Làm Vợ Hà Bá
|
|
Làm Vợ Hà Bá
Tác giả: Mai Bối Nhi
Editor: tieudangnhi
Thể loại: Xuyên không, Sủng, HE
Số chương: 10c
Tình trạng: Hoàn
Người đăng: tulahuyetsat
Giới thiệu
Editor: tieudangnhi
Đã xem qua nhiều tiểu thuyết ngôn tình xuyên không, đãi ngộ kém cỏi nhất còn có thể làm một tỳ nữ.
Chỉ có nàng xuyên không lại bị quăng xuống sông gả cho hà bá, đây chính là hiếng tế người sống!
Mà nam nhân bên bờ sông đang nướng cá thấy chết không cứu chính là thần sông, thật sự là rất không có nhân tính mà!
Mà nàng cư nhiên lại bị “Gả” cho loại nam nhân này???
Lại nói vị hà bá này bộ dạng cũng rất dễ nhìn, quả thực chính là rất yêu nhiệt! Nếu ánh mắt hắn có thể thâm tình một chút, nói chuyện ôn nhu một chút, quả thực chính là sư nãi sát thủ.
Hắn ăn nói độc địa, lão coi nàng là nữ đầu bếp sai biểu, “Hiền thê” quả thật là không dễ làm!
Hai trăm năm qua, dân chúng đưa tới không biết bao nhiêu khuê nữ, hắn cũng chưa bao giờ liếc mắt nhìn một cái.
Lúc này khó được phá lệ, ra tay cứu cô gái này, nàng không khóc cũng không nháo, càng đừng nói có một chút sợ hãi gì, còn đối hắn làm càn, dám can đảm mắng hắn háo sắc.
Trách cứ hắn mỗi mười năm lại khiến dân chúng cống hiến một khuê nữ?
Hắn bao giờ muốn dân chúng quăng khuê nữ tới cho hắn? Dân chúng si ngốc thì oán hắn cái gì?
Nàng còn mắng hắn chỉ biết ăn, ngay cả cá nướng cháy cũng đều ăn! Hừ! Hắn chờ xem --- ---
Nàng phải nướng cá cho thật ngon, nếu không hầu hạ được cái miệng của hắn, liền quăng nàng xuống sông lần nữa!!!
|
Tiết tử
Editor: tieudangnhi Nguồn: tieudangnhi958.wordpre ss.com
Mấy ngày nay thời tiết liên tục nóng bức, làm cho người ta hận không thể cả ngày đều tránh trong phòng điều hoà.
Cao Minh Nguyệt ở nhà chỉ mở quạt điện, trên người chỉ mặc áo hai dây cùng quần đùi, làm tôn lên da thịt trắng nõan tự nhiên.
Nàng đem mái tóc dài đến lưng buộc tuỳ ý sau đầu, trước mái tóc dài đen mượt là khuôn mặt có vài phần xinh đẹp, đôi con ngươi hắc bạch phân minh được cặp lông mi dài che phủ phía dưới, nhưng vẫn có thể thấy được ẩn chứa sự trong sáng khiến toàn thân nàng phát ra sức sống tuổi trẻ tràn đầy. Nàng không giống những nữ tử theo xu hướng của năm, thích ở trên lỗ tai xỏ xiên vài cái khuyên tai, hoặc là đem thời gian giành hết cho việc trang điểm. Toàn thân cao thấp chỉ duy nhất một cái trang sức, đó là chiếc vòng hình rắn đang đeo trên cổ tay bên trái.
Trong phòng chỉ có tiếng của quạt điện đang quay, Cao Minh Nguyệt thoải mái nằm trên ván gỗ, một mặt uống sữa đậu đỏ tuyết, một mặt xem ngôn tình tiểu thuyết. “Thật là kì quái….”Đọc xong tiểu thuyết, nàng có chút buồn bực lẩm bẩm: “Vì cái gì nữ nhân vật chính đều thích xuyên không đến Thanh triều? Triều đại kia ngoạn rất tốt sao? Hơn nữa xuyên qua không biến thành công chúa thì cũng là phi tử của hoàng đế, vương gia, thật sự một chút ý tưởng cũng không có….”
Nói xong lại cầm một quyển tiểu thuyết ngôn tình khác lên:” Ít nhất bộ này cũng xem như ngoại lệ, nữ nhân vật chính xuyên không trở thành tỳ nữ, cuối cùng cũng không phải gả cho vương gia hoặc hoàng đế, bất quá nếu đổi lại là ta, thà rằng xuyên đến một nơi không có trong lịch sử, hoàn toàn không hề biết kế tiếp triều đại sẽ phát sinh chuyện gì, kia mới ngoạn thật tốt.”
Nàng mới ăn sữa đậu đỏ tuyết xong, liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
“Là ai tới?” Cao Minh Nguyệt đi xuống lầu mở cửa, thì ra là hàng xóm cách vách, cũng là bạn tốt từ thời tiểu học đến trung học ---Đỗ Hiểu Nguyệt.
“Ta đến trả quyển tiểu thuyết mượn lần trước…” Đỗ Hiểu Nguyệt diện mạo thanh tú mảnh khảnh đóng lại dù, nhìn vào trong nhà không có người hỏi :”Cao bá phụ cùng Cao bá mẫu không có ở nhà sao?”
Minh Nguyệt tiếp đón đối phương vào nhà, cũng thuận tiện đi mở tủ lạnh lấy dưa hấu đem lên phòng trên tầng hai :”Bọn họ hôm kia đi Ngô Ca Quật chơi…. Ăn dưa hấu!” Nói xong liền đem miếng dưa hấu cho nàng.
Đem quyển tiểu thuyết trên tay đặt xuống bàn, Đỗ Hiểu Nguyệt mới nhận miếng dưa hấu, không xác định hỏi :”Bọn họ không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì? Ta biết nấu cơm, sẽ không đói chết….” Nàng cắn một ngụm dưa hấu :”Lại nói cha ta cùng mẹ ta bảy mươi tuổi, đều đã về hưu, có thể nơi nơi du sơn ngoạn thuỷ chính là một loại phúc khí, không cần bỡi vì ta, làm cho họ luôn phải quan tâm, nơi nào cũng không thể đi, cho nên ta mới thuyết phục bọn họ đi du lịch…. Dưa hấu này rất ngọt nha…”
Nghe nàng nói không thèm để ý, hơn nữa thật là không quan tâm đến, Đỗ Hiểu Nguyệt ngược lại không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng ăn dưa hấu.
Hai người đồng thời đều là thiếu nữ mười tám tuổi, một động một tĩnh, cá tính hoàn toàn bất đồng, nhưng bỡi vì tên đều có chữ “Nguyệt”, hơn nữa hai nhà đều gần nhau, tình cảm thân lại thân như tỷ muội.
Cao Minh Nguyệt ăn xong dưa hấu trên tay, liền rút khăn giấy lau miệng :”Ngươi cũng biết cha mẹ ta đến năm mươi tuổi mới có ta, ngay cả bác sĩ đều cảm thấy không có khả năng, mà bồ tát trước đó báo mộng nói ta chỉ làm nữ nhi của họ mười tám năm, hiện tại sinh nhật đã qua một tháng, đã tương đối cảm tạ, còn nói muốn cảm ơn bồ tát đã cho bọn họ có cơ hội làm cha làm mẹ, mặc kệ đến thời điểm tách ra, đều sẽ vui vẻ mà chấp nhận, mà ta xuất hiện trên đời này sứ mệnh thứ nhất cũng coi như hoàn thành.”
“Ngươi thật sự bỏ được bọn họ?” Đỗ Hiểu Nguyệt thật sự không nghĩ sẽ mất đi người bạn tốt này.
Nàng cười nhẹ :”Nhân duyên đều có thiên mệnh, không cần quá chấp nhất.”
Mười hai từ này luôn theo Cao Minh Nguyệt từ nhỏ đến lớn, liền luôn luôn quanh quẩn trong đầu, phảng phất thật lâu thật lâu trước kia, đã từng có tiếng nói ôn nhu từ bi không ngừng nói với bản thân, tận tâm chỉ bảo, bất quá đến cùng là ai, nàng nghĩ mãi không ra.
Tuy miệng nói rất tiêu sái, nhưng trong lòng có chút sầu não, dù sao ở cũng nhiều năm như thế, không thể không có tình cảm, nghĩ đến sẽ bỏ lại cha mẹ lúc tuổi già, cảm giác lại sa sút đi xuống, xem ra nàng quá mức chấp nhất, tham lam không muốn bước qua cửa sinh tử này.
“Khó trách ngươi từ nhỏ liền cùng thần phật có duyên, không chỉ có thể nhìn thấy, còn có thể cùng nói chuyện.” Bỡi vì Đỗ Hiểu Nguyệt cùng nàng lớn lên, cho nên phi thường hiểu biết.
“Không muốn nhìn thấy cũng khó.” Nàng cười gượng nói.
Nghe vậy Đỗ Hiểu Nguyệt nghiêng đầu nghĩ :”Có phải vì trên tay ngươi mang vòng châu có quan hệ? Ta có lên mạng tra qua, trên đó viết xà cừ tản ra năng lượng từ trường rất mạnh, nghe nói còn có rất nhiều cao tăng dùng nó để trấn giữ phật châu, có lẽ bởi vì cái này có năng lực khiến ngươi có thể nhìn thấy thần phật.”
“Ta còn tưởng đây là bùa bình an, khiến thứ không tốt không dám đến gần….” Cao Minh Nguyệt nhìn xà cừ trên cổ tay trái, không thể tưởng được nó có lực lượng thần kì như thế :”Đúng rồi! Ngày hôm qua ta đi đến hiệu sách mượn tiểu thuyết, vừa vặn cách vách là ngôi miếu, tam thái tử bên trong đột nhiên chạy đến giữ chặt ta, muốn ta cùng đi chơi, ta nói không rảnh, hắn liền nằm trên mặt đất khóc lớn.”
“Sau đó thì sao?” Đỗ Hiểu Nguyệt mở to đôi mắt đẹp hỏi.
Cao Minh Nguyệt hừ một tiếng :”Đương nhiên là đánh vào mông, sau đó tam thái tử liền ngoan ngoãn thu hồi nước mắt, tiếp theo là trốn vào trong ngôi miếu.”
Nàng không khỏi cứng họng hỏi :”Ngươi, ngươi đánh mông tam thái tử? Tam thái tử cũng xem như thần đi? Như vậy có hay không sẽ tức giận đi?”
“Ta cũng không còn cách nào, mỗi lần gặp cái loại tiểu hài tử tuỳ hứng này, cho rằng dùng nước mắt liền đạt được mục đích, sẽ nghĩ phải hảo hảo quản giáo một chút, bằng không lớn lên sẽ rất khó dạy, nhất thời lại quên hắn là thần, không phải người, bất quá đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ta đến bây giờ mới phát hiện không chỉ có thể nhìn thấy thần phật, có thể cùng nói chuyện, thậm chí còn có thể đụng chạm được…” Cao Minh Nguyệt nhìn hai tay nửa ngày, vẫn khó có thể tin. “Bọn họ cùng con người đều có hình dạng giống nhau, có thể đụng chạm được, loại cảm giác này thật sự rất tò mò, có thể hay không có người có tình huống giống ta?” Thật hy vọng ai đó ó thể giải thích nghi hoặc cho nàng.
Đổ Hiểu Nguyệt lại trợn mắt há hốc mồm :”Cảm giác sờ vào giống như con người?”
“Với ta mà nói, thật sự không có điểm khác nhau.” Nói xong, Cao Minh Nguyệt nằm dài ra ván gỗ. “Ta đến cùng là cái gì? Siêu năng lực là giả? Hay là thể chất siêu cấp mẫn cảm?”
Đổ Hiểu Nguyệt cũng giống như nàng nằm xuống, thuận tay sửa lại váy.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng đều không có tiếng nói chuyện, cả hai đều suy nghĩ về vấn đề này.
“Kỳ thực ta luôn muốn hỏi, sứ mệnh thứ hai của ngươi là gì?” Qua mười phút, Đỗ Hiểu Nguyệt mới mở miệng lần nữa.
“Lúc trước bồ tát báo mộng cho mẹ ta, chỉ nói đời ta sẽ có hai sứ mệnh, cái thứ nhất chính là đầu thai làm nữ nhi của bọn họ, cái thứ hai sinh mệnh chính là….”
Không biết có phải do thời tiết thật sự quá nóng không, khiến Cao Minh Nguyệt tâm tình trở nên khó chịu, có chút nằm không yên.
“Thiên cơ không thể tiếc lộ, cho nên ta cũng không biết được đó là cái gì, dù sao đến lúc đó cũng sẽ biết….” Nói xong, nàng xoay người ngồi dậy. “Ta quyết định! Lớp chúng ta có mấy bạn học muốn nhảy dù, giải toả áp lực, ta đã báo danh tham gia rồi.”
“Có phải hay không rất nguy hiểm?” Đỗ Hiểu Nguyệt lo lắng hỏi.
Nàng phất phất tay :”Ta đã chơi hai lần, không có việc gì, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Nhưng mà… ta sợ độ cao.”
“Ta quên ngươi có chứng sợ độ cao.” Cao Minh Nguyệt thoải mái cam đoan. “Không cần lo lắng, ở đó còn có nhân viên cứu hộ, cũng sẽ làm tốt bảo hộ, cho nên rất an toàn.”
|
Chương 1: 1.1
Editor: tieudangnhi Nguồn: tieudangnhi958.wordpre ss.com
“Tiểu cô nương! Tiểu cô nương!”
Đầu có chút đau nhức khiến Minh Nguyệt khẽ tỉnh lại, sau khi khôi phục ý thức, phát hiện bản thân ngã trên một mảnh ruộng lúa, mặt, tóc cùng quần áo đều là bùn, nhất thời ngây ngẩn cả ngưởi.
“Chuyện gì xảy ra?” Lời mới nói ra, liền nhớ đến một giây trước đang nhảy dù, tiếp theo lại ngã vào ruộng lúa, sắc mặt nhất thời tái nhợt: “Chẳng lẽ ta từ trên trời ngã xuống?” Cho nên dù thi thố an toàn, cũng không nhất thiết thật sự an toàn.
“Tiểu cô nương không có việc gì chứ?”
“Có phải nghe không hiểu lời nói của chúng tôi?”
Nàng một mặt kinh ngạc đứng dậy, nhìn vài lão công lão bà ăn mặc cổ trang vây quang bên người mình, đối với bản thân chỉ trỏ, lại ngẩn ra, theo bản năg nhìn bốn phía xung quanh, không chỉ không thấy bóng dáng Đỗ Hiểu Nguyệt, cũng không phát hiện đám bạn học cùng nhảy dù, chỉ có dãy núi xa xa, cùng mấy gian nhà tranh, liền biết là nông thôn nam bộ, cũng không tìm thấy phòng ở.
“Nơi này…. Đến cùng là địa phương nào?” Minh Nguyệt mơ hồ hỏi.
Nghe nàng mở miệng nói chuyện, mấy lão ông lão bà cuối cùng cũng an tâm. “Nơi này kêu là Lục Giáp thôn…”
“Xem ra không có việc gì…”
“Chỉ là giọng nói cùng cách ăn mặc của tiểu cô nương này, không giống người ở thôn chúng ta….”
Minh Nguyệt tuy rằng nghe hiểu hết mọi lời nói của bọn họ, bất quá giọng điệu lại không phải ngày thường đều nghe được, đầu lại trống rỗng.
“Trưởng thôn đến!”
Chỉ thấy trưởng thôn đức cao vọng trọng đi đến giữa bờ ruông, hoà ái dễ gần đánh giá nàng: “Tiểu cô nương có phải đi lạc đường hay không?”
“Ai… Đại khái là vậy!” Minh Nguyệt chưa là rõ tình huống, đành phải trả lời như thế. Trưởng thôn híp mắt cười, hiền lành mời nàng: “Tiểu cô nương nếu không ghét bỏ, liền theo ta trở về, trước thay một bộ quần áo rồi nói.”
“Cảm ơn.” Bản thân may mắn gặp được người tốt, nàng không khỏi cảm kích nói.
Cao Minh Nguyệt đi vào nhà trưởng thôn, đối phương lập tức kêu con nấu nước ấm cho nàng tắm rửa, lại kêu vợ lấy quần áo cho nàng mặc, cùng nấu vài món ăn gia đình giúp nàng lắp đầy bụng.
“Tiểu cô nương, ăn nhiều một chút…”
“Đúng vậy, đừng khách khí với chúng ta…”
“Các ngươi nơi này kêu là…. Lục Giáp thôn?” Minh Nguyệt nuốt xuống một miếng đồ ăn, lại hỏi một lần nữa.
Vài cái lão ông lão bà nhiệt tình cướp lời.
“Không sai, nơi này kêu là Lục Giáp thôn…”
“Tiểu cô nương từ nơi nào đến?”
“Chẳng lẽ là người dị tộc?”
Không biết nên giải thích làm sao lai lịch của bản thân, Minh Nguyệt đành theo lời nói bọn họ gật đầu.
“Cũng có thể nói như vậy…” Nàng nhìn thôn dân xung quang, nam mặc áo ngắn vải thô, chân mang giày rơm, nữ thì mặc bộ váy cũng bằng vải thô, búi tóc dùng vải bố bao lại, quả thật giống như đi vào phim cổ trang, đầu óc giống như bị một đạo thiên lôi đập trúng, không nhịn được hoảng hốt hỏi: “Xin hỏi… hiện tại là triều đại nào?”
Lão ông lão bà hai mặt nhìn nhau, sau đó mới trả lời Minh Nguyệt.
Nghe được vị trí triều đại căn bản không có trong sách giáo khoa, chẳng lẽ là thế giới song song? Ngay khi nàng từ trên cao rơi xuống trong nháy mắt, hai cái thế giới vừa vặn cùng xuất hiện, Minh Nguyệt nhớ tới lúc trước còn nói đùa nếu xuyên không sẽ xuyên đến một thời không không có trong lịch sử, không biết được kế tiếp nơi đó sẽ xảy ra chuyện gì, kia mới thật sự thú vị, không thể tin được cư nhiên lại trở thành sự thật.
Chẳng lẽ nàng thật sự “Xuyên không”?
Sẽ không như lời nói trong miệng bồ tát “Thiên cơ không thể tiết lộ”, là muốn nàng đến thế giới song song này hoàn thành cái sứ mệnh thứ hai?
Khi chính tai nghe Minh Nguyệt thừa nhận là người dị tộc, lão trưởng thôn cùng vài lão công lão bà thật nhanh trao đổi ánh mắt, nghĩ rằng đó là một cơ hội tốt, việc này không thể chậm trễ, chỉ có thể làm như thế.
“Cảm ơn mọi người đã cứu ta.” Đối với lão công lão bà cùng cha mẹ tuổi tác không sai biệt lắm, Minh Nguyệt cũng không có tâm phòng bị, tất nhiên không nhìn ra đối phương đang tính toán cái gì.
Lão trưởng thôn tự mình bưng ly trà nóng đến cho nàng. “Tiểu cô nương, sắc trời đã tối, đêm nay ngủ cho tốt một giấc, có việc gì ngày mai nói sau.”
“Cảm ơn” Nàng vội vã đón lấy.
“Uống nhanh, uống nhanh!”
Vài lão công lão bà đều dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn chăm chú vào Minh Nguyệt, khiến nàng không thể không nhanh chóng mà đem ly trà đến bên miệng, uống liền mấy ngụm.
Một lát sau, Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, mí mắt cũng bắt đầu nặng, chẳng lẽ là do quá mệt? Mới suy nghĩ đến đây, kế tiếp cái gì cũng đều không biết.
Không biết mê man bao lâ, Minh Nguyệt bị tiếng pháo hỉ đánh thức, tiếp theo là mùi thuốc pháo đến gay mũi, khiến ý thức của nàng dần dần rõ ràng.
Minh Nguyệt theo bản năng day huyệt thái dương, lại phát hiện bản thân ngồi trong không gian đen tối nhỏ hẹp, bản năng men theo ánh sáng mỏng manh, dùng sức đẩy, không nghĩ tới cửa rất cứng, cả người nàng thiếu chút nữa ngã lăn ra ngoài, may mắn có người kịp thời đỡ lấy nàng.
“Nàng đã tỉnh!”
“Không thể để cho cô ta trốn thoát!”
Bên ngoài có người hô to.
Nàng nhìn ra bên ngoài tụ tập thật nhiều nam nữ già trẻ, đầu tiên là một trận kinh ngạc, tiếp theo lại phát hiện bản thân nguyên lai là ngồi bên trong cổ kiệu, trên người còn mặc giá y tân nương đỏ thẫm, trên đầu đội mũ phượng, cách ăn mặc này lại khiến Minh Nguyệt sửng sốt, sao mới ngủ một chút bộ dáng lại thay đổi thành như vầy?
Chén trà kia có vấn đề!
Minh Nguyệt trước sau nhớ đến trước khi hôn mê, không thể tin lão công lão bà thoạt nhìn bề ngoài hiền lành nhiệt tình lại tính kế hại nàng.
Nàng nghiêng đầu thăm dò ngoài kiệu, kinh hãi cùng bất an hỏi: “Các ngươi đến cùng là muốn làm cái gì?”
Lão trưởng thôn có chút áy náy đi đến giữa kiệu hoa: “Tiểu cô nương, nể tình chúng tôi cứu cô một mạng, người cũng cứu chúng tôi đi….”
“Cứu? Làm sao cứu?” Minh Nguyệt mơ hồ hỏi.
“Hôm nay là ngày thần sông mười năm cưới vợ một lần, huyện thái gia lệnh cho Lục Giáp thôn chúng tôi cống hiếng một khuê nữ, bất quá trong thôn chỉ có người già và trẻ nhỏ, bằng không thì đều đã lập gia thất, thật sự tìm không được người được tuyển thích hợp, vừa lúc tiểu cô nương xuất hiện, đành phải khiến ngươi uỷ khuất gả cho thần sông…” Lão trưởng thôn dùng tay áo lau lệ, không khỏi êm tai nói: “Như thế liền có thể phù hộ được mười năm, giúp dân vùng Thanh Hà thoát khỏi cảnh bị lũ lũt làm khổ.”
Minh Nguyệt nghe được, không thể tin được lên tiếng: “Hà… Thần sông cưới vợ?”
Đã xem nhiều bộ tiễu thuyết ngôn tình, đãi ngộ kém nhất còn có thể làm một tỳ nữ, cũng chưa từng có một quyển xuyên không nào khi xuyên qua lại gả cho hà bá.
|
Chương 1: 1.2
Editor: tieudangnhi Nguồn: tieudangnhi958.wordpre ss.com
Tiếng pháo đinh tai nhức óc mãnh liệt phát ra,kiệu hoa cũng càng lúc càng tới gần địa điểm.
“Chờ một chút…”Minh Nguyệt thật sự hoảng hốt,nghĩ đến chuyện xưa dân gian “Thần sông cưới vợ”căn bản đều là mê tín, tân nương bị ném xuống sông đều chết chìm,ít nhất đời này nàng còn chưa xemqua bộ dáng thần sôngdàiméo ra sao,nên khôngmuốn chết một cách khônh minh bạch nhưthế này.
“Ta có thể giúp cácngươiđàm phán cùngthần sông,khuyên hắn buôngtha cho tamgiớingũ hành là đượcrồi…”Bỡivìâm tiếngpháo quá lớn,nàngchỉcó thể dùngsứcnói,đángtiếc khôngcó ainghe thấy.
Kiệu hoa điđến địa điểm,Minh Nguyệt bịmấy ngườitrungniên áp giảihaibên tráiphải,từbên trongkiệu bướcra,đốimặt với nhiều ngườinhưthế,nàngcăn bản khôngcó sứcphản kháng.
Nànglên tiếng,ý muốn khiến mọingườitỉnh táo lại:“Cácngươi hãy nghe ta nóitrước.Đemta gả cho thần sôngthìvẫn khônggiải quyết đượcvấn đề,mườinăm sau cácngươilạiphảiđốimặt với tình huốnggiốngnhưvậy…”
“Độngtácmau một chút!”
“Khôngđượcchậmtrễ thờigian!”
Chỉthấy ngườiăn mặctheo kiểu tế đàn đạo sĩ,một tay nắmkiếm gỗ,một tay phe phấy bùa chú, haichân đivàibước,trongmiệng lẩmbẩm,còn có vàiquan viên mặcquan phụcở hiện trường, lấy huyện tháigia làmchủ, nhữngngườikháccầmnhan hươngđitheo quỳ lạy,mấy trăm dân chúngcũngđitheo được phân ra haibên,tay cầmnhan thơmngát,thờ ơ lạnh nhạt nhìn ngườivô tộitrở thành tế phẩm.
“Làmsao đây?”Minh Nguyệt trái phảinhìn quanh,hivọngcó thể tìmđượcmột đườngsống.
Đoạn đạo sĩnắmquyền sinh sát dừnglại,liền bày ra một chiêu thủ thế:“Đemtân nươngmang lạiđây!”
“Buôngta ra….”Nàngý đồ muốn trốn thoát.
“Nhanh chút!”Huyện tháigia khôngkiên nhẫn trách mắng.
Thật sựchết chắcrồisao? Minh Nguyệt bịkéo tớitrướctế đài,có thể nghe đượckhúcsôngphía dướirào rào tiếngnước,nànglại nhìn quanh từnggươngmặt lạnh lùngphía trước,vìbảo hộ bản thân cùngngườithân,khôngthể khônglựa chọn hy sinh người khác,đây chính là hiện thựclên một mặt đen tốicủa nhân loại, khôngthể khônglý giải,nhưng chết kiểu này thật sựlà không đánggiá,hơn nữa cưnhiên lạicó ngườibên kia sôngnhàn nhã ngồinướngcá,cũngkhôngkhỏi máu lạnh,rõ rànglà cá rất tươi ngon,lạibịnướngthành một cục than hình con cá là sao?
Minh Nguyệt khôngkhỏitrừng mắt giận dữnhìn ở giữa khúc sôngcách tế đàn khôngxa,bên mảnh đất trốngnhỏ,một gã nam nhân đạikháihaimươituổiđốt lên đốnglửa,bên trên treo hai con cá,tay tay bắt đầu luống cuốngđemcon cá cháy đen, cũngchính là thấy chết không cứu,cũngkhôngnhìn xung quanh xôn xao,giốngnhưhết thẩy đều khôngcó quan hệ với hắn.
“Này!Ngươi,ngườinày quả thật khôngcó nhân tinh,có ngườisắp chết,ngươicòn ở đó mà nướng cá…”Liền nghĩđờinày cũngchỉ có thể sốngđến mườitámtuổi, cũngkhôngmuốn chết oan như thế!
Mọingườinghe thấy Minh Nguyệt nóinhưthế,khôngkhỏi nhìn xungquanh,cũngkhông nhìn thấy có ngườinào đang ngồinướngcá,đều cho rằng nàngsợ hãiquá độ mà hồ ngôn loạn ngữ.
Thoángnhìn đốnglửa toát ra khóiđen,mắt thấy haicon cá nướngđến cháy đen,từnhỏ đã đượcthầy cô cha mẹ dạy dỗ là phảidùngtháiđộ tôn trọngnhất đốivớinguyên liệu nấu ăn,tuyệt khôngthể lãngphícùngphá hư, đốimặt vớitình cảnh này,Minh Nguyệt khôngkhỏiđùa cợt hừ hừ:”Ngay cả cá cũngkhôngbiết nướng,liền chỉbiết ăn….”
Nhữnglờicuốicùngkhiến cho namnhân chỉđangchuyên tâm đốiphó vớicá nướngchú ý, ngẩngđầu nhìn về hướngnàng, tựa hồ có chút kinh ngạc,bất quá chỉkinh ngạcchốclát,Minh Nguyệt khôngkịp suy nghĩđã bị bỏ lạibên kia sông.
Đạo sĩnhìn trờitính toán :”Đã đến giờ!”
“Này…Giết ngườilà phạm pháp…”Nàngbịhọ cứngrắn lôi kéo đivề phía trước,ở giữa giãy dụa,mũ phượngtrên đầu rơi xuống,búitóctrên đầu cũngxoã tungbay tán loạn.
Tất cả dân chúngở đây đều cúi đầu,haitay tạo thành chữthập, khôngaimở miệngvìMinh Nguyệt cầu tình,bỡivìan toàn bên trongthành Thanh Hà,bao gồmhaiquận,hơn mườihuyện, còn có hơn mườithôn lớn nhỏ, hơn haivạn ngườicùngtàisản. Đành phảibịt mắt che tai,cáigì cũngkhôngnhìn thấy,không nghe thấy.
Cao Minh Nguyệt thấy rõ con sôngrộnglớn nướcchạy siết thành dòng,còn có rất nhiều hòn đá lớn nhỏ,cho dù nàngbiết bơi,ngã xuốngthìcũngsẽ chết.
“Oa!”Có ngườiphía sau dùngsức đẩy,Minh Nguyệt liền gặp nạn.
Tuy nàngcó kinh nghiệmnhảy dù,nhưnglần lạikhôngcó bảo hộ an toàn,nhất thờisợ tớimức timrất nhanh co rút lại,chỉcó thể nhắmmắt lại….
Cha a ,mẹ a…..
Minh Nguyệt kêu to tronglòng, trongđầu đột nhiên xuất hiện thật nhiều hình ảnh,liền nhận ra đây là toà nhà khinàngchơi nhảy dù,thật nhiều cảnh sát cùngnhân viên cứu hộ ở đangở hiện trường,còn có cha mẹ nàng cũngtới.
“Ta khôngcó lừa ngươi,nàng thật sựbiến mất ở giữa không trung….”
“Chúngta nhiều ngườinhưthế đều có thể làmchứng,nàngliền nhưthế khôngthấy….”
Vàicảnh sát hỏingườichứng kiến,bất quá đáp án có được đều giốngnhau.
Hơn mườinhân viên cứu hộ phía dướiđã tìmkiếmhơn haimươi tưgiờ,vẫn tìmkhôngthấy người bịthương,thậmchíngay cả thi thể cũngkhôngcó phát hiện.
“Cao tiên sinh,Cao phu nhân khôngcần quá lo lắng,nhân viên cứu hộ sẽ nổ lứchết sứctrong bảy mươihaigiờ sẽ sớmtìmra nữnhicủa cácngười…”Cảnh sát hảo tâman ủiđôivợ chồnggià.
“Minh Nguyệt chúngta là bịbồ tát mangđi,cácngươitìmkhông thấy đâu…”
“Sứmệnh nàngxuất hiện trên đờinày làmnữnhicủa chúngta đã xong…”
Vợ chồnggià nắmchặt lấy tay nhau,bốn nếp nhăn trên khoé mắt loé lệ quang,nhưngmà khoé miệnglạimangtheo ý cười, bỡivìbọn họ biết nữnhicủa họ chưa chết,chính là làmtheo chỉ thịcủa bồ tát,đithựchiện sứ mệnh thứhaicủa nàng.
Nguyên laisứmệnh thứnhất của nàngđã hoàn thành…
Cha,mẹ,cácngươiphảichiếu cố bản thân cho tốt….
Lúccùngmặt sôngchạmvào trongnháy mắt,Minh Nguyệt liền mất điý thức.
KhiMinh Nguyệt mở mắt ra lần nữa,có chút nghihoặcchớp chớp mắt,phát hiện bản thân nằmở bên hòn đá lớn bên cạnh sông,thế là ngồidậy,nhéo gò má,xácđịnh đủ đau.
“Ta còn sống? Ta khôngcó chết?” Nàngquá đổivuimừngnhảy lên, mặckệ hỉphụctân nươngtrên ngườivừa ướt vừa bẩn,nhưng tay chân nguyên vẹn khôngtrày sướt mớiquan trọng:”Con người quả nhiên là tiềmlựcvô cùng,có thể dựa vào ý chímuốn sốngcủa chính mình,nhưvậy liền có theo nướcsôngchảy xiết mà trèo lên…”
Nànglập tứcvỗ tay,nhìn lên trời, mặt mày cungkính nói:”Cảmơn bồ tát phù hộ.” “…Ngươicảmơn saingười.”
Một cáithanh âmcó chút ngạo mạn,có chút khinh miệt,nhưng lạicó từtính,hơn nữa lạidễ nghe đến nổilàmcho ngườita nhịn khôngđượcmà nổida gà, tiếngnóinamnhân xoay quanh mình khiến Minh Nguyệt giật nảy mình.
Chỉthấy xungquanh trốngrộng đột nhiên xuất hiện namnhân ướcchừnghaimươilăm,hai mươisáu tuổi,trên đầu đội… Minh Nguyệt vất hết ócnghĩvề cácloạimũ trongcácsách giáo khoa đã đọcđược,có chút giống mũ quan,lạidùnghaiđều tế cột vào hàmdưới,bất quá lạikhông hoàn toàn giốngnhau,dù sao nơinày là thế giớisongsong, chuyện gìcũngcó,chuyện gìđều khôngkìquái,trên ngườihắn mặcbào phụcthê côngtinh tế hoa lệ,cổ áo,cổ tay còn có đườngviền hoa,bên hôngđeo một xuyến ngọcbộilàmtrang sức,trangphụcxuât hiện ở nơi này thật là có chút khácnhau.
“Ngươilà ai?”Nàngcảnh giácmở miệng.
Từsau khiuốngly trà bịhạ dược, Minh Nguyệt mớibắt đầu có tâm phòngngườikhác,dù sao thân đangở đất khách quê người, khôngcó ngườigiúp đỡ,vẫn là nên thật cẩn thận.
Chủ nhân âmthanh trongkhông trung–Hàn Tĩnh haitay đặt sau thắt lưng,cằmhơihơingửa ra, cao cao tạithượngbễ nghễ nhìn nànghỏi:”Ngươithật sựthấy đượcta?”
“Sao?”Minh Nguyện ngẩn ra.
Hàn Tĩnh nângnângcằm:”Ta là đanghỏingươi!”
“Ai…”Nàngchậmnửa nhịp mới phản ứnglại,:”Ngườibình thườngnhưthế nào hỏita như thế,nếu khônglà thần thìchính là phật…Di? Thật là có điểm quen mặt…”
Phát hiện này khiến Minh Tuyết khôngkhỏitiến lên một bước, muốn đemdiện mạo đốiphương xemthật cẩn thận.
“Đến cùngđã nhìn thấy ở đâu…” Nàngtrongmiệnglẩmbẩm,bộ dángnamnhân này khôngkhỏi rất dễ nhìn….Theo từngữtrên mạng,chính là rất rất yêu nghiệt.
Minh Nguyệt khôngthể không cẩn thận đánh giá một phen,chỉ thấy phía dướimũ quan là hai mày kiếmđen đặc,haimắt thanh thuý khiến ánh mắt càng sángngờicó thần,nàngrất ít nhìn thấy namnhân có lôngmi dàinhưvậy,chẳngqua haitròng mắt nhìn ngườicó chút đùa cợt, có chút vô lễ,giốngnhưhắn là đạinhân vật có quyền cao chức trọng,mà bản thân lạigiốngtiểu dân chúng,căn bản khôngđề vào mắt.Lạinói,ở giữa gương mặt là chiếcmũicao thẳng,rất xứngvớihaiphiến môicó độ dày mỏngvừa phải,ngũ quan hoàn mỹ,dángngườilạicao lớn so cùngca sĩnamhàn quốcnổi tiếng thìcó hơn chứkhôngkém. Nếu ánh mắt hắn có thể thâm tình một chút,nóichuyện khẩu khíôn nhu một chút,quả thật chính là “Sát thủ sưphụ”.
“Ngươithật sựthấy đượcta!?” Lần này hắn thật khẳngđịnh.
“Khôngsai,có thể thấy được,xin hỏi….Xưnghô nhưthế nào?” Minh Nguyệt đemhắn nhìn từ đầu đến chân,thần phật nhiều lắm,nàngkhôngcó biện pháp nhớ hết toàn bộ.
“Dựa theo cách nóicủa dân chúng,ta chính là thần sông trongmiệngbọn họ nói.”Dù sao hắn căn bản khôngthừa nhận.
Nghe vậy,MiệngMinh nhất thời mở thật lớn :”Ngươi…Ngươi chính là thần sông? Nhìn ngươi bộ dángchính nhân quân tử, khôngthể tưởngđượclạiháo sắc nhưthế,quả thật là mặt người dạ thú,cứcách mườinămbắt dân chúngcốnghiến một khuê nữcho ngươi…”
“Làmcàn!”Hắn lớn tiếngquát.
“Làmcàn cáiđầu ngươi!”Nàng một chút cũngkhôngsợ :”Người ta cựckhổ đemnữnhinuôi dưỡngđến lớn nhưvậy,lại khôngcôngtiện nghicho tên hỗn đản nhưngươi,có biết lòng ngườilàmcha làmmẹ có bao nhiêu đau đớn không?”
“Đó là do dân chúngtựcho là thôngminh,ta cho tớibây giờ chưa từngyêu cầu bọn hiến tế khuê nữ.”Hàn Tĩnh hừmột tiếng :”Đừngđemcáiácdanh này đổ lên đầu ta.”
Minh Nguyệt khôngtin tà nghễ nói:”Thậy vậy chăng? Vậy ngươi vìcáigìkhôngchịu ra mặt? Vìcái gìkhônghiện thân nóirõ cho dân chúngbiết,muốn bọn họ sau này khôngcần đemnữnhi nhà aiquăngxuốngsông?”
“Dân chúngngu xuẩn thìcó quan hệ gìđến ta?”
Nàngnghe nóithật chóitai:” Ngươilà thần sông,sao lạicó thể khôngchịu trách nhiệmnhư thế?”
“Kia bất quá chỉlà do haitrăm nămtrướcnhất thờinhàmchán, chạy đến ven bờ sôngThanh Hà gây sónggió,lạibịmột gã có thôngthiên nhãn nhìn thấy,liền đemchuyện này lan truyền ra, còn thêmmắmdậmmuốivào, khiến cho ngườingườicung phụngta là thần sông.”Hàn Tĩnh hừnhẹ một tiếng:”Nhưngta cho tớibây giờ khôngnghĩsẽ làm.”
“Thìra là tiếp nhận hươngkhói của chúngsinh mớitrở thành thần,đây cũnglà một loạiân huệ,nên báo đáp bọn họ thật tốt mớiđúng.”Minh Nguyệt nhớ tớithổ địa côngđã từngnóivới nàng,cáigọilà thần chính là quỷ đạo có phúcđức,hoặclà đốivới quốcgia hay nhân loạicó cống hiếng,vìtưởngnhớ ân đứcnay, mớilập miếu thờ cúng.
Hàn Tĩnh xìmột tiếng:”Nhưvậy ta cứu một mạngnày của ngươi, hay khôngcũngnên hồibáo?”
“Muốn ta báo đáp nhưthế nào?” Lờivừa nóira,Minh Nguyệt nghĩ đến cáigìđó,vộivàngtúmlấy vạt áo,luira phía sau haibước, bộ dạngphòngbị:”Nhưngngươi đừngnghĩxằngbậy!”
|
Chương 1: 1.2
Editor: tieudangnhi
Nguồn: tieudangnhi958.wordpress.com
Tiếng pháo đinh tai nhức óc mãnh liệt phát ra, kiệu hoa cũng càng lúc càng tới gần địa điểm.
“Chờ một chút…” Minh Nguyệt thật sự hoảng hốt, nghĩ đến chuyện xưa dân gian “Thần sông cưới vợ” căn bản đều là mê tín, tân nương bị ném xuống sông đều chết chìm, ít nhất đời này nàng còn chưa xem qua bộ dáng thần sông dài méo ra sao, nên không muốn chết một cách khônh minh bạch như thế này.
“Ta có thể giúp các ngươi đàm phán cùng thần sông, khuyên hắn buông tha cho tam giới ngũ hành là được rồi…” Bỡi vì âm tiếng pháo quá lớn, nàng chỉ có thể dùng sức nói, đáng tiếc không có ai nghe thấy.
Kiệu hoa đi đến địa điểm, Minh Nguyệt bị mấy người trung niên áp giải hai bên trái phải, từ bên trong kiệu bước ra, đối mặt với nhiều người như thế, nàng căn bản không có sức phản kháng.
Nàng lên tiếng, ý muốn khiến mọi người tỉnh táo lại: “Các ngươi hãy nghe ta nói trước. Đem ta gả cho thần sông thì vẫn không giải quyết được vấn đề, mười năm sau các ngươi lại phải đối mặt với tình huống giống như vậy…”
“Động tác mau một chút!”
“không được chậm trễ thời gian!”
Chỉ thấy người ăn mặc theo kiểu tế đàn đạo sĩ, một tay nắm kiếm gỗ, một tay phe phấy bùa chú, hai chân đi vài bước, trong miệng lẩm bẩm, còn có vài quan viên mặc quan phục ở hiện trường, lấy huyện thái gia làm chủ, những người khác cầm nhan hương đi theo quỳ lạy, mấy trăm dân chúng cũng đi theo được phân ra hai bên, tay cầm nhan thơm ngát, thờ ơ lạnh nhạt nhìn người vô tội trở thành tế phẩm.
“Làm sao đây?” Minh Nguyệt trái phải nhìn quanh, hi vọng có thể tìm được một đường sống.
Đoạn đạo sĩ nắm quyền sinh sát dừng lại, liền bày ra một chiêu thủ thế: “Đem tân nương mang lại đây!”
“Buông ta ra….” Nàng ý đồ muốn trốn thoát.
“Nhanh chút!” Huyện thái gia không kiên nhẫn trách mắng.
thật sự chết chắc rồi sao? Minh Nguyệt bị kéo tới trước tế đài, có thể nghe được khúc sông phía dưới rào rào tiếng nước, nàng lại nhìn quanh từng gương mặt lạnh lùng phía trước, vì bảo hộ bản thân cùng người thân, không thể không lựa chọn hy sinh người khác, đây chính là hiện thực lên một mặt đen tối của nhân loại, không thể không lý giải, nhưng chết kiểu này thật sự là không đáng giá, hơn nữa cư nhiên lại có người bên kia sông nhàn nhã ngồi nướng cá, cũng không khỏi máu lạnh, rõ ràng là cá rất tươi ngon, lại bị nướng thành một cục than hình con cá là sao?
Minh Nguyệt không khỏi trừng mắt giận dữ nhìn ở giữa khúc sông cách tế đàn không xa, bên mảnh đất trống nhỏ, một gã nam nhân đại khái hai mươi tuổi đốt lên đống lửa, bên trên treo hai con cá, tay tay bắt đầu luống cuống đem con cá cháy đen, cũng chính là thấy chết không cứu, cũng không nhìn xung quanh xôn xao, giống như hết thẩy đều không có quan hệ với hắn.
“Này! Ngươi, người này quả thật không có nhân tinh, có người sắp chết, ngươi còn ở đó mà nướng cá…” Liền nghĩ đời này cũng chỉ có thể sống đến mười tám tuổi, cũng không muốn chết oan như thế!
Mọi người nghe thấy Minh Nguyệt nói như thế, không khỏi nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy có người nào đang ngồi nướng cá, đều cho rằng nàng sợ hãi quá độ mà hồ ngôn loạn ngữ.
Thoáng nhìn đống lửa toát ra khói đen, mắt thấy hai con cá nướng đến cháy đen, từ nhỏ đã được thầy cô cha mẹ dạy dỗ là phải dùng thái độ tôn trọng nhất đối với nguyên liệu nấu ăn, tuyệt không thể lãng phí cùng phá hư, đối mặt với tình cảnh này, Minh Nguyệt không khỏi đùa cợt hừ hừ :” Ngay cả cá cũng không biết nướng, liền chỉ biết ăn….”
Những lời cuối cùng khiến cho nam nhân chỉ đang chuyên tâm đối phó với cá nướng chú ý, ngẩng đầu nhìn về hướng nàng, tựa hồ có chút kinh ngạc, bất quá chỉ kinh ngạc chốc lát, Minh Nguyệt không kịp suy nghĩ đã bị bỏ lại bên kia sông.
Đạo sĩ nhìn trời tính toán :” đã đến giờ!”
“Này… Giết người là phạm pháp…” Nàng bị họ cứng rắn lôi kéo đi về phía trước, ở giữa giãy dụa, mũ phượng trên đầu rơi xuống, búi tóc trên đầu cũng xoã tung bay tán loạn.
Tất cả dân chúng ở đây đều cúi đầu, hai tay tạo thành chữ thập, không ai mở miệng vì Minh Nguyệt cầu tình, bỡi vì an toàn bên trong thành Thanh Hà, bao gồm hai quận, hơn mười huyện, còn có hơn mười thôn lớn nhỏ, hơn hai vạn người cùng tài sản. Đành phải bịt mắt che tai, cái gì cũng không nhìn thấy, không nghe thấy.
Cao Minh Nguyệt thấy rõ con sông rộng lớn nước chạy siết thành dòng, còn có rất nhiều hòn đá lớn nhỏ, cho dù nàng biết bơi, ngã xuống thì cũng sẽ chết.
“Oa!” Có người phía sau dùng sức đẩy, Minh Nguyệt liền gặp nạn.
Tuy nàng có kinh nghiệm nhảy dù, nhưng lần lại không có bảo hộ an toàn, nhất thời sợ tới mức tim rất nhanh co rút lại, chỉ có thể nhắm mắt lại….
Cha a , mẹ a…..
Minh Nguyệt kêu to trong lòng, trong đầu đột nhiên xuất hiện thật nhiều hình ảnh, liền nhận ra đây là toà nhà khi nàng chơi nhảy dù, thật nhiều cảnh sát cùng nhân viên cứu hộ ở đang ở hiện trường, còn có cha mẹ nàng cũng tới.
“Ta không có lừa ngươi, nàng thật sự biến mất ở giữa không trung….”
“Chúng ta nhiều người như thế đều có thể làm chứng, nàng liền như thế không thấy….”
Vài cảnh sát hỏi người chứng kiến, bất quá đáp án có được đều giống nhau.
Hơn mười nhân viên cứu hộ phía dưới đã tìm kiếm hơn hai mươi tư giờ, vẫn tìm không thấy người bị thương, thậm chí ngay cả thi thể cũng không có phát hiện.
“Cao tiên sinh, Cao phu nhân không cần quá lo lắng, nhân viên cứu hộ sẽ nổ lức hết sức trong bảy mươi hai giờ sẽ sớm tìm ra nữ nhi của các người…” Cảnh sát hảo tâm an ủi đôi vợ chồng già.
“Minh Nguyệt chúng ta là bị bồ tát mang đi, các ngươi tìm không thấy đâu…”
“Sứ mệnh nàng xuất hiện trên đời này làm nữ nhi của chúng ta đã xong…”
Vợ chồng già nắm chặt lấy tay nhau, bốn nếp nhăn trên khoé mắt loé lệ quang, nhưng mà khoé miệng lại mang theo ý cười, bỡi vì bọn họ biết nữ nhi của họ chưa chết, chính là làm theo chỉ thị của bồ tát, đi thực hiện sứ mệnh thứ hai của nàng.
Nguyên lai sứ mệnh thứ nhất của nàng đã hoàn thành…
Cha, mẹ, các ngươi phải chiếu cố bản thân cho tốt….
Lúc cùng mặt sông chạm vào trong nháy mắt, Minh Nguyệt liền mất đi ý thức.
Khi Minh Nguyệt mở mắt ra lần nữa, có chút nghi hoặc chớp chớp mắt, phát hiện bản thân nằm ở bên hòn đá lớn bên cạnh sông, thế là ngồi dậy, nhéo gò má, xác định đủ đau.
“Ta còn sống? Ta không có chết?” Nàng quá đổi vui mừng nhảy lên, mặc kệ hỉ phục tân nương trên người vừa ướt vừa bẩn, nhưng tay chân nguyên vẹn không trày sướt mới quan trọng :” Con người quả nhiên là tiềm lực vô cùng, có thể dựa vào ý chí muốn sống của chính mình, như vậy liền có theo nước sông chảy xiết mà trèo lên…”
Nàng lập tức vỗ tay, nhìn lên trời, mặt mày cung kính nói :” Cảm ơn bồ tát phù hộ.” “… Ngươi cảm ơn sai người.”
một cái thanh âm có chút ngạo mạn, có chút khinh miệt, nhưng lại có từ tính, hơn nữa lại dễ nghe đến nổi làm cho người ta nhịn không được mà nổi da gà, tiếng nói nam nhân xoay quanh mình khiến Minh Nguyệt giật nảy mình.
Chỉ thấy xung quanh trống rộng đột nhiên xuất hiện nam nhân ước chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, trên đầu đội… Minh Nguyệt vất hết óc nghĩ về các loại mũ trong các sách giáo khoa đã đọc được, có chút giống mũ quan, lại dùng hai đều tế cột vào hàm dưới, bất quá lại không hoàn toàn giống nhau, dù sao nơi này là thế giới song song, chuyện gì cũng có, chuyện gì đều không kì quái, trên người hắn mặc bào phục thê công tinh tế hoa lệ, cổ áo, cổ tay còn có đường viền hoa, bên hông đeo một xuyến ngọc bội làm trang sức, trang phục xuât hiện ở nơi này thật là có chút khác nhau.
“Ngươi là ai?” Nàng cảnh giác mở miệng.
Từ sau khi uống ly trà bị hạ dược, Minh Nguyệt mới bắt đầu có tâm phòng người khác, dù sao thân đang ở đất khách quê người, không có người giúp đỡ, vẫn là nên thật cẩn thận.
Chủ nhân âm thanh trong không trung –Hàn Tĩnh hai tay đặt sau thắt lưng, cằm hơi hơi ngửa ra, cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn nàng hỏi :” Ngươi thật sự thấy được ta?”
“Sao?” Minh Nguyện ngẩn ra.
Hàn Tĩnh nâng nâng cằm :” Ta là đang hỏi ngươi!”
“Ai…” Nàng chậm nửa nhịp mới phản ứng lại, :” Người bình thường như thế nào hỏi ta như thế, nếu không là thần thì chính là phật… Di? thật là có điểm quen mặt…”
Phát hiện này khiến Minh Tuyết không khỏi tiến lên một bước, muốn đem diện mạo đối phương xem thật cẩn thận.
“Đến cùng đã nhìn thấy ở đâu…” Nàng trong miệng lẩm bẩm, bộ dáng nam nhân này không khỏi rất dễ nhìn…. Theo từ ngữ trên mạng, chính là rất rất yêu nghiệt.
Minh Nguyệt không thể không cẩn thận đánh giá một phen, chỉ thấy phía dưới mũ quan là hai mày kiếm đen đặc, hai mắt thanh thuý khiến ánh mắt càng sáng ngời có thần, nàng rất ít nhìn thấy nam nhân có lông mi dài như vậy, chẳng qua hai tròng mắt nhìn người có chút đùa cợt, có chút vô lễ, giống như hắn là đại nhân vật có quyền cao chức trọng , mà bản thân lại giống tiểu dân chúng, căn bản không đề vào mắt. Lại nói, ở giữa gương mặt là chiếc mũi cao thẳng, rất xứng với hai phiến môi có độ dày mỏng vừa phải, ngũ quan hoàn mỹ, dáng người lại cao lớn so cùng ca sĩ nam hàn quốc nổi tiếng thì có hơn chứ không kém. Nếu ánh mắt hắn có thể thâm tình một chút, nói chuyện khẩu khí ôn nhu một chút, quả thật chính là “Sát thủ sư phụ”.
“Ngươi thật sự thấy được ta!?” Lần này hắn thật khẳng định.
“không sai, có thể thấy được, xin hỏi…. Xưng hô như thế nào?” Minh Nguyệt đem hắn nhìn từ đầu đến chân, thần phật nhiều lắm, nàng không có biện pháp nhớ hết toàn bộ.
“Dựa theo cách nói của dân chúng, ta chính là thần sông trong miệng bọn họ nói.” Dù sao hắn căn bản không thừa nhận.
Nghe vậy, Miệng Minh nhất thời mở thật lớn :” Ngươi… Ngươi chính là thần sông? Nhìn ngươi bộ dáng chính nhân quân tử, không thể tưởng được lại háo sắc như thế, quả thật là mặt người dạ thú, cứ cách mười năm bắt dân chúng cống hiến một khuê nữ cho ngươi…”
“Làm càn!” hắn lớn tiếng quát.
“Làm càn cái đầu ngươi!” Nàng một chút cũng không sợ :” Người ta cực khổ đem nữ nhi nuôi dưỡng đến lớn như vậy, lại không công tiện nghi cho tên hỗn đản như ngươi, có biết lòng người làm cha làm mẹ có bao nhiêu đau đớn không?”
“Đó là do dân chúng tự cho là thông minh, ta cho tới bây giờ chưa từng yêu cầu bọn hiến tế khuê nữ.” Hàn Tĩnh hừ một tiếng :” Đừng đem cái ác danh này đổ lên đầu ta.”
Minh Nguyệt không tin tà nghễ nói :” Thậy vậy chăng? Vậy ngươi vì cái gì không chịu ra mặt? Vì cái gì không hiện thân nói rõ cho dân chúng biết, muốn bọn họ sau này không cần đem nữ nhi nhà ai quăng xuống sông?”
“Dân chúng ngu xuẩn thì có quan hệ gì đến ta?”
Nàng nghe nói thật chói tai :” Ngươi là thần sông, sao lại có thể không chịu trách nhiệm như thế?”
“Kia bất quá chỉ là do hai trăm năm trước nhất thời nhàm chán, chạy đến ven bờ sông Thanh Hà gây sóng gió, lại bị một gã có thông thiên nhãn nhìn thấy, liền đem chuyện này lan truyền ra, còn thêm mắm dậm muối vào, khiến cho người người cung phụng ta là thần sông.” Hàn Tĩnh hừ nhẹ một tiếng :” Nhưng ta cho tới bây giờ không nghĩ sẽ làm.”
“thì ra là tiếp nhận hương khói của chúng sinh mới trở thành thần, đây cũng là một loại ân huệ, nên báo đáp bọn họ thật tốt mới đúng.” Minh Nguyệt nhớ tới thổ địa công đã từng nói với nàng, cái gọi là thần chính là quỷ đạo có phúc đức, hoặc là đối với quốc gia hay nhân loại có cống hiếng, vì tưởng nhớ ân đức nay, mới lập miếu thờ cúng.
Hàn Tĩnh xì một tiếng :” Như vậy ta cứu một mạng này của ngươi, hay không cũng nên hồi báo?”
“Muốn ta báo đáp như thế nào?” Lời vừa nói ra, Minh Nguyệt nghĩ đến cái gì đó, vội vàng túm lấy vạt áo, lui ra phía sau hai bước, bộ dạng phòng bị :” Nhưng ngươi đừng nghĩ xằng bậy!”
|