Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
|
|
CHÍNH VĂN ĐỆ NHỊ THẬP CHƯƠNG:CƯỜNG BẠO
Đường Tống vốn chỉ là đơn thuần tắm rửa cho Vương gia, không nghĩ tới lại khơi lên ngọn lửa dục vọng của Hàn Vương.
Kỳ thật tính dục của Hàn Vương cũng không tràn đầy, trước khi muốn đều tìm Lưu tổng quản trước tiên, kêu Lưu tổng quản chuẩn bị người cho hắn phát tiết. Phương thức Đường Tống tắm rửa, làm cho Hàn Vương nhớ tới mấy tiểu quan thanh lâu Lưu tổng quản đưa đến cho hắn hồi trước. Đám tiểu quan này tuy rằng chưa tiếp khách, nhưng cũng được huấn luyện không ít chiêu thức khiêu khích người, giống như rắn nước ở trên người hắn nữu đến nữu đi, thật sự rất chán ghét.
Nhưng vuốt ve của Đường Tống cùng những người đó không giống, có thể cảm nhận được y không phải cố ý, thời điểm đảo qua điểm mẫn cảm của hắn cũng không giống tiểu quan kia dừng lại vuốt ve, nhưng chỉ là đảo qua đảo lại như vậy làm cho Hàn Vương cảm giác so với không chạm hoặc chuyên môn chạm đều tâm dương khó nhịn. Cảm nhận được hạ thể của mình đã bắt đầu phản ứng, Hàn Vương không khỏi có chút buồn bực, chẳng lẽ bởi vì mình cấm dục lâu quá chăng?
Hàn Vương âm thầm trấn áp tình dục không nói, cục cưng Đường Tống lại một chút cũng không phát hiện quái dị của Hàn Vương, vẫn hết sức chuyên chú giúp Vương gia lau thân mình. Ân, không nghĩ tới tuy rằng Hàn Vương thoạt nhìn thực gầy, nhưng cơ bắp trên người cũng không ít. Đường Tống càng lau, cơ bắp kia lại càng nổi lên, càng cứng rắn, Đường Tống không khỏi cảm thấy thần kì, nhớ tới dáng người bạch trảm kê của mình, thật sự là như người sống với người chết a.
Đường Tống sát nha sát nha, rất nhanh đã tới nửa người dưới, đến lúc nhìn rõ cái đang đứng sừng sững giữa bụi cỏ tươi tốt ở trong nước là cái gì, Đường Tống cả kinh ném cái khăn đang cầm trong tay ra ngoài. Đồng thời, thân thể y cũng lùi lại vài bước, vừa sợ hãi vừa thẹn thùng nói: "Vương, Vương gia, tiểu nhân đi tìm Lưu quản gia."
Nói xong, Đường Tống không đợi Hàn Vương đáp ứng, hướng về phía cửa phòng xông ra ngoài. Thật là đáng sợ, tuy rằng vừa rồi ở trong nước không thấy rõ, nhưng liên tưởng đến đêm hôm đó chính nó gây cho mình thống khổ, Đường Tống một khắc cũng không dám ở lâu.
Đường Tống đột nhiên chạy trốn, khiến cho Hàn Vương tức giận cực độ. Vốn không tính toán làm cái gì, lại thấy bộ dáng Đường Tống sợ hắn như sợ rắn rết, trong lòng đặc biệt mất hứng. Chẳng lẽ trong lòng Đường Tống ghét bỏ hắn đến thế?
Mắt thấy tay Đường Tống sắp đến cửa, Hàn Vương vội vàng túm lấy cái khăn tắm Đường Tống ném vào dục dũng, vận lực hướng phía sau lưng Đường Tống đánh tới.
Đường Tống chưa kịp cao hứng vì có thể chạy đi, không ngờ trên lưng đột nhiên trúng một lực đạo rất lớn, ngay lập tức gục trên mặt đất. Lúc này, tay y cách cửa phòng không đến một thước.
Đường Tống đành chịu để cho Hàn Vương xốc lên, lột hết quần áo ném vào trong dục dũng.
Hiện tại Hàn Vương vừa bị dục hỏa vừa bị lửa giận đốt, hai loại "Hỏa" đốt sạch lý trí của Hàn Vương. Lập tức không để ý đến Đường Tống giãy dụa cầu xin, túm tóc Đường Tống, đem y ấn vào trong nước, nhấc lên, lại ấn xuống, nhấc lên như thế vài lần, cứ như rũ quần áo.
Chờ Hàn Vương cảm thấy tẩy đã xong, làm Đường Tống uống một bụng đầy nước, đã nửa sống nửa chết xách đi ra, dùng quần áo của mình tùy tiện xoa xoa, liền ném tới trên giường, chuẩn bị "ăn".
"Vương gia, đừng a!" Đường Tống một bên hữu khí vô lực cầu xin, một bên dùng tay chân bủn rủn giãy dụa vô dụng. Nhưng ở trong mắt Hàn Vương, giãy dụa của y chỉ càng làm cho trận phát tiết này thêm thú vị mà thôi.
Hai đùi bị hai cánh tay hữu lực tách ra, bị tạo thành chữ "nhất", bắp đùi nhảy thình thịch, thân thể đã bị tách ra tới cực hạn, Đường Tống cảm giác mình lập tức sẽ bị xé thành hai nửa. Hạ thân yếu ớt hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt của Hàn Vương, phân thân vẫn phấn nộn như cũ đáng thương lui thành một đoàn, tiểu hoa cúc nho nhỏ phía dưới cũng cảm giác được nguy hiểm sắp đến, kịch liệt co rút lại.
Hàn Vương nhấc thắt lưng Đường Tống lên, cơ hồ cũng ngực thành một góc vuông. Hàn Vương đem chân của Đường Tống áp tới trên ngực y, đem côn nhục cứng rắn như thiết của mình để ở trên tiểu hoa cúc đang co rúm của Đường Tống, một tiếng trống làm hăng hái tinh thần, hung hăng xỏ vào. "A ———"
|
Chính văn đệ nhị thập nhất chương: Xung đột
Bữa điểm tâm ngày hôm sau, lẽ ra nên là thời gian Hàn Vương hóng gió ở Du Nhiên đình, đã sắp qua bữa trưa, vẫn không thấy bóng dáng của Đường Tống cùng Hàn Vương, Lưu tổng quản không khỏi lo lắng. Từ lúc rời giường vào buổi sáng hôm nay, mí mắt trái của lão vẫn nháy không ngừng, chắc chắn là có chuyện gì a.
Lưu tổng quản lòng nóng như lửa đốt đi vào Cẩm Hà điện, đi thẳng đến phòng nhỏ của Đường Tống.
"Xú tiểu tử, ngươi thế nào —-" tiếng gầm của Lưu tổng quản bỗng dưng ngưng bặt, bởi vì chăn đệm trên giường Đường Tống vẫn ngăn nắp, căn bản giống như chưa có người từng ngủ qua.
Dự cảm không rõ trong lòng Lưu tổng quản dần dần hiện rõ, lão nơm nớp lo sợ đi đến cửa phòng ngủ của Hàn Vương, thử thăm dò kêu: "Vương gia? Vương gia?" Sau đó đem lỗ tai dán lên cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên trong.
Một chút tiếng động cũng không có! Lưu tổng quản không khỏi nhíu mày. Cẩn thận thử đẩy cửa phòng, bên trong lại không có khóa, vừa đẩy liền mở.
Lưu tổng quản giống như kẻ trộm vào phòng, xuyên qua bình phong nửa trong suốt, mơ hồ có thể thấy người nằm trên giường bên trong nội thất.
Lưu tổng quản thò đầu dò xét đi vào, chỉ liếc mắt một cái thiếu điều sợ tới mức kêu ra tiếng. Tuy rằng hắn gặp qua vô số hình dạng của tiểu nam hài bị Hàn Vương đang dục hỏa đốt người gây sức ép, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trên giường Hàn Vương, Lưu tổng quản vẫn cảm thấy được vô cùng thê thảm.
Đường Tống bị Hàn Vương đặt ở dưới thân sử dụng quá độ giống như không còn sinh mệnh, đủ loại dấu vết trên người làm cho người ta không đành lòng nhìn, một cánh tay có tư thế quái dị thả lỏng trên mép giường, nhìn như bị bẻ gãy. Trên cổ tay cùng cổ chân xanh tím một mảng, bên cạnh rơi vãi mảnh vải màu xanh, có vẻ như y bị trói lại.
Hàn Vương nghe được tiếng hút không khí của Lưu Hồng, tức giận mở to mắt, thấy Lưu tổng quản – người từ trước đến giờ vẫn luôn đối với hắn tất cung tất kính –nhưng lại dùng ánh mắt lên án nhìn hắn, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Giật giật thân mình, mới cảm giác khác thường dưới thân, cúi đầu liền nhìn thấy thân thể bị hắn tra tấn giống như người tàn tật của Đường Tống. Phóng túng đêm qua nháy mắt trở về trong đầu Hàn Vương, trong ánh mắt luôn luôn lạnh như băng của hắn có một tia giống như áy náy xẹt ngang qua. Ngón tay không khống chế được đưa đến trước mũi của Đường Tống, cảm giác được còn có hơi thở mong manh, trong lòng Hàn Vương mới nhẹ nhàng thở ra.
"Đi tìm thầy thuốc." Hàn Vương bình tĩnh phân phó, sau đó liền trấn định tự nhiên đứng dậy, không hề liếc mắt đến Đường Tống đang hấp hối một cái.
Bốn ngày, Đường Tống đã hôn mê suốt bốn ngày.
Nhìn thấy Đường Tống nằm ở trên giường không hề tức giận, Vương Phúc không khỏi cảm thấy lo lắng. Y có thể ngủ luôn hay không, vĩnh viễn không tỉnh lại nữa? Nghĩ đến điều đó, Vương Phúc nhịn không được đánh rùng mình một cái. Đường Tống ngươi ngàn vạn lần không thể có chuyện a!
"Ca, dược của Đường đại ca đến đây." Vương Thọ bưng một chén dược nóng hôi hổi vào phòng nhỏ, hướng đến Vương Phúc đang nhìn Đường Tống đến ngẩn người nói. Vương Phúc từ trong trầm tư bừng tỉnh lại, xoay người tiếp dược, nhưng nhìn đến người tới phía sau Vương Thọ liền thiếu chút nữa đem chén thuốc đánh rơi trên mặt đất.
"Ngươi tới làm gì? Mau cút đi." Vương Phúc thái độ ác liệt hướng tới người nọ quát. Người nọ lại không thèm để ý đến hắn, ánh mắt chỉ nhìn đến Đường Tống đang hôn mê bất tỉnh. "Ta đến xem y không được sao?"
"Phi! Bớt giả mèo khóc chuột, nếu không phải cha ngươi ứng cử cho y đi hầu hạ tên Vương gia hỗn đản đó, Tiểu Đường có thành cái dạng này không? Các ngươi cũng không có cái gì tốt, mau cút ra ngoài, đừng ô uế phòng ở của Tiểu Đường." Vương Phúc kích động hô, nếu không phải Vương Thọ lôi kéo hắn, hắn có thể sẽ nhào lên đánh người nọ vài cái hả giận.
"Ca, ngươi đừng như vậy, Lưu đại ca cũng là hảo tâm..."
"Ba —-" Vương Phúc tát một cái đánh gãy lời nói của Vương Thọ, "Hắn hảo tâm? Ta xem ra là ngươi bị hắn mê hoặc tâm hồn, tốt xấu chẳng phân biệt được."
Vương Thọ ôm bên mặt bị đánh cho hỏa lạt lạt, có chút không thể tin nhìn ca ca vẫn luôn thương mình từ trước đến giờ, nước mắt rất nhanh dâng đầy trong đôi mắt thỏ, "Ca, ngươi đánh ta?"
Vương Phúc nhất thời kích động mới đánh Vương Thọ, hiện tại nhìn đến bộ dáng ủy khuất của hắn, không khỏi đau lòng. "Ta... Ta... " Đột nhiên hắn chuyền khẩu pháo, hướng về phía đầu sỏ gây nên đang "xem náo nhiệt" hô: "Cút, mau cút."
Nhưng những lời này cũng không đuổi Lưu Dục đi, ngược lại làm Vương Thọ tức lên.
Lưu Dục nhìn Vương Phúc đang hò hét, lại lưu luyến nhìn Đường Tống đang nằm ở trên giường, bất đắc dĩ thở dài, theo Vương Thọ ly khai.
Vương Phúc trở lại bên người Đường Tống, thấy Đường Tống vẫn không có dấu hiệu tỉnh dậy, không khỏi càng thêm ảm đạm. Tiểu Đường, vừa rồi ta rống lớn như vậy ngươi vẫn không tỉnh, ngươi rốt cục tính toán ngủ đến khi nào mới đây?
|
CHÍNH VĂN ĐỆ NHỊ THẬP NHỊ CHƯƠNG:THỨC TỈNH
Đường Tống mơ thấy mình về ngôi nhà trước kia, tiểu viện vẫn u tĩnh như trước. Cây đại hòe trong viện còn chưa bị thiêu hủy, cái tổ chim thật to trên cây mới vừa nở một chú chim hỉ thước non đang ríu rít đòi ăn.
Cửa sổ thư phòng mở ra, Đường Tống thấy phụ thân một tay cầm một quyển sách, một tay để sau lưng, gật gù đắc ý bước đi thong thả trong thư phòng nhỏ bé. Mẫu thân lúc này hẳn là đang cùng nhũ mẫu ở phòng ngủ thêu hoa, muội muội Đường Lâm đang ở nơi nào nhỉ?
Đường Tống nghĩ như vậy , liền cảm thấy thân mình nhẹ phiêu phiêu hướng về phòng Đường Lâm. Nhanh chóng đến tới trước cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra , một tiểu nam hài chừng mười ba mười bốn tuổi giơ cao một cái diều chim én thô thiển, kích động chạy ra ngoài, phía sau còn có một tiểu cô nương chừng bảy tám tuổi chạy theo. Nam hài chân dài, chạy rất nhanh, tiểu cô nương cố hết sức đuổi theo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, vừa chạy vừa hô: "Ca ca, chờ ta với."
Đường Tống nghi hoặc nhìn hai tiểu hài tử chạy hướng về phía mình, tiểu cô nương đúng là muội muội Đường Lâm, thế tiểu nam hài là ai? Sao lại nhìn giống mình như đúc mà? Đang nghĩ ngợi, tiểu nam hài đã muốn băng tới trước mặt Đường Tống.
Ngay sau đó, Đường Tống đã bị màn kế tiếp làm hoàn toàn sợ ngây người: tiểu hài tử kia thế lại trực tiếp chạy ngang qua thân thể y. Đang lúc Đường Tống kinh ngạc, tiểu cô nương đang thở hổn hển cũng theo xuyên qua thân thể y.
Đường Tống cúi đầu xem thân thể mình, dĩ nhiên là bán trong suốt, xuyên thấu qua chân y có thể thấy mặt đất được trải thảm đỏ. Đường Tống đột nhiên ý thức được, có lẽ mình đã chết. Nghĩ như vậy , thân thể y càng ngày càng trong suốt, mà cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu trở nên uốn éo.
Đã chết, cứ như vậy chết sao? Nhưng tại sao còn có cảm giác không cam lòng? Gương mặt mẫu thân trên trán chảy đầy máu vẫn không ngừng hoảng loạn trước mắt Đường Tống, còn nhớ rõ khi ly biệt mẫu thân nắm tay y nói: "Con ta a, ngươi nhất định phải hảo hảo sống sót."
Trên trán cảm giác tựa hồ có lông chim hạ xuống, còn mang theo một độ ấm. Cảm giác quen thuộc làm cho Đường Tống nhớ tới trước đây, mẫu thân mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều ôn nhu hôn xuống trán y. Nghĩ đến đây, Đường Tống không khỏi muốn mở to mắt, nhìn xem người cho y loại cảm giác quen thuộc này rốt cuộc là ai?
Mí mắt giống như treo ngàn cân cự thạch, Đường Tống thử rung vài cái, mới gian nan mở được một chút.
Đập vào mắt là trần nhà quen thuộc lại xa lạ, Đường Tống lúc này mới ý thức được, mình lại trở về căn phòng nhỏ trước khi đi hầu hạ Vương gia. Y hơi hơi giật giật ngón tay, lập tức cảm giác ra cánh tay bị người khác cầm. Gian nan quay đầu, thấy một cái đầu tóc đen đang úp mặt ở mép giường, hình như là đang ngủ.
Tay trái bị người kia nắm chặt, đã có chút muốn cứng . Đường Tống cố sức muốn rút tay ra, lại làm người nọ bừng tỉnh .
Cái đầu màu đen kia giật giật, chậm rãi ngẩng lên, lộ ra là gương mặt Vương Phúc có chút mơ hồ. Nhưng khi Vương Phúc mắt buồn ngủ mông lung thấy ánh mắt Đường Tống mở ra, đột nhiên gặp phóng ra nét kinh hỉ. Vương Phúc kinh hỉ hô: "Tiểu Đường, ngươi rốt cục tỉnh!"
Đường Tống tỉnh lại mới biết được, mình đã mê man năm ngày. Trong năm ngày này, đều là Vương Phúc chăm sóc y.
"Cám ơn ngươi, Vương đại ca." Đường Tống tự đáy lòng nói. Đối với Vương Phúc có thể không tính toán dốc lòng chăm sóc mình, Đường Tống kinh ngạc lại cảm kích. "Không, không có gì." Vương Phúc bị Đường Tống nhìn chăm chú, không khỏi có chút mặt đỏ. Một là bởi vì xấu hổ, hai là bởi vì chột dạ, bản thân khi Đường Tống mê man, từng nhịn không được trộm hôn Đường Tống vài lần.
Đường Tống ngủ liên tiếp năm ngày, với Lưu tổng quản cấp dược liệu thượng đẳng điều trị, thân thể đã chuyển biến tốt đẹp không ít.
Vương Phúc thấy Đường Tống tinh thần hảo, mà bắt đầu thao thao bất tuyệt nói nhiều lên. Vương Phúc bình thường cũng không phải người nói nhiều gì, nhưng thấy Đường Tống liền đặc biệt muốn nói chuyện với y. Gần một buổi chiều, Vương Phúc liền kể hết toàn bộ chuyện đời mình từ nhỏ tới lớn.
Vương Phúc Vương Thọ huynh đệ sinh ra một nhà tiểu thương, trong nhà trừ bỏ bọn họ, còn có hai tỷ tỷ. Phụ thân bọn họ vốn cũng coi như tiểu phú thương, gia cảnh cũng coi là giàu có. Chính là từ hai năm phụ thân hắn nghiện đánh bạc, tài sản trong nhà nhanh chóng thua sạch trơn. Nhưng phụ thân hắn không biết hối cải, trộm hết gia sản bán con trai con gái cũng muốn gỡ vốn. Hai tỷ tỷ năm trước đã bị bán đi , năm nay đến phiên hai người bọn họ. Khi hắn cùng Vương Thọ bị tên môi giới dẫn đi, phụ thân hắn còn thề son sắt nói để bọn họ chờ hai ngày, chờ hắn thắng tiền liền chuộc bọn họ ra.
Nghe xong Vương Phúc trong lời nói, Đường Tống không khỏi có chút chua xót. Thấy Vương Phúc luôn luôn kiên cường trong mắt nước mắt lòe lòe, bộ dáng lập tức phải khóc đi ra, ánh mắt Đường Tống chuyển vòng vo, vội vã đổi đề tài.
"Cái kia, Vương đại ca, sao là ngươi tới chăm sóc ta mà?" Dù sao bọn họ từng cãi nhau mà?
Vương Phúc vừa nghe, mặt lập tức lại đỏ. Lúc ấy Lưu tổng quản vốn phái một người khác tới chăm sóc Đường Tống, là hắn mặt dày mày dạn quỳ xin Lưu tổng quản cầu mới được cơ hội này. Vương Phúc nghẹn nửa ngày, mới nói: "Cái kia, là Lưu tổng quản an bài."
|
CHÍNH VĂN ĐỆ NHỊ THẬP TAM CHƯƠNG:TÌNH CẢM
Đường Tống tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, Lưu Dục nghe tin chạy đến.
"Tiểu Đường, ngươi khỏe lên chút nào chưa?" Lưu Dục vào cửa, không để ý tới sắc mặt Vương Phúc đen thui, chạy thẳng đến trước giường, kéo lại cánh tay tái nhợt của Đường Tống.
"Đại ca, ta tốt hơn nhiều, cám ơn ngươi tới xem ta." Tay trái bị bàn tay to ấm áp của Lưu Dục bao lại, làm Đường Tống hơi không được tự nhiên. Thử rút tay về, nhưng Lưu Dục lại cầm thật chặt.
Vương Phúc trừng mắt nhìn Vương Thọ theo vào liếc một cái, hừ! Chỉ biết tiểu tử ăn cây táo, rào cây sung này báo tin cho Lưu Dục.
Vương Thọ bị ca ca trừng như vậy, sợ tới mức rụt lui cổ, đứng ở phía sau Lưu Dục. Sau khi Đường Tống bị điều đi hầu hạ Hàn Vương, Vương Thọ bị điều đến Lan Thương các thay thế chỗ trống của y, thời gian gần nhất, Lưu Dục đối hắn có chút chiếu cố. Nhất là trong khoảng thời gian này Vương Phúc chăm sóc Đường Tống, Lưu Dục mỗi lần đến xem Đường Tống đều bị Vương Phúc mắng cẩu huyết lâm đầu.
Vì nhờ vào của tin tức Đường Tống, Lưu Dục cùng Vương Thọ lại thân cận chút. Lưu Dục vốn là ôn nhu nam tử thực dễ dàng khiến cho người ta sinh ra hảo cảm, khi hắn muốn tiếp cận người nào đó, rất ít người có thể chống cự mị lực của hắn. . . . . .
Cho nên, mới ngắn ngủn năm ngày, Vương Thọ đã hoàn toàn đầu phục cho Lưu Dục. Phàm là Đường Tống bên này có gió thổi cỏ lay gì đó, Vương Thọ đều sẽ báo cho Lưu Dục trước tiên.
Lưu Dục cũng mẫn cảm thấy được ánh mắt Vương Thọ nhìn hắn càng ngày càng cực nóng, còn che giấu lương tâm tiếp cận nam hài này. Vương Phúc tựa như một con gà mái bảo vệ tổ, ít khi để cho hắn tới gần Đường Tống đang hôn mê nửa bước, lòng nóng như lửa đốt , hắn chỉ có thể thông qua Vương Thọ biết được tin tức.
Nhìn thấy Lưu Dục không e dè lôi kéo tay Đường Tống, cái mũi Vương Phúc tức đến nỗi muốn sai lệch. Nhưng vẫn ngại ở trước mặt Đường Tống phải bảo trì hình tượng, cho nên không giống như trước giống nhau trực tiếp đuổi người đi, chỉ có thể lo lắng suông. Tâm tư hắn toàn bộ đặt trên người Đường Tống, không cảm thấy được tình tố trong mắt Đệ đệ Vương Thọ càng ngày càng rõ ràng.
Lưu Dục ở trước tầm mắt ngẩn ngơ khác nhau nhưng hàm nghĩa giống nhau của hai huynh đệ nhà họ Vương cùng Đường Tống nói chuyện một lát, gặp Đường Tống trên mặt đã hơi tái đi, mới lưu luyến không rời cùng y cáo biệt.
Lưu Dục cùng người hầu nhỏ Vương Thọ của hắn vừa đi, Vương Phúc mới nhẹ nhàng thở ra. Cầm lấy khăn hung hăng lau cái ghế Lưu Dục vừa ngồi vài cái cho hả, lại ý tứ hàm xúc không rõ xem xét cánh tay trái bị Lưu Dục nắm qua của Đường Tống , hận không thể cũng lau lau vài cái trên tay của Đường Tống.
Đường Tống thấy bộ dáng Vương Phúc thở phì phì, không khỏi kỳ quái hỏi: "Vương đại ca, ngươi làm sao vậy?"
"Không, không có gì." Vương Phúc chột dạ quay đi, ngượng ngùng tiếp tục lâu ghế. "Nga." Đường Tống hàm hồ đáp lại một tiếng, một cơn buồn ngủ đánh úp lại, mí mắt cũng chậm chậm bắt đầu trở nên nặng hơn.
Vương Phúc trái lo phải nghĩ, cảm thấy được nếu không đem câu nói trong lòng nói ra thì sẽ không thoải mái, vì thế ném khăn lau, kéo tay trái Đường Tống nói: "Tiểu Đường, Lưu Dục kia không phải người tốt, hắn. . . . . . Hắn đối với ngươi không có ý tốt, ngươi về sau đừng quá tin tưởng hắn." Nói xong, Vương Phúc mặt đỏ, kỳ thật muốn nói tiếp, bản thân mình với Đường Tống cũng ôm tâm tư khác.
Nghĩ lại lại thấy, không đúng! Mình cùng tên Lưu Dục kia không giống. Hắn là thiệt tình thích Đường Tống, muốn đối xử tốt với Đường Tống, mà Lưu Dục là đang đùa bỡn Đường Tống. Hơn nữa, Đường Tống lần này sở dĩ bị hại thảm như vậy, đều là vì cha Lưu Dục phái y đi hầu hạ tên hỗn đản Vương gia. Cho nên Đường Tống tuyệt đối không thể cùng Lưu Dục ở một chỗ. Nghĩ đến đây, Vương Phúc không khỏi nắm thật chặt cánh tay Đường Tống. Mà Đường Tống chống không lại buồn ngủ đã sớm trong mộng cùng Chu Công triển khai bàn cờ .
Vương Phúc nắm tay Đường Tống, nhìn thấy gương mặt y ngủ bình tĩnh, trong lòng chậm rãi chảy một trận ngọt ngào. Từ lúc Đường Tống tỉnh lại, đây là lần đầu hắn nắm tay Đường Tống mà, hơn nữa Đường Tống cũng không có tránh né.
Gió đầu thu theo cửa sổ thổi vào phòng ở, thổi qua người Vương Phúc đang ngơ ngác nhìn Đường Tống một vòng, lại theo cửa phòng thổi ra ngoài, lướt qua vài nóc nhà, xuyên qua hành lang khúc chiết quanh co có vẽ tranh, phất qua lá liễu bắt đầu ố vàng, xẹt qua đài sen rất lớn trên Du Nhiên hồ, hướng về băng tuyết mỹ nhân đang nhắm mắt dưỡng thần trong Du Nhiên đình thổi tới.
|
CHÍNH VĂN ĐỆ NHỊ THẬP TỨ CHƯƠNG:PHỤC HỒI NHƯ CŨ
Tựa hồ như cảm giác được gì, người nọ đột nhiên mở to mắt. Con ngươi sắc bén như trước, nhưng không băng hàn thấu xương như trong dĩ vãng.
"Lưu Hồng." Thanh âm lạnh như băng không chút gợn sóng tràn ra từ đôi môi tuyệt đẹp.
"Có lão nô." Lưu quản gia đứng hầu một bên khom người lên tiếng trả lời.
"Y thế nào?" Không cần phải nói là ai, Lưu quản gia liền hiểu được. Bởi vì, có thể khiến cho chủ tử vốn không quan tâm bất cứ chuyện gì lại đặt ở trong đầu chỉ có một người kêu Đường Tống.
"Ngày hôm qua đã tỉnh. Dược của Âu Dương thần y vô cùng tốt, phỏng chừng ngày mai có thể xuống giường đi lại. Xương cốt của cánh tay trái cũng không có trở ngại, qua một vài ngày sẽ tốt." Lưu tổng quản công thức hóa bẩm báo, nhưng trong giọng nói không ức chế được một tia đắc ý. Dù sao Âu Dương thần y vô cùng nổi tiếng kia là lão mời đến. Ách, tuy rằng Âu Dương thần y thấy lệnh bài của Hàn vương mới đến, bất quá lão chính là người đi mời.
"Ân." Hàn vương tiếng trả lời như có như không. Một năm trước, trong lúc vô tình mới cứu Âu Dương lão nhân kia một mạng, kết quả Âu Dương lão nhân đưa cho hắn một khối bài tử, nói là chỉ cần khối bài kia có thể ra lệnh cho lão cứu bất luận kẻ nào. Vốn mình cũng không để trong lòng, không nghĩ tới lần này lại phát huy công dụng.
Lúc sau, Du Nhiên đình lại khôi phục im lặng.
Đầu thu, gió đã hơi hơi có chút lạnh, Lưu tổng quản thầm nghĩ, xem ra mấy ngày nữa nên đem noãn băng hiên thu thập một chút. Ân, còn phải may đồ mới cho Hàn vương.
Đang lúc Lưu tổng quan đang tính toán nên chuẩn bị cái gì cho thời tiết đang dần lạnh, Hàn vương lại mở miệng.
"Lưu Hồng."
"Lão nô ở."
"Cho y trở về sớm một chút."
"Ách... Vâng..."
Ngày thứ bảy, Đường Tống đã có thể xuống giường đi vài bước. Mà từ lúc y xuống giường bắt đầu, tên thầy thuốc quái dị luôn đội mặt nạ đầu gỗ không còn xuất hiện nữa.
Nửa tháng sau, Đường Tống đã vận động bình thường, cánh tay bị bẻ gãy cũng không còn đáng ngại.
Thân thể phục hồi như cũ, Đường Tống không khỏi bắt đầu lo lắng. Mấy ngày này mình dưỡng thương, ngoại trừ hai huynh đệ họ Vương, Lưu Dục cùng tên thầy thuốc quái dị kia, không có người thứ năm đến xem y, cũng không có người cùng y đề cập đến vấn đề sau khi thương hảo y sẽ đi đâu.
Tưởng tượng đến mình lại phải trở về hầu hạ Hàn vương, Đường Tống liền cảm thấy từng đợt lạnh run sau lưng. Nếu chuyện như thế về sau lại xảy ra một lần nữa, mình có thể thật sự không còn sống nữa.
Chính là nhớ tới lúc cùng Hàn vương bình thản ở chung, Hàn vương mỗi lần nghe xong chuyện cười y kể, trong mắt lưu động sáng rọi, Đường Tống lại không khỏi có chút đau lòng. Nếu Hàn vương luôn là Hàn vương lười nhác im lặng lại vô hại như kia thì tốt biết bao!
Vương Phúc cùng Lưu Dục không biết là nhìn ra lo âu của Đường Tống, hay là có cùng lo âu với y, hai ngày này ở chung cùng y cũng im lặng một chút. Mọi người đang nói đến việc về sau phải cẩn thận lời nói, tuy rằng trong hai ngày này thường có thể có tiếng cười từ trong phòng truyền ra, nhưng tiếng cười kia nghe như thế nào cũng có chút bi thương.
Buổi sáng hôm nay, hết thảy đều giống những ngày trước. Lưu Dục đang cùng Đường Tống trò chuyện vui vẻ, Vương Phúc ở bên cạnh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cùng Lưu Dục đánh một trận, còn lại là Vương Thọ với đôi mắt trông mong nhìn Lưu Dục, cực kỳ giống con chó nhỏ khát vọng được chủ nhân khích lệ.
Mà hết thảy không khí bình tĩnh thập phần hài hòa này lại vì một người mới đến mà đình chỉ. Không biết là ai nhẹ nhàng thở dài, như là đưa tiễn một đoạn thời gian khoái trá không phải rất dài này.
|