Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân
|
|
CHÍNH VĂN ĐỆ NHỊ THẬP NGŨ CHƯƠNG:BÍ TỊCH
Thấy tiếng cười tiếng hoan hô truyền ra từ phòng nhỏ vì sự xuất hiện của mình mà đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ, trong không khí bồng bềnh một loại hương vị trầm trọng làm cho người thần kinh luôn luôn thô như Lưu tổng quản cũng cảm nhận được. Có chút xấu hổ khụ một tiếng, Lưu tổng quản nói: "Dục nhi, Vương Phúc Vương Thọ, mấy người các ngươi đi ra ngoài một chút."
Một hồi lâu sau, tất cả mọi người không ai cử động. Thấy trên mặt cha mình đã có chút không nhịn được, Lưu Dục thở dài, dẫn đầu đứng dậy, lôi kéo Vương Phúc không được tự nhiên ra ngoài. Vương Thọ cũng nhanh chóng đứng lên, giúp Lưu Dục đem ca ca của mình ra ngoài.
Thời điểm trong phòng chỉ có Đường Tống cùng Lưu tổng quản, mặt Lưu tổng quản mới vừa rồi còn có chút nghiêm túc bây giờ đã có vẻ cười đầy buồn nôn, bước vài bước đến trước mặt Đường Tống.
"Hắc, xú tiểu tử, gần một tháng không thấy, béo ra không ít a." Mặt Lưu tổng quản giống như cây hoa cúc đột nhiên phóng to trước mắt, một bàn tay còn đưa lên muốn véo hai má Đường Tống. Đường Tống có chút mất tự nhiên hướng ngửa người ra sau, cười cười xấu hổ.
"Thế nào? Thân thể đã tốt chưa? Đứng lên đi hai bước cho ta coi nào." Lưu tổng quản nóng lòng đẩy Đường Tống.
Thấy Lưu tổng quản đông lạp tây xả, nói nửa ngày cũng chưa nói đến trọng điểm, Đường Tống không khỏi có chút sốt ruột. Dù sao sớm chết muộn chết đều là chết, Đường Tống khẽ cắn môi nói: "Lưu tổng quản, ngài có chuyện gì muốn nói với ta?"
Đường Tống nói xong, làm Lưu tổng quản có chút ngượng ngùng. Lần trước Đường Tống bị Hàn vương hành thảm như vậy, thương vừa mới hảo lại muốn gọi y trở về, thực sự làm cho lão có chút hổ thẹn a. Bất quá đây là chủ tử phân phó, lão có biện pháp gì?
Vốn định đợi vài ngày nữa mới lại đây, nhưng thấy sắc mặt chủ tử càng ngày càng... lạnh hơn khốc hơn, giống như mùa đông đã đến, Lưu tổng quản cảm giác như đang ở trong miếng băng mỏng. Căn cứ nguyên tắc "Tử đạo hữu bất tử bần đạo" (thà đạo hữu ( bạn cùng tu đạo) của bần đạo chết còn hơn bần đạo chết), trước khi Hàn vương phát hỏa, Lưu tổng quản liền nhanh chóng đem Đường Tống gọi về.
"Cái kia, Đường Tống a. Ta xem thân thể ngươi cũng tốt rồi, là thời điểm nên trở về hầu hạ Hàn vương đi?" Lưu tổng quản nhược nhược nói, vốn là một câu nói đương nhiên, nhưng lại làm cho lão thập phần chột dạ.
Đường Tống không nói gì, tuy rằng sớm đoán được kết quả là như vậy, nhưng tưởng tượng về sau còn có thể gặp phải ngược đãi không chịu nổi như vậy, thân mình đơn bạc của Đường Tống không khỏi co rúm lại.
Tựa hồ nhìn thấu sợ hãi của Đường Tống, Lưu tổng quản nói: "Đường Tống ngươi yên tâm, từ giờ về sau sẽ không có chuyện như vậy xảy ra."
Nhãn tình Đường Tống sáng lên, vội vàng hỏi: "Vương gia về sau sẽ không đối với ta như vậy sao?"
"Ách, cái này ta cũng không dám đảm bảo." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tống trở nên ảm đạm, Lưu tổng quản vội vàng nói: "Ây, ở đây ta có một quyển sách, ngươi xem xong sẽ không bị thương nặng giống như lần trước."
"A?" Đường Tống kinh ngạc kêu lên, sách nào lại thần kinh như vậy?
Chỉ thấy Lưu tổng quản cười gian hai tiếng hắc hắc, từ trong lòng ngực một quyển sách nhỏ đưa tới trước mặt Đường Tống.
Đường Tống vừa thấy tên sách kia, nhất thời choáng váng. Chỉ thấy trên bìa sách viết bốn chữ to: long, dương, bí, tịch!
|
CHÍNH VĂN ĐỆ NHỊ THẬP LỤC CHƯƠNG:LẠI LÀ BÍ TỊCH
Đường Tống phải về bên người Hàn Vương làm người hầu là chuyện mọi người đều dự kiến, mục đích Lưu tổng quản hôm nay tìm đến Đường Tống trong lòng mọi người cũng biết rõ ràng. Cho nên khi Đường Tống mang vẻ mặt gánh nặng hoảng hốt đi ra khỏi phòng nhỏ, ba người ở bên ngoài chờ cũng không ngăn trở giống lần trước.
Lưu Dục ra vẻ bình tĩnh, nhưng thanh quạt nan trong tay hắn cũng sắp bị bẻ gãy. Vương Phúc hai mắt đỏ bừng đứng bên cạnh Lưu Dục, tay nắm lại muốn vang lên tiếng. Trong ba người, với chuyện Đường Tống rời đi không sao cả chính là Vương Thọ , khóe miệng cong lên mỉm cười có thể thấy được tâm tình nó không tồi, dù sao người "tranh đoạt" Lưu Dục với nó cũng sắp đi rồi.
Mà Đường Tống cũng có lưu ý thần sắc ba người, có chút không yên lòng cùng mọi người nói lời từ biệt, như du hồn đi theo Lưu tổng quản hướng về Cẩm Hà điện. Dọc theo đường đi, Đường Tống có hai lần thiếu chút nữa đập mặt vào cây cột, nếu không phải Lưu tổng quản kéo đúng lúc, nói không chừng lúc này y lại trở về mà dưỡng thương. Hiển nhiên, Đường Tống còn chưa tỉnh lại từ những gì Lưu tổng quản vừa nói. Lưu tổng quản lại muốn y học cái gọi là "Long dương thuật" để hầu hạ Hàn Vương!
Lưu quản gia nói với y, kỳ thật nam nhân trong lúc làm chuyện kia cũng không phải mỗi lần đều đau chết đi sống lại, chỉ cần nắm giữ kỹ xảo nhất định, sẽ cảm thấy được thực thoải mái như nhau.
Lúc ấy, Lưu tổng quản nặng nề mà đem kia bản 《 Long dương bí tịch 》 đặt cái kịch lên bàn trước mặt y, đắc ý nói, đây chính là cuốn sách viết về chuyện trong phòng giữa nam nhân tốt nhất kinh thành, là lão thật vất vả từ tiểu quan quán nổi danh nhất —— Phiêu Miễu quán hoa – dùng số tiền lớn mới mua được.
"Ta đây chính là cố ý mua cho ngươi đó." Lưu tổng quản cười như lấy lòng, mưu toan dùng quyển sách này xóa mất nỗi sợ hãi của Đường Tống, ngoan ngoãn theo lão trở về.
"Cần ta trả tiền lại cho ngài không?" Đường Tống xuyên qua quỷ kế của tiểu lão đầu này, có chút khó chịu châm chọc nói.
Đáng tiếc, da mặt Lưu tổng quản đã sớm luyện mãi thành thép , Đường Tống chút điểm châm chọc này còn chưa đủ gãi ngứa cho lão ấy."Ha hả, không cần không cần, ngươi chỉ cần học hết những thứ ở bên trong, hầu hạ chủ tử thư thái, lão nhân ta chết cũng không uổng ."
". . . . . ." Đường Tống hoàn toàn không nói gì.
Đường Tống trở lại Cẩm Hà điện, đã qua buổi trưa .
Lúc này, Hàn Vương đã nếm qua cơm trưa, lại ở Du Nhiên đình giả làm khối băng.
Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng gần, Hàn Vương mở mắt ra, vừa lúc thấy Lưu tổng quản dẫn Đường Tống vào Du Nhiên đình.
"Chủ tử, người đã mang đến ." Lưu tổng quản khom người bẩm báo, gương mặt căng thẳng, so với lão ngoan đồng trên đường cợt nhả đúng là một trời một vực.
Đã ba tháng, nghe được câu kia giống như đã từng quen biết, Đường Tống nhất thời tâm tình không khỏi phức tạp.
"Ân." Hàn Vương không biết khi nào đã nhắm mắt. Vừa rồi liếc mắt một cái, hắn đã đánh giá Đường Tống từ trên xuống dưới một lần, quả nhiên đã muốn tốt .
Đường Tống dựa theo ý Lưu tổng quản bảo, quỳ trên mặt đất chờ đợi Hàn Vương phân phó bước tiếp theo.
"Đi xuống đi." Qua một lát, Hàn Vương lại mở miệng, nhưng mệnh lệnh này không phải nói với y. Lưu tổng quản thông minh làm lễ, lặng yên rời khỏi Du Nhiên đình.
Đường Tống có chút không rõ, đang lo lắng mình có nên đi theo ra ngoài hay không, nghe được trên đỉnh đầu truyền đến một thanh âm, vẫn là lạnh, nhưng lại không lạnh như băng giống dĩ vãng.
"Đứng lên đi."
Đường Tống sửng sốt một chút, có chút trì độn ý thức được những lời này là nói với mình, lúc này mới luống cuống tay chân từ mặt đất đứng lên. Chưa từng nghĩ, bởi vì động tác quá lớn, một quyển sách "bịch" một tiếng từ trong ngực y văng ra.
Đường Tống vừa thấy cuốn sách kia, trong lòng thầm kêu một tiếng: "Không xong" .
Quyển sách chết tốt cũng không chết kia chính là Lưu quản gia vừa mới đưa cho mình, "Long dương bí tịch".
|
CHÍNH VĂN ĐỆ NHỊ THẬP THẤT CHƯƠNG:"ÁC LIỆT" HOẶC "ĐƠN THUẦN"
"Không xong" , Đường Tống trong lòng thầm kêu một tiếng, không cẩn thận từ trong ngực văng ra chính là quyển sách chết tốt cũng không chết《 Long dương bí tịch 》kia.
Lúc nãy Lưu tổng quản đưa cho quyển sách, y thuận tay giở hai trang. Bên trong tranh minh hoạ miêu tả tình ái trắng trợn cùng hương diễm đầm đìa làm Đường Tống mặt đỏ tai hồng, vội vàng đem sách nhét vào trong ngực.
Trở lại Cẩm Hà điện, Đường Tống quẳng cục nợ, còn chưa kịp thở, đã bị Lưu tổng quản vô cùng lo lắng kéo đến Du Nhiên đình, quyển sách cũng chưa kịp buông. Đường Tống cơ hồ đã quên trong ngực mình còn có một quyển sách không thuần khiết như vậy, không nghĩ tới nó cố tình rớt đi ra, thật đúng là. . . . . . không chịu nhàn rỗi a!
Tiếng "bịch" kinh động Hàn Vương, một đôi mắt sắc bén phút chốc mở ra, yên lặng nhìn cuốn sách hướng lên nằm trên mặt đất kia, không khỏi có chút ngây người.
Vừa thẹn lại sợ, Đường Tống cũng không dám nhặt sách lên, bùm một tiếng lại quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình trên mặt Hàn Vương lúc này.
Thảm rồi!
"Đó là cái gì?" Với cái gì cũng không có hứng thú, Hàn Vương đối một quyển sách sinh ra lòng hiếu kỳ, câu hỏi bắt đầu "Tam Tự kinh" cũng biến thành bốn chữ.
"Đây, đây chỉ là một quyển sách bình thường thôi." Chưa từng nói dối, Đường Tống nói xong lời này liền đỏ mặt, còn nếu phải y nói chi tiết, còn không bằng rút luôn đầu lưỡi y đi.
"Long dương bí tịch? Là võ công bí tịch sao?" Hàn Vương có thích thú nhìn thấy Đường Tống mặt đỏ tai hồng, tiếp tục truy vấn. Không biết vì cái gì, mỗi lần phát hiện một biểu tình mới của Đường Tống, đều làm cho lòng hắn có cảm giác vui vẻ muốn bay lên.
"Ách, . . . . . . Dạ." không có biện pháp, Đường Tống đành phải kiên trì trả lời.
"Nga." Hàn Vương coi như đột nhiên mất hứng thú, trong chốc lát không hỏi lại.
Đường Tống không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng không nghĩ đến Hàn Vương nói tiếp mấy câu làm tim y muốn nhảy vọt ra ngoài.
"Lấy lại đây ta xem xem." Nhìn đến Đường Tống đột nhiên ngẩng ra giật mình, Hàn Vương không khỏi cảm thấy thú vị.
Nếu không phải nhìn thấy gương mặt Hàn Vương từ trước đến nay không có biểu tình lại lộ ra vẻ hoang mang "Ta không biết đây là cái gì", Đường Tống nhất định sẽ nghĩ Hàn Vương là đang xấu xa đùa giỡn với y, cố ý muốn nhìn y bối rối. Y không biết, Hàn Vương muốn biết sách này là cái gì, cũng muốn thấy bộ dáng quẫn bách của y. Đương nhiên chủ yếu là bộ dáng quẫn bách của y, nếu không chỉ là một quyển sách sao khơi nổi hứng thú của Hàn Vương?
Hàn Vương biểu hiện khác hẳn với xưa nay làm cho Đường Tống cực kỳ kinh ngạc. Hồi trước y hầu hạ Hàn Vương, Hàn Vương cho tới bây giờ không nói với y cũng không quá ba chữ, hôm nay cũng không biết trong đầu Hàn Vương bị trục trặc ở đâu rồi, lại biến thân thành "Bảo Bảo hay tò mò" , một câu kế một câu, mỗi câu đều làm cho Đường Tống có cảm giác không đỡ được.
Dưới ánh mắt Hàn Vương chờ mong có ẩn uy hiếp, Đường Tống đành phải khó khăn nhặt quyển sách lên, hai tay đưa cao hơn đầu, đưa đến trong tay Hàn Vương.
Trên tay nhẹ đi, quyển sách kia bị Hàn Vương cầm đi rồi, tiếp theo là tiếng trang sách giở ra. Đường Tống xấu hổ không chịu nổi, cơ hồ mặt cũng cúi chạm tới áo, trên mặt nóng bừng bừng, lúc này ngay cả cổ cũng đỏ. Hàn Vương lập tức sẽ biết nội dung quyển sách này, Đường Tống cảm thấy rất mất mặt .
Qua nửa ngày, tiếng lật sách mới ngưng lại. Hàn Vương dùng thanh âm so với phía trước còn hoang mang hơn nói: " Quyển sách này thật sự là võ công bí tịch sao? Sao chiêu thức này kỳ quái, hơn nữa người trong sách như thế nào không mặc quần áo?"
"A?" Đường Tống ngẩng đầu, thấy mặt Hàn Vương có viết "Xem không hiểu", câu hỏi đầu tiên cũng là duy nhất nhảy vào đầu là ——Hàn Vương này rốt cuộc là ác liệt thật hay là đơn thuần giả a?
|
CHÍNH VĂN ĐỆ NHỊ THẬP BÁT CHƯƠNG:THỂ NGHIỆM HOÀN TOÀN MỚI
"Quyển sách này thật sự là võ công bí tịch sao? Chiêu thức cũng thực quái dị. Hơn nữa... người trong sách như thế nào lại không mặc quần áo?" Hàn Vương giơ sách lên, giả bộ hoàn toàn không hiểu hỏi Đường Tống.
Đường Tống bị hỏi đến mức mặt đỏ tai hồng, xấu hổ không thôi. Nếu hiện tại trên mặt đất có cái lỗ, y nhất định không chút do dự chui ngay vào.
Hàn Vương nếu không phải rất ác liệt, thì là rất ngu xuẩn. Hắn không phải thiếu niên chưa trưởng thành, việc long dương quan hệ này hắn cũng làm hơn trăm lần, như thế nào lại hỏi vấn đề này. Nhưng từ trên khuôn mặt vạn năm như than của Hàn Vương cũng không nhìn ra hắn có đang trêu đùa y không.
Kỳ thật, nói Hàn Vương hoàn toàn không hiểu cũng không đúng. Xem qua một lần, người có kinh nghiệm như hắn đương nhiên cũng hiểu được quyển sách này kỳ thật là sách thuật phòng the. Nhưng kinh nghiệm trước đây của hắn hoàn toàn thuộc "Dã thú phái", mỗi lần đều dựa theo bản năng để phát tiết dục vọng, bất kể tư thế, còn nói gì đến kỹ xảo, nói trắng ra, chính là không có kinh nghiệm. Những nam hài bị hắn dùng để phát tiết dục vọng mỗi lần đều mất đi hơn nửa cái mạng.
Nhưng hắn đối với sự tàn nhẫn của mình lại không hề hay biết, chưa từng có người nói với hắn như vậy là tàn nhẫn. Nghĩ lúc tiểu hài tử chơi chuồn chuồn, đều ngắt đi cánh chuồn chuồn, thậm chí xé thành hai nửa, nhưng tiểu hài tử cũng không cho rằng việc này là tàn nhẫn, chỉ là cảm thấy được chơi thích. Ở trong mắt Hàn Vương, nam hài này cũng chỉ là công cụ mà thôi.
Đường Tống cũng từng là công cụ tiết dục của hắn, đây là thời gian trước hắn nghe được từ Lưu tổng quản. Nhưng đối với chuyện này, hắn không có một chút ấn tượng.
Hắn chỉ nhớ ba tháng trước lúc mình đại thắng trở về, quả thật đã lệnh cho Lưu tổng quản tìm ba nam hài tiết dục, nhưng hồi tưởng lại, hắn chỉ có chút ấn tượng đối với một nam hài quật cường, nhưng cũng không rõ tướng mạo của nam hài kia.
Thế nhưng, trong khoảng thời gian Đường Tống không ở bên người hắn, hắn chỉ cần nhắm mắt, trong đầu sẽ hiện ra bộ dáng Đường Tống. Khuôn mặt thanh tú, mặt mày nhu hòa, thời điểm cười rộ lên sẽ xuất hiện một cái xoáy nhỏ, có chút khoái hoạt, một chút thỏa mãn, một chút đắc ý, đó là biểu tình lúc Đường Tống nói đùa không tự giác bày ra, không biết sao đã ghi tạc trong lòng hắn. Đối với Hàn Vương mà nói, đây là một loại thể nghiệm hoàn toàn mới.
Thời điểm Lư Khâu Sương Hàn còn trong tã lót, cha mẹ hắn là vợ chồng Duệ thân vương đã ngoài ý muốn qua đời, hắn là do tổng quản Lưu Hồng trung thành và tận tâm nuôi lớn. Lưu Hồng là một người có quan niệm cấp bậc rất mạnh, tôn ti trật tự phải phân rõ ràng. Tuy rằng bình thường lão hay cùng Đường Tống cợt nhả, có chút già mà không kính, nhưng vừa đến trước mặt Hàn Vương, lập tức biến thành một người máy không có biểu tình. Lưu Hồng cho Lư Khâu Sương Hàn sự chiếu cố tối chu đáo, mời võ sư cùng phu tử tốt nhất, nhưng cái thiếu duy nhất đó là thân tình.
Bởi vì từ đầu đến cuối lão đều đặt mình ở vị trí "nô tài".
Nô tài phải đối với chủ tử trung thành và tận tâm, tận tâm hết sức, nghe theo hết thảy sai bảo của chủ tử, không thể ngỗ nghịch với chủ tử,... Không thể ở trước mặt chủ tử bày ra cảm xúc gì. Nhất là từ sự kiện phát sinh lúc Hàn Vương 15 tuổi trở về sau, Lưu Hồng lại đem điều "trước mặt chủ tử giấu diếm cảm xúc" quán triệt đến mức cao nhất. Lão không chỉ yêu cầu với mình như vậy, mà còn yêu cầu với cấp dưới. Bởi vậy, không biết bắt đầu từ khi nào, gương mặt của hạ nhân khi nhìn thấy Hàn Vương đều có cùng một sắc mặt – cung kính mà trống rỗng.
Cho đến khi, một tiểu nhân tên là Đường Tống vào một trưa hè đã xông thẳng vào cuộc sống cô độc chán nản của hắn.
Đại đa số mọi người trong vương phủ đều biết, Du Nhiên hồ là nơi Hàn Vương nghỉ ngơi hóng gió, cho nên ban ngày ở nơi này rất ít khi có người đến. Nếu là không thể không đi ngang qua, thì mọi người đều bước vội vàng, vẻ mặt khẩn trương. Biểu tình cẩn thận như vậy làm cho Lư Khâu Sương Hàn thấy liền khó chịu, từ biểu tình kia, hắn ý thức được mình bị bài xích, đáng sợ, tồn tại giống như dòng nước lũ đối với mãnh thú.
Lưu Hồng nghĩ hắn thích thanh tĩnh mới không cho người tiếp cận Du Nhiên hồ, kỳ thật điều hắn chán ghét hoặc nên nói là sợ hãi, chính là bị người khác thấy sự cô độc của mình.
|
CHÍNH VĂN ĐỆ NHỊ THẬP CỬU CHƯƠNG:TƯƠNG TƯ SÁNG SUỐT LIỀN HẠI TƯƠNG TƯ
Đường Tống đến, mang vào cuộc sống của Lư Khâu Sương Hàn một loạt màu sắc.
Tựa như một chồi non bất tri bất giác mọc lên trong gió lạnh. Người kia nghe được tiếng bước chân cũng không vội vàng rời đi, không chần chừ không trì hoãn hướng Du Nhiên hồ đi tới. Hắn không khỏi mở to mắt, nhìn đến không phải là một mặt gỗ, mà là một khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mang theo biểu tình kinh hỉ.
Nhìn thấy y ôm sách vở, biểu tình thỏa mãn khi hưởng thụ gió mát, hắn lập tức liền có cảm tình tốt với kẻ không biết tên này. Cho nên hắn không để người khác đuổi y đi. Thậm chí trong mấy ngày kế tiếp, hắn còn có chút chờ mong vào buổi trưa mỗi ngày Đường Tống đến.
Lý do chính để hắn hạ quyết tâm tiếp cận Đường Tống, là vì tiếng cười được Lưu tổng quản cho là "đại họa lâm đầu". Cũng không phải tiếng cười của Đường Tống êm tai, mà bởi vì đó là tiếng cười duy nhất Lư Khâu Sương Hàn nghe được từ trước đến này.
Làm chiến thần Sư quốc tiếng tăm lừng lẫy, ở trên chiến trường hắn chỉ đối mặt với tiếng gào khóc thảm thiết cùng quyết tâm ngươi chết ta sống; làm chủ nhân vương phủ, hắn chỉ đối mặt với hạ nhân cung kính câu nệ; hắn cũng có cái gọi là "huynh đệ", nhưng các huynh đệ hoàng tộc này mỗi người đều tự cho rằng mình rất cao, lúc còn nhỏ khi dễ hắn không cha không mẹ, đến lúc hắn trở thành chiến thần, mỗi người lại muốn mượn sức hắn gia nhập bang phái của mình, mỉm cười dối trá làm cho hắn sinh ghét. Cho nên, hắn không muốn ra khỏi vương phủ, cũng không muốn thấy người trong triều.
Mà tiếng cười của Đường Tống làm cho tâm hồn phủ đầy bụi của hắn chấn động.
Tiếng cười đơn thuần không có mục đích, đơn giản chỉ là biểu đạt khoái hoạt làm cho hắn nảy sinh khát vọng mãnh liệt — hắn phải tiếp cận người có tiếng cười như thế. Vì thế, Đường Tống trở thành người hầu của hắn.
Hai tháng, là thời gian dài nhất hắn cùng với người không phải Lưu Hồng ở chung. Hai tháng này, cũng là hai tháng Hàn Vương nhớ rõ nhất. Thời gian Đường Tống ở, hắn không hề giống trước kia lâm vào lối suy nghĩ trống rỗng vô chỉ vô tận. Trong đầu hắn tất cả chỉ là cảnh hai tháng hắn cùng Đường Tống ở chung, âm thanh trong trẻo khi Đường Tống nói giỡn, bộ dáng buồn cười khi cố gắng nhịn cười, phản ứng chậm nửa nhịp khi có lỗi, biểu tình thỏa mãn khi ôm sách vở tựa như ôm toàn bộ thế giới, còn có ánh mắt chăm chú mà lại ôn nhu khi mát xa cho hắn vào buổi sáng...
Buổi tối trước đó một tháng, hắn tra tấn Đường Tống như thế nào hắn cũng không nhớ rõ. Nhưng cái cảm giác trái tim thiếu chút nữa ngừng đập khi tỉnh lại nhìn thấy thân thể tàn phá không chịu nổi của Đường Tống, hắn vẫn còn ghi tạc trong lòng. Ngay cả hắn cũng không dám tin, vết thương nhìn ghê người trên người Đường Tống đều là do hắn làm ra. Lần đầu tiên trong đời, hắn nếm được hương vị xấu hổ. Hàn Vương mặc dù có dục vọng, nhưng cũng không thích đụng chạm da thịt người khác.
Trước kia mỗi lần làm xong, cúc huyện của nam hài cơ hồ đều bị đảo lạn, tuy vậy mọi nơi trên người đều không có dấu vết dư thừa. Nhưng lần đó không biết hắn bị cái gì mê đảo tâm hồn, trên người Đường Tống tất cả đều có dấu răng của hắn. Hắn không nghi ngờ, rằng có một khắc, hắn muốn đem Đường Tống ăn vào trong bụng. Đường Tống dưỡng thương một tháng, hắn nghĩ đến Đường Tống một tháng. Cũng là lần đầu tiên trong đời, hắn hiểu được cái gì kêu "tưởng niệm".
Lại nhìn thấy Đường Tống, Hàn Vương phát hiện tim mình đột nhiên đập nhanh hơn, tuy hắn rất muốn như lúc trước giả trang lãnh khốc, nhưng không khống chế được thanh âm biến nhu, còn có, hắn có ý đùa.
Tùy tiện xem một lần bản "long dương bí tịch", Hàn Vương đã hiểu quyển sách kia viết cái gì, nhưng lại không muốn buông tha cơ hội tốt như vậy, vì thế cố ý nói ra câu nói giả trang thuần khiết kia.
Nhìn đến bộ dáng kinh ngạc của Đường Tống, trong lòng Hàn Vương mừng như trộm được mật gấu. Giơ giơ quyển sách trong tay, Hàn Vương muốn đem bộ dáng "giả trang thuần khiết" làm đến cùng: "Đường Tống, ngươi muốn học võ công trong quyển sách này sao?"
"Ách... Vâng, đúng vậy." Đường Tống không rõ tâm tư Hàn Vương lắm, chỉ có thể kiên trì trả lời.
"Vậy... Chúng ta cùng nhau luyện đi!" Hàn Vương không nhanh không chậm ném ra một "quả bom lớn", đánh cho Đường Tống không nói được gì.
|