Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
|
|
Chính văn đệ ngũ chương: Lưu Dục
Đường Tống một bên dùng chổi lông gà phủi giá sách vốn chả có tro bụi, một bên nuốt nước miếng nhìn chằm chằm sách được để trên giá.
Đến Lan Thương các công tác đã gần năm ngày, Đường Tống cảm thấy mình giống như đói bụng năm ngày vậy.
Ngày đầu tiên đến Lan Thương các làm việc, quản sự Lưu Dục liền nói cho y biết, không thể tùy ý chạm vào sách trên giá, nếu không sẽ làm cho chủ tử mất hứng.
Nhưng là, năm ngày, Hàn Vương căn bản một bước cũng không bước vào Lan Thương các. Nhìn nhiều tàng thư trân quý như vậy bị đem gác xó, không người hỏi thăm, Đường Tống không khỏi đau lòng. Đối với Đường Tống vốn yêu sách như mạng mà nói, có sách không thể đọc thật giống như người đang cực khát, nước để bên môi mà không thể uống, thật sự là khổ hình độc nhất vô nhị trong thiên hạ.
Bây giờ là mùa nóng, cơm trưa xong đa số mọi người chịu không nổi cái nóng đều buồn ngủ. Đường Tống phủi bụi trong chốc lát, chỉ là tâm khó nhịn, tả hữu nhìn nhìn, phát hiện trong kho sách chỉ có một mình y, vài tiểu tư khác đang làm nhiệm vụ cũng không biết trốn đến góc nào sáng sủa ngủ ngon rồi.
Đường Tống dùng sức nuốt nước miếng một cái, rốt cục nhịn không được rút ra một quyển 《 Sử Ký 》, ngồi trên sàn nhà đá cẩm thạch lạnh lẽo hết sức chuyên chú xem. Đường Tống từ nhỏ liền cực thích xem lịch sử, vừa thấy sách sử thì hoàn toàn quên mất những việc khác. Trong sách một đám văn tự trừu tượng tựa như một hàng dài các đôi chân sôi nổi tiến vào trong đầu y, ở trong đầu y hình thành một vài bức hoạ sao chổi cuộn tròn, làm cho y hãm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được, hoàn toàn không để ý thời gian trôi qua.
Đang lúc Đường Tống đọc sách không kềm chế được, đột nhiên"Bá" một tiếng, sách trong tay bị người khép lại . Đường Tống không khỏi giận theo bản năng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm người tới, lại phát hiện đúng là người ra lệnh trực tiếp cho y —— Lan Thương các quản sự Lưu Dục. Đường Tống không khỏi tâm sinh khiếp đảm, nhanh chóng cúi đầu.
Lưu Dục cầm sách vở, nhìn con mèo hoang con vênh váo hung hăng trước mắt nháy một cái biến thành con chuột con kinh hồn bạt vía, trên gương mặt trắng nõn nho nhã toát ra biểu tình hứng thú dạt dào.
Trước mắt tiểu nhân giống như chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, bình thường nhưng thật ra mi thanh mục tú, chính là bộ dáng cẩn thận dè dặt, trong ánh mắt không có sự hoạt bát mà thiếu niên tuổi này nên có. Nhìn y bộ dáng tế da thịt non, cũng không giống là con cái nhà nông dân.
"Đường Tống đúng không?" Qua một lúc lâu, Lưu Dục mới mở miệng hỏi.
"Dạ." Đường Tống thấp giọng trả lời, tay trái khẩn trương vò góc áo, không biết Đại tổng quản sẽ xử lý y như thế nào nữa.
"Trước tiên đứng lên đi, mặt đất lạnh, đừng bị thương thân mình." Đường Tống lo sợ bất an không nghĩ tới Đại tổng quản sẽ nói như vậy, giật mình ngẩng đầu, thấy Lưu Dục ôn nhu nhìn y.
Lưu Dục nhìn bộ dáng Đường Tống kinh ngạc không ngậm miệng, cảm thấy y vô cùng đáng yêu, không khống chế được vươn tay đến gương mặt cũng không đẫy đà của Đường Tống nhéo một phen, cười nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi muốn ta kéo ngươi mới đứng lên sao?"
Cảm thấy đau đớn rất nhỏ trên mặt, Đường Tống mới tỉnh hồn lại, đỏ mặt nhanh chóng từ mặt đất đứng lên. "Đại tổng quản, thực xin lỗi, ta về sau cũng không dám ... xem trộm sách nữa." Đường Tống nhanh nhẹn hướng Lưu Dục giải thích, tranh thủ khoan hồng.
"Ha hả, ngươi tiểu tử này rất là thú vị ." Lưu Dục đột nhiên cười ha hả, trìu mến vỗ vỗ đầu Đường Tống mới vừa cao đến cằm mình thôi, nói: "Yêu đọc sách là chuyện tốt, nhưng là không thể ở Lan Thương các đọc. Như vậy đi, ngươi nếu muốn xem sách, ra chỗ ta ở đi, ta có chút thư, tuy rằng không nhiều như Lan Thương các, nhưng là cũng đủ cho ngươi xem một thời gian ngắn "
Đường Tống không dám tin ngẩng đầu, kích động hỏi: "Thật sự? Ta có thể chứ?"
Thấy Đường Tống rốt cục lộ ra một tí sức sống hợp với thiếu niên, Lưu Dục cảm thấy vui mừng gật gật đầu. "Đương nhiên, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh."
|
Chính văn đệ lục chương: Dạ Ngộ (Hội ngộ trong đêm)
Ôm một quyển《 Hán Thư 》 mới từ nơi Lưu Dục mượn được, Đường Tống đè nén nội tâm hưng phấn, cước bộ nhẹ nhàng đi về phía phòng nhỏ của mình.
Từ lúc Lưu Dục đồng ý cho y mượn sách xem đã gần một tháng , một tháng này, Đường Tống cách vài ngày phải đi tìm Lưu Dục một lần.
Lưu Dục quả nhiên không hổ là chủ quản Lan Thương các, không chỉ có trông nom sách, ngay cả trong phòng mình ở cũng tất cả đều là sách, quả thực là một Lan Thương các nhỏ. Mấu chốt nhất chính là, Lưu Dục không có không tiểu khí. Mặc kệ Đường Tống muốn mượn sách gì, Lưu Dục đều cho y mượn, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không cho phép làm bẩn.
Đường Tống ôm sách, tựa như ôm lấy toàn bộ thế giới của mình, cho dù hiện tại đi trong hoa viên tối tăm u ám, cũng không cảm thấy sợ hãi lắm. Cho đến khi y nghe được một trận tiếng khóc đứt quãng, mới ý thức hiện tại đã là nửa đêm .
Nghe tiếng khóc kia đứt quãng, như có như không, giống tơ nhện quấn lấy Đường Tống, không khỏi làm y nhớ tới tình cảnh trong《 Liêu Trai Chí Dị 》 mà mình mới vừa xem qua, nhất thời lông tóc dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Đường Tống bước nhanh hơn, chắc đi được một đoạn rồi, y lại quay đầu lại, bởi vì y loáng thoáng cảm thấy tiếng khóc này có chút quen tai.
Lòng hiếu kỳ chiến thắng cảm giác sợ hãi, Đường Tống không khỏi theo phương hướng tiếng khóc tìm đến. Cuối cùng, Đường Tống vòng qua một ngọn giả sơn, rốt cục tìm được nơi phát ra tiếng khóc. Nguyên lai là một đứa nhỏ ghé vào trên tảng đá gào khóc.
Nghe được tiếng bước chân của Đường Tống, đứa bé kia chấn kinh ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc đến loè loẹt. Dưới ánh trăng nhàn nhạt, Đường Tống nhận ra đứa bé này đúng là Vương Thọ ngày đó giống mình bị Hàn Vương xem như công cụ tiết dục.
"Ngươi làm sao vậy? Vì cái gì ở đây khóc a?" Nhìn Vương Thọ từng cùng mình đồng mệnh tương liên, Đường Tống không khỏi quan tâm hỏi.
Vương Thọ hiển nhiên cũng nhận ra Đường Tống, chỉ vào y nói: "Ngươi là Đường. . . . . . Đường. . . . . ."
"Đường Tống." Đường Tống thay hắn nói cho xong, trước đó bọn họ cũng không có giao tình gì, đứa bé này còn có thể nhớ họ của y là cũng hiếm gặp rồi.
Vương Thọ có chút ngượng ngùng, không ngừng chải tóc không nhìn Đường Tống. "Đã trễ thế này, ngươi vì cái gì ở đây khóc a? Ca ca ngươi đi nơi nào ?" Đường Tống gặp Vương Thọ biểu hiện tính trẻ con, trong lòng không khỏi có chút buồn cười.
Ai ngờ Đường Tống không đề cập tới Vương Phúc thì thôi, nhắc tới Vương Phúc, nước mắt Vương Thọ lại ào chảy xuống, tiếng khóc cũng trở nên như vỡ đê.
Đường Tống luống cuống tay chân, y trừ lúc nhỏ dỗ muội muội Đường Lâm, cũng không có kinh nghiệm dỗ người khác. Xem Vương Thọ đã muốn khóc đến không thở nổi, Đường Tống nhanh nhẹn ôm hắn vào trong ngực, giống như dỗ muội muội của mình dỗ hắn: "Đừng khóc , đừng khóc , khóc nữa sẽ biến thành mèo hoa ."
Dỗ nửa ngày, Vương Thọ mới ngưng khóc. Dưới Đường Tống truy vấn, Vương Thọ đứt quãng nói ra ca ca Vương Phúc trong khoảng thời gian này gặp chuyện gì.
Nguyên lai, ngày đó sau khi Đường Tống ngất xỉu đi, Hàn Vương đương nhiên tìm tới Vương Phúc. Vương Phúc cũng giống Đường Tống không nói được một lời, thậm chí còn tiến hành phản kháng, chính là càng như vậy ngược lại càng khơi dậy hứng thú của Hàn Vương. Vương Phúc cũng là tính tình cứng rắn, bị Hàn Vương bẻ gãy một cánh tay, cũng dám không cầu xin một tiếng, cuối cùng đau đến bất tỉnh. Hàn Vương điểm huyệt đạo của hắn cũng không thể làm hắn tỉnh thức.
Sau lại, Vương Thọ bị phân công quét tước hoa viên, mà Vương Phúc bị Hàn Vương lưu thành tính nô chuyên thuộc của hắn. Vương Phúc cho đến nay, chưa từng hướng Hàn Vương một câu cầu tha. Hắn càng không nhu nhược khuất phục như vậy, càng khơi mào dục vọng chinh phục của Hàn Vương. Hiện tại Hàn Vương thường thường đem hắn biến thành cả người là thương, Vương Thọ trơ mắt nhìn ca ca chịu tội, cũng không thể giúp đỡ gì, mỗi ngày chỉ có thể trộm trốn ở trong hoa viên khóc.
|
Chính văn đệ thất chương: Tham bệnh (Thăm bệnh)
Nghe xong Vương Thọ tự thuật, Đường Tống bất đắc dĩ thở dài. Vương Phúc cứng đầu y sớm đã biết, chính là không nghĩ tới hắn lại không thức thời như vậy, đem kiên cường dùng tại chỗ này, để chịu khổ uổng phí như thế.
"Vậy ca ca của ngươi hiện tại thế nào ?" Đường Tống hỏi.
"Ca ca ngày hôm qua vừa mới hầu hạ Vương gia, hiện tại đang nằm trên giường không nhấc thân dậy nổi." Vương Thọ khóc thút thít nói. Nhớ tới ca ca thân thể gầy yếu đầy vết thương, nước mắt lại không khỏi rơi xuống.
"Ngươi không tìm thầy thuốc giúp ca ca ngươi trị thương sao?"
"Đại quản gia đi tìm thầy thuốc đến, bất quá ca ca vừa khỏe một chút lại phải hầu hạ Vương gia, rất là vất vả ."
Đường Tống lại bất đắc dĩ thở dài, y thực kính nể Vương Phúc bất khuất, chính là không thể hiểu được suy nghĩ của hắn. An ủi Vương Thọ vài câu, liền thuận tiện đưa hắn trở về.
Trở lại phòng nhỏ của mình, liền đốt ngọn đèn dầu xem sách một lát, Đường Tống tinh thần dù thế nào cũng vô pháp tập trung vào sách. Gương mặt Vương Thọ khóc thê thê thảm thảm luôn ở trước mắt y lúc ẩn lúc hiện, làm cho y nhớ tới cảnh muội muội còn tuổi nhỏ khóc lóc.
Muội muội của Đường Tống, Đường Lâm so với Đường Tống nhỏ hơn năm tuổi, còn là một tiểu cô nương không rành thế sự. Đường Lâm là một tiểu cô nương yêu cười cũng yêu khóc, lúc cao hứng liền cười đến run rẩy hết cả người, làm cho người bên cạnh cũng sẽ không tự chủ được cười rộ theo nàng. Lúc thương tâm sẽ khóc đến khan cả tiếng, làm cho người ta thấy sẽ nhịn không được đem tất cả mọi thứ đẹp đẽ trên thế gian đến trước mặt nàng dỗ nàng vui vẻ. Mà cô gái đáng yêu như vậy, lại tránh không được vận mệnh luân làm quan nô, sung quân biên cương. Đường Tống nằm trên giường gỗ cứng rắn, nghĩ không biết muội muội đang ở phương nào, bất tri bất giác, nước mắt liền chảy xuống.
Ngày hôm sau, Lưu Dục thấy đỉnh Đường Tống đôi mắt to đen thui, trêu chọc nói: "Đường Tống, không phải đêm qua lại thức đêm đọc sách chứ? Nếu ngươi còn không chăm sóc thân thể như vậy, cẩn thận ta về sau không cho ngươi mượn sách xem a."
Đường Tống xấu hổ cười cười, bị Lưu Dục cho là rụt rè, không khỏi cảm thấy thiếu niên này rất là đáng yêu, làm cho hắn có loại dục vọng muốn ôm vào trong ngực vuốt ve.
Chạng vạng Đường Tống xong việc, không có đi thẳng về phòng nhỏ của mình, mà là đi đến chỗ ở của Vương Phúc Vương Thọ.
Phòng ở của Vương Thọ cánh cửa khép hờ. Đường Tống đứng ở cửa nhẹ nhàng gọi vài tiếng, không có nghe thấy tiếng người trả lời, do dự trong chốc lát, lấy lá gan đi vào. Phòng ở so với của mình lớn một chút, nhưng đồng dạng là phòng ở đơn sơ cho hạ nhân ở, trong phòng trừ bỏ một cái bàn hai cái ghế cùng một cái giường thì cái gì cũng không có .
Đường Tống khinh thủ khinh cước tiêu sái bước vào trong, quả nhiên thấy Vương Phúc nghiêng mình nằm trên giường.
So với một tháng phía trước, Vương Phúc gầy rất nhiều. Mặt tái nhợt thượng không thấy tí huyết sắc, còn mang theo loáng thoáng hắc khí. Cho dù là trong lúc ngủ mơ, Vương Phúc cũng giống như chịu tra tấn, đôi môi trắng như sắp chết, mày cũng nhíu lại khó chịu.
Đường Tống đợi trong chốc lát, không thấy Vương Thọ trở về, xoay người định rời đi. Mới vừa đi hai bước, lại nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng rên rỉ rất nhỏ, nhìn lại, nguyên lai là Vương Phúc tỉnh.
Vương Phúc mơ mơ màng màng mở to mắt, phát hiện trong phòng rõ ràng có một người xa lạ, không khỏi hoảng sợ. Chờ nhìn rõ người này là Đường Tống nhiều ngày không thấy, thần kinh buộc chặt mới thả lỏng.
"Vương Phúc, ngươi, ngươi tỉnh a!" Đường Tống có chút chột dạ chào hỏi, dù sao chính mình không thỉnh tự vào đối với chủ nhân cũng là rất không tôn trọng.
Vương Phúc nâng thân dậy, lúc dậy đến một nửa lại suy sụp ngã xuống, duyên cớ chắc là do thân thể bị thương. Đường Tống vội vã tiến lên hỗ trợ, muốn đỡ hắn ngồi xuống. Nhưng là Đường Tống hảo tâm Vương Phúc cũng không nhận, Vương Phúc ghét bỏ đẩy tay Đường Tống ra, ác thanh ác khí nói: "Ngươi tới làm gì?"
"Ta, ta tới thăm ngươi một chút." Đường Tống xoa tay phải bị đánh đỏ bừng, có chút uể oải trả lời. Vương Phúc thái độ ác liệt làm cho y có cảm giác xen vào việc của người khác, lí do thoái thác chuẩn bị cả đêm cũng nói không nên lời .
"Ngươi là đến thăm ta? Hay là đến chê cười ta?" Vương Phúc có chút bực bội quát. Tuy rằng thanh âm không lớn, nhưng trong lời rống lên có tức giận cùng ảo não chân chân thật thật.
Cảm nhận được Vương Phúc bất đắc dĩ, Đường Tống không khỏi tâm sinh thương hại. Mặc kệ , cho dù là bị Vương Phúc mắng, cũng phải đem những lời kia nói ra.
|
Chính văn đệ bát chương: Quy khuyến (Khuyên nhủ)
Đường Tống quyết định, cũng không để ý Vương Phúc thái độ ác liệt. Định thần lại, Đường Tống chân thành nói: "Vương Phúc, ta hôm nay là tới thăm ngươi thật, ta chưa từng có ý tứ muốn chê cười ngươi."
Vương Phúc không cho là đúng hừ một tiếng. Ngoảnh đầu một bên không nhìn y. Đường Tống ngưng một chút, mới lên tiếng: "Vương Phúc, ta, ta đêm qua nhìn đến Đệ đệ của ngươi ở hoa viên, hắn khóc thực thương tâm."
Đường Tống nói xong, thấy Vương Phúc thân thể rõ ràng rung một chút, biết Vương Phúc vẫn là rất để ý người Đệ đệ này của mình, trong lòng không khỏi thở phào, lời nói sau đó cũng thuận hơn.
"Ta hỏi hắn vì cái gì khóc, hắn nói thấy ngươi lần lượt bị thương, hắn buồn quá, chính là lại không giúp được gì, cho nên mỗi ngày đều trộm khóc." Đường Tống thấy Vương Phúc bả vai có chút hơi hơi run run, dừng một chút, nói tiếp: "Vương Phúc, Đệ đệ của ngươi quan tâm như vậy ngươi, ngươi cũng nên bảo trọng mình mới đúng."
Vương Phúc đột nhiên quay sang, có chút thẹn quá thành giận nói: "Ngươi muốn cho ta giống ngươi giống nhau, ở trên giường không thấy thẹn hô lên một tiếng lấy lòng ác ma kia sao?"
Đường Tống bị lời nói Vương Phúc đâm trúng điểm yếu, mặt lập tức đỏ, một nỗi ủy khuất vô danh cũng từ đáy lòng dâng lên, không khỏi biện bạch nói: "Ta là không thấy thẹn kêu lên, cho nên ta bây giờ có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng ở chỗ này nói chuyện với ngươi, mà không phải là giống ngươi cả người là thương, ngồi cũng ngồi không nổi, cũng không làm cho người quan tâm ta ngầm rớt lệ."
Đường Tống phen này nói rống xong, hai người nhất thời cũng không nói nữa.
Vương Phúc không nghĩ Đường Tống "Không cảm thấy thẹn" châm chọc hắn, không khỏi cũng có chút ngây người.
Đường Tống bình ổn lửa giận của mình một chút, không khỏi cảm thấy có chút nhụt chí, mình vốn hảo ý đến đây khuyên nhủ hắn, không nghĩ tới chưa nói mấy câu liền tranh cãi lên."Vương Phúc, ta đến không phải cùng ngươi cãi nhau. Ngươi nếu muốn tiếp tục đối kháng với Vương gia, chịu khổ không chỉ có mình ngươi, còn có Đệ đệ của ngươi Vương Thọ. Ngươi nếu hướng Vương gia tỏ ra yếu đuối, nói không chừng về sau cũng không cần đau khổ thế này. . . . . ."
"Câm miệng! Ta Vương Phúc thà rằng bị ác ma kia tra tấn chết, cũng sẽ không hừ một tiếng. Ngươi nhu nhược mau cút ra ngoài cho ta." Đường Tống vẫn chưa nói xong, Vương Phúc lại đột nhiên kích động lên, nắm lên gối đầu trên giường, ném về phía Đường Tống.
Gối đầu không đánh đến Đường Tống, Đường Tống cũng không có như hắn mong muốn "Cút" ra ngoài. Nhìn đến Vương Phúc bướng bỉnh mạnh mẽ, Đường Tống bội phục lại vô lực. Vương Phúc thật là đại trượng phu "bị vũ lực cũng không khuất phục", đáng cho y khâm phục. Chính là tình huống trước mắt, hắn quá không bao lâu sẽ bị kiên cường của chính hắn hại chết, thật đúng là lỗi thời a!
Thở dài, Đường Tống tiếp tục nói: "Vương Phúc, ta biết ngươi xem thường ta. Nói cho ngươi biết, ta cũng xem thường ngươi. Ta là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, đó là bởi vì ta có mục đích tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Vì có thể làm cho ta tiến Hàn Vương phủ, mẹ ta cấp Đại tổng quản dập đầu một trăm cái, liền vì một trăm cái dập đầu này, cũng muốn hảo hảo sống sót. Chính là ngươi thì sao? Chẳng những tự mình chuốc lấy khổ, còn liên lụy Đệ đệ mình khổ sở. Nhìn bộ dáng ngươi hiện tại, còn bị Vương gia tra tấn sống được bao lâu? Nếu ngươi chết , Vương Thọ nên làm gì bây giờ?" Một hơi nói xong những gì muốn nói, Đường Tống cũng không cố xem phản ứng Vương Phúc, quay đầu đi ra cửa phòng.
Vương Phúc nhìn Đường Tống lý trí khí tráng nói xong lời, lại ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa, trong lòng không khỏi sinh ra chút cảm giác khác thường. Từ buổi tối đầu tiên nghe tiếng Đường Tống ở dưới thân Vương gia cầu xin thương xót, trong lòng hắn liền vẫn thực xem thường Đường Tống. Đường Tống tốt xấu là một người đọc sách, thế nào cũng không nên đơn giản đánh mất khí tiết như vậy, cho nên nghe được tiếng kêu thê thảm của Đường Tống, hắn cảm thấy thực phẫn nộ. Đích thật là phẫn nộ, khác với đau lòng lúc Vương Thọ kêu khóc, là phẫn nộ.
Chính là hôm nay, nghe được Đường Tống giải thích, trong lòng hắn nhưng lại sinh ra chút cao hứng không tên, tuy rằng chút vui sướng này tựa như lưu tinh xẹt qua trên bầu trời chợt lóe lướt qua. Vương Phúc kinh ngạc nhìn ra cửa, trên gương mặt như đèn kéo quân hiện lên biểu tình phức tạp.
|
Chính văn đệ cửu chương: Cảm động
Đường Tống thở phì phì chạy ra khỏi cửa phòng, mới vừa đi vài bước, liền đâm vào một lồng ngực mang theo mùi mực.
Đường Tống hoàn hồn, đồng thời nghe được từ đỉnh đầu truyền tới một trận cười trêu chọc thập phần ý vị: "Ha hả, tiểu lão hổ phát hoàn uy ?"
Đường Tống nghe ra là thanh âm của Lưu Dục, ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên thấy Lưu Dục vẻ mặt thú vị nhìn y, ánh mắt tràn đầy ý cười ôn nhu lại sủng nịch. Đường Tống không khỏi có chút không được tự nhiên, giãy dụa muốn tạo khoảng cách, lại phát hiện thắt lưng mình không biết khi nào bị Lưu Dục ôm .
"Đại ca." Đường Tống hơi có chút quẫn bách hô lên.
Nghe được Đường Tống thanh âm oán giận, Lưu Dục mặc dù có chút không muốn, lại vẫn là rất nhanh nới lỏng tay.
Chờ Đường Tống thân mình đứng vững, mới phát hiện nguyên lai Vương Thọ đã đứng đó. Xem chén thuốc trong tay nhóc đã gần như không có khói bốc lên, nhóc chắc là đợi cũng không chỉ trong chốc lát .
"Đường đại ca, cám ơn ngươi!" Vương Thọ thấy Đường Tống phát hiện ra mình, lập tức cảm kích nói.
"Không, không có gì để tạ ơn hết." Nghe được Vương Thọ cảm tạ, Đường Tống có ngượng ngùng. Mình mắng đại ca người ta một chút, ngược lại còn được cảm tạ, tuy rằng ước nguyện ban đầu là tốt, chính là quá trình thực hỏng bét, kết quả lại khó nói .
Cáo biệt Vương Thọ, Đường Tống cùng Lưu Dục trở về.
Lúc này trời đã sắp hoàn toàn đen. Hai người đi qua hành lang dài khúc chiết quanh co trong vương phủ, núi đá cỏ cây rìa hành lang đều biến thành một đoàn bóng đen thật to, như là quái thú đang ngồi âm thầm chờ thời cơ mà động.
Lưu Dục không nói gì, Đường Tống cũng không biết nên nói cái gì. Hai người lẳng lặng tiêu sái bước đi, không khí có chút áp lực.
Lúc đi được một nửa, Đường Tống chịu không nổi không khí có chút quỷ dị này lên tiếng trước: "Đại ca sao đến chỗ của Vương Thọ vậy ?"
"Nga, ta hôm nay kiếm được quyển sách mới, nghĩ là ngươi xem nhất định sẽ thích, cho nên liền vội vã đi Lan Thương các tìm ngươi. Bất quá đó là ngươi đã đi rồi, có người nói cho ta biết ngươi hướng phương Bắc đi, ta đoán rằng, chỉ biết ngươi nhất định muốn đi tìm Vương Thọ . May mắn ta đã tới , nếu không không nhìn thấy tình cảnh tiểu lão hổ phát uy." Lưu Dục hồi tưởng tình cảnh vừa mới thấy, cách nói dường như có chút dư vị.
Nửa ngày không có nghe thấy Đường Tống đáp lời, Lưu Dục đoán rằng Đường Tống lúc này nhất định lại ngượng ngùng. Không thể nhìn thấy bộ dáng mặt đỏ đáng yêu của Đường tiểu đệ làm Lưu Dục đáng tiếc thở dài.
Nghe được tiếng Lưu Dục thở dài, Đường Tống nghĩ mình không lên tiếng làm cho Lưu Dục mất hứng, vội vàng trả lời: "Đại ca, ngươi không phải nói có sách mới cho ta sao không? Ở nơi nào mà?"
Mới vừa nói xong, đột nhiên cảm giác có thứ gì đó chụp lên đầu mình. Đường Tống theo bản năng giơ tay chụp lấy, một quyển sách không dày lắm bị y quơ được.
Cảm giác được sách còn mang theo nhiệt độ cơ thể Lưu Dục, nói vậy sách là Lưu Dục mới từ trong ngực lấy ra tới, Đường Tống không khỏi lại có chút không được tự nhiên, tay cầm sách cũng tự nhiên nắm thật chặt.
Trong bóng đêm thấy không rõ tựa sách, mà Lưu Dục lại không chịu nói, sự quan tâm của Đường Tống lập tức bị khơi lên. Mấy thứ không thoải mái khi cãi nhau với Vương Phúc cũng liền tạm thời biến đâu hết.
Trở lại phòng nhỏ, đốt ngọn đèn dầu, Đường Tống mới nhìn rõ bốn chữ to ngay ngắn trên bìa sách—— Đường Nguyên Văn Tập. Chỉ liếc mắt một cái khiến cho trước mắt Đường Tống nhanh chóng mơ hồ.
Đường Tống phụ thân là Đường Thế Thanh, tự Nguyên, là quan viên nổi tiếng của Sư quốc. Đường Thế Thanh không chỉ làm quan thanh chính liêm khiết, một người hảo văn vẻ làm cho thế nhân ca ngợi. Khác với những kẻ trí thức ca công tụng đức khác, văn vẻ trống rỗng thái bình giả tạo, văn chương của Đường Thế Thanh lấy biện luận làm gốc. Này văn hoặc châm biếm thói hư tật xấu, hoặc giễu cợt thế tục, đầu bút sắc bén, hàng loạt diệu ngữ. Ông trần thuật dõng dạc, văn phong chính khí nghiêm nghị, sâu sắc thuyết phục không ít văn sĩ đương thời.
Văn cũng như người, Đường Thế Thanh cũng là một quan viên cương trực công chính, xem cái ác như kẻ thù. Thường thường tại triều đường lời nói vì không kiêng dè, có khi thậm chí hay làm một vài quan lớn á khẩu không trả lời được. Nhưng ông cũng là bởi vì chính khí mà vướng tội, ông buộc tội thái sư đương triều Tần Loan, bị vu hãm, chuốc lấy đại họa sát thân tịch biên tài sản.
Sau khi Đường Thế Thanh chết, Tần Loan do thấy không hết giận, hạ lệnh các nơi đoạt lại tất cả văn chương khi còn sống của Đường Thế Thanh, không chỉ có tập thơ Hòa Văn Tập của ông, thậm chí ngay cả một vài văn tập có sử dụng một hai thiên văn chương của ông cũng bị đoạt lấy đốt hủy.
Hiện tại bản《 Đường Nguyên Văn Tập 》trong tay Đường Tống này, cũng là trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể bảo tồn.
Thật cẩn thận mở trang sách ra, nhìn thấy câu chữ quen thuộc, Đường Tống giống như trở lại lúc nghe phụ thân dạy bảo trong thư phòng. Đáng tiếc y không giống phụ thân Đường Nguyên trữ chiết bất loan, dễ dàng bị khuất phục . Không biết phụ thân dưới cửu tuyền nhìn thấy đứa con bộ dáng vô dụng như thế, có thể sinh khí, thất vọng hay không. . . . . .
Nước mắt lại mơ hồ tầm mắt, Đường Tống sợ ướt thư, vội vã gấp sách lại, rồi nước mắt mới chảy xuống thành hàng.
|