Bất Nam Bất Nữ
|
|
Đệ lục chương
Mấy ngày kế tiếp, Tiểu Linh cư nhiên xem ta như người vô hình.
Từ sáng tới tối, chỉ thấy hắn đi theo sau Cổ bá bá.
Mấy ngày sau, ta mới biết được nguyên lai Cổ bá bá là một vị đại phu.
Ta ngồi trong lương đình (đình để nghỉ mát), nhìn Tiểu Linh hỏi một đống lớn vấn đề, mà Cổ bá bá nhất nhất kiên trì giải đáp.
Mỗi khi giải đáo được một vấn đề, Tiểu Linh sẽ đối Cổ bá bá ngọt ngào cười.
Này rất khó khiến ta không hoài nghi, Tiểu Linh và Cổ bá bá mấy đêm cùng một chỗ rốt cuộc đã làm gì.
Tuy rằng biết Cổ bá bá là trưởng bối, thế nhưng phong thái hắn quá ư tuấn suất làm ta có điểm lo lắng.
Tiểu Linh sẽ không thích thượng Cổ bá bá đi, này… này ta đây làm sao bây giờ ?
Sau khi nhìn đến Tiểu Linh ở trên mặt Cổ bá bá hôn một cái, ta thật sự là nhịn không được nữa.
Ta đứng dậy đi đến trước mặt bọn họ.
“Xin lỗi, Cổ bá bá. Ta hiện tại có chuyện quan trọng phải cùng đệ đệ nói chuyện.”
“Không sao.”
Ta lôi kéo Tiểu Linh vào trong phòng.
“Ca, ngươi làm đau ta.”
Ta không quản Tiểu Linh oán giận, đem hắn vào gian phòng, đóng cửa lại.
“Ngươi có đúng hay không thích Cổ bá bá ?”
“Không có a.”
“Vậy ngươi mấy ngày nay đều ở trong phòng hắn ngủ, các ngươi xem ta là cái gì ?” Ta đối Tiểu Linh hô.
“Ta cùng Cổ bá bá làm cái gì cũng không liên quan đến chuyện của ngươi.”
“Các ngươi lên giường ?”
“Ta muốn cùng ai lên giường thì cùng người đó lên giường.”
Ta mất đi lý trí đánh một cái tát lên mặt Tiểu Linh.
Tiểu Linh ôm mặt, nhìn ta không thể tin được.
“Ngươi… ngươi đánh ta !” Tiểu Linh khóc chạy ra khỏi phòng.
Ta nhìn tay mình, bắt đầu hối hận.
Ta tức giận thế nào cũng không nên đánh Tiểu Linh.
Ta nghĩ tới Tiểu Linh có thể thực sự cùng Cổ bá bá lên giường cũng không chừng, tâm mơ hồ đau nhức.
Lúc này, ta mới nhớ, ta hiện tại phải tìm Tiểu Linh về.
Chạy đi từng góc trong nhà, cuối cùng trong phòng chế thuốc của Cổ bá bá thấy Tiểu Linh nhào vào lòng Cổ bá bá khóc.
Vừa đố kị vừa len lén đi ra, ta chạy về phòng.
Ta biết, Tiểu Linh hiện tại nhất định rất giận ta. Ta nghĩ muốn xin lỗi, thế nhưng nhìn hắn trong lòng nam nhân khác, ta có cảm giác muốn giết người.
Ta nghĩ, chính là chờ thêm vài ngày nữa sẽ cùng Tiểu Linh xin lỗi, đồng thời hỏi rõ ràng hắn cùng Cổ bá bá trong lúc đó rốt cuộc có hay không chuyện gì.
Ở bên kia…
“Được rồi, hắn đi rồi. Đừng giả vờ khóc nữa.”
“Thế nhưng thực sự đau quá nga.”
“Tiểu Linh, ngươi có muốn vững vàng trói chặt tướng công ngươi ?”
“Muốn, làm như thế nào ?”
“Đem cái này nuốt vào, đây là dược hoàn ta mới chế được.”
“Ăn thì sẽ thế nào ?”
“Ăn sẽ…”
“Hì hì hì hì, cảm tạ cha.”
|
Đệ thất chương
Vốn có nói qua vài ngày sẽ hướng Tiểu Linh xin lỗi, nhưng hắn trốn ta lại trốn rất lợi hại.
Hiện tại cả ngày trốn ở trong phòng Cổ bá bá không ra.
Ta thật sự là không có biện pháp.
Mấy ngày nay ngồi ở trên giường than thở không biết bao nhiêu tiếng, ta nghĩ mình cũng sắp bị Tiểu Linh dằn vặt đến điên rồi.
Thật bất đắc dĩ, chính là không nghĩ ra biện pháp.
Ngày hôm nay rốt cuộc là bao nhiêu rồi ? Mấy ngày nay có thể nói là rất thống khổ, ngay cả thời gian cũng đều đã quên.
Tính toán, hôm nay hẳn là sơ thất.
Đột nhiên nhớ tới túi thơm mà nương đã cho, hiện tại vừa đúng một tháng, hẳn là có thể mở rồi.
Ta lật bọc quần áo lên lấy ra túi thơm bị nhét xuống phía dưới.
Mở nó ra, bên trong là một tờ giấy cùng một chiếc lọ ???
Ta cầm lấy tờ giấy, mặt trên viết: Nhi a, nương biết ngươi vấn đề làm lành rất hao tổn tâm trí, đặc biệt tống xuân dược một lọ.
Chờ… Chờ một chút, nương đã biết ?
Không thể nào, đây là một tháng trước nàng cho ta.
Lẽ nào nàng xem bói được ? Cho tới bây giờ đều hoài nghi bói toán, thầy tướng số mấy thứ này ta nghĩ cũng có thể là sự thật.
Này… Xuân dược ? Chẳng lẽ là muốn ta đem dùng trên người Tiểu Linh ?!
Xem ra, hẳn là ý tứ này.
Thế nhưng Tiểu Linh không ra khỏi phòng ta có thể như thế nào.
‘Khấu khấu’.
“Ta có thể vào không ?” Nghe thanh âm liền biết là Cổ bá bá, ta vội vàng bỏ xuân dược vào trong áo.
“Mời vào.” Ta mở cửa cho Cổ bá bá.
“Diệp Lam, ta có thể cùng ngươi nói chuyện không ?” Ta nghĩ Cổ bá bá hẳn là vì chuyện của Tiểu Linh mà đến.
“Ân.”
“Ta biết ngươi hiểu lầm ta cùng Tiểu Linh khi đó có chút gì đó.” Cổ… Cổ bá bá đã biết ?
“Tiểu Linh là vãn bối, hắn hiếu học. Ta là tiền bối cũng không có ý cự tuyệt hắn, bởi vậy sau khi các ngươi tới không lâu, liền thu nhận hắn làm đồ đệ. Chỉ là hắn bảo ta chuyện này đừng nói cho ngươi biết, chính hắn sẽ nói cho ngươi.”
Nguy rồi, nguyên lai ta thực sự hiểu lầm Tiểu Linh cùng Cổ bá bá.
“Xin lỗi, ta không nên trong lúc sự tình không minh bạch như vậy lỗ mãng.”
“Ta không cần ngươi cùng ta giải thích, ngươi hẳn là nên giải thích với Tiểu Linh.”
“Ta hiểu rồi. Thế nhưng Tiểu Linh đóng cửa, ta cũng không có biện pháp vào phòng.”
“Ngu ngốc, sao ngươi không đi vào từ cửa sổ ?” Ta thế nào không nghĩ tới một chiêu này.
“Đúng nga.”
“Kia còn không mau đi.”
“Sỏa tiểu tử, ha ha ha ha.”
***************
Ta len lén tiêu sái đến phía trước cửa sổ, vừa vặn, cửa sổ cư nhiên không đóng. Mà nhìn vào trong, thấy Tiểu Linh đang ngủ. Lẽ nào Tiểu Linh không biết như vậy rất dễ mắc phong hàn ?
Ta cẩn cẩn dực dực bò vào phòng, hô ~ may là Tiểu Linh không tỉnh.
Đi tới bên bàn, cầm lấy cái chén, bỏ xuân dược vào, sau đó đem nước trà đảo lên.
Ta cầm cái chén đi tới bên giường.
“Tiểu Linh, Tiểu Linh. Khát nước không ? Dậy uống chén nước.” Ta nhân lúc Tiểu Linh ngủ đến mơ mơ màng màng, cái gì cũng không biết, Tiểu Linh cứ vậy đem nước trà trà uống xuống.
Uống hết nước, một lát sau, Tiểu Linh mới chính thức thanh tỉnh.
“Ngươi.. Ngươi như thế nào ở chỗ này ? Ra ngoài.”
“Tiểu Linh, ta biết ta sai rồi. Ta không nên đánh ngươi, ngươi tha thứ ta đi. Ta không nên hoài nghi ngươi. Ta cũng không sợ quan hệ của chúng ta bị người khác phát hiện, bọn họ muốn nói thế nào liền nói thế ấy.”
“Thật vậy sao ?”
“Ân, ta phát thệ.”
Tiểu Linh cúi đầu suy nghĩ, chính là sắc mặt hắn càng ngày càng hồng. Cuối cùng, hắn ngẩng đầu, hoang mang nhìn ta.
“Ca ca, ngươi vừa cho ta uống cái gì ?”
“Trà a.” Ta có chút chột dạ không dám nhìn vào mắt Tiểu Linh.
“Ngươi thật là ca ca xấu xa.” Nói xong liền thấy Tiểu Linh bắt đầu tự mình thoát y phục.
“Ta còn chưa tha thứ ngươi đâu.” Thoát y phục xong, Tiểu Linh đến trước mặt, cũng bắt đầu thoát y phục của ta.
Tay nhỏ bé khiêu khích trước ngực ta, bị hạ xuân dược là Tiểu Linh, hắn không khó chịu sao ?
Hắn đẩy ta ngã lên giường, chính mình chậm rãi ngồi xuống.
Lúc tiểu huyệt ướt át hoàn toàn tiếp nhận ta, biểu tình của Tiểu Linh nhìn như thống khổ, nhưng cũng có khoái cảm. Tiểu Linh văn vẹo thắt lưng, bắt đầu chậm rãi động.
“Ca ca, nếu như hôm nay ngươi bồi ta đến khi nào ta kêu dừng mới thôi, ta liền tha thứ ngươi.”
“Hảo, ngươi cũng đừng hối hận nga.”
“Ân.. A a, ân a,, Nga a ~”
Tiếng rên rỉ vẫn không dừng lại, thẳng đến nửa đêm, hai người đều rơi vào tình trạng kiệt sức.
“Tiểu Linh, về nhà rồi chúng ta thành thân được không ?”
“Ân, hảo.”
Ngoài phòng…
“Chúng ta mỗi lần đều nhìn lén có thể hay không bị đau mắt hột a ?”
“Nếu bị đã sớm bị rồi, hơn nữa, không xem không thấy. Này cũng không phải mỗi ngày đều có thể nhìn a.”
“Ân, ngươi nói rất đúng.”
“Uy, bọn họ đều ngủ, hai người các ngươi cũng đừng hàn huyên nữa, quay về ngủ đi.”
“Ha ha ha ha, ta rất nhanh sẽ làm..” Nữ nhân cười lớn.
“Suỵt ! Đi thôi.”
|
Đệ bát chương
Sau khi cùng Cổ bá bá nói lời từ biệt, ta cùng Tiểu Linh bắt đều theo hướng kinh thành mà lên đường.
Bởi vì đêm hôm qua, sợ Tiểu Linh mệt, cho nên bèn mua mã xa.
Tất cả đều rất thuận lợi, chỉ là sau khi về nhà, ta phải làm thế nào để cha nương đáp ứng ta cùng Tiểu Linh thành thân đây ?
Hôm nay, mọi việc cùng bình thường không sai biệt, ta ở bên ngoài đánh ngựa.
“Ô ~ Ca ca, ta thật là khó chịu nga. Có thể trước dừng ở ven đường một chút ?”
“Làm sao vậy ?”
“Ta… Ta muốn nôn.”
“Có phải ăn phải cái gì làm hư bao tử không ?” Ta vừa nói, vừa đem mã xa đứng ở bên đường.
Ta dừng mã xa lại, Tiểu Linh lập tức từ trên mã xa nhảy ra, chạy đến cây đại thụ bên đường bắt đầu nôn.
Ta lo lắng đi tới.
“Làm sao vậy ? Không có việc gì chứ ?”
“Ách ~”
“Ta… Ta không sao.” Tiểu Linh nôn xong, có điểm vô lực dựa vào ta.
“Sinh bệnh sao ?”
“Ta.. Ta thực sự không có việc gì, chúng ta tiếp tục đi thôi.”
Tiểu Linh vẫn nói không có việc gì, tự mình lên xe ngựa. Ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng vẫn tiếp tục đánh xe đi.
“Nếu như thấy quá khó chịu thì nói cho ta nga.”
“Ân.” Thanh âm yếu ới từ trong mã xa truyền ra.
Muốn nhanh về nhà, thế nhưng ta vẫn thả chậm tốc độ đánh xe. Tiểu Linh có chuyện gì không thể nói cho ta biết ? Ai ~
***************
“Cha, nương. Ta cùng Tiểu Linh đã trở về.”
“Ân.” Hai người chỉ ngồi ở phòng khách lên tiếng.
“Cha, nương. Ô ~ Ta rất nhớ hai người nga.” Tiểu Linh chạy đến trước mặt cha nương làm nũng.
“Ngoan, để nương nhìn xem. Hài tử đáng thương a, đều gầy.”
“Có hay không vâng lời ?” Cha hỏi.
Thế nào thái độ lại kém nhiều như vậy a.
“Có, Cổ bá bá cũng nói ta ngoan ngoãn kìa.”
Ta nghĩ mình có điểm dư thừa, một mình trở về phòng.
“Ca ca, ngươi làm sao vậy ?” Tiểu Linh sau đó chạy đến.
“Tiểu Linh, đợi một chút rồi chúng ta cùng cha nương nói một chút chuyện thành thân của chúng ta được không ?”
“Hảo. Hì hì, ta sẽ trở thành tân nương của ca ca.”
Buổi tối…
Tất cả mọi người đang ăn cơm.
“Cha, nương. Ta có chuyện muốn nói cùng hai người.”
“Ân.. Ân. Nói đi.”
Hai người tiếp tục ăn cơm. Tiểu Linh ngồi bên cạnh, bàn tay dưới bàn đã nắm chặt lấy ta.
“Ta muốn thú Tiểu Linh.”
“Cái… Cái gì ?”
“Cha, ta nói ta muốn thú Tiểu Linh.” Ta nhớ kỹ cha thính lực vẫn tốt a.
“Không được, nàng là muội muội của ngươi.”
“Các người đừng giấu ta nữa, ta biết Tiểu Linh là nam.”
“Tiểu Linh đúng là nam, hơn nữa hắn còn là đệ đệ của ngươi, ngươi không thể thú hắn.”
“Vì sao không thể ?”
“Ta không muốn Trúc gia chúng ta từ đây không có con cháu.”
“Vô luận như thế nào, ta nhất định phải thú Tiểu Linh.”
Lúc này, Tiểu Linh ngồi bên cạnh đột nhiên nôn ra một trận.
“Ha ha ha ha, ta muốn làm nãi nãi.”
“Lão bà tử, ngươi như thế nào nhanh như vậy nói ra ?”
“Xin lỗi, ta vui mừng quá.”
Ta hoài nghi nhìn cha nương, lại nhìn Tiểu Linh vừa nôn khan xong, mặt Tiểu Linh liền biến hồng.
Này rốt cuộc có chuyện gì xảy ra ?
Nương chạy ra ngoài sau đó kéo đến một người.
Người nọ cư nhiên là Cổ bá bá.
Cố bá bá đi đến trước mặt Tiểu Linh, bắt đầu bắt mạch cho hắn.
“Ha ha ha ha, chúc mừng ngươi Diệp Lam. Ngươi sắp làm cha rồi.”
Ta hoang mang nhìn bọn họ.
“Sỏa tiểu tử, lão bà ngươi có thai.” Cái gì ? Tiểu Linh có thai ?
“Thật vậy sao ?” Ta kéo tay Tiểu Linh, đặt vào tay của ta.
“Ân.” Mặt Tiểu Linh hiện tại hồng như một trái táo.
Ta hài lòng đem Tiểu Linh ủng tiến vào trong lòng, bất quá, chung quy vẫn thấy có chỗ không đúng.
“Chờ một chút, Tiểu Linh là nam, không có khả năng hội mang thai.”
“Ha hả, nói đến chuyện này, để nương chậm rãi nói cho ngươi nghe.”
Nhìn ba người trước mặt, cười đến giống như hồ ly, ta nhịn không được đánh một trận rùng mình.
|
Đệ cửu chương
Mọi người từ phòng khách đi tới phòng Diệp Lam…
“Diệp Lam a, kỳ thực ngươi cùng Tiểu Linh không phải thân huynh đệ. Tiểu Linh là nhi tử của Cổ bá bá.”
“Thế nhưng nương, lúc trước ngươi rõ ràng là sinh ra một muội muội a ?”
“Cái này, ha hả… Kỳ thực lúc trước đối ngươi làm một thôi miên nho nhỏ.” Thôi miên ? Ta thế nào không biết nương biết thuật thôi miên.
“Thời gian ngươi sinh ra ta tính được ngươi cùng Tiểu Linh kiếp trước là một đôi oán lữ, vô pháp cùng một chỗ.”
“…..”
“Bởi vì, kiếp này ngươi là nhi tử của ta, ta liền giúp ngươi một chút.”
“Thật khó tin.” Thật là như vậy sao ?
“Ta và cha ngươi còn có Cổ bá bá sau khi thương lượng, liền quyết định đem ngươi thôi miên.”
“Nương biết ngươi rất khó chấp nhận, thế như hiện tại Tiểu Linh đã hoài thai nhi tử của ngươi rồi.”
“Vì như vậy các ngươi liền thông đồng lừa gạt ta ?”
“Ách… Chúng ta chỉ là muốn tốt cho ngươi mà thôi.”
“Các ngươi trước tiên đi ra ngoài, để ta yên tĩnh một chút.” Mọi người rời khỏi phòng, Tiểu Linh cũng không chịu đi.
“Ca ca ngươi sinh khí, có đúng hay không không muốn ta ?”
“Đứa ngốc, ta là sinh khí với bọn họ, không phải ngươi.” Tiểu Linh ôm lấy thắt lưng ta.
“Thế nhưng ta thông đồng với bọn họ lừa ngươi, ngươi thực sự không giận ta ?”
“Vậy ngươi yêu ta không ?”
“Yêu, ta lần đầu tiên nhìn thấy ca ca liền từ lúc đó thích ca ca rồi.”
“Tiểu bổn đản, kia không phải được rồi sao.”
“Ca ca, lần này ta không giúp bọn hắn. Ta nói cho ngươi nga, bọn họ hiện tại liền ở ngoài cửa nghe trộm.” Tiểu Linh nhỏ giọng nói.
“Ân, ở trong phòng đợi ta. Ca ca xử lý xong sự tình sẽ trở lại.”
“Hảo.”
Ta cố ý theo cửa sổ trèo ra khỏi phòng, đi tới trước, liền thấy ba người lỗ tai dán vào cửa.
“Cha, nương, Cổ bá bá.”
“Ha hả ha hả… Ách, chúng ta đang định đi đây.”
“Nương, ngươi giúp ta xem một quẻ được không ?”
“Ách… xem cái gì ?”
“Xem ngày hôm nay Trúc gia sẽ phát sinh chuyện gì.”
“Ta.. Ta tính tính.” Chỉ thấy nương trong miệng nói lẩm bẩm, ngón tay tính toán.
“Tính… Tính ra rồi.” Con mắt nương chăm chú.
“Nương ngươi tính ra cái gì vậy ?”
“Nội trong ngày hôm nay Trúc gia sẽ… sẽ có huyết quang tai ương.” Vừa nói xong, liền kéo hai người kia nhanh chóng tiêu thất.
Ta thấy bọn họ đã đi, cũng trở về phòng.
Tiểu Linh đã nằm ngủ ở trên giường.
Ta đi tới bên giường, thay hắn đắp hảo chăn.
Ta nghĩ đến nương vừa rồi nói ngày hôm nay Trúc gia sẽ có huyết quang tai ương, không biết có thực sự đúng hay không. Bất quá ta cũng nên chú ý một chút.
Tiểu Linh đang nằm mơ không biết là mơ tới cái gì, khóe miệng khẽ cười.
Ta cũng trèo lên trên giường, đem Tiểu Linh ôm vào trong ngực. Bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Trong đại sảnh…
“Lão bà a, ngươi vừa nói huyết quang tai ương có thật hay không ?”
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Lão Trúc, ta… Ta đi ra ngoài một chút.”
“Lão bà, Cổ đệ làm sao vậy ?”
“Ta vậy mới nói.”
“A ~~~~~~~ ”
Một giây, hai giây, ba giây..
“Kẻ nào đem vỏ chuối loạn ném xuống đất ?” Hai người trong đại sảnh không thèm để ý đến tiếng kêu vừa rồi.
“Lão bà, chúng ta bao lâu rồi không du sơn ngoạn thủy ?”
“Thật lâu da.”
“Chúng ta đây hiện tại liền đi có được hay không ?”
“Đương nhiên hảo.”
Ngày đó, đôi phu thê rất không có trách nhiệm cứ như vậy đi du sơn ngoạn thủy. Đem tất cả sự tình đều vứt lại cho người mới giẫm lên vỏ chuối ngã đến bị thương là Cổ Diệc kia.
|
Đệ thập chương
Tháng thứ chín…
Tiểu Linh đang mang thai ưỡn lưng tản bộ trong hoa viên.
Đột nhiên bụng bắt đầu kịch liệt đau nhức, Tiểu Linh ôm bụng.
“Ca… Ca ca, đau quá. Bụng ta đau quá.”
Diệp Lam nghe thấy được, vội vàng chạy đến bên Tiểu Linh.
“Làm sao vậy ?” Tiểu Linh được Diệp Lam đỡ vào trong phòng.
Lúc này vừa vặn Cổ Diệc đi qua trước cửa.
“Cổ bá bá,nhanh lên một chút gọi đại phu. Tiểu Linh không biết bị làm sao.” Cổ Diệc vội vã chạy đến bên cạnh Tiểu Linh.
“Ta không phải đại phu sao, bất quá xem chừng Tiểu Linh là muốn sinh rồi. Nhanh đi chuẩn bị nước nóng cùng khăn sạch.”
“Hảo, ta đi ngay.” Ta nhìn thoáng sắc mặt Tiểu Linh đau đến trắng bệch, rất nhanh chạy đến trù phòng.
“Tiểu thư sắp sinh, các ngươi nhanh chuẩn bị nước nóng cùng khăn sạch.” Ta phân phó hạ nhân.
Nước nóng cùng khăn sạch được đưa vào trong phòng xong, ta bị Cổ bá bá đuổi ra ngoài.
Ta lo lắng đi qua đi lại, nghe tiếng kêu của Tiểu Linh.
Ta vài lần không khống chế được muốn đẩy cửa ra, thế nhưng chính mình lại kiên quyết nhịn xuống.
Ba giờ sau, cuối cùng tiếng kêu gào dừng lại, tiếp theo là một trận tiếng khóc của trẻ con.
Cửa mở, Cổ bá bá uể oải đi ra.
“Ngươi hiện tại có thể tiến vào.” Vừa nghe xong, ta lập tức chạy đến bên người Tiểu Linh.
Ta nắm tay hắn, cúi người, ở trên trán hắn nhẹ nhàng hôn xuống.
Ta đứng dậy ôm lấy hài tử.
“Cục cưng, ta là cha ngươi.’ Nhi tử mở mắt thật to quan sát ta.
Ta nhẹ nhàng đong đưa, nó chậm rãi ngủ.
“Nhi tử ngủ rồi, ngươi cũng nên ngủ đi.” Ta nói với Tiểu Linh.
“Ân.” Khóe môi Tiểu Linh nhếch lên mỉm cười ngọt ngào chìm vào giấc ngủ.
***************
Ba ngày sau.
Đôi phu thê vô trách nhiệm đã trở về.
“Nhi tử a, hai lão chúng ta đã trở về.”
Tiểu Linh đang ở cữ nằm trên giường muốn dậy nghênh tiếp bọn họ, thế nhưng bị ta ngăn lại.
“Suỵt ! Cha, nương. Ngoại tôn của các ngươi đang ngủ.”
“Lão đầu, ngươi xem. Ngoại tôn sinh ra thật giống Tiểu Linh khi còn bé a.”
“Lẽ nào sinh ra không giống ta sao ?” Ta nhịn không được hỏi.
“Không giống không giống. Ngoại tôn của ta lớn lên giống Tiểu Linh sẽ xinh đẹp hơn a.”
“Nương, cục cưng là nam.”
“Cái này nương đương nhiên biết.” Biết ngươi còn nói xinh đẹp ?
“Nói, trong lúc Tiểu Linh mang thai, ngươi có hay không ra ngoài làm bừa ?” Không biết vì sao nương thái độ đột nhiên chuyển biến nhiều như vậy.
“Không có a nương, người đừng nghĩ bậy.”
“Ta nghĩ bậy ? Lúc ta mang thai ngươi cha ngươi thiếu chút nữa thì làm bừa.”
“Lão bà a, ta không có a.”
“Ngươi nói cái gì ?” Cha bị nương kéo lỗ tai lôi ra khỏi phòng.
“Ca ca, chúng ta khi già có thể giống như cha cùng nương như vậy yêu nhau không ?”
“Đương nhiên, ca ca sẽ vĩnh viễn yêu ngươi.”
“Ân, ta cũng vĩnh viễn yêu ca ca.”
Ta sẽ luôn yêu ngươi. Cho dù là một trăm năm sau, ta vẫn như cũ hội yêu ngươi…
HOÀN
|