Đánh Cương Thi, Nói Chuyện Yêu Đương
|
|
Mọi người liên tục chạy hơn mười ngày không nghỉ ngơi tốt, hôm nay rốt cuộc tìm tới một căn nhà không tệ lắm. Nhà rất khá, không có máu me vì bị cương thi tấn công. Năm người nhất trí đồng ý nghỉ ngơi tại đây một đêm. Căn nhà này dường như đã lâu không có người ở, trong nhà có một tầng tro bụi. Lầu một và lầu hai có phòng ngủ. Lầu một có một phòng chắc là phòng của chủ nhà. Lầu hai song song ba phòng, chắc là phòng khách. Năm người vì để an toàn, mọi người ở gần nhau chút nên quyết định ở lâu hai. Mọi người vội bắt tay vào dọn dẹp, khoảng nửa tiếng sau thì đã có thể ở tạm một đêm. Thật ra điều kiện như vậy so với hiện tại thì đã tốt lắm rồi. Sắp xếp phòng dĩ nhiên là Tả Minh Vũ và Nghiêm Học một phòng, Hàn Thanh Hương cùng An Tiểu Chi một phòng, Đào Chân một phòng. Mọi người ở gần, có tình trạng gì hét to là được. Tả Minh Vũ và Nghiêm Học dĩ nhiên rất vừa lòng sắp xếp như vậy. Dù sao hai người gần đây vừa phải chăm sóc con gái trong đội vừa phải đối kháng cương thi, đã lâu không thân mật. Đương nhiên cũng có người tức giận, người này là An Tiểu Chi. Nhưng cô không có tư cách phản đối, bởi vì đó hiển nhiên là sắp xếp tốt nhất. Vậy nên cô chỉ có thể ăn cục tức, nhưng không cản trở cô ‘ân cần’ với Tả Minh Vũ. Thế nên An Tiểu Chi lại đến thêm phiền. “Minh Vũ, mệt rồi hả? Uống nước không?” An Tiểu Chi lấy ra nước trong ba lô sau lưng mình đưa tới trước mặt Tả Minh Vũ. Vốn Tả Minh Vũ không thèm để ý cô, nhưng vô tình liếc bé Nghiêm Học đáng yêu đang ‘cảnh giác’ nhìn hai người ‘thân thiết’, Tả Minh Vũ thầm cười, vươn tay nhận nước. An Tiểu Chi thầm vui mừng. Tên này rốt cuộc thả lỏng cảnh giác với mình rồi? Mình rốt cuộc có thể bắt đầu kế hoạch làm sao để hắn ta ‘ngoài ý muốn’ chết? Đang lúc An Tiểu Chi thầm vui sướng thì tình huống ngoài ý muốn xảy ra…Nghiêm Học đá văng tay Tả Minh Vũ định cầm nước! Tiểu thụ muốn tạo phản! Tả Minh Vũ mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn Nghiêm Học. Cậu chẳng chút yếu thế cúi đầu trừng anh. (Bởi vì Minh Vũ đang ngồi, A Học thì đứng.) Tả Minh Vũ bỗng đứng dậy, kéo Nghiêm Học lên lầu hai. Nghiêm Học không phản kháng đi theo Tả Minh Vũ, chỉ là sau khi đi vào, cậu đóng cửa cái rầm. Ba người dưới lầu biểu tình khác nhau. Hàn Thanh Hương chợt hiểu ra Nghiêm Học đang ghen, xấu xa cười. Đào Chân thì khó hiểu, nhưng thấy Hàn Thanh Hương cười đẹp quá cũng đi theo ngây ngô cười. An Tiểu Chi bởi vì kế ly gián thành công mà vui vẻ, cười gian. Chúng ta chuyển ống kính đến phòng khách chính giữa nào. Sau khi vào phòng, Nghiêm Học bỏ ra tay Tả Minh Vũ kéo mình, tức giận dựa vào tường. Tả Minh Vũ không giận, ngược lại tới gần Nghiêm Học, nhẹ giọng nói bên tai cậu. “Bà xã, em ghen hả?” Nói xong nhẹ cắn vành tai Nghiêm Học. Tai cậu rất mẫn cảm, bị Tả Minh Vũ cắn khẽ run lên. Nhưng Nghiêm Học không quên tình hình hiện tại, đẩy Tả Minh Vũ ra, nói. “Anh thích cô ta như vậy à? Có đúng không? Làm gì gần sát cô ta dữ vậy? Hèn chi chủ động yêu cầu chăm sóc người ta, thì ra là vừa mắt người ta chứ gì!” Tả Minh Vũ nghe xong cười phá lên. Nghiêm Học chưa từng thấy Tả Minh Vũ cười vui vẻ như vậy, khuôn mặt đẹp trai khiến cậu thất thần. Nhưng Tả Minh Vũ cười thành công chọc giận Nghiêm Học. Mình rõ ràng khó chịu như vậy mà anh ta còn có tâm tình cười!? Nghiêm Học mở cửa định ra ngoài. Chương thứ chín: Nghiêm Học mở cửa chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng bàn tay cầm nắm đấm cửa bị Tả Minh Vũ nhanh chóng kéo về, khóa cửa lại. Tả Minh Vũ nắm đôi tay Nghiêm Học ấn trên tường, môi đến gần cổ cậu. “A Học, có biết vì sao anh thân cận với cô ta như vậy không? Bởi vì em sẽ ghen. Anh thích nhìn em ghen vì anh, anh sẽ cảm thấy mình rất hạnh phúc.” Nghiêm Học nghe xong câm nín, nhìn trời trợn trắng mắt. Tên này nhưng lại vì lý do chuối như thế! Không đợi Nghiêm Học nổi giận, Tả Minh Vũ nói tiếp. “Nhưng sau này anh sẽ không làm như vậy nữa, bởi vì anh không muốn em khó chịu. Anh xin lỗi việc lần này, xin lỗi em.” Nghiêm Học nghe thế thì đâu thể giận được nữa. “Minh Vũ, đây là anh nói, nhớ kỹ đó. Được rồi, em không giận nữa, thả em ra.” “Anh không thả.” Tả Minh Vũ nói. “Tại sao?” Nghiêm Học hỏi. “A Học, anh muốn em, chúng ta làm đi!” Nói xong Tả Minh Vũ hôn lên bờ môi cậu. Nghiêm Học bắt đầu chậm rãi đáp lại Tả Minh Vũ. Tả Minh Vũ thả tay cậu ra. Nghiêm Học thuận thế đưa tay vòng quanh cổ Tả Minh Vũ. Nụ hôn ngày càng nồng nhiệt. Tả Minh Vũ vừa hôn Nghiêm Học vừa kéo cậu lên giường, tay bắt đầu tà ác sờ soạng, mò tới chỗ cúc áo, cúc áo bỗng nhiên mở ra một nút. Khi Nghiêm Học kịp phản ứng thì áo đã hoàn toàn mở ra. Hôn từng cái từng cái in trên lồng ngực Nghiêm Học, cậu khẽ rên. “Minh…Minh Vũ…thôi…đừng…có…có mặt họ…đừng…đừng làm…” “Ngoan, em nhỏ giọng một chút là được rồi.” Tả Minh Vũ cười xấu xa, cúi đầu ngậm hạt đậu trước ngực Nghiêm Học. Nghiêm Học rên rỉ, thoải mái đến cong lưng lên. “Thoải mái không? A Học?” “Ưm…” “Muốn anh tiếp tục không?” “Ư…muốn..” Tả Minh Vũ tiếp tục liếm. Liếm chỗ mẫn cảm trước ngực Nghiêm Học, một bàn tay dọc theo hông Nghiêm Học trượt xuống bụng, lại xuống một chút, kéo khóa quần của cậu. Tay Tả Minh Vũ thò vào trong quần, sờ bên dưới… Ngay lúc tay sắp đụng vào ‘bé A Học’ thì dưới lầu vang lên tiếng hét to của Đào Chân. “Minh Vũ!!! A Học!!! Mau xuống dưới!!! Cương thi tới!!! Hình như còn là cao cấp!!! Mau xuống dưới a a a!!!!” Đào Chân ở dưới lầu không ngừng la hét, cứ lặp đi lặp lại mấy câu đó. Tả Minh Vũ bỗng có cảm giác giọng Đào Chân như ma âm xuyên não, lòng thầm nguyền rủa y. Nhưng mà không thể bỏ mặc y bị cương thi ăn, cho nên anh rủa thầm một tiếng, bò dậy khỏi người Nghiêm Học. Hai người nhanh chóng chỉnh lý quần áo, trang bị vũ khí xong, mở cửa xông xuống lầu. Dưới lầu, Đào Chân đang hộ vệ hai cô gái sau lưng mình, cảnh giới nhìn ngoài cửa. Bên ngoài cương thi đập phá pha lê, đang định đánh vỡ võng chóng trộm để leo vào cửa sổ. Có một ít cương thi đã bẻ cong võng chống trộm, thò đầu và nửa người vào. Còn có một số cương thi mạnh đụng cánh cửa, định sau khi đụng hư cửa chống trộm dày thì xộc vào nhà. Cửa đã bị mấy cương thi tông đến rung rinh, chỉ sợ không chống được bao lâu thì cửa sẽ mở ra. Mùi xác thối không ngừng bay vào trong nhà. “Hai người sao chậm quá vậy! Kêu hồi lâu mới xuống dưới!” An Tiểu Chi nhìn thấy Tả Minh Vũ và Nghiêm Học, bất mãn lớn tiếng trách, hoàn toàn quên mình đóng vai thục nữ dịu dàng hiền lành.
|
Đào Chân cũng ngoái đầu nhìn hai người kia, nhưng y nhạy bén phát hiện mặt họ đỏ ửng và đũng quần phồng lên. Đào Chân lúng túng cười, nói. “Quấy rầy chuyện tốt của hai người, ngại quá…ha…ha…ha…” Hàn Thanh Hương cũng theo ánh mắt lúng túng của Đào Chân nhìn thấy tình huống, mặt đỏ bừng, nhưng mắt tràn đầy kích động và mập mờ. Nghiêm Học mặt đỏ như cà chua chín, cúi gằm đầu. Tả Minh Vũ thì vẻ mặt bình thản, giả bộ không thấy An Tiểu Chi nhìn anh bằng đôi mắt hận tận xương tủy. Không khí trong nhà thật quái lạ, năm người không ai nói lời nào, chỉ có tiếng cương thi tông cửa và tiếng gầm trầm thấp. Nhưng không khí ‘hài hòa’ như vậy rất nhanh bị đánh vỡ. *Rầm!* một tiếng vang lớn, hai cương thi hợp sức tông hư cửa chống trộm xông vào. Mấy cương thi khác cũng tụ tập cạnh cửa. Mỗi con trong mắt có tia sáng, chắc là cương thi cao cấp, tổng cộng hơn hai mươi con. Tả Minh Vũ không nói hai lời lao lên giơ đao chém. Đầu chém rớt một nửa, xương sống cũng một nhát thành hai. Máu tanh hôi và óc theo máu tưới lên người Tả Minh Vũ. Anh nhướng mày, nhưng không ngừng lại động tác mà chém tiếp, dường miệng anh đang lầm bầm cái gì đó, bởi vì thanh âm quá nhỏ hình như đang tự nói với mình. Bốn người kia chỉ thấy miệng anh động đậy chứ không nghe được cái gì. Quanh người Tả Minh Vũ tỏa ra áp suất thấp lạnh lẽo, xem ra anh thật rất ghét cương thi, Đào Chân nghĩ. Đào Chân và Nghiêm Học kịp phản ứng lại, vội tiến lên giúp đỡ. Đánh cương thi cao cấp so với cương thi cấp thấp phiền phức hơn nhiều. Cột sống cứng hơn, chỗ yếu cũng thấp, không dễ dàng nắm bắt. Năng lực hành động của cương thi cao cấp khá nhanh, vì thế càng tăng độ khó. Nghiêm Học và Đào Chân mấy lần thiếu chút không chém đứt đầu ngược lại bị cương thi bắt. Khi Đào Chân giết đến gần Tả Minh Vũ, y nghe thấy anh đang lầm bầm cái gì. Tuy thanh âm rất nhỏ nhưng y nghe được. Kỳ thật y tình nguyện mình không nghe thấy cái gì hết. Sau khi y nghe được thì người cứng ngắc, nhanh chóng chạy tới chỗ cách Tả Minh Vũ xa nhất giết cương thi. Bởi vì y nghe thấy Tả Minh Vũ vòng đi vòng lại lầm bầm một câu thôi, câu đó là: “Đào Chân đáng chết!! Có cơ hội tôi sẽ lỡ tay chém chết ông cái đồ phá hư chuyện tốt của người ta!!!” Sát khí lộ cả ra ngoài! ‘Thì ra không phải anh ta ghét cương thi mà ghét mình quấy rầy việc tốt của anh ta!!!’ Đào Chân dở khóc dở cười nghĩ. ‘Mình nên cách anh ta xa chút, đỡ lát nữa anh ta giết cương thi ‘lỡ tay’ chém chết mình…’ Đang lúc Đào Chân suy nghĩ lung tung thì nghe Nghiêm Học hét to. “Đào Chân, cẩn thận!!!” “A!!!” Đào Chân hét to một tiếng. Nghe Nghiêm Học cảnh cáo xong Đào Chân còn chưa kịp phản ứng lại, bị một con cương thi cào một cái, máu thoáng chốc nhiễm đỏ vạt áo. Nghiêm Học vội đi qua giải vậy, đánh cương thi xung quanh thay y. Tả Minh Vũ vừa thấy Đào Chân bị thương, Nghiêm Học vì giúp y mà mấy lần suýt bị thương thì nổi giận.
|
“A Học! Mang Đào Chân tránh ra đi, giao cho anh!” Tả Minh Vũ cười giết hướng Nghiêm Học và Đào Chân. “Anh định làm gì?” Nghiêm Học ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn mang Đào Chân chạy tới nơi an toàn. Bởi vì tuy cậu không biết Tả Minh Vũ định làm gì nhưng tin tưởng anh có chừng mực, tuyệt đối sẽ không hành động theo tình cảm. Tả Minh Vũ đứng đó không động đậy, chỉ giết cương thi công kích mình. Đợi Nghiêm Học nâng Đào Chân tới nơi an toàn thì anh mới hành động. Cương thi vây Tả Minh Vũ vào chính giữa, chuẩn bị tập thể giải quyết một tên đã. Tả Minh Vũ nhếch lên khóe môi, lộ nụ cười khát máu. Sau đó chỉ thấy… Không thấy Tả Minh Vũ đâu! Toàn bộ cương thi ngã xuống đất! Đầu tất cả cương thi cao cấp bị mở ra, xương sống gãy! Không biết khi nào thì Tả Minh Vũ đã đứng bên cạnh Nghiêm Học và Đào Chân! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!? Trong khoảnh khắc này rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra??? Chương thứ mười: “Minh Vũ? Sao anh làm được vậy!?” Mắt Nghiêm Học tràn đầy kinh ngạc và sùng bái. “Ưm, em cứ coi như anh biết di chuyển tức thời đi.” Tả Minh Vũ yêu thương cười với Nghiêm Học. “Anh lợi hại như vậy sao không dùng sớm? Để chúng tôi chịu khổ nhiều như thế!” An Tiểu Chi tức giận hét to. “Tôi thích thấy bộ dạng chịu khổ của cô, rất sảng khoái.” Tả Minh Vũ mặt không biểu tình nói. “Tôi…tôi nói…các người chờ chút…hãy cãi lộn…trước tiên cứu tôi đi…đau quá…” Đào Chân đau đến mồ hôi nhỏ giọt xuống mặt đất. “Đúng rồi! Các người mau cứu Đào Chân đi! Hu hu hu…Đào Chân, anh phải chịu đựng! Sẽ không sao đâu…hu hu hu…” Hàn Thanh Hương òa khóc. “Thanh…thanh Hương…tôi bị cương thi cào…tôi sắp biến thành cương thi…tôi có lời luôn muốn nói với cô…nhưng…sợ bị cô ghét…nếu tôi sắp biến thành cương thi…vậy có bị cô ghét thì tôi cũng không đau lòng…cho nên…tôi thích cô…và…trước khi tôi biết thành cương thi xin hãy giết tôi đi…tôi không muốn hại các người…tôi không muốn…tôi không…không muốn…” Đào Chân nén đau đớn thốt ra. “Tiểu Chân, ông đừng nói vậy chứ! Ông chắc chắn không sao!” Nghiêm Học hốc mắt cũng đỏ. “Đào Chân, Đào Chân, anh cố chịu đựng! Nghiêm Học nói đúng, sẽ không sao đâu! Anh sẽ không có việc gì! Anh còn chưa nghe tôi đáp lại mà? Anh phải cố chịu đựng nghe tôi hồi đáp chứ!” Hàn Thanh Hương khóc nói. “Bây giờ cô trả lời tôi được không? Tôi muốn nghe cô chính miệng nói cho tôi.” Đào Chân nói. “Được rồi, tôi nói, tôi nói, tôi…” Hàn Thanh Hương đang định mở miệng thì bị Tả Minh Vũ ngắt lời. “Đào Chân sẽ không chết.” Tả Minh Vũ vẻ mặt xem kịch vui. “Cái gì???” Nghiêm Học, Đào Chân, Hàn Thanh Hương cùng la lên. “Tôi nói anh ta sẽ không chết.” Tả Minh Vũ tiếp tục xem kịch. “Minh Vũ, rốt cuộc là sao, anh nói rõ ràng đi!” Nghiêm Học căng thẳng hỏi. “Bị cương thi cắn biến thành cương thi là bởi vì trong răng cương thi có máu chứa rất nhiều bệnh độc. Đa số cương thi bởi vì ăn con người nên trong móng tay chất chứa máu nhân loại. Đào Chân chỉ bị móng tay cào nên không có việc gì. Các người xem miệng vết thương của anh ta đi. Máu không biến đen, cũng không phát ra tanh tưởi.” Tả Minh Vũ vừa nhìn vừa giải thích. “Rửa sạch vết thương, băng bó cho anh ta là được.” “Thì ra là vậy.” Mọi người thở phào. “Thanh Hương, cô còn chưa cho tôi biết đáp án.” Đào Chân tiếp tục gặn hỏi. “Cái gì? Có chuyện gì à? Mới rồi tôi mất trí nhớ.” Hàn Thanh Hương nhìn trời. “Tả Minh Vũ! Ông cố ý đúng không! Mới rồi chắc chắn ông cố ý gánh gãy lời của Thanh Hương! Ông cố ý đúng không! Tuyệt đối là cố ý!!!” Đào Chân biến thân thành quái thú rít gào.
|
“Biết còn hỏi làm gì.” Tả Minh Vũ tiếp tục mặt lạnh. Nghiêm Học nhào tới trước mặt Tả Minh Vũ, nhéo mặt anh. “Minh Vũ, em đột nhiên phát hiện anh thật đáng yêu. Em càng lúc càng thích anh!” Khóe miệng Tả Minh Vũ hơi co giật. Hàn Thanh Hương lấy nước trong giúp Đào Chân rửa vết thương. Bởi vì không có băng vải, cho xé khăn trải giường sạch thành mảnh vải bao vết thương cho Đào Chân. “Vì sao mấy cương thi này tìm tới đây? Lúc trước chúng ta tới không có phát hiện!” Hàn Thanh Hương hỏi. “Bởi vì chúng là cương thi cao cấp, khứu giác và thính giác hơn cương thi cấp thấp gấp mấy lần. Ngửi mùi con người và thanh âm của chúng ta là có thể định vị.” Đào Chân giải thích. “Trước khi gặp các cô thì Tả Minh Vũ đã kể cho tôi nghe mấy chuyện này. “Vậy chúng ta ở tại đây chẳng phải là rất nguy hiểm? Nhưng Đào Chân bị thương, chúng ta làm sao đây?” Nghiêm Học hỏi. “Mùi xác thối của mấy cương thi này chắc có thể chặn mùi người sống trên mình chúng ta, có thể ngủ yên một đêm. Các người nghỉ ngơi đi, tôi canh gác giùm cho.” Tả Minh Vũ nói. “Mới rồi anh đánh một chiêu kia dường như mất rất nhiều sức?” Đào Chân hỏi. “Đúng rồi đó, Minh Vũ, sắc mặt anh không tốt lắm. Anh đi nghỉ đi, để em canh gác cho.” Nghiêm Học cũng lên tiếng. “Không cho kháng nghị. Anh là chủ lực của chúng ta, nếu anh ngã xuống thì cả đám nên làm sao đây? Lại thêm bây giờ Tiểu Chân cũng bị thương, anh nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt. Huống chi em cũng đã nói muốn bảo vệ anh. Minh Vũ, em cũng là đàn ông.” Tả Minh Vũ im lặng giây lát, gật đầu nói. “Được rồi, em mệt thì đánh thức anh.” Cho nên đêm nay do Nghiêm Học canh gác, bốn người kia đi ngủ. Còn về An Tiểu Chi thì hoàn toàn bị bỏ qua, không phải cô không có chuyện nói, chỉ là đang suy nghĩ làm cách nào diệt trừ kẻ lợi hại như vậy, mà người như thế rốt cuộc có thân phận gì? Kịch ngắn: “Minh Vũ, anh cẩn thận An Tiểu Chi chút.” “Sao vậy? “Em cứ thấy ánh mắt cô ta nhìn anh không tốt.” “Bây giờ em mới phát hiện? Cũng quá chậm chạp.” “Ê, em là muốn tốt cho anh, còn cười nhạo em? “Anh đâu có, bà xã của anh lo cho anh, anh vui còn không kịp nữa là!” “Minh Vũ, anh đề phòng cô ta chút là được, đừng tổn thương cô ấy được không?” “Sao chứ, không lẽ em còn thích cô ta?” “Sao có thể! Anh lại dám nghi ngờ lòng chung thủy của em?” “Đâu có đâu! Anh hoàn toàn tin tưởng bà xã!” “Vậy thì được. Em chỉ là cảm thấy dù gì cô ấy cũng là con gái, nên khoan dung độ lượng. Người đang làm, trời đang nhìn, coi như tích phúc cho hai chúng ta.” “Biết rồi, nể mặt bà xã yêu quý, anh không thèm so đo với cô ta.” “Minh Vũ thật tốt!” “Vậy biểu thị chút đi.” “Chụt~” ‘Sao Minh Vũ có thể giống con nít vậy chứ, phải dụ dỗ nữa, thật đáng yêu, mình thích!’ “Ngoan.” ‘A Học giống như con nít, kêu làm gì thì làm cái đó, thật ngoan, mình thích!’ Chương thứ mười một: Sau nửa đêm, Tả Minh Vũ cảm thấy mình khỏe lại nhiều nên giành trực đêm thay Nghiêm Học, để cậu nhân lúc trời chưa sáng ngủ một lát. Nghiêm Học thấy sắc mặt Tả Minh Vũ tốt rất nhiều, không tái xanh nữa nên không từ chối, thoải mái gối lên đùi anh, thiếp ngủ. Chốc lát sau vang lên tiếng hô hấp đều đều của Nghiêm Học. Tả Minh Vũ vuốt tóc cậu, mỉm cười yêu thương. “A Học, chúng ta có nên nói cho nhóm Thanh Hương là chúng ta không phải đi chạy nạn mà chạy tới nơi nguy hiểm hơn, là điểm bắt đầu bệnh độc?” Đào Chân kéo cánh tay Nghiêm Học nhỏ giọng hỏi. “Chết! Tôi quên mất vụ này!” Nghiêm Học ngoái đầu nhìn Tả Minh Vũ, người kia đang bất mãn Đào Chân kéo tay cậu. Đào Chân cũng chú ý tới ánh mắt Tả Minh Vũ, vội buông tay ra, thế là mới anh thu lại ánh mắt ‘nồng cháy’. “Cái này cần gì phải hỏi? Không phải chúng ta giống với siêu nhân cứu thế giới sao?” Tả Minh Vũ mặt lạnh như tiền đáp. “Đại ca, ông nghĩ nhiều quá!” Đào Chân lần đầu tiên thấy mặt lạnh chọc cười cũng lạnh! “Tôi đi tìm bọn họ nói!” Nghiêm Học xung phong nhận việc. “Nói sao cơ?” Vừa mới thu dọn xong mấy thứ trong phòng có lẽ sẽ giúp ích cho chuyến đi, Hàn Thanh Hương và An Tiểu Chi nghe thấy Nghiêm Học nói. “Là như vậy, ba chúng tôi bởi vì nguyên nhân đặc biệt, sẽ không chạy trốn mà tới nơi càng nguy hiểm hơn. Vì an toàn sinh mệnh của các người, hãy tự quyết định đi hay ở. Nếu muốn cùng đi thì đừng oán trách, hãy bảo vệ tốt chính mình. Nếu không muốn thì đợi đến nơi an toàn, chúng ta sẽ mỗi người một ngã.” Nghiêm Học nghiêm túc nói. “Tôi không đi đâu!” Nghe xong An Tiểu Chi là người thứ nhất lên tiếng. “Tôi tới nơi an toàn thì sẽ chia tay các người!” “Tiểu Chi, cô…” “Thanh Hương, không lẽ cô định chịu chết chung với họ? Tả Minh Vũ đó thân phận không rõ ràng, hôm đó cô cũng thấy rồi, hắn thật là…là quái vật! Đúng vậy, hắn chính là quái vật! Quái vật!” “An Tiểu Chi, cô đủ rồi! Tới chỗ an toàn cô hãy đi đi, cùng với Hàn Thanh Hương, hai người đi đi!” Nghiêm Học tức giận rống to. “A Học! Anh vì tên quái vật này quát tôi sao!?” An Tiểu Chi cũng hét to. “Cô câm miệng lại! An Tiểu Chi, tôi nói cho cô biết, cô xem tôi thế nào thì tôi mặc kệ, nhưng bây giờ tôi nói rõ cho cô, tính tình tôi tốt cỡ nào cũng có giới hạn, giới hạn duy nhất của tôi chính là Tả Minh Vũ!” Nghiêm Học từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên tức giận như vậy. Cậu thật sự rất giận, cậu không muốn nghe người khác nói Tả Minh Vũ là quái vật! Cậu phải bảo vệ người yêu của mình! “Ơ hay Nghiêm Học! Anh…!” “Ai cũng im hết đi!” Tả Minh Vũ đánh gãy An Tiểu Chi giận dữ mắng. Thanh âm anh không lớn nhưng trong giọng nói có sự uy nghiêm không cho phản kháng. An Tiểu Chi bất giác yên tĩnh lại. “A Học, em bình tĩnh chút đi. Chỉ cần em quan tâm anh, tin tưởng anh, lời của người khác chẳng đáng là gì với anh, anh không thèm để ý. Đừng vì anh mà tức giận, anh sẽ đau lòng.” Tả Minh Vũ thấy mọi người đều yên lặng mới đi tới bên cạnh Nghiêm Học, sờ mái tóc mềm của cậu, nói. Nghiêm Học bởi vì có anh khuyên nhủ mới bình tĩnh chút. Tả Minh Vũ nói xong ngừng một lát, lại nói tiếp.
|
“Đợi đến nơi an toàn, các người đều đi đi, An Tiểu Chi, Hàn Thanh Hương, và cả…Đào Chân.” “Đương nhiên tôi sẽ đi!” Đây là An Tiểu Chi nói. “Tôi không chịu!” Này là Đào Chân. “Tôi phản đối!” Đây là giọng Hàn Thanh Hương. “Vì sao Tiểu Chân cũng đi?” Nghiêm Học lên tiếng. Tả Minh Vũ không nói lời nào, trong nhà nổ tung. “Anh nói đi!” “Đúng vậy, tại sao tôi cũng phải đi?” “Anh còn chưa hỏi ý kiến của tôi!” “Chắc Minh Vũ có lý do riêng.” “Lợi dụng xong thì ném đi thôi!” “Tôi không cho phép cô nói như vậy!” “Thích nói đó rồi sao?” “Tiểu Chi, hôm nay cô thật sự rất quá đáng…” “Các người bị điên rồi hả!?” “Câm mồm hết nghe tôi nói!” Tả Minh Vũ thật tình chịu không nổi họ cãi lộn um sùm, còn nói nữa khiến cương thi cao cấp mò tới thì làm sao đây? Lại là mặt không biểu tình, lại là giọng điệu bình thản, lại là uy nghiêm không cho chống đối, giống như thuốc trấn tĩnh hiệu quả mạnh mẽ khiến bốn người đều im lặng cùng nhìn hướng Tả Minh Vũ, chờ anh phát biểu. “Tôi không thể để các người rơi vào nguy hiểm.” Chỉ một câu nói biểu hiện lương thiện ẩn giấu trong lòng Tả Minh Vũ. Ngoài ý muốn là không xuất hiện tình hình náo động nữa, mọi người đều không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ cái gì. “Giải quyết từng người đi, tôi đến trước.” Thật lâu sau, Đào Chân mới mở miệng. “Minh Vũ, A Học, xin các người cho tôi cùng đi.” “Anh không biết chỗ đó nguy hiểm tới cỡ nào, tôi tối đa chỉ có thể bảo vệ A Học, không thể lo cả anh, cho nên không được.” Tả Minh Vũ phản đối. “Các người có mang theo tôi hay không thì tôi vẫn sẽ đi theo. Cùng lắm thì tôi theo đuôi phía sau. Chúng ta cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, tuy thời gian quen biết không dài nhưng tôi sớm cho rằng các người là anh em tốt. Chết vì anh em, tôi không oán trách. Minh Vũ, anh bảo vệ tốt A Học là được, tôi có thể bảo vệ chính mình. Tôi đã quyết định rồi, các người không cần khuyên nữa.” Tả Minh Vũ thở dài, nhìn Nghiêm Học, nhẹ gật đầu. “Vậy anh hãy cẩn thận hơn, chết rồi tôi không chịu trách nhiệm.” “Tới phiên tôi!” Hàn Thanh Hương thấy vấn đề Đào Chân đã giải quyết xong, nàng cũng vội nói. “Tôi cũng phải đi! Các người chưa hỏi tôi đã xếp tôi vào hàng tham sống sợ chết, rất quá đáng!” Nàng oán trách, cũng có ý mỉa mai An Tiểu Chi. Nàng không ngờ An Tiểu Chi lại là người như vậy. Nàng rất thất vọng, rất tức giận, cũng đau lòng. “Thanh Hương, cô suy nghĩ kỹ đi, bây giờ không phải lúc xúc động, sau này tùy thời đều có thể sẽ chết!” Đào Chân nghiêm túc khuyên nhủ. Y đương nhiên muốn cùng nàng đi chung, nhưng y không muốn nàng chết. “Chẳng phải anh cũng không sợ chết ư? Tôi phải đi cùng các người! Hơn nữa tôi từng học hộ lý, các người bị thương thì tôi có thể giúp!” Hàn Thanh Hương phản bác. “Tôi cũng biết y thuật.” Tả đại nhân nhàn nhạt nói. “Tôi…tôi…không phải Đào Chân thì tôi không gả! Tôi phải canh chừng vị hôn phu của mình!” Hàn Thanh Hương sốt ruột, bất chấp tất cả! “Thanh Hương! Cô mới nói gì? Cô thật sự không phải tôi thì không gả!?” Đào Chân mất bình tĩnh. “Sao chứ? Anh không muốn?” Hàn Thanh Hương hỏi. “Muốn! Đương nhiên là muốn rồi!” Đào Chân lập tức đáp. “Vậy anh sẽ luôn bảo vệ tôi chứ?” Hàn Thanh Hương thừa dịp hỏi. “Đương nhiên!” Đào Chân cam đoan. “Vậy cứ quyết định như thế. Tôi đi chung với các người, an toàn của tôi do Đào Chân phụ trách.” Hàn Thanh Hương vui vẽ vỗ tay một cái. “Ừ!” Đào Chân gật đầu cái rụp. Vài giây sau. “Á? Hình như có gì không đúng, chờ chút, tôi hơi loạn…” Đào Chân mê mang. “Ai dà, Chân Chân bị thương cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đừng quá lao lực. Chẳng lẽ anh không muốn cưới tôi nên đang lấy cớ?” Hàn Thanh Hương thân mật kéo cánh tay Đào Chân, làm bộ dạng đáng thương. “Không hề không hề, anh không nghĩ nữa, anh đi nghỉ ngơi!” Đào Chân lập tức đầu hàng. ‘Người đang yêu quả nhiên đều là đồ ngu.’ Trong lòng Tả Minh Vũ và Nghiêm Học cùng bất đắc dĩ thở dài, hoàn toàn không nhận ra mình cũng nằm trong số đồ ngu đó. Bốn người chìm đắm trong không khí nhẹ nhàng ngắn ngủi do Hàn Thanh Hương vô thức tạo ra. Chỉ nghe An Tiểu Chi hừ lạnh một tiếng, không khí chớp mắt tan biến. Năm người không nói gì thêm, kiểm tra đồ đạc xong tiếp tục tiến lên, tìm siêu thị, bổ sung vật phẩm
|