Yêu Thương Đối Thủ Một Mất Một Còn
|
|
Tiêu Kính Nam từ bên trong phòng khách chật vật tiêu sái đi ra, bên ngoài không có người.
Đương nhiên cũng không có Thang Đông Trì.
Cũng không biết có phải do trong lòng hắn có quỷ hay không, lúc đến đại sảnh cảm thấy mọi người xung quanh đều nhìn hắn.
Một bên ổn định lại tinh thần, một bên tăng nhanh tốc độ ly khai địa phương có khả năng bị nguyền rủa này.
Chuyện lần này Tiêu Kính Nam rất là thất bại. Vì vậy ở nhà cùng công ty hai địa điểm ở lỳ vài ngày.
Thẳng đến cuối tuần nhận được điện thoại của bạn rượu mới đi ra ngoài, thả lỏng tâm tình một chút.
Nơi bọn họn thường xuyên đi gọi là Galaxy Club.
Tiêu Kính Nam vừa đến nơi đó cả người tràn ngập sinh lực mạnh mẽ, như là lập tức bị âm nhạc sống động nhưng xung điện tác động vào, tâm trạng buồn bực lúc trước cũng được giải phóng.
Tiêu Kính Nam ngồi xuống trên ghế salon, những người còn lại cũng ngồi xuống, bắt đầu trò chơi, như thường lệ vẫn là hai người một đôi.
Không vừa vặn lúc này bọn họ có 9 người, năm nam bốn nữ, vì vậy đầu tiên đổ xúc xắc, người đổ lớn bị phạt một ly, đồng thời bị loại ra. Sau đó nam nữ tách ra đổ xúc xắc, cam đoan hợp tác là một nam một nữ.
Mà xúc xắc dùng để chơi là từ nhà mang đến, nghe nói có thể gia tăng tình thú.
Tiêu Kính Nam cầm lấy xúc xắc nhìn nhìn, một cái xúc xắc được viết: đánh, liếm, cắn, chụp, nắm, thổi.
Còn một cái xúc xắc thì viết: thí thí (mông), kiều môi, song nhĩ (tai), rốn, đùi, meo meo (ngực) .
Hảo đi, ý tưởng này không biết ai nghĩ ra cho được, vừa sắc vừa thấp kém một chút... Đủ kích thích.
Bất quá lại phù hợp tâm tính phóng túng của một số người.
Tiêu Kính Nam đem hai cái xúc xắc bỏ vào chung, lại lấy ra một con xúc xắc bình thường bỏ vào chung.
Xúc xắc bình thường đổ ra số nào, tương ứng với một cặp. Lắc xúc xắc có chữ nào, hai cái xúc xắc tạo nên chữ, cho thấy phải làm động tác gì.
Nếu không nguyện ý làm động tác, như vậy phải nhận phạt một ly.
Ngay từ lúc bắt đầu chơi, tất cả mọi người còn chưa high, vì vậy đa số lựa chọn uống rượu.
Sau khi uống nhiều, mọi người đều buông thả ra.
Cặp Tiêu Kính Nam là số năm, cũng không phải động tác gì quan trọng.
Cũng không biết có phải vận may lúc trước đã dùng hết hay không, cuối cùng đến phiên hắn đổ được cắn rốn.
Người hợp tác của hắn không có cản trở, trực tiếp kéo áo vốn không quá dài lên.
Tiêu Kính Nam vuốt tay, cười cười, trong tiếng ồn ào xoay người kề sát vào rốn cô gái bên cạnh.
Mới vừa hé miệng, chợt nghe thấy bên tai vang lên thanh âm.
"Cậu đang làm cái gì?"
Tiêu Kính Nam sửng sốt, hắn cảm thấy kỳ quái sao mình có thể nghe được rõ ràng như vậy, hơn nữa đột ngột dừng lại hành động.
Chậm rãi nghiêng đầu, rõ ràng là gương mặt phóng đại của Thang Đông Trì.
Hắn cả kinh, cơ hồ là giật lùi đụng phải cái bàn bên cạnh.
Ly rượu trên bàn bị chấn động, phát ra tiếng vang thanh thuý.
"Thang, Thang... tiên sinh!" Tiêu Kính Nam xấu hổ cười, hắn thiếu chút nữa trực tiếp rống đại danh Thang Đông Trì, "Anh sao lại ở trong này?"
"Đến thả lỏng." Thang Đông Trì nhìn nhìn Tiêu Kính Nam, lại nhìn nhìn cô gái ngồi bên cạnh, "Ngồi cùng nhau?"
Không đợi Tiêu Kính Nam trả lời, cô gái bên cạnh liền tiếp miệng, còn ngồi qua ghế trống bên cạnh, "A, thật sự quá tốt, vừa lúc thiếu một người?"
Tiêu Kính Nam buồn bực.
Như thế chính là sáu nam, bốn nữ.
Kháo! Phải có một cặp nam nam a!
Trong lòng Tiêu Kính Nam nhất thời có dự cảm không tốt.
Bất quá...Vận khí hôm nay của hắn hẳn là vẫn còn...
"Tôi không rút, cùng hắn một cặp." Thang Đông Trì mỉm cười nói, "Như vậy mọi người vừa vặn."
Cái gì?!
Tiêu Kính Nam trừng to mắt như chuông đồng, khuôn mặt bên dưới ánh đèn khoa trương kỳ dị.
Chung quanh vài người thức thời, tự nhiên không chút do dự gật đầu tán thành.
Tiêu Kính Nam cảm thấy vận khí tốt của mình chính thức chấm dứt.
Trước mặt bao người, hắn lộ ra một nụ cười bình tĩnh.
"Tôi nghĩ..." Hắn nói.
"Bắt đầu đi." Thang Đông Trì cầm xúc xắc bắt đầu đổ.
Tiêu Kính Nam ngậm miệng.
Tên này quả thật là con cua, hoành hành ngang ngược.
Bất quá...Chơi cái này, hoàn toàn là hên xui đi, chỉ cần xúc xắc không động đến cặp bọn họ, xác xuất cũng không cao.
Tiêu Kính Nam thầm cầu "đừng có trúng đừng có trúng đừng có trúng" trong lòng, Thang Đông Trì ngừng động tác, mở chung ra.
Hiện lên con số "5"
"A!" Tiêu Kính Nam hô nhỏ một tiếng, theo bản năng dùng tay đỡ trán.
Tại sao lại là năm? Tại sao lại năm!!
"Ngại ngùng." Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam bên cạnh, lộ ra một cái mỉm cười thần bí, mở chung bên cạnh, "Liếm song nhĩ" (Liếm tai)
Người bên cạnh không nhịn được cười lên tiếng.
Thang Đông Trì thả chung nhìn Tiêu Kính Nam, "Cậu liếm tôi hay tôi liếm cậu?"
"..Không cần" Tiêu Kính Nam nghẹn một hơi, cố gắng cong khoé miệng, "Ly này là tôi uống." "A?" Thang Đông Trì khẽ cười, "Được thôi."
Kế tiếp là cặp khác, có một lần cũng đổ ra cặp bọn họ, người bên cạnh hưng phấn huýt sáo, "Oa! Thổi thí thí (mông) ! Cởi quần ra!"
Đó là khi bọn họ high lên quy định, phàm là liếm đùi hút đùi liếm thí thí linh tinh đều phải cởi quần để đối phương làm, không nguyện ý vẫn có thể lựa chọn uống rượu.
Nếu như trong cặp có một người nguyện ý, một người khác không đồng ý, thì người không đồng ý phải uống một ly.
"..." Tiêu Kính Nam lặng yên lấy ly rượu.
Nói giỡn, hắn sao có khả năng cởi quần để Thang Đông Trì thổi mông.
Cho dù Thang Đông Trì đồng ý cởi, hắn cũng không định đi thổi mông y.
Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam uống rượu xong, mu bàn tay lau lau miệng.
Đi một vòng, xúc xắc lại đến tay Thang Đông Trì, y nhìn Tiêu Kính Nam một cái, lay động vài cái, mở ra vừa thấy, lại là "5."
Chung quanh lập tức hô lên, Tiêu Kính Nam nhướng mắt, chính mình xốc xúc xắc khác.
...Liếm meo meo (ngực).
Thang Đông Trì nhìn thoáng qua mỉm cười. "Tôi tuỳ ý."
"..." Tiêu Kính Nam cắn răng lần thứ hai uống xong ly rượu.
Lão tử cho dù phải uống rượu! Cũng không cho anh cơ hội thoát!
Nhìn xem thử anh có thể làm gì được tôi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Kính Nam vừa lòng cười hừ một tiếng, lộ ra một chiếc răng khểnh đáng yêu.
|
Cuộc chơi vẫn tiếp tục như thế, mỗi lần đến phiên cặp bọn họ đổ xúc xắc, người xung quanh đều sẽ cười trộm.
Bởi vì Thang Đông Trì dù có đổ như thế nào vẫn ra được "5", liên tục bốn vòng, thực sự kiên trì.
Tiêu Kính Nam cơ hồ hoài nghi cái xúc xắc kia có thù oán với hắn.
Bởi vì Thang Đông Trì dưới ánh mắt thù hận của Tiêu Kính Nam lắc lắc xúc xắc ném lên bàn, hướng Tiêu Kính Nam nhìn nhìn.
Tiêu Kính Nam nguýt hắn một cái, nhìn về phía xúc xắc.
Thang Đông Trì không để bụng, thực tự nhiên xúc xắc, quả nhiên... vẫn là 5.
"Này, anh xuất thiên đi." Tiêu Kính Nam cắn răng nanh nhẹ giọng nói.
"Cậu bắt chưa?" Thang Đông Trì hỏi lại.
"Không thì tốt rồi." Thang Đông Trì mỉm cười mở xúc xắc khác ra nhìn, "Sao? Cậu hút hay tôi hút?"
"..." Tiêu Kính Nam nhìn nhiệm vụ "hút đùi" trên xúc xắc, cầm lấy ly rượu uống sạch.
"A, vẫn còn uống được." Thang Đông Trì nhìn hai má hồng hồng của Tiêu Kính Nam dưới ánh đèn hôn ám, giương khoé miệng.
"Đến đến đến, tiếp tục tiếp tục~" người xung quanh lại tiếp tục hô, xúc xắc tiếp tục lay động.
Kế tiếp...
Chụp meo meo (ngực)... Liếm kiều môi... Cắn song nhĩ... Thổi rốn...
Tiêu Kính Nam một ly một ly rót rượu vào bụng.
Thang Đông Trì nhìn động tác của hắn càng lúc càng lớn, ánh mắt càng lúc càng mê man, cũng sắp say rồi.
"...Tôi đi WC." Tiêu Kính Nam cong thân thể, từ bên người Thang Đông Trì đi qua.
Trời mới biết, uống nhiều rượu như vậy, hắn chống đỡ muốn chết.
Hơn nữa...Đứng dậy mới biết đã say rồi, chân giống như đang dẫm trên bông.
Tiêu Kính Nam che miệng ho khan một tiếng, giữ hai mắt bình tĩnh thẳng tắp hướng WC mà đi.
Thang Đông Trì nhìn theo hướng Tiêu Kính Nam, lên tiếng chào hỏi rồi đi theo.
Tiêu Kính Nam thật vất vả đẩy cửa WC, chưa kịp đi đến bồn cầu dạ dày liền âm ĩ lợi hại, chỉ có thể bật người xoay hướng bồn rửa tay mà nôn.
Cảm giác từ dạ dày bốc lên thật không tốt, Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy mũi khó chịu, lập tức nôn ra.
Nhất thời chảy nước mắt nước mũi, vội lấy khăn tay liều mạng lau.
Lúc đầu óc rối tung rối mù, Thang Đông Trì tiến vào.
"Nha, nôn a." Thang Đông Trì đứng ở bên cạnh, nhìn Tiêu Kính Nam vừa rửa tay vừa lung tung chà lau.
"..." Còn không phải vì anh!
Tiêu Kính Nam nôn ra yết hầu chua xót, há miệng thở dốc không phát ra âm thanh, ngược lại nôn tiếp.
"Muốn giúp hay không?" Thang Đông Trì đến gần hơn, cầm một tập khăn giấy, còn có một khăn mặt khử trùng.
"Không, không cần..." Tiêu Kính Nam theo bản năng hướng bên cạnh né tránh, lại vẫn không thoát được Thang Đông Trì.
Thang Đông Trì từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, hắn theo bẳn năng cứng người lại. "Phốc..." Vừa muốn "uy", khăn mặt liền dán lên, rồi mới mơ mơ hồ hồ một trận loạn sát.
Lau xong lại tuỳ tay ném, lại cầm khăn tay bùm bùm hỗn loạn một trận, rồi mới thay khăn lông...
Như thế mấy lần, Tiêu Kính Nam chỉ cảm thấy da mặt mình được lau rõ ràng, nóng lên nóng lên sáng lên.
"Hảo, lau khô rồi." Thang Đông Trì ném khăn trong tay xuống, đem người đang rửa tay xách đứng lên.
Tiêu Kính Nam nhìn Thang Đông Trì, khóc không ra nước mắt.
"Cậu còn có thể uống sao? Không uống được nữa tôi đưa cậu về." Thang Đông Trì mỉm cười hỏi.
"..Có thể uống, không cần anh đưa." Tiêu Kính Nam dựng thẳng sống lưng, vươn tay một phen đẩy Thang Đông Trì ra, mở cửa WC.
Thang Đông Trì nhìn hắn một bước một bước chậm rãi tiêu sái đến chỗ ngồi, cũng theo ngồi xuống, "Mười lăm phút là nhiều nhất."
"Cái gì?" Tiêu Kính Nam nhíu mày.
"Ha ha, không có gì." Thang Đông Trì cầm xúc xắc.
... Mười lăm phút sau, Tiêu Kính Nam gục xuống.
"Tôi đưa hắn về trước." Thang Đông Trì nói một câu, lưu lại tiền rồi rời đi.
Tiêu Kính Nam uống thực high, xoay người vui vẻ hướng bạn rượu xua tay, "Bái~ bai~~~"
--- Không chút nào ý thức người dẫn hắn đi là ai.
"Chúng ta~~ đi nơi nào?" Tiêu Kính Nam nắm áo Thang Đông Trì hỏi.
Bộ dáng ngốc nghếch ngây thơ kia khiến Thang Đông Trì hận không thể cho hai bạt tai, nhưng lại không hạ thủ được.
"Đến nhà của tôi." Thang Đông Trì cầm tay hắn kéo xuống dưới, "Ngồi yên, đừng lộn xộn."
"Đến nhà anh~~ Đến~ làm chi~~?"
Tiêu Kính Nam mất trọng tâm, rõ ràng cả người cọ lên ngực Thang Đông Trì, ngẩng đầu nhìn y.
Thang Đông Trì nhìn bộ dáng hắn cười ngây ngô ngây ngô, sờ sờ gương mặt đỏ bừng, "Đi chơi xúc xắc."
"Xúc xắc là cái gì?" Tiêu Kính Nam hai tay sờ soạng, bắt lấy bả vai Thang Đông Trì, mặt dán một bên mặt y, "Xúc xắc~~ có cái gì chơi vui?"
Thang Đông Trì mỉm cười ôm người đang ôm cổ mình, tay kia xoa xoa đầu hắn, "Chơi rất vui."
"A...Chơi thế nào mới vui." Ở trên vai Thang Đông Trì cọ hai cái, tìm tư thế thoải mái. Tiêu Kính Nam nghiêng đầu nhắm mắt hỏi.
"Có thể làm nhiều động tác thú vị." Thang Đông Trì cong khoé miệng, từ trong ví tiền lấy ra xúc xắc vừa rồi lấy từ trong club.
"Ha ha~~~ ân..." Tiêu Kính Nam vừa lòng cười, ngáp hai cái.
Thang Đông Trì vỗ vỗ đầu gia khoả ngốc nghếch kia.
Nai nhỏ ngốc, đêm nay có cậu hảo đùa. . . . . Trong phòng ngủ.
"Ân...Tại sao cởi quần tôi a..."
"Quên sao, xúc xắc ghi 'liếm đùi' a."
"Tôi có thể... uống rượu a."
"Ha ha, uống rượu xong rồi."
"Quần áo sao cũng..."
"Đợt thứ hai, hút meo meo (ngực)."
"A...! Ân...Hảo ngứa, ha hả... Nơi đó không phải là meo meo đi..."
Thang Đông Trì đang liếm bụng ngẩng đầu, "Bây giờ là 'cắn rốn'."
Rất nhanh, Tiêu Kính Nam đã bị Thang Đông Trì từ trên xuống dưới, từ ngoài vào trong lột sạch.
Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam theo bản năng cọ cọ chăn muốn chui vào, thả chậm động tác cởi quần áo.
Cậu cứ cọ đi, cho dù chui vào chăn, tôi cũng không để cậu thoát đâu.
Thang Đông Trì nhìn Tiêu Kính Nam bộ dáng ngốc nghếch chật vật, vươn tay sờ trên vai hắn, lôi hắn ra khỏi chăn.
Thuận tiện từ trong ngăn kéo lấy ra một viên xúc xắc, "Có sáu loại tư thế, cậu đổ đi."
Tiêu Kính Nam không rõ cho nên, lấy xúc xắc đổ hai cái, đại khái cảm thấy không có ý nghĩa lại bắt đầu cọ chăn.
Thang Đông Trì nhìn xúc xắc, cười cười lần thứ hai bắt người lại, "Vậy dùng tư thế cậu chọn này, chấp nhận thua cuộc đi."
|
Tiêu Kính Nam cảm thấy có người sờ thân thể hắn, cả người đều bị sờ đến nóng lên, thực thoải mái.
"Ân..." Thoả mãn hừ một tiếng, Tiêu Kính Nam ngây ngô duỗi thẳng thân thể.
Tiêu Kính Nam nhịn không được cười cười, hướng lên trên cắn môi dưới của hắn, nhìn hắn nhíu mày liền ép lên đôi môi, tuỳ ý hôn hôn.
Tiêu Kính Nam bị bắt ngưỡng đầu đón nhận, ngực bị động tác mãnh liệt trở nên phập phồng, giữa những nụ hôn lộ ra tiếng thở dốc ồ ồ, khiến dục vọng Thang Đông Trì càng lúc càng mãnh liệt.
Một bên hôn, một bên vươn tay vuốt ve dục vọng đã bán cương ở giữa hai chân Tiêu Kính Nam.
Tiêu Kính Nam phản ứng thật kịch liệt, tại lúc Thang Đông Trì khẩn trương vuốt ve thứ giữa hai chân, hắn theo bản năng muốn khép chân lại.
Thang Đông Trì thấy thế liền dùng đầu gối giữ hai chân hắn dạng ra, thân thể mình thì ở giữa.
Hai chân Tiêu Kính Nam bị giữ lại run rẩy động nửa ngày, vẫn không thể đẩy cái người đang giữ chân mình ra, vì vậy chỉ có thể mở chân ra.
Thang Đông Trì thuận môi hôn một chút xuống cổ, dùng sức hút, lưu lại một dấu, nhìn nhìn thực vừa lòng, lại đi xuống gặm tiếp xương quai xanh, lưu lại một ẩn ký.
Tiêu Kính Nam không rõ hắn làm chuyện gì, muốn nâng thân thể lên lại bị đè xuống, lỗ tai đột nhiên nóng lên đau xót.
"A...!" Vừa rên rỉ, hai tay không tự giác sờ người nằm trên thân mình, rồi mới đẩy bờ vai của y.
Thang Đông Trì liếm cắn lỗ tai hắn đến đỏ bừng, một tay áp tay hắn, một tay buông tiểu đệ đệ, ngược lại gảy gảy đầu ngực hắn.
Kích thích song song, Tiêu Kính Nam thắt lưng mềm nhũn, có chút vặn vẹo thân thể, muốn trốn thoát.
Thang Đông Trì dùng thân thể chặt chẽ áp chế hắn, một bàn tay từ ngực xẹt qua bụng cùng thắt lưng, lần thứ hai dừng lại giữa hai chân, dùng kỹ xảo bộ lộng, môi từ lỗ tai trượt xuống, đầu lưỡi liếm lộng điểm mẫn cảm trước ngực mới bị y chà đạp.
"Ân...a..." Tiêu Kính Nam cảm thấy khó thở, máu toàn thân đều không khống chế, vọt tới giữa hai chân, mà cái thân thể kia vẫn chặt chẽ khảm ở giữa hai chân hắn, khiến hắn không thể không bảo trì bộ dáng mở chân để người kia đùa bỡn.
"Chậm, chậm một chút... Ngô...A!" Thân thể bắt đầu không tự giác nâng lên, giữa động tác trừu sáp trong tay Thang Đông Trì, trên mặt một mảnh ửng hồng, tóc vì mồ hôi trở nên mềm mại phủ trên trán, trên chóp mũi cũng đầy mồ hôi.
Thang Đông Trì ngẩng đầu nhìn khoé mắt ướt át, liếm liếm bờ môi của hắn, "Mở mắt ra."
Tiêu Kính Nam thở dốc không để ý tới hắn.
Thang Đông Trì nhíu mày, bỗng nhiên dừng lại động tác vuốt ve, kéo hai tay hắn lên dùng cà vạt trói chặt.
Tiêu Kính Nam mềm nhũn không có làm bất cứ động tác kháng cự nào đã bị trói lại chặt chẽ, thân thể thành thực trở nên xao động.
"Ân... Buông ra..."
Động tác xoay thắt lưng dị thường tình dục, Thang Đông Trì vừa nhìn vừa dùng tay nắm hạ thể thập phần hưng phấn của hắn, tạo nên một trận bất mãn thở dốc.
Thang Đông Trì chơi trong chốc lát, cuối cùng đè thấp thân thể ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: "Này...Có muốn tôi giúp cậu bắn ra?"
"...Cái gì?" Tiêu Kính Nam mờ mịt hỏi, ánh mắt mê man.
Thang Đông Trì nhìn nhìn khoé mắt hơi đỏ của hắn, sờ sờ gò mà của hắn rồi lại sờ soạng phía dưới, "Nơi này muốn bắn không?"
"...Muốn bắn...Nhanh lên..." Tiêu Kính Nam thành thật gật đầu, đầu gối ma sát thân thể Thang Đông Trì.
"Vì sao muốn bắn?" Thang Đông Trì sờ sờ hạ thể cương cứng, móng tay xẹt qua đỉnh.
"A! Ân.." Tiêu Kính Nam hoảng hốt.
Hắn không rõ ràng lắm mọi việc, cái gì muốn bắn, cái gì tại sao muốn bắn...?
...Hắn không biết, hắn chỉ biết là hiện tại hắn rất khó chịu.
"Đừng...sờ...ngô...sờ, đừng sờ..." Tiêu Kính Nam đỏ mặt, hai tay bị trói duỗi đến trước đẩy cái tay đang tàn sát bừa bãi kia ra.
"Vậy cậu chính mình lộng đi," Thang Đông Trì lùi lại phía sau, lại như trước đỉnh đỉnh chân hắn, "tay cậu như vậy, hẳn là có thể động."
Tiêu Kính Nam nhìn Thang Đông Trì trong chốc lát, ngây ngô vừa cười vừa gật đầu, dùng hay tay bị trói ở trước mặt Thang Đông Trì mở chân ra tự an ủi.
Thang Đông Trì nhìn nhìn, lấy một cái gối đặt dưới thắt lưng hắn, rồi mới lấy gel bôi trơn cùng dụng cụ tình thú đơn giản ở trong ngăn kéo.
"A...a" Đem hai chân Tiêu Kính Nam mở ra tối đa, đổ một lượng lớn trơn tề vào tay, thăm dò xung quanh hậu huyệt, với vào một ngón tay, nhiều lần ra vào.
Tiêu Kính Nam cảm nhận được phía sau khác thường, dừng động tác bộ lộng, ngơ ngác nhìn chân.
Thang Đông Trì nhích thân thể lại gần, đi vào thêm một ngón tay, vừa trừu sáp vừa thưởng thức biểu tình trên mặt của Tiêu Kính Nam.
"Ân...a a! Ân...ngô..." Tiêu Kính Nam cuối cùng phản ứng kịp, vừa xoay thắt lưng vừa tránh né những ngón tay đó, vừa có ý đồ dùng hai tay đi bắt lại cổ tay của Thang Đông Trì.
Thang Đông Trì không có trốn, tay bị bắt lại, như vậy nhìn qua giống như hắn lấy tay chính mình đỉnh vào trong huyệt.
"Lấy...ân."
Thang Đông Trì một bên trừu sáp ngón tay nhanh hơn, vừa cúi đầu liếm liếm hạ thể dâng trào như cũ của Tiêu Kính Nam.
Tiêu Kính Nam run rẩy thắt lưng, thở dốc buông lỏng tay.
Thang Đông Trì nhìn hắn há miệng to thở dốc, còn có tay bị cà vạt trói chặt, phiến tình cùng kích thích dị thường.
Ngón tay hung hăng trừu sáp vài cái, nhìn Tiêu Kính Nam nhíu mi rên rỉ, Thang Đông Trì lấy tiểu đạo cụ bên cạnh.
Nghe nói có chức năng mát xa, hẳn là không tồi đi.
Vừa nghĩ vừa đem gậy mát xa hơi lớn trước huyệt khẩu đẩy vào, một chút liền sáp đến cuối, không mấy khó khăn.
Đầu tiên là có tiết tấu sáp vài cái, rồi mới mở công tắc mát xa.
Bất đồng với tiết tấu ngón tay, Tiêu Kính Nam lập tức thất thanh kêu lên, "Ân! Ngô..a....a.a..."
Thang Đông Trì cúi người, cười cười khẽ ngăn chặn cơ thể không ngừng run rẩy của hắn, "Lần này, nhất định cho cậu bắn ra."
Vừa nói vừa tăng nhịp độ của gậy mát xa.
Tiêu Kính Nam khó chịu đến căng cơ bắp cả người, thân thể vẫn không giải phóng được trở nên nóng nảy, nhưng hắn phát hiện vô luận tránh thế nào, vẫn cứ bị gắt gao khống chế.
Hắn theo bản năng bắt lấy lưng Thang Đông Trì thấp giọng rên rỉ, thanh âm có chút nức nở.
"Nha, nai nhỏ ngốc." Thang Đông Trì ngẩng đầu hôn hôn bờ môi của hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cái mũi đỏ bừng, "Chưa bắn, chưa được khóc nha."
|
Nức nở đạt cao trào, chân lại không an phận ở trên giường cọ xát.
Thang Đông Trì nhìn hắn mở miệng thở dốc, tháo cà vạt đã bị hắn làm nới lỏng.
Tiêu Kính Nam nhăn mày, tay lập tức chống hai bên thân thể, lồng ngực cùng bụng đồng thời kịch liệt phập phồng không ngừng.
Cúi đầu hôn hôn khoé miệng ướt át, Thang Đông Trì vươn tay cầm gậy mát xa nhẹ nhàng trừu sáp.
Lần này Tiêu Kính Nam phản ứng kịch liệt, ngón chân đều cong lên.
Tiêu Kính Nam hừ hừ mở mắt nhìn Thang Đông Trì, "Khó chịu... Thang... Biệt lộng..."
Thang Đông Trì nhìn hai mắt Tiêu Kính Nam ngập nước, nghiêng đầu hôn lên môi hắn, càng hôn càng sâu, ma sát càng lúc càng bá đạo.
Hôn sâu mang ám chỉ mãnh liệt khiến Tiêu Kính Nam rất nhanh lại cương, bộ dạng tránh né giãy dụa gợi tình khiến Thang Đông Trì nhịn không được tăng mạnh động tác, cưỡng chế nâng đầu Tiêu Kính Nam lên nghênh đón bờ môi của y, tay kia trì nhẹ ép bờ vai của hắn.
Tiêu Kính Nam bị hôn đến không thở nổi, hai tay bắt đầu đánh lưng Thang Đông Trì nhưng lại không có chút tác dụng nào.
Giữa nụ hôn hé ra tiếng thở dốc ồ ồ hỗn loạn, thân thể ma sát cũng trở nên ngày càng kịch liệt.
Thang Đông Trì cuối cùng buông Tiêu Kính Nam ra, nhìn hắn mạnh mẽ thở dốc, tay chạm tới huyệt khẩu bị gậy mát xa càn quấy.
Hẳn là có thể rồi đi.
Thang Đông Trì cắn vành tai Tiêu Kính Nam, đầu lưỡi chậm rãi liếm vành tai, rút gậy mát xa ra.
"Ân..."
Rên rỉ mang giọng mũi dày đặc thật sự liêu nhân, Thang Đông Trì để gậy mát xa ướt đẫm qua một bên, ôm lấy hai chân Tiêu Kính Nam.
Tuy rằng trên xúc xắc không phải tư thế này, nhưng mà...
Thang Đông Trì nhìn nhìn gấu nhỏ ngốc bởi vì say rượu mà ý thức không rõ, chậm rãi áp chế thân thể, đem dục vọng bản thân đã sớm ngẩng đầu thật lâu đẩy mạnh vào trong thân thể hắn.
"Ân...Đừng..." Tiêu Kính Nam vươn tay bắt lấy cánh tay Thang Đông Trì, gương mặt đau khổ, "Tôi buồn ngủ...Ân a..."
Tiến vào dị thường thuận lợi, thân thể đã được bôi trơn chuẩn bị đầy đủ rất dễ dàng tiếp nhận y.
Bên trong thân thể gấu nhỏ ngốc thật nóng, tựa như cảm xúc nóng nảy của hắn.
"Tôi muốn động." Thang Đông Trì chậm rãi trừu sáp.
"A...a...a....a...Đừng động...Thang... xin anh..." Tiêu Kính Nam hai tay không biết làm sao lung tung đẩy người phía trên, "Tôi rất buồn ngủ...a...Ân..."
Mệt mỏi cực độ cùng hạ thân bị đỉnh lộng rất thống khổ, ý thức bản thân nói thế nào cũng vô dụng, Tiêu Kính Nam cuối cùng nhịn không được khóc lên.
Thang Đông Trì dừng lại động tác, nhìn vẻ mặt uỷ khuất khó chịu của Tiêu Kính Nam, lặng yên một lúc, vươn tay xoa xoa hai má ướt đẫm của hắn.
***
Đau đầu chết.
Tiêu Kính Nam cong người, ngón tay dùng sức vò đầu hai cái, đột nhiên cảm thấy đùi thực đau.
Ngày hôm qua giống như để không phải cởi quần áo đã uống rất nhiều rượu, còn giống như cùng người khác lên giường.
Tiêu Kính Nam chặc lưỡi, xoay người.
Trên giường cái gì cũng...
Trên giường?
Mạnh mẽ mở to mắt, trước mắt là một mảnh thịt.
Nuốt xuống một hơi nước miếng, trong lòng bắt đầu hỗn loạn, hắn có một dự cảm không tốt lắm.
Tiêu Kính Nam nâng tầm mắt lên
"Tỉnh?" Thang Đông Trì tay chống đầu nhìn hắn.
"Anh..anh..." Tiêu Kính Nam lập tức kích động, sặc nước miếng, ho khan không ngừng.
Ho một cái mới phát hiện không thích hợp, không chỉ riêng đùi, còn có thắt lưng cùng mông.
Chẳng lẽ... Khả năng...
Tiêu Kính Nam không thể tin nhìn Thang Đông Trì, tay không tự giác chạm đến phía sau.
Dinh dính.
Vẫn dinh dính.
...Hơn nữa có một chút trướng đau.
"Cậu là của tôi!"
Thang Đông Trì trầm tĩnh tuyên bố, "Ngày hôm qua cậu uống say, bướng bỉnh muốn theo tôi về nhà tiếp tục chơi xúc xắc, nói thua thì cậu sẽ là của tôi."
Lấy xúc xắc từ trong ngăn kéo đưa tới trước mắt Tiêu Kính Nam, "Tư thế đều do cậu chọn."
Thang Đông Trì thoáng nhíu mày, mỉm cười tiếp tục nói, "Tôi cũng không có biện pháp."
Tiêu Kính Nam chính là trừng mắt nhìn Thang Đông Trì, điều này làm cho Thang Đông Trì có chút chột dạ.
Y còn tưởng gấu nhỏ ngốc sẽ như mấy lần trước tức giận nóng nảy, thậm chí còn nóng nảy hơn.
Nghĩ như vậy liền lần thứ hai vươn tay vỗ vỗ hai má nai nhỏ ngốc: "Này."
Không phản ứng.
Thang Đông Trì nhìn nhìn, chồm qua hôn lên môi hắn.
"A a a a a a a a a !"
Tiêu Kính Nam vừa kêu vừa mạnh mẽ đẩy Thang Đông Trì ra, đại não cũng kịp thời hoạt động lại.
Thang Đông Trì phản ứng cực nhanh, sau khi bị đẩy ra liền rất nhanh ngăn chặn Tiêu Kính Nam kêu to, lần thứ hai hôn lên bờ môi của hắn, thật sự đem tiếng gào ngăn ở trong cổ họng.
"Ân...Thả...a.." Câu chữ ái muội không rõ khiến thân thể Thang Đông Trì lại nóng lên.
Tiêu Kính Nam bị hôn đến choáng váng đầu óc, cơ thể vừa đau xót vừa mềm nhuyễn, cảm giác nửa người dưới của Thang Đông Trì chạm vào hắn càng thêm rõ ràng, da đầu bỗng nhiên run lên một trận.
Mặc kệ hôm qua có chuyện gì xảy ra, đó là do ý thức hắn không rõ!
Nhưng hiện tại đầu óc thanh tỉnh, vô luận như thế nào cũng không có khả năng tiếp thu việc nam nhân này cắm vào trong thân thể hắn!
Tuyệt đối không được!
Thang Đông Trì nhiều lần gặm cắn môi dưới Tiêu Kính Nam, chậm rãi buông ra, "Tốt, an tĩnh, rất ngoan!"
"Anh! Phi phi phi!" Tiêu Kính Nam nhiều lần chà môi.
Thang Đông Trì nhíu mày làm động tác chớ có lên tiếng, từ gối lấy di động ra, "Bảo trì 24 giờ mở máy, tôi sẽ không làm chậm trễ công việc của cậu, yên tâm."
"Yên tâm cái rắm! Tôi không cần!" Tiêu Kính Nam mới thẳng người một chút, cánh tay chống đỡ thắt lưng vài phút đã bắt đầu phát run.
"Tay cậu run rẩy đến lợi hại."
"Không phải chuyện của anh!" Tiêu Kính Nam vẻ mặt bị phẫn, động động cánh tay, "Nếu anh dám đem chuyện hôm qua nói ra ngoài, tôi liền..."
"Cậu liền như thế nào?" Thang Đông Trì nghiền ngẫm nhìn hắn, hạ giọng ái muội, "Nói cho người khác biết cậu bị tôi thao đạt đến cao trào?"
"Anh sẽ không chết tử tế được."
"Cảm ơn."
|
Từ sau khi bị bắt mở điện thoại di động 24 giờ, Tiêu Kính Nam phát hiện mình thường xuyên bị thần kinh nhìn chằm chằm vào nó.
Nhưng trên thực tế sau đó Thang Đông Trì cũng không có gọi điện hoặc là gởi tin nhắn cho hắn.
Đến lúc hắn không thể chịu đựng được việc mình cứ nhìn chằm chằm điện thoại vào ngày thứ ba, hắn bỏ điện thoại kia vào ngăn kéo khoá lại.
Thang Đông Trì nhất định là dùng chiến thuật tâm lý, hai ngày nay cố tình không gọi điện cho hắn, chính là làm cho hắn lúc nào cũng bảo trì trạng thái chờ đợi căng thẳng này.
Quyết tâm không quản nữa, Tiêu Kính Nam ngoại lệ cùng cấp dưới trong công ty đi ăn cơm, cố gắng quên nó đi.
Kết quả, liền thật sự quên đi.
Cho đến tận buổi tối trước khi tan tầm mới nghĩ đến sự tồn tại mãnh liệt của chiếc điện thoại đang nằm trong ngăn kéo kia.
Lấy chìa khoá ra, thời điểm kéo ngăn kéo, Tiêu Kính Nam có cảm giác đang mở hộp Pandora.
Chậm rãi mở ngăn kéo ra, di động vẫn lẳng lặng nằm đó.
Tiêu Kính Nam trong nháy mắt phát hiện đèn flash nhấp nháy.
...Đèn nhấp nháy.
"..." Sau một phút mân môi lặng yên, Tiêu Kính Nam cười ha ha cầm điện thoại, miệng bất tri bất giác than thở, "Chợt lấp lánh lấp lánh đầy trời đều là ngôi sao" hát linh tinh, cũng không biết có phải một phương pháp giảm áp lực hay gì đó...
Đèn nhấp nháy, cho thấy:
1. Thang Đông Trì đã gọi điện thoại đến.
2. Thang Đông Trì đã nhắn tin đến.
3. Tin nhắn tổng đài.
Tiêu Kính Nam thở ra một hơi, thấy chết không sợ mở khoá điện thoại.
Cái được gọi là tin nhắn tổng đài đương nhiên là...không có xuất hiện.
Xuất hiện chính là tin nhắn Thang Đông Trì.
Thầm động viên chính mình ba lần, Tiêu Kính Nam nhanh chóng mở tin nhắn.
"Hai ngày nay đều ở nơi khác họp, đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị." ...
Hắn đột nhiên cảm thấy chính mình hai ngày trước vẫn luôn nhìn chăm chú điện thoại là việc vô cùng ngu ngốc.
Tiêu Kính Nam đen mặt chuẩn bị xoá tin nhắn, di động đột nhiên vang lên, khiến hắn sợ hãi, di động từ trên tay trượt xuống.
Bối rối muốn bắt lại điện thoại nhưng không có thành công, nhưng bởi vì trong phòng làm việc trải thảm rất dày, cho nên điện thoại bị rớt xuống đất vẫn như cũ vang không ngừng.
Tiêu Kính Nam xoay người nhặt điện thoại lên, nhìn tên Thang Đông Trì, nhấn phím chấp nhận cuộc gọi.
"Đi dùng cơm." Thang Đông Trì gọn gàng dứt khoát phân phó nói. "Xe của tôi hiện ở dưới lầu công ty cậu, cho cậu năm phút."
"Tôi..hôm nay phải tăng ca, hắc hắc, lần sau đi." Tiêu Kính Nam chậm rãi tới gần cửa sổ trong phòng nhìn xuống, quả nhiên có một chiếc xe nghênh ngang đứng trước cổng công ty.
" Ân?" Thang Đông Trì nhếch khoé miệng, "cậu còn bốn phút."
"Tôi không phải nói muốn tăng ca sao?" Tiêu Kính Nam quay đầu lại, mạc danh kỳ diệu nói thẳng: "Anh đã nói sẽ không quấy rầy công việc của tôi."
"Cậu còn ba phút." Thang Đông Trì không nhanh không chậm nói. "Qua ba phút cậu không xuống dưới, tôi liền đi lên."
"Anh..."
"Do cậu chọn."
Không cho Tiêu Kính Nam một cơ hội phản bác, điện thoại nhanh chóng cắt đứt.
Tiêu Kính Nam chăm chú điện thoại dần dần tối đen, nhanh chóng chạy tới khoá cửa phòng làm việc.
Hừ hừ, cho dù là anh lợi hại, tôi khoá cửa anh cũng không vào được đi.
Tiêu Kính Nam trong lòng nhiều ít có chút đắc ý, đi đến ghế sô pha ngồi xuống nghỉ ngơi.
Nhắm mắt lại không đến nửa phút, đột nhiên cúp điện.
Tiêu Kính Nam ngẩn người, thực tự nhiên đứng lên, mượn ngọn đèn ngoài cửa sổ, đi tới mở cửa phòng làm việc.
Một bàn tay duỗi đến trước mặt hắn dùng sức đẩy, Tiêu Kính Nam không nghĩ tới ngoài cửa có người, bị đẩy lảo đảo lùi về sau một bước.
Vừa nhấc đầu, vừa thấy được Thang Đông Trì vừa nghe được âm thanh đóng cửa phòng.
"Tôi...Tôi đang muốn xuống dưới a." Tiêu Kính Nam nhìn mặt Thang Đông Trì nói.
Lại tới nữa lại tới nữa, mặc dù đang cười, nhưng lại khiến hắn có dự cảm bất thường, rồi hắn cảm thấy chính mình thật xui xẻo, rồi lại... Hắn thấy chột dạ.
"Phải không." Thang Đông Trì đến gần hai bước, "Thật sự?"
"Đương nhiên là thật." Tiêu Kính Nam định lùi về phía sau hai bước, thắt lưng đột nhiên bị ai đó ôm lấy kéo về phía trước.
Thân thể dán thân thể, Tiêu Kính Nam cố gắng ngả đầu về phía sau, xấu hổ cười. "Làm chi, đột nhiên vươn tay, làm tôi sợ hết hồn."
"Động hay không động cũng doạ được cậu, tôi cảm thấy lá gan của cậu thật lớn đi." Thang Đông Trì buộc chặt một bàn tay, nâng tay kia lên sờ sờ cái mũi Tiêu Kính Nam, một chút lại một chút. "Người dám ở trước mặt tôi khoác lác không nhiều lắm, chẳng sợ cậu không xếp thứ nhất cũng phải xếp thứ hai."
"...Nhất định là hiểu lầm, tôi nói.." Tiêu Kính Nam miễn cưỡng lần thứ hai tạo ra khoảng cách, "Có thể dừng lại tại đây hay....A..."
Môi cắn lên có chút lạnh, Tiêu Kính Nam mở to hai mắt nhìn, đột nhiên bên ngoài môi đau xót.
"Oa!" Hắn gọi một tiếng lập tức bị ngăn chặn, đầu lưỡi bị hút, lôi, kéo nhiều lần, vừa đau vừa ẩm ướt.
Thang Đông Trì buông môi ra, liếm liếm môi Tiêu Kính Nam bị y càn quấy, thản nhiên mỉm cười. "Chúng ta có mười lăm phút, cậu nghĩ tận dụng thời gian làm cái gì mới tốt?"
Thang Đông Trì cười tủm tỉm che môi Tiêu Kính Nam, đẩy tay hắn ra, vươn tay cọ xát qua lại.
Gấu nhỏ ngốc bị đau bộ dáng cũng rất có thú vị.
Nhưng mà y càng thích bộ dạng khoác lác khẩn trương khi bị loạn của gấu nhỏ ngốc, còn có gấu nhỏ ngốc ở trên giường bị lột sạch lớn tiếng thở dốc.
Tay chậm rãi chạm vào dây lưng gấu nhỏ ngốc, Thang Đông Trì mỉm cười mở khoá.
|