Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
|
|
CHÍNH VĂN ĐỆ THẬP NGŨ CHƯƠNG: KIỆN VONG (DỄ QUÊN)
Phòng Đường Tống là một căn phòng nhỏ ngay bên cạnh phòng ngủ Vương gia, thuận tiện Hàn Vương bất cứ lúc nào gọi đến.
Vào ban đêm, Lưu tổng quản tường tận kể cho biết Đường Tống chức trách của y. Lưu tổng quản dài dòng nói một cả đống, Đường Tống cho dù mí mắt cao thấp đã muốn đánh vào nhau, cũng không dám lơ là, dù sao Hàn Vương ăn, mặc, ở, đi lại về sau đều cần y an bài, nếu có gì sơ xuất, mạng nhỏ của mình liền đi tông.
Sáng sớm hôm sau, Đường Tống dựa theo Lưu tổng quản trước đó đã dạy, chuẩn bị tốt nước ấm khăn mặt, sớm đứng trước cửa đợi hầu .
Nghe được bên trong có động tĩnh, Đường Tống đẩy cửa đi vào, gặp Vương gia đã thức dậy ngồi ở mép giường, sắc mặt âm trầm nhìn y.
Đường Tống trong lòng bất ổn, nghe Lưu tổng quản nói Hàn Vương rời giường tinh thần rất kinh khủng, hơi một chút sai lầm cũng có thể chọc giận hắn. Vì thế Đường Tống thật cẩn thận đem chậu rửa mặt đặt trên cái giá, không dám làm ra một chút tiếng động. Chuẩn bị cho tốt rồi mới xoay người khom xuống nói: "Vương gia, thỉnh rửa mặt đi."
Hàn Vương mắt lạnh như băng đảo qua Đường Tống, làm y một thân mồ hôi lạnh. Một lát sau, mới nghe được Hàn Vương thanh âm lạnh như băng nói: "Ngươi là ai? Lưu Hồng đâu?"
Đường Tống kỳ quái, sao Hàn Vương hôm qua mới mới vừa chỉ y, hôm nay liền quên mất y mà? Tuy rằng kỳ quái, Đường Tống cũng không dám không trả lời, "Bẩm báo Vương gia, tiểu nhân tên là Đường Tống, là ngày hôm qua Vương gia khâm điểm thành tiểu tư hầu hạ của người."
Nghe Đường Tống nói xong, Hàn Vương tựa hồ suy nghĩ trong chốc lát, mới bừng tỉnh đại ngộ dường như nói: "Ngươi chính là người ngày hôm qua kể chuyện xưa?"
"Dạ" Đường Tống đáp ứng , trong lòng càng kỳ quái. Vương gia tuổi còn trẻ sao có thể dễ quên mà?
Y không biết chính là, Hàn Vương có huyết áp thấp nghiêm trọng. Nhất là buổi sáng khi rời giường, sẽ có thời gian ngắn mê muội cùng dễ quên, hơn nữa phiền táo dễ giận, cho nên mới có sắc mặt âm trầm.
Hàn Vương rửa mặt xong, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn không ít. Bữa sáng cứ dựa theo thực đơn Lưu tổng quản đưa, thật cũng không thành vấn đề gì.
Nếm qua điểm tâm, Đường Tống dựa theo Lưu tổng quản trước đó nói, trong tiểu đình trong hồ ở Thu Sương cư an bài hảo nhuyễn tháp lụa mỏng, rượu ngon hoa quả tươi, để Hàn Vương nghỉ ngơi. Không nghĩ tới, Hàn Vương này đã nằm liền nằm một ngày.
Giữa trưa, Lưu tổng quản phái người đưa tới cơm trưa. Hàn Vương giữa trưa ăn rất ít, ăn cơm xong quay về giường, giống như một tòa băng sơn ngủ say.
Đường Tống thành thành thật thật đứng bên cạnh Hàn Vương, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút nhàm chán. Lúc này nếu có một quyển sách trong tay thì tốt bao nhiêu.
Đang lúc Đường Tống miên man bất định, một thanh âm lạnh như băng đem suy nghĩ của y từ thế giới ảo tưởng kéo lại.
"Đường Tống." nam nhân nhìn như đã ngủ đột nhiên kêu lên.
"Ách, tiểu nhân ở." Đường Tống bất ngờ không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa bị nước miếng chính mình làm sặc.
"Kể chuyện cười."
". . . . . . Dạ" Đường Tống đáp lời, trong đầu đau khổ suy nghĩ truyện cười mình đã xem qua. Nhưng người ta thường là thế này, càng sốt ruột muốn nghĩ lại càng nghĩ không ra.
Qua một lúc lâu sau chưa nghe thấy Đường Tống bắt đầu, Hàn Vương có chút bực mình hỏi: "Đường Tống."
Bên tai tiếng kêu có chút cao giọng hơn làm cho trong đầu Đường Tống trống rỗng, trong Du Nhiên đình từng cơn gió lạnh, Đường Tống lại ra một đầu mồ hôi lạnh.
Đột nhiên, Đường Tống trong đầu linh quang chợt lóe, trước khi Vương gia mở miệng nói chuyện lần thứ hai nói: "Có. Vương gia thỉnh cẩn thận nghe tiếng ve kêu này, có phải hay không trừ bỏ tiếng ' tri ' ở ngoài, còn có tiếng kêu "Không có ma" cùng "Đổ "?"
Hàn Vương nghe nói, tập trung nghe xong trong chốc lát, quả nhiên nghe được hai loại thanh âm Đường Tống nói. Không khỏi nghi hoặc hỏi han: "Sao lại thế này?"
Thấy Vương gia không hiểu, Đường Tống không phải không có đắc ý nói: " Hai loại tiểu trùng và ve lớn kêu "Không có ma" cùng kêu "Đổ " là tương tự, nhưng là hình thể thì ve lớn hơn rất nhiều. Lại nói tiếp, chúng nó kiếp trước vẫn là vợ chồng."
|
CHÍNH VĂN ĐỆ THẬP LỤC CHƯƠNG:TRUYỆN CƯỜI
Lại nói tiếp, kiếp trước bọn họ vẫn là vợ chồng." Đường Tống mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở) nói: "Nói, trước đây có một đôi vợ chồng. Ông chồng thích đánh bạc, nhưng đánh toàn thua. Sau khi hắn thua rất nhiều tiền, thê tử hắn không bằng lòng, nên tiền bạc trong nhà toàn bộ quản lí trong tay, một phân tiền cũng không cho hắn. Sau đó ông chồng cũng thành thật được một thời gian. Thê tử thấy trượng phu biểu hiện tốt, một ngày nọ mang tất cả tiền trong nhà ra đưa cho hắn đi chợ mua đồ. Kết quả trượng phu vừa cầm được tiễn, liền chạy thẳng vào quán đánh bạc, không bao lâu sau thì thua hết toàn bộ số tiền."
"Về đến nhà hắn liền lừa thê tử nói, đánh mất tiền ở chợ. Thê tử hắn vừa nghe biết ngay hắn đã đem tiền thua hết, mặc kệ cơm đang nấu, cùng trượng phu tranh cãi. Kết quả phòng ở của bọn họ bốc cháy, hai người bị lửa thiêu chết. Nhưng dù hai người đã chết cũng vẫn không thôi, lại biến thành hai tiểu trùng, ngày ngày chửi mắng nhau. Tiểu trùng do người chồng biến thành thì lúc nào cũng kêu ' không có ma ', ' không có ma ', tiểu trùng là thê tử luôn mắng hắn ' đổ ', ' đổ '. Ha hả, có phải rất buồn cười không?"
Chuyện xưa này là khi Đường Tống còn nhỏ, bà nội hắn kể cho hắn nghe. Vừa kể xong chuyện này, Đường Tống lại nghĩ đến khi nằm trong lòng ngực bà nội ngắm sao, cho nên nhất thời cũng đã quên đi sợ hãi đối với Hàn Vương, cười ha hả mà hỏi hắn.
Trên mặt Hàn Vương vẫn không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt đang nhắm không biết khi nào thì mở , ánh mắt có chút chuyên chú nhìn khuôn mặt tươi cười của Đường Tống. Đường Tống bị Hàn Vương nhìn vào thấy trong lòng bất ổn, lúng ta lúng túng nói: "Chuyện này không hay sao?"
Hàn Vương thấy khuôn mặt Đường Tống biến đổi, đột nhiên cảm thấy có chút không thoải mái. So với khuôn mặt như mướp đắng của Đường Tống, thì hắn thích xem Đường Tống mi phi sắc vũ khi kể chuyện xưa hơn. Vì thế hắn nói: "Kể một chuyện khác."
Đường Tống thấy Vương gia không có trách cứ y, nhịn không được nhẹ nhàng thở ra. Tự tin, Đường Tống nghĩ đến chuyện trước kia đọc giờ tựa như con suối được khai thông ào ào chảy ra. Đường Tống chỉ hơi suy tư, liền mở miệng nói: "Trước đây có một người giàu có họ Lý, hắn trong bụng không những không có nhiều học vấn, mà thái độ làm người lại ngang tàng vô lí. Vì thế có người cười nhạo hắn nói: ngươi ấy à chính là tiểu hài tử đọc câu đầu tiên của "bách gia tính". Hắn không hiểu người ta đang nói hắn cái gì, vì thế phải đi đến học đường thành thật xin thỉnh giáo. Lão sư kia đã nói : 'câu đầu tiên "bách gia tính" là triệu tiền tôn lí. Từ triệu này là tinh triệu ( tinh triệu trong phương ngôn có ý tứ mắng chửi người ngốc), chữ tiền là đồng tiền, chữ tôn là tiểu hồ tôn, chữ lí là họ Lý.' lão sư nói xong, nhưng người kia vẫn không rõ, nói: ' tiên sinh, có cách nói nào dễ hiểu hơn không'. Lão sư lại nói : "Có a. Nói đảo lại là hiểu được ngay ." Người kia hỏi: ' nói đảo lại như thế nào? ' lão sư nói: ' bất quá là đồ khỉ họ Lý, có mấy đồng tiền thối, trong lúc nhất thời mới phất lên được. ' ha ha ha ha! Buồn cười không?"
Chuyện xưa mới vừa kể xong, Đường Tống tựa như nghẹn đã lâu phá lên cười ha ha. Hàn Vương vẫn không cười, nhưng nhìn thấy bộ dạng Đường Tống cười vui vẻ, dường như đã bị cuốn hút, cơ thể có cảm giác hơi hơi run run, trong đầu tựa như nghe thấy tiếng " Đùng đùng ", như là có cái gì nứt ra. Quả nhiên, lưu vật nhỏ này bên người là quyết định đúng.
Cứ như vậy, Đường Tống chính thức bắt đầu kiếp sống gã sai vặt.
Sau hơn hai tháng hầu hạ Hàn Vương, Đường Tống bắt đầu thuận buồm xuôi gió.
Thật sự là mặc kệ không biết, kì thực Hàn Vương cũng không có đáng sợ như trong tưởng tượng. Hàn Vương hầu như không xuất môn, cũng không thấy có người tiến đến bái phỏng. Đại đa số thời điểm trong một ngày, Hàn Vương chỉ nằm bất động, hoặc chợp mắt, hoặc ngủ thật sự.
Ăn cơm mặc quần áo đều là Đường Tống tùy tiện an bài, Hàn Vương chưa từng có ý kiến gì. Bởi vì tra tấn bị đêm hôm đó, Đường Tống mới bắt đầu cảm thấy Hàn Vương là người hoang dâm vô độ, nhưng hầu hạ Vương gia thời gian dài như vậy, Hàn Vương chưa từng đi tìm người thị tẩm, xem ra hắn cũng không phải là người dục niệm rất mạnh.
Hiện tại Hàn vương duy nhất yêu thích, chính là thích nghe Đường Tống kể truyện cười. Đối việc này, Lưu quản gia cũng có chút kinh ngạc, bởi vì cho tới bây giờ hắn chưa thấy qua chủ tử đối với sự tình gì lại có hứng thú thời gian dài như vậy.
Chuyện đầu tiên khiến cho Hàn vương hứng thú chính là tên Vương Phúc ngang ngạnh, bất quá từ lúc Vương Phúc ở trên giường kêu lên, Hàn Vương với hắn liền mất đi hứng thú .
Đường Tống thậm chí có đôi lúc sinh ra một loại ảo giác, Hàn Vương kỳ thật là một tiểu hài tử cái gì cũng đều không hiểu, tuy rằng hắn lớn tuổi hơn mình, dáng người cao hơn mình, chính là cảm tình thế gian cũng là một mảnh hoang vu giống như sa mạc. Nhớ tới Vương Phúc có nói qua với y: Hàn Vương không có cảm tình với bất cứ ai. Đường Tống cảm thấy không phải sợ hãi, mà là đau lòng, y không biết nguyên nhân nào làm cuộc sống của Hàn Vương trở nên vô vị như vậy. Mỗi ngày cứ như vậy ngủ, ăn cơm, ngủ, người như vậy sợ là tới lúc chết cũng không có cái gì để có thể tưởng niệm lại?
|
CHÍNH VĂN ĐỆ THẬP THẤT CHƯƠNG:THAY ĐỔI
Đường Tống là ca ca tốt, từ nhỏ đến lớn Đường Tống đều đem Đường Lâm nâng niu ở trong lòng bàn tay, buộc tóc cho Đường Lâm, bắt dế, nặn tượng đất, làm diều một loạt chuyện nhiều không đếm xuể. Một khi Đường Tống muốn quan tâm người nào, y sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt người đó. Trước kia là Đường Lâm, hiện tại là . . . . . Hàn Vương Lư Khâu Sương Hàn.
Đường Tống hầu hạ Vương gia hai tháng, dần dần bất mãn cuộc sống đơn điệu ngày qua ngày của Hàn Vương, trong lòng suy xét xem như thế nào mới có thể không làm Vương gia tức giận, chầm chậm thay đổi loại tình huống hiện tại này.
Mỗi buổi sáng Đường Tống gặp Hàn Vương tất sẽ xuất hiện tình huống đầu choáng váng, dễ quên, phiền táo giận dữ, vì thế trộm đi đến y quán nổi danh nhất trong thành – Hành y quán. Từ Hành y quán đi ra, Đường Tống đại khái đã biết Hàn Vương "Triệu chứng rời giường tổng hợp lại" cùng phương pháp điều trị, trong lúc này nhất thời tự tin tràn đầy.
Nhưng mà, ngày hôm sau, khi Đường Tống vào phòng ngủ Vương gia sớm hơn một khắc so với mọi hôm, lại không khỏi do dự.
Lão thầy thuốc ở Hành y quán nói Hàn Vương sở dĩ xuất hiện trạng huống này, chỉ là bởi vì khí huyết không đủ ôn hòa, khi hoạt động số lượng quá ít. Buổi sáng trước khi rời giường dùng khăn mặt nóng lau cánh tay, cổ cùng mặt, cũng mát xa huyệt Thái Dương có thể giảm bớt cảm giác mê muội. Hơn nữa, nếu thật sự muốn cải thiện loại tình huống này, phải tăng cường rèn luyện thân thể, hoạt động nhiều mới được.
Đường Tống rón ra rón rén đi đến trước giường Hàn Vương, thấy Hàn Vương không có dấu hiệu tỉnh dậy. Hàn Vương lúc ngủ cùng Hàn Vương khi thanh tỉnh có chút bất đồng, đường cong lãnh ngạnh nhu hòa rất nhiều, thân thể kiên cường lúc ban ngày có hơi cuộn lại, Đường Tống xem hắn ở trong mắt hệt như một đứa trẻ .
Đường Tống đem khăn mặt nhúng vào trong nước ấm, lấy ra vắt khô, nhưng lúc làm lại do dự. Cách này nếu làm không tốt như lời nói, cho dù có chính miệng mình nói ra thì cũng sẽ làm cho Hàn Vương tức giận, làm không tốt ngay cả tánh mạng cũng không còn.
Trong lúc Đường Tống do dự, khăn mặt trong tay đã lạnh, mà Hàn Vương nằm ở trên giường vốn dĩ không nhúc nhích đột nhiên giãn thân mình, giống như muốn tỉnh.
Đường Tống thấy Hàn Vương tự nhiên nhíu mày, cũng không do dự nữa, một lần nữa nhúng khăn mặt, xốc chăn mỏng trên người Hàn Vương lên, kéo cánh tay Hàn Vương nhẹ nhàng lau. Cánh tay phải lau xong rồi đổi cánh tay trái, sau đó là cổ, cuối cùng là mặt.
Chờ lau xong các vị trí như thầy thuốc đã dặn dò xong, Đường Tống bỏ khăn mặt ra, hai ngón tay cái đè lên hai bên huyệt Thái Dương của Hàn Vương, ôn nhu lại không mất lực đạo bắt đầu mát xa.
Đường Tống ở trong này hãy còn làm hăng say, thất vọng đau khổ trong người Lư Khâu Sương Hàn ban ngày trở lại, có một cảm giác khác thường dâng lên trong lòng hắn.
Kỳ thật từ lúc Đường Tống bưng nước bước vào phòng, Lư Khâu Sương Hàn cũng đã tỉnh. Hắn dù sao cũng là chiến thần của Sư quốc đường, không thể nào ngay cả tính cảnh giác cũng không có.
Lúc hắn còn chưa tỉnh tiến đến bên người hắn, Đường Tống là người thứ ba, hai người trước chính là hai nha đầu không biết trời cao đất rộng lúc hắn mười lăm tuổi. Tính ra, Đường Tống là gã sai vặt đầu tiên hắn tự mình tuyển những năm gần đây, cũng là gã sai vặt hầu hạ hắn thời gian dài nhất. Không chỉ bởi vì y biết kể truyện cười, còn bởi vì y biết tiến lùi, chưa từng làm ra chuyện gì làm cho hắn đặc biệt phản cảm. Chính là lần này Đường Tống lúc hắn chưa tỉnh mà tiến vào phòng hắn, rốt cuộc là tính toán làm gì?
Có ý yên lặng xem điều này, Lư Khâu Sương Hàn tiếp tục giữ nguyên tư thế ngủ lúc trước. Nghe được tiếng nước, cũng cảm giác Đường Tống đến gần hắn, chính là qua một lúc lâu sau Đường Tống đều không có làm động tác tiếp theo. Lư Khâu Sương Hàn bắt đầu mất kiên nhẫn, hơi chút giật giật thân mình, cảm giác mê muội cùng ghê tởm vào buổi sáng mỗi ngày đều dâng lên.
Hàn Vương cau mày chống lại cổ ghê tởm này, đột nhiên cảm thấy Đường Tống xốc lên chăn của mình. Chỉ kém một giây, Lư Khâu Sương Hàn liền nhịn không được muốn đánh Đường Tống một chưởng, đột nhiên cảm giác một cái gì ướt át ấm áp lau trên cánh tay mình.
Hàn Vương không khỏi có chút kinh ngạc, bắt đầu từ lúc mười lăm tuổi, thân thể của hắn không có ai ngoại trừ thầy thuốc chạm qua. Cho dù là thầy thuốc, chính hắn cũng bắt bọn họ đeo bao tay tơ tằm mới có thể thay hắn trị liệu.
Hắn thực chán ghét cảm giác ghê tởm khi làn da người khác đụng tới thân thể của mình, còn nhớ rõ cảm giác lúc mười lăm tuổi, thời điểm khi hai nha đầu cả người hương khí tỏa ra cởi sạch quần áo bẩn ở trên người hắn, hắn một chút cũng không có cảm nhận được cái gọi là "Nhuyễn ngọc ôn hương", chỉ cảm thấy ghê tởm, cho nên hắn trừng phạt hai nha đầu kia thật mạnh, hơn nữa không hề cho kẻ nào tới gần người. Cho dù thời điểm trưởng thành cần giải quyết dục vọng, hắn cũng chưa bao giờ tìm nữ nhân, mà là cho Lưu quản gia tìm nam nhân đến, cũng phân phó phải "Trong trong ngoài ngoài đều rửa sạch" .
Đương lúc Lư Khâu Sương Hàn tỉnh lại, Đường Tống đã lau xong cho hắn, đang ôn nhu mát xa huyệt Thái Dương cho hắn.
|
CHÍNH VĂN ĐỆ THẬP BÁT CHƯƠNG: ĐẢ ĐOẠN (CẮT NGANG)
Bàn tay Đường Tống cũng không quá dài, ngón tay mượt mà, lòng bàn tay đầy đặn, móng tay cắt sửa thực cẩn thận. Không biết có phải vì mới vừa tiếp xúc nước ấm không, ngón tay vẫn còn ấm ấm, đặt trên huyệt Thái Dương vô cùng thoải mái. Bốn ngón còn lại vuốt nhẹ cái trán căng chắc của Hàn Vương một cách có quy luật, bàn tay không làm việc nặng vẫn còn non mịn, khi vuốt vào làn da có cảm giác thoải mái, kéo dài không tan. Trải qua lần được Đường Tống mát xa, Hàn Vương không khỏi cảm thấy cảm giác mê muội cùng ghê tởm giảm đi không ít, tinh thần cũng lanh lẹ hơn.
Lư Khâu Sương Hàn chậm rãi mở to mắt, đập vào mắt đó là gương mặt hết sức chuyên chú của Đường Tống. Chú ý của Đường Tống đều đặt trên cánh tay Hàn Vương mà xoa bóp, không có chú ý tới Hàn Vương đã tỉnh lại. Lư Khâu Sương Hàn cũng không nóng lòng nhắc nhở y, muốn hưởng thụ trong chốc lát loại cảm giác thoải mái này, cho đến khi
"A! Đường Tống ngươi đang làm gì thế?" Một tiếng thét kinh hãi phá vỡ không khí vốn yên tĩnh trong phòng. Đường Tống nghe được phía sau truyền đến tiếng rống giận, đồng thời cũng phát hiện ánh mắt Hàn Vương đã mở, sợ tới mức nhanh chóng thu tay về, vô thố nhìn Lưu tổng quản đang thở hổn hển, lại chuyển mắt nhìn Hàn Vương không nhanh không chậm từ trên giường ngồi dậy, không biết bây giờ nên làm cái gì mới được.
Thời gian này, Hàn Vương vẫn để Đường Tống chăm sóc, Lưu tổng quản chỉ cần quản hảo sự vụ hằng ngày của vương phủ là được. Lượng công việc giảm bớt không ít làm Lưu tổng quản nhàn hạ nhiều ngày, rốt cục nhớ tới Đường Tống người đã làm cho lão thanh nhàn đến vậy. Vì thế không khỏi nghĩ tới nên đến thăm Đường Tống, xem xem có gì cần lưu ý với y không.
Nhưng mà không ngờ tới, chính mình lại nhìn thấy cảnh tượng làm cho hắn kinh hách (kinh hãi) không thôi. Đường Tống vậy mà lại chạm vào Vương gia! Hơn nữa còn chạm vào mặt Vương gia! Lưu tổng quản biết những việc Hàn Vương ghét nhất, hạng nhất trong số đó chính là Hàn Vương ghét bị người khác chạm vào.
Thảm ! Thảm ! Nhìn vẻ mặt chủ tử bực mình, Đường Tống lần này thật sự là "thập tử vô sinh" (Hết đường sống) .
Lưu tổng quản quyết định thật nhanh, trước khi Hàn Vương tức giận đã lôi kéo Đường Tống "bùm" một tiếng quỳ rạp xuống đất, hô to nói: "Chủ tử bớt giận, Đường Tống mới đến không hiểu cấm kỵ của chủ tử, cho nên mới chạm vào Vương gia, chủ tử ngài đại nhân đại lượng, tạm tha cho hắn lần này đi." Nói xong, Lưu tổng quản ấn cái ót của Đường Tống, không ngừng dập đầu trước Hàn Vương.
Hàn Vương nhìn thấy bộ dáng Lưu tổng quản kêu khóc om sòm, không khỏi mặt nhăn mặt mày: "Buông hắn ra."
Lưu tổng quản vừa nghe nghĩ thầm,rằng chẳng lẽ Vương gia không tính bỏ qua cho Đường Tống, muốn đích thân động thủ sao? Tưởng tượng như vậy, Lưu tổng quản càng không dám buông Đường Tống ra, ai chẳng biết đường đường Sư quốc Chiến thần Hàn Vương gia cũng là một vị cao thủ võ lâm, dáng vẻ Đường Tống yếu đuối thế này, để Hàn Vương tùy tiện cho một chưởng sẽ chết thẳng cẳng.
Lưu tổng quản vội vã nịnh nọt nói: "Chủ tử, nếu người muốn trừng phạt hắn, thì để cho lão nô làm, đừng ô uế tay chủ tử. Lão nô bạt tai hắn cho ngài hết giận." Nói xong, bàn tay Lưu tổng quản liền hướng tới mặt Đường Tống tát qua.
Lưu tổng quản muốn cứu Đường Tống, nhất định phải diễn xiếc như thực, lúc vung cánh tay, dùng hết sức. Lưu tổng quản nghĩ thầm,rằng, cho dù đánh mặt Đường Tống sưng lên, so với mất mạng vẫn là tốt hơn a.
Mắt thấy cái tát này của Lưu tổng quản sẽ hung hăng đánh vào mặt Đường Tống, thanh âm lạnh như băng có chứa tức giận quát: "Dừng tay!"
Lưu tổng quản lập tức thu bàn tay, lại khống chế không được cân bằng thân thể, thập phần buồn cười bổ nhào vào người Đường Tống. Lưu tổng quản bất chấp đứng lên, lại vạn phần kinh ngạc nhìn chủ tử nhà mình, trong lòng chỉ có một ý niệm, Đường Tống à, lão nhân ta thật sự là hết cách.
|
CHÍNH VĂN ĐỆ THẬP CỬU CHƯƠNG:TẮM RỬA Đường Tống lắc lắc cái đầu có chút choáng, hảo tâm giúp nâng lão quản gia té vào người y không thể nhúc nhích lên. Lão quản gia tuy rằng không mập, nhưng dựa vào người cũng rất là nặng.
Vừa rồi y bị Lưu quản gia ép dập đầu, không nghe rõ Lưu tổng quản nói gì. Nhưng mà xem qua thì, mình buổi sáng hôm nay tự ý chắc chắn là làm Vương gia tức giận. Đường Tống trộm liếc mắt nhìn sắc mặt Hàn Vương một cái, hình như tình thế không ổn a.
Đường Tống nhận mệnh cúi đầu, cùng đợi tàn khốc trừng phạt buông xuống. Nửa ngày mới nghe thấy tiếng Hàn Vương không mang theo một tia cảm tình dao động nào nói: "Chuẩn bị đồ ăn sáng."
Đường Tống không thể tin ngẩng đầu, thấy trên mặt Hàn Vương là trước sau như một không có biểu tình. Tuy rằng không biết đây rốt cuộc là vô tội phóng thích hay là trì hoãn xử tử, nhưng so với lập tức chịu xử phạt thì vẫn hơn.
Đường Tống bật người nhảy dựng lên sinh khí dồi dào, đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn sáng cho Hàn Vương. Chỉ để lại Lưu tổng quản giống tượng đá quỳ gối ở đó, còn không thể tin tưởng điều bản thân nghe được—— Hàn Vương, chủ tử siêu cấp chán ghét người khác chạm vào hắn của lão, lại bỏ qua cho Đường Tống? Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao?
Ngày này qua đi, Hàn Vương đều không nhắc tới xử phạt Đường Tống thế nào, Đường Tống cùng Lưu tổng quản trong lòng cũng không thể chịu được nhẹ nhàng thở ra.
Ngày hôm sau, đang lúc Đường Tống lại bưng nước ấm đứng trước cửa phòng ngủ Hàn Vương, không khỏi do dự: đi vào hay không? Tuy rằng ngày hôm qua Hàn Vương cũng không xử phạt y, nhưng cũng không chứng tỏ Hàn Vương đồng ý y làm vậy. Lưu quản gia lại nói với y, Hàn Vương siêu cấp chán ghét người khác đụng hắn, mình hay là đừng vào.
Đang lúc Đường Tống bưng nước đi qua đi lại trước cửa, Hàn Vương đã chờ đến có chút không kiên nhẫn .
"Tiến vào." Đơn giản trực tiếp ra lệnh đi.
Đường Tống nghe được Hàn Vương ra lệnh, không khỏi sửng sốt một chút, nghĩ rằng mình nghe lầm. Đang do dự có nên hỏi lại một chút hay không, sau lưng lại bị người đẩy một chút, "Xú tiểu tử, không nghe thấy chủ tử gọi ngươi sao?"
Đường Tống cứ như vậy bị Lưu tổng quản không biết từ nơi nào nhảy ra đẩy mạnh vào phòng ngủ Hàn Vương. Nếu đã vào rồi, vậy Đường Tống đơn giản là kiên trì đi qua bình phong, vào nội thất.
Khác với những ngày trước, Hàn Vương không có sắc mặt không tốt ngồi ở mép giường, mà là sắc mặt không tốt nằm trên giường, mắt còn chưa mở. Đường Tống vừa thấy, lập tức hiểu được , không khỏi cao hứng nghĩ: thầy thuốc Hành y quán quả nhiên nói đúng quá a.
Đường Tống dựa theo từng bước ngày hôm qua lau mát xa Hàn Vương cho một lần, quả nhiên thấy sắc mặt Hàn Vương tốt hơn rất nhiều. Vì thế, chuyện này liền biến thành lệ thường duy trì về sau. Lại bởi vì Đường Tống là người đầu tiên sờ soạng Hàn Vương mà không bị đánh gãy chân, cho nên công việc của Đường Tống từ chỉ lau tay của Hàn Vương mở rộng ra toàn thân.
Sau khi cưỡng bức lợi dụ Đường Tống hầu hạ Hàn Vương tắm rửa xong, Lưu quản gia kích động thiếu chút nữa khóc đầy mặt. Không dễ dàng a, rất không dễ dàng , rốt cục tìm được người có thể hầu hạ Hàn Vương tắm rửa. Những năm gần đây tìm không thấy người hầu hạ Hàn Vương tắm rửa vẫn làm cho Lưu tổng quản trong lòng đau, đương kim Hoàng thượng lúc tắm rửa cũng có hơn hai mươi cung nữ hầu hạ, mà chủ tử của lão đường đường là một Vương gia, nhưng không ai hầu hạ hắn tắm rửa, rất đáng thương a!
Hiện tại rốt cục đã tìm được cho hắn rồi, tuy rằng Đường Tống còn có khuyết điểm, nói tốt xấu gì thì cũng qua rồi. Về sau nếu cùng Vinh vương phủ Tào quản gia và lão Kiều Đầu nhà Hồ thượng thư uống trà nói chuyện phiếm cũng không bị chê cười.
Lại nói Đường Tống thật sự chịu không nổi vô địch lải nhải tra tấn công của Lưu tổng quản, đành phải kiên trì tiếp nhận trọng trách hầu hạ Hàn Vương tắm rửa.
Hôm nay, buổi tối, Đường Tống như bình thường chuẩn bị tốt nước tắm cho Hàn Vương, lẽ ra lúc này Đường Tống cũng nên đi ra ngoài, nhưng là Lưu quản gia nói qua để y hầu hạ Hàn Vương, y đành phải lúng ta lúng túng đứng ở bên cạnh, mặt đỏ tai hồng nhìn Hàn Vương coi y như không tồn tại cởi y phục trên người, đi vào dục dũng rộng thùng thình.
Đường Tống tay cầm khăn tắm, trong đầu đang giao chiến lẫn nhau, không biết hiện tại lui ra ngoài còn kịp không?
"Lại đây." Hàn Vương một tiếng phân phó, khiến Đường Tống lập tức hồi hồn, vội vã ba bước chỉ cần hai tiến đến, thật cẩn thận chà xát cho Hàn vương.
Đường Tống tuy rằng làm tiểu tư một thời gian rồi, nhưng dù sao cũng là xuất thân thiếu gia, trước đây chỉ cần phân phó một tiếng, bọn hạ nhân Vương phủ sẽ chuẩn bị tốt những gì y muốn, thí dụ như đại dũng thủy này. Nhưng tự mình động thủ hầu hạ người khác, Đường Tống vẫn là lần đầu tiên. Bởi vậy lúc kỳ cọ cho Hàn Vương, hoàn toàn không bắt được trọng điểm, lực tay nhẹ không giống đang kỳ cọ, thật giống đang âu yếm, hơn nữa nơi kỳ cọ đều là những điểm mẫn cảm trên cơ thể Hàn vương thế có chết không cơ chứ.
Cho nên, lúc Đường Tống phát hiện thân thể Hàn Vương biến hóa mà muốn chạy trốn, đã chậm rồi.
|