không, không!” Cậu khẩn cấp cúi xuống nhìn đầu ngón chân.
Bối Luật Thanh bỏ khăn mặt qua một bên, tựa lưng vào giường tiếp tục đọc sách, thấy Lộ Tiểu Phàm còn ngồi im re bên giường, bèn gấp sách, nói: “Ngủ sớm đi, mai còn phải đi Hàm Dương!”
Lộ Tiểu Phàm như nhận được mệnh lệnh, mau mau lên giường rồi chui vào chăn. Cậu quả thật đã mệt mỏi, hơn nữa do cồn, chỉ chốc lát đã lâm vào mộng đẹp, nằm một lúc cậu bắt đầu ngáy o o.
Bối Luật Thanh hơi hé mắt nhìn cậu một chút. Cậu vận quần boxer briefs, chân cong lên trong chăn bông, khuôn mặt bỏ kính trông thanh tú hẳn. Cậu không nghiến răng cũng chẳng nói mớ, nhưng cứ ngáy làm anh lăn qua lộn lại mãi, cuối cùng đành phải trở dậy đọc sách.
Sáng sớm hôm sau, Bối Mạt Sa vốn nóng lòng muốn về thành phố, liền đưa con trai, con gái và cả con rể mới quay về Hàm Dương để bay.
Lộ Tiểu Phàm nghe ba má căn dặn, cũng chỉ loanh quanh là đi rồi phải cố gắng làm việc, làm người đứng đắn, hiếu kính bề trên, yêu quý vợ con, vân vân và vân vân. Chuẩn bị lên đường, Lộ Tiểu Phàm mới nhớ ra là chưa hỏi Lộ Tiểu Đích về cái máy nghe CD của Bối Luật Thanh.
Lộ Tiểu Đích ấp a ấp úng, bồn chồn một lúc mới kêu: “Em cho bọn nó nghe một xí, nào biết tụi nó mần hư luôn!”
Cậu lúng búng hỏi lại: “Em… Em làm gì cơ? Sao em có thể làm hư đồ của anh Bối?”
Má Lộ thính tai, chớm nghe hai chữ “làm hư” đã cao giọng: “Làm hư gì đấy?”
Lộ Tiểu Đích nháy mắt ra hiệu liên tục với Lộ Tiểu Phàm, cậu đành nói nhỏ: “Thế đưa cho anh, lên thành phố anh kiếm người sửa coi!”
Lộ Tiểu Đích vẫn ấp úng như ngậm hột thị, cậu mới sốt ruột giục giã: “Còn không mau đi lấy đi!”
“Mất rùi!” Lộ Tiểu Đích trề môi, “Hư cũng hư, em đâu để ý nữa, đâu biết ai cầm!”
Mặt Lộ Tiểu Phàm thoắt chốc trắng bệch, không khỏi nói lớn: “Gì chứ, em đánh mất cả máy ư?”
Nghe thấy cậu to giọng, Lộ Tiểu Đích sợ má hỏi tội liền quýnh lên: “Anh ba gào cái chi á? Cũng chỉ là một vật chả đáng bao nhiêu thôi!”
Bối Luật Tâm đứng cạnh hừ lạnh một tiếng: “Đã mượn đồ người ta mà lúc thì kêu làm hỏng, lúc thì kêu làm mất. Tôi thấy cô cố tình không muốn trả thì có. Đồ của anh tôi chả có cái nào không đắt cả, mất thì đền, thế thôi!”
|
Má Lộ bước vội tới, đánh lưng con gái: “Cái con này! Mang máy ra đây!”
Lộ Tiểu Đích nhiều ngày liền bị chèn ép, hôm nay vừa vừa bị mắng vừa bị đánh cũng không nao núng, gân cổ lên cãi: “Hổng phải chỉ là một cái máy nghe CD sao? Anh ba con cưới con gái nhà họ cơ mà, tặng con một cái máy nghe CD thì đáng bao nhiêu tiền?”
Bối Luật Tâm cười khẩy: “Chà, con nhà họ Lộ các cô đáng giá bao nhiêu cũng chỉ có thể đem bán, thu hai nghìn tiền sính lễ đấy. Máy của anh tôi hơn ba nghìn, là quà sinh nhật mẹ tôi tặng, dù cô có lấy ba nghìn ra đền chắc gì anh tôi đã chịu nhận. Mà kể cả có nhận, cô đem anh trai cô đền cho nhà Bối chúng tôi cũng còn thiếu một nghìn nữa!”
Bối Mạt Sa và Bối Luật Thanh nghe thấy trong nhà ồn ào bèn đi vào xem, bắt gặp cảnh cãi nhau lão còn đang định giơ tay can, ai dè Bối Luật Tâm ăn nói chanh chua quá, đến cả mặt bà thông gia cũng tái mét đi, lão la tằng tằng: “Tiểu Tâm, đừng có láo! Ăn nói với bề trên mà thế à?”
Má Lộ không thốt lấy một chữ, nhiệt độ trong sân bỗng chốc rét căm căm. Hồi lâu sau, chỉ nghe má Lộ bình thản nói: “Lộ Tiểu Phàm, qua sân bên kia lấy đòn gánh cho má!”
Lộ Tiểu Phàm không biết má Lộ lúc này muốn gánh nước hay làm gì, ngờ nghệch chạy đi lấy đòn gánh. Má Lộ vừa cầm đã hung hăng quật Lộ Tiểu Đích, đánh đến nỗi nhỏ chạy khắp nhà.
Đòn gánh thô ráp quật bụp bụp xuống người làm ai ai có mặt trong sân cũng điếng hồn, Lộ Tiểu Phàm sợ đến mức phải đi kéo má Lộ.
Bối Mạt Sa cũng quýnh quáng tiến lên ngăn: “Bỏ đi, bỏ đi, đồ chơi trẻ con thôi mà!”
Bấy giờ má Lộ mới vờ như ngừng tay: “Ông thông gia, để ông chê cười rồi, nhưng con gái không dạy từ nhỏ sau này cá không ăn mắm cá ươn, bậc cha mẹ mất hết mặt mũi, làm sao có thể vẻ vang đúng không?”
Bối Mạt Sa dĩ nhiên nghe ra ý tứ má Lộ, mắt giật một cái, không dám đào sâu hơn, buộc phải cười nói: “Bà thông gia nói chí phải!” Đoạn lão quay lại quát Bối Luật Tâm, “Còn không nhanh lên xe!”
Bối Luật Tâm tức giận giậm chân bình bịch, đẩy phăng cửa ra ngoài. Bối Mạt Sa và Bối Luật Thanh – người trước sau chưa phát biểu một câu nào – cũng đi ra cửa.
Má Lộ hỏi Lộ Tiểu Phàm: “Phàm Phàm, con hỏi Luật Thanh chút, chả lẽ muốn nhà mình đền ba ngàn thật?”
Lộ Tiểu Phàm cúi đầu. Thấy cậu không động đậy, má Lộ không khỏi trầm mặt: “Phàm Phàm, nhà mình mãi luôn là gia đình con, em gái con mãi luôn là em gái ruột thịt của con, dù con có cưới công chúa, con và nhà mình vẫn là máu mủ ruột rà. Cái máy CD đắt vầy, nó không biết, đuểnh đoảng đánh mất, con nhẫn tâm đòi nó đền thật sao? Ba ngàn, thà con bán em gái con luôn cho rồi.”
Lộ Tiểu Phàm thấy má Lộ giận, giọng cũng run run, cậu bèn đánh liều nói: Để con đi nói xem!”
Má Lộ bảo: “Ừ đi đi, nó là anh vợ, nhẽ nào không thể cho chút thể diện?”
Lộ Tiểu Phàm mở cửa, thấy Bối Luật Tâm ngồi trên xe cười nhếch mép, sống lưng vô thức ớn lạnh. Cố thu hết dũng khí, cậu nói với Bối Luật Thanh: “Anh Bối, anh vào đây một lát được không?”
Bối Luật Thanh hơi trầm ngâm, rồi cũng xuống xe theo cậu vào nhà. Cậu cúi gằm mặt nói khẽ: “Tiểu Đích… nhỡ may làm mất máy nghe CD của anh rồi, anh đừng bắt đền nó được không?”
Má Lộ quay qua lườm Lộ Tiểu Đích đang đứng thút thít một góc: “Cái con này, còn không mau ra xin lỗi anh Bối!”
Lộ Tiểu Đích sụt sịt đi tới, lén nhòm Bối Luật Thanh, im thin thít quẹt nước mắt.
Bối Luật Thanh nói nhẹ nhàng: “Bỏ qua đi, cũng không phải món gì đáng giá quá, mất thì thôi!”
Lộ Tiểu Đích như được ủng hộ, mếu máo liếc má, bị má Lộ trừng một cái, quở: “Cảm ơn anh Bối đi!”
Lộ Tiểu Đích xoay người nói ngọt ngào: “Cảm ơn anh Bối ạ!”
Bối Luật Thanh chỉ thản nhiên nói với Lộ Tiểu Phàm một câu: “Không sao, Tiểu Phàm giờ là em rể cháu, người nhà cả, máy CD này là em ấy mượn thì tất nhiên tính là em ấy làm mất.”
Anh nói như vậy, không chỉ có má Lộ thở phào nhẹ nhõm mà cả Lộ Tiểu Đích cũng nín khóc nhoẻn cười, duy chỉ có Lộ Tiểu Phàm cảm giác ngữ điệu Bối Luật Thanh lạnh nhạt lạ lùng, nhất là khi anh nhắc đến “người nhà”, càng như thể đang châm chọc.
Cậu không khỏi đỏ mặt tới tận mang tai, khúm núm theo anh ra cửa.
Lúc Bối Luật Thanh đến gần cửa xe, cậu nhanh chóng vượt lên trước mở cửa cho anh. Anh khẽ khàng nói một câu cảm ơn rồi ngồi xuống, cậu chờ anh ngồi vào chỗ rồi mới dè dặt ngồi vào xe theo, sau đó nhìn lại cánh cửa sài(*) nhà mình cách lớp kính thủy tinh.
(*) Loại cửa đơn sơ của nhà nghèo, được làm bằng tre, củi, hoặc ken bằng cỏ.
Tuy má Lộ đã tổ chức đám cưới cực kỳ linh đình, song Lộ Tiểu Phàm biết bà nhất định không dùng đến một nghìn đồng nhà Bối đưa cho. Thịt thà ở nhà hàng là má Lộ để người mổ mấy con heo mang đến, xe đón khách là trưởng làng nhờ người hỗ trợ miễn phí, huống chi Bối Luật Tâm vận bộ váy cưới để tay trần không chịu ra hứng gió ở cửa, người tiếp khách đều là má Lộ, thu tiền mừng cũng là má Lộ.
Lộ Tiểu Phàm nhẩm tính má Lộ gộp cả tiền sính lễ thì đám cưới này cũng thu vào được ba nghìn, ấy vậy mà Tiểu Đích tự dưng đánh mất máy nghe CD của người ta, bà lại vắt cổ chày ra nước. Lộ Tiểu Phàm nghĩ tới đây, lưng không thẳng nổi nữa, toàn thân mềm như cọng bún.
Mà khiến cậu lo lắng nhất là thái độ của Bối Luật Thanh. Hễ nghĩ chuyện anh sẽ khinh thường người nhà cậu, thắt lưng cậu càng gập thấp.
Đang lúc nghĩ ngợi vớ vẩn, xe dừng bánh, Bối Luật Tâm bực mình nói: “Rời khỏi chỗ này nhanh lên, dừng làm cái gì?”
Bối Mạt Sa băn khoăn: “Hay xe hỏng?”
Bối Luật Thanh chỉ nhắc: “Lộ Tiểu Phàm, mẹ em đuổi đằng sau kìa!”
Cậu hốt hoảng ngoái đầu, thấy má Lộ đang hồng hộc đuổi theo xe ô tô, mái tóc lấm tấm hoa râm bị gió cát nơi triền núi Hoàng Thổ thổi tung rối bù.
Cậu vội xuống xe đón má: “Má, sao má chạy ra đây?”
Má Lộ thở lên thở xuống, dịu dịu được chút mới nhét một bọc khăn vào bàn tay đứa con: “Con nhóc kia gây chuyện suýt nữa quên béng việc chính. Phàm Phàm nè, con cất cho kỹ, có chuyện gì thì gọi điện cho trưởng làng, gọi cho má nghen, nhà Bối họ nếu mà dám đối xử tệ bạc với con, yên tâm má trị được họ!”
Lộ Tiểu Phàm chạm vào bọc khăn kia, cứng cứng như là một xập tiền, bất đồ lấy làm sửng sốt. Xưa nay má Lộ giám sát chi li từng đồng một, trong nhà ngay cả một hào cũng đừng mơ thó được. Cậu lắp bắp: “Má, má…”
Má Lộ trừng mắt: “Cầm chắc!”
|
Hai má con nói chuyện, Bối Mạt Sa cũng xuống xe, má Lộ thuận tay nhét bọc khăn vào túi quần cậu con.
“Bà thông gia yên tâm, chúng tôi sẽ đối xử tốt với Phàm Phàm.” Bối Mạt Sa gọi.
Má Lộ gật đầu, khụt khịt mũi, dắt tay Lộ Tiểu Phàm đưa cậu đến cửa xe ô tô, căn dặn: “Đến nhà mới, đừng quên má Lộ nghen…”
Lộ Tiểu Phàm đáp dạ, nước mắt thiếu điều tuôn trào. Xe tiếp tục lăn bánh, cậu vẫn mãi ngoái đầu, nhìn má vận chiếc áo cũ rách đứng nơi đầu gió ngóng nhìn theo xe, không khỏi cay mũi và rơi nước mắt.
Mà Lộ không phải không thương đứa thứ nhà mình, chỉ là bà làm mẹ, bà sẽ không tính trái công thức toán, một cộng một bằng hai, hai chắc chắn lớn hơn một, hai đứa con đương nhiên sẽ quan trọng hơn một đứa chút ít.
Lộ Tiểu Phàm cũng không dám khóc lâu vì Bối Luật Tâm đã gắt gỏng nạt: “Lưu luyến mẹ thì đừng đi theo chúng tôi nữa!”
Lộ Tiểu Phàm nuốt nước mắt, theo phản xạ nhìn qua bên Bối Luật Thanh, thấy anh chỉ chú ý phong cảnh bên ngoài, ngón tay thuôn dài gõ nhịp trên cửa sổ. Cậu chợt nhớ tới chiếc máy CD của anh đã bị Lộ Tiểu Đích đánh mất, hổ thẹn khôn cùng.
Chuyến bay từ Hàm Dương đến Bắc Kinh là vào buổi chiều, trời còn sớm, Bối Mạt Sa nêu ý kiến chi bằng đi thăm thú Tây An, hai anh em nhà Bối đồng ý tắp lự, Lộ Tiểu Phàm làm sao dám phản đối.
Tới Tây An, Bối Mạt Sa để tùy ba người cậu chơi tự do, còn lão ngồi xe đi hội ngộ chiến hữu. Anh em nhà Bối dạo chơi một vòng, Bối Luật Tâm đang thai nghén lại thèm ăn, liền đề nghị đi thưởng thức món bánh nhúng canh thịt dê(*) nức tiếng Tây An.
Món ăn này trong cảm nhận của phần đông người Tây Bắc chính là thức ăn đỉnh của đỉnh, hơn nữa đối với dân quê nghèo khó, giữa tiết trời mùa đông giá rét được ăn một bát bánh nhúng đã đủ cho họ khoe khoang cả tuần. Cho nên Lộ Tiểu Phàm vừa nghe nhắc đến đi ăn bánh nhúng thịt dê, hai mắt liền sáng rực.
Bối Luật Thanh nhìn cậu một cái, bèn đồng ý: “Vậy thì đi!”
Có một số người cho thuê xe lái thẳng đến quán bánh nhúng, ban đầu Lộ Tiểu Phàm đề nghị đi bộ, song thấy sắc mặt Bối Luật Tâm không tốt lắm lại thôi.
Vừa vào cửa, mùi canh thịt dê đậm đà đã xộc thẳng vô xoang mũi, canh và bánh được bưng lên, Bối Luật Tâm nghe mùi đã bịt khăn vì buồn nôn. Bối Luật Thanh rút giấy ăn chầm chậm lau đũa, thấy Lộ Tiểu Phàm cứ đăm đăm nhìn bát canh mà không dám đụng, bèn nhắc: “Ăn đi, không đủ lại gọi thêm!”
Lộ Tiểu Phàm vâng vâng dạ dạ, bèn cúi mặt ăn vồ vập. Bánh của Bối Luật Thanh còn chưa nhúng xong, cậu đã xì xụp ăn hết, anh liền vẫy tay gọi bát nữa, cậu ngượng ngùng nhìn thoáng anh, rồi lại cúi mặt ăn tiếp. Bối Luật Tâm thấy cậu ăn sung ăn sướng thì càng buồn nôn, ăn chưa được mấy miếng, bát thứ hai của cậu đã cạn đáy, cô nàng tức tới nỗi đáp đũa, bỏ ra ngoài hóng gió. Bát thứ hai của cậu ăn xong, anh thấy cậu như vẫn còn thòm thèm liền bảo: “Gọi thêm bát nữa nhé!”
Cậu lắc đầu quầy quậy, anh nói nhẹ nhàng: “Ăn cho no đi!”
“Em ăn bát của Luật Tâm cũng được!” Lộ Tiểu Phàm cầm bát của Bối Luật Tâm qua, ăn đến ngửa cả bát lên trời.
Bối Luật Thanh ăn được một nửa thì hạ đũa, thấy Lộ Tiểu Phàm đã ăn xong bát của Bối Luật Tâm giờ đang nhìn bát mình, thế là đẩy bát qua cho cậu: “Ăn nữa không?”
Cậu vui mừng đáp dạ, tiếp tục ăn nửa bát kia, chọc tức Bối Luật Tâm vừa quay vào ngồi lại trở ra ngoài hóng gió. Bối Luật Thanh rút giấy ăn lau miệng, chờ Lộ Tiểu Phàm ăn xong lại hỏi có muốn ăn nữa không, mà cậu lúc này đã xơi xong khoảng ba bát rưỡi, cuống quýt lắc đầu, anh mới vẫy tay gọi tính tiền.
Một bát ba đồng, Bối Luật Thanh trả cả thảy mười hai đồng. Mười hai đồng, vào tay má Lộ có thể đủ cho cả nhà cậu ăn trong một tháng, cậu sinh ra một cảm giác xấu hổ cực kỳ xa xỉ, nhưng xoa xoa cái bụng no căng, vị thịt dê quẩn quanh kẽ răng giúp tâm trạng cậu tốt hơn rất nhiều. Giống như là đột nhiên cuộc đời cậu trở nên không quá đến nỗi tồi tệ như cậu tưởng.
|
Tập 1:
Lộ Tiểu Phàm kẹp một cái cặp đứng trước căn hộ cao cấp, thoáng lần khần, sau rồi vẫn bạo gan tiến lên nhấn chuông cửa.
“Ai vậy?” Chuông cửa màn hình vang lên, trong nhà có giọng đàn ông lạnh lùng hỏi.
Cậu vội trả lời: “Là em ạ!”
Cậu không dám so đo với cái món đồ này rằng cậu đã gọi điện trước cho anh rồi, rõ ràng đây chỉ là một cái chuông cửa màn hình...
“Vào đi!” Người bên đầu kia điện thoại vẫn chỉ nói rất nhạt. Vị chủ nhân đã lâu không gặp dường như cũng không có chút xíu nào gọi là mừng vui nhân buổi gặp lại cùng cậu, song đã tới tận cửa rồi cậu cũng hết chỗ lui, đành phải bạo dạn đi vào thang máy.
Cánh cửa hờ khép, cậu đứng cởi giày, hỏi: “Anh, đã ăn cơm chưa?”
Trên sô pha có một người đàn ông tuấn tú đang ngồi giở báo. Dù hơi ngượng, cậu vẫn không thể không tán thưởng trong lòng.
Hồi đầu cậu mới gặp Bối Luật Thanh đã thấy anh đẹp vô cùng, nhưng nay sau bốn, năm năm trôi qua, tựa hồ Bối Luật Thanh mới càng toát ra sức quyến rũ, không chỉ có ngũ quan đẹp đẽ mà còn cả một cảm giác chững chạc, đậm tính kiểm soát của một người đàn ông trưởng thành.
Lộ Tiểu Phàm từng nghĩ mình có thể sánh vai cùng người đàn ông này, thế nhưng sự thật lại nhắc nhở cậu rằng đó chỉ là mộng hão. Con người được phân bố theo bậc thang, có người trời sinh ngồi nơi cao nhất, còn Lộ Tiểu Phàm chỉ ở đáy cùng. Người ở đáy cùng chỉ có thể sống và khao khát người cũng ở tầng đáy cùng giống mình mà thôi, nếu không sẽ tự biến mình thành trò hề.
Bối Luật Thanh lại lật một trang báo khác, đáp: “Anh chưa!”
Cậu hớt hải nói: “Anh, em mời anh đi ăn nha!”
Bối Luật Thanh đọc báo một chốc, mới bảo: “Không cần!”
Đoạn, anh sột soạt gấp báo lại. Lộ Tiểu Phàm không biết mình đã xúc phạm gì đến anh, nói chung là cảm giác bản năng khiến cậu thấy có vẻ anh đang không vui. Loại bản năng này đến từ sự kính nể con kiến dành cho con voi, cũng là sự nhạy cảm con thỏ dành cho con hổ.
“Hôm nay em đến có việc gì?” Anh bỏ tờ báo xuống nhìn cậu, lạnh nhạt hỏi, “Nhà em lại cần tiền hay anh trai em lại không hài lòng với công việc? Hay là việc gì khác?”
Đã là con cháu nhà quý tộc sống nhung lụa, thì hoặc là càn rỡ biến thái, không thì là kín đáo ậm ờ, không may Bối Luật Thanh thuộc diện thâm sâu đằng sau, phận con sâu cái kiến như Lộ Tiêu Phàm thật sự không hiểu nổi, nghĩ mãi không ra cậu chủ Bối hôm nay rốt cuộc vui hay giận.
Cậu cúi gằm. Quả thật, từ ngày cậu về làm rể nhà Bối, chuyện nhà Lộ lai rai mãi không dứt, mà hầu hết trong số đó đều là do ông anh vợ trước mắt này giải quyết.
Cậu cứ như học sinh tiểu học đứng im một chỗ trả lời câu hỏi bài của Bối Luật Thanh, ngập ngừng mãi mới đáp: “Má em nói muốn lên thành phố thăm em...”
Anh điềm nhiên nói: “Năm ngoái em mới về quê mà, bác Lộ nhớ em thì em lại về một chuyến là được!”
Cậu lúng búng như gà mắc thóc hồi lâu: “Má... muốn lên thành phố chơi!”
Anh vẫn giữ mặt lạnh tanh, nói: “Thì bác ấy lên, em tiếp đón bác ấy là được rồi!”
Đầu cậu cúi càng thấp: “Má muốn thăm Luật Tâm nữa...”
Lão gia nhà Bối tức Bối Mạt Sa, hiện là quan lớn nhất nhì cả nước trong phân công quản lý kinh tế chứng khoán, Lộ Tiểu Phàm sống ở miền quê Thiểm Tây xa xôi ngàn dặm vừa đói nghèo vừa lạc hậu, nằm mơ cũng chưa từng nghĩ trên trời rơi xuống miếng thịt: Nhà Bối gả cô con gái độc nhất cho mình, tuy là dùng cách kén rể.
Nhưng thực chất của cuộc hôn nhân này là: Bối Luật Tâm chưa chồng mà đã có thai, cần gấp một anh chồng để tránh thân bại danh liệt, mà song thân nhà họ Lộ đang ở thôn làng bần hàn lại cũng cần gấp nhà Bối hòng giúp nhà họ thay đổi vận mệnh khốn khó. Chỉ có Lộ Tiểu Phàm tới tận phút cuối mới phát giác, món thịt của chính mình hóa ra không phải miễn phí.
Bối Luật Tâm tâm không cam tình không nguyện đi lấy chồng. Người cô yêu thật là anh trai Bối Luật Thanh của cô cơ. Đứng trước Bối Luật Thanh, bao đấng mày râu vĩ đại cũng tự thấy xấu hổ, nói chi đến Lộ Tiểu Phàm.
Cuộc hôn nhân này vốn chỉ được cái danh hão. Đòi Bối Luật Tâm kiêu kỳ phải đối xử tốt với má Lộ như đối xử với mẹ chồng quả tình là cóc thổi bong bóng mà mồm há to(*), mà người có thể thay đổi điều này chỉ có Bối Luật Thanh.
(*) Con cóc khi thổi bong bóng đều khép miệng, vậy nên cóc thổi bong bóng mà há to miệng là chuyện bất khả thi, ý nói chuyện muốn Bối Luật Tâm đối xử với má Lộ như mẹ chồng mình là điều khó lòng thực hiện.
Bối Luật Thanh giữ im lặng. Cậu thấy anh không nói lời nào bèn đánh bạo ngỏ lời thêm: “Anh biết... cô ấy chỉ nghe lời mỗi anh thôi!”
Bối Luật Thanh không quá bằng lòng đi gặp Bối Luật Tâm cho lắm. Dù sao cũng là anh trai, khi em gái yêu đơn phương mình, ngoài cách trốn tránh, đại khái cũng không có cách nào tốt hơn.
Lộ Tiểu Phàm chừng như phát hiện mình hơi quá trớn bèn bối rối nói: “Nếu không, anh gọi điện cho cô ấy?”
“Được rồi! Anh biết rồi!” Bối Luật Thanh lại cầm báo lên.
Cậu đứng ngay đơ một lúc, thấy anh hoàn toàn không có ý giữ mình ở lại, bèn hỏi thăm: “Anh à... Anh không ăn cơm thật à?”
“Không đói!”
“Vậy em về nha...” Cậu ướm hỏi thêm một câu, anh vẫn không lên tiếng giữ cậu, cậu đành rón rén ra cửa, xỏ giày, động tác sẽ sàng hết mức, như thế anh đang ngủ say chứ không phải chong mắt giở báo soàn soạt.
Ra khỏi cửa, cậu hít sâu một hơi. Đối với việc anh không có ý giữ cậu lại ngủ, vẫn chẳng rõ là cậu thấy nhẹ nhõm hay là thắc thỏm. Dù sao với anh, cậu cũng chỉ có tác dụng đó.
Tất nhiên, đến nay Lộ Tiểu Phàm cũng không cho rằng Bối Luật Thanh ngủ với mình có nghĩa cậu chủ nhà Bối có tình cảm khác thường nào đó dành cho cậu. Cậu nhớ rất rõ rằng anh đã nhắc trước, chẳng qua anh cảm thấy cậu mới mẻ mà thôi, giờ không muốn ngủ cùng cậu nữa, chắc hẳn là đã hết thấy mới mẻ rồi.
Lộ Tiểu Phàm ngồi đợi ở cửa, chưa thấy xe buýt đâu mà thay vào đó lại là một chiếc Crown(*) đỗ xịch trước mặt cậu. Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra gương mặt đàn ông gầy gò ngồi trong xe, cười nói với cậu: “Ô, là Tiểu Phàm này. Đi ăn bào ngư với bọn anh không, anh em cũng đi đấy!”
(*) Dòng sedan hạng trung cao cấp và xa hoa của hãng Toyota.
Lộ Tiểu Phàm nhìn nhanh qua hàng ghế sau, thấp thoáng trông thấy sườn mặt của một người, đúng là Bối Luật Thanh. Cậu cười chối: “Thôi ạ, anh Lâm, em còn phải về, Luật Tâm tìm em có việc!”
“Thế bọn anh đi nhớ!” Lâm Tử Dương đóng cửa, tiêu sái lái xe đi.
Lộ Tiểu Phàm dõi theo chiếc xe lái đi thẳng thừng, hèn chi Bối Luật Thanh dứt khoát từ chối ăn cơm cùng cậu như vậy. Ngẫm cũng phải, anh mới từ nước ngoài về, có biết bao con cháu nhà giàu như Lâm Tử Dương đang đợi dùng bữa cùng anh.
Bối Luật Thanh tốt nghiệp chuyên ngành ngoại giao đại học R, mấy năm nay làm nhân viên ngoại giao ở đại sứ quán nước ngoài, nhưng anh nhân viên ngoại giao làm việc lâu năm ở nước ngoài ấy lại có giao thiệp sâu với các Thái tử chốn kinh đô, Lâm Tử Dương là một trong những cá nhân cực kỳ thân thiết của Bối Luật Thanh.
Lẽ dĩ nhiên, Lộ Tiểu Phàm cũng tin Bối Luật Thanh và những cậu ấm đó không chỉ đơn giản là mối quan hệ cá nhân, cái vòng luẩn quẩn này ở một cấp độ cao nào đó còn đại diện cho hai chữ “tiền” và “quyền”. Đáng tiếc, coi mòi Bối Luật Thanh không hề muốn Lộ Tiểu Phàm dính vào nó.
Sau khi cậu tốt nghiệp cao đẳng đại học R, Bối Luật Thanh chỉ như thường ngày, từ tốn hỏi cậu có muốn học tiếp đại học không. Cậu lừng chừng nói không, anh cũng không bắt ép.
Kỳ thực, Lộ Tiểu Phàm cảm giác như anh hy vọng cậu tiếp tục theo lên chính quy đại học R, song cậu có nhồi nhét bao nhiêu kiến thức đi chăng nữa cũng chẳng thể trở thành người giống anh, chi bằng sớm tìm việc kiếm tiền, so ra có lợi ích thực tế hơn.
Mà điểm tuyệt diệu nhất của nhà Bối chính là, bạn muốn gì cứ việc mở miệng, sẽ có người làm thay.
Lộ Tiểu Phàm tuy chỉ là con rể trên danh nghĩa nhưng chung quy vẫn là con rể nhà họ Bối. Cậu còn chưa nhận bằng tốt nghiệp mà đã nhận được điện thoại báo đi làm.
Khi má Lộ biết cậu làm việc ở nhà máy có vẻ không vui lắm. Bà chất vấn: “Tại sao Bối Luật Thanh tốt nghiệp R thì làm chức to (trong mắt má Lộ, nhân viên ngoại giao là chức to rồi), không phải tụi con học chung trường ư, tại sao con lại làm việc ở nhà máy?!”
Lộ Tiểu Phàm tự biết mình học cũng chỉ là một trường cao đẳng trực thuộc đại học R thôi, nào dám xưng học chung trường cùng Bối Luật Thanh, nên vội đính chính: “Má à, chỗ này không dễ vào làm đâu!” Khuyên can hết nước hết cái mới làm má Lộ từ bỏ ý định đi kiếm Bối Mạt Sa “hỏi tội”.
Bản thân Lộ Tiểu Phàm không hề bất mãn gì với công việc của cậu. Làm được hai năm, cậu lên chức Phó khoa Khoa Tiêu thụ hàng hóa của công ty tam sản(*) thuộc đơn vị, tuy Khoa Tiêu thụ công ty chỉ cần có hai người, là Trưởng khoa và cậu.
(*) Giữa những năm 90, đại lục phổ biến một hình thức kinh doanh đan xen tư doanh và quốc doanh, cũng là đơn vị quốc doanh thành lập một loại công ty thương mại, hầu như là buôn bán các sản phẩm của đơn vị đó nhưng không chỉ giới hạn sản phẩm có thế, xuất phát từ nguyên do công ty quốc doanh muổn có được cả sự linh động trong hình chức kinh doanh tư nhân, sau đó hình thức kinh doanh này đã bị cấm do gây nên thực trạng một lượng lớn tài sản nhà nước bị tham nhũng.
Giám đốc nhà máy thường toàn là pháp nhân của công ty tam sản trên danh nghĩa. Khoảng thời gian công ty tam sản phát triển mạnh mẽ nhất, gần như mỗi một lãnh đạo nhà máy đều đứng tên một công ty tam sản, pháp nhân đương nhiên là cố đông, cuối năm chia nhau hoa hồng tương đương như Giám đốc nhà máy tự thưởng tiền mặt cho công ty nhà mình, đâm ra khi phê chuẩn “vàng”(*) lại chả thoải mái quá ấy chứ.
(*) “Vàng” ở đây là chỉ một loại phê chuẩn đặc biệt. Vài chục năm trước, Trung Quốc dùng một loại giấy thông hành theo kiểu viết tay. Lãnh đạo viết hai chữ “đồng ý” cũng na ná như hai thỏi vàng nhỏ.
Trưởng khoa luôn chừng mực, đến khi đã đủ thân tình mới đế Lộ Tiểu Phàm tới chỗ Giám đốc xin “vàng”. Nhà máy bán hai nghìn đồng một tấn, họ bán hai nghìn ba, cứ một tấn ăn được ba trăm, người ta còn tỏ vẻ cảm kích lắm, mời ăn mời uống đủ thế loại, cuối cùng còn biếu đặc sản địa phương làm quà.
Công việc béo bở như vậy thực ra không phải Bối Luật Thanh kiếm cho, mà là Lâm Tử Dương.
***
|