chương 1 Trong một biệt viện nhỏ ở tướng phủ , biệt viện mặc dù không hề lớn nhưng lại khiến cho người khác không thể khinh thường , khắp nơi đều được gieo trồng những đóa hoa đủ màu sắc xinh đẹp , không khí yên bình thoáng mát khiến người khác dễ chịu
Điều khiến người chú ý chính là ở giữa biển hoa bát ngát lại có một nữ tử nằm trên một chiếc phản nhỏ bằng gỗ khắc họa tinh xảo , nàng một thân bạch y nhẹ nhàng mà thoát tục dáng ngường mảnh mai nhưng lại đầy đặn , khuôn mặt lại đẹp như tranh vẽ từng đường nét trên khuôn mặt nàng đều tinh xảo , nàng có nước da trắng mịn màng khuôn mặt khả ái đôi môi không son mà đỏ hai mày lá liễu hơi nhếch lên còn có gò má hồng hào khiến người khác hận không thể dày xéo một phen , đôi mắt nàng nhắn chặt để lộ hàng mi uốn cong mị hoặc . Mà nữ tử đó chính xác là đang ngủ
Nàng ngủ rất yên bình giống như mọi thứ xung quanh không có liên hệ gì với mình nếu có cũng chỉ là họa nền
Xa xa có hai nữ nhân đứng bên gốc câu cổ thụ lớn không ngừng lắc đầu chán nản
'' tỷ nói xem , chủ tử lần này ngủ là mấy canh giờ a ? '' nữ tử áo xanh tên Linh Lan nhẹ nhàng hỏi , giọng nói của nàng có chút bất đắc dĩ nhưng nhiều phần chính là sùng bái nhìn nữ tử bạch y đang nằm trên kia
'' ai ...làm sao ta biết được bất quá chủ tử nhìn thật đẹp '' nữ tử bên cạnh bận y phục màu hồng phấn lắc đầu cảm thán nói , từ khi các nàng được chủ tử nhận thức thì vẫn luôn biết chủ tử rất thích ngủ cho tới bây giờ sở thích đó vẫn chưa từng thay đổi
Hai người này là tỷ muội một người tên Linh Lan một người tên Linh Lung là người hầu cận của nữ tử nằm giữa biển hoa kia , Vân Cẩm !
Vân Cẩm là đại tiểu thư tướng phủ , từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật cho nên chưa từng rời khỏi phủ tướng nhưng thực người chân chính biết nàng thì lại không nghĩ như vậy
Vân Cẩm từ khi sinh ra luôn lẳng lặng đối với nàng mọi thứ giống như không thể lay động dù chỉ một chút . Nàng không hề giống như những thiên kim khác suốt ngày chưng diện thân hình nhưng lại có sẵn một thân hình hoàn mĩ , không hề son phấn nhưng lại đẹp hơn gấp mấy lần . Nàng luôn sống rất lặng lẽ không giao thiệp với bên ngoài dù chỉ một người đến cả phụ thân nàng cũng vậy , tính ra 18 năm nay phụ thân của nàng thăm nàng được mấy lần tất cả đều chỉ đếm trên đầu ngón tay
Năm đó mẫu thân nàng vì sinh nàng mà chết , lúc đó liền có tin đồn Vân Cẩm là một yêu quái khắc chết mẫu thân của mình từ đó trong kih thành đồn ra rất nhiều lời truyền xấu về nàng bất quá nàng chưa bao giờ quan tâm tới vấn đề đó nàng chỉ nhẹ nhàng cười rồi cho qua giống như không phải đang nói chính bản thân mình vậy
Trên thực tế khi mẫu thân và chủ nhân của thân thể Vân Cẩm đang sống lúc ra đời đã chết yểu còn bây giờ là linh hồn của Vân Cẩm ở hiện đại thế kỉ 21
Vân Cẩm ở hiện đại chết đi vì bị đồng đội phản bội , sống lại một kiếp nàng bỗng dưng cảm thấy rất mệt mỏi cho nên đối với người ngoài nàng không bao giờ bộc lộ tài năng của bản thân cũng chính vì đó mà có tin đồn rằng Nhược Hi nàng chính là một cái phế vật vô năng
Nhưng không bộc lộ tài năng cũng không có nghĩa là nàng sẽ làm người yếu kẻ yếu trong cái xã hội cổ đại này , nàng vẫn có thế lực của nàng bất quá lại không thể hiện ra bên ngoài mà thôi
2 canh giờ thấm thoát đã trôi qua , Vân Cẩm tình lại tư trong mộng đẹp bởi vì bị nhưng đạo tiếng ồn làm thức giấc , bình sinh nàng rất ghét những người làm hỏng giấc ngủ của nàng , mi tâm Vân Cẩm hơi nheo lại nhìn về phía cửa biệt viện
Ở đó Linh Lan và Linh Lung hình như đang cãi nhau với ai đó , chỉ thấy đằng trước cửa viện có hai nữ tử xinh xắn tầm 16 tuổi gì đó cả hai đều tức giận cãi nhau với Linh Lan và Linh Lung
Hình như Linh Lung phát hiện chủ tử đã tỉnh lại thần sắc có chút tức giận thầm hô không xong , quay người lại giật giật tay áo Linh Lan đang tức giận nói nhỏ :'' chủ tử tỉnh rồi ''
Linh Lan đang tức giận thì nghe được câu nói của Linh Lung cũng giật mình quay lại nhìn Nhược Hi đang khó chịu ngồi trên phản gỗ , kéo thao hai người kia cũng nhìn theo
Linh Lan lắc đầu :'' các ngươi xong rồi .... '' nói xong liền lôi kéo Linh Lung đi vào chỗ Nhược Hi để lại hai mỗ nữ nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra
Linh Lan và Linh Lung thầm cầu phúc cho hai người kia , chủ tử thường thường rất thích ngủ hiện tại bị quấy nhiễu giấc ngủ đảm bảo tinh thần sẽ không tốt a , mà chọc dận nàng a chính là chọc trúng một ổ kiến lửa nga không đùa được
'' chủ tử '' cả hai đồng thay hô rồi lặng lẽ đi ra phía sau lưng Vân Cẩm đứng
Hai nữ tử ngoài cửa bây giờ mới chú ý tới bạch y nữ tử ngồi bên trong , khi nhìn tới dung mạo lại khiến hai người một trận ganh tị chán ghét , hai người bọn họ dù gì cũng là mĩ nhân đẹp nhất nhì kinh thành vậy mà so với nàng ta lại có 5 phần không bằng đúng là đáng ghét mà , ánh mắt nữ tử lục y lóe lên sát ý rồi nhanh chóng biến mất
Bất quá từng động tác của hai người đều rơi vào mắt Nhược Hi khiến nàng một trận cười lạnh , hôm nay nếu như hai người kia biết ý không chọc nàng thì coi như không sao nàng sẽ bỏ qua cho bọn họ vì phá hỏng giấc ngủ của mình nhưng ngược lại...hừ !
|
Chương 2 : Đại tiểu thư Vân Cẩm
'' tiểu thư là mấy người này muốn vào đây '' Linh Lung đem một câu nói ra vấn đề trọng yếu cho Vân Cẩm , mặc dù đang nói với Vân Cẩm nhưng ánh mắt nàng đều hướng về hai nữ tử đứng đối diện , nàng có cảm giác rất không thích hai người này '' ừm '' Vân Cẩm lạnh nhạt gật đầu một cái , vì mới thức giấc cho nên tinh thần đều không tốt một chút nào điều đó làm cho nàng cảm thấy khó chịu không thôi '' ngươi là ai ?'' nữ tử lục y nheo mắt nhìn Vân Cẩm , đây là phủ thừa tướng cư nhiên lại có một nữ nhân đẹp mắt như vậy , khoan nữ nhi ? không lẽ ....không thể nào như thế được Nữ tử hồng y bên cạnh cũng đồng thời đánh giá Vân Cẩm nhưng chung quy vẫn không nói gì chỉ hơi cúi đầu chào hỏi theo đúng lễ nghĩa một chút '' ta ? từ lúc sinh ra đã có tên Vân Cẩm '' Vân Cẩm nhẹ nhàng phất tay tựa người vào gối êm bên cạnh không vui không buồn nhìn hai người ' A... ngươi chính là cái ma ốm yếu của phủ thừa tướng sao ? '' nữ tử lục y thốt lên một tiếng , mặc dù trong lòng nàng ta đã sớm có đáp án nhưng vẫn không ngại thốt lên một chút Nữ tử hồng y cũng giật mình hơi nheo mắt nhìn về phía Vân Cẩm một lần nữa , đáng tiếc Vân Cẩm vẫn một bộ đạng không có thứ gì có thể liên quan tới nàng '' hừ , ngươi và cả nhà ngươi mới là ma ốm yếu ..hừ dám trù ẻo tiểu thư nhà ta sao ? ''Linh Lan tức giận đùng đùng muốn nhảy qua giết chết con tiểu thư chết bầm này dám nói tiểu thư như vậy đúng là chán sống mà '' ngươi ...nữ tiện tì này '' Nữ tử lục y tức giận đến run người chỉ tay vào người Linh Lan cũng may chưa nói hết câu liền bị nữ tử hồng y ngăn cản lôi ra phía sau , nàng ta trợn mắt nhìn nữ tử lục y một cái khiến nàng ta căm tức im lại rồi tiến lên phía trước '' ta là đại tiểu thư Diệp gia , Diệp Ánh còn phía sau là nhị tiểu thư Diệp Nhung . Hôm nay nhị thiếu gia mời chúng ta tới chơi một chút không ngờ lại đi lạc vào chỗ của đại tiểu thư , nếu có gì không phải xin tiểu thư cũng nên không chấp nhất '' Diệp Ánh thận trọng nói với Vân Cẩm , ngay lúc Diệp Nhung chỉ tay vào nô tì kia nàng phát hiện xung quang người Vân Cẩm có sát khí bộ dạng chỉ cần nói thêm một chữ cánh tay của nhị muội nàng xem như bị phế đi mà theo nàng thấy vị đại tiểu thư này cũng không phải giống như đồn đại , ít nhất nàng cũng không phải một con ma yếu Vân Cẩm hơi nhíu mi , hay cho một đại tiểu thư Diệp gia xem như cũng hiểu biết không đến nỗi đáng ghét giống như Diệp Nhung kia '' không sao , các ngươi nên đi thôi '' xem như nàng ta có một tỷ tỷ tốt nàng cũng không nên làm khó người ta vậy , hiện tại nàng đang rất buồn ngủ nha '' vậy chúng ta đi trước '' Diệp Ánh kéo theo Diệp Nhung đang tức giận đi ra khỏi tiểu viện , Diệp Nhung nắm chặt tay muốn nói gì đó nhưng lại bị Diệp Ánh cưỡng chế kéo đi mất trả lại khung cảnh yên bình như lúc trước Vân Cẩm lấy tay che miệng ngáp một cái rồi nằm xuống phản gỗ , lấy một khối điểm tâm nhỏ bỏ vào miệng vừa nhắm mắt vừa nhai rất hưởng thụ Hai người Linh Lan trên trán đều vạch lên ba vạch đen nhìn chủ tử nhà mình , thở dài một cái cũng may Diệp Ánh kia biết điều nếu không chủ tử tức giận ai chống không nổi
|
|