Nữ Hoàng Ai Cập Asisu
|
|
Chương 3 - Mở cổng thành ra, cho bọn họ đi… Asisư nở nụ cười mê hồn, như vậy là tốt đó, còn chứng minh cho người ta biết được ngươi còn có não! Mặt Carol vẫn xám ngoét nhưng nàng hiểu vì sao Asisư lại làm như vậy nên cũng cố gắng chưng ra bộ mặt sợ hãi cực độ, không hiểu sao Carol có cảm giác Asisư sẽ không làm hại nàng… Còn về Asisư, vừa tiến ra cổng thành, tay vừa đặt con dao lên cổ Carol trong khi đó thì suy nghĩ lung tung bậy bạ. Carol, không phải ta háo sắc nhưng vòng 1 của em xem ra cũng khá là đầy đặn… Người dân đứng bên ngoài đông nghẹt cũng tản ra chừa một lối đủ cho quân Ai Cập đi, chỉ cần ra khỏi đây sẽ có đàn ngựa Ari đã chuẩn bị. Lúc này cơ thể của nàng lại bắt đầu choáng váng, mắt có chút hoa lên nhưng vẫn cố giữ nét mặt lạnh lùng vì bây giờ mà sơ suất sẽ mất mạng như chơi. Khi nãy Asisư nhìn thấy 1 tên lính lén lút chạy ra phía sau lúc mọi người không để ý, cộng thêm nụ cười gian xảo của Ragashu, ắt hẳn hắn sẽ cho quân chặn ở biên giới… - Ra ngoài thì lên ngựa chạy đi kiếm tướng Honsu nhanh nhanh chóng về nước, Ruka cùng Unasu lo bảo vệ Carol, một tốp nhỏ chia ra đánh lạc hướng.. nhanh… - Chị Asisư, còn chị thì sao? - Ta tự lo được, các người không muốn bảo vệ ta, ta cũng không ép… Binh lính Ai Cập hơi cúi đầu xấu hổ, nữ hoàng đã hi sinh bản thân, tự hủy hôn cùng Ragashu để bảo vệ mọi người, vậy mà họ còn có ý nghĩ xấu về nữ hoàng… Trong lòng ai cũng rất ngạc nhiên về sự phân phó của Asisư, trước đây người rất ít khi tham gia những việc này, hình như là không có hứng, lúc nào cũng chỉ coi ý kiến của bệ hạ Menfuisư là đúng mà không suy nghĩ, bây giờ lại đứng ra chỉ huy khá thành thạo. - Bệ hạ, nguy rồi… - Có chuyện gì vậy? Việc ta dặn đã xong chưa mà còn về đây? – Ragashu gắt gỏng bực mình lên tiếng, hắn có dự cảm không lành. Tên lính khi nãy hớt hãi đứng vuốt ngực nói không ra hơi : “ ngựa, tất cả ngựa của chúng ta đều đã bị thả chạy mất cả rồi, bây giờ mà muốn đi thì chúng ta chỉ còn cách đi bộ thôi…” - Cái gì? Là ai thả ngựa? - Thần... thần không biết... - Asisư, cô cũng khá lắm... – Ragashu đứng cười như mấy bé tự kỉ trong bệnh viện tâm thần, lẽ ra phải đoán được cô ta sẽ không dám giết Carol chứ... “ mau, đi bắt nàng ta lại cho ta” - Chạy bộ ạ? - Ta không cần biết, bằng mọi giá bắt nàng ta lại, mau **************** - Các người, mau đứng lại... - Sặc, áhahaha... - Chị Asisư... – Carol kìm nén sự run rẩy của nàng, không lẽ làm mất hình tượng ngay đây chứ. Nhìn Asisư, Carol cũng không chịu nổi nữa. Quân lính Babylon đang cưỡi lừa để đuổi theo các nàng a!!! - Chết mất, chết mất! trời ơi chết mất! Carol, tướng Honsu đang đóng quân ở đâu vậy? - Ở ngay phía bìa rừng, sắp tới rồi... - Ừ... – Xem nào, Asisư nàng sắp sống cuộc sống của nữ hoàng nha, muốn làm gì thì làm! Lại được ăn ngon mặc đẹp mà không cần phải động tay động chân gì hết! Xem ra cái ghế nữ hoàng này rất hợp với kẻ lười biếng như nàng. Đang trầm tư suy nghĩ thì chợt nghe tiếng Carol gọi... - Cái gì kia?... – Carol nheo mắt nhìn đám bụi phía xa kia, hình như là có một đoàn người khá đông đang tiến về hướng này nhưng không rõ là của ai, có thể là quân lính Ai Cập chăng? Ý nghĩ đó bị dập tắt ngay sau khi nhìn rõ kẻ trùm khăn kín mít dẫn đầu. Điềm xấu, không hay rồi, linh tính mách bảo rằng các nàng phải tránh xa bọn họ ra... - Unasu, Ruka, mau trốn đi nhanh lên, chúng ta tuyệt đối không nên chạm mặt bọn người kia... – Hình như sau khi nàng nói là đã quá muộn, đám bụi ấy càng lúc càng tiến lại gần phía này hơn, Carol ngu ngơ chưa hiểu ra chuyện gì, còn Asisư thì mồm há to như cái dĩa... IZUMIN, nàng không nghĩ có thể gặp hắn ở đây. Quân lính Ai Cập từ từ bị bao vây lại, một lát sau, sau khi nhận thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của bọn lạ mặt, bọn họ cũng bắt đầu tấn công. Carol ôm chặt lấy nàng, vẻ mặt lo lắng, nếu đây không phải là người của Ragashu thì là ai? Asisư thì đang chăm chú quan sát tên che mặt đó, hắn ta có đôi mắt rất đẹp, vả lại kiếm pháp cũng khá lợi hại. Hờ, hình như tên đó đang thúc ngựa phi lại chỗ của nàng cùng Carol, Ruka mới đứng ở đây để bảo vệ các nàng mà, giờ đâu mất rồi? Nhà ngươi rất tốt Ruka ạ... chưa kịp định hình thì Izumin chạy tới, nhanh như cắt chụp lấy Carol đang ngồi trên ngựa, ôm Carol vào lòng mà khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Carol, không ngờ ta lại có thể gặp nàng ở đây, là do số phận sắp đặt mà, là ông trời muốn nàng là của ta... Tốt, chuyện Izumin yêu Carol, Asisư dư sức biết, biết rất rõ là đằng khác ấy chứ, hắn 5 lần 7 lượt tổ chức bắt có Carol nhưng toàn hụt... có điều, hắn ta muốn bắt, muốn ôm, muốn hôn Carol gì đó thì kệ hắn, tại sao lại phải đá mạnh vào con ngựa của nàng làm nó đau quá, chồm hai chân trước lên. Hệ quả chính là Asisư nàng bị hất tung xuống đất, tay truyền lên cơn đau nhói... - ****, đồ thái giám Izumin... mắt nhà ngươi mù hả? - Hoàng tử Izumin... – Quân lính Ai Cập ngạc nhiên, lại là hắn ta. Sau khi nghe Asisư lớn tiếng chửi rủa Izumin, tất cả mọi người đều dừng động tác. Thái giám? Izumin ngạc nhiên nhìn người đang đứng dưới đất đầu tóc bù xù, tay chân lấm lem kia, hình như là nữ hoàng Asisư. Không phải nàng ta đang tổ chức hôn lễ cùng Ragashu hay sao mà giờ lại ở đây? Nhớ lại trước đây nàng đã từng bắt Izumin, uy hiếp hắn phải cho nàng mượn quân đánh chiếm Ai Cập nên ánh mắt lạnh lùng hiện đầy vẻ chán ghét, cứ như không muốn đặt người kia vào trong mắt... - Đồ chết bầm chết giập, ngươi làm ta ngã ngựa sau đó dùng ánh mắt đó với nhau à? - Chị Asisư, chị có sao không? Izumin, sao ông lại ở đây? - Carol, ta sẽ không để mất nàng nữa đâu... - Ta hỏi tại sao ông lại ở đây? - Là ông trời muốn nàng là của ta... - Tại sao cứ nhất định phải bắt ta ? - Ta sẽ bảo vệ cho nàng... Mặt Carol đen ngòm, Izumin đang lảm nhảm cái gì vậy? Còn Asisư thì phát hiện ra một điều cực hay ho, hoàng tử Izumin của Hitaito không hiểu tiếng người, tội nghiệp thật, yêu quá nên hóa thế này đây, sau này nàng tuyệt đối không dám liều mạng vì yêu đâu, hình như càng yêu người ta càng tỏ ra là mình giống chó điên... - Nữ hoàng, Ragashu đã đuổi kịp chúng ta rồi - Cái gì? – Carol thất sắc nhìn ra phía sau lưng, Izumin thì nheo mày lại: “Sao Ragashu lại đuổi theo nàng ?” - Hắn ta muốn ta làm con tin, làm ơn thả ta ra... - Hoàng tử, chúng ta sẽ không đánh lại quân đội của Ragashu đâu Izumin thoáng chút suy nghĩ, sau đó thả Carol xuống đất. Carol mau chóng chạy đến ngựa của Unasu, lớn tiếng gọi Asisư đang lui cui đứng như trời trồng đằng kia. Nếu không đụng phải Izumin thì nàng sẽ không phải thê thảm như thế này. Vừa quay lưng định rời đi thì trời đất tối sầm lại, cơ thể bủn rủn, không đủ sức bước đi nữa làm nàng ngã phịch trên mặt đất... - Nữ hoàng... – Ari thất thanh hét lên, định lao tới chỗ của nàng nhưng bị chặn lại...
|
- Các người mau đi đi, đừng để bị bắt lại... - Không được... _ Carol, ôi đúng là chỉ em hiểu ta, huhu, cảm động quá... Carol lên tiếng cản lại định bụng chạy đến cứu Asisư nhưng bị Unasu đánh ngất xỉu. Khuôn mặt bọn họ có chút áy náy, sau đó phi ngựa chạy mất mặc cho Ari ra sức gào thét. Ê này, ngoài miệng nàng lịch sự bảo thế thôi chứ đi mà bỏ nàng lại thật à ? ê... các người... Nhìn khuôn mặt đực ra của Asisư, Izumin có chút buồn cười... Vừa lúc đó... - Ô, thì ra là hoàng tử Izumin, thật quý hóa quá, nếu hôm nay chúng ta không đi qua đây thì hoàng tử đã bị bọn Ai Cập giết chết rồi! – Xong quay sang Asisư mà nở nụ cười chết chóc : “Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nhanh như vậy, ta thật nhớ nàng quá” ... Asisư khinh bỉ nhìn hắn, rõ là đang đóng kịch... - Tiếc quá, ta lại làm kế hoạch của ngươi thất bại nữa rồi... - Nàng vừa nói cái gì ? - Haha... Asisư cười, trên khóe môi một dòng máu tươi chảy ra... Sau đó nàng không hay biết gì nữa...
|
Chương 4: Asisư cảm nhận được hơi nước mát lạnh đang hắt vào mặt mình, càng tiến vào sâu trong cung điện âm u lạnh lẽo ấy, nàng càng có cảm giác quen thuộc như thể đây là nhà của nàng chứ không phải xa lạ… Trước mặt nàng từ tử hiện ra một hồ sen, mặt nước trong vắt nhìn được tận đáy, bên trên được phủ bằng những bông sen tinh khiết, hồng phấn, hương thơm nhè nhẹ rất dễ chịu. Asisư ngồi xuống đưa tay ngắt một bông sen thì lúc đó trên mặt nước xuất hiện một gương mặt làm nàng giật mình, tí nữa là ngã nhào xuống nước… - Cô… cô là ai? Cô gái mặc trang phục màu đen, trên đầu đội vương miện hình rắn Ai Cập, khuôn mặt xinh đẹp kinh hồn nhưng phảng phất nỗi buồn. Nàng ta không buồn trả lời, ngồi xuống nhặt cành hoa khi nãy Asisư vừa ngắt, đôi mắt nhìn về phía xa xa nơi ánh mặt trời từ từ ló dạng… - A… Asisư – Nàng lắp bắp lên tiếng, tuy nhiên chỉ một lúc sau đã bình tĩnh trở lại. Có gì đâu mà phải sợ, Asisư thật chắc chắn sẽ không làm hại nàng. Asisư quay sang nhìn Tiểu Thiên, bất chợt nở nụ cười… Tiểu Thiên thoáng giật mình, nụ cười đó không hề giả tạo, chỉ có sự hồn nhiên của cô gái mới lớn… - Tại sao cô lại ngu ngốc mà từ bỏ mạng sống của mình? Vì Menfuisư? Asisư vẫn tiếp tục không trả lời, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống… - Có lẽ vậy… ngươi biết không? Sau nghe tin Ragashu có âm mưu xấu với Ai Cập, trong đầu Menfuisư chỉ lo lắng cho Carol, miệng chỉ toàn nhắc tên Carol, thậm chí còn nghi ngờ ta nữa… - Làm sao cô biết? - Ta giờ chỉ là một linh hồn nên có thể đi đến nơi nào mình muốn… Linh hồn nhẹ lắm, không còn phải mang theo một cái thể xác nữa mà! Với lại ta cũng chẳng cần cái thể xác, cuộc sống này nữa… ta sẽ đi tìm cho mình cuộc sống mới… - Cô sẽ đi đầu thai? Bất chợt Asisư cười lớn! “ Cũng có thể nhưng ta vẫn có thể nhập vào thân xác khác giống ngươi mà!”… Tiểu Thiên à lên một tiếng, sau đó cũng ngồi xuống… Asisư không phải thứ độc ác dã man như trong truyện đề cập tới, nàng ta cũng khá đáng yêu, mỗi tội cách nói chuyện giống bà nội người ta thôi! Asisư lên tiếng phá vỡ không khí yên tĩnh: “ Ngươi sống có tốt không?” - Tốt, chỉ mỗi tội phải cải tạo cái đám cưới cô để lại cho ta và đang vật vã uống thuốc giải thứ độc cô để lại trước khi đi, còn lại đều rất tốt… - Khóe môi Asisư giật giật mấy cái, sau đó ôm bụng cười ngặt ngẽo. Thấy cô nàng Asisư loạng chạng sắp ngã xuống hồ, Tiểu Thiên vội có lòng tốt chụp lại, kết quả là cả hai cùng té ùm xuống hồ, sau đó lồm cồm bò lên bờ… Tuyệt, thì ra trong giấc mơ con người ta vẫn có thể bị ướt… - Giờ ta phải làm gì đây Asisư? - Mọi chuyện đều do ngươi quyết định, ta đã hết nhiệm vụ với thân xác này rồi!... - Hãy nhớ, ngươi là ngươi, ngươi hoàn toàn có thể làm chủ cuộc sống của mình, đừng quan tâm đó là tương lai hay quá khứ gì hết mà ngươi đang sống cho hiện tại… - Chúng ta còn gặp lại nhau không? - Đương nhiên! ……………………….. - A, nàng ta tỉnh rồi, tên này xem mặt non chẹt như vậy mà tay nghề lại khá cao! - Không dám, chỉ là thảo dân có chút tài mọn… - Mau mau, đi báo cho hoàng thượng là nữ hoàng Asisư đã tỉnh rồi… Asisư nheo mắt đón nhận thứ ánh sáng mặt trời đã lâu ngày không gặp. Chói quá… Cơ thể tuy vẫn còn đau nhức nhưng xem ra đã khá lên nhiều… ngồi dậy thử xem nào… - Nữ hoàng, người nên nằm nghỉ tiếp đi - Người là… - Asisư chưa kịp nói hết câu thì đã bị nhảy vào họng… - “ Thần là Hasan, được hoàng phi Carol sai đến để giải độc cho người”… hừ, ai mà chẳng biết ngươi là Hasan? Tại ta chưa nói hết câu ấy chứ… Tuy nhiên Asisư cũng không muốn cãi lại, nàng thấy buồn ngủ… - Là Ari kể cho các ngươi việc ta uống thuốc độc? - Vâng, sau khi nghe xong về đến Ai Cập, hoàng phi Carol đã ra sức giáo huấn hoàng đế Menfuisư hơn một ngày đó ạ. Lệnh bà Carol còn soạn một sớ dài về lời xin lỗi của bệ hạ Menfuisư dành cho người… Nhìn vẻ mặt không kìm được xúc động của Hasan, Asisư thầm vui vẻ… ta cho ngươi nghi ngờ ta, ta cho ngươi đem ta gả sang Babylon, ta cho ngươi bỏ rơi ta này Menfuisư… Tốt nhất đừng để ta gặp lại ngươi, nếu gặp thì Asisư ta cũng không dám chắc Ai Cập có còn vua hay không… - Hasan, ta đã ngủ bao lâu rồi? - Gần 5 ngày rồi ạ? - Gì cơ? 5 ngày á? Thảo nào cơ thể cứng đơ như thế này… Lúc này chỉ nghe bên ngoài rất ồn ào. Ragashu chuẩn bị đến đây… - Asisư, nàng thấy như thế nào rồi? - Không dám để ngươi lo lắng, ngươi cũng đừng thấy ta chưa chết mà mừng… - Sau khi tỉnh lại vẫn không thay đổi, nhưng nàng đừng lo, chờ khi nàng khỏe hẳn chúng ta sẽ tiếp tục hôn lễ… Còn bây giờ mau chuẩn bị, tối nay ta sẽ đưa nàng ra mắt các sứ thần... – Asisư khinh khỉnh nhìn hắn, sau đó không nói gì, nằm xuống nhắm hờ mắt lại : “ Hôm ta đình đám phá banh kế hoạch của ngươi, ai mà chẳng biết mặt ta? Cần gì mà giới thiệu? chẳng qua ngươi muốn các sứ giả lân bang thấy được ngươi đang giữ Asisư ta trong tay nên thắng Ai Cập là chuyện hoàn toàn có thể, định lôi kéo đồng minh chứ gì? Trò trẻ con…” Sau khi Ragashu đi, liền có một cung nữ tiến vào, trên tay bê một chén thuốc nghi ngút khói… - Nữ hoàng, xin người uống thuốc ạ… - Ừ, ta biết rồi, ngươi để đó đi - Cái này, nhiệm vụ của thần là chờ nữ hoàng uống hết mới được đi ạ… Asisư miễn cưỡng ngồi dậy, tay bưng chén thuốc chuẩn bị đưa vào miệng thì chợt khựng lại, quay sang nhìn vẻ cái lắc đầu của Hasan bảo nàng đừng uống. Nhưng lỡ diễn trò rồi… Cô tì nữ sao khi thấy Asisư đã uống, dù không nhiều nhưng có còn hơn không liền đi ra ngoài, trên mội nở nụ cười lạnh… PHÈOOOO….oooo…OOO… ỌCCCC…..cccc….CCC… Sau khi phun hết đống thuốc trong mồm ra, nàng cấp tốc súc miệng bằng nước. Chết tiệt, Ragashu không dám giết nàng, không có nghĩa là đám hậu cung xinh đẹp của hắn không dám. Hừ, ta không đụng các ngươi nhưng các ngươi đụng vào ta… không hẳn là các ngươi đụng ta nhưng tì nữ của các ngươi đụng vào ta… à không, nói thế nào nhì? Tì nữ của các ngươi không đụng vào ta, mà đụng vào gói thuốc mang tính chất hủy hoại gương mặt ta, sau đó cho vào chén thuốc của ta, mà ta chạm vào chén thuốc… nên theo mộc cách suy luận Logic nào đó thì các ngươi vẫn đụng chạm vào ta. Đã vậy ta cũng phải có qua có lại… - Hasan, ngươi có thuốc xổ không? - Dạ, thần có, nữ hoàng… người bị đầy bụng ạ? Mặt Asisư đen thui, Carol, em cần dạy dỗ lại đám người hầu của em - Tiếc quá, trong 5 ngày không ăn không uống, muốn xổ cũng không xổ được… - À, mà sao nữ hoàng biết trong thuốc có độc? - Đó là chuyện của ta, lắm mồm… mang thuốc xổ trà trộn vào hậu cung của Ragashu, còn có thứ thuốc nào nữa thì đưa vào dùng luôn đi - Vâng... Hasan không dám nói gì, liền đi thực hiện ngay. Hắn có cảm giác nếu hắn không đi, người ngồi nhai gói thuốc xổ sẽ là hắn. Thật lòng mà nói, trước đây đã mấy lần gặp nữ hoàng Asisư rồi, nhưng đây là lần đầu tiên có ấn tượng về nàng. Lúc bị hoàng phi sai đi, hắn không mấy vui vẻ nhưng nhìn vẻ mặt cún con của Carol, cùng với ánh mắt bốc lửa của Ari, không đi cũng chết mà đi cũng chết… --- ------ ------ ------ ------ ------ ---- - Bệ hạ, hoàng phi đâu ạ? Thần thiếp thật là muốn gặp quá, nghe đồn hoàng phi Asisư rất xinh đẹp… - Đúng đó, chúng thần thiếp cũng muốn gặp… - Nhưng mà… ai da.. đây là tiệc dành cho hoàng phi Asisư mà sao nàng ta lại đến trễ như thế? Thật là không biết điều gì cả… Izumin ngồi một bên mà nghe, sau đó cười lạnh… Nữ nhân đúng là nữ nhân, đều một mực chứng tỏ cho người ta thấy cái ngu của mình… - Xin lỗi, ta đến trễ… Asisư nhẹ nhàng nâng tà áo mà bước vào, hôm nay nàng cố trang điểm cho thật lộng lẫy xinh đẹp gấp bội lần bình thường. Các ngươi nghĩ bà đây dễ chơi à? Trên môi nở nụ cười như thiên thần khiến Ragashu ngẩn người, mọi người xung quanh cũng không dám rời mắt khỏi mĩ nhân xinh đẹp như đóa hoa rực rỡ nhất trên dòng sông Nile đó, trong số đó có hoàng tử Izumin xứ Hitaito, tuy nhiên chỉ một chốc sau là tiếp tục nâng ly rược lên mà uống, cũng không buồn mắt nhìn đến lần thứ hai... Đám phi tần ánh mắt trợn ngược lên kinh ngạc, đều đồng loạt quay sang nhìn ả tì nữ ban sáng có nhiệm vụ đưa thuốc cho Asisư, lí nào uống xong lại xinh đẹp động lòng người như thế? - Bệ hạ... - Ây, nàng mới hết bệnh, cơ thể cũng chưa khỏe hẳn nên không cần phải hành lễ, mau lên đây ngồi đi... Asisư ngoan ngoãn đứng dậy rồi để Ragashu dẫn đến chỗ ngồi. Thoạt nhìn thì có vẻ rất nhu mì hiền dịu nhưng chỉ riêng Izumin nhìn thấy tia giảo hoạt trong mắt nàng. Chỉ có tên Ragashu ngu ngốc tưởng nàng đã suy nghĩ lại và quyết định theo hắn mà thôi. Riêng Izumin thầm nở nụ cười, muốn xem cô nữ hoàng này lại sắp làm đình đám gì nữa đây... Vừa lúc đó Asisư cũng quay sang, bắt gặp ánh mắt Izumin đang nhìn nàng.... Izumin, ta và ngươi thù hận cao ngút trời, đừng tưởng ta không nhớ...
|
Chương 5: Asisư nàng đây đang dự một yến tiệc cổ đại, vâng, chính xác là như vậy. Nhàm chán, chỉ có thể miêu tả bằng 2 chữ nhàm chán, ngoài việc ngồi ăn ra thì nàng chẳng thấy có gì thú vị. À không, cũng may là có đám phi tần của Ragashu, ai ai cũng xinh đẹp bốc lửa, da thịt hông hào, tròn trịa đầy đặn… hờ, mĩ nhân, ngồi ngắm chùa không tốn tiền mà còn có thể mở mang trí óc… Bên dưới thì đám vũ nữ nhảy múa những điệu cũng không kém phần cháy bỏng, quần áo mỏng mảnh chẳng che được bao nhiêu, động tác thì quá ư là kì quặc. Tất cả quần thần quan lại, kể cả Ragashu cũng không rời mắt khỏi thân hình đang uốn éo đó, Asisư cũng vậy, nàng ung dung thò tay vớ lấy trái táo trên dĩa mà mắt không ngưng nhìn về hướng cô vũ nữ xinh đẹp. Không phải nàng biến thái hay đồng tính gì, mà chỉ cần đẹp hay dễ nhìn, nàng đều chấm tuốt, chèm chẹp, cỡ như cô này đưa về làm tì nữ cũng không đến nỗi nào… Ánh mắt cô gái đó cứ hướng về phía của Izumin, trong con mắt ánh lên sự ngại ngùng, hai gò má hây hây hồng, đúng là hình ảnh điển hình cho con gái thời cổ đại, ghê chết đi được “ Eo…” Asisư thoáng rùng mình, tí nữa sặc miếng táo mà chết, cô kia dẻo ghê thật, cứ như động vật không xương sống. Cô nàng này cố tình nhảy múa xung quanh Izumin gây sự chú nhưng kết quả là hắn ta vẫn tiếp tục nhắm mắt mà nhâm nhi li rượu trong tay mình. Ragashu cũng khá hứng thú muốn xem hoàng tử Izumin nổi tiếng sắt đá, chỉ si tình cùng cô gái sông Nin sẽ phản ứng như thế nào, chẳng lẽ không hề động tâm vào nữ sắc sao? Còn Asisư thì tức hộc máu, ngươi xem ta thua tên đó chỗ nào mà không tiến lại hướng ta? Trong khi tên xấu tính đó có cái gì mà ngươi lại sáp vào? Hừ… Cô ta ngồi xuống bên cạnh Izumin, nhón tay lấy một trái nho, cho vào cái miệng chúm chím nhỏ xinh, sau đó trườn trườn bò bò xung quanh hắn ta… Izumin sắc mặt vẫn không đổi. Ọe… - Asisư, nàng có sao không? - Không… không sao… Izumin tới giây phút này mới chịu mở mắt ra nhìn về phía phát ra âm thanh đó. Nhìn vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ, lúc tái mét của Asisư, hắn có chút khó hiểu, nàng ta có vấn đề gì sao? … “ Izumin, thật ra ta liên tưởng tới những thứ không trong sáng thôi, nhìn nàng ta hiện tại rất giống vũ nữ thoát y, còn nhà ngươi thì như cây cột… MÚA CỘT…”; tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ trong đầu chứ đập chết Asisư thì nàng cũng không dám nói ra, nhìn Izumin rất lạnh lùng, một tí thân thiện cũng không có. Bất chợt nàng nhìn thấy ánh mắt của Izumin đang nhìn nàng, gì? Mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, ngươi tưởng bà đây không dám chơi à? Lầm to… thế là mặc kệ cho Ragashu cùng cô gái kia quấy phá, Izumin và Asisư ánh mắt vẫn không hề rời khỏi nhau, thậm chí còn có phần cháy bỏng hơn bình thường… - Cút ra ngoài – Izumin lạnh lùng phun ra một câu ngắn ngủn nhưng đầy xúc tích, cô nàng kia cũng không không minh cho lắm, không biết là hắn ta đang nói mình mà càng ra sức mê hoặc quyến rũ. Izumin cũng không nói gì nhiều, tuốt kiếm ra khỏi vỏ. Mặt cô ả lúc này xanh lè, tay chân bủn rủn, ngã sóng soài trên nền nhà; không để cho cô ta nói thêm câu chữ hay bất kì hành động dư thừa nào nữa, chỉ nghe phập một tiếng, cơ thể nóng bỏng đó trở thành cái xác không đầu, tứ chi còn co giật vài cái… sau màn dã man đó, Izumin tiếp tục ngồi xuống lơ đãng nhìn ra bên ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra. Asisư tay chân đổ mồ hôi lạnh, tuy không phải kẻ nhát gan nhưng nàng chưa bao giờ chứng kiến cảnh một người vừa mới đứng sờ sờ trước mặt mình trở thành một cái xác, máu cũng không kịp chảy ra, vết chém tuyệt đẹp, cực kì hoàn hảo; vẻ mặt Asisư có chút khó coi, không dám nhìn Izumin nữa mà cụp mắt xuống, tay run run nắm chặt tà áo. Izumin là kẻ không nên đụng vào, hắn ta không khác gì ác ma, sau khi giết người vẫn có thể chưng ra cái vẻ mặt bất cần đời đó… Đám phi tần của Ragashu cũng sợ sệt không kém nhưng một lát sau lại cười nói xởi lởi… Ragashu cũng không dám nói nhiều, liền cho thị vệ vào dọn dẹp… - Thật xin lỗi các vị, đây là tình huống ngoài muốn, chúng ta đừng để mà cứ tiếp tục đi… Tiếp tục nữa ư? Nhìn đi, nhìn đi, một người vừa mới đứt đầu đấy. Nhân cơ hội này… - Bệ hạ, hôm nay thần thiếp xin được dâng lên một điệu múa mà thiếp vừa mới học được, hi vọng quý vị dưới đây không phiền… - Không hề, xin lệnh bà cứ trình diễn… Nhìn mĩ nhân người như ngọc này, đám đàn ông bên dưới thiếu điều nước miếng chảy thành sông rồi, Asisư sau khi lấy lại bình tĩnh thì dè môi khinh bỉ, ta khinh ta khinh… Nhạc bắt đầu nổi lên, nàng ta vung tay, chân nhè nhẹ giơ lên trong không khí, động tác vô cùng thành thạo, hệt như tiên nữ giáng trần. Nó sẽ được xem là hay nếu không có màn cuối cùng, mà người đóng góp màn cuối lại không ai khác chính là Asisư nhà chúng ta… - Bủm… - Âm thanh gì vậy? Đang say sưa coi nhảy múa thì mọi người bị đánh thức bởi âm thanh kì lạ; ngơ ngác ngó nhìn xung quanh lại chẳng phát hiện được gì nên tiếp tục quay về hướng chính điện. Lúc này nàng phi tần kia động tác rõ là vụng về lóng ngóng, không còn thành thạo như cũ, khuôn mặt rất khó coi, hình như là đang đau đớn lắm… - PHẸTTT…..!!! - … - Ôi, thối quá… Mọi người đưa tay bịt mũi lại, mùi khó ngửi đó phát ra từ người của cung phi kia. Nàng ta cũng dừng động tác nhảy múa, nhìn Ragashu với ánh mắt van nài… - Thần thiếp xin cáo lui, thần thiếp… - Chưa kịp nói hết câu, do nãy giờ phải chịu đựng quá lâu, mà trong thời gian đó còn phải nhảy múa nữa nên chịu không nổi, thế là thành quả của nào rượu, nào thịt đều được phơi bày hết trên sàn. Rầm…!!! nàng ta ngất xỉu. HAIZ… xỉu là khôn đấy, chứ có đứng cũng chẳng biết nhìn mặt ai, định hôm nay chơi nổi gây sự chú của Ragashu, nào ngờ lại xảy ra chuyện như thế này. Hasan, xem ra ngươi cũng được việc lắm, thuốc xổ khá là công hiệu… Ragashu đen mặt, hôm nay toàn xảy ra những chuyện làm mất mặt, định bụng sẽ cho đám sứ giả kia mở tầm mắt nhìn thấy sự giàu có thịnh vượng của Babylonia, nào ngờ chỉ làm trò cười cho thiên hạ. Đang lúc tức giận không chỗ xả thì một tên lính hớt ha hớt hải chạy vào, nói nhỏ vào tai Ragashu gì đó, vẻ mặt xem ra rất căng thẳng… “ Bệ hạ, có người tung tin rằng chúng ta đã dám bắt cóc nữ hoàng Ai Cập, có âm mưu xấu với con gái nữ thần sông Nin nên chúng ta sẽ bị thần linh trừng phạt, sẽ có nguyệt thực xảy ra, tiếp theo đó là sự lụn bại của vương quốc, ngay cả bệ hạ cũng không sống qua đêm nay, tháp Babel vĩ đại của chúng ta sẽ trở thành ngọn đuốc khổng lồ… Đám mọi rợ trong tháp nhất quyết không chịu làm việc, bỏ chạy hết ra ngoài, sự tình hiện rất hoảng loạn…” – đại loại là như vậy - Các vị, ta có việc cần phải đi, xin các vị hãy về phòng nghỉ ngơi, có chuyện gì mai hãy tính… - sau đó gấp gáp rời đi, bỏ quên luôn Asisư đang ngồi cười khẽ. Carol, sao em cho người phóng đại sự việc lên vậy? Một lát sau, các sứ giả của các nước cũng nghe được chuyện đang xảy ra ở Babylon, xám mặt vội vã dọn dẹp đồ đạc đi về nước, bảo vệ mình toàn mạng trước đi rồi tính. Tình hình nơi đây đang rất hoảng loạn, Asisư cũng vội choàng cái áo choàng mà Hasan đưa, nhanh chóng lẩn vào đám thị nữ đang nhao nhao lên. Dân chúng Babylon tụ tập rất đông ngoài đường, đèn đuốc thắp sáng rực, tất cả đồng loạt cung kính cầu nguyện thần linh giúp cho tai qua nạn khỏi, hình ảnh đẹp như trong Xi-nê, lại thập phần sống động, miệng bọn họ cứ rầm rì rầm rì cầu khấn, quỳ rạp xuống đất cùng lúc, rất đều, rất đẹp nha… Chưa kịp bước chân ra khỏi cửa cung thì… - Nữ hoàng Asisư, không phải chúng ta rất có duyên cùng nhau sao? - Iz…Izumin, ngài, sao ngài lại ở đây? - Ta hiện đang đi tìm cô gái sông Nin nhưng không biết nàng ở đâu, không biết nữ hoàng có thể chỉ cho ta không? Asisư cảnh giác lui lại vài bước, Ruka là gián điệp của Izumin thì làm gì mà không biết Carol đang ở đâu? Bày đặt… Trong đầu nàng bất chợt hiện lên hình ảnh man rợ của Izumin khi nãy, cơ thể bất giác run lên, sau đó càng lùi về sau. Izumin đương nhiên biết Carol hiện đang ở đâu, càng dư sức biết kế hoạch của các nàng. Hắn khá bất ngờ khi nghe kế hoạch của nàng ta, nếu Asisư chịu hợp tác cùng hắn thì việc bắt cóc Carol là dễ như trở bàn tay. Hasan cũng xanh mặt khi thấy hoàng tử Hitaito, vội lẩn vào đám đông trốn đi. Lúc này mà rơi vào tay Izumin thì rất phiền phức… Izumin cũng không để nàng quyết định, liền che mặt lại, nhân cảnh “ đông vui nhộn nhịp” mà nhấc bổng Asisư lên… Asisư sợ sững người, cả la cũng không dám. Bây giờ mà la lên thì khác nào làm cho bọn lính Babylon chú ý, nhưng cũng không thể để Izumin đưa nàng đi được, Hitaito cũng không có ai đàng hoàng tốt bụng gì cho cam. Nhưng bị Izumin bắt vẫn hơn là nằm trong tay Ragashu. Thứ nhất, Izumin đẹp trai hơn Ragashu, thứ 2, Izumin có thể đem nàng đi khỏi nơi chán ngấy này; thứ 3, Izumin hoàn toàn có thể giúp nàng gặp Carol một cách nhanh chóng và thuận tiện nhất. OK, quyết định vậy đi, tự nhiên có người rinh mình đi giùm, đỡ mất công tốn sức vận động. Nhưng nghĩ thử xem, chẳng lẽ để tên đẹp trai như hắn rinh đi mà không có bất cứ hành động gì hết thì thật mất mặt nữ nhân thế kỉ 21, mà hình như Asisư nàng cùng Izumin có một mối thù cả đời này trả cũng không hết. Nếu lúc đó hắn ta không nổi hứng chặn đường bắt Carol thì giờ này nàng đã nhàn nhạ ở Ai Cập, nằm lăn lộn trên cái ghế nữ hoàng rồi; tất cả đều do hắn mà ra, kể cả việc nàng bị Ragashu bắt lại… - Phập.. - A,đau, cô làm cái quái gì vậy? - ……… - Nhả ra… - ……… - Ta bảo cô nhả ra….
|
-Ta không nhả đấy, làm gì được nhau ?- Tuy sợ hắn ra tay giết mình thật nhưng Asisư tự tính toán được giá trị của mình lúc này nên gan dạ cùng mình, cắn Izumin một cái xong ngậm luôn, nhất quyết không chịu buông. Da thịt hắn ta mịn màng, thơm tho hệt như da con gái vậy, tên mày mà giả gái thì sẽ được liệt vô hàng mĩ nhân đây ! Izumin trừng mắt nhìn nữ nhân kì quặc này, bắt nàng ta, nàng ta không la không hét, im lặng để cho hắn đem đi, xong lại trở mặt cắn hắn một cái rõ đau, nhất quyết không chịu buông ra... - Thả ra, nếu không đừng trách ta... - Thách ngươi giết ta, đó, giết đi... – đến lúc này Asisư mới chịu nhả ra, còn cố ý trây trét cho nước miếng vương vãi trên áo hắn, hai mắt nhắm lại, hai tay bất lực buông xuôi xuống. Bọn cận vệ của Izumin nuốt nước miếng, vẻ mặt của hoàng tử hiện tại rất kinh dị... - Hừ, giết ngươi chỉ làm bẩn tay ta... Kaka, ta không biết tay ngươi bẩn chưa, nhưng áo ngươi thì bị ta làm bẩn rồi đấy Izumin à! Công nhận trêu ghẹo trai đẹp vui thật, đây là lẽ sống của nàng mà! Mà công nhận tên Izumin này khỏe thật, chỉ cần một tay là có thể bế nàng đi nhẹ như không. Khi ra tới bên ngoài, Asisư lấy tấm khăn choàn che mặt lại, chỉ để lộ ra đôi mắt tinh ranh lanh lẹ... Cả đòan người lợi dụng bóng tối mà đi ra ngoài, né tránh thị vệ cùng đám dân chúng đang tụ tập ngoài kia - Carol đang ở tháp Babel... - Ngươi định dùng thứ gì để cho nổ cái pháo đài quân sự khổng lồ ấy ? - Dầu mỏ, đó là một thứ rất dễ gây cháy nổ, mà mắc gì ta phải nói với ngươi nhỉ? Ơ, tại hoàng tử không biết, đây đều là do Carol nghĩ ra cả! Hoàng phi Carol của Ai Cập nổi tiếng thông minh tài trí, chẳng lẽ hoàng tử không biết ư? - Ngươi không ngạc nhiên khi ta biết chuyện này? - Là Ruka nói, có gì phải ngạc nhiên? Izumin líu lưỡi lại, Ruka giấu mình rất tốt, làm sao mà Asisư có thể nhận ra được? Nữ hoàng Asisư xem ra sau một thời gian thì thay đổi rất nhiều... - Ngươi không cần cho người điều tra xem ta là ai hay gì gì đâu... Chỉ một câu nói của Asisư càng làm cho Izumin sửng sốt, không lẽ nàng ta có khả năng đọc suy nghĩ của người khác sao ? - Ặc, không phải ta có khả năng đọc suy nghĩ của người khác mà ta đoán thôi! – Izumin được thêm một phen choáng... nàng ta rõ là đang đùa mà ***************** - Như thế nào rồi ? - Bẩm bệ hạ, theo như các nhà chiêm tinh của chúng ta thì hôm nay không thể nào có nguyệt thực được ạ, rõ là có người đang cố ý phá chúng ta... – Quan đại thần Simrim bên cạnh cung kính bẩm báo với Ragashu, khuôn mặt đầy vẻ kiên định chắc chắn khiến Ragashu an tâm phần nào. Vừa định đến tháp Babel thì ĐÙNG... một tiếng động thật lớn nổ ra làm rung chuyển cả mặt đất, lửa càng lúc càng lớn, cháy lan sang cả một cánh rừng bên cạnh, đất đá từ trên trời bay tới tấp, nhiều người bị đá rơi vào đầu mà bị thương nằm bất động... Riêng Ragashu thì không rỗi đâu mà để ý những chuyện đó, tháp Babel hùng vĩ có thể nào lại bị phá hoại? Khuôn mặt hắn ngơ ngác chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết trơ mắt nhìn ngọn lửa càng to lớn nuốt chửng cả tòa tháp, ánh sáng chói mắt, sức nóng tỏa ra không nhỏ tí nào. Chưa kịp định thần lại thì... - Bệ hạ, xin người mau nấp vào trong, nguyệt thực, nguyệt thực xảy ra rồi... - Cái gì ? Bây giờ đầu của Ragashu không suy nghĩ được gì nữa, trống rỗng... - Mau về cung đưa Asisư đến đây... – Nếu là do thần linh Ai Cập nổi giận thật sự, hắn ta sẽ lấy Asisư ra làm bia đỡ đạn - Bệ hạ, hoàng cung đang loạn thành một bầy, không thấy nữ hoàng Ai Cập đâu cả... Chỉ trong một đêm tối ngắn ngủi, Ragashu mất hết tất cả, ngay cả lí do cũng không biết...
|