Đánh Cương Thi, Nói Chuyện Yêu Đương
|
|
Thế nên mỗi ngày Tả đại nhân cho Nghiêm Học một giọt máu của mình. Tả đại nhân vui vẻ, Nghiêm Học đau lòng. Mỗi ngày uống một giọt, mỗi ngày rạch một đao, đau lòng chết được. Nhưng cậu thần kinh thô không trông thấy, sau khi cậu uống một giọt máu thì vết thương của Tả đại nhân dần khép lại. Mỗi ngày Nghiêm Học uống xong một giọt máu đều không có phản ứng gì khó chịu, chứng minh thân thể cậu khá là thích ứng, Tả đại nhân rốt cuộc hoàn toàn yên tâm. Ngoại truyện nhỏ: Nghiêm Học phản công Rất rất lâu về trước, trước khi cương thi còn chưa đến, trước khi Nghiêm Học còn chưa biết Tả Minh Vũ là thể biến dị, trong lúc Tả Minh Vũ và Nghiêm Học còn đang hạnh phúc và hòa bình sinh hoạt, Nghiêm Học làm ra một quyết định gian nan – cậu phải phản công! Cho nên… “Minh Vũ~ qua đây giúp em chà lưng đi~” Nghiêm Học bên hông bao khăn tắm, đứng ở cửa phòng tắm kêu Tả Minh Vũ. “Ồ, tốt.” Tả Minh Vũ nuốt nước miếng, đi vào phòng tắm. “Em đã mở nước rồi, anh cũng vào tắm chung đi, đợi lát nữa chúng ta chà lưng cho nhau~” Nghiêm Học làm nũng cởi đồ Tả Minh Vũ ra, đẩy anh hướng bồn tắm. Lúc Tả Minh Vũ bước một chân vào bồn tắm thì hơi ngây ra, sau đó ngồi vào trong, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười gian. ‘Hèn chi hôm nay chủ động như vậy.’ Tả Minh Vũ thầm nghĩ. Qua một lát, Tả Minh Vũ bước ra bồn tắm, ôm Nghiêm Học, há miệng bắt đầu cắn. “Minh Vũ, anh thật nhiệt tình nha ~ có phải chỗ nào ngứa lắm không? Có phải muốn?” Nghiêm Học đắc ý hỏi. “Ừm…muốn em.” Tả Minh Vũ nói, ưỡn thẳng lưng. “Anh…không đúng…em bỏ xuân dược chắc không sai…” Nghiêm Học phát hiện nói lỡ lời, vội bịt miệng. “Vậy A Học nói xem, dùng xuân dược với phụ nữ thì phụ nữ muốn, còn cho đàn ông dùng thì sao?” Tả Minh Vũ cười xấu xa hỏi. “A…anh…Minh Vũ đã sớm biết rồi…ô…ư…” Nghiêm Học chưa nói hết câu miệng đã bị chặn. Thế là đêm nay Nghiêm Học bị Tả Minh Vũ trước tiên như vầy như vầy, rồi lại như vậy như vậy, sau đó như thế như thế, rồi vật vã tới trời sáng. Xong xuôi, Nghiêm Học ba ngày không thể lết xuống giường. Trong ba ngày nằm ì trên giường, Nghiêm Học không rảnh rỗi, cậu suy nghĩ cách phản công khác. Sau đó, đương nhiên lại là ba ngày không xuống giường. Cứ thế tuần hoàn ngàn lần sau, Nghiêm Học lại một lần ba ngày không xuống giường được. Cậu nhìn Tả Minh Vũ, bình tĩnh nói. “Minh Vũ, em không bao giờ phản công nữa.” Ai biết Tả Minh Vũ chẳng những không lộ ra biểu tình vui vẻ nên có, ngược lại vẻ mặt tiếc nuối nói. “Đừng! Lại thêm mấy lần nữa đi!” Nghiêm Học câm nín ngó trần nhà. Thật lâu thật lâu về sau, sau khi Nghiêm Học biết thân phận Tả Minh Vũ, anh cũng trở thành thể biến dị, hai người lại trải qua sinh hoạt hạnh phúc hòa bình, cùng nhau nhớ lại việc này. Nghiêm Học xấu hổ và mất mặt vùi đầu vào chăn không muốn ra. Tả Minh Vũ thì còn thèm thuồng chép miệng, nói. “A Học, em lại phản công nữa đi.” Nghiêm Học hung tợn nhéo hông Tả Minh Vũ dưới tấm chăn. Tả Minh Vũ xoa đầu cậu, dịu dàng cười. Chương thứ mười sáu: Mấy người tiếp tục chạy đi bị cương thi bao vây, không ngờ lần này đa phần là con nít. Thì ra họ đi tới cửa một cô nhi viện khá lớn. Nghiêm Học từ nhỏ sống cùng bà nội, cậu hay đi cô nhi viện gần nhà chơi với con nít, bây giờ lại phải giết con nít bị bệnh độc nhiễm thành cương thi, cậu bất nhẫn muôn nhắm mắt lại. Tả Minh Vũ hiểu ý định của cậu, nói. “A Học, bọn nhỏ biến thành như vậy rất thống khổ, lát nữa hãy giúp chúng giải thoát đi.” “Ừm.” Tuy cậu không nhẫn tâm nhưng không còn cách nào khác. Huống chi Nghiêm Học cảm thấy Tả Minh Vũ nói đúng, cho nên cậu nghiêm túc đối phó cương thi. Những cương thi này đều là con nít nhưng không đáng yêu chút nào, ngược lại rất khủng bố. Thịt trên mặt và trên người rớt từng mảng. Có cái chưa rơi ra hết, lủng lẳng giắt trên mặt. Có một ít không còn con ngươi, trợn hốc mắt đen như mực. Bộ đồ rách rưới đẫm vết máu. Còn có một số đang cắn một ít xác người mới chết không lâu, khắp nơi tỏa mùi xác thối tanh tưởi. Đám cương thi chảy mủ nhỏ giọt nước miếng đầy mủ và thi thối đi hướng chín người. Bất đắc dĩ, đành đánh thôi. ‘Thí Thần Ngũ Quỷ’ giết cương thi chẳng hề chùn tay, vì họ hiểu một điều rằng: nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình. Dưới hoàn cảnh đấu tranh gian khổ như vậy mà họ vẫn không quên giỡn hớt. Bằng không ngày nào cũng đánh với cương thi, chắc sớm đứt dây thần kinh. “Anh hai, chúng ta đổi cách đánh đi?” Khâu Tử Lộ hỏi Khâu Tử Dạ tựa vào lưng mình tập trung giết quái. “Đổi cách nào?” Khâu Tử Dạ hỏi. “Chúng ta đi phía trái đánh, em phụ trách đập đầu, anh phụ trách chặt đứt xương sống. Lấy mức độ ăn ý của anh em ta, chắc chắn tốc độ sẽ tăng gấp đôi!” Khâu Tử Lộ đề nghị. “Được, thử xem sao. Ai không được thì nói, đừng miễn cưỡng để tránh bị thương.” Khâu Tử Dạ nói. “Tốt!” Khâu Tử Lộ đồng ý. Khâu Tử Lộ nhanh chóng đi dọc theo hướng trái, tay không ngừng vung đao chém vào đầu mỗi cương thi đi ngang qua. Khâu Tử Dạ phối hợp tốc độ và động tác của cậu, cho mỗi cương thi cao cấp chém đứt đầu nhưng chưa chết hẳn lại chịu một nhát vào sống lưng, khá ăn ý. Trong hai người có ai mệt mỏi thì sẽ đổi vị trí, thay đổi trình tự đập đầu và chặt đứt xương sống. Hai người cứ thế giết sướng tay. Nghiêm Học nhìn cách họ giết quái dễ dàng như vậy cũng hét to lên. “Minh Vũ! Chúng ta cũng bắt chước nhóm Tử Lộ đi! Họ thật có ăn ý! Chúng ta chắc chắn cũng có thể!” Chưa đợi Tả Minh Vũ lên tiếng thì Đào Chân trước hết không vui nói. “A Học! Cậu không thể bỏ lại tôi! Cậu chạy với anh ta, chính tôi ứng phó không đến, nếu cậu muốn chơi thì tôi chơi chung cho!” “Ông dám!?” Tả Minh Vũ dừng lại động tác tay, trừng Đào Chân. Đào Chân vừa định mở miệng cầu xin thì chỉ nghe Nghiêm Học kinh ngạc kêu lên. “Minh Vũ, Minh Vũ! Anh xem! Mấy cương thi này không dám tới gần anh nè!” Mọi người nghe vậy thì tạm dừng động tác đánh cương thi một chút. Đúng thế! Cương thi đều tránh né anh.
|
Tả Minh Vũ không thèm liếc nhìn, tiếp tục giết, nói. “Lúc trước các người chưa thấy sao? Tôi cứ tưởng các người biết rồi chứ.” “Thật lợi hại! Vì sao như vậy?” Khâu Tử Lộ kích động hỏi. “Chúng sợ tôi.” Tả Minh Vũ ngắn gọn đáp. “Vậy là cương thi đuổi theo chúng ta, còn anh thì chạy theo cương thi? Quả nhiên vẫn là anh cao siêu!” Đào Chân cảm thán. “A ha! Đương nhiên, ông cũng không nhìn xem là người của ai.” Nghiêm Học đắc ý nói. “Cứ vênh váo đi!” Đào Chân bất mãn nói. “Tôi có vốn thôi, có bản lĩnh ông cũng vênh váo xem!” Nghiêm Học tiếp tục khoe khoang. “Thanh Hương nhà tôi biết y thuật!” Đào Chân nóng nảy. “Minh Vũ nhà tôi còn biết nhiều thứ hơn!” Nghiêm Học vui sướng nhếch môi. Đào Chân nghẹn lời, tức giận chém cương thi. Mọi người thấy y bộ dáng ngậm bồ hòn, kiềm không được bật cười. Họ không biết, An Tiểu Chi đang định tìm cơ hội xuống tay với Nghiêm Học. Một đường giết quái đến rừng hoang, mọi người không dám ngừng ở biên giới mà đi sâu vào rừng mới ngừng lại nghỉ ngơi. Đã không còn thấy bóng dáng cương thi, tất cả thở phào nhẹ nhõm. Quyết định nghỉ ở trong này nửa tiếng đồng hồ rồi chạy đi tiếp. Có ai ngờ nửa giờ tạm nghỉ này… “A Học, anh lại đây một chút được không? Tôi có lời muốn nói.” An Tiểu Chi đi cách mọi người khá xa, kêu Nghiêm Học. Nghiêm Học xem An Tiểu Chi, lại ngoái đầu nhìn Tả Minh Vũ/ Đối phương cho cậu một nụ cười, nên Nghiêm Học gật đầu với cô, đi tới. “Tiểu Chi, có chuyện gì?” Nghiêm Học đi tới trước mặt An Tiểu Chi, hỏi. Ai biết An Tiểu Chi không đáp lời, vung ra dao gấp chém hướng đầu Nghiêm Học! “Nguy hiểm!” “A Học!” “A Học!” “Cẩn thận!” “Không!” Mấy người luôn nhìn xem hai người kiềm không được hét ra tiếng. Nhưng biến cố đột ngột khiến Nghiêm Học quên cả trốn tránh, chỉ ngây ngốc nhìn lưỡi dao chém xuống đầu mình. Chương thứ mười bảy: Ai biết An Tiểu Chi không đáp lời, vung ra dao gấp chém hướng đầu Nghiêm Học! “Nguy hiểm!” “A Học!” “A Học!” “Cẩn thận!” “Không!” Mấy người luôn nhìn xem hai người kiềm không được hét ra tiếng. Nhưng biến cố đột ngột khiến Nghiêm Học quên cả trốn tránh, chỉ ngây ngốc nhìn lưỡi dao chém xuống đầu mình. Tả Minh Vũ lắc mình một cái, đẩy ra Nghiêm Học. Máu ấm nóng bắn tung lên mặt Nghiêm Học, cậu mới hồi phục tinh thần. “Minh Vũ!” Nghiêm Học hét to, nước mắt không thể kiềm chế tràn ra hốc mắt. “A Học…em có bị thương không?” Tả Minh Vũ dùng tay trái kéo Nghiêm Học, nhìn từ trên xuống dưới. Tay anh bởi vì vô cùng đau đớn mà không ngừng run rẩy, mặt tái nhợt. Bên phải người anh, chỗ cánh tay bây giờ trống rỗng, cánh tay phải của anh đang nằm trong vũng máu. Nhưng anh không để ý vết thương của mình, chỉ lo lắng nhìn xem Nghiêm Học có bị thương hay không. “Minh Vũ! Em không bị thương! Làm sao đây? Đều tại em! Làm sao đây! Làm sao đây!” Nghiêm Học đã tới bờ tinh thần thác loạn. “Thanh Hương, nhanh lên, bao vết thương cho Minh Vũ!” Đào Chân trước tiên hoàn hồn. “Đúng rồi, trước tiên cầm máu!” Khâu Tử Dạ cũng hấp tấp nhắc nhở. “Đúng đúng! Mau cứu Minh Vũ!” Nghiêm Học cũng kịp phản ứng. “Không cần…anh không sao…” Tả Minh Vũ ngược lại từ chối. “Ha ha ha ha ha…chết đi…chết đi…đi chết đi…để các người thống khổ cả đời…ha ha ha ha…!” An Tiểu Chi điên cuồng cười to, nhưng lúc này không ai rảnh để ý tới cô. “Tả Minh Vũ! Anh làm gì cậy mạnh hả? Mau để tôi cầm máu cho anh!” Hàn Thanh Hương nóng nảy hét. “Minh Vũ! Anh…” Nghiêm Học sắp nổi điên lên. “A Học, em bình tĩnh chút…máu đã ngừng rồi.” Tả Minh Vũ cắt đứt lời Nghiêm Học. “Minh Vũ! Máu ngừng cũng phải…A? Anh nói gì đó? Máu ngừng?” Nghiêm Học ngây ra. “Ừ, máu ngừng rồi.” Tả Minh Vũ nghiêng người để Nghiêm Học nhìn xem. Vết thương của Tả Minh Vũ đã không chảy máu nữa, lại thêm…dường như là… “Thật sự! Nhưng…nhưng mà anh…” Nghiêm Học ngẩn ngơ.
|
“A Học! Cậu xem, có phải vết thương của Minh Vũ…” Đào Chân cũng thấy ra manh mối. “Đang…đang khép lại?” Khâu Tử Dạ cẩn thận cũng đã phát hiện ra. “Đúng rồi, đang mọc cánh tay mới.” Tả Minh Vũ công bố đáp án. “May quá! May quá! Minh Vũ, anh làm em sợ muốn chết! Hu hu hu…ai bảo anh nhiều chuyện vậy chứ! Ai bảo anh cứu em! Hu hu hu…nếu anh xảy ra chuyện thì em còn sống làm gì! Hu hu hu…” Nghiêm Học sợ đụng vết thương của Tả Minh Vũ nên không dám ôm anh, chỉ có thể tựa đầu vào ngực Tả Minh Vũ, khóc sướt mướt. “Được rồi mà, A Học đừng khóc, đều là lỗi tại anh, được chưa nào. Chẳng phải anh không sao rồi ư? Anh sẽ không chết. Em đã quên? Không có gì, không có gì đâu.” Tả Minh Vũ dùng tay trái vỗ lưng Nghiêm Học, dịu giọng khuyên. Mọi người cũng thở phào một hơi. Đặc biệt là Đào Chân. Tả Minh Vũ bất tử, y đã quên việc này. “Không chết nhưng cũng biết đau chứ?” Nghiêm Học ngẩng đầu nói. Một câu khiến mọi người ngây ra. Nghiêm Học thô thần kinh chỉ khi đụng tới việc liên quan Tả Minh Vũ mới đặc biệt chú ý, tỉ mỉ cẩn thận. Không ai muốn lên tiếng đánh vỡ không khí phấn hồng giữa hai người, nhưng hung thủ tuyệt đối không muốn họ sống vui vẻ. “Tại sao? Rốt cuộc là tại sao!?” An Tiểu Chi điên cuồng rống lên. “Bởi vì trong người tôi có huyết của tổ tiên quỷ hút máu cổ xưa. Thân thể tôi sẽ tự động khép lại miệng vết thương và bài trừ chất độc.” Tả Minh Vũ cười lạnh nói. An Tiểu Chi cúi đầu không lên tiếng. Trì Nham há miệng định hỏi An Tiểu Chi làm sao thì cô đột nhiên dùng tay trái tóm lấy Lan Kỳ cách mình gần nhất, ôm Lan Kỳ vào ngực, con dao đặt trên cổ Lan Kỳ. “Cô muốn làm gì!?” Khâu Tử Lộ hét to. “Không được động đậy! Ai dám động tôi sẽ giết cô ta!” An Tiểu Chi nói. “Tiểu Chi, buông tay đi, đừng làm sai nữa!” Hàn Thanh Hương khóc khuyên nhủ. Đó dù sao cũng là bạn thân ngày xưa của nàng! “Rốt cuộc cô muốn sao?” Nghiêm Học đã ngừng khóc, nghiêm túc mà lạnh lùng nhìn An Tiểu Chi. “Nếu anh không muốn cô ta vì anh mà chết thì hãy chặt cánh tay mình, à, chân cũng được.” An Tiểu Chi dữ tợn nói. “Không phải cô muốn giết tôi sao? Sao đột nhiên muốn chặt đứt tứ chi tôi?” Nghiêm Học lạnh lùng hỏi. “Bởi vì tôi đột nhiên phát hiện, để các người tàn tật sống cả đời dường như tàn nhẫn hơn, đúng không nào?” An Tiểu Chi ác độc nói. “Cô cho rằng làm vậy sẽ chạy thoát được sao?” Đào Chân hỏi. “Chạy? Tôi dám làm thì dám chịu, tôi không trốn. Chỉ cần thấy hai người đó đau khổ, dù chết tôi cũng cam lòng!” An Tiểu Chi nói tiếp. “Nghiêm Học, anh còn chưa ra tay ư? Anh muốn thấy Lan Kỳ chết vì mình sao?” Nghiêm Học chậm rãi nâng tay lên, cầm con dao. “Minh Vũ, nếu như em không còn cánh tay thì anh còn muốn em không?” “A Học, đừng xúc động, để anh xử lý!” Tả Minh Vũ vội vàng ngăn cản. Đang lúc Tả Minh Vũ định ra tay, Nghiêm Học định tự thương tàn mình thì Lan Kỳ đột nhiên mở miệng. “Trong khoảng thời gian cùng các người, tôi thật rất vui vẻ, cảm ơn các người. An Tiểu Chi, theo tôi xuống địa ngục báo danh đi!” Lan Kỳ nói xong cướp lấy dao của An Tiểu Chi dùng sức đâm vào bụng, xuyên qua thân thể mình đâm vào người An Tiểu Chi. “Dừng tay!” Tả Minh Vũ không ngờ Lan Kỳ đột nhiên làm vậy. “Lan Kỳ!” Hàn Thanh Hương bi thương hét to. “Đừng mà!” Lan Kỳ mỉm cười nói. “Mọi người, hẹn gặp lại.” Máu chảy ra khỏi miệng cô, vết máu chỗ bụng nhiễm đỏ quần áo. Mọi người ngơ ngác, khi kịp phản ứng lại thì chịu không nổi hét một tiếng. Nhưng Lan Kỳ đã không thể nghe được nữa. Cô mỉm cười, ngã xuống.
|
Chương thứ mười tám: Lan Kỳ chết rồi. An Tiểu Chi cũng đã chết. Không ai ngờ hai người sẽ chết theo cách này. Không ai ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Xác Lan Kỳ bị chôn cất. Mọi người cùng nhau làm bia mộ đầu gỗ đơn giản cho cô. Xác An Tiểu Chi thì bị Đào Chân giận dữ dùng đao chém máu thịt nhầy nhụa ném đi. Nghiêm Học và Tả Minh Vũ nghiêm túc cảm ơn Lan Kỳ, thật sâu cúi chào. Mọi người cũng cúi đầu, bi thương. Cánh tay của Tả Minh Vũ sau mười phút thì mọc ra lại, nhưng bởi vì mất rất nhiều máu nên mặt vẫn tái nhợt. “Minh Vũ, giúp em.” Nghiêm Học không đầu không đuôi nói. “Em chắc chắn chưa?” Tả Minh Vũ hỏi là việc cậu biến dị. “Ừ. Có thể không?” Nghiêm Học hỏi. “Được, nhưng bây giờ anh cần bổ máu. Đợi tới thành thị tiếp theo, chỗ đó không cương thi thì anh giúp em.” Tả Minh Vũ cảm thấy chắc cơ thể Nghiêm Học đã thích ứng được rồi, đồng ý nói. “Được.” Nghiêm Học siết chặt nắm tay. “A Học, đây không phải lỗi của em.” Tả Minh Vũ dùng cánh tay còn lại nắm tay Nghiêm Học. “Em hiểu, anh không cần an ủi, em biết nên làm sao.” Nghiêm Học nói. Tả Minh Vũ gật đầu ôm vai Nghiêm Học, không nói gì nữa. Sắp xếp xong xác của Lan Kỳ, còn lại bảy người đi hướng thành thị kế tiếp. Trên đường đi. Mọi người lần lượt đặt câu hỏi, bởi vì Nghiêm Học cũng tò mò nên Tả Minh Vũ đều đáp lại hết. “Anh xem như là quỷ hút máu?” Khâu Tử Lộ hỏi. “Ừ.” Tả Minh Vũ đáp. “Lúc anh cứu A Học thì tốc độ đó có liên quan đến quỷ hút máu ư?” Đào Chân hỏi. “Ừ.” Tả Minh Vũ đáp. “Vậy anh có hút máu không?” Trì Nham hỏi. “Hút.” Tả Minh Vũ đáp. Mọi người (trừ Nghiêm Học ra) lùi về phía sau. “Nhưng bình thường ăn cơm là có thể sinh hoạt bình thường, không cần hút máu, lúc thiếu máu mới hút.” Mọi người trở lại chỗ cũ. “Thế mới rồi anh chảy nhiều máu như vậy, bây giờ có thiếu máu không?” Khâu Tử Lộ hỏi. “Thiếu.” Tả Minh Vũ đáp. Mọi người (trừ Nghiêm Học) lại lần nữa lùi ra sau. “Vậy anh có kiểm soát được không?” Khâu Tử Dạ hỏi vấn đề mấu chốt. “Có thể.” Tả Minh Vũ đáp. Mọi người lại trở về chỗ cũ. “Anh có sợ tỏi không?” “Không sợ.” “Sợ con muỗi hút máu anh không?” “Không sợ.” “Quỷ hút máu thật sự là do dơi hút máu biến thành?” “Không phải.” “Vậy anh sẽ biến thành dơi không?” “Không.” “Anh sợ thánh giá không?” “Không sợ.” “Tôi biết tôi biết rồi, quỷ hút máu sợ dùng đầu gỗ đâm vào trái tim đúng không?” Lần này Tả Minh Vũ không đáp, chỉ hơi nhếch môi. “Sao anh không lên tiếng? Sợ nhược điểm trí mạng bị lộ ra ngoài?” Tả Minh Vũ tiếp tục nhếch môi. Mọi người im lặng nhưng lòng khẳng định Tả Minh Vũ sợ bị đầu gỗ đâm vào tim. Trong quá trình, Nghiêm Học không phát ra tiếng, bởi vì cậu đang cố gắng nhớ lời Tả Minh Vũ nói, để hiểu biết càng nhiều về ăn. Tả Minh Vũ nói với họ là mình phải giúp Nghiêm Học biến dị, nhưng anh không nói làm cách nào. Việc lúc trước mỗi ngày để Nghiêm Học uống một giọt máu thích ứng anh cũng không nói ra, chỉ nói đến lúc đó cậu sẽ rất thống khổ, kêu họ đừng quấy rầy, không cần lo lắng. Ba ngày sau, họ tới F thị. Thẻ năm trăm vạn rốt cuộc có đất dùng. Đào Chân thuê một gian phòng bốn phòng ngủ hai phòng khách. Không ở khách sạn là sợ lúc Nghiêm Học biến dị không tiện. Hàn Thanh Hương hỏi Nghiêm Học biến dị thì cần chuẩn bị cái gì. Tả Minh Vũ không nói gì hết, chỉ lắc đầu. Đào Chân dĩ nhiên là tin tưởng năng lực của Tả Minh Vũ, nhưng anh em họ Khâu vẫn rất lo lắng. Tả Minh Vũ không còn cách nào khác, nói với mọi người chỉ cần Nghiêm Học uống máu mình là được, chẳng qua cần thời gian thích ứng, kêu họ đừng lo. Dặn dò xong xuôi, Tả Minh Vũ nói. “Tôi đi bổ máu.” Nói xong anh đi ra ngoài. Sau khi Tả Minh Vũ bị thương, bởi vì thiếu máu mà thân thể hơi suy yếu, sắc mặt luôn tái nhợt không chút máu. Nghiêm Học không yên tâm để một mình anh ra ngoài, nhưng Tả Minh Vũ khăng khăng tự đi. Cậu không nói gì nữa, chỉ là Tả Minh Vũ đi ra ngoài chưa được mấy phút thì cậu đi ra ngoài ban công ngóng trông. Sau khi Tả Minh Vũ ra khỏi cửa, mặt âm trầm hỏi một cô gái trong F thị có bệnh viện lớn nào có kèm kho máu. Cô gái thấy là anh đẹp trai thì hai mắt hình trái tim, đáp xong vấn đề muốn xin số điện thoại, nhưng phát hiện anh đẹp trai mặt âm trầm bước nhanh đi mất. Tả Minh Vũ dựa theo chỉ dẫn của cô gái, tới vài bệnh viện bổ máu, lại đem vài túi cho Nghiêm Học phòng bị. Trong thành thị thiếu rất nhiều người. Có nhiều người biết việc biến dị đều ngồi máy bay đi ngoại quốc. Có một số không thể trốn chỉ đành tiếp tục ở trong thành nghe số trời. Biết là họa thì tránh không thoát, người trong thành đã nghĩ thông, sinh hoạt thoải mái vô cùng. Đương nhiên cũng có người đang giãy dụa sắp chết. Tả Minh Vũ bổ máu xong thuận đường khảo sát tuyến đường xong mới quay về. Tả Minh Vũ trở lại thấy Nghiêm Học ở trên ban công kêu to tên mình, vẫy tay với mình. Anh nhìn xung quanh, không thấy ai hết, lắc người một cái leo lên ban công, ôm chặt Nghiêm Học, tặng một nụ hôn kiểu pháp. Hành động đột ngột khiến Nghiêm Học mặt đỏ như cà chua chín. “Chuẩn bị sẵn sàng chưa? Có lẽ còn đau đớn hơn em tưởng tượng nhiều.” “Chỉ cần có anh bên cạnh, em có gì phải sợ, có gì không chịu đựng được? Hãy để bão táp tới mạnh hơn chút đi!” Hai người lại ngọt ngào thân thiết một lát, Tả Minh Vũ nắm tay Nghiêm Học quay vào trong. “Có một tin tốt và một tin xấu, muốn nghe cái nào trước?” Tả Minh Vũ vừa vào cửa liền nói như vậy. “Tin tốt đi.” Khâu Tử Dạ lên tiếng, mấy người khác không phản đối. “Thành phố tiếp theo là G thị, giống như chỗ này, không bị ô nhiễm.” Tả Minh Vũ nói. “Yeah!” Mọi người hoan hô. “Còn tin xấu?” Khâu Tử Dạ cảm thấy không nên vui mừng quá sớm. “Biên giới G thị cũng là núi hoang, chỗ K thị và G thị liền nhau cũng là núi hoang cho nên G thi mới không bị bệnh độc ô nhiễm. Nhưng qua G thị thì khắp nơi trong tầm mắt đều là bị bệnh độc xấm chiếm. Hơn nữa thành thị mặt sau chẳng những có cương thi còn có cả dị hình.” Tả Minh Vũ đáp.
|
“Dị hình?” Đào Chân khó hiểu hỏi. “Đúng vậy, dị hình là tác phẩm thất bại của thể biến dị. Chính là thể thực nghiệm không biến dị thành công. Dị hình bị rót vào máu chủng tộc trân quý, bị rót vào máu nguyên tổ quỷ hút máu chỉ có mình tôi.” Tả Minh Vũ giải thích. “Vì sao?” Khâu Tử Lộ hỏi. “Bởi vì máu nguyên tổ rất quý giá, chỉ có vài giọt. Vài giọt này chỉ đủ cho một thể thực nghiệm sử dụng, mà gien của tôi là khớp nhất. Sau khi tôi thành công, vốn họ tưởng dùng tôi để có càng nhiều thể thực nghiệm biến dị, nhưng tôi chạy trốn, nên chỉ còn lại một mình tôi.” Tả Minh Vũ đáp. Trì Nham há miệng muốn hỏi cái gì nhưng bị Nghiêm Học đánh gãy. “Minh Vũ, khi nào thì bắt đầu?” Nghiêm Học cắt đứt lời họ là vì không muốn Tả Minh Vũ nhắc lại chuyện quá khứ. Cậu không muốn khi mọi người nhìn Tả Minh Vũ như nhìn đồ vật gì đó, tuy cậu biết mình đó có lẽ là đã nghĩ quá nhiều. “Ngày mai đi, hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt, em cần có tinh thần và thể lực dồi dào mới được.” “Tốt, mọi người đi nghỉ ngơi sớm đi. Minh Vũ, chúng ta về phòng.” Nghiêm Học kéo tay Tả Minh Vũ đi về phòng. Chương thứ mười chín: Sáng sớm ngày thứ hai, Tả Minh Vũ dặn dò mọi người. “Lát nữa mặc kệ nghe thấy cái gì, nếu tôi không kêu các người thì không cho phép ai tiến vào!” “Nghe anh nói vậy thật đáng sợ!” Hàn Thanh Hương nói. “Không sao đâu, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.” Nghiêm Học tiếp lời. Tuy nói chắc chắn nhưng có thể cảm giác được cậu vẫn rất khẩn trương. “Oa! A Học, cậu sẽ vĩnh viễn mười tám tuổi á~!” Đào Chân nói giỡn. “Biến đi! Tôi đã hai mươi hai tuổi rồi!” Nghiêm Học bất mãn bĩu môi. “Không phải đâu, cậu mới nhỏ hơn tôi một tuổi!!!” Đào Chân kinh ngạc, sau đó lại nói. “Nhưng lớn lên thật là búp-bê!” “Ông mới búp bê! Cả nhà ông đều búp bê!” Nghiêm Học tức giận rống. Mọi người bị chọc tức cười, Nghiêm Học cũng thả lỏng hơn. Đấu miệng vài câu, mọi người ra khỏi phòng hai người. Tả Minh Vũ từ tủ lạnh lấy ra túi máu, sắp bắt đầu. “A Học, chuẩn bị xong chưa?’ Nghiêm Học gật đầu. “Bắt đầu đi!” Tả Minh Vũ cắn cổ tay mình, chỗ động mạch, đưa bàn tay đẫm máu tới trước mặt Nghiêm Học. “A Học, uống hết mười ngụm, không thể thiếu.” Nghiêm Học hai tay cầm tay Tả Minh Vũ, cúi đầu uống hớp lớn. Mùi máu đậm dặc khiến Nghiêm Học muốn nôn. Miễn cưỡng nhịn xuống buồn nôn, cậu uống hết mười hớp, thầm đếm, vừa uống đủ thì nhanh chóng nhả ra. “A Học, thấy thế nào?” “Minh Vũ, cảm giác thật lạ. Mới bắt đầu cảm thấy mùi máu tươi thật tởm, nhưng uống vài ngụm thì thấy nó ngon, giờ cảm giác thân thể nóng lên.” “Ừm, nếu có cảm giác gì thì cứ nói ra, để anh biết.” “Ừa.” Lát sau. “Minh Vũ, em cảm thấy mọi thứ biến rõ ràng hơn, thanh âm, mùi, tầm mắt…sao có thể như vậy?” “Không sao, đây là hiện tượng bình thường, em không cần sợ, cũng đừng bài xích. Hãy thử cảm ứng, khống chế nó. “A! Minh Vũ, Minh Vũ, em đau quá! A a a a a!” “Đau ở đâu? A Học, em đau ở đâu?” “Đầu…trái tim…thân thể…ở đâu cũng đau! Em đau khắp người! Minh Vũ…em cảm thấy máu không ngừng chạy loạn trong thân thể, đau quá…” Tả Minh Vũ thấy thời cơ chín muồi, mở ra túi máu đưa tới bên miệng Nghiêm Học. Nghiêm Học nghe mùi lập tức tham lam uống, uống hết một túi cậu còn muốn nữa. “Minh Vũ, không đủ…em muốn nữa…cho em…Minh Vũ…” “A Học, không được. Em phải học cách khống chế.” Nghiêm Học không học được, càng lúc càng nôn nóng, nổi điên đập phá đồ đạc, dùng thân thể va chạm, khóc la, làm bị thương thân thể mình. Tả Minh Vũ đau lòng nhưng không muốn dùng dây thừng cột cậu lại, chỉ ôm chặt cậu, không ngừng nói chuyện kêu gọi lý trí của cậu. “A Học, em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Nụ cười của em như ánh sáng, khiến anh thích rồi lại không dám tới gần.” “A Học, em nói thích nhất ăn cơm anh làm, em còn nhớ không? Sau này mỗi ngày anh đều nấu cho em ăn.” “A Học, em nói em không phải gay nhưng lại yêu anh, em có biết khi đó anh cảm động cỡ nào không?” “A Học, khi em nói em nguyện ý biến dị cùng anh đi tiếp, em có biết anh kích động bao nhiêu không?” “A Học, em nói…” ………….. “A Học, em nói em phải bảo vệ anh, còn nhớ không?” “Bảo…bảo vệ?” Nghiêm Học đột nhiên không vùng vẫy nữa, ngẩng đầu nhìn Tả Minh Vũ. “Phải, bảo vệ. Em nói phải bảo vệ anh.” Tả Minh Vũ mỉm cười, nhẹ thả lỏng cánh tay giam cầm Nghiêm Học. “Minh Vũ…anh là Minh Vũ…là người em muốn bảo vệ…” Nghiêm Học nâng tay lên sờ gò má Tả Minh Vũ. “A Học, vì anh, hãy học khống chế năng lượng và dục vọng hút máu được không?”
|